1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hựn hựn quá nha nàng @wjuliet43 , truyện hay như vậy mà lâu lắm mới post 1 chương :th_12::th_12::th_12::th_12::th_12:

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 78: Hai người ở chung


      Tầm mắt hai người nhìn nhau trong nháy mắt, đỉnh đầu nổ tung tiếng ‘phanh’, bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực nhảy xuống từ lỗ hỏng lớn, đứng ở trước mặt Thủy Lung, vươn tay nắm lấy tay nàng: “A Lung!”

      Thủy Lung có giãy dụa, cố tình trêu ghẹo : “Ta còn chưa trả lời có bằng lòng gặp ngươi hay nha.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực : “A Lung ngẩng đầu nhìn lên.” Dừng chút, sau đó tiếp: “Nàng biết ta nóc nhà, vậy mà nàng vẫn ngẩng đầu nhìn lên, chứng tỏ A Lung muốn gặp ta.”

      Lí do này mặc dù có chút đạo lí, nàng cũng giận , mấy ngày nay tách ra cơn tức cũng giảm ít, cho nên mới nhìn lên. Nhưng mà đừng xem nàng là kẻ ngốc, nhìn ra mưu tính của .

      Chỉ cần là người bình thường, thấy mảnh giấy từ đỉnh đầu bay xuống, đều ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng thôi.

      Nàng chỉ nhìn lên cái thôi liền nghĩ rằng nàng nguôi giận, cho rằng nàng đồng ý muốn gặp , rất…ấu trĩ, vô lại, rất bá đạo.

      “Nhớ cho người tới sửa lại nóc nhà cho ta đó.” Thủy Lung lười so đo với .

      Trường Tôn Vinh Cực nghe vậy, khóe miệng nhếch lên tạo ra nụ cười, để lộ tâm tình vui sướng của .

      Mấy ngày nay, chỉ có thể núp trong chỗ tối nhìn nàng, thể tiếp cận nàng đúng là muốn làm nghẹn chết.

      “Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực đáp. Lôi kéo tay Thủy Lung, chỉ muốn kéo nàng đến gần: “A Lung, ta…”

      Lời của chỉ được nửa, miếng ngói xanh từ trời rơi xuống, chút chênh lệch vừa vặn đập vào đầu , ‘cành cạch’ tiếng ngói vỡ vang lên, mảnh vụn quét qua trán , để lại vệt hồng, mơ hồ có chút tơ máu.

      Thủy Lung dùng sức kéo , đem thân thể của kéo thấp xuống, cẩn thận nhìn trán , thấy có bị bể đầu chảy máu mới thở dài hơi. Chưa có thả lỏng xuống, nàng liền sửng sốt.

      Chỉ là bị miếng ngói đập trúng thôi, có gì phải khẩn trương chứ?

      Nếu đám em ở kiếp trước của nàng gặp phải chuyện thế này, nàng nhất định có chút hả hê, sau đó chọc đối phương vài câu. Cho dù đối phương bị bể đầu máu chảy đầm đìa, nàng cũng lo lắng, chút vết thương ấy chẳng có gì đáng kể, có gì đáng , tùy tiện chăm sóc là khỏe lại liền.

      Vả lại, có sẹo trán, chừng còn có vẻ nam tính hơn nha, hải tặc đều phải như vậy sao?

      Tuy rằng Trưởng Tôn Vinh Cực phải là hải tặc, nhưng cũng là nam nhân. Hơn nữa, nàng sớm phát , các loại thuốc chữa bệnh ở nơi này có thể so sánh với y học ở đại, thậm chí còn giỏi hơn. Thuốc loại trừ vết sẹo cũng ít, với bản lãnh của Trưởng Tôn Vinh Cực, còn sợ tìm ra sao?

      Lo lắng của nàng hoàn toàn là chuyện dư thừa!

      Thủy Lung bình tĩnh suy nghĩ, thấy ánh mắt dần dần tối tăm của Trưởng Tôn Vinh Cực. Nàng sinh ra tình cảm đối với nam nhân này sao?

      Từ xưa tới nay, đây là lần đầu tiên nàng có tâm tinh như thế này, thấy đối phương bị thương, mặc kệ vết thương có lợi hại hay , liền nhịn được cảm thấy khẩn trương, biết vết thương nặng, lại có nhiều đau đớn, lại kiềm chế được… luyến tiếc?

      Quả nhiên tình khiến lòng người bị ảnh hưởng.

      Trong lúc Thủy Lung im lặng suy tư, khuôn mặt lạnh lùng của Trưởng Tôn Vinh Cực ngắm nhìn chung quanh, sau đó lôi kéo Thủy Lung sang bên, mới buôn tay nàng ra, vung tay chém ra chưởng lên nóc nhà.

      Nội lực hùng hậu giống như cuồng phong đội nóc nhà bay lượn chung quanh, chưởng này tạo thành lỗ hỏng lớn. chưởng vừa xong, Trưởng Tôn Vinh Cực có ý định dừng tay, liên tục xuất chưởng, chỉ nghe mấy thanh ‘phịch phịch’, đến ba lần hít thở, mái ngói xanh đỉnh đầu bọn họ rách nát vô cùng thê thảm, lại có bụi bậm và ngói xanh rớt vào trong phòng, có thể thấy được công lực thâm hậu của Trưởng Tôn Vinh Cực và lực khống chế của .

      Mộc Tuyết ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện, nhìn đỉnh đầu trống rỗng, ánh mặt trời sáng ngời nhanh chóng làm lóa mắt nàng.

      Thủy Lung cũng ngẩn ra, liền bình tĩnh lại, vòng hai tay trước ngực. Hơi nghiêng người dựa vào cạnh bàn, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực bùng nổ. Trong mắt của nàng, lần này hành vi trút giận của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhất định là vì thẹn quá hóa giận rồi.

      Chờ cho tới khi Trưởng Tôn Vinh Cực dừng tay, nàng mới lười biếng chỉ chỉ lên bầu rời trống rỗng, sau đó nháy mắt mấy cái đối với Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Trưởng Tôn Vinh Cực mang vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng gật đầu.

      Sau khi Thủy Lung thấy vậy mới vừa lòng nở nụ cười.

      Mộc Tuyết nhìn thấy hai người im lặng hỗ động lẫn nhau nhưng nàng lại chẳng hiểu chuyện gì, trong lòng vừa sợ lại vừa kinh ngạc. Từ khi nào Lung tỷ tỷ và Võ vương gia ăn ý như vậy?

      Kỳ , nàng là bị hành động trút giận của Trưởng Tôn Vinh Cực dọa hú hồn, cho nên nàng mới đoán ra được ý tứ im lặng hổ động của Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực. Chỉ cần nàng cẩn thận ngẫm lại cuộc đối thoại của bọn họ, nhất định nàng biết ý tứ của hai người bọn họ chính là ---- Sửa lại mái nhà.

      Nóc nhà bị phá lỗ cũng phải sửa, bị phá toàn bộ cũng phải sửa. Nếu như cái nhà này phải là của Thủy Lung, chắc chắn chỉ phá vỡ nóc nhà, mà gây hư hại cho mọi thứ ở chung quanh.

      Nóc nhà bị phá vỡ gây tiếng động rất lớn, muốn người khác chú ý cũng rất khó. Bên ngoài xuất mấy tên hộ vệ, chạy tới mới nhìn thấy người ở bên trong, liền vội vã quỳ xuống.

      Sau khi Thủy Lung thấy như vậy, chỉ vào mấy tên sát thủ còn nằm mặt đất kia ra lệnh: “Đưa xuống xử lí .”

      Hộ vệ dám làm trái lời, đồng loạt mang người nọ rời .

      Trưởng Tôn Vinh Cực tới bên cạnh Thủy Lung: “ thích sao?”

      Thủy Lung biết thích là có ý gì, vứt cho cái liếc mắt, cầm bình sứ Ám Hương Ngọc Lộ Hoàn lên, cười khẽ: “Tiểu nhân vật nho thua xa tiền bạc của cải của Võ vương, cho người chết sử dụng cái này, còn bằng giữ lại cho chính mình.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực cầm tay nàng, giật lấy bình sứ trong tay nàng, hai ngón tay nhàng bóp cái, bình sứ vỡ ra thành từng mảnh , viên thuốc ở bên trong cũng biến thành bột phấn, mùi hương hoa mai lãng đãng trôi trong khí.

      Mộc Tuyết nhìn thấy màn này, sắc mặt căng thẳng. Võ vương gia muốn làm gì? Cố ý làm khó Thủy Lung tỷ sao?

      Tuy rằng gần đây, thái độ của nàng đối với Trưởng Tôn Vinh Cực thay đổi ít, nhưng nàng vẫn đoán ra được suy nghĩ của Trưởng Tôn Vinh Cực, tính cách vui giận bất thường khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, khỏi cư xử dè dặt hơn.

      Thủy Lung thấy vậy cũng sợ giận, có vẻ tiếc nuối nhìn đan dược bị hủy.

      Đúng là đại gia nhiều tiền, chút cũng sai.

      Trưởng Tôn Vinh Cực vươn tay nâng cằm xinh xắn của nàng lên, đem gương mặt non mịn như trứng của nàng nâng lên, nhìn thẳng nàng: “Gọi cái gì?”

      Thằng nhãi này luôn thích xoắn xuýt mấy vấn đề vớ vẩn.

      Nàng là người biết nghe lời phải: “Đế Duyên.”

      Cách xưng hô thân mật này dễ dàng làm cho ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực nhu hòa hơn, nét mặt lạnh lùng cũng biến đổi chút ít: “Đồ cho người chết nên để lại sử dụng.”

      Thủy Lung liếc mắt cái, thầm : Gọi là Đại Miêu quả sai, luôn có nhiều điều phải chú ý.

      “Giận sao?” Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nàng gì, tay bưng khuôn mặt như quả trứng của nàng càng chặt hơn: “ tại nàng có lí do gì nổi giận với ta hết nhá.”

      vất vả mới có thể làm cho đối phương nguôi giận, vất vả mới có thể được gặp nàng, chạm vào nàng. thể để mình bị đuổi nữa, bây giờ nếu nàng muốn đuổi nữa, nhất định chấp nhận!

      Thủy Lung nghe như vậy chẳng những giận mà còn cười, phần bá đạo này khắc sâu vào trong xương cốt chút cũng thay đổi. ra trong mắt , tức giận còn phải có lí do sao? Như vậy tính tình vui giận bất thường của , mỗi lần tức giận đều có lí do chính đáng hay sao?

      TRưởng Tôn Vinh Cực nhìn thấy nụ cười của nàng, kiềm chế được cúi đầu hôn xuống, giống như liếm món ăn ngon nào đó.

      Mộc Tuyết thấy màn này, vội vàng ngoảnh mặt sang bên, trước nhìn Thủy Lung sau đó lại nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, suy nghĩ chút, nàng nhàng ra ngoài, lúc ra ngoài cửa liền cẩn thận đóng cửa lại.

      Vừa đóng cửa lại, bên trong vẫn còn mảnh sáng sủa, ai kêu đầu hai người mảnh ngói cơ chứ.

      Thủy Lung để mặc cho Trưởng TÔn Vinh Cực liếm hồi, chờ thả môi của nàng ra, con ngươi vừa nhấc lên liền nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Trưởng Tôn Vinh Cực, giống như dòng nước xoáy đem người ta cuốn vào trong đó, ngừng trầm luân.

      Nàng lười biếng híp mắt lại, đáy mắt tràn đầy hào quang lãnh tĩnh (lạnh lùng +tĩnh táo), mở miệng với : “Ngọc Lâu…Ưm!” Lời vừa mới ra, môi liền bị chặn lần thứ hai.

      Lúc này, đối phương hình như chờ nàng chuyện, liền mạnh mẽ nhào tới , đầu lưỡi linh hoạt tiến công chiếm đóng thành trì.

      dùng tay cầm lấy hai cổ tay của nàng, tay ôm chặt thắt lưng của nàng, đem nàng đặt lên bàn, thân thể liền đè lên người nàng, ngón tay quyến luyến ở người nàng.

      Cơ thể của Thủy Lung vốn nhạy cảm, đặc biệt là nàng vừa nếm thử mưa móc, rất dễ bị quyến rũ cảm xúc. Nhưng nàng có ý định tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt đâu, hơn nữa cái vị người nàng, căn bản chính là con mèo động dục biết tiết chế là gì.

      Trưởng Tôn Vinh Cực hôn rất sâu, khiến Thủy Lung biết làm cách nào mở miệng, khi nàng suy nghĩ làm sao để đối phương nhả ra nàng phát cái miệng dây dưa với nàng rời , tiếp theo liền rơi vào bên gáy nàng, mút sâu.

      Thủy Lung cần nhìn cũng biết những nơi mút qua, nhất định đều để lại dấu vết, nếu dùng thuốc, mấy ngày nay khó mà biến mất hết.

      "Đế Duyên!"

      "Ừ?" thanh của trầm thấp lại từ tính gợi cảm.

      “Ngươi dự định làm cái gì?” Thủy Lung hỏi.

      Trưởng Tôn Vinh Cực ngước mắt nhìn nàng: “Giao hoan.”

      (Ngữ: *phụt*)

      Quả nhiên, nàng nên ôm hi vọng lớn đối với con mèo phát xuân này, bản tính đánh chết cũng chừa của , có thể thay đổi cũng chỉ là thái độ của , nhưng cũng phải là hai lần liền có thể thay đổi hết.

      làm.” Thủy Lung hề chậm trễ .

      Ngón tay làm loạn của Trưởng Tôn Vinh Cực dừng lại, đầu vùi ở bên gáy của nàng cũng ngẩng lên, nhìn Thủy Lung sâu hỏi: “Vì sao?” Còn chưa chờ Thủy Lung trả lời, tiếp tục : “ phải nàng nguôi giận rồi sao?”

      Trong suy nghĩ của , nguôi giận tức mọi chuyện cũ đều xóa bỏ, thế vì sao nàng lại cho thân cận.

      muốn làm.” Lí do của Thủy Lung hết sức đơn giản =D

      Bởi vì tại nàng muốn nên làm.

      “Ta muốn.” Trưởng Tôn Vinh Cực cau mày, lộ vẻ buồn bực.

      Nếu là trước đây, nhất định nhảm với Thủy Lung nhiều như vậy, làm ẩu làm càng cưỡng bức thân thể của nàng. Sau đó hai người lại đấu trí đấu dũng lần nữa. tại, dù khó chịu và buồn bực vô cùng nhưng vẫn có làm gì với Thủy Lung hết.

      Tất cả thay đổi này, Thủy Lung đều nhìn thấy, đều ghi nhớ.

      “Buổi tối rồi hãy .” Thủy Lung lui bước.

      Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn hài lòng, nhìn Thủy Lung lom lom.

      Thủy Lung mím môi cười, giọng hỏi: “Đói bụng ?”

      Câu hỏi thình lình xuất , làm Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩn người. Tiếp đó, cảm thấy bụng bị đói, mấy hôm nay thầm theo Thủy Lung, mặc kệ là ăn hay ngủ cũng đều rất ít. Chuyện này đối với cũng có ảnh hưởng gì lớn, có thể chịu nổi, nhưng khi Thủy Lung hỏi lại cảm thấy có chút cảm xúc đặc biệt.

      Thủy Lung chờ đáp, liền : “Ta gọi người chuẩn bị điểm tâm, ngươi cùng ăn với ta.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, ánh mắt lại trong sạch hề dối trá, bộ dạng chờ đồng ý. Trong lúc nhất thời, thể nào đành lòng cự tuyệt, dục vọng khô nóng cũng dần tiểu tan, hóa thành dòng nước ấm, khiến người ta kiềm chế được thả lỏng tâm tư, ý nghĩ mềm nhũn.

      “Được.” liếc nàng cái, thả tay nàng ra, kéo nàng đứng lên.

      ra, nhìn ra được ý đồ chuyển đề tài của nàng, cố ý muốn làm tiếp. Nhưng dù biết vẫn nhịn được chiều theo ý của nàng, thái độ của nàng rất mềm mỏng, trong đôi mắt trong sáng ấy đều là hình bóng của , bộ dạng lo nghĩ cho , dáng vẻ vì chuẩn bị điểm tâm, làm đáy lòng dâng lên dòng nước ấm và vui thích gần như khống chế được chảy đến.

      Tiểu Hỏa Hồ này là càng ngày càng giảo hoạt, càng ngày càng thích làm nũng!

      Trường Tôn Vinh Cực nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Lung, thấy dấu vết dâu tây do chính mình tạo thành, khóe miệng nhịn được nhếch lên.

      Dấu vết này tràn đầy mùi vị của , khiến cho cảm thấy người bên cạnh là của , là tất cả của , người ngoài được phép nhìn trộm.

      Thủy Lung thu nụ cười của vào đáy mắt, nhưng biết nghĩ tới chuyện gì mà cười sung sướng như thế.

      Tính nết vui giận bất thường này, thực cần phải thay đổi ngay.

      Thủy Lung dẫn đến nơi nàng hay đến luyện võ vào sáng sớm, ra lệnh cho người mang điểm tâm lên, ngoài ra còn mang vài món nhắm và bình rượu lên. Trong chốc lát, hạ nhân mang những món nàng gọi lên, sau đó tự giác lui ra ngoài.

      Thủy Lung tự mình đem mấy món nhắm rượu và điểm tâm bày lên bàn, cố ý đem điểm tâm để gần Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Bình thường uống rượu làm gì có món điểm tâm, nàng cũng có sở thích ăn ngọt, điểm tâm gì gì đó đều là chuẩn bị cho Trưởng Tôn Vinh Cực. Nàng có lòng tốt vì khẩu vị của mà chuẩn bị, thứ hai là nàng chơi xấu muốn nhìn phản ứng của mà thôi.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn bàn thức ăn kì quái bàn, ánh mắt quyến luyến của nhìn về phía đĩa bánh cá nướng mấy lần, vẻ mặt lộ ra chút lười nhác, ánh mắt nhìn THủy Lung có chút kì lạ, lại giống như nuông chiều, có chút bất đắc dĩ lại vô cùng thích. Sau đó, giọng điệu lạnh nhạt mang thoe vài phần dung túng : “Uống rượu lại ăn điểm tâm, đúng là hành vi của con nít, hèn chi nàng thích giận dỗi lại thích làm nũng như thế.”

      … Ngươi bản thân à.

      Thủy Lung thầm nghĩ, khóe miệng nhếch lên, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực lời trái lòng. biết từ khi nào , chuyện ngầm trêu ghẹo niềm vui chơi mãi thấy chán của nàng rồi.

      Nàng thuận theo ý : “Vậy đem xuống .” Vừa vừa đưa tay như muốn đem đĩa điểm tâm mang xuống.

      Trưởng Tôn Vinh Cực liền đưa tay ngăn lại: “Lại giận dỗi rồi.”

      Thủy Lung bày ra vẻ mặt vô tội nhìn .

      Trưởng Tôn Vinh Cực nắm lấy tay nàng, đem đĩa điểm tâm cầm lấy, với nàng: “Ta lại được. A Lung thích ăn là được, cần quan tâm ánh mắt của người khác.”

      Chỉ thấy nét mặt ung dung của , dung mạo như tiên, lời giọng điệu lười biếng nhàng chậm chạp lại mang theo dung túng, bá đạo. Bất kì ai nhìn thấy cũng bị bề ngoài của dọa, cảm thấy người này rất khó dò, lại cao ngạo lạnh lùng, tao nhã vô song. Mỗi tiếng cử động đều giống như vị thượng giả tôn quý lại thong dong.

      Chỉ có Thủy Lung biết , đằng sau hình tượng uy nghiêm chỉ có thể nhìn nhưng thể xâm phạm của người, chính là bản chất “đáng ” khiến người ta dở khóc dở cười.

      Lúc trước, nàng làm sao có bị hình tượng này của mê hoặc.
      quỳnhpinky, người qua đườngChris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 79: Suy nghĩ sáng suốt

      “Đế Duyên ăn cùng ta chứ?”

      Thủy Lung cố tình hỏi, sau đó liền thấy hai mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lóe sáng lên trong chớp mắt.

      Nàng như vậy, tự mình bưng bình rượu lên, rót vào ly rượu lớn của hai người, tiếp theo liền cầm đôi đũa lên gắp thịt ăn. chút ý định động đến đĩa điểm tâm ngọt, vẻ mặt động tác hết sức ung dung tự nhiên.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng hồi mới đưa tay cầm lấy bánh cá nướng lên, ưu nhã bỏ vào trong miệng ăn, nét mặt có gì đặc biệt, dáng vẻ khiến người ta cảm thấy hình như phải ăn món ngọt mà thích, hoặc là thức ăn hiếm thấy.

      Thủy Lung nhìn , tay bưng ly rượu lên hớp ngụm, chợt nghe thanh của Trưởng Tôn Vinh Cực ở bên tai: “Nếu ta thích ăn, A Lung cũng thích ăn à?”

      Thủy Lung cảm thấy biết trả lời làm sao, lại buồn cười, ngước mắt nhìn , nhàn nhạt : “Vốn là ta chuẩn bị riêng cho ngươi.”

      “Ừ?” Động tác cắn bánh cá nướng của Trưởng Tôn Vinh Cực hơi ngừng lại, ánh mắt gợn sóng nhìn Thủy Lung, sắc mặt có chút lạnh. giọng mũi, mơ hồ lại vô cùng kinh ngạc và nguy hiểm.

      Thủy Lung để ly rượu xuống, liền bổ sung: “Khi đói bụng ăn thịt cá tốt lắm, trước ăn nhiều món ngọt chút để lấp bụng, giờ cơm tối còn rất nhiều thời gian.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực miễn cưỡng gật đầu, nhìn nàng : “A Lung càng ngày càng biết làm cho người ta vui vẻ.”

      Thủy Lung thản nhiên : “Như vậy tốt sao.” Ta chỉ khiến ngươi vui vẻ mà thôi.

      Trưởng Tôn Vinh Cực tiêu diệt xong cái bánh cá nướng, liền cầm miếng bánh khác lên: “ đủ tỉ mỉ.”

      “Hửm?” Thủy Lung bày ra bộ dạng khiêm tốn xin chỉ bảo.

      Trưởng Tôn Vinh Cực dịu dàng : “Nàng biết ta đói bụng, cho dù chưa tới giờ ăn cơm tối, cũng nên sai người chuẩn bị thức ăn, như vậy mới có thể biểu lộ lòng thành.”

      Thủy Lung nghe như thế, nàng kinh ngạc trong nháy mắt. ra người này cũng hiểu được chuyện đối nhân xử thế sao? Nhưng trước giờ nàng chưa từng thấy làm qua, suy nghĩ qua.

      Cái ý nghĩ này vừa lên liền biến mất, nàng biết Trưởng Tôn Vinh Cực là người vừa phức tạp lại vừa đơn giản, rất là mâu thuẫn, thông minh giống như nghiệt, thế mà ở phương diện khác lại ngây thơ khủng khiếp. suy nghĩ của có thể giết người, cũng có thể giết người. Mọi việc chỉ nghĩ thoáng cái liền thông suốt, nhưng bản tính lại khó dời, có lẽ là bản tính trời sinh thể thay đổi.

      người mâu thuẫn như vậy, tràn đầy nguy hiểm, những cũng tràn đầy sức hấp dẫn chết người.

      A, đúng rồi. khinh thường dối, có đôi lúc thích nghĩ đằng nẻo.

      Thủy Lung cảm thấy lòng mình thừa nhận Trưởng Tôn Vinh Cực, nhanh chậm trả lời: “Bây giờ ta kêu người làm cơm.”

      Trường Tôn Vinh Cực: " cần, ta chỉ như vậy thôi.” Khi chuyện, bất tri bất giác lại tiêu diệt thêm cái bánh cá nướng. dùng khăn lau tay, với Thủy Lung: “Tâm ý của A Lung chỉ cần dùng người của ta là được, đủ tỉ mỉ cũng chẳng sao, ta có thể bao dung.”

      Ta đây có cần cám ơn ngươi bao dung đối với ta hay ?

      Thủy Lung lại thấy nghĩ đằng nẻo, giọng điệu lại chân thành tha thiết như thế. Người này đúng là dễ trêu chọc, nhưng trêu chọc quá mức… Nhất định bùng nổ, lực sát thương lại rất lớn, thể nào thu dọn nổi. Cho nên nàng có ý định khiêu khích nữa, gật đầu cái liền bưng ly rượu lên uống ngụm.

      Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều rất ít uống rượu, bởi vì uống rượu dễ làm hỏng việc. Nếu phải ở trong tình huống an toàn trăm phần trăm, nàng tuyệt đối để cho bản thân uống say.

      ly rượu ngụm thịt, khi đôi đũa của nàng rơi vào đĩa thịt lần nữa, đôi đũa của nàng bị đôi đũa khác kẹp lấy. Nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy sắc mặt hơi lung túng nhìn nàng chòng chọc.

      “A Lung hiểu lời ta sao?”

      Thủy Lung thầm trong bụng: Ăn bữa cơm cũng được yên. Phương diện này hoàn toàn chút tự giác cũng vì nàng. Nàng bỏ đũa xuống, cầm miến bánh nướng, đưa tới bên miệng Trưởng Tôn Vinh Cực, : “Ăn điểm tâm.”

      Trường Tôn Vinh Cực ngẩn ra, chút suy nghĩ liền cúi đầu cắn miếng bánh nướng, tiếp theo liền híp mắt hưởng thụ cảm giác được nàng “hầu hạ.”

      Chỉ là Trưởng Tôn Vinh Cực hình như quên mất, nữ tử bình thường hầu hạ đút thức ăn, đều cẩn thận đút tới miệng nam nhân, chứ đâu có dáng vẻ nhàn hạ cầm bất động, để mặt cho nam nhân nghiêng người qua cắn thức ăn như vậy.

      Chỉ thế thôi cũng đủ khiến Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy mình được cưng chiều rồi… Nhưng chưa có đạt tới trình độ kinh hãi.

      Mỗi khi ăn xong miếng, Thủy Lung liền lấy miếng khác lên, trong lúc thuận miệng : “Lệnh bài của Ngọc Lâu là chuyện gì?”

      “Cướp.” Trưởng Tôn Vinh Cực tùy tiện trả lời, giống như chuyện đáng giá xu. Sau đó, lại liếc nhìn Thủy Lung: “Ban đầu định diệt môn.” Nhưng lại nhớ tới, có lẽ nàng cần nơi đó.

      Thủy Lung nghe hiểu ra ý tứ phía sau của , kẽ chau mày: “Nghe ngươi như vậy, thế lực ngươi rất lớn có thể cướp được Ngọc Lâu, vì sao lại đem nó tặng cho ta, lại đem thế lực lớn của ngươi cho ta?”

      "Nàng chịu nhận?" Trường Tôn Vinh Cực hỏi lại.

      Ánh mắt Thủy Lung lóe sáng, sau đó nhìn sâu. lúc sau, nàng nở nụ cười, lắc đầu.

      Trưởng Tôn Vinh Cực đem Ngọc Lâu còn chủ nữa tặng cho nàng, nàng nhận. Thế nhưng nếu đem thế lực của mình tặng cho nàng, nàng nhận.

      Cho dù nàng coi Trưởng Tôn Vinh Cực là người nhà, nhưng đồ vật này nọ vẫn nên phân chia của ta của ngươi ràng, chỉ có đồ vật riêng tư của bản thân là thể đụng vào.

      Nếu Trưởng Tôn Vinh Cực đem thế lực vất vả gây dựng đóng gói tặng cho nàng, nàng nhĩ thuộc hạ của nhất định phục, nàng cũng cam lòng làm chủ nhân có tiếng mà có miếng, chẳng thà tự mình gầy dựng nghiệp còn hơn.

      Nàng cười, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay đau xót, cúi đầu mới phát đầu ngón tay bị Trưởng Tôn Vinh Cực cắn.

      “Hử?” Sao đột nhiên lại vui? Nàng cái gì sai à?

      Trưởng Tôn Vinh Cực cắn tay nàng mạnh hơn chút nữa, đau đớn khiến Thủy Lung biết ngón tay mình bị cắn chảy máu rồi. Mùi vị tay đứt ruột xót này, loại đau nhói có thể tê liệt đến tận đáy lòng.

      Vẻ mặt của nàng thay đổi, cũng kêu đau tiếng, đợi Trưởng Tôn Vinh Cực bày tỏ thái độ. Quả thực, có đôi khi nàng cũng thể nhìn thấu được ý nghĩ trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực.

      “A Lung cũng nên đọc nhiều sách hơn.” Trưởng Tôn Vinh Cực rốt cục cũng thả lỏng miệng, nhìn ngón tay Thủy Lung máu, khẽ nhíu mày.

      ràng nghĩ nên nghiêm khắc trừng phạt Tiểu Hỏa Hồ vừa khiến thích vô cùng, lại có đôi khi chọc tức giận bực bội vô cùng này. Nhưng cuối cùng kết quả chỉ có , thể hạ quyết tâm cắn đứt cái ngón tay này của nàng, mới vừa nếm được mùi vị máu tanh ngọt của nàng, liền nỡ.

      Bây giờ thấy ngón tay nàng chảy máu, cảm thấy rất chướng mắt, muốn vết thương này lập tức phải lành lặn lại.

      Nhưng, hối hận cắn ngón tay Thủy Lung, nên nghiêm khắc trừng phạt nàng. cảm thấy, Tiểu Hỏa Hồ này, có đôi khi nên bị phạt.

      “Sách gì?” Thủy Lung hỏi.

      Trường Tôn Vinh Cực : “Mười chín bài nữ luận, thái độ làm vợ của người.”

      Mặc kệ là Thủy Lung tại hay là Bạch Thủy Lung ngày trước, cả hai đều chưa từng xem qua loại sách thế này. Cho dù Thủy Lung ở đại có đọc qua nàng cũng sớm quên, cho nên nàng căn bản biết bên trong sách về cái gì. Nhưng, chỉ dựa vào lời này của Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng cũng đoán được nội dung bên trong.

      “Thái độ làm vợ người, chính là xem chồng là bầu trời của mình, theo bên cạnh chồng…” Trưởng Tôn Vinh Cực nhàng ra nội dung bên trong sách, nhưng cũng ra tất cả, ý tứ đại khái chính là người làm vợ, phải ở bên cạnh chồng cả ngày, vĩnh viễn theo bên cạnh chồng, vì chồng chăm sóc mọi công việc trong nhà, để chồng cần lo lắng chuyện nhà.

      Thủy Lung im lặng nghe, những vẫn hiểu . Tại sao Trưởng Tôn Vinh Cực lại nổi nóng đột ngột như vậy.

      Sau cùng, nàng nghe được tổng kết cuối cùng của : “Nàng là vợ của ta, thế lực của ta có thể chăm lo công việc hậu phương, nàng có thể toàn quyền quản lý, vốn là nàng cần cầu ta tặng.”

      Vẻ mặt của vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, đôi mắt rũ xuống, mang theo sức ép hào hùng, nhìn sâu vào giống như cho nàng có bất kỳ cơ hội nào thoát , cứng rắn dồn ép nàng phải đối mặt thừa nhận.

      Trong lòng Thủy Lung chấn động, dư lâu mới tan biến.

      Nếu như vậy, câu hỏi ‘Nàng chịu nhận?” của , ra là thử nàng? Thăm dò phản ứng của nàng sao?

      đột nhiên tức giận vui, cắn mạnh khiến tay nàng chảy máu là vì nàng chỉ cười mà , thừa nhận bản thân chịu nhận đồ của sao.

      “A Lung, nàng còn chưa hiểu thân phân của mình sao?” Trưởng Tôn Vinh Cực đè thấp giọng, khiến cho lực áp bức càng mạnh hơn.

      Thủy Lung nhìn , nhất thời gì.

      Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay ôm eo nàng, tính toán nhanh chóng ôm chặc nàng, để cho nàng có cơ hội chạy trốn, : “Nàng còn , tạm thời ta có thể bao dung lỗi lầm của nàng, để cho nàng từ từ nhận . Chẳng qua, nàng đáp ứng gả cho ta, làm vợ ta, vốn có cơ hội hối hận đâu.”

      Lời bá đạo lại tùy hứng như thế này, chính là lời riêng biệt của Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Thủy Lung nghe xong, nhịn được cười: “Ta hiểu ý của ngươi.”

      “Hiểu ?” Giọng Trưởng Tôn Vinh Cực nồng đậm mùi vị nghi ngờ.

      Thủy Lung gật đầu, "Ừ, hiểu. Bởi vì..." Thanh kéo dài hồi. Nàng tinh nghịch nháy mắt với Trưởng Tôn Vinh Cực, sau đó nhún vai, thản nhiên : “Bởi vì ý nghĩ này của ngươi, vừa đúng với cách nghĩ của ta.”

      "..." Trường Tôn Vinh Cực giật mình.

      Thủy Lung nhìn con mèo phát cáu xốc xếch trong gió, vui sướng cười ha hả: “Chỉ tiếc tại thực lực của ta nhiều, bản thân mình còn khó bảo toàn, cho nên ta thể cho ngươi được thứ gì. Phải chờ vài năm nửa, chờ ta công thành danh toại, để mặc cho ngươi phóng khoáng tiêu dao.”

      Mặc dù nàng chưa từng như vậy với Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ như vậy. Trong mắt nàng, Trưởng Tôn Vinh Cực là bạn đời nàng thừa nhận và coi trọng, thế tự nhiên cùng hưởng chung mọi thứ, của nàng chính là của .

      Đây là suy nghĩ thường thấy của những thời đại: Của chính là của em, của em vẫn là của em.

      Chẳng qua là, Thủy Lung tự coi mình là nhân vật nam tính mạnh mẽ.

      Đương nhiên có thể nhờ bạn đời giúp mình làm giàu, nhưng tuyệt đối thể ăn cơm mềm.

      Đây chính là chuyện liên quan đến lòng tự ái và tính cách.

      Bởi vậy, Thủy Lung có cự tuyệt giúp đỡ của Trưởng Tôn Vinh Cực, cũng tiếp nhận hết thảy những gì Trưởng Tôn Vinh Cực chuẩn bị cho.

      Bây giờ, hai người đem lời ra ràng. Nàng suy bụng ta ra bụng người, tự nhiên liền hiểu được ý tứ của Trưởng Tôn Vinh Cực. Nhưng để cho nàng làm bà chủ của tổ chức cách đơn giản, chuyện đó tuyệt đối thể xảy ra. Du nàng hiểu ý của Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng cũng thể nào thay đổi thái độ và cách nghĩ của mình.

      Từ tới lớn, cuộc sống độc lập sớm thâm nhập sâu vào linh hồn của nàng, khiến nàng lệ thuộc vào bất kì ai.

      Nàng lệ thuộc vào bất kì người nào hết, Trưởng Tôn Vinh Cực là người kiêu ngạo, làm sao có thể có hành vi phụ thuộc người khác?

      Thủy Lung nhìn nam tử như như tiên trước mắt, cười thầm: Xem ra nàng nên cố gắng hơn nữa, tăng cường sức mạnh nhanh, mới cùng đứng đỉnh núi cao đón gió được.

      ai muốn phụ thuộc vào ai hết, vậy sóng vai nhau mà đứng.

      ra, Đại Miêu rất thông minh, lúc Thủy Lung càng ngày càng hiểu , cũng càng lúc càng hiểu Thủy Lung. Hai người đều chiều ý của nhau, vì đối phương mà thay đổi, lùi về sau bước. từ từ hợp lại, sau đó, vợ chồng lòng , đánh đâu thắng đó, gì cản nổi. Cũng phải tình cảnh khống chế được chính mình ~V~
      quỳnhpinky, người qua đườngChris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80.1: Hai phần lễ vật

      Lúc Trưởng Tôn Vinh Cực hoàn hồn, liền nhìn thấy nụ cười vui sướng của thiếu nữ trước mắt, đôi mắt lấp lánh như sao, tia sáng trong nháy mắt kia tựa như ngôi sao rơi xuống, nặng nề đánh vào đáy lòng , buồn bực hết sức, run rẩy, sóng gợn lâu biến mất.

      đứng dậy, đem thiếu nữ ôm vào lòng. Thiếu nữ vừa cử động, bàn tay cũng khẽ động cái, liền đem thiếu nữ vác lên vai.

      “Đế Duyên?” Thủy Lung ngờ Trưởng Tôn Vinh Cực đến đột ngột như vậy.

      Đầu vai của dày rộng vừa đủ, nhưng cũng khiến người ta đau. phải Thủy Lung khó chịu vì bị cấn, mà là vì thái độ của Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Hành động mạnh mẽ đem người vác lên này là sao?

      Bởi vì lời lúc nãy của nàng, nên tức giận sao?

      Thủy Lung nhịn được nhếch môi lên cười, cười ha hả sung sướng, vừa cười vừa nghĩ: Đây là thích sao, thích ư.

      Nếu người khiêng nàng lên là người khác, cho dù là huấn luyện viên ở kiếp trước, ngược lại nàng cười, loại dáng vẻ bị người khác cưỡng ép nắm trong tay này, tuyệt đối phải là sở thích của nàng, nhưng bị Trưởng Tôn Vinh Cực khiêng, nàng lại thể nào nổi giận được, đa phần là dung túng, cuối cùng là cảm thấy rất buồn cười.

      Ba!

      tiếng vỗ vào da thịt vang lên.

      Tiếng cười của Thủy Lung cũng ngừng lại.

      Nàng trừng cặp mắt thoáng qua tia kinh ngạc. Sau đó liền híp mắt lại, nhìn chòng chọc vào Trưởng Tôn Vinh Cực. Cảm thấy cái mông hơi đau, khiến cho nàng hiểu nàng vừa mới bị người ta đối xử ra sao.

      Nàng đột nhiên yên tĩnh làm cho Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn về phía nàng, đúng lúc ánh mắt chống lại ánh mắt nàng.

      "Ngoan." Trường Tôn Vinh Cực đưa tay vỗ về đôi má của nàng, lời vừa lạnh nhạt lại đe dọa: “ ngoãn bị phạt.”

      Thủy Lung híp mắt: “Ngươi muốn làm gì?”

      Trường Tôn Vinh Cực: “Ta cho nàng nhận , ai mới là vợ.”

      Thời điểm hai người đối đáp, Trưởng Tôn Vinh Cực sử dụng khinh công của mình bay về phía phòng ngủ thường ngày.

      đưa tay đem Thủy Lung đầu vai đặt xuống giường, sau đó ở trước mặt nàng cởi áo và thắt lưng, động tác ưu nhã lưu loát như mấy trôi nước chảy, trong chốc lát dây thắt lưng rơi xuống đất, áo khoát và từng món y phục bên trong rơi xuống.

      có trói Thủy Lung, là tuyệt đối có lòng tin Thủy Lung thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của .

      Thủy Lung hề có ý định chạy trốn, nhìn bộ dạng Trưởng Tôn Vinh Cực ở thế định, nàng liền biết lần này chuyện chạm đến điểm mấu chốt của . Nàng tùy tiện đá rớt giày xuống đất, tùy ý ngồi trưởng kỷ, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực cởi quần áo, dáng vẻ kia giống như nhìn báu vật đến gần hầu hạ, nhanh chậm : “ phải là buổi tối mới bàn tiếp về chuyện này sao?”

      tại ta muốn cho nàng hiểu .” Từ trước đến nay, Trưởng Tôn Vinh Cực luôn làm việc theo tâm trạng.

      Lúc trước được Thủy Lung trấn an, dựa theo lời của nàng mà làm. Lần này lần nữa, Thủy Lung lại gợi lên suy nghĩ của , cho nên chẳng cần biết ban ngày hay ban đêm, trước hết đem con Tiểu Hỏa Hồ này đè dưới thân, để cho nàng nhận thân phận của mình.

      Khi cái áo lót rơi xuống đất, Trưởng Tôn Vinh Cực trần truồng tới bên giường, thể ý chí quyết tâm hề thoái nhượng của .

      Thủy Lung nhìn nam tử trước mắt, da thịt trắng như bạch ngọc, có cơ bắp cuồn cuộn, chỉ có đường nét cơ bắp lưu loát, mỗi chỗ đều rắn chắc và mềm dai, nhìn thân thể này được vạm vỡ cho lắm, thậm chí có thể là tốt đẹp, trong thân thể chứa sức lực hết sức kinh khủng.

      Thủy Lung vừa nhìn vừa nghĩ thầm: Ai, tự làm tự chịu thôi.

      Ban nãy, có thể dễ dàng trấn an đối phương, xóa bỏ ý đồ ban ngày tuyên dâm của Đại Miêu. Nhưng vừa buông lỏng chút, nàng lại dùng những lời chân trắng trợn, lại chủ động chọc giận con mèo động dục này, cùng với ý chí chiếm giữ, ham muốn nắm nàng trong tay.

      Biết thể tránh khỏi, vậy cần tránh né.

      Thủy Lung lui về phía sau, nhường vị trí còn lại giường cho Trưởng Tôn Vinh Cực, cười híp mắt nhìn : “Mời quân lên… giường.”

      Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực co rút lại, người bò lên giường, đưa tay ôm thắt lưng Thủy Lung, cúi đầu phủ xuống đôi môi định chuyện của nàng.

      Hai người đều là thiếu niên mới nếm thử trái cấm, tiếp xúc thân phận hồi, như tia lửa có thể bốc cháy, mặc kệ là thân thể hay là khí cũng đều nóng rực thôi, tiếng thở dốc càng lúc càng mạnh hơn.

      So với lần đầu tiên Thủy Lung trúng độc, thân thể mềm nhũn, tâm trí mông lung nước chảy thành sông. Lần này, Thủy Lung chủ động hơn rất nhiều. Đầu lưỡi linh hoạt lướt qua hàm của Trưởng Tôn Vinh Cực, lại cuốn lấy đầu lưỡi của mút vào, ngón tay vuốt ve thân thể trần truồng của .

      Khi nhận ra Trưởng Tôn Vinh Cực muốn cởi y phục của mình, Thủy Lung mới rời khỏi đôi môi của , lại cầm tay lên, dưới ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực chợt lóe rồi biến mất, nàng mở miệng ngậm lấy ngón tay của .

      "A Lung!" Trường Tôn Vinh Cực hít thở hơi chậm lại.

      phải muốn ta hiểu sao?” Thủy Lung khẽ híp mắt, sóng mắt như nước, trong kinh hoảng lại có ánh sáng lấp lánh, vẻ mặt quyến rũ chết người. Nàng vươn chân còn mang tất, thăm dò về phía long căn của . Khẽ nghiêng đầu, tóc đen cũng lung lay theo, lộ ra khuôn mặt bằng lòng bàn tay, nét mặt tươi cười, ánh mắt hàm chứa khiêu khích và lãnh ngạo, đem xinh đẹp hiền thục và bướng bỉnh bất tuân kết hợp lại hết sức hoàn mỹ: “Ta hiểu .”

      Ai là vợ?

      tưởng rằng nàng bị thượng là vợ sao?

      Vậy tới xem chút, rốt cuộc là ai bị ai thượng.

      Thủy Lung nhìn nam tử trần truồng trước mắt, đáy mắt mông lung tràn ngập ánh sáng mang tính xâm lược. Từ lúc bắt đầu, ngươi cởi quần áo trước, người thua là ngươi rồi.

      Tình hình trận này, nhất định như lần trước bình tĩnh thông qua như vậy đâu.

      Thời gian dần dần trôi qua, mặt trời lặn về phía tây.

      Mộc Tuyết tới trường luyện võ tìm hai người Thủy Lung, muốn gọi hai người dùng cơm tối, nhưng thấy bóng dáng của hai người. Nhất thời nghi ngờ, môi nàng mấp máy vài cái, lại có phát ra bất kì thanh gì, lâu sau liền đưa tay đón lấy con côn trùng bay tới.

      "Phòng ngủ?" Mộc Tuyết lẩm bẩm nỉ non câu, vẻ mặt nghi hoặc, sau đó con ngươi co rụt lại, sắc mặt nhanh chóng kinh nghi và ngượng ngùng, ngón tay run run để tiểu trùng bay .

      giống như nàng nghĩ chứ?

      Mộc Tuyết ổn định tâm thần, về phía phòng ngủ của Thủy Lung.

      Chốc lát, chờ nàng tới trước phòng ngủ Thủy Lung, trước tiên long tai lắng nghe động tĩnh ở bên trong, sau đó mới nhàng thở ra: “Lung tỷ tỷ?”

      “Ừ.” Thanh khàn khàn từ trong phòng ngủ truyền ra.

      Mộc Tuyết vừa nghe loại khiến xương cốt người ta tê dại này, khuôn mặt trắng như tuyết khỏi đỏ ửng lên, chậm rãi khôi phục lại hô hấp, mới mở miệng : “Bữa tối chuẩn bị xong…”

      Tiếng mở cửa ‘kẽo kẹt’ vang lên, cắt ngang lời nàng.

      Thủy Lung tùy ý đem áo khoát màu đỏ khoác lên người, đầu tóc rối bù ra, nhìn gương mặt có chút dại ra của Mộc Tuyết: “Ừ, thôi.”

      “Ai?” Mộc Tuyết ngây ngô nhìn bóng lưng rời của Thủy Lung, nàng ta nhịn được liếc về phía phòng ngủ cái. Nhìn thấy tình cảnh bên trong, nhưng nàng nhạy cảm nhận ra bầu khí bên trong vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

      Chẳng qua là, Võ vương đâu? Người đâu?
      người qua đườngChris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 80.2

      Edit: Tiểu Ngữ


      “Sao vậy?” Thủy Lung đằng trước bỗng nhiên dừng bước, quay đầu cười tủm tỉm nhìn nàng ta.

      Chỉ thấy nàng lười biếng nhướn mày, nụ cười như bông tuyết nở rộ trong ánh sáng lấp lánh dưới mặt trời, còn sót lại luồng mị sắc cùng thản nhiên, dù có nàng là mĩ nhân khuynh sắc khuynh thành cũng quá đáng.

      Trong lòng Mộc Tuyết chấn động, lâu mới có thể hoàn hồn, bất chợt ra lời lòng: “Võ vương đâu ạ?”

      Thủy Lung nghe vậy, ý cười trong mắt càng nồng, trong chớp mắt nụ cười kia giống như có chút xấu xa, như có như : “À… ư, lòng tự ái bị tổn thương.” Kế tiếp liền sung sướng cười ha ha. tại, có lẽ trốn ở xó xỉnh nào đó liếm móng vuốt tự mình chữa thương rồi, sau đó cố gắng bổ sung kiến thức.”



      “A?” Mộc Tuyết hiểu đầu đuôi ra sao.

      Thủy Lung giải thích gì thêm, lười biếng khoát khoát tay: “, ăn cơm. Giải quyết con mèo này là hao tổn tâm trí.”

      Mộc Tuyết vẫn như cũ hiểu ý của nàng, liền nhanh chân đuổi theo Thủy Lung, nhìn bóng lưng nàng ----- áo đỏ tóc đen, dáng người nhắn yểu điệu, tao nhã tự nhiên.

      Hình như, càng ngày Lung tỷ tỷ càng xinh đẹp.

      Sáng sớm ngày hôm sau, có đám nhân vật võ công cao cường tới phủ quận chúa, trang phục người bọn họ hề bình thường, phải cầm búa dọn dẹp mảnh vụn của gỗ hoặc là mái ngói, có người bay lượn chung quanh, người phóng lên phóng xuống.

      màn này ngẫu nhiên bị bách tính nhìn thấy, nghĩ rằng có lẽ do ai đó tới tìm Thủy Lung gây chuyện. bao lâu liền nghe tiếng ‘lịch bịch’ từ trong phủ quận chúa truyền ra, khiến người ta nhịn được thầm đoán bên trong đánh nhau kịch liệt biết chừng nào.

      Nhưng là như thế nào?

      Nếu như có người đứng ở chỗ cao nhìn về phía phủ quận chúa, hoặc là người ở trong phủ quận chúa, nhất định phát đám người có võ công cao cường này,… sửa nóc nhà.

      Bởi vì thân thủ tầm thường, mặc kệ là vận chuyển gỗ hay ngói, hoặc tốc độ xây dựng cọc đều rất tinh vi, cho nên hiệu suất làm việc của bọn họ so với nhóm thợ mộc bình thường đều cao tay hơn nhiều. Từ sáng sớm đến buổi trưa, công việc gần như sắp hoàn thành.

      Lại lần nữa, Ngõa Lặc Oa tới phủ quận chúa, đem lễ vật của Trưởng Tôn Vinh Cực dâng cho Thủy Lung.

      “Bạch nương, mời ngươi nhận lấy.” Ngõa Lặc Oa thành khẩn , vẻ mặt điềm đạm đáng .

      Nàng cầm cái khay trong tay, khay có cái khăn đỏ phủ lên, làm cho người ta nhìn ra được bên trong là thứ gì.

      Thủy Lung tới trước mặt nàng, đưa tay cầm khăn đỏ lên, liền nhìn thấy mấy cuốn sách đặt ở bên trong.

      quyển sách đều ghi có ghi hai chữ ‘Nữ luận’.

      "Ha ha." Thủy Lung cười khẽ, vươn tay cầm quyển sách lên, tùy tiện lật hai trang, đối với Ngõa Lặc Oa : “Ta nhận.”

      Ngõa Lặc Oa kinh ngạc nhìn Thủy Lung, nàng ngờ kết quả như thế: “Bạch nương liền chấp nhận sao?”

      Trong nhận biết của nàng, Thủy Lung phải là những tiểu thư khuê các bình thường, nàng giống như nữ nhi giang hồ trong thời loạn, tuyệt đối là người vợ an phận giúp chồng dạy con, nhìn tên quyển sách cũng hề nổi giận, trái lại còn bật cười vui vẻ, cái này có chút kì quái.

      Ngõa Lặc Oa nhìn khuôn mặt tươi cười của Thủy Lung, lại nhịn được nhớ tới sắc mặt quái dị của Trưởng Tôn Vinh Cực vào ngày hôm qua.

      Tuy rằng chủ nhân có biểu cảm gì, nhưng hơi thở tức giận người lừa gạt được nàng, bộ dạng giống như tức giận, nhưng tâm trạng của nhất định là vui. Vốn cho là chủ nhân và Bạch nương cãi nhau, nhưng bây giờ thấy bộ dạng này của Bạch nương, nàng lại cảm thấy giống.

      Aiz, hại nàng hôm nay khi được trách nhiệm tặng quà do chủ nhân giao cho, làm nàng sợ gần chết. Nàng rất sợ Bạch nương chịu nhận quà.

      Thủy Lung đem biểu tình rẫu rĩ của Ngõa Lặc Oa thu vào đáy mắt, đoán được sơ sơ ý nghĩ của nàng, đem quyển sách trong tay bỏ lên bàn, hỏi: “Sau khi trở về, làm gì?”

      Bởi vì đối phương nhận quà, tâm trạng của Ngõa Lặc Oa cũng thả lỏng chút ít, cẩn thận nhớ lại: “ có làm gì hết, chỉ là đọc sách rất lâu.”

      Thủy Lung cười hắc hắc.

      Mộc Tuyết khỏi nhìn nàng, nhớ tới lời hôm qua nàng . Đọc sách để bổ sung kiến thức gì?

      Ngõa Lặc Oa bị phản ứng của nàng khơi gợi lên lòng hiếu kì, nhịn được : “Hôm qua lúc chủ nhân trở về, tâm trạng dường như có chút kỳ quái, biết Bạch nương có thể cho ta biết hôm qua xảy ra chuyện gì hay ?”

      Thủy Lung nhíu mày: “Sau khi biết chuyện, có lẽ ngươi bị diệt khẩu. Ngươi xác định ngươi muốn biết mọi chuyện sao?”

      cần!” Ngõa Lặc Oa lắc đầu như giã tỏi, còn lùi về sau bước, dùng tay che lỗ tai mình. Bộ dạng coi như Thủy Lung có , nàng cũng nghe thấy.

      Thủy Lung cười : “Bánh ít bánh quy trở lại, ngươi giúp ta đem thứ này đưa .”

      “Bạch nương mời .” Ngõa Lặc Oa , đợi Thủy Lung , nàng liền bổ sung thêm câu: “Nếu như phải là thứ đồ tốt, Bạch nương đừng nhờ ta, ta muốn bị chủ nhân giận cá chém thớt đâu.”

      Đáy mắt Thủy Lung xoẹt qua chút bỡn cợt: “Yên tâm, nhất định thích.” Chỉ là có nhận hay , đó là chuyện khác.

      Có lời đảm bảo này, tinh thần Ngõa Lặc Oa liền buông lỏng, trái lại hứng phấn muốn nhìn lễ vật Thủy Lung muốn tặng chủ nhân.

      Thủy Lung quay đầu thầm vào tai Mộc Tuyết, Mộc Tuyết gật đầu ra ngoài.

      Trong chốc lát, Mộc Tuyết bưng cái mâm vào.

      Ngõa Lặc Oa nhìn sang, chỉ thấy cái mâm này đặt cái bánh cá .

      Cái này là…



      Sắc mặt Ngõa Lặc Oa nhất thời rất kì lạ.

      Đây phải là món điểm tâm mà chủ nhân Bạch nương thích ăn nhất sao? Vì sao đến miệng Bạch nương, lại biến thành chủ nhân thích?
      người qua đườngChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :