1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 49: Làm nũng, cho kẹo ăn
      Edit: Tiểu Ngữ



      Máu màu đỏ tươi, cánh môi màu đỏ thẫm, cả hai thứ đều kết hợp tại gương mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, lại cực kỳ dã.

      im lặng đứng đó, chỉ dùng đôi mắt trong veo lại lười biếng chăm chú nhìn Thủy Lung, khẽ nâng cằm nàng lên, động tác giống như muốn hôn.

      Nhưng ở trong mắt Thủy Lung, hành động của giống như đứa trẻ muốn đòi kẹo, rất giống hành động ấu trĩ của Bạch Nha mỗi khi nó xin thịt tươi, lại chan chứa độc tài, cho phép từ chối, chút cảm giác tự mình biết mình cũng có.

      Ánh nắng chói rọi cũng thua kém dung mạo như vẽ của .

      Nam tử hào hoa phong nhã này, làm bất cứ hành động gì cũng thiếu phần tao nhã, mê hoặc, vô tình câu dẫn hồn phách người khác.

      Cảnh đẹp ý vui luôn làm cho người ta thích, Thủy Lung cũng ngoại lệ.

      Huống hồ, nàng nhìn ra từ trong ánh mắt , nếu nàng làm theo lời , nghênh tiếp nàng chính là bắt buộc của .

      Nàng ngẩng đầu đưa lưỡi ra, động tác hề mờ ám liếm đôi môi của , thái độ giải quyết việc chung này khiến cho Trưởng Tôn Vinh Cực hài lòng, nhưng lại hề nhúc nhích, hưởng thụ việc nàng chủ động hầu hạ.

      Đến khi Thủy Lung chuẩn bị thu lưỡi về, đột nhiên động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực giống như con hổ vồ mồi, đem nàng đặt lên lan can của đình nghỉ mát, quỳ chân ghế, nhanh chóng mở hai chân của nàng ra, trong chớp mắt cắt đứt dây thắt lưng của nàng.

      Thắt lưng bị đứt, vạt áo mở rộng tán loạn, lộ ra áo lót phong phanh ở bên trong.

      Cái tên này...

      Thủy Lung vừa mới xoay chuyển vòng eo, cổ lại bị thanh kiếm kề vào kèm theo thanh trầm thấp, khàn khàn chứa nguy hiểm của Trưởng Tôn Vinh Cực vang lên: “Ngoan, đừng chống lại ta.” cúi đầu, liếm đôi môi đỏ thắm của đối phương, đôi môi màu chu sa làm cho tâm trí rung động. Ở khoảng cách gần nhìn vào đôi mắt của Thủy Lung, thấp giọng : “Ta muốn làm bị thương ngươi.”

      Thủy Lung nhúc nhích nữa, ánh mắt nhìn thẳng vào thanh kiếm kề ở cổ, môi mấp máy : “Ngươi tình ta nguyện mới tính là ‘’, ngươi hỏi ý của ta mà ép buộc ta, ‘’ ta, cái này gọi là cưỡng gian.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực cầm lấy mềm mại của nàng, thờ ơ : “Ta muốn ‘’ ngươi.”

      Lý do đơn giản như vậy đó, làm việc cần phải kiêng dè người khác có đồng ý hay ?

      Ngón tay dùng sức xoa bóp mạnh, khiến cho Thủy Lung kiềm chế được rên lên tiếng. Đôi mắt lên sương mù, ngấm ngầm chịu đựng, làm cho cả người Trưởng Tôn Vinh Cực căng thẳng, hai mắt tập trung nhìn vào nàng, giọng tràn ngập mùi nguy hiểm: “Ta rất nhiều lần ta muốn ‘’ ngươi, cũng ta thích người khác chống lại ta. Nhưng mà, hết lần này tới lần khác ngươi luôn chống đối ta, ta cũng ba phen bốn lượt bỏ qua cho ngươi... Điều này làm cho ta tự hỏi, bản thân ta có phải là nuông chiều ngươi quá nhiều hay  ?”

      Thủy Lung cũng nhìn , tự biết dùng sức mạnh chống lại có tác dụng, cho nên có giãy dụa nữa, đáp lại: “Ngươi nuông chiều ta nhiều lần rồi, bằng cứ tiếp tục nuông chiều ta nữa .”

      Trưởng Tôn Vinh Cực liếc nàng cái, gì. Thu hồi thanh kiếm kề cổ nàng, lấy thắt lưng của Thủy Lung trói chặt tay của nàng, cố định ở rào chắn của lan can đình nghỉ mát.

      Thủy Lung bất đắc dĩ để mặc muốn làm gì làm, chợt hỏi: “Bây giờ là mùa xuân sao?”

      là mùa hè.” Trưởng Tôn Vinh Cực trả lời.

      Thủy Lung nhìn cảnh vật xung quanh, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở người Trưởng Tôn Vinh Cực, đuôi chân mày khẽ nhướng lên, sóng mắt lưu chuyển vừa vô tội lại vừa biết làm sao: “Nếu phải mùa xuân, vì sao ngươi lại phát xuân lợi hại như vậy?”

      Trưởng Tôn Vinh Cực có tức giận, ngược lại cảm thấy rất tức cười, cắn môi nàng, thấp giọng lầm bầm : “Ngươi có biết hay khi thú động dục rất dễ nóng nãy, cho phép giống cái phản kháng, nếu xé rách đối phương ra.”

      “Vậy ngươi có biết hay , có số động vật sau khi giao phối xong giống cái ăn thịt giống đực?” Tròng mắt của Thủy Lung trong veo như hồ nước mùa thu, dưới đáy sâu chưa cỗ khí lạnh thấu xương. Giống như hoa Diên Vĩ bị bụi gai quấn quanh, bên ngoài bén nhọn bao bọc bên trong mềm mại, thơm ngát. Bên trong mềm mại thơm ngát dường như chứa rất nhiều chuyện thần bí mà ai biết, tựa như mộng ảo kích thích các giác quan của người khác, làm cho người ta hoa mắt chóng mặt.

      Trái tim Trưởng Tôn Vinh Cực đập loạn thể khống chế được, cảm thấy nhìn nữ tử dưới thân mãi chán, ngón tay mềm mại, ấm áp bắt đầu làm loạn, khóe miệng khẽ nhếch lên : “Chúng ta là người.” phải động vật.

      “Người còn độc ác hơn.” Thủy Lung nhìn .

      Tươi cười môi Trưởng Tôn Vinh Cực dần biến mất, vẻ mặt lộ ra chút hoang mang và buồn bực.

      lần nữa, nàng lại phản kháng ...

      Trước đó, ràng quyết định thèm để ý đến cảm nhận của nàng, nếu nàng lại chống lại nhất định ra tay giết chết nàng cho xong. Nhưng mà, khi việc xảy ra trước mắt, chẳng những đành lòng ra tay, mà còn thể để ý tới nàng.

      “Như vậy ngươi đồng ý?” Trưởng Tôn Vinh Cực nắm chặt cằm của nàng, môi mím thành đường thẳng.

      Thủy Lung cảm thấy bắt đầu thỏa hiệp, đáy lòng mềm xuống.

      Trưởng Tôn Vinh Cực mở hai chân nàng ra, chen cả người vào, nhìn chằm chằm nàng từ cao, thanh trầm thấp nhàng, chậm rãi : “ tại ta cưỡng gian ngươi, ngươi có thể làm được gì?”

      Thủy Lung cũng nhìn .

      Hai người im lặng nhìn nhau.

      lúc sau.

      “Ha ha ha...” Thủy Lung cười đến run rẩy, dù nàng ở trong tình huống rất thê thảm nhưng vẫn cười thoải mái, vui vẻ.

      Vẻ mặt của dù lạnh, nhưng có sát khí. chỉ mạnh miệng vậy thôi, nhưng thân thể ‘xúc động’ biến mất.

      Đôi mắt tràn ngập ý cười của nàng nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Vinh Cực, nhìn thấy đôi lông mày của giãn ra, cùng với ủy khuất và bất mãn chợt lóe rồi biến mất.

      “Cười cái gì?” Giọng Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh lùng, nếu nghe kỹ phát trong đó có chút u sầu.

      Khéo miệng Thủy Lung khẽ giương cao, đáy mắt chưa chút trêu tức, giọng : “Đế Duyên, ta đói bụng.”

      Thân thể Trưởng Tôn Vinh Cực lại căng thẳng, đầu ngón tay quẹt qua cái cắt đứt dây thắt lưng trói tay của nàng.

      Thủy Lung hoạt động hai cổ tay của mình, ngay sau đó, liền bị Trưởng Tôn Vinh Cực kéo vào trong lòng, cầm cổ tay nàng xoa , lãnh đạm : “Nếu ngươi còn dám phản kháng ta, ta trực tiếp chặt hai tay của ngươi, khiến cho ngươi ngay cả cảm giác đau cũng cảm nhận được.”

      Thủy Lung như cười như , bây giờ khó có thể tin tưởng lời của . Ai bảo dùng nội lực giúp nàng xoa cổ tay, xóa vết đỏ, hành động này phải là rất dịu dàng hay sao?

      Trưởng Tôn Vinh Cực liếc nàng cái, nhìn thấy nàng có đem lời của ghi nhớ vào não, tính dùng sức nhéo cổ tay của nàng để trừng phạt. Thấy nàng khẽ chau mày, liền hết giận vội vàng dùng sức lại. Dùng sức lực mềm mại nhất giúp nàng xoa bóp cổ tay.

      Thủy Lung thầm trợn mắt, thử rút tay ra: “ cần xoa bóp nữa.”

      Vết đỏ đỏ và cảm giác đau ở cổ tay dần biến mất, chỉ còn chút tê dại mà thôi. Trái lại, động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực làm cho nàng quen, sức lực dịu dàng, khiến cho người ta có cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay, cảm giác được quý trọng, để cho toàn thân nàng run lên, cảm giác kỳ quái.

      Trưởng Tôn Vinh Cực trừng mắt liếc nàng cái, nhàng uy hiếp: “ muốn bị chặt tay à?”

      Trong mắt Thủy Lung tràn đầy vẻ vô tội.

      Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ hừ lạnh, chờ tới khi hoàn toàn còn nhìn thấy dấu vết đỏ tay, mới ôm nàng bay vọt về rừng núi. Thoáng chốc, liền từ đình nghỉ mát ở sườn dốc đến lầu các phía .

      Phong Giản sớm đứng chờ ở đó, nhìn thấy hai người tới, liền đối với Trưởng Tôn Vinh Cực : “Chủ nhân, mọi chuyện chuẩn bị xong.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu, ôm Thủy Lung ngồi xuống bàn cơm cạnh ban công của lầu các.

      ra lúc bọn họ còn ở dưới đình nghỉ mát, Phong Giản sai người đem giao thú làm thịt, đợi bọn họ đến liền có thể ăn.

      bàn ăn toàn là các món được chế biến từ thịt giao thú được bưng lên, Thủy Lung còn có động đũa, bị Trưởng Tôn Vinh Cực bóp cằm, vật đắng chát, mềm mềm, tanh tanh nhét vào miệng, chưa kịp nhai bị ép nuốt xuống. Bỗng nhiên, dưới bụng cảm giác được luồng khí nóng lan tỏa.

      Thủy Lung ngẩn người, liền đoán được mới bị cho ăn món gì.

      Túi mật của giao thú, ăn vào bách độc bất xâm.

      Nàng nhìn qua Trưởng Tôn Vinh Cực, vẻ mặt tiếc nuối, ngược lại còn rất bình tĩnh nhìn mình, miệng chậm rãi : “Đúng là đứa , đắng chút cũng chịu nổi, làm nũng đòi ăn kẹo à?”

      “...” Thủy Lung còn chưa kịp phản bác, miệng bị Trưởng Tôn Vinh Cực nhét viên kẹo chua chua, ngọt ngọt vào.

      Từ khi lọt lòng tới này, lần đầu tiên trong đời nàng cảm giác được thế nào là dở khóc dở cười. Vị chua chua, ngọt ngọt của viên kẹo tan trong miệng cũng khó ăn.

      Mặc kệ, nếu nhả ra, lại phát cáu.

      Thủy Lung lặng lẽ nhai kẹo, nuốt vào trong bụng.

      Khi nãy, nàng nhìn thấy ràng Trưởng Tôn Vinh Cực sớm cầm viên kẹo ở trong tay. Thế mà lại còn giả bộ bất đắc dĩ, trong mắt hưng phấn và vui vẻ bộc lộ rất .

      “Kẹo phải để nhai, phải liếm.” Khóe miệng Trưởng Tôn Vinh Cực giương cao, ý cười càng sâu, nâng khuôn mặt xinh xắn của Thủy Lung lên, : “Ngon lắm, đúng ? Lại làm nũng xin ta , ta liền cho ngươi thêm kẹo để ăn.” >__<

      Thủy Lung thèm đếm xỉa tới .
      lan đỗ thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 50: Nhìn với cặp mắt khác xưa
      Edit: Tiểu Ngữ


      Thủy Lung thèm đếm xỉa tới khiến cho hào hứng của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng giảm bớt. cảm thấy nàng ấy thực biết thức thời, nhưng thấy dáng vẻ ‘bối rối’ của nàng cũng rất là đáng . Mới hai câu thẹn quá hóa giận, giận dỗi rồi hả? Đúng là tính cách của trẻcon mà.

      “Muốn ăn thẳng ra , ta cười nhạo ngươi.” Trưởng Tôn Vinh Cực vòng tay ôm thắt lưng nàng, nhàn nhạt .

      Thủy Lung liếc mắt nhìn cái. nghĩ nàng là đồ ngốc hay sao mà nghe ra dược ý cười trong lời của chứ?

      “Ta muốn ăn thịt.” Thủy Lung bình thản .

      Trưởng Tôn Vinh Cực rũ đôi mi xuống, ánh mắt thanh u, tuyệt ngạo thoáng lướt qua khuôn mặt nàng. Ánh mắt chợt lóe lên như muốn : Ta hết cách với ngươi rồi. Thủy Lung trợn mắt nghĩ: Rốt cuộc là ai hết cách với ai chứ?

      Trưởng Tôn Vinh Cực lấy ‘ống nhòm’ thời xưa ra, đưa tới trước mặt Thủy Lung.

      Thủy Lung tiếp nhận, hỏi: “Gì vậy?”

      Trưởng Tôn Vinh Cực đem ‘ống nhòm’ đặt trước mắt nàng, điều chỉnh đúng phương hương rồi : “Xem kịch.”

      Thủy Lung có gì là nôn nóng khi xem kịch vui, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm mấy món thịt nóng hôi hổi bàn ăn.

      Trưởng Tôn Vinh Cực thấy vậy cầm lấy đũa ngọc, gắp miếng thịt đưa tới bên miệng nàng, : “Vừa ăn vừa xem.”

      Mặc dù giọng chậm rãi, bình thản nhưng lại cho phép người ta cự tuyệt.

      Thủy Lung chau mày, có người đút thức ăn, há mồm liền có thịt ngon đưa vào miệng, vì vậy nàng có ý định phản kháng, cẩn thận nhìn vào ‘ống nhòm’.

      Nhìn ra xa có thể nhìn thấy được sơn trang được núi rừng bao bọc. Tuy rừng cây rậm rạp nhưng lại thể ngăn trở được việc nhìn lén này. Lúc này trong sơn trang giống như chịu cảnh nước sôi lửa bỏng, lầu các khói lửa bay mịt mù, cả đám người bị đồ sát. Tuy Thủy Lung ở cách sơn trang khá xa, thế mà vẫn có thể nghe thấy được tiếng gào thét kêu cứu tuyệt vọng.

      Thủy Lung buông ống nhòm xuống, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chằm chằm hai tròng mắt của nàng, lạnh nhạt : “Sơn trang này tên gọi là Lưu Vân sơn trang, kiếm tiền bằng việc mua bán là chính. Cũng có chút địa vị giang hồ, kẻ ở phía sau thao túng mọi chuyện là Trưởng Tôn Lưu Hiến.” miếng thịt nhanh chậm đưa tới trước miệng của nàng.

      Tròng mắt Thủy Lung lấp lánh tinh quang, thấy thịt liền há miệng muốn ăn, nhưng ngờ thịt sắp vào miệng Trưởng Tôn Vinh Cực lại thu tay về.

      Nàng hơi giật mình, chỉ thấy khóe miệng Trưởng Tôn Vinh Cực nhếch lên, lộ ra hứng thú, hả hê khiến cho dung mạo tuấn mỹ càng thêm độc đáo, mị.

      quơ quơ đôi đũa trước mặt nàng, giống như trêu đùa thú cưng đòi ăn, giọng điệu lười nhác nhưng vẫn giấu được vui vẻ: “Muốn ăn ?”

      ...Ngây thơ.

      Thủy Lung ngoảnh mặt sang bên, thấy bàn chẳng còn đôi đũa nào nữa, hai ngón tay thò ra làm đũa, cầm miếng thịt cho vào miệng ăn.

      Trưởng Tôn Vinh Cực đờ người ra, thấy Thủy Lung vẫn tiếp tục dùng tay làm đũa, nhanh chóng bắt lấy cổ tay của nàng, lạnh lùng : “Dùng tay bốc đồ ăn là việc làm của người thô tục, bẩn.”

      Thủy Lung nhíu nhíu mày, nghiêng người nắm lấy tay , đem miếng thịt cắn vào miệng, lạnh lùng bắt bẻ lại: “Bẩn cũng chết được.”

      Đôi mắt Trưởng Tôn Vinh Cực u ám, nhìn chằm chằm vào đôi môi dính dầu trơn bóng của nàng, phảng phất có thể thấy đầu lưỡi đỏ au khiêu khích người. Đột nhiên, đưa tay ôm lấy cả người nàng, nghiêm túc : “Ngươi rất đúng, bây giờ nên là mùa xuân, nếu lấy đâu ra con tiểu hồ ly như ngươi, suốt ngày câu dẫn người khác động dục.”

      “...” Thủy Lung chưa kịp phản bác, khoang miệng bị xâm nhập, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng cuốn miếng thịt mà nàng chưa nuốt hết.

      Thủy Lung nhìn dửng dưng nuốt miếng thịt xuống, nét mặt đắc chí hả hê. Cuối cùng, còn --- Dùng tay bốc thức ăn là bẩn nữa. Vậy cướp thức ăn từ trong miệng người khác, có bẩn hay ?

      “Ngươi gọi ta tới là để xem vở kịch này à?” Thủy Lung chuyển qua đề tài nghiêm túc.

      Sóng mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực kinh hoảng, sau đó, phát hành động khi nãy của mình hình như thích hợp. Nhưng trong đầu lại thấy ghê tởm hay ân hận gì hết. Nghe thấy câu hỏi của Thủy Lung, lơ đễnh: “Ừ..” tiếng. Ngay sau đó, khôi phục lại bộ dạng bình thường, : “Hôm qua ta nhận lời giúp ngươi lấy lại hoa tai ngọc, lại chịu trả.”

      Thủy Lung nheo lại con ngươi, có vẻ đăm chiêu nhìn .

      Trưởng Tôn Vinh Cực thản nhiên đối mặt với nàng, giọng nhàng, chậm chạp: “Ta thích người khác chống đối lại ta. Kẻ nào chống lại ta, phải nhận trừng phạt.”

      Thủy Lung nghe ra ý trong lời này của , nhất châm kiến huyết  hỏi: “Ngươi trừng phạt ta như thế nào?”

      Trưởng Tôn Vinh Cực gì, cầm đũa gắp thịt đút cho nàng, chờ nàng ăn xong mới : “Hôm nay có, Trưởng Tôn Lưu Hiến còn có thời gian, chờ qua ngày hôm nay, nếu vẫn đem hoa tai ngọc trả lại. Ngày mai lại mời ngươi xem kịch vui.”

      Thủy Lung im lặng lúc, cười : “Được.”

      Hôm sau.

      Khi Thủy Lung vừa tỉnh dậy, lọt vào tầm mắt của nàng chính là dung mạo tuyệt mỹ của Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Cả người nàng hơi căng thẳng, nhưng rất nhanh liền thả lỏng. Nhíu mày nhớ lại, mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua. Nàng nhớ hôm qua, sau khi bọn họ ăn uống xong, nàng tắm ở con suối trong núi. Trong khi tắm rửa, túi mật giao thú ở trong cơ thể giống như bị đốt cháy, nhiệt khí lan tỏa khắp cơ thể, kế tiếp nàng chỉ thấy trước mắt trắng xóa...

      suy nghĩ gì vậy?”

      Giọng lười nhác bất thình lình vang lên, tiếng lầm bầm trầm thấp giống như tinh dụ dỗ.

      Thủy Lung mấp máy môi, định ngừng lại. Ngước mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, giọng ngọt ngào giống như tán tỉnh người : “Nghĩ về ngươi.”

      Con ngươi của Trưởng Tôn Vinh Cực co rụt lại, tan rã trong chớp mắt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng hời hợt như ngày thường, vòng tay ôm thắt lưng của nàng, kề sát vào nàng : “Đừng có nghĩ rằng làm nũng với ta ta bị ngươi gạt.”

      Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta làm nũng?

      Thủy Lung tự nhận bản thân chưa từng làm ra dáng vẻ mềm mại giống như các nữ tử bình thường. Vừa mới cúi đầu suy nghĩ chút lại nghe tiếng Trưởng Tôn Vinh Cực trêu chọc: “Mới hai câu xụ mặt xuống. là càng ngày càng yếu ớt.”

      ...ưm.” Miệng lại bị nhét vào viên kẹo chua ngọt.

      Thủy Lung híp mắt, đáy mắt lóe hàn quang.

      “Tin ngươi cũng được.” Giọng điệu dung túng của Trưởng Tôn Vinh Cực vang lên.

      Khóe miệng của Thủy Lung khẽ giương lên, híp mắt nhìn , dịu dàng : “Rất cám ơn tin tưởng của ngươi.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực chả thèm để ý hàn quang trong đáy mắt của nàng, gọi người hầu mang nước vào rửa mặt, chải đầu.

        lúc sau, hai người đều rửa mặt xong, ăn mặt gọn gàng ,tươm tất. Thủy Lung lại bị Trưởng Tôn Vinh Cực ôm vào trong lòng, nhanh chóng bay .

      Thủy Lung biết thể giãy dụa, cũng quen thuộc với việc làm của , chờ tới khi Trưởng Tôn Vinh Cực đặt chân xuống đất, nàng mới chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.

      Sân nhà, vườn hoa, cảnh vật rất dễ chịu.

      Trước mắt là bàn đồ ăn sáng thịnh soạn và khéo léo.

      Thủy Lung cảm giác được cánh tay của Trưởng Tôn Vinh Cực hơi buông lỏng ra, liền rời khỏi ngực , tự nhiên ngồi xuống, cầm lấy bánh bao thịt nóng hổi trong đĩa ăn ngon lành.

      “Đem tới đây.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng, rồi khom người ngồi xuống.

      Thanh của vừa dứt, liền thấy mấy người khiêng cái rương đến.

      “Chủ nhân.” nam tử mặc trường bào màu lam của nước tới bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực, lông mày và ánh mắt nhu hòa gần như yếu ớt, thỉnh thoảng chớp lóe dao động. Nhưng khi con ngươi nhíu lại, đôi mắt liền sắc bén như mũi kiếm.

      Đây là người còn lại thường xuyên theo Trưởng Tôn Vinh Cực --- Tiếu Tuyền.

      Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu.

      Tiếu Tuyền xoay người tới trước cái rương. kiếm lạnh lùng đâm vào bên trong rương gỗ, liền quẹt lần nữa. Rương gỗ giống như miếng đậu hủ bị chém ra, lộ ra nam tử mặc y phục màu trắng bị trói như bánh chưng ở bên trong.

      Tuy rằng, Thủy Lung sớm đoán ra, nhưng vẫn có chút kinh ngạc. cười tủm tỉm cắn bánh bao thịt. Đôi mắt ôn hòa nhìn nam tử bị trói thành bánh chưng, dáng vẻ có chút hăng hái khẽ vẫy vẫy tay chào hỏi: “Mới vài ngày gặp, ngươi là có bản lĩnh làm cho người khác nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa nha, Trưởng Tôn Lưu Hiến.”
      lan đỗ thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 51: Từ từ thay đổi thái độ
      Edit Tiểu Ngữ

      Tảng sáng trời xanh gió hiu hiu thổi, đình nghỉ mát che nắng, cỏ cây ướt đẫm sương mai.
      Trưởng Tôn Lưu Hiến nhìn thấy hai người ngồi ở trong đình, nam tử có dung mạo như tiên, trường bào màu lam, ngồi im lặng. Còn nữ tử có dung mạo bình thường, váy dài đỏ rực nhưng nhìn hề thấp kém, ngược lại có cảm giác thanh nhàn, thoải mái. Miệng cười tươi rói khiến cho người khác phải đui mù, sinh ra loại cảm giác kỳ lạ lại kinh diễm.
      Tối hôm qua, Cao Phúc cho biết sản nghiệp trong thành Kỳ Dương bị phá rối, đường ổn định cục diện ám vệ truyền tin tới, rằng Lưu Vân sơn trang ở biển đông bị thế lực thần bí tiêu diệt. Nhất thời trong lòng nóng như lửa đốt, vội vã chạy sang bên này, nửa đường bị người khác đánh ngất, bắt cóc.
      Vừa tỉnh lại nhìn thấy hai người mặt mày sáng lạn ngồi ăn sáng.
      Lúc này, còn hiểu mọi chuyện xui xẻo xảy ra người là do ai làm, đúng là kẻ đần.
      Đôi mắt luôn luôn ôn hòa của trầm xuống giống như vực sâu, sóng ngầm bắt đầu chuyển động.
      Kể từ lúc đổi đối tượng kết hôn, cuộc sống luôn luôn thuận lợi của bắt đầu nổi sóng. Hết thảy đều bắt nguồn từ Bạch Thủy Lung.
      Đặc biệt là giờ phút này, bộ dạng nhếch nhác tại mạnh mẽ đánh nát lòng kiêu ngạo hai mươi bốn năm của .
      Tiếu Tuyền nhin thấy ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực liền hiểu ý, tới bên cạnh Trưởng Tôn Lưu Hiến, tháo ra miếng vải chặn họng của .
      “Võ vương thúc…” đêm được uống nước, thanh của Trưởng Tôn Lưu Hiến có chút khàn khàn. trầm giọng : “Ta là cháu ruột của ngài.”
      Tuy rằng gia đình của đế vương là có tình cảm phụ tử, huynh đệ, huống chi là tình cảm thúc cháu. Nhưng hành vi bắt cóc hoàng thất là tội lớn. Bản thân Trưởng Tôn Vinh Cực cũng là người của hoàng thất mà lại dám làm ra chuyện này. Biết pháp lại phạm pháp, tội càng thêm nặng. hề đem hoàng thượng đặt ở trong mắt mà.
      “Ngọc Trụy.” Thanh của Trưởng Tôn Vinh Cực nhàng, bình thản phun ra hai chữ.
      Giọng điệu của vẫn bình thản, lười nhác giống như thèm để ý chuyện gì hết, nhưng lại khiến người khác dám lơ là.
      Trưởng Tôn Lưu Hiến hô hấp chậm lại, giật mình tỉnh ngộ.
      Sản nghiệp trong thành Kỳ Dương bị đập phá, Lưu Vân sơn trang bị tiêu diệt, tất cả đều vì Ngọc Trụy.
      “Võ vương thúc, Ngọc Trụy chỉ là vật trang sức bình thường, thúc cần gì phải ra quân ồ ạt, ép người khác tới đường cùng như vậy chứ?” Trưởng Tôn Lưu Hiến dò xét, .
      Trưởng Tôn Vinh Cực vung chén cháo trắng vào mặt Trưởng Tôn Lưu Hiến, từng hột cháo trắng no đủ dính lên mặt, cổ, vạt áo của .
      “Dong dài.”
      Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực bắt đầu mất kiên nhẫn.
      Chỉ cần thích, dù là tảng đá cũng có thể quý báu bằng trân châu ở Nam Hải, cần gì phải có lí do.
      Sắc mặt của Trưởng Tôn Lưu Hiến xanh mét, thình lình tiếng cười khúc khích vang lên, ra là Thủy Lung ngồi xem kịch vui, nhịn được nên bật cười. Tiếng cười này giống như lưỡi dao bén nhọn đâm vào đáy lòng , đau nhức từng cơn. Sợ rằng đến cuối đời, cũng quên được cảm nhận của ngày hôm nay.
      cắn răng : “Võ vương thúc, Ngọc Trụy bị ta vứt mất, thể tìm ra. Nếu Võ vương thúc chê, vương thúc muốn bao nhiêu Ngọc Trụy ta mua cho ngài bấy nhiêu, tính chất, vật liệu đều có thể y nguyên Ngọc Trụy trước.”
      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn về phía Thủy Lung.
      Dù sao tín vật định ước này cũng đem cho người khác, thích. Nếu phải Thủy Lung muốn đòi lại, cũng muốn đòi lại đồ vật làm chướng mắt này đâu.
      Thủy Lung cắn bánh bao thịt, vừa nhai vừa : “Ta chỉ muốn đồ của ta mà thôi.”
      “Phiền phức.” Tự nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực vươn tay giật nửa cái bánh bao còn lại từ tay Thủy Lung.
      Tiếu Tuyền đứng gần đó ngừng khiếp sợ. Hèn chi, Phong Giản chủ tử đối xử với Bạch Thủy Lung rất đặc biệt, đúng là rất đặc biệt! Tuy rằng Trưởng Tôn Vinh Cực phiền phức, nhưng người khác vẫn nghe được dung túng trong lời của , hề bực tức.
      Trưởng Tôn Lưu Hiến nhíu chặt mày lại, nhìn sang Thủy Lung : “Bạch tiểu thư, chuyện tình cảm là cần phải lưỡng tình tương duyệt [1], chứ phải vì ngươi thích ta, ta phải thích lại ngươi. Vì ta đáp lại tình cảm của ngươi ngươi, nên ngươi ôm hận ở trong lòng, rồi cố tình gây với ta?”
      Trưởng Tôn Vinh Cực nghe vậy, bỗng dưng cảm thấy mùi vị của bánh bao mất ngon, trong lòng bực tức khó tả.
      “Sáng sớm nghe thấy mấy lời này là chán, làm lãng phí bàn thức ăn ngon.” Thủy Lung cầm chung trà lên, nhấp ngụm.
      Trưởng Tôn Vinh Cực buông bánh bao xuống, tay áo quét qua cái, cả bàn đồ ăn tinh xảo, phong phú đều bị vung ra ngoài: “Ngán đổi bàn đồ ăn khác.”
      Xung quanh liền xuất mấy người, nhanh chóng dọn dẹp tàn cục bừa bãi dưới đất. bao lâu bàn thức ăn mới được dọn lên.
      Thủy Lung liếc mắt nhìn.
      Người này là bá đạo, tùy hứng, vui giận khó đoán, còn tác phong làm việc rất là sâu vào lòng người ha! Nếu thuộc hạ cũng được huấn luyện nghiêm khắc như vậy. Bàn thức ăn mới này, ràng sớm được chuẩn bị. làm sao có thể nhanh chóng dọn lên như vậy chứ.
      Trưởng Tôn Vinh Cực bỗng nhiên dời mắt nhìn chằm chằm Thủy Lung, trong đôi mắt thanh u giống như có lốc xoáy cuồn cuộn nổi lên, hỏi: “Ngươi thích ?”
      Thủy Lung đảo mắt nhìn qua Trưởng Tôn Lưu Hiến, đáy mắt lộ ra hàn quang lạnh lùng. Còn chưa có xem kỹ, bị Trưởng Tôn Vinh Cực bắt trở về, đôi lông mày dán chặt vào nhau đủ để chứng tỏ tại rất tức giận: “Ta hỏi ngươi, ngươi thích , đúng ?”
      Thân mình của đám người Tiếu Tuyền căng thẳng, vẻ mặt kính sợ.
      Thủy Lung bị nắm cằm có chút đau, đôi lông mi run rẩy, mới cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực có chút buông lỏng tay.
      Cảm giác bị người tóm lấy là rất khó chịu. Nhưng mà cảm giác khó chịu này rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là cảm giác được đối phương chú ý, quý trọng nhiều hơn. Đáy lòng tràn trề rung động.
      Nhưng mà, Thủy Lung có chìm đắm vào bên trong cảm giác xa lạ này. Nàng biết , nếu dập tắt lửa giận của Trưởng Tôn Vinh Cực, người bị bỏng đầu tiên là nàng.
      “Ta thích ngươi.” Thủy Lung cười khẽ, hai mắt nhìn thẳng vào cặp mắt trong trẻo, lạnh lùng tràn ngập lửa giận của Trưởng Tôn Vinh Cực.
      Trưởng Tôn Vinh Cực đờ người, bỗng nhiên các ngón tay thả lỏng cằm của nàng ra.
      “Ừ.” dửng dưng chuyển mắt, cầm khối Thạch Cao [2] nếm thử miếng, bộ dạng hững hờ : “Cũng ngon.”
      Đôi khi tên này là dễ đối phó…
      ?” Thủy Lung làm như có phát nheo lại hai tròng mắt, khóe miệng nhếch lên, dáng vẻ uể oải nhưng lời lại hớn hở.
      “Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực đem khối điểm tâm mình cắn nửa đưa tới bên miệng Thủy Lung. ( >.< a ~ hai người này ~ mất vệ sinh quá ~ )
      Thủy Lung thích ăn đồ ngọt, nhưng vẫn há mồm cắn.
      Sư tử trắng luôn luôn kiêu ngạo, cho phép người lạ tới gần, thế mà lại nguyện ý đem đồ ăn chia cho người khác. Hành động này chứng tỏ nó tin tưởng và thừa nhận ngươi. Nếu ngươi từ chối chẳng những làm tổn thương trái tim nó, mà còn khiến nó thẹn quá hóa giận, nhào tới cắn nuốt, giết chết ngươi.
      Nếu như Trưởng Tôn Vinh Cực biết được suy nghĩ trong đầu của Thủy Lung, chắc chắn vẻ mặt của nhất định có vui sướng như vậy đâu.
      Đám người Tiếu Tuyền đứng ở bên ngoài nhìn xem đều trợn mắt há mồm.
      Sắc mặt của Trưởng Tôn Lưu Hiến lại u vô cùng. hiểu, Trưởng Tôn Vinh Cực vì sao lại coi trọng người như Bạch Thủy Lung được chứ?
      E rằng, chỉ là tò mò, vui đùa chút thôi. Nhặt đồ mình vứt thôi! (ta chém chết ngươi)
      Những suy nghĩ xấu ở trong đầu cũng chỉ là cách để che dấu lòng tự trọng dao động, đáng tiếc Trưởng Tôn Lưu Hiến có cảm thấy được.
      Thủy Lung đương nhiên cũng có quên có mặt của , đối với Trưởng Tôn Vinh Cực : “Ngươi tính xử lí như thế nào?”
      Trưởng Tôn Vinh Cực lãnh đạm : “Tùy ngươi, ngay lập tức chết cũng tàn tật.” Sau khi xong, nhìn sang Thủy Lung, thấy đôi mắt của nàng hơi lóe sáng, chẳng biết tại sao lại tiếp, giống như là giải thích: “Ta phái người đem thuộc hạ giỏi về Mê Hồn Thuật dẫn tới, chờ lát nữa ngươi biết được tung tích của Ngọc Trụy.”
      an bài rất ổn thỏa, Thủy Lung cần phải lo nghĩ, cúi đầu ăn cháo.
      Chẳng qua là, mới ăn có vài muỗng, liền cảm thấy khí xung quanh hình như bị ai đó đè nén, đám người Tiếu Tuyền đứng gần đó đều cứng đờ.
      Thủy Lung bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, dựa vào trực giác sức bén như dã thú, nàng xác nhận bên dưới vẻ mặt hờ hững này là bất mãn cùng… Dự đoán nào đó có chút khẳng định.
      “Cám ơn nhiều.” Đôi mắt chứa đầy ý cười và biết ơn nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, .
      “Việc mà thôi.” Vẻ mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực mới hơi khôi phục lại bình thường, liếc đôi môi đỏ mọng của nàng cái.
      Sóng mắt của Thủy Lung chợt lóe, nghiêng người dùng đôi môi trơn bóng dầu mỡ hôn lên chóp mũi của , động tác vô cùng thân thiết, tự nhiên, cười chân thành: “Nhưng với ta phải là việc .”
      Chớp mắt, bầu khí áp lực đột nhiên biến mất.
      Khóe môi của Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ giương cao, cũng biết có phải luôn mang theo kẹo trong người hay , lại viên kẹo được nhét vào miệng của Thủy Lung: “ là biết làm nũng.” =D
      Thủy Lung thản nhiên liếc cái, lười phản bác.
      Nhưng nàng hề phát , thái độ của mình đối với Trưởng Tôn Vinh Cực rất khác biệt.
      Nếu như là người khác, dù là đối tác quan trọng, bề ngoài nàng phối với đối phương, nhưng bên trong có thỏa hiệp. Nhưng đối với Trưởng Tôn Vinh Cực, cảm nhận được cảm xúc của trong lòng nàng lại sinh ra cảm giác đành chịu, lại còn vỗ về, làm thỏa mãn những suy nghĩ của . Lại phải là lạnh lùng, qua loa, buồn chán, coi thường.
      —ooo—
      [1]: Lưỡng tình tương duyệt – Hai bên đều nhau.
      [2] 1 loại bánh ngọt.

      lan đỗ thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Ngữ
      Chương 52: Vòng cấm nghi ngờ
      font-style: inherit;']Bốn ngày sau, Thủy Lung gặp được thuộc hạ am hiểu sử dụng Mê Hồn Thuật của Trưởng Tôn Vinh Cực.
      font-style: inherit;']Nữ tử này tên gọi Ngõa Lặc Oa, diện mạo vô cùng xinh đẹp, cách ăn mặc giống với người Trung Nguyên. Y phục người nàng vừa bó sát, lại vừa ngắn lộ ra vòng eo thon và rốn. Thân váy có rất nhiều hoa văn phong phú, phức tạp. người mang rất trang sức bằng bạc, vòng tay, xích chân đều là lục lạc, khi đường lục lạc rung lên, thanh trong trẻo, dễ nghe.
      font-style: inherit;']Nàng tận mắt nhìn thấy Ngõa Lặc Oa sử dụng Mê Hồn Thuật lên người của Trưởng Tôn Lưu Hiến, trước đó, nàng ấy cho loại thuốc biết tên, sau đó lại đốt Mê Hồn Hương, lời nó và việc làm phối hợp với nhau giống hệt như Thuật Thôi Miên ở đại.
      font-style: inherit;']Bốn ngày qua, Trưởng Tôn Lưu Hiến chỉ được uống nước để đỡ đói. Bất kể là tinh thần hay thể lực đều suy yếu. kiên trì được bao lâu bị Ngõa Lặc Oa làm cho mê muội tâm trí, đối với những câu hỏi bình thường của nàng ấy đặt ra đều trả lời. Đến khi Ngõa Lặc Oa hỏi về tung tích của Ngọc Trụy, lời của lại cứng rắn, phun ra nuốt vào rất nhiều lần: “Ngọc Trụy bị ta …vứt rồi, tìm thấy…”
      font-style: inherit;']Vòng tay lục lạc cổ tay của Ngõa Lặc Oa ngừng run lên, phát ra thanh mê hoặc, nàng ấy giọng, : “Ngươi biết mà. Cẩn thận nhớ lại, trả lời ta, ngươi lấy Ngọc Trụy từ tay của Bạch Thuy Lung đem giấu ở nơi nào?”
      font-style: inherit;']Trưởng Tôn Lưu Hiến nhíu mày, vẻ mặt đau khổ làm cho người ta đành lòng.
      font-style: inherit;']Thủy Lung bước vào trong phòng giam, giơ tay tát vào mặt cái, sức lực to lớn khiến cho nửa bên tuấn nhan sưng đỏ.
      font-style: inherit;']“Á!” Ngõa Lặc Oa kinh hoảng, hai tròng mắt lấp lánh nhìn về phía Thủy Lung: “Ngươi làm như vậy có thể làm cho tỉnh lại, thậm chí còn có thể khiến cho biến thành người ngu ngốc.”
      font-style: inherit;']Thủy Lung lạnh nhạt : “Trước kia, nghe muốn dùng Mê Hồn Thuật khống chế , vì vậy sớm có chuẩn bị, trong tiềm thức của có đề phòng, ngươi dịu dàng, nhã nhặn hỏi như vậy cũng tra được đáp án đâu.”
      font-style: inherit;']Ngõa Lặc Oa càng kinh ngạc, hỏi: “Bạch nương cũng biết Mê Hồn Thuật?”
      font-style: inherit;']Thủy Lung trả lời, đôi mày càng nhíu lại chặt hơn, nhìn Trưởng Tôn Lưu Hiến giọng hỏi: “ cho ta biết, Ngọc Trụy ở nơi nào?” Nhìn thấy Trưởng Tôn Lưu Hiến có dấu hiệu muốn giãy dụa, Thủy Lung nhấc chân ‘tao nhã’ đá vào bụng của , đem đá xa nửa bước, từ từ bước lên, thanh mềm mại như mưa bụi vào sáng sớm: “Nếu muốn bị đánh, bị sỉ nhục nữa hãy cho ta biết, Ngọc Trụy ở đâu?”
      font-style: inherit;']Ngõa Lặc Oa sợ ngây người.
      font-style: inherit;']Giọng mềm mại, đáng , trầm bổng du dương. Nàng tự nhận chính mình còn thua kém Thủy Lung rất nhiều nha, càng đáng sợ là Thủy Lung có thể thoải mái nhấc chân đá bay Trưởng Tôn Lưu Hiến, thanh vẫn có thể mềm như trước, có điều gì khác thường.
      font-style: inherit;']Người trong giang hồ đều gọi nàng là nữ. Như vậy, người trước mắt của nàng chẳng lẽ là quái sao?
      font-style: inherit;']Ngõa Lặc Oa thầm nghĩ: Người được chủ nhân xem trọng, tính cách quả nhiên giống người thường.
      font-style: inherit;']Nàng nhìn vẻ mặt của Trưởng Tôn Lưu Hiến càng ngày càng định, biến đổi liên tục, vài lần muốn mở miệng nhắc nhở Thủy Lung. Lại phát , Trưởng Tôn Lưu Hiến vẫn mê man, có tỉnh táo hẳn, cũng biết là trùng hợp hay là cố ý giả bộ bị Thủy Lung khống chế.
      font-style: inherit;']“Ở bên ngoài Vũ vương phủ, khoảng trăm dặm về phía tây nam, nơi đầu nguồn con  suối trong sơn cốc.” Từng chữ, từng chữ trong lời này giống như được Trưởng Tôn Lưu Hiến nghiến chặt răng phun ra, xong tựa như trút hết khí lực, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
      font-style: inherit;']Quả nhiên là có ở trong phòng bảo vật của vương phủ.
      font-style: inherit;']Thủy Lung cũng sớm đoán ra được Trưởng Tôn Lưu Hiến có giấu Ngọc Trụy ở trong phòng bảo vật của vương phủ. Nếu như đem Ngọc Trụy giấu vào trong đó, có khác gì cho người khác biết Ngọc Trụy này phải vật tầm thường? Huống chi, nếu bảo vật gì cũng đem bỏ vào phòng bảo vật, chẳng phải ai cũng biết đường trộm cướp hay sao?
      font-style: inherit;']“Thủ đoạn này của Bạch nương, lần đầu tiên ta mới thấy được.” Ngõa Lặc Oa ánh mắt lóe sáng, vẻ mặt ham học hỏi.
      font-style: inherit;']Thủy Lung cũng có giấu giếm, : “Người ở trong trạng thái đau đớn, bị sỉ nhục rất dễ dàng thả lỏng cảnh giác.”
      font-style: inherit;']Cái này cho dù Ngõa Lặc Oa có biết, nếu muốn nắm chắc chừng mực, có người chuyên nghiệp dạy, tự mình thí nghiệm thử rất khó có thể thành công.
      font-style: inherit;']Ngõa Lặc Oa cười hì hì, khom người làm cái lễ nghi kỳ lạ, : “Đa tạ Bạch nương hào phóng chỉ dạy.”
      font-style: inherit;']Nàng vừa cử động, tiếng lục lạc người lại ‘đinh đan’ vang lên, trang sức bằng bạc lấp lánh lóe sáng rồi chợt tắt, khiến cho cả người nàng trở nên chói lọi, giống như cây Uất Kim Hương đỏ rực, hương thơm mê người tản ra, sức sống bắn ra bốn phía, trong diêm dúa lòe loẹt lại mất bản tính kiêu ngạo của chính mình.
      font-style: inherit;']Ánh mắt Thủy Lung chợt lóe qua tia khác thường, nhấc tay cầm lấy mái tóc đen nhánh, mềm mại của nàng, ngửi hương thơm đặc biệt đó, giọng : “Lời cảm ơn chỉ bằng miệng.”
      font-style: inherit;'] biết Ngõa Lặc Oa bị Thủy Lung hù dọa sợ thất kinh hay là sửng sốt, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, đáy lòng lại biết vì sao mà hoảng sợ.
      font-style: inherit;'] trận gió mát thổi qua, nàng chỉ nhìn thấy bóng hình quen thuộc chợt lóe rồi biến mất, Thủy Lung đứng trước mắt cũng biến mất thấy đâu.
      font-style: inherit;']Trong rừng cây sơn dã, xanh, hồng, hai thân ảnh đan xen vào nhau, di chuyển rất nhanh.
      font-style: inherit;']“Trưởng Tôn Vinh Cực, buông…ưm.” 
      font-style: inherit;']Bóng người giữa đường ngừng lại, người áo xanh đem nữ tử mặc y phục đỏ rực ép nằm xuống mặt cỏ mềm mại, che lấy miệng của đối phương.
      font-style: inherit;']Hơi thở giao nhau, quấn quít lúc, Trưởng Tôn Vinh Cực mới hừ tiếng, buông Thủy Lung ra, tay vuốt đôi môi của mình, thấy ngón tay dính máu, ánh mắt đen láy trầm xuống giống như mây đen dày đặc bao phủ cả bầu trời. khí nguy hiểm tràn ngập xung quanh.
      font-style: inherit;']Thủy Lung híp mắt nhìn , vẻ mặt hề e sợ, ánh mắt chút sợ hãi.
      font-style: inherit;']Hai người cứ nhìn nhau như vây, khí xung quanh càng lúc càng trầm, đáng sợ.
      font-style: inherit;']Thủy Lung nhìn ra vẻ mặt kềm chế áp lực của Trưởng Tôn Vinh Cực, chờ đợi… chờ đợi nàng thỏa hiệp trước.
      font-style: inherit;']Nhưng mà Thủy Lung có ý định thỏa mãn ý nguyện của .
      font-style: inherit;'] lát sau, Trưởng Tôn Vinh Cực mím chặt môi, đành phá tình thế căng thẳng trước, giọng : “Mấy ngày nay ta dung túng ngươi hơi nhiều sao? Chẳng những quên lời của ta , ngay cả móng vuốt cũng làm càng làm bậy, chẳng biết tự giảm bớt phóng túng.”
      font-style: inherit;']Thủy Lung lạnh lùng : “Trưởng Tôn Vinh Cực, ta phải là thú cưng của ngươi…”
      font-style: inherit;']“Đế Duyên.” Trưởng Tôn Vinh Cực ngắt lời của nàng, buồn bực dọa dẫm: “Ta rồi, ta cho phép ngươi gọi ta là Đế Duyên mà.”
      font-style: inherit;'] lại xoắn xuýt lấy vấn đề này. =_=
      font-style: inherit;']Tức giận trong lòng của Thủy Lung cũng tan ít, thuận theo ý : “Được, Đế Duyên, ta biết Ngọc Trụy ở nơi nào rồi, kịch cũng coi xong, ta cũng nên .”
      font-style: inherit;']Trưởng Tôn Vinh Cực nghiêm mặt: “ cho phép .”
      font-style: inherit;']Giọng điệu nhàng, chậm chạp lại độc đoán, chuyên quyền vang lên.
      font-style: inherit;']Thủy Lung cũng có cảm thấy bất ngờ, ánh mắt thờ ơ, cười khẽ : “Ngươi tính nhốt ta?”
      font-style: inherit;']Bốn ngày qua, hai người đều dính với nhau như hình với bóng, bên ngoài thôn trang lại có người canh giữ, khi nãy ở trong nhà tù mùi hương thoang thoảng từ người Ngõa Lặc Oa phát ra, nhìn như vô ý nhưng thực tế là thầm sử dụng Mê Hồn Thuật lên người của nàng. Những thứ này nàng còn nhìn ra được, nàng phải là Thủy Lung rồi.
      font-style: inherit;']Trưởng Tôn Vinh Cực có phủ nhận, giọng : “Ngươi muốn giao hoan với ta, ta chiều theo ý của ngươi. Ngươi muốn Ngọc Trụy, ta lấy lại giúp ngươi. Ngươi chỉ cần học cách nghe lời ta là được, ta có thể cho ngươi mọi thứ. Có cái gì tốt?” Nhìn nữ tử mỉm cười ôn nhu ở dưới thân, phía sau nụ cười ôn nhu, nho nhã kia là bất khuất, lạnh lùng. Khiến cho vừa buồn bực lại vừa lúng túng. Đưa tay vuốt ve mặt mũi nàng, thấp giọng lầm bầm: “Ngươi nên tin tưởng chính mình, ngươi có bãn lãnh làm cho ta nỡ giết ngươi, như vậy ngươi cố gắng học lấy lòng ta chút, chừng ngươi càng làm cho thích ngươi, càng dung túng cho việc làm của ngươi, đến lúc đó…”
      font-style: inherit;'] còn chưa có xong, Thủy Lung cười thành tiếng, ngắt lời .
      font-style: inherit;']Đây là lý luận gì vậy? phải là lời bày tỏ khác biệt, đặc sắc đó chứ?
      font-style: inherit;']“Ngươi đồng ý rồi à?” Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực chuyển qua xán lạn.
      font-style: inherit;']Thủy Lung lắc đầu, nhìn vẻ mặt buồn rầu, ánh mắt nhìn chăm chú của , chậm rãi : “Đế Duyên, diều hầu thích bay lượn trung, mãnh hổ thích rừng núi. khi ngươi đem bọn chúng bắt về, nhốt lại nuôi dưỡng, bao lâu sau chúng nó mất bản tính vốn có của chúng. Hoặc là liều chết chống cự. Có số người cũng giống như vậy.”
      font-style: inherit;']Trưởng Tôn Vinh Cực nhíu mày.
      font-style: inherit;']Thủy Lung tiếp: “Thú cưng là con vật nuôi để giải trí, địa vị bình đẳng tạo nên nhân cách thấp kém, ti tiện… Ta làm thú cưng bị ngươi nhốt lại nuôi dưỡng.”
      font-style: inherit;']Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nữ tử nằm ở dưới người mình, mái tóc đen nhánh rối tung ở cỏ xanh ướt át. Hồng y (bên TQ: hồng = đỏ )bị dính hơi sương cho nên biến thành hồng đậm. Đôi mắt của nàng đen bóng mà lại quắc sáng, tự mình cố gắng cố gắng vươn lên, kiêu ngạo xâm nhập vào xương tủy, xé rách nụ cười ôn nhu nho nhã. Hung hăng đâm vào trong mắt , khắc sâu vào đáy lòng .
      font-style: inherit;']Trái tim đập ‘thùng thùng’, cánh tay võng qua eo của nàng, nắm cả người nàng vào trong vòng tay, nhìn nàng : “Ngươi phải là thú cưng.”
      font-style: inherit;'] vẫn như trước có ý định thả nàng .
      font-style: inherit;']Thủy Lung hỏi: “Nếu phải là thú cưng là cái gì?”
      font-style: inherit;']Vẻ mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực chợt lóe qua tia mê man, rất nhanh liền khôi phục như bình thường, giống như tìm được đáp án. Nhưng mà Thủy Lung có đợi , chợt ngửa đầu lên nhìn : “Chúng ta chơi trò chơi để quyết định.”
      font-style: inherit;']—Lời tác giả—-
      font-style: inherit;']Còn phải dạy dỗ từ từ O(∩_∩)O ha ha ha ~

      pegau0205lan đỗ thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Ngữ
      Chương 53: Càng thêm thích ngươi

      Quy tắc trò chơi của Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực rất đơn giản, chỉ cần trong mười ngày Thủy Lung có thể trước mắt Trưởng Tôn Vinh Cực trốn ra khỏi thôn trang này nàng thắng.

      Nàng thắng. Trưởng Tôn Vinh Cực thể tiếp tục giam giữ nàng nữa.

      Nàng thua...

      Thủy Lung đến chuyện nàng thua, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng có hỏi, nhưng mỗi người đều tự hiểu.

      Sau khi hai người thành đạt hiệp nghị, Trưởng Tôn Vinh Cực có tăng cường thêm người canh gác, cũng có hạn chế phạm vi hành động của Thủy Lung. Ngày hôm đó, sau khi Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung ăn sáng xong, liền mình về biệt viện, hình như có công việc phải giải quyết.

      Thủy Lung hướng Phong Giản đòi cái cần câu, an nhàn, thoải mái ngồi thả câu trong hồ nước nơi sơn dã.

      ‘Đinh đinh ’ tiếng chuông trong trẻo giống như có quy luật vang lên, tiếng vang càng ngày càng gần. Bên cạnh Thủy Lung xuất cái bóng thon dài.Vòng eo mê người khom xuống, mái tóc đen thùi nương theo động tác mà đổ xuống như thác nước, làm nổi bật dung nhan cười tươi như hoa của người nọ. Thanh như Ngân Tước vang lên: “Bạch nương là thoải mái.”

      Thủy Lung để ý tới nàng.

      Ngõa Lặc Oa dẫu cánh môi hồng đào lên, bỗng thấy mình làm ra vẻ đây ở trước mặt tiểu nương này, cảm thấy hơi xấu hổ, liền ngượng ngập khôi phục vẻ mặt. tới bên cạnh Thủy Lung ngồi chồm hổm xuống, hai tay ôm gối, nghiêng đầu Thủy Lung: “ đời này có rất nhiều nữ tử khẩn cầu được ở lại bên cạnh chủ nhân, chủ nhân cũng khinh thường thèm ngoảnh đầu lại nhìn. Còn Bạch nương dễ dàng đến được nơi này, ngược lại Bạch nương lại ra sức kháng cự, là làm cho người ta tò mò, Bạch nương, rốt cuộc chủ nhân nhà ta có chỗ nào khiến ngươi vừa lòng?”

      Thủy Lung cũng quan tâm hỏi ngược lại: “Ngươi cũng muốn ở lại?”

      Ngõa Lặc Oa biết chữ ‘ở lại’ này phải là ‘ở lại’ bình thường, cũng hề qua quít, : “Ta dám có suy nghĩ này đâu, bằng ta chết như thế nào cũng biết, nhưng mà nếu chủ nhân có thể đối đãi với ta tốt giống như đối đãi với Bạch nương, ta chắc chắn bị mê hoặc biết phân biệt nam bắc luôn á.”

      Thủy Lung nhìn thấy trong mắt nàng có kính sợ, có thể nhìn ra được sức lực uy hiếp của Trưởng Tôn Vinh Cực đối với thuộc hạ .

      Ngõa Lặc Oa càng có chiếm được đáp án của Thủy Lung, càng muốn hỏi tới.

      “Nhưng mà ta rất tò mò, rốt cuộc Bạch nương làm sao có được ưu ái của chủ nhân?” Ánh mắt Ngõa Lặc Oa lòe lòe lóe sáng, kính nể nhìn Thủy Lung: “Từ trước tới nay, chủ nhân luôn làm việc dựa theo cảm xúc, bao giờ để ý tới suy nghĩ của người khác, những người dám đối chọi lại chủ nhân... Bạch nương, ngươi nhìn mấy người bị nhốt trong địa lao biết. Nhưng đối với Bạch nương, chủ nhân lại hề làm ra mấy hành vi tàn nhẫn, vô nhân đạo.” (-_-‘)

      Cần câu của Thủy Lung run run, nàng vẫn gì, mặt nước của hồ sen vì cần câu run run mà tạo ra từng vòng sóng dập dờn.

      Ngõa Lặc Oa nhìn thấy có chút cuống cuồng, trong lát nghe thấy thanh dễ nghe của Thủy Lung: “ cần vòng vo giúp chủ nhân của ngươi.”

      “Hì hì, Bạch nương ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ là muốn chuyện phiếm với ngươi thôi.” Ngõa Lặc Oa cười chói mắt như ánh mắt trời.

      Thủy Lung nghiêng mắt nhìn về phía nàng, cũng khẽ cười, : “Cũng cần dùng Mê Hồn Thuật đối với ta, ta cũng muốn đem đại mỹ nhân quăng xuống hồ nuôi cá đâu.”

      Da đầu Ngõa Lặc Oa tê rần, nét mặt cũng giảm bớt vào phần màu sắc, ánh mắt nhìn Thủy Lung những giảm hứng thú, ngược lại càng thêm cuồng nhiệt: “Bạch nương là rất hiểu Mê Hồn Thuật, hay là chúng ta cùng nhau thảo luận?”

      “Tốt.” Ánh mắt Thủy Lung lên vầng sáng, hề từ chối.

      Thư phòng bên trong biệt viện.

      Trưởng Tôn Vinh Cực đem mấy quyển sách vứt sang bên, mặt biểu cảm nhìn Phong Giản, bộ dạng lười nhác khó lường.

      Phong Giản : “Chủ tử, thuộc hạ đến đầu nguồn con suối trong  sơn cốc cách Vũ vương phủ trăm dặm, phía tây nam, tìm toàn bộ nơi đó cũng thấy Ngọc Trụy ở đâu.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực gì.

      Phong Giản tiếp: “ chỉ ở dưới đáy hồ, trong phòng bảo vật của Vũ vương phủ thuộc hạ cũng tra xét, chỉ tìm thấy có vài cái ngọc bội, nhưng có tìm thấy vật trang sức dành cho nữ tử như Ngọc Trụy.”

      cúi đầu lo sợ yên, chỉ lo tâm trạng của Trưởng Tôn Vinh Cực vui, đem hết bực tức trút lên đầu và Ngõa Lặc Oa.

      lúc sau cũng có nghe thấy thanh của Trưởng Tôn Vinh Cực, Phong Giản len lén ngẩng đầu lên mới phát chủ tử nhà biến mất, người sớm rời lấy đâu ra tiếng trách phạt. _.___

      ...

      Trưởng Tôn Vinh Cực vào bờ hồ, nhìn thấy hai bóng dáng nữ tử ngồi chuyện với nhau rất vui vẻ, Thủy Lung ngồi ghế tựa thấp, nhàn nhã thả dây câu, Ngõa Lặc Oa ngồi chồm hổm bên cạnh nàng, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm nàng, thỉnh thoảng khóe miệng cười rộ lên rất xinh đẹp, rất sáng lạn.

      ... Rất chướng mắt.

      Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ nheo mắt lại.

      cơn gió thổi qua, Ngõa Lặc Oa vui vẻ cười hì hì bỗng dưng rùng mình. Quay đầu nhìn lại, nam tử đẹp như thiên tiên đứng dưới ánh mặt trời chói rọi đẹp đến đui mù mắt người xem, khiến cho Ngõa Lặc Oa vừa kinh diễm lại kinh hách, nhưng mà kinh hách chiếm phần lớn hơn. Nàng vội vàng đứng dậy cung kính hành lễ: “Chủ nhân.”

      “Cút.” Giọng điệu lạnh lùng kèm theo nguy hiểm vang lên.

      Ngõa Lặc Oa lập tức phi thân rời , các vật phẩm trang sức bằng bạc người cũng có vang lên tiếng.

      Nàng vừa , Trưởng Tôn Vinh Cực liền chiếm lấy vị trí khi nãy của nàng, hai tay để ở sau lưng, im lặng đứng thẳng.

      Thủy Lung liếc mắt nhìn .

      Núi xanh nước biếc, mặc y phục màu xanh biếc, kết hợp với hoa văn màu bạc. Nhìn giống như tiên nhân lẩn trốn trong nhân gian, yên lặng đứng đó giống như bức họa.

      “Giải quyết xong công việc rồi à?” Thủy Lung tùy ý hỏi, thấy hai tay của đối phương căng thẳng.

      Khẩn trương rồi hả?

      Thủy Lung tự giác được nhếch môi lên, trong đầu lên hình ảnh con sư tử trắng xù lông lên, cái đuôi cứng còng, lại còn đưa lưng về phía người khác, còn cho rằng người khác nhìn thấy. =D]

      Bình thường người khác trả lời câu hỏi của nàng, nàng cũng lười hỏi nữa. Nhưng bây giờ, nàng nhịn được muốn chọc ghẹo kẻ suốt ngày lạnh lùng, bá đạo đứng trước mắt này. Làm như phớt lờ tiếp: “Gặp phải chuyện khó khăn sao?”

      Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn như cũ ngắm nhìn cảnh vật ở nơi xa, cũng biết cảnh vật gì có thể làm cho say mê tới như vậy, nhìn mãi cũng thấy đủ, lâu cũng thấy rời mắt, trong con ngươi bốn bề dậy sóng ngừng.

      Thủy Lung thấy lời nào, cũng có hỏi nữa, im lặng nhìn dây câu của mình trong nước.

      lúc sau, con ngươi của Trưởng Tôn Vinh Cực lặng lẽ di chuyển, giống như vô ý nhìn qua Thủy Lung cái rồi thu hồi tầm mắt. Ánh mắt ràng buồn phiền, bối rối.

      Chính cũng hiểu mình làm sao nữa.

      tại, tạm thời thể tìm thấy Ngọc Trụy, tiếp tục tìm kiếm cũng được, nhưng tại sao lại cảm thấy lo sợ yên, tâm trạng khó bình tĩnh.

      hứa giúp nàng lấy Ngọc Trụy về, nhưng cũng có hứa thời gian bao lâu. Huống chi, cũng hết lòng hết dạ giúp nàng tìm, chỉ là tạm thời còn chưa có tìm ra thôi. Làm sao lại cảm thấy có mặt mũi nhìn nàng? Tự nhiên cảm thấy ủ ê.

      Hành động thỉnh thoảng nhìn lén của Trưởng Tôn Vinh Cực, sớm bị Thủy Lung phát , nàng cũng hiểu gì hết. Tới khi Trưởng Tôn Vinh Cực lén nhìn nàng lần thứ năm, ánh mắt của đúng lúc đối diện với cặp mắt trong suốt của nàng.

      Con ngươi của Trưởng Tôn Vinh Cực hơi co rút lại, mặc dù vẻ mặt có biến đổi gì, nhưng hai tay ở bên hông nổi lên gân xanh.

      “...Uhm.” Thủy Lung nhịn cười, ánh mắt hơi có chút nghi ngờ.

      Nàng dám khẳng định, nếu nàng bật cười, Trưởng Tôn Vinh Cực nhất định thẹn quá hóa giận cho xem.

      “Hở...” Thân hình Trưởng Tôn Vinh Cực cứng ngắt, vẻ mặt cố giữ bình tĩnh nhìn Thủy Lung, giống như nhìn ra vẻ mặt kì lạ của nàng. dần thả lỏng thân thể, ánh mắt lạnh thấu xương chậm rãi tan . Lúc sau, thân thể khôi phục lại bình thường, mới : “Muốn ăn thịt ?”

      “Ừ.” Thủy Lung đứng dậy, chợt tới gần Trưởng Tôn Vinh Cực, vươn tay dò xét tay của , ngón tay xẹt qua bàn tay của .

      Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩn ngơ, sau khi hoàn hồn thấy nàng tự nhiên đứng ở bên, dáng vẻ bình tĩnh làm như có xảy ra chuyện gì hết. di chuyển môi, lại nuốt nghi ngờ vào trong bụng, tay kéo nàng vào trong lòng, : “ là càng ngày càng thích làm nũng.” Sau đó ôm nàng bay lên Dùng Thực lâu.

      “Ha.” Thủy Lung thích thú cười khẽ tiếng.

      Nàng nhớ ràng, khi nãy ngón tay nàng xẹt qua lòng bàn tay của cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

      Từ sau khi biết Thủy Lung thích ăn thịt, mỗi khi ăn cơm đa số các món ăn đều có thiếu thịt, vả lại các loại thịt cũng phong phú.

      Khi ăn cơm cả hai người đều chuyện, so với dáng vẻ ăn nhanh gọn, thoải mái của Thủy Lung Trưởng Tôn Vinh Cực lại có chút yên lòng. Chờ Thủy Lung ăn xong, nhìn lại thấy chưa ăn được nửa bát cơm, đồ ăn cũng có ăn được bao nhiêu.

      “Thu dọn.” Thủy Lung ăn no, Trưởng Tôn Vinh Cực buông bát đũa xuống cho người hầu dọn dẹp.

      Trong chốc lát, cái bàn được người hầu dọn dẹp sạch như mới.

      Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi đối diện với Thủy Lung, ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

      Thủy Lung phát hôm nay Trưởng Tôn Vinh Cực hình như có chuyện gì đó. Nếu cũng có đủ loại sắc thái biểu cảm khác nhau như vậy. Vẻ mặt lạnh lùng, sóng mắt lay động xa xôi, cả người tản ra loại khí chất u buồn. Phong độ tư thái tuyệt sắc như vậy, mặc kệ là làm sai chuyện gì, chắc chắn cũng có người đành lòng trách móc.

       “Ngươi muốn chuyện gì?” Thủy Lung chủ động mở miệng.

      Trưởng Tôn Vinh Cực giật mình, giống như tùy ý nhìn ra ngoài phía ban công, lúc sau nghiêng mắt trở về, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”

      có chuyện gì lại nịnh bợ, phải kẻ gian cũng là trộm.

      Thủy Lung ngược lại rất tò mò, rốt cuộc cái gì lại có thể làm cho Trưởng Tôn Vinh Cực... Khẩn trương? Chột dạ?

      “Làm sao đột nhiên hỏi ta chuyện này?” Thủy Lung vội trả lời.

      Trưởng Tôn Vinh Cực đáp lại: “Tròng lòng thấy vui.”

      có lý do gì hết. Câu này áp dụng ở người Trưởng Tôn Vinh Cực trái lại rất thích hợp. Nhưng mà, Thủy Lung tin là được.

      Lúc này, ràng có dấu hiệu vui vẻ.

      “Được.” Thủy Lung cũng muốn vạch trần , híp mắt : “Ta muốn nhất chính là cùng ngươi làm vụ mua bán.”

      Nàng mua bán là mua bán cái gì? Trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực cũng hiểu.

      khẽ nhíu mày, ánh mắt che giấu được buồn bực: “ được.”

      “À.” Thủy Lung cũng có kinh ngạc. Dù sao Phượng Nhãn Quả cũng là bảo vật có hai. Nàng cũng nghĩ hai lần là có thể đạt được mục đích. Huống hồ, nhìn thấy sản nghiệp cùng tiền tài của , đủ biết giàu rồi, nàng chắc là cũng mua nổi cái giá đưa ra.

      phải ta bằng lòng cho ngươi...”

      Thủy Lung nhíu mày nhìn : “Sai rồi! Ta là mua bán, phải là ngươi bỏ cho ta. Ta trả giá thích hợp với giá trị đáng có của Phượng Nhãn Quả.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực nghe vậy rất vui: “Ta thiếu tiền.”

      Thủy Lung cười mà .

      Trưởng Tôn Vinh Cực thấy bộ dạng dầu muối tiến của nàng, đáy lòng lại cảm thấy chua xót lại buồn bực, biết phải diễn tả ra sao. muốn đem nữ tử này mạnh mẽ nhốt ở giường, trói chặt tay chân của nàng, cắn cắn đôi môi của nàng, làm cho nàng có cách nào ra những lời chọc bực tức nữa. Càng có cách nào giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh này.

      Nghĩ như vậy, im lặng hồi, cứ làm như vậy .

      Thủy Lung chỉ cảm thấy hoa mắt, eo bị người ôm, cảnh vật xung quanh nhanh chóng bị thay đổi, dừng lại thấy mình nằm chiếc giường mềm mại ở trong phòng.

      Nàng mới cử động, hai tay bị Trưởng Tôn Vinh Cực nắm lấy, nhìn thấy cầm miếng vải lụa, lập tức : “ cho phép trói.”

      Động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực hơi dừng lại, nhìn xuống, chống lại con ngươi đen láy, lạnh rét và sắc nhọn của nàng.

      “Nếu ngươi ngoan ta trói ngươi.” Trưởng Tôn Vinh Cực như vậy, đồng thời tay cũng vứt miếng vải ra ngoài giường.

      Ánh mắt Thủy Lung lưu chuyển, bỗng thấy vật quen thuộc, nhíu mày : “Ta ăn kẹo.”

      “...” Trưởng Tôn Vinh Cực cầm hộp kẹo trong tay hơi khựng lại, im lặng nhìn nàng, mới : “ thích phải ?”

      thích.” Thủy Lung nghễ mắt nhìn . Nàng nàng thích ăn kẹo hồi nào?

      Trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực chợt lóe qua tia vui.

      Hôm nay, chuyện gì cũng vừa ý của . Khiến ngừng kinh ngạc ở trước mặt nàng. Cảm giác khó chịu tích tụ ở trong lòng.

      đem hộp kẹo để cái bàn cạnh giường, lấy viên kẹo ngậm vào miệng, sau đó chế trụ thân thể của Thủy Lung. Thanh khàn khàn vì ngậm kẹo, : “ thích... Cũng phải thích, đúng ?” Giọng mũi khe khẽ, lộ ra bất mãn và bá đạo. Xứng với dung mạo tiên kết hợp của , làm người nghe hồn xiêu phách lạc.

      Thủy Lung ngây người, môi liền bị che phủ.

      Đầu lưỡi linh hoạt mạnh mẽ của liếm sạch mọi chỗ từ khóe miệng, cánh môi đến bên trong khoang miệng của nàng. Lòng tham đáy chỗ cũng chừa. Mạnh mẽ xuyên qua hàm răng của nàng, bắt đầu quấn quýt, càn quét mọi ngóc ngách, vị ngọt lẫn vào trong miệng, viên kẹo tròn tròn bị đầu lưỡi linh hoạt đẩy vào trong miệng nàng.

      Bị người khác phái điên cuồng thân mật làm cho thân thể non nớt của nàng run lên, biết là vì kích thích hay là sợ hãi.

      Thủy Lung nhíu mày, cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực có buông lỏng nàng ra, ngươc lại còn ôm chặt hơn, hôn môi càng kịch liệt. Giãy dụa thể thoát ra được đành khó khăn tiếp nhận, đem viên kẹo đẩy ngược vào miệng của .

      đáp trả của nàng làm cho động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực hơi dừng lại. Tiếp theo càng thêm hung mãnh hấp hút liếm láp, giống như đem viên kẹo cho nàng ăn, thề bỏ qua.

      Thủy Lung bị kỹ thuật hôn thô lỗ của làm đau, vô luận là tâm trạng ra sao, nàng cũng phải vì đầu lưỡi của mình suy nghĩ, nàng phải nhanh chóng đảo khách làm chủ, thể ở thế bị động mãi được.

      biết thời gian qua bao lâu, Thủy Lung cảm thấy hít thở thông, co chân lên, đầu gối đâm vào bụng Trưởng Tôn Vinh Cực, mới làm cho thở hổn hển, buông đôi môi nàng ra.

      Cả hai đều thở gấp, ánh mắt của Thủy Lung giống như bị hơi nước làm cho mơ hồ, mông lung nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, thấy dung mạo tuấn mỹ của giống phàm nhân, hai tròng mắt sâu thẳm, giống như phải tập trung chuẩn bị vồ nuốt con mồi vào bụng.

      Chợt cúi đầu, khiến Thủy Lung nghĩ rằng lại muốn hôn mình. Ai ngờ, chỉ thấy khẽ liếm khóe miệng nàng, sau đó liếm nước chảy xuống quai hàm. Đó là nước bọt khi nãy hai người nuốt kịp, chứng tỏ khi nãy bọn họ kịch liệt cỡ nào.

      Hành động này ngược lại còn ái muội hơn cả việc hôn môi gấp ngàn lần.

      “Rất ngọt.” Thanh của khàn khàn, chậm rãi, nhàng.

      Thủy Lung hừ tiếng, cười mỉa: “Nước đường đương nhiên là ngọt rồi.”

      Cuối cùng viên kẹo kia có ai nuốt vào, cũng biết là bọn họ hôn bao lâu, ngay cả viên kẹo cũng tan hết.

      Thủy Lung dịch chuyển môi. Tê tê lại hơi đau.

      cần soi gương, nàng xem đôi môi của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng đủ biết đôi môi mình sưng đỏ cỡ nào. Suýt chút nữa là ra máu luôn thôi.

      “Ta ngươi ngọt.” xong, Trưởng Tôn Vinh Cực lại sáp đến hôn nữa.

      Thủy Lung quay đầu tránh, nhíu mày : “Ngươi muốn dùng miệng ăn cơm, nhưng ta còn muốn.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực nghe xong cũng ép bức nàng nữa, môi chuyển qua lỗ tai của nàng, thanh u ám, trầm thấp: “Ta rất muốn ‘’ ngươi.”

      Thủy Lung liếc cái, như cười như , từ chối.

      Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ chau mày, u ám trong mắt hình như càng đậm, lôi kéo cánh tay non mềm của nàng, : “Vậy ngươi giúp ta.”

      Vẻ đẹp như như tiên ở trước mặt, Thủy Lung cũng nghĩ tiếp nhận. Khẽ lướt mắt về chỗ phình lên của , ngón tay bị cầm xẹt qua chỗ đó, cảm nhận được sức lực nắm cổ tay càng mạnh, u ám trong đáy mắt càng tăng vọt, gợn sóng như muốn câu hồn đoạt phách của người khác, vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng lại sung sướng, càng trở nên gợi cảm thể tưởng tượng.

      Trưởng Tôn Vinh Cực buông tay nàng ra, hề đề phòng động tác của nàng.

      Thủy Lung thu lại tay, lãnh đạm cười: “Chuyện này vẫn là ngươi tự mình giải quyết , ta hầu hạ đâu.”

      Nhưng mà động tác của nàng lại chậm hơn Trưởng Tôn Vinh Cực, mới ngồi dậy bị kéo ngã xuống, thân thể bị hai tay ôm chặt. Giương mắt nhìn thấy con ngươi ngăm đen của bị dục vọng xâm nhiễm, vừa gợi cảm lại vừa nguy hiểm khiến cho lòng người run sợ. biết là sợ sệt hay là hưng phấn.

      Đáng tiếc, vẻ mặt của Thủy Lung vẫn bình thường, có sợ hãi cũng có si mê.

      “Ngươi có giúp hay ?” Giọng của Trưởng Tôn Vinh Cực trầm thấp dường như có chút tức giận.

       Thủy Lung vẫn cứng miệng: “ giúp.”

      Ngươi có bản lĩnh cứ ở trước mặt ta tự xử, ta đảm nhiệm trông coi cực phẩm nam sắc quay tay.

      “...” Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chằm chằm nàng, hốc mắt đỏ hồng vì dục vọng.

      Đợi lúc cũng thấy Thủy Lung nhúc nhích, khẽ rên: “Tốt, giúp...”

      Thủy Lung cảm nhận được nguy hiểm trong lời của , hai tay lập tức bị nắm giữ, thân thể bị ôm nghiêng.

      “Ngươi...f*ck!”  Thủy Lung trừng to hai mắt, kinh sợ lẫn lộn.

      Cách quần áo, Trưởng Tôn Vinh Cực hướng nàng đánh tới, hàm dưới chôn ở cổ nàng, khi chuyện hơi thở nóng rực phà vào bên lỗ tai nàng: “Ngươi muốn ta tự làm, ta tự làm cho ngươi xem.”

      Hai người đều mặc xiêm y đầy đủ, nhưng mà vẫn ngăn được cảm xúc nóng rực của ‘tiểu đệ’ nhà .

      Từng đợt từng đợt va chạm, khiến cho thân thể của Thủy Lung bởi vì va chạm mà nhấp nhô ngừng, hai mắt mông lung.

      Tuy rằng căn bản tiến vào, ngay cả da thịt cũng có đụng chạm. Nhưng so với tiến vào càng kích thích hơn, đối với hai người có kinh nghiệm và ngây ngô như nhau chuyện này quả .

      lần, hai lần, Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy mệt mỏi, dù phải ‘làm’ , nhưng Thủy Lung cảm thấy thân thể mệt mỏi và mềm yếu , lạnh giong : “Ngươi làm đủ chưa?”

      .” Thanh khàn khàn của hình như có loại sung sướng, hả hê gọi là trả thù.

      Ánh mắt của Thủy Lung lay động, cứng được đành dùng mềm, thanh mềm mại : “Ta mệt.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực dừng chút, cũng có buông nàng ra, giọng ôn nhu chưa từng có: “Ngoan, mệt ngủ .”

      Thủy Lung nghiêng mắt, đôi mắt đỏ ửng tràn đầy hơi nước khiến cho cặp mắt càng thêm mềm mại, đáng , khó có thể nhìn ra hung ác ở bên trong: “Ta chúc ngươi sau này d*m súng ngã, giây liền tiết ra.” (*phốc* ~ chị ơi, tính phúc của chị được đảm bảo nha ~ 1 giây liền bắn ... ai u ~ sắc nữ đâu ~ ra ngăn chị ấy lại ~ là chả có H xem đâu *lau máu mũi* ~)

      Mặc dù Trưởng Tôn Vinh Cực có hiểu ý tứ trong lời của nàng, nhưng biết nhất định phải lời hay ý đẹp gì, cũng có nổi giận, động tác lại càng mạnh mẽ.

      Sau cùng, Thủy Lung bất tri bất giác ngủ luôn.
      lan đỗ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :