Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 20: HỢP HOAN CHI ĐỘC

      Từ lúc thức tỉnh lại ở trong Huyết Mãng Sở Nam cảm thấy trong thân thể có cỗ cảm giác khô nóng, chỉ có điều bị những chuyện xảy ra, hoặc kinh hãi hoặc đại hỉ, hay thất vọng cực độ và bỏ chạy liên tục để thoát chết khiến cho cũng kịp bình tĩnh suy nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

      Đúng lúc thất thải độc vụ vào trong cơ thể cảm giác khô nóng liền bùng cháy lên, tán loạn trong thân thể Sở Nam.

      Chỉ có điều ngọn lửa này lại khiến Sở Nam cảm thấy rất kỳ lạ, hề có chút đau đớn nào, mà ngược lại khiến vô cùng hốt hoảng, hốt hoảng chưa từng có….

      Hỏa Minh thấy sắc mặt Sở Nam đại biến mặt liền lên nụ cười, gằn giọng :

      - Ta rồi, bằng vào tuổi của , ngay cả cảnh giới Võ Sư cũng đến, làm sao có thể chống cự được nhiều kịch độc của chúng ta như vậy!

      Thần sắc của Phong Dương cũng có chút kỳ quái :

      - Thứ cuối cùng mà ta ném ra ngoài chính là Thất Thải Kì Dâm Hợp Hoan Tán!

      - Thất Thải Kỳ Dâm Hợp Hoan Tán?

      Hỏa Minh nghe vậy nhất thời cũng sững sốt, hứng thú cười :

      - Ha ha ha… trúng phải Thất Thải Kỳ Dâm Hợp Hoan Tán nội trong ba canh giờ nếu thể dương điều hòa, cùng nam nữ hoan ái da thịt nứt ra, thất khiếu chảy máu mà chết.

      Sở Nam cảm giác mình sắp thể khống chế nổi ngọn lửa nhiệt trong cơ thể nữa rồi, nghe thấy lời của Hỏa Minh trái lại giống như phản xạ có điều kiện, Sở Nam quay đầu nhìn Nam Cung Linh Vân, vẻ mặt vốn tươi cười của Nam Cung Linh Vân cũng trong nháy mắt trở nên trắng bệch….

      Nam Cung Linh Vân muốn bỏ chạy, bỏ chạy khỏi nơi này, nhưng bước chân lại nhấc nổi, Vô Ảnh Thiên Ma Tán hoàn toàn khuếch tán khắp cơ thể.

      - Xà tính vốn dâm….

      Trong đầu Sở Nam đột nhiên xuất bốn chữ này, rốt cuộc cũng hiểu cảm giác khô nóng trong cơ thể mình là do nguyên nhân gì, nhất định là do ở trong bụng Huyết Mãng đem máu huyết mà nhục thể của Huyết Mãng nuốt vào nên mới như vậy, với trực giác của mình, biết rằng đến ba canh giờ bản thân khẳng định thất khiếu xuất huyết mà chết, Nam Cung Linh Vân cũng trốn thoát khỏi bàn tay của bọn chúng.

      Hỏa Minh trái lại ngừng cuồng tiếu, chậm rãi :

      - Độc hỏa thiêu chết, độc đao đâm chết được ngươi, vậy lão phu kéo dài ba canh giờ, để ngươi thể điều hòa được Dương, sau đó độc phát mà chết!

      Nghe thấy lời như vậy, Sở Nam hề do dự nữa, phải tại trước khi thất khiếu xuất huyết giết chết hai người này. Nếu dùng nắm quyền Sở Nam có lòng tin tuyệt đối, dù sao hai người bọn họ cũng là cường giả Võ Tướng, thế nhưng, Sở Nam vẫn còn vũ khí bí mật, đó là…. Long nha.

      Vì vậy liền đem long nha được ngụy trang thành đổ bỏ ra, Sở Nam nắm nó trong tay, dùng hết khí lực toàn thân phóng về phía Hỏa Minh.

      Vừa nhảy cái, Sở Nam ràng cảm thấy so với lúc trước còn cao hơn, tốc dộ cũng nhanh hơn, lực lượng cũng mạnh hơn, khỏi thầm nghĩ:

      - Chẳng lẽ là do tôi luyện trong độc hỏa lúc trước?

      Mà Hỏa Minh chứng kiến thấy Sở Nam móc ra thứ vũ hí bỏ lại càng cười điên cuồng hơn.

      - Tiểu tử, ngươi muốn dùng cái gậy bằng đất đó để giết ta sao? Ha ha ha….

      Trong lúc Hỏa Minh cười như điên dại Sở Nam đến trước mặt , Hỏa Minh thấy vậy, lập tức đem lực chú ý tập trung nắm quyền của Sở Nam, vừa rồi bị Sở Nam đánh trúng quyền, bây giờ vẫn cảm thấy đau nhức.

      Chỉ tiếc là bởi vì trọng thương, nguyên lực của Hỏa Minh ràng đủ, tốc độ né tránh so với lúc trước chậm hơn nhiều lần, Sở Nam từ trung rơi xuống, cũng dùng quyền nện đến mà trái lại cầm long nha đâm thẳng tới.

      Hỏa Minh vẫn phòng bị nắm quyền của Sở Nam, thèm để long nha vào mắt.

      Long nha đâm trúng ngực Hỏa Minh, lớp bùn đất bên ngoài lập tức nứt ra. Hỏa Minh nhìn thấy tình huống như vậy khóe miệng tràn đầy vẻ khinh miệt, người lớp nhuyễn giáp, há có thể sợ thứ bỏ này đâm thủng sao?

      Hỏa Minh cưỡng ép vận khởi chút nguyên lực cuối cùng, muốn phản công lại Sở Nam.

      Thế nhưng, ngay lúc Hỏa Minh đem toàn bộ nguyên lực tập trung tại nắm quyền bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó đâm rách nhuyễn giáp, đâm vào trong ngực ….

      - chết !

      Sở Nam lúc này khuôn mặt đỏ rực khác thường, gầm lên tiếng giận dữ, toàn lực đâm về phía trước, long nha trực tiếp xuyên qua ngực Hỏa Minh.

      - Đây….

      Vẻ mặt Hỏa Minh tràn ngập sợ hãi, cảm thấy sinh mạng của mạnh nhanh chóng tiêu tán, thể tưởng tượng nổi, khẽ thào:

      - Làm sao có thể? dùng cây gậy bùn đó đâm xuyên nhuyễn giáp của ta? Là vì sao…

      Nghi vấn của Hỏa Minh vĩnh viễn có đáp án, đương nhiên biết, thứ giết chết phải là cái gậy bỏ , mà là long nha có thể cắt phá lân phiến của Huyết Mãng.

      Hai con mắt dần tối trừng lên, Hỏa Minh cứ như vậy ngã cắm đầu xuống đất, chết nhắm mắt.

      Mà Sở Nam lại rút long nha ra, hướng về phía Phong Dương truy sát, cảm thấy thân thể mình sắp nổ tung, dục vọng mãnh liệt muốn tìm chỗ để phát tiết, tư tưởng lúc này còn nằm trong khống chế của nữa….

      Phong Dương mặc dù cảm thấy cây gậy nát này có có chút gì đó ổn, nhưng cũng quá mức coi trọng, nhưng nhìn thấy Sở Nam dùng cây gậy nát này đâm chết Hỏa Minh trong lòng vô cùng khiếp sợ, vội vàng xuất ra nắm Hồi Nguyên Đan từ trong nhẫn trữ vật, ngụm nuốt vào, muốn nguyên lực nhanh chóng khôi phục để trốn thoát khỏi nơi này.

      Thế nhưng Phong Dương vừa mới nuốt Hồi Nguyên Đan vào thân ảnh của Sở Nam bắn đến, tốc độ còn nhanh hơn cung tên, trung lập tức để lại đạo tàn ảnh. Ngay lúc Phong Dương muốn bỏ chạy long nha đâm vào sau lưng .

      Trong nháy mắt, long nha đâm xuyên cơ thể….

      Tất cả toàn bộ suy nghĩ của Phong Dương trong nháy mắt đình chỉ lại, và Hỏa Minh bố trí kế hoạch vô cùng tinh vi cẩn thận, tuyệt đối có chút sơ hở, ngờ lại bị tên tiểu tử đột nhiên xuất phá hỏng.

      Hơn nữa, hai cường giả Võ Tướng là và Hỏa Minh ngờ lại chết trong tay tên tiểu tử có chút nguyên lực ba động này.

      cam lòng, nhưng cho dù cam tâm nữa cũng chỉ có thể ngã xuống đất bỏ mạng.

      Sở Nam ngang nhiên giết chết hai người, nội tâm căng thẳng như dây cung rốt cuộc cũng thoáng thả lỏng, mà lúc vừa thả lỏng dục hỏa ngập trời cũng tràn ngập thân thể , đem toàn bộ lý tính và tư tưởng của cắn nuốt sạch ….

      Nam Cung Linh Vân nhìn thấy biểu của Sở Nam vô cùng khiếp sợ, lại nhìn thấy hai người Hỏa Minh và Phong Dương bị giết chết trong lòng cũng thở phào.

      Thế nhưng, ngay sau đó, Nam Cung Linh Vân liền nhìn thấy ánh mắt đỏ rực tràn ngập dục vọng của Sở Nam, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lạnh buốt, giống như rơi vào địa ngục Cửu U.

      Sở Nam từng bước đến gần Nam Cung Linh Vân….

      Vẻ mặt vốn bình thản của Nam Cung Linh Vân sớm biến mất còn chút gì, giọng trở nên kinh hoảng, mơ hồ còn có chút cầu xin:

      - Đừng…. đừng… đừng có qua đây….

      Nghe thấy thanh này, Sở Nam mất lý trí ngờ lại dừng bước, cắp mắt của trở nên đỏ rực, trong mắt tràn ngập thống khổ vô tận, gân xanh trán nổi lên, khóe mắt, lỗ mũi, khóe miệng đều có máu tươi chảy ra, cơ bắp toàn thân căng lên, lỗ chân lông vừa thô vừa to bắt đầu rỉ ra máu tươi, thoạt nhìn khủng bố đến cực điểm, phảng phất như muốn bành trướng lên, sắp nổ tung đến nơi vậy.

      Nam Cung Linh Vân nhìn thấy vậy cũng có chút đành lòng, thế nhưng nàng lại hi vọng, hi vọng kì tích có thể phát sinh….

      - Grào…

      Sở Nam ngửa mặt lên trời thét dài tiếng, thanh phát ra như tiếng long ngâm.

      Sau đó, giống như con dã thú phóng nhanh về phía Nam Cung Linh Vân…
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    2. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 21: THƯƠNG HOA LỆ

      Thân thể Sở Nam có thể chống đỡ được độc hỏa, nhưng những tán lá lớn dùng để che chắn những bộ vị trong yếu sớm trở thành tro tàn, ngay cả đầu của cũng bị đốt sạch….

      Nhìn khuôn mặt của Sở Nam tiến đến gần, lại nhìn hai mắt đỏ rực và thân thể xích lõa, trong lòng Nam Cung Linh Vân bắt đầu run rẩy, bắt đầu co quắp.

      Nam Cung Linh Vân biết Thất Thải Kỳ Dâm Hợp Hoan Tán là loại kịch độc như thế nào.

      Lại càng biết , thứ chờ đợi nàng tiếp theo chính là vận mệnh bi thảm như thế nào.

      Mùi máu tươi nồng đậm cùng khí tức nam nhân người Sở Nam cứ như vậy tràn vào trong mũi Nam Cung Linh Vân.

      Tiếp đó, thân thể mảnh vải che thân của Sở Nam giống như thái sơn áp đỉnh, chiếm hữu lấy thân thể cứng ngắc của nàng, đem nào xô ngã xuống đất, hơi thở gấp gáp vang lên bên tai nàng, thân thể vốn suy yếu lại bị Sở Nam thô bạo xô ngã nên càng bị thương nặng.

      Tất cả thông minh và trí tuệ của nàng trước mặt lực lượng tuyệt đối đều biến mất còn chút tăm hơi, nàng bây giờ ngay cả giơ tay lên phản khác chút hay sức lực để bạt tai Sở Nam cái cũng có.

      Việc duy nhất nàng có thể làm đó là bất lực, ánh mắt bi thương tan nát cõi lòng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc lại mơ hồ thể thấy , giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt của nàng trượt xuống.

      Sở Nam bị Thất Thải Kỳ Dâm Hợp Hoan Tán, còn có mật rắn trong bụng Huyết Mãng khiến mất lý trí, lỗ mãng đem thân áo tím của nàng xé nát bấy, thân thể như bạch ngọc ngay lập tức xuất dưới thân thể ….

      chưa từng trải qua chuyện này, nhưng giờ phút này, dựa vào bản năng của nam nhân, Sở Nam thầy cũng tự biết….

      Hai tay ngừng lui tới người Nam Cung Linh Vân, cùng lúc đó, hề có bất kỳ khúc dạo đầu hay chuẩn bị gì, chút thương hoa tiếc ngọc, thô bạo tiến vào.

      Cảm giác đau đớn xé rách khiến Nam Cung Linh Vân hét lên tiếng, thế nhưng lại cắn môi lại, cố nén nhịn. giống như nữ nhân bình thường, hoặc kêu trời hét đất hoặc bi phẫn tuyệt vọng….

      Nàng vô cùng tỉnh táo và quật cường, thế nhưng lệ vẫn rơi đầy mặt, gắt gao cắn chặt môi nhịn đau, gương mặt tái nhợt lặng lẽ chịu đựng, chỉ có điều sâu trong đôi mắt chưa từng nhắm lại chính là ngọn lửa cừu hận hừng hực thiêu đốt.

      Thể xác và tinh thần của Nam Cung Linh Vân sớm chết lặng, mặc cho thở gấp, mặc cho điên cuồng nhấp nhổm, từng giọt nước mắt trong suốt cực kỳ bi thảm từ khóe mắt xẹt qua khuôn mặt nữ tử, lăn xuống đất, vỡ tan

      Vỡ tan chỉ là nước mắt, mà là cả trái tim….

      Thất lâu sau, cuồng phong rốt cuộc cũng đình chỉ hoành hành, sóng to gió lớn cũng biến thành gió êm sóng lặng….

      Sở Nam sau khi phát tiết té xỉu đất, bất tỉnh nhân ….

      Mà Nam Cung Linh Vân, trong con ngươi cũng bừng lên ngọn lửa cừu hận, chịu đựng đau nhức kịch liệt, giãy dụa bò dậy, đẩy Sở Nam qua bên, cầm lấy long nha giết chết Hỏa Minh và Phong Dương trong tay, nhằm về phía ngực Sở Nam, chút do dự đâm xuống.

      Long nha có thể là thần binh lợi khí, dễ dàng đâm vào huyết nhục cường hãn của Sở Nam, máu tươi giống như hoa đỗ quyên lập tức nở rộ ngực Sở Nam….

      Chỉ cần đâm sâu vào thêm chút tính mạng của Sở Nam lập tức kết thúc. Mộng tưởng muốn trở thành tuyệt thế cường giả của cũng theo đó mà biến mất.

      Thế nhưng, cánh tay của Nam Cung Linh Vân lại dừng lại, rốt cuộc cũng đâm xuống.

      Nhìn đoá huyết hoa ngực Sở Nam, Nam Cung Linh Vân nhớ đến lời của : "Có ta ở đây, bọn chúng thể bắn ngươi ."

      Lại nhớ đến ràng địch lại Hỏa Minh và Phong Dương mà vẫn dốc sức vì nàng mà liều mạng, lại nhớ đến vẻ mặt ôn nhu tươi cười khi quay đầu nhùn nàng, nhớ đến ở trong độc hỏa và độc đao khiến cho trong lòng nàng thương tâm, nhớ tới lúc nhìn thấy trong lòng nàng có chút vui mừng….

      Lại nhớ đến chuyện này cũng phải do ý muốn của , tất cả đều là do Thất Thải Kỳ Dâm Hợp Hoan Tán đáng chết đó….

      Nhớ đến việc nếu nàng bây giờ rơi vào tay Vạn Độc Môn, chỉ đem đến hồi tai kiếp cho Nam Cung gia mà chính nàng có lẽ cũng có kết quả bi thảm….

      - Chẳng lẽ đây là số mệnh? Đây gọi là thiên ý? Đây gọi là tạo hóa trêu người?

      Từng giọt nước mắt lăn mặt Nam Cung Linh Vân giống như từng nốt nhạc vang lên khúc Thương Hoa Lệ bi thương.

      Nam Cung Linh Vân rơi lệ, bởi chính thứ quý nhất trong cuộc đời nàng bị cướp đoạt, nam nhân lạ lẫm này mang đến cho nàng khuất nhục vô tận, lệ rơi ngừng, nàng để cho nước mắt mình giống như nước tràn vỡ đê tùy ý rơi xuống, thời khắc này giống như nàng muốn để toàn bộ nước mắt của đời mình trút xuống.

      Hồi lâu sau, Nam Cung Linh Vân xóa nước mắt khóe mắt, khuôn mặt khôi phục lại kiên nghị, lảo đảo đến bên cạnh Phong Dương, lấy nhẫn trữ vật tay .

      Sau khi chủ nhân chết nhẫn trữ vật cũng biến thành vật vô chủ.

      Nam Cung Linh Vân nhàng đưa vào đạo nguyên lực, đem toàn bộ giải dược bên trong nhẫn trữ vật lấy ra, tìm cả buổi rốt cuộc cũng tìm được giải dược của Vô Ảnh Thiên Ma Tán.

      Sau khi ăn vào, nửa canh giờ sau toàn bộ kịch độc Vô Ảnh Thiên Ma Tán trong cơ thể Nam Cung Linh Vân cũng được giải trừ, nhưng vẫn hoàn toàn khôi phục lại, lúc nàng chuẩn bị rời bỗng nhiên cảm thấy vị trí giữa hai chân đau đớn thôi.

      Nam Cung Linh Vân vốn định cứ như vậy rời , nhưng hiểu tại sao trong lòng như chết lặng của nàng lại bỗng nhiên gió mà nổi lên chút dao động, nàng quay đầu nhìn nam tử chìm trong hôn mê kia, chậm rãi tới, nhặt long nha lên, viết đất hàng chữ: ngươi cứu ta mạng, rồi lại ô nhục ta, lần sau nếu như gặp lại, nhất định lấy mạng ngươi.

      Sau đó, Nam Cung Linh Vân đứng dậy, cũng cầm luôn long nha thoạt nhìn tồi tàn vẫn còn từng giọt máu Sở Nam theo. Nam Cung Linh Vân biết tại sao nàng lại muốn mang long nha này theo, dù sao tuyệt đối cũng phải bởi vì nó là thần binh lợi khí, mặc dù long nha có thể dễ dàng xuyên thủng nhuyễn giáp của hai người kia, nhưng đời này, thứ có thể đâm thủng nhuyễn giáp nhiều vô kể, Nam Cung Linh Vân cũng chưa bao giờ nghĩ rằng nó là tuyệt thế thần binh lợi khí gì….

      Có lẽ, đó là bởi vì thứ này có liên quan đến ….

      Nam Cung Linh Vân rời , Sở Nam vẫn còn trong hôn mê.

      Trong hôn mê, Sở Nam cảm thấy mình nằm mộng, mơ thấy mình biến thành cầm thú, làm ra hành vi bằng cầm thú, muốn khống chế tất cả động tác, muốn che chở đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh kia chứ phải mang đến cho nàng tổn thương, thế nhưng lại khống chế nổi, vì vậy rất thống khổ, vạn phần thống khổ….

      Lúc trăng lên cao, ánh trăng phủ xuống Sở Nam cũng từ trong hôn mê tỉnh lại, hiểu, khóe mắt của vẫn còn treo giọt nước mắt.

      Sở Nam nhìn bốn phía, nhìn thấy hai cổ thi thể, nhìn mảnh chiến trường, toàn bộ hồi ức lại lần nữa tràn về, nhớ đến cuối cùng mình giống như dã thú, xông về phía nàng…. Nữ nhân có đôi mắt lấp lánh trong suốt….

      - K…h…ô…n…g…!

      Sở Nam gầm lên giận dữ, tiếng gào thét vô cùng thê lương:

      - Ta sao có thể tổn thương nàng? Ta thà mình chết cũng muốn tổn thương nàng.

      Sở Nam đập tay vào ngực, vết thương ngực còn chưa khép miệng lại lần nữa vỡ ra, máu tươi theo đó chảy ra ngoài.

      Rống đến khi cuống họng cảm thấy đau, rống đến khi yết hầu ho ra máu, Sở Nam mới chán nản quỳ xuống đất, bỗng nhiên nhìn thấy hàng chữ, sau khi xem xong mặt Sở Nam lại lộ ra nụ cười, khẽ lẩm bẩm:

      - Ta tìm được nàng, ta nhất định tìm được nàng, cho dù…. Có chết trong tay nàng nữa….

      thanh quanh quẩn lâu trong núi…
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    3. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 22: TỰ DO TRẤN

      đóa huyết hoa nở rộ ngực Sở Nam, lộ vẻ có chút dị.

      Sở Nam căn bản cũng băng bó vết thương, bởi vì thân thể của được long đan cải tạo cho nên năng lực hồi phục vết thương rất mạnh. Mà khi miệng vết thương khép lại Sở Nam lại cầm chiếc long nha khác đâm phía huyết hoa….

      Sở Nam muốn ngực của luôn nở rộ đóa huyết hoa cho đến khi tìm được nàng.

      Sở Nam thể kích phát ra được nguyên lực trong cơ thể nên vẫn dùng cách thức đánh lửa cổ xưa nhất, sau đó đem thi thể của Hỏa Minh và Phong Dương ném vào trong ngọn lửa. Sở Nam cũng lột y phục người bọn chúng xuống để mặc lên người mình, trái lại ném toàn bộ vào lửa, tất cả lập tức hóa thành đống tro tàn.

      Sở Nam cũng muốn vì bộ y phục mà đem đến cho mình phiền toái to lớn, lẻ loi mình, võ quyết chưa thành, cũng muốn bị Vạn Độc Môn giết chết.

      Hơn nữa, Sở Nam thể chết được! Tuyệt đối thể chết được! còn trở lại bên cạnh cha mẹ, để bọn họ nên lo lắng cho mình. còn phải thay sư phụ báo thù, hủy diệt cả Thiên Nhất Tông, hoàn thành nguyện vọng của sư phụ….

      Còn nữa, Sở Nam phải tìm cho được nàng….

      - Ta chịu trách nhiệm với nàng, ta biết thân phận và thực lực nay của ta căn bản xứng với nàng, nhưng….

      Ánh mắt đột nhiên Sở Nam trở nên rắn rỏi giống như hàn thiết vạn năm, gằn từng chữ :

      - Ta chắc chắn khiến cho mình trở nên mạnh mẽ!

      Mặc dù đem thân thể và quần áo của Hỏa Minh và Phong Dương thiêu hủy hết, thế nhưng hai chiếc nhẫn trữ vật vẫn bị Sở Nam thu vào trong lòng, chỉ có điều bây giờ vẫn biết tác dụng của nhẫn trữ vật, mà cho dù có biết nhưng nếu thể xuất ra được nguyên lực cũng là lực bất tòng tâm mà thôi.

      Hủy thi diệt tích, đem hết mọi chuyện xử lý thỏa đáng xong Sở Nam lại hướng về phía bên ngoài khu rừng mà .

      Sở Nam biết được, toàn dựa vào cảm giác mà xông ra, thẳng cho đến khi màn đêm lại buông xuống lần nữa Sở Nam mới rời được khỏi khu rừng.

      Sở Nam ra khỏi khu rừng, chuyện thứ nhất muốn làm phải là bắt đầu bước con đường cường giả, cũng phải là mở ra khúc dạo đầu tươi sáng, cuộc sống rộng mở gì….

      Cái mà Sở Nam muốn…. đó là làm thế nào nhét đầy cái bao tử.

      Gần hai ngày có ăn cơm, lại phí hết toàn lực liều mình chiến đấu, còn loanh quanh trong khu rừng cả buổi, Sở Nam đói đến mức bụng dính vào lưng rồi, chỉ thấy đầu óc cực kỳ choáng váng.

      bao xa, Sở Nam liền đến cái thôn trấn, mặc dù là ban đêm, thế nhưng người tới lui trong trấn lại ít, có đủ loại người, có người bán hàng rong rao bán, có hán tử cường tráng, có cụ già xanh xao, còn có đám hài đồng chạy lung tung đường, đồng thời cũng có vài nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ….

      Sở Nam từ lớn lên ở Bạch gia thôn, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, trong nhất thời cũng có chút ngây ngẩn.

      Cách ăn mặc của Sở Nam lúc này rất là quái dị, thân xích lõa, ngực đóa huyết hoa, cổ đeo nghịch lân của Huyết Mãng làm trang trí, bên hông quấn lấy lá cây rộng thùng thình, long nha cũng cột vào trong đám lá cây đó, thoạt nhìn bộ dạng giống như dã nhân.

      Theo lý thuyết, ăn mặc kỳ quái như vậy kiểu gì cũng hấp dẫn chú ý của vô số người, hoặc hoài nghi, hoặc hiếu kỳ chút. Thế nhưng, Sở Nam lại thấy tất cả mọi người đều hờ hững, giống như nhìn thấy quen, ngay cả đám hài đồng hát ca dao cũng chạy qua chạy lại bên cạnh , dừng lại chút nào.

      - Cái trấn này, có gì đó quái lạ, rất bình thường!

      Đây chính là cảm giác đầu tiên của Sở Nam, Sở Nam liền vào trong trấn, muốn tìm ít đồ ăn nhét đầy bao tử rồi sau, mà vừa vài tiếng nghị luận cũng truyền vào trong tai .

      - Những ngày này, biết bên trong Thập Vạn Đại Sơn phát sinh chuyện gì?

      - Ai mà biết? Lại , ngay tại tít mãi ngoài rừng, những ma thú dường như cũng biến mất còn thấy tăm hơi nữa, giống như những ma thú này chưa từng xuất tại Thập Vạn Đại Sơn vậy.

      - kỳ quái, ta ở trong trấn Tự Do này hơn mười năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua chuyện lạ như vậy.

      - biết sau này ma thú bên trong Thập Vạn Đại Sơn có còn xuất nữa ?

      - có khả năng, ta nghe những cường giả Đại Võ Sư, Võ Tướng của trấn Tự Do liên hợp lại, chuẩn bị tiến vào Thập Vạn Đại Sơn thăm dò phen, nhìn xem bên trong đến tột cùng xảy ra chuyện gì!

      - Nếu như bên trong Thập Vạn Đại Sơn có ma thú trấn Tự Do này cũng tồn tại nữa.

      - Đúng vậy. Ồ, người vừa qua dường như có chút thú vị….

      - Ở đâu?

      - Kia kìa, tiểu tử dùng lá cây để che thân đấy.

      - Phương hướng mà vừa rồi tiến vào trấn là từ trong Thập Vạn Đại Sơn ra phải?

      - Hình như là vậy, tuổi còn trẻ, biết phạm tội gì mà lại tới trấn Tự Do này.

      Sở Nam xa, thế nhưng những lời kia cũng hiểu đại khái, trấn này gọi là trấn Tự Do, cả vùng núi rộng lớn này gọi là Thập Vạn Đại Sơn. Mà chuyện ma thú biến mất, với trực giác của Sở Nam, chuyện này hẳn có liên quan rất lớn đến Huyền Hỏa Huyết Mãng và những hung thú tề tụ kia.

      Chỉ có điều, Sở Nam vẫn còn nghi vấn: "Tại sao lại ta phạm tội gì?"

      Nghĩ đến đây, Sở Nam lại nghĩ đến nàng, trong cuộc đời , ngoại trừ mẫu thân ra nàng chính là nữ tử quan trọng nhất đối với , nàng vào Thập Vạn Đại Sơn để làm gì?

      Lúc nghĩ đến đây Sở Nam dừng lại trước cái khách điếm, bên trong bay ra mùi thơm phức khiến bụng của Sở Nam réo liên hồi, Sở Nam vào, tìm cái bàn trống ngồi xuống, những thực khách khác quay đầu liếc cái rồi lại quay đầu .

      Lúc này, người đến, hoàn toàn có bộ dạng của tiểu nhị vẫn luôn cúi đầu, nở nụ cười đầy mặt, chỉ có ngữ khí lạnh tanh:

      - Ăn cái gì?

      - Nơi này có gì ăn?

      Sở Nam có chút khó khăn hỏi, mặc dù Bạch gia thôn rất và vắng vẻ, nhưng Sở Nam cũng biết đạo lý ăn cái gì cũng phải có kim tệ, giống như những thôn dân tìm phụ thân để luyện chế thiết tiễn, mà người lúc này ngay cả hạt bụi cũng có.

      - Muốn ăn cái gì có cái đó!

      Ngữ khí này chỉ lạnh mà lại còn vô cùng cuồng vọng.

      - Có màn thầu ?

      - Mấy cái?

      - Lấy trước mười cái .

      Sở Nam chọn thứ rẻ nhất.

      Rất nhanh, mười cái màn thầu to bằng bàn tay "phịch" tiếng đặt trước mặt Sở Nam.

      Nhìn màn thầu bốc hơi nóng, Sở Nam lúc này cũng bất chấp tất cả, mỗi tay chụp lấy cái, cắn từng ngụm rồi nuốt.

      Giống như gió thu thổi qua lá vàng, chỉ trong chốc lát Sở Nam đem toàn bộ mười cái màn thầu tiêu diệt sạch .

      Mặc dù ăn hết mười cái màn thầu, thế nhưng Sở Nam vẫn cảm giác đói, lại hô:

      - Có thể thêm mười cái nữa ?

      Tiếng vừa dứt lâu sau lại có mười cái màn thầu khác đặt ở bàn của Sở Nam.

      Lần này tiểu nhị ra, nhìn Sở Nam ăn giống như gió cuốn mây tan, ngốn nga ngốn nghiến hết mười cái màn thầu lạnh giọng hỏi:

      - Còn cần ?

      Sở Nam ngẩng đầu thoáng nhìn, trong lòng có chút kiên quyết, lại gật đầu nhè .

      Mười cái màn thầu, lại mười cái màn thầu, lại mười cái màn thầu nữa….

      Các thực khách khác trong khách điếm đều tập trung toàn bộ lực chú ý về phía Sở Nam, bởi vì đến nửa canh giờ mà Sở Nam đem hơn trăm cái màn thầu nhét vào bụng.

      Tên tiểu nhị vẫn hỏi:

      - Còn cần nữa ?

      ra Sở Nam vẫn còn hơi đói, nhưng ăn đến mức chính cũng thấy phát ngượng cho nên mới lắc đầu.

      - 500 kim tệ!

      Tiểu nhị vô cùng dứt khoát .
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 23: HẮC TÂM DIÊM VƯƠNG

      - 500 kim tệ!

      Sở Nam biết những từ này nghĩa là gì, chính là muốn trả tiền, mặc dù biết vậy nhưng vẫn kinh hãi, ăn hết trăm cái màn thầu, vậy mà muốn 500 kim tệ, có nghĩa là cái màn thầu năm kim tệ sao?

      Năm kim tệ, chừng đó đủ để thôn dân của Bạch gia thôn sinh sống năm rồi….

      Mà ở đây, năm kim tệ ngờ chỉ đủ mua cái màn thầu….

      - Thế có khác gì ăn cướp?

      Sở Nam há hốc mồm, tiểu nhị vẫn nhìn , thanh lạnh lùng phát ra:

      - có kim tệ?

      - Ừm.

      Sở Nam lắc đầu, mặt tràn đầy áy náy.

      - Vây ngươi có năm Tử Tinh tệ ?

      Sở Nam lại lắc đầu, kim tệ còn có, lấy đâu ra Tử Tinh tệ?

      - Vậy ngươi có hạ phẩm nguyên thạch ?

      Sở Nam lại lắc đầu, kim tệ và Tử Tinh tệ còn mơ hồ nghe qua, còn hạ phẩm nguyên thạch này là cái quái gì cũng chưa từng nghe qua bao giờ.

      - Vậy ngươi có ma thú hạch cấp ba ?

      - có!

      Sở Nam chỉ có viên long đan, tuy nhiên dung hòa vào cơ thể của rồi.

      - Vậy người ngươi có thứ gì đáng giá đây?

      Trong suy nghĩ của Sở Nam, thứ đáng giá người quả có, cái long nha này nếu đổi thành màn thầu có lẽ ăn mười đời cũng hết, còn cái nghịch lân và long gân của Huyết Mãng nữa, ngoài ra chiếc nhẫn kia có lẽ cũng dùng được chút.

      Thế nhưng, tất cả những thứ này đều thể lấy ra, long nha, long gân và long lân nếu lấy ra dẫn đến họa sát thân, giới chỉ nếu lấy ra chừng cũng khiến Vạn Độc Môn tra ra được dấu vết.

      Bởi vậy, Sở Nam lại lần nữa lắc đầu.

      Nhìn thấy Sở Nam lắc đầu, tiểu nhị cũng giận tím mặt, vẫn dùng ngữ khí lạnh như băng :

      - như vậy có nghĩa là ngươi ăn chùa đúng ?

      Tiểu nhị lại , khí thế có vẻ trở bên bành trướng, dường như muốn lập tức động thủ dạy dỗ Sở Nam trận.

      - Ta có thể giúp các ngươi làm việc để trả tiền trăm cái màn thầu này!

      Sở Nam lập tức ra biện pháp giải quyết mà sớm nghĩ trong đầu.

      Tiểu nhị nhìn Sở Nam từ xuống dưới đánh giá, :

      - Ngươi có thể làm cái gì?

      - Các ngươi muốn ta làm cái gì ta làm cái đó!

      Nhìn thân hình Sở Nam cũng xem như rắn chắc, tiểu nhị ngoắc đầu :

      - theo ta!

      Sở Nam nghe vậy liền theo tiểu nhị, lúc , những thực khách trong quán đều nhìn Sở Nam nở nụ cười quái dị, trong ánh mắt còn có chút vẻ đồng tình nữa.

      Tất cả điều này, Sở Nam đều ….

      Chờ đến khi tới mảnh đất trống, tiểu nhị lại :

      - Đem đống gỗ này bổ xong ngươi có thể !

      Sở Nam nhìn về phía đống gỗ lập tức ngây dại, phía trước là đống gỗ, nhưng nhìn lại chắc khác gì tòa núi .

      - đồng ý sao?

      Người ở dưới mái hiên, lại là người mới đến, chưa quen cuộc sống nơi này, Sở Nam nào dám muốn, quay đầu lại nở nụ cười chất phác:

      - Nuôi cơm ?

      - Chỉ cần ngươi làm tốt muốn ăn cái gì cũng được!

      Sở Nam gãi đầu, có chút xấu hổ :

      - Có thể cho ta ăn thêm năm mươi cái màn thầu nữa ?

      Nghe vậy, tiểu nhị vẻ mặt lạnh lùng chưa từng thay đổi bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn thân thể quá cường tráng của Sở Nam, trong lòng nghĩ:

      - Bụng của chứa nổi sao? Trấn Tự Do này quả đúng là nơi toàn quái vật lui tới.

      Dù nghĩ vậy, thế nhưng tiểu nhị cũng lộ ra ngoài, mặt khôi phục vẻ lạnh lùng, bình thản :

      - Vậy ngươi phải đổ đầy nước vào cái lu kia!

      Nhìn cái lu nước, Sở Nam thở phào hơi, vẫn còn may là cái lu nước này lớn bằng cái hồ, chỉ có điều so với cái của nhà vẫn lớn hơn gấp đôi.

      Nhưng Sở Nam còn chưa kịp thở phào cơ mặt lại lần nữa co giật, bởi vì tiểu nhị tiếp:

      - Lấy nước phải qua ngọn núi kia, khoảng chừng hai mươi dặm, lấy nước ở dưới thác nước.

      Sở Nam nghe vậy chỉ có thể sững sờ gật đầu.

      Tiểu nhị rời , rất nhanh liền đem đến năm mươi cái màn thầu, cứ như vậy đưa đến trước mặt Sở Nam. Sở Nam nhìn năm mươi cái màn thầu mà trong lòng cười khổ, trước kia ở Bạch gia thôn, nhiều lắm chỉ hăn hai cái màn thầu, thế nhưng bây giờ ăn trăm cái màn thầu cũng chỉ đủ lót bụng mà thôi.

      Sở Nam cũng rốt cuộc phải ăn bao nhiêu mới đủ, nhưng biết lúc ăn thịt Huyết Mãng phải ăn bảy tám cân mới có cảm giác no bụng, năng lượng chứa trong bảy tám cân Huyết Mãng vô cùng to lớn, những năng lượng này cũng phải là trăm cái màn thầu có thể so sánh.

      - Nếu như có gì bất ngờ xảy ra những biến hóa của mình hẳn đều do viên long đan kia gây ra.

      Sở Nam với khí thế như diều hâu săn thỏ, ngay lập tức chén sạch năm mươi cái màn thầu.

      Sau đó cầm cái búa lên, bắt đầu chẻ củi.

      Vừa mới bắt đầu, Sở Nam rất thuần thục, mặc dù lực lượng của cực lớn, thế nhưng lại chính xác, búa vừa chém xuống củi liền bay , còn búa lại chém sâu vào trong tảng đá lớn.

      Chỉ nghe "ầm" tiếng tảng đá bắt đầu xuất những khe nứt, sau đó vỡ thành năm sáu mảnh.

      Sở Nam nhìn cảnh tượng trước mặt mà ngây ngẩn cả người, phải sững sờ bởi vì lực lượng của mình lớn như thế, mà đó là búa bị chẻ hỏng rồi. Nhìn tình huống cổ quái của cái khách điếm này, có lẽ cái búa này cũng phải bồi thường rồi.

      Tiểu nhị vừa đến trước mặt Sở Nam, nhìn thấy tình cảnh này lại chăm chú đánh giá Sở Nam lần nữa, thầm nhủ trong lòng:

      - Tiểu tử này cổ quái, có nguyên lực ba động, vậy mà ngờ có thể chém tảng đá lớn thành như thế.

      Đặt nghi vấn ở trong lòng sang bên, thanh lạnh như băng lại vang lên, chậm rãi :

      - cái búa tương đương với nghìn cái bánh bao!

      - A….

      Miệng của Sở Nam lúc này ngoác lớn.

      Tiểu nhị cũng thèm để ý, chỉ lạnh nhạt :

      - Ngươi phải ở đây làm thêm mười ngày!

      Sở Nam lại gật đầu, thân ảnh tiểu nhị lại biến mất, lúc Sở Nam suy nghĩ vị võ giả này rốt cuộc có tu vi gì tiểu nhị lại xuất trước mặt lần nữa, đưa cho cái búa, rồi :

      - Cẩn thận chút, búa mới, chém hư nữa phải làm thêm ba mươi ngày!

      Sở Nam cầm cái búa, thử hỏi:

      - Còn cái búa nào nặng hơn chút ?

      - Ngươi muốn nặng hơn?

      - biết nữa, cái búa này quá .

      Sở Nam rất thành .

      - Ngươi theo ta.

      Tiểu nhị vừa xong liền dẫn Sở Nam ra khách điếm, đến cái Thiết Khí phường so với Thiết Khí phường của phụ thân gấp mấy lần, với lão già lôi thôi lếch thếch:

      - Cho ta cái búa nặng chút!

      - Hắc Tâm Diêm Vương, từ lúc nào mà ngươi lại muốn mua búa chứ?

      Lão già đó trêu chọc , sau đó ném ra cái búa, bình thản :

      - Nặng 50 cân, nể mặt mũi Hắc Tâm Diêm Vương ngươi, chỉ cần mười Tử Tinh tệ là được rồi, nếu là người khác mua chỉ cần Tử Tinh tệ là đủ.

      Thấy lão nhân kia gọi gã tiểu nhị là Hắc Tâm Diêm Vương trong lòng Sở Nam chỉ muốn giơ hai tay hai chân tỏ vẻ đồng ý. Lúc trước tên tiểu nhị cái búa cũ kia có giá ngàn cái màn thầu, nếu đổi ra cũng bằng với năm mươi Tử Tinh tệ, nếu đem so với cái búa trước mặt này còn phải….

      Sở Nam còn chưa nghĩ xong thấy Hắc Tâm Diêm Vương đưa tay lăng chộp cái, cái búa thoạt nhìn cực kỳ to lớn đáng sợ liền ngoan ngoãn rơi vào tay Hắc Tâm Diêm Vương, sau khi đón lấy, khẽ xoay người với Sở Nam:

      - Thử xem đủ nặng ?
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    5. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 24: TRỌNG KIẾM 800 CÂN

      Sở Nam nhận lấy cái búa 50 cân, suy nghĩ lập tức trả lời:

      - đủ!

      Hắc Tâm Diêm Vương cũng nhảm, trực tiếp xoay người lại, lạnh lùng :

      - Phong lão đầu, đổi cái nặng hơn!

      Người được gọi là Phong lão đầu liếc nhìn Sở Nam cái, trong mắt lên tia kinh ngạc, sau đó lại ném cái búa ra.

      - 100 cân!

      Cái búa này lao đến rất nhanh, hơn nữa còn lao thẳng đến trước mặt Hắc Tâm Diêm Vương, Hắc Tâm Diêm Vương lại đưa tay ra chụp lấy, cái búa liền nằm trong tay , tiếp đó đưa qua cho Sở Nam thử.

      Sở Nam cầm lấy, lại :

      - Vẫn chưa đủ!

      - Lấy cái nặng hơn !

      Hắc Tâm Diêm Vương quay lại rống lên.

      Phong lão đầu liền quát:

      - Rống cái gì mà rống, tiếp lấy, 200 cân!

      Cái búa giống như sao băng bay tới, Hắc Tâm Diêm Vương lúc này còn duỗi tay ra chụp lấy nữa, trái lại đưa cả hai cánh tay ra tiếp, Sở Nam vừa nhìn lập tức thấy hai cánh tay của Hắc Tâm Diêm Vương lên màu vàng đất.

      Vẻ mặt Hắc Tâm Diêm Vương ngưng trọng tiếp lấy thế công của Phong lão đầu, chiếc búa lại lần nữa đến trong tay Sở Nam, mà Sở Nam vẫn :

      - Vẫn còn !

      - Còn cái nào nặng hơn ?

      Hắc Tâm Diêm Vương quay lại hỏi.

      Phong lão đầu ở bên quát lớn:

      - Hắc Tâm Diêm Vương, ngươi tìm đâu ra tên tiểu tử quái dị này thế? Dẫn đến đây!

      - Theo ta.

      Sở Nam theo Hắc Tâm Diêm Vương vào trong Thiết Khí phường của Phong lão đầu, Phong lão đầu nhìn Sở Nam từ xuống dưới đánh giá phen, chỉ vào cái loạt giá đỡ :

      - Chỗ đó đều hơn 200 cân, trước hết đừng quan tâm xem phải búa hay , ngươi thử chút xem có sức nặng có vừa tay hay .

      Sở Nam cảm thấy người của trấn Tự Do này đều rất quái lạ, cũng gì nhiều, trực tiếp đến chỗ giá đỡ, cầm lấy cái thiết côn.

      Phong lão đầu nhìn thấy cái thiết côn trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, giọng :

      - Huyền Thiết Côn, 300 cân.

      Thanh vừa dứt Sở Nam lại lắc đầu, đặt Huyền Thiết Công xuống, cầm lấy thanh đại đao bên cạnh.

      - Trảm Đao, 400 cân.

      Kết quả, thanh đại đao 400 cân này lại bị Sở Nam đặt xuống, cầm lấy thanh trường kiếm, cầm trong tay ước lượng chút rồi cũng đặt xuống luôn.

      Nhìn đến đây, Phong lão đầu quay người lại nhìn Hắc Tâm Diêm Vương :

      - Hắc Tâm Diêm Vương, tiểu tử này lai lịch thế nào?

      Hắc Tâm Diêm Vương lắc đầu :

      - biết, đến khách điếm ta ăn hết trăm cái màn thầu nhưng có tiền trả, tự nguyện lao động tay chân!

      - Phụt….

      Phong lão đầu nghe vậy liền phun ra ngụm, :

      - Hắc Tâm Diêm Vương, ngươi tên tiểu tử này lần ăn hết trăm cái màn thầu?

      - phải.

      - Vậy còn được, ta rồi, lần ăn hết trăm cái màn thầu còn là người sao? Cho dù nơi này là trấn Tự Do cũng có người như vậy.

      Phong lão đầu vừa dứt lời Hắc Tâm Diêm Vương lại lạnh lùng tiếp:

      - lần ăn hết 150 cái màn thầu.

      - Khục…. khục….

      Phong lão đầu dường như mắc nghẹ, ho liền hai tiếng :

      - Hắc Tâm Diêm Vương, ngươi gạt lão già này chứ?

      - Ngoài ra, ta thấy dường như vẫn chưa ăn no.

      Lần này Phong lão đầu cũng hỏi gì nữa, hơi há miệng, xoay người sang chỗ khác nhìn thấy Sở Nam cầm thứ binh khí giống đao mà phải đao, giống kiếm mà phải kiếm kinh ngạc :

      - Trọng kiếm, 800 cân….

      Vừa xong liền thấy Sở Nam quay người lại :

      - Trọng lượng này có lẽ thích hợp.

      Hắc Tâm Diêm Vương và Phong lão đầu liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được kinh ngạc, đối với bọn , nếu như muốn cầm thanh tọng kiếm này cũng phải sử dụng nguyên lực trong cơ thể, nêu chỉ dựa vào lực lượng nhục thể tuyệt đối thể nào.

      Phong lão đầu dường như nhớ đến điều gì đó, thân ảnh đột nhiên lóe lên liền xuất trước mặt Sở Nam, lúc Sở Nam còn chưa kịp phản ứng bắt lấy cổ tay của Sở Nam, tra xét phen, muốn nhìn xem nguyên lực trong cơ thể Sở Nam rốt cuộc hùng hậu đến mức nào.

      Thế nhưng lại tra xét được….

      Phong lão đầu giống như bị thiên lôi bổ trúng, mắt trợn trừng, miệng há to, trong lòng chấn động giống như có sóng to gió lớn.

      Hắc Tâm Diêm Vương nhíu mày hỏi:

      - Làm sao vậy?

      - Tiểu…. Tiểu tử này…. có… kinh mạch….

      - Cái gì?

      Cơ thịt mặt Hắc Tâm Diêm Vương cũng co giật dữ dội, thể tin được hỏi lại lần nữa:

      - Phong lão đầu, ngươi ?

      - tin tự ngươi xem !

      Hắc Tâm Diêm Vương đúng là tin, giống như cơn gió thổi đến, ngay lập tức xuất trước mặt Sở Nam, chụp lấy cổ tay Sở Nam.

      Thế nhưng, cũng lập tức hóa thành tượng ngay tại đương trường….

      Sở Nam nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của bọn trong lòng thở dài hơi, trấn Tự Do đúng là quái dị, mặc dù có chút đặc biệt, nhưng cũng đến mức khiến bọn kinh ngạc vậy chứ? Sở Nam hoài nghi biết phải bản thân lạc đến thế giới khác rồi hay nữa.

      Hơn nữa, Sở Nam nhìn thấy bộ dạng khó có thể tin được của hai cường giả biết cảnh giới này trong lòng dâng lên trận sảng khoái, thầm nghĩ:

      - Ở trước mặt ta giả vờ ra vẻ cao nhân, lúc này lại bị dọa cho ngây ngẩn.

      - có khả năng, tuyệt đối có khả năng, người có kinh mạch làm sao có thể còn sống?

      Đây là lời của Hắc Tâm Diêm Vương….

      - chỉ còn sống, lại còn có thể dựa vào lực lượng nhục thể cầm lên trọng kiếm 800 cân!

      Phong lão đầu thào .

      Sau đó, hai người đồng thanh :

      - Tiểu tử, nhanh lực lượng này là từ đâu đến!

      - Hai vị tiền bối, là ta cũng biết có chuyện gì, ta từ như vậy, cũng có gì kỳ lạ cả.

      Sở Nam rất vô tội , đương nhiên , bởi vì đây chính là bí mật của .

      Con mắt của Phong lão đầu và Hắc Tâm Diêm Vương đều lóe lên, bộ dạng chút tin tưởng.

      Thế nhưng lúc bọn nhìn thấy vẻ mặt hồn nhiên và tò mò của Sở Nam cũng biết gì, mà ánh mắt Sở Nam lúc này cũng lóe lên, thừa cơ hỏi:

      - Hai vị tiền bối, chẳng lẽ có kinh mạch thể sống sao?

      Phong lão đầu và Hắc Tâm Diêm Vương đều cảm thấy đầu óc choáng váng, có kinh mạch chỉ sống được, mà còn chết từ lâu rồi, làm sao có thể lớn đến như vậy được?

      lúc lâu hai người mới hồi phục tinh thần lại, Phong lão đầu lập tức hỏi:

      - Tiểu tử, ngươi thiếu Hắc Tâm Diêm Vương bao nhiêu Tử Tinh tệ?

      Sở Nam biết Phong lão đầu hỏi như vậy là có ý gì, chỉ trung thực trả lời:

      - 150 cái màn thầu, còn có cái búa tương đương 1000 cái màn thầu, hình như là 63 Tử Tinh tệ.

      - Hắc Tâm Diêm Vương, lòng dạ ngươi hiểm độc, cái búa nát tối đa chỉ kim tệ, ngươi lại muốn người ta 50 Tử Tinh tệ!

      Phong lão đầu lập tức bênh vực kẻ yếu, lớn tiếng gào thét.

      Hắc Tâm Diêm Vương khôi phục vẻ lạnh lùng, tiếp:

      - Cái trọng kiếm này bao nhiêu? Ta muốn nó!

      xong, Hắc Tâm Diêm Vương liền với Sở Nam:

      - Ngươi cầm cái trọng kiếm này , ở lại làm cho khách điếm của ta ba năm trọng kiếm này là của ngươi!

      - Hắc Tâm Diêm Vương, thanh trọng kiếm này lão già ta bán!

      Phong lão đầu nhảy dựng lên, mặt mùi đỏ bừng bừng, sau đó với Sở Nam:

      - Thanh trọng kiếm này ta tặng cho ngươi, chỉ cần ngươi ở lại đây giúp việc cho ta!
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :