1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 87

      Edit: Tiểu Ngữ

      Đại sảnh đột nhiên im lặng. Sauk hi mọi người nhìn thấy hành động của Trưởng Tôn Vinh Cực đều ăn ý yên tĩnh lại. khí yên tĩnh quỷ dị như thế này, giống như có người cố ý xếp đặt từ sớm.

      Đối với bầu khí yên lặng quỷ dị này, Trưởng Tôn Vinh Cực chút bị ảnh hưởng, cầm tay Thủy Lung tới trước mặt người chủ trì hôn lễ.

      Người chủ trì hôn lễ nhìn vào ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực liền run rẩy trong lòng, liền vội vã bắt vào chuyện chính.

      Nghỉ lễ thành thân từ xưa tới nay đều như vậy. Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái. Khi giọng của người chủ trì hôn lễ vang lên bầu khí yên tĩnh bị phá vỡ, khách mời liền tập trung vào đôi tân nhân làm theo lời người chủ trì, buổi lễ kết bái chấm dứt.

      Diện mạo của Thủy Lung bị khăn hỉ che lại, nên có ai nhìn thấy vẻ mặt của nàng. Chỉ nhìn vào khí chất người nàng cũng thua kém Trưởng Tôn Vinh Cực là bao. đúng là đôi vợ chồng khiến người khác hâm mộ.

      Lễ bái đường kết thúc, Thủy Lung sắp được đưa về tân phòng, ngồi chờ chú rể Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nắm tay nàng, bộ dạng muốn nàng , hoặc là muốn cùng với nàng.

      Thấy vậy, thái hậu trêu ghẹo: “Vinh Nhi, mau buông tay. Phá hư quy củ gặp điềm xấu.”

      Thái hậu mở miệng, Thủy Lung lập tức dùng sức rút tay khỏi lòng bàn tay Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung nhìn liếc qua hướng Trưởng Tôn Vinh Cực xuyên qua khăn hỉ , sau đó liền xoay người để Mộc Tuyết dìu .

      Khoảng cách giữa tân phòng và đại sảnh có chút xa, Thủy Lung thể lấy khăn hỉ xuống, dọc đường dĩ nhiên phải cẩn thận từng li từng tí rồi.

      Hai người ra khỏi đại sảnh, đường đến tân phòng, đột nhiên từ phía trước có làn gió thơm đụng tới.

      Mắt Mộc Tuyết vốn tốt, người lại ở phía xa nên nàng chú ý tới, khi người đến gần trong gang tấc nàng muốn phản ứng đều kịp, vì vậy liền đụng vào nhau.

      May mắn, người đụng tới là nhắn, mặc quần áo màu xanh nhạt, lực đụng lớn nên có làm tân nương ngã xuống đất, làm mất mặt tân nương.

      Mộc Tuyết vội đỡ Thủy Lung, nhìn nữ tử quỳ gối đất lạnh giọng: “Ngươi đường như thế nào vậy?”

      "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết! Cầu Vương phi tha mạng!" Giọng nữ tử mặc quần áo xanh nhạt vang lên, sợ hãi run cầm cập.

      Thủy Lung cảm thấy vạt áo mình bị ướt, chóp mũi ngửi được mùi thơm của rượu, cần vén khăn hỉ lên cũng biết, kẻ quỳ dưới đất kia chính là tỳ nữ bưng rượu, vì gấp gáp bưng rượu tới đại sảnh cho nên mới đụng vào nàng, đem rượu hất lên quần áo nàng.

      Bởi vì tỳ nữ quỳ dưới đất, Thủy Lung rũ mắt xuống có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của ả xuyên qua khăn hỉ.

      Thủy Lung khẽ cười tiếng, ngồi xổm xuống, lấy khăn tay từ trong ống tay áo ra, giúp tỳ nữ lau hai gò má và tay bị dính rượu, mềm : “Ngươi cố ý phải ?”

      Tỳ nữ bị động tác dịu dàng của nàng hù ngây người, ngay cả thanh cũng run dữ dội, đáp lời: “Nô tỳ cố ý, nô tỳ cố ý, cầu xin vương phi đại nhân đại lượng bỏ qua cho nô tỳ!”

      Thủy Lung gật đầu : “Nếu cố ý đương nhiên ngươi vô tội.” Dứt lời liền đem khăn tay nhét vào ống tay áo nữ tỳ đó: “Tự ngươi lau , đừng để bộ dạng nhếch nhác như vậy.”

      “Cám ơn vương phi!” Tỳ nữ dám cự tuyệt, vội dập đầu tạ ơn.

      Thủy Lung để ý tới ả nữa, nhàng gật đầu với Mộc Tuyết.

      Mộc Tuyết gì thêm, tiếp tục dìu Thủy Lung về tân phòng.

      Lúc hai người ngang qua tỳ nữ, ả vẫn quỳ mặt đất hề nhúc nhích. hồi sau, ả mới cẩn thận ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía trước, thấy bóng dáng Thủy Lung và Mộc Tuyết, mới thở hắt ra, vẻ mặt còn yếu đuối sợ sệt như trước.

      Ả chậm rãi đem bình rượu và khay thu dọn, lúc chuẩn bị rời liền ngừng chân lại. Cau mày đem khăn tay màu đỏ trong tay áo lấy ra, nhàng vung lên muốn vứt bỏ, nửa đường lại ngừng lại.

      Ở chỗ này bất cứ lúc nào cũng có người qua, nếu bị người của Bạch Thủy Lung nhìn thấy, biết ả đem đồ của nàng vứt bỏ, coi lòng tốt của nàng là lòng lang dạ thú, e là chọc giận nàng, gây thêm phiền phức cần thiết cho bản thân.

      Vừa nghĩ như vậy, tỳ nữ liền đem khăn tay nhét vào tay áo, nhanh chân về phía đại sảnh.

      Trong đại sảnh rất náo nhiệt, thái hậu và Trưởng Tôn Lạc Dần còn chưa có rời , đặc biệt ngồi chung bàn ăn với Trưởng Tôn Vinh Cực, chuyện với .

      Lúc tỳ nữ tới đại sảnh, có ai chú ý tới ả.

      Ả và các tỳ nữ khác đều như nhau, chung quanh rót rượu gắp thức ăn cho khách, đem mọi công việc của tỳ nữ làm rất thuần thục.

      Tầm mắt thái hậu lướt qua người ả, ý cười môi càng nồng.

      Lúc này bên tân phòng.

      Tân phòng được bố trí rất tươi vui lại xa hoa lãng phí. Gấm đỏ giường lớn hấp dẫn ánh mắt người nhìn, bên trong còn có mùi thơm nhàn nhạt lửng lờ trôi, kết hợp với bố trí trong phòng, bầu khí trong phòng liền trở nên đặc biệt, khiến khí trong phòng trở nên mập mờ mê hoặc.

      Sau khi Mộc Tuyết đẩy cửa vào, dìu Thủy Lung vào bên trong, để cho nàng ngồi xuống giường.

      Thủy Lung vừa ngồi xuống, liền đưa tay kéo kéo quần áo.

      Mộc Tuyết thấy vậy liền hỏi: “Tiểu thư thấy nóng à? Ngươi cố đợi nhịn chút. Trước khi vương qua trở về, được làm loạn trang dung.” (*Trang dung: trang phục và dung mạo)

      Thủy Lung giải thích: “Quần áo ướt rồi.” Giọng điệu lộ ra bất mãn kèm nóng nảy.

      Sắc mặt Mộc Tuyết hơi khó coi, liền giọng: “Này… Hay là ta dùng khăn khô giúp tiểu thư lau.” Thấy Thủy Lung gật đầu, Mộc Tuyết liền rời . Nửa đường quay lại, yên tâm nhìn Thủy Lung căn dặn: “Tiểu thư được lộn xộn.”

      “Biết rồi.” Thủy Lung khoát khoát tay, thái độ nhịn được nữa.

      Thấy vậy Mộc Tuyết mới chịu rời .

      Nàng vừa ra ngoài, tân phòng liền đặc biệt yên tĩnh, chỉ còn Thủy Lung ngồi giường đỏ thẫm. Từ xa nhìn vào giống như bức họa đỏ choét. Giường lớn màu đỏ, hỉ phục màu đỏ, căn phòng được bố trí mập mờ, đem nghiêm cẩn và phóng túng kết hợp dung hòa với nhau, dễ dàng kích thích dục vọng của người ta, khiến người ta khỏi nhộn nhạo, mê loạn thần trí.

      Kẽo kẹt ~

      thanh rất những vẫn dễ để người ta phát vang lên, nếu để ý, cho nó là tiếng gió thổi hoặc là thanh của đậu phộng lăn.

      Thủy Lung ngồi giường khẽ động, hỏi: “Vương gia?”

      Thanh của nàng vang lên trong tân phòng rất , nhưng có tiếng trả lời.

      "Vương gia?" Thủy Lung chưa từ bỏ ý định lại gọi, thanh mềm lại lộ ra tiếng khàn khàn, làm người nghe nhịn được mềm nhũn ra. Kế đó, thấy thân thể Thủy Lung cứng đờ, hai tay nắm chặt khăn trải giường, tựa như cố chịu đựng thứ gì đó, thanh khó chịu từ dưới khăn hỉ truyền tới: “Ưm… Nóng.”

      tiếng hừ , lại thầm, khiến khí trong phòng đều biến đổi, xinh đẹp vô cùng.

      Trong tân phòng yên tĩnh, đột nhiên xuất tiếng hít thở khác.

      Tiếng hít thở ồ ồ truyền vào tai Thủy Lung càng lúc càng , để cho nàng biết chủ nhân tiếng hít thở này tiến gần lại mình. tại, người này che giấu nữa, bóng dáng cao lớn che trước mặt Thủy Lung.

      đứng trước mặt của nàng.

      Thủy Lung hiểu nhưng có hành động thiếu suy nghĩ, tay nắm chặt khăn trải giường đưa tới trước mặt người nọ, đầu ngón tay khẽ run, độ run rất , dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người ta, ngón tay thon dài non mịn như ngọc điệp, ở trong căn phòng đỏ thẫm rất là tương phản, ngược lại càng trong sạch, quyến rũ, rung động lòng người hơn so với màu đỏ tươi.

      "Đến." Thủy Lung . Thanh độc đoán lộ ra chút khàn khàn, run rẩy. Làm người khác cảm nhận được mạnh mẽ đằng sau yếu đuối, tàn bạo đánh vào lòng ham muốn và xúc động thương ngừng tăng lên. Phối hợp cùng chỗ tạo thành ham muốn khủng khiếp.

      Nhan Thiếu Lân chưa từng có cảm giác như vậy, trái tim đập dữ dội giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, dục vọng dâng lên chịu bị lí trí khống chế.

      đoán, tân nương ngồi giường chắc chắn trúng phải xuân dược cực mạnh rồi.

      Bởi vì hôm nay, đột nhiên nổi hứng chạy tới phủ Võ vương giúp vui. Có chút xấu xa muốn tới phá đám đôi vợ chồng hoàng thất danh chấn thành Kỳ Dương này chút, ai ngờ phát trong tân phòng có nam nhân mặc y phục dạ hành núp.

      Người này giống .

      gây rối chỉ vì hứng thú đùa chút chơi, hề có ác ý. Người kia lại mặc y phục dạ hành, sớm có ý trốn trong tân phòng, nhìn thân thể bé trong váy cưới màu đỏ ấy, khiến lòng trắc của dâng lên.

      Đây là Bạch Thủy Lung hung ác nhất thành Kỳ Dương mà mọi người hay sao? Nhìn cũng khác các nữ tử bình thường lắm, thậm chí dáng người còn mỏng manh hơn mấy nữ tử khác nữa chứ, thắt lưng , giống như chỉ hơi dùng sức cái liền bẻ gãy.

      Lại , thành thân là chuyện hạnh phúc nhất trong đời của nữ tử, nếu như bị người ta ám sát ở trong tân phòng, có chút đáng thương lại thú vị.

      Khi đó, trong đầu chỉ có ý nghĩ như vậy, liền ra tay, đem người núp trong tân phòng bắt ra.

      Chỉ là công phu của người nọ kém, trong lúc nhất thời gây ra tiếng vang , khiến tân nương phát , tiếp đó liền nghe thấy nàng gọi… Vương gia!

      Thanh này truyền vào tai , khiến trái tim khẽ run, thầm nghĩ: Nghe đồn nữ tử này vừa hung dữ lại tàn bạo, thế mà giọng lại thô tục, trái lại, giọng này mượt mà, thấm động lòng người. kì quái!

      còn cảm thán giọng của tân nương, chợt phát giọng càng trở nên quyến rũ động lòng người, nghe nàng nóng, liền đoán được mục đich của nam nhân núp trong tân phòng. ra phải đến ám sát, mà là muốn phá hủy trong sạch của nàng, khiến cho nàng biến thành trò cười cho thiên hạ ngay trong ngày thành thân.

      Hơn nữa, dáng vẻ, lời và hành động của nàng… ràng là bộ dạng cố chống cự với xuân dược trong cơ thể.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 88: Trời xui đất khiến

      Edit: Tiểu Ngữ




      “Nàng…” Hoàn Nhan Thiếu Lân nhịn được mở miệng, thanh khàn khàn vang lên khiến giật mình, liền ngậm họng lại, mím chặt môi, chân mày nhăn lại nhô lên cao như ngọn núi.

      Hoàn Nhan Thiếu Lân mặc dù ham chơi nhưng vẫn có nguyên tắc và giới hạn của mình, tuyệt đối làm hái hoa tặc, càng giở trò bẩn thỉu làm nhục thê tử của người khác trong ngày thanh hôn của họ.

      Nhưng mà nữ tử trước mắt khiến tạo cho cảm giác quá mãnh liệt, chưa có nữ tử nào khiến muốn có được như vậy. Thậm chí, mặt mũi người ta ra sao cũng biết, chỉ cần động tác đơn giản cũng khiến tim nhảy bình bịch.

      phải là chưa gặp qua nữ tử biết sử dụng mị thuật, các loại thủ đoạn dụ dỗ nam nhân đều thấy qua, thậm chí có nữ tử cởi sạch quần áo nhảy múa trước mặt , đều có thể khống chế lí trí hề đụng tới các ả. Nhưng người từ trước tới nay đều tự phụ cho rằng có lí trí rất tốt, ở ngay trong tân phòng này, trước mặt nữ tử mới gặp mặt lại phá lệ.

      Nàng vươn ngón tay, khỏi nhìn về ngón tay nàng, đầu ngón tay nàng run run làm trái tim cũng run theo. Giọng mềm mại, khàn khàn đáng của nàng gọi qua, khiến suýt nữ nghe lời nàng bước tới rồi.

      Từ xưa tới nay, tất cả những nữ tử biết mị thuật toàn bộ đều là đồ bỏ!

      Thủy Lung biết suy nghĩ của người trước mặt hỗn loạn, lúc nghe được giọng của nam nhân xa lạ, nàng liền xác định chuyện kế tiếp người này muốn làm. Chỉ là ngờ người được phái đến lại cẩn thận như vậy, đến lâu như vậy rồi còn chưa hành động, ngay cả câu cũng .

      Sợ bị nàng nghe ra giọng à?

      Khuôn mặt đằng sau khăn hỉ của Thủy Lung hết sức tỉnh táo, hề giống bộ dạng của người bị trúng xuân dược, cố tình tứ chi nàng vẫn run lên như cũ, hơn nữa càng run dữ dội, trong miệng còn phát ra thanh thở dốc và tiếng ngâm bất mãn.

      Ngón tay nàng chạm tới quần áo của người trước mặt, sờ đến quần áo trơn nhẵn.

      Phía sau khăn hỉ, đuôi lông mày Thủy Lung khẽ nhướng lên.

      Chẳng lẽ người được phái đến phải là tử sĩ, mà lại công tử quý tộc của dòng dõi quý tộc nào đó?

      Nàng suy nghĩ, tay vẫn cầm chặt vạt áo người thần bí kia, nắm chặt đến mức xương ngón tay trắng nhợt, giống như ôm phải khúc gỗ.

      Hoàn Nhan Thiếu Lâm thấy quần áo mình bị nắm chặt đến nhăn nhúm, vẻ mặt có chút cổ quái, giống như mừng lại giống như nghi ngờ. Đương nhiên cảm thấy vui vẻ rồi, bị nàng nắm chặt như thế khiến có cảm giác nàng yếu đuối ỷ lại vào , làm trái tim mềm mại xuống, dù biết đối phương trúng xuân dược.

      Lí trí cho biết, bây giờ nên rời khỏi nơi này, bản thân giải quyết phiền phức cho đối phương rất nhân từ, cần ở lại nữa. Nhưng mà nỡ, chân chịu bước .

      Lại tự nhủ, mình giúp nàng giải quyết phiền toái, đòi chút quà cám ơn cũng được mà.

      liếc khuôn mặt bị che dưới lớp khăn hỉ, sau đó rũ mắt xuống, tay trái khẽ giật giật, thuận theo tâm tư đặt lên bàn tay nõn nà nắm quầ áo của mình.

      Tay nàng bé, mềm mại, lạnh…

      Hoàn Nhan Thiếu Lân động tâm suy nghĩ.

      Chờ chút!

      Sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân đột nhiên căng thẳng.

      phải nàng trúng xuân dược hay sao? Nàng trúng xuân dược, tại sao cơ thể của nàng còn lạnh hơn cả vậy?

      Lúc nhận ra chuyện đúng như mình nghĩ, tay Thủy Lung nắm giữ ngay mạch mệnh của , bóng dáng nhanh nhạy vừa lộn, đem Hoàn Nhân Thiếu Lân đè xuống đất, đầu gối uống lượn đè ở bụng , đè chặt khiến thể nhúc nhích.

      động tác lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy, mạnh mẽ vang dội, đem Hoàn Nhan Thiếu Lân gã nam nhân khỏe mạnh bình thường hoàn toàn đè ép xuống. Khi trợn mắt nhìn lại, đúng lúc thấy nữ tử ngồi người mình đưa tay vén khăn hỉ lên, lộ ra dung nhan xinh đẹp kèm nụ cười tự nhiên, trong phút chốc tươi đẹp tao nhã đó làm hoa mắt, thình lình đánh mất hồn trí.

      “Ừ?” Nguyên bản những lời Thủy Lung muốn đều biến thành tiếng nghi vấn?

      Nàng nhìn nam tử bị mình đè bên dưới.

      nằm đất, tóc đen rối tung, để lộ ra gương mặt tuấn mĩ kiệt xuất, mày kiếm bay xéo, đôi mắt hẹp dài sắc bén, môi mỏng khẽ vểnh lên, đường nét khuôn mặt củ ấu trong ánh sáng mờ tối của tân phòng, tựa như chim ưng trong bóng tối, cao ngạn khinh người lại hừng hực bức người.

      Người như thế này lại là kẻ bị thái hậu sai tới phá hủy trong sạch của nàng?

      Thủy Lung nhìn xuống quần áo của nam tử, thấy mặc trường bào màu đen rất vừa với dáng người, quần áo mềm nhẵn ngăn nắp, dưới ánh nến còn có nhàn nhạt hoa quang. Thắt lưng dùng đai lưng màu xanh nhạt buộc lại, bên cạnh còn có cái hồ lô lôi thôi lếch thếch, cùng với trang sức ngọc bội.

      người như vậy thích hợp mặc trang phục kiểu này.

      Chẳng lẽ nàng đánh sai người? Hoặc là từ lúc đầu đoán sai? Hay là người này muốn ăn mặc như vậy để ngụy trang?

      “Nàng có trúng thuốc?”

      Thanh khàn khàn của nam nhân vang lên, có thể nghe được trong tức giận có chút kinh ngạc.

      Thủy Lung ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nam nhân đối diện.

      Thấy nam nhân này hoàn hồn, mắt phượng lười biếng híp lại, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như , khí chất người đều biến đổi. Từ hùng ưng ngạo nghễ trong trời đất biến thành Hắc Sắc Mạn Đà La trong thâm cốc, vừa thần bí lại tà ác.

      Thủy Lung cười khẽ: “Trúng sao, trúng thế nào?”

      Hoàn Nhan Thiếu Lân nhìn kĩ lại dung nhan đẹp như tranh vẽ của nàng, cảm thấy trong dự đoán lại ngoài dự liệu, luôn có cảm giác kì lạ, ràng là dung nhan cực kì xinh đẹp lại thiếu chút tự nhiên, thể trợ giúp ánh sáng linh động trong ánh mắt của nàng.

      đưa tay sờ sờ, muốn nhìn xem khuôn mặt này là hay giả.

      vừa vươn tay liền cảm nhận được mạch mệnh căng thẳng, đau đớn khiến ngừng lại hành động.

      “Nàng đối xử với ân nhân của mình như thế à?”

      Chân mày Thủy Lung nhíu lại: “Ân nhân?”

      “Nàng tự đoán được mà, trong phòng đúng là có núp nhưng bị ta xử rồi.” Hoàn Nhan Thiểu Lân .

      Thủy Lung: “Bị ngươi giải quyết đó là vì kẻ đó có bản lĩnh hơn ngươi.”

      "Đương nhiên." Hoàn Nhan Thiểu Lân rất có tự tin với bản lĩnh của mình.

      Thủy Lung mặn lạt : “ tại ngươi ở trong tay ta.”

      Sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân cứng đờ, hiểu ý tứ trong lời của nàng. Hôm nay, rơi vào trong tay nàng chứng tỏ người kia lợi hại hơn , nàng căn bản cần rat ay giúp đỡ, tự nàng có thể giải quyết.

      Chợt nhớ tới ban nãy Thủy Lung đóng kịch, trong lòng hiểu tại sao lại bực tức: “Nếu như phải ta giải quyết tên kia, nàng liền dùng mị thuật để dụ địch sao?”

      (Ngữ: Giống chồng ghen vậy ???)

      Thủy Lung nhíu nhíu mày, im lặng ngầm chấp nhận.

      Dưới tình huống đoán được thực lực của đối thủ, nàng tùy tiện hành động.

      Hơn nữa, cách này là biện pháp giải quyết tốt nhất lại gây tiếng động lớn thu hút chú ý của người khác. Nhìn cảm xúc của Hoàn Nhan Thiếu Lân đủ để chứng minh tất cả.

      Hoàn Nhan Thiểu Lân thấy vậy, ngược lại cảm thấy may mắn vì mình đem người kia giải quyết, giọng điệu quái dị: “ như vậy, thái độ lúc nãy của nàng đều là giả bộ? Nàng đóng kịch giống, biết học từ đâu.”

      Lúc nãy, hề nhìn ra Thủy Lung dùng mị thuật cố ý dụ dỗ . Mặc kệ là lời hay hành động đều tự nhiên khiến người ta tin là , chưa từng ngờ rằng đối phương sử dụng mị thuật quyến rũ.

      Mấy ngày nay, nghe dân chúng trong thành Kỳ Dương lặng lẽ bàn luận, bọn họ thể tin Võ vương lại thương hạng người như Bạch Thủy Lung. tại, tận mắt nhìn thấy thủ đoạn mị thuật quyến rũ của Thủy Lung, lại cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực nàng cũng phải có nguyên do.

      “Bây giờ ngươi vẫn còn lòng dạ tìm hiểu tin tức của ta?” Thủy Lung lạnh nhạt , đôi mắt chứa khí lạnh và sắc bén.

      Hoàn Nhan Thiểu Lân mỉm cười : “Tuy nàng có thể tự mình xử lí, nhưng chuyện ta giúp nàng là thể nghi ngờ, thể là ân nhân nhưng tuyệt đối phải là kẻ địch nha.”

      Thủy Lung : “Ngươi giải quyết người kia xong có thể rời , chứ phải mình xông vào tân phòng chỉ có mình tân nương. Sauk hi ngươi vào, phát trạng thái bình thường của ta, ngươi càng nên rời , hoặc là cho ta biết ngươi ở bên cạnh, chứ phải là im hơi lặng tiếng, còn… sờ tay ta?”

      Hoàn Nhan Thiếu Lân nghe thấy mấy câu sau, vẻ mặt có chút xấu hổ.

      Thủy Lung đúng, nhưng cũng thể trách ? Hoàn Nhan Thiếu Lân dùng nụ cười tà mị che giấu nội tâm xấu hổ, lười biếng : “Cái này cũng thể trách tan ha, chỉ tại tiểu nương tử quá kiều mị, là nam nhân đều nhịn được bị tiểu nương tử câu hồn, gây ra chuyện hợp với đạo lí.”

      Bốp!

      cái tát rơi vào má trái gợi cảm gương mặt tuấn mĩ của Hoàn Nhan Thiếu Lân, để lại dấu ấn năm ngón tay đỏ chót.

      Hoàn Nhan Thiếu Lân hơi sửng sốt, sau đó vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn Thủy Lung.

      Nàng! Nàng dám bạt tai !!!

      Từ! ! Tới! Lớn! Chưa! Có! Nữ! Nhân! Nào! Dám! Tát! !

      Hoàn Nhan Thiếu Lân cơ hồ nghiến răng nghĩ từng chữ, sau đó căm giận : “Nàng là nữ nhân đáng chết!”

      Thủy Lung liếc mắt, : “Chỉ tại giọng của tiểu lang quân quá mất hồn, làm tay chân người ta ngứa ngáy, lí trí kiểm soát được nên tiểu nữ chỉ làm theo bản năng thôi.”

      (Ngữ: =D )

      Sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân nghe nàng xong liền méo mó, giống như có vật gì đó trong lòng bị phá vỡ, làm cảm thấy bực bội.

      "Lung tỷ tỷ." Lúc này, cửa tân phòng bị Mộc Tuyết đẩy ra, bước vào.

      Nàng cảm thấy tình hình trong tân phòng đúng, vừa thấy Hoàn Nhan Thiểu Lân, trong mắt lên ngạc nhiên, sau đó tới Thủy Lung bên người, : "Trong đại sảnh có chuyện."

      Hoàn Nhan Thiếu Lân nhìn thấy phản ứng của Mộc Tuyết liền khẳng định nha đầu này biết tính toán của Thủy Lung, ban đầu ra ngoài lấy khăn lau người cho Thủy Lung cũng chỉ là diễn trò.

      Thủy Lung nghe xong gật đầu, lại nhìn về phái Hoàn Nhan Thiếu Lân, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngươi đúng là có tinh thần, từ nãy tới giờ còn chưa có tiêu tan. Cái tát tai lúc nãy hình như khiến ngươi phấn chấn hơn phải?”

      Vẻ mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân có dấu hiệu rạn nứt, đồng thời sung huyết đỏ bừng.

      Nàng phát ! Nàng như vậy mà phát ra!

      còn tưởng nàng phát , còn cố ý tỏ ra rất bình thường!

      Mộc Tuyết nghe vậy sửng sốt chút, sau đó nhìn thấy sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân càng cảm thấy kì quặc, từ từ đánh giá toàn thân , nhìn Thủy Lung thay đổi tư thế, đầu hối vốn đặt ở phần bụng gần chân , đổi thành nửa ngồi chồm hổm, giày giẫm vào giữa hai chân .

      Vừa thấy cái đó, Mộc Tuyết làm sao còn tư tưởng thuần khiết, tại nàng vừa thẹn thùng vừa sợ hãi nha.

      "Nàng. . . Nàng. . . Nàng nữ nhân này. . ." Thân thể Hoàn Nhan Thiểu Lân cương cứng, kinh ngạc lại ngờ vực trừng Thủy Lung, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, chỉ sợ Thủy Lung nổi điên, đạp nát củ cải nhà

      Oái!

      Hoàn Nhan Thiếu Lân dám tưởng tượng đến hình ảnh khủng khiếp đó nữa!

      Thủy Lung hứng thú nhìn nam tử dưới người mình biến sắc, Mộc Tuyết nhịn được nhắc nhở: “Lung tỷ tỷ…”

      Thủy Lung hướng nàng gật đầu, ý bảo nàng yên tâm, kế đó vươn tay đến Mệnh Môn của Hoàn Nhan Thiếu Lân.

      Tâm tình Hoàn Nhan Thiếu Lân vừa mới thả lỏng, lập tức cảm thấy dưới thân truyền tới cảm giác đua nhức như kim châm, nhịn được gào lên tiếng, hai tay che lại hạ thân của mình, rất sợ nó bị phá hủy.

      Thủy Lung xoay người ngồi lên giường, lười biếng với : “Yên tâm, ta có khống chế sức lực, đau chút hết, bị hư đâu.”

      Hoàn Nhan Thiếu Lân vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, hận thể bóp chết thiếu nữ trước mắt này, cắn răng: “ đời này tại sao lại có nữ nhân như nàng vậy chứ!!!!!!”

      Thủy Lung dựa vào mép giường, nhanh chậm : “Mặc dù ta khống chế sức lực, nhưng nếu ngươi nhanh chóng trở về bôi thuốc, chăm sóc nó, tám phần bị hư…”

      Hoàn Nhan Thiếu Lân nghe xong trong lòng nhảy dựng, lí trí mách bảo lời này của Thủy Lung nhất định là hù dọa , cố ý muốn nhìn bộ dạng chật vật của . Thế nhưng, chuyện này ảnh hưởng đến tôn nghiêm và hạnh phúc cả đời của nam nhân, thể qua loa sơ sài.

      buông hai tay che hạ thân xuống, thể tiếp tục duy trì hình tượng mất mặt này, dùng giọng điệu ngoan với Thủy Lung: “Nếu như nó bị hư! Nàng chờ ta đến bắt , cả đời này nàng phải ở bên cạnh ta!!!”

      “Hử?” thanh trầm thấp lười biếng từ ngoài truyền vào tân phòng.

      Hoàn Nhan Thiếu Lân đột nhiên cảm nhận được luồng khí thế kinh khủng chèn ép, người còn chưa tới, lại khiến người ta cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ như vậy rồi.

      Sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân hơi thay đổi, thấp giọng sợ hãi than thở: “ lợi hại?”

      biết hành tung của mình bị bại lộ, nhất định gặp nguy hiểm.

      “Nàng sớm tính toán tốt phải !” Hoàn Nhan Thiếu Lân buồn bực nhìn bộ dạng nhàn hạ của Thủy Lung, là muốn đem nàng bắt , sau đó nhất định phải dạy dỗ phen.

      Nhưng thời gian đợi người.

      Nhún chân cái liền phá cửa sổ chạy trốn.

      Nhìn qua cửa sổ rách nát, Thủy Lung liền thấy mấy bóng dáng đuổi theo Hoàn Nhan Thiếu Lân, tư thế tránh né của Hoàn Nhan Thiếu Lân có chút quái dị, chắc là bị hạ thân đau đớn làm ảnh hưởng.

      “Xì!” Nàng hề cảm thấy tội lỗi cười thành tiếng, ngồi xem trò hay.

      Người khác muốn làm nàng khó chịu, nàng đương nhiên khiến họ bị đau nhức đứng nổi. Hoàn Nhan Thiếu Lân rốt cục cũng đụng phải họng súng, đừng trách nàng dạy dỗ .

      bóng dáng đột nhiên tới trước mặt nàng, chờ nàng cũng gì, liền chặn môi nàng lại.

      Đôi môi mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt, mạnh mẽ xông vào khoang miệng nàng, càn quét hồi.

      Nhiệt huyết của Thủy Lung bị khơi dậy, nàng đưa tay ôm cổ , mạnh mẽ đáp trả.

      So với bá đạo, xăm lược của Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung lại mềm mỏng lại chứa mũi nhọn. cái câu lưỡi, cái mút cũng đều khiến người ta tê dại, hôn đến khi cả hai thể hô hấp mới tách nhau ra.

      Trưởng Tôn Vinh Cực mạnh mẽ ôm eo nàng, đem cả người nàng đều dán trong ngực mình, mới hỏi: “Thích nam nhân kia?”

      thích.” Thủy Lung trả lời sảng khoái lại tùy ý.

      Nàng hiểu thích nghĩa là ý gì, đặc biệt là lúc này.

      “Vậy tại sao lại cười vui vẻ thế kia?” Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn hài lòng.

      Thủy Lung cười : “Nhìn xấu mặt nên vui cũng được sao?”

      Trường Tôn Vinh Cực trầm mặc hồi, mới : “Nàng có thể cười tà ác hơn chút.”

      ------
      LỘN TÊN NHÂN VẬT HOÀN NHAN THIẾU LÂN CHỨ PHẢI NHAN THIẾU LÂN TT-TT BÁO CÁO HẾT!!!
      Chris, Tuyết Liên, xuxubungbu2 others thích bài này.

    3. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Ồ la la, tem.....động phòng...

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 89: Phu thê đối thoại

      Edit: Tiểu Ngữ

      “Hắc.”

      Thủy Lung nghe vậy khỏi cười ra tiếng, hứng thú nhìn lộ ra nụ cười trầm, nhàn nhạt : “Như thế có quá độc ác ?”

      Ai dè, ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực ngưng trọng, bàn tay ôm eo ếch của càng siết mạnh, mạnh mẽ như muốn đem nàng nhét vào ngực, : “Đúng là tiểu hồ ly thích quyến rũ người mà!”

      Nữ tử trước mặt được trang điểm khéo léo liền làm lộ ra ngũ quan xinh đẹp, đối với cười lạnh nhưng có ác ý, trái lại còn làm lộ ý cười nồng đậm và trêu tức, ánh mắt giống như lưỡi câu đem lòng người câu hết.

      Nụ cười tà ác này, ràng có ý dụ hoặc người khác.

      Bỗng nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy may mắn, nàng có để lộ nụ cười ‘tà ác’ này trước mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân.

      Thủy Lung vừa nghe thở phào nhõm, liền biết tâm trạng của khôi phục như binh thường. định hỏi số chuyện chính, nàng lại cảm thấy khí chung quanh đột nhiên thay đổi, cái mặt tuấn của nam tử ôm nàng lại lạnh xuống.

      “Khăn hỉ đâu?” Trưởng Tôn Vinh Cực vuốt ve gò má nàng. Tuy có dậm thêm chút phấn trang điểm, nhưng da thịt nàng vẫn mềm mại như trước, chỉ thiếu vài phầm nhẵn bóng, nhu hòa.

      Đây là chỗ thiếu hụt gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Thủy Lung, ràng là da thịt trơn bóng nhẵn nhụi, trắng mịn như đậu hủ, khiến lúc người ta sờ soạng rất sợ nó bị vỡ nát. Cố tình da mặt nàng lại vàng khô cứng ngắc, tựa như lớp da hư, đem toàn bộ ngũ quan sinh động che giấu .

      Thủy Lung rất tự nhiên: “Lấy xuống rồi.”

      Khăn hỉ đỏ thẫm còn ở đầu, tự nhiên là được lấy xuống.

      “Ai lấy?” Giọng Trưởng Tôn Vinh Cực ấn chứa nguy hiểm.

      Thủy Lung nhăn mày cái, trái lại cảm thấy may mắn người lấy khăn hỉ xuống là nàng: “Là ta.”

      Lời này vừa rơi xuống, Khí lạnh vây quanh cơ thể Trưởng Tôn Vinh Cực tiêu tán ít, nhéo hai má nàng: “Khăn hỉ là để cho ta lấy xuống.”

      Thủy Lung để mặc cho ngón tay ngắt nhéo chút, phát giác ngón tay dường như thỏa mãn dừng lại mặt nàng, đương nhiên nàng quen như vậy rồi, hơi nghiêng mặt qua bên, tránh ma trảo của : “Tình huống như thế, ta còn có thể đợi ngươi trở lại lấy khăn hỉ xuống à?”

      Trường Tôn Vinh Cực : "Có thể."

      Thủy Lung chuẩn bị phản bác, lại nghe thấy tiếp: “Nàng có thể cáo trạng cho ta biết, có ý tin tưởng ta, như vậy mọi chuyện đều có thể.”

      Đầu óc Thủy Lung vô cùng nhạy bén, liền nhận ra ý trong lời của . Cáo trạng? Tin tưởng? Sóng mắt nàng lưu chuyển, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi: “Ngươi sớm biết ý định của ta và mưu của thái hậu?”

      “Biết.” Trưởng Tôn Vinh Cực nắm ống tay áo của nàng, lạnh nhạt : “ quần áo có bột phấn Thanh Cổ, bình thường sao, nhưng khi bị dính rượu, nó biến thành xuân dược cực kì mạnh, từ từ thấm vào da thịt.”

      sai, đây cũng chính là kết quả Thủy Lung điều tra được.

      Tuy mọi chuyện thái hậu làm rất cẩn thận, nhưng bà ta biết Mộc Tuyết bên người nàng chính là cao thủ dùng cổ, trải qua những gì mà Thủy Lung phân tích về lòng dạ của thái hậu, nàng đoán bà ta dùng thủ đoạn này mấy lần rồi, kết hợp với những gì Mộc Tuyết quan sát tỉ mỉ, rốt cuộc cũng phát chỗ khác thường hỉ phục, cũng sớm tìm ra phương pháp giải quyết.

      Cũng vì vậy, nàng mới mặc bộ đồ nàng mà lên kiệu hoa.

      Thủy Lung biết Trưởng Tôn Vinh Cực cơ bản hiểu mọi chuyện, nàng chẳng những giận thờ ơ lạnh nhạt, trái lại nàng còn vì sáng suốt của mà bội phục. Nàng vốn nghĩ biết chuyện gì hết, ngờ lại là người hiểu nhất.

      Trưởng Tôn Vinh Cực : “Chỉ cần nàng cáo trạng với ta, ta liền có thể giải quyết hết thảy, để cho nàng bình yên ngồi đợi ta vén khăn hỉ.”

      Đáng tiếc nàng làm như vậy, thậm chí lúc bị thái hậu làm khó, nàng cũng muốn tìm ta nhờ giúp đỡ.

      Thủy Lung hiểu ý tứ trong lời của Trưởng Tôn Vinh Cực, cũng hiểu bất mãn ở chỗ nào.

      Đúng như Trưởng Tôn Vinh Cực , nàng còn chưa có tin tưởng .

      Nàng tin , cái này nàng tự biết. Nhưng mà nàng ỷ lại vào , nàng chưa từng ỷ lại vào bất kì người nào, hoàn toàn biết ỷ lại như thế nào. Từ xưa tới nay, nàng ủng hộ việc tự mình cố gắng, chỉ có tự mình cố gắng mới có thể bảo vệ chính mình, ỷ lại vào người khác chỉ khiến bản thân bị động. Hoặc là, ngày nào đó mất người che chở, ngày đó chính là ngày bản thân bị diệt vong.

      Vì vậy, khi nàng nhận ra lòng dạ của thái hậu, lúc bị thái hậu làm khó, nàng hề tìm Trưởng Tôn Vinh Cực giúp đỡ, mình tìm cách đối phó, thà rằng nàng nhờ Mộc Tuyết giúp đỡ, chứ muốn Trưởng Tôn Vinh Cực nhúng tay vào.

      Thủy Lung thu lại suy nghĩ, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực : “Lúc ngươi biết hết mọi chuyện, ngươi có thể cho ta biết, hoặc nếu muốn , ngươi cũng có thể tự mình giải quyết, đỡ làm phiền ta.”

      phải tính tình của luôn như thế sao?

      Mọi chuyện luôn lấy mình làm trung tâm, nghĩ cái gì liền làm cái đó.

      “Bạch Thủy Lung.” Trưởng Tôn Vinh Cực thấp giọng kêu tên nàng.

      Hiếm khi Thủy Lung ngớ người, chợt nàng phát mình sớm quen Trưởng Tôn Vinh Cực gọi nàng là A Lung, rất ít nghe gọi cả họ lẫn tên nàng.

      TRong thanh của Trưởng Tôn Vinh Cực lộ ra chút tức giận: “Là tự nàng , nàng muốn bị trói buộc, muốn ta tôn trọng ý nguyện của nàng.”

      Dựa theo tính cách Trưởng Tôn Vinh Cực, ai chọc tức giận người đó nhất định nhận hậu quả vô cùng bi thảm. Vậy mà đối với Thủy Lung, kiên trì và ranh giới của ngừng đổi mới, ngừng mở rộng, bất tri bất giác bản thân thà tự mình hờn dỗi, cũng muốn để Thủy Lung tức giận.

      Nếu tại, thái hậu muốn đối phó với nữ tử khác mà phải Thủy Lung, nếu Trưởng Tôn Vinh Cực biết được chuyện đó, tuyệt đối chút để ý. Nhưng sau khi biết chuyện này có liên quan đến Thủy Lung, liền thể bình tĩnh, lửa giận bừng cháy khôn cùng.

      Nguyên bản, vốn tự mình giải quyết, nhưng thấy Thủy Lung có kế hoạch của nàng hết rồi, hề muốn giúp đỡ, liền nhẫn nhịn để cho nàng xử lí, trong lòng vẫn hi vọng Thủy Lung cho nghe hết thảy mọi chuyện, đợi mãi đến ngày thành hôn hôm nay vẫn thấy nàng gì.

      Vừa nghĩ tới chuyện thê tử của mình ngồi trong tân phòng, bị nam nhân khác thấy trước, vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực càng lạnh lùng hơn.

      Mặt Trưởng Tôn Vinh Cực chút thay đổi, nhìn chòng chọc Thủy Lung. Ánh mắt sắc bén chút gợn sóng với Thủy Lung: “Hôm nay nàng như vậy, có phải sau này ta cần hỏi ý kiến của nàng, cứ việc dựa theo ý kiến của mình mà làm đúng ?”

      “Được rồi, ta sai rồi!!!” Thủy Lung nhiệt tình thừa nhận sai lầm của mình, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực : “Ta nhận sai rồi, ngươi vẫn phải tôn trọng ý nguyện của ta!” Lúc dứt câu, nàng nhạy bén phát trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lóe lên chút rầu rĩ, đáy mắt có chút tiếc nuối.

      Có vẻ như để có thể nhìn tới ý nguyện của nàng, hoàn toàn dựa theo tâm trạng của mà làm.

      Thủy Lung khỏi bật cười, dùng ánh mắt mềm mỏng như làn thu thủy nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Tính cách của bọn họ cũng phải xứng đôi nhau, cũng phải là bù đắp lẫn nhau. Thế mà bất tri bất giác sáp vô chỗ liền nảy sinh tình cảm. Sau đó, dần thay đổi vì đối phương, cố gắng từng chút để hợp nhau, biết tương lai ra sao đây.

      Thế nhưng, mặc kệ tương lai như thế nào, Thủy Lung cảm thấy trong đáy lòng có thứ tình cảm rất đặc biệt, kiếp trước nàng chưa từng có, chỉ Trưởng Tôn Vinh Cực mới có thể mang đến cảm thụ kì lạ này cho nàng.

      “Về sau, ta cố gắng để ỷ lại vào ngươi.” Lời vừa vọt ra khỏi miệng, Thủy Lung cũng cảm thấy kinh ngạc khi bản thân chịu nhún nhường. Phát sau khi ra lời này, trong lòng nàng cũng có buồn bực khi phải nhường nhịn , trái lại có chút thoải mái khó tả. Lập tức tiếp: “Cho dù thể ỷ lại hoàn toàn, nhưng nếu có chuyện gì phiền phức, ta tìm ngươi bàn bạc.”

      Giọng mềm mại, tràn đầy ý cười và an ủi của nàng khiến tâm tình buồn bực của Trưởng Tôn Vinh Cực biến mất theo gió, tìm ra dấu vết.

      Trưởng Tôn Vinh Cực ngoéo khóe miệng cái… lập tức nghĩ bỏ qua cho Thủy Lung như vậy quá mức dễ dàng. Liền mím chặt môi, chẳng ừ chẳng hử gì với lời của Thủy Lung.

      Thủy Lung buồn cười thôi, nhưng vẻ mặt lộ ra chút trêu tức nào cả, nghiêm túc đem chủ đề dời : “Bên đại sảnh như thế nào?”

      Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn còn muốn lấy được đồng ý của Thủy Lung, nhưng nàng lại đem chủ đề chuyển sang chỗ khác, liền có cách tiếp tục bàn tới chuyện trước, giọng điệu vui đáp: “Loạn.”

      chút nghe coi.” Thủy Lung rất chi là hứng thú.

      Trưởng Tôn VInh Cực thích nhất dáng vẻ chau mày của nàng, luôn lộ ra kiêu ngạo, xinh đẹp lại rất lẳng lơ khiến tâm tình trở nên sung sướng, khỏi vươn tay vuốt mặt nàng, nàng biết mọi chuyện bên ngoài: “Tỳ nữ ở trước mặt khách mời múa thoát y cầu hoan, quấy rối khách mời, thái hậu mang tâm tình tốt bỏ về.”

      Thủy Lung nghe lời đạm nhạt của , đặc biệt là khi nghe gọi thái hậu cũng có khác biệt bao nhiêu, khỏi dâng lên nghi ngờ.

      phải tình cảm Trưởng Tôn Vinh Cực dành cho thái hậu rất đặc biệt hay sao.

      Bởi vậy, nàng mới cố tình thiết kế vở kịch này, chỉ đánh cho thái hậu bạt tai, cũng là chứng minh cho thấy mọi chuyện thái hậu làm. Ai ngờ, căn bản cần nàng chứng minh, Trưởng Tôn Vinh Cực sớm biết.

      “Chuyện này ngươi thấy như thế nào?” Thủy Lung hỏi .

      Chỉ cần trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn còn thái hậu, ân oán giữa nàng và thái hậu khó phân thắng bại. Trưởng Tôn Vinh Cực đương nhiên trở thành người trung gian quan trọng nhất, thái độ của quyết định chiều hướng của kết quả.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn vào mắt nàng, hỏi lại: “Nàng nghĩ ta làm thé nào?”

      Thủy Lung cười : “Ban đầu, ta mặc bộ hỉ phục làm thái hậu mất mặt. Nếu ta mặc, còn gây rối loạn trong đại sảnh, chẳng khác nào tát vào mặt bà ta, hoàn toàn trở mặt với bà ta.”

      “Ta vốn muốn lợi dụng nữ tỳ kia chứng minh cho ngươi thấy giá y này có vấn đề, nhưng tại ngươi biết từ lâu rồi, ta cũng cần phải giải thích thêm.”

      “Ta muốn hỏi ngươi làm như thế nào, dĩ nhiên tốt nhất là có thể đứng bên cạnh ta.”

      “Song, nếu ngươi cảm thấy khổ sở, ngươi có thể chọn cách trung lập, cần quan tâm bên nào hết. Cứ để mặt bọn ta chơi đùa .”

      Thủy Lung hơi, vẻ mặt mang nụ cười nhàn nhạt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Quả , nàng rất quan tâm đến cảm nghĩ của , bằng việc tuyệt đối làm lộ liễu như vậy, sớm mọi cho biết.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 90: Cưng chiều vô hạn

      Edit: Tiểu Ngữ

      “Nàng nên nhớ kĩ lời ta .”

      Con ngươi đen của Trưởng Tôn Vinh Cực cuốn lên vòng xoáy dữ dội, khiến người ta dám nhìn thẳng, nhưng bị nhìn chăm chú như vậy làm người ta có biện pháp tránh né tầm nhìn của , bị ép buộc phải thừa nhận chèn ép của .

      Thủy Lung khước từ, cười khẽ : “Lời ngươi ít nha.”

      “Lời lúc ta cầu hôn nàng triều.” Trưởng Tôn Vinh Cực cố gắng nhắc nhở nàng, tựa hồ nàng nhớ bỏ qua.

      Lời ngày hôm đó triều sao, Thủy Lung đều nhớ, nhưng muốn nàng bỏ qua dễ dàng như vậy có cửa đâu. Nàng nhíu mày , vẻ mặt của nàng biểu lộ nàng nhớ.

      Nhưng nhớ là chuyện, còn hiểu ý hay lại là chuyện khác.

      Trưởng Tôn Vinh Cực tức giận nắm cằm nàng, khiến nàng ngửa đầu lên, đem cả khuôn mặt nàng lộ ra trước mặt : “Trong thiên hạ này, ta chỉ cưng chiều người, chính là thê tử của ta – Bạch Thủy Lung.”

      Thủy Lung: “Cưng chiều người cũng có giới hạn.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực : “Nàng có thể thử xem giới hạn ở chỗ nào.” Sóng mắt nhoáng lên, sắc mặt chợt lên u tối.

      Giới hạn của dành cho nàng là ở đâu, ngay cả cũng phân .

      chờ Thủy Lung trả lời, tiếp: “Dựa vào giảo hoạt của nàng, xác định có thể khống chế tốt giới hạn, chạm đến giới hạn của ta, lại để bản thân bị thương, phải sao?”

      Lời chậm chạp nhàng, dường như lời trong lòng bị người ta nắm trong lòng bàn tay, thử thăm dò tìm điểm mấu chốt của người đó, giống mình. Cẩn thận lĩnh hội, có thể cảm nhận được luồng dung túng ở trong đó.

      Mắt Thủy Lung lóe sáng, hai tay ôm hông Trưởng Tôn Vinh Cực, dáng vẻ nhìn như rất ngoan ngoãn nhưng phục tùng, khẽ : “Có thể cưng chiều đến nỗi biết phân biệt đúng sai, chẳng phân biệt được bạn bè chánh tà?”

      Nàng cũng ngờ bản thân có thể ra lời như vậy, nàng lại hỏi nam nhân rằng có thể nuông chiều nàng đến mức độ nào. Câu hỏi như vậy đúng là kì quái, nhưng sao trong tim nàng lại dâng lên xúc đông, khiến nàng thể già mồm cãi láo.

      “Có thể.” câu nhẹn nhàng chậm chạp từ miệng Trưởng Tôn Vinh Cực ra, tựa như có ý thức được sức nặng của lời hứa này.

      Thủy Lung cười tiếng, : “ như vậy là ngươi đồng ý đứng bên phe ta, ta muốn xử lí thái hậu như thế nào cũng được à?”

      Trường Tôn Vinh Cực : “Giữ lại mạng bà ta là được.”

      Chỉ cần giữ lại cái mạng cho bà ta cái gì cũng được à?

      Thủy Lung thoáng kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực. Lẽ nào nàng nghĩ sai? Tình cảm Trưởng Tôn Vinh Cực dành cho thái hậu sâu đậm lắm?

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn ra nghi hoặc của nàng: “Thế nào?”

      Thủy Lung thẳng thắn : “ phải ngươi rất kính thái hậu sao?”

      Ít nhất lúc ở triều cầu hôn nàng, khi nghe Trưởng Tôn Lạc Dần nhắc tới thái hậu, phản ứng của ràng là quan tâm.

      nữ nhân sinh ta, nuôi ta, thương ta thôi.” Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt đáp.

      Đây chính là ấn tượng và tình cảm mà dành cho thái hậu.

      Từ miệng nghe ra tình cảm sâu đậm bao nhiêu, nhưng nàng có thể cảm nhận được địa vị của thái hậu trong lòng giống.

      Thủy Lung phỏng đoán, lấy tính cách của Trưởng Tôn Vinh Cực mà , mặc kệ nam hay nữ đều là người xa lạ, phân chia địa vị cũng có người hữu dụng và người vô dụng sao? Nữ nhân được ra ba điều kiện liền chứng tỏ đối với người đó bất đồng.

      Trong lúc Thủy Lung còn suy tư, Trưởng Tôn Vinh Cực đem nàng ôm tới giường, thanh nhàng vang lên trong tân phòng mờ tối: “Trước kia, có ít cung nữ muốn gần gũi ta cũng bị thái hậu đối xử như thế.”

      Thủy Lung ‘Hử?’ tiếng, có chút hứng thú: “Phản ứng của ngươi thế nào?”

      Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay lấy trâm cài tóc đầu nàng xuống: “ có phản ứng gì hết, cũng có cảm giác.”

      ràng chưa bao giời giúp nữ tử tháo trâm cài tóc xuống, hơn nữa Thủy Lung trang điểm kiểu dâu, trâm cài tóc đầu vừa đa dạng lại vừa tinh tế, bị kéo xuống làm da đầu đau xót. Động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng dừng lại chút, tay ôm eo nàng nhàng xoa bóp, trấn an nàng. Tiếp theo đó, cẩn thận giúp nàng lấy mũ phượng xuống.

      Thủy Lung bị động tác cẩn thận của chọc cười, cũng có cự tuyệt chăm sóc của , suy nghĩ mấy giây : “Là vì địa vị của thái hậu ở trong lòng ngươi cao hơn mấy người đó sao?”

      Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng cái, chợt lóe chút kinh ngạc.

      Thủy Lung suy ngẫm, quả nhiên bị nàng đoán đúng. Sau đó, thấy Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu, nhàn nhạt : “ cần phải vì người ngoài mà chọc thái hậu vui.”

      Thủy Lung tiếp: “Nhưng mà lần này thái hậu hãm hại ta, ngươi có cảm giác gì?”

      Trưởng Tôn Vinh Cực lại gật đầu, cuối cùng cũng lấy mũ phượng tinh sảo đầu nàng xuống, để xuống cái bàn bên cạnh giường, : “Ta rất tức giận.” Giọng ám trầm làm độ chân trong lời của .

      Thủy Lung nhướng mày cười: “Cho nên ngươi mới đứng về phía ta?”

      Trường Tôn Vinh Cực lắc đầu, dùng tay đem tóc nàng xõa xuống, chậm rãi vuốt ve: “So với chuyện muốn thái hậu buồn, ta càng muốn nàng vui, muốn nàng bị người khác bắt nạt, muốn để nàng chịu uất ức.”

      “Ta càng thích nhìn dáng vẻ nàng bắt nạt người khác.” Trường Tôn Vinh Cực , hề cảm thấy lời của mình bá đạo lại tùy hứng biết bao.

      “Ha ha…” Thủy Lung nghe xong cười vui vẻ, thô lỗ đem đầu của kéo tới trước mặt mình, chủ động ngậm lấy đôi môi của , hung hăng giày vò.

      giày vò cũng quá đáng chút nào, nụ hôn của nàng hề dịu dàng như nữ tử nên có, ngược lại giống như chinh phạt xâm chiếm, tràn đầy bạo lực, làm người ta cảm nhận ra loại nhiệt tình khác biệt, nóng chảy như lửa có thể thiêu đốt toàn thân, ngay cả môi bị cắn vỡ cũng có cảm giác, nó như biến thành loại chất gây nghiện vừa hấp dẫn vừa ngọt ngào, khiến người ta muốn ngừng mà thể.

      Trưởng Tôn Vinh Cực làm sao có thể nhịn được mê hoặc, chút nào yếu thế hôn đáp trả lại, đem bị động biến thành chủ động, đồng thời đem nàng đẩy ngã xuống giường, giữ chặt hai tay nàng, dùng chân chen vào giữa hai chân nàng, tạo thành tư thế hết sức mờ ám.

      “Hô…”

      Lúc hai người gắn bó với nhau, liền sớm thở hồng hộc.

      Thủy Lung ngửa đầu nhìn cặp môi sưng đỏ, khóe miệng bị rách của Trưởng Tôn Vinh Cực, cười vô cùng sung sướng, chân mày gợi lên vòng cung, lộ ra cử chỉ lẳng lơ say lòng người, liền mở miệng trước: “ hổ là người ta chọn, miệng mồm càng ngày càng ngọt, càng ngày càng biết lấy lòng ta.”

      Lúc chuyện, nàng cảm thấy miệng lưỡi khô lại hơi tê dại, khỏi vươn đầu lưỡi đỏ bừng ra liếm liếm môi.

      Trường Tôn Vinh Cực nghe lời của nàng , chân mày cau lại, lộ ra chút bất đắc dĩ lại vui.

      Tiểu Hỏa Hồ này luôn luôn giảo hoạt chút nào thay đổi, ràng thích làm nũng lại chịu thừa nhận. Có đôi khi ngoan ngoãn nghe lời khiến biết phải làm sao, có khi lại gan dạ ra vẻ như nam tử hán, đem lời phong lưu của nam tử hết sức lưu loát, khiến người ta hận thể dạy dỗ nàng phen.

      Trưởng Tôn Vinh Cực cúi đầu ngậm lấy cái lưỡi đỏ tươi liếm môi của Thủy Lung.

      "Ừm?" Thủy Lung trợn mắt nhìn, đầu lưỡi bị đối phương cắn có chút tê tê, ngay cả cũng được.

      Cái này chỉ đơn giản là ngậm rồi liếm, có kịch liệt như lúc hôn môi, cũng có dịu dàng như kiểu chuồn chuồn lướt nước, chỉ là mập mờ tham lam liếm liếm. Từ đầu lưỡi đến khóe miệng rồi tới toàn bộ đôi môi, vừa gặm vừa cắn vừa mút, giống như ăn kẹo vậy.

      "Này." Thủy Lung nghiêng đầu, né tránh động tác muốn gặm mặt mũi nàng của , vẻ mặt hoạt bát vui cười lại trêu tức: “Mặt đều là son bột nước, ngươi còn muốn ăn?”

      Động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực dừng lại chốc.

      ghét mùi son của nữ tử nhưng cũng thích, có chút khiết phích, kêu ăn son phấn của con , vậy tuyệt đối có khả năng.

      Thủy Lung còn nghĩ rằng nàng hoàn toàn khiến Trưởng Tôn Vinh Cực ghê tởm rồi, nàng chợt nhớ Bạch Nha từng bị nước hoa làm sặc, bộ dạng con sư tử trắng nhảy mũi, rất là thú vị.

      Trong lúc nàng ngây người, liền cảm thấy chóp mũi đau xót. Trợn mắt nhìn lại liền thấy Trưởng Tơn Vinh Cực cắn mình, khỏi ngẩn người.

      Trưởng Tôn Vinh Cực lại cắn mặt nàng, sau đó chuyển mục tiêu đến tai nàng, giọng : “Sau này đừng trang điểm nữa.”

      phải là vì thích mùi vị khác bám người nàng, cũng thích son phấn mặt nàng, càng là vì khi nàng trang điểm nàng rất đẹp. Tuy xinh đẹp lại thiếu phần sức sống, nhưng so với trước kia xinh đẹp hơn nhiều.

      thế gian này có nhiều người nhìn trộm sắc đẹp của nàng, cho dù là mỹ nhân đầu gỗ cũng có vô số người truy đuổi.

      “À.” Thủy Lung nhàn rỗi lên tiếng, có trả lời ràng.

      Kĩ thuật trang điểm của nàng có thể so với thuật dịch dung, về sau có thể còn dùng tới, nàng làm sao có thể đồng ý với Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Trưởng Tôn Vinh Cực cũng có truy vấn tiếp, chỉ là sức lực gặm lỗ tai nàng hơi nặng, ràng là muốn trừng phạt nàng.

      Thủy Lung bị gặm vừa tê lại vừa ngứa, thân thể dần có phản ứng, liền đưa tay sờ thân thể .

      Chỉ là tay nàng còn chưa chạm đến Trưởng Tôn Vinh Cực, bị nắm, ngay sau đó đưa tay tháo dây thắt lưng hông của nàng xuống, dùng thắt lưng đỏ thẫm của trói hai tay nàng lại, còn buộc thành nơ con bướm rất xinh.

      Thủy Lung nhìn con bướm hai cổ tay, giống như nhớ tới cái này là do nàng dạy cho , tại lại áp dụng lên người nàng. Nàng hoảng loạn, nụ cười tinh ranh lại trêu tức: “Làm gì vậy?”

      Trường Tôn Vinh Cực nhìn , bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.

      Ra giường bằng tơ lụa đỏ thẫm làm nền, nụ cười của nam tử mặc hỉ phục vô cùng trong sạch, nhưng cũng tăng thêm diêm dúa lẳng lơ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần như tiên lại như , khiến người ta rơi vào trầm luân.

      Thủy Lung chớp mắt ngây thơ, nghe giọng trầm thấp thanh thuần của nam nhân chậm rãi vang lên: “Đương nhiên là cùng nàng động phòng.”

      Trái ngược với giọng mềm thanh khiết chính là động tác cưỡng ép của , cầm hai tay nàng cột vào hai bên cạnh giường.

      Thủy Lung rất ngạc nhiên lại bình tĩnh nhìn : “Động phòng có cần trói ta ? Chẳng lẽ ngươi sợ như lần trước bị ta…đè?” Chữ cuối cùng bị nàng cố ý nhấn mạnh, nàng là muốn khiêu khích cảm xúc của Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Trường Tôn Vinh Cực trầm mặc nhìn nàng, trong đôi mắt u cuồn cuộn sóng dữ, dục vọng cố đè nén hoàn toàn bại lộ, cho người ta cảm thấy cực kì nguy hiểm, harp dẫn lại run sợ. Nụ cười môi càng sâu hơn, trong nụ cười dịu dàng còn có dục vọng dày đặc khiến người ta khó phân biệt chánh tà, vừa thánh khiết lại vừa tà, như lại như tiên.

      "Yên tâm."

      .

      Yên… Yên tâm?

      Yên tâm cái gì!

      Đột nhiên, Thủy Lung có dự cảm xấu, chính nàng lại chơi đùa với lửa rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :