1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng
      Chương 20: thương vào tận xương


      Mọi người nhìn theo nơi phát ra thanh, hình dáng thiếu niên vào trong nội các.

      Ánh nến chiếu vào vào cho thân mình của thiếu niên trở nên sáng sủa. Quần áo cẩm ngọc xa hoa quý giá làm nổi bật dung nhan trắng noãn, tuấn tú của thiếu niên.

      “Hoa Nhi, sao con lại tới đây?” Vệ thị kinh ngạc , ánh mắt nhìn qua Bạch Khiếu dò hỏi.

      Tối hôm qua, Bạch Khiếu trở về phủ, liền đem Bạch Thiên Hoa nhốt ở Mộc Lam Viện, cho bất kỳ ai được phép thăm, vốn dĩ người bị cấm túc, tại sao lại có thể nghênh ngang tiêu sái ra.

      Vẻ mặt nghiêm túc cũng Bạch Khiếu dịu ít, nhìn Bạch Thiên Hoa : “ dằn lòng được sao?”

      “Hừ!” Bạch Thiên Hoa bĩu môi, nể mặt Bạch tướng quân.

      Bạch Khiếu cũng tức giận, từ đầu đến cuối, ánh mắt nhìn vẫn luôn ôn hòa từ ái.

      Trong mắt mọi người hai cha con họ ‘mắt mày lại’, tâm tư lại giống nhau.

      Vệ thị thầm cắn răng, oán hận Bạch tướng quân bất công trắng trợn. Bề ngoài vẫn dịu dàng vẫy tay với Bạch Thiên Hoa: “Hoa Nhi, đến đây với mẹ.”

      Bạch Thiên Hoa có nghe lời bà ta, ngược lại, bước tới trước mặt Ngọc Hương, mặt lạnh tanh : “Ngươi có giỏi đem những lời vừa khi nãy lặp lại lần nữa xem!”

      “Tam...tam công tử...” Ngọc Hương bị hù dọa , môi run run.

      “Ngươi , bản công tử rửa tai xin nghe!”

      “Nô tỳ hiểu ý của tam công tử.”

      “Ha.” Bạch Thiên Hoa cười nhạo tiếng, : “Ý của ta là bảo ngươi lặp lại những lời ngươi về tỷ lúc nãy cho ta nghe. Để cho ta nghe từng câu từng chữ, biết ngươi bị trúng tà hay đầu óc có bệnh hoang tưởng, làm sao lại đem những chuyện mà chính bản thân ta trải qua đồng thời nhìn thấy được kể lại chẳng có chỗ nào là đúng với .”

      Sắc mặt của mọi người đứng ở chung quanh đều bị câu này làm cho biến đổi.

      Lời này phải là Bạch Thiên Hoa che chở cho Bạch Thủy Lung hay sao?

      Ngọc Hương nghe hiểu, người này bảo vệ Quái Tử Thủ kia, kinh hồn bạt vía suy nghĩ phải là đại phu nhân dặn dò ổn thỏa hết rồi sao? Làm sao lại để cho để cho tam công tử phá hủy trong giây lát được.

      “Tam công tử, ngài đừng trêu ghẹo nô tỳ.” Ngọc Hương lo lắng sắp khóc, lén lút cầu cứu đại phu nhân.

      Lúc này, đại phu nhân cũng buồn phiền.

      “Tiểu đệ, vết thương của đệ vẫn chưa lành hẳn, mau đến chỗ của tỷ tỷ này.” Bạch Tuyết Vi mở miệng rất đúng lúc.

      đợi Bạch Thiên Hoa chuyện, Bạch Tuyết Vi lại tiếp: “Lúc đệ đến người dối, là đại tỷ tỷ sao?”

      Vẻ mặt khinh thường lạnh lẽo của Bạch Thiên Hoa đột nhiên trở nên phức tạp.

      nhìn ra khẩn cầu ôn nhu im lặng lộ ra trong hai tròng mắt mềm mỏng như nước của Bạch Tuyết Vi

      từng thể nào từ chối được khi thấy dáng vẻ và cầu xin của nhị tỷ, cảm giác đời này chỉ có nhị tỷ là người hiền lành, tốt bụng và ôn nhu nhất. Làm đệ đệ phải bảo vệ tỷ tỷ, để cho tỷ tỷ phải đau lòng khổ sở.

      Bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc này, Bạch Thiên Hoa lại cảm thấy buồn phiền kinh khủng.

      “Tỷ dối, dối là nàng ta.”

      Người mà cẩm y thiếu niên chỉ chính là Ngọc Hương.

      Ngọc Hương té ngã xuống đất, sắc mặt trong nháy mắt phai màu, thanh đau đớn bén nhọn xuyên thủng tai người: “Tam công tử, người thể vu tội cho nô tỳ.”

      Nàng ta hiểu . Nếu nàng ta nhận tội danh dối này, cuộc đời này của nàng ta có lối thoát.

      Bạch Thiên Hoa hung hăng đem kẻ ôm chân ai khác chính là Ngọc Hương đá bay ra ngoài: “Ta vu tội cho ngươi?”

      “Ô ô ô đại phu nhân, nô tỳ dối, nô tỳ dối!” Ngọc Hương nhịn đau quỳ xuống đất, dập đầu với Vệ thị.

      Vệ thị nhíu mày, trong lòng khiếp sợ còn hơn cả mọi người.

      Bạch Thiên Hoa vì sao bảo vệ cho Bạch Thủy Lung?

      Ý của lão gia là gì?

      lúc bà ta trầm lặng mở miệng, Bạch Thiên Hoa chạy tới bên người của Bạch Thủy Lung, vẻ mặt lạnh lẽo của thiếu niên biến mất còn mảnh, khuôn mặt tràn ngập lo lắng làm cho nét mặt của thiếu niên khôi phục vẻ ngây ngô nên có: “Tỷ, tỷ sao chứ?”

      Thủy Lung nhướng mày: “Nhìn ta rất giống có chuyện à?”

      Bạch Thiên Hoa cười to: “Đệ biết tỷ tỷ của đệ bản lĩnh rất cao, tuyệt đối có việc gì.”

      “Hoa Nhi, chân của con phải bị Thủy Lung đánh gãy sao?” Lời lạnh lùng của Vệ thị tự nhiên chen ngang.

      Bạch Thiên Hoa trợn mắt nhìn: “Phải hay cũng chẳng có gì quan trọng, tỷ đánh ta là vì muốn tốt cho ta. Huống chi chân của ta rất bình thường, làm gì có dấu hiệu đứt gãy tàn phế?”

      Vệ thị nghe ‘đứt gãy tàn phế’, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén, trong lòng cảm thấy yên, lời ra tới bên miệng liền nuốt vào.

      Bà ta tính tới tính lui, lại tính tới khả năng Bạch Thiên Hoa bảo vệ Bạch Thủy Lung, càng nghĩ tới đứng về phe của Bạch Thủy Lung.

      Đương đều tự mình có việc gì, làm sao định tội Bạch Thủy Lung đây?

      Vệ thị phải nghĩ mượn cớ Bạch Thủy Lung làm bà bị thương nhưng vết thương lành gần bảy, tám phần rồi. E rằng đòi được bao nhiêu an ủi, còn làm cho Bạch tướng quân phiền chán, thân làm mẹ còn suốt ngày kẹp chặt sai lầm của ‘con ’ người ta.

      “Mọi người giải tán .” Bạch Khiếu đứng dậy, kết thúc trận hài kịch này.

      Vệ thị cam lòng, sắc mặt cũng khó coi.

      Bạch Khiếu nhìn bà : “Từ trước đến nay, chuyện của hậu viện đều do phu nhân phụ trách quản lý, lỗi của những người này đều do phu nhân định đoạt .”

      Vệ thị nghe vậy sắc mặt tốt lên chút, hiền lành : “Lão gia yên tâm.”

      Bạch Thiên Hoa nhìn chằm chằm Ngọc Hương vừa mới thở nhõm hơi, bỗng nhiên : “Thân là tỳ nữ lại biết giúp đỡ chủ nhân, còn dám đặt điều xấu, bôi nhọ chủ nhân, tuyệt đối thể tha , những người khác cũng vậy, toàn bộ đều đuổi hết ra ngoài Lộng Triều Viện.”

      “Tam công tử tha mạng, đại phu nhân tha mạng!” Ngọc Hương ngờ Bạch Thiên Hoa còn muốn kẹp chặt tha nàng ta, hoảng sợ dập đầu liên tục: “Nô tỳ biết sai rồi! Là nô tỳ hoa mắt! Là nô tỳ trúng tà, nô tỳ mắc bệnh hoang tưởng!!! Nô tỳ biết sai rồi.”

      hề thừa nhận bản thân xấu Thủy Lung, nhưng cũng chứng tỏ Ngọc Hương cũng có chút thông minh.

      Nàng ta thừa nhận, người bên ngoài đoán rằng do Bạch Thiên Hoa cố ý làm khó nàng ta, nếu nàng ta thừa nhận, ngược lại mang tội danh vu tội cho trưởng nữ của đại tướng quân phủ, tội này .

      “Hoa Nhi, chuyện của hậu viện, mẹ xử lý, con cần phải phí sức nhúng tay vào.”

      Bạch Thiên Hoa nhìn chằm chằm Bạch tướng quân.

      Bạch tướng quân khoát tay, với thị vệ: “Đem hạ nhân của Lộng Triều Viện đều đổi hết .”

      Vệ thị oán giận nhìn Bạch Khiếu đối với Bạch Thiên Hoa thương hết mực, cũng chỉ có thể thầm cắn răng đáp ứng.

      Thủy Lung nhìn ra được Bạch Thiên Hoa tranh thủ lợi ít cho mình, đối với người sắp gả Võ vương vương phủ mà , đám hạ nhân này đúng là coi nàng ra gì. Nhưng mà nếu phải đổi nhóm người hầu khác, để cho đại phu nhân chọn người kết quả cũng khác mấy.

      “Ta muốn tự mình chọn.” Thủy Lung .

      Vệ thị tức giận hừ lạnh: “Chuyện của hậu viện đều do mẹ quản lý, Thủy Lung đối với quyết định của mẹ vừa lòng à?”

      Thủy Lung im lặng ngầm thừa nhận.

      mặt của Vệ thị tràn đầy tức giận.

      Bạch Khiếu phá bỏ tình thế bế tắc: “Để cho Thủy Lung tự mình chọn, coi như làm của hồi môn đến vương phủ Võ vương .”

      Ông ta mở miệng, mọi chuyện liền thể thay đổi.

      Bạch Khiếu bước ra ngoài, lúc ngang qua Bạch Thiên Hoa cùng Thủy Lung, bước chân tạm dừng lại, với Bạch Thiên Hoa: “Đừng quên chuyện con hứa với cha.” Liếc Thủy Lung cái, mới ra cửa, rời khỏi Mộc Lam Viện.

      “Tất cả cút hết cho bản công tử!” Bạch Thiên Hoa đối với mọi người còn đứng ở trong Mộc Lam Viện tức giận gào thét. Giây tiếp theo liền quay đầu lại nịnh nọt Thủy Lung: “Tỷ, đệ tỷ.”

      Thái độ của làm cho mọi người có mặt vừa ngạc nhiên vừa tức ách, có giận mà dám , sột soạt kéo nhau rời khỏi Mộc Lam Viện.

      Vệ thị phía sau Bạch Thiên Hoa, sắc mặt còn chưa có nới lỏng, nhìn dáng vẻ tỷ đệ tình thâm của hai người họ, lửa giận trong lòng thiêu cháy lý trí, đáy mắt tàn nhẫn ---- là bạch nhãn lang [1], nuôi lâu như vậy cũng có nuôi quen thuộc!

      “Mẹ! Con đỡ mẹ.” Bạch Tuyết Vi mềm xong, đỡ Vệ thị ra ngoài.

      Vệ thị than thở trong lòng, quả nhiên con ruột giống con nuôi.

      Bạch Linh Nhị lời trước các ả, khi ngang qua Bạch Thủy Lung và Bạch Thiên Hoa, liếc nhìn Thủy Lung cái, trong ánh mắt dài chớp động hào quang phức tạp làm cho người ta khó hiểu, có ác ý cũng có hữu nghị.

      “Linh Nhị.” Bạch Tuyết Vi hài lòng đối với muội muội cùng cha cùng mẹ này, Bạch Linh Nhị luôn thích độc lai độc vãng [2], biết bảo vệ người trong nhà, tiếp theo quay đầu lại nhìn Bạch Thiên Hoa trầm mặc lúc lâu, cươi thoải mái lại hơi cứng nhắc, ánh mắt dày đặc đau lòng làm cho người ta thương tiếc, giọng : “Tiểu đệ, ngày hôm trước, Vũ vương tặng cho tỷ ít trái vải cống phẩm. Tỷ tỷ biết đệ rất thích ăn, cho nên có để dành cho đệ, khi nào đệ rãnh rỗi đến chỗ của tỷ ăn.”

      Bạch Thiên Hoa trong nháy mắt có chút cảm động, ngay sau đó, vô tình phát trong ánh mắt của Bạch Tuyết Vi thoáng qua đắc ý cùng khiêu khích.

      Cống phẩm Vũ vương tặng!

      Lời này là làm trò, mục đích duy nhất chính là cho đại tỷ nghe, chẳng phải cố tình làm cho đại tỷ đau khổ hay sao?

      Bạch Thiên Hoa buồn bực rống to: “ nhanh lên!”

      Bạch Tuyết Vi giật mình, biết Bạch Thủy Lung cho Bạch Thiên Hoa uống thuốc gì lại làm cho trở nên dầu muối ăn thế này.

      “Tuyết Nhi, thôi.” Vệ thị .

      Bạch Tuyết Vi gật đầu.

      Thân ảnh của hai người chậm rãi biến mất ở bên ngoài Mộc Lam Viện.

      “Tỷ.”

      Trong sảnh, Bạch Thiên Hoa giống như con nhím bị nhổ hết gai mình, nhũn nhão ngồi ghế, vẻ mặt phức tạp lại đáng thương nhìn Thủy Lung, thào : “Đệ cảm thấy những chuyện trước kia đệ nhận biết đều là hoa trong gương, trăng dưới nước. Các nàng làm sao có thể giả bộ giống như vậy chứ? Bản thân đệ cũng hoài nghi bản thân có phải gặp ảo giác hay ?”

      Thủy Lung gì chỉ nhún nhún vai, ngồi ở bên cầm điểm tâm ăn.

      Cả đêm nàng chưa có ăn cái gì hết, bụng có chút đói.

      Ăn xong hai khối điểm tâm, Thủy Lung ăn nữa, nàng thích ăn đồ ngọt, nhìn sang Bạch Thiên Hoa, : “Từ lúc đầu ngươi trốn ở trong nội các nghe lén, là Bạch tướng quân sắp đặt phải ?”

      “Làm sao tỷ biết?” Bạch Thiên Hoa trừng mắt kinh ngạc.

      Thủy Lung đáp phi sở vấn [4]: “Bạch tướng quân thương ngươi, thương vào tận xương.” Vì đứa con trai như nhà ngươi, tự mình làm đạo diễn vở kịch này, đem tất cả mọi người làm quân cờ, tuyệt nhiên quan tâm kết cục của những người vợ và con khác ra sao.

      ---------------------

      [1] Con sói. Chỉ những kẻ có tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa. Giống như câu nuôi ong tay áo ( >.< )

      [2] mình.

      [3] Dầu hòa tan được muối.

      [4] Ông gà, bà vịt. Hỏi đằng, trả lời nẻo.
      lan đỗ thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng
      Chương 20: thương vào tận xương



      Mọi người nhìn theo nơi phát ra thanh, hình dáng thiếu niên vào trong nội các.

      Ánh nến chiếu vào vào cho thân mình của thiếu niên trở nên sáng sủa. Quần áo cẩm ngọc xa hoa quý giá làm nổi bật dung nhan trắng noãn, tuấn tú của thiếu niên.

      “Hoa Nhi, sao con lại tới đây?” Vệ thị kinh ngạc , ánh mắt nhìn qua Bạch Khiếu dò hỏi.

      Tối hôm qua, Bạch Khiếu trở về phủ, liền đem Bạch Thiên Hoa nhốt ở Mộc Lam Viện, cho bất kỳ ai được phép thăm, vốn dĩ người bị cấm túc, tại sao lại có thể nghênh ngang tiêu sái ra.

      Vẻ mặt nghiêm túc cũng Bạch Khiếu dịu ít, nhìn Bạch Thiên Hoa : “ dằn lòng được sao?”

      “Hừ!” Bạch Thiên Hoa bĩu môi, nể mặt Bạch tướng quân.

      Bạch Khiếu cũng tức giận, từ đầu đến cuối, ánh mắt nhìn vẫn luôn ôn hòa từ ái.

      Trong mắt mọi người hai cha con họ ‘mắt mày lại’, tâm tư lại giống nhau.

      Vệ thị thầm cắn răng, oán hận Bạch tướng quân bất công trắng trợn. Bề ngoài vẫn dịu dàng vẫy tay với Bạch Thiên Hoa: “Hoa Nhi, đến đây với mẹ.”

      Bạch Thiên Hoa có nghe lời bà ta, ngược lại, bước tới trước mặt Ngọc Hương, mặt lạnh tanh : “Ngươi có giỏi đem những lời vừa khi nãy lặp lại lần nữa xem!”

      “Tam...tam công tử...” Ngọc Hương bị hù dọa , môi run run.

      “Ngươi , bản công tử rửa tai xin nghe!”

      “Nô tỳ hiểu ý của tam công tử.”

      “Ha.” Bạch Thiên Hoa cười nhạo tiếng, : “Ý của ta là bảo ngươi lặp lại những lời ngươi về tỷ lúc nãy cho ta nghe. Để cho ta nghe từng câu từng chữ, biết ngươi bị trúng tà hay đầu óc có bệnh hoang tưởng, làm sao lại đem những chuyện mà chính bản thân ta trải qua đồng thời nhìn thấy được kể lại chẳng có chỗ nào là đúng với .”

      Sắc mặt của mọi người đứng ở chung quanh đều bị câu này làm cho biến đổi.

      Lời này phải là Bạch Thiên Hoa che chở cho Bạch Thủy Lung hay sao?

      Ngọc Hương nghe hiểu, người này bảo vệ Quái Tử Thủ kia, kinh hồn bạt vía suy nghĩ phải là đại phu nhân dặn dò ổn thỏa hết rồi sao? Làm sao lại để cho để cho tam công tử phá hủy trong giây lát được.

      “Tam công tử, ngài đừng trêu ghẹo nô tỳ.” Ngọc Hương lo lắng sắp khóc, lén lút cầu cứu đại phu nhân.

      Lúc này, đại phu nhân cũng buồn phiền.

      “Tiểu đệ, vết thương của đệ vẫn chưa lành hẳn, mau đến chỗ của tỷ tỷ này.” Bạch Tuyết Vi mở miệng rất đúng lúc.

      đợi Bạch Thiên Hoa chuyện, Bạch Tuyết Vi lại tiếp: “Lúc đệ đến người dối, là đại tỷ tỷ sao?”

      Vẻ mặt khinh thường lạnh lẽo của Bạch Thiên Hoa đột nhiên trở nên phức tạp.

      nhìn ra khẩn cầu ôn nhu im lặng lộ ra trong hai tròng mắt mềm mỏng như nước của Bạch Tuyết Vi

      từng thể nào từ chối được khi thấy dáng vẻ và cầu xin của nhị tỷ, cảm giác đời này chỉ có nhị tỷ là người hiền lành, tốt bụng và ôn nhu nhất. Làm đệ đệ phải bảo vệ tỷ tỷ, để cho tỷ tỷ phải đau lòng khổ sở.

      Bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc này, Bạch Thiên Hoa lại cảm thấy buồn phiền kinh khủng.

      “Tỷ dối, dối là nàng ta.”

      Người mà cẩm y thiếu niên chỉ chính là Ngọc Hương.

      Ngọc Hương té ngã xuống đất, sắc mặt trong nháy mắt phai màu, thanh đau đớn bén nhọn xuyên thủng tai người: “Tam công tử, người thể vu tội cho nô tỳ.”

      Nàng ta hiểu . Nếu nàng ta nhận tội danh dối này, cuộc đời này của nàng ta có lối thoát.

      Bạch Thiên Hoa hung hăng đem kẻ ôm chân ai khác chính là Ngọc Hương đá bay ra ngoài: “Ta vu tội cho ngươi?”

      “Ô ô ô đại phu nhân, nô tỳ dối, nô tỳ dối!” Ngọc Hương nhịn đau quỳ xuống đất, dập đầu với Vệ thị.

      Vệ thị nhíu mày, trong lòng khiếp sợ còn hơn cả mọi người.

      Bạch Thiên Hoa vì sao bảo vệ cho Bạch Thủy Lung?

      Ý của lão gia là gì?

      lúc bà ta trầm lặng mở miệng, Bạch Thiên Hoa chạy tới bên người của Bạch Thủy Lung, vẻ mặt lạnh lẽo của thiếu niên biến mất còn mảnh, khuôn mặt tràn ngập lo lắng làm cho nét mặt của thiếu niên khôi phục vẻ ngây ngô nên có: “Tỷ, tỷ sao chứ?”

      Thủy Lung nhướng mày: “Nhìn ta rất giống có chuyện à?”

      Bạch Thiên Hoa cười to: “Đệ biết tỷ tỷ của đệ bản lĩnh rất cao, tuyệt đối có việc gì.”

      “Hoa Nhi, chân của con phải bị Thủy Lung đánh gãy sao?” Lời lạnh lùng của Vệ thị tự nhiên chen ngang.

      Bạch Thiên Hoa trợn mắt nhìn: “Phải hay cũng chẳng có gì quan trọng, tỷ đánh ta là vì muốn tốt cho ta. Huống chi chân của ta rất bình thường, làm gì có dấu hiệu đứt gãy tàn phế?”

      Vệ thị nghe ‘đứt gãy tàn phế’, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén, trong lòng cảm thấy yên, lời ra tới bên miệng liền nuốt vào.

      Bà ta tính tới tính lui, lại tính tới khả năng Bạch Thiên Hoa bảo vệ Bạch Thủy Lung, càng nghĩ tới đứng về phe của Bạch Thủy Lung.

      Đương đều tự mình có việc gì, làm sao định tội Bạch Thủy Lung đây?

      Vệ thị phải nghĩ mượn cớ Bạch Thủy Lung làm bà bị thương nhưng vết thương lành gần bảy, tám phần rồi. E rằng đòi được bao nhiêu an ủi, còn làm cho Bạch tướng quân phiền chán, thân làm mẹ còn suốt ngày kẹp chặt sai lầm của ‘con ’ người ta.

      “Mọi người giải tán .” Bạch Khiếu đứng dậy, kết thúc trận hài kịch này.

      Vệ thị cam lòng, sắc mặt cũng khó coi.

      Bạch Khiếu nhìn bà : “Từ trước đến nay, chuyện của hậu viện đều do phu nhân phụ trách quản lý, lỗi của những người này đều do phu nhân định đoạt .”

      Vệ thị nghe vậy sắc mặt tốt lên chút, hiền lành : “Lão gia yên tâm.”

      Bạch Thiên Hoa nhìn chằm chằm Ngọc Hương vừa mới thở nhõm hơi, bỗng nhiên : “Thân là tỳ nữ lại biết giúp đỡ chủ nhân, còn dám đặt điều xấu, bôi nhọ chủ nhân, tuyệt đối thể tha , những người khác cũng vậy, toàn bộ đều đuổi hết ra ngoài Lộng Triều Viện.”

      “Tam công tử tha mạng, đại phu nhân tha mạng!” Ngọc Hương ngờ Bạch Thiên Hoa còn muốn kẹp chặt tha nàng ta, hoảng sợ dập đầu liên tục: “Nô tỳ biết sai rồi! Là nô tỳ hoa mắt! Là nô tỳ trúng tà, nô tỳ mắc bệnh hoang tưởng!!! Nô tỳ biết sai rồi.”

      hề thừa nhận bản thân xấu Thủy Lung, nhưng cũng chứng tỏ Ngọc Hương cũng có chút thông minh.

      Nàng ta thừa nhận, người bên ngoài đoán rằng do Bạch Thiên Hoa cố ý làm khó nàng ta, nếu nàng ta thừa nhận, ngược lại mang tội danh vu tội cho trưởng nữ của đại tướng quân phủ, tội này .

      “Hoa Nhi, chuyện của hậu viện, mẹ xử lý, con cần phải phí sức nhúng tay vào.”

      Bạch Thiên Hoa nhìn chằm chằm Bạch tướng quân.

      Bạch tướng quân khoát tay, với thị vệ: “Đem hạ nhân của Lộng Triều Viện đều đổi hết .”

      Vệ thị oán giận nhìn Bạch Khiếu đối với Bạch Thiên Hoa thương hết mực, cũng chỉ có thể thầm cắn răng đáp ứng.

      Thủy Lung nhìn ra được Bạch Thiên Hoa tranh thủ lợi ít cho mình, đối với người sắp gả Võ vương vương phủ mà , đám hạ nhân này đúng là coi nàng ra gì. Nhưng mà nếu phải đổi nhóm người hầu khác, để cho đại phu nhân chọn người kết quả cũng khác mấy.

      “Ta muốn tự mình chọn.” Thủy Lung .

      Vệ thị tức giận hừ lạnh: “Chuyện của hậu viện đều do mẹ quản lý, Thủy Lung đối với quyết định của mẹ vừa lòng à?”

      Thủy Lung im lặng ngầm thừa nhận.

      mặt của Vệ thị tràn đầy tức giận.

      Bạch Khiếu phá bỏ tình thế bế tắc: “Để cho Thủy Lung tự mình chọn, coi như làm của hồi môn đến vương phủ Võ vương .”

      Ông ta mở miệng, mọi chuyện liền thể thay đổi.

      Bạch Khiếu bước ra ngoài, lúc ngang qua Bạch Thiên Hoa cùng Thủy Lung, bước chân tạm dừng lại, với Bạch Thiên Hoa: “Đừng quên chuyện con hứa với cha.” Liếc Thủy Lung cái, mới ra cửa, rời khỏi Mộc Lam Viện.

      “Tất cả cút hết cho bản công tử!” Bạch Thiên Hoa đối với mọi người còn đứng ở trong Mộc Lam Viện tức giận gào thét. Giây tiếp theo liền quay đầu lại nịnh nọt Thủy Lung: “Tỷ, đệ tỷ.”

      Thái độ của làm cho mọi người có mặt vừa ngạc nhiên vừa tức ách, có giận mà dám , sột soạt kéo nhau rời khỏi Mộc Lam Viện.

      Vệ thị phía sau Bạch Thiên Hoa, sắc mặt còn chưa có nới lỏng, nhìn dáng vẻ tỷ đệ tình thâm của hai người họ, lửa giận trong lòng thiêu cháy lý trí, đáy mắt tàn nhẫn ---- là bạch nhãn lang [1], nuôi lâu như vậy cũng có nuôi quen thuộc!

      “Mẹ! Con đỡ mẹ.” Bạch Tuyết Vi mềm xong, đỡ Vệ thị ra ngoài.

      Vệ thị than thở trong lòng, quả nhiên con ruột giống con nuôi.

      Bạch Linh Nhị lời trước các ả, khi ngang qua Bạch Thủy Lung và Bạch Thiên Hoa, liếc nhìn Thủy Lung cái, trong ánh mắt dài chớp động hào quang phức tạp làm cho người ta khó hiểu, có ác ý cũng có hữu nghị.

      “Linh Nhị.” Bạch Tuyết Vi hài lòng đối với muội muội cùng cha cùng mẹ này, Bạch Linh Nhị luôn thích độc lai độc vãng [2], biết bảo vệ người trong nhà, tiếp theo quay đầu lại nhìn Bạch Thiên Hoa trầm mặc lúc lâu, cươi thoải mái lại hơi cứng nhắc, ánh mắt dày đặc đau lòng làm cho người ta thương tiếc, giọng : “Tiểu đệ, ngày hôm trước, Vũ vương tặng cho tỷ ít trái vải cống phẩm. Tỷ tỷ biết đệ rất thích ăn, cho nên có để dành cho đệ, khi nào đệ rãnh rỗi đến chỗ của tỷ ăn.”

      Bạch Thiên Hoa trong nháy mắt có chút cảm động, ngay sau đó, vô tình phát trong ánh mắt của Bạch Tuyết Vi thoáng qua đắc ý cùng khiêu khích.

      Cống phẩm Vũ vương tặng!

      Lời này là làm trò, mục đích duy nhất chính là cho đại tỷ nghe, chẳng phải cố tình làm cho đại tỷ đau khổ hay sao?

      Bạch Thiên Hoa buồn bực rống to: “ nhanh lên!”

      Bạch Tuyết Vi giật mình, biết Bạch Thủy Lung cho Bạch Thiên Hoa uống thuốc gì lại làm cho trở nên dầu muối ăn thế này.

      “Tuyết Nhi, thôi.” Vệ thị .

      Bạch Tuyết Vi gật đầu.

      Thân ảnh của hai người chậm rãi biến mất ở bên ngoài Mộc Lam Viện.

      “Tỷ.”

      Trong sảnh, Bạch Thiên Hoa giống như con nhím bị nhổ hết gai mình, nhũn nhão ngồi ghế, vẻ mặt phức tạp lại đáng thương nhìn Thủy Lung, thào : “Đệ cảm thấy những chuyện trước kia đệ nhận biết đều là hoa trong gương, trăng dưới nước. Các nàng làm sao có thể giả bộ giống như vậy chứ? Bản thân đệ cũng hoài nghi bản thân có phải gặp ảo giác hay ?”

      Thủy Lung gì chỉ nhún nhún vai, ngồi ở bên cầm điểm tâm ăn.

      Cả đêm nàng chưa có ăn cái gì hết, bụng có chút đói.

      Ăn xong hai khối điểm tâm, Thủy Lung ăn nữa, nàng thích ăn đồ ngọt, nhìn sang Bạch Thiên Hoa, : “Từ lúc đầu ngươi trốn ở trong nội các nghe lén, là Bạch tướng quân sắp đặt phải ?”

      “Làm sao tỷ biết?” Bạch Thiên Hoa trừng mắt kinh ngạc.

      Thủy Lung đáp phi sở vấn [4]: “Bạch tướng quân thương ngươi, thương vào tận xương.” Vì đứa con trai như nhà ngươi, tự mình làm đạo diễn vở kịch này, đem tất cả mọi người làm quân cờ, tuyệt nhiên quan tâm kết cục của những người vợ và con khác ra sao.

      ---------------------

      [1] Con sói. Chỉ những kẻ có tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa. Giống như câu nuôi ong tay áo ( >.< )

      [2] mình.

      [3] Dầu hòa tan được muối.

      [4] Ông gà, bà vịt. Hỏi đằng, trả lời nẻo.
      lan đỗ thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21: khi tỉnh ngộ.



      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng


      Bạch Thiên Hoa được tự nhiên quay đầu, dáng vẻ muốn thừa nhận cách này: “Cái đó mắc mớ gì tới chuyện người đó có thương đệ hay chứ?”

      Thủy Lung có giải thích sâu vào.

      Nếu hỏi Thủy Lung làm sao biết những chuyện này đều do Bạch tướng quân sắp đặt.

      Đơn giản. Từ lúc nàng mới quay về phủ, bị tổng quản tướng quân phủ Bách Tường dò xét, khi đó nàng liền biết .

      Bách Tường dẫn nàng vào Mộc Lam Viện mấy lời thăm dò nàng, đều phải có ý ám chỉ.

      Nghe tam công tử , đại tiểu thư mất tích mấy ngày là vì ngươi cùng tam công tử ở ngã tư đường gặp chuyện, vì bảo hộ cho tam công tử bị thương, mới mình dẫn dắt thích khác rời , mấy ngày có tung tích.’

      Đêm qua, lão gia trở về, sau khi biết được tam công tử người bị thương liền nổi giận, mọi người ở trong phủ đều chỉ ra và xác nhận đó là lỗi của tiểu thư, chỉ có tam công tử khăng khăng đều là lỗi của ngài ấy.’

      Nội dung hai câu này cũng ám chỉ cho Thủy Lung biết, Bạch Thiên Hoa cố ý che chở cho nàng, hơn nữa mấy lời này đều là tự bản thân của Bạch Thiên Hoa chính mồm với Bạch tướng quân. Dựa vào tình thương mà Bạch tướng quân dành cho Bạch Thiên Hoa, làm sao ông ta có thể để ý tới cảm nhận của Bạch Thiên Hoa, coi trọng lời của .

      Trong phủ đại tướng quân, từ xưa tới nay người đứng đầu vẫn là Bạch tướng quân.

      Bất kể, Vệ thị ngấm ngầm mưu tính như thế nào. Chỉ cần Bạch tướng quân câu là có thể đảo ngược Càn Khôn. [1]

      Tuồng hài kịch này mở màn cách phách lối, hạ màn cách nhạt nhẽo. Người cẩn thận nhìn ra được sơ hở, phát người đứng phía sau bức màn nắm trong tay quyền sinh sát là ai.

      Kết quả cuối cùng, Vệ thị hay Thủy Lung cũng có được cái gì. Ngược lại, Bạch Thiên Hoa có thể tận mắt nhìn thấy cuộc tranh đấu tàn khốc trong gia đình giàu sang.

      Thủy Lung đứng dậy, chuẩn bị trở về Lộng Triệu Viện nghỉ ngơi.

      “Tỷ.” Bạch Thiên Hoa vội vàng đứng dậy theo, ngẩng đầu tranh công : “Tỷ, vừa rồi đệ hy sinh tự do để bảo vệ tỷ, giải quyết nội gián giúp tỷ.”

      Lắng nghe kỹ, phát thái độ của lộ ra vài phần vô cùng thân thiết, làm nũng với nàng.

      Thủy Lung hề cảm động: “Hy sinh tự do?’

      Bạch Thiên Hoa gật đầu: “Người nọ cho đệ ở trong nội các nghe lén, nhưng cho đệ ra mặt. Nếu đệ muốn ra mặt, nhất định phải đồng ý với ông ấy chuyện, để cho ông ấy sắp xếp mấy ám vệ bảo vệ đệ.”

      Chẳng trách Vệ thị vừa lòng, tâm tư của Bạch tướng quân quá lợi hại.

      Ám vệ của đại tướng quân phủ đều nổi bật. Ai cầu xin cũng cầu được. Bạch tướng quân đưa ra cầu này với Bạch Thiên Hoa, là vì sợ cự tuyệt, còn phải dùng kế, hết thảy đều vì muốn tốt cho .

      Thủy Lung cũng có cảm xúc ghen tỵ hay hâm mộ: “Đây là chuyện tốt.”

      Bạch Thiên Hoa cười giảo hoạt, híp mắt : “Đệ biết. Nhưng đệ muốn người nọ dễ chịu, cố ý làm bộ thích.”

      Trong trí nhớ, Bạch Thiên Hoa xưng hô với Bạch tướng quân luôn như vậy, kính trọng.

      Nguyên nhân cũng vì thời thơ ấu của được Vệ thị khua môi múa mép, cộng thêm đám hạ nhân thầm bàn tán thêu dệt tạo nên vô số lời đồn. Mới làm cho Bạch Thiên Hoa luôn xem Bạch tướng quân như kẻ thù, cho rằng mẹ ruột của là do Bạch tướng quân hại chết, luôn nghĩ những việc Bạch tướng quân làm cho là giả dối, làm bộ làm tịch.

      qua nhiều năm, tuy là hiểu được bản tính của Vệ thị và Bạch Tuyết Vi, Bạch Thiên Hoa cũng khó thay đổi thành kiến đối với Bạch tướng quân.

      Những thứ Bạch tướng quân cho , đều ghét bỏ.

      Bạch Thiên Hoa : “Đệ biết, với bản lãnh của tỷ, nhất định có thể bình yên vô , nhưng đệ từng qua đệ bảo vệ tỷ.”

      Có trời đất mới biết. Lúc ở trong nội các, nhìn thấy Thủy Lung trở thành mục tiêu công kích của bọn họ, nhìn thấy Ngọc Hương ở trước mặt đám đông trợn mắt dối, trong lòng tức giận biết bao nhiêu.

      “Đệ cũng biết, đệ ra mặt, làm cho mẹ cùng nhị tỷ kiêng dè và tin tưởng đệ, nhưng mà đệ muốn cùng bọn họ diễn trò nữa.” Ánh mắt Bạch Thiên Hoa lấp lánh như sao đêm, dường như trưởng thành trong đêm, bộ dáng nghiêm túc lại có cổ hết sức lông bông, khí phách sắc bén, cười với Thủy Lung: “Đệ chính là trưởng tử duy nhất của đại tướng quân phủ, trừ bỏ người nọ ra vị trí cao nhất trong nhà này chỉ có thể thuộc về đệ. Ngày xưa bị hãm hại, là do mặt mũi đệ đủ lớn để họ kiêng dè, ngang bướng vô tri. Bây giờ, đệ nhận những gì người nọ tặng cho, học tập những gì người nọ dạy, đệ muốn nhìn xem ở tướng quân phủ còn ai dám làm xằng bậy đối với đệ.”

      Còn có câu thầm trong lòng --- Nếu gặp phải tình huống giống như ngày hôm đó, đệ bị động như vậy, chỉ có thể nhìn tỷ mạo hiểm dẫn dắt thích khách rời , giúp được cái gì.

      Ngày xưa, Bạch Thiên Hoa ngang bướng, bản tính chưa có bị bóp méo, bởi lẽ có thành kiến đối với Bạch tướng quân, khiến cho thèm chú ý đến thân phận của mình, muốn lợi dụng nó, có thể thấy rằng suy nghĩ của đơn thuần, tinh khiết.

      Hôm nay, biết là tỉnh ngộ, hay là bị tuồng hài kịch kinh điển khi nãy kích thích.

      thay đổi này thể là tốt hay là xấu, nhưng mà lấy thân phận người thừa kế duy nhất - là trưởng tử của nhất phẩm đại tướng quân mà , đây mới là tính cách nên có của Bạch Thiên Hoa. người thừa kế quan quyền nhất phẩm mà lại có tính tình đơn thuần, ngây thơ, kết quả cuối cùng tuyệt đối có khả năng chết sớm.

      Thủy Lung hề có cảm giác tội ác đem thiếu niên dẫn dắt theo con đường khác: “Nắm chắc trong tay, mới chính thức thuộc về mình.”

      Đây là quy tắc của hải tặc.

      tại, Bạch Thiên Hoa còn chưa có đủ chín chắn, hết thảy còn cần Bạch tướng quân che chở. Song, còn , còn có đủ thời gian và gian để cho trưởng thành.

      Bạch Thiên Hoa nghiêm túc gật đầu.

      “Về phòng tắm rửa rồi ngủ giấc.” Thủy Lung vỗ vỗ đầu , xoay người rời .

      Lời của Bạch Thiên Hoa bị nàng coi khinh đến cực điểm, dọa nhất thời ngẩn ra, chờ thân ảnh Thủy Lung biến mất mới hoàn hồn, vừa tức giận vừa ủy khuất, than thở: "Đệ còn chưa có hết mà, còn có ngày đó tỷ bị thích khách truy đuổi, sau đó xảy ra cái gì, đệcũng muốn biết."

      Mấy ngày sau, Lưu ma ma của tướng quân phủ dẫn tới mười tên nô tỳ, mười tên nam bộc tới Lộng Triều Viện, để cho Thủy Lung chọn nhóm người hầu mới cho Lộng Triều Viện.

      “Đại tiểu thư, bọn họ đều là những người mới được tuyển vào phủ, mỗi người đều xuất thân sạch , đều được dạy dỗ, khả năng hậu hạ rất tốt, tiểu thư nhìn xem.” Lưu ma ma mực cung kính đối với Thủy Lung.

      Thủy Lung nhìn hai mươi nam nữ đứng trước mặt, tuổi từ mười bốn đến hai mươi.

      “Ngươi. Mộc Tuyết.”

      Trong mười gã nữ tử, Thủy Lung chỉ ra người.

      Diện mạo của nàng non nớt, ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, da thịt tái nhợt tăng thêm vẻ yếu ớt cho thân hình của nàng, ngũ quan cũng nhợt nhạt làm cho người ta nhìn mà thương xót, mày ngài đạm quét, đôi mắt nâu nhạt, cái mũi xinh xắn, đôi môi nhắn mở ra đóng lại, : “Cám ơn tiểu thư ban thưởng tên.”

      Tiểu nha đầu này dung mạo chỉ coi như thanh tú, khí chất lại đặc biệt, giống người thường.

      Chẳng qua phần đặc biệt này, người bình thường chú ý, chỉ cảm thấy nàng bẩm sinh yếu ớt, lại có được ăn uống đầy đủ có dinh dưỡng tốt cho cơ thể nên mới tạo ra bộ dạng yếu đuối như thế này.

      Thủy Lung gật đầu, tùy tay chọn ra thêm vài người, cũng đặt tên luôn.

      “Liễu Thanh, Oánh Thước, Vân Châu, Khánh Phúc, Hà Dương.”

      “Cám ơn đại tiểu thư ban thưởng tên.” Ba nữ hai nam .

      Lưu ma ma cẩn thận hỏi: “Đại tiểu thư có cần chọn thêm hay ?”

      Thủy Lung khoát tay, ý bảo cần.

      Trưởng nữ của nhất phẩm đại tướng quân, người hầu đương nhiên ít như vậy. Chỉ có điều, Thủy Lung thèm để ý mấy thứ đó, chọn người vào viện chỉ vì muốn che giấu cho thân phận của Mộc Tuyết mà thôi.

      Lưu ma ma có tiếp tục rề rà, kêu những người còn lại ra ngoài, hành lễ với Thủy Lung rồi cũng ra.

      Thủy Lung kêu năm người bọn Liễu Thanh lui xuống, dưới tàng cây ở ngoài sân chỉ còn lại Thủy Lung với Mộc Tuyết.

      “Lại đây ngồi.”

      “Lung tỷ tỷ.”

      Mộc Tuyết nhoẻn miệng cười tươi như hoa tuyết trong suốt mềm mại, giòn giã kêu lên.

      ----------------------------------

      [1] Trời đất.
      lan đỗ thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng
      Chương 22: Trưởng Tôn Vinh Cực




      Mộc Tuyết, người cũng như tên, sinh ra giống như tuyết, cả người toát ra luồng linh khí thanh thuần, sạch .

      Thủy Lung đưa tay kéo Mộc Tuyết, dẫn dắt nàng ngồi xuống ghế dựa bên cạnh.

      Hai tròng mắt của nàng có tật, người quen nhìn ra. Mắt tật loại này, ban ngày ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hằng ngày. Ban đêm chỉ nhìn thấy cảnh vật chung quanh trong phạm vi thước mơ hồ . Dù được Thiên Diện Quỷ Y chữa trị nhưng vẫn có cách nào trị hết tận gốc.

      “Lung tỷ tỷ, bây giờ cũng phải buổi tối.” Mộc Tuyết , dáng vẻ ngây thơ hiếm thấy.

      Thủy Lung dựa vào trí nhớ của ‘Bạch Thủy Lung’ mới biết được, thường ngày Mộc Tuyết đối với người khác bao giờ cũng lạnh nhạt, xa cách, ngoại trừ Túc Ương và Bạch Thủy Lung là khác. Đối với nàng, Túc Ương là sư là phụ. Còn Bạch Thủy Lung trước sau như , thân như tỷ muội.

      ra, Bạch Thủy Lung cũng có ấn tượng rất tốt với Mộc Tuyết, trong số những người đặc biệt có thể vào trái tim nàng.

      Hai người quen biết nhau cũng vì Túc Ương, từ cùng được Túc Ương dạy dỗ, Bạch Thủy Lung học võ, Mộc Tuyết học văn, Bạch Thủy Lung tính tình nóng nảy như lửa, Mộc Tuyết tính tình điềm tĩnh như tuyết, vốn dĩ hai người hoàn toàn trái ngược, nhưng bất ngờ lại bổ sung cho nhau. Sống chung rất tốt.

      Lần này, bỗng nhiên Mộc Tuyết trúng tuyển được cử vào làm nô tỳ bên người của Thủy Lung, Thủy Lung đoán được tất cả đều do Túc Ương an bài.

      Vừa mở miệng hỏi thăm, Mộc Tuyết trả lời y chang nàng đoán: “Sư phụ bên cạnh của Lung tỷ tỷ cần người, thân thể của muội cũng khỏe cho nên đưa muội tới. Có muội ở đây, bất kể là tướng quân phủ  hay là Võ vương phủ đều dễ dàng liên lạc với mọi người ở bên ngoài hơn.”

      Thân thể của Mộc Tuyết bẩm sinh yếu ớt, thể tập võ, nhưng có bản lĩnh đặc biệt đó là --- thuần thú.

      “Đây là tin tức mà sư phụ dặn muội đưa cho tỷ.” Mộc Tuyết đưa mảnh vải lụa có viết chữ đưa cho Thủy Lung.

      Thủy Lung quét mắt qua cái, sau đó đem mảnh vải vứt sang bên.

      Mực vải trả qua quá trình xử lý đặc biệt, khi để lộ ra trong khí, trong năm giây bị phai màu thấy nữa. Cũng cần lo lắng người ta nhặt được, làm lộ tình hình tình báo của chính mình.

      Bên trong viết, có liên quan đến tung tích của Võ vương.

      “Du Ngôn cũng truyền tin tức tới, đến Hắc Giao sơn, tìm được Lâu Tử Hạng của Hắc Thủy bang, hết thảy chuẩn bị tốt, chỉ chờ binh mã của Vũ vương qua.” Mộc Tuyết cũng biết Thủy Lung đối với Trưởng Tôn Lưu Hiến tình cảm sâu nặng, ban đầu lúc nghe nàng an bài, cũng kinh ngạc rất nhiều.

      Lúc này cũng có biểu gì ra bên ngoài.

      “Tốt.”

      Hôm sau, sáng sớm tinh mơ người bán hàng rong bày sạp bán, trễ chút các cửa hàng lớn cũng mở cửa, ngã tư đường cũng dần dần có nhiều người đường hơn, tới hai canh giờ, liền có thể nhìn thấy được phong cảnh đường phố náo nhiệt, sầm uất.

      Phía nam thành Kỳ Dương là núi rừng hoang dã, lúc này có đội binh mã vây quanh, người ngoài thể tự ý vào.

      Bên trong núi rừng có bãi cỏ trống trải, dựng mấy cái ô lớn, bên dưới ô mát lạnh, bàn dày trùng trùng điệp điệp món ăn tinh tế, khéo léo, đương nhiên cũng thể thiếu rượu ngon. Càng xa xỉ hơn là có mấy chậu nước đá, đặc biệt lấy đến dùng để ướp lạnh hoa quả và rượu ngon.

      Ướp lạnh hoa quả như thế này người thường cả đời cũng chưa nhìn thấy, đây là hoa quả do ngoại bang tiến cống, bình thường chỉ có hoàng gia mới có quyền ăn, trong nhà đại thần nếu có cũng là được hoàng đế ban thưởng.

      Dưới ô che, có vài vị nam tử cẩm y ngọc phục ngồi ở đó, nhìn cách ăn mặc của bọn họ, đều biết thân phận của họ tầm thường.

      “Bạch tiểu thư đến.”

      Tiếng thông báo vang lên làm cho ít người giật mình, nhưng mà khi nhìn thấy nữ tử mặc quần áo trăng từ xa tới, trái tim bọn họ liền bình tĩnh lại.

      Bạch Tuyết Vi nhàng bước chậm, mắt hạnh lưu chuyển liếc nhìn hết mọi người có mặt ở đây, chợt nhìn thấy bên cạnh Trưởng Tôn Lưu Hiến có người mặc quần áo màu lam biếc. Chưa thấy tướng mạo, cảm thấy người này khí phách siêu phàm, ngồi im động lại giống như ăn khớp với mọi người ở chung quanh, lại làm cho người ta thể xem .

      Trưởng Tôn Lưu Hiến vẫy tay đối với ả.

      Bạch Tuyết Vi tới trước mặt nhàng hành lễ: “Vũ vương.”

      Phương Tuấn Hiền ngồi bên cạnh cười : “Ở đây có người ngoài, gọi khách sáo như vậy để làm chi?”

      Bạch Tuyết Vi ôn nhu mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi dựa sát vào Trưởng Tôn Lưu Hiến, vẫy tay cho cung nữ hầu hạ rời , tự mình rót rượu cho Trưởng Tôn Lưu Hiến.

      Điệu bộ ôn nhu của nàng đều rơi vào trong mắt của người khác, tránh được hâm mộ Trưởng Tôn Lưu Hiến sắp cưới được hiền thê lương thiện lại am hiểu ý người.

      Trưởng Tôn Lưu Hiến đem thùng trái cây ướp lạnh đưa qua cho ả, : “Ngồi kiệu đến đây cũng mệt mỏi, ăn chút trái cây giải khát .”

      Bạch Tuyết Vi nhàng mỉm cười đáp lời, nhìn thấy nhóm nữ tử có mặt ở đây hâm mộ nhìn ả, trong lòng có chút đắc ý hư vinh.

      “Hai người cũng đừng có ân ân ái ái nữa.” Chưa được phong vương, tứ hoàng tử Trưởng Tôn Ảnh Ngọc chua loét . Tiếp theo nhìn về thân ảnh lam biếc ngồi lù lù, cười : “Nhân vật chính lần này là hoàng thúc của chúng ta Võ vương.”

      Nghe đồn người này chính là kẻ luyện võ thành si, tiên hoàng băng hà liền rời bỏ hoàng cung, quanh năm về Võ vương?

      Bạch Tuyết Vi kinh ngạc nhìn nam tử áo lam biếc, người này hình như rất trẻ tuổi, trong lòng cũng nhớ tới những lời đồn: Con trai tiên hoàng thương nhất, lúc Võ vương được sinh ra, khi đó đại thế tử của đương triều hoàng thượng cũng mười tám tuổi.

      Trưởng Tôn Lưu Hiến còn lớn hơn Võ vương mấy tuổi.

      “Bạch gia nhị nữ Tuyết Vi ra mắt Võ vương.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn nhắm mắt dưỡng thần chợt nghe bên tai truyền tới thanh mềm của nữ tử, thoáng nghiêng đầu nhìn nữ tử cái, lãnh đạm để tay lên trán, thậm chí mí mắt cũng có mở. Sau đó, cũng thèm liếc nàng thêm cái, chậm rãi cầm lên chén rượu uống, cảm thấy rất nhàm chán.

      Bạch Tuyết Vi lại kinh sợ, ngây ngốc, mất hồn.

      Long chương phượng tư [1], thiên chất tự nhiên [2], hồn nhiên thiên thành[3].

      Nàng chưa bao giờ nhìn thấy nam tử tuấn mỹ đến như vậy, tuấn đắc tuyển tú, mỹ đắc vô hạ [4] là ông trời ưu ái có được vẻ bề ngoài mà mọi nữ tử luôn ao ước, hâm mộ lại thể ghen tị. Bởi vì nam tử hoàn toàn có tác phong của phái nữ, dáng vẻ lười nhác cẩu thả cũng có cổ oai phong bức người, làm cho nữ tử khuất phục.

      Ban đầu, nàng thầm nghĩ nhìn xem bộ dạng của người mà con tiện nhân kia sắp gả như thế nào, sau khi nhìn thấy trong lòng ả dâng lên ý nghĩ xấu cùng vừa lòng.

      phải ả đối với Võ vương nhất kiến chung tình [5] liền di dời tình sang người Võ vương mà ghen tỵ, ả ganh ghét khi thấy Thủy Lung gả cho nam tử xuất sắc, tuấn mỹ này.

      “Bạch Tuyết Vi, nhìn chẳm chằm tỷ phu tương lai cùng vương thúc như vậy là hợp lễ nghĩa cho lắm nha!!” Phương Tuấn Hiền chế nhạo. (Ngữ: =D cái này! Phe nào thế? Phương Tuấn Hiền: Thủy Nhi đáng hơn nhiều, dù nàng ấy hơi bị ác :v :v. Ngữ: zai à, bị ngược cuồng à??? -_- )

      Cách đây lâu, từng lời này với Thủy Lung.

      Bạch Tuyết Vi sợ hãi cũng hoảng hốt, đến gần Trưởng Tôn Lưu Hiến, cười : “Võ vương long chương phượng tư, là làm cho người ta cảm phục, Tuyết Vi xem đến ngây người, ha ha..”

      Nữ tử ôn nhu cười khẽ, dễ dàng giải quyết xấu hổ.

      Phương Tuấn Hiền cười tiếng, có tiếp tục làm khó ả.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nghe thấy hai chữ ‘tỷ phu’, trong mắt lên luồng ánh sáng, nhìn về phía Bạch Tuyết Vi.

      Đôi mắt của vẫn như trước miễn cưỡng mở nửa, con ngươi đen như mực trong suốt bức người, khiến Bạch Tuyết Vi có ảo giác như bản thân bị ánh mắt này lột từng lớp , lộ ra nội tâm chân nhất. Bản năng khỏi dâng lên vài phần sợ hãi, mặt để lộ ra, hoài nghi hỏi: “Võ vương, có chuyện gì sao?”

      Lông mi của Trưởng Tôn Vinh Cực dài, cong như cánh bướm đen khẽ run, lộ ra đáy mắt vui, môi hơi mấp máy, thanh nhàng, bay bổng giống như còn chưa có tỉnh ngủ, lại khiến người ta dám chểnh mảng: “Tỷ của ngươi có giống ngươi ?”

      Câu hỏi này kỳ lạ, Bạch Tuyết Vi cũng biết trả lời như thế nào, cái gì kêu là có giống mình ?

      Bên cạnh có người cười : “Đại tiểu thư được xinh đẹp như Bạch nhị tiểu thư.”

      Vừa xong liền bị người bên cạnh đẩy .

      Trước mặt Võ vương, vị hôn thê của xấu xí, phải muốn chọc nổi giận hay sao?

      Trưởng Tôn Vinh Cực thiếu hứng thú, cũng có tiếp tục quấn lấy vấn đề này. thuận miệng hỏi, thấy mọi người ngậm miệng , nghĩ là ngầm thừa nhận. Liền coi nhân vật mà chưa gặp mặt lần như Bạch Thủy Lung, phán xét người ta cũng giống Bạch Tuyết Vi đều là loại người trong ngoài đồng nhất, giả tạo dối trá! Tùy ý với Phong Giản: “Giết...”

      hứng thú cưới cái người mà thích.

      Phong Giản sớm biết tính tình chủ nhân nhà mình, từ trước đến nay làm việc luôn dựa vào tâm trạng.

      Lúc này, muốn giết người ta. khắc sau liền quên.

      “Võ vương gia...” Bạch Tuyết Vi có nghe Võ vương cái gì, vừa vặn mở miệng, trùng hợp đánh gãy lời của : “Trước đó vài ngày, đại tỷ tỷ đến phố phong trần, vô tình nhận được khối ngọc bội vương gia.”

      Ả ta cố ý để lộ phố phong trần, nhưng Thủy Lung làm sao nhận được ngọc bội.

      Vương gia bị bán vào tiểu quan quán là chuyện sỉ nhục, đương nhiên ả phải làm bộ như biết, dễ dàng đen tội lỗi đổ lên người Thủy Lung.

      Lần trước, Vệ thị cho người Thanh Phong lâu dò tin, mới biết được chỉ trong đêm Thanh Phong lâu hóa thành tro tàn, bên trong người chạy thoát, cho nên chuyện đem ngọc bội đưa lại cho vương gia liền tạm thời gác lại.

      Bạch Tuyết Vi nhìn thấy Võ vương, nhớ lại những gì Ngọc Hương , liền chắc chắn ngọc bội này là của Võ vương.

      Võ vương nếu biết Bạch Thủy Lung là người bán , bản thân là vương phi tương lai của Võ vương lại chạy đến chỗ phố phong trần, Võ vương nhất định chán ghét nó biết bao nhiêu? Dù hủy hôn, Bạch Thủy Lung gả vào Võ vương phủ, cuộc sống nhất định dễ chịu!!!

      Bạch Tuyết Vi đắc ý suy nghĩ.

      Nhưng nàng nhìn thấy, khi Trưởng Tôn Vinh Cực nghe những lời này, đôi mắt lười biếng rũ xuống bỗng nhiên mở ra. Giống như bầu trời đẩy ra mây mù gặp trăng sáng, cực kỳ xinh đẹp làm cho người ta dám nhìn thẳng vào trong.

      ----------------------------------------------------

      [1] Phong thái xuất chúng: Dáng vẻ hơn người.

      [2] ...

      [3] Hình dung thơ văn kết cấu nghiêm mật tự nhiên, dùng từ vận điển có chút nào phủ tạc dấu vết. Cũng hình dung người mới đức hoàn mỹ tự nhiên.

      [4] Xinh đẹp và hoàn hảo =-= ra tìm ra nghĩa cứ hiểu như thế >.<

      [5] Vừa nhìn .
      lan đỗ thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23: Ngây thơ rung động



      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng



      Phố phong trần. Ngọc bội của vương gia.

      Hai câu này lọt vào lỗ tai, trong đầu liền lên đôi mắt làm cho rung động. Vết thương trong lòng bàn tay khép lại chỉ còn là dấu vết . Lúc này lại mơ hồ nóng lên.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhéo nhéo bàn tay, khóe môi nhợt nhạt nhếch lên.

      Phong Giản sửng sốt. vốn nghĩ chủ nhân chỉ là hứng thú với Bạch Thủy Lung trong chốc lát thôi, nhưng xem dáng vẻ này, hình như hứng thú rất sâu đậm. Nếu cũng câu, liền làm nhớ tới.

      “Hôm nay tụ họp là vì muốn chào mừng Võ vương trở về, chỉ uống rượu chuyện phiếm thú vị lắm. bằng bày trò gì chơi có được ?” Tiếng cười của Phương Tuấn Hiền lanh lảnh, ngay lập tức mọi người liền hùa theo phụ họa.

      Bạch Tuyết Vi oán giận đột nhiên xen mồm, làm cho nàng mất cơ hội ám chỉ cho Võ vương. Nhưng mà chỉ cần có câu kia, lấy thân phận Võ vương vương gia nhất định có thể điều tra ra mọi chuyện, nhiều chừng lại bị người khác nghi ngờ.

      Vừa nghĩ như vây, trong lòng ả liền cảm thấy thoải mái.

      Nhóm vương tôn quý thích [1] tụ tập lại bàn bạc lát, quyết định chơi trò thi đấu xem ai săn được nhiều nhất. Lúc này đúng dịp là mùa hè, núi rừng của hoàng gia nuôi thả rất nhiều dã thú, dựa theo lời của ngũ hoàng tử Trưởng Tôn Hằng Tô, bên trong có cả mãnh thú hung ác như hổ, chiếm núi làm vua.

      “Nếu săn bắn cũng vui lắm, bằng chúng ta mang theo thứ này người.” Lục hoàng tử Trưởng Tôn Khải Yến bước lên, bàn tay vỗ .

      gã ám vệ xuất , đem bình sứ lớn bằng nấm đấm của trẻ sơ sinh giao cho , sau đó lại biến mất.

      Lục hoàng tử híp mắt cười : “Đây là Dụ Thú Tán, khi thoa lên người, mùi thơm dẫn dã thú đến truy đuổi điên cuồng, như vậy chúng ta đỡ phải mất công tự tìm con mồi.”

      Bọn nam tử ngông cuồng ham vui cho nên nghe xong liền đón ý hùa theo.

      Lục hoàng tử nhìn đám nam nữ đứng xung quanh, thêm: “Như vậy cũng chưa đủ kích thích, còn thêm quy định nữa. Mỗi người phải cưỡi chung ngựa với nữ tử, được dùng võ để săn thú, cuối cùng nhìn xem ai săn được nhiều mồi nhất, có thể đưa ra cầu cho mọi người thực , điều kiện cầu đó được vi phạm đạo đức, pháp luật.”

      Phần lớn nam tử ở đây đều vỗ tay tán thưởng, khen hay. Nhóm quý nữ [2] mềm mại kêu khẽ liên tục, giống như vừa hưng phấn lại vừa sợ.

      Đây chính là cơ hội cùng người trong lòng gần gũi, còn có thể mở mang kiến thức nhìn nhóm hùng của vương tôn quý thích săn bắn.

      Lục hoàng tử nháy mắt chọc ghẹo Trưởng Tôn Lưu Hiến mấy cái, những người đứng đây điều biết, Trưởng Tôn Lưu Hiến và Bạch Tuyết Vi chắc chắn đội, ai cũng biết bọn họ là đôi trai tài sắc, tình đầu ý hợp.

      Bạch Tuyết Vi mỉm cười nhìn Trưởng Tôn Lưu Hiến.

      Trưởng Tôn Lưu Hiến bất đắc dĩ cười khẽ, nhìn Bạch Tuyết Vi : “Yên tâm.”

      “Vâng.” Bạch Tuyết Vi đương nhiên có lo lắng.

      Nơi này là địa bàn của hoàng gia, chung quanh lại có binh mã canh giữ, mỗi vị hoàng tử, quý thần [3] đều mang người võ nghệ cao cường, bên người còn có ám vệ. Nếu có chuyện ngoài ý muốn, quy tắc trò chơi quỷ quái gì cũng đều bị vứt sang bên, tự bảo vệ chính mình mới là quan trọng.

      Người hầu mang ngựa và cung tiễn đưa tới.

      Nhóm quý nữ cũng nhiều lắm, bắt cặp xong liền thiếu người, cho nên nhóm cung nữ có dung mạo xinh đẹp chút được thay thế vào.

      “Võ vương thúc, người chọn người à?” Lục hoàng tử đối với Trưởng Tôn Vinh Cực cười hỏi.

      Tụ họp lần này tổ chức vì Võ vương, vai vế của cao nhất ở trong này, chơi đùa cũng phải cho chọn trước.

      Dáng vẻ lười biếng của Trưởng Tôn Vinh Cực thay đổi, trong mắt buồn chán làm cho người ta vừa nhìn liền hiểu, chút ý định che giấu ---- thích trò chơi này, càng có hứng thú chơi với bọn họ.

      “Võ vương gia, Giáng Tử nguyện ý cùng ngài cưỡi chung con ngựa.”

      nữ tử thướt tha tới trước mặt, mặc tím hồng váy lụa, bên ngoài khoác cái áo trắng bằng vải sa mỏng giống cánh ve; thắt lưng trắng thuần quấn quanh eo , đuôi dây thắt lưng phiêu dật lắc lư theo nhịp bước. Nếu bềnh bồng trong nước, khiến cho người ta cảm thấy ở giữa ngày hè nóng bức lại cảm giác được luồng khí mát lạnh.

      Nữ tử đến gần, dung mạo cũng hơn.

      Đó là nữ nữ vô cùng ngọt ngào, thanh khiết. Quần áo màu tím càng tôn lên làn trắng mịn của nàng, khơi dậy dục vọng của nam nhân. Đôi mắt tròn trịa dưới làn lông mi cong dày, dưới cái mũi xinh xắn là đôi môi đào nhắn, phấn hồng ướt át làm cho người ta muốn cắni.

      “Ha ha hổ là hoàng thúc, Giáng Tử chưa bao giờ chủ động gần gũi với nam tử.” Lục hoàng tử vui đùa ầm ĩ.

      Chu Giáng Tử vẻ mặt xấu hổ, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Tây Lăng vương triều phần lớn chỉ nghe qua lời đồn về Võ vương, chưa có tận mắt nhìn thấy . Mặc dù lời đồn , là con trai mà tiên hoa thương nhất, tuổi trẻ hơn cả thái tử, nhưng rất ít người tin tưởng. Căn cứ vào quan hệ của với các vương gia cùng thế hệ, đại bộ phận mọi người đều nghĩ lão vương gia. Vậy mà tận mắt nhìn thấy, rất trẻ tuổi, mà còn tuấn mỹ vô song nữa.

      “Ngũ vương gia, Giáng Tử kính ngài ly.” Chu Giáng Tử tự rót chén rượu nâng lên đưa cho Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Trưởng Tôn Vinh Cực tiếp nhận chén rượu, chợt thấy ngón tay Chu Giáng Tử khẽ di chuyển, toán tính muốn sờ vào lòng bàn tay .

      Ba!

      Chén rượu nát vụn, rượu đều bắn vào người Chu Giáng Tử, thân mình của nàng ta bị chưởng phong rét lạnh đánh bay ra ngoài.

      May mắn, Lục hoàng tử hoàn hồn nhanh, đưa tay ra đỡ nàng, tránh cho nàng ta bị xấu mặt.

      Biến cố xảy ra quá bất ngờ, tiếng ồn ào cười vui vẻ trong nháy mắt liền im lặng.

      Chu Giáng Tử vừa xấu hổ vừa buồn bực trừng nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực. Đúng lúc nhìn thấy tầm mắt phiền chán của , ánh mắt lạnh thấu xương làm cho nàng run rẩy, dám nhìn tiếp vùi đầu vào trong ngực Lục hoàng tử, truyền ra tiếng khóc .

      Có mỹ nhân trong ngực, Lục hoàng tử đương nhiên cảm thấy vui sướng, nhưng cũng dám biểu lộ quá mức, xấu hổ đối với Trưởng Tôn Vinh Cực : “Vương thúc bớt giận.”

      Bất kể tại là ai đúng ai sai, thân phận tại của Trưởng Tôn Vinh Cực ai có thể lên tiếng phê phán .

      Phong Giản đem cái khăn sạch đưa cho Trưởng Tôn Vinh Cực, sau đó lãnh đạm với mọi người: “Chủ nhân thích bị người khác đụng vào người.”

      Nhìn dáng vẻ Trưởng Tôn Vinh Cực cầm lấy khăn sạch ra sức chà lau lòng bàn tay, làm cho mọi người tin tưởng lời của Phong Giản .

      Vứt bỏ khăn lên bàn, Trưởng Tôn Vinh Cực đứng dậy ra ngoài.

      Cuộc tụ họp nhàm chán này, có hứng thú tiếp tục ở lại.

      “Ôi chao! Vương thúc! Đừng tức giận mà.” Lục hoàng tử vội vàng giữ lại.

      Ngũ hoàng tử cũng khuyên ngăn: “Nếu Vương thúc thích Chu tiểu thư, có thể chọn người khác.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn ngừng bước, mới ra khỏi cái ô che thấp lùn, trận gió gào thét đến, tiếng ngực hí dứt, bóng dáng cao lớn chặn đường của .

      khẽ cau mày, phất tay tính giết ngựa dẹp đường...

      Tức khắc truyền đến thanh êm ái lại độc đoán, lời : “Lên ngựa, ta với ngươi tổ.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực bỏ tay xuống, đưa mắt nhìn lên --- nữ tử mặc xiêm y màu đỏ ngồi lưng ngựa, do đứng ngược hướng với ánh mặt trời cho nên thấy dung mạo của nàng. Chỉ có đôi con ngươi nóng hơn ánh mặt trời, sáng sủa như lửa đốt. Môi đỏ dịu dàng mỉm cười. Tư thế oai hùng, hiên ngang như lợi đao, trong nháy mắt đâm vào tận trong trái tim, để lại dấu vết thể xóa nhòa.

      Tay định tung chưởng, nội lực hùng hậu nhanh chóng tản ra. Bắt lấy tay nử tử nhảy lên ngựa ngồi sau lưng nàng.

      “Bạch Thủy Lung?”

      “Nàng ta đến khi nào!”

      “Ai mời nàng ta đến?”

      Mọi người nhìn nữ tử cười ngựa là ai, kinh hô ngừng.

      Thủy Lung lạnh nhạt nhìn bọn họ, khóe môi khẽ nhếch, toạc ra: “ phải muốn chơi sao?”

      Trong lòng mọi người tràn đầy ngạc nhiên và nghi ngờ, Lục hoàng tử lên tiếng: “Chơi! Đương nhiên là phải chơi! Vương thúc đều lên ngựa, há có thể chơi được.”

      lúc sau, mọi người đều chuẩn bị xong.

      tiếng ré dài.

      Thủy Lung hai chân nhất đăng, ngựa liền chạy nhanh ra ngoài.

      Đoàn người ngựa chạy vào rừng, phá vỡ yên bình nơi đây.

      “Ngươi điều khiển ngựa, ta săn bắn.” Thủy Lung quay đầu lại nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực cười xán lạn như ánh dương, : “Nếu muốn chơi phải chơi cho , muốn thắng phải thắng cho đẹp.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực gì gật đầu đồng ý, vẻ mặt thoáng ngây thơ.

      Lại tới nữa.

      Cái cảm giác kỳ quái này.

      Phía trước, cảm thấy trò chơi này tẻ nhạt, vô vị. Tại sao khi lên ngựa với nàng, tâm tình liền nhảy nhót, tung tăng như vậy chứ? (Ngữ: >_< quá !!)

      -----------------------------

      [1] Con vua, hoàng thân.

      [2] Con nhà giàu có, địa vị cao quý.

      [3] Con trai của các vị quan có chức vị cao, thân phận hơn người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :