1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10: Khắp nơi tính kế.
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng


      Nếu như có người cảm thấy Thủy Lung nhiều với Bạch Thiên Hoa như vậy, là vì thương Bạch Thiên Hoa muốn bị người hại. Nếu thế mười phần sai lầm.

      Chỉ bằng chuyện Bạch Thiên Hoa có ý định muốn làm nàng bị thương, Thủy Lung liền đâm vào tay kiếm, đánh mấy chục cái tát cộng thêm đánh gãy hai chân của đủ để nhìn ra Bạch Thủy Lung phải hạng người thiện nam tín nữ.

      Thủy Lung kiên nhẫn nhắc nhở ám chỉ đối với Bạch Thiên Hoa cũng là vì nàng ngấm ngầm mưu tính.

      Trong trí nhớ, Bạch Thiên Hoa cũng phải là con ruột do Vệ thị sinh ra.

      Mẹ của mỹ nhân nổi tiếng thời, là nữ nhân mà Bạch tướng quân nhất. Mẹ của Thiên Hoa là nữ nhân có văn võ song toàn, Bạch tướng quân xuất chinh, nàng cũng theo. Mỗi lần xuất chinh, mẹ của Thiên Hoa đều lòng dạ theo bên cạnh Bạch tướng quân, nhưng trong lúc chinh chiến lại phát bản thân mang thai, tình huống lúc đó cần người cũng biết nghiêm trọng biết bao nhiêu.

      Tình hình chiến đấu nguy hiểm, mẹ của Thiên Hoa muốn quay trở về cũng được, đành mang thai ở lại quân doanh, cho tới lúc hai quân giao chiến, nàng liền sinh non.

      Lúc Bạch Thiên Hoa còn xung quanh đều có các mối nguy hiểm đe dọa.

      vừa mới gian nan chào đời, đột nhiên có thích khách xông tới.

      Mẹ của Thiên Hoa liều mình bảo vệ , Bạch tướng quân chạy tới, mẹ của Thiên Hoa hấp hối.

      Bạch tướng quân vô cùng đau lòng, nhận ra có thích khách đánh lén.

      Khoảnh khắc cuối cùng, mẹ của Thiên Hoa chắn đao thay cho Bạch tướng quân, đao xuyên tim, muốn sống cũng sống nổi. Trước khi chết, bà đem Thiên Hoa giao cho Bạch tướng quân, cầu xin đừng để cho Thiên Hoa chịu thiệt thòi, đối xử tốt với Thiên Hoa.

      Bạch tướng quân cũng phụ lòng ủy thác của mẹ Thiên Hoa. Sau khi đại thắng trở về, đem Thiên Hoa giao cho đại phu nhân làm con thừa tự, bất kể đại phu nhân muốn, điên cuồng tranh cãi ầm ĩ, Bạch tướng quân cũng quyết tâm cho Bạch Thiên Hoa ngồi vị trí trưởng tử của Bạch gia.

      Bạch tướng quân khi nhận định chuyện, đại phu nhân Vệ thị cũng có cách nào ngăn cản.

      Bạch Thủy Lung chiếm thân phận trưởng nữ, sau đó lại có thêm Bạch Thiên Hoa giành thân phận trưởng tử. Cả hai đều phải con ruột do chính mình sinh, đại phu nhân Vệ thị chỉ có thể thống hận bọn họ. Làm sao có thể lòng thương Bạch Thiên Hoa.

      Cái gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.

      Đây chính là nguyên nhân mà Thủy Lung nhắc nhở Bạch Thiên Hoa.

      Bạch Tuyết Vi giựt dây Bạch Thiên Hoa để cho tìm nàng gây . Thủy Lung đương nhiên đoán ra được suy nghĩ của nàng ta, nhất định Bạch Tuyết Vi muốn nhìn Bạch Thiên Hoa cùng nàng lưỡng bại câu thương (1), kết quả tốt nhất là cả hai cùng chết hết.

      “Bạch Thiên Hoa chính là con át chủ bài để cho mình sống yên ổn ở tướng quân phủ.” Thủy Lung tính toán ở trong lòng.

      tại nàng mất nội lực, dựa vào sức lực của chính mình đối phó với Bạch Thiên Hoa và kẻ lơ mơ Phó Khiếu Tứ thành vấn đề. Nhưng đối mặt với cao thủ có nội lực tuyệt đối dễ dàng. Võ đấu lại, như vậy dùng trí!

      Từ lúc Bạch Thiên Hoa được sinh ra cho tới bây giờ gần hai mươi năm, Bạch tướng quân phủ cũng đứa con trai nào ra đời. Cái này có phần thực tế.

      Khả năng duy nhất chính là lão đại của tướng quân phủ, Bạch đại tướng quân động tay động chân.

      muốn Bạch Thiên Hoa trở thành người kế thừa duy nhất, đủ để thấy đối với Bạch Thiên Hoa sủng ái nhiều bao nhiêu.

      Chỉ cần Bạch Thiên Hoa đứng về phía nàng, tướng quân phủ ít uy hiếp tới nàng, cũng có thể hù dọa đại phu nhân và Bạch Tuyết Vi.

      Vào lúc này, ở Dụ Tâm Viện.

      Bạch Thiên Hoa , đại phu nhân Vệ thị hôn mê cho tới bây giờ vẫn chưa tỉnh, bây giờ yên lành ngồi giường, trán được băng bó bằng vải mỏng màu trắng, làn da tái nhợt, đôi mắt hẹp dài, đôi mi tinh tế lộ ra tính toán độc ác lạnh như băng.

      Nha hoàn Phương Vân đứng ở bên cạnh nàng đưa chén thuốc qua.

      Vệ thị nhíu may, vẻ mặt chán ghét, cầm lên uống cạn.

      Phương Vân nhận lấy chén thuốc hết.

      Bạch Tuyết Vi ngồi ở bên giường, đưa tay đấm chân cho Vệ thị, lời : “Mẹ, mẹ yên tâm, con để cho mẹ chịu tội oan uổng đâu.”

      Vẻ mặt khó coi của Vệ thị cũng giãn ra chút ít, ánh mắt dịu dàng nhìn về Bạch Tuyết Vi, nhưng mà dịu dàng ấy lại bị lạnh lung ác độc bao trùm hỏi: “Chuyện bên Hoa Nhi làm như thế nào?”

      Bạch Tuyết Vi chu miệng : “Cuối cùng cũng chỉ là đồ vô dụng. thể giết chết tiện nhân kia, ngược lại còn bị đánh thương tích đầy mình.”

      Vệ thị kinh ngạc: “Tiểu tạp chủng đánh Hoa Nhi.”

      “Cũng phải như vậy.” Bạch Tuyết Vi nở nụ cười, ánh mắt chớp động ngầm tính kế: “Mẹ biết đâu, ả đánh rất tàn nhẫn, con thấy cái mặt sưng phù của tiểu đệ chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng thể khôi phục như trước, cánh tay bị đâm thủng lỗ, xương bánh chè cũng trật khớp.”

      Vệ thị cười lạnh: “Tiểu tạp chủng này điên rồi, chẳng những đánh ta, ngay cả Hoa Nhi cũng đánh, nếu lão gia biết được...” Bỗng nhiên ngừng , đối với Phương Vân vẫy vẫy tay.

      Phương Vân hiểu ý đuổi mấy nha hoàn ra ngoài, chính mình cũng ra, đứng coi chừng ở ngoài cửa.

      Chờ bọn họ ra ngoài hết, Vệ thị mới hỏi Bạch Tuyết Vi: “Hoa Nhi bị tiểu tạp chủng đánh còn có ai biết ?”

      Bạch Tuyết Vi cười : “Mấy gã chi thứ theo bên người tiểu đệ đều tận mắt nhìn thấy. Lúc tiểu đệ trở về, người làm ở trong phủ nhìn thấy cũng ít. chỉ tiểu đệ, ngay cả Phó Khiếu Tứ cũng bị tiện nhân kia cắt bảo bối nối dõi tông đường. Phó gia chỉ có mình Phó Khiếu Tứ là người nối dõi, cần nghĩ cũng biết Phó gia hận thấu xương con tiện nhân kia rồi.”

      Vệ thị nghe xong cười thoải mái: “Tốt, tốt, tốt.” ba tiếng tốt liên tục, ánh mắt chớp động ra hàn ý, lẩm bẩm: “Người thừa kế của tướng quân phủ thể là tên tàn tật, cho dù lão gia có thương cỡ nào cũng vô dụng.”

      Bạch Tuyết Vi kinh ngạc : “Mẹ, hai chân của tiểu đệ chỉ bị trật khớp...” lời còn chưa dứt bị Vệ thị liếc cái, liền hiểu . Sắc mặt thương tâm đối với Vệ thị : “Đại tỷ tỷ rất nhẫn tâm, nàng dám đánh tiểu đệ trở thành người tàn phế, sau này tiểu đệ phải sống ra sao đây.” Đôi mắt đẹp gợn nước trong suốt, óng ánh lên ý cười.

      Vệ thị vừa lòng gật đầu mỉm cười, thầm nghĩ: Tiểu tạp chủng, lần này ngươi chạy trời cũng khỏi nắng.

      Lúc này ngoài cửa truyền tới giọng của Phương Vân: “Phu nhân, Ngọc Hương bên Lộng Triều Viện xin gặp mặt.”

      Vốn dĩ Ngọc Hương đưa Bạch Thiên Hoa trở về viện của xong, liền nhớ tới lời mà Thủy Lung với Bạch Thiên Hoa, trong lòng có chút bất an, nhanh chân chạy tới Dụ Tâm Viện, muốn bẩm báo cho Vệ thị.

      tại bị Phương Vân ngăn lại ở ngoài cửa.

      Vệ thị nghe xong, nhíu mày vui.

      Vừa nghe tới Lộng Triều Viện là nghĩ tới Bạch Thủy Lung, tâm trạng tốt liền xấu .

      “Bảo nàng ta trở về, trong khoảng thời gian này có việc gì đừng chạy sang đây.” Vệ thị .

      “Vâng.” Phương Vân tuân lệnh, ra ngoài chuyển lời Ngọc Hương.

      Ngọc Hương còn cách nào khác đành rời , mấy lời của Thủy Lung cũng dần dần phai nhạt.

      “Mẹ, Ngọc Hương cũng là nhân tài.” Bạch Tuyết Vi nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, biết Ngọc Hương rời rồi, mới với Vệ thị: “Chỉ là nàng biết ít chuyện?”

      Vệ thị gật đầu, trong mắt lãnh lẽo cười : “Chờ việc ngọc bội của vương gia làm xong, cho nàng ta về quê .”

      Bạch Tuyết Vi cũng hiểu ‘cho nàng ta về quê’ nghĩa là gì, những cũng khơi ra. Nhìn ngón tay dài trắng noãn của mình, : “Lá gan của tiện nhân đó cũng ghê gớm, lại có thể làm chuyện đó với vương gia. Nếu phải ngọc bội mà Ngọc Hương đưa là , con cũng dám tin lời của nàng ta . Nhưng mà mẹ à, vị vương gia mà Ngọc Hương , con chưa từng gặp qua.”

      Vệ thị : “Hôm qua, mẹ phái người Thanh Phong lâu điều tra, đêm nay có đáp án, cần nôn nóng.”

      Bạch Tuyết Vi gật đầu.

      Cùng ngày hôm đó, Phó gia nhìn thấy dáng vẻ Phó Khiếu Tứ bị đưa về, Phó gia lão phu nhân hôn mê bất tỉnh. dưới Phó gia đều hỗn loạn, may mắn đương gia của Phó phủ Phó Phúc Sơ bình tĩnh trấn an mọi người.

      Mấy thiếu niên chi thứ của Bạch gia run run đem ‘bảo bối’ của Phó Khiếu Tứ giao cho Phó Phúc Sơ, cũng đem những lời của Thủy Lung truyền vào tai của Phó Phúc Sơ. Thấy Phó Phúc Sơ mặt mày xanh mét liền nhanh chóng cáo từ rời .

      Phó gia đại phu nhân Trương thị khóc thê lương, kêu la với Phó Phúc Sơ: “Lão gia, người thể đứng nhìn Tứ Nhi chịu khổ mà đòi công bằng, thiếp mặc kệ, Bạch đại tiểu thư rất độc ác, lão gia, ngài phải báo thù cho Tứ Nhi...”

      “Câm miệng!!” Phó Phúc Sơ buồn bực quát lớn: “Con hư tại mẹ, con hổ bị nhổ bỏ móng vuốt nó vẫn là con hổ, chỉ dựa vào thân phận là trưởng nữ của Bạch gia, còn có tôn vị Hoa Dương quận chúa, chúng ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.”

      Trương thị cam lòng cãi: “Chẳng lẽ chúng ta mặc kệ tất cả nhìn Tứ Nhi chịu khổ?”

      Phó Phúc Sơ cười lạnh: “Đương nhiên là thể!”

      Trương thị: “Ý lão gia là...”

      Phó Phúc Sơ : “Bạch đại phu nhân lợi dụng Tứ Nhi, cũng nên vì chúng ta mà đòi lại công bằng.”

      “Chuyện này liên quan gì đến Bạch đại phu nhân?” Trương thị hiểu.

      “Ngu phụ (2).” Phó Phúc Sơ mắng.

      Trương thị cắn cắn môi, dám phản bác.

      ______________________________

      Cả hai bên đều chịu thiệt.
      Người đàn bà ngu dốt
      lan đỗ thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11: Đệ đệ trúng độc
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng

      ba ngày trôi qua kể từ hôm Bạch Thiên Hoa tới gây , ba ngày này Thủy Lung sống rất tiêu diêu tự tại. Tiền bạc có ở trong tay, mỗi bữa đều ăn thịt cá khỏi phải .

      Buổi tối ngày hôm đó, Thủy Lung vừa mới ngủ, từ trước tới nay nàng bao giờ ngủ say vì thế khi nghe tiếng rất vang lên nàng liền tỉnh giấc. Nhanh tay lấy chủy thủ (1) giấu ở dưới gối ra, đâm tới phía bên cạnh.

      Người vừa tới ràng ngờ Thủy Lung lại nhạy bén linh hoạt đến vậy, nghiêng người né tránh nhưng xiêm y và da thịt vẫn bị cắt rách.

      Thủy Lung thấy tướng mạo của người nọ, mới dừng tay lại.

      Người đến là nam nhân, tướng mạo bình thường, xiêm y màu xám tro.

      Thủy Lung còn nhớ người này chính là người luôn luôn ở bên cạnh Bạch Thiên Hoa, là người của Bạch Thiên Hoa, hình như tên gọi là Hướng Dương.

      Hướng Dương thấp giọng : “Đại tiểu thư, tam thiếu gia cho mời.”

      Thủy Lung thu hồi chủy thủ, lãnh đạm : “ thôi.”

      Trong mắt Hướng Dương lên chút kinh ngạc: “Đại tiểu thư có gì muốn hỏi sao?” vốn nghĩ là đêm khuya đến mời Bạch Thủy Lung, nhất định khó khăn tột cùng, thậm chí còn chuẩn bị dùng bạo lực để ‘mời’ nàng .

      có.” Thủy Lung nhàng cười.

      Ánh trăng sáng trong xuyên qua cửa sổ mở rộng chiếu vào, dáng vẻ mỉm cười của Thủy Lung bị ánh trăng bao phủ, trong nháy mắt Hướng Dương có cảm giác như nhìn thấy được vẻ đẹp kinh diễm khuynh thành tuyệt sắc của nàng.

      Hướng Dương sửng sốt, cảm thấy dáng vẻ của Thủy Lung vẫn khô khan xấu xí như thường, chút cũng dính dáng gì tới vẻ đẹp tuyệt sắc, chỉ có thể nghĩ là chính mình bị ảo giác.

      Mộc Lam Viện là nơi ở của Bạch Thiên Hoa, Thủy Lung đến nơi này, phải vào bằng cửa chính, mà là trèo tường vô.

      Hướng Dương đem nàng dẫn tới bên ngoài cửa phòng của Bạch Thiên Hoa, : “Tam công tử chờ tiểu thư ở bên trong.”

      Thủy Lung gật đầu, đẩy cửa bước vào.

      Hướng Dương vào, trở tay khép cửa lại.

      Trong phòng chỉ có cây nến phát sáng ở bàn, phạm vi chiếu sáng rất , phạm vi còn lại tối đen làm cho người ta thể nhìn .

      Thủy Lung cầm lấy cây nến bàn, vừa vừa đem nến ở dọc đường thắp sáng, mãi cho đến bên giường của Bạch Thiên Hoa, nhìn thấy Bạch Thiên Hoa hai tay ôm chân trốn ở trong góc giường, thậm chí cái đầu cũng giấu vào trong đầu gối.

      Thủy Lung đem cây đèn để ở bên, hai tay khoanh ở trước ngực chờ khoảng phút sau mới : “ có chuyện gì ta đây.”

      Bạch Thiên Hoa run rẩy bờ vai, ngẩng đầu cũng lên tiếng.

      Thủy Lung chút bịn rịn xoay người rời .

      Chưa được mấy bước nghe thấy thanh hổn hển của Bạch Thiên Hoa vang lên: “Ngươi đứng lại cho ta.”

      Thủy Lung ngừng bước.

      “Người quái...”

      “Hử?” Thủy Lung thanh nhàng.

      Bạch Thiên Hoa co rụt người lại, thanh run run: “Tỷ...đừng .”

      Thủy Lung xoay người lại nhìn .

      chiếc giường gấm lộng lẫy, thiếu niên mặc cái áo lót đơn sơ màu trắng, mặt sưng đỏ, hốc mắt cũng hồng hồng, ánh mắt chịu khuất phục lại tủi thân, đáng thương như con chó bị bỏ rơi.

      Tướng mạo của Bạch Thiên Hoa thực rất tuấn, tuổi còn tuấn lãng hơn người, nhưng lại bị mấy cái bạt tay của Thủy Lung phá nát hình tượng thiếu niên tuấn.

      Người ngoài nhìn dáng vẻ đáng thương của thiếu niên, tình thương dạt dào dâng lên, thương tiếc dứt đem ôm vào ngực an ủi. Ngược lại, Thủy Lung nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ, bước lên vài bước tay lại tát vào mặt cái.

      ‘Ba!’ tiếng kèm theo đau đớn chết lặng, làm cho Bạch Thiên Hoa mặt đực ra.

      Mất lúc lâu, Bạch Thiên Hoa mới hồi hồn, nghiến răng nghiến lợi gầm rú: “Ngươi lại đánh ta!” Nghe kỹ càng lại phát trong giọng của có chứa đựng đau lòng cùng tủi thân.

      Thủy Lung cũng cảm thấy mình gây tội ác, bình thản : “Túi mít ước, thất bại.”

      Bạch Thiên Hoa mặt đỏ lên, há mồm muốn mắng, nhưng vẻ mặt biến đổi, ‘phốc’ phun ra ngụm máu.

      Máu màu đen, biểu của người bị trúng độc.

      Bạch Thiên Hoa ngây người nhìn vết máu khăn trải giường, vẻ mặt giống như vui lại giống như buồn, hốc mắt đỏ, cổ họng khàn khàn thấp giọng : “Mẹ cùng nhị tỷ biết ta bị thương, đặc biệt mời đại phu đến khám cho ta, còn tự tay hầm thuốc làm canh bổ, nhưng ta cẩn thận đem canh bổ hắt ra bên ngoài. Lúc đó, ta cũng có chú ý, lát sau nhìn thấy Tiểu Hoa chết.”

      Tiểu Hoa là con chó được Bạch Thiên Hoa nuôi. (Ngữ: hai đứa trùng tên, kêu Hoa Nhi đứa này chạy tới nhỉ ? =D])

      Thủy Lung nhất châm kiến huyết (2), chà xát phá vỡ lời dối của : “ phải ngươi cẩn thận hắt canh, mà là ngươi cố ý đổ cho Tiểu Hoa uống.”

      Bạch Thiên Hoa cứng đờ.

      Thủy Lung đạm : “Liễu thái y là do Đại phu nhân mời tới, phải ?

      Bạch Thiên Hoa gật đầu.

      Thủy Lung cười khẽ, lướt mắt nhìn thuốc mỡ (3) được bôi đùi của Bạch Thiên Hoa: “Ngươi tiếp tục dùng thuốc mà đưa, đôi chân này tàn phế .”

      Bạch Thiên Hoa lắc đầu, khàn giọng : “Thuốc này phải Liễu thái y đưa, ta lấy từ chỗ của Hướng Dương.”

      Thủy Lung nhàng thiêu mi: “Tại sao để Hướng Dương giải độc cho ngươi luôn?”

      Nước mắt của rơi xuống, thanh nghẹn ngào ấp a ấp úng: “. được. Để cho Hướng Dương giải độc, Hướng... Hướng Dương biết mẹ hạ độc ta, với cha.... Ô ô đều là ngươi làm sai, nếu ngươi mấy chuyện đó với ta, ta biết, như vây.”

      mới khóc vài tiếng, đầu bị Thủy Lung vỗ cho mấy cái, tru lên tiếng kêu đau, cảm xúc đau thương liền bị phá tan, tức giận hướng Thủy Lung mắng: “Ngươi có phải nữ nhân hay ? Động chút liền ra tay đánh người!”

      Thủy Lung nhàn nhạt : “Ta có phải nữ nhân hay , ngươi sờ sờ biết, nhưng còn ngươi sao? chút dáng vẻ của nam nhân cũng có, trừ bỏ chỉ biết khóc ngươi còn có thể làm cái gì?”

      Bạch Thiên Hoa đỏ mặt: “Ngươi... ngươi biết liêm sỉ!” Làm sao có thể tùy tiện kêu nam nhân sờ chứ >”<

      Phần thưởng dành cho câu mắng này của bạt tay bay tới.

      Lần này bị đánh, Bạch Thiên Hoa có phản ứng gì, giống như trước khi mắng chuẩn bị tâm lí chịu đánh.

      Thủy Lung cầm lấy bình trà ở bàn, ngã ra chén uống, hướng Bạch Thiên Hoa hỏi: “Cho nên đêm khuya ngươi kêu người gọi ta sang đây là để nhìn ngươi khóc?” Nàng híp mắt, đáy mắt thoáng qua tia hung ác.

      Nếu Bạch Thiên Hoa dám phải, tuyệt đối nhận được kết cục vô cùng thê thảm.

      Bạch Thiên Hoa rụt cổ lại, im lặng lát, bỗng nhiên : “Tỷ, tỷ đánh ta là vì muốn đánh cho ta tỉnh, tỷ thực lo lắng cho ta, lòng tốt với ta đúng ?”

      Câu hỏi chứa đựng bất an, thiếu hụt tình thương này chiếm được đồng tình của Thủy Lung, ngược lại đổi lấy ánh mắt xem thương của nàng.

      Bạch Thiên Hoa ngóc đầu, lớn tiếng hỏi: “Tỷ, tỷ bảo vệ ta có đúng hay ?”

      “Cút sang bên!” Thủy Lung khoát khoát tay.

      Bạch Thiên Hoa hầm hừ tiếng, quá mấy giây liền cười lớn, đối với Thủy Lung : “Tỷ bảo vệ ta, ta đây bảo vệ tỷ! Như thế nào? Chỉ cần tỷ vẫn đối xử với ta như vậy, đừng gạt ta là được.”

      Thủy Lung nhìn đôi mắt lóe sáng của , bỗng dưng nàng nhớ tới Tiểu Diệp Tử, là người có kỹ thuật ổn định, kỹ thuật máy tính cũng tệ, thể năng lại kém chịu được, luôn thích cười đến tim phổi.

      Nàng bị biến thành Bạch Thủy Lung, cũng có phần của .

      “Tỷ?”

      Thủy Lung sang chuyện khác: “Chuyện này ngươi định xử lí thế nào?”

      Bạch Thiên Hoa chợt ngưng cười, than thở : “Bỏ qua .”

      Bạch Thủy Lung đứng dậy ra ngoài.

      Bạch Thiên Hoa vừa vội, vừa lo lắng: “Tỷ, tỷ giận sao?” muốn đuổi theo nhưng chân còn chưa có lành, sốt ruột nằm úp sấp giường giải thích: “Trước kia, mẹ và nhị tỷ đối xử với ta rất tốt. Mặc dù là giả, nhưng khi đó ta chưa biết bộ mặt của bọn họ, ta rất vui vẻ, cho nên ta muốn tha cho mẹ và nhị tỷ lần, coi như ta cùng bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt .”

      “Nếu sau này, bọn họ lại dám mưu hại ta, ta nhất định mềm lòng nương tay tha cho bọn họ nữa đâu.’

      Thủy Lung gật đầu, cũng có dừng bước.

      Nét mặt lạnh lẽo của Bạch Thiên Hoa tức khắc liền biến thành yếu đuối, ủy khuất (4) kêu: “Tỷ. Vì sao tỷ còn muốn ?”

      “Ta về, chẳng lẽ ở lại đây ngủ với ngươi?” Thủy Lung dừng chân, quay đầu lại nhìn , vừa nhìn thấy nằm giương, cố ý : “Nếu ngươi đồng ý đem giường nhường lại cho ta, ta ở lại đây ngủ cũng được.”

      Mặt Bạch Thiên Hoa đỏ bừng chỉ thiếu bốc khói đầu, ồn ào hét lớn: “Ai thèm ngủ chung với ngươi. !”

      Ọt ọt ~

      Thủy Lung liếc xuống bụng của , ngắm!

      Bạch Thiên Hoa mặt đỏ như trái cà chua: “Ưm...cái kia...tại vì đồ ăn có độc... ta ...ba ngày nay, ta chỉ ăn chút điểm tâm. Rất đói ~” Hai chữ cuối cùng, uyển chuyển ngân nga, đáng thương nhìn Thủy Lung chăm chằm.

      Trong mắt của Thủy Lung xoẹt qua ý cười, đại tài khí thô (5) : “Sáng sớm ngày mai, ta dẫn ngươi ra ngoài ăn cơm.”

      Ánh mắt của Bạch Thiên Hoa bắn ra hào quang vạn trượng. (6)



      ______________________________

      justify;" align="(1)            Dao găm.

      justify;" align="(2)            lời đâm trúng tử huyệt (nghĩa bóng)

      justify;" align="(3)            Thuốc bôi ngoài da.

      justify;" align="(4)            Tủi thân, để úy khuất nghe hay hơn, sau này dùng ủy khuất thôi :3

      justify;" align="(5)            Tiền  bạc, gia tài hùng hậu, giàu có, tiền bạc rủng rỉnh.

      justify;" align="(6)            Ánh sáng rực chói lọi cao ngất/rất sâu/rất xa.

      ...........................
      lan đỗ thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12: Gặp lại ở Thái Bạch lâu



      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng


      Hôm sau, chuyện Thủy Lung và Bạch Thiên Hoa ra ngoài truyền đến tai của đại phu nhân. Lúc biết được tin này, Vệ thị chăm sóc hoa cảnh, nghe vậy cau mày : “Hoa Nhi thân thể còn yếu ớt cần phải dưỡng bệnh, bây giờ lại chạy ra bên ngoài làm cái gì, phải Thủy Lung cố ý muốn làm bệnh của Hoa Nhi nặng thêm đó chứ?”

      được ta phải nhanh chóng viết thư cho lão gia, gọi lão gia mau trở về. Nếu cứ bỏ mặc Thủy Lung tiếp tục gây ầm ĩ, chỉ sợ chọc họa vào thân. Nếu Hoa Nhi xảy ra chuyện may, ta làm sao mà sống?”

      biết là Vệ thị cố tình hay vô ý lớn cho tất cả mọi người trong phủ đều nghe. Cho nên mọi người đều nghĩ Bạch Thiên Hoa là bị Bạch Thủy Lung ép buộc kéo ra ngoài, chính là vì muốn mưu hại Bạch Thiên Hoa.

      Thái Bạch tửu lâu.

      Thủy Lung cùng Bạch Thiên Hoa sánh bước vào, theo phía sau là Ngọc Hương và Hướng Dương.

      Tiểu nhị mấy ngày trước tiếp đón Thủy Lung vừa nhìn thấy hai người bước vào, trong đó có Bạch Thủy Lung sắc mặt hơi biến đổi: “Bạch đại tiểu thư và tam công tử có thể đến tiểu điếm là làm cho tiểu điếm của kẻ hèn này cảm thấy vinh quang.” Lời nịnh hót vừa xong, cẩn thận : “Bạch tiểu thư, Phương công tử ở Nhã Gian chờ ngài.”

      Thủy Lung hơi giật mình, hí mắt lại, giọng hỏi: “ biết hôm nay ta tới sao?”

      Tiểu nhị bất đắc dĩ cười : “Bạch tiểu thư biết đó chứ, kể từ hôm đó, Phương công tử mỗi ngày đều đến ngồi ở Nhã Gian mấy canh giờ, dặn dò tiểu nhân nếu thấy Bạch tiểu thư liền mời lên.”

      Bạch Thiên Hoa vừa nghe xong, mày dựng thẳng lên, vênh váo hống hách đối với tiểu nhị la ầm lên: “ muốn làm cái gì? Đặt biệt dặn dò ngươi ở cửa đợi, chẳng lẽ ta có mục đích xấu xa với tỷ của ta?”

      Dáng vẻ đại thiếu gia kiêu ngạo, ăn chơi trác táng.

      Tiểu nhị khổ : “Cái này tiểu nhân biết, chẳng qua tiểu nhân chỉ nghe lời của người ta, thay người ta làm việc, cầu xin Bạch công tử đừng trách tiểu nhân.”

      Bạch Thiên Hoa còn muốn thêm, Thủy Lung đưa tay vỗ vỗ đầu , đuôi lông mày khẽ nhướng, sau đó liền an tĩnh lại.

      Tiểu nhị líu lưỡi nhìn màn này, quan hệ của Bạch đại tiểu thư cùng tam công tử tốt lên từ khi nào vậy?

      Ngọc Hương đứng ở phía sau cũng khiếp sợ thôi.

      Thủy Lung với tiểu nhị: “Chuẩn bị cho chúng ta phòng trang nhã.”

      Tiểu nhị hỏi: “Vậy còn bên phía Phương công tử?”

      Thủy Lung đạm nhạt : “Nếu có việc tự tới tìm ta.”

      Tiểu nhị bất đắc dĩ chuẩn bị phòng ăn cho hai người, chờ Thủy Lung và Bạch Thiên Hoa vào ngồi, mới xin lui ra ngoài, báo tin cho Phương công tử.

      Hai mắt của Bạch Thiên Hoa tràn ngập sắc màu lấp lánh nhìn Thủy Lung, hưng phấn : “Tỷ, tỷ lợi hại. Ngay cả Phương Tuấn Hiền tỷ cũng nể mặt.”

      Mấy ngày trước còn chán ghét Bạch Thủy Lung đến tột cùng, ngược lại, tại lại tôn kính, thân thiết nhiều như vậy.

      Ngọc Hương trơ mắt ếch nhìn việc biến đổi trước mặt, trong lòng vui.

      Hướng Dương nhìn thấy cũng kinh ngạc, lại cảm thấy người Bạch Thủy Lung tỏa ra loại khí thế, giống như hơi thở dũng mãnh cùng khí phách oai hùng của Bạch tướng quân, hấp dẫn trái tim của người khác làm cho họ cam tâm tình nguyện cúi đầu phục tùng.

      Cao lương mỹ vị từng món được mang lên, Bạch Thiên Hoa cũng lải nhải nữa.

      Bạch Thiên Hoa nhìn dáng vẻ ăn cơm nhanh gọn của Thủy Lung có chút kinh ngạc, hơn nữa nàng thích ăn thịt hơn rau. Sau lúc ngây người, trong lòng lại cảm thấy kiêu ngạo.

      Tỷ tỷ của Bạch Thiên Hoa đương nhiên giống người thường rồi, giống các tiểu thư khuê các vai thể chống, tay thể nhấc, bộ dạng mềm mại nhưng lại vô dụng. Còn tỷ của ta khác, trẻ tuổi tài giỏi, là thiên tài học võ, trí tuệ hơn người!

      Nghĩ như vậy làm cho Bạch Thiên Hoa cười tủm tỉm, niềm nở gắp thức ăn cho Thủy Lung.

      Thủy Lung liếc cái, sau đó cũng gắp cho khối thịt mỡ trắng bóng, mềm mỉm cười: “Ăn nhiều chút, cho mau cao lớn.”

      “Vâng.” Bạch Thiên Hoa thụ sủng nhược kinh đáp lại, cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy cục thịt mỡ béo ngậy suýt chút làm cho hai mắt cũng đầy là dầu mỡ, dạ dày bắt đầu quay cuồng.

      Thủy Lung hỏi: “ thích sao?”

      “Tỷ cho, đệ điều thích.” Nụ cười môi Bạch Thiên Hoa cứng ngắc, kẹp miếng thịt béo bỏ vào miệng.

      Phía sau, Hướng Dương run rẩy, nghĩ thầm, cái này rất nhiều dầu mỡ nha.

      Thủy Lung cười khẽ: “Ăn ngon ?”

      Nụ cười này khó khăn, mấy ngày nay bị đánh suốt cho nên Bạch Thiên Hoa dám ngưng cười, cắn răng cười đáp: “Ăn ngon!”

      Thủy Lung tùy tay gắp hết các món thịt mỡ béo ngậy cho vào chén của Bạch Thiên Hoa, sờ sờ da đầu cứng ngắc của , thanh êm dịu giống như lời đường mật của đôi tình nhân : “Ăn ngon ăn nhiều chút.”

      Bạch Thiên Hoa bị thanh này mê hoặc vô cùng, cứng rắn nuốt nước mắt ngược vào trong, cười : “Vâng.”

      Ở đằng sau, khóe miệng của Hướng Dương rút gân ngừng.

      Đại tiểu thư có bản lĩnh, chỉ có vài ngày thôi có thể triệt để đem tam công tử thu phục.

      “Hôm nay ta mới biết được, Thủy Lung là người tỷ tỷ tốt, vô cùng thương đệ đệ.” thanh ngả ngớn đánh vỡ khí ‘hài hòa’ của hai tỷ đệ.

      Rèm cửa của phòng ăn bị người xốc lên, khuôn mặt xinh đẹp còn hơn nữ nhân của Phương Tuấn Hiền lộ ra.

      Bạch Thiên Hoa nhíu mày, bướng bỉnh trừng lại Phương Tuấn Hiền: “Tỷ tỷ từ trước đến nay vẫn luôn thương ta, bây giờ ngươi biết quá muộn!”

      Người có mắt đều nhìn ra được Bạch Thiên Hoa bảo vệ Bạch Thủy Lung.

      Phương Tuấn Hiền nhíu mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt còn bị sưng của Bạch Thiên Hoa, cười nhạo tiếng: “Ai u ~ Cách thức thương đệ đệ của Thủy Lung là đặc biệt, khuôn mặt này biết bị đánh bao nhiêu cái, nên tại vẫn còn nhìn ra bị sưng phù.”

      Bạch Thiên Hoa ngờ người ngoài phủ cũng biết đến chuyện giữa và Thủy Lung, sau khi ngây người, chút yếu thế hét lên: “Tỷ đánh ta, là bởi vì ta làm sai, tỷ mới đánh cho ta tỉnh ngộ, đau mới có thể làm cho ta nhớ bài học lần này.”

      Lời này có nghĩa đem mọi chuyện sai trái đều ôm hết lên người.

      Kinh ngạc trong mắt Phương Tuấn Hiền càng đậm, châm chọc Thủy Lung: “Bạch Thủy Lung, ngờ ngươi dạo Quỷ Môn Quan chuyến liền trở nên thông minh? Bản lĩnh cũng giỏi, mới đây thôi thu phục được con sói này rồi.”

      “Ngươi ai là con sói ?” Bạch Thiên Hoa tức giận kêu.

      Nếu phải chân còn chưa lành hẳn, chừng nhào vô đánh cho Phương Tuấn Hiền trận.

      Thủy Lung vỗ vỗ đầu , cười khẽ: “Người ta khen ngươi, ngươi có được hung ác và nghị lực của sói.”

      Tức giận mặt của Bạch Thiên Hoa liền bay mất, bĩu môi, được tự nhiên : “Ai cần khen.”

      Phương Tuấn Hiền nhìn thấy, trong lòng kinh ngạc vô cùng, đúng là bị thuần phục.

      Thủy Lung nhìn qua , : “Ngồi .”

      Phương Tuấn Hiền ngẩn người, do dự chút, thấy ánh mắt vừa lòng của Thủy Lung mới ngồi đối diện nàng.

      Lúc này, Ngọc Hương tự giác bước lên châm trà cho .

      Phương Tuấn Hiền lạnh nhạt vẫy tay, chính mình cầm lên bình trà, tự mình châm.

      chén trà rót đầy, Phương Tuấn Hiền mới lên tiếng: “Hôm đó, ngươi phải mua thuốc hay sao, vì sao thấy trở lại?”

      Thủy Lung chớp mắt dối, : “ đường gặp thích khách.”

      nhảm!” Phương Tuấn Hiền ngẩng đầu, ánh mắt giống như lưỡi đao, cả người phát ra hàn khí: “ ràng là ngươi Xuân Ý lâu tìm tình nhân thân mật!”

      đột nhiên tức giận, Bạch Thiên Hoa cùng bọn Ngọc Hương sợ hết hồn, chỉ có Thủy Lung nét mặt vẫn lạnh nhạt : “Ta lừa ngươi có lợi ích gì?”

      Phương Tuấn Hiền nghĩ tới Thủy Lung như vậy, ngẩn ngơ suy nghĩ đúng là Bạch Thủy Lung có lí do để lừa . Nhưng mà tra xét được Thủy Lung có vào Xuân Ý lâu, thuộc hạ của cũng có lí do lừa .

      Thủy Lung đưa tay ra trước mặt , kéo ống tay áo lên để lộ ra da thịt trắng noãn trái ngược hoàn toàn với da mặt, làm cho sắc mặt Phương Tuấn Hiền biến đổi, định quay đầu sang bên thấy vết thương tay của nàng chưa có khép miệng hoàn toàn.

      Đây chẳng lẽ là vết thương do thích khách gây ra?

      Hành động này của Bạch Thủy Lung muốn giải thích với mình sao?

      Phương Tuấn Hiền lập tức xoay vòng, hiểu sao có chút sung sướng, khóe miệng câu lên, nhưng lời lại hề dễ nghe: “Chậc! Gặp thích khách còn chạy vào Xuân Ý lâu, ngươi là quá háo sắc, nhưng mà bộ dạng này của ngươi, cũng chỉ có hạng người như Xuân Ý lâu mới nể mặt ngươi thôi.”

      “Ngươi câm miệng!” Bạch Thiên Hoa lần đầu tiên nghe người khác xấu Thủy Lung, cho nên mới tức giận đến như vậy.

      Phương Tuấn Hiền ngẩn ra, lời còn chưa dứt liền cảm thấy có chút hối hận.

      Trong lúc ngây người ra, bỗng nhiên Bạch Thủy Lung vươn tay tới nhéo hai gò má thịt thịt của , hung hăng kéo ra hai bên.
      lan đỗ thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13: để yên chuyện này



      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng


      “Ui ~” Phương Tuấn Hiền bị nhéo đau hít vào hơi, đôi mắt hóa thành lưỡi đao phóng về hướng Thủy Lung, trong đó tập trung rất nhiều buồn bực, tức giận quát: “Bạch Thủy Lung, ngươi làm cái gì vậy?”

      Trước khi ra tay, Thủy Lung nhanh chóng rút lại tay, ngay sau đó lấy lá trà cầm giữa hai ngón tay đưa ra trước mặt : “Khóe miệng dính đồ bẩn.”

      Phương Tuấn Hiền ngẩn ra.

      Bạch Thiên Hoa khẽ liếc mắt nhìn. Trước đó, có thấy khóe miệng Phương Tuấn Hiền có dính cái gì hết.

      Sức lực của Thủy Lung , nhìn nửa bên mặt bị hồng của Phương Tuấn Hiền nhưng cũng rên tiếng, giống như có cảm giác đau, nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Ngươi lau giúp ta có cần dùng lực mạnh như vậy ?”

      Thủy Lung rũ mắt xuống, lấy bình sứ ra từ trong tay áo, sau đó đưa cho Phương Tuấn Hiền, nhàng mỉm cười : “Ta có mua thuốc cho ngươi, nhưng miệng của ngươi khỏi hẳn rồi cho nên ta có thể đưa cho ngươi.”

      Bởi vậy, ngươi liền làm miệng của ta bị thương lần nữa, như vậy ngươi mới có lí do đưa thuốc, để cho ta nhận lấy?

      Phương Tuấn Hiền nhìn khuôn mặt cứng nhắc của ngồi trước mặt nở nụ cười, ngay cả đôi lông mi cong dày, dài run rẩy của đối phương cũng nhìn thấy ràng. Tuy hai má đau rát nhưng lại tức giận được, ngay cả chính cũng có lúc kịp lúc, bật cười, dù là châm chọc, cao ngạo tươi cười: “Ngươi vẫn như trước giống những bình thường khác. Nếu như ngươi lòng muốn tặng thuốc cho ta, ta liền miễn cưỡng nhận vậy.”

      Bạch Thủy Lung này cũng có chút đáng .

      Ý nghĩ này vừa lên trong óc, vẻ mặt của Phương Tuấn Hiền liền cứng đờ, nhíu mày gao gắt. Làm sao lại có cái ý nghĩ kỳ dị như vậy chứ.

      “Thuốc này, nửa canh giờ bôi lần, lúc mới bôi lên có chút đau rát. Đó là biểu phát huy tác dụng của thuốc.” Thủy Lung đem bình sứ bỏ vào trong tay của Phương Tuấn Hiền, dặn dò : “Nhớ phải bôi.”

      “À, ta có chuyện, trước.” Phương Tuấn Hiền bị ý nghĩ ở trong lòng làm cho rối loạn, muốn tiếp tục ở lại đối mặt với Thủy Lung.

      thong thả.” Thủy Lung .

      Phương Tuấn Hiền đứng dậy kéo rèm ra, người liền biến mất ở bên ngoài rèm cửa.

      Chờ rời , Bạch Thiên Hoa mới dựa sát vào Thủy Lung vẻ mặt ngập ngừng, phức tạp hỏi: “Tỷ, cái bình đó phải là cái bình chúng ta mua ở đường tới đây sao? Đó là phấn đuổi trùng (1) đúng ?”

      Thủy Lung gật đầu.

      Bạch Thiên Hoa sợ hãi kêu: “Tỷ, tỷ biết, tại sao còn với Phương Tuấn Hiền là thuốc?”

      Thủy Lung nhíu mày, đạm : “Miệng mồm sạch là bệnh, nên trị.”

      Bạch Thủy Lung rụt cổ, thầm nghĩ, xem ra tỷ tỷ đối với vẫn còn tốt gấp mấy lần so với những người khác.

      “Nhưng mà tỷ tỷ... Phương Tuấn Hiền bôi sao?”

      “Phải.”

      “Lỡ như mặt của Phương Tuấn Hiền bị hủy, tới tìm tỷ trả thù phải làm sao?”

      Ngón trỏ của Thủy Lung hướng ót của bắn ra, cười nhạt: “ phải ngươi bảo vệ ta sao?”

      “Hả? A ha ha ~ đúng rồi. Nếu Phương Tuấn Hiền dám tìm tỷ báo thù, đệ nhất định bảo vệ tỷ, cắn chết .” Bạch Thiên Hoa vừa nghe, cảm thấy Bạch Thủy Lung công nhận bản lĩnh của , hết sức phấn khởi .

      Hướng Dưỡng khẽ thở dài: Tam công tử, ngài là người, phải con sói, cần cắn.

      Thủy Lung nhàn nhạt uống nước trà, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Phấn khu trùng kia là nàng mua của ông lão ở ngã tư đường, cách điều chế rất đơn giản, chỉ dùng thảo dược thiên nhiên điều chế, có hại đối với da, chỉ là bị dị ứng vài ngày thôi. (=.+)

      Chỉ dựa vào điểm này, Phương Tuấn Hiền tuyệt đối cùng nàng – trưởng nữ của Bạch tướng quân phủ kiêm chức Hoa Dương quận chúa tam phẩm quyết đấu sống chết.

      Thủy Lung suy nghĩ, tầm mắt liền rơi vào chiếc xe ngựa cao nhã đắt tiền ở ngoài cửa Thái Bạch lâu.

      bóng hình xinh đẹp, tao nhã từ xe ngựa bước xuống, mặt mày xinh đẹp khẽ nhíu mày, làm cho người ta đau lòng lo lắng.

      “Nhị..nhị tỷ sao lại tới đây?” Bạch Thiên Hoa cũng nhìn thấy ở ngoài kia.

      Thủy Lung cười khẽ: “Ngươi thử xem.”

      Bạch Thiên Hoa tính làm sao biết, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, vẻ mặt phức tạp, thấp giọng : “.. phải là tới tìm đệ chứ?”

      Thủy đáp, nhưng mà nhìn nụ cười của nàng liền đoán ra được.

      Bạch Thiên Hoa cúi thấp bả vai, môi mấp máy muốn gì đó, bỗng có tiếng gầm làm cho nghẹn lời. — —‘

      “Bạch Thủy Lung!”

      Rèm cửa bị vén lên cách thô lỗ, quay ra nhìn thấy Phương Tuấn Hiền đứng bên ngoài, tay che nửa khuôn mặt, lộ ra nửa khuôn mặt tức giận dữ tợn, ánh mắt dài giống như cái búa nện vào người Thủy Lung.

      Thủy Lung buông xuống chén trà, nhàng : “Ta nghe được.”

      Phương Tuấn Hiền nghiến răng nghiến lợi thét hỏi: “Ngươi cho ta thuốc gì?”

      Thủy Lung : “Thuốc chữa thương.”

      Phương Tuấn Hiền đem cái ghế ở trước đá ngã lăn sang bên: “Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn dám dối, ngươi coi ta là tên ngốc sao!”

      Bộ dạng tức giận của rất đáng sợ, Bạch Thiên Hoa cẩn thận quan sát liền nhìn ra được. Chỉ có Thủy Lung là vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhìn khuôn mặt của Phương Tuấn Hiền, giả bộ kinh ngạc : “ lẽ ta mua nhầm thuốc, ngươi mau trở về tìm đại phu tới xem, coi chừng phá hủy khuôn mặt xinh đẹp này đó.”

      Nàng nghĩ tới, Phương Tuấn Hiền nhanh như vậy liền dùng ‘thuốc’ bôi lên mặt.

      Phương Tuấn Hiền hung hăng trừng nàng, giống như muốn dùng ánh mắt đâm thủng nàng, hít ra thở vào đầy đủ, cắn răng : “Bạch Thủy Lung, ta để yên chuyện này đâu!” Lại vẫy tay vén rèm, lần này lại đem cửa rèm kéo hư, rơi xuống đất bể tan tành.

      Các gian phòng lịch tao nhã của Thái Bạch lâu chỉ dùng bình phong ngăn cách, cho nên ngăn được tiếng rống giận của Phương Tuấn Hiền.

      Lúc này, Phương Tuấn Hiền rời , xung quanh đều yên tĩnh dị thường.

      Thủy Lung đối với tiểu nhị đứng cách đó xa : “Tiền sửa chữa lại rèm cửa, còn có tiền bàn ăn này của ta, lần sau gặp Phương công tử nhớ đòi tiền .”

      “Hả?!” Tiểu nhị ngây ngốc đứng bất động.

      Thủy Lung đứng dậy nhìn Bạch Thiên Hoa .

      Bạch Thiên Hoa giống như con rối gỗ nghe lời của nàng, hướng qua Hướng Dương nhờ đỡ đứng dậy, im lặng theo phía sau nàng.

      Bốn người vừa đến cầu thang, liền nghe được thanh mềm mại kinh hô của Bạch Tuyết Vi.

      “Phương đại ca, huynh bị làm sao vậy?”

      “Cút ngay!”

      “Phương đại ca...”

      bao lâu, bóng dáng của Bạch Tuyết Vi liền xuất cầu thang, ngẩng đầu nhìn thẳng vào tầm mắt của Thủy Lung.

      “Tiểu đệ.” đáy mắt của Bạch Tuyết Vi thoáng qua chút chán ghét, sau đó nhìn về phía Bạch Thiên Hoa, vẻ mặt lo lắng, nhanh tới bên cạnh Bạch Thiên Hoa, dịu dàng hỏi: “Đệ có khỏe ? Đừng sợ, tỷ tỷ tới đón đệ.”

      Bạch Thiên Hoa dùng vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, thấy nàng vươn tay muốn đỡ mình, mím môi, né tránh: “Đại tỷ đối xử với ta rất tốt.”

      Bạch Tuyết Vi sửng sốt.

      Trước mắt phải giải quyết Phương Tuấn Hiền, Bạch Thủy Lung có rảnh rỗi để đối phó Bạch Tuyết Vi, cùng câu thoại với Phương Tuấn Hiền: “Cút ngay!”

      Cầu thang của Thái Bạch lâu rộng cũng hẹp, chỉ vừa đủ cho hai người cùng , Bạch Tuyết Vi vừa vặn đứng chặn ngay lối của Thủy Lung.

      “Đại tỷ tỷ, tỷ tỷ làm gì tiểu đệ?” Bạch Tuyết Vi mềm hỏi.

      Nếu cẩn thận lắng nghe phát trong giọng điệu đó có chứa đựng cưỡng ép và uy hiếp.

      Bạch Thiên Hoa trả lời giống như lời của .

      Khóe miệng của Thủy Lung nhếch lên, từ xư tới nay, nàng chưa bao giờ nương tay với kẻ thù, lại càng biết mềm chân.

      “Ta kêu ngươi cút ngay.”

      Kèm theo cước đá vào bụng của Bạch Tuyết Vi, váy trắng của Bạch Tuyết Vi lưu lại dấu chân màu đen, thân mình của Bạch Tuyết Vi cũng lăn xuống lầu.

      “Tỷ.” Bạch Thiên Hoa sợ hãi kêu.

      Thanh sợ hãi làm cho Bạch Tuyết Vi lăn xuống lầu xóa tan nghi ngờ vốn có, nghĩ rằng có chút khác thường là do Bạch Thủy Lung uy hiếp. Đáng tiếc nàng có nhìn thấy Bạch Thiên Hoa kêu to sợ hãi, nhưng ánh mắt khẩn trương nhìn Bạch Thủy Lung.

      Thủy Lung xoải bước vài cái tới trước mặt của Bạch Tuyết Vi.

      “Đại tỷ, đừng tiếp tục làm sai nữa.” Bạch Tuyết Vi cắn răng rưng rưng, nhẫn nại đến mức hai vai run rẩy.

      Ánh mắt sắc bén của Thủy Lung nhìn thấy châm trong tay áo của nàng sắp bắn ra, nhanh chân giẫm lên cánh tay của nàng.

      “A!!!!”

      cước này những làm bị thương tới cánh tay của nàng, mà còn làm cho cây châm chuẩn bị bay ra đánh lén đâm vào cổ tay của nàng.

      Trong mắt Bạch Tuyết Vi lóe lên sát ý, dùng thanh chỉ có thể làm cho Thủy Lung nghe được : “Tiện nhân, ngươi muốn chết!”

      Thủy Lung nhàng cười, ngược lại nhìn ra ngoài cửa, câu làm cho sát khí người Bạch Tuyết Vi tan rã: “Vũ vương tới đúng lúc!”

      ________________________

      justify;" align="(1)            Thuốc diệt côn trùng :3
      lan đỗ thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng
      Chương 14: Đụng độ lần nữa.



      Trước cửa lớn của Thái Bạch lâu, nam nhân quần áo màu trắng khuôn mặt tuấn tứ đứng ở đó. Ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa cũng vì cũng trở nên mềm mại nhiều hơn.

      Người này phải là Vũ vương nổi danh khắp Tây Lăng quốc, Trưởng Tôn Lưu Hiến đó sao.

      Đáy mắt Trưởng Tôn Lưu Hiến thoáng kinh ngạc, Tống Thế Nguyệt đứng sau lưng vẻ mặt chán ghét lớn tiếng châm chọc: “Bạch Thủy Lung, sao ngươi có thể độc ác đến như vậy!”

      “Từ trước tới nay, ta vẫn luôn độc ác như vậy, chưa hề thay đổi.” Thủy Lung hững hờ nhướng mày.

      Bạch Thủy Lung độc ác, chuyện này phải toàn bộ Tây Lăng quốc đều biết đến sao?

      Tống Thế Nguyệt bị chặn họng nên lời.

      Thủy Lung bình tĩnh thu chân. Chuyện hôm nay cần thiết phải... Kéo dài xuống nữa.

      Nàng muốn , Bạch Tuyết Vi đương nhiên cho nàng được như ý, tao nhã đúng mực đứng dậy, thân mình lảo đảo nhưng chút thảm hại, thậm chí còn để lộ ra dáng vẻ yếu đuối mềm mại của mỹ nữ làm cho người ta thương tiếc thôi, khuyên bảo Thủy Lung: “Đại tỷ, tỷ muốn đánh cũng đánh, tỷ muốn mắng cũng mắng, nếu hết giận cầu xin tỷ trả tiểu đệ lại cho muội, đừng giày vò đệ ấy nữa.”

      Con mắt nào của ả thấy nàng giày vò Bạch Thiên Hoa? o_O

      Cái gọi là ‘trợn mắt dối’ chính là tình huống tại của Bạch Tuyết Vi.

      Hết lần này tới lần khác kỹ xảo diễn xuất của Bạch Tuyết Vi càng ngày càng cao lên nha. ràng muốn làm cho người ta đồng tình ả ở vị trí yếu thế, nhưng lại lộ vẻ hèn nhát, ngược lại còn có vẻ quật cường, cứng rắn chịu khuất phục. Vừa nhu lại vừa cương kết hợp là tuyệt vời.

      Thủy Lung cười khẽ: “ muốn theo ai để tự mình quyết định.”

      Bạch Tuyết Vi nở nụ cười vui mừng, đối với Bạch Thiên Hoa vẫy tay, giọng điệu dịu dàng: “Tiểu đệ, lại đây.”

      Bạch Thiên Hoa mím chặt môi, bỗng nhiên hét lớn tiếng: “Ta ghét ngươi!” Liền nhanh chóng chạy tới phía Thủy Lung.

      cũng phải kẻ ngốc, nếu cũng nhận ra ngụ ý trong câu chuyện xưa của Thủy Lung kể, sau đó phá hỏng kế hoạch chén thuốc bổ có độc kia.

      Nếu như là trước đây, nhìn thấy tình cảnh này nhất định cho rằng Thủy Lung ức hiếp Bạch Tuyết Vi.

      Nhưng bây giờ, nghe từng câu từng lời của Bạch Tuyết Vi, cũng nhận ra được trong lời của nàng ngầm ám chỉ với mọi người bên ngoài, Thủy Lung độc ác, tàn nhẫn như thế nào. Đẩy Thủy Lung vào vị trí người đàn bà xấu xa. Lúc nào cũng ám chỉ ả bị Thủy Lung hành hạ.

      Những chuyện này cũng làm cho hiểu, nhị tỷ ôn nhu thiện lương của ngày trước chỉ là giả vờ cho người ngoài thấy.

      Bạch Tuyết Vi kinh ngạc nhìn việc biến đổi ngoài ý muốn của ả, dám tin Bạch Thiên Hoa, tên vô dụng lúc nào cũng phụ thuộc vào mình, ra mấy lời như vậy, thậm chí còn chạy về bên cạnh Bạch Thủy Lung.

      “Tiểu đệ, đệ làm sao vậy? Đệ đừng sợ! Nhị tỷ tỷ bảo vệ đệ, mau tới đây.” Bạch Tuyết Vi sốt ruột đến độ muốn khóc, cũng quên bôi nhọ Thủy Lung: “Đại tỷ, tỷ muốn giày vò cứ giày vò muội , đừng uy hiếp tiểu đệ. Tiểu đệ là đệ đệ duy nhất của chúng ta!”

      Ả càng làm như vậy, trong lòng Bạch Thiên Hoa càng cảm thấy khó chịu.

      Từ đến lớn, người tỷ tỷ mà luôn kính trọng hóa ra chỉ là vẻ giả tạo ở bên ngoài, cái gì thiện lương dịu dàng? Tất cả đều là giả dối! Đến bây giờ vẫn lợi dụng để đối phó đại tỷ.

      “Tỷ, chúng ta thôi.” Bạch Thiên Hoa ủ rũ với Thủy Lung. Người cũng dựa sát vào bên người Thủy Lung qua.

       Từ nơi người tỷ tỷ giả tạo nhận lấy mọi tổn thương, cho nên mơ mộng có được an ủi từ người tỷ tỷ khác.

      Thủy Lung cước đem đá văng, ghét bỏ : “Đồ hèn nhát.”

      Hướng Dương vội vàng chạy lại, đối với Bạch Thiên Hoa : “Tam công tử, ta đỡ ngài.”

      “Cút! Tự ta !” Bạch Thiên Hoa cắn răng, cố nhịn đau từ đùi lan ra, muốn tiếp tục bị Thủy Lung coi thường.

      “Tiểu đệ, tiểu đệ...” Bạch Tuyết Vi đuổi theo.

      Bạch Thiên Hoa kêu to: “Ta phải tiểu đệ của ngươi!”

      Bạch Tuyết Vi đau lòng nhờ Trưởng Tôn Lưu Hiến giúp đỡ: “Vũ vương, ta chỉ có đệ đệ...”

      Trưởng Tôn Lưu Hiến vẫn thờ ơ đứng bên ngoài quan sát nãy giờ đối với nàng gật đầu : “Thủy Lung làm bị thương.” Ngay sau đó quay đầu nhìn Thủy Lung tới cửa, đứng cách tới ba bước dài, tao nhã mỉm cười ấm áp hơn cả ánh mặt trời, làm cho người có trái tim đóng băng cũng bị hòa tan: “Thủy Lung có đúng ?”

      Đúng ?

      Thủy Lung nhịn được híp lại mắt, đáy mắt lạnh lẽo bị lông mi dày đặc che khuất.

      Trong trí nhớ, chỉ cần Trưởng Tôn Lưu Hiến mở miệng, Bạch Thủy Lung sao?

      Ngươi nắm chắc nhược điểm này, cho nên mới có thể cười tự tin như vậy, lời ra cũng nhàng giống như mây trôi nước chảy sao?

      “Tỷ.”Bạch Thiên Hoa lo lắng nhìn Thủy Lung, thân thủ kéo tay nàng, nỗ lực cho nàng an ủi.

      cũng biết Thủy Lung thích Trưởng Tôn Lưu Hiến rất nhiều.

      Thủy Lung liếc khinh bỉ, hất cái tay an ủi nàng, ngẩng đầu đối với Trưởng Tôn Lưu Hiến mỉm cười, : “Phải.”

      Nàng vốn có ý nghĩ gây ra thương tổn đối với Bạch Thiên Hoa.

      Khi nàng trả lời xong, trong mắt Trưởng Tôn Lưu Hiến lóe qua tia sáng.

      Đó là ánh sáng rực rỡ của kiêu căng và tự tin, xác định là ở tít cao nhìn xuống Bạch Thủy Lung.

      Thủy Lung : “Có việc ta muốn với Vũ vương.”

      “Chuyện gì?” Trưởng Tôn Lưu Hiến hỏi.

      Nụ cười của dịu dàng ấm áp lại cất giấu xa cách cao tít trời xanh, giống như chuyện với Bạch Thủy Lung, là ban ơn mà dành cho nàng.

      Thủy Lung nhàn nhạt : “Ta từng đưa cho ngài khối Ngọc Trụy làm vật đính ước, mời vương gia đem nó trả lại cho ta.”

      Sắc mặt của Trưởng Tôn Lưu Hiến khẽ biến, ánh mắt ấm áp mềm mại nhìn Thủy Lung trở nên sắc bén. Nàng phát ra cái gì sao?

      Thủy Lung bình tĩnh nhìn , mỉm cười: “Ngươi phải là vị hôn phu của ta, vật đính ước trả lại cho ta cũng là chuyện bình thường thôi.”

      Trưởng Tôn Lưu Hiến thu lại sắc bén trong mắt: “Ta làm mất.”

      Nếu là Bạch Thủy Lung trước kia nghe những lời này nhất định đau lòng khó chịu, cũng nổi giận với .

      “Vậy sao?” Thủy Lung híp mắt.

      “Ừ.” Trưởng Tôn Lưu Hiến vẻ mặt thay đổi đáp.

      Thủy Lung mỉm cười tiếng: “Vậy ngươi hãy cẩn thận tìm lại, nếu tìm được đem trả cho ta.”

      Trưởng Tôn Lưu Hiến trầm mặc lúc, : “Tuấn Hiền ngươi thay đổi, lúc đầu ta tin.”

      ra Thủy Lung chưa bao giờ đối với truy tìm căn nguyên, ánh mắt nhìn cũng có trong suốt sắc nhọn như vậy, còn si mê lưu luyến như ngày xưa.

      Thủy Lung như cười như ra ngoài, lúc nghiêng người qua Trưởng Tôn Lưu Hiến, trong mắt hàn quang chợt lóe, thúc cùi chõ vào bụng , cái đánh này vừa mạnh lại vừa độc ác.

      E rằng, Trưởng Tôn Lưu Hiến chưa từng nghĩ tới ngày Bạch Thủy Lung ra tay đánh . có đề phòng nên bị đánh trúng, lui về sau ba bước, cổ họng rên tiếng nhưng đầu đầy mồ hôi lạnh.

      Thủy Lung liếc cái, giọng cười: “Ngươi nợ Bạch Thủy Lung cái gì, ta đòi lại hết.”

      Bất kể là Ngọc Trụy hay mạng sống.

      Cái liếc kia vừa độc ác vừa tàn bạo lại rét buốt.
      lan đỗ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :