1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Thỉnh thoảng gặp đc những đối tượng não để làm cảnh này rất hài hước, ngu còn tỏ ra nguy hiểm

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Xuyên ] Vương bài hãn phi, manh phu dưỡng thành - Thủy Thiên Triệt
      Chương 104: Ngẫu nhiên cãi chút

      Edit: Tịch Ngữ

      Lúc này, Lưu Vân còn nhận ra, ả chẳng khác gì bị ngu ngốc còn điên khùng.

      ra vị công tử thần tiên này có ý với nàng, thế nhưng thể so với nữ Vô Diệm bên cạnh . Liêu Vân Vân hiểu, dung mạo ả xinh đẹp hơn nữ Vô Diệm, tính tình lại dịu dàng hơn hơn, đáng hơn. Vì sao công tử lại gai mắt ả, cố tình lại sủng ái nữ Vô Diệm đáng ghét kia?

      Nghĩ vậy, đáy lòng ả càng cam lòng. Song, đau đớn tay càng khiến ả phẫn hận. Từ đến lớn, ngay cả cha ả còn chưa đánh ả, nữ Vô Diệm này lại dám rat ay nặng như vậy, kinh tởm!

      Liêu Vân Vân muốn cầu xin Trưởng Tôn Vinh Cực, muốn nghiêm khắc trừng phạt Thủy Lung. Nhưng nhìn hai người coi ai ra gì mà thân mật, liền biết oan uổng thể diễn đạt, khỏi đưa mắt nhìn Liêu Ngân, muốn ông trút giận cho mình.

      Liêu Ngân đương nhiên hiểu được ánh mắt của nàng, trong lòng rất phức tạp. Xưa nay, cảm thấy dung mạo và nhân phẩm của con tệ, ra trước giờ con ông chưa từng gặp thất bại chân chính. Cho nên khiến mọi người ảo tưởng mà thôi. Hôm nay, nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, ông biết chính mình dạy dỗ ra đứa con ‘ngây thơ.’

      Tới bây giờ nó vẫn nhìn tình hình, lòng đầy oán giận muốn thân già như thay nó trút giận sao?

      Sao nó nhìn chút, tình cảnh tại ngay cả bản thân ông cũng khó bảo toàn, muốn ông trút giận giùm, e là hai người chết sớm hơn mà thôi.

      Vả lại, Liêu Vân Vân hiểu , nhưng Liêu Ngân có kinh nghiệm già dặn lại nhìn rất .

      Nếu như phải áo đỏ này ra tay trước, cú đá của chủ nhân cũng đủ lấy mạng con mình rồi. Nếu ra , kia cứu con ông mạng. Tuy bẽ gãy hai tay, nhưng có chặt đứt kinh mạch, chỉ cần trở về chăm sóc tốt nhất đinh khôi phục lại.

      Trong thời gian ngắn, Liêu Ngân suy nghĩ rất nhiều, nhưng hề để lộ ra ngoài. Liêu Ngân quay đầu nạt Liêu Vân Vân: “Ngươi đúng là kẻ biết tốt xấu, còn mau dập đầu xin lỗi chủ nhân, cám ơn vị nương này ra tay có chừng mực!”

      Liêu Vân Vân ngờ Liêu Ngân lại những lời như vậy, giúp ả trút giận thôi, lại tốt cho ả, cư nhiên kêu ả xin lỗi và cám ơn? Ả làm sai cái gì?

      Nét mặt oán hận của Liêu Vân Vân ràng như vậy, mọi người có mặt đều nhìn ra.

      Liêu Ngân giật mình. Nhìn Liêu Vân Vân mấp máy môi, vẻ mặt cáu giận. Sợ ả lại ra lời khó nghe, ông vội vàng dùng nội lực bắn vào huyệt hôn mê của ả. Khiến ả mềm nhũn té xuống đất, Liêu Ngân thành khẩn : “Tiểu nữ hiểu chuyện, xin chủ nhân đừng trách tội.”

      “Tại sao còn chưa ?” Thủy Lung nhàng .

      Liêu Ngân sợ đến mức đổ đầy mồ hôi, giả bộ ngu ngốc: “Ý nương là gì?” Ông hiểu thân phận của Thủy Lung. Càng biết thân phận của chủ nhân nhà mình, chỉ biết có thân phận rất cao khó thể trèo lên được, càng thể làm trái lời .

      áo hồng này được chủ nhân thương như vậy, tự nhiên thể đắc tội. Huống hồ, còn mang tội.

      Thủy Lung có giải thích cho Liêu Ngân hiểu, chút tâm tư của ông làm sao gạt được nàng.

      Lúc đầu, Liêu Vân Vân lấy thân báo đáp, cứu cha. Ông ta có chút ý tứ muốn can ngăn. ràng muốn Liêu Vân Vân lọt vào mắt xanh của Trưởng Tôn Vinh Cực, như vậy có thể thoát khỏi nguy hiểm, chừng còn có thể bước lên cao.

      Tiếc là Trưởng Tôn Vinh Cực ưa Liêu Vân Vân.

      Liêu Ngân vừa thấy hết cơ hội, rất sợ Liêu Vân Vân càng gây chuyện càng lớn, lập tức quyết định đem người đánh xỉu.

      Thủy Lung nhìn về Trưởng Tôn Vinh Cực, : “ phải muốn đưa ta nhìn?”

      Liêu Ngân nghe thấy thế liền hiểu . Nhìn cái gì? Đương nhiên là bảo vật rồi!... Chủ nhân tạm thời đem bảo vật giấu ở sơn trang, chẳng lẽ muốn đem nó đưa cho này?

      Trưởng Tôn Vinh Cực nghe nàng nhắc tới, gật đầu cái, đưa tay về phía nàng.

      Thủy Lung nhìn tay trắng nõn như bạch ngọc của , liền đưa tay vươn đến, tùy ý để nắm.

      Hai người nắm tay nhau, đem Liêu Ngân ném ra sau ót, hướng chỗ khác tới.

      Lần này, Phong Giản cùng. lạnh nhạt nhìn Liêu Ngân thở dài nhõm, : “Đừng có vui mừng quá sớm.” Tuy Lan Viễn sơn trang quả để người ngoài trộm Phượng Nhãn Quả, nhưng cuối cùng vẫn khiến người ta khó chịu. Phượng Nhãn Quả là thứ mà Bạch Thủy Lung muốn, chủ tử chờ để dùng nó đòi lấy niềm vui của nàng ta, cố tình chuyện này lại trở thành cạm bẫy, để lại vết dơ, nhất định chủ tử thoải mái.

      May là Bạch Thủy Lung để ý, nếu nàng làm ầm ĩ lên, mọi chuyện đều bình yên như vậy đâu.

      Liêu Ngân bị nhìn có chút hoảng sợ, mặt tái nhợt nghiêm túc cầu xin : “Phong đại nhân, nô tài biết sai rồi! Nô tài nhất thời u mê, dám lợi dụng chủ nhân để tạo danh tiếng, nên! Nhờ Phong đại nhân giúp nô tài cầu xin, xin chủ nhân tha cho nô tài lần! Chỉ cần Phong đại nhân có thể giúp nô tài lần này,Phong đại nhân muốn cái gì, chỉ cần nô tài có khả năng, nô tài nhất định từ chối.”

      Phong Giản xuy cười, phất phất tay: “Đừng cầu ta, xin ta cũng vô dụng.” Huống hồ, lại có lòng cầu xin giúp lão. Phong Giản nhìn về hướng Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, tặng thêm câu: “Cầu xin ta còn bằng cầu xin mấy ngày nay tâm tình Bạch nương tốt, ngược lại có chút tác dụng.”

      "Bạch nương?" Liêu Ngân ngẩn ra, nhất thời ngầm hiểu ý. hồi mới nhớ ra màu đỏ bên người chủ nhân. lẽ, Bạch nương mà Phong đại nhân chính là nàng ta? Để tâm tình nàng ta tốt? Làm sao tâm tình nàng ta mới tốt? Chẳng lẽ…

      Liêu Ngân khiếp sợ trợn tròn hai mắt.

      Chẳng lẽ chủ nhân nuông chiều áo đỏ đó đến mức kia rồi, còn quan tâm đến tâm tình của nàng?

      Liêu Ngân suy nghĩ chút, ông cảm thấy chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng của ông rồi, giống như bị quỷ ám.

      Mặc kệ Liêu Ngân suy nghĩ rối rắm, Thủy Lung theo Trưởng Tôn Vinh Cực đến sau núi của Lan Viễn sơn trang.

      Thiên nhiên phía sau núi của Lan Viễn sơn trang vẫn chưa được chỉnh sửa, chung quanh đều có rất nhiều cây cổ thụ to lớn, cỏ dại dây leo trong núi đương nhiên ít, đường được tốt. Lại biết Trưởng Tôn Vinh Cực làm như thế nào, khiến Thủy Lung có cảm giác như bước đường phẳng, biết từ khi nào đến dưới thác nước.

      Thủy Lung nhìn chung quanh vòng, hỏi Trưởng Tôn Vinh Cực: “Băng Lam Cốc ngươi , ở sau thác nước à?”

      Trường Tôn Vinh Cực nghe vậy, trong mắt hết sức kinh ngạc, ánh mắt nhìn giống như muốn hỏi, sao nàng biết?

      Thủy Lung khinh bỉ , chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy qua đường mà. Tiểu thuyết, TV đều diễn như vậy, tuy rằng có chút hư cấu, nhưng trong đó vẫn có mấy phần ăn khớp.

      Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nàng có ý định gải thích, cũng có hỏi cho ra lẽ. cảm thấy, Tiểu Hỏa Hồ nhà mình thông minh, giảo hoạt, nàng có thể đoán được chuyện này cũng là chuyện đương nhiên, có gì phải kinh ngạc.

      đưa tay ôm lấy eo nàng: “Đợi lát nữa rồi vào động, cần chút thời gian, nàng đừng sợ.”

      “Ừ.”

      Nàng lên tiếng trả lời, liền cảm thấy thân thể bay lên trời. Mắt thấy gần đến màn nước của thác nước. Mới nhìn sang Trưởng Tôn Vinh Cực, công phu của là quá tốt! Chỉ trong hơi thở, có thể nhảy lên mấy chục thước rồi, trong thiên hạ có rất ít người làm được như vậy, tuyệt đối vượt quá hai người.

      luồng nội lực mạnh mẽ đánh ra, tạo thành lỗ hổng lớn màn nước, nàng được ôm vào trong động, dính chút nước.

      Quả nhiên, đằng sau thác nước chính là hang động, vừa vào hang động, Thủy Lung liền muốn tự mình bước . Nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực có ý buông tay, trái lại còn ôm nàng chặt hơn, bên tai nàng: “Còn chưa tới.”

      Hơi thở ấm nóng phà vào tai Thủy Lung khiến tai nàng đỏ ửng lên. Thủy Lung thầm buồn bực vì thân thể này quá nhạy cảm, gật đầu ứng phó.

      Hóa ra, nhanh như chớp vậy mà vẫn chưa đến Băng Lam Cốc, bên trong rất phức tạp, người biết đường nhất đinh bị lạc. Thủy Lung nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực bộ dễ dàng như vậy, chút ngừng ngắt. Khi tới cuối đường, trước mặt hai người chính là vực sâu đáy.

      Thủy Lung nghĩ rằng Trưởng Tôn Vinh Cực lạc đường. Nhớ tới câu lúc nãy ‘đừng sợ hãi’ của , nàng liền hiểu .

      “Ở phía dưới sao?” Nàng chỉ chỉ vực sâu đen hút phía dưới.

      Trưởng Tôn VInh Cực dùng ánh mắt vui vẻ tán thưởng nàng, quả giống như khích lệ con nít.

      Thủy Lung hoàn toàn hết chỗ với cái ánh mắt này của . Yên lặng lườm . cũng chỉ lớn hơn nàng hai, ba tuổi thôi mà, cộng thêm tâm trí của có chút tổn hại. Vậy mà tối ngày cứ muốn làm ra vẻ trưởng bối trước mặt nàng.

      Tuy nhiên, dựa theo bối phận mà , đúng là trưởng bối của nàng.

      Nàng liếc mắt tuy nhanh, nhưng vẫn bị Trưởng Tôn Vinh Cực bắt được. Dáng vẻ của nàng như vậy khiến cảm thấy rất thú vị, rất đáng . Trong mắt cũng có chút ý cười, bỗng nổi lên ý nghĩ muốn đùa giỡn.

      ôm Thủy Lung tiến hai bước đến mép vực, cũng biết làm cái gì. Thủy Lung chờ hồi, định hỏi . Đột nhiên cảm thấy thân thể mình bị vứt ra ngoài, cảm thấy bỗng nhiên bị treo lơ lửng trong trung, ai kinh hoảng.

      Con ngươi Thủy Lung co rụt lại, rất nhanh liền điều chỉnh theo bản năng, ổn định tâm thần. Sau khắc, bóng dáng trước mặt nàng nhoáng lên, thân thể liền bị người nào đó ôm lấy, người nọ tức giận, tiếc nuối lại oán giận: “Sao bị hù vậy?”

      Tâm tình Thủy Lung rất phức tạp, nhưng bất đắc dĩ nhiều hơn là buồn bực. Đưa tay nắm lấy tóc , chút thương tiếc kéo mạnh, cười khẽ : “Đế duyên chơi đùa là khác người.”

      Em ngươi! Vực này biết sâu bao nhiêu, xung quanh đều là màn đêm đen như mực, cứ như vậy đem nàng quăng xuống, cũng phải sợ! Nếu như có vật tạm bám vào, e là nàng dữ nhiều lành ít!

      Trưởng Tôn Vinh Cực nghe giọng dịu dàng, nhàng, uyển chuyển cực kì dễ nghe của Thủy Lung. Dưới vực sâu, thần bí quỷ quái nên lời, rất chọc người. Nhưng nhìn nụ cười sắc bén mang theo ý lạnh của nàng, cánh tay ôm nàng buộc chặt hơn, khiến thân thể hai người dính sát: “A Lung tức giận sao?”

      “Ngươi ta có nên tức giận hay ?” Thủy Lung hỏi.

      Nếu nàng tin , đương nhiên mất cảnh giác với , mặc dù vừa đem nàng quăng xuống vực. Cho nên , chuyện này cũng có nửa là do nàng tự tìm, quả nhiên tức giận với được.

      Trường Tôn Vinh Cực : “Nếu như nàng bị thương, đương nhiên có thể tức ta, giận ta. Nhưng tại có bị thương, nên được giận.”

      “Đây là đạo lí gì?” Thủy Lung bị giọng điệu tùy hứng bá đạo chọc cười. Liếc : “Dựa theo lời ngươi , ta đem quần áo của ngươi cởi xuống hết, cho ngươi uống xuân dược sau đó ném ngươi lên giường. Kế tiếp, gọi mười đến nhìn bộ dạng đó của ngươi khoảng thời gian, mới đem bọn họ đuổi . Cuối cùng ngươi cũng bị xâm phạm, ngươi được giận ta tức ta, tóm lại bị người ta cưỡng hiếp, được nổi giận nhá!”

      Trường Tôn Vinh Cực cau mày, trong mắt ràng lên chán ghét, ràng rất bài xích đối với chuyện Thủy Lung : “Cái này phải đạo lí.”

      Thủy Lung hỏi: “Sao phải đạo lí?”

      Trường Tôn Vinh Cực hừ lạnh tiếng: “Trong lòng nàng hiểu , còn hỏi ta làm gì?”

      “Hắc.” Thủy Lung cười, ánh mắt trào phúng: “Ta bi ngươi vứt còn chưa nổi giận, ngược lại ngươi còn dám xụ mặt với ta.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy ánh mắt nàng rất hấp dẫn, sắc bén sáng ngời như tuyết, tựa như là trào phúng, rất đả thương lòng người, càng khiến người ta muốn chinh phục. Nhìn bao lâu, : “Ta thích nàng mới vui đùa với nàng, nàng lại những lời khiến người ta chán ghét.”

      Mỉa mai trong mắt Thủy Lung càng đậm: “Ngươi có hỏi ta là ta có vui hay à?”

      Mắt Trưởng Tôn VinH Cực trầm xuống: “Nàng vui?”

      “Làm cái gì ta phải vui chứ?” Thủy Lung cười nhạo: “Vực này sâu thấy đáy, công lực của ta còn thấp, bị ngươi vứt như vậy, té chết kiếm ai đòi mạng đây?”

      Câu này vừa chạm vào lòng Trưởng Tôn Vinh Cực, thanh liền mềm nhũn: “Ta chắc chắn tiếp được nàng.” nửa giọng liền lạnh xuống: “Chẳng lẽ nàng tin ta?”

      “Mọi chuyện đều có ngộ nhỡ, chuyện liên quan đến tính mạng, ta dám khen tặng.” Thủy Lung lạnh nhạt .

      Nếu như để cho huynh đệ ở kiếp trức của nàng nghe được câu này, nhất định mắng nàng xạo chớp mắt. Trong kiếp trước, nàng đều chơi đùa mấy trò nguy hiểm, ngay cả nghề nghiệp cũng mang tính chất nguy hiểm cực cao. Bên người nàng chưa bao giờ có hai chữ an toàn, nhưng cũng có sai lầm.

      Trưởng Tôn Vinh Cực ngờ Thủy Lung ‘ biết tốt xấu’ như vậy. Mấy ngày nay, hai người ở chung rất tốt, càng thấy thích nàng nhiều hơn, càng ngừng thích. Nhưng bây giờ, mỗi lời đều chặn họng , đối nghịch … Tiếp đó chống cự, khiêu khích , khiến buồn bực, hơn nữa ánh mắt nàng chút che dấu chế nhạo, làm uất ức vô cùng.

      Cố tình, lại thích nhìn dáng vẻ khiêu khích, lãnh khốc này của nàng. Đặc biệt cảm thấy rất đẹp đẽ. Đánh đánh được, mắng chửi nỡ… Trưởng Tôn Vinh Cực phát thích bộ dạng này của nàng còn kịp, làm sao bỏ xuống được. Nhưng đánh chửi, nàng lại chịu nhân sai với mình. Cũng chuyện với , khuôn mặt nhắn khiến vừa vui vừa giận, bực dọc cũng được. uất ức!

      Thủy Lung cứ thâm trầm lạnh lùng nhìn như vậy khiến Trưởng Tôn Vinh Cực rất căng thẳng, cùng với gợn sóng trong con ngươi, câu cũng .

      Hai người liền trầm mặc, tốc độ rơi xuống dần chậm lại, thân pháp Trưởng Tôn Vinh Cực quỷ mị lại bình ổn, tựa hồ khống chế được phương hướng.

      Cuối cùng, Trưởng Tôn Vinh Cực là người mất kiên nhẫn trước, lạnh lùng với Thủy Lung: “Trước đây, nàng phải như vậy.”

      Nếu như, phải Thủy Lung có trực giác nhạy cảm của dã thú, đồng thời hiểu biết Trưởng Tôn Vinh Cực sâu hơn… Đúng là suýt chút nữa nghe ra được oán giận và uất ức sâu bên trong lời của . Nàng cho rằng trách cứ, quở mắng nàng.

      Nàng lời nào, chuyển mắt sang bên.

      Hành động này hoàn toàn chọc giận Trưởng Tôn Vinh Cực, cấp tốc đưa tay nắm cằm nàng. Đem mặt Thủy Lung nâng về phía , để tầm mắt nàng thể rời khỏi mặt . Con ngươi thâm trầm nhìn nàng, tràn đầy áp lực bức người.

      “Ta sai rồi.” hồi sau, đột nhiên .

      Mắt Thủy Lung lóe sáng.

      nàng là trẻ con, nàng còn thừa nhận.” Trưởng Tôn Vinh Cực rũ mắt, lông mi nồng đậm che hơn phân nữa. làm người khác nhìn cảm xúc của . Vẻ mặt lạnh nhạt, miệng nhịn được nhếch lên, tựa như bao dung : “ chút vui vẻ lại có thể khiến nàng vui đến vậy, còn phải là trẻ con là cái gì?”

      Thủy Lung cúi đầu, cười đến hai vai khẽ run lên. Con mèo này, có đôi lúc đáng đến mức khiến người ta thích.

      Mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lên chút hoảng loạn, ủ ê: “Mới nàng có hai câu, nàng liền nhõng nhẽo.”

      có.” Thủy Lung lên tiếng.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nghe lời nàng đáp, cuối cùng thầm thở phào nhõm. Thầm nghĩ, chớ phải lúc nãy bị dọa chứ? Nếu làm sao có biến hóa lớn như vậy? từng hứa cưng chiều nàng, cư nhiên lại khiến nàng sợ hãi. Vừa nghĩ như thế, thể xác và tinh thần Trường Tôn Vinh Cực đều buông lỏng. Lời dễ dàng buột miệng: “Lần này ta sai rồi, nên dọa nàng.” Thấy Thủy Lung tiếp lời, tâm tình liền ứ đọng, đưa tay nâng cằm nàng lên để nàng nhìn mình: “Trái lại nàng chi tiếng coi.”

      "Chi ~" Thủy Lung nhàn nhạt chi tiếng.

      Trường Tôn Vinh Cực: ". . ."

      Thủy Lung hờ hững nhìn bộ dạng hóa đá hiếm thấy của Trưởng Tôn Vinh Cực. Nhíu mày, giống như muốn . Ta chi rồi mà!!
      Trường Tôn Vinh Cực yên lặng nhìn nàng: “ hai câu dễ nghe cho ta nghe .”

      Thủy Lung cười khẽ : “Biết sai có thể mở tiệc ăn mừng.”

      Lúc này, dưới chân đột nhiên phát sáng lên, ánh sáng từ thấp vọng lên. Chuyện xảy rất bất ngờ. Trong nháy mắt bao phủ lên cả khuôn mặt nàng, chiếu lên khuôn mặt vàng như nến của nàng da mặt tựa như trắng dần lên, như cảnh tuyệt đẹp, khiến người ta hô hấp cũng khó khăn. (N: cái này ta chém á ==’’)

      Cảnh đẹp này, chỉ có Trưởng Tôn VInh Cực nhìn thấy.

      nhìn nét mặt tươi cười dịu dàng trước mắt, thất thần trong nháy mắt. Tâm tình rất phức tạp, cảm giác vô lực giống như đánh vào cây bông. khắc trước nàng vẫn còn sắc bén, giận dỗi với , sau khắc lại dễ dàng như vậy, phát này khiến lòng luống cuống rất buồn cười. Nhưng sau cũng vẫn nhịn được vui mừng vì nàng bình thường lại, nguyện ý chuyện với nàng lần nữa.

      Dáng vẻ xoắn xuýt buồn rầu của Trưởng Tôn Vinh Cực đều bì Thủy Lung nhìn thấy, khóe miệng nhợt nhạt nhếch lên.

      Tâm tình của bị tác động, bị đùa giỡn cũng nổi giận. Đương nhiên cũng để vui sướng dễ dàng như vậy, nhìn động tác của liền biết xúc động đến bực nào rồi.

      Nghiệm chứng phen, vẫn như trước, thua nàng triệt để!

      Hơn nữa, thỉnh thoảng cãi nhau chút, thực tế rất có ích cho việc giao lưu và phát triển tình cảm, đồng thời cũng có lợi cho thể xác và tinh thần.

      Lúc này, hai người đều rơi xuống mặt đất, đến nơi rồi.

      Thủy Lung liếc mắt nhìn chung quanh, thầm than Lan Viễn sơn trang lại có tòa băng cốc như vậy. sai, chính là băng cốc. Mặc kệ là mặt đất hay là tường đều phủ đầy bông tuyết lạnh lùng, màu xanh nhạt lan tỏa hơi lạnh, hơn nữa còn xinh đẹp đến mức khó thể tin nổi.

      “Ừm?” Thủy Lung than, ánh mắt lên nghi vấn.

      Nàng ngửi thấy mùi hương, mùi hương say lòng người giống như trái cây lại giống rượu nho. Khiến nàng cảm thấy đói khát.

      Chưa từng có mùi vị thức ăn nào khiến nàng thèm thuồng như vậy, làm cho nàng thể khống chế được.

      Phượng Nhãn Quả!

      Thủy Lung liền nghĩ đến mùi hương này nhất định là cửa Phượng Nhãn Quả!


      --- ------ -------
      quỳnhpinky, Chris, Tuyết Liên7 others thích bài này.

    3. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      C ấy sắp hồi phục chưa, A lung sắp thành siêu cấp đại mỹ nhân chưa

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 105.1: Họa từ miệng mà ra

      Edit: Tịch Ngữ

      Bởi vì có mùi hương hấp dẫn, Thủy Lung cần Trưởng Tôn Vinh Cực dẫn đường, tự giác hướng về phía đó mà .

      Nhiệt độ trong băng cốc rất thấp, thế nhưng Thủy Lung lại có khó chịu, ngửi mùi thơm của trái cây kia khiến cơ thể nàng cảm thấy ấm áp, cảm giác rất thoải mái. Làm Thủy Lung cảm thấy tham luyến.

      Nàng bước về phía trước, xuyên qua băng tinh, tiếp đó nhìn thấy nơi đá lởm chởm nền tuyết. Sai rồi, là băng tinh còn bằng gọi là băng ngọc . Băng tinh ngọc thạch ngưng kết, gốc cây thực vật leo lên phía đó.

      Cỏ cây bình thường nên sống trong đất bùn mới đúng, nhưng cố tính Phượng Nhãn Quả lại sinh trưởng băng, nó giống như đứa trẻ, tham lam hấp thu khí lạnh xung quanh, giống như lấy chất dinh dưỡng từ băng ngọc.

      Rể cây của nó giống như dây mây, xanh sẫm có chút đỏ tươi, khắp mình cái lá, chỉ có trái cây màu vàng đỏ. Quả màu vàng đỏ kia giống thực vật, ngược lại giống tác phẩm nghệ thuật hơn. Ánh sáng người nó còn xinh đẹp hơn cả ráng chiều.

      Thủy Lung híp mắt, đè nén chộn rộn trong đáy lòng.

      Nàng cảm thấy nội lực trong người vận chuyển nhanh hơn ngày thường rất nhiều, nàng cảm thấy chướng ngại trước đây cũng hơi buông lỏng. Cái này khiến cho Thủy Lung càng tin tưởng lời Túc Ương . Quả thực Phượng Nhãn Quả đối với nàng có chỗ dùng rất mãnh liệt, nàng có loại trực giác, Phượng Nhãn Quả vốn là thể bí tịch võ công nàng luyện. Thiếu thứ cũng được.

      Trường Tôn Vinh Cực vẫn nhìn nàng.

      Mùi vị của Phượng Nhãn Quả cũng nồng nặc, ít nhất thể truyền vào lối vào. Thế mà Thủy Lung cần dẫn đường vẫn có thể đến đây dễ dàng, để hiểu kì quặc trong đó, cũng biết được Phượng Nhãn Quả đối với Thủy Lung rất quan trọng.

      Trưởng Tôn Vinh Cực ngoéo khóe miệng cái. Phượng Nhãn Quả đối với nàng càng quan trọng càng tốt, như vậy nàng có được càng vui sướng hơn, phải sao?

      “Ngày mai chín.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn màu sắc bên ngoai của Phượng Nhãn Quả, phán đoán.

      Thủy Lung lắc đầu, : “Bảy canh giờ.” Trực giác mười bốn tiếng đồng hồ, Phượng Nhãn Quả chín mùi.

      Trưởng Tôn Vinh Cực có hoài nghi tìm tòi nghiên cứu câu của nàng, đem tay nàng nắm lấy, phát tay nàng lạnh chút nào, nhiệt độ vừa vặn nên có truyền nội lực cho nàng, nhưng mà cầm tay nàng rồi lại chịu buông.

      lên trước dùng bữa.”

      Thủy Lung liếc nhìn Phượng Nhãn Quả, sốt ruột cũng làm được gì, gật đầu đáp ứng.

      Lần này, Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn lên ôm nàng . ra, Trưởng Tôn Vinh Cực chế tạo chỗ dừng chân ở đây, nhưng rất khó chú ý trong bóng tối. Chắc là Trưởng Tôn Vinh Cực hay nghỉ ngơi ở đây mỗi khi đến.

      Thủy Lung suy nghĩ, hèn chi Liêu Ngân chút lo lắng bảo vật bị người ta trộm mất. Đúng là Phượng Nhãn Quả được giấu ở nơi rất khó tìm. Ở đằng sau thác nước, trong hang động lại có mê cung, kế đó là vực sâu ở cuối đường. Nào có ai vô duyên vô cớ nhảy xuống vực thẳm, cho dù nhảy cũng tìm ra phương hướng và chỗ dừng chân, chỉ có con đường chết mà thôi.

      Lúc hai người trở lại Lan Viễn sơn trang, Liêu Ngân vẫn quỳ gối ở chỗ cũ, chỉ là thấy bóng dáng của Liêu Vân Vân.

      Phong Giản biết Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung chưa có ăn cơm. Bây giờ liền hỏi thăm câu, sau khi nhận được câu trả lời liền xoay người chuẩn bị rời . Liêu Ngân quỳ ở nơi đó, muốn mở miệng cái gì đó lại biết phải mở miệng như thế nào, chỉ sợ chọc cho Trưởng Tôn Vinh Cưc tức giận thêm.

      Chờ sau khi ăn uống no nê, Thủy Lung liền dạo ở chung quanh, Trưởng Tôn Vinh Cực vốn muốn cùng với nàng, lại bị bồ câu đưa thư giữ lại.

      Thủy Lung làm bộ như thấy ánh mắt chờ mông của Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng, hi vọng nàng ở lại cùng xử lý công việc. Hững hờ dùng khinh công rời , biến mất khỏi tầm mắt . Khiến Trưởng Tôn Vinh Cực buồn bực. Giận chó đánh mèo lên đầu con bồ câu đưa tin vô tội kia, giọng lạnh như băng ra lệnh cho Phong Giản: “Nướng.”

      Khóe mắt giật giật, yên lặng đáp ứng. Trong lòng rầu rĩ, từ khi chủ tử bị tẩu hỏa nhập ma, tính cách vẫn khiến người ta kính nể bí hiểm, lười biếng lạnh nhạt như trước. Nhưng liên quan đến Bạch Thủy Lung, tại sao lại thể tính trẻ con hả?

      Ban đầu, còn có thể nhìn ra, nhưng hai lần, ba lần, bốn lần, nếu vẫn nhìn ra đó chính là kẻ đần!

      Phong Giản cầm lấy con bồ câu đưa tin đáng thương, kêu rít trong lòng: Chủ tử, hành động như vậy, tổn hại đến hình tượng của ngài!

      Liêu Ngân biết chuyện Phong Giản xoắn xuýt, thấy hình như Trưởng Tôn Vinh Cực quên mất diện của chính mình. Vừa mừng vừa lo. Lúc này, mới giọng: “Phong Giản đại nhân, Lan Viễn sơn trang có ít người đến đây, người xem…nô tài có nên xử lí công chuyện ?”

      Phong Giản nhìn về phía , phất tay.

      Vẻ mặt Liêu Ngân cười tươi rói giống như được đặc xá, lảo đảo nghiêng ngã đứng lên, ra bên ngoài.

      Trường Tôn Vinh Cực ở lại làm việc. Thủy Lung ra khỏi cửa có nhìn thấy người. Ước chừng mười phút sau, mới nhìn thấy cảnh vật khác và người giang hồ.

      Ở đây có phồn hoa như hoàng thành Tây Lăng. Con người cũng có ăn mặc tinh xảo như người ở hoàng thành, còn rất nhiều đầu tóc bù xù, quần áo đầy bụi, vừa nhìn thấy liền biết là người phiêu bạc giang hồ, có tiền tài cũng có để ý nhiều thứ.

      Nhìn đa số bọn họ mà , Thủy Lung ngừng nghe được vô số phiên bản chuyện Liêu Ngân quỳ gối trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực. Suy đoán về thân phận của Trưởng Tôn Vinh Cực, cùng với chuyện tin đồn bảo vật là hay giả.

      “Mau nhìn, mau nhìn, lại đánh nhau!”

      “Ha ha ha, có ý tứ, ta cũng đến!”

      Đột nhiên đám người náo nhiệt lên, sóng triều vọt tới phía trung tâm.

      Thủy Lung nhún chân cái, cả người liền dừng núi giả. Nàng nhìn về phía đám người kia. Nàng phát mọi người vây xem nhìn hai người chiến đấu với nhau, cẩn thận lắng nghe tiếng huyên náo của đám người, mới biết ra là trò vui, còn có tiền đặt cược.

      Đúng lúc nàng nhàn rỗi có chuyện gì để làm, nàng yên lặng ngồi núi giả làm quần chúng,tham gia náo nhiệt.

      Cách đó xa, Thích Tu Kiệt cũng chú ý đến bên ồn ào đó, đối với bên cạnh hỏi: “Đây là?”

      Bên cạnh áo hồng, dung mạo bình thường, nhưng khí chất mềm mại, ánh mắt sợ hãi giống như tiểu bạch thỏ, ngược lại lại có vài phần hàm súc. Nhưng cẩn thận nhìn lại, chỉ là thiếu nữ khoảng mười bốn tuổi, rất là trẻ con.

      Thiếu nữ này tên là Liêu Hiểu Châu, là con thứ hai của Liêu Ngân.

      Liêu Hiểu Châu dường như dám nhìn Thích Tu Kiệt, gương mặt đỏ ửng : “Là bọn họ tự động tổ chức đánh lôi đài, đấu võ.”

      Giọng của nàng ta nhàng, mềm mại, biết là thích chuyện hay là có ý nhiều.

      “À.” Thích Tu Kiệt hề có hứng thù nhìn đám đông ầm ĩ. hỏi ý Liêu Hiểu Châu chỉ vì kiếm đề tài. này có bộ dạng rất tầm thường, nhưng tính cách đơn thuần lại xấu hổ, thỉnh thoảng trêu chọc chút dễ chịu.

      Bất ngờ, bóng dáng đỏ như lửa đập vào khóe mắt .

      Thích Tu Kiệt khỏi quay lại nhìn lần nữa, chỉ thấy bóng dáng mặc hồng thường lười biếng ngồi núi giả, dáng vẻ ung dung thoải mái, phác họa ra đường cong tốt đẹp người nàng, cần cổ trắng ngần tắm dưới ánh nắng càng thêm mươt mà rung động lòng người, tầm mắt chuyển lên, lại thấy làn da vàng như nghệ của nàng.

      Thích Tu Kiệt nhìn chằm chằm cần cổ mê người kia, thỉnh thoảng lại nhìn lên làn da vàng mặt nàng, trong lòng khỏi nghi ngờ. chừng, này mang mặt nạ da người, tháo mặt nạ xuống có lẽ là gương mặt xinh đẹp động lòng người.

      Dù sao dùng ánh mắt nhìn người của , liếc cái liền nhìn ra được dáng người dụ hoặc của , khí chất phi phàm, làm sao lại có dung mạo xấu xí được chứ?

      Trong ánh mắt lóe lên hứng thú, liền về phía Thủy Lung.

      "Lung nương."

      Thanh dịu dàng, nhã nhặn từ phía dưới truyền tới, Thủy Lung liếc mắt nhìn xuống liền thấy người quen. Đầu óc lóe sáng, lập tức nhớ ra người này chính là Thích Tu Kiệt, người giải đáp thắc mắc cho nàng dưới chân núi.

      "Có chuyện?" Thủy Lung mỉm cười trả lời. Ánh mắt thản nhiên liếc về áo hồng bên cạnh .

      này phải là mang theo bên người. Bộ dạng nàng kia xinh đẹp hơn này, trái lại tâm tư đơn thuần như này. Nhìn dáng vẻ hoảng loạn luống cuống, gò má đỏ bừng của áo hồng, chỗ nào cũng tiết lộ vẻ yếu đuối của nàng ta.

      Thích Tu Kiệt thấy nàng cười, ánh mắt liền sáng lên. Mặt dù biểu tình cũng như vậy, nhưng khi cười càng có chút mùi vị.

      có chuyện gì. Chỉ vì thấy Lung nương ở chỗ này mình nên tại hạ mới kêu lên tiếng.” Thích Tu Kiệt thích ngửa đầu, thấy Thủy Lung có ý định xuống đất, đành tự mình nhảy lên núi giả, ngồi bên cạnh nàng, nhìn vòng chung quanh, giống như tùy tiện hỏi: “Vị công tử cùng Lung nương đâu?”

      Thủy Lung có hứng thú hành tung của Trưởng Tôn Vinh Cực cho người xa lạ biết, lắc đầu! lại nhìn áo hồng bên dưới càng luống cuống, nhíu mày cười nhìn Thích Tu Kiệt: “Đem mĩ nữ vứt bỏ bên, cũng phải là hành vi của…quân tử.” Nàng vốn định là thân sĩ, nửa đường lại sực nhớ, người ở nơi này có lẽ nghe hiểu.

      Liêu Hiểu Châu nghe Thủy Lung nhắc tới mình, càng thêm hoảng loạn: “Ta…..”

      Thích Tu Kiệt ngẩn ra. Sau đó, cẩn thận quan sát Thủy Lung, ý tìm tòi trong đáy mắt càng sâu. ràng là dung mạo Chung Vô Diệm, cố tình cái nhíu mày, cái liếc mắt của nàng, đều hết sức phong tình.

      muốn gần gũi với Thủy Lung, đương nhiên để lại ấn tượng xấu với nàng. Nhìn Liêu Hiểu Châu cười : “Là ta sơ ý.” Ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Liêu Hiểu Châu: “Liêu nương, nơi này cũng gần đại sảnh đãi tiệc, ta thể đưa nàng nữa, Liêu nương có thể tự mình được chứ?”

      Liêu Hiểu Châu ngốc, nghe xong liền : “Có thể.” xong liền đỏ mặt, xoay người nhanh chóng rời .

      Thủy Lung nhíu mày, nàng có hứng thú nghiên cứu tìm tòi Thích Tu Kiệt có là ‘đơn thuần’ đưa tiễn Liêu Hiểu Châu ? Nhưng hiểu , tại Thích Tu Kiệt đột nhiên kêu Liêu Hiểu Châu rời , bản thân lại ở lại với nàng, ràng là có mục đích với nàng.

      Mục đích này là cái gì,Thủy Lung có tự kỉ về bản thân.

      Nàng dám thừa nhận mình là người ai cũng phải mê luyến, sức quyến rũ bắn ra bốn phía. đủ sức hấp dẫn, dựa vào khuôn mặt bình thường đến thể bình thường được hơn nữa, bị nam nhân nhớ thường mới là lạ.

      (Còn…nhưng buồn ngủ quá, ngủ, nếu có thời gian chêm vô để edit đoạn cuối của chương này :mrgreen: . Good 9 :kiss5: )
      quỳnhpinky, Chris, Tuyết Liên4 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 105.2: Họa từ miệng mà ra

      Edit: Tịch Ngữ

      Thích Tu Kiệt thấy Liêu Hiểu Châu rời , chủ động khơi mào trọng tâm câu chuyện: “Lần đầu tiên gặp ta thấy Lung nương và vị công tử kia có khí chất bất phàm, giống như người giang hồ. biết Lung nương là người của đại gia tộc nào? Hay là nhà quyền quý?”

      Thủy Lung cười nhạc: “Ngươi đoán thử xem?”

      Thích Tu Kiệt nghe được câu trả lời chính diện của Thủy Lung cũng có tức giận, ngược lại còn nghiêm túc trả lời: “ nương sử dụng võ công, ta đoán được nương thuộc dòng tộc nào trong giới võ lâm, càng đoán được môn phái của nương. Nếu là người quyền quý, ta đoán nương là hoàng thân quốc thích của hoàng thất Tây Lăng.”

      Thủy Lung kinh ngạc chớp mắt: “Lí do?”

      Thích Tu Kiệt nhìn vẻ mặt của nàng, đáy mắt lên chút đắc ý, ngờ y chỉ tùy tiện đoán vài cái liền đoán trúng được vài phần.

      “Lung nương họ tên cho ta biết, chỉ chữ Lung. Trong thiên hạ, người của hoàng thất đều dùng rồng để đại biểu thân phận, hơn nữa nương và vị công tử kia có khí chất bất phàm, hành vi cử chỉ đều tao nhã lịch lại quý phái. Ra tay hết sức hào phóng, cho nên ta mới đoán như vậy.”

      Thủy Lung cười khẽ: “Những gì ngươi đều là , có liên quan gì đến ta.”

      Nàng nhớ đến hành động cầm nguyên bình nước uống, tuyệt đối thể gọi là hành vi tao nhã lịch . Dung mạo bất phàm gì chứ? Dung nhan của nàng mà coi là bất phàm, như vậy người trong thiên hạ đều có thể tự xưng là tuyệt sắc. Ra tay hào phóng? Tất cả đều liên quan nàng.

      Thích Tu Kiệt híp mắt lại, đột nhiên nhích lại gần nàng, giọng : “Đương nhiên là có quan hệ.” Vừa mới xít lại gần, y liền ngửi được mùi hương đặc thù người nàng, cảm thấy mùi thơm này rất đặc biệt, giống huân hương, chẳng lẽ là hương thơm trời sinh có?

      Trong mắt Thích Tu Kiệt lên hưng phấn, thầm nghĩ biết đâu này chính là giai nhân tuyệt sức, càng muốn tới gần trộm hương chút.

      “Lung nương, nàng cần che giấu.”

      Thủy Lung nghe vậy càng thấy buồn cười: “Che giấu cái gì?”

      Thích Tu Kiệt dùng ánh mắt hài hước nhìn lướt qua khuôn mặt nàng, giống như muốn nhìn xuyên qua lớp da ngoài của nàng để nhìn dung mạo bên trong: “Con đều thích chưng diện, Lung nương lại cố tình khiến bản thân xấu , e là muốn người ta nhìn thấy.”

      Thủy Lung cuối cùng cũng hiểu ý . Nhìn bộ dạng tự cho là đúng của Thích Tu Kiệt, nụ cười môi Thủy Lung vẫn đổi, nhiệt độ trong mắt từ từ thấp xuống, biến thành hầm băng, để lộ tiếng cười nhạo lạnh lùng sắc bén.

      Thích Tu Kiệt nhận ra ánh mắt khác thường của Thủy Lung, nụ cười mặt duy trì được nữa. Ánh mắt tà nghễ của đối phương, còn khó chịu hơn cả việc bị coi thường, ánh mắt này khiến y cảm thấy bản thân giống như con khỉ nhảy nhót làm trò mua vui.

      Y nhịn được tức giận, nàng dựa vào cái gì mà nhìn mình như vậy?

      Nhưng mà, cư xử với mĩ nhân, đặc biệt là mĩ nhân tuyệt sắc, từ trước đến nay Thích Tu Kiệt đều rất thương hoa tiếc ngọc. Bởi vậy, đè nén khó chịu trong đáy lòng, vẫn mỉm cười với Thủy Lung: “Lung nương giả bộ như vậy, có lẽ là muốn tránh khởi phiền phức. Còn chứng tử vị công tử kia có đủ năng lực để bảo vệ nương. Nếu như là ta, ta để nữ nhân của mình bị uất ức. Nếu có người dám ao ước đến vẻ đep của nàng, ta giải quyết hết bọn họ.”

      Tuy rằng suy đoán Thủy Lung là thân thích của hoàng gia, cho nên mới có tình lấy lòng Thủy Lung. Nếu Trưởng Tôn Vinh Cực là hoàng thân quốc thích, ngược lại thấy tin tưởng hơn nhiều, nhưng nghe lời của Thủy Lung, y cảm thấy nàng giống như gã cơ thiếp được cưng chiều hơn. Nên lời cũng tùy ý trắng trợn hơn nhiều.

      Thủy Lung hiểu được mục đích của Thích Tu Kiệt, trong mắt lên tia tối tăm. Nụ cười mặt được ràng lắm, nhưng lại sinh ra vài phần ý nhị tao nhã.

      Thích Tu Kiệt thấy vậy càng thêm khẳng định suy đoán của mình, cảm giác bản thân làm rung động được mĩ nhân, nụ cười tươi càng thêm đắc ý.

      Thủy Lung cầm cục đá lên tùy ý ném , cười khẽ : “Ý của ngươi chính là…ngươi rất lợi hại?”

      Thích Tu Kiệt giả vờ khiêm tốn: “Đủ để bảo vệ người mình mến.”

      Thủy Lung híp mắt, thanh càng mềm mại: “Vậy ngươi chứng mình .”

      “Chứng minh bằng cách nào?” Thích Tu Kiệt nháy mắt, chợt trước mắt có chút mơ hồ, tầm mắt chuyển lên cục đá, cùng với khuôn mặt thản nhiên cười yếu ớt, đúng là rất đẹp.

      Thủy Lung : “Dùng năng lực của ngươi, khiêu chiến tất cả những người có mặt ở đây?”

      “Được.” Thích Tu Kiệt lên tiếng, liền đứng dậy, bay vào khoảng sân trống thi đấu bên dưới, cất cao giọng : “Hôm nay ta dùng năng lực của chính mình, khiêu chiến toàn bộ mọi người.”

      Y vừa gật đầu, toàn trường đều yên tĩnh. Ngay sau đó tiếng cười vang lên kèm với tiếng mắng chửi.

      “Người kia là ai? Sao lại ngông cuồng như vậy?”

      “Ha ha, phải là bị ngu chứ?”

      là ai, là coi trời bằng vung.”

      Thích Tu Kiệt giống như bị thanh nghị luận bên dưới kích thích, hướng mọi người cười nhạo tiếng, giọng điệu trào phúng: “Các ngươi sợ à? Nếu sợ mau cút, đừng ở đây làm dơ bẩn mắt ta!”

      Tiếng ché nhạo vừa ra, lập tức rước lấy mọi thù hận của mọi người.

      Thủy Lung ngồi núi giả, thích ý nhìn tuồng hài, khẽ vứt cục trong tay, thỉnh thoảng giống như ám chỉ thôi miên sâu sắc với Thích Tu Kiệt.

      Khi người cố tình gây hấn với người khác, bất cứ lời khó nghe nào cũng ra được. Mọi người ở đây đều là người trong giang hồ, vừa nhìn thấy trang phục của Thích Tu Kiệt liền biết đối phương là người phú quý. ít người ghen ghét đố kị nhưng lại dám ra tay, sợ chọc phải thế lực đằng sau Thích Tu Kiệt, tránh cho bản thân gặp phiền phức. Vì vậy, Thích Tu Kiệt càng khiêu khích táo bạo hơn, vẻ mặt mọi người đều khó coi, nhưng thủy chung vẫn ra tay.

      Thủy Lung làm sao có thể để trò hay này kết thúc như vậy? Búng ngón tay cái, cục đá liền đánh về phía Thích Tu Kiệt, khiến đai lưng của bị cắt đứt, xiêm y người liền mở ra, dáng vẻ rất chật vật.

      Mọi người đều ngẩn người, sau đó đồng loạt cười to.

      Vẻ mặt Thích Tu Kiệt tức giận, chờ bọn họ ra tay trước, chính y liền xông vào đám người.

      “A a a a.” Tiếng kêu sợ hãi của mọi người vang lên, đồng thời liền rối loạn.

      Cảm thấy Thích Tu Kiệt động thủ, mọi người còn cố ý nhân nhượng . Nhưng qua thời gian, máu huyết trong lòng mọi người đều dâng lên, , hai, ba người… càng ngày càng nhiều người chủ động đánh tới Thích Tu Kiệt.

      trận hỗn chiến bắt đầu.

      Thích Tu Kiệt bị mọi người quần ẩu. cần tiếp tục ám chỉ nữa. Trong tình huống này, dù Thích Tu Kiệt tỉnh táo lại cũng hết cách, y bị mọi người đánh đến mức kịp trở tay. Mọi người cũng vì vậy mà buông tha cho y.

      Trong hỗn chiến, đương nhiên chỉ có Thủy Lung là coi như người ngoài. thân cây khác, Phong Giản đứng gần đó. Y nghe theo mệnh lệnh của Trưởng Tôn Vinh Cực, đến săn sóc Thủy Lung, để nàng bị người khác bắt nạt. Tuy Phong Giản cảm thấy, Thủy Lung bị người khác bắt nạt là chuyện thể xảy ra. Nhưng lại thể cãi lời Trưởng Tôn Vinh Cực , đương nhiên phải tới.

      Lúc đến liền phát đoạn đối thoại giữa Thích Tu Kiệt và Thủy Lung, nhưng có đứng ra ngăn cản. Sau đó nhìn màn trước mắt này, tâm liền nhịn được rét lạnh, nghĩ: Quả nhiên, đoán sai, Bạch Thủy Lung làm sao bị người ta bắt nạt được, hoàn toàn thể!

      “Đông đông đông…” Bỗng nhiên tiếng chuông vang lên.

      Những người quần ẩu bên dưới cũng yên tĩnh vì như vậy.

      Mọi người đều tản ra, để lộ ra khuôn mặt bị đánh bầm dập như đầu heo của Thích Tu Kiệt.

      Võ công của tệ, nhưng tay khó chống lại quần hùng. Ban đầu y còn có thể chiếm ưu thế, nhưng cuối cùng lại bị đánh tả tơi. Y vốn có lòng rời , nhưng mấy cái tên vô sỉ này nắm chặt áo y, cứng rắn cho bỏ chạy.

      Lúc này, mặt mũi y bầm dập đến khó coi, còn thấy dáng vẻ tuấn như hồi nãy nữa. Quần áo tán loạn trông rất nhếch nhác, vạt áo đều dính bùn đất.

      “Các ngươi!!!” Thích Tu Kiệt cắn răng nghiến lợi rống giận, mặc dù muốn lời độc ác, chợt cảm thấy phần dưới mát lạnh… Lời sắp ra khỏi miệng bị nghẹn lại, cúi đầu nhìn xuống, mới thấy quần của mình bị tuột tự bao giờ, lộ ra đôi chân trăng nhẵn. Nếu như vạt áo của đủ dài, e là…

      Mặt Thích Tu Kiệt đột nhiên đỏ bừng, giống như đít khỉ.

      “A!” TRong đám đông có ít con , mỗi người đều thất kinh kêu lên.

      Đột ngột, Thích Tu Kiệt nhớ tới điều gì đó, nhìn về phía núi giả, lại thấy ai hết.

      biết Thủy Lung bỏ từ khi nào, nàng rời tựa như áng mây trôi.
      quỳnhpinky, Chris, Tuyết Liên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :