Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 39: VÂN LA MÔN

      Gọi trăm cái màn thầu bởi vì ý gì khác, chỉ là vì kỉ niệm vị sư phụ Hắc Tâm Diêm Vương mà thôi….

      Nghe thấy Sở Nam muốn trăm cái màn thầu, trong quán ăn thoáng chốc trở nên yên tĩnh, tên tiểu nhị đứng yên tại chỗ, cả buổi mới phản ứng, vội vàng :

      - Khách quan, ngài chờ lát, chúng ta nhanh chóng đem lên.

      Sở Nam chậm rãi ăn, ăn từng cái , giống như thứ mà ăn phải là màn thầu, mà là tưởng niệm.

      Có người biết chuyện, ở bên cạnh thay Sở Nam đếm:

      - 52 cái…. 63 cái…. 86 cái…. 99 cái…. 100!

      Cả trăm cái cứ như vậy bị Sở Nam lẳng lặng tiêu diệt xong, ánh mắt của những người chung quanh tràn đầy bội phục, người trẻ tuổi cũng mười bảy mười tám tuổi ngồi xuống đối diện Sở Nam, đưa ngón cái ra :

      - Huynh đệ, bội phục, ta vẫn cho rằng bản thân mình có thể ăn được rất nhiều, tưởng mình có thể so với huynh đệ, nhưng vừa rồi ta mới biết rằng kiến thức của mình vẫn còn quá nông cạn.

      Sở Nam đem ưu thương chôn sâu trong lòng, ngẩng đầu lên cười với người trước mặt cái, chậm rãi :

      - Ta vẫn còn có thể ăn.

      - A?

      Thanh niên kinh hô, đột nhiên :

      - Huynh đệ, ta là Trần Hiểu Phong.

      - Lâm Vân.

      - Lâm Vân huynh đệ, ngươi là người ở đâu?

      Trần Hiểu Phong đớin trả lời lập tức cao hứng :

      - Hôm nay là lúc Vân La Môn tuyển nhận đệ tử, Lâm Vân huynh đệ có phải đến Vân La Môn hay ?

      - Vân La Môn?

      Sở Nam lẩm bẩm, Trần Hiểu Phong lại tiếp túc thao thao bất tuyệt:

      - Ta đến đây là vì Vân La Môn, năm nay ta nhất định có thể trở thành đệ tử của Vân La Môn, bởi vì ta là cao cấp Võ Sĩ rồi, nếu Lâm Vân huynh đệ cũng Vân La Môn chúng ta có thể cùng.

      Đợi Trần Hiểu Phong hít hơi Sở Nam mới hỏi:

      - Vân La Môn là cái gì?

      Trần Hiểu Phong nghe vậy lập tức trợn ngược mắt, kinh ngạc :

      - Huynh đệ, Vân La Môn mà ngươi cũng biết?

      Sở Nam lắc đầu….

      Sau đó, Trần Hiểu Phong rung đùi đắc ý ngồi xuống :

      - Bắc Tề Quốc có tông, hai phái, ba đại môn, đệ nhất đại môn phái Bắc Tề Quốc là Thiên Nhất Tông, đứng đầu Bắc Tề bang phái….

      Nghe thấy Trần Hiểu Phong đến Thiên Nhất Tông, trong mắt Sở Nam lập tức lóe lên tia hàn quang lạnh lẽo, chỉ có điều Trần Hiểu Phong chú ý mà vẫn tiếp tục :

      - Hai phái chính là Kiếm Trảm Phái, Thần Khí Phái, còn tam môn chính là Vân La Môn, Thiên Kiếm Môn, Huyền Băng Môn. Trong đó, Thần Khí Phái là luyện khí, Vân La Môn là luyện đan. Bên dưới còn có rất nhiều trung tiểu bang phái, cái gì mà Hỏa Liệt Môn, Quỷ Ảnh Môn, Huyễn Đao Phái, đúng rồi, còn có Vạn Độc Môn, Vạn Độc Môn cũng luyện đan, chỉ có điều bọn chúng chủ yếu luyện độc dược, vô cùng ác độc….

      Sở Nam nghe thấy Vạn Độc Môn trong lòng hơi có chút dao động, mở miệng hỏi:

      - Ta nghe Bắc Tề phải còn có gia tộc gì đó sao?

      - Ừm, có tứ đại gia tộc, Tần gia, Hứa gia, Phạm gia, Nam Cung gia, trong đó, Tần gia là hoàng tộc, lực lượng của tứ đại gia tộc này đều rất mạnh, ví dụ như tại thành Hùng La này, là nằm trong tay Hứa gia.

      Trần Hiểu Phong xong lại nghi hoặc nhìn Sở Nam nỏi:

      - Lâm Vân huynh đệ, đây đều là những kiến thức thông thường, người tại Bắc Tề đều biết, ngươi sao lại biết?

      - À, ta từ sống ở sơn thôn vắng vẻ, chuyến này ra ngoài là để trải nghiệm.

      - thể trách được!

      Trần Hiểu Phong bộ dạng giống như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó còn thêm:

      - ra ta cũng từ tiểu trấn đến, ta ở Thạch Tỉnh thôn, Lâm Vân huynh, ngươi có biết Thạch Tỉnh thôn hay ? Chính là ở thành Lục Phong….

      Sau chốc lát, Sở Nam biết Trần Hiểu Phong là dạng người gì, từ trước đến nay đều rất nhiều, nếu như tiếp tục khẳng định đem hết mọi chuyện lúc còn bé ở trong thôn kể ra, vì vậy Sở Nam lập tức ngắt lời, hỏi:

      - Ngươi phải còn muốn đến Vân La Môn báo danh sao?

      - Đúng vậy, nếu còn cơ hội nữa.

      Trần Hiểu Phong cười :

      - Huynh đệ, ngươi muốn đâu?

      - Ta cũng đến Vân La Môn.

      - Hay lắm, đến lúc đó chúng ta có thể là đồng môn sư huynh đệ rồi, chúng ta phải nhanh….

      Sở Nam lập tức hô tiếng:

      - Tiểu nhị, tính tiền!

      - Năm kim tệ.

      Tiểu nhị , Sở Nam nghe vậy mặt nở nụ cười, còn nhớ lúc đó Hắc Tâm Diêm Vương thu 500 kim tệ, gấp trăm lần bây giờ, đúng là đủ hắc tâm mà.

      Sở Nam trả kim tệ, thấy bàn thức ăn của Trần Hiểu Phong, lại nhớ đến vừa rồi thân thiện với mình, lại còn hối mình gấp trong giây lát liền hiểu ý đồ của Trần Hiểu Phong, Sở Nam cũng quan tâm, luôn:

      - Tính tiền của bàn kia luôn .

      - Tổng cộng là bảy kim tệ.

      Sở Nam trả bảy kim tệ xong liền ra ngoài, Trần Hiểu Phong có chút xấu hổ :

      - Huynh đệ, ngươi nhìn ra rồi?

      Sở Nam cười cười , ra ngoài, Trần Hiểu Phong theo sau :

      - Lâm Vân huynh đệ, kỳ ta cũng muốn vậy, nhưng mới vừa rồi ta vào thành bị trộm, mà ta lại đói chịu nổi, vì thế ta….

      - sao, tiện tay mà thôi.

      Sở Nam cũng để trung lòng, lại :

      - tiếp , ta lần đầu tiên vào thành, có rất nhiều chuyện ràng lắm….

      - vấn đề gì, Lâm Vân huynh đệ, việc ta biết nhất định cho ngươi biết, bây giờ ta dẫn ngươi đến chỗ Vân La Môn thu đệ tử.

      Trần Hiểu Phong xong liền trước dẫn đường, mà trong lòng của lại có chút nghi hoặc: "Từ tiểu sơn thôn đến? Sao lại ra tay hào phóng như vậy? Hơn nữa còn có nhẫn trữ vật nữa! Nếu như ta cũng có nhẫn trữ vật tiền kia cũng bị bọn chúng trộm , con bà nó, nếu để ta bắt được là kẻ nào ta nhất định phải đánh thành đầu heo.

      được hơn nửa canh giờ, đến tòa viện, bên ngoài viện lúc này ngựa xe như nước, người ra vào tấp nập….

      Trần Hiểu Phong liền :

      - Vân La Môn hàng năm đều đến đây tuyển thêm đệ tử, mỗi năm cũng chỉ có mười mấy người có thể tiến vào Vân La Môn, điều kiện tuyển chọn vô cùng nghiêm khắc, trước hết là điều kiện thân thể, tiếp đó là cái gì mà trắc thí nguyên lực…. Ta đến ba lần, ba lần đều hợp cách, lần này ta nhất định phải thành công! Bằng năm sau ta còn cơ hội nữa, đây là cơ hội cuối cùng của ta, cho nên….

      - Tại sao lại là cơ hội cuối cùng?

      Còn mấy tháng nữa ta 18 tuổi rồi, vượt qua 18 tuổi Vân La Môn cần nữa.

      Trần Hiểu Phong vẫn còn có chút lo lắng, lại hỏi:

      - Đúng rồi, Lâm Vân huynh đệ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

      - 17.

      - Tốt quá, nếu như qua 18 tuổi thảm rồi, Vân La Môn luyện đan dược cho nên giới hạn tuổi tác cũng rộng rãi chút, nếu như là các loại đại môn phái như Thiên Nhất Tông, Kiếm Trảm Phái vượt qua mười 12 tuổi cũng được rồi.

      Trần Hiểu Phong xong bỗng nhiên có tiếng quát lạnh thâm hậu vang lên:

      - Yên tĩnh!

      Lời vừa dứt tiếng nghị luận ồn áo giống như chợ phiên vừa rồi liền biến mất trong nháy mắt, vô số ánh mắt kích động của từng đám người nhìn thanh niên tầm 25, 26 tuổi , nhìn những người báo danh này, trong mắt người thanh niên có chút khinh thương và cao ngạo, lập tức lạnh lùng :

      - Hôm nay chính là ngày Vân La Môn tuyển nhận đệ tử, giống như mọi năm, người quá 18 tuổi hãy tránh qua bên, nên có ý đồ đục nước béo cò, nếu tra ra nghiêm trị!

      Lời vừa thốt ra, trong đám người đông nghịt lập tức vang lên tiếng khóc, hiển nhiên là của người vượt qua 18 tuổi. Chỉ chốc lát sau có hơn nửa người rời , còn lại cũng chỉ là những thanh niên quá 18 tuổi.

      Ánh mắt của người thanh niên quét nhìn những người còn lại, cuối cùng ánh mắt rơi người Sở Nam, quát tiếng:

      - Ngươi, rời khỏi đây!
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    2. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 40: CỬA KHẢO THÍ ĐẦU TIÊN

      - Ngươi, rời khỏi đây!

      Thanh niên quát Sở Nam.

      Sở Nam vẫn gì, Trần Hiểu Phong liền cướp lời :

      - Lâm Vân huynh đệ năm nay mới chỉ 17, còn chưa đến 18.

      Thanh niên liếc Trần Hiểu Phong cái, sau đó quát:

      - Ngươi đến 18 đến 18 sao? Ta quá 18 tuổi quá 18 tuổi, ngươi còn nhiều ngươi cũng rời khỏi đây.

      Trần Hiểu Phong còn muốn Sở Nam ngăn lại, lạnh lùng hỏi:

      - Tại sao ngươi biết ta quá 18 tuổi?

      Thanh niên nghe thấy ngữ khí của Sở Nam rất thoải mái :

      - Bảo ngươi ngươi , nếu ngươi đừng trách ta khách khí!

      - Ta muốn lý do!

      Sở Nam vẫn hỏi, Sở Nam biết sau khi bản thân trải qua những chuyện đó nhìn từ bên ngoài vô cùng thành thục, còn chút non nớt nào.

      Thanh niên muốn gì đó thanh từ bên trong truyền đến:

      - Đan Ngôn, bắt đầu thôi!

      - , sư phụ.

      Thanh niên khinh miệt nhìn Sở Nam cái, sau đó gọi hai mươi người vào, Đan Ngôn cũng theo, Sở Nam cũng rời , Trần Hiểu Phong an ủi:

      - Lâm Vân huynh đệ, sao đâu, người này phải người làm chủ đâu.

      Sở Nam cười hỏi:

      - Ngươi tin ta vậy sao?

      - Ừ, ta tin ngươi! Hơn nữa, trực giác của ta mách bảo rằng ngươi rất tầm thường, nhất định là tên kia đố kỵ với ngươi….

      Trần Hiểu Phong chút do dự , Sở Nam lại nhìn về phía Trần Hiểu Phong lần nữa, ánh mắt có chút thay đổi, nhiều hơn chút cảm động và ôn hòa.

      Hai mươi người dẫn đầu tiến vào, sau canh giờ đều khóc lóc ra, tất cả đều hợp cách. Đan Ngôn lại gọi vào hai mươi người nữa, cũng khoảng canh giờ sau, lại tiếp tục hai mươi người, ngờ lại lần nữa toàn bộ bị loại.

      trường chỉ còn lại mấy trăm người, Sở Nam và Trần Hiểu Phong đến có hơi trễ, cho nên xếp hàng cuối cùng, sau năm canh giờ rốt cuộc mới đến đám người bọn Trần Hiểu Phong, mà cả trăm người trước cũng chỉ có tám người thông qua khảo thí, còn lại toàn bộ những người khác đều thất bại.

      Sở Nam thấy Trần Hiểu Phong có chút khẩn trương khẽ an ủi:

      - Ngươi nhất định có thể làm được.

      - Ừ.

      Trần Hiểu Phong nắm chặt nắm quyền, sau đó vào trong, Sở Nam phía sau , Trần Hiểu Phong vào trong, nhưng Sở Nam lại bị Đan Ngôn cản lại:

      - Bảo ngươi rời , ngươi nghe thấy sao?

      - Ta phù hợp điều kiện Vân La Môn, tại sao thể tham gia khảo thí?

      Trong lời của Sở Nam lộ ra chút mùi vị cố chấp, Trần Hiểu Phong ở bên cũng giúp:

      - Đúng vậy, Lâm Vân huynh đệ đến 18 tuổi, dựa vào cái gì cho người ta tham gia khảo thí?

      - Ai phải 18?

      Đan Ngôn khinh miệt :

      - Hơn nữa ngươi thấy tư chất của kém như vậy, có thể trở thành Luyện Đan Sư sao? Vân La Môn thu đám người tầm thường đâu!

      - Ai tư chất bình thường thể trở thành Luyện Đan Sư?

      Trần Hiểu Phong phục , bởi vì tư chất của cũng phải quá tốt, nếu cũng mất ba năm mà chưa qua cửa được.

      - Còn kêu la nữa hủy bỏ tư cách khảo thí của ngươi.

      Đan Ngôn nhìn chằm chằm Trần Hiểu Phong quát.

      Sở Nam lạnh nhạt :

      - Ngươi có tư cách làm chủ sao?

      - Ta….

      Đan Ngôn vừa mới thốt chữ thanh mười phần trung khí phát ra:

      - Đan Ngôn, làm sao vậy, còn mau cho người tiến vào!

      - Sư phụ, người này vượt qua tuổi rồi.

      Đan Ngôn chỉ vào Sở Nam .

      Sư phụ của Đan Ngôn nhìn Sở Nam chút, cơ bắp toàn thân Sở Nam cuồn cuộn, thân hình cũng cao hơn so với những người cùng lứa tuổi, thậm chí so với Đan Ngôn còn cao hơn chút lạnh nhạt hỏi:

      - Ngươi có vượt qua 18 tuổi hay ?

      - Trước đó vài ngày vừa tròn 17 tuổi!

      - thể nào….

      Đan Ngôn vội :

      - Người này ràng láo, 18 tuổi có thể trưởng thành như vậy sao?

      Sư phụ của Đan Ngôn nhìn thấy y phục người Sở Nam có chỗ nào có vết thương trong mắt lên tinh quang, nhìn chằm chằm Sở Nam :

      - Hẳn là quá 18 tuổi.

      - Sư phụ, tư chất của quá kém.

      Đan Ngôn lại lần nữa .

      Sư phụ của Đan Ngôn nhìn về phía Sở Nam cau mày, tư chất quả có chút kém cỏi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Sở Nam, lại nhìn thấy đám người phía sau muốn vào khảo thí loạn thành bầy kiên nhẫn nữa, phất tay :

      - Được rồi, để vào , khảo thí qua cửa cũng khiến tâm phục khẩu phục, miễn cho người khác gièm pha Vân La Môn chúng ta.

      - , sư phụ.

      Đan Ngôn cung kính , rồi hướng về phía Sở Nam quát:

      - Còn nhanh vào, đừng tưởng rằng cho ngươi vào ngươi là đệ tử của Vân La Môn, thấy sư phụ ta để ngươi tâm phục khẩu phục sao?

      Sở Nam nhìn chằm chằm Đan Ngôn, ánh mắt lạnh lẽo, Đan Ngôn và Sở Nam bốn mắt giao nhau, trong lòng khỏi giật mình, thậm chí có chút sợ hãi, loại cảm giác này khiến Đan Ngôn vô cùng tức giận, vừa muốn phẫn nộ quát gì đó Trần Hiểu Phong lại kéo Sở Nam rời , thấp giọng :

      - Lâm Vân huynh đệ, cần để ý đến loại tiểu nhân này.

      vào trong sân, báo tính danh, nhận được khảo thí bài.

      Sau đó lại tiến đến khảo thí tràng, Trần Hiểu Phong chỉ vào người bên dưới nâng Thiết Thạch :

      - Lâm Vân huynh đệ, những Thiết Thạch này chính là khảo thí cơ bản nhất, nhất định phải nâng được Thiết Thạch ba trăm cân lên mới xem như hợp cách. Mới có được tư cách tiến vào vòng tiếp theo, những Thiết Thạch này nặng nhất là 1500 cân, ta bây giờ có thể nâng được 500 cân, qua cửa thứ nhất khẳng định thành vấn đề….

      - Sau khi qua cửa Thiết Thạch này cửa tiếp theo chính là hỏa.

      - Hỏa?

      - Đúng vậy, cửa thứ hai là phải bị thiêu đốt trong Chân Dương chi hỏa đủ nửa canh giờ mới xem như hợp cách, bởi vì luyện đan dược khẳng định phải dùng lửa, cho nên đa số người đều bị loại tại vòng này. Năm trước khảo thí có người tại trong Tam Vị Chân Hỏa suốt canh giờ, quả là thiên tài….

      Trần Hiểu Phong còn cảm thán đến lượt .

      - Trần Hiểu Phong!

      - Đến đây!

      Trần Hiểu Phong vội cao giọng đáp, quay đầu với Sở Nam:

      - Lâm Vân huynh đệ, ta trước .

      Sở Nam khẽ gật đầu, Trần Hiểu Phong thẳng đến Thiết Thạch 500 cân trước mặt, hai tay ôm chặt lấy, mặt mũi đỏ bừng, thế nhưng Thiết Thạch cũng rời khỏi mặt đất.

      - Trần Hiểu Phong, cửa thứ nhất qua, đến cửa thứ hai chờ khảo thí.

      Thanh này vừa vang lên Trần Hiểu Phong mới buông Thiết Phạch, chạy qua bên, người này vừa xong quay sang với người khác:

      - Trần Hiểu Phong này đến khảo nghiệm bốn lần rồi, đúng là cố chấp.

      - Ừ, đúng là cố chấp, chỉ có điều tư chất lại hơi kém chút.

      người khác lại :

      - Ài, năm nay tham gia khảo thí dường như tốt lắm, nhiều người như vậy mà chỉ có tám người hợp cách.

      - Đúng vậy!

      Người đó lại hô:

      - Lâm Vân!

      - Đến đây!

      Sở Nam lên tiếng, về phía Thiết Thạch, Sở Nam giơ nắm quyền về phía Sở Nam, miệng hò hét:

      - Cố lên!

      Sở Nam gật đầu, đến trước Thiết Thạch 300 cân, thoáng dừng chân chút thanh của Đan Ngôn vang lên:

      - 300 cân? Ngươi nâng lên được sao?

      Trong thanh của tràn đầy miệt thị.

      Sở Nam lại cất bước tiếp, qua Thiết Thạch 500 cân, qua Thiết Thạch 800 cân, đến trước mặt Thiết Thạch 1000 cân, Trần Hiểu Phong nhìn thấy trong lòng tràn ngập lo lắng, giọng nhắc nhở:

      - Huynh đệ, đừng cố quá sức!

      Những người khác cũng khinh thường nhìn Sở Nam, Đan Ngôn lại càng khinh bỉ :

      - Với tư chất đó mà có thể nâng được 1000 cân sao? Nếu có thể nâng được 1000 cân ta còn là họ Đan nữa.

      - Nhớ kỹ lời ngươi !

      Sở Nam quay đầu về phía Đan Ngôn câu, sau đó về phía Thiết Thạch 1500 cân…
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    3. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      HƯƠNG 41: CÁI TÁT TIẾNG VANG
      lúc Sở Nam về phía Thiết Thạch 1500 cân, Trần Hiểu Phong ngẩn ra, biết nên làm gì mới tốt, cố gắng ư? Đây chính là Thiết Thạch 1500 cân mà ngay cả Đại Võ Sư kích phát toàn bộ nguyên lực ra cũng nhấc nổi. Mà tiếng cười nhạo của những người khác càng lớn hơn, nhất là Đan Ngôn, lúc này phảng phất như nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Sở Nam.

      Sau đó Sở Nam ôm lấy Thiết Thạch, tiếng cười chút cố kỵ của Đan Ngôn càng vang lên ha hả.

      Sau đó, Thiết Thạch liền rời khỏi mặt đất….

      Đan Ngôn choáng váng, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu nguyền rủa:

      - Ngã, ngã, ngã….

      Đáng tiếc Sở Nam ngã, ngược lại đem Thiết Thạch nâng lên quá đỉnh đầu, nâng lên thẳng tắp mà chút nhúc nhích giống như Bá Vương cử đỉnh.

      Hai con mắt Đan Ngôn trợn trừng như hai viên bi, có xu thế muốn lồi ra ngoài, mọi người xung quanh cũng đồng loạt sửng sốt.

      Duy nhất chỉ có Trần Hiểu Phong là phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt tươi cười :

      - Lâm Vân huynh đệ, ta biết ngay ngươi là giỏi nhất!

      Trần Hiểu Phong hét lên, lúc này mới gọi những người khác tỉnh lại.

      Đệ tử phụ trách khảo thí của Vân La Môn nhìn về phía Sở Nam, ánh mắt sáng lên giống như phát ra thiên tài vậy, vội vàng :

      - Lâm Vân, cửa thứ nhất, cực ưu! Chuẩn bị qua cửa thứ hai!

      Chỉ có điều lại nhìn kỹ chút trán có chút phiền muộn, bởi vì bọn họ phát tư chất của Sở Nam cũng tốt lắm.

      Mà Sở Nam lúc này lại nhìn chằm chằm về phía Đan Ngôn há hốc mồm, mặc dù gì nhưng ý tứ lại rất ràng: "Theo như lời ngươi vừa , ta nâng lên ngươi cũng phải họ Đan nữa rồi!"

      Đây là cái tát tiếng vang, nhưng lại kêu rất to, khiến khuôn mặt Đan Ngôn đỏ bừng, muốn gì đó nhưng vẫn nhịn lại, sửng sốt đến mức phun ra nổi lấy chữ, chỉ có điều lúc này, ánh mắt của nhìn về phía Sở Nam tràn ngập oán hận.

      Sở Nam cũng thèm quan tâm, khóe miệng chỉ nhếch lên nụ cười lạnh.

      - Lâm Vân huynh đệ, ta biết ngay ngươi tầm thường, ngờ rằng ngươi lại là thâm tàng bất lộ như thế, lần này ta xem gã kia còn có thể gì, xem bộ dạng mất hết mặt mũi của , biết mang họ Đan nữa muốn mang họ gì.

      Tiếng của Trần Hiểu Phong lớn nhưng lại khiến Đan Ngôn nghe được, mặt của Đan Ngôn lại càng đỏ hơn.

      Cửa thứ hai là cửa hỏa, đám người Sở Nam qua cửa có năm người bị loại, còn lại đa số người đều nâng Thiết Thạch ba bốn trăm cân, nhưng trong đó còn có người còn mạnh hơn Trần Hiểu Phong, nâng lên bảy trăm cân, gọi là Vu Đại Hải.

      Cửa thứ hai phải là lần lượt từng người mà là đám đồng thời tiến vào, sau nửa canh giờ, người còn có thể lưu lại vượt qua cửa thứ hai.

      Lúc này, người khảo thí cửa thứ nhất vẫn nhìn Sở Nam thở dài thôi, thầm nhủ:

      - Nếu tư chất tốt chút Vân La Môn khẳng định lại có thêm vị thiên tài rồi….

      người bên cạnh lại :

      - Có thể bù đắp được, cần gì khác, chỉ cần nâng được 1500 cân đủ khiến lòng người chấn động rồi.

      - Xem , biết Lâm Vân còn có thể qua được cửa thứ hai .

      Hai người Sở Nam bỗng lên tiếng:

      - Ta có thể tiến vào phòng này ?

      Sở Nam vừa xong lông mày của ba người phụ trách khảo thí đều nhíu lại, bọn đều cho rằng Sở Nam muốn dựa vào thành tích nâng được 1500 cân vừa rồi để lược bỏ cửa thứ hai.

      Kết quả là người khách khí :

      - Cửa này nhất định phải qua, bất luận là ai, đừng vừa rồi ngươi nâng được 1500 cân, cho dù ngươi nâng được 2000 cân cũng phải vượt qua, quy củ tuyệt đối thể sửa, trừ phi ngươi là tuyệt thế thiên tài gì đó….

      Đan Ngôn vừa bị nhục nhã nghe thấy vậy mặt lại lên nụ cười dữ tợn, vội bồi vào:

      - Nếu như là tuyệt thế thiên tài còn sợ qua được Chân Dương chi hỏa hay sao?

      Sở Nam nghiêng đầu, lạnh nhạt nhìn .

      Đan Ngôn bị nhìn cảm thấy toàn thân được tự nhiên, lại :

      - Cẩn thận khi vào bị Chân Dương chi hỏa đốt thành tro, trong đó cũng phải là so khí lực của ai lớn hơn!

      Sở Nam quay đầu lại, nhìn đệ tử khảo thí, lại :

      - Ta nghe khảo thí có Chân Dương chi hỏa và Tam Vị Chân Hỏa, ta muốn tiến vào trong Tam Vị Chân Hỏa!

      - A?

      Nghe thấy lời kinh tâm động phách của Sở Nam, tất cả mọi người đều cảm thấy mở rộng tầm mắt, ngờ rằng câu hỏi vừa rồi của Sở Nam lại là có ý như vậy.

      Vẻ mặt vốn cười nhạo của Đan Ngôn lại lần nữa khựng lại, nhưng đầu lưỡi vẫn kìm được mà :

      - Tam Vị Chân Hỏa? Ngươi nghĩ ngươi là ai? vào đó rồi bị thiêu chết cũng ai cứu được ngươi đâu!

      - Đan Ngôn, câm miệng!

      Sư phụ của Đan Ngôn quát, cảm thấy Sở Nam có chút kỳ quái, nếu như lại tùy ý để đồ đệ tiếp chừng kết thành đại cừu gia mất.

      Đệ tử khảo thí thể tin nổi, lại lần nữa xác nhận:

      - Lâm Vân, ngươi ngươi muốn vào phòng Tam Vị Chân Hỏa?

      - Đúng vậy.

      Ba người thoáng trao đổi ánh mắt với nhau, người bỗng lên tiếng:

      - Được rồi, ngươi tiến vào gian phòng Tam Vị Chân Hỏa, nếu như cảm thấy được lập tức kêu cứu, nên thích thể , nếu xảy chuyện gì chúng ta cũng chịu trách nhiệm đâu.

      Sở Nam gật đầu nhè , với Trần Hiểu Phong câu "Cố gắng lên" liền về phía gian phòng Tam Vị Chân Hỏa. Trần Hiểu Phong nhìn Lâm Vân huynh đệ trong lời của mình cái, trong lòng thầm nhủ:

      - Ta nhất định có thể chống cự qua được!

      Ngoại trừ Sở Nam ra, những người khảo thí khác đều tiến vào gian phòng Chân Dương chi hỏa, ánh mắt của đệ tử Vân La Môn đều nhìn về phía trong phòng Tam Vị Chân Hỏa, bọn biết người có tư chất cực kém mà lực lượng cực lớn này đến tột cùng có thể ở trong phòng Tam Vị Chân Hỏa bao lâu.

      Mà Đan Ngôn, lại chút nghi vấn, trong lòng hết lần này đến lần khác nguyền rủa Sở Nam. Đan Ngôn rất ràng, nếu như tên gọi là Lâm Vân này ở trong Tam Vị Chân Hỏa hơn nửa canh giờ rồi ra như vậy chẳng khác gì lại lần nữa giáng cho cái tát tiếng vang….

      Mười phút đồng hồ trôi qua, bên trong hai gian phòng đều có người ra, cũng truyền đến tiếng kêu cứu.

      Hai mươi phút, trong phòng Chân Dương chi hỏa có gần mười người nhịn được, sắc mặt Trần Hiểu Phong cũng có chút bình thường, nhưng vẫn cắn răng chống cự, đây là cơ hội duy nhất của rồi, nếu lúc này vẫn thành công chỉ có thể trở về cái thôn bé của ….

      Lúc đến nửa canh giờ, trong phòng Chân Dương chi hỏa chỉ còn lại hai người Trần Hiểu Phong và Vu Đại Hải, mà tất cả những người tham gia trắc thí khác lúc này đều ảm đạm lui ra ngoài….

      Thế nhưng, gian phòng Tam Vị Chân Hỏa vẫn hề có động tĩnh, vô cùng an tĩnh.

      Bốn mươi phút trôi qua, Trần Hiểu Phong rốt cuộc cũng kiên trì nổi nữa, lập tức hôn mê, sau đó được mang ra khỏi phòng, Vu Đại Hải vẫn còn tiếp tục kiên trì.

      lúc sau, Vu Đại Hải cũng ra khỏi gian phòng Chân Dương chi hỏa.

      Nhưng lúc này, trong gian phòng Tam Vị Chân Hỏa vẫn yên tĩnh, hề truyền đến tiếng kêu cứu….

      Trong miệng Đan Ngôn ngừng lầm bầm:

      - Khẳng định hóa thành tro, khẳng định hóa thành tro….

      Chỉ có điều Đan Ngôn cũng tin vào những câu lẩm bẩm của mình, bởi vì tên đó nếu xảy ra chuyện sư phụ và các sư thúc bá của sớm phát ra rồi.

      - Lâm Vân này mạnh, cho dù là ta ở trong gian phòng Tam Vị Chân Hỏa canh giờ cũng là chuyện cực kỳ khó khăn!

      Sư phụ của Đan Ngôn thầm nghĩ.

      Hết thảy mọi người đều có chung nghi vấn:

      - đến cùng có thể ở trong đó bao lâu?
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 42: NGUYÊN THẠCH ĐỦ
      canh giờ trôi qua, có động tĩnh.

      Hai canh giờ trôi qua, vẫn có động tĩnh.

      Mắt thấy sắp ba canh giờ trôi qua, rốt cuộc cũng có động tĩnh, chỉ có điều động tĩnh này phải là đến từ Sở Nam, mà là đệ tử Vân La Môn phụ trách gian phòng Tam Vị Chân Hỏa, người đệ tử này đến chỗ ba người đảm nhận việc trắc thí, với người ở giữa:

      - Nguyên sư bá, Nguyên Thạch của chúng ta đủ.

      - Nguyên thạch đủ?

      Nguyên Sinh kinh ngạc hỏi.

      - Nguyên sư bá, chúng ta ngờ lại có người ở trong Tam Vị Chân Hỏa lâu như vậy, cho nên Nguyên Thạch chuẩn bị đủ để duy trì trận pháp.

      Chân mày Nguyên Sinh cau lại, nhìn chằm chằm vào gian phòng, suy nghĩ lát, từ trong nhẫn trữ vật móc ra mấy chục khối hạ phẩm nguyên thạch, còn có vài khối trung phẩm nguyên thạch, sau đó lại :

      - Hai vị sư đệ, lấy Nguyên Thạch của các ngươi ra , để ta xem tên Lâm Vân này đến tột cùng có thể ở trong Tam Vị Chân Hỏa bao lâu.

      Nghe thấy Nguyên Sinh bảo bọn giao ra Nguyên Thạch, lông mày hai người hơi nhíu lại, hiển nhiên là muốn giao Nguyên Thạch ra, dù sao Nguyên Thạch này đối với tu luyện nguyên lực cũng rất quan trọng.

      Nguyên Sinh vừa nhìn liền biết trong lòng bọn nghĩ gì, liền :

      - Hai vị sư đệ, Lâm Vân có thể ở trong Tam Vị Chân Hỏa ba canh giờ là phá kỷ lục trong ghi chép về đệ tử Vân La Môn trăm năm qua, nếu như chúng ta đem về vị đệ tử như vậy bên lẽ nào ban thưởng cho chúng ta sao?

      Nghe thấy lời này, sắc mặt hai người kia nhất thời trở nên vui vẻ, vội vàng móc ra hơn mấy chục khối hạ phẩm nguyên thạch, còn có mấy khối trung phẩm nguyên thạch từ trong nhẫn trữ vật ra, sư phụ của Đan Ngôn cũng móc ra chút, Nguyên Sinh đem tất cả giao cho tên đệ tử kia để duy trì Tam Vị Chân Hỏa.

      Sở Nam ở trong phòng hiển nhiên biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghiêm túc chuyên tâm dùng Hỏa nguyên lực cố gắng tôi luyện, mặc dù uy lực của Tam Vị Chân Hỏa này còn bằng Chân Dương chi hỏa của Phong lão đầu, thế nhưng dù sao vẫn tốt hơn là có. Đối với Tam Vị Chân Hỏa này, chỉ cảm thấy chút đau nhức, mà chút đau nhức này đối với căn bản có ảnh hưởng gì.

      Từ sau khi phát ra Khai Thiên thức thứ nhất, Sở Nam luôn cảm giác rằng nguyên lực trong cơ thể mình giống như bị rút sạch, sau đó, đường , ngày đêm tu luyện nhưng hiệu quả cũng lớn, nguyên lực trong cơ thể vẫn thiếu hụt nghiêm trọng, khiến muốn thi triển Khai Thiên thức thứ nhất như thế nào cũng được, Ngũ Hành nguyên lực trong cơ thể dường như chìm vào giấc ngủ say vậy.

      Thế nhưng Sở Nam tin rằng, chờ đến khi tích đầy đủ Ngũ Hành nguyên lực nhất định lần nữa kích phát ra, loại cảm giác khi thi triển ra khai Thiên thứ nhất lúc trước, cảm giác nguyên lực trong cơ thể tuôn tràn, những cảm giác này khiến Sở Nam vĩnh viễn bao giờ quên được.

      Cho nên, vất vả lắm mới có cơ hội tốt như vậy, Sở Nam nắm bắt lấy mới là lạ, nhưng dù sao nữa so với năm vị sư phụ tiêu hao nguyên lực tôi luyện thân thể cho chút hối tiếc vẫn còn quá ít, có lẽ căn bản chẳng khác gì có.

      Có ai vô duyên vô cớ tiêu hao nguyên lực của bản thân vì người xa lạ chứ?

      Tu luyện Hỏa nguyên lực trong Tam Vị Chân Hỏa khiến Sở Nam cảm thấy khác biệt ràng, thân thể của bản thân giống như cực kỳ đói bụng vậy, xem Hỏa nguyên lực như là thức ăn ngon, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy, chỉ có điều Tam Vị Chân Hỏa và Chân Dương chi hỏa so với màn thầu và thịt lại khác nhau, lúc đói bụi màn thầu cũng có thể lấp đầy bao tử được….

      Ngay lúc từng ngụm lớn cắn nuốt Sở Nam cảm thấy uy lực của Tam Vị Chân Hỏa dường như giảm xuống ít, cảm thấy nghi vấn uy lực lại mạnh như cũ.

      Sở Nam đương nhiên đây là bởi vì nguyên nhân Nguyên Thạch đủ, mà đám người Nguyên Sinh ở bên ngoài có nằm mơ cũng ngờ Sở Nam lại dùng gian phòng mà bọn dùng để khảo thí tiến hành tu luyện, lại còn đem Nguyên Thạch của bản thân dâng lên nữa.

      Lại canh giờ trôi qua, gian phòng Tam Vị Chân Hỏa vẫn yên tĩnh giống như ngọn núi đứng sừng sững nhiều năm vậy.

      Lời nguyền rủa trong miệng Đan Ngôn sớm còn phát ra nữa, trái lại sắc mặt của càng ngày càng khó coi, càng lúc càng tái nhợt, trong lòng của lúc này suy nghĩ rất sâu xa, Lâm Vân này nếu như trở thành đệ tử của Vân La Môn, vậy sau này lúc nhìn thấy Lâm Vân khẳng định chỉ có thể khom người mà thôi, dù sao nữa trong lịch sử của Vân La Môn vẫn chưa từng có người nào có thể ở trong Tam Vị Chân Hỏa lâu như vậy….

      Mặc dù còn chưa qua cửa thứ ba, chỉ có điều cửa trắc nghiệm đó chỉ là xem thuộc tính gì và nguyên lực nhiều như thế nào mà thôi! Mặc dù tư chất kém, nhưng chỉ cần có nguyên lực là đủ rồi.

      Đan Ngôn cũng hề ôm hi vọng với cửa thứ ba, nghĩ đến bộ dạng cao cao tại thượng của Sở Nam, Đan Ngôn cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.

      Chỉ có điều, lúc này lại có người nào để ý đến Đan Ngôn.

      Trần Hiểu Phong cũng tỉnh lại, nghe Sở Nam ở trong Tam Vị Chân Hỏa gần bốn canh giờ chút do dự, tiếp tục hôn mê….

      Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời cũng dần trở nên tối đen.

      Lúc này, vị đệ tử kia lại lần nữa tới :

      - Nguyên sư bá, Nguyên Thạch lại đủ!

      - Lâm Vân….

      Nguyên Sinh lại đọc cái tên giả của Sở Nam lần nữa, hai đầu lông mày nhíu lại có chút vui mừng, lại nhìn mấy người xung quanh lần nữa, ý tứ rất ràng: Ai có Nguyên Thạch, giao hết toàn bộ ra đây!

      có biện pháp, dù sao sư bá cũng đòi Nguyên Thạch của bọn , bọn dám đem ra sao?

      Chỉ có điều đệ tử ở bên dưới rất nghèo, căn bản chỉ có khối hoặc hai khối Nguyên Thạch, mà còn là hạ phẩm nguyên thạch, ngay cả Đan Ngôn cũng đem ba khối hạ phẩm nguyên thạch mà giấu trong người ra.

      Hiển nhiên lúc Đan Ngôn giao ra ba khối hạ phẩm nguyên thạch này trong lòng cũng cảm thấy rất thoải mái.

      Cuối cùng, Nguyên Sinh cắn răng cái, đem khối trung phẩm nguyên thạch vất vả lắm mới có được từ trong nhẫn trữ vật lấy ra, gộp lại rồi giao cho tên đệ tử kia, những người khác nhìn Nguyên Sinh đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì khối thượng phẩm nguyên thạch giá trị phải bình thường.

      Mà Nguyên Sinh lại chút quan tâm :

      - Ta muốn nhìn xem tên Lâm Vân ở trong đó năm canh giờ rốt cuộc còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

      Sở Nam có thể ở bên trong bao lâu?

      Tam Vị Chân Hỏa đối với chẳng khác gì đồ ăn, hơn nữa đồ ăn này cũng giống như Tịch Diệt chi hỏa có thể lấy mạng , Sở Nam ở trong chỗ này mười ngày mười đêm cũng thành vấn đề.

      canh giờ, hai canh giờ….

      Lúc hai giờ rưỡi trôi qua Nguyên Thạch lại lần nữa dùng hết.

      - có biện pháp, bảo Lâm Vân ra !

      Nguyên Sinh ra lệnh.

      Sở Nam thấy Tam Vị Chân Hỏa biến mất, là chuyện gì xảy ra, bỗng nghe thấy có người gọi ra ngoài, Sở Nam thở dài tiếng, thầm nhủ:

      - Nếu cho ta năm canh giờ nữa có thể tôi luyện được nửa Hỏa nguyên lực trong cơ thể rồi.

      Đám người Nguyên Sinh nếu như nghe được lời này khẳng định thổ huyết….

      Sở Nam lắc đầu khẽ than đáng tiếc, chậm rãi bước ra khỏi phòng, trong sát na rời khỏi phòng, ánh mắt đám người Nguyên Sinh lập tức bắn ra từng đạo tinh quang…
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    5. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 42: NGUYÊN THẠCH ĐỦ

      canh giờ trôi qua, có động tĩnh.

      Hai canh giờ trôi qua, vẫn có động tĩnh.

      Mắt thấy sắp ba canh giờ trôi qua, rốt cuộc cũng có động tĩnh, chỉ có điều động tĩnh này phải là đến từ Sở Nam, mà là đệ tử Vân La Môn phụ trách gian phòng Tam Vị Chân Hỏa, người đệ tử này đến chỗ ba người đảm nhận việc trắc thí, với người ở giữa:

      - Nguyên sư bá, Nguyên Thạch của chúng ta đủ.

      - Nguyên thạch đủ?

      Nguyên Sinh kinh ngạc hỏi.

      - Nguyên sư bá, chúng ta ngờ lại có người ở trong Tam Vị Chân Hỏa lâu như vậy, cho nên Nguyên Thạch chuẩn bị đủ để duy trì trận pháp.

      Chân mày Nguyên Sinh cau lại, nhìn chằm chằm vào gian phòng, suy nghĩ lát, từ trong nhẫn trữ vật móc ra mấy chục khối hạ phẩm nguyên thạch, còn có vài khối trung phẩm nguyên thạch, sau đó lại :

      - Hai vị sư đệ, lấy Nguyên Thạch của các ngươi ra , để ta xem tên Lâm Vân này đến tột cùng có thể ở trong Tam Vị Chân Hỏa bao lâu.

      Nghe thấy Nguyên Sinh bảo bọn giao ra Nguyên Thạch, lông mày hai người hơi nhíu lại, hiển nhiên là muốn giao Nguyên Thạch ra, dù sao Nguyên Thạch này đối với tu luyện nguyên lực cũng rất quan trọng.

      Nguyên Sinh vừa nhìn liền biết trong lòng bọn nghĩ gì, liền :

      - Hai vị sư đệ, Lâm Vân có thể ở trong Tam Vị Chân Hỏa ba canh giờ là phá kỷ lục trong ghi chép về đệ tử Vân La Môn trăm năm qua, nếu như chúng ta đem về vị đệ tử như vậy bên lẽ nào ban thưởng cho chúng ta sao?

      Nghe thấy lời này, sắc mặt hai người kia nhất thời trở nên vui vẻ, vội vàng móc ra hơn mấy chục khối hạ phẩm nguyên thạch, còn có mấy khối trung phẩm nguyên thạch từ trong nhẫn trữ vật ra, sư phụ của Đan Ngôn cũng móc ra chút, Nguyên Sinh đem tất cả giao cho tên đệ tử kia để duy trì Tam Vị Chân Hỏa.

      Sở Nam ở trong phòng hiển nhiên biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghiêm túc chuyên tâm dùng Hỏa nguyên lực cố gắng tôi luyện, mặc dù uy lực của Tam Vị Chân Hỏa này còn bằng Chân Dương chi hỏa của Phong lão đầu, thế nhưng dù sao vẫn tốt hơn là có. Đối với Tam Vị Chân Hỏa này, chỉ cảm thấy chút đau nhức, mà chút đau nhức này đối với căn bản có ảnh hưởng gì.

      Từ sau khi phát ra Khai Thiên thức thứ nhất, Sở Nam luôn cảm giác rằng nguyên lực trong cơ thể mình giống như bị rút sạch, sau đó, đường , ngày đêm tu luyện nhưng hiệu quả cũng lớn, nguyên lực trong cơ thể vẫn thiếu hụt nghiêm trọng, khiến muốn thi triển Khai Thiên thức thứ nhất như thế nào cũng được, Ngũ Hành nguyên lực trong cơ thể dường như chìm vào giấc ngủ say vậy.

      Thế nhưng Sở Nam tin rằng, chờ đến khi tích đầy đủ Ngũ Hành nguyên lực nhất định lần nữa kích phát ra, loại cảm giác khi thi triển ra khai Thiên thứ nhất lúc trước, cảm giác nguyên lực trong cơ thể tuôn tràn, những cảm giác này khiến Sở Nam vĩnh viễn bao giờ quên được.

      Cho nên, vất vả lắm mới có cơ hội tốt như vậy, Sở Nam nắm bắt lấy mới là lạ, nhưng dù sao nữa so với năm vị sư phụ tiêu hao nguyên lực tôi luyện thân thể cho chút hối tiếc vẫn còn quá ít, có lẽ căn bản chẳng khác gì có.

      Có ai vô duyên vô cớ tiêu hao nguyên lực của bản thân vì người xa lạ chứ?

      Tu luyện Hỏa nguyên lực trong Tam Vị Chân Hỏa khiến Sở Nam cảm thấy khác biệt ràng, thân thể của bản thân giống như cực kỳ đói bụng vậy, xem Hỏa nguyên lực như là thức ăn ngon, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy, chỉ có điều Tam Vị Chân Hỏa và Chân Dương chi hỏa so với màn thầu và thịt lại khác nhau, lúc đói bụi màn thầu cũng có thể lấp đầy bao tử được….

      Ngay lúc từng ngụm lớn cắn nuốt Sở Nam cảm thấy uy lực của Tam Vị Chân Hỏa dường như giảm xuống ít, cảm thấy nghi vấn uy lực lại mạnh như cũ.

      Sở Nam đương nhiên đây là bởi vì nguyên nhân Nguyên Thạch đủ, mà đám người Nguyên Sinh ở bên ngoài có nằm mơ cũng ngờ Sở Nam lại dùng gian phòng mà bọn dùng để khảo thí tiến hành tu luyện, lại còn đem Nguyên Thạch của bản thân dâng lên nữa.

      Lại canh giờ trôi qua, gian phòng Tam Vị Chân Hỏa vẫn yên tĩnh giống như ngọn núi đứng sừng sững nhiều năm vậy.

      Lời nguyền rủa trong miệng Đan Ngôn sớm còn phát ra nữa, trái lại sắc mặt của càng ngày càng khó coi, càng lúc càng tái nhợt, trong lòng của lúc này suy nghĩ rất sâu xa, Lâm Vân này nếu như trở thành đệ tử của Vân La Môn, vậy sau này lúc nhìn thấy Lâm Vân khẳng định chỉ có thể khom người mà thôi, dù sao nữa trong lịch sử của Vân La Môn vẫn chưa từng có người nào có thể ở trong Tam Vị Chân Hỏa lâu như vậy….

      Mặc dù còn chưa qua cửa thứ ba, chỉ có điều cửa trắc nghiệm đó chỉ là xem thuộc tính gì và nguyên lực nhiều như thế nào mà thôi! Mặc dù tư chất kém, nhưng chỉ cần có nguyên lực là đủ rồi.

      Đan Ngôn cũng hề ôm hi vọng với cửa thứ ba, nghĩ đến bộ dạng cao cao tại thượng của Sở Nam, Đan Ngôn cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.

      Chỉ có điều, lúc này lại có người nào để ý đến Đan Ngôn.

      Trần Hiểu Phong cũng tỉnh lại, nghe Sở Nam ở trong Tam Vị Chân Hỏa gần bốn canh giờ chút do dự, tiếp tục hôn mê….

      Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời cũng dần trở nên tối đen.

      Lúc này, vị đệ tử kia lại lần nữa tới :

      - Nguyên sư bá, Nguyên Thạch lại đủ!

      - Lâm Vân….

      Nguyên Sinh lại đọc cái tên giả của Sở Nam lần nữa, hai đầu lông mày nhíu lại có chút vui mừng, lại nhìn mấy người xung quanh lần nữa, ý tứ rất ràng: Ai có Nguyên Thạch, giao hết toàn bộ ra đây!

      có biện pháp, dù sao sư bá cũng đòi Nguyên Thạch của bọn , bọn dám đem ra sao?

      Chỉ có điều đệ tử ở bên dưới rất nghèo, căn bản chỉ có khối hoặc hai khối Nguyên Thạch, mà còn là hạ phẩm nguyên thạch, ngay cả Đan Ngôn cũng đem ba khối hạ phẩm nguyên thạch mà giấu trong người ra.

      Hiển nhiên lúc Đan Ngôn giao ra ba khối hạ phẩm nguyên thạch này trong lòng cũng cảm thấy rất thoải mái.

      Cuối cùng, Nguyên Sinh cắn răng cái, đem khối trung phẩm nguyên thạch vất vả lắm mới có được từ trong nhẫn trữ vật lấy ra, gộp lại rồi giao cho tên đệ tử kia, những người khác nhìn Nguyên Sinh đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì khối thượng phẩm nguyên thạch giá trị phải bình thường.

      Mà Nguyên Sinh lại chút quan tâm :

      - Ta muốn nhìn xem tên Lâm Vân ở trong đó năm canh giờ rốt cuộc còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

      Sở Nam có thể ở bên trong bao lâu?

      Tam Vị Chân Hỏa đối với chẳng khác gì đồ ăn, hơn nữa đồ ăn này cũng giống như Tịch Diệt chi hỏa có thể lấy mạng , Sở Nam ở trong chỗ này mười ngày mười đêm cũng thành vấn đề.

      canh giờ, hai canh giờ….

      Lúc hai giờ rưỡi trôi qua Nguyên Thạch lại lần nữa dùng hết.

      - có biện pháp, bảo Lâm Vân ra !

      Nguyên Sinh ra lệnh.

      Sở Nam thấy Tam Vị Chân Hỏa biến mất, là chuyện gì xảy ra, bỗng nghe thấy có người gọi ra ngoài, Sở Nam thở dài tiếng, thầm nhủ:

      - Nếu cho ta năm canh giờ nữa có thể tôi luyện được nửa Hỏa nguyên lực trong cơ thể rồi.

      Đám người Nguyên Sinh nếu như nghe được lời này khẳng định thổ huyết….

      Sở Nam lắc đầu khẽ than đáng tiếc, chậm rãi bước ra khỏi phòng, trong sát na rời khỏi phòng, ánh mắt đám người Nguyên Sinh lập tức bắn ra từng đạo tinh quang…a
      Lục NặcAnh Đức thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :