1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Ôi, lâu lâu k vào, đọc liền mấy chương, sung sướng, hê hê:059:
      Tuyết Liên thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 82: Sống bằng cách của mình

      Trận cháy này đến cách đột ngột, phần đông mọi người có phản ứng gì nhiều, may mắn lửa cháy vào giờ ăn cơm trưa, có nhiều người làm việc ở trong đó. Cho nên có người vô tội chôn thân trong biển lửa, có ba người bị thương nặng, mười mấy người bị thương .

      tại, bọn họ được quản Đỗ Kiêu tập hợp thành nhóm, khi thấy Thủy Lung đến, mỗi người đều tự mình đứng lên, dám rên tiếng. Chỉ có Đỗ Kiêu tới trước mặt Thủy Lung, hành lễ đối với nàng, biểu kiêu ngạo cũng siêm nịnh.

      Thủy Lung gật đầu vào, ngồi lên chiếc ghế bành trong phòng, hỏi Đỗ Kiêu: “Bị thiệt hại như thế nào?”

      Đỗ Kiêu : "Thưa quận chúa, bởi vì trận cháy tới quá đột ngột, mọi người đều ở trong phòng ăn dùng cơm…”

      Thủy Lung xua tay: “Lí do cần , thẳng kết quả là được.”

      “Vâng.” Trán Đỗ Kiêu toát mồ hôi lạnh, giọng : “Trận cháy này… khiến xà phòng thơm bị thiệt hại…chừng năm phần, khu vực sản xuất bị hủy ba phần.”

      Lời này vừa ra, gã nam tử trung niên báo tin cho Thủy Lung cũng tái mặt.

      Lần này bị thiệt hại nhiều, bọn họ chỉ sợ Thủy Lung nổi giận, đổ tai vạ lên đầu người vô tội... như bọn họ. Trong mắt bọn họ, bọn họ chính là người vô tội. Suy cho cùng, kẻ phóng hỏa ràng mưu từ trước, dùng tên lửa phóng hỏa, hơn nữa còn chọn nhà kho mà đốt, ràng có dự tính từ trước.

      hồi im lặng trôi qua, nhưng Thủy Lung có quát mắng hay đánh người như trong tưởng tượng của bọn họ.

      Thủy Lung chỉ lẳng lặng suy nghĩ, với Đỗ Kiêu: “Mũi tên lửa hung thủ dùng để phóng lửa còn ?”

      Đỗ Kiêu tựa như tìm được đường sống trong chỗ chết, liền vội vàng : “Có! Có! Quận chúa người chờ chút! Tiểu nhân đem nó tới liền.” xong liền xoay người vội vã chạy ra ngoài.

      lúc sau, quay lại, tay cầm mấy mũi tên, cung kính giao cho Thủy Lung.

      Thủy Lung cầm mũi tên nhìn chút, ngón tay vuốt thân mũi tên, cuối cùng phát chỗ kết nối của mũi tên có khắc chữ ‘Hiền’ nho .

      "Phương Tuấn Hiền." Thủy Lung .

      Mộc Tuyết nghe được: “Người chủ mưu phóng hỏa là Phương Tuấn Hiền?”

      Thủy Lung đưa mũi tên cho Mộc Tuyết, chỉ vào chữ ‘Hiền’ cho nàng ta nhìn.

      Mộc Tuyết nhìn, giọng : “Chỉ là mũi tên cũng thể chứng minh là do Phương Tuấn Hiền làm, chừng là có người hãm hại.”

      Thủy Lung gật đầu: “Đúng vậy. Ban ngày ban mặt lại dám phóng hỏa, còn để lại mũi tên làm bằng chứng. Cũng phải là khiêu khích táo bạo, chắc chắn là người khác cố ý hãm hại.” Nàng đứng lên, đối với Đỗ Kiêu và nam tử trung niên : “Nếu nhóm hoàng tử tới, các ngươi cứ việc ăn ngay là được.”

      “Vâng vâng…” Hai người liến tiếp đáp.

      Thủy Lung bỏ lại mũi tên, liền ra ngoài.

      Đỗ Kiêu thấy vậy nhịn được hỏi: “Quận chúa, này… công trường này phải làm sao bây giờ?”

      Thủy Lung cũng quay đầu lại : “Các vị hoàng tử biết cách xử lí.” Chuyện sửa chữa công trường này, nhóm người Tứ hoàng tử nhất định có thể tự giải quyết. Huống chi, nếu bọn họ ra mặt, đương nhiên có thể đem phòng thủ của nơi này nâng cấp lên vài bậc. Nội bộ của nhóm người Tứ hoàng tử có lẽ sớm xâm nhập vào công trường rồi, lần này nàng đem cơ hội dâng cho bọn họ, bọn họ làm sao nỡ từ chối.

      thẳng ra khỏi công trường, Thủy Lung phóng lên ngựa, chạy về hướng phía nam, đồng thời với Mộc Tuyết: “Giúp ta truyền tin cho Phương Tuấn Hiền, ta mời chuyến, bảo tới Đăng Vân Lâu gặp ta.”

      Mộc Tuyết mơ hồ đoán được ý của Thủy Lung, khỏi : “Lung tỷ, chuyện phóng hỏa vẫn chưa xác định có phải do Phương Tuấn Hiền làm hay , tỷ làm như vậy có phải hành động theo cảm tính quá ?”

      Nếu người ngoài nghe được Mộc Tuyết chuyện kiểu này với Thủy Lung, lại còn Thủy Lung hành động theo cảm tính, nhất định bị hù dọa.

      Khóe miệng Thủy Lung khẽ nhếch lên: “Mặc kệ có phải làm hay , và ta vốn phải là người chung đường. tại, tâm trạng ta vui, muốn tìm trút giận được à.”

      Lời này của nàng giống như có chút trẻ con nha!

      Mộc Tuyết vừa suy nghĩ chút, liền hiểu được ý Thủy Lung.

      Chuyện này thể khẳng định là Phương Tuấn Hiền gây ra, cũng xác định là làm, có phải hay phải đều chiếm nửa. Nhưng, Phương Tuấn Hiền và Lung tỷ vốn có ân oán từ trước, mối quan hệ giữa hai người rất căng thẳng, trải qua trận đối đầu lần đó, Mộc Tuyết hiểu mối quan hệ đối nghịch. Nếu như vậy, mặc kệ là có phải Phương Tuấn Hiền làm hay , nhất định là có liên quan tới Phương Tuấn Hiền.

      Nếu là kẻ địch trả thù là chuyện đương nhiên. Nếu phải là kẻ địch kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, Lung tỷ cũng bị thiệt hại gì hết.

      “Được, muội liền.” Mộc Tuyết suy nghĩ ràng liền chạy về phía phủ thượng thư.

      Trời xanh mây trắng, gió thổi gấm đỏ, hoa nở xinh đẹp.

      trận thanh lộc cộc của binh mã vang lên, làm rối loạn đường phố yên bình đường thành Kỳ Dương.

      Dân chúng kinh ngạc nhìn về phía chỗ thanh phát ra, chỉ thấy đội binh sĩ cầm kiếm cầm cung tới, đằng trước bọn họ chính là Thủy Lung và Bạch Thiên Hoa.

      “Tỷ đệ của Bạch gia muốn làm gì?”

      phải ngày mai Bạch Thủy Lung thành thân hay sao? Sao có thể chạy lông bông đường thế này chứ?”

      “E là có trò hay để xem rồi!”

      Dân chúng nghị luận ầm ĩ, mặt Thủy Lung ngẩng lên, liếc nhìn về phía Đăng Vân Lâu, đầu lông mày giãn ra cười khẽ, nụ cười lạnh lẽo.

      Bạch Thiên Hoa ở bên cạnh thấy vẻ mặt này của nàng, trái tim khỏi run rẩy, giọng : “Tỷ, tỷ đừng tức giận. Kẻ nào dám chọc tỷ, đệ nhất định dạy dỗ trận, ngày mai tỷ thành thân, cần phải vui vẻ lên chứ!”

      Thủy Lung nghe , nàng nghiêng đầu nhìn qua thiếu niên khỏe mạnh cao lớn bên cạnh, thấy vẻ mặt quan tâm lòng của , đưa tay xoa đầu : “ cho ngươi theo ngươi cũng chạy tới, chờ khi trở về lại bị xử phạt nha.”

      Bạch Thiên Hoa cười ha hả: “Tỷ có chuyện, người làm đệ đệ như đệ làm sao đến trợ uy cho tỷ chứ? Vả lại, ngày mai là ngày tỷ thành hôn, mặc dù thể đại xá thiên hạ, nhưng cũng có thể đặc xá cho tội lỗi bé của đệ mà.”

      Tay Thủy Lung xoa đầu đổi thành vỗ cái, nhướn lông mày, đáy mắt chứa đựng ý cười liếc .

      Vẻ mặt Bạch Thiên Hoa ngây ngô trong chốc lát, lúc sau hai mắt liền khôi phục lại như cũ, chăm chú nhìn Thủy Lung, vẻ mặt mê muội cùng kinh ngạc.

      "Làm sao vậy?" Thủy Lung hỏi.

      Bạch Thiên Hoa ngạc nhiên : “Tỷ, đệ phát hình như mỗi ngày tỷ càng đẹp ra. Aiz…. Đúng là càng ngày càng xinh đẹp hơn. Da thịt trắng hơn chút, còn giữa tâm mi, trước kia còn tưởng tâm mi của tỷ là nốt đen bẩm sinh, giờ có chút giống, trái lại giống như nốt chu sa mà trong sách tới.” Dứt lời, liền cười ha ha, mình tự cười đến đau ruột: “Nhưng nốt chu sa trong sách chẳng phải đều là màu đỏ hay sao? Khi xuất người tỷ lại là màu đen, haha, đúng là tỷ giống nguiwoi bình thường!”

      Thủy Lung đạp cước vào cổ con ngựa của .

      Hắc mã hí lên tiếng, mạnh mẽ chạy về phía trước. Bạch Thiên Hoa cười đắc ý đâu ngờ Thủy Lung đột nhiên ra chân hại , nhất thời cầm được dây cương suýt rơi xuống ngựa, may là phản ứng của nhanh nhẹn, mặc dù bị thương nhưng có chút mất mặt.

      “Oa oa, tỷ, tỷ thể đối xử dịu dàng với đệ chút à?” Bạch Thiên Hoa cả người đầy bụi đất nhìn Thủy Lung cưỡi ngựa.

      Thủy Lung híp mắt nhìn , cười: “Ta cũng phải đạp ngươi. Còn chê ta thiếu dịu dàng?”

      Bạch Thiên Hoa vội vàng cười làm lành, thấy nàng cưỡi ngựa rất nhanh vượt qua khỏi mình, đành cùng mấy vị binh sĩ đằng sau cuốc bộ. Song, mắt thấy sườn mặt của Thủy Lung, trong đầu lại nhớ tới vẻ đẹp kinh diễm của Thủy Lung ban nãy.

      Cái loại cảm giác khiến trái tim người ta lỡ mất nhịp, ngay cả hô hấp cũng bị đình chỉ, hồn xiêu phách lạc trong nháy mắt này… vì sao lại xuất người tỷ tỷ?

      “Ta nhớ quyển sách qua? Hình như là sách y thuật, mà còn là loại dã thư?” Bạch Thiên Hoa vò đầu nhớ lại, giọng thào: “Bình thường nốt chu sa ở tâm mi của mỹ nhân đều dùng chu sa và thủ cung sa chấm lên, mà phải trời sinh. khi nữ tử có chu sa ở tâm mi bẩm sinh, ắt hẳn có thể chất băng cơ ngọc cốt, tuyệt đối là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Trong lịch sử, mỹ nhân như vậy đều là hồng nhan tai họa, nghiệt hại nước hại dân.”

      đúng, chỉ như vậy, trong sách dường như còn , mỹ nhân như vậy rất ít có, chỉ là dấu hiệu ở chỗ nào? Trời ơi. . . Ái chà nghĩ ra, nghĩ, nghĩ nữa… tóm lại chuyện này cũng liên quan gì tới tỷ tỷ.”

      Bạch Thiên Hoa vỗ vỗ đầu mình, đem suy nghĩ hỗn độn trong đầu vứt ra ngoài.

      Trong nhận thức của , Thủy Lung đẹp hơn trước kia thôi, nhưng đến nỗi là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, thậm chí có chút nào giống hồng nhan tai họa, nghiệt hại dân hại nước gì hết.

      . . .

      "Dừng."

      Thủy Lung dẫn đầu kéo cương ngựa, giơ tay ra hiệu cho các binh sĩ phía sau dừng lại, sau đó phun chữ: “Vây.”

      Nhóm binh sĩ phân tán ra cách có trật tự, đem lầu các trước mắ bao vây.

      "Vạn Thông Phường?" Bạch Thiên Hoa đứng bên cạnh Thủy Lung, nhìn bảng hiệu trước mắt, sau đó sắc mặt trầm xuống: “Ta còn nghĩ là ai dám chọc tỷ, ra là…”

      Lời của còn chưa dứt, Thủy Lung dùng nội lực hô lên, lấn át lời của : “Người bên trong nghe đây, ta đếm tới mười, nếu có ai ra, sống chết do số mệnh. , hai, ba…”

      Những lời này truyền vào bên trong Vạn Thông Phường, nhất thời khiến mọi người rối loạn.

      Người ở lầu chạy ra, sau khi thấy Thủy Lung và binh sĩ xung quanh, sợ đến nỗi vừa chạy vừa bò rời khỏi chỗ này. lầu hai đều là những người có tiền và địa vị, bọn họ đều đứng ở lan can của lầu, nhìn xuống phía dưới, sau khi nhìn thấy cục diện bên dưới, trong lòng thầ mắng: Bạch Thủy Lung nổi điên! Kế đó cũng vội vàng chạy ra ngoài.

      Trong lúc Thủy Lung chậm rãi đếm số, cục diện của Vạn Thông Phường tại rất rối loạn, mọi người chen lấn nhau chạy ra bên ngoài. Mặc kệ là khách hay là tiểu nhị bên trong.

      "Bạch đại tiểu thư, chậm chút, chậm chút!" Chưởng quỹ của Vạn Thông Phường chạy ra, đối với Thủy Lung hô to: “Này, chuyện này có phải có cái gì hiểu lầm hay ? Bạch đại tiểu thư cũng biết Vạn Thông Phường là nơi…”

      Thủy Lung cắt ngang lời : “Ta đếm đến mười, các ngươi lên cung tên cho ta.”

      Binh sĩ nghe lệnh hành động.

      “Châm lửa.”

      Sáng sớm liền chuẩn bị hỏa chiết tử (*giống như hộp quẹt ở đại), mũi tên được đốt lửa, phịch tia lửa phát nổ.

      "Bạch đại tiểu thư!" Chưởng quỹ Vạn Thông Phường mở to hai mắt.

      Thủy Lung : "Bắn cung."

      Cà cà cà cà ——

      trăm mũi tên lửa bay vào Vạn Thông Phường, lửa lập tức lan tràn.

      Đằng Vân Lâu phía xa, Phương Tuấn Hiền ngồi ở chỗ trống trải, liếc mắt cái liền nhìn thấy chỗ Vạn Thông Phường bốc lên khói lửa. Mặt liền thay đổi, vỗ mạnh lên bàn, sóng mắt chuyển động, lửa giận chợt , mơ hồi có chút hưng phấn nhưng phát : “Bạch Thủy Lung! Giỏi cho nàng Bạch Thủy Lung! ngờ nàng lại có gan làm bậy như vậy, ta còn tưởng nàng chỉ là củ ấu bị mài, chỉ biết khua môi múa mép thôi chứ.”

    3. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Chậc chậc, sau này c ấy trở nên khuynh quốc khuynh thành r tha hồ mà hối hận, lúc đấy a mèo nhà t chắc chắn tức giơ chân cho coi

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 83.1: Ngươi thể so sánh

      “Bạch Thủy Lung kêu ngươi hẹn ta tới đây là để cho ta xem cái này sao?”

      Phương Tuấn Hiền nghiêng đầu nhìn Mộc Tuyết, giọng lành lạnh.

      Hai mắt Mộc Tuyết có bệnh, căn bản nhìn tình huống bên Vạn Thông Phường, nhưng dựa vào làn khói đặc mờ mờ, nàng cũng có thể đoán được nơi đó xảy ra chuyện gì.

      Đối mặt với chất vấn của Phương Tuấn Hiền, Mộc Tuyết kiêu ngạo nịnh hót đáp: “Tiểu thư chỉ dùng gậy ông đập lưng ông thôi.”

      “Giỏi cho chiêu gậy ông đập lưng ông, ta lại nhớ mình làm chuyện gì.” Ánh mắt Phương Tuấn Hiền chợt lóe, thề thốt phủ nhận.

      Thái độ của như thế làm Mộc Tuyết nhận thấy có điều gì đó, vốn chỉ có năm phần nghi ngờ, tại biến thành tám phần mười công trường sản xuất xà phòng thơm là do Phương Tuấn Hiền đốt. Nàng lời nào liếc nhìn Phương Tuấn Hiền cái, sau đó xoay người xuống lầu.

      Thủy Lung tỷ chỉ kêu nàng hẹn Phương Tuấn Hiền đến Đăng Vân Lâu, nhưng muốn nàng giữ ở lại chỗ này. tại, Lung tỷ hành động, nàng cũng cần tiếp tục ở lại đây, nên trở về bên cạnh Lung tỷ rồi.

      Phương Tuấn Hiền thấy nàng rời cũng ngăn cản, lại nhìn về phía Vạn Thông Phường, tay đặt lan can, liền từ Đăng Vân Lâu nhảy xuống, chạy tới Vạn Thông Phường.

      Dù sao nữa Vạn Thông Phường cũng là cơ nghiệp của , Văn Hiên Các trước kia bị Thủy Lung cướp mất, nếu Vạn Thông Phường cũng mất , cục tức này làm sao có thể nuốt trôi.

      trăm mũi tên hướng tới Vạn Thông Phường đồng loạt bắn ra, dưới uy hiếp của Thủy Lung, đám chưởng quỹ dám chữa cháy, chỉ có thể lo lắng cùng đau lòng nhìn ngọn lửa hừng hực cắn nuốt Vạn Thông Phường, trong chốc ngọn lửa chảy cao ngút trời, muốn người ta chú ý cũng khó.

      Thủy Lung cho người khống chế ngọn lửa rất tốt, có để lửa lan đến gần nhà dân.

      .” Thủy Lung phất tay, cưỡi ngựa rời khỏi Vạn Thông Phường.

      Binh sĩ đều thu cung đuổi theo sau.

      “… Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Chữa cháy mau!” Chưởng quỹ Vạn Thông Phường thấy bọn họ rời liền vội vàng hô to, nhóm hộ vệ chung quanh đều chạy nhanh lấy nước chữa cháy, trán ra mồ hôi.

      bao lâu, bóng dáng Phương Tuấn Hiền chạy đến đây. Liếc mắt liền nhìn tình cảnh Vạn Thông Phường, biết ngọn lửa được dập tắt, song bạc này của cũng coi như bị hủy.

      “Bạch Thủy Lung nàng giỏi lắm!” Phương Tuấn Hiền nghiến răng nghiến lợi.

      Ta chỉ đốt nhà kho và công trường của nàng mà thôi, nàng lại đốt toàn bộ lầu các của ta, chút cũng chừa!

      "Phương, Phương công tử." Chưởng quỹ Vạn Thông Phường cẩn thận gọi Phương Tuấn Hiền.

      Phương Tuấn Hiền thờ ơ nhìn : “Bạch Thủy Lung đâu?”

      Chưởng quỹ Vạn Thông Phường lau mồ hôi trán: “, rồi…”

      "?" Phương Tuấn Hiền ngờ vực nhíu đầu lông mày. tin Bạch Thủy Lung là loại người gây ra họa rồi bỏ chạy.

      vừa nghĩ như vậy liền nhìn thấy đằng xa có khói bốc lên cao.

      “Cái người này!” Phương Tuấn Hiền vừa nhìn, nhất thời tức giận trừng mắt.

      Vốn còn nghĩ nàng chỉ đốt Vạn Thông Phường, trả thù xong rồi, Bạch Thủy Lung nguôi giận. Ai có thể nghĩ rằng đây chỉ mới là bắt đầu, sau khi đốt Vạn Thông Phường nàng còn muốn thiêu rụi luôn sản nghiệp khác của . Những hành động của nàng, chẳng lẽ dự định đem mọi sản nghiệp trong thành Kỳ Dương của đốt hết sao?

      "Đáng chết!" Bây giờ Phương Tuấn Hiền có tức giận cũng thể làm gì.

      Thủy Lung ngoại trừ công trường xà phòng thơm ra còn có những cửa hàng khác. Nhưng mấy cửa hàng kia đều do hoàng thượng ban cho, nếu muốn thiêu nhất định đụng chạm đến uy quyền của hoàng đế. Huống hồ, mấy cửa hàng đó Thủy Lung cũng có quản lí, làm ăn vẫn rất tốt đó thôi. Nhưng sản nghiệp của thể so sánh với nàng, cũng có biện pháp so sánh thiệt hại với nàng, đó chính là lí do Thủy Lung kiêng nể gì hết.

      lời nào, chạy về phía có khói.

      Tại đây, Thủy Lung vừa thiêu trụi cửa hàng bán tranh chữ, nhưng trước khi đốt cửa hàng, nàng cho người đem mọi thứ có giá trị thu vào túi mình. Sau đó mới sai người bắn tên phóng hỏa, dân chúng chung quanh nhìn thấy đều lộ vẻ hoảng sợ, người biết còn tưởng là loạn quân vào thành cướp của.

      .” Lần này Thủy Lung ra lệnh cho mấy tên lính ở lại khống chế ngọn lửa, sao đó liền nhanh chóng rời .

      Bạch Thiên Hoa theo sát bên người nàng, cười hì hì: “Tỷ gấp gáp như vậy làm gì? Lửa còn chưa cháy hết mà!”

      Thủy Lung ra lệnh vận chuyển những bức tranh chữ và đồ vật quý giá về phủ quận chúa, sau đó quay đầu nhìn Bạch Thiên Hoa: “Lửa sớm thiêu cháy, càng đốt, cháy càng dữ dội hơn.”

      Bạch Thiên Hoa nghe lời nàng suy nghĩ chút mới hiểu, kinh ngạc : “Tỷ, phải tỷ thầm làm những…”

      Vốn còn nghĩ rằng Thủy Lung nhân lúc Phương Tuấn Hiền có mặt ở trong thành Kỳ Dương, nên mới dám làm chuyện như vậy. tại nghe lời này của nàng, giống như là cố ý làm cho Phương Tuấn Hiền xem.

      Chẳng lẽ tỷ cố tình đốt cho Phương Tuấn Hiền xem?

      Bạch Thiên Hoa há hốc mồm, thầm nghĩ: Tận mắt chứng kiến sản nghiệp của mình bị phá hủy, biết Phương Tuấn Hiền tức giận thành bộ dạng gì…

      Nghĩ như vậy, vừa kinh sợ vừa hưng phấn, vội vàng tìm con ngựa tốt, đối với Thủy Lung : “Tỷ, vậy còn mau . Nếu bị người đuổi kịp á.”

      Gần đây, dốc lòng luyện tập võ công, đối với chuyện sản nghiệp này nọ hiểu nhiều lắm, chỉ biết Vạn Thông Phường là tài sản của Phương Tuấn Hiền, đó là lí do hôm nay theo Thủy Lung.

      Bọn họ vừa rời , Phương Tuấn Hiền liền đuổi tới.

      Lần này cũng như lần trước, chưỡng quỷ của cửa hàng tranh chữ thấy Phương Tuấn Hiền liền cúi đầu hướng kể lại tình huống ban nãy. Hi vọng giận chó đánh mèo lên người mình, tai họa ập lên đầu người vô tội.

      Phương Tuấn Hiền cũng nhảm với , sau khi nhìn thoáng qua cửa hàng, liền nhảy tới cửa con đường bên trái.

      Ước chừng nửa ly trà, Phương Tuấn Hiền liền nhìn thấy binh lính vây quanh cửa hàng bán trà của , dân chúng đứng xung quanh hóng chuyện, nữ tử mặc hồng y đỏ rực như lửa ngồi ngựa.

      Mộc Tuyết đứng bên cạnh Thủy Lung, Phương Tuấn Hiền còn chưa tới nàng phát , nghiêng đầu với Thủy Lung, liếc qua phía Phương Tuấn Hiền cái.

      Thủy Lung nghe nàng , tầm mắt cũng nhìn sang, đúng lúc cùng chống lại tầm nhìn của Phương Tuấn Hiền.

      Trong mắt nàng, Phương Tuấn Hiền mặc quần áo màu đen, quần áo có thêu đám mây màu xanh ngọc, hai bên vạt áo đeo điếu trụy bằng ngọc, dây giữ bằng tua rua, đai lưng bản to, treo cái túi hương màu đỏ tía xen lẫn xanh ngọc, cộng thêm dung nhan đẹp đẽ xuất sắc của , nghiễm nhiên là hình tượng công tử quyền quý hoàn mỹ.

      Đáng tiếc, trong hai mắt của vị nam tử này chứa đựng qua nhiều nén giận, sắc mặt lạnh như băng, mặc kệ là ai cũng đều cảm nhận được lửa giận của .

      "Bạch Thủy Lung!" Phương Tuấn Hiền hướng gầm .

      Thủy Lung nhàng nghiêng đầu: “Hả? Ta nghe được!”

      Cái bộ dạng thỏa mãn rảnh rỗi này, chắc chắn là đổ dầu vào lửa khiến lửa giận của Phương Tuấn Hiền phừng phực dâng cao.

      Dưới chân đạp cái, bóng người tới trước mặt Thủy Lung, bàn tay bắt lấy Thủy Lung.

      Thủy Lung nhảy xuống ngựa, tay nắm chặt dây cương, sức lực lớn khiến con ngựa đau đớn giơ cao hai móng trước, cản trở tầm nhìn của Phương Tuấn Hiền. Trước khi móng ngựa hạ xuống, bóng dáng Thủy Lung thình lình lướt qua bụng ngựa, quyền chính xác đánh vào bụng Phương Tuấn Hiền.

      “Ôi!” Phương Tuấn Hiền bị đau kêu lên tiếng, hai mắt lên lạnh lẽo, chút nương tay nhấc chân đá tới Thủy Lung.

      Thủy Lung nghiêng người né, trượt trở lại đằng sau con ngựa, sau đó chống tay nhảy lên lưng ngựa, nhấc chân quét ngang mặt Phương Tuấn Hiền.

      Nếu cước này đá trúng, Phương Tuấn Hiền ngất cũng trọng thương. May mắn là đưa tay cản kịp, nắm lấy chân của Thủy Lung, kéo nàng xuống ngựa, thân thể ổn định. Song, Thủy Lung phản ứng rất nhanh, thân thê mềm dẻo lạ thường, chân khác của nàng cuốn lấy thắt lưng của , giúp thân thể ổn định lại, trong phút chốc, khoảng cách giữa hai người rất gần, ngay cả hô hấp của đối phương cũng có thể cảm nhận được.
      người qua đườngTuyết Liên thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 83.2

      Phương Tuấn Hiền ngẩn người, bỗng nhiên cảm thất phần hông ấm do chân của đối phương kẹp lấy, nhiệt độ từ eo nhanh chóng truyền đến trái tim, sau đó trái tim đập nhanh vô cùng, tựa như con kiến bò chảo nóng, ngừng nhảy bang bang, ngừng ngọ ngoạy, nhất thời làm mất bình tĩnh, thậm chí còn biết nên phản ứng thế nào.

      Trong giây phút thất thần, Thủy Lung vẫn bình tĩnh như cũ, bàn tay đánh về phía , khiến bị đau phải thả lỏng tay, nàng liền rơi xuống đất.

      Kết thúc cuộc giao thủ của hai người tới mấy giây, lúc mọi người lấy lại tinh thần liền thấy Phương Tuấn Hiền và Thủy Lung mỗi người đứng bên, đôi bên giằng co với nhau.

      Bạch Thiên Hoa tới bên cạnh Thủy Lung, nghiễm nhiên bộ dạng cùng căm thù kẻ địch với Thủy Lung.

      Phương Tuấn Hiền đưa tay lên xoa xoa ngực trái, trái tim đập dữ dội vẫn còn lưu lại hơi ấm, kinh hồn yên. Mặc dù nhìn ra vẻ mặt, đôi mắt gợn sóng vạch trần nội tâm bình tĩnh của .

      Thủy Lung nhíu mày: “Ta có đánh trúng ngực của ngươi chứ?”

      Cái bộ dạng đau lòng thôi kia làm cho ai xem vậy?

      Phương Tuấn Hiền bị thanh của nàng làm giật mình hoàn hồn, nhanh như chớp rút tay. Nhưng động tác quá nhanh khiến cánh tay bị Thủy Lung đánh trúng đau rát, khỏi cúi đầu hít hơi lạnh, thầm nghĩ, có lẽ cánh tay bị ứ máu rồi.

      “Bạch Thủy Lung, chuyện ngày hôm nay nàng có lời giải thích gì sao?” buông thong tay xuống, hỏi nàng.

      Thủy Lung: "Chuyện gì?"

      “Đừng có giả bộ ngớ ngẩn!” Phương Tuấn Hiền lạnh giọng quát lớn: “Đầu tiên là Vạn Thông Phường, kế đó là Khiêm Bút Các, tiếp theo là Bách Diệp Phô. Nàng cố ý phóng hỏa phá hư hết… những sản nghiệp này, căn cứ vào pháp luật của Tây Lăng, thân là nhất phẩm quận chúa Hoa Dương, nàng cũng bị quan phủ xét xử, bị phạt ngồi tù.”

      Thủy Lung cười khẽ: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta có vô cớ phóng hỏa, mà là truy nã phạm nhân.”

      “Đừng có xạo!” Phương Tuấn Hiền giật mình.

      Thủy Lung hề né tránh tầm mắt của , ánh mắt nàng còn lạnh lùng hơn so với , nhưng vẻ mặt lại ngậm cười nhàng, mâu thuẫn khiến người ta cảm thấy an lòng.

      “Hôm nay, công trường Ôn Tuyển Các bị người ta rắp tâm phóng hỏa, phương pháp phóng hỏa chính là dùng tên lửa, trải qua kiểm tra, ta phát người phóng hỏa có quan hệ với Vạn Thông Phường, Khiêm Bút Các, Bách Diệp Phô, vì để cho tội phạm chạy trốn, đồng thời để ép tội phạm xuất , ta mới bất đắc dĩ lấy gậy ông đập lưng ông.”

      Thủy Lung khẽ híp mắt, tiếp: “À, đúng rồi, tội phạm còn muốn hãm hại Phương công tử, đem mũi tên khắc tên Phương công tử lên ném vào trong đó.”

      Sắc mặt lạnh lùng của Phương Tuấn Hiền cứng ngắc.

      Lúc này, hiểu cảm xúc của mình, ràng làn tức giận ngút trời, nhưng lại có chút hưng phấn ngọt ngào.

      hiểu lời của Thủy Lung chủ yếu là muốn chọc giận , châm chọc trá hình, để lên cơn giận. Nhưng mà nhìn cặp mắt nhìn chằm chằm mình, trong con ngươi chỉ có mình , đôi môi đỏ mọng ngừng những chuyện có liên quan tới , đúng là cảm thấy phấn khởi, có chút vui sướng biết do đâu.

      Cuối cùng, lần thứ hai nàng nhìn .

      Cái ý nghĩ vừa lóe lên liền biến mất, khiến biến sắc, hai mắt mở to lui về phía sau.

      Nàng có đáng sợ như vậy ?

      phản ứng mạnh như vậy khiến Thủy Lung cảm thấy kì quái, tại sao lại phản ứng lớn như vậy chứ? Đừng như vậy mà.

      “Ta nghĩ… Phương công tử gây trở ngại chuyện ta bắt tội phạm chứ?”

      Lần này, ý nghĩ vừa nổi lên ngừng khuấy động đáy lòng , nghe lời Thủy Lung , mở miệng: “Được rồi!”

      thanh của khàn khàn lại trầm thấp, để lộ vẻ run run trong giọng .

      tại, chỉ Thủy Lung còn có Bạch Thiên Hoa, Mộc Tuyết cũng cảm thấy bình thường. Bạch Thiên Hoa cẩn thận nhìn Phương Tuấn Hiền (Ngữ: Sợ bị bệnh dại cắn chị à? Lung tỷ: …ừ!) khẽ với Thủy Lung: “Tỷ, có phải tức giận quá nên phát điên sao?”

      Thủy Lung lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Bách Diệp Phô, chậm rãi : “Ra tay.”

      Phương Tuấn Hiền có phải bị tức giận đến điên hay cũng chẳng có liên quan gì tới nàng, ra bị điên cũng tốt, đỡ phải tối ngày tới tìm nàng gây .

      Binh sĩ chung quanh Bách Diệp Phô nghe lời nàng , đồng loạt giương cung lên, động tác chỉnh tề nhanh gọn, Thủy Lung gật đầu cái, hàng trăm mũi tên bắn ra cùng lúc, bay về phía cửa hàng, chớp mắt Bách Diệp Phô chìm trong biển lửa.

      Phương Tuấn Hiền khẽ nhếch môi, lời tới cổ họng liền hóa thành tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn lửa cháy bừng bừng, chợt thấy lòng dạ nặng nề, tức giận hình như cũng bị lửa đốt thành tro tàn, bay theo gió biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại khoảng trống rỗng.

      Xưa nay, luôn bình tĩnh cẩn thận, làm việc luôn kiêu căng ngạo mạn, thậm chí còn cố ý khắc tên mình lên mũi tên, phải vì muốn Thủy Lung biết kẻ chủ mưu đốt công trường của nàng là sao.

      Nhưng, chỉ là tức giận nhất thời nên cố tình khiêu khích Thủy Lung sao?

      nghĩ rằng Thủy Lung đến đây báo thù, hơn nữa còn cho rằng nàng nghĩ ra biện pháp trả thù vô cùng mạnh mẽ, đem chuyện này gây ầm ĩ càng lớn càng tốt. Như vậy, nàng chắc chắn phải vào tù, ngày mai là ngày nàng thành hôn, thế hôn ước với Võ vương hóa thành bọt biển…

      Vốn nghĩ mình làm như vậy là để đả kích Thủy Lung… Nhưng tận mắt chứng kiến từng cơ ngơi mình xây dựng bị lửa đốt rụi, suy nghĩ đầu tiên của
      [​IMG]
      người qua đườngTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :