Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 25: TỊCH DIỆT CHI HỎA

      lúc Phong lão đầu cho Sở Nam cái trọng kiếm này trong lòng Sở Nam vẫn còn nghĩ đến việc lao động tay chân cho Hắc Tâm Diêm Vương ba năm, Hắc Tâm Diêm Vương có thể nuôi cơm hay ? Nuôi cơm có nọ bụng hay ? Quan trọng nhất là nuôi cơm có phải trả tiền hay ?

      Nếu như phải trả tiền cũng đừng nghĩ đến chuyện tìm nàng nữa, cho dù làm ngày làm đêm, thậm chí làm ngủ cũng đủ tiền trả bữa cơm, danh hiệu của Hắc Tâm Diêm Vương cũng phải là chơi….

      Nghe thấy Phong lão đầu cho mình trọng kiếm, trong lòng Sở Nam liền vui vẻ, thanh trọng kiếm này quả rất thích hợp, mà cũng cần vũ khí, dù sao cũng thể tùy tiện lấy long nha ra được, nếu để người khác nhìn thấy dẫn đến đại họa.

      Mà trọng kiếm này lại rất vừa tay.

      Hắc Tâm Diêm Vương thấy Sở Nam động tâm vội vàng :

      - Tiểu tử, ta nuôi cơm ngươi, ngươi muốn ăn bao nhiêu ta làm bấy nhiêu, chỉ cần ngươi đồng ý ở lại khách điếm!

      - sao?

      Sở Nam vội hỏi.

      đợi Hắc Tâm Diêm Vương trả lời Phong lão đầu lại rống lên:

      - Tiểu tử, tiền ngươi thiếu của ta trả thay ngươi, mặt khác ngươi làm ở đây ta cũng bao ăn ngươi, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.

      - Ách….

      Sở Nam cũng hiểu tại sao những người này lại giành giật như vậy, thế còn muốn trả tiền thay nữa.

      - Phong lão đầu, thứ mà ngươi ăn làm sao có thể nuốt vào bụng chứ?

      - Như thế nào lại thể ăn? Lão già ta ăn hơn hai trăm năm rồi!

      Phong lão đầu lập tức phản bác.

      Sở Nam ở bên có chút sững sờ, thầm nghĩ:

      - Hơn hai trăm năm rồi? sống hơn hai trăm năm mà tinh lực vẫn còn tốt như vậy? Lão già này là võ giả cảnh giới gì?

      Hắc Tâm Diêm Vương nghe thấy Phong lão đầu vậy càng lạnh lùng hơn, :

      - muốn ăn gì, ngươi có thể làm được sao?

      - Lão già ta có thể mua!

      - Mua? Đây là trấn Tự Do, ngoại trừ Diêm Vương điếm ra ngươi có thể đâu mua?

      Hắc Tâm Diêm Vương câu khiến Phong lão đầu nghẹn họng, sau đó quay qua với Sở Nam:

      - Cầm trọng kiếm theo ta, ngươi được ăn những mỹ vị mà kiếp này ngươi chưa từng được ăn!

      - Ta có cần phải trả tiền gì khác ?

      Sở Nam hỏi ra vấn đề mà quan tâm nhất.

      - cần, chỉ cần ở lại Diêm Vương điếm làm việc cho ta là được.

      - Phải làm bao lâu?

      Sở Nam cũng muốn làm ở Diêm Vương điếm cả đời, người còn mang theo rất nhiều sứ mạng, còn nợ món nợ tình nữa….

      - Ba năm!

      - Ba năm?

      Sở Nam có chút nhíu mày, còn phải khắp nơi tìm lực lượng Ngũ Hành để tu luyện, muốn tìm phương pháp phát ra nguyên lực nữa, nào có thời gian làm lâu như vậy.

      - Phong lão đầu thấy Sở Nam do dự lập tức đứng ra :

      - Tiểu tử, theo ta, chỉ cần hai năm ngươi có thể tự do!

      - năm!

      Đợi lời của Phong lão đầu vừa dứt Hắc Tâm Diêm Vương lập tức phun ra hai chữ, trong lòng cũng thầm nghĩ:

      - Ăn hết đồ ăn do ta làm, ta xem ngươi làm thế nào cam lòng rời khỏi Diêm Vương điếm!

      - chỉ cần năm?

      Sở Nam thấy năm vẫn có thể chấp nhận được, như vậy cũng có thể hiểu nơi này rốt cuộc là ở đâu, có xa Đại Khánh Quốc lắm , đồng thời tìm kiếm thông tin của Thiên Nhất Tông nữa.

      - lời giữ lời.

      Hắc Tâm Diêm Vương chút do dự đáp.

      - Vậy được rồi.

      Sở Nam gật đầu, dù sao người này cũng có thể khiến ăn no, mặc dù lòng dạ đen tối, nhưng cũng xem như tệ.

      Hắc Tâm Diêm Vương ngẩng đầu lên, nào ngờ Phong lão đầu lại hét lớn tiếng, ngăn cản ở trước mặt , quát:

      - Ta rồi, ta bán trọng kiếm, muốn đem người rời khỏi đây còn phải xem ta có đồng ý !

      - Phong lão đầu, ngươi muốn đánh nhau phải ?

      - Đánh đánh, ai sợ ai?

      Phong lão đầu liền đáp, trong lòng bàn tay liền xuất hai đoàn hỏa diễm, phải màu vàng bình thường, cũng phải màu đỏ, cũng phải là loại màu tím mà Sở Nam nhìn thấy của phụ thân , mà là màu đen, đen đến rực rỡ.

      Đặc biệt là hai đoàn hỏa diễm này phải hư huyễn mờ ảo là giống như ngưng thành thể vậy, lập tức bị Phong lão đầu ngưng tụ thành hai quả cầu, vòng tới vòng lui….

      Nhìn thấy hỏa diễm hắc sắc, ánh mắt Hắc Tâm Diêm Vương cũng lóe lên, sau đó thanh còn lạnh lẽo hơn trước gấp trăm lần:

      - Phong lão đầu, ngươi là đùa hay ?

      - Ngươi xem?

      - Đừng cho rằng ta sợ Tịch Diệt chi hỏa của ngươi! Muốn đánh nhau ta phụng bồi!

      - Tốt, vậy đến đây!

      Vẻ mặt Phong lão đầu vẫn nhàng tự nhiên, nhưng trong lòng lão cũng bình thản như vậy, dù sao để duy trì Tịch Diệt chi hỏa cũng cần phải có nguyên lực, mà mục đích của là chỉ muốn gây áp lực với Hắc Tâm Diêm Vương, hi vọng biết khó mà lui, hai là cũng muốn gây chú ý với Sở Nam.

      Hắc Tâm Diêm Vương nheo mắt lại, chậm rãi :

      - Phong lão đầu, ta đánh với ngươi trận! Nếu như ta thua tiểu tử này ở lại đây!

      - Tốt, ngươi nhất định phải thua!

      - Chỉ có điều, nếu ngươi thua ngươi tốt nhất đừng quấy rầy nữa, nếu đừng trách ta khách khí, nên biết, Diêm Vương cũng phải chỉ có !

      Nghe thấy lời này của Hắc Tâm Diêm Vương, hỏa diễm hắc sắc trong tay Phong lão đầu cũng ngưng lại thoáng, đột nhiên rống lớn:

      - Bớt nhảm , đánh trước rồi sau!

      Lời còn chưa dứt hai đoàn hỏa diễm hắc sắc bay thẳng về phía Hắc Tâm Diêm Vương.

      Hai luồng hỏa diễm hắc sắc vừa mới rời khỏi lòng bàn tay của Phong lão đầu toàn bộ Thiết Khí phường giống như biến thành ngọn núi lửa, mồ hôi người Sở Nam lập tức tuôn trào ra.

      Hơn nữa, cảm giác đau đớn trong nháy mắt lan truyền khắp toàn thân, so với độc hỏa của Hỏa Minh còn đau hơn gấp ngàn lần.

      - A….

      - Sở Nam hét lớn tiếng, trong miệng phun ra máu tươi, co quắp ngã xuống đất.

      Hắc Tâm Diêm Vương vẫn luôn lạnh lùng giận dữ hét:

      - Phong lão đầu, nếu xảy ra chuyện gì lão tử nghiền nát xương ngươi!

      Vừa gần lên tiếng lập tức vung tay lên, lớp thủy mạc (màn) liền xuất trước người Sở Nam.

      Phong lão đầu thấy vậy sắc mặt cũng biến đổi, chủ yếu là bởi quái thai của Sở Nam khiến cho kinh ngạc nên hoàn toàn quên mất Sở Nam thể chống cự được uy lực của Tịch Diệt chi hỏa.

      - Chúng ta ra ngoài đánh!

      Phong lão đầu xong câu này cũng tùy ý vung tay lên, hỏa diễm hắc sắc kinh khủng lập tức biến mất, chỉ có điều bước chân của Phong lão đầu cũng thoáng ngừng lại chút, thân ảnh của Hắc Tâm Diêm Vương vừa lóe lên, liền ra khỏi Thiết Khí phường.

      Nháy mắt sau bên ngoài liền truyền đến tiếng nổ ầm đinh tai nhức óc…..

      Mà bên trong Thiết Khí phường, hỏa diễm hắc sắc vừa biến mất nhiệt độ cũng khôi phục lại bình thường, đau nhức kịch liệt trong cơ thể Sở Nam cũng từ từ biến mất.

      Thế nhưng Sở Nam cũng có thành thức đứng ở trong Thiết Khí phường đợi, trái lại giãy dụa đứng lên chạy ra ngoài.

      Sở Nam muốn xem trận chiến giữa bọn họ, mà càng quan trọng hơn là Sở Nam muốn tu luyện, nắm lấy bất kỳ cơ hội nào để bản thân trở nên cường đại. Sở Nam dám khẳng định Tịch Diệt chi hỏa màu đen đó tuyệt đối có thể lấy mạng , nhưng Phong lão đầu lại muốn bị tổn thương.

      Cho nên, cơ hội tốt để tu luyện này tuyệt đối thể bỏ qua.
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    2. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 26: NĂM ĐẠI VÕ QUÂN

      Bên ngoài Thiết Khí phường sớm biến thành thế giới của nước và lửa.

      Hỏa diễm hắc sắc trung phiêu đãng lượn lờ, sau đó nổ tung, bộc phát ra làn sóng nhiệt cực lớn, sau đó thanh Phong lão đầu vang lên:

      - Hắc Tâm Diêm Vương, Huyền chi thủy của ngươi bằng Tịch Diệt chi hỏa của ta đâu, nhận thua !

      - Vậy sao?

      Hắc Tâm Diêm Vương hừ lạnh tiếng, lẩm bẩm:

      - Lạc Thủy Tam Thiên Xích.

      thanh vừa dứt tại khoảng bên Phong lão đầu xuất cái thác nước, cứ như vậy đổ ầm xuống Phong lão đầu.

      Phong lão đầu tránh né, trực tiếp phóng ra đoàn hỏa diễm vào trong Huyền chi thủy đổ xuống, nơi nào Tịch Diệt chi hỏa hắc sắc qua nơi đó đều trở thành màn sương mù.

      Sắc mặt Hắc Tâm Diêm Vương hề thay đổi, lạnh lùng thốt ra hai chữ:

      - Ngưng kiếm!

      Chỉ trong chốc lát, nước đổ xuống liền ngưng kết thành băng kiếm, hướng về phía Phong lão đầu rơi thẳng xuống.

      - Hắc Tâm Diêm Vương quả nhiên có chút thủ đoạn, ngờ có thể ngưng nước thành băng….

      Phong lão đầu tán thán, thân thể né tránh, giao thủ của hai người càng lúc càng mạnh hơn.

      Khu vực nơi này bên cực nóng, bên cực lạnh, người tại trấn Tự Do sớm tránh xa, ít người nghi hoặc :

      - Hai người bọn họ tại sao lại đánh nhau như vậy?

      Thế nhưng, lúc lửa nước giao tranh lại có người khoanh chân ngồi.

      Người này chính là Sở Nam….

      Sở Nam giống như nhìn thấy tràng cảnh chiến đấu kinh tâm động phách, đóng chặt hai mắt, chịu đựng đau đớn từ Tịch Diệt chi hỏa mà tu luyện, cả thân thể đều run rẩy kịch liệt.

      Thế nhưng Sở Nam lại lùi nửa bước.

      Dựa vào kiên trì gần như điên cuồng, Sở Nam biết tu luyện bao lâu, chỉ biết khi trời vang lên tiếng nổ kinh thiên thân thể mới ngã ra gục xuống đất.

      Mà Phong lão đầu và Hắc Tâm Diêm Vương cũng đồng thời phun máu, sau đó bay ngược lui, tiếp đó hai người đồng thời ổn định thân hình rồi lại phóng về phía đối phương, thoạt nhìn có vẻ như thể phân thắng bại.

      Đúng lúc này, Phong lão đầu thấy Sở Nam té xỉu ở bên liền vội vàng kêu lên:

      - Hắc Tâm Diêm Vương, dừng tay , tiểu tử kia ngã đất rồi….

      Hắc Tâm Diêm Vương nhìn lại, thân hình vừa nhoáng lên đến bên cạnh Sở Nam, Phong lão đầu gần như cũng cùng xuất tại trước mặt, chợt mở miệng :

      - Tiểu tử này quái dị, người khác thấy hai chúng ta đánh nhau đều tránh xa, ngược lại còn dám tới.

      - là bị Tịch Diệt chi hỏa của ngươi gây thương tích.

      Hắc Tâm Diêm Vương , ôm lấy Sở Nam muốn rời , Phong lão đầu thấy vậy lập tức ngăn cản.

      - Hắc Tâm Diêm Vương, chúng ta còn chưa phân thắng bại, bằng vào cái gì mà dẫn ?

      - Nếu ở lại đây chịu được Tịch Diệt chi hỏa của ngươi sao?

      - nhảm, ngươi cho rằng Tịch Diệt chi hỏa hao phí nguyên lực sao, ngươi xem ta bình thường đều dùng hỏa diễm gì?

      Phong lão đầu vội vàng .

      Hắc Tâm Diêm Vương muốn đáp lời từ phía xa truyền đến thanh:

      - Hai người các ngươi đánh nhau, lão nương cũng muốn xen vào, thế nhưng hủy phòng ở của lão nương thể trách lão nương được.

      Thanh này cực kỳ yểu điệu, thế nhưng cho dù là ai cũng có thể nghe ra được vẻ khách khí trong lời đó.

      Nghe thấy thanh này, Hắc Tâm Diêm Vương và Phong lão đầu đồng thời quay đầu về phía Đông Nam nhìn chút, chỉ thấy căn phòng nơi đó nửa bị Tịch Diệt chi hỏa đốt thành tro tàn, nửa khác lại bị băng kiếm đâm thành tổ ong.

      - Cơ Tam Nương, chúng ta bồi thường, bồi thường ngươi căn phòng khác!

      Hắc Tâm Diêm Vương và Phong lão đầu ngờ lại đồng thanh .

      - Bồi thường? Bồi thường nổi sao? Phòng của lão nương chỉ cái cọc gỗ cũng giá mười viên hạ phẩm nguyên thạch!

      Giọng của Cơ Tam Nương vô cùng bất thiện.

      - Cơ Tam Nương, chỉ cái cọc gỗ nát của ngươi mà đáng giá mười viên hạ phẩm nguyên thạch? Ngươi là ăn cướp à?

      - Lão nương là ăn cướp đấy, thế sao? cái màn thầu có thể bán năm kim tệ, cái búa có thể bán mười Tử Tinh tệ, vậy cái cọc gỗ của lão nương thể bán mười viên hạ phẩm nguyên thạch sao?

      - Cơ Tam Nương, đừng cho rằng hai chúng ta sợ ngươi….

      Hắc Tâm Diêm Vương ở bên cạnh , đem Sở Nam giấu đằng sau lưng.

      - Các ngươi cho rằng lão nương sợ chăng? Hai người các ngươi đánh nhau cả buổi, nguyên lực cũng hao tổn ít đúng ?

      Cơ Tam Nương nhìn chằm chằm vào Sở Nam, lại :

      - Phong lão đầu, hai người các ngươi đánh nhau là bởi vì tên tiểu tử kia?

      - phải, ta mua trọng kiếm của Phong lão đầu, nhưng Phong lão đầu lại chịu bán, vì thế mới đánh nhau.

      Hắc Tâm Diêm Vương vội vàng phủ nhận, Phong lão đầu ở bên cạnh cũng lập tức phụ họa:

      - Lão già ta muốn bán cho !

      - Các ngươi cho rằng não lão nương ngắn, là đứa trẻ ba tuổi chắc?

      Cơ Tam Nương đến phía trước, chậm rãi :

      - Để ta xem xem tên tiểu tử kia có gì kì quái, ngờ lại có thể khiến hai người các ngươi động thủ.

      Hắc Tâm Diêm Vương và Phong lão đầu đồng thời lui về sau, chỉ thấy vẻ mặt Cơ Tam Nương tươi cười, đằng sau bỗng nhiên mọc lên bức tường đất, lại :

      - Hắc Tâm Diêm Vương, đem tiểu tử kia giao ra, bằng đừng trách lão nương khách khí với ngươi!

      - Chết!

      Giọng điệu Cơ Tam Nương trở nên đanh lại, từ xa bỗng nhiên truyền đến chữ "chết", bỗng nhiên bức tường đất ầm ầm đổ xuống, sau đó lại mọc lên cái cây lớn.

      Vừa quay đầu nhìn lại, Cơ Tam Nương liền quát:

      - Lãnh Diện Diêm Vương, ngươi!

      Hắc Tâm Diêm Vương thấy huynh đệ của mình đến lập tức thở phào hơi, Phong lão đầu cũng giống Cơ Tam Nương, vẻ mặt đều trở nên khó coi, trơ mắt nhìn Hắc Tâm Diêm Vương ôm Sở Nam về phía Lãnh Diện Diêm Vương.

      Ánh mắt Phong lão đầu và Cơ Tam Nương lập tức trao đổi, sau đó đồng thời gật đầu cái, ngăn cản Hắc Tâm Diêm Vương lại.

      - Thế nào? Còn muốn động thủ?

      Hắc Tâm Diêm Vương quát lạnh tiếng!

      Còn đợi Cơ Tam Nương và Phong lão đầu trả lời trong trung lại truyền đến thanh :

      - Náo nhiệt như vậy làm sao có thể thiếu Kim Tuyệt ta chứ?

      thanh vừa dứt đạo thân ảnh cũng từ trung đáp xuống, hạ xuống giữa bốn người, mà cái cây lớn vừa rồi mới mọc cũng lập tức trở thành gỗ vụn, tiếng cười sang sảng theo đó vang lên:

      - Chúng ta hai mươi năm chưa từng đánh trận rồi, bằng hôm nay đánh trận ?

      - Được!

      Lãnh Diện Diêm Vương quả nhiên lãnh khốc, chuyện càng đơn giản hơn, lập tức dẫn đầu lao về phía hậu sơn, những người còn lại cũng hề để rớt lại phía sau, lập tức đuổi theo.

      Đợi bọn bỏ , người tại trấn Tự Do liền kéo đến, mặt người nào cũng tràn ngập vẻ kinh hãi, thấp giọng nghị luận:

      - Năm đại Võ Quân tại trấn Tự Do quả nhiên phải tầm thường, tuyệt chiêu gì cũng xuất ra hết!

      - Cũng biết bọn họ lần này vì cái gì mà đấu với nhau?

      - Nghe là bởi vì tên tiểu tử mới vào trấn.

      - tên tiểu tử? Chỉ vậy mà có thể dẫn đến tranh đấu của năm đại Võ Quân?

      Lúc người ở đây thảo luận ở hậu sơn vang lên tiếng ầm ầm kịch liệt, đủ các loại màu sắc như hoàng kim sắc, thổ hoàng sắc, hắc sắc đều sáng rực lên, trung hoặc xuất thanh cự đao, hoặc là lửa cháy đầy trời, hoặc là nước chảy thành sông, đánh vẻn vẹn tám canh giờ đỉnh núi bị nghiền nát mất nửa, cho đến sáng sớm hôm sau cuộc chiến mới dần dần kết thúc.

      Năm người ngồi lại thành vòng tròn, đều chật vật thê thảm, mà ở giữa năm người lúc này chính là Sở Nam nằm…
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    3. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 27: CHÚT HỨNG THÚ

      - Quả nhiên là quái thai, thân thể có kinh mạch lại có thể xách trọng kiếm 800 cân, tiểu tử này ta muốn rồi. Ai muốn tranh đoạt với ta ta thề đội trời chung!

      Kim Tuyệt hét lớn, vừa xong Cơ Tam Nương lập tức cười đáp:

      - Tốt, lão nương phụng bồi, tiểu tử này ta cũng muốn!

      - Mộc!

      Lãnh Diện Diêm Vương chỉ chữ, nhưng ý tứ rất dễ hiểu, cũng muốn Sở Nam. Bốn người khác cũng cảm thấy kỳ quái với lời ngắn gọn đến thể ngắn gọn hơn của Lãnh Diện Diêm Vương, hiển nhiên sớm quen.

      - Này này này, tiểu tử này là do ta phát trước.

      Phong lão đầu nóng nảy :

      - Dù sao cũng phải luận thứ tự trước sau chứ?

      - Gặp đầu tiên phải là ta.

      Hắc Tâm Diêm Vương cũng thua kém .

      Phen tranh luận này cuối cũng vẫn có kết quả, năm người lại trầm mặc, hồi lâu sau, Phong lão đầu lại :

      - Tiểu tử này có kinh mạch, lại thể tu luyện nguyên lực, các ngươi tại sao lại tranh giành với lão già ta? Lão già ta chỉ muốn có người rèn sắt cho ta thôi mà….

      - Chỉ là rèn sắt thôi sao? như vậy ta tìm người khác để cho ngươi rèn sắt, dù sao cũng có nguyên lực!

      Kim Tuyệt lạnh giọng , Phong lão đầu nghe vậy liền im miệng.

      Tiếp theo là trầm mặc….

      - Được rồi, tất cả mọi người đều hiểu chuyện, đều muốn nghiên cứu tên quái thai này, cũng bớt nhảm , đợi tỉnh hỏi muốn theo ai!

      - Được!

      Lãnh Diện Diêm Vương liền thốt ra chữ, năm đại Võ Quân lại bắt đầu chờ đợi.

      Hai canh giờ sau, Sở Nam tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là đau nhức, Tịch Diệt chi hỏa quả phải để trưng cho đẹp, so với độc hỏa quả là cách biệt trời vực, mà cảm giác thứ hai…. Chính là đói.

      Sở Nam mở mắt ra, nhìn thấy năm người vây quanh mình, cũng biết xảy ra chuyện gì Hắc Tâm Diêm Vương :

      - Tiểu tử, ngươi đói bụng ? Theo ta , ta cho ngươi ăn no!

      Phong lão đầu cam lòng lép vế, lập tức :

      - Tiểu tử, ta cho ngươi thanh trọng kiếm kia!

      Cơ Tam Nương cũng :

      - Tiểu đệ đệ, ngươi ngay cả y phục cũng có, tỷ tỷ cho ngươi bộ y phục.

      - Phì, Cơ Tam Nương, ngươi cũng sống trăm năm rồi, còn tỷ tỷ nữa, đúng là biết ngượng! Tiểu tử, theo ta , ta khiến lực lượng của ngươi càng mạnh hơn!

      Kim Tuyệt lớn tiếng .

      Sở Nam nghe thấy lời của Kim Tuyệt vô cùng mừng rỡ, thứ duy nhất bây giờ có thể dựa vào đó là lực lượng, nếu như có thể khiến cho lực lượng mạnh lên quả còn gì tốt hơn. Thế nhưng, đợi trả lời Lãnh Diện Diêm Vương lại thốt lên chữ:

      - Đan!

      Phong lão đầu tranh thủ :

      - Lão đầu tử dạy ngươi luyện khí!

      Sở Nam đối với luyện khí cũng có chút động tâm, cha của cũng luyện khí, lúc còn chưa biết nên làm như thế nào năm người lại tiếp tục cãi lộn.

      Nghe bọn họ cãi lộn, Sở Nam rốt cuộc cũng hiểu bọn họ muốn làm gì, trong lòng càng mừng rỡ hơn, bởi vì năm người này vừa vặn là Ngũ Hành nguyên lực, mà thân thể của cũng cần có tôi luyện của Ngũ Hành nguyên lực, nếu như có thể khiến cho bọn ….

      Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Nam diệu kế, vội vàng :

      - Các vị tiền bối, ta có thể hỏi vài chuyện được ?

      - Hỏi!

      Lần này, năm người còn lại cũng giống như Lãnh Diện Diêm Vương, đều thốt chữ.

      - Các vị tiền bối, tiểu tử ta kinh mạch bị hủy hết, căn bản thể tu luyện được nguyên lực, cũng thể theo các vị học vũ kỹ, tại sao lại quan tâm đến tiểu tử như vậy?

      - Tại sao? Ngươi thấy người có kinh mạch mà còn sống bao giờ chưa?

      Kim Tuyệt bản tính nôn nóng liền trả lời.

      Sở Nam lắc đầu.

      - Cho nên chúng ta muốn nghiên cứu ngươi chút, cũng khiến cho cuộc sống buồn tẻ của chúng ta có chút vui thú!

      Trong ánh mắt Sở Nam liền lóe lên đạo tinh quang, ra mình trở thành đối tượng nghiên cứu của người ta, cố nén khó chịu xuống, lại hỏi tiếp:

      - Ta có thể đồng thời theo năm vị tiền bối hay ?

      Năm người sững sờ, tự hỏi:

      - Đồng thời theo năm người chúng ta?

      Năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Hắc Tâm Diêm Vương chậm rãi :

      - Xem ra cũng chỉ có như vậy, bằng năm chúng ta có đấu vài năm cũng thể phân được thắng bại.

      Bốn người còn lại gật đầu, đồng ý kế hoạch này, nhưng vừa giải quyết xong nan đề lại nan đề khác xuất , đó là theo ai đầu tiên và theo bao lâu, dùng lời của bọn đó là người nào nghiên cứu trước, nghiên cứu trong bao lâu….

      Sau khi ồn ào cả buổi, rốt cuộc cho ra cái kết luận, người ba ngày, còn vấn đề cuối cùng bọn họ giao cho Sở Nam, Sở Nam lại chọn Hắc Tâm Diêm Vương, bởi vì quá đói rồi.

      Thấy màn như vậy, gương mặt lạnh lùng của Hắc Tâm Diêm Vương ngờ lại nhếch lên chút vẻ tươi cười, hứng thú dẫn Sở Nam xuống núi, trước khi , Kim Tuyệt còn thêm:

      - Ba ngày sau chúng ta tiến vào trong Thập Vạn Đại Sơn thăm dò chút, xem đến cùng xảy ra chuyện gì, mọi người đều hiểu tầm quan trọng của Thập Vạn Đại Sơn đối với trấn Tự Do này.

      Nghe vậy, vẻ mặt những người khác cũng trở nên nghiêm trọng, sau đó khẽ gật đầu.

      Lại lần nữa trở lại khách điếm, Hắc Tâm Diêm Vương hỏi:

      - Ngươi tên gì?

      Sở Nam do dự hồi, cuối cùng :

      - Lâm Vân!

      Sở Nam cũng ra tên của mình, cuộc sống ở trấn Tự Do đối với chỉ như giấc mộng, dùng tên lâm Vân là bởi vì đọc giống hai chữ phía sau của Nam Cung Linh Vân.

      - Ngươi muốn ăn gì?

      - Có thịt ?

      Sở Nam lúc này cũng khách khí nữa, mặc dù màn thầu lúc trước mùi vị cũng tồi, nhưng năng lượng quá ít, thịt vẫn bổ sung năng lượng nhanh hơn.

      - theo ta!

      Hắc Tâm Diêm Vương dẫn Sở Nam đến phòng bếp, sau đó quay sang hỏi:

      - Ngươi có thể ăn bao nhiêu ta làm cho ngươi bấy nhiêu!

      - Đa tạ tiền bối.

      Vẻ mặt Sở Nam liền trở nên vui vẻ, cầm miếng thịt mà Hắc Tâm Diêm Vương đặt lên bàn ăn cách thuần thục, thịt năm bàn lập tức bị quét sạch.

      Vừa ăn xong Hắc Tâm Diêm Vương lại từ trong bếp đem ra cho khối thịt lớn, Sở Nam cũng ăn thả sức. Thịt Hắc Tâm Diêm Vương đưa tới cũng càng lúc càng lớn, về sau là nguyên cả con ma thú.

      Hăng hái chiến đấu canh giờ, Sở Nam mới ợ cái, Hắc Tâm Diêm Vương cũng lau mồ hôi đầu, sốt ruột hỏi"

      - no chưa?

      - Cũng gần rồi, nếu như còn ta cũng có thể ăn tiếp.

      Lời này của Sở Nam là , Lãnh Diện Diêm Vương thấy màn như vậy liền :

      - Kinh.

      xong liền quay người rời .

      - Đối với thịt vừa rồi ngươi ăn, ngươi có cảm giác gì?

      Sở Nam hồi tưởng lại, lúc này mới phát mỗi miếng thịt vừa rồi ăn đều có mùi vị giống nhau, nhưng đều có điểm chung đó là ăn rất ngon, cực kỳ ngon.

      Hắc Tâm Diêm Vương dường như biết suy nghĩ trong lòng , tiếp tục :

      - Nếu như ăn no rồi làm việc !

      - Ừ.

      - Đổi bộ quần áo khác, để trọng kiếm lưng ngươi, trước hết đổ đầy nước vào trong lu, nhớ kỹ, ngươi chỉ được lấy nước tại nơi duy nhất trong đầm, là chỗ mà nước từ thác đổ xuống!

      Sở Nam cũng hai lời, thay bộ y phục, lưng là trọng kiếm 800 cân, chọn hai cái thùng gỗ khác đến chỗ thác nước theo lời Hắc Tâm Diêm Vương.

      Nhìn bóng lưng Sở Nam rời , Hắc Tâm Diêm Vương lẩm bẩm :

      - xuất của ngươi kỳ tích, ngươi mang đến cho chúng ta những kỳ tích gì?
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 28: THÁC NƯỚC, THỎ RỪNG

      - Chỉ được lấy nước tại nơi trong đầm, mà nơi đó là nơi nước từ thác đổ xuống?

      Sở Nam khẽ lẩm bẩm, nhìn thác nước cao hơn trăm trượng, ngước từ bên trút xuống vừa nhanh vừa xiết, theo tiếng ầm ầm vang dội, nước chảy xuống lập tức bắn ra vô số bọt nước, tạo nên màn hơi nước dày đặc.

      Nước chảy phảng phất như mãnh thú lao xuống, có thể thấy kình đạo đến tột cùng bao nhiêu, có thể đủ để công phá mặt đất thành đâm, công phá đá nát vụn.

      Mà Sở Nam phải đến nơi có lực đạo lớn nhất của thác nước để lấy nước.

      Sở Nam chút sợ hãi, chút do dự, nhanh chóng cởi toàn bộ xiêm y, đương nhiên cũng tạm thời đặt trọng kiếm qua bên, sau đó nhảy vào trong nước, bơi về phía trung tâm, bị thác nước đổ xuống khiến Sở Nam lập tức dâng lên cổ cảm giác hít thở thông.

      Tiếng vang đinh tai nhức óc giống như sấm rền, thác nước dữ dội đánh vào như đánh vào những tảng đá khiến cảm thấy cơ thể giống như muốn tan nát.

      quá ba phút, Sở Nam khó khăn từ dưới thác nước chui ra, vẫy vùng trong nước sau đó ngoi đầu lên cố gắng hít lấy khí, mặt còn chút huyết sắc nào, toàn thân đỏ bừng, màu chảy đầy.

      - Nếu như phải nhờ công dụng của long đan, đừng là duy trì ba phút, chỉ e vừa chạm vào liền tiêu mạng rồi.

      Trong đầu Sở Nam xẹt qua suy nghĩ này, trong mắt lóe lên tia kiên định, lại lần nữa bơi về phía dưới thác nước, chịu cho nước chạy xiết oanh kích lên người.

      - Kiên trì, nhất định phải kiên trì!

      Trong lòng Sở Nam cũng ngừng cổ vũ bản thân, sau đó liền bắt đầu tu luyện Thủy nguyên lực của Nghịch Càn Khôn trong nước, nhưng vừa mới tu luyện trong thân thể đột nhiên truyền đến cỗ cảm giác đau đớn kịch liệt, Sở Nam thậm chí nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên, tựa như đem khối sắt nung đỏ ngâng vào trong nước.

      Lần này, Sở Nam kiên trì nữa, trực tiếp chui ra khỏi thác nước, bởi vì nghĩ đến việc thủy khắc hỏa, mà ngày hôm qua vừa mới tôi luyện Tịch Diệt chi hỏa xong, cả hai tương khắc tương trùng, hiển nhiên đau nhức vô cùng kịch liệt.

      - Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Kim sinh thủy…. Cứ như vậy mà , chẳng lẽ ta phải dùng Hỏa nguyên lực tôi luyện cơ thể xong lượt mới có thể dùng Thổ nguyên lực tôi luyện thân thể, sau đó là Kim nguyên lực, sau Kim nguyên lực mới là Thủy nguyên lực…

      Sở Nam thầm lẩm bẩm, lại tiến vào trong thác nước, chịu đựng tra tấn, chỉ có điều tu luyện Thủy nguyên lực nữa, thầm nghĩ:

      - Ba ngày sau là đến Lãnh Diện Diêm Vương, sau đó là Phong lão đầu, rồi từ Phong lão đầu bắt đầu dùng Ngũ Hàng nguyên lực tôi luyện, bây giờ phải lợi dụng mọi hoàn cảnh để khiến cường độ thân thể trở nên mạnh mẽ hơn!

      Lần này Sở Nam kiên trì được bảy phút, nghĩ ngơi lát, lại chui xuống dưới thác nước….

      Tám phút….

      Mười phút….

      Mười phút….

      Đợi đến lúc trời gần tốt Sở Nam cũng chỉ còn có thể kiên trì dưới thác nước khoảng chừng mười phút rưỡi, nằm bên cạnh bờ, đầu ngẩng lên trời, lẩm bẩm:

      - Thời gian càng lúc càng lâu, kiên trì thêm mỗi giây đều khó khăn vô cùng, biết lúc nào mới có thể kiên trì đến hai mươi phút!

      Đợi đến khi hồi khí, Sở Nam đem thùng nước đến chỗ đầm, đựng đầy hai thùng, mặc quần áo lên cơ thể dính chút máu và mồ hôi, bưng nước tập tễnh trở về trấn Tự Do.

      Sau khi đổ nước vào trong lu, Hắc Tâm Diêm Vương xuất phía sau , ngữ khí vẫn lạnh lùng như bình thường:

      - chuẩn bị xong thịt cho ngươi!

      - Đa tạ tiền bối.

      Mặc dù nghe bọn họ muốn nghiên cứu quái thai của , nhưng cũng biết bọn họ muốn nghiên cứu cái gì, thế nhưng Sở Nam vẫn rất cảm động, Sở Nam hiển nhiên biết màn ở dưới thác nước đều rơi vào trong mắt của năm đại Võ Quân, trong đó có cả Hắc Tâm Diêm Vương.

      Đợi Sở Nam ăn xong, Hắc Tâm Diêm Vương dẫn đến cái phòng , trong phòng có đống thỏ rừng, Hắc Tâm Diêm Vương :

      - Ngươi thích dùng trọng kiếm vậy ngươi hãy dùng trọng kiếm lột da những con thỏ rừng này, đem thịt và xương của nó tách ra, tốt nhất là đừng để khúc xương nào vỡ vụn!

      xong cũng đợi Sở Nam đáp lời Hắc Tâm Diêm Vương bỏ , lúc tới cửa lưu lại câu.

      - Nếu như đến sáng mai ngươi vẫn thể đem thịt và xương tách ra hoàn hảo ngai mai ngươi có cơm ăn!

      Sở Nam nhìn thỏ rừng đầy đất, cơ thể chúng hề có vết thương nào, thế nhưng đều chết thể chết được nữa, sau đó lại nhìn trọng kiếm trong tay chút, khẽ lẩm bẩm:

      - Dùng trọng kiếm 800 cân này để tách thỏ rừng chết? Hắc Tâm Diêm Vương này đúng là kỳ quái, đầu bếp, lại tu luyện Thủy nguyên lực, muốn nghiên cứu ta, nhưng lại để ta tách thịt và xương thỏ rừng, muốn làm gì? phải là bồi dưỡng ta thành đầu bếp chứ?

      Trong lòng Sở Nam có rất nhiều nghi vấn, thế nhưng việc quan trọng nhất trước mắt đó là đêm nay phải tách được thịt và xương hoàn toàn của con thỏ, bằng ngày mai có cơm ăn.

      Dùng trọng kiếm mổ thỏ, giống như người khổng lồ dùng kim châm vậy.

      Vừa chém xuống kiếm, Sở Nam dùng lực rất , thế nhưng con thỏ rừng vẫn trở thành mảng huyết nhục mơ hồ.

      Sở Nam đổi lưỡi kiếm thành mũi kiếm nhàng xẹt qua, vừa rạch đến yết hầu của con thỏ thứ hai, tay hơi run chút xương cốt của con thỏ này liền đứt gãy….

      Đến con thỏ thứ ba, Sở Nam rất cẩn thận, rốt cuộc cắt được da bụng, muốn thở phào hơi lại nghe "răng rắc" tiếng, thỏ rừng lại bị hủy.

      Cũng may Sở Nam từ biết mình khác người, cố nhẫn nhịn đơn lạnh lẽo, mặc dù biết bản thân đứt đoạn kinh mạch nhưng vẫn siêng năng cố chấp tu luyện Diễm Hỏa Quyết và Mãng Sơn Quyết, tính nhẫn nại có thể phải bình thường.

      Bằng , giờ phút này Sở Nam nhất định vô cùng bực bội chán nản mà thể tiếp tục kiên trì nữa.

      Thở hơi dài, Sở Nam cầm con thỏ thứ tư lên….

      Con thứ tám, thứ hai mươi, thứ ba mươi sáu….

      Cứ như vậy cho đến con thỏ thứ tám mươi Sở Nam mới lột da được con thỏ, lúc hoàn toàn tách ra đến canh ba.

      Sở Nam dám lãng phí dù chỉ giây, tranh thủ thời gian tách thịt và xương, nhưng so với lột da lần này càng khó hơn gấp trăm ngàn lần. Ngay cả chỉ hít thở nặng nề chút xương cốt cũng đoạn rồi….

      Canh năm, Sở Nam tách được 200 con thỏ, thế nhưng vẫn chưa thành công, xương cốt lưng còn đỡ, nhưng đến phần bụng, và phần cổ xương cốt quả quá giòn, quá khó khăn….

      Hắc Tâm Diêm Vương đến, nhìn xuống mặt đất, hai lời, trong tay lập tức ngưng tụ băng kiếm, hất con thỏ lên trung, xẹt xẹt vào nhát, băng kiếm cực lớn liền biến mất, da thỏ rừng, thịt thỏ rừng, xương cốt thỏ rừng đều phân thành ba, da còn chút thịt, xương cũng có chút thịt nào, mà hình dạng của thịt vẫn còn duy trì bộ dạng của con thỏ rừng….

      - gánh nước !

      Hắc Tâm Diêm Vương xong liền bỏ .
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    5. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 29: RÈN SẮT, VÙI ĐẤT

      Sở Nam bụng trống rỗng đến thác nước, trong đầu vẫn nhớ lại đao kinh diễm của Hắc Tâm Diêm Vương.

      Chui vào trong thác nước, chịu đựng áp lực to lớn, Sở Nam vẫn nghĩ đến việc Hắc Tâm Diêm Vương dùng đao như thế nào, thủ pháp ra sao mà có thể lột da tách thịt như vậy. Sở Nam để ý đến gian, lại bắt chước động tác của Hắc Tâm Diêm Vương, hết lần này đến lần khác….

      Sở Nam nghĩ đến xuất thần, bất tri bất giác ngờ lại kiên trì dưới thác nước được mười lăm phút, cho tới khi đau nhức kịch liệt đến cực hạn. Nghỉ ngơi lát Sở Nam lại tiến vào trong thác nước, dưới áp lực và đau đớn, Sở Nam vung chiêu kiếm mà mình nhìn thấy liên tục, giống như khắc sâu vào trong tận xương tủy.

      Cứ tiếp tục như vậy cho đến giữa trưa, Sở Nam có thể ở dưới thác nước mười bảy phút, sau khi đựng đầy nước vào thùng, Sở Nam cũng nằm đất nghỉ ngơi mà lập tức cầm lấy trọng kiếm, múa theo hình ảnh trong đầu….

      Lần thứ nhất còn có chút lưu loát, thể hoàn toàn xuất ra, nhưng sau vài chục lần cũng coi như cũng giống chút bề ngoài, trong lòng Sở Nam vui mừng, vung trọng kiếm trong tay nhanh hơn, muốn mình càng lúc càng thuần thục hơn.

      Tại phía xa đỉnh núi, Hắc Tâm Diêm Vương theo dõi nhìn thấy toàn bộ, khuôn mặt lạnh lùng lên vẻ tươi cười.

      Sở Nam bưng nước quay trở về Diêm Vương điếm, lập tức tiến vào trong gian phòng, tìm lũ thỏ rừng, trọng kiếm ngừng nhảy múa trong trung, lúc Sở Nam thu kiếm con thỏ rừng được tách xong, chỉ có điều, con thỏ biến thành thịt nát, có giống con thỏ rừng mà Hắc Tâm Diêm Vương tách.

      - Ăn cơm .

      Thanh của Hắc Tâm Diêm Vương ở bên ngoài vang lên, Sở Nam vội vàng chạy ra ngoài, sớm đói bụng đến phát điên, lúc chạy đến phòng bếp, vừa nhìn thịt mặt bàn đều là thịt thỏ, yết hầu Sở Nam ừng ức tiếng, tay trái con thỏ, tay phải con thỏ, mỗi bên cắn cái, ngờ lại có hai mùi vị, thầm nghĩ:

      - phải toàn bộ thỏ này mỗi con đều có mùi vị khác nhau chứ?

      lúc lâu sau, Sở Nam gần no bụng, trong lòng càng kinh ngạc hơn, khẽ lẩm bẩm:

      - Hơn 100 con thỏ, mùi vị mỗi con đều giống nhau!

      Ăn cơm xong, Hắc Tâm Diêm Vương lại để Sở Nam đến thác nước, buổi tối lại để Sở Nam tách thỏ rừng, bắt buộc nhất định phải đạt được tiêu chuẩn của Hắc Tâm Diêm Vương.

      Ngày thứ hai cứ như vậy qua ….

      Lúc màn đêm ngày thứ ba buông xuống Sở Nam có thể ở dưới thác nước hai mươi phút, tách thỏ rừng cũng được tám phần hỏa hầu.

      Đợi đến khi Sở Nam đem nước đổ vào trong lu Lãnh Diện Diêm Vương bỗng nhiên giống như u linh xuất phía sau , lạnh lùng thốt ra chữ:

      - !

      Sở Nam theo Lãnh Diện Diêm Vương rời , nhìn bóng lưng Lãnh Diện Diêm Vương, trong lòng thầm nghĩ:

      - mỗi câu đều chỉ chữ thôi sao? là quái!

      Sau khi đến nơi, Lãnh Diện Diêm Vương lại ném cho quyển sách, lại :

      - Thuộc!

      Sở Nam liếc nhìn cuốn sách, bên trong ghi chép đủ loại thuốc, còn có hình ảnh minh họa, Sở Nam vừa nhìn hiểu Lãnh Diện Diêm Vương muốn học thuộc toàn bộ quyển sách này.

      Mặc dù Sở Nam biết bọn họ đến tột cùng muốn nghiên cứu cái gì, thế nhưng Sở Nam hiểu rất , nếu mình thuộc thứ này rất hữu dụng, vì vậy Sở Nam lập tức học thuộc các loại kỳ hoa dược thảo.

      Ngày tiếp theo, lúc Sở Nam nhồi nhét các loại dược thảo vào trong đầu năm đại Võ Quân, còn có võ giả cấp Đại Võ Sư của trấn Tự Do đều tiến vào trong Thập Vạn Đại Sơn.

      Chuyến này, kéo dài cho đến lúc trời tối mới trở về….

      Sở Nam rất muốn hỏi bọn họ kết quả thế nào, có tra được gì , thế nhưng chợt nghĩ, có hỏi Lãnh Diện Diêm Vương cũng phí công, chỉ chữ làm sao mà đoán ra đến tột cùng bao hàm bao nhiêu ý tứ?

      Lãnh Diện Diêm Vương cũng để ý đến Sở Nam, chỉ để Sở Nam xem quyển sách kia, lúc đói bụng đến phòng bếp, Hắc Tâm Diêm Vương chuẩn bị đầy đủ thức ăn.

      Sau ba ngày, Sở Nam liền đến Thiết Khí phường của Phong lão đầu, vốn Sở Nam cho rằng Phong lão đầu là người thích , nào ngờ Phong lão đầu cũng biến thành người kiệm lời, chỉ ném cho Sở Nam khối sắt nặng chừng 50 cân và cái thiết chùy, bắt Sở Nam đập khối sắt 50 cân đó thành cân.

      Nhìn thấy tình huống này, toàn bộ nghi vấn trong lòng Sở Nam, ví dụ như đây đến cùng là nơi nào, Nam Cung gia là tồn tại ra sao, kể cả kế hoạch muốn nhờ Phong lão đầu phóng xuất hỏa diễm để bản thân tu luyện đều chôn sâu trong lòng, cứ hết lần này đến lần khác đập mạnh xuống khối sắt.

      Đồng thời, Sở Nam cũng bắt đầu tu luyện Hỏa nguyên lực, Hỏa nguyên lực bên trong Thiết Khí phường cũng tương đối dày đặc.

      Bởi vì Sở Nam dốc sức đập liều mạng cho nên khối sắt 50 cân bị đánh thành còn cân, đối với rèn sắt, Sở Nam vẫn luôn tự tin, dù sao từ cũng nhìn phụ thân rèn sắt cho đến khi lớn. Chỉ trong ngay Sở Nam làm cho khối sắt trở thành cân, Phong lão đầu nhìn thấy kết quả này cũng sững sốt chút, lại thở dài tiếng :

      - Nếu như tu luyện được võ quyết quả là….

      Lời của Phong lão đầu còn chưa dứt trực tiếp ném cho Sở Nam khối sắt nặng 100 cân, muốn đem khối sắt này đánh thành còn nặng nửa cân.

      Sở Nam vẫn nghe theo, trong ba ngày này, Sở Nam tổng cộng đem 300 cân sắt đánh thành hai cân, mà Hỏa nguyên lực trong người cùng nồng đậm được gần nửa.

      Tiếp theo là Cơ Tam Nương, Cơ Tam Nương càng trực tiếp hơn, đem Sở Nam chôn vùi trong tảng đất, khiến Sở Nam khác gì khối bùn đất, lại :

      - chịu nổi hãy phá vỡ nó!

      Sở Nam quả nhanh chóng chịu nổi, bầu khí của trấn Tự Do này, cài loại bầu khí áp lực này khiến thể chịu nổi, những ngày này, cũng còn thấy cảnh náo nhiệt của trấn Tự Do nữa, trấn Tự Do thoáng cái trở nên cực kỳ vắng lạnh.

      Thế nhưng, Sở Nam cũng chỉ đem những chuyện này chôn sâu trong lòng, bây giờ quan trọng nhất đối với đó là tăng cường thực lực của mình, bị bùn đất chôn vùi, hô hấp vô cùng khó khăn, khiến cho người khác cảm thấy giây sau tính mạng biến mất, tử vong cũng dần dần bao phủ. Sở Nam cắn răng, bắt đầu tu luyện Thổ nguyên lực, dùng Thổ nguyên lực trầm trọng tôi luyện thân thể….

      Ở bên ngoài, Cơ Tam Nương và năm người Phong lão đầu tập hợp lại với nhau, Kim Tuyệt :

      - Đây có thể là nguy cơ lớn nhất của trấn Tự Do chúng ta lần này, có lẽ nếu qua được ải này trấn Tự Do biến mất. Mọi người có biện pháp gì ?

      có người trả lời, chỉ có trầm mặc, lúc lâu sau, Cơ Tam Nương lại :

      - Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn trấn Tự Do bị hủy diệt hay sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà bỏ sao?

      - ? Chúng ta có thể đâu đây? Thiên hạ mặc dù lớn, nhưng có chỗ nào dung thân người của trấn Tự Do! Người ở bên ngoài gọi trấn Tự Do là gì? Gọi là trấn Tội Ác!

      Phong lão đầu tự giễu .

      - Lưu!

      Lãnh Diện Diêm Vương chỉ gỏn gọn chữ.

      Kim Tuyệt lại :

      - Được rồi, dù sao chúng ta cũng bị bức đến đường cùng, bước tính bước, cùng lắm liều mạng với bọn chúng!

      Năm người gật đầu nặng nề, Hắc Tâm Diêm Vương đột nhiên :

      - Các ngươi thấy tên tiểu tử Lâm Vân này thế nào?

      - tệ!

      Lãnh Diện Diêm Vương lần này phá lệ phun ra hai chữ mà trước nay chưa từng thấy, bốn người khác đều kinh ngạc nhìn Lãnh Diện Diêm Vương…
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :