1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      manh quá à :x

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 91: Hôn nhân ấm áp

      Edit: Tiểu Ngữ

      Lúc Thủy Lung tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ, mệt mỏi, ngay cả hơi sức nhấc tay lên cũng có, miệng rất khô, thậm chí người dưới cũng có chút đau buốt, trong đau nhức lại có cảm giác mát lạnh xoa dịu, tựa như được bôi thuốc.

      Nàng híp mắt, trong đầu có chút hỗn độn, kế đó liền thấy bóng đen ập xuống, môi bị ngăn chặn lại, đầu lưỡi linh hoạt liếm môi nàng, vô cùng thân thiết lại mờ ám, làm người ta cảm nhận được si mê và thương của .

      Thủy Lung mệt đến mức có hơi sức né tránh, thấy nụ hôn của người phía có cực lực lắm, chỉ liếm cánh môi của nàng, vành tai tóc mai chạm nhau khiến nàng hơi nhột, ngoài ra có khó chịu lắm, nên lười ngăn cản.

      Chờ sức lực môi của người nào đó thả lỏng, Thủy Lung mới mấp máy đôi môi vừa tê vừa ngứa: “Nước.” Thanh vừa vang lên, tiếng khàn khàn chậm chạp, run run khiến lòng người ngứa ngáy.

      TRưởng Tôn Vinh Cực đứng lên tới cái bàn trong tân phòng, đem ly trà ấm chuẩn bị từ sớm lại, tay ôm eo Thủy Lung đỡ nàng, tay bưng ly trà đưa tới bên miệng Thủy Lung, dáng vẻ vô tư muốn đút nàng uống.

      Thủy Lung nhìn , trong đôi mắt trong veo lên ánh sáng lấp lánh, hé môi uống trà.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của nàng, đáy lòng thầm thở dài hơi. lo lắng lần này giống như lần đầu tiên hai người bọn họ… Sợ Thủy Lung tức giận vì đem nàng lăn qua lăn lại quá mức, sau đó đuổi , muốn gặp nữa. (Ngữ: Méo! Cute quá!!! >w<)

      Vừa nghĩ đến chuyện đó, các sợi dây thần kinh trông đầu Trưởng Tôn Vinh Cực lại căng thẳng.

      Được rồi, lần trước lúc A Lung đuổi , biểu cũng rất là ngoan ngoãn dịu dàng, khiến chỉ có thể nín nghẹn phục tùng lời của nàng, xoay người biến mất khỏi tầm mắt nàng.

      Chẳng lẽ A Lung lại dự định làm thế?

      Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực hết sức căng cứng, cẩn thận nhìn chằm chằm môi và nét mặt Thủy Lung, thầm nghĩ chỉ cần Thủy Lung muốn mở miệng đuổi , chặn miệng nàng lại cho . Tiếp đó đem nàng giày vò thêm trận nữa, để nàng mệt mỏi được lời nào. =]

      Thủy Lung đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng , chỉ cảm thấy ánh mắt quá mức chuyên chú, nóng rực. Thầm nghĩ, chẳng lẽ người này còn chưa thỏa mãn dục vọng?

      “Ngươi bôi thuốc cho ta?” Uống nước thấm giọng xong, thanh của Thủy Lung vẫn khàn khàn biếng nhác như trước. Trầm bỗng khiến cho lòng người ta cũng quay vòng, thần trí .

      Trường Tôn Vinh Cực ngẩn ra, đáp lời: “Ừ, làm nhiều nàng thoải mái.”

      tái phạm sai lầm lần trước đâu.

      Thủy Lung gật đầu, thử hoạt động nửa người dưới.

      Chăn đỏ thẫm bị động tác của nàng làm rơi từ từ chảy xuống, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết, da thịt giăng đầy hồng mai khiến người ta phải giật mình, xinh đẹp lại dâm mỹ giống như xúi giục lòng người, khó mà dời tầm nhìn.

      Thủy Lung nhìn tình trạng thân thể của mình, chỉ là cơ thể, ngay cả đùi và cánh ta cũng đều có dấu mút cắn rất . Nàng yên lặng nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, Trưởng Tôn Vinh Cực lại rất bình tĩnh tự nhiên : “Nàng là vợ của ta, đường nhiên bị ta đè. Ta nàng, đương nhiên cắn nàng.” Còn hận thể đem nàng nuốt vào bụng.

      Vừa nghĩ tới thân thể tươi đẹp trước mặt, khiến cho cực kì vui vẻ thoải mái, cùng với làn da non mịn, ngậm trong miệng giống như bị tan ra, ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lại biến hóa, sâu thẳm khiến người ta sợ hãi.

      Thủy Lung thèm nhìn những biến hóa của , tầm mắt chuyển ra ngoài, cửa sổ bị Hoàn Nhan Thiếu Lân phá hỏng còn chưa có sửa. Sắc trời bên ngoài có chút mờ mờ, cũng biết là trời tờ mờ sáng hay là chập choạng tối.

      Nghĩ tới bản lĩnh của Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung cảm thấy người này về sau càng có thể tin tưởng hơn chút.

      “Bây giờ là lúc nào?” Thủy Lung nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi.

      Trường Tôn Vinh Cực : "Buổi chiều."

      Quả nhiên!

      Thủy Lung hít sâu hơi, nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của Trưởng Tôn Vinh Cực cùng với tròng mắt nhu hòa kèm theo hồi hộp của , nhất thời biết khẩn trương cái gì, liền : “Ta đói bụng.”

      Từ hôm qua đến phủ Võ vương, tiệc tối còn chưa có bắt đầu bao lâu, đại sảnh liền xảy ra chuyện, Trưởng Tôn Vinh Cực lại đến tân phòng, yến tiệc dĩ nhiên thể tiếp tục. Từ lúc đó, nàng chưa có ăn gì hết, lại bị Trưởng Tôn Vinh Cực dày vò đêm. Tuy có dừng lại nghỉ ngơi chút, nhưng tuổi chịu nổi, thể lực đủ, đến bây giờ đói bụng đến nỗi ngực dáng vào lưng luôn rồi.

      Trường Tôn Vinh Cực lộ ra nụ cười, : "Chúng ta dùng bữa."

      Thủy Lung nghi hoặc nhìn cái. Trước, còn khẩn trương đề phòng, tại sao lại vui sướng nhõm, đúng là con mèo, tính cách quái đản hay thay đổi, vui buồn biết chừng.

      Nàng biết, Trưởng Tôn Vinh Cực như thế đều là vì nàng.

      Từ lúc tỉnh lại tới bây giờ, A Lung có hung dữ với , cũng bất kì lời khó nghe nào, nên chắc lần này nàng đuổi như lần trước đâu nhỉ.

      Trưởng Tôn Vinh Cực vừa nghĩ thế, toàn thân và tinh thần đều buông lỏng.

      đưa tay đem Thủy Lung ôm vào ngực, tới căn phòng kế bên.

      Dù Thủy Lung muốn bị người ôm tới ôm lui, nhưng vì thân thể khỏe, lại nhớ tới cuojc đối thoại tối qua với Trưởng Tôn Vinh Cực, rốt cuộc vẫn đem lời vừa đến miệng nuốt xuống, để mặc ôm súc miệng rửa mặt.

      Đáng tiếc, Trưởng Tôn Vinh Cực có tố chất hầu hạ người khác… khiến cho miệng Thủy Lung hơi bị đau. Nhưng chút đau đớn đó nàng có để vào mắt, cho nên lúc vẻ mặt biến hóa, Trưởng Tôn Vinh Cực có phát , lúc thấy môi nàng sưng đỏ mới thả sức lực.

      Người giống như , có thể giúp người ta súc miệng tắm rửa là kì tích rồi. Huống chi, còn cẩn thận chú ý tới biến hóa của người khác, nên mới thả lỏng sức lực… Thủy Lung nghĩ như vậy, cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực đối xử với nàng rất tốt.

      Địa vị và bản lĩnh của người tạo ra giá trị hành vi của người đó.

      Nếu là người bình thường hay là người giúp việc làm việc này. Chỉ biết đây là chuyện đương nhiên, để người ta cảm thấy xúc động. Khi người quyền cao chức trọng làm chuyện này, tất cả đều dựa theo đánh giá.

      "Cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên, thanh của Mộc Tuyết từ ngoài cửa truyền vào.

      “Vương gia, vương phi tỉnh chưa?”

      Thủy Lung nghe thanh của nàng, liền đẩy Trưởng Tôn Vinh Cực, hỏi: “Ở đây có quần áo của ta ?”

      “Có.” Trưởng Tôn Vinh Cực bế nàng tới trước tủ quần áo, mở tủ ra, bên trong đều là quần áo loại tốt chuẩn bị từ sớm. Áo trong áo ngoài đều có đủ, áo khoác là màu đỏ, vàng, chỉ cần liếc mắt liền cảm thấy rất là chói, nhìn kĩ mới thấy quần áo lộng lẫy, hoa văn thêu rất hướng nội, tràn đầy cao quý.

      Trưởng Tôn Vinh Cực tự nhiên cầm quần áo ướm lên người Thủy Lung.

      Lúc nãy, giúp Thủy Lung tắm rửa rồi, thân thể sạch thoải mái, mặc quần áo cũng khó chịu.

      Thủy Lung gì, để mặc cho hầu hạ, trong đáy mắt chứa ý cười, nhìn rất xinh đẹp thần bí. Kì trong lòng nàng suy nghĩ: Con mèo này có tố chất làm vợ hiền, dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng giúp nàng mặc quần áo, ai có tố chất làm vợ, nàng tuyệt đối tin.

      Thủy Lung càng nghĩ càng thấy buồn cười, suýt chút nữa nhịn được cười ra tiếng. Cuối cùng vẫn nhịn xuống, hôm nay thân thể nàng mỏi nhừ, nàng cũng muốn chọc con mèo này xù lông, nàng đâu có ngu tự mình chuốc tội vào thân.

      Dù Trưởng Tôn Vinh Cực chưa từng hầu hạ ai mặc quần áo, nhưng từ thông minh, quần áo nam nữ và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày đều nắm mười mươi, vì vậy rất ung dung mặc quần áo cho Thủy Lung. Ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt ngập ý cười của Thủy Lung, khỏi nhếch môi cười: “A Lung có ta ?”

      Thủy Lung gật đầu.

      Nụ cười môi Trưởng Tôn Vinh Cực càng sâu hơn.

      Vốn dĩ bình thường rất xinh đẹp, trời sinh kiêu ngạo, khí khái hùng bức người phải khiến người ta thể nhận sai giới tính của . Thường ngày, vẻ mặt luôn nghiêm túc, lạnh lùng, cao ngạo khó với tới, làm người ta sợ hãi thán phục tao nhã tuyệt thế của , nhưng buồn thay chẳng bao giờ chịu cười.

      Lúc này, nụ cười của liền hóa giải tất cả những bí hiểm, lạnh lùng chung quanh . Hơi thở chí tình ập vào mặt, mặt mũi giãn ra giống như mây mù núi biến mất theo cơn gió, để lộ tài nguyên khắp núi, vô cùng rung động lòng người.

      Thủy Lung nhìn nụ cười của mà khó dời mắt, mọi người đều có lòng thích cái đẹp, đặc biệt là vẻ đẹp của người khác giới, khiến lòng người rung động, chú ý. Nhìn hồi, nụ cười môi Trưởng Tôn Vinh Cực những tiêu giảm, trái lại theo thời gian nàng thưởng thức còn sâu thêm, môi tạo ra độ cung, bày ra tự nhiên và lẳng lơ.

      “Ngươi…” Thủy Lung nghi hoặc.

      “Ừm.” cuối khẽ , rất hợp với nụ cười tươi rói của Trưởng Tôn Vinh Cực, nữ nhân nhìn thấy e là lầm chung thân.

      Thủy Lung hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại thích cười như vậy?”

      Trước kia, dù có vui sướng, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng có cười ràng như vậy, thậm chí còn có ý che giấu, mặt mũi căng cứng, chỉ có thể cảm nhận từ cảm xúc dao động của .

      Từ hôm qua, vào tân phòng, dùng thắt lưng buộc lại hai tay nàng, nhìn nàng cười mê hoặc như vậy, nàng liền thấy kì lạ rồi. Lúc giao hoan, cũng ngừng cười như thế với nàng, nam nhân tuyệt mĩ như vậy, cho dù là nàng, thỉnh thoảng cũng nhìn đến ngây người.

      "A Lung thích." Trường Tôn Vinh Cực , nụ cười càng thêm đắc ý và… Chế nhạo.

      Thủy Lung còn hết sức kinh ngạc, lại nghe rất tùy ý, nhàng: “Ta học tập giỏi, làm cách nào để lấy lòng nữ tử, làm cho A Lung vui.”

      Có loại sách nhan như ngọc, cũng có loại sách hoàng kim ốc. Sách vở có tốt có xấu, mấy ngày nay Trưởng Tôn Vinh Cực vùi đầu đọc sách cũng có kết quả, đêm qua hăn phát nụ cười và lời mềm mỏng của đối với Thủy Lung rất có hiệu quả, liền quyết định, cần tiết kiệm nụ cười và dịu dạng với A Lung.

      Dịu dàng là cái gì? Trước kia, biết, bây giờ vẫn chưa hiểu , nhưng biết đối xử tốt với Thủy Lung, mọi chuyện đều muốn tốt cho Thủy Lung.

      Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực giúp Thủy Lung mặc quần áo xong, nhìn tóc đen rối tung của nàng… lấy tay vuốt ve hồi, năm ngón tay chút trở ngại, mạch chảy xuống, cảm xúc trơn mềm kia giống như chui vào lòng Trưởng Tôn Vinh Cực, khiến mắt thỉnh thoảng lóe lên sung sướng, ôn nhu.

      luồng gợn sóng này, Thủy Lung nhìn thấy, trái tim hơi rung lên. Thầm than: Nam nhân này, cười cũng đủ gây tai họa rồi. Trong ngày liền học được cách lấy lòng nữ tử, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười như vậy, cần phải đem con nghiệt hại nước hại dân này bắt lại.
      quỳnhpinky, Tuyết Liên, Chris3 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 92: Tín vật của hai vợ chồng

      Edit: Tiểu Ngữ

      Sau khi hai người ăn mặc chỉnh tề, Thủy Lung liền từ chối để Trưởng Tôn Vinh Cực ôm nữa, tự mình bộ, tới cửa tân phòng mở cửa ra liền thấy Mộc Tuyết đứng bên ngoài, nghe tiếng cửa mở nàng ta giống như bị giật mình, vẻ mặt đều biến đổi.

      Đáy mắt Thủy Lùng tràn ngập kinh ngạc, phát Mộc Tuyết khác thường.

      “Nô tỳ gặp qua vương gia, vương phi.” Mộc Tuyết hành lễ với hai người.

      Thủy Lung đưa tay đỡ Mộc Tuyết, : “ cần giả làm nô tỳ, nên gọi ta như thế nào cứ gọi.”

      Mộc Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Lung, lại nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn im thinh thít từ nãy giờ, do dự lâu liền ngoan ngoãn gọi: “Lung tỷ tỷ.”

      Lúc gọi như vậy, nàng để ý tới vẻ mặt Trưởng Tôn Vĩnh Cực, thấy sắc mặt có gì khác thường, mới thả lỏng tinh thần. Nhưng nàng lập tức nhớ tới chuyện cách đây lâu, tinh thần mới thả lỏng lập tức trầm xuống.

      Nét mặt nàng biến hóa ràng, nhưng người hiểu nàng như Thủy Lung lại nhìn ra được. Ở đây phải chỗ tốt để chuyện, cho nên nàng có vội hỏi, với Mộc Tuyết: “Cùng nhau ăn.”

      Mộc Tuyết khẽ gật đầu, theo thói quen muốn kế bên Thủy Lung, thấy tầm mắt Trưởng Tôn Vinh Cực quét tới, bước chân hơi chùn lại, cách xa hai người chút, thầm nghĩ: Võ vương đúng là để ý tới Lung tỷ tỷ.”

      Trong vườn hoa, cảnh đẹp làm mê hoặc lòng người.

      Ba người cùng ngồi chung bàn, thức ăn tinh xảo được từng nhóm nữ tỳ đưa lên.

      Thủy Lung rất đói, chẳng còn quan tâm gì đến hình tượng nữa, bưng bát cơm lên liền ăn, ăn rất nhanh lại nghiêm túc. Nếu người bên ngoài nhìn thấy nhất định nghĩ nàng là quỷ đói đầu thai, Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn thấy mà xót xa lại thích thú, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn rau cho nàng.

      Thủy Lung hề rãnh, chỉ lườm cái: “Gắp thịt.”

      “Ha ha.” Trưởng Tôn Vinh Cực vươn tay muốn véo má nàng, nhưng bị ánh mắt sắc bén của nàng làm dừng lại, lập tức chuyển mục tiêu giúp nàng lấy hạt cơm cạnh khóe miệng xuống, rất tự nhiên đưa vào miệng mình.

      Mộc Tuyết ngồi bên im lặng ăn cơm, cố gắng coi mình là khí nhìn cảnh tượng này, khuôn mặt liền vặn vẹo, vội cúi đầu đem mặt mình giấu , nhưng hai vai run rẩy bán đứng nội tâm thành thực của nàng.

      Thủy Lung lướt mắt nhìn hai người. rồi tiếp tục tự mình ăn uống vui sướng.

      Thủy Lung giải quyết hơn nửa bàn cơm, ngay cả Trưởng Tôn Vinh Cực cũng nhịn được ngạc nhiên xem Thủy Lung, ngờ nàng có thể ăn nhiều đến thế. vậy, lúc đầu ở sơn trang nghỉ mát phía biển đông, để nàng bị đói?

      Lúc này, sắc trời tiệm dần, hạ nhân trong phủ Võ vương đốt đèn lồng lên.

      Sau khi tỳ nữ đem toàn bộ đồ ăn dọn xuống hết, Thủy Lung dẫn Mộc Tuyết , ý bảo chỉ có hai người bọn họ nên Trưởng Tôn Vinh Cực bị bỏ rơi lại mình. Vì thế, Trưởng Tôn Vinh Cực được vui, cánh tay nhanh như chớp ôm lấy vòng eo của Thủy Lung, khiến nàng có cách nào nhúc nhích.

      Thân thể Thủy Lung vốn mệt mỏi, nàng còn sức đâu mà giãy dụa, cười khẽ với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ta lấy tín vật.”

      Tín vật? Tín vật gì?

      Thủy Lung câu liền trúng tâm tư ham hư vinh của Trưởng Tôn Vinh Cực, càng làm có biện pháp cho Thủy Lung rời . Nhưng câu tiếp theo của Thủy Lung liền phá vỡ kiên trì của : “Muốn tặng tín vật cho ngươi, tín vật của vợ chồng.”

      “Cùng nhau .” Gương mặt Trưởng Tôn Vinh Cực tràn ngập sung sướng.

      Thủy Lung nháy mắt cái, vẻ mặt có chút dí dỏm: “Xem trước còn ý nghĩa gì rồi.” Tiếp đó, lợi dụng lúc Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng ngây người, nhanh nhẹn thoát khỏi cánh tay , vẫy tay bảo Mộc Tuyết theo.

      Trước khi rời , Mộc Tuyết còn ngoảnh đầu lại liếc Trưởng Tôn Vinh Cực cái, phát ánh mắt của vẫn còn dính người Thủy Lung, khóe miệng nhếch lên, bộ dạng vui sướng lại mong chờ, giống như đứa trẻ chờ mong được tặng quà, từ đầu đến chân đều rất đơn thuần.

      Bộ dạng kia làm cho Mộc Tuyết hoảng hốt, nhớ lại lần đầu gặp Trưởng Tôn Vinh Cực, mặt đối phương chút biểu cảm, dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng làm người ta khiếp sợ, thỉnh thoảng lộ ra chút nhàm chán, chán ghét. Tựa như đời này chẳng có chuyện gì làm cho hứng thú, nảy sinh ra bất kì tình cảm với bất cứ vật gì, cả người tràn ngập hơi thở nguy hiểm và thần bí, hấp dẫn ánh mắt mọi người lại khiến người ta sợ hãi.

      Lung tỷ tỷ… là có bản lĩnh!

      Giờ phút này, Mộc Tuyết vô cùng kính nể đối với Thủy Lung.

      biết Thủy Lung tỷ dùng cách gì để thuần hóa nhân vật nguy hiểm như Trưởng Tôn Vinh Cực trở thành bộ dạng thế này.

      Ở trước mặt Lung tỷ tỷ, Võ vương giảm bớt mọi hung tợn, để lộ ra dáng vẻ tuấn lại ôn nhã, thuần khiết… Võ vương như vậy chắc chắn khiến rất nhiều nữ tử si mê, biết Võ vương có thể thực lời được lời hứa của với Lung tỷ tỷ , có thể mãi mãi chung thủy với mình tỷ ấy?

      “Mộc Tuyết?” Thủy Lung nhìn Mộc Tuyết gọi.

      Nàng kêu ba lần rồi, đối phương vẫn còn ngẩn ngơ như cũ.

      “Hả?” Ánh mắt Mộc Tuyết rốt cuộc cũng trong sáng trở lại, nhìn Thủy Lung lại ngó cảnh vật chung quanh, mới phát mình và Thủy Lung rời khỏi vườn hoa gần tân phòng, tới bên cạnh hồ nước cùng hòn núi giả, nơi khá bí .

      “Suy nghĩ cái gì vậy? Ta gọi ba tiếng ngươi vẫn trả lời.” Thủy Lung vươn tay khẽ búng vào trán Mộc Tuyết.

      Mộc Tuyết bị búng đau, trái lại còn cười. Cười hồi, nụ cười môi dần nhạt . Ánh mắt lo lắng nhìn Thủy Lung.

      Thủy Lung cười khẽ : “Từ lúc nãy thấy ngươi có chút khác thường, . Có chuyện gì?”

      Mộc Tuyết lấy cuộn giấy từ trong ống tay áo ra, đưa cho Thủy Lung: “Sư phụ đưa tin đến.”

      Thủy Lung nhận tờ giấy mở ra xem, liếc qua cái liền nhìn hết nội dung bên trong, kế đó sắc mặt trở nên nguội lạnh đem tờ giấy xé thành từng mảnh , ném vào trong hồ nước.

      “Lung tỷ tỷ, tỷ định làm gì?” Mộc Tuyết lo lắng hỏi.

      Thủy Lung: “Ngươi cũng biết.”

      Vẻ mặt Mộc Tuyết thoải mái liền căng thẳng, ánh mắt giãy dụa chút, mím chặt môi, ràng là gặp phải vấn đề khó khăn.

      Thủy Lung sờ sờ đầu của nàng ta: “Việc này có quan hệ gì với ngươi, mặc kệ ngươi vì Túc Ương hay là vì ta, cũng thể thay đổi quyết định, cho nên ngươi khỏi cần thấy khó xử.”

      Mộc Tuyết mấp máy môi lại thể được lời nào.

      Thủy Lung nhìn hồ nước bên cạnh, nhìn vụn giấy dần dần chìm vào trong đáy nước còn thấy bóng dáng, giọng cười: “Túc Ương và lí tưởng của ta, kết quả lựa chọn đều rất tàn nhẫn. Nhưng mà chuyện tình cảm rất khó chế.”

      tờ giấy Túc Ương viết, kêu nàng lấy được Phượng Nhãn Quả lập tức phải rời khỏi Trưởng Tôn Vinh Cực, đồng thời tránh xa phủ tướng quân, thậm chí cả Tây Lăng Quốc. có cách an bài hết mọi đường cho nàng, để thân phận của nàng bị lộ.

      Như thế, nàng chẳng những có thể khôi phục nội lực và võ công, còn có thể thoát khỏi danh tiếng tội ác đầy đầu của Bạch Thủy Lung, nàng chính thức trở thành Thủy Lung ung dung tự tại. Nếu là trước đây, có chỗ tốt như vậy Thủy Lung nhất định do dự mà chọn nó.

      cho cùng, nàng cũng phải loại người vô tình vô nghĩa , thể bận lòng mọi chuyện, đem tình cảm người khác ra chơi đùa, sau đó coi nó như giày cũ vứt bỏ, bản thân lại lạnh lùng xoay người rời .

      Nếu nàng phóng khoáng rời như vậy, người của phủ tướng quân bị liên lụy. Lấy tính cách của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhất định làm cho Tây Lăng Quốc chó gà yên, trong số những người nàng quen, chỉ có thái hậu là hi vọng nàng vĩnh viễn biến mất, bà ta nhất định vui sướng thôi.

      Huống chi, hành động của Túc Ương luôn nàng cảm giác có kế hoạch gì đó. Mà nàng chỉ là quân cờ quan trọng trong kế hoạch ấy.

      Cảm giác bị người ta coi là quân cờ khiến Thủy Lung buồn bực.

      Trong vườn hoa gần tân phòng, Trưởng Tôn Vinh Cực yên tĩnh chờ đợi, chốc lát lại đếm nhẩm ở trong lòng, càng đếm càng có kiên nhẫn. vốn phải là người có kiên nhẫn, muốn tìm Thủy Lung nhưng vẫn cố nhịn xuống.

      màn này bị nhóm Phong Giản nhìn thấy, trong lòng thể rối rắm.

      Tiếu Tuyền khẽ : "Chủ tử chúng ta hoàn toàn thua trong tay Bạch Thủy Lung.”

      Ngõa Lặc Oa bỉu môi: “Ta lại cảm thấy có chút mất mát, có chút cao hứng lại hả hê?” Nàng dùng ngón tay vân vê cằm, thở dài: “ là phức tạp.”

      Tiếu Tuyền cùng Phong Giản liếc nhau, cảm thấy Ngõa Lặc Oa ra câu từ trong đáy lòng bọn họ.

      Lúc này, bóng dáng Thủy Lung và Mộc Tuyết trở lại.

      Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt liền thấy bóng dáng các nàng, chân mày cau lại liền giãn ra, chờ Thủy Lung tới trước mặt, thờ ơ : “Chậm.”

      Thủy Lung cười đưa hộp gấm ra.

      Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực liền bị hấp dẫn. Đây là thứ đợi lâu… còn phải vì muốn được kinh ngạc hay sao. A Lung muốn tặng quà cho , còn là tín vật của vợ chồng nữa chứ.

      Thủy Lung bất đắc dĩ: “Tuy ngươi có tìm được ngọc … (*hình như mặt dây chuyền)” nàng cố ý ngừng lại, thấy sắc mặt và thân mình cứng đờ của Trưởng Tôn Vinh Cực mà buồn cười, mới tiếp: “Nể tình ngươi chưa từng nhìn thấy ngọc trụy của ta, lại biết chút đầu mối để tìm, tạm thời tìm được cũng chẳng sao, cho nên ta vẫn đem tín vật khác tặng cho người thôi.”

      Dựa vào tính cách kiêu ngạo của Trưởng Tôn Vinh Cực, việc làm được đương nhiên nhận thù lao. muốn cứng rắn , đợi khi nào tìm được ngọc trụy rồi trao đổi. Nhưng, trong lòng giống như bị mèo quào, vừa tê vừa ngứa muốn biết bên trong hộp gâm đựng món gì, muốn nhìn món quà Thủy Lung chuẩn bị làm tín vật vợ chồng tặng .

      Mặt mũi cứ căng thẳng như thế.

      Nhóm Phong Giản núp trong tối khỏi che mặt.

      Chủ tử minh thần võ, thông minh lại gian xảo của bọn họ, dù bị tẩu hỏa nhập ma tính tình như trẻ con cũng còn thông minh hơn người thường đâu mất rồi? Chủ tử, vì sao mỗi lần gặp Bạch Thủy Lung ngài liền trở nên ngốc nghếch như vậy, giống như tiểu quỷ mới lớn, đúng là làm người ta lo lắng.

      Mộc Tuyết đứng bên cạnh nhìn màn này cũng thầm buồn cười, tâm nặng nề cũng tiêu tán bớt. nhìn khuôn mặt tươi cười của Thủy Lung, thầm nghĩ: Võ vương ở trước mặt Lung tỷ tỷ luôn có chút đặc biệt, chẳng phải Lung tỷ tỷ cũng như sao. Ngày trước, chưa bao giờ thấy Lung tỷ tỷ thanh thản như vậy, càng biết trêu chọc người ta thấy chán.

      Huống chi, Lung tỷ tỷ còn tự mình thiết kế cặp nhẫn này.

      Thủy Lung mở hộp gấm ra, bên trong là cặp nhẫn bạch kim.

      Trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực liền lên nghi ngờ. Cái này dùng để làm gì?

      Bình thường phải các thường tặng khăn tay, túi thơm, ngọc bội… hay sao? Đôi vòng xíu trước mắt, miễn cương cho rằng nó là đôi bông tai cảm thấy rất đơn giản, cũng có móc, nếu là mặt dây chuyền lại thấy sợi dây.

      Thủy Lung chờ đặt câu hỏi liền lấy chiếc nhẫn lớn hơn, cầm tay trái Trưởng Tôn Vinh Cực lên, đeo nhẫn vào ngón áp út của . Sau đó, giương mắt lên nhìn mắt giải thích: “Đây là nhẫn kết hôn, khi ngươi đeo vào ngón áp út của tay trái, chứng tỏ ngươi kết hôn.”

      Nhẫn vừa mang vào ngón tay, Trưởng Tôn Vinh Cực liền cảm giác có vật ngọn đâm vào, giọt máu tươi bị nhẫn hấp thu, kế đó cảm nhận chiếc nhẫn hơi rục rịch, chiếc nhẫn còn lại trong hộp gấm liền có phản ứng.

      “TRong nhẫn có Kim Ti Cổ.”

      Đôi mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lóe sáng.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 93: Có lòng giác ngộ

      Edit: Tiểu Ngữ

      Kim Ti Cổ là vật gì?

      Kim Ti Cổ như hạt đậu, có thể hòa tan kim loại, cực kì cứng rắn, có thể làm ám khí khống chế kẻ địch, còn có rất nhiều tác dụng khác ---- Kim Ti Cổ đực và cái có thể cảm ứng với nhau, sau khi hút máu chỉ cần ở trong phạm vi nhất định, nhất định có thể cảm nhận được tình trạng của đối phương.

      Nếu như đối phương gặp nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, người bên kia nhất định cảm nhận được.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhớ ra cổ trùng này là cổ trùng bồi thường lại cho Mộc Tuyết, giờ lại bị Thủy Lung trưng dụng, chuyện này khiến cho tâm trạng của vui sướng hơn, ngón tay vuốt ve nhẫn cưới ngón áp út, vẻ mặt khỏi lộ ra vẻ đơn thuần, ấm áp.

      Ngón áp út của tay trái kết nối đến trái tim, ý nghĩa này cũng biết, Kim Ti Cổ hút máu của , sau này Thủy Lung cũng đeo nhẫn như , chỉ cần nàng gặp chuyện liền biết. chắc chắn là người đầu tiên biết, khi đó trái tim có dấu hiệu đau nhức.

      Thủy Lung rất ít biểu lộ tình cảm ra mặt ngoài, đối với cũng rất ít biểu , thậm chí còn có thời gian dài cự tuyệt gần gũi, khiến cảm thấy tình cảm của nàng dành cho rất nhạt.

      Lúc này, nạng tặng nhẫn cưới cho , làm Trưởng Tôn Vinh Cực gạt bỏ ý nghĩ này ----- phải nàng vô tình với , tình cảm của nàng dành cho cũng nhạt.

      Thủy Lung nhìn vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, khóe miệng nhịn được nhếch lên.

      Cái cảm giác trái tim mình chịu ảnh hướng của cảm xúc của đối phương là kì lạ.

      Thủy Lung cười cười, cầm lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp gấm, chuẩn bị đeo vào ngón áp út của mình bàn tay người nào đó vươn ra, cầm lấy chiếc nhẫn cưới lên.

      Thủy Lung ngước mắt nhìn vào ánh mắt sáng long lanh của Trưởng Tôn Vinh Cực, nụ cười hề thu liễm. cầm nhẫn cưới, học theo Thủy Lung, cầm tay trái Thủy Lung, cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út của nàng. Nhìn trang sức màu bạc hết sức phù hợp với làn da trắng nõn mịn màng của nàng, im lặng nhìn hồi mới nhàng lên tiếng: “Nhốt lại rồi.”

      Giọng nhàng bay bổng, nét mặt ôn hòa, lại để lộ dục vọng chiếm hữu kinh khủng. Câu ‘nhốt lại’ giống như nhẫn cưới trói chặt ngón tay mà giống như ám chỉ đem cả người Thủy Lung nhốt lại, làm Thủy Lung có biện pháp chạy thoát.

      Thủy Lung kinh ngạc khi thấy bản thân mình tức giận, nhíu mày, nghĩ: Rốt cuộc là ai đem ai nhốt?

      Trưởng Tôn Vinh Cực dứt lời liền dùng sức kéo Thủy Lung, đem nàng kéo vào lòng mình, cánh tay vẫn vây quanh eo của nàng, cầm bàn tay đeo nhẫn của nàng đưa lên miệng cắn .

      Cảm giác tê tê ngứa ngứa kia khiến Thủy Lung cười ra tiếng, tựa như bị con mèo dùng đầu lưỡi liếm láp, mặc kệ là nụ cười hay ánh mắt nàng đều chứa đầy dung túng, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực : “ sợ bẩn à?”

      bẩn,” Giọng điệu nhàng chậm chạm mang theo chút lười biếng thay bằng giọng điệu thuần khiết, từ tính mê người: “Vừa trắng lại vừa mềm.” Làm miệng người ta thích thôi.

      Trưởng Tôn Vinh Cực vừa nghĩ, ánh mắt liền quét tới cổ nàng, nơi nào đó dường như vẫn còn dấu vết của để lại, ánh mắt chậm rãi tối xuống, ngay cả hô hấp cũng dần nặng nề.

      Thủy Lung phát biến hóa của , vừa nãy còn cắn cắn như con mèo làm nũng, tại lại lộ ra vài phần u tối, chỉ cắn còn mút vào, thậm chí còn dùng đầu lưỡi khiêu khích cuốn lấy ngón tay nàng, xẹt qua lòng bàn tay nàng.

      Đứt tay mới thấy xót ruột. Cảm giác tê tái khi bị liếm dần lẻn vào tim nàng, khiến thân thể Thủy Lung rung lên.

      Phản ứng của nàng bị Trưởng Tôn Vinh Cực nhận ra, ánh mắt nhìn Thủy Lung giống muốn nuốt nàng vào bụng, tay đặt eo nàng cũng bắt đầu có hạnh kiểm xấu, nhàng xoa vuốt, vừa bá đạo lại mãnh mẽ cho nàng nhúc nhích.

      Hai người bỗng nhiên im lặng khiến Mộc Tuyết ngồi bên cạnh cảm thấy kì quái. Ngẩn đầu nhìn về cả hai, nhất thời liền cảm thấy bầu khí có chút biến hóa. Nếu hai người ở chung là bức tranh ấm áp, vậy tại ràng là bức tranh nóng bỏng, Mộc Tuyết ngờ khí chung quanh lại bị đốt cháy nhanh như vậy, nóng đến mức cả người nàng được tự nhiên, gương mặt càng nóng hơn.

      Nàng nhìn chung quanh, phát chỉ có hai tỳ nữ đứng ở đó, dáng vẻ của hai nữ tỳ này rất tự nhiên, vẻ mặt đứng đắng, ngoan ngoãn như nhìn thấy gì hết. So sánh với các nàng, Mộc Tuyết cảm thấy định lực của mình kém xa xa…

      "A Lung." Trường Tôn Vinh Cực gọi tên Thủy Lung, thâm khàn khàn vì động tình, chút nào che giấu.

      Thủy Lung cảm nhận được vật cứng chỉa vào người dưới, so với việc trước kia thường gai mắt đối với phản ứng này của Trưởng Tôn Vinh Cực, bây giờ thấy ánh mắt khát khao đầy lửa nóng, vẻ mặt bình tĩnh, nàng chút nào chán ghét.

      Nếu tại thân thể nàng khỏe mạnh, chừng nàng đồng ý cho .

      Ai kêu dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, giống như con mèo làm nũng đòi ăn.

      Chuyện chăn gối của nam nhân luôn mạnh mẽ và kích động hơn phái nữ, hơn nữa, Trưởng Tôn Vinh Cực lại là trai tơ mới được khai bao. Nhưng, tinh lực của quá dư thừa… Thủy Lung nghĩ như vậy, hai tay ôm cổ , nghiêng người bên tai : “ vào phòng.”

      Nàng thấy Mộc Tuyết xấu hổ.

      Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực liền sáng lên, giống như chiếm được vật mình muốn, ôm Thủy Lung về phòng.

      Tốc độ nhanh hơn tốc độ đến.

      Căn phòng nguyên bản lộn xộn được các tỳ nữ dọn dẹp sạch trong khi bọn họ ăn cơm, chăn đệm giường cũng được đổi lại, ngay cả cửa sổ bị Hoàn Nhan Thiếu Lân phá hư cũng được gắn lại, hoàn hảo chút khiếm khuyết.

      Trưởng Tôn Vinh Cực vừa vào phòng liền đóng cửa lại, còn chưa tới giường cúi đầu gặm cổ nàng.

      tại, là người vừa đói lại vừa khát, cấm đến đồ ăn ngọt mềm liền cắn mút, tay vuốt ve ngực Thủy Lung.

      Thủy Lung vì hấp tấp của cũng bắt đầu có cảm giác, cũng cảm thấy thân thể mệt mỏi bắt đầu bủn rủn, khi Trưởng Tôn Vinh Cực muốn cúi đầu hôn nàng, nàng liền nghiêng đầu sang bên: “ vào phong tắm.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực dù hiểu tại sao Thủy Lung muốn vào phòng tắm, hoàn toàn mang dáng vẻ thê nô sao nghe vậy, ôm nàng vào phòng tắm.

      Phòng tắm của phủ Võ vương cực kì xa hoa, sợ là thua gì tẩm cung hoàng đế. Cửa bằng bạch ngọc, đầu vòi phun nước mạ vàng, dùng ngọc minh châu chiếu sáng, phòng tắm được bày biện rất thoải mái dễ chịu, lại mất vẻ lộng lẫy quý phái.

      Thủy Lung nhìn thoáng qua cơ quan phòng tắm.

      Nàng khước từ rời khỏi Trưởng Tôn Vinh Cực, dưới ánh mắt nghi ngờ của Trưởng Tôn Vinh Cực, cởi tất chân, đạp mặt đất ôn nhuận lại mát rượi, khiến luồng khí lạnh từ bàn chân truyền đến đáy lòng, khiến cho tâm tình rối loạn giảm bớt .

      'Phù'... thở hơi nhõm, nàng mở cơ quan phòng tắm ra, để dòng nước ấm điều hòa hơi lạnh buốt giá còn sót lại, hơi ấm vừa đủ. Khiến cho người ta lúc tắm vừa có chút lạnh, đồng thời cũng lạnh quá mức làm cho người ta bị nhiễm phong hàn.

      Nàng làm xong những việc này… thấy kinh ngạc vì đằng sau quá yên tĩnh. Quay đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn im lặng đứng đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của nàng.

      Chân có cái gì đẹp để coi?

      Ánh mắt Thủy Lung theo tầm nhìn của mà ngó xuống, ngoài ý phát , hình như… rất đẹp nha.

      đôi chân trắng nõn như ngọc, bước mặt đất bằng bạch ngọc, càng tăng thêm ấm áp. Năm ngón chân như châu ngọc, phấn hồng như đóa hoa mới nở. bàn chân còn có chút vết hồng và dấu răng chưa biến mất, để Thủy Lung biết được, đêm qua Trưởng Tôn Vinh Cực điên cuồng đến mức nào, đúng là buông tha cho bất cứ chỗ này người nàng mà.

      Hào quang trong mắt Thủy Lung lưu chuyển: Thân thể này quả thực vô cùng tốt, chỗ nào cũng tinh xảo hoàn mĩ có khuyết điểm, ngay cả chính nàng cũng nhịn được ngắm nghía. Có ai ngờ được người sở hữu thân thể hoàn mĩ như vậy lại có khuôn mặt vàng nến cứng ngắc.

      Chỉ cần có người tận mắt nhìn thấy thân thể Thủy Lung, tuyệt đối cho rằng nàng sử dụng mặt nạ da người che giấu dung mạo .

      Thủy Lung vừa nghĩ vừa nhấc chân lên, đem chân hoàn toàn lộ ra ngoài làn váy, dưới ánh sáng như hòa của dạ minh châu, tựa như có quang hoa cuộn lấy, khiến người ta động lòng, hận thể đem nàng nâng trong lòng bàn tay, trêu chọc phen.

      Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực vì động tác của nàng mà giật mình tỉnh giấc, hô háp trầm trọng. khẽ di chuyển thân thể, đến bên cạnh Thủy Lung, hoàn toàn phản ứng nhiều, liền đem Thủy Lung đè xuống mặt đất bạch ngọc. Lúc đè người nàng, dùng tay che ở sau ót và thắt lưng nàng, để nàng bị tổn thương.

      "A Lung, nàng đẹp." Trường Tôn Vinh Cực thấp giọng , giọng điệu chân thành khiến người ta cảm nhận được thành của .

      Thủy Lung liếc mặt , cười : “Nếu muốn bàn về đẹp, ngươi mới đẹp.” Đừng nam tử, cho dù nữ tử cũng bằng, người có thể so sánh được với rất ót.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nghe thế cũng tức giận, đôi mắt lóe u quang, nhếch môi nhìn Thủy Lung, trong mắt dường như có hàng vạn ánh sáng xẹt qua, sóng sánh khiến người ta dám nhìn thẳng, sợ nhìn vào linh hồn bị hút mất.

      Trong lúc Thủy Lung ngẩn ra, nghe Trưởng Tôn Vinh Cực : “Mọi người đều thích cái đẹp, A Lung cũng ngoại lệ.”

      “Đúng.” Thủy Lung thản nhiên thừa nhận.

      Người vốn có cảm giác và thị giác riêng, vẫn luôn có thiện cảm với cái đẹp.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nắm tay nàng đặt lên mặt mình, nụ cười báo đạo chút thay đổi, : “Vậy ta rất vui vẻ bởi vì sinh ra được khuôn mặt đẹp đẽ, cho nên mới được A Lung thích nha.”

      “Thích có, nhưng chưa tới mức si mê.” Thủy Lung nể tình , tay lại nhàn rỗi ăn đậu hủ mặt , vừa sờ vừa nghĩ: trơn, đúng là khiến cho phái nữ đố kị.

      Trường Tôn Vinh Cực xít lại gần Thủy Lung, thấp thấp giọng: “Chỉ cần A Lung thích ta, thích mình ta thôi.”

      Giọng điệu này vừa bá đạo, vừa chân thành khát khao, khát cầu nàng thích.

      Thủy Lung nhìn hồi lâu, sau đó cười thoải mái: “Được.”

      Ta càng thích ngươi!

      Chuyện này, ta sớm phát và giác ngộ!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 94: Tự mình giải quyết

      Edit: Tiểu Ngữ

      Câu trả lời của Thủy Lung tựa như đốm lửa , nhen nhóm tất cả nhiệt tình của Trưởng Tôn Vinh Cực, lí trí như củi khô cháy hừng hực, sớm đánh mất vẻ tỉnh táo bình thường.

      vươn tay ôm lấy Thủy Lung, ngừng vui sung sướng. Khi nghĩ Thủy Lung rất thích nhìn cười, keo kiệt liền biểu lộ ra hết tâm tình vui sướng, nụ cười xán lạn chút tỳ vết, tựa như ánh mặt trời lúc tảng sáng, rực rỡ chói mắt làm người ta dám nhìn thẳng, ấm áp khiến người ta mê luyến, nhưng lại dám tới gần, sợ bản thân bị thương tan thành mây khói.

      ôm eo của Thủy Lung, đưa tay ra sau ót nàng, đem khuôn mặt nàng bưng lên mà hôn, dùng môi đem nàng nhận biết, đem nàng ghi tạc trong lòng, khắc sâu trong đầu.

      Ánh mắt nóng bỏng như vậy, chút che giấu và thu liễm, đem toàn bộ tình cảm bày ra trước mặt Thủy Lung, khiến Thủy Lung có cảm giác tội lỗi, căn bản có cách gì hoài tâm tình và tình cảm của .

      rất thích nàng!

      Thủy Lung nhìn ra điểm này từ ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực, cái loại ánh mắt nóng rực si mê này, nếu có tình cảm chân thành thực , khó có thể giả vờ ra được. Bị loại ánh mắt nóng rực này nhìn chăm chú như vậy, nàng cảm thấy từng tế bào người giống như bị lửa thiêu đốt.

      Nụ hôn của rất mạnh mẽ, có cảm giác như điên cuồng muốn nuốt nàng vào bụng, có chút tương xứng với dung nhan xinh đẹp như tiên của . Thế nhưng khi nhìn vào mắt , liền phát thực ra có đối lập nhau lắm. Người như , vừa lạnh lùng lại cuồng nhiệt, vô tình lại thâm tình, lười nhác lại bá đạo, còn có chút bướng bỉnh như trẻ con lại rất hiểu tình người, kết hợp hoàn hảo của các tính đối lập tạo nên Trưởng Tôn Vinh Cực thần bí khó lường.

      Vạt áo bị tay Trưởng Tôn Vinh Cực kéo ra, để lộ áo trắng xốc xếch, mơ hồ có thể thấy được cảnh xuân bên trong.

      Trưởng Tôn Vinh Cực cúi đầu, cách lớp áo mỏng gặm nàng, nửa người dưới của cũng đè lên người nàng, hướng nàng lộ ra nam tính bức bách và kích động, để cho nàng biết có bao nhiêu khát khao nàng.

      Lúc này, Thủy Lung dịu dàng vươn tay cầm lấy tay Trưởng Tôn Vinh Cực, tay mềm mại cầm lấy tay , khiến lòng dạ Trưởng Tôn Vinh Cực ngứa ngáy vô cùng. Giương mắt lên nhìn liền thấy Thủy Lung cười hiền hòa như nước nhìn , con ngươi ngập sương mù mê hoặc, làm cho người ta cảm giác nàng rất yếu đuối lại đáng thường, khiến người ta rất muốn hôn lên cặp mắt xinh đẹp kia.

      Trưởng Tôn Vinh Cực làm theo khát vọng của bản năng, chống đỡ thân thể, liếm qua khóe mắt nàng.

      Lông mi ẩm ướt theo động tác của mà nhắm mắt lại, run rẩy như cánh quạt, ngứa ngay cọ xát bờ môi của nàng chút, vẫn còn ngứa tới tận trong tim, sau đó truyền đến toàn thân, khiến chỗ đó của trướng lên đau đớn.

      “A Lung.” Thanh của khàn khàn lại tràn trề tình dục.

      nâng cánh tay bị bàn tay bé của Thủy Lung nắm chặt kéo về phía mình, động tác nhàng chậm chạp lại vô cùng thân thiết, chút xíu đụng chạm cũng khiến có biện pháp bỏ qua, mọi lực chú ý đều bị động tác mờ ám của nàng hấp dẫn.

      mong muốn nàng, nhìn thấy nàng liền muốn đến gần nàng, thân thể nàng ngọt đến như vậy, ăn còn ngon hơn kẹo. Chỉ cần ở bên cạnh nàng, bất cứ chuyện gì cũng làm cho cảm thấy thoải mái và vui thích. Mọi biểu của nàng đều khiến thấy mới mẻ, thích thú.

      Trong cổ họng Trưởng Tôn Vinh Cực phát ra tiếng thở hổn hển, kéo toàn bộ xiêm y của nàng xuống, muốn cùng nàng làm chuyện thân mật. Đột nhiên chỗ cánh tay truyền đến sức lực lớn, sau đó thân thể bay lên trung, rơi tõm xuống hồ nước ấm.

      thanh ‘phù phù’ vang lên, Trưởng Tôn Vinh Cực chật vật rơi vào hồ nước.

      Thủy Lung bình tĩnh từ mặt đất đứng lên, đến bên cạnh giường ngọc ngồi xuống, nhìn vẻ mặt ngây người của Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Đầu tóc bị nước làm ướt, từng sợi như tơ dính mặt , nước từng giọt trượt mặt , quần áo dày lắm bị ướt dính sát vào người , phác họa dáng người cao gầy nhưng ôm yếu của , thân hình to lớn nhưng thô. Vạt áo mở rộng, để lộ da thịt trắng như ngọc và xương quai xanh.

      bức tranh mĩ nam vừa tắm xong đẹp!

      Thủy Lung tán thưởng gật đầu, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực trong nước, : “Ở bên trong hạ nhiệt .”

      ra nàng muốn đến hồ tắm, còn chuẩn bị nước ấm là để cho dập lửa. Thế mà nàng chịu trước, hại động tình đến mức này, thân dưới bị trướng lên đau đớn, kế đó đem vứt xuống hồ nước coi như xong!

      Trưởng Tôn Vinh Cực hiểu mọi hành vi của Thủy Lung, thầm nghĩ Tiểu Hỏa Hồ này đúng là to gan, nhất định phải giáo huấn phen! Mới có thể khiến nàng nhỡ bày học lần này, về sau làm ra chuyện có quy củ như thế này nữa. Đáng tiếc, trong lòng lại thể nổi giận, trái lại cảm thấy lòng dạ nhen thích trêu chọc người khác của Thủy Lung rất đáng , cảm thấy chính mình cưng chiều nàng còn kịp chi tới chuyện dạy dỗ nàng.

      Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực bất đắc dĩ, chợt nghe Thủy Lung bảo ở lại trong nước, chờ lửa bị dập.

      Trong lúc này, Thủy Lung lười biếng dựa vào giường ngọc chờ , thấy Trưởng Tôn Vinh Cực nhúc nhích, dục vọng trong mắt chẳng những có biến mất theo thời gian, ngược lại càng lúc càng đậm, kì quái: “Sao rồi?”

      Trường Tôn Vinh Cực khẽ : “ giảm bớt.”

      Giọng điệu có chút uất ức này bị Thủy Lung nắm bắt, nhịn được phì cười. Nhưng trong lúc Trưởng Tôn Vinh Cực chau mày, liền thu liễm ít, nghiêm túc nhìn kĩ cặp mắt Trưởng Tôn Vinh Cực, sau đó hoài nghi : “Chỉ cần bình tâm liền có thể biến mất.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chằm chằm nàng hồi, mới khàn giọng : “Bình nỗi.” đợi Thủy Lung hỏi tiếp, đưa tay vuốt ve mặt nước, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Thủy Lung: “Trong đầu đều là A Lung, muốn A Lung có thể vào hồ tắm với ta, sau đó vuốt ve toàn thân A Lung, môi từng tấc từng tấc da thịt của A Lung, muốn nghe tiếng kêu giường quyến rũ của A Lung…”

      Giọng của càng càng trầm xuống, bàn tay hướng mặt nước chộp, nước tùy ý chảy qua khe bàn tay , thất vọng : “Nước… có trơn mượt như da thịt A Lung.”

      Kiếp trước, lời dâm đãng như thế nào mà Thủy Lung chưa từng nghe qua, dâm đãng đen tối hơn TRưởng Tôn Vinh Cực nàng cũng nghe. Mỗi lần nghe xong nàng đều bình tĩnh, chút nào để ý. Nhưng khi nghe những lời này từ miệng Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng lại cảm thấy hoàn toàn khác biệt.

      Thủy Lung hít sâu hơi, liếc : “Mặc kệ ngươi cái gì, hôm nay ngươi đừng nghĩ được làm tiếp.”

      Cái cảm giác cả người mỏi nhừ này, là khó chịu, nàng muốn ngày mai thức dậy cũng y như hôm nay.

      Lông mi Trưởng Tôn Vinh Cực rũ xuống.

      Phù!

      Thủy Lung hít sâu lần thứ hai, giận dữ : “Ngươi giả đáng thương làm cái gì.”

      Dáng vẻ mĩ nam trong hồ nước rũ mắt xuống, là mê người, làm người ta hận thể hung hăng chà đạp trong hồ nước cho thích.

      Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn rũ mắt nhìn nàng, sợ càng nhìn càng nghĩ về nàng, : “ có giả đáng thương.”

      Thủy Lung dở khóc dở cười. Ngươi giả bộ đáng thương mê người như vậy, nếu ngươi giả bộ đáng thương đúng là khó đối phó.

      Giọng Trưởng Tôn Vinh Cực vang lên lần nữa: “ cho làm dùng tay giúp ta được ?”

      Thủy Lung nghe vậy cũng cảm thấy có gì ổn, dù sao làm cũng làm, dùng tay giúp giả quyết nhu cầu có làm sao. Huống chi, lấy mức độ dung túng của Trưởng Tôn Vinh Cực đối với nàng mà , giúp giải quyết dùng sức mạnh với nàng.

      Nàng từ giường đứng lên, duỗi thắt lưng, động tác nhưng làm áo nàng mở rộng, lộ ra nửa cảnh xuân bên trong. Đồng thời khiến hô hấp Trưởng Tôn Vinh Cực nặng nề, ánh mắt đầy lửa dục nhìn nàng.

      Thủy Lung cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy, trong lòng nổi lên ý nghĩ xấu. Ánh mắt chuyển tròn, cười híp mắt dựa vào thành giường, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi trong hồ nước : “Sao ta lại phải giúp ngươi, ngươi có thể tự dùng tay của mình giải quyết mà.”

      Mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh lẽo vui: “ giống.”

      vươn tay, nóng bỏng nhìn Thủy Lung: “Tay nàng mềm hơn tay ta, hơn tay ta, nó còn ở người nàng.”

      Thủy Lung tiếng động nhíu mày: “Nếu vậy ngươi cứ ở trong nước từ từ hạ nhiệt , ta trước.” Dục vọng của là do nàng mà ‘dựng’ lên, nàng rời , dễ dàng suy nghĩ lung tung.

      cho .” Giọng Trưởng Tôn Vinh Cực vừa buồn bực lại mang theo chút mệnh lệnh.

      Thủy Lung vì giọng điệu của mà tức giận, chung quy nam nhân thỏa mãn dục vọng tương đối đều dễ cáu kỉnh, phải sao? Nàng có thể hiểu điều này. Dừng lại động tác muốn , nàng nhàn rỗi ngồi giường ngọc, nụ cười ác liệt quay đầu nhìn lại liền bị hình ảnh trước mặt làm kinh ngạc.

      thối lui đến mép hồ, lưng dựa vào hồ nước, tay vắt lên bờ hồ, tay còn lại trong nước.

      Mặt nước trước mặt ngừng gợn sóng nhấp nhô, hòa với hơi thở ngừng phập phòng của . Chỉ có hai mắt u ám nhìn chằm chằm Thủy Lung, tập trung vào món ăn ngon của .

      Con mèo này tự mình **** đúng là hấp dẫn!

      Thủy Lung nuốt ngụm nước bọt, vẻ mặt chút thay đổi nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, thầm mắng.

      Dưới ánh nhìn lom lom của Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung sinh ra loại cảm giác, đối phương ảo tưởng làm người nàng.

      Nàng xem hồi, sau đó nghiêng mặt nhìn sang bên.

      Lúc nhìn sang chỗ khác, chợt nghe tiếng Trưởng Tôn Vinh Cực hơi hổn hển mệnh lệnh: “Nhìn ta.”

      Lần thứ hai, Thủy Lung nghe giọng có chút uất ức mà nhận ra, thở dài quay đầu lại. Nhìn vào con ngươi đỏ lên của , khiến cả người toát lên vẻ mê hoặc lẳng lơ. Chỉ là ánh mắt và vẻ mặt tràn ngập cáu kỉnh và buồn bực. Mặt nước gợn sóng nhấp nhô càng thêm dữ dội.

      Thủy Lung thờ ơ hỏi: “Ngươi xong chưa?”

      Lâu như vậy.

      Trường Tôn Vinh Cực im lặng.

      Thủy Lung nhận ra tâm tình Trưởng Tôn Vinh Cực rất hậm hực, khỏi thả thanh, nhàng an ủi: “Làm sao vậy?”

      Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực mới chịu phản ứng, cắn răng : “ ra được.” =]

      Phì!

      Thủy Lung mím môi, để cho mình bật cười, cúi đầu che luống cuống của mình.

      Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng làm sao nhận ra, giọng của chút che giấu tức giận cùng uất ức, lạnh lùng trầm trầm đối với Thủy Lung: “Nàng kêu vài tiếng cho ta nghe!”

      “Kêu gì?” Thủy Lung giả bộ hiểu.

      Trưởng Tôn Vinh Cực oán hận : “Kêu giường!”
      Chris, xuxubungbu, Tuyết Liên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :