1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 130: tiếp theo
      Edit: Tịch Ngữ

      Nháy mắt, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực trở về hơn mười ngày. Trong mười ngày, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đều ở nhà hề ra khỏi cửa, người có thể nhìn thấy hai người ít càng ít. Cho dù có đến thăm cũng thể gặp được.

      Ngày hôm đó, Bạch Thiên Hoa từ quân đội về, còn có người theo .

      Người này thân thể cao to, khoát áo choàng đơn giản, khuôn mặt nghiêm cẩn đoan chính, mắt hổ uy nghiêm, người này chính là Bạch tướng quân, Bạch Khiếu.

      Việc Bạch Khiếu đến nằm trong dự liệu của Thủy Lung. Lúc hai người gặp mặt, Bạch Khiếu để lộ vẻ kinh ngạc giống như lần đầu tiên gặp Thủy Lung, nhưng rất nhanh liền khôi phục, vẻ mặt thoải mái.

      Trước, ông hành lễ với Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, tiếp: “Ta muốn chuyện riêng với Võ vương phi.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực có nhiều biểu tình, lại làm người ta cảm nhận được vui.

      “Được.” Thủy Lung thoải mái nhận lời.

      Bạch Khiếu có nhúc nhích, ngược lại nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Thủy Lung cũng quay đầu nhìn về phía Trường Tôn Vinh Cực, cười dịu dàng với : “Đem người của ngươi lui xuống trước có được hay ?”

      Con hồ ly giảo hoạt này!

      có biện pháp cự tuyệt giọng điệu mềm mại của nàng, nàng còn dò hỏi ‘có được hay ’, kì giống như trực tiếp hoàn toàn đầu hàng chịu thua. Cố tình giọng qua loa, lại khiến hề có bất kì phản kháng nào, nhanh chóng thỏa hiệp.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng, quả nhiên trong mắt lên dung túng. Lại thấy có động tác gì, từng thân ánh từ trong chỗ tối ra.

      màn này rơi vào trong mắt Bạch Khiếu, làm cho phải kinh ngạc lần nữa. Ánh mắt chứa đựng ánh sáng nhìn Thủy Lung.

      Trưởng Tôn Vinh Cực thỏa hiệp chừa lại gian cho Thủy Lung và Bạch Khiếu.

      Hai người vào trong phòng, Thủy Lung thẳng vào vấn đề: “Có gì muốn thẳng .”

      Bạch Khiếu cũng như vậy: “Thấy dáng vẻ này của con, ta liền biết con biết chân tướng. Ta… phải cha ruột của con.”

      Thủy Lung hề có vẻ mặt kinh ngạc, tuy rằng có lấy được từ Túc Ương, nhưng nàng đoán được từ sớm rồi.

      “Cho nên?” Thủy Lung nhàn nhạt hỏi: “Ngài muốn chỉ có bấy nhiêu?”

      Bạch Khiếu lắc đầu, im lặng hồi, mới vừa rồi trầm giọng : “Tuy rằng, con ở trong phủ tướng quân được tính là vui vẻ. Nhưng cuối cùng cũng là nơi nuôi dưỡng con mấy chục năm…” ràng, Bạch tướng quân có tế bào gian thương, mới hai câu liền chịu nổi. Ông nhíu mày, tiếp theo trầm giọng : “Ta muốn nhờ con chuyện.”

      Thủy Lung gật đầu, ý bảo ông tiếp.

      Ban đầu, thời gian nàng đến thế giới này có dài, nên có nhiều tình cảm cha con với Bạch tướng quân. giờ, mọi chuyện đều , thái độ đối với ông cũng tự nhiên hơn, thái độ giống như thương nhân.

      Thái độ vừa khiến Bạch Khiếu buông lỏng, vừa để ông có vài phần thương cảm. Cuối cùng, vẫn phải là con ruột, ông có quan tâm nàng nhiều, quan hệ giữa hai người cũng thể gọi là thân thiết.

      Ông im lặng thở dài, : “Ta hi vọng con có thể xem Bạch Thiên Hoa như em trai ruột mà đối xử, tình cảm nó dành cho con là lòng. Mọi chuyện đều suy nghĩ, biện hộ cho

      con. Trong lòng nó, ngay cả người làm cha như ta cũng có địa vị bằng con. Ngày nay, thế cục Tây Lăng ổn, ta có lựa chọn bất kì phe cánh nào…”


      “Đợi .” Thủy Lung cắt ngang lời Bạch Khiếu: “Ngài muốn cái này à? cách khác, ngài muốn ta giúp chính là việc xem Bạch Thiên Hoa là em ruột?”


      “Phải.” Hai mắt Bạch Khiếu sáng ngời, lấy miếng đồng thau khắc hình con hổ từ lòng ngực ra, để lên bàn: “ Đây là hổ phù của ba quân phía Bắc, ta giao nó cho con, xem như là tiền công.”


      “Ngài bỏ được ư?” Thủy Lung cầm hổ phù lên cân nhắc, với bạch Khiếu: “Vì Bạch Thiên Hoa ngài có thể vứt bỏ ba quân, nên ngài ích kỉ hay là vĩ đại?”


      Lông mày rậm của Bạch Khiếu run lên, lạnh giọng: “Hồ phù cũng phải tốt như vậy, con coi Thiên Hoa là em ruột, nhất định phải bảo vệ nó, giống như nó che chở con, suy nghĩ cho nó…”


      Lần thứ hai, Thủy Lung ưu nhã cắt ngang lời ông: “ Ngài tin ta?”


      Bạch Khiếu bình tĩnh nhìn nàng hồi: “Con đáp ứng, ta liền tin.”


      “Hổ phù này ta nhận.” Thủy Lung đem hổ phù thu vào tay áo.


      Vẻ mặt Bạch Khiếu coi như dễ chịu ít.


      Lúc này, Thủy Lung bỗng nhiên cười: “Bạch Thiên Hoa này, ta quả coi nó như em ruột mà đối đãi. Nhưng tự nhiên có đồ tốt, ngu gì nhận, nếu ta nhận đừng hòng bắt ta nhả ra.”


      Bạch Khiếu ngẩn ra, ông biết nàng cố ý khiến ông kinh ngạc. Nhất thời, ông cảm thấy có chút bất đắc dĩ lại nghẹn khuất. Sớm biết Thủy Lung đối xử tình với Bạch Thiên Hoa, ông cần gì phải đem vật quan trọng như hổ phù tặng nàng! Nhưng, ông là người cầm được buông xuống được. Cảm giác nghẹn khuất liền biến mất.


      Ông giọng: “ nay, bề ngoài Tây Lăng nhìn như hòa bình, nhưng ra là loạn trong giặc ngoài, bàn thân ta đứng ở thế trung lập, trong tay lại nắm binh quyền, cũng bị coi là cái đinh trong mắt, bao lâu nữa…”


      Thủy Lung khoát khoát tay: “Đừng có thế cục Tây Lăng hay tình hình trong nước gì đó với ta.”


      Bạch Khiếu nghe vậy liền câm miệng thầm nghĩ dầu gì Thủy Lung cũng phải con ruột của mình, dĩ nhiên nàng chưa chắc là người của Tây Lăng, chừng nàng cũng có lòng trung thành mãnh liệt với Tây Lăng, đương nhiên coi trọng thế cục của Tây Lăng.


      “Ta chỉ muốn con biết, Tây Lăng ổn, phải bảo vệ Thiên Hoa.” Vào ngày mừng thọ của thái hậu, ông bị phái ra biên quan, biết phải trấn thủ ở đó bao nhiêu năm. có ông ở bên cạnh, ông rất lo cho Bạch Thiên Hoa.

      Thủy Lung nhíu mày, cười nhạt : “Mở miệng ngậm miệng đều là Bạch Thiên Hoa. Ngài đúng là rất thiên vị.”


      Bạch Khiếu cứng người, vẻ mặt hề có tự trách giả tạo, thản nhiên : “Cho dù ta mở miệng nhờ con chăm sóc Tuyết Vi, con cũng đồng ý. Huống chi…” Trán ông lộ ra kiên quyết: “Con người, vốn chỉ có trái tim.”


      Người phụ nữ ông chỉ có , người chết, phải giữ giọt máu của nàng lại.


      Ông vì Tây Lăng mà cống hiến cả đời người, ngay cả người phụ nữ ông cũng vì cái này mà chết, mặc kệ ra sao, ông cũng muốn ích kỉ lần.


      Cửa gỗ được mở ra, Thủy Lung và Bạch Khiếu ra ngoài.


      Bạch Thiên Hoa và Trưởng Tôn Vinh Cực đứng chờ bên ngoài.


      Bạch Khiếu gọi Bạch Thiên Hoa tới, ông chưa kịp , Bạch Thiên Hoa nhảy vào họng ông: “Ta muốn ở chỗ này, ngài đừng mong dẫn ta về.”


      Bạch Khiếu ngây người, trầm mặc vỗ đầu cái, lời rời .


      Bạch Thiên Hoa nhìn bóng lưng của ông, cảm thấy ảo não. Vì sao cảm thấy bóng lưng của ông ấy tiêu điều như vậy! Khiến cho người ta cảm thấy tràn ngập đồng tình! Người lớn như vậy, còn cầu lòng đồng tình của người khác, biết xấu hổ, hừ!


      (Tịch Ngữ: Thấy thương ông Bạch Khiếu T^T)


      “Bụp” tiếng, đem mọi suy nghĩ của Bạch Thiên Hoa đánh trở về.


      Bạch Thiên Hoa ôm đầu, phản xạ theo điều kiện lộ ra vẻ mặt thương cảm.


      “Cha ngươi coi ngươi như của quý mà thương.” Thủy Lung lo lắng .


      “Cái gì?” Bạch Thiên Hoa hiểu , lập tức nhớ tới cái gì đó, liền cầm tay Thủy Lung hỏi: “Tỷ, ông gài gì với tỷ, có phải có liên quan tới đệ hay , tỷ mau … ngao~”


      vô tình bị đẩy ra, té úp sấp.


      “Còn dám đụng A Lung…” Thanh trầm thấp của Trưởng Tôn Vinh Cực vang lên.


      Bạch Thiên hoa rùng mình. Ngẩng đầu sùng bái nhìn tỷ phu thân mật giúp tỷ tỷ vỗ vỗ ống tay áo, đ1o phải là chỗ vừa cầm sao? Tay cũng có bẩn, cần gì phải hung ác xem như vật bẩn thỉu phủi phủi phủi phủi phủi…như vậy chứ!!!


      Ánh mắt bi phẫn của bị Trưởng Tôn Vinh Cực bắt được.


      “Phế ngươi.” Đây là cậu tiếp theo


      Bạch Thiên Hoa thấy ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực đảo qua đũng quần , liền nhảy dựng lên như con thỏ , ngay lập tức lui ra mấy mét, hô to: “Tỷ phu, đệ sai rồi, đệ dám đụng vào tỷ tỷ nữa! !”


      ~()~ Dọa chết người rồi!
      Last edited: 17/3/15
      Phương Lăng, linhdiep17, susu2 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 131: Thiếu nữ thần bí

      Edit: Tịch Ngữ

      “Nghe , hôm qua, Bạch tướng quân tự mình đến phủ Võ vương tìm Võ vương gia lí luận…

      biết Bạch tướng quân và Võ vương gia cái gì, lúc Bạch tướng quân ra vẻ mặt ông ấy rất quái dị.”

      “Hèn gì Bạch tướng quân tức giận như vậy, con lớn gả cho Võ vương gia làm phi, chưa tới năm liền chẳng biết đâu, hôn của đứa con thứ hai chưa định xuống, tung tích Vũ vương gia vẫn chưa tìm biết được, người làm cha như ông sao đau lòng…”

      chỉ như vậy, Bạch tiểu công tử ngày nào cũng đều nằm ì ở phủ Võ vương…”

      “Này, ta cũng biết, Bạch tiểu công tử là vì bênh vực cho Võ vương phi…”

      “Sai rồi! Hắc hắc hắc, ta nghe Bạch tiểu công tử bị ái thiếp mới của Võ vương gia mê hoặc, hận thể ngày ngày ở bên cạnh nàng…”

      “Cái gì? như vậy à?”

      Trong thành Kỳ Dương, lời đồn nổi lên bốn phía, chỉ cần đường cái hoặc là quán trà quán rượu đều có thể nghe được chuyện có liên quan đến Trưởng Tôn Vinh Cực và ái thiếp mới, ngoại trừ những nghị luận này, còn có chuyện liên quan đến ngày sinh nhật của thái hậu, dân chúng hi vọng sinh nhật lần này của thái hậu đem lại lợi ích tốt đẹp cho bọn họ.

      Nhưng, lời đồn truyền có hung ác bao nhiêu, hai đương đều có thái độ liên quan tới mình, dĩ nhiên là khuyến khích tin đồn này càng nhiều thêm. Hơn nữa, Trưởng Tôn Vinh Cực có ra mặt ngăn cản, cũng có đem người ta treo ở cửa thành, việc này càng khiến cho dân chúng hoài nghi Bạch Thủy Lung bị thất sủng, ái thiếp mới kia cực kì được thích.

      Bao gồm cả mấy vị hoàng tử và quý nữ cũng cảm thấy tò mò.

      Con cháu quyền quý của Tây Lăng trong Hội Văn Thơ nổi hứng tổ chức tụ họp, dĩ nhiên, tụ họp này lấy việc tranh tài thơ văn và ngắm cảnh làm chính. thực tế, trắng ra chính là đám con ông cháu cha ăn no rửng mỡ học đòi văn vẻ; uyển chuyển hơn chút chính là tiệc xem mắt. Các loại tụ tập ăn chơi như thế này, chỉ cần có thời gian và cơ hội bọn họ liền tụ họp lại với nhau.

      Thiệp mời của Hội Văn Thơ là mảnh ngọc được bao bọc bởi gấm rực rỡ , tổng cộng đưa tới phủ Võ vương hai thiệp mời. Người mời là lục hoàng tử, thiệp cho Trưởng Tôn Vinh Cực, thiệp cho Thủy Lung. Nhưng, thiệp mời của Thủy Lung có ghi tên, dù sao tại người trong thành Kỳ Dương ai biết tên của ái thiếp mới của Võ vương gia.

      Nếu Thủy Lung là ái thiếp mới của Trưởng Tôn Vinh Cực, như vậy việc lục hoàng tử đưa thiệp mời đến cho nàng, chứng tỏ Thủy Lung có đủ mặt mũi.

      Nhưng, đối với chuyện tụ họp của đám con cháu quyền quý, chắc chắn là có tình huống phiền toái, Thủy Lung căn bản có bất kì hứng thú nào. Về phần Trưởng Tôn Vinh Cực, so với việc thâm gia mấy cuộc tụ họp nhàm chán này, thích ở bên cạnh Thủy Lung hơn.

      Phải biết rằng, ở bên ngoài, Tiểu Hỏa Hồ bé của mắc cỡ, nàng ít làm nũng với hơn.

      Nếu Thủy Lung biết được ý nghĩ này của Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung nhất định xùy tiếng, thầm oán: Cũng biết là người nào làm nũng, da mặt dày hơn tường thành, hoàn toàn đem người ngoài làm khí.

      Hai người nhập được thiệp mời đều vứt qua bên, tiêp tục ở trong phủ làm trạch. (Trạch nam, trạch nữ)

      Cho tới buổi trưa, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực ăn cơm trưa, Hướng Dương mang vẻ mặt háo sắc vào, hướng về Thủy Lung quỳ gối: “Tiểu thư, tam công tử xảy ra chuyện, mời tiểu thư qua xem chuyến.”

      “Ờ.” Thủy Lung bỏ đũa xuống.

      Trưởng Tôn Vinh Cực gắp miếng thịt đút cho Thủy Lung: “Lúc ăn cơm phải nghiêm túc.” Ánh mắt lơ đãng liếc xéo Hướng Dương.

      Hướng Dương bị tầm mắt của làm đứng hình, trán đầy mô hôi, vẻ mặt sốt ruột, xấu hổ nhìn Thủy Lung.

      Thủy Lung há mồm ăn thịt mà Trưởng Tôn Vinh Cực đút, với : “ là em trai của ta.”

      “Đều phải.” Mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh tanh .

      Cuối cùng, Thủy Lung cũng hiểu ý thức độc chiếm của mãnh liệt chừng nào, đây là muốn xử lí chuyện của Bạch Thiên Hoa, ngay cả nàng đối với người khác quan tâm chút cũng đươc!

      Sóng mắt Thủy Lung chợt , nàng biết chính mình càng để ý Trưởng Tôn Vinh Cực càng chịu nghe. Nàng đứng lên, tới bên người Trưởng Tôn Vinh Cực, hôn cái, gần như đụng vào lông mi và lông mày của , nhìn chằm chằm : “ ai có thể so với ngươi.”

      Tấn công bằng tình cảm dịu dàng và nhàng như thế, Trưởng Tôn Vinh Cực hoàn toàn bại trận.

      Từ thành Nam Vân về thành Kỳ Dương – phủ Võ vương, đây coi như là lần đầu tiên Thủ Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực ra khỏi cửa.

      Dọc đường , Hướng Dương kể lại mọi chuyện cho Thủy Lung nghe: “Hôm nay, ở Quốc Tử Giám, Tam công tử được hoàng tử mời tham gia tụ họp Hội Văn Thơ. Trong Hội Văn Thơ, tiểu công tử vui nên có uống rượu, sau đó nghe người ngoài xấu tiểu thư, còn chế nhạo tam công tử si mê ái thiếp mới của Võ vương gia, năng bậy bạ về tam công tử và tiểu thư, tam công tử nhịn được liền tranh cãi với bọn họ, sau đó đánh nhau.”

      Thủy Lung biết tính cách của Bạch Thiên Hoa coi như là chí tình chí nghĩa, là người dễ dàng xúc động, mặc dù năm ra được rèn luyện khiến thu liễm chút, thế nhưng mỗi khi nàng có chuyện liền bùng nổ.

      Quý nữ thành Kỳ Dương nhiều chuyện nàng hiểu , chửi người cũng mang theo bẩn thỉu, trong lời thường giấu lưỡi dao, cố tình Bạch Thiên Hoa giống hệt Bạch tướng quân, quen mắng chửi người khác, thường xuyên bị người ta dùng lời khiêu khích làm tức giận.

      Hướng Dương bất đắc dĩ : “Tính cách tam công tử mạnh mẽ, nếu như phải hết cách, nô tài cũng đến tìm tiểu thư.”

      Thủy Lung gật đầu ánh mắt nhìn về phía trước.

      Phía trước là hồ nước, mặt hồ phẳng lặng, ánh mặt trời phản xạ ánh sáng lóng lánh. Giữa hồ có con thuyền hoa khổng lồ xa hoa, trôi lơ lửng giữa hồ, xa xã cũng có thể nhìn thấy nhóm người qua lại, trong gió loáng thoáng nghe được tiếng trúc đong đưa.

      “Tiểu thư, bến tàu có thuyền , có thể ra đó.” Hướng Dương chỉ vào bến tàu.

      cần.” Thủy Lung điểm mũi chân, người liền như đám mây trôi bồng bềnh mặt nước. Chỉ thấy đầu ngón chân của nàng giẫm lên mặt hồ, từng vòng sóng gợn lăn tăn, bóng dáng như bay về phía thuyền hoa.

      Thân pháp của nàng lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy. Tuyệt kì, huyền ảo lại sắc bén chút dư thừa. Điều này khiến Hướng Dương ngây người, những có dáng người xinh đẹp như tranh vẽ, Thủy Lung còn có bản lĩnh khiếp người như vậy. Võ vông của tiểu thư khi nào lợi hại như vậy?

      Ở bến tàu, người xung quanh thấy bóng dáng Thủy Lung đạp nước mà cũng kinh hô, thậm chí còn có người ngẩn tò te, cư nhiên dám đuôi theo, ‘phù phù’ tiếng vật gì đó rơi vào nước.

      Ánh mắt lạnh lẽo của Trưởng Tôn Vinh Cực đảo quanh nhìn đám người ngắm Thủy Lung, đáy mắt tối xuống, giơ tay chém ra chưởng.

      “A a a.” Đám người ở bến tàu kinh hô, lần này phải vì Thủy Lung mà vì bị chưởng phong của Trưởng Tôn Vinh Cực đánh tới, người người nghiêng ngã, có nhiều người trượt chân rơi xuống nước, khiến cho bộ dạng của họ rất nhếch nhác. May mà bọn họ ở sát bến tàu, trong đó cũng có người biết bơi, có cảm xúc của người chết đuối.

      Hướng Dương bị giật mình tỉnh giấc, nhìn cảnh tượng trước mắt liền cúi đầu, mồ hôi ào ào tuôn trán. Võ vương gia đúng là ghen tuông quá mức rồi! Nhìn chút cũng được, nếu sau này có người đàn ông khác để ý tiểu thư, như vậy chẳng phải tìm chết sao?

      Biểu thức thời của rất có hiệu quả. Trưởng Tôn Vinh Cực thèm liếc cái, bóng dáng đuổi sát theo sau Thủy Lung. Lúc này, Hướng Dương mới ngẩng đầu lên, phát thân pháp của Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung cực kì giống nhau, ràng từ nguồn mà ra.

      Lúc còn mười thước nữa mới đến thuyền hoa, Thủy Lung nhìn tình huống thuyền hoa.
      Last edited by a moderator: 23/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 131: tiếp theo
      Edit: Tịch Ngữ

      Chỉ thấy boong thuyền của thuyền hoa, có rất nhiều nam nữ vây quanh, vẻ mặt bọn họ đều khác nhau, mọi người đều mang vẻ mặt trêu tức xem trò vui, tiếng ồn ào truyền khắp con thuyền. Chính giữa là mặt đất đầy hỗn loạn, có mảnh vỡ của bình tách, có vụn ghế, bàn, …cùng với người trẻ tuổi bẻ tay nhau.

      “Cho ngươi ! Cho ngươi !” Bạch Thiên Hoa dùng sức, đè thiếu niên mười bả mười tám tuổi xuống mặt sàn, liên tục vung quyền đánh vào mặt , vẻ mặt hung hăng xấu xí: “Ta đánh ngươi cái đồ miệng có thể mọc ngà voi!”

      “Ngươi đâu, chết hết rồi hả?” Thiếu niên bị đánh đến chuyện ú ớ, rống giận.

      Chung quanh có hai người đem Bạch Thiên Hoa kéo ra, giúp thiếu niên kia đánh .

      Bạch Thiên Hoa tuổi hơn bọn họ, hai tay làm sao đấu lại bốn tay, hơn nữa uống rượu, đầu óc có chút choáng váng. trầm trừng mấy người kia, sát khí khiến người ta khỏi giật mình.

      “Hừ! Ngươi cho ta , ta càng muốn !” Thiếu niên nằm dưới đất đứng lên, đầy ác ý liếc nhìn Bạch Thiên Hoa, từng chữ: “Chị của ngươi là kẻ xấu xí, Bạch Thủy Lung chính là kẻ xấu xí nhất thiên hạ, bị Võ vương gia vứt bỏ là xứng đáng, ả những là kẻ xấu xí còn là mụ la sát, lòng dạ rắn độc.”

      “A a a a a a a a a!” Hai mắt Bạch Thiên Hoa đầy tơ máu, nhắm về phía thiếu niên kia.

      Nhưng, thân thể bị hai người kia nắm giữ, thiếu niên kia hoảng hốt, sau đó nghĩ rằng bị nắm chặt thể nhúc nhích, lập tức đắc ý cười to, đấm vào mũi Bạch Thiên Hoa, máu mũi của chảy ròng ròng, cười mắng: “ chỉ Bạch Thủy Lung, ngay cả ngươi cũng vậy. Dám nhìn trộm ái thiếp của tỷ phu mình, biết xấu hổ! Ai yo, ngươi chút có mọi người nghe xem, có phải ái thiếp của Võ vương gia rất xinh đẹp , có phải ngươi cùng nàng ta có gì đó thể cho người khác nghe? Ha ha ha, cái gì mà bênh vực cho tỷ tỷ, ra là thông đồng với ái thiếp của tỷ phu mình, vô sỉ, biết xấu hổ!”

      “Ngươi bậy!” Bạch Thiên Hoa phun nước miếng về phía thiếu niên kia, tức giận mắng to: “Tỷ tỷ ta phải người xấu xí, tỷ tỷ ta là mĩ nhân, đời này chỉ có tỷ tỷ ta là người xinh đẹp nhất. Tỷ phu của ta hề có ái thiếp mới, đó là tỷ tỷ ta! Đó là tỷ tỷ ta! Đều là tại ta nhìn lầm mới có lời đồn,đều là ta sai, đó là tỷ của ta!”

      “Ngươi!” Thiếu niên tức giận dùng ống tay áo lau chất lỏng mặt, mặt đỏ lên. Bỗng nhiên, rút thanh kiếm ngắn ra, mắt u nhìn chằm chằm Bạch Thiên Hoa: “Ngươi dám phun nước miếng vào ta, hôm nay, ta khiến cho ngươi biết lợi hại của ta.”

      “Vạn Toàn Tường!” Lục hoàng tử đứng xem nãy giờ lên tiếng. Bọn họ cãi nhau thôi, nhưng động dao động kiếm được!

      Thiếu niên nghe lời của lục hoàng tử có chút do dự, mặt mũi của hoàng tử gã thể nể mặt.

      “Mấy vị điện hạ đều nhìn thấy chuyện hôm nay là do Bạch Thiên Hoa gây trước.” Vạn Toàn Trường với nhóm hoàng tử, vẫn chịu thu dao : “Hội Văn Thơ hôm nay bị hủy gần hết, làm sao có thể buông tha .”

      Lục hoàng tử, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử liếc nhìn nhau. Nếu có Bạch Thủy Lung ở đây, bọn họ quan tâm chút, nhưng tại Bạch Thủy Lung thất sủng, còn chẳng biết ở đâu

      “Bạch Thiên Hoa tuổi dễ dàng xúc động. Vả lại, có uống rượu, ngươi lớn tuổi hơn , nên có lòng khoan dung.” Tứ hoàng tử giúp Bạch Thiên Hoa, phần lớn là do Ôn Tuyển Các đem lại lợi ích tốt cho .

      Vạn Toàn Tường nghe xong cam lòng, trong lòng khẽ rục rịch, dùng ánh mắt ra hiệu cho đồng bọn giữ Bạch Thiên Hoa.

      Hai đồng bọn hiểu ý , liền thả lỏng Bạch Thiên Hoa, cố ý để đánh về Vạn Toàn Tường.

      Lúc này, đầu óc Bạch Thiên Hoa tỉnh táo, căn bản nghĩ được cái gì hết. Khi đến gần Vạn Toàn Tường cười tràn ngập tính toán cảm nhận được nguy hiểm, thân thể liền nghiêng qua tránh né.

      Nhưng, Vạn Toàn Tường chịu buông tha, gã giả bộ kinh hô, sau đó nghênh đón Bạch Thiên Hoa, vươn chân cản Bạch Thiên Hoa, mắt thấy Bạch Thiên Hoa bay qua lan can rơi vào hồ nước, gã nghĩ vẫn chưa đủ, đưa đoản kiếm lên, đoản kiểm đâm vào bụng Bạch Thiên Hoa.

      nhác này tuy lấy mạng, nhưng có thể khiến Bạch Thiên Hoa chịu đau đớn.

      Mặc dù đầu óc Vạn Toàn Tường , nhưng ngu. Gã biết nếu gã giết Bạch Thiên Hoa, chính gã cũng sống nổi. Nhưng dạy dỗ Bạch Thiên Hoa ngược lại, có thể bình yên vô .

      “Ô!” Bạch Thiên Hoa kêu lên, ánh mắt dần thanh tỉnh ít. Thân thể xiêu vẹo, bay qua lan can, sắp rơi vào hồ nước lại bắt được lan can, cả ngươi treo ở lan can thuyền hoa.

      “Mau! Kéo lên!” Tứ hoàng tử sẳng giọng, lườm Vạn Toàn Tường, ra lệnh cho người kéo Bạch Thiên Hoa lên.

      Vạn Toàn Tường vẻ mặt vô tội: “Tự nhào tới thôi, liên quan gì ta…” Lời gã chưa kịp hết, ý cười

      Trong mắt còn ngưng tụ. Đột nhiên, gã cảm thấy ngực đau xót, cả người liền bay ra ngoài.

      “Phốc!” Vạn Toàn Tường ngã xuống phun bụm máu, muốn mở miệng mắng người lại phát cả thuyền hoa lại im lìm xuống. Loại tình huống ầm ĩ lại bất thình lình yên ắng xuống rất kỳ quái, gã nhìn chung quanh, phát mọi người cùng nhìn hướng.

      Vạn Toàn Tường khỏi nhìn theo tầm mắt cảu mọi ngườ, khi thất thân ảnh kia, gã cũng si mê.

      Thiếu nữ mặc áo đỏ đẹp như tiên nữ đạp nước mà , giống như tinh trong hồ nước xuất . Nước xanh trời biếc, vạn vật đều sánh bằng vẻ đẹp của này, thanh tú tao nhã mà diêm dúa lẳng lơ.

      Sóng mắt rực rỡ của thiếu nữ lưu chuyển nhìn mọi người. biết nàng nhìn thấy vật gì khiến nàng thích mà lại cười nhạt. Nụ cười này làm cho mọi người đều hít thở thông.

      Ánh mắt mọi người nhìn theo chuyển động của nàng, thấy nàng vươn tay kéo Bạch Thiên Hoa bám ở thành lan can. Đem lên thuyền hoa giống như có chút trọng lượng nào, ngồi xổm bên cạnh , lúc ánh mắt nhìn vết thương ở bụng , khẽ chau mày lại.

      Mỗi cái nhăn mày, lại khiến trái tim mọi người lại cứng lại. Hận thể đem những gì mình có dâng cho nàng, chỉ là đổi lấy nụ cười giai nhân, xóa bỏ ưu buồn giữa trán nàng.

      “Ta, ta có, người ta có, có thuốc chữa thương.” Thanh của người ngơ ngáo vang lên, phá vỡ cảnh mộng ảo này. Khiến ít người tức giận quay đầu nhìn về chỗ phát ra thanh kia, liền thấy người đàn ông mập mạp đỏ mặt, bộ dạng xấu xí chịu nổi.

      Gã cũng biết tại sao mình lên tiếng, người gã luôn mang theo thuốc chữa thương, thuốc gia truyền có thể cứu mạng. Nhưng loại thuốc tốt cứu mạng lại cho Bạch Thiên Hoa chỉ bị thương ngoài da, dùng phí, cực kỳ lãng phí.

      Nhưng, gã xong lại thấy hối hận, trái lại có chút mong chờ được chấp nhận.Chỉ muốn kia hài lòng, để nàng nhìn gã, gã nguyện ý đem thuốc giao ra, hận thể tự mình đưa tới tay nàng.

      “Ta biết y thuật, ta có thể giúp Bạch tiểu công tử chữa trị…” giọng vang lên

      “Mau lái thuyền hoa về, Bạch công tử cần nghỉ ngơi.” kẻ giả bộ có lòng tốt đề nghị.

      “Bạch tiểu công tử cát nhân thiên tướng, có việc gì…”

      Cả đám dùng giọng điệu chuyện, tựa như sợ gây ồn ào đến ai đó.

      Hoàn toàn khác xa với lúc bọn họ xem trò vui, lúc này, cả bọn đều quan tâm Bạch Liên Hoa gì sánh nổi.

      “Khụ, khụ, khụ.” Tiếng hoa khan của Bạch Liên Hoa khiến mọi người m lặng.

      Lúc này, đám đàn ông hối hận, vì sao người bọn họ có đem theo thuốc chữa thương. Đồng thời đố kỵ với Bạch Thiên Hoa, dựa vào cái gì được ô này ưu ái!

      “Tỷ?” Bạch Thiên Hoa trừng hai mắt hung ác đầy sát khí. Nhưng khi thấy người trước mắt, ánh mắt hung ác liền biến thành mê man, ngay sau đó liền thương cảm, ỷ lại: “Tỷ, tỷ…tỷ…”

      khắc trước còn như co sói đói, khắc sau lại giống con thỏ .

      Thủy Lung định vò đầu theo thói quen, chợt thấy bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực đến, liền đổi thành dùng ngón tay búng vào ót : “Túi nước mắt!” Đưa tay về Trưởng Tôn Vinh Cực: “Cho viên kẹo.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh mặt, lấy hộp kẹo trong túi áo ra, đưa cho Thủy Lung viên màu xanh lá cây.

      Thủy Lung thèm nghĩ nhiều nhét vào miệng Bạch Thiên Hoa.

      Nàng biết số kẹo này đều là cực phẩm quý hiếm, thuốc dưỡng sinh và thuốc trị thương thể so với nó.

      “Huhuhuhu” Kẹo vừa vào miệng, đôi mắt ngập nước của Bạch Thiên Hoa rơi nước mắt, phen nước mắt nước mũi tèm lem, tay run run muốn giữ Thủy Lung: “Rất…chua…tỷ…huhuhu…”

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhanh chóng kéo Thủy Lung về phía sau, ôm lấy nàng, ánh mắt thân thiện nhìn Bạch Thiên Hoa.

      Trán Thủy Lung đầy vạch đen, Bạch Thiên Hoa cũng như vậy, cần phải viên kẹo màu xanh lá kia có vấn đề, hỏi Trưởng Tôn Vinh Cực: “Sao vậy?”

      “Kẹo” Trưởng Tôn Vinh Cực hờ hững.

      Thủy Lung nghi ngờ nhìn .

      Trưởng Tôn Vinh Cực bị nàng nhìn hồi, mới mở miệng : “Mùi vị mới.”

      “….” Thủy Lung nhìn Bạch Thiên Hoa, lạ nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, ánh mắt rất thân thiện. Nếu dám cho nàng ăn kẹo có vị này…

      Mặc dù viên kẹo có mùi vị mới rất kinh khủng, nhưng rất có tác dụng. Cảm giác đau nhức ở vết thương của Bạch Liên Hoa giảm rất nhiều. Nhưng thể xác định, kẹo này có phải là kẹo thuốc hay , vì vị chua của kẹo khiến nhận ra.

      Ba người tương trợ lẫn nhau rơi vào mắt mọi người, vẻ mặt biến đổi rồi lại biến đổi, tràn đầy nghi hoặc và ngạc nhiên.

      Vì sao Bạch Thiên Hoa gọi thần bí nài là tỷ? Thái độ với nàng lại thân thiết?

      Vì sao Võ vương ôm này, bộ dạng thân mật, thậm chí là cực kỳ thân mật.

      Vì sao thái độ của này đối với hai nguồi kia rất tự nhiên, tựa như sớm tập thành thói quen.

      Nàng, rốt cuộc nàng là ai?
      Last edited by a moderator: 19/3/15

    4. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Chương nữa a~ :roft:

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 132: Thủy Lung tỏa sáng

      Edit: Tịch Ngữ

      “Bạch, Thủy, Lung?”

      Lời nhàng, giọng điệu mờ mịt lại mang theo chút khó tin.

      Tất cả mọi người đều bị tiếng gọi này làm sợ hãi, nhìn xung quanh lại phát bóng dáng của Bạch Thủy Lung đâu. Mặc kệ nhìn ở ngóc ngách nào cũng thấy bóng dáng của Bạch Thủy Lung, khỏi nhìn về phía người vừa lên tiếng.

      Trong góc thuyền hoa, Phương Tuấn Hiền dựa vào lan can. Lúc này, chậm rãi đứng thẳng người, nhìn chăm chú vào Thủy Lung, vẻ mặt khó tin, từng bước tới, ước chừng ba bước nữa tới chỗ Thủy Lung dừng lại. Tựa hồ như đoạn đường ngắn ngủi này để bình tĩnh lại, nhìn Thủy Lung gọi lần nữa: “Bạch Thủy Lung?”

      Lần này, mọi người đều nhìn cũng hiểu .

      Phương Tuấn Hiền cư nhiên xem ái thiếp trong ngực của Trưởng Tôn Vinh Cực là Bạch Thủy Lung!

      Rất nhiều người muốn cười to, nhưng ngại vì mặt mũi của Phương Tuấn Hiền và Trưởng Tôn Vinh Cực, cho nên đành cố nhịn. Trong lòng khỏi cười nhạo, lẽ Phương Tuấn Hiền điên rồi, thế mà coi thần bí này là Bạch Thủy Lung! Làm sao nàng là Bạch Thủy Lung được chứ, ràng là ái thiếp mới của Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Chẳng trách, chẳng trách được Trưởng Tôn Vinh Cực sủng ái như vậy. Từ thành Nam Vân trở về tới bây giờ Võ vương gia luôn đóng cửa ra cũng tiếp khách. Mặc kệ người đàn ông nào có được mĩ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế, đều nỡ rời khỏi nàng, ngược lại hận thể suốt ngày dính lấy nàng mới đúng.

      là có diễm phúc lớn!

      Đám đàn ông nhịn được hâm mộ.

      Nhóm quý nữ thấy diện mạo của Thủy Lung phần lớn đều thầm than, buồn bã. Chỉ có số ít người cá biệt có lòng dạ khác và ghen tỵ. Người cá biệt này chính là Bạch Tuyết Vi và Chu Giáng Tử mình trong đám đông.

      Chu Giáng Tử suýt chút nữa xé nát khăn tay, đáy mắt đầy ghen ghét. ngờ đời này lại có người xinh đẹp như vậy, hèn chi Tư Quy lại Nhan Khuynh Quốc!

      Giờ khắc này, cho dù ả cao ngạo tự cho mình xinh đẹp nhất định trở thành trò cười. Nhưng ả cam lòng, cam lòng buông tha. Nhìn dáng vẻ Trưởng Tôn Vinh Cực ôm Thủy Lung, hai người đứng chung giống như thần tiên quyến lữ. Càng như vậy, ả càng muốn phá hư, dựa vào cái gì nó có được diện mạo xinh đẹp thế kia, dựa vào cái gì nó được Võ vương sủng ái!! (Tịch Ngữ: ta hiểu, xấu người ta xứng, đẹp người ta dựa vào gì mà được -__- mấy má làm nữ phụ làm riết ra gì, nản!!!! #đề nghị sếp Cực tự hủy dung , coi có con nữ phụ nào mê nữa hem :v hố hố, ai tán thành giơ tay)

      Dựa vào cái gì luôn có người gặp may mắn, cần làm gì hết liền có được mọi thứ. (Tịch Ngữ: hớ hớ tại nghề nữ chính :)])

      cam lòng, chỉ cần cố gắng, ả nhất định có cơ hội!

      Chu Giáng Tử dần dần tỉnh táo lại, giả vờ bình tĩnh nhìn màn này.

      Bạch Tuyết Vi đứng xa ả, nhưng đáy lòng ả ta nhịn được rung chuyển. Mặc dù ả ta thèm muốn có được dung mạo như Thủy Lung, nhưng lại vui vẻ khi ái thiếp mới này xuất , Bạch Thủy Lung bị vứt bỏ khiến ả ta hả hê.

      Nhưng, khi Phương Tuấn Hiền gọi Bạch Thủy Lung, ả ta luốn cuống lại ngạc nhiên. Cái gì Bạch Thủy Lung? Sao lại gọi người này là Bạch Thủy Lung? này làm sao có thể là Bạch Thủy Lung xấu xí kia?

      Thủy Lung hơi kinh ngạc liếc nhìn Phương Tuấn Hiền.

      Tuy rằng, Bạch Thiên Hoa làm trò gọi nàng là tỷ tỷ ở trước mặt mọi người. Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn có ai có thể liên tưởng nàng và Bạch Thủy Lung được. Ai ngờ, Phương Tuấn Hiền vừa kêu liền ra thân phận của nàng, nhìn vào mắt của cư nhiên đoán chắc được thân phận của nàng.

      Chẳng lẽ, đây là ‘người hiểu ta nhất chính là kẻ địch của ta’ sao?

      Thủy Lung biết, Phương Tuấn Hiền đoán chắc thân phận của nàng là vì nhận được thư của Đổng Bật. Trong thư của Đổng Bật có nhan hoặc chúng, cộng thêm việc Bạch Thiên Hoa gọi tỷ, thái độ của Trưởng Tôn Vinh Cực dành cho nàng, càng khẳng định đáp án của

      “Bạch Thủy Lung!” Lần thứ ba gọi tên này, giọng điệu Phương Tuấn Hiền còn nghi ngờ nữa, mỗi chữ đều chắc chắn, hẳn hỏi.

      Thủy Lung có trả lời , nụ cười nhạt khiến người ta cảm thấy say mê.

      Nụ cười này rơi vào trong mắt Phương Tuấn Hiền,

      Trùng khớp với dung mạo khi xưa của Thủy Lung. sai, chính là nụ cười này. Dường như nàng luôn cười, bẩm sinh khóe miệng luôn mỉm cười, cố tình trong đôi mắt của nàng luôn phủ tầng sương mờ ảo. Khiến tia sáng lạnh ngắt sắc bén như , đâm vào lòng người.

      Nụ cười như cũ nhưng diện mạo khác xưa. Ngày xưa, nàng luôn luôn xinh đẹp trong phút chốc. Ngày nay, thời khắc nào tỏa sáng mê người. nhan hoặc chúng, đúng là nhan hoặc chúng. Người con này đúng là tinh đột lốt tiên.

      “Phương Tuấn Hiền, nàng phải…” Tứ hoàng tử đứng bên cạnh Phương Tuấn Hiền nghe gọi nhịn được .

      Phương Tuấn Hiền cũng quay đầu: “Chính nàng.”

      “Này…” Tứ hoàng tử kinh ngạc nhìn , hiểu sao lại nhìn lầm nàng ta là Bạch Thủy Lung. Chẳng lẽ vì Bạch Thiên Hoa gọi tiếng tỷ tỷ? Được rồi! Tại sao Bạch Thiên Hoa gọi nàng ta là tỷ tỷ?

      Dưới ánh mắt khác nhau của mọi người, Thủy Lung vỗ vỗ tay của Trưởng Tôn Vinh Cực, ý bảo buông tay.

      Trưởng Tôn Vinh Cực chịu buông: “Nàng muốn làm gì?”

      “Đánh người.” Thủy Lung thờ ơ đáp.

      Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ cau mày, nắm tay nàng: “Bẩn, thích giết .” (TN: “phụt” nghe như giết con gà mần thịt đê….)

      “Nhàn chán.” Mạng người mà với Trưởng Tôn Vinh Cực đều là mây bay. Thủy Lung tiếp thu nền giáo dục ở tại, tuy rằng có giết người nhưng nàng giết người bừa bãi. Huống hồ, giết người chưa chắc là biện pháp giải quyết tốt, nàng dùng tay cầm tay Trưởng Tôn Vinh Cực, nháy mắt, “Ta chạm vào .”

      Nắm bàn tay mịm màng trong lòng bàn tay, mềm mềm ngứa ngứa, chọc trái tim của Trưởng Tôn Vinh Cực nhảy loạn. lạnh lùng nhìn Thủy Lung, tự cho là vẻ mặt độc ác, nhưng ra có nhiều sức đe dọa.

      “Khanh khách” Thủy Lung cười khẽ, tay hơi dùng sức, quả nhiên tránh thoát khỏi Trưởng Tôn Vinh Cực, im lặng thỏa hiệp.

      Tiếng cười réo rắc kết hợp với nụ cười thản nhiên của Thủy Lung, ngây thơ lãng mạng lại mị tận xương, làm đám đàn ông xung quanh phải rung động, lần thứ hai cảm thán Trưởng Tôn Vinh Cực có diễm phúc.

      Ánh mắt nhìn theo Thủy Lung, nhìn thân ảnh nàng khẽ động, trong nháy mắt liền lướt tới trước mặt Vạn Toàn Tường.

      “Khinh công bất phàm, chẳng lẽ là người trong giang hồ?” Tứ hoàng tử giio5ng đáp.

      Nếu Thủy Lung phải là ái thiếp của Trưởng Tôn Vinh Cực, cũng muốn đem nàng nhét vào trong ngực mình.

      Cái suy nghĩ này, chỉ mình có, tất cả đàn ông đều như thế.

      Hiển nhiên, có ai xem lời của Phương Tuấn Hiền là . Hoàn toàn tin thân phận của nàng là Bạch Thủy Lung.

      “Mĩ…mĩ nhân?” Vạn Toàn Tường nhìn Thủy Lung đứng trước mặt mình, nhìn dung nhan xinh đẹp hút hồn trước mặt mình, hô hấp của cũng gấp gáp: “Ta…khụ..khụ..khụ!”

      Gã nóng lòng muốn cái gì đó, khuôn mặt bị nghẹ đỏ bừng, ngừng ho khan. Mọi người thấy ho khán phun nước bọt, lại nhìn Thủy Lung đứng trước mặt Vạn Toàn Tường, trong lòng thầm nghĩ hành động này của Vạn Toàn Tường là khinh nhờ Thủy Lung, đáy lòng mọi người dâng lên chút tức giận.

      Nếu phải ngại Trưởng Tôn Vinh Cực có mặt ở đây, nhất định có người bước ra bảo hộ bên người Thủy Lung.

      “Ưm, mĩ nhân, nàng đỡ ta lên được ?” Cuối cùng, gã cũng ngừng ho khan, Vạn Toàn Tường liền nhìn chăm chú vào Thủy Lung, vươn tay về phía nàng.

      Hành động này, lần thứ hai chọc giận mọi người.

      “Được.” Thủy Lung cười khẽ nhận lời.

      Mọi người nghe vậy liền biến sắc, thầm nghĩ này có phải rất đơn thuần hay ? Chỉ có số ít người nhờ, lúc Thủy Lung qua đó, ràng nàng với Trưởng Tôn Vinh Cực là đánh người.

      Vạn Toàn Tường cười hưng phấn. Nhưng, Thủy Lung có đưa tay ra, bỗng nhiên làn váy tung bay, đá vào hàm của .

      “Răng rắc” Thân thể Vạn Toàn Tường bị đá bay lên, gỹ quai hàm, nước bọt chảy ra ngừng.

      “A a a a a!” Tiếng thết chói tai như heo bị chọc tiết của Vạn Toàn Tường vang lên, mắt dám tin nhìn Thủy Lung.

      hiểu, khắc trước mĩ nhân còn cười dịu dàng với , tại sao nàng lại đá , còn đá rất mạnh!

      còn nhiều điều chưa kịp hiểu. Sau khi Thủy Lung đá cước cũng dừng lại, nghiêng người lại dùng chân đá Vạn Toàn Tường, đầu ngón chân của nàng điểm , đưa trở về chỗ vừa bị đá cái, từng cái cử động đều hiên ngang oai hùng. Sức lực kết hợp với vẻ đẹp, áo lụa đỏ tung bay giống như đóa sen hồng nở rộ, thiêu đốt lòng người. (Hồng – màu đỏ nha).

      Nhưng, mặc kệ Thủy Lung có bao nhiêu xinh đẹp, cũng tránh được trường quỷ dị. thanh xương khớp bị gãy kèm theo tiếng kêu thê lương của Vạn Toàn Tường rơi vào tai mọi người, làm cho mọi người ở đây đều kinh dị, im lặng tiếng động.

      Mãi đến khi Vạn Toàn Tường dựa lưng vào tấm ván gỗ của thuyền hoa, co quắp ngồi dưới đất. Miệng méo mặt sưng húp, nước mắt nước bọt hào lẫn nhau thành bãi, hai mắt hoảng sợ nhìn Thủy Lung kêu “a a”, mắt thấy Thủy Lung duỗi chân, làn váy bay bay.
      Last edited by a moderator: 20/3/15
      Phương Lăng, xuxubungbu, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :