1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 84: Thịnh yến khói lửa

      Edit: Tiểu Ngữ

      Thành Kỳ Dương dưới chân thiên tử, mọi chuyện bọn họ làm bao lâu liền được truyền vào trong cung, truyền tới tai Trưởng Tôn Lạc Dần và thái hậu. Sau khi thái hậu biết tin, liền sai người gọi Trưởng Tôn Lạc Dần đến.

      Trưởng Tôn Lạc Dần mặc quần áo bình thường tới Cung Tường Minh gặp thái hậu, cung kính thi lễ.

      Hoàng thái hậu khoát khoát tay, : “Mẹ nhiều lần, trong cung của mẫu hậu cần nhiều lễ nghĩa như vậy.”

      Trường Tôn Lạc Dần : “ thể bỏ lễ nghĩa.”

      Thái hậu nhàng mỉm cười, để ngồi bên cạnh bà.

      Trường Tôn Lạc Dần ngồi xuống, liền thấy tay bưng trà của thái hậu được băng bó, nhịn được hỏi: “Tay mẫu hậu bị sao vậy?”

      Thái hậu nhìn tay bị thương của mình, nhớ lại lúc Trưởng Tôn Vinh Cực nghe chuyện liên quan đến Bạch Thủy Lung, lập tức cần do dự xoay người bỏ , sắc mặt bà ta khẽ thay đổi, giọng điệu vẫn mềm mại như cũ: “ có gì, cẩn thận nên bị thương thôi.”

      Trưởng Tôn Lạc Dần suy đoán mọi chuyện đơn giản, nhớ tới chuyện Trưởng Tôn Vinh Cực vào cung, nhíu mày : “ lẽ Vinh Cực lại chọc mẫu hậu buồn bực?”

      “Aiz.” Thái hậu khẽ than, lắc đầu : “Đứa Vinh Nhi này làm sao gây chuyện chứ, chỉ là…”

      lời cử chỉ, Trưởng Tôn Lạc Dần cũng hiểu được ý của bà, tiếp lời bà: “Mẫu hậu cảm thấy buồn phiền vì chuyện giữa Bạch Thủy Lung và Phương Tuấn Hiền sao?”

      Thái hậu gật đầu: “ là người sắp thành hôn rồi, sao cứ chịu an phận như thế chứ.”

      “Tính cách của Bạch Thủy Lung từ xưa đến nay đều như vậy, có tài nhưng phóng túng, cho nên hôm nay nàng ta mới gây ra chuyện phóng hỏa trả thù như vậy.” Trường Tôn Lạc Dần .

      “Nhưng thanh danh của nàng ta trong lòng dân rất thúi, bây giờ sắp lập gia đình còn gây ra chuyện như vậy, là…aiz.” Thái hậu làm bộ đưa tay xoa thái dương, lộ ra nét mặt uể oải.

      Trưởng Tôn Lạc Dần thấy vậy liền vội vàng : “Mẫu hậu đừng lo lắng, chuyện giữa Bạch Thủy Lung và Phương Tuấn Hiền có chút kì quặc. Bạch Thủy Lung phóng lửa đốt ba cửa tiệm, là bởi vì công trường sản xuất xà phòng thơm của nàng ta bị người ta đốt. Thế nên nàng làm như vậy cũng là có nguyên nhân, vẫn chưa hoàn toàn làm ra chuyện xằng bậy, chỉ cần làm chuyện quá đáng là được. ảnh hưởng tới chuyện thành thân của nàng ta và Vinh Cực.”

      “Quá đáng?” Thái hậu hơi biến sắc nghiêm mặt nhìn Trưởng Tôn Lạc Dần, cau mày : “Dần Nhi, nếu mẫu hậu lên tiếng ngăn cản, con có đồng ý cuộc hôn này ?”

      Biểu tình mặt Trưởng Tôn Lạc Dần có chút mất tự nhiên: “Mẫu hậu đùa, hôn này là tự Vinh Nhi cầu xin, nhi thần muốn ngăn cũng ngăn được.”

      Thái hậu khẽ hừ: “Con cho là suy nghĩ này của con có thể giấu được mẫu hậu sao? Mẫu hậu biết con lo lắng chuyện gì, chỉ là di chiếu của tiên hoàng mà thôi…”

      Việc này bị thái hậu thẳng ra như vậy, khiến nét mặt Trưởng Tôn Lạc Dần có chút khó coi.

      Thái hậu lại xem như nhìn thấy, nhàn nhạt : “Vinh Nhi có thể đem ngôi vị hoàng đế tặng lại cho con, chứng tỏ có dã tâm đối với ngôi vua, con cần gì phải đề phòng, chỉ tổ biến khéo thành vụng!”

      "Mẫu hậu. . ." Từ Trưởng Tôn Lạc Dần kính nể mẹ ruột mình, cho dù bị đối phương thẳng ra suy nghĩ, cũng nổi giận với thái hậu. Chậm rãi bình ổn lại tâm tình: “Nhi thần xử lí nghiêm khắc chuyện này, đem ngày thành hôn của Vinh Nhi dời lại?”

      Thái hậu buông tròng mắt xuống, giọng : “ vội, trước tiên chờ coi thái độ của Vinh Nhi đối với chuyện này. Nếu cứng rắn, cứ chiều theo ý , cứ để thành thân, con cũng đừng làm người xấu, khiến tình cảm an hem bị rạn nứt.”

      Trưởng Tôn Lạc Dần thở dài: “Dạ.”

      Ban đầu, Phương Tuấn Hiền khắp nơi trình thư cáo trạng, nhưng mỗi nơi đều có tin tức gì, chút tin tức. bao lâu sau, mặt trời lặn xuống núi, phía chân trời dần dần mờ tối, ánh trăng như như trong mây mù.

      Khi Phương Tuấn Hiền quay về phủ, nửa đường đột nhiên biến sắc, xoay người chuyển hướng từ lộ lớn sang đường hẻm. Vừa vào trong ngõ hẻm, liền sử dụng khinh công, vọt tới vọt lui trong con hẻm quanh co, bóng dáng như gió táp, nếu bị người bắt gặp còn tưởng là bị ảo giác.

      Nhưng thời gian dần trôi qua, Phương Tuấn Hiền vẫn có ra khỏi ngõ hẻm, trán đẫm mồ hôi.

      “Các hạ theo ta lâu như vậy, có ý định thân à?” Cuối cùng, Phương Tuấn Hiền ngừng chân, đứng vững.

      cho rằng có thể cắt đuôi đối phương, nhưng chạy lâu như vậy, cái cảm giác bị người ta theo dõi vẫn bám theo như hình với bóng. Điều này khiến hiểu , võ công của đối phương cao hơn , chịu ra mặt là vì người nọ coi là con chuột để vờn.

      cục đá từ nơi nào đó bắn ra, tốc độ nhanh kinh khủng. Hầu như có thể là chỉ trong chớp mắt.

      Đôi mắt Phương Tuấn Hiền co rụt, biết rằng có né cũng thể tránh được, liền đưa tay ngăn cản. Mới chặn được cục đá, lại có hai cục khác bay tới, nghiêng người dùng chưởng lực đánh cản hai cục đá, ngay sau đó có ba cục đá bay tới.

      Thời khắc này, nếu Phương Tuấn Hiền còn biết đối phương chơi sống phí quá rồi.

      “Có thể sử dụng ám khí với tốc độ như vậy… Các hạ chính là Tật Phong Thủ - Phong Giản nổi danh trong giang hồ.” Phương Tuấn Hiền vừa nghĩ liền có đáp án, hướng về phía phóng ám khí bay tới. Nhảy lên tòa lầu có mái ngói xanh, liền thấy nam tử tuyệt sắc mặc hỉ bào đỏ thẫm.

      Hồng y, vẻ mặt lạnh nhạt, khuynh thành tuyệt sắc như thế…



      Bạch Thủy Lung làm sao có thể coi là khuynh thành tuyệt sắc, ngay cả thanh tú bình thường cũng được.

      Lúc này, Phương Tuấn Hiền lại lơ đãng, cho tới khi trong ngực truyền đến cảm giác đau đớn mới hoàn hồn.

      “Ôi.” kêu đau tiếng, thân thể lùi về sau, nhanh chóng xoay người nhảy xuống đất tránh bản thân bị ngã úp sấp mà mất mặt. Sau khi đứng vững, liền ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà, đối mặt với nam tử mặc hồng y kia, ánh mắt lóe sáng: “Võ vương có ý gì?”

      Nụ cười của giống như gió độc lưỡi dao, lại khiến trái tim người ta băng giá.

      Trường Tôn Vinh Cực gì, cũng có hành động gì, cả người liền bay từ nóc nhà xuống trước mặt Phương Tuấn Hiền.

      Con ngươi Phương Tuấn Hiền thắt chặt, định lùi về phía sau, nhưng lại chậm hơn Trưởng Tôn Vinh Cực bước. Bụng truyền tới cảm giác đau đớn, trong chớp mắt lục phủ ngũ tạng giống như bị lệch vị trí, cả người bị đá văng ra, kế tiếp bị người giẫm dưới mặt đất ẩm ướt dơ bẩn, thể nhúc nhích.

      "Phốc." Phun ra ngụm máu tươi, gò má trắng nõn của Phương Tuấn Hiền cũng dính đầy máu tươi, kinh ngạc nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Vinh Cực, sóng mắt bắt đầu dũng động nhưng có lên tiếng, mơ hồ đoán được nguyên nhân.

      “Chính là cái tay này nắm chân của A Lung?” Trường Tôn Vinh Cực nhìn Phương Tuấn Hiền tay trái, lười biếng hỏi.

      Phong Giản đứng phía sau: “Dạ.”

      Răng rắc!

      Trưởng Tôn Vinh Cực dẫm nát bàn tay của Phương Tuấn Hiền, thanh gãy vụn của xương vang lên như đậu phộng rán chảo dầu.

      Phương Tuấn Hiền rên lên tiếng, cắn môi cầu xin tha thứ, sắc mặt trắng bệch, trán đều là mồ hôi do đau đớn mà tuôn ra, càng khiến khuôn mặt xinh đẹp trở nên điềm đạm đáng . Nhưng mà ánh mắt sắc bén như lưỡi đao của làm người ta nhận lầm đáng thương, để người ta cảm nhận được kiêu căng bất tuân của .

      Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn như cũ dẫm bàn tay mà chà sát, vẻ mặt lạnh nhạt trong trẻo lại lười nhác nhìn ra cảm xúc, tựa như làm chuyện gì đó rất sơ sài, từ cao nhìn xuống vẻ mặt đau đớn, nhẫn của Phương Tuấn Hiền.

      “Thắt lưng cũng bị chân A Lung ôm qua?” Trường Tôn Vinh Cực lại hỏi.

      Phong Giản giọng : “Dạ.”

      Tròng mắt Phương Tuấn Hiền có rút như bị kim châm. Xương tay bị đứt, còn có biện pháp khôi phục. Nhưng xương chậu bị đứt, muốn khôi phục là chuyện rất khó, thậm chí cả đời này biến thành người tàn phế, nhìn chòng chọc Trưởng Tôn Vinh Cực, môi mím chặt tái nhợt, vẫn lời, đôi mắt lại sáng như ban ngày.

      Trưởng Tôn Vinh Cực giơ chân, hời hợt đá vào xương chậu Phương Tuấn Hiền.

      Động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực trong mắt Phương Tuấn Hiền giống như đoạn phim chiếu chậm, nhìn như chỉ nhàng nhưng ra đó là cú đá sử dụng mười phần công lực, cảm giác được nội lực tới gần hông mình, con ngươi của cũng ngừng trợn to, tựa như bị nghẹt thở.

      Khi cái chân kia cách hông chừng ba tấc, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng và ác độc đáng sợ, môi tái nhợt mơ hồ mở ra, lại thở mạnh hơi.

      Thời gian giống như đứng lại, Trưởng Tôn Vinh Cực dừng chân cách hông Phương Tuấn Hiền tấc.

      " xin tha?" Trường Tôn Vinh Cực hờ hững hỏi.

      Phương Tuấn Hiền mạnh giật mình, biến hóa bất thình lình khiến chưa kịp phản ứng, ngay cả thở cũng quên mất, khiến cho khuôn mặt căng phồng đỏ bừng lên.

      Chân Trưởng Tôn Vinh Cực dừng ở trung nặng đá tới.

      “A!” Phương Tuấn Hiền đau đớn kêu to, tuyệt vòng và lạnh lẽo trong mắt cứng lại, thở hổn hển.

      Trường Tôn Vinh Cực thu chân về, với : “Ngươi nên trêu chọc A Lung.”

      Phương Tuấn Hiền rũ xuống con ngươi, sau khi ngẩng đầu lên thấy bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực đâu, nằm mặt đất nhúc nhích, nhìn bầu trời trăng sáng và đầy sau, trong đầu lên hai bóng dáng mặc hồng y, cảm giác áp bức bi quan, sau đó lại nở nụ cười.

      “Ngươi còn muốn nằm vật dưới đất bao lâu hử?”

      Phương Tuấn Hiền kinh ngạc nhìn về phía phát ra thanh, thấy nam tử ăn mặc quần áo màu xám tro, mới nhớ người này là Tật Phong Thủ - Phong Giản.

      Phong Giản ngồi nhánh cây, : “Ngươi nằm ở đây nhất định bỏ qua vở kịch hay.”

      Phương Tuấn Hiền im lặng hồi mới lạnh giọng lên tiếng: “Như vậy nhờ các hạ đưa ta về phủ thượng thư.”

      “Bản thân ngươi có chân còn muốn ta đưa ?” Trong giọng Phong Giản kèm theo tiếng cười cợt.

      Phương Tuấn Hiền ngẩn ra, trong chớp mắt còn cho là đối phương đùa giỡn mình. khắc sau, đột nhiên phát , eo có chút đau đớn nhưng mà vẫn có cảm giác, giống như bị gãy xương còn sức lực.

      thử chuyển động thắt lưng, chợt cảm thấy có chút đau nhức nhưng có ảnh hưởng gì tới động tác.
      quỳnhpinky, Chrisngười qua đường thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      TIẾP CHƯƠNG 84 ~ EDIT: TIỂU NGỮ

      Lúc này mới biết cú đá kia của Trưởng Tôn Vinh Cực có hủy , chỉ là cú đá bình thường thôi. Chỉ trách quá khẩn trương, thái độ Trưởng Tôn Vinh Cực quá lạnh nhạt và bí hiểm, đầu tiên là giẫm nát tay hết sức gọn gàng,làm nghĩ Trưởng Tôn Vinh Cực kia cũng đá nát xương chậu như đạp đứt nhánh cây mà thôi.

      Chưa từng ngờ đối phương làm như vậy, giống như mọi chuyện chỉ là trò đùa dai.

      Tâm tình Phương Tuấn Hiền lúc này rất kì quái, tuyệt vọng vốn biến mất, mối thù đối với Trưởng Tôn Vinh Cực dường như cũng biến mất có lí do, nhưng bảo oán hận Trưởng Tôn Vinh Cực đó là thể nào, chỉ là vấn đề sống chết.

      Phong Giản đứng cành cây, đối với : “May mà ngươi có mở miệng cầu xin tha thứ, nếu chủ tử chắc chắn biến ngươi thành kẻ tàn phế.”

      Phương Tuấn Hiền dùng hết sức chống tay xuống đất đứng lên, lạnh lùng liếc nhìn Phong Giản, lời liền về hướng phủ thượng thư.

      Phong Giản nhìn bóng lưng rời của , sau đó cũng biến mất khỏi cành cây.

      Lúc này, trong thành Kỳ Dương đều treo lồng đen đỏ, chiếu sáng thành Kỳ Dương tựa như ban ngày, hơn nữa còn lãng mạn và nồng nhiệt hơn ban ngày nhiều. Trong ngọn đèn mờ, bóng người lay động, tựa như ngày tết, khiến người ta cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.

      Trong Đăng Vân Lâu.

      Thủy Lung ngồi ngay chỗ Phương Tuấn Hiền ngồi vào buổi sáng, bên cạnh nàng là Mộc Tuyết và Bạch Thiên Hoa.

      Hôm nay, sau khi đốt sạch ba sản nghiệp của Phương Tuấn Hiền, nàng liền trở về phủ quận chúa, Mộc Tuyết và Bạch Thiên Hoa cũng theo nàng trở về. Ba người cùng ăn cơm tối với nhau, ăn cơm xong Thủy Lung luyện võ với Bạch Thiên Hoa lúc, thấy sắc trời tối, Bạch Thiên Hoa lại chịu về, là muốn ở lại phủ quận chúa để ngày mai đưa Thủy Lung lấy chồng.

      Nhìn thái độ kiên quyết của , Thủy Lung cũng thèm nữa.

      Chờ nàng tắm rửa xong ra phòng ngủ, Mộc Tuyết báo lại Võ vương đưa tới bức thư, mời nàng đến Đăng Vân Lâu xem trò vui.

      Bởi vậy, ba người bọn họ mới xuất tại đây.

      “Tỷ, tỷ tỷ phu chuẩn bị trò gì cho chúng ta xem?” Mặt mày Bạch Thiên Hoa đầy hứng thú.

      Từ phủ quận chúa đến Đăng Vân Lâu, miệng cứ lải nhải chưa hề nghỉ giây nào hết, còn hứng thú với trò vui mà Trưởng Tôn Vinh Cực chuẩn bị hơn cả Thủy Lung.

      Thủy Lung : " biết."

      Câu trả lời hời hợt của nàng làm Bạch Thiên Hoa cam chịu, lẩm bẩm: “Mọi người đều lúc nữ tử lập gia đình, khi đó là thời điểm bọn họ đầy tình cảm nhất, mặc kệ là vui hay buồn. Tại s, ao khi chuyện này xảy ra người tỷ lại biến thành chuyện nhạt nhẽo như vậy chứ.”

      Thủy Lung liếc mắt nhìn : “Tại sao trước đây ta phát đệ lắm lời như thế?”

      Bạch Thiên Hoa cười : “Đây là vì tỷ sắp lập gia đình, đệ hưng phấn được à.”

      “Ừ.” Thủy Lung nhìn thấy được ít cảm xúc khác trong mắt .

      Bạch Thiên Hoa cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Thủy Lung, suy nghĩ của thể nào che giấu được nữa. Nụ cười môi khỏi nhạt xuống, vẻ mặt có chút yếu đuối, bất lực: “Tỷ, người ta con gả như tát nước ra ngoài. Nữ tử sau khi lập gia đình chính là người bên nhà chồng, sau này tỷ thành Võ vương phi, cha gặp tỷ cũng phải quỳ lạy theo lễ quân thần, tỷ có còn giống như trước đây hay ?”

      Tử vở kịch trạch môn biến đổi số phận thiếu niên, lúc trước còn chưa thay đổi chính là vị công tử ăn chơi đàng đúm, bây giờ thay đổi thành quân nhân trẻ tuổi, lược bỏ phù hoa người, thay vào đó là phần kiên cường và mạnh khỏe của thiếu niên nên có.

      Chỉ là trong đáy lòng vẫn còn tồn tại phần yếu đuối, mềm mại, giống như lúc đầu ở trong căn phòng tối mờ hỏi Thủy Lung, nàng có lòng đối xử tốt với hay , có đồng ý che chở . tại, lần nữa hỏi, hiển nhiên làm lộ nội tâm yếu đuối của .

      Thủy Lung nhìn , nhàn nhạt gật đầu.

      Cái gật đầu này chính là hứa hẹn trong im lặng! Làm cho khuôn mặt bí xị của Bạch Thiên Hoa trở nên rạng rỡ, toát ra vẻ sáng sủa của thiếu niên nhiệt huyết.

      “Oa! Tỷ, mau nhìn!” Khóe mắt chợt thấy ánh lửa bập bùng, nụ cười trở thành tiếng kinh hô.

      Thủy Lung phát ra ánh lửa trước , còn chưa đợi nhắc nhở nàng quay về phía nơi bị cháy.

      , hai, ba,… Khắp nơi đều là ánh sáng rựa rỡ của tên lửa, giống như cơn mưa lửa, từ trung bay tới, rơi vào các phòng ốc lầu các, bao lâu ánh lửa hừng hực liền dấy lên, từng cột kkhói lửa cao chót vót, nổ tung thành pháo hoa.

      “…Nơi đó là phủ thượng thư à?” Bạch Thiên Hoa dám khẳng định chỉ vào chỗ đó hỏi.

      Thủy Lung liền gật đầu xác định: “Đúng là phủ thượng thư.”

      Có thể Đăng Vân Lâu là tòa kiến trúc có tầm nhìn nhất trong thành Kỳ Dương, cho dù khoảng cách nơi này và phủ thượng thư gần, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa lập lòe từ chỗ ấy, khói lửa bay lượn, tiếng nổ phịch phịch đều có thể nghe , đồng thời cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng phủ thượng thư hỗn loạn ra sao rồi.

      “Đây…là trò hay mà tỷ phu muốn cho tỷ xem à?” Nét mặt Bạch Thiên Hoa vừa ngu ngơ vừa phấn khích, hăng hái ngẩng cao đầu : “ là oai! Ha ha ha ha! Xứng đáng là tỷ phu của đệ, ban ngày tỷ đem sản nghiệp Phương Tuấn Hiền đốt, buổi tối tỷ phu liền trực tiếp cho nổ phủ thượng thư! sảng khoái! Đệ thích!”

      Bỗng Thủy Lung nhàng : “Đệ có thực lực đừng có học làm bậy, nếu về sau xảy ra chuyện đủ để đệ sống ‘thoải mái’.”



      Những lời này giống như chậu nước lạnh tạt lên mặt Bạch Thiên Hoa, hơi thu liễm chút, với Thủy Lung: “Tỷ, đệ biết rồi.” Nhưng lập tức cười đắc ý : “Mặc dù thể lợi hại như tỷ phu cũng sao, ha ha ha, về sau có ai dám chọc đệ, tỷ nhớ tỷ phu giúp đệ, để trút giận giùm đệ nhá.”

      Thủy Lung như cười như :” Được.”

      Nàng đáp ứng cái ôn hòa vui sướng như vậy, ngược lại khiến Bạch Thiên Hoa bất an, vội vàng chữa lại lời : “Ai nha, tỷ, đệ đùa, ngàn vạn lần tỷ đừng coi là .”

      Thủy Lung quay đầu nhìn lại bầu trời ngập khói lửa, giống như nghe lời .

      Chuyện này còn náo động hơn cả chuyện Thủy Lung gây ra, hơn nữa bây giờ là buổi tối, ánh lửa càng khiến người ta chú ý hơn. Mặc kệ là dân chúng đường hay là dân chúng ngủ yên trong nhà đều nhìn về phía bên này, tiếng nghị luận cũng càng nhiều.

      Đăng Vân Lâu, chỉ có Thủy Lung mà còn có người khác.

      Tầm nhìn trống trải, đương nhiên bọn họ cũng thấy thứ mà Thủy Lung thấy. Bởi nhóm người Thủy Lung ngồi ở chỗ xa, bọn họ ngờ ngày mai Thủy Lung lấy chồng mà còn tới chỗ này, cho nên phát tồn tại của nhóm Thủy Lung, liền lớn tiếng nghị luận.

      “Lần này là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào Bạch Thủy Lung thấy chưa đủ loạn, đêm hôm còn gây náo nhiệt?”

      "Bạch Thủy Lung kiêu ngạo phách lối nhưng đến mức trăng trợn đến cả phủ thượng thư cũng dám đốt.”

      “Ta cảm thấy chuyện này có liên quan tới Võ vương nha, các ngươi còn nhớ người phao tin đồn khắp nơi , cái người bị treo ở đầu tường í.”

      “Võ vương và đương kim hoàng thượng là em cùng mẹ sinh ra, nhưng hiểu sao lại khăng khăng muốn cưới Bạch Thủy Lung, kì quái!”

      “Bình thường Bạch Thủy Lung rất đẹp sao? Có thể khiến Võ vương đốt lửa thiêu phủ thượng thư, chỉ vì muốn mĩ nhân cười?”

      “Hắc! Bạch Thủy Lung mà đẹp? Ngươi là người ở xa mới tới à?”

      hồi sau, mọi người đều bàn tán về chuyện Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực, đoán ngày mai hôn lễ có được tiến hành đúng thời hạn hay .

      “Đám người miệng thối này!” Bạch Thiên Hoa nghe lời mọi người chửi bới Thủy Lung liền tức giận đập bàn đứng dậy, muốn lí luận với bọn họ.

      Thủy Lung cũng đứng lên, với Mộc Tuyết: “ về.”

      Nàng vừa đứng lên, Bạch Thiên Hoa cũng dám làm chuyện xằng bậy, bám theo sau nàng. Lúc này nhóm người Thủy Lung ra, đương nhiên là bị mọi người chú ý, khi nhìn dung mạo của Thủy Lung, trường liền im lìm xuống, vẻ mặt của nhóm khách ở đây cũng rất kì quái, thậm chí có người sợ tới mức té từ ghế xuống, ngồi bệt dưới đất, cả người đều dính đầy rượu.

      Bạch Thiên Hoa nhìn vẻ mặt của bọn họ, hừ lạnh.

      Thủy Lung liếc mắt nhìn bốn phía, cười khẽ: “Hồng nhan họa thủy? Hại nước hại dân? Ha ha, ngờ ta có thể được khen như vậy.”

      Câu này vừa dứt, sắc mặt mọi người đều rất đa dạng có xanh mét, có tái nhợt, có đỏ bừng.

      Thủy Lung dứt câu liền xoay người rời .

      Bạch Thiên Hoa nhếch miệng cười, nghĩ thầm: hổ danh là tỷ tỷ, câu đầu tiên liền khiến bọn họ nghẹn họng trân trối như con vịt chết.

      đêm này, tiệc pháo hoa vẫn duy trì đến khi mặt trăng treo cao, để lại biết bao nhiêu nhiêu dấu vết trong lòng người. Nhưng mặc kệ là hoàng thượng hay là quan phủ đều ngầm coi đây là trò hay để coi. có công khai lên án bất kì kẻ nào.

      Bóng đêm dần biến mất, ngày mới lại đến, bầu khí trong Thành Kỳ Dương rất là cổ quái/

      Sáng sớm hôm nay, Bạch tướng quân và Bạch Tuyết Vi, Bạch Linh Nhị đều tới phủ quận chúa. Về phần những người còn lại trong hậu viện Bạch phủ đều là mẹ kế và em kế, có tư cách đưa Thủy Lung xuất giá, xử lí hôn .

      Bạch tướng quân có thể tới là do hoàng thượng hạ lệnh được miễn vào triều.

      Lúc này trong phủ quận chúa sớm được trang trí với màu sắc vui mừng, Bạch tướng quân và Bạch Thiên Hoa là nam tử, thể vào phòng cố sắp gả bên ngoài, nên hai người đứng bên ngoài.

      biết là Bạch Tuyết Vi vô tình hay ý trong ngày vui ả lại mặc quần áo trắng như tuyết, trang phục thanh lịch, tao nhã tuy đẹp nhưng hợp với bầu khí ngày hôm nay.

      Từ lúc bước vào phủ quận chúa, sắc mặt ả chẳng tốt tẹo nào, lạnh lùng cứ như người ta ép về chịu tang ấy.

      Bạch tướng quân hi vọng ả có thể vào phòng làm bạn cùng Bạch Thủy Lung, nhìn về phía Bạch Linh Nhị, nhớ được đứa con này mặc dù vênh váo lạnh nhạt, có quan hệ tốt với bất kì người nào, cũng coi là đứa xấu.

      Bạch Linh Nhị nhận thấy được ánh mắt của Bạch tướng quân, gật đầu với , sau đó về phía phòng Thủy Lung.

      Bên này, Thủy Lung được Mộc Tuyết trang điểm.

      'Cốc cốc' tiếng gõ cửa vang lên, nàng mở miệng: “Ai?”

      "Đại tỷ tỷ, ta là Linh Nhị." Thanh Bạch Linh Nhị từ ngoài cửa truyền vào.

      Mộc Tuyết nhìn về phía Thủy Lung, Thủy Lung nhàn nhạt gật đầu.

      Mộc Tuyết thấy vậy liền buông bút kẻ mày xuống, ra mở cửa cho Bạch Linh Nhị vào.

      Bạch Linh Nhị nhàng bước vào, hướng về phía Thủy Lung ngồi trước bàn trang điểm hành lễ: “Đại tỷ tỷ, muội tới xem có thể giúp gì được cho tỷ ?”

      Thủy Lung nghiêng đầu nhìn nàng cái, môi mang ý cười nhợt nhạt, ánh mắt sâu xa nhưng gì.

      Bạch Linh Nhị ngẩng đầu, đập vào tròng mắt chính là dung nhan xinh đẹp khiến người ta hồn xiêu phách lạc, trong nháy mắt chết lặng người, thể tin chuyện ở trước mắt.

      Người này. . . Là Bạch Thủy Lung! ?

      thể nào!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 85: Chuẩn bị xuất giá

      Edit: Tiểu Ngữ




      Bạch Linh Nhị ngây người trong phút chốc, sau đó liền hoàn hồn nhìn kĩ dung nhan Thủy Lung, mới phát giác bản thân sai rồi, lại biết sai bao nhiêu, ánh mắt lại càng nghi ngờ ngạc nhiên.

      Thiếu nữ trước mắt ả đẹp, rất đẹp. Chỉ là đẹp đến mức thiếu tươi mới, ngược lại giống như pho tượng có linh hồn. Vả lại nhìn khuôn mặt phấn thơm của nàng, màu phấn trắng che làn da vàng vọt, làm thay đổi da thịt chất phác khô khan. Song, cũng bởi vì phấn trăng mới khiến người ta nhìn kĩ ngũ quan xinh đẹp vô song của nàng, có lẽ vì được trang điểm chải chuốt nhưng cũng đến nước khiến người khác xúc động.

      Bạch Linh Nhị chưa bao giờ biết rằng Thủy Lung lại có ngũ quan xinh đẹp như tranh vẽ, bình thường đều bị lớp da vàng vọt, khô khan kia che giấu. Lúc này, nàng dùng phấn trắng trang điểm, đầu lông mày hẹp dài như vẽ, đôi mắt khẽ híp, mi tâm điểm chút chu sa đỏ thắm khiến khuôn mặt trở nên sáng sủa lên.

      Cho dù thiếu phần sức sống, đó cũng là pho tượng đẹp thể tả.

      Nếu da thịt của Bạch Thủy Lung có thể khôi phục trắng noãn, dung mạo trưởng thành hơn chút, chắc chắn là giai nhân tuyệt sắc tao nhã…

      Bạch Linh Nhị nghĩ như vậy, trái tim khỏi đập dữ dội, mơ hồ cảm thấy bản thân chạm vào bí mật nào đó.

      lúc ả ngây ngẩn, Thủy Lung được Mộc Tuyết kéo qua, tiếp tục trang điểm cho nàng.

      chỉ Bạch Linh Nhị cảm thấy kinh nghi đối với khuôn mặt được trang điểm này, ngay cả Thủy Lung cũng hơi kinh ngạc, bởi vì khuôn mặt này có sáu bảy phần giống khuôn mặt kiếp trước của nàng. Nhưng, nếu chuyện xuyên vào thân thể người khác cũng có thể xảy ra, tên cũng giống, dung mạo cũng na ná là chuyện gì?

      Từng nghe Mộc Tuyết Bạch Thủy Lung xinh đẹp vô song, lúc đó nàng cũng để ý, hôm nay nhìn thấy dung mạo ở trong gương nàng mới hiểu lời của Mộc Tuyết là . Ngũ quan này xinh đẹp bằng khuôn mặt kiếp trước của nàng, nhưng có hàm súc hơn khuôn mặt kiếp trước, chỉ trang điểm chút liền lộ ra dung nhan khác.

      Nếu lúc này có trang điểm, Thủy Lung cũng chủ ý tới diện mạo của mình, biết được dung nhan kì quái này.

      Lúc này, phía sau tóc truyền đến cảm xúc, Thủy Lung nhìn qua gương thấy khuôn mặt nhắn của Bạch Linh Nhị. tay ả cầm lược, chải tóc cho Thủy Lung, động tác mềm thành thạo, mọi cử động đều lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy, vừa chải tóc vừa : “Hôm nay đại tỷ tỷ xinh đẹp, nếu như người bên ngoài nhìn thấy nhất định giật mình.”

      Thủy Lung nhàn nhạt đáp lời: "Phải .”

      Bạch Linh Nhị tiếp: “Tóc của đại tỷ tỷ vừa đen vừa mượt, trơn mềm giống như muốn chạy khỏi tay vậy.”

      Thủy Lung : “Ngươi tới đây chỉ để nịnh hót ta sao?”

      Bạch Linh Nhị: “Những lời này phải là nịnh hót, đấy là lời lòng của muội.”

      “Ở đây có người ngoài, có gì cứ thẳng .”

      Trước tiên Bạch Linh Nhị ngẩn người, thầm nghĩ Bạch Thủy Lung ắt coi mình là người ngoài, nhưng giống nàng ta. Nhưng sau khi nghĩ xong, liền hiểu lời này của Thủy Lung còn có hàm ý khác. Thủy Lung nơi này có người ngoài, ý là bên người nàng có người ngoài.

      Mộc Tuyết có thể phải là nha hoàn bình thường.

      Thủy Lung khoát tay, để Mộc Tuyết buông son môi xuống, nàng có ý định tô cái này lên môi, hỏi Bạch Linh Nhị: “Ngươi và Túc Ương có quan hệ gì?”

      Bạch Linh Nhị ngờ Thủy Lung lại hỏi trực tiếp như vậy, đột nhiên nghe được cái tên đó, trong lòng ả khỏi run lên, hai mắt chợt lóe chút mềm mại. Cái loại ánh mắt hâm mộ đơn giản chỉ là con nít hâm mộ đối với thần tượng của mình, ngược lại nó chất chứa tình cảm lưu luyến của nữ tử đối với nam tử mình .

      Bạch Linh Nhị cùng lắm chỉ hơn ba tuổi, sao lại nảy sinh tình cảm đối với nam tử lớn tuổi? Mặc dù con nít cổ đại trưởng thành sớm chút, nhưng như vậy quá sớm rồi!

      Thủy Lung suy nghĩ, đầu tiên là thái hậu, tại là Bạch Linh Nhị, chợt cảm thấy thói đời này vặn vẹo. Thành Kỳ Dương hổ là hoàng thành của Tây Lăng Quốc, nơi tụ tập hoàng thân quốc thích, quả nhiên là nơi hỗn loạn nhiều thị phi.

      Bạch Linh Nhị chút tâm tư vừa lóe lên của mình bị Thủy Lung nhìn ra, còn hồn nhiên đối với Thủy Lung : “Túc Ương đại nhân là ân nhân cứu mạng của Linh Nhị.”

      Lúc ra những lời này, nét mặt của ả hết sức nghiêm túc lại thành khẩn, hơn nữa khi tới bốn chữ ‘Túc Ương đại nhân’ vô tình biểu ra vẻ thành kính mà ngay cả ả cũng phát . Đó là loại sùng bái mù quáng, gần giống như tín ngưỡng thành kính, khiến khuôn mặt vênh váo của Bạch Linh Nhị cũng nhu hòa hơn, tựa như trở nên thánh thiện.

      Trong mắt Thủy Lung lên kinh ngạc, nhưng hề hoài nghi lời của Bạch Linh Nhị.

      Cái này thể nào nghi ngờ được, lúc Bạch Linh Nhị tới Túc Ương tình cảm trở nên mạnh mẽ vô cùng, mạnh đến mức làm cho người ta thể nào nghi ngờ.

      Vị sư phụ thần bí này, cánh tay cũng là dài đó chứ.

      Mộc Tuyết đứng bên cạnh cũng rất kinh ngạc. Khi nàng chưa tới bên cạnh hầu hạ Thủy Lung, quanh năm suốt tháng nàng đều ở bên cạnh Túc Ương, nhưng chưa từng nghe Túc Ương cứu mạng Bạch Linh Nhị, biết là do Túc Ương vô ý tạo nên hay là có người cố ý sắp đặt.

      Thủy Lung : “Vậy chắc hẳn ngươi biết được thân phận của ta?”

      Bạch Linh Nhị giọng : “Đại tỷ tỷ là đồ đệ của Túc Ương đại nhân, muội biết chứ.”

      “Chỉ có như vậy thôi sao?”

      “Còn có gì nữa?”

      Thủy Lung lẳng lặng nhìn Bạch Linh Nhị.

      Bạch Linh Nhị nhìn nàng chăm chú, vẻ mặt lộ ra nghi ngờ.

      Nếu như nàng chưa từng gặp qua vẻ mặt thâm trầm, sâu lắng của Bạch Linh Nhị, có lẽ Thủy Lung bị ánh mắt thuần khiết của ả lừa bịp. người có tâm tư phức tạp, bị hỏi như vậy cũng để lộ ra bất cứ nghi hoặc nào, đó mới thực là kẻ hở.

      Nhưng ả muốn , Thủy Lung có muốn hỏi nữa cũng lấy được tin tức có ích gì. Trong lúc hai người chuyện, Bạch Linh Nhị đem tóc nàng bới xong, đích thân cầm trâm vàng khảm châu ngọc và mũ phượng lên đầu Thủy Lung.

      Mộc Tuyết đứng bên cạnh thấy vậy liền giọng : “Tay nghề của Linh Nhị tiểu thư đúng là khéo , tuổi còn giỏi như vậy.”

      Động tác của Bạch Linh Nhị hơi khựng lại: “Nữ tử đều hi vọng có ngày mình lập gia đình, đối với chuyện cưới gả đương nhiên cũng biết nhiều, ta nhàn rỗi có chuyện gì làm nên tìm mấy cuốn sách về chuyện cưới hỏi đọc, nên mới hiểu được chút ít. Nhưng đại tỷ tỷ là dâu đầu tiên ta thử tay nghề, may là có làm hư nếu muội muội còn mặt mũi nào nữa.”

      Mộc Tuyết nhìn đầu tóc tinh tế của Thủy Lung: “Chỉ coi sách mà làm tốt như vậy, đây mới là khiến người ta xấu hổ.”

      Bạch Linh Nhị khiêm tốn cười cười: “Ngươi đừng có khen ta, để người khác nghe thấy hay lắm.”

      Thủy Lung nghe hai người qua lại, cười cười liếc nhìn Mộc Tuyết. Mộc Tuyết ngày thường ít chuyện với người ngoài, ra cũng biết cố sức thăm dò người khác lắm chứ, lời ám chỉ uyển chuyển, Thủy Lung ngồi nghe cũng cảm thấy hứng thú.

      Mộc Tuyết cũng nhìn thấy nụ cười chế nhạo của Thủy Lung, thầm trừng mắt lườm nàng, thèm nữa, xoay người đem giá y (*áo cưới) tới.

      Giá y này là do thái hậu sai người đưa tới, mặc kệ là thủ công hay là chất liệu đều vô cùng tốt, hoa văn phượng hoàng, chỉ bạc thêu biên, phần đuôi áo kéo dài, chưa mặc lên người thấy đẹp thể tả, đúng là giá y mà bao nhiêu nữ tử mơ ước.

      Bạch Linh Nhị liếc mắt liền nhận ra giá y bình thường, cũng phải xưởng may tầm thường có thể làm ra, ánh mắt lòe sáng tựa như vô ý : “Giá y này đẹp, biết là cửa hàng nào may?”

      Thủy Lung đứng lên, tùy ý để cho Mộc Tuyết giúp nàng mặc giá y, với Bạch Linh Nhị: “Thái hậu ban thưởng.”

      Bạch Linh Nhị nghe vậy sắc mặt hơi thả lỏng, ra phải Túc Ương tặng. Ngay sau đó liền nhíu mày, : “Giá y thái hậu tặng… e là có chút khác thường.”

      Thủy Lung đem chân tướng cho ả biết, vốn muốn thử phản ứng của ả. Lúc nghe lời ả , liền biết lần trước lời ả khuyến cáo phải là nhăn cuội.

      “Thái hậu ban thưởng, ta có thể cự tuyệt sao?” Thủy Lung lạnh nhạt .

      Bạch Linh Nhị im lặng, ả biết nếu Thủy Lung mặc giá y, đó chính là bất kính, hoàn toàn xé rách mặt mũi thái hậu. Ả suy nghĩ chút liền : “Đại tỷ tỷ vẫn nên cẩn thận.”

      cần Bạch Linh Nhị nhắc nhở, Thủy Lung cũng biết điều đó.

      Giá y này chắc chắn là có vấn đề, nó được thái hậu ban cho, Thủy Lung liền suy nghĩ có nên mặc hay .

      Nếu như nàng tìm ra chỗ bí trong giá y này, dù cho phải trở mặt với thái hậu nàng cũng mặc. Nhưng trải qua hồi tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng cũng phát kì hoặc trong chiếc áo này, mặc như vậy ngược lại có lợi ích khác.

      Bây giờ thời tiết vào cuối hè, nóng cũng lạnh, vải của giá y cho dù có tao nhã nghiêm trang cũng hơi rườm rà nặng nề. Nếu như Thủy Lung có nội lực, sức khỏe giống các tiểu thư khuê các, e là bị nóng đến nước đỗ mồ hôi rồi, chưa bị người ta gây rối, bản thân trở thành trò cười cho thiên hạ trước rồi.

      Đợi Thủy Lung mặc xong trang phục, Bạch Linh Nhị liền ra cửa, tới bẩm báo cho Bạch tướng quân nghe. Trong chốc lát, bên ngoài liền truyền tới tiếng ồn ào, nghe thanh kia liền biết đội ngũ đón dâu của Võ vương tới.

      Hôn lễ này chỉ do đích thân hoàng thượng ngự ban, còn có Võ vương tự mình tới cửa cầu hôn. Bởi vậy, dâu cần trực tiếp ngồi kiệu tới phủ Võ vương, ngược lại là Võ vương tự mình tới cửa rước dâu, có thể dâu này cực kì có mặt mũi.

      Lúc này trước cửa phủ quận chúa, dân chúng tụ tập đông đúc. mặt mỗi người đều mang vẻ khiếp sợ.

      Bọn họ nhìn thấy gì!

      Chỉ thấy nam tử mặc hồng ý cưỡi ngựa dưới ánh mặt trời giống như hội tụ tất cả thứ tốt của trời đất, long chương phượng tư, tuấn mỹ tuyệt luân, là khiến người ta chán nản tự ti, gần như dám nhìn thẳng.

      Người này chính là Võ vương cùng thế hệ với các lão vương gia kia sao? Tại sao lại trẻ đẹp đến như vậy? Nếu là thần tiên hạ phàm, dám chắc cũng có người tin tưởng!

      Đây chính là ý nghĩ xuất trong lòng dân chúng khi họ tận mắt nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực.

      “Người này là Khánh vương có phải ?” Có người còn tin, mạnh dạn suy đoán.

      Khánh vương rất ít xuất , người gặp được cũng rất ít, nhưng mọi người đều biết là đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng Quốc.

      Hôm nay, bọn họ nhìn thấy dung mạo của Trưởng Tôn Vinh Cực, nên có chút nghi ngờ.

      Nếu như dung mạo này phải là đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng Quốc, vậy Khánh vương là cái gì?

      Đám nữ tử si ngốc, lưu luyến nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực tung người xuống ngựa, trong lòng cực kì hận Bạch Thủy Lung, vì sao người hung ác xấu xí kia lại có thể gả cho người chồng xuất sắc như vậy!
      ChrisPhương Lăng thích bài này.

    4. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      T cứ ngỡ là tỷ ấy đẹp lên đột ngột chứ

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 86: Bảo vệ người như bảo vật

      Edit: Tiểu Ngữ


      Trưởng Tôn Vinh Cực xuống ngựa nhìn thấy hồng lăng kết thành bó hoa tấm hoành phi trước cửa phủ quận chúa, màu đỏ vui mừng như đóa hoa rực lửa. Nghĩ tới bản thân sắp được gặp nữ tử mặc hỉ phục màu đỏ tươi, người mà sắp sửa cưới thành vợ mình, đóng dấu kí hiệu của riêng mình, khóe miệng nhịn được nhếch môi lên cười.


      Nụ cười này rất khó thấy, tính là đậm nhưng làm khuôn mặt lạnh lùng nhu hòa hơn. Khiến ánh mặt trời giống như hòa tan khuôn mặt , để mọi người xung quanh tự chủ được rơi vào si mê.

      Bên trong phủ quận chúa, mọi người biết Võ vương đến, cửa lớn vốn mở lại bị Bạch Thiên Hoa cố tình ngăn cản lại.

      Bạch Thiên Hoa mặc hoa phục đóng cửa lại, chỉ chừa cái khe , nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực đứng bên ngoài, cười gian với : “Tỷ phu, muốn cưới tỷ tỷ của đệ, người phải bước qua cửa của đệ mới được.”

      Vừa dứt lời, hất tay đóng cửa lại.

      Nhanh như chớp Trưởng Tôn Vinh Cực đến trước cửa, tay vỗ lên cánh cửa màu đỏ hồng.

      Bạch Thiên Hoa cười hắc hắc, nhìn về phía xung quanh. Chỉ thấy ước chừng mười tên nam tử vạm vỡ đứng xung quanh . Mười người này đều là võ sĩ nổi danh trong quân đội, thế nhưng hôm nay bọn họ đặc biệt được mời đến đây để chặn cửa.

      Bởi vì cửa lớn chỉ chừa cái khe , cho nên Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn thấy tình huống bên trong.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn qua khe cửa liếc Bạch Thiên Hoa cái.

      Bạch Thiên Hoa bị Trưởng Tôn Vinh Cực lườm có chút run rẩy, thầm nghĩ ánh mắt của tỷ phu là đáng sợ. Nhưng chắc tỷ phu chỉ dọa mình thôi, hôm nay là ngày vui đảm bảo tỷ phu xử mình đâu.

      Nghĩ như vậy Bạch Thiên Hoa còn sợ nữa, còn to gan lớn mật hơn quăng ánh mắt khiêu khích về phía Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Muốn cưới tỷ tỷ của Bạch Thiên Hoa, phải là chuyện dễ dàng nha!

      Đuôi mắt Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ rũ xuống, bàn tay dán cửa đột nhiên chấn động. Nguồn sức mạnh to lớn lấy bàn tay làm trung tâm, khuếch tán ra bên ngoài.

      Bạch Thiên Hoa chỉ thấy tay của các vị thúc thúc này đều run lên, cả người liền bị lực lượng mạnh mẽ đánh bay ra.

      chỉ có Bạch Thiên Hoa, những vị thúc thúc kia cũng bị đánh văng ra ngoài.

      Lịch bịch!

      Cánh cửa màu son của phủ quận chúa ầm ầm ngã xuống đất.

      Ngoài cửa, dân chúng đều bị biến cổ này làm giật mình, nhìn vào trong mới phát đám người Bạch Thiên Hoa ngã chổng vó dưới đất. Có chút người xấu bụng suy nghĩ, Võ vương nhất định dằn mặt Bạch Thủy Lung, về sau Bạch Thủy Lung gả cho Võ vương chắc chắn sống tốt.

      Bạch Thiên Hoa kêu ‘ai u’ hai tiếng, tay đỡ thắt lưng đứng lên. Ánh mắt vừa thất bại lại vừa sùng bái nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Trường Tôn Vinh Cực cũng liếc mắt nhìn , đó là ánh mắt trần trụi khinh bỉ.

      Chỉ dựa vào ngươi còn muốn ngăn cản ta mang A Lung ?

      sải bước vào trong phủ quận chúa, bên tai liền nghe được thanh quen thuộc đến tận xương.

      thanh của nàng?”

      Trường Tôn Vinh Cực nghe được thanh này, ngửa đầu nhìn hồng y nữ tử xinh đẹp vô song được Mộc Tuyết dìu tới.

      Nữ tử mặc hỉ phục màu đỏ thẫm giống như , đầu đội mũ phượng tinh xảo quý giá, mũ phượng có khăn trùm đầu màu đỏ. Hèn chi nàng nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trước mặt.

      Mắt Mộc Tuyết có tật nên cũng nhìn thấy chuyện gì, nhưng nàng biết trước cửa lớn có cái gì đó rớt xuống, liền đáp lời Thủy Lung: “Sập cửa.”

      “Ừm.” Thủy Lung bằng giọng mũi, thanh mềm mại lại nũng nịu. Bởi vì nhìn thấy dung mạo của nàng, khiến người ta càng để ý thanh của nàng. Nếu như phải sớm biết dung mạo của Thủy Lung, nghe được thanh nhàng tuyệt vời như chim hoàng oanh của nàng, chắc chắn cho rằng dung mạo tân nương rất xinh đẹp.

      Mộc Tuyết tiếp: “Hình như Bạch tiểu công tử và Võ vương gây chuyện với nhau.”

      “Ờ.” Thanh của Thủy Lung lộ ra ý cười nhợt nhạt.

      Chỉ nghe thanh này, mặc kệ là Bạch Thiên Hoa hay là Trưởng Tôn Vinh Cực đều biến sắc chút.

      Bạch Thiên Hoa ngớt lời: “Tỷ, tỷ đừng có hiểu lầm, đệ tuyệt đối có cố ý phá hư chuyện vui đâu.”

      Bạch tướng quân nghiêm khắc lại bất đắc dĩ nhìn cái, ngờ chỉ trong chớp mắt, thằng nhóc này lại gây ra chuyện ầm ĩ như vậy.

      Bạch Tuyết Vi ôm ngực đứng nhìn, môi nở nụ cười trào phúng, ánh mắt tràn ngập hả hê.

      Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực chuyển động.

      xoay người đưa tay đem hai cánh cửa nâng lên, trong lúc mọi người còn choáng váng, đem từng cánh cửa chống lên, đặt ổn định rồi mới xoay người lại về phía Thủy Lung.

      Bốn phía đột nhiên yên ắng xuống, nhìn chằm chằm hồng trù che đầu Thủy Lung. Trong long khỏi hiếu kì, giọng đối với người bạn cạnh Mộc Tuyết hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”

      Mộc Tuyết định trả lời, thấy Trưởng Tôn Vinh Cực qua, vươn tay ôm thắt lưng Thủy Lung, cứng rắn đem nàng ôm vào ngực mình.

      Dáng vẻ mạnh mẽ ngang ngược kia khiến đám người Bạch tướng quân chẳng biết nên phản ứng ra ra sao, kế đó Trưởng Tôn Vinh Cực lại vươn tay ra đưa tới đầu gối Thủy Lung, nhàng đem Thủy Lung ôm lên, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

      Này. . . Này. . . Đây coi là chuyện gì?

      Tình huống trước mắt khiến cho người từng trải chuyện đời như Bạch tướng quân cũng phải ngây người.

      Cách cách

      Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên khiến mọi người đột nhiên bừng tỉnh!

      ra là cánh cửa mà Trưởng Tôn Vinh Cực đặt lại chỗ cũ chịu nổi rung động , lần nữa ngã ầm xuống đất. Tuyên cáo với mọi người về tồn tại của nó, đồng thời tố cáo hành vi ác độc của kẻ đầu sỏ Trưởng Tôn Vinh Cực.

      “Ừ?” Thủy Lung cố tình lộ ra giọng nghi ngờ, cảm nhận được căng thẳng của Trưởng Tôn Vinh Cực dù chỉ là thoáng qua, nàng cảm thất cái này chơi vui nha.

      Bước chân của Trương Tôn Vinh Cực hơi khựng lại, sau đó tiếp tục về phía trước, cú đem cánh cửa ngăn cản mình đá văng sang bên, lạnh nhạt : “Cửa này chắc, kêu người thay cái mới .”

      Thủy Lung cố ý lạnh giọng: “Cửa này là của ta, muốn đổi cũng nên hỏi ý kiến ta chứ.”

      Trường Tôn Vinh Cực chút do dự : “Người của nàng đều là của ta.”

      Thủy Lung ngờ lần này lừa được , ngược lại có thể ra câu như vậy, trêu ghẹo : “Xem ra mấy ngày nay học tập tiến bộ ít?”

      Lúc lời này cố ý chỉ , khiến Trưởng Tôn Vinh Cực nhớ lại chuyện buổi trưa hôm trước. Hai người ở trong phòng điên loan đảo phượng, dục vọng của bản thân hoàn toàn bị Thủy Lung nắm trong tay. Nhớ lại tình hình lúc ấy, nàng dựa vào đầu giường, lười biếng : Học tập cho giỏi, ngày ngày tiến bộ.

      Nhìn dáng vẻ khiêu khích trẻ con của nàng, đến bây giờ kí ức vẫn còn mới mẻ như ngày hôm qua.

      Lúc này, ra khỏi phủ quận chúa, bên ngoài dân chúng vây quanh chật ních, đương nhiên thể thu thập nàng ở chỗ này. Nhưng lời của Thủy Lung vẫn khiêu khích lòng , Trưởng Tôn Vinh Cực cúi đầu vào tai Thủy Lung: “Tối nay nàng biết.”

      Độ nguy hiểm trong lời này rất cao nha!

      Bỗng nhiên, Thủy LiUng phát khi ở trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực luôn rất phóng túng, luôn nhịn được đùa giỡn , kết quả cuối cùng luôn là tự làm tự chịu, nhóm lửa thiêu thân. Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn biết hối cải, để cho tình huống này cứ giằng co mãi.

      Bên ngoài, đội ngũ đón dây cung kính đứng đó. Kiệu rước dâu ở giữa, màn kiệu được người kéo lên, đợi Trưởng Tôn Vinh Cực đem người đưa vào, sau đó khởi kiệu về phủ.

      Chẳng qua, Trưởng Tôn Vinh Cực chả thèm liếc mắt nhìn cỗ kiệu cái. Hai tay ôm Thủy Lung về tuấn mã của mình, đem người đặt trong lòng, cầm dây cương, nhàng vung cái, người liền cưỡi ngựa .

      Đội ngũ đón dâu đứng phía sau ngu ngơ, tiếp đó nhạc vang lên, vội vàng đuổi theo Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Từ phủ Võ vương đến phủ quận chúa có chút xa, bằng ngựa với tốc độ nhanh chậm gần canh giờ là tới.

      Phủ Võ vương cũng giống như phủ quận chúa, trong phủ có rất ít hạ nhân, nhưng mà vị trí tốt hơn, có núi có nước, bên ngoài phủ đệ rất có khí thế đồ sộ. Nghe phủ đệ này là do đích thân tiên hoàng đặc biệt xây dựng cho Trưởng Tôn Vinh Cực, lúc đó Trưởng Tôn Vinh Cực chỉ mới ba bốn tuổi. Bởi vậy có thể thấy được Trưởng Tôn Vinh Cực rất được tiên hoàng thương.

      Về mặt này, phải là có người cảm thấy kì quái, Trưởng Tôn Vinh Cực được tiên hoàng sủng ái như vậy thế nhưng được lên ngôi, mà lại trở thành vị vương gia nhàn tản, thậm chí còn có chút quyền lực nào.

      Nhưng, đây chỉ là bí mật của hoàng thất, cho nên trong lòng mọi người có hoài nghi lại có người dám .

      Lúc này sắc trời sáng choang, trong phủ Võ vương có ít người, náo nhiệt hơn phủ quận chúa rất nhiều.

      Dáng vẻ Trưởng Tôn Vinh Cực ôm Thủy Lung trong ngực, đều bị nhóm người hoàng thân quốc thích nhìn thấy hết. Cảm thấy kinh ngạc lại giễu cợt ở trong lòng, biểu ra nhưng cố tình bày ra dáng vẻ chúc mừng, có người trêu ghẹo: “Võ vương đúng là thương tân nương thấu tận xương cốt, sắp phải thành thân rồi vậy mà vẫn muốn ôm tân nương chịu buông.”

      Sau khi có người ra, mọi người chung quanh đều tức cười.

      Theo sau Trưởng Tôn Vinh Cực, đám người Bạch tướng quân cũng theo tới.

      Trong phủ Võ vương, thái hậu và Trưởng Tôn Lạc Dần ngồi vị trí cao. Vì tiên hoàng qua đời, trưởng như cha, thân phận Trưởng Tôn Lạc Dần lại cao, đương nhiên có quyền làm người chứng hôn.

      Sau khi tiên hoàng qua đời, thái hậu rất ít khi xuất trước đám đông. Lần này vì Trưởng Tôn Vinh Cực lại xuất cung đến đây. Chứng tỏ Trưởng Tôn Vinh Cực ở trong cung rất được sủng ái, đồng thời khiến cho ít con cháu quyền quý hâm mộ, thầm nghĩ người này là được bị cưng chiều từ đến lớn.

      Khi Trưởng Tôn Vinh Cực ôm Thủy Lung vào phòng khách, sắc mặt thái hậu liền biến hóa trong chớp mắt, mở miệng cười mắng: “Vinh Nhi, còn mau đem người buông xuống, như vậy còn có thể thống gì nữa?”

      Mặc dù là lời dạy dỗ nhưng lộ ra nồng đậm cưng chiều. Khiến mọi người hiểu mức độ cưng con của thái hậu.

      Trưởng Tôn Vinh Cực vội thả Thủy Lung xuống, ôm nàng thẳng vào trong đại sảnh, nhàng đem nàng đặt xuống bên cạnh mình, tay vẫn còn cầm tay nàng, giống như sợ nàng đứng vững, ngã xuống đất.

      Lần này, hành động lưu loát tự nhiên như mây trôi nước chảy, có bất kì lời nào. Hành động đơn giản lại khiên người ta thấy , làm cho người ta cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực phải dìu người mà là đỡ vật báu quý hiếm, y như búp bê bằng máu thịt, cẩn thận dè dặt sợ đối phương bị vỡ nát.

      Nụ cười mặt thái hậu cứng đờ trong nháy mắt.

      Đại sảnh xôn xao thình lình im lặng, im lặng thể giải thích.
      Chris, người qua đườngxuxubungbu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :