1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 44: Vệ thị khủng hoảng
      Edit: Tiểu Ngữ



      Sau khi Trưởng Tôn Vinh Cực chiều theo ý kiến của nàng, liền đứng lên theo nàng xuống lầu.

      Ở dưới lầu, Điền Vân Hoảng nắm lấy tiểu nhị xin cho lên, vẻ mặt lo lắng giống như làm bộ. Liếc mắt cái, nhìn thấy đoàn người của Thủy Lung xuống, Điền Vân Hoảng buông tiểu nhị ra, lớn tiếng gọi Thủy Lung: “Bạch đại tiểu thư, cha mẹ của ta vì giúp ngài làm việc, mới bị Bạch đại phu nhân trả thù, ngài cũng nên ngoảnh mặt làm ngơ mặc kệ sống chết của cha mẹ ta.”

      Điền Vân Hoảng tính tình có chút kiêu căng của thiếu gia được cưng chiều, ăn sung mặc sướng nhưng cũng biết thương cha mẹ của mình. Nhìn thấy cha mẹ gặp nạn, bản thân liền giống như con kiến bò chảo nóng.

      Thủy Lung còn chưa có hỏi Điền Vân Hoảng xảy ra chuyện gì, nam tử mặc quần áo người làm trong phủ Bạch tướng quân chạy vào. Vừa vào cửa, nhìn thấy Thủy Lung liền bước đến gần, ràng là tới tìm bọn họ, người nọ đứng trước mặt của Thủy Lung : “Đại tiểu thư, tam công tử, tướng quân mời các người về phủ.”

      “Ha.” Thủy Lung cười khẽ tiếng, nhìn qua Điền Vân Hoảng : “Vừa vừa .”

      Chặng đường từ thanh lâu đến phủ tướng quân xa, cũng đủ thời gian để Điền Vân Hoảng kể mọi chuyện.

      ra, ngọn nguồn của việc vẫn là từ Điền Bích Tương mà tới.

      Từ lúc cả nhà bà dì họ Vệ bị đuổi ra khỏi phủ quận chúa, dọn đến ở trong cửa hàng son phấn ngã tư đường, phía tây nam. Mặc dù cuộc sống sung sướng như ngày xưa nhưng so với đám dân chúng bình dân tốt hơn gấp mấy lần rồi. Bà dì họ Vệ cũng cảm thấy vừa lòng, mỗi ngày cũng quên tìm người để khóc lóc, kể khổ về cuộc sống đau khổ của bà. Nhưng Điền Bích Tương thích cuộc sống như vậy, mới có vài ngày chịu nổi cuộc sống giản dị này, cho nên trong đầu bốc lên cái ý nghĩ xấu, muốn dùng chuyện đại phu nhân thuê sát thủ giết người uy hiếp bà ta để vơ vét tài sản.

      Sau khi bà dì họ Vệ biết chuyện, liền cãi nhau với . Nhưng Điền Bích Tương vẫn nghe lời bà dì họ Vệ khuyên nhủ, ngược lại, giống như bị kích thích, ý nghĩ tìm đại phu nhân càng thêm kiên định. vội vàng chạy tới phủ đại tướng quân, bà dì họ Vệ sợ xảy ra chuyện hay, vội vã chạy theo, sau đó thấy cả hai người trở về.

      Điền Vân Hoảng cảm thấy cha mẹ gặp chuyện, cho nên chạy khắp nơi hỏi thăm tin tức của Thủy Lung, tìm nàng cầu xin giúp đỡ.

      Bạch Thiên Hoa nghe xong, châm biếm : “Đáng đời!”

      Điền Vân Hoảng nghe thấy, nhưng cũng chẳng dám nổi giận với Bạch Thiên Hoa.

      tới cửa chính của phủ đại tướng quân, Thủy Lung mới vào cửa chính lâu liền nhìn thấy quản gia Bách Tường đứng chờ. Sau khi nhìn thấy nhóm người của Thủy Lung, mặt xuất tươi cười : “Đại tiểu thư, tam công tử, lão gia mời mọi người vào trong đại sảnh.” Khi nhìn đến Trưởng Tôn Vinh Cực đứng bên cạnh Thủy Lung, người luôn luôn thận trọng như cũng bị giật mình trong chớp mắt.

      Nam tử có thần thái xuất chúng này là ai?

      thể trách Bách Tường nhìn ra thân phận của Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Trưởng Tôn Vinh Cực trong lời đồn của thiên hạ là người si mê luyện võ, tuổi tác cùng hoàng thương và các vị lão vương gia xấp xỉ nhau. tại trở về, nhưng chưa có chính thức xuất triều, cũng chỉ gặp mặt đám người Tứ hoàng tử hai lần thôi, nguoif biết được diện mạo của rất ít.

      Bách Tường cũng có hỏi thăm thân phận của Trưởng Tôn Vinh Cực, tự mình dẫn đường cho nhóm người của Thủy Lung vào đại sảnh.

      Thủy Lung vừa bước vào đại sảnh liền cảm nhận được khí nặng nề của bên trong, giữa tấm thảm đỏ trải dưới sàn nhà có hai người quỳ, tuy là bộ dạng nhếch nhác chẳng ra làm sao nhưng vẫn có thể nhận diện ra được, đó là cặp vợ chồng Điền Bích Tương và bà dì họ Vệ. Bạch tướng quân ngồi ở vị trí chủ nhà, bên trái là đại phu nhân Vệ thị, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hốc hác, đôi mắt hơi sưng đỏ, giống như vừa mới khóc. Bạch Tuyết Vi đứng phía sau nàng, xoa đầu giúp bà.

      Sau khi nhóm người của Thủy Lung bước vào cửa, người trong đại sảnh cũng đều nhìn thấy.

      Điền Bích Tương giống như trái bóng lăn về phía Thủy Lung, miệng kêu to: “Đại tiểu thư, ngài tới, ngài phải vì tiểu nhân lấy lại công bằng nha!”

      Thủy Lung lạnh nhạt nhấc chân đá văng ra, đứng giữa đại sảnh nhìn người ở trước mặt.

      Bạch tướng quân nhận ra người đứng bên cạnh nàng là Trưởng Tôn Vinh Cực, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh, lạnh lùng hơi có chút kinh ngạc, đứng dậy khỏi ghế chủ nhà, hành lễ đối với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Vi thần gặp qua Võ vương gia.’

      Đại phu nhân ràng bị hành động của Bạch đại tướng quân làm cho hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, hành lễ đối với Trưởng Tôn Vinh Cực. Đương nhiên, Bạch Tuyết Vi cũng được phá lệ.

      Trưởng Tôn Vinh Cực thản nhiên gật đầu, vẻ mặt biểu lộ ra nhàm chán, lười biếng.

      Bạch tướng quân liếc nhìn Thủy Lung cái, sau đó, mời Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi ghế gia chủ, tiếp theo mới : “ biết Võ vương gia đến phủ đệ của vi thần là vì chuyện gì?”

      Trưởng Tôn Vinh Cực cũng có gấp gáp trả lời câu hỏi của Bạch đại tướng quân, nhìn Thủy Lung : “Ngồi bên cạnh ta.”

      Vị trí bên cạnh ? Còn phải là chỗ Bạch đại phu nhân mới vừa ngồi hay sao?

      Thủy Lung hơi híp lại mắt cười, thèm nhìn ánh mắt lạnh lùng, cay độc giống như lưỡi dao của Vệ thị, thong dung vui vẻ ngồi bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, nàng còn quăng cho Trưởng Tôn Vinh Cực cái đưa mắt ra hiệu, con ngươi long lanh tràn ngập ý cười dịu dàng, đôi mắt giống như có thể , trong im lặng khen ngợi việc làm của .

      Khóe miêng của Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ giương lên, mới trả lời câu hỏi của Bạch đại tướng quân, lạnh nhạt : “Để tránh cho việc các người ức hiếp người của ta.”

      Trong mắt Bạch đại tướng quân lên kinh ngạc, ánh mắt có chút dò xét nhìn về Thủy Lung, nhưng có ý xấu. Trái lại, vẻ mặt của đại phu nhân Vệ thị tái mét, tay siết chặt khăn tay, cố sức nắm suýt nữa làm rách cái khăn.

      Thủy Lung liếc qua đại phu nhân, cười : “Dạo này đại phu nhân rất rãnh rỗi phải ? Nửa khắc [1] cũng chẳng chịu yên phận.”

      Giọng điệu chuyện này... chút nào lễ độ.

      Trong lòng Vệ thị tức giận nhưng dám phát cáu trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực. Đôi mắt vốn sưng đỏ của bà càng thêm đỏ, hốc mắt rươm rướm nước, cầm khăn tay che miệng, cúi đầu nghẹn ngào khóc thành tiếng, lắp bắp : “Lung Nhi, cuối cùng mẹ ở chỗ nào có lỗi với ngươi? Khiến cho ngươi hận mẹ đến như vậy? những xúi giục dì của ngươi khắp nơi bêu xấu cho mẹ, còn để cho những kẻ chuyên làm chuyện xấu đến vu oan cho mẹ.”

      Thủy Lung nhàng : “Mối thù giết hại sinh mạng.”

      Vẻ mặt của Vệ thị cứng đờ, kinh sợ : “Lung Nhi, con cái gì vậy?”

      Thủy Lung cười : “Bà muốn giết ta, ta còn phải tôn kính bà, chẳng phải ta là đồ ngốc sao ?”

      Ngày đầu tiên nàng xuyên qua, phát trong thân thể có độc, nàng cũng biết Liễu y sư [2] là người của đại phu nhân, cộng thêm bức thư thuê sát thủ giết người mà Điền Bích Tương đưa cho, đại phu nhân ngừng làm phiền, hãm hại nàng, cũng đủ để cho Thủy Lung đưa đại phu nhân vào chỗ chết rồi.

      Đại phu nhân lo lắng, hai hàng nước mắt chảy xuống lướt hai gò má: “Lung Nhi, tại sao con có thể dối trắng trợn đến như vậy?”

      Thủy Lung hiểu , nàng biết đại phu nhân bày ra dáng vẻ là người bị hại như thế này là để cho Trưởng Tôn Vinh Cực xem. Nếu như hôm nay Trưởng Tôn Vinh Cực có mặt ở đây, đại phu nhân nhất định làm ra vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, ra vẻ ta đây.

      Bỗng nhiên Bạch tướng quân mở miệng : “Thủy Lung, chuyện gì cũng phải có chứng cớ, phu nhân muốn giết ngươi sao?”

      Thủy Lung vội đáp, giương mắt nhìn về phía Bạch Thiên Hoa đứng ở giữa đại sảnh.

      Ở phủ tướng quân, mọi chuyện chỉ cần Bạch tướng quân câu đen cũng bị thành trắng, ai dám tin. Cho dù bằng chứng nàng đưa ra là , Bạch tướng quân lại nó là giả nàng cũng hết cách. Nhưng, bằng chứng từ tay Bạch Thiên Hoa đưa ra chắc chắn giống.

      Lá thư mà Điền Bích Tương đưa cho vẫn ở trong tay Bạch Thiên Hoa.

      Bạch Thiên Hoa ngẩng đầu lên, ánh mắt đúng lúc chạm vào cặp mắt linh động của Thủy Lung, nhưng hề có chút do dự, mở miệng : “Lời của tỷ ấy đều là , chứng cớ ở trong tay của ta, đại phu nhân thuê sát thủ muốn giết hại đại tỷ.”

      “Hoa Nhi.” Đại phu nhân cuối cùng cũng biến sắc, bà hiểu , muôn vàng lời của Thủy Lung cũng bằng câu của Bạch Thiên Hoa.

      Thủy Lung cũng có chút kinh ngạc.

      Bạch Thiên Hoa hiểu nghi hoặc của nàng, chợt tươi cười xán lạn nhìn nàng : “Tỷ, đệ qua bảo vệ tỷ, vì thế đệ làm sao có thể đứng ở ngoài nhìn người khác vu oan cho tỷ.”

      nhìn liếc qua đại phu nhân cái, tiếp tục : “Đêm đó, đệ từng . Đệ giúp đại phu nhân giấu giếm chuyện bà dùng độc hại đệ, từ đó về sau hai bên ân đoạn nghĩa tuyệt. Nếu bà ta tiếp tục làm chuyện xấu, đệ tuyệt đối bỏ qua cho bà ta. Tỷ, tỷ vẫn cho rằng khi đó đệ đùa thôi sao?”

      “Ngươi , bà ta hạ độc ngươi?” Thanh của Bạch tướng quân lạnh lẽo dọa chết người, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh cũng trở nên xơ xác tiêu điều.

      Bạch Thiên Hoa là nghịch lân của , là nghịch lân duy nhất của .

      Bạch Thiên Hoa có trả lời câu hỏi của , coi như im lặng ngầm thừa nhận.

      Bạch tướng quân nhìn về phía Vệ thị, đôi mắt tràn ngập lửa giận hung tàn, độc ác.

      Vệ thị chưa từng dự đoán được mọi chuyện biến thành như vậy, từ đầu tới cuối vẫn hề hoảng hốt lo sợ, vẻ mặt ảm đạm đau khổ : “Lão gia, ông thể chỉ nghe lời từ phía! chừng là Hoa Nhi bị người khác xúi giục bậy, ông có thể trơ mắt nhìn thấy thằng bé bị người khác lợi dụng hay sao?”

      Bạch Tuyết Vi lúc này cũng quỳ xuống đất, dập đầu lạy Bạch tướng quân, : “Cha! Mẹ làm người như thế nào ngươi cũng hiểu , bà luôn thương đệ đệ như vậy, làm sao bà có thể gây tổn thương cho đệ đệ được chứ? Cầu xin cha làm mọi chuyện!”

      ---ooo---

      [1] Khắc: khắc là 15 phút.

      [2] Hồi trước ta gọi họ Liễu này là gì quên rồi, mọi người thông cảm @@~
      lan đỗ thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 45: Vệ thị xong đời
      Edit: Tiểu Ngữ


      Trong lòng Bạch tướng quân đương nhiên hiểu Vệ thị lòng thương Bạch Thiên Hoa, nhưng lại e ngại uy hiếp của mình, nên dám mưu hại Bạch Thiên Hoa. Chẳng qua là những lời này được ra từ miệng của Bạch Thiên Hoa, khiến cho Bạch tướng quân thể chú trọng.

       Nếu như phải bởi vì mất hết lòng tin đối với Vệ thị, Bạch Thiên Hoa làm sao kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ, xoay người lại đối địch với bà ta?

      “Thiên Hoa?” Bạch tướng quân nhìn qua Bạch Thiên Hoa.

      Bạch Thiên Hoa : “Trong tay ta có bằng chứng đại phu nhân thuê sát thủ muốn giết hại đại tỷ.”

      Bạch tướng quân nhíu mày: “Ta hỏi có phải...”

      Bạch Thiên Hoa ngắt lời của : “Đại phu nhân mưu hại trưởng nữ của đại tướng quân, tội này còn chưa đủ hay sao?” biết Bạch tướng quân muốn hỏi chuyện bị trúng độc, nhưng muốn nhắc lại chuyện qua, quay đầu nhìn Hướng Dướng : “Hướng Dương qua phủ quận chúa, vào phòng ta lấy lá thư đem sang đây.”

      Hướng Dương nhận mệnh nhanh chóng rời .

      Vệ thị trừng mắt nhìn Bạch Thiên Hoa. Bà hiểu , chỉ cần Bạch Thiên Hoa mở miệng, kết quả coi như chắc chắn hề thay đổi. Nhưng ngồi chờ chết phải là tính cách của bà, trong nháy mắt khuôn mặt tinh xảo của bà, hai dòng nước mắt tuôn rơi gò má, bà nhìn Bạch Thiên Hoa và Bạch tướng quân khóc ròng : “Hoa Nhi, lão gia, các ngươi làm sao có thể chỉ dựa vào lá thư mà phán quyết ta có tôi? Hôm nay, đột nhiên muội phu chạy tới tìm ta đòi vơ vét tài sản tiền bạc, ta thuê sát thủ giết Lung Nhi, uy hiếp ta rằng nếu ta cho vàng bạc như mong muốn, đem chuyện này tố cáo ở trước mặt lão gia.”

      Bạch Tuyết Vi quỳ ở bên cạnh nhích người tới gần đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ của bà, an ủi: “Mẹ! Mẹ đừng tức giận, như vậy tốt cho sức khỏe. Con vô dụng, phải làm cho mẹ chịu khổ. Từ trước tới nay, cha luôn là người hiểu biết đúng sai, nhất định cha trả lại trong sạch cho mẹ.”

      Nghe ả như vậy, nước mắt của Vệ thị càng rơi xuống nhiều hơn, lắc đầu : “Tuy rằng ta thấy lá thư thuê sát thủ giết người kia, nhưng mà có thể làm cho Hoa Nhi tức giận đến mức này, có lẽ chữ viết lá thư kia là của ta. Nhưng mà, Hoa Nhi...” Vệ thị nhìn về phía Bạch Thiên Hoa, vẻ mặt đau khổ : “ đời này, có rất nhiều người biết bắt chước chữ viết của người khác, muội muội của ta cũng biết bắt chước chữ viết của ta, nhưng biết thói quen đặc biệt của ta khi viết chữ. Phương Vân, về phòng của ta đem mấy tờ giấy khi rãnh rỗi ta luyện chữ đến đây.”

      “Dạ, đại phu nhân.” Phương Vân theo hầu hạ Vệ thị nhiều năm, làm sao hiểu được ý của bà.

      Vệ thị thói quen đặc biệt khi viết của bà, nhưng đó là thói quen gì. Thói quen này mà bà ta chỉ dùng để ra hiệu cho Phương Vân biết, còn đặc biệt của thói quen đó tùy ý Phương Vân sáng tạo ra. Chỉ cần làm cho chữ viết ngày thường của bà với chữ lá thư kia khác nhau là được.

      “Vệ Tiêu Vân, ngươi đừng có ngậm máu phun người.” Bà dì họ Vệ hoảng sợ chỉ vào mặt Vệ thị, hét chói tai.

      Bà dì họ Vệ thể ngờ, trong hoàn cảnh này mà Vệ thị vẫn có thể bĩnh tĩnh và độc địa đến như vậy. Chỉ đảo mắt cái liền có thể đem nước bẩn hắt lên người của mình.

      “Muội muội, từ đến lớn, tỷ tỷ đối xử với muội tệ. Mỗi khi người gặp khó khăn đều đến tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng chưa bao giờ từ chối giúp đỡ ngươi. Nhưng ngờ lòng dạ của ngươi lại ác độc đến thế, chẳng những biết báo đáp ân tình, còn khắp nơi tung tin bêu xấu tỷ tỷ, bôi đen danh tiếng của tỷ tỷ. Nếu ngươi bêu xấu ta thôi , tại sao các ngươi vẫn biết chừng mực, còn cùng nhau tạo chứng cứ giả vu khống cho tỷ tỷ tội danh giết người? Các ngươi khiến cho lòng ta nguội lạnh.”

      Cái này gọi là gừng càng già càng cay.

      Đại phu nhân Vệ thị có vài câu có thể làm cho bà dì họ Vệ thể mở miệng phán bác. Lúc này, bà dì họ Vệ có gào thét kêu la cũng có kết quả gì, còn cách nào khác liền nhìn về phía Thủy Lung cầu cứu, chỉ cầu Thủy Lung có thể đảm bảo tính mạng cho cả nhà bà thôi.

      Chẳng qua là bà biết, hành động này của bà rất hợp với ý của Vệ thị. Ánh mắt của Vệ thị nhìn theo bà dì họ Vệ hướng về phía Thủy Lung, vẻ mặt đau khổ, hốc hác : “Lung Nhi, con muốn giết mẹ sao?”

      Thủy Lung vỗ tay nhàng, giống như khen ngợi vở kịch hay cùng với diễn xuất quá nhập vai của người diễn viên.

      Nàng có ngăn cản việc Vệ thị sai nha hoàn Phương Vân lấy ‘chứng cớ chứng minh bà trong sạch’ bởi vì nàng biết chuyện bà ta nghĩ tới, với trí tuệ của Bạch tướng quân và Bạch Thiên Hoa cũng nghĩ đến.

      Kết cục hôm nay của Vệ thị ra sao, chỉ chờ phán quyết của Bạch Thiên Hoa và Bạch tướng quân.

      Nàng chỉ cần ngồi xem diễn là được rồi.

      Chỉ là nàng hình như quên mất còn nhân vật nữa, người cùng nàng trở về tướng quân phủ, lại còn hứa hẹn để cho nàng bị ức hiếp.

      Bộp!

      thanh của vật cứng đập lên bàn, vang lên giòn giã nặng .

      Tất cả mọi người bị thu hút bởi thanh vang lên bất thình lình này, nhìn về phía thanh phát ra, chỉ thấy Trưởng Tôn Vinh Cực lười biếng ngồi ghế.

      gương mặt lạnh nhạt bắt đầu lộ ra thiếu kiên nhẫn, nghiêng đầu nhìn qua Thủy Lung ngồi bên cạnh, : “Nếu thích, khỏi nhiều, giết cho xong.”

      Khi Thủy Lung Vệ thị mưu muốn giết hại nàng, ở trong mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực bà ta cũng là người chết rồi.

      Thủy Lung thờ ơ : “Bà ta là phu nhân của đại tướng quân, nếu phải mắc tội lớn phải chết, tự ý ra tay giết bà ta phải đền mạng.”

      Do đó, chuyện ngày hôm nay nàng cũng nghĩ tới giết Vệ thị, cùng lắm là kéo bà ta xuống khỏi vị trí bà chủ của phủ đại tướng quân thôi.

      Ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực lướt qua bội kiếm mà đặt lên bàn.

      “Tên cây kiếm này là Tranh Vanh, do tiên hoàng ban cho, có thể chém hoàng tộc đại thần, đều được vô tội.”

      Cây kiếm này chém hoàng tộc trọng thần đều được tha vô tội, huống chi nữ nhân này chỉ là vợ của đại tướng quân?

      Ý đồ của Trưởng Tôn Vinh Cực quá ràng.

      Nước mắt đổ như thác của Vệ thị bỗng dưng rút hết, cả người run rẩy, chân lảo đảo thụt lùi ra đằng sau, ánh mắt nhìn chăm chú vào Thủy Lung, giọng run run: “Lung Nhi, ta là mẹ của ngươi, là mẹ ruột nuôi ngươi lớn nha!”

      Bà nhìn về phía Bạch tướng quân cầu xin giúp đỡ, lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bạch tướng quân nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung.

      “À há?” Thủy Lung có nhìn dáng vẻ yếu ớt của Vệ thị, cầm lấy bội kiếm đặt bàn của Trưởng Tôn Vinh Cực. Thanh kiếm này đúng là thanh kiếm tối hôm đó ở Xuân Ý lâu bị Trưởng Tôn Vinh Cực cầm ở trong tay chỉ thẳng vào cổ nàng.

      Nàng cầm lấy thanh kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi nhọn lóe sáng, lạnh lẽo như ánh trăng, mặt kiếm lung linh như nước chảy. Quan sát tinh tế hồi, thấy dấu vết thân kiếm, nàng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, theo dấu vết văn tự của hoàng thất Tây Lăng múa may vài cái.

      Phong Giản đứng ở phía sau Trưởng Tôn Vinh Cực, ở trong lòng kinh ngạc vô cùng, suýt chút nữa giữ được vẻ mặt bình tĩnh rồi. Chủ tử lại đem bội kiếm cho Bạch Thủy Lung sử dụng, cái này chứng minh điều gì? Chứng minh chủ tử đối xử với Bạch Thủy Lung rất là đặc biệt, cực kỳ thích nàng ta!

      “Lung Nhi!” Vệ thị nhìn thấy Thủy Lung tới gần, vẻ mặt vặn vẹo, nhưng lại đứng tại chỗ thể nhúc nhích.

      “Ngươi nghĩ rằng ta giết ngươi sao?” câu của Thủy Lung toạc ra ý nghĩ trong đáy lòng của Vệ thị, ý nghĩ giúp bà giữ vững vẻ bình tĩnh.

      Vệ thị mở miệng, lời biến thành tiếng kêu rên.

      Đôi mắt dài của bà ta trừng lớn lên, trong mắt tràn ngập nỗi khiếp sợ và hoang mang.

      ... ...” Vệ thị lảo đảo lui về sau hai bước, chậm chạp cúi đầu nhìn vào mũi kiếm sắc bén đâm vào trong ngực mình.

      Bất kể là Vệ thị hay là đám người Bạch tướng quân, ai có thể nghĩ tới Thủy Lung ra tay nhanh, gọn, chuẩn đến như vậy. kiếm nhanh như gió thổi đâm ngay vào ngực Vệ thị, khiến cho Bạch tướng quân đờ người trong nháy mắt, biết gì.

      “Thượng lộ bình an.” Thủy Lung cười nhạt , giống như dặn dò người bạn sắp xa. Tay nàng tăng thêm lực, rút kiếm ra, trong nháy mắt máu tươi phun ra, mũi kiếm lại có dính giọt máu. Nàng sớm có chuẩn bị, dễ dàng tránh để máu văng lên người, quay đầu lại cười với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Đúng là thanh kiếm tốt.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nữ tử mỉm cười đứng ở giữa đại sảnh nhìn , nụ cười của nàng nhợt nhạt giống như hoa cỏ nhìn như vô hại, mà mọi chuyện nàng làm đều giống như quần áo đỏ tươi kiều diễm của nàng, xinh đẹp vô cùng lại liễu lĩnh, khiến cho đáy lòng người khác nguội lạnh. Băng cùng hỏa hòa vào nhau, vừa cứng vừa mỏng, tạo thành nữ tử làm cho tâm trí của bị mê hoặc.

      “Nếu như ngươi thích ta tặng cho ngươi.” hững hờ buột miệng ra, khi hoàn hồn cũng có cảm thấy hối hận.

      Thủy Lung lại chút nào lưu luyến, đem Tranh Vanh trả lại cho Trưởng Tôn Vinh Cực, : “Sở trường của ta phải là dùng kiếm.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực nghe vậy hơi nhíu mày.

      Lần đầu tiên tặng quà cho người khác, lại còn là thanh kiếm Tranh Vanh mà quý trọng nhất, lại bị người nào đó từ chối, làm cho tâm trạng của được vui.

      Bạch Tuyết Vi thở nhõm. Nếu như Bạch Thủy Lung có được thanh kiếm này, Tây Lăng quốc phải trở nên đại loạn hay sao? Sau này chính mình làm sao có thể cùng nàng ta đấu?

      “Mẹ, mẹ tỉnh lại được ?” Nàng cũng quên Vệ thị nằm mặt đất, máu tươi của bà nhuộm đỏ tấm thảm đỏ. Đưa tay dò xét hơi thở cùng mạch đập của bà, mới phát người còn hơi thở, vẻ mặt của ả văn vẹo rất khó coi.

      Bà dì họ Vệ và Điền Bích Tương quỳ gối cách thi thể của Vệ thị xa. Lúc này bà dì họ Vệ bị dọa ngất , Điền Bích Tương sợ tới mức hai chân mềm nhũn ra, dáng vẻ chẳng ra làm sao nằm úp sấp sàn nhà. thầm nghĩ: Sau này tuyệt đối thể đắc tội với Thủy Lung, cũng dám có ý nghĩ tham lam làm việc xấu đối với Bạch Thủy Lung.
      lan đỗ thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 46: Đùa giỡn Tuyết Vi
      Edit: Tiểu Ngữ



      Tin tức đại phu nhân Vệ thị bỏ mình rất nhanh được truyền ra bên ngoài. Bởi vì sắp đến ngày cưới của Thủy Lung và Bạch Tuyết Vi cho nên tang lễ của Vệ thị được tổ chức rất giản dị. Người nhà bên Lâm Khang Hầu phủ muốn đòi công bằng, bị Bạch tướng quân mọi chuyện liền lần lượt rời dám tiếng.

      Trong tang lễ của Vệ thị, Thủy Lung cũng có tham dự. Nàng vẫn mặc quần áo đỏ rực lướt qua lượn lại trong phủ, đứng ở giữa ‘cái nền trắng đen’ của tướng quân phủ là rất bắt mắt. =D~

      Bạch tướng quân khẽ chau mày, nhưng mở miệng trách mắng.

      “Vũ vương đến.”

      Thanh của người thông báo ở ngoài cửa vang lên, bóng dáng cao lớn bước vào cửa.

      Vẻ mặt bình thản nhận lấy ba nén hương, thắp hương cho Vệ thị xong, mới xoay người lại đối với đám người Bạch tướng quân : “Xin chia buồn cùng mọi người.”

      “Hic...” Sau khi Bạch Tuyết Vi nhìn thấy , nước mắt ngừng rơi, hai mắt chứa tình ý lại khổ sở nhìn . Giống như là bầu trời của chính mình, lòng tin tưởng , nương tựa vào .

      Trưởng Tôn Lưu Hiến vài lời an ủi với Bạch tướng quân, sau đó mới tới bên cạnh Bạch Tuyết Vi, đưa tay ôm ả vào trong lòng ngực, giọng xoa dịu: “Đừng khóc nữa, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

      “Vũ vương...Mẹ...Mẹ chết rất oan ức!” Bạch Tuyết Vi thê lương , ánh mắt rưng rưng thỉnh thoảng nhìn về phía Thủy Lung. Hành động này có ý nghĩa gì, cần cũng biết.

      Trưởng Tôn Lưu Hiến thêm gì nữa, tay nhàng vuốt mái tóc của ả, động tác vỗ về dịu dàng làm cho mọi người nhìn thấy đều rung động. Bạch Tuyết Vi dựa sát vào trong lòng , dáng vẻ yếu ớt giống như chỉ cần dùng sức ôm chặt cũng đủ để làm ả tan vỡ.

      Thủy Lung chú ý tới ánh mắt phức tạp của Trưởng Tôn Lưu Hiến lướt qua nàng, chân mày nhàng nhướng lên, ánh mắt giống như : Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi.

      Trong lòng của Trưởng Tôn Lưu Hiến rối rắm như tơ vò. Bỗng nhiên nhớ tới lời của Thủy Lung ở Thái Bạch lâu --- Ngươi nợ Bạch Thủy Lung, ta đòi lại.

      hiểu , Bạch Thủy Lung mặc dù tàn ác, lạnh lùng nhưng nàng bao giờ gây thương tổn cho người nhà của mình. Hôm nay, nàng ra tay giết Vệ thị, giống như điềm báo trước về bắt đầu thay đổi của nàng. Ngay cả Vệ thị nàng cũng có thể ra tay sảng khoái đến như vậy, những người bên ngoài nàng đối xử như thế nào đây?

      Bạch Tuyết Vi khóc lúc, cả người mềm mại ngã vào trong lòng Trưởng Tôn Lưu Hiến, giống như mệt vì khóc nhiều quá, muốn ngất . Trưởng Tôn Lưu Hiến nhìn về phía Bạch tướng quân, Bạch tướng quân gật đầu : “Nhờ Vũ vương đưa tiểu nữ về nghỉ ngơi, có số chuyện Vũ vương hãy tự mình với tiểu nữ .”

       Trưởng Tôn Lưu Hiến gật đầu, tay đỡ Bạch Tuyết Vi rời .

      Thủy Lung nghe vậy trong lòng thầm nghĩ, cảm thấy lời mà Trưởng Tôn Lưu Hiến sắp với Bạch Tuyết Vi, tuyệt đối phải là lời mà Bạch Tuyết Vi muốn nghe. Nàng lại nhìn về phía tiểu nương quỳ gối bên cạnh chậu than đốt vàng mã, tiểu nương kia giống như cảm nhận được ánh mắt của nàng, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Mặt mũi giống hệt Vệ thị, nhưng lại trong trẻo, lạnh lùng, tĩnh mịch. Đôi mắt giống với đôi mắt của tiểu nương chín tuổi.

      Đứa này rất kỳ lạ.

      Nhưng người ta có ngáng đường mình, Thủy Lung cũng có hứng thú tìm kiếm bí mật riêng tư của người ta. Nàng hời hợt thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại nhìn về phía linh đường [1], dùng ánh mắt chào hỏi Bạch tướng quân cái rồi xoay người bước ra ngoài.

      Nàng rời khỏi linh đường, được vài bước, lại nhìn đến vở kịch hay.

      “Vũ vương, chàng đùa có phải ?” Hốc mắt của Bạch Tuyết Vi rưng rưng, cắn môi dưới, hai tay lôi kéo tay áo của Trưởng Tôn Lưu Hiến, giọng điệu lo lắng, yếu ớt.

      Trưởng Tôn Lưu Hiến vẫn dịu dàng như trước, vuốt ve mái tóc của ả, giọng : “Mẹ của nàng vừa mới mất, dựa theo tập tục nàng phải chịu tang, làm sao có thể thành hôn.”

      Nét mặt của Bạch Tuyết Vi càng tái nhợt, giống như tờ giấy trắng. Nhưng ả lại lên lời, nếu ả dám sao, đếm xỉa tới việc Vệ thị vừa mới mất, thân là con ruột lại vội vã thành hôn với Vũ vương, như vậy hình tượng ôn nhu lương thiện ngày thường ả xây dựng bị phá hủy toàn bộ.

      “Vũ vương, ngày thành hôn là do hoàng thượng chọn, làm sao có thể bởi vì chuyện của nhà thiếp mà tự ý thay đổi. Thiếp sợ người ngoài gièm pha về thiếp như thế nào, thiếp chỉ muốn sớm ngày được cùng Vũ vương nắm tay đến bạc đầu. tại mẹ mất rồi, đại tỷ tỷ lại nhìn chằm chằm thiếp như hổ rình mồi. Thiếp rất sợ! rất sợ...” Lời của Bạch Tuyết Vi mỏng manh, yếu đuối, hai tay túm chặt lấy ống tay áo của Trưởng Tôn Lưu Hiến, hi vọng có thể thu hồi lại lời khi nãy.

      Vì ả cúi đầu giả bộ yếu đuối nên nhìn thấy trong ánh mắt của Trưởng Tôn Lưu Hiến chợt lóe qua tia sáng lạnh rồi biến mất.

      “Ta làm sao có thể nhẫn tâm để cho người ngoài hiểu lầm, mắng nhiếc nàng. Hoàng thượng ban thưởng kỳ hạn thành hôn ta tìm người giải thích. Hoàng thượng là người sáng suốt, có lòng dạ rộng lượng nhất định thông cảm cho nàng.” Bạch Tuyết Vi ngẩng đầu muốn cái gì đó, Trưởng Tôn Lưu Hiến nhìn ống tay áo của mình bị ả kéo, nhàng rút áo ra khỏi tay ả, lời như là vì muốn tốt cho ả: “Mặc dù dời lại thời hạn thành hôn, trong lòng ta nàng vẫn là thê tử của ta, ta phụ lòng nàng.”

      Vẻ mặt của Bạch Tuyết Vi chuyển xanh, trong lòng kháng cự kịch liệt: Là thê tử ở trong lòng sao? Ta cũng phải là vương phi Vũ vương danh chính ngôn thuận. Lúc trước, ngươi cũng từng với Bạch Thủy Lung là phụ lòng nàng, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào?

      Nhưng mà, mấy lời này ả dám ra, cũng thể , thậm chí ý nghĩ vừa mới nổi lên, liền cảnh cáo bản thân quên nó . Chính mình thua nổi!

      Lúc này, Thủy Lung tới gần, từ lúc đầu nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, nàng cũng có ý định trốn nghe lén, vẫn như cũ tự do, hiên ngang mà .

      Bạch Tuyết Vi cùng Trưởng Tôn Lưu Hiến cuối cùng cũng phát ra bóng dáng của Thủy Lung, đúng, phải là Bạch Tuyết Vi cuối cùng cũng phát ra mới đúng. Bởi vì từ lúc Thủy Lung nhìn thấy bọn họ, Trưởng Tôn Lưu Hiến liền nhận ra có mặt của nàng, nhưng có ngăn cản lời của mình thôi.

      Sau khi, Bạch Tuyết Vi nhìn thấy Thủy Lung, sắc mặt xanh trắng của ả chuyển sang đen, hai tròng mắt tràn ngập thù hận nhìn chằm chằm như muốn dùng ánh mắt đâm chết nàng.

      “Nếu ngươi còn nhìn ta như vậy, ta nhịn được móc hai tròng mắt của ngươi ra đó.” Thủy Lung khe khẽ mỉm cười, thanh mềm mại, thanh nhã dễ nghe quanh quẩn bên tai người ta mãi chịu dứt, nhưng khi hoàn hồn nhớ tới nội dung trong lời của Thủy Lung mà hết hồn.

      Bạch Tuyết Vi nghe vậy, khỏi nhớ tới hành động hết sức tàn nhẫn của Thủy Lung trong ngày hôm qua, thân thể co rút lại, ánh mắt cũng hỗn loạn.

      “Ha ha ha..” Thủy Lung nở nụ cười, nhìn sang Mộc Tuyết : “Người dễ bị hù dọa?”

      Mộc Tuyết mím môi cười trộm.

      “Đại tỷ tỷ, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!” Bạch Tuyết Vi thấy Trưởng Tôn Lưu Hiến đứng ở bên người, cũng bớt lo, giọng : “Hôm nay, Võ vương ở bên cạnh ngươi à? À! Đúng rồi! Giống như đại tỷ tỷ , người dễ bị hù dọa. Nhất là nhìn thấy người có lòng dạ như rắn độc, điên rồ, giết hại người thân, làm cho người khác hoảng sợ, chán ghét nhất.”

      Đây là trí tưởng tượng phong phú của Bạch Tuyết Vi thầm nghĩ rằng Trưởng Tôn Vinh Cực bị hành động giết người của mình hù cho bỏ chạy, cảm thấy ghê tởm muốn gần gũi với mình nữa à?

      Thủy Lung nhớ tới ngày hôm qua khi bị Trưởng Tôn Vinh Cực quấy rầy, dưới lớp áo che đậy vô số dấu vết đỏ tím da thịt ở cổ và vai do cắn để lại. Ngẩn ngơ phút chốc liền bình thường trở lại, thấy ánh mắt đắc chí hả hê của Bạch Tuyết Vi, còn có hành động khiêu khích níu kéo lấy cánh tay của Trưởng Tôn Lưu Hiến, nàng cũng ‘a ha’ cười ra tiếng.

      Bất thình lình nàng nghiêng người qua, đưa tay nắm hàm dưới của Bạch Tuyết Vi.

      Bạch Tuyết Vi bị hành động của nàng làm cho hoảng hốt: “Ngươi muốn làm gì?”

      “Chậc chậc.” Tay Thủy Lung nắm chặt hàm dưới của ả, lắc lư qua lại, híp mắt cười : “Nào, mở miệng ra, để cho người ta nhìn thử xem nào, cái miệng nhắn, xinh xắn này lại có lúc cũng nhanh mồm nhanh miệng như vậy nha.”

      Vẻ mặt của Bạch Tuyết Vi hoàn toàn trì độn, lúc sau mới đỏ mặt, hiểu ra mình bị Thủy Lung trêu ghẹo.

      Bàn tay của Thủy Lung vỗ hai gò má của ả, ánh mắt nhìn qua Trưởng Tôn Lưu Hiến đứng kế bên, : “Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, ngoài công phu chuyện nhất định tồi?”

      Giọng điệu chế nhạo như vậy, giống như lời trêu chọc giữa nam tử với nhau, khiến cho Trưởng Tôn Lưu Hiến cũng phải giật mình trong nháy mắt. Kinh ngạc hơn nữa là chính mình bị đối phương liếc mắt cái liền kinh sợ, có phần thể tưởng tượng nổi.

      “Bạch Thủy Lung! Ngươi biết xấu hổ à?” Bạch Tuyết Vi tức giận, nhịn được lớn tiếng mắng.

      ‘Ba.’ cái tát như trời giáng đánh vào mặt ả, cái tát này làm cho Bạch Tuyết Vi khó tin. Ả chưa từng nghĩ, Bạch Thủy Lung dám đánh ả ở trước mặt Trưởng Tôn Lưu Hiến. Rất nhanh liền cảm thấy kỳ quái nữa, Bạch Thủy Lung từ trước tới nay đều là người biết kiêng nể ai mà.

      “Hòa đồng, lương thiện, thanh lịch tao nhã như Bạch Tuyết Vi thể đánh người. Thế nhưng, từ trước đến nay, tàn ác, giết người chớp mắt như Bạch Thủy Lung đánh người là chuyện rất là bình thường, đúng ?” Thủy Lung cười , tươi cười chút che dấu châm chọc lạnh lùng. Ánh mắt kia giống như : Có giỏi ngươi đánh ta !

      Bạch Tuyết Vi có dám đánh ? dám!

      ---ooo---

      [1] Nơi đặt linh cữu cho người ta thăm viếng.

      lan đỗ thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 47: Ngươi ăn thịt giao thú, ta ăn ngươi
      Edit: Tiểu Ngữ


      “Thủy Lung!” Nét mặt Trưởng Tôn Lưu Hiến nghiêm túc, ánh mắt giống như trưởng bối trách móc đứa bé nghịch ngợm, còn có bao dung lẫn mềm lòng.

      Nếu Bạch Thủy Lung trước kia, khi nhìn thấy ánh mắt này nhất định mê muội, đáng tiếc Thủy Lung tại đứng ở đây phải nàng ấy, trong mắt Thủy Lung chút si mê nào, con ngươi lạnh lùng, châm biếm liếc qua .

      Ra vẻ ta đây cho ai xem vậy?

      Trưởng Tôn Lưu Hiến chau mày.

      “Vương gia!” thanh kêu to, gấp gáp từ xa xa vang lại.

      Tổng quản Cao Phúc của vương phủ Vũ vương bước vội tới.

      Trưởng Tôn Lưu Hiến thấy vẻ mặt của Cao Phúc căng thẳng, nhanh chóng buông Bạch Tuyết Vi ra, gật đầu với Cao Phúc, đến bên cạnh chuyện.

      “Bạch Thủy Lung, ta nhất định báo thù cho mẹ, ngày nào đó ta khiến cho ngươi mất hết danh dự, mất hết mặt mũi!” Bạch Tuyết Vi ở lại cùng Thủy Lung, nháy mắt liền biến thành bộ dạng chanh chua, ác độc đe dọa Thủy Lung. Đầu ngón tay run lên, mấy cây ngân châm mỏng như sợi tóc bắn về phía Thủy Lung.

      Khi nãy, ả dám ra tay là vì có mặt của Trưởng Tôn Lưu Hiến, tại Trưởng Tôn Lưu Hiến rời , ả còn sợ gì chứ?

      Thủy Lung vẫy tay áo, hất văng ngân châm ra, bay ngược về phía Bạch Tuyết Vi.

      Bạch Tuyết Vi ngờ được Thủy Lung có thể phản kích, da thịt có cảm giác đau đớn do ngân châm đâm vào khiến cho ả bừng tỉnh, mắt trừng to như quả trứng, kĩnh hãi hô lên: “ thể nào, ràng nội lực của ngươi bị chất độc ăn mòn sạch , làm sao có khả năng!”

      “Nội lực thể luyện lại à?” Nội lực tại của Thủy Lung mặc dù bằng trước kia, nhưng vẫn sử dụng được.

      Vẻ mặt của Bạch Tuyết Vi lập tức trở nên méo mó, đầy ghen tỵ. Nàng ta luyện bao lâu có thể khôi phục nội lực? Vì sao ông trời lại ban cho nàng ta  tư chất tốt đến như vậy? Rốt cuộc những thứ tốt nhất đều thuộc về nàng ta?

      “Nội lực của ngươi khôi phục sao? Ngươi qua tuổi luyện công rồi, muốn khôi phục lại như lúc trước cần bao nhiêu thời gian mới đủ? Ngươi cho rằng hoàng thượng trọng dụng ngươi nữa hay sao? Vũ vương còn có thể nhìn tới ngươi nữa hay sao?” Bạch Tuyết Vi cười khẩy.

      “Ngươi có biết vì sao ta giết ngươi hay ?” Thủy Lung hỏi.

      Bạch Tuyết Vi ngẩn người, lập tức : “Ngươi dám!”

      Thủy Lung cười khẽ, giọng bình thản: “Bởi vì ngươi chỉ thiếu Bạch Thủy Lung mạng, ngươi còn nợ Bạch Thủy Lung tình.”

      Bạch Tuyết Vi cười nhạo, định châm chọc lại nàng, bất chợt Trưởng Tôn Lưu Hiến nhìn qua phía bên này, nét mặt đanh đá liền biến thành thống khổ, lảo đảo lui về phía sau, dáng vẻ yếu ớt lúc nào cũng có thể ngất xỉu.

      Thủy Lung bình tĩnh nhìn ả diễn trò, bóng người rơi xuống ở bên cạnh nàng, : “Bạch tiểu thư, chủ nhân mời ngài.”

      Người này mặc y phục hiệp khách bó sát người màu xanh đen, tóc buộc cao, để lộ ra khuôn mặt sáng sủa thanh tú, người này chính là thuộc hạ luôn theo hầu bên người Trưởng Tôn Vinh Cực – Phong Giản.

      Phong Giản nhìn thoáng qua chỗ Trưởng Tôn Lưu Hiến đứng, lại với Thủy Lung: “Chủ nhân mời Bạch tiểu thư qua xem kịch vui, có lẽ Bạch tiểu thư thích.”

      Con ngươi của Thủy Lung chợt lóe hào quang, nghĩ thầm: Vở kịch này chắc là có liên quan đến Trưởng Tôn Lưu Hiến, mắt phượng hơi híp lại nhìn Phong Giản, cười : “Dù ta muốn cũng phải , đúng ?”

      Phong Giản im lặng ngầm đồng ý.

      Người xưa dạy ‘Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’, Thủy Lung đồng ý.

      Trước cửa phủ đại tướng quân có chiếc kiệu, thân kiệu được làm khéo léo, xa xỉ nhưng thô tục, bốn người khiêng kiệu mặc y phục màu xám, mặt có biểu cảm, nhìn qua liền biết bọn họ phải là nhân vật tầm thường.

      Thủy Lung nhìn thấy khẽ nhíu mày, Phong Giản làm tư thế mời: “Bạch tiểu thư mời lên kiệu.”

      Thủy Lung vào kiệu ngồi, nhìn Mộc Tuyết đứng ở bên ngoài : “ cần theo.”

      Mộc Tuyết rũ mắt xuống, nhàng gật đầu.

      Rèm che kiệu được buông xuống, Phong Giản dẫn đầu, bốn gã kiệu phu [1] khiêng kiệu lên nhưng đường lớn mà phát huy sở trường khinh công vượt nóc băng tường mà . Chiếc kiệu được bọn họ khiêng ‘’ rất vững vàng, nếu phải tận mắt nhìn thấy, người ngồi ở bên trong kiệu tuyệt đối tin chính mình bay ở trung.

      Thủy Lung thầm nghĩ thế lực ngầm của Trưởng Tôn Vinh Cực nhất định . Nếu cũng có được thuộc hạ võ công cao như vậy.

      Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Thủy Lung cảm thấy cỗ kiệu được đặt xuống đất, rèm kiệu bị bàn tay trắng nõn như bạch ngọc vén lên, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ của Trưởng Tôn Vinh Cực lộ ra.

      “Chậm.” Thanh có mùi nguy hiểm.

      Thủy Lung đưa tay ra nắm lấy tay , thuận theo lực kéo của ra khỏi kiệu, giọng điệu nhanh chậm : “Ta ngồi kiệu tới.” Ý của nàng là, tới chậm cũng liên quan gì đến ta, vấn đề này là ở kiệu phu.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nắm chặt tay nàng, cảm thụ cảm giác non mềm từ trong lòng bàn tay truyền đến. Cảm giác vui liền biến mất, đem nàng ôm vào trong lòng ngực, : “Tự mình nhận phạt.”

      “Tạ ơn chủ nhân tha mạng.” Bốn gã kiệu phu quỳ xuống đất đồng thanh trả lời, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ giống như tìm được đường sống trong chỗ chết.

      Chỉ vì bản thân phải ngồi chờ buồn bực mà phạt người khác, tính cách này là hà khắc và nguy hiểm.

      Trưởng Tôn Vinh Cực đứng sát bên người Thủy Lung khiến nàng thấy được đường nét tao nhã bên gương mặt nhìn nghiêng của . Khuôn mặt chút thay đổi như thiên tiên trời, tĩnh lặng như tác phẩm điêu khắc trong suốt, hoàn mỹ vô song. Dù cho ai nhìn vào cũng đều thể ngờ đến hành vi của lại rất lãnh khốc.

      “Hử?” Trưởng Tôn Vinh Cực cảm giác được ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, ghé mắt nhìn qua.

      Thủy Lung thử thoát khỏi cánh tay bao quanh vòng eo của mình, lại phát có cách nào thoát ra, đành ngồi yên ngọ ngoạy nữa, lạnh nhạt : “Ngươi kịch hay ở đâu?”

      “Đợi lát nữa rồi xem.” Trưởng Tôn Vinh Cực , hai tay ôm chặt thắt lưng của nàng, : “Rất .”

      Thủy Lung gì chỉ nhìn cảnh vật chung quanh.

      Đây là tòa nhà cao lớn được bao quanh bởi các dãy núi, cây cối phát triển vô cùng tươi tốt. Họ bước con đường lát đá xanh nhân tạo, xa có lầu canh tiểu các, thấp thoáng giữa thảm thực vật màu xanh đậm, tô điểm thêm phần linh khí của thiên nhiên.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nửa ôm nửa kéo dẫn nàng đến đình nghỉ chân trong núi, ngồi trong đình có thể cảm nhận được từng trận gió mát lướt qua, thổi bay cái nóng bức của ngày hè oi bức. Thủy Lung nhìn theo hướng gió thổi đến, thấy được phía dưới là biển rộng mênh mông, sóng vỗ cuồn cuộn, từng cơn sóng lớn đập vào đá ngầm, bọt biển bắn tung tóe.

      “Chủ nhân, chuẩn bị xong Mạt Phù Hương.” Phong Giản tới, cung kính .

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhàng gật đầu.

      Phong Giản bình tĩnh nhìn Thủy Lung, xoay người phi thân nhảy xuống sườn núi, phát huy khinh công mạnh mẽ, rơi xuống đáy vực mà hề bị tổn thương gì.Từ trong lòng ngực lấy ra nén hương, dùng đá đánh ra lửa đốt nó.

      Thủy Lung muốn nhìn xuống bên dưới, nhưng hàm dưới lại bị Trưởng Tôn Vinh Cực bóp chặt, quay đầu lại đối mặt với .

      Thủy Lung rũ mắt xuống nhìn cái tay bóp hàm dưới của mình, hơi lúc lắc đầu, khẽ cau mày, hình như được dễ chịu cho lắm.

      Động tác bóp chặt của Trưởng Tôn Vinh Cực liền biến thành nâng niu như vật báu, chính mình cũng biết hành vi và tính cách của mình dễ dàng bị Thủy Lung nắm bắt, chậm rãi : “Ngươi cũng biết giao thú.” [2]

      Thủy Lung :  “Nó là trong những kỳ thú đời này, hàng năm luôn núp dưới đáy hồ sâu rất khó tìm. Có tên trong danh sách mười loại độc mạnh nhất thế gian này.” Nàng nhớ , nguyên nhân nội lực mạnh mẽ trước đây bị ăn mòn cũng là vì trúng độc của giao thú trưởng thành.

      Trưởng Tôn Vinh Cực : “Biển đông của Tây Lăng có con giao thú.” Ngón tay trăng nõn, tinh tế của cọ xát dưới cằm của nàng. Giống như vuốt ve ngọc quý hiếm thấy ở thế gian này, quyến luyến muốn rời, tiếp: “Người đời đều , giao thú có thể hóa rồng, ăn độc của nó có thể bách độc bất xâm, thịt của nó non mịn, ngon...ha”

      Mới tới thịt của giao thú non mịn, ngon, liền bắt gặp ánh mắt long lanh, chợt lóe hào quang của Thủy Lung. Giống như ngôi sao xẹt qua bầu trời đêm, khoảng khắc xa hoa mà tuyệt đẹp. Trưởng Tôn Vinh Cực bất giác cười khẽ tiếng, khóe miệng cong lên, dáng vẻ tươi cười tuấn tú vô song. Người khác nhìn thấy nhất định nghĩ đến ánh nắng ban mai yếu ớt chiếu xuống núi tuyết ngàn trượng.

      Thủy Lung liếm liếm khóe môi, hứng thú hừng hực : “Giao thú thích Mạt Phù Hương, khi nó ngửi thấy nhất định điên cuồng. Ngươi tính săn giao thú à?”

      Bỗng nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay bắt lấy đầu lưỡi vừa muốn thu vào của nàng, đầu ngón tay xoa nặn đầu lưỡi mềm mại, ấm ấm. Tóm nó lại giống như đồ chơi, lóng tay xoa hàm , môi của nàng. Động tác vô cùng ám muội, thua gì lời trực tiếp của : “Ngươi ăn thịt giao thú, ta ăn ngươi.”

      ---ooo---

      [1] Người khiêng kiệu.

      [2] Con thuồng luồng, giao long.

      lan đỗ thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 48: A Lung – Đế Duyên.
      Edit: Tiểu Ngữ


      Cơ thể nam tử nghiêng về phía trước, vạt áo màu xanh đen trải rộng ra, giống như đóa Mặc Liên (hoa sen màu đen) nở rộ.

      Giữa trưa, ánh nắng chói chang bị mái đình ngăn lại, chỉ làm cho trong đình mát mẻ, ánh sáng cũng hơi u ám. Dưới ánh sáng lờ mờ như vậy, dung mạo của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng trở nên sâu sắc hơn mấy phần. Đôi mắt rũ xuống nhìn nữ tử gần trong gang tấc, bên trong mắt ba đào trung điệp nổi dậy, dáng vẻ lười nhác lại vô cùng tao nhã.

      Môi Thủy Lung bị ma sát ngứa ngứa, đầu lưỡi giữ chặt, thể chuyện.

      Hình như cũng có muốn nghe nàng trả lời, lời ra khỏi miệng của cũng phán quyết.

      Nhưng mà, đôi mắt của Thủy Lung bỗng nhiên chớp chớp, đôi lông mi dày đặc giống như cánh quạt lông đen, ở sâu trong đáy mắt như cười như trong trẻo nhưng lạnh lùng, im lặng lộ ra câu trả lời của nàng.

      “Ngao --- ”

      Tiếng thú hung ác điên cuồng gầm thét chọc thủng trời xanh, lan rộng ra bốn phía.

      Thủy Lung nghiêng mắt nhìn về phía biển, bỗng nhiên nhìn thấy biển đông xanh thẳm sôi sùng sục.

      Giữa biển con long xà Hắc Giao trưởng thành thân dài mười trượng [1] , cả mình đen bóng quay cuồng.

      Đây là giao thú trưởng thành à?

      Lần đầu tiên, Thủy Lung tận mắt nhìn thấy giao thú được ghi chép sách, liếc mắt cái liền nhìn ra tính hung hăng, đe dọa của con giao thú này xác thực .

      bờ biển, đối mặt với giao thú điền cuồng vọt tới chính mình, Phong Giản vẫn như cũ cầm Mạt Phù Hương ở trong tay, cả người hề nhúc nhích.

      Trưởng Tôn Vinh Cực buông đầu lưỡi của nàng ra, nghiêng người cúi xuống cắn cắn khóe miệng của nàng cái. Cắn ngụm gần như rướm máu, : “Chờ ta.”

      Dứt lời, liền nhún người nhảy xuống vách núi.

      Thủy Lung sờ sờ khóe miệng có chút đau, nhìn xuống thấy Trưởng Tôn Vinh Cực hề mượn lực để giảm tốc độ, cả người rơi thẳng xuống vách núi, trong lòng kinh ngạc vô cùng. Trưởng Tôn Vinh Cực cũng chỉ lớn hơn nàng ba, bốn tuổi thôi, thế mà nội lực và khinh công lại cao đến tột cùng như vậy. Nếu Bạch Thủy Lung là thiên tài luyện võ, vậy Trưởng Tôn Vinh Cực chẳng phải là quái hay sao?

      Song, chừng Trưởng Tôn Vinh Cực nhặt được kỳ trân dị bảo gì đó ăn vào, đúng lúc phù hợp với nội công tu luyện, vì thế liền đạt được mức độ như thế này.

      Bây giờ, nội lực của Thủy Lung hơi yếu, nhưng thị lực có giảm bớt, vẫn như trước có thể nhìn mọi chuyện diễn ra ở dưới hải vực. [2]

      Chỉ thấy Trưởng Tôn Vinh Cực nhàng điểm mũi chân mặt nước, mặt nước thêm nhiều gợn sóng lăn tăn, nháy mắt liền đến gần chỗ của giao thú. Thế nhưng lại có thể thoải mái đứng mặt nước biển, giống như chân đạp mặt đất bằng phẳng mà .

      Giao thú ở trong trạng thái điên cuồng, nhìn thấy sinh vật sống đều khát khao xé rách chúng. Bây giờ, trước mặt nó xuất ‘sinh vật ’, móng vuốt dựng thẳng lên, mắt rắn lóe sáng hào quang tàn nhẫn, u và lạnh lẽo. Thậm chí, nó thèm thét lên tiếng hứng thú để ‘chào hỏi’ Trưởng Tôn Vinh Cực, thân thể liền vụt qua dự tính cắn nuốt luôn Trưởng Tôn Vinh Cực.

      đạo hàn băng thình lình xuất .

      Thanh kiếm Tranh Vanh được Trưởng Tôn Vinh Cực cầm trong tay, kiếm khẽ đảo vẽ ra vòng, kiếm khí tủa ra long trời lở đất, lạnh thấu xương cắt đứt lớp vảy cứng đâm vào da thịt của giao thú.

      Giao thú ngờ rằng ‘con kiến’ trước mắt lại có đủ sức làm nó bị thương, cảm giác đau đớn lan rộng làm cho nó ngừng gào thét, cũng khiến cho sống biển dao động dữ dội.

      Giữa sóng to gió lớn, thân hình của Trưởng Tôn Vinh Cực giống như du long [3] dễ dàng tránh né, từng chiêu từng thức đều mạnh mẽ. Chỉ thấy mái tóc đen dài phiêu dật, tay áo tung bay, dáng vẻ ung dung làm như lười biếng ngẫu nhiên bên trong lộ ra vẻ cuồng ngạo nhìn đất trời chịu trói buộc, dung mạo tuấn mỹ đến tột cùng hòa với nước biển bắn tung tóe càng khiến tăng thêm nét lạnh lẽo, xuất sắc vốn có làm cho người nhìn thấy liền nghĩ đến đây thần long hình.

      Tròng mắt của Thủy Lung co rút lại, sau đó khép hờ, lấp lánh như ánh sao.

      Đây là điều mà nàng thích xem, đôi mắt khát vọng.

      Từ trước đến này, nàng nghĩ người có thể tài hoa hơn người như thế. Mặc kệ, chung quanh là vách núi hay là biển lớn mênh mông, sóng cuồn cuộn, giao thú hung tàn, tất cả đều trở thành vật làm nền cho , khiến trở thành trung tâm của trời đất.

      Đây là màn kết hợp vô cùng tốt đẹp giữa sức người và thiên nhiên, buổi tiệc hoàn mỹ dành cho thị giác.

      Luôn luôn nghĩ rằng biển cả là đẹp nhất, ấy mà lại ảm đạm phai màu khi có mặt người này.

      Thủy Lung dùng tay chống cằm, tươi cười nhạt dần, thay đổi thành lặng im suy nghĩ.

      Rống...

      Giao thú ngẩng cao đầu kêu khóc vang dội nhưng rất nhanh liền biến mất.

      Thân hình to lớn của nó còn có ngã xuống, bị đám người của Phong Giản dùng dây thừng trói chặt, cùng nhau hợp sức kéo lên bờ.

      Trưởng Tôn Vinh Cực trở lại đình nghỉ mát, nhìn thấy dáng vẻ lơ đễnh của Thủy Lung. Nhìn nàng lúc, kêu: “A Lung.”

      Ánh mắt Thủy Lung đung đưa khẽ chớp, cũng có đáp lại.

      thanh kiếm mang theo khí lạnh kề lên cổ của nàng.

      Thủy Lung bị khí lạnh của thanh kiếm làm cho hoàn hồn, nhưng nàng có hoảng hốt lo sợ, thoáng nhìn qua thanh kiếm cách cổ mình tấc, mới ngước mắt nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Y phục người vẫn sạch , ngăn nắp như trước, tìm thấy vệt nước. Chỉ có đầu tóc đen hơi ẩm ướt, tóc thẳng rối tung, khiến cho cả người dịu dàng chút, tuấn mỹ giống như người trong bức họa nhưng lại chân thực, cả người cùng vật nhìn như vô hại, mang tính lừa gạt lớn.

      “Mới vừa rồi là ngươi gọi ta?” Thủy Lung nhàng nhíu mày.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn dáng vẻ nhíu mày của nàng rất đẹp, luôn lộ ra cỗ khí chất tao nhã, tài tình. Khi chân may nàng nhíu lại sóng mắt của nàng cũng nhoáng nhoáng lưu chuyển, lưu lại lân quang liễm diễm, khuấy động tâm trí của .

      dùng kiếm nâng cằm của nàng lên, để cho đôi mắt và khuôn mặt của nàng lộ ra trước mắt , vẻ mặt mới hài lòng, lời lạnh nhạt nhưng độc đoán: “A Lung, nhớ kỹ, trong thiên hạ, cách xưng hô này chỉ thuộc về ta.”

      Thủy Lung chẳng chẳng rằng, lại nghe Trưởng Tôn Vinh Cực tiếp: “Đế Duyên.”

      “Hử?” Ý gì?

      Trưởng Tôn Vinh Cực : “Đây là tên chữ của ta, ta cho phép ngươi gọi ta bằng tên này.”

      Thủy Lung sững sờ nháy mắt, cười : “Trong thiên hạ, cách gọi này cũng chỉ cho phép mình ta gọi à?”

      Dáng vẻ tươi cười này của nàng giống với nụ cười nhạt thường ngày, cười cong cong đuôi mắt, sóng mắt dao động, cũng làm cho người ta khiếp sợ, sáng rực lại kiêu ngạo như phượng hoàng lửa.

      Đôi mắt Trưởng Tôn Vinh Cực thâm sâu hơn, : “Trong thiên hạ, người biết tên chữ của ta, còn gọi tên chữ của ta đều chết. Bây giờ chỉ có ngươi, là người duy nhất.”

      “Ha ha.” Thủy Lung nở nụ cười.

      Chữ ‘duy nhất’ này lấy lòng của Thủy Lung, hải tặc cũng là cướp, đối với tình cảm hay vật bao giờ cũng là duy nhất.

      “Gọi ta.” Trưởng Tôn Vinh Cực để thanh kiếm sát vào Thủy Lung chút, lưỡi kiếm đụng chạm đến da thịt ở cổ của nàng.

      Ở cổ Thủy Lung cảm giác được lưỡi kiếm lạnh lạnh, chợt thấy hứng thú, trong thiên hạ này có ai dùng kiếm ép người khác gọi tên chữ của mình?

      “Đế Duyên.” Thủy Lung khẽ gọi.

      Thanh kiếm trong tay của Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ run lên, ánh mắt tự động như hòa, : “Ừ... tiếp tục.”

      Ha...

      Thủy Lung bật cười, : “Đế Duyên, thu kiếm lại .”

      Trưởng Tôn Vinh Cực bị thanh mềm của nàng mê hoặc, đem thanh kiếm thu vào trong tay áo, chớp mắt liền tới bên cạnh Thủy Lung, đem nàng kéo vào trong lòng, áp sát vào nàng : “Vì sao ngươi có thể làm cho ta thích nhiều như vậy? Ngay cả tên được gọi ra từ miệng của ngươi cũng làm cho ta thích.”

      Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?

      Thủy Lung dửng dưng, động lòng vì lời đơn thuần của .

      Trưởng Tôn Vinh Cực đột nhiên đòi hỏi: “Gọi lại lần nữa.”

      Kêu tiếng thôi, Thủy Lung tự nhiên gọi: “Đế Duyên.”

      Vừa dứt chữ cuối, môi của nàng bị Trưởng Tôn Vinh Cực lấp kín, so với lần đầu hôn môi, cuối cùng chẳng phải là tên ngốc ngây ngô có kỹ xảo nữa, nhưng ngang ngược, lông bông lại hề thay đổi, mạnh mẽ xâm nhập giống như muốn đem người cắn nuốt vào bụng.

      Đầu lưỡi của Thủy Lung bị hút vừa đau, vừa tê dại, thân thể bị ôm chặt vào trong lòng ngực, thể phản kháng.

      khí càng ngày càng ít, hô hấp càng ngày càng khó khăn, đáy mắt Thủy Lung chợt lóe lãnh quang, hàm răng chút lưu tình cắn mạnh vào môi Trưởng Tôn Vinh Cực.

      “Ui.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực bị cắn đau mới chịu buông miệng ra, ánh mắt vui, giọng u ám: “Ta rồi, ta thích người khác chống lại ta.”

      Thủy Lung thở hổn hển, giương mắt nhìn , đôi mắt luôn luôn bình tĩnh lại có sương mù nhợt nhạt bao phủ, nhìn lên án: “Suýt nữa làm ta chết ngạt.”

      Dáng vẻ mềm mại hiếm thấy này, khiến cho lửa giận của Trưởng Tôn Vinh Cực biến mất trong nháy mắt, thậm chí ánh mắt còn nhìn chằm chằm Thủy Lung rời. lúc sau, mới nâng lên cằm của nàng, trầm thấp : “Lúc ‘’ ngươi, nghe ngươi hé miệng gọi ‘Đế Duyên’, nhất định cũng làm cho ta thích.”

      Té ra từ nãy đến giờ ngươi toàn nghĩ đến tình dục, cho nên mới kích động như vậy. (一。一;;)

      thế, Trưởng Tôn Vinh Cực còn được ông trời ưu ái cho vỏ bề ngoài cực kỳ tốt, khí chất hào hoa phong nhã, có hai. Vẻ mặt khi những lời này cũng thấy d*m uế, tà khí. Chẳng những làm người khác chán ghét mà còn gợi cảm, làm người ta xiêu hồn lạc phách. Khiến người ta chủ động, mong muốn đưa vào trong lòng .

      Thủy Lung nhìn , chuyển đề tài: “Miệng của ngươi đổ máu kìa.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực rũ mắt xuống, hề có động tác, thờ ơ : “Do ngươi cắn, vì vậy ngươi phải liếm sạch nó.”



      ---ooo---

      [1] Trượng: Theo chuẩn , vào đầu thế kỷ 20, trượng dài 4 mét. Tuy nhiên, Trung Kỳ vẫn dùng chuẩn cũ. Theo [6] , tại những nơi dùng chuẩn cũ, 1 trượng = 4,7 mét.

      [2] Hải vực: vực sâu của biển.

      [3] Du long: rồng bơi lội trong nước.
      lan đỗ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :