1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 188: Ghét bọn họ làm phiền

      Editor: Tịch Ngữ

      Thủy Lung thoáng sửng sốt, nét mặt Mộc Tuyết dại ra.

      Thánh tôn cảm thấy lời mình khó hiểu bao nhiêu, thay đổi động tác kéo tay áo Thủy Lung thành ôm công chúa: “Đồ đạc đều chuẩn bị xong.”

      Đầu óc Thủy Lung thể so với người thường. Lúc này nàng có kinh ngạc nhiều, trái lại nàng nhìn về phía : “Ta có thấy ngươi chuẩn bị gì đâu.”

      Thánh tôn: “Ngân phiếu.”

      Câu trả lời này rất tốt. Thủy Lung thể thừa nhận, có thứ gì có ích hơn ngân phiếu.

      khắc sau, nàng liền trượt xuống khỏi lồng ngực thánh tôn. Đứng mặt đất, đôi mắt nàng lúc sáng lúc tối nhìn : “Gây họa gì rồi à?”

      Mộc Tuyết vừa hoàn hồn nghe được câu này, khóe mắt nhịn được co giật. Lời này nghe sao giống người lớn dạy dỗ trẻ con vậy nè?

      Thánh tôn chút tức giận, nhàng lắc đầu, tiếp lời: “ với ta.”

      lại kéo ống tay áo Thủy Lung, khi Thủy Lung vung tay lên, liền đổi kéo tay áo thành nắm tay.

      Lúc tay hai người chạm nhau, biết có phải là ảo giác hay . Hình như trong nháy mắt có kích thích rất .

      Đáy mắt Thủy Lung lóe lên, bao lâu rồi nàng chưa từng cùng người khác dắt tay? Hình như, từ lúc Tây Lăng bị loạn. Sau khi người kia mất tích còn ai cầm tay. tại, cái bàn tay nắm tay nàng cũng ấm áp, ngón tay thon dài, lòng bàn tay vừa vặn bao lấy tay nàng.

      Trong chớp mắt, hai người đều yên tĩnh. khác thường trong chớp mắt lại bị Mộc Tuyết bắt được.

      Khi nàng ta muốn mở miệng gì đó, thánh tôn kéo Thủy Lung ra ngoài, vừa vừa : “Bọn họ có người chăm sóc, có chuyện gì đâu.”

      Thủy Lung và Mộc Tuyết cần nghĩ cũng biết ‘bọn họ’ mà là ai.

      Mộc Tuyết bước lên bước, tiếng động biểu đạt ý nghĩ của mình. Nàng ta cần người khác chăm sóc, nàng ta chỉ muốn theo bên cạnh Thủy Lung.

      Thánh tôn nghiêng đầu nhìn nàng ta, sau đó, đôi mắt sau mặt nạ lóe lên ánh sáng thanh u: “Hành tung của Nạp Mỗ Nhi bị phát .”

      Giọng êm dịu, lúc chuyện với Mộc Tuyết cũng có cố ý dịu dàng nhưng vẫn nhàng làm rung động lòng người. Nhưng nội dung lời rơi vào tai Mộc Tuyết, lại khiến lòng nàng ta run lên.

      Hành tung của Lung tỷ tỷ bị phát ? Bị ai phát ? Vì sao lại cố tình chuyện với nàng ta như vậy? Mộc Tuyết phải là kẻ ngốc, lập tức nhận ra lời này của thánh tôn còn có thâm ý khác.

      để nàng ta suy nghĩ nhiều, câu kế tiếp của thánh tôn làm sáng tỏ: “Ngươi nên kiểm tra chính mình chút.”

      Hai mắt Mộc Tuyết mở to, lộ vẻ kinh ngạc, nghi hoặc lại hoảng sợ.

      “Ta bị động tay chân?” Mộc Tuyết thào, trong lòng khẽ run rẩy.

      Bỗng nhiên Mộc Tuyết kinh hãi. Dựa vào tính cách sơ sảy của sư phụ, sao có thể mặc kệ những chuyện mình làm. Hóa ra, nàng ta còn ngây thơ cho rằng sư phụ đối với Lung tỷ tỷ rất tốt. Tuyệt đối gây tổn thương cho Lung tỷ tỷ. Cho nên mới để mình theo bên cạnh Lung tỷ tỷ, làm bạn với tỷ ấy. Để cho Lung tỷ tỷ vui vẻ lại được an toàn. Dù cho cuối cùng nàng ta lựa chọn đứng bên Lung tỷ tỷ. Sư phụ hề trách cứ hay làm hại nàng ta… ra, nàng ta đúng là có tác dụng như vậy?

      Nếu giống như nàng ta nghĩ, như vậy sư phụ vẫn như cũ thông qua nàng ta, nắm giữ tất cả hướng di chuyển của Lung tỷ tỷ?

      hồi sau, Mộc Tuyết tự giác lui về sau, với thánh tôn: “Thánh tôn đại nhân muốn đưa Lung tỷ tỷ nơi nào?”

      Sau mặt nạ, khóe miệng thánh tôn khẽ nhếch lên. Bởi vì có mặt nạ che, nên ai nhìn được biểu tình của . Chỉ nghe giọng nhàn nhạt, tình nghe ra cảm xúc chân của : “Phi Kính Thiên Sơn, lúc đại hội võ lâm bắt đầu, các ngươi gặp nhau.”

      Bấy giờ, Thủy Lung : “Nếu phát , thể giải quyết à?”

      Đối với thuốc, cổ trùng và những thứ thần bí khác ở thời đại này, nàng hoàn toàn mù tịt. Nghĩ tới các loại đồ vật dùng để theo dõi kia, chắc là cổ trùng dựa vào thuốc mà Mộc Tuyết hay sử dụng.

      Thánh tôn hề dừng lại, đáp: “Chỉ phát manh mối, ta giỏi về thuật độc y quỷ mị.”

      thế , đúng như Thủy Lung phỏng đoán.

      Nếu là độc y quỷ mị, trái lại là sở trường của Nhàn công tử và Mộc Tuyết.

      ràng, Mộc Tuyết cũng nghĩ đến chuyện này. Nàng ta cắn môi, nhìn Thủy Lung và thánh tôn. Trong lòng nhớ lại nhưng chuyện mấy ngày nay trải qua, cảm thấy bây giờ mình theo Lung tỷ tỷ, cơ bản chả giúp được cái quái gì. Nhưng cứ để cho Lung tỷ tỷ cùng ‘kẻ có mưu đồ gây rối’ kiêm ‘người có suy nghĩ thuần khiết’ ‘BỎ TRỐN’. Nàng ta yên lòng tí nào.

      Cho nên , quan tâm bị loạn.

      ràng, Mộc Tuyết lại quên. Nếu so sánh nàng ta với Thủy Lung, người càng phải lo lắng chính là nàng ta.

      Thánh tôn mặc kệ Mộc Tuyết xoắn xuýt, chỉ cần Thủy Lung phản đối, chẳng quan tâm cách nghĩ của người khác.

      Thủy Lung bị dẫn về phía cửa sổ, khóe miệng nàng giật giật: “Chắc chắn kiếp trước của ngươi là con mèo!”

      Bước chân thánh tôn hơi dừng lại. Sau đó, vô cùng tự nhiên về phía trước, trả lời nàng: “Nhưng bọn họ đều , kiếp trước ta là thần tiên.”

      “Da mặt ngươi có thể dày hơn nữa ?” Thủy Lung vốn là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng chợt nhớ chuyện mình xuyên qua đây, lập tức sửa miệng đổi thành câu châm chọc thiếu dinh dưỡng như thế.

      Căn cứ vào lời đồn giang hồ, đúng là có nhiều người so sánh thánh tôn đại nhân Thăng Tiên Sơn giống trích tiên. Nhưng, nếu bọn họ gặp thánh tôn, lại là thánh tôn ở trước mặt Thủy Lung, nhất định cảm thấy ảo tưởng tan vỡ!

      “Lung tỷ tỷ…” Mộc Tuyết thấy Thủy Lung theo thánh tôn, liền biết quyết định của nàng.

      người đàn ông, mà còn là thánh tôn đại nhân trong truyền thuyết… có thể chăm sóc Lung tỷ tỷ sao? Mộc Tuyết khỏi lo lắng, nhưng khắc sau nàng ta lại nghĩ. Dường như Lung tỷ tỷ cần người chăm sóc, dọc đường nàng ta chăm sóc cho Lung tỷ tỷ, chẳng thà Lung tỷ tỷ chăm sóc nàng ta đúng hơn. Hơn nữa, về mặt thánh tôn đối xử với Lung tỷ tỷ cận thận tỉ mỉ. Đôi lúc bọn họ cũng mặc cảm bằng…

      Nghĩ như vậy, nhiều lời muốn của Mộc Tuyết nghẹn trong cổ họng.

      Thủy Lung biết nỗi băn khoăn trong lòng Mộc Tuyết, nàng quay đầu nhìn nàng ta: “Gặp lại ở Phi Kính Thiên Sơn.”

      Thánh tôn cúi đầu nhìn Thủy Lung, giọng lộ ý cười: “Nàng rất tin ta.”

      Thủy Lung lườm , trong con ngươi đen lóng lanh khiến người ta nhịn được muốn thăm dò. Thánh tôn cũng ngoại lệ, nhìn sâu. Đáng tiếc, chưa kịp hiểu chủ nhân của đôi mắt dời tầm nhìn về phía Mộc Tuyết.

      “Nếu như ngươi tới trước, tìm Đại Miêu kia.” câu bỗng cắt đứt suy nghĩ của Mộc Tuyết và thánh tôn.

      biết vô tình hay cố hoặc là cả hai đều có, Thủy Lung như vậy liền dừng lại. Kế đó, trong im lặng của hai người bọn họ, nàng mỉm cười tiếp: “ cho biết, ta bỏ trốn với người đàn ông khác rồi.”

      Khi tới hai chữ ‘bỏ trốn’, lượng nghiến chặt, đôi mắt lướt qua người thánh tôn cái.

      Biểu cảm của thánh tôn vẫn bị che dưới mặt nạ, ai nhìn trộm được.

      Mộc Tuyết cũng ngẩn ngơ, lộp bộp biết gì.

      Sau đó, nàng ta trơ mắt nhìn, hai người nhảy cửa sổ. Cứ như vậy ‘bỏ trốn’.

      “…”

      Lúc nhảy ra ngoài cửa sổ, Thủy Lung nhìn về phía, bóng tối gây trở ngại cho thị giác của nàng. Vừa nhìn liền phát Nhàn công tử.

      Nhàn công tử dường như cũng thấy hai người, nhưng làm bộ như thấy, thu hồi tầm mắt. lắc lư ở ngoài phòng của Thủy Lung, tựa như chờ gì đó hoặc là nhàm chán dạo.

      Khóe miệng Thủy Lung nhếch lên, nàng biết Nhàn công tử là người của thánh tôn, nàng hoàn toàn cần lo cho an toàn của Mộc Tuyết.

      Rất nhanh, tầm mắt của Thủy Lung bị ánh lửa ở xa xa hấp dẫn. Nàng đứng mái ngói xanh, nàng có thể đoán đó là ánh lửa của lồng đèn. Hẳn là có đám người về phía bên này.

      Bàn tay truyền tới cảm giác bị người kéo, Thủy Lung nương theo sức lực của thánh tôn về phía trước: “Đây là nguyên nhân ngưởi bỏ trốn à?”

      phải.” Thánh tôn lắc đầu phủ nhận, tốc độ khinh công cũng giảm. Thủy Lung dễ dàng chạy theo, tốn chút công sức. thờ ơ : “Bọn họ xứng à?”

      xứng.” Được rồi, Thủy Lung cũng hiểu, đám người tạp nham này căn bản đáng để cho thánh tôn đại nhân để mắt.

      Thánh tôn cười khẽ, trong lòng rất vui sướng: “Ta chê bọn họ phiền thôi.”

      “Ngươi muốn sao?” Thủy Lung nhàn nhạt hỏi.

      Thánh tôn vô tội : “Giọng điệu của nàng khiến ta có cảm giác như mình cố tình gây .”

      Thủy Lung lườm, thầm : Ngươi ít cố tình gây lắm sao?

      Nàng cũng thèm che giấu biểu tình và ánh mắt của mình, triệt để biểu suy nghĩ trong lòng mình.

      Thánh tôn rất vô tội : “Phái Thu Sơn có gần trăm người bao vây đánh mình ta.”

      Thủy Lung lời nào, mặc kệ để tiếp. ra, nàng sớm đoán được kết quả. Nhưng nghe giọng điệu rất chi là vô tội của người nào đó, còn giả vờ mình là nạn nhân đáng thương. Đúng là chuyện buồn cười.

      “Ta có đánh nhau với bọn họ.”

      “Hửm?” bất ngờ nhá!

      “Nàng quên hả?” Thánh tôn chán nản : “Ta ngã bệnh đó!”

      “Ta tin chút cảm lạnh lại ảnh hưởng đến sức lực của ngươi.” Đừng hòng dùng mánh khóe lừa gạt con nít để nàng mềm lòng. Hoặc là tìm kiếm an ủi từ nàng.

      Thánh tôn xem ý tứ trong lời nàng: “Vì vậy, ta dùng gậy ông đập lưng ông.”

      Thủy Lung giơ mắt lên, thấy đáy mắt lóe lóe. Giống như đùa dai, gian xảo, loại gian xảo thuộc về người trưởng thành. Cũng là dạng đáng . Kế tiếp, nghe ra chân tướng, có thể cảm thấy đáng nữa, ngược lại cảm thấy đáng sợ hơn.

      Thánh tôn : “Ta lấy khẩu hiệu của thánh tôn, để đám danh môn chính phái ở thành Hồng Phong bao vây đánh bọn phái Thu Sơn.”

      Cái này giọng điệu dửng dưng như ‘Hôm nay, thời tiết đẹp’, khiến người ta tự chủ được xem lời phía sau…tàn khốc cỡ nào.

      Tuy Thủy Lung mới gia nhập giang hồ, nhưng trong thời gian ngắn nàng nghe ít tin đồn và tình báo về lực uy hiếp của vị thánh tôn này. Mọi người truyền miệng gần như trở thành thần tiên, giống như loại tín ngưỡng.

      câu của , có thể thay đổi kết cục của môn phái.

      Nàng có tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia, nhưng nàng có thể đoán được kết quả. Kết quả sau này của phái Thu Sơn.

      “Cho nên, thân phận của ngươi bị lộ, bọn người kia kéo tới tìm ngươi.” Thủy Lung nhìn ánh lửa của đám người đến thôn trang.

      “Ờ.” Thánh tôn kéo nàng, nhảy từ nóc nhà xuống, rơi xuống cánh rừng bên ngoài thôn trang. Như vậy, tầm mắt hai người còn nhìn thấy đám người đến thăm: “Những người này giao cho bọn Phương xử lý .”

      Thủy Lung cảm thấy còn hơi thở núp ở chung quanh, nàng vô cùng kinh ngạc: “Ngươi bỏ hết thuộc hạ lại à?”

      “Ta sớm chán ngán bị bọn họ làm phiền rồi.” Thánh tôn lạnh nhạt .

      Thủy Lung yên lặng đồng tình với đám người Phượng: Bọn họ dốc sức làm việc cho thánh tôn. Cuối cùng nhận được câu đánh giá chính là…. Ngán bị họ làm phiền!

      “Ngươi có thể thói quen?” Ngươi thích sống hưởng thụ như vậy, có cu li ở bên cạnh, có thể thói quen à?

      Thánh tôn trả lời, từ con ngươi trong suốt của có thể nhận ra lo lắng chuyện này.

      Mây mỏng trôi lửng lờ, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống phủ lên hai người bọn họ. Đêm khuya yên tĩnh. Cuối đông, côn trùng càng ít kêu. Bước chân của hai người càng khẽ gần như có tiếng động. Trong bầu khí yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy thanh y phục cọ xát.

      Nhưng mà, có xấu hổ, có ngượng ngập giống như mọi chuyện là điều hiển nhiên. Trong yên tĩnh lộ ra cảm giác ấm áp.

      Thủy Lung rũ mắt, che giấu sóng mắt dưới bóng mờ. Bộ dạng đường hoàng, bệ vệ giống như muốn biến mất.

      Thánh tôn thấy nàng hơi cúi đầu, mái tóc bay, lộ ra gương mặt thanh tú —- Gương mặt này chính là mặt nạ mới do Nhàn công tử đưa cho Thủy Lung thay.

      Nhìn nàng như vậy, mọi người cảm thấy nàng ngoan ngoãn, hiền lành.

      Thánh tôn nắm tay nàng, bỗng nhiên : “Có phải cảm thấy chung ta rất xứng đôi hay ?”

      “Ừ.” Giọng mũi tí thành ý, khiến người ta cảm thấy thơ ơ, có lệ.

      Thánh tôn giảm hứng thú, tiếp: “ ai có thể giống nàng cùng sóng vai chung với ta.” tỉ tê: “ cần , cần làm gì hết, chúng ta cùng nhịp thở. Ta có thể cảm nhận được tồn tại của nàng, khát vọng tồn tại của nàng. Đồng thời, cho phép nàng tồn tại.”

      Thủy Lung nhíu mày, có trả lời.

      Thánh tôn ngừng bước, hỏi nàng: “Tại sao nàng lại đồng ý mình bỏ trốn với ta?”

      Hình như đặc biệt để ý cái từ ‘bỏ trốn’ này. Lúc ra lời ấy, giọng mềm mại .

      Thủy Lung giải thích: “Mục đích như nhau.”

      Thánh tôn: “Nàng vì ta bỏ rơi người bên cạnh.”

      nhấn mạnh hai chữ ‘vì ta.’

      Thủy Lung nhíu mày: “Lần này ta ở lại, kế tiếp ngươi lại tìm lý do để tách ta rời khỏi nhóm người Mộc Tuyết.” Đừng tưởng nàng nhìn ra người Mộc Tuyết có vấn đề, chính là muốn Mộc Tuyết tự động rời xa nàng.

      Lần này, thánh tôn phủ nhận: “ thông minh.”

      Mắt Thủy Lung lóe sáng, phải nàng thông minh. Từ khi trèo cửa sổ vào, vừa mở miệng với nàng câu đầu tiên. Từ giọng điệu của , nàng cảm nhận được bá đạo, bắt buộc và tùy hứng của .

      “Buông tay.” Lòng bàn tay truyền đến cảm giác vuốt ve khiến Thủy Lung rút tay: “Nhột.”

      Thánh tôn nhìn nàng, ánh mắt dường như muốn nhưng vẫn buông lỏng tay nàng.

      Ngay sau đó, dừng bước, khom lưng ngồi xổm xuống. Nghiêng người giọng với Thủy Lung: “Lên .”

      Bộ dáng như vậy, hẳn là nên giấu kín?

      Nếu đám người Phượng còn ở bên cạnh, đoán chừng rớt cằm. Sức chịu đựng ngừng tăng lên, bộ dạng hóa đá.



      Thủy Đại (khinh bỉ): Thánh tôn à, chú cứ tiếp tục ngây ngô há! thấy A Lung mang thai, thể cõng à?

      Thánh tôn (cười vô tội): Ờ… ra thể cõng, vậy ôm. Lựa chọn duy nhất, đúng ?

      Thủy Đại (hoài nghi): Phù ~ Sao ta cảm giác là… Ngươi cố ý bịa!

      Thánh tôn (tiếp tục vô tội): Có ngốc hay ~

      Hết chương 188
      Chris thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 189: Ta chăm sóc nàng

      Editor: Tịch Ngữ

      Ánh trăng sáng tỏa, mây mỏng nhàng bay chút nào cản trở quầng sáng của nàng trăng, như tầng vải mỏng khoác lên cánh rừng đêm. Chiếu xuyên qua từng tầng khe hở của lá cây, lưu luyến người đàn ông ngồi xổm.

      Khuôn mặt bị che giấu đằng sau mặt nạ vàng, nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy nhất định rực rỡ vô song như ánh trăng này.

      Y phục màu trắng bởi vì động tác của mà rơi rớt đồng cỏ khô. Càng tôn lên quần áo sạch , cùng với người mặc xiêm y chút tỳ vết.

      Thủy Lung ngẩn ra, tiếp theo liền nhếch môi cười, nụ cười rất tự tại và thoải mái. Bộc lộ bản tính của nàng, có chút ngụy trang: “Để thánh tôn đại nhân tôn quý hạ mình, chắc ta là người đầu tiên.”

      Thánh tôn nghiêng đầu, giống như nghi hoặc: “Bây giờ nàng mới biết?”

      nghĩ rằng mình làm rất ràng, rất trực tiếp: “ chỉ là người đầu tiên, mà còn là người duy nhất.”

      “Nếu bị người đời biết được, uy nghiêm thánh tôn của ngươi…”

      Thánh tôn cắt ngang lời nàng: “Nếu để ý suy nghĩ, ngược lại ta muốn cho người đời biết chúng ta có quan hệ bình thường.”

      Thủy Lung muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với , vừa cười vừa duỗi chân đá vào mông của , sức lực vừa phải. Hành động này chỉ đùa vui chút thôi: “Đứng lên.” Tầm mắt liếc về chỗ thánh tôn bị đá, phát quần áo này tốt, thế mà dính bụi. biết có phải nước lửa xâm phạm hay ?

      Thánh tôn đứng lên, : “ có kiệu, ta cõng nàng.”

      “Ngươi nghĩ rằng ta bộ vài bước cũng xong hử?”

      Giọng điệu hai người đều bình thản, lơ đãng. Cả hai đều chịu nhường bộ.

      Sau giây yên lặng, Thủy Lung bĩu môi: “Bị mù à?”

      khi ở chung với Thủy Lung lâu dài, phát nàng phải vợ hiền mẹ đảm. Lúc chuyện tùy ý, lúc mật ngọt có độc. Đừng hi vọng nàng lời tốt đẹp.

      Lúc này, nàng có thể giải thích ràng, mình mang thai nên thể cõng. Cố tình nàng lại câu chọc người tức giận. Giọng mềm mại giống như tâm tình với người . Nội dung lời như ma túy khiến lòng người ngứa ngáy.

      Thánh tôn nổi giận, trái lại còn nhoẻn miệng cười.

      cảm thấy, Thủy Lung nhù vậy đáng hơn. Bình thường tính tình nàng quá mức lãnh tĩnh khiến người ta nhìn thấu, lại chút sơ hở làm người ta nắm chắc.

      Tóm lại, phụ nữ càng mạnh mẽ độc lập, thỉnh thoảng tùy hứng ầm ĩ như con nít càng hiếm thấy. Trái lại, có vẻ đáng hơn.

      Đặc biệt là thánh tôn đại nhân thích chinh phục. Đương nhiên, cũng phải nhìn xem người và vật bị chinh phục có thể lọt vào mắt hay ? Có thể khiến nảy sinh hứng thú chinh phục hay ?

      Bất kể trong lòng thánh tôn nghĩ như thế nào, mọi suy nghĩ và biểu tình của đều giấu sau mặt nạ. Chỉ có thể lộ cảm xúc qua đôi mắt, cũng che giấu ý cười trong đáy mắt.

      nhìn từ đầu đến chân Thủy Lung. Cuối cùng, dừng mắt ở bụng nàng, để lộ ánh mắt hối hận, giọng : “Vật phiền phức.” Kế đó, bất đắc dĩ đứng dậy.

      Thủy Lung nhìn phản ứng của , đoán ra giả bộ hay là quên bụng nàng. Vì vậy, mới ngồi xổm xuống đòi cổng nàng. Theo lý mà , là người có lòng dạ tinh tế, phớt lờ bụng của nàng. Nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc đáng tin, lần này ‘mắt mù’ giống giả vờ. Chắc là nhất thời ngớ ngẩn. hồi suy nghĩ trong nháy mắt, Thủy Lung thu hồi ý nghĩ. thầm trong bụng, từ khi nào nàng có thời gian rãnh rỗi suy đoán cái loại vấn đề nhàm chán này vậy? Thây kệ giả bộ hay , chẳng liên quan gì đến nàng!

      Thánh tôn đứng bên cạnh giơ tay: “Ta ôm nàng.”

      Thủy Lung miễn cưỡng ném cho ánh mắt, tiếp tục về phía trước. Chưa được mấy bước, ống tay áo của nàng bị ai đó túm lấy. cần nghĩ cũng biết là ai trồng khoai đất này. Cảm giác bất đắc dĩ xông lên tận đầu, ngoái lại nhìn : “Ngươi có thấy phiền hay hử?”

      Thanh lười biếng nhưng có cảm xúc chán ghét, chỉ có bất đắc dĩ và vô lực, cùng chút mơ hồ dung túng.

      Thánh tôn cố chấp : “Ta dẫn nàng bỏ trốn chứ phải đưa nàng chịu khổ.”

      “Con mắt nào của ngươi thấy ta chịu khổ?” Thủy Lung lườm.

      Thông thường, dựa vào tính tình vô lại, trẻ con của thánh tôn nhất định đáp trả: ‘Hai con mắt ta đều thấy’. Nhưng bất ngờ lần này như vậy, trái lại nghiêm túc: “Eo mỏi lưng đau dễ mệt và buồn ngủ, có thể khiến đầu óc choáng váng…”

      “Giỏi lắm!” Thủy Lung cắt ngang thánh tôn tràng giang đại hải. Nàng ngước mắt lên nhìn tầm mắt của người đối diện.

      Ánh mắt cứng rắn như trước, ngược lại giống như biển nắng ấm áp. Đôi mắt trong suốt, dịu dàng khiến người ta thể từ chối cầu của . Ngay cả tính bướng bỉnh và mạnh mẽ của cũng biến thành gông xiềng dịu dàng. Khiến người ta xem nguy hiểm, ngược lại cảm thấy yên lòng vì mình được an toàn, tự nguyện nhảy vào.

      Thủy Lung ung dung đứng đối diện , đôi mày của nàng khẽ chau lại, cười như cười : “Nếu biết ta khó chịu, nửa đêm nửa hôm ngươi còn kéo ta chạy ra ngoài?”

      “Bởi vì có ta ở đây.” Thánh tôn chút áy náy, giọng : “Ta có thể chăm sóc nàng tốt, tốt hơn bất kì ai khác.”

      Thủy Lung cười nhạt lời nào.

      Thánh tôn bước lên bước, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào nàng, rời tấc. U quang trong đáy mắt khẽ dao động, con ngươi trong suốt càng lộ vẻ khẩn cầu, giọng mềm mại: “Đừng nàng cần ta chăm sóc. Ta biết, nàng rất có bản lĩnh. Nhưng tại nàng có phương tiện, có người săn sóc cho nàng phải thoải mái hơn sao?”

      người cao cao tại thượng như trích tiên khuyên bảo ngươi, hạ thấp mình dịu dàng khẩn cầu ngươi, nội dung khẩn cầu đều là vì ngươi, chì vì muốn tốt cho ngươi. Là con đều cảm động đến mềm nhũn như nước, hoàn toàn có tâm lý cự tuyệt.

      Thủy Lung chớp chớp mắt, thầm nghĩ tên này là gian xảo, cư nhiên dùng chiêu lấy lui làm tiến!

      Giống hệt bộ dạng ngoan ngoãn của nàng đối với Trưởng Tôn Vinh Cực, để Trưởng Tôn Vinh Cực thể cự tuyệt mọi cầu của nàng, nhìn như là người yếu thế nhưng thực tế người nắm chuôi chính là nàng. Lúc này, thánh tôn áp dụng chiêu này với nàng, hà cớ gì đồng dạng?

      Giờ phút này, Thủy Lung cảm nhận được cảm giác năm đó Trưởng Tôn Vinh Cực đối mặt với dáng vẻ yếu thế của mình.

      Ờ… như thế nào nhỉ? ràng là nghi ngờ giả vờ yếu thế để mình rơi vào bẫy đào sẵn, thế nhưng nàng giận mà có chút mềm lòng.

      Bởi vì, mặc kệ có giả bộ hay , phần quan tâm này là . Suy nghĩ muốn tốt cho nàng cũng là .

      Trong khoảng thời gian nàng trả lời, thánh tôn lại nhích lên bước, hơi khom lưng để tầm mắt ngang với nàng, nhìn chăm chú: “Tặng cho nàng thằng cu li, nàng mà nhận thiệt là ngốc nha.”

      “Xì…ha ha.” Thủy Lung nhịn được cười, buồn cười : “Nha cái gì mà nha, nam nhân to xác còn bày đặt bán manh.”

      *Bán manh: mình nghĩ là giả đáng , cuchoe, moe moe í.

      Thánh tôn biết bán manh là gì, dù hiểu cũng chẳng thấy xấu hổ. thấy nàng cười liền biết chuyện này sắp thành, thánh tôn đại nhân tiếp tục cười dụ dỗ: “Tới tận cửa tặng cho nàng sử dụng khỏi phải …”

      Thủy Lung cắt lời : “Lần đầu tiên ta nhìn thấy có người muốn làm công lương đấy.” Nàng cười như cười nhìn thánh tôn, ánh mắt như muốn : Đặc biệt còn là thánh tôn đại nhân tôn quý.

      Đôi lông mi dày của thánh tôn chớp chớp, khiến ánh sáng nhu hòa trong mắt càng thêm mông lung: “Ta muốn nàng cảm động, chỉ muốn nàng xem ràng.”

      “Dùng ánh mắt của nàng, dùng trái tim và trực giác của nàng.” Tay của thánh tôn cách lớn quần áo, như có như đụng chạm vào ngón tay áp út của nàng: “Nhìn ta là được.”

      Mắt Thủy Lung chợt lóe lên, khẽ cười: “Cái này dễ hoàn thành rồi. Nhìn cử chỉ của ngươi, xem lòng dạ của ngươi… Mặc kệ là ai, đều thể sống ung dung được.”

      Thánh tôn nghiêng đầu suy nghĩ, làm động tác này hề giống nữ tử tức giận. Ngược lại có vài phần đáng và hấp dẫn. Hai giây sau, mắt long lanh lấp lánh, cười : “ nên có mục đích, vậy nhìn ta chăm sóc nàng như thế nào, chăm sóc nàng tốt hơn đám người ở bên cạnh nàng ?”

      Thấm thoát, dời trọng tâm câu chuyện về vị trí cũ. Vả lại, nghe ý tứ lời này của , giống như Thủy Lung đồng ý để chăm sóc í.

      Thủy Lung phản bác, nhìn nam nhân trước mặt có lộ diện mạo, cười thản nhiên: “Được.”

      Ánh mắt nàng xẹt qua ít cảm xúc, nụ cười của nàng rực rỡ phóng khoáng, vừa có khí phách của nam tử vừa có dịu dàng của nữ tử. Vừa như vừa cương, phong tình động lòng người.

      Thánh tôn chưa bắt được cảm xúc trong chớp mắt đó, tâm trí bị nụ cười ai đó hấp dẫn. Mặc dù diện mạo bình thường, nhưng nụ cười này rực rỡ và tự nhiên nhất trong mấy ngày nay.

      Vô tình bị nụ cười ấy cảm hóa, thanh của thánh tôn càng từ tính, trong trẻo: “Lên đây .”

      lại vươn tay, đợi Thủy Lung tự mình lên, bàn tay kia liền vòng qua eo nàng, dùng lực vừa vặn ôm lấy Thủy Lung.

      “Chút đường này…” Tuy có quyết định nhưng có nghĩa là mặc kệ. Tình trạng cơ thể nàng lúc này cần người khác ôm, dù là kiểu ôm công chúa.

      Sức lực ôm eo nàng có nới lỏng, chuyển cái, đột nhiên ôm nàng lên cao. Thủy Lung vì động tác của , lời khỏi dừng lại, có phản ứng gì khác. Chờ khi bình phục lại, nàng liền phát tầm mắt của nàng cao hơn rất nhiều.

      thể cõng, thể ôm, vậy ngồi .” Thánh tôn cười , bóng đêm càng thêm phần yên tĩnh, trong sáng.

      Thủy Lung cảm nhận ra cứng rắn trong lời --- Hoàn toàn cho phép nàng cự tuyệt!

      “Nếu sợ chênh vênh ôm lấy đầu ta.” Thánh tôn ngửa đầu, đôi mắt in hình ánh trăng và dung nhan của nàng.

      Thủy Lung mắt đối mắt với .

      Bây giờ, Thủy Lung ngồi vai trái của thánh tôn. Tay trái của đỡ eo giúp nàng ngồi ổn định, thoải mái hơn.

      Cũng như câu quân tử xa nhà bếp, vai của đàn ông há có thể để phụ nữ ngồi? Cố tình, làm rất tự nhiên. Mặc kệ lễ nghi phiền phức, đạo đức thông thường, điển hình nhìn đời bằng nửa con mắt. Tính tình bá đạo lại tùy hứng ăn sâu vào xương tủy.

      Nhưng mà, ngoảnh mặt làm ngơ với đạo đức thông thường nên mới hành động tùy ý, tự nhiên như vậy ư? Giả sử, lòng với vai mình, ai có thể ngồi vai , ai có thể gần gũi với ?

      Thủy Lung im lặng thở dài, bàn tay tự nhiên đặt lên đầu , từ đầu tóc mềm mượt của trượt xuống.

      thấy thánh tôn có phản ứng bài xích.

      Thủy Lung nhếch môi cười, nở nụ cười vô hại với , nhàng câu: “Giá!”

      “Ừ?” Thánh tôn sửng sốt, ngay sau đó thân thể cứng đờ.

      Thủy Lung cười càng tùy ý, thậm chí có thể gọi là xấu xa. Nàng túm lọn tóc đen của lắc lắc, đuôi mày nhẽ nhướng lên: “ phải bỏ trốn à? Còn mau chạy.”

      “Đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi!” Thánh tôn .

      câu trách cứ nhưng nghe giọng điệu của , người ta có thể cảm nhận được dung túng và nuông chiều trong đó.

      Thực tế, những chuyện làm phải dung túng ngồi vai đó sao?

      Đồng thời, còn tặng tới tận cửa, ép người ta để cho cưng chiều.

      Nếu chuyện này truyền ra ngoài, biết có bao nhiêu người giật mình rớt cằm, phá hỏng tâm trí của biết bao người.

      “Ngồi cho vững.” Thánh tôn cười khẽ, người liền bay lên.

      Khinh công của rất cao, trong rừng tựa như giẫm đất bằng, vững chãi khiến Thủy Lung có cảm giác xốc nảy.

      Thủy Lung nhìn cảnh vật tụt ở phía sau, nàng chợt nhớ kiếp trước mình cưỡi Bạch Nha, tâm trạng vui sướng chạy trong núi rừng.

      ‘Khanh khách’ Chớp mắt cái liền hoàn hồn, nàng nở nụ cười. Nếu người nào đó biết nàng xem thành con sư tử trắng, biết phản ứng như thế nào nhỉ?

      "Cười cái gì?" Thánh tôn hỏi.

      Nhảy vọt lên cao như thế mà hơi thở của chút gấp gáp, ngược lại giống như bộ thong thả. Ngay cả giọng cũng lộ vẻ thảnh thơi.

      Thủy Lung lười biếng : “Ta xem thánh tôn đại nhân là ngựa cưỡi, chuyện thú vị như vậy sao cười?”

      “Nàng thể mấy lời dễ nghe chút à?” Thánh tôn đỡ eo nàng, sau đó nhéo nhéo vài cái như trừng phạt.

      Thủy Lung nhạy cảm ngọ nguậy thân thể.

      Bản thân nàng cảm thấy có gì, ngược lại thánh tôn sợ xanh mặt: “Đừng lộn xộn!” Thanh đó, hề che giấu vẻ lo âu và nghiêm túc.

      Thủy Lung lại cười: “ giống gà mẹ bảo vệ đàn con!”

      Thánh tôn: “Ai thèm quản đàn con, ta chỉ quản nương tử của mình.”

      Thủy Lung cười híp mắt: “Ngại quá! Người trong thiên hạ đều biết ta là nương tử của Trưởng Tôn Vinh Cực.”

      Lúc này, nàng ràng tên Trưởng Tôn Vinh Cực ra.

      “Sớm muộn gì cũng là của ta!” Thánh tôn khẽ hừ.

      Thủy Lung tiếp lời. Nàng rất nhàn nhã nghịch tóc , kế đó khẽ câu: “Ngay cả tóc cũng có cảm xúc na ná nhau.”

      Thánh tôn có vẻ tức giận, thèm trả lời nàng.

      Nụ cười môi Thủy Lung thấy nữa.

      Nhóm người Phượng bị thánh tôn vứt bỏ ở bên kia làm gì?

      Bên ngoài thôn trang, người ngựa của các đại môn phái chiếm hết chỗ. Bọn họ đứng ngoài cửa lớn, những ầm ĩ, ồn ào. Mấy người có địa vị cao còn đến gõ cửa, rằng muốn đến đây bái kiến thánh tôn.

      Phượng mặc bộ y phục màu đen đứng tường rào của thôn trang, vẻ mặt chút cảm xúc nhìn nhóm người ở bên ngoài, : “Thánh tôn nghỉ ngơi.”

      “Thánh tôn đại nhân ở chỗ này sao?”

      “Trời ạ! Thánh tôn! Đúng là thánh tôn đại nhân! ngờ có ngày ta được nhìn thấy thánh tôn đại nhân!”

      “Thánh tôn đại nhân đến đây khi nào nhỉ? Sao có nghe tin tức gì hết? Nơi này cách sơn trang của ta xa, bây giờ mới biết chỗ ta ở gần thánh tôn như thế!”

      Đủ loại hô to gọi và bàn luận vang lên, nhưng sắc mặt mọi người đều nén được hưng phấn.

      Phượng hừ lạnh tiếng: “Đừng ồn ào nữa!”

      Sau lời của nàng ta, đám đông lập tức ngậm miệng, xung quanh yên lặng gì bằng.

      “Nếu thánh tôn đại nhân nghỉ ngơi, vậy ngày mai ta đến hỏi thăm ngài.” Người có đức độ và uy tín cao nhất lên tiếng.

      Phượng đáp trả, quay người im lặng rời .

      Đối với hành động kiêng nể của nàng, bọn họ cũng dám lên án công khai. Dù có bất mãn cũng phải giấu trong lòng. Nhìn cánh cửa vào thông trang vừa dày vừa nặng, bọn họ chẳng dám tiến vào – bọn họ dám chọc giận thánh tôn đại nhân.

      Trong thôn trang, Phượng đến đại viện.

      Mười mấy người đứng trong đại viện chờ nàng ta, Mộc Tuyết và Nhàn công tử cũng có mặt.

      Mỗi người đều xách túi hành lý, vẻ mặt cảm xúc.

      “Chuẩn bị xong hết rồi à?” ?" Phượng hỏi, giọng cũng ung dung. giây sau, có người trả lời, nàng ta gật đầu: “Tốt! Chuẩn bị chạy trốn từ mật đạo!”

      Nàng ta dẫn đầu, đám người về phía mật đạo (*).

      (*) Đường hầm hoặc đường ngầm bí mật.

      Nàng ta muốn ứng phó với đám người danh môn đại phái kia, cũng có ý định ứng phó. Huống chi, thánh tôn đại nhân bọn họ muốn gặp rời từ sớm.”

      “Ngày mai tươi đẹp.” Phượng nhìn bầu trời giọng .

      Phía sau, đám hắc y nhân chút biểu cảm chẳng khác gì con rối.

      “Cuối cùng cũng bị thánh tôn đại nhân chán ghét…” Phượng lại thở dài, giọng run rẩy cho thấy nàng ta đè nén cảm xúc kích động: “A! … Cảm giác bị bỏ rơi tốt!”

      Mười mấy người đàn ông mặt cảm xúc như con rối đồng loạt gật đầu!

      Mộc Tuyết và Nhàn công tử đều hoảng sợ, nhìn bọn họ…

      “…” Vì sao hai người có cảm giác, mấy người này vui đến nước mắt lưng tròng vậy?

      Hết chương 189
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :