1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

VƯƠNG GIA BÁ ĐẠO QUÁ YÊU VƯƠNG PHI - Ngân Nhi (115 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 5



      Trương Khả Khả mặc trang phục của nha hoàn, đầu tóc rối bù, mặt mũi còn nhem nhuốc, càng miễn bàn đến đôi giày rách nát, khác biệt hoàn toàn với đại sảnh trước mắt rường cột được trạm trổ, nhưng Trương Khả Khả cũng quan tâm đến mình như người ăn mày mà mất tự nhiên, tỏ ra rất ung dung, còn hứng thú đưa mắt nhìn xung quanh để đánh giá.


      đảo mắt nhìn khắp nơi, đột nhiên đôi mắt đen láy lơ đãng của chạm phải hình bóng cương nghị tao nhã cuối hành lang, người đàn ông mặc bộ y phục cao quý chắp tay bước tới, ánh sáng tỏa ra lúc sáng lúc tối, Trương Khả Khả chỉ cảm thấy đôi mắt sắc bén lia nhanh lên người , Trương Khả Khả giật mình.


      Cuối cùng người đàn ông đó ung dung bước từng bước lên cầu thang, ngũ quan trong bóng tối cũng sáng bừng lên, khi sắp nhìn khuôn mặt ta, hấp dẫn đầu tiên chính là đôi mắt màu nâu hẹp dài thâm sâu, giống như đêm mưa yên tĩnh hư ảo, khiến người khác dám nhìn vào, ánh mắt lạnh lùng tình cảm này làm cho người khác muốn tiếp cận bị ép bức mà khiếp sợ.


      Người đàn ông trước mắt tỏa ra khí thế vương tộc cao quý, trong mắt của Trương Khả Khả, chỉ có thể đánh giá bằng hai chữ, vô cùng đẹp trai, đúng vậy, người đàn ông đó có gương mặt mang vẻ đẹp tuyệt mỹ của Phương đông, lông mày dày, đôi mắt sâu, sống mũi thẳng tắp tương xứng với đôi môi dày gợi cảm, làn da trắng mịn mượt mà, phong thái ung dung, tao nhã, khí chất thoát tục.


      Trương Khả Khả chẳng cần người khác giới thiệu cũng có thể đoán ra được người đàn ông có khí thế bức người trước mặt là ai, Trương Khả Khả ngẩng lên nhìn người đối diện, hề khiếp thế...


      "Khụ...Tô nương, vị này chính là gia chủ, Tiêu Vương gia." Người quản gia đứng bên cạnh thấy ánh mắt của Trương Khả Khả chăm chú nhìn chủ tử, có chút lúng túng, vội vàng mở miệng nhắc nhở Trương Khả Khả chú ý lễ nghĩa.


      Trương Khả Khả trở lại bình thường, hơi khom người hành lễ với người trước mặt, mỉm cười tự giới thiệu: "xin chào, tôi là ...Tô Khả Nhi." Đúng là thói quen tự giới thiệu bản thân ở thời đại, tự nhiên lại phải đổi họ tên của mình theo họ của người họ Tô kia, tất nhiên bắt buộc phải giới thiệu như vậy, ai bảo sở hữu cơ thể đó chứ, còn tự ý đổi Khả Khả thành Khả Nhi cho giống tên cổ đại, vì hơi đột ngột nên tự lấy tên là Khả Nhi.


      Nhíu mày lại, Tiêu Thương đưa mắt đánh giá nữ nhân ăn mặc y phục rách nát trước mặt, rồi thản nhiên : "Ngươi chính là ái nữ của Tô tướng quân bị thất lạc ở nhân gian đúng ? Tên ngươi là Tô Khả Nhi à?"


      (Từ giờ nữ chính gọi là Tô Khả Nhi)


      "Đúng vậy, Vương gia." Tô Khả Nhi gật đầu, thầm nghĩ, cũng may mà con của ông Tô tướng quân gì đó bị thất lạc từ , chắc hẳn Vương gia này biết rất ít về ấy.


      "Hãy đưa ngọc bội ra để bổn Vương xem." Tiêu Thương , đối với chẳng biết gì về người nhà của Tô Vạn Quang Vinh đề cập đến, điều duy nhất có thể chứng minh con của Tô tướng quân chính là ngọc bội kia, mà mục đích của cũng là hoàn thành nguyện vọng phụ thân của .


      Tô Khả Nhi vội đưa ngọc bội ra, đưa bàn tay thon dài nhận lấy ngọc bội, yên lặng ngắm nghía lúc rồi hướng về quản gia phân phó: "Hãy đưa vị Tô nương đến tây sương phòng nghỉ ngơi."


      "Dạ, Tô nương, mời theo lão nô." Lưu quản gia hướng về Tô Khả Nhi cười .


      Trước khi , Tô Khải Nhi liếc trộm về người đó cái, đừng cho rằng là người háo sắc, đối với loại người đẹp trai, thừa nhận mình có khả năng miễn dịch, huống chi, trước mặt là người có dung mạo tuyệt mỹ lạnh lùng hơn hẳn những người ở thời đại.


      Rời khỏi đại sảnh, Tô Khả Nhi theo Lưu quản gia đến tây sương phòng, tuy là trời tối nhưng ở các hành lang gấp khúc có treo đèn lồng, Tô Khả Nhi vẫn có thể chiêm ngưỡng được kiến trúc hùng vĩ của Vương phủ, hành lang gấp khúc, mái hiên nhô ra, các kiến trúc lần lượt được thay đổi, có mái hiên vểnh lên, rồi còn có cả tiểu đình, có tiếng nước chảy róc rách, ra trong bóng đêm mênh mông, vương phủ hổ là vương phủ, khí phái thanh lịch, nhưng làm mất phong độ vương giả phú quý huy hoàng.


      "Tô nương, nương biết đấy, tiên vương chúng tôi tìm nương vô cùng cực khổ, biết mấy năm nay nương lưu lạc ở nơi nào?" Lưu quản gia tò mò hỏi.


      "À...Tôi ở nơi hẻo lánh, có quản gia cũng biết đâu." Tô Khả Nhi luống cuống, chẳng biết gì về thời này cả, nhỡ sai lộ sơ hở.


      "Haizz, nương là chịu nhiều thiệt thòi, lần này may mà được Vương gia tìm thấy, sau này nương cứ yên tâm ở lại đây, Vương gia chúng ta bạc đãi nương đâu." Lưu quản gia cười , có thể là do tiên vương thường xuyên ghé vào lỗ tai ông ta nhắc nhở, cho nên, ông ta đối với Tô Khả Khi có loại tình cảm thương mến.


      "Quản gia, Khả Nhi có chuyện hiểu lắm, vì sao Vương gia lại tìm kiếm tôi? Có phải là có nguyên nhân gì ?" Tô Khả Nhi khó hiểu hỏi.


      Lưu quản gia vừa vừa kể cho Tô Khả Nhi năm đó đối phó với lũ lụt, kể về sử tích hùng của vị trung thần Tô Vạn Quang Vinh, Tô Khả Nhi vừa nghe vừa ghi nhớ lại những chuyện đó, đồng thời cũng thấy vô cùng kính nể vị Tô Vạn Quang Vinh tướng quân kia, tuy rằng ông ta phải là cha của , nhưng những chuyện vừa nghe cũng khiến Tô Khả Nhi thấy nhiệt huyết dâng trào, vô cùng cảm động.


      Sau khi kể chuyện xong đến tây sương phòng, Lưu quản gia nhanh chóng phân phó vài nha hoàn đến hầu hạ Tô Khả Nhi, Tô Khả Nhi lúc này chẳng muốn gì nữa, chỉ muốn được tắm rửa cái rồi sau đó được nghỉ ngơi.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 6



      Sáng sớm hôm sau, Tô Khả Nhi vẫn còn cuộn tròn trong tấm chăn mỏng ngủ ngon lành, hạ nhân trong Vương phủ dám đến quấy rầy , Tô Khả Nhi ngủ cho đến khi mặt trời cao ba sào mới rời khỏi giường.


      Tóc tai rối bù, Tô Khả Nhi mắt vẫn buồn ngủ díu lại ngồi trước bàn trang điểm, chống cằm, bỗng nhiên thấy gương mặt thanh tú nhắn trước tấm gương, Tô Khả Nhi mở to mắt, tối hôm qua lúc rửa mặt mũi xong, bởi vì quá mệt mỏi nên chẳng soi gương gì mà ngủ luôn, lúc này mới là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt mình ở thời cổ đại, mặc dù gọi là tuyệt sắc, nhưng rất thanh tú, hơn nữa làn da rất mịn màng, dễ thương, điều Tô Khả Nhi kinh ngạc nhất chính là nhìn đó khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, vô cùng trẻ trung, Tô Khả Nhi liền bật cười khẽ.


      Đúng lúc, bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng rất : "Tô nương, nương tỉnh dậy chưa?"


      "Tỉnh rồi, vào đo." Tô Khả Nhi lên tiếng trả lời.


      Hai tiểu nha hoàn chừng mười lăm mười sáu tuổi bưng chậu nước vào, cầm theo quần áo, thấy Tô Khả Nhi ngồi trước bàn trang điểm liền nở nụ cười: "Tô nương sớm."


      "Giờ còn sớm sao? Mặt trời chiếu đến mông rồi." Tô Khả Nhi đùa.


      Hai nha hoàn sửng sốt, lúc sau trấn tĩnh lại rồi cũng che miệng cười theo, vì thấy giọng điệu châm chọc hài hước của Tô Khả Nhi, người bê chậu nước và khăn đặt cái giá, hướng về Tô Khả Nhi : "Tiểu thư, mời rửa mặt."


      'Dùng như nào? Hướng dẫn cho tôi." Tô Khả Nhi nhìn đồ dùng phức tạp đó mà biết sử dụng như nào, cuối cùng, vẫn là hai nha hoàn đó hướng dẫn cho, rửa mặt, rồi giúp mặc quần áo, chiếc váy màu xanh nhạt, đai thắt eo cũng là dải lụa màu xanh lá cây, rất đơn giản tự nhiên, dưới bàn tay khéo léo của nha hoàn, tóc của Tô Khả Nhi được vấn lên rồi cài chiếc trâm ngọc màu trắng, đeo đôi khuyên tai có hai hạt ngọc xanh biếc, vẽ lông mày, đánh phấn, trang điểm rất tự nhiên, trước tấm gương ra xinh đẹp thanh nhã.


      Tô Khả Nhi dám tin người trong gương kia là mình, hình ảnh này so với hình ảnh ngày hôm qua khác xa, đúng với câu: người đẹp vì lụa, sắc đẹp nhờ trang sức, vẻ đẹp trước mắt cũng làm mình thấy ghen tị.


      "Tô tiểu thư xinh đẹp." nha hoàn khen ngợi.


      "Tô tiểu thư giờ là người được sủng ái nhất trong Vương phủ này." Nha hoàn kia phụ họa.


      Tô Khả Nhi đứng trước gương cười híp mắt lại, quả là thơm mát kiều, xinh đẹp hẳn ra, sau khi ngắm nghía xong, vỗ bụng, : "Có gì ăn ? Tôi đói quá."


      "Đương nhiên là có, ở phòng bếp làm món điểm tâm cho tiểu thư rồi, tiểu thư muốn dùng ở trong phòng, hay là ra ngoài đình?" nha hoàn đề nghị.


      'Ra ngoài đình ." Tô Khả Nhi nghĩ rồi đáp.


      Tô Khả Nhi ra hồ nước của tiểu đình rồi ngồi xuống, có thể được thưởng thức hoa sen nở vào mùa hè trong hồ nước, nước hồ trong xanh còn có thể nhìn thấy cả đáy hổ, có cá tung tăng tự do bơi qua bơi lại, gió mát rượi thổi tới làm bay vài sợi tóc bên tai , càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của .


      Cách đó xa, bóng người áo gấm rảo bước đến, còn Tiêu Thương chắp tay sau lưng, đứng ở nơi gấp khúc của hành lang mà nhìn về phía Tô Khả Nhi, mày nhíu lại, nữ tử trước mắt khác xa với nữ tử nhem nhuốc hôm qua gặp ở đại sảnh, ngờ Tô tướng quân lại có ái nữ xinh đẹp như vậy, tại tìm được nàng, mà nàng lại vừa đến tuổi cập kê, việc kế tiếp cần làm là chọn cho nàng vị phu quân xuất sắc, giúp nàng xuất giá, đây cũng chính là trong những nguyện vọng của phụ thân , đương nhiên, thể để nàng ở đây lâu được, Tiêu Thương chưa từng nạp thê tuyển thiếp, đối với , coi danh vọng là hết.


      Tô Khả Nhi cảm giác tai nóng bừng, quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo và đôi mắt thâm sâu cách đó xa chạm vào nhau, Tô Khả Nhi tim run lên, đập loạn xạ, đáng nhẽ việc bị mỹ nam nhìn lén là chuyện hết sức sung sướng, lãng mạn, sợ bổn tiểu thư bị mê hoặc bởi sắc đẹp đó ư! Trong lòng Tô Khả Nhi liền nảy ra ý nghĩ, nghĩ là làm, liền đánh ánh mắt quyến rũ nhìn lại về phía người đàn ông đứng cách đó xa, tiếp theo, cố làm ra vẻ cười thẹn thùng, nhưng rồi, ánh mắt của Tô Khả Nhi còn nhận ra cách đó xa tại hành lang gấp khúc có bóng dáng của Tiêu Thương. Trong lòng Tô Khả Nhi liền ảo não, trời, sao lúc nào cũng để lộ mặt ra vậy? là quá lãng phí, nhưng vừa rồi là nhìn lén nha! Lãng mạn quá nhỉ, nhưng mình ngại gì đâu.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 7: Lễ Nghi



      Tô Khả Nhi sống cuộc sống vô cùng thoải mái trong vương phủ, thường trốn trong đình nghỉ mát, hưởng thụ món đồ ăn ngon miệng, nước chè xanh thơm ngát hạng cao cấp, dường như cuộc sống bình thường như thế lại là mong muốn cả đời của con người, ở thời cổ đại, có nhiều áp lực như ở đại, còn ở thời đại, con người luôn sống gấp gáp hết mức, cho nên con người luôn trở thành nô lệ của tiền bạc, bao giờ biết đến điểm dừng để hưởng thụ cuộc sống. giờ, đối với Tô Khả Nhi mà , tiền tài như nước, cơm áo phải lo đến, cần phải sống phiền não, chỉ cần sống vui vẻ là được.


      ở trong đình chợp mắt nghỉ ngơi, đột nhiên nghe có tiếng bước chân, Tô Khả Nhi mở mắt, chỉ thấy cách đó xa quản gia dẫn theo phụ nữ trung niên tới, rất nhanh chóng họ đến trước mặt Tô Khả Nhi, Tô Khả Nhi nhướng mắt lên hướng về phía quản gia cười : "Quản gia, có việc gì sao?"


      "Tô tiểu thư, vị này chính là Trương Bác, là người chuyên dạy các lễ nghi quy củ trong cung, từ giờ trở , Trương Bác dạy mọi lễ nghi quy củ cho nương." Quản gia cười xong, Trương Bác liền nhún mình hành lễ với Tô Khả Nhi: "Ra mắt nương."


      Tô Khả Nhi vô cùng kinh ngạc, chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Từ từ , sao lại phải dạy lễ nghi cho tôi? Ngôn ngữ, cử chỉ của tôi lễ phép à?"


      "Tô nương hiểu lầm rồi, Vương gia lo lắng nương thuở sống ở nhân gian, đối với mọi quy củ lễ nghi trong cung quen, để tiện sau này nương gặp người khác làm mất phong thái tiểu thư, Vương gia đặc biệt chỉ thị nô tài mời Trương Bác dạy cho nương."


      Quản gia miệng lưỡi dẻo, thực tế hôm nay ông ta bị Vương gia gọi đến thư phong, giao ột nhiệm vụ quan trọng, chính là mau chóng đào tạo Tô Khả Nhi trở thành tiểu thư khuê các để còn xuất giá, lão quản gia dám chậm trễ.


      Tô Khả Nhi nghe xong, nhíu mày lại, nghĩ thầm, hiểu biết quy củ cũng là chuyện tốt, ở thời cổ đại này, chính là quan to áp bức người yếu, cần phải học chút lễ nghi quy củ, Tô Khả Nhi mỉm cười, gật đầu : "Được, bắt đầu dạy tôi quy củ .'


      Vì vậy, tiếp sau đó là Tô Khả Nhi hề nhàn rỗi nữa, bên người luôn luôn có Trương Bác theo, đối với mọi ngôn ngữ cử chỉ của thường xuyên giáo dục nghiêm khắc, giữa trưa, còn hướng dẫn và giảng giải lễ nghi lúc ăn cơm, buổi chiều, lại bắt đầu bài giáo dục mới.


      Tô Khả Nhi lúc đó vô cùng khát, thấy ly trà ngay trước mắt, cầm lên uống ực hết luôn, Trương Bác lắc đầu : " nương, phải uống trà như vậy đâu, mà là chậm rãi cầm chung trà lên, trước tiên ngửi mùi hương trà, sau đó nhàng nhấp ngụm rất , làm như vậy, quan trọng nhất là uống trà phải là uống vội vàng, mà là để thưởng thức, để cảm nhận mùi hương thơm của trà, tinh tế của trà, cũng là hưởng thụ."


      "Tôi chú ý." Tô Khả Nhi như mở mang kiến thức, rót thêm tách trà nữa, quả nhiên cảm nhận được mùi hương thơm ngát.


      Đứng ở trong đình nghỉ mát, Tô Khả Nhi nhìn Trương Bác trong lúc giảng giải bước nhàng, tư thái đoan chính, lúc bà xong, lại phát ra hai bàn tay của Tô Khả Nhi buông thõng, liền lắc đầu cười : " nương, nữ nhân gia giáo thể có hành động trang nhã như vậy được, nương nên đứng thẳng người, hai tay chắp trước ngực, khi thỉnh an người khác, tay trái chụp tay phải hạ xuống gần thắt lưng, chậm rãi nhún người cúi đầu, là kính trọng đối với người khác."


      Tô Khả Nhi cười gật đầu, lập tức thực theo Trương Bác nhiều lần, tuy rằng động tác hơi cứng ngắc, nhưng hiệu quả cũng khá, phối hợp với trang phục người, cũng có khí chất của tiểu thư.


      Tiếp theo là chỉ trò chuyện, ngày luyện tập chấm dứt, coi như về phương diện lễ nghi dạy xong, tuy nhiên, cũng làm cho Tô Khả Nhi quá mệt mỏi, mọi cử chỉ hành động hôm nay của đều được Trương Bác uốn nắn, là dạy rất tỉ mỉ, buổi tối, sau khi ăn xong cơm chiều, Tô Khả Nhi liền ngủ luôn.


      Sáng sớm hôm sau, Tô Khả Nhi liền áp dụng những cử chỉ hành động của tiểu thư mà Trương Bác dạy, tuy nhiên, Tô Khả Nhi lại nhận thấy, nếu như quá gồng mình mà làm tự nhiên, rất ra dáng tiểu thư, nhưng tính cách vẫn vậy mà thôi.


      ăn sáng, bóng dáng của quản gia lại lần nữa lọt vào tầm mắt của Tô Khả Nhi, đoán được quản gia lại có chuyện muốn , liền hiếu kỳ hỏi: "Quản gia, lần này lại có gì phân phó sao?"


      " nương, phân phó dám, Vương gia cầu nô tài tới hỏi Khả tiểu thư có biết chữ ?" Quản gia cười đáp.


      "Đương nhiên là tôi biết." Về điểm này Tô Khả Nhi rất tự tin.


      Quản gia lấy trong người ra quyển sách, đưa cho Tô Khả Nhi, : " nương biết chữ sao?" phải là quản gia nghi ngờ, mà lường trước nữ tử lớn lên ở nhân gian làm sao mà biết chữ được chứ?


      Tô Khả Nhi đặt món điểm tâm xuống, cầm lấy quyển sách rồi lớn tiếng đọc từ từ, nhưng thỉnh thoảng có số chữ rất lạ, hoặc là nghĩa rất phức tạp, chỉ đọc qua loa, còn những chữ khác đọc rất lưu loát, quản gia dám tin hai mắt trợn tròn, ông ta còn lo lắng, làm thế nào để dạy tiểu thư biết chữ!


      "Thế nào? Còn gì nữa ?" Tô Khả Nhi đưa sách cho quản gia, cười hì hì .


      " nương đúng là thâm tàng bất lộ, thể tưởng tượng nương lại đọc tốt như vậy, biết nương học chữ từ đâu?" Quản gia tò mò hỏi.


      Tô Khả Nhi sững người chút, rồi luống cuống : "Hồi tôi ở với vị tiên sinh, là ông ta dạy tôi đọc sách biết chữ, đáng tiếc vị tiên sinh đó qua đời rồi." xong, Tô Khả Nhi giả vờ buồn bã.


      Quản gia nghe xong cũng sửng sốt, đồng thời cũng thấy tiếc thương cho vị tiên sinh kia, ông ta nghĩ nghĩ, rồi lại hỏi: "Vậy nương có tinh thông cầm kỳ thi họa ?" Quản gia thấy biết chữ, nghĩ thầm, thể nào như vậy được! Ở dân gian nữ tử thường sống rất khó khăn vất vả, sao lại có thể học được mấy thứ này chứ?


      Tô Khả Nhi mím môi nghĩ nghĩ, rồi đáp: "Thi họa biết, nhưng đối với cầm kỳ tôi có hứng thú, cũng muốn học." Bởi vì đối với nhạc Tô Khả Nhi luôn luôn có năng khiếu, luật phức tạp làm luôn đau đầu, trước kia cũng từng học piano, cuối cùng phải bỏ dở. Còn chơi cờ, nếu về cờ số thực cũng khá giỏi nha! Còn cờ tướng biết chút, riêng cờ vua biết.


      Câu trả lời của Tô Khả Nhi làm cho quản gia choáng váng, môt nương nên giỏi nhất là cầm, mà Tô nương có hứng thú với cầm. là làm cho ông ta mới nghe lần đầu, ông ta cười : "Như này , nô tài hồi báo lại với Vương gia, nương là người đặc biệt." xong, quản gia liền rời .


      Quản gia vội vàng đến thư phòng của Tiêu Thương, trong phòng Tiêu Thương cầm cuốn sách, ngồi dựa vào ghế, thấy quản gia bước vào, liền nhếch mắt lên, mở miệng hỏi: "Thế nào?"


      Quản gia nén nổi kích động, cúi đầu : "Hồi bẩm Vương gia, Tô nương những thông hiểu thi thư, còn giỏi họa, nhưng đáng tiếc duy nhất là đối với cầm kỳ lại có hứng thú."


      Tin tức này làm cho khuôn mặt tuấn tú kinh ngạc, buông cuốn sách xuống, nhíu mày hỏi: "Ngươi xác định rồi?"


      "Tô nương ngay tại chỗ đọc luôn luận ngữ qua lần, về phần thi họa chưa thể , nhưng có thể thấy thái độ của Tô nương rất tự tin, giống như là gạt người...Bẩm Vương gia, ngày mốt có đại hội luận thi, Vương gia có cho phép Tô nương tham gia ạ? Đại hội luận thi tụ tập tài tử giai nhân khắp nơi, cũng là cách thích hợp nhất để Tô nương lựa chon hôn phu." Quản gia đề nghị.


      'Vậy làm ." Tiêu Thương bình thản mở miệng, ánh mắt ánh lên vẻ mong đợi, ngày nào đó, cũng gặp giai nhân!

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 8



      "Đại hội luận thi? Ngày kia?"


      Nghe xong tin tức, Tô Khả Nhi ngạc nhiên mắt mở to.


      'Đúng vậy, đại hội luận thi vào ngày kia, Vương gia cho phép nương tham gia." Quản gia cười tủm tỉm.


      "Luận thi có phải là làm thơ ?" Tô Khả Nhi hỏi, làm thơ thể rồi, vì mỗi khi làm thơ phải vắt óc ra nghĩ rất đau đầu.


      "Đại hội luận thi có nghĩa là, ngoại trừ làm thơ ra, đương nhiên thể thiếu việc thi tài thi họa với cầm kỳ rồi, tuy nhiên, ở đó, nương có thể quen biết các tài tử giai nhân ở kinh thành, cũng rất thú vị, có phải nương sợ ?" Quản gia cười .


      "Đương nhiên là tôi sợ rồi." Với tính cách của Tô Khả Nhi chẳng sợ gì, nhướng mày lên hỏi: "Vương gia có ?"


      'Tất nhiên là Vương gia rồi." Quản gia trả lời.


      " Vậy được rồi! Tôi tham gia."


      Quản gia vui sướng vô cùng rời , trong lòng Tô Khả Nhi buồn bực, ở trong vương phủ mấy ngày mà chẳng thấy gặp mặt Vương gia họ Tiêu kia ngoại trừ có mỗi lần đầu tiên, sống ở Tây viện, sống ở Đông iện, giữa hai viện lại ngăn cách cái lầu các, muốn gặp mặt là khó khăn, hơn nữa lại thường xuyên ra khỏi phủ, đáng tiếc mỹ nam ngay trước mắt mà lại thể đùa giỡn được, là làm cho Tô Khả Nhi cam lòng mà. nghĩ, dù sao cũng quá nhàn rỗi, chẳng bằng ra ngoài chút, mở mang chút, đột nhiên lại nhớ đến bà bà lần trước cùng, biết bà lão giờ thế nào, còn cậu bé ăn xin kia nữa, nghĩ đến đó, Tô Khả Nhi liền cùng nhà hoàn và cầm theo mấy thỏi bạc rồi ra ngoài.


      Đưa nha hoàn theo vì sợ lạc đường, hơn nữa cũng an toàn hơn, ra khỏi cửa rẽ vào con đường lớn ở đầu đường, Tô Khả Nhi tìm kiếm nơi bà lão ở theo trí nhớ, cuối cùng cũng tìm thấy căn nhà đó, đến trước quán bánh bao, chỉ thấy người đàn ông trung niên kia nhóm lửa, mặt mũi bụi bặm, thấy có khách đến, ông ta lập tức tươi cười, : " nương, nương muốn mua bánh bao phải ?"


      Người đàn ông này nhận ra Tô Khả Nhik, thấy Tô Khả Nhi ăn mặc giống như thiên kim tiểu thư, mắt ông ta sáng lên, Tô Khả Nhi đưa mắt nhìn ra sau, lên tiếng hỏi: "Mẹ của ông đâu?"


      Câu hỏi này làm cho ta kinh ngạc, nhưng ngay sau đó ta liền thuần thục chui đầu vào nhóm lửa, đáp: "Mẫu thân bị ta đuổi về quê nhà rồi, nương hỏi làm gì?"


      "Đuổi về quê nhà? Sao lại như thế được? Bà bà là đến sống với ông mà, nhà của bà bà bị lũ lụt rồi, ông bắt bà bà về nhà, vậy bà bà sống như nào?" Tô Khả Nhi kinh hãi lớn tiếng chất vấn.


      Nhưng người trả lời lại là phụ nữ trung niên bưng nước từ trong nhà bước ra, giọng điệu khó chịu: "Bà già chết nên đưa bà ta về quê rồi."


      'Cái gì? Bà chết? Bà chết như thế nào?" Tô Khả Nhi giật mình mắt mở to dám tin người phụ nữ có khuôn mặt hung ác trước mặt.


      Người phụ nữ này thấy Tô Khả Nhi căn bản đến phải là để mua bánh bao, liền bực mình : "Ho đến chết, là, chết sớm cho rồi, mắc bệnh này lại còn đến kinh thành tìm chúng ta, nếu lây bệnh cho chúng ta, ta có thành quỷ cũng buông tha cho bà già đó đâu."


      Tô Khả Nhi thể tin được những điều mà tai nghe thấy này, người phụ nữ này dù sao cũng là con dâu bà lão, vậy bà ta còn lạnh lùng chỉ mong mẹ chồng chết sớm nữa chứ. Còn người đàn ông kia là con trai của bà lão lại hé răng lời nào sao? Đây là đạo lý gì vậy?


      'Vậy mà ông còn đuổi bà lão về quê nhà, ông làm con mà có lương tâm chút nào sao?" Tô Khả Nhi hướng về phía người đàn ông mà mắng, người đàn ông vẫn im lặng, cúi gằm mặt xuống đất, mặt dính đầy tro, nhưng người phụ nữ lại tức giận, : " nương, nương mua gì , đừng cản trở việc làm ăn của chúng tôi, cần tới dạy dỗ đâu."


      "Thi thể bà bà được chôn chỗ nào?" Tô Khả Nhi nghẹn ngào hỏi.


      Chỉ nghe người phụ nữ hừ tiếng, có vẻ kinh ngạc với câu hỏi của Tô Khả Nhi, bà ta dẩu miệng lên, hét: "Chôn? Chúng ta làm gì có tiền mà mua quan tài cho bà già đó, vất ở bãi tha ma đấy, chết rồi còn làm phiền chúng ta, còn muốn chúng ta ôm thi thể bẩn thỉu của bà già quãng đường xa như vậy sao... là..."


      'Bốp.." tiếng, Tô Khả Nhi đưa tay tát cái như trời giáng vào mặt người phụ nữ, làm những người đường giật mình hoảng sợ....


      "Ngươi...Con nha hoàn chết tiệt này dám đánh ta." Người phụ nữ mở to mắt dám tin, ôm mặt tức giận nhìn Tô Khả Nhi.


      Lúc này, cả người Tô Khả Nhi tức giận đến run rẩy, cảm thấy cả người tràn ngập giận giữ thể trút ra được, nhìn người phụ nữ trước mặt, chỉ hận thể xé nát gương mặt đáng ghê tởm của bà ta, trong lúc người phụ nữ vô cùng kinh ngạc, liền giơ bàn tay kia lên tát tiếp vào mặt bà ta, rồi để ý tới bàn tay đau rát, Tô Khả Nhi bùng nổ, quát to: "Đồ độc ác, đồ chết tiệt..mụ xuống địa ngục .."


      Lúc này, người phụ nữ mới hoàn hồn lại, bà ta cũng tức giận, từ bên trong quầy hàng nhảy vọt ra, kéo tóc Tô Khả Nhi, mắng: "Con xú nha đầu này, dám đánh lão nương...Lão nương liều mạng với ngươi."


      Bị kéo tóc, Tô Khả Nhi thấy đau đớn, tuy nhiên, dùng sức bắt lấy cánh tay của người phụ nữ, há miệng dùng hết sức cắn mạnh vào tay bà ta, bị cắn mạnh, đau quá người phụ nữ lập tức buông tay ra, rồi hung dữ dùng khuỷu tay thúc vào rồi đẩy cái, Tô Khả Nhi ngã xuống đất, làn da trắng trẻo của nổi lên vết bầm tím, hai nha hoàn bị hoảng sợ vội tới đỡ lấy , đúng lúc đó người phụ nữ giơ tay lên định đánh xuống tiếp, bàn tay giữ lấy hất ra, người phụ nữ bị hất ngã vào trước quán, giọng đàn ông trong trảo vang lên: "Là các ngươi bất hiếu trước, vị nương này chỉ muốn lấy lại công đạo ẹ các ngươi mà thôi."


      Lúc này, mọi người mới nhìn ra ra đó là người đàn ông rất trẻ tuổi, áo khoác màu vàng sang trọng thể thân phận rất cao quý, gương mặt tuấn mỹ sầm sì, đôi mắt đầy tức giận.


      Người phụ nữ bị người đàn ông trẻ tuổi trước mặt làm cho hoảng sợ, bà ta hầm hè nhìn Tô Khả Nhi vẫn ngồi dưới đất, rồi giận giữ hừ tiếng, rồi chạy vào nhà đóng sập cửa lại, người đàn ông trung niên mặt đầy tro từ đầu đến cuối được lời nào.


      Tô Khả Nhi ngồi bệt dưới đất, vừa rồi bị người phụ nữ kia huých làm bất ngờ ngã, tóc lại bị kéo rối loạn che hết cả mắt, thoa cài tóc hỗn loạn, chẳng còn đâu là hình dạng của tiểu thư nữa, nhưng trong lúc này, cảm thấy có đôi mắt thâm sâu nhìn mình, ánh mắt lạnh nhưng hàn băng, vô cũng tĩnh mịch.


      Đúng lúc này, giọng đàn ông lo lắng vang lên, 'Tướng quân..." rồi Phương An trong đám đông bước tới.


      Mạc Dạ Ly hất tay áo, thản nhiên : " sao." xong, rồi đưa mắt nhin đám đông, cùng Phương An rời .


      Còn Tô Khả Nhi đột nhiên cảm thấy giọng của người đàn ông kia quen quen, đến khi nhớ được người đó là ai họ mất rồi. Là ta? Là người lần trước cho nhờ xe ngựa?


      Hai nha hoàn sợ tới mức mặt trắng bệch giúp Tô Khả Nhi đứng lên, rồi : " nương, chúng ta về ."


      ' nương, nương có sao ?"


      Tô Khả Nhi nhìn mọi thứ ngổn ngang, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông kia trốn ở sau quán bánh bao, hừ tiếng, đám đông cũng rời hết.


      Đám người Tô Khả Nhi với trở về Vương phủ, quản gia liền xuất , thấy Tô Khả Nhi quần áo bẩn thỉu, lộn xộn, giật mình hoảng sợ, ông ta mở to mắt, vội vàng hỏi: "Tô nương? Xảy ra chuyện gì vậy?"


      "Tôi phải nghỉ ngơi, các người cần phải theo." Tâm trạng của Tô Khả Nhi cực kỳ tồi tệ, nghĩ đến bà bà đáng thương kia, người phụ nữ đáng giận kia, rồi người đàn ông vô dụng nữa, vừa hận vừa đau lòng, nhớ đến ánh mắt bà bà kia ngày nhớ đêm mong muốn gặp con mình, còn lời hành động vô tình của người đàn ông trung niên kia, tận đáy lòng của Tô Khả Nhi cảm thấy rét run.


      Thấy Tô Khả Nhi bước về phòng, quản gia lập tức ngăn hai nha hoàn lại, nghiêm khắc : "Các ngươi theo ta."


      Hai nha hoàn sợ sệt cúi đầu theo quản gia, trong lòng các nàng biết quản gia chất vấn chuyện xảy ra vừa rồi.


      Hai nha hoàn liền đem chuyện Tô Khả Nhi đánh nhau ở đầu đường ra cho quản gia nghe, quản gia cả kinh đến nỗi ria mép dựng ngược, cái gì? Tô Khả Nhi trước mặt mọi người tát nữ nhân kia? Lại còn đánh nhau ở đầu đường? Này này...này...rất..làm người ta kinh hoàng rồi. Bởi vì hai nha hoàn biết mục đích đánh người của Tô Khả Nhi, chỉ biết là hỏi người ta mấy câu, sau đó là động thủ đánh người, cho nên, cũng giải thích được với quản gia là vì sao đánh nhau.


      "Sau đó có vị nam tử ra tay tương trợ, chuyện này mới bình ổn." Hai nha hoàn .


      "Vị nam tử kia có hình dáng như nào? Có biết thân phận của ?"


      "Người nam tử đó có hình dáng rất tuấn lãng thanh nhã, thuộc hạ của gọi là tướng quân." Nha hoàn thành .


      Quản gia vuốt cằm đứng lên, theo như lời nha hoàn , ông ta nghĩ tới người, người này chắc hẳn chính là danh tướng Mạc Dạ Ly tuổi trẻ đầy hứa hẹn trong hoàng triều! Đáy lòng quản gia rất lo lắng, được lắm, Tô nương dám đánh người ở trước mặt người khác, là quá tương phản với tác phong thường ngày của nàng, tuy vị nương này thoạt nhìn cũng phải là người có khí chất nho nhã dịu dàng gì, nhưng thể tưởng tượng nàng dám đánh người trước mặt người khác, vậy có khác gì loại đàn bà chanh chua đâu chứ? Quản gia mặt mũi âu sầu đến thư phòng của Tiêu Thương.


      Trong thư phòng rất yên tĩnh, người đàn ông ngồi vẽ tranh, thấy quản gia đứng ở cửa, mở miệng hỏi: "Quản gia, có chuyện gì?"


      "Vương gia...lão nô có chuyện muốn bẩm báo." Quản gia lắp bắp.


      Ánh mắt của Tiêu Thương vẫn bình ổn, hạ bút tao nhã, thản nhiên buông câu: "."


      "Tô nương...Tô nương với mới đánh nhau với nữ tử trung niên, còn...còn tát nữ tử trung niên kia, cũng may Tô nương chỉ bị vết thương ..." Quản gia cố gắng lại đơn giản.


      Nhưng thấy ánh mắt của Tiêu Thương đột nhiên nheo lại, khuôn mặt tuấn tú thâm trầm, dằn bút xuống bức tranh thủy mặc, bút lập tức bị hủy, Tiêu Thương hừ tiếng, ném bức tranh bị hỏng sang bên, động tác đó thể tâm tình kích động, quản gia thấy vậy lập tức sợ hãi tới mức đầu cúi thấp xuống, : "Là nô tài đáng chết, quấy nhiễu nhã hứng của Vương gia, quấy nhiễu tâm tình của Vương gia, nô tài đáng chết."


      "Nàng đâu rồi?" Tiêu Thương hừ tiếng, hỏi.


      "Tô nương trở về phòng nghỉ ngơi rồi." Quản gia .


      "Bảo nàng tới đây gặp ta." Tiêu Thương thẳng người lên, giọng điệu tràn ngập đe dọa.


      Quản gia lập tức than thầm ổn, Tô nương này xem ra chọc giận Vương gia rồi, do dự chút, ông ta đành phải tuân mệnh: "Dạ."


      Vừa mới trở về phòng, Tô Khả Nhi vẫn chưa hạ hỏa, đập bàn, tức giận mắng: " đôi cẩu nam nữ..." Nghĩ tới thi thể bà bà kia bị ném ở bãi tha ma hoang vu làm thức ăn cho dã lang, Tô Khả Nhi nén nổi thương tâm, nước mắt tràn xuống hai má, đúng lúc ngoài cửa có tiếng đập cửa, tiếng quản gia ở bên ngoài: 'Tô nương, nương nghỉ ngơi chưa?"


      'Có chuyện gì?" Tô Khả Nhi sụt sịt hỏi.


      "Vương gia muốn gặp nương."


      " gặp." Tâm tình của Tô Khả Nhi hỗn loạn, nhất thời quên cả cấp bậc lễ nghĩa, cứ dựa vào tâm trạng của mình mà trả lời.


      Ở bên ngoài, quản gia nghe lời của Tô Khả Nhi, thở dài, xoay người tới thư phòng của Tiêu Thương, lại lời của Tô Khả Nhi vừa , Tiêu Thương nhíu mày, càng lộ vẻ hài lòng, trong lòng thầm bực mình, nha hoàn này lá gan cũng quá lớn đấy! Còn dám kháng chỉ gặp, ngoài mặt tuy rằng Tiêu Thương biểu gì, nhưng hình ảnh của Tô Khả Nhi rớt thê thảm trong lòng , giống với loại nha hoàn được giáo dưỡng mà. Xem ra cần sớm đem nàng xuất giá, đỡ phải phiền lòng.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 9



      Tô Khả Nhi ở trong phòng đến tận sáng hôm sau mới ra khỏi phòng, tuy nhiên da dẻ của xanh tái, vết bầm tím vẫn còn nổi , vừa mở cửa thấy quản gia cung kính đứng chờ ở bên ngoài, nhíu mày khó hiểu hỏi: "Quản gia, ông chờ ở đây có việc gì?"


      "Tô nương, Vương gia lệnh cho nương sau khi thức dậy đến ngay thư phòng của Vương gia." Quản gia cúi đầu .


      "Được rồi." Tô Khả Nhi còn tưởng có chuyện lớn gì, ra là Vương gia cao cao tại thượng, hành tung thần bí kia muốn gặp , là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Tô Khả Nhi theo quản gia đến thư phòng của Tiêu Thương, Tiêu Thương thư thái ngồi dựa vào ghế, thấy Tô Khả Nhi bước vào, ánh mắt tỏ ra hề vui vẻ gì, để Tô Khả Nhi đứng ở giữa phòng, quản gia lặng lẽ rời khỏi.


      Tiêu Thương chỉ vào chiếc ghế đối diện với , mắt nheo lại: "Ngồi ."


      Tô Khả Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống, Vương gia nhìn người trước mặt có hành động tao nhã thành thục này, trong lòng đột nhiên dâng lên khát vọng, loại khát vọng này vô cùng phức tạp, cũng vô cùng kỳ diệu, là loại khát vọng bình thường của mỹ nam với nữ nhân, Tô Khả Nhi suy nghĩ gì, đối với ánh mắt nghiên cứu của người đàn ông trước mặt, nhíu mày, cất tiếng hỏi: "Vương gia tìm Khả Nhi có việc gì vậy?"


      Tiêu Thương đứng lên rồi khoanh tay đứng trước song cửa sổ, nhìn Tô Khả Nhi, ánh mắt lộ vẻ dò xét, giọng điệu trầm thấp: " Nam tử ở vương triều rất nhiều, ngoại trừ những người là quý hiển hoàng cung ra, tùy ngươi lựa chọn, bổn vương chỉ hôn cho ngươi."


      Tô Khả Nhi sửng sốt, sau đó trấn tĩnh lại, cảm thấy đề nghị của ta vô cùng buồn cười, ta chỉ hôn cho ? Tại sao? Muốn nhanh chóng gả sao? Tô Khả Nhi đưa tay chống cằm, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Vương gia, liền chảy nước miếng, cười hì hì : "Tôi lựa chọn có được ?"


      Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thương ngẩn ra, dường như ngờ Tô Khả Nhi lại như vậy, tiếp đó, sắc mặt sầm xuống, giọng điệu châm chọc lạnh lùng vang lên, kèm theo cả nụ cười cay nghiệt: "Ngươi có tư cách ta."


      Tô Khả Nhi chớp chớp mắt, cảm thấy như mình nghe lầm, ánh mắt của bắt gặp ánh mắt tràn ngập đen tối thâm u, cho là nên phản ứng như vậy, ta có tư cách để ư? đúng là Vương gia quá kiêu ngạo mà! Tô Khả Nhi chun mũi lại, hừ tiếng: "Tôi cũng chỉ chơi mà thôi, đừng tưởng rằng tôi muốn gả cho nhé! Cho dù có muốn lấy tôi, tôi cũng thèm đâu!"


      "Tô Khả Nhi." tiếng quát khẽ, Tiêu Thương gần như mất kiên nhẫn với nữ nhân trước mắt, nàng có biết nàng chạm đến giới hạn của hay ? Tốt nhất nàng đừng để phải đuổi nàng ra khỏi đây, đối với nàng là quá độ lượng rồi.


      Tô Khả Nhi nhìn thẳng, kêu lên chống đối: "Tôi muốn lập gia đình sớm như vậy."


      Lời vừa dứt, giọng cứng rắn cay nghiệt phản lại: " thể thuận theo ngươi được, đến đại hội luận thi, ngươi phải chọn ình vị hôn phu tương lai, nếu , bổn vương tự chọn cho ngươi."


      Tô Khả Nhi nóng nảy, lần nữa phản đối: "Này, tôi lấy chống, tóm lại là tôi muốn lập gia đình."


      "Ái nữ của Tô tướng quân, chẳng lẽ việc lớn lên ở trong nhân gian làm ngươi trở thành người biết cấp bậc lễ nghĩa, là nha đầu lỗ mãng được giáo dục hay sao?" Cuối cùng Tiêu Thương kiềm chế được phiền hà trong lòng, đối với nữ nhân trước mắt mất nhẫn nại, nếu đây phải là nguyện vọng của cha lúc còn sống, chỉ e nữ tử trước mắt sớm bị đuổi ra khỏi kinh thành, ra ngoài tự sinh tự diệt rồi.


      ' sao? Trong mắt tôi chỉ là người lỗ mãng có giáo dục phải ? Đúng vậy! Tôi chính là người như vậy đấy! thấy tôi vừa mắt phải ? Đúng vậy, tất nhiên là cha tôi nhờ "chăm sóc" tôi, cho nên mới đặc biệt "chăm sóc" tôi, muốn tôi sớm lấy chồng chứ gì, vậy , từ giờ trở , Tô Khả Nhi tôi cần "chăm sóc" nữa, chào." Rốt cuộc Tô Khả Nhi kiềm chế nổi giận giữ, phải biết rằng, ghét nhất là người khác nhúng tay vào hôn nhân của , huống chi, tên đàn ông trước mặt này dựa vào cái gì mà đòi chỉ hôn cho ?


      'Ngươi..." Sắc mặt biến đổi đen sì, Tiêu Thương phát nữ nhân trước mặt hề đơn giản chút nào, quả thực là có những ý kiến thể chấp nhận được, nàng có biết nàng chuyện với ai ? Cố nén lửa giận bừng cháy trong lòng lại, cuối cùng Tiêu Thương vẫn nhượng bộ, nheo mắt lại, : "Được, để ngươi tự lựa chọn phu quân, bổn vương ép ngươi, nhưng ngày mai là đại hội luận thi, ngươi phải tham gia."


      Tô Khả Nhi mím môi: "Tốt! Tôi nhất định chọn được phu quân như ý để thành thân, ngày mai là đại hội luận thi, tôi tham gia, Vương gia, sợ bị loại người lỗ mãng có giáo dục như tôi làm xấu mặt sao" Tô Khả Nhi khiêu khích người đàn ông nguy hiểm trước mắt, ai bảo ta mắng là loại người lỗ mãng chứ.


      "Ngươi dám…' Ngữ khí uy hiếp kèm ánh mắt bức người, Tiêu Thương nắm chặt tay lại, xưa nay vốn là người trầm tĩnh, nhưng với nữ tử trước mắt khiến trở nên....kích động đến nỗi bộc phát tức giận ra ngoài.


      "Tôi dám đảm bảo đâu nhé! Đến lúc đó nếu có làm tổn hại đến uy danh của Vương phủ , nên giả vờ là quen biết tôi ! Tôi cũng phối hợp là quen biết ." xong, Tô Khả Nhi đứng giận bỏ , để lại người đàn ông lần thứ hai tức giận ngùn ngụt, gân trán Tiêu Thương nổi lên, khóe miệng run rẩy cho thấy cố nén giận giữ sắp bùng phát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :