Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 15: HUNG THÚ TỀ TỤ

      Đám thú đông nghịt xung quanh như vậy là lần đầu tiên Sở Nam nhìn thấy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy quái thú có hình thù kỳ lạ như thế.

      con thoạt nhìn giống như sói, nhưng hình thể so với Tinh Tinh còn lớn hơn, bộ dạng như heo. Còn con người đầy lông giống như Hắc Hùng nhưng lại cực kỳ khổng lồ. con ma thú vừa giống hổ vừa giống sư tử, mắt như chuông, có sáu chân. Còn có Thiềm Thừ to bằng ba người trưởng thành gộp lại, ngoài ra còn có rắn, mà rắn này lại là rắn đầu hai thân….

      Giữa những con ma thú cỡ lớn này còn có những con ma thú cỡ , mặc dù hình thể của chúng , thế nhưng lại lóe lên ánh mắt hung tàn như muốn uống máu, lại , bọn chúng rất nguy hiểm, ví dụ như con nhện quái dị, chuột , Kim Đầu Ngô Công….

      Hơn nữa, đoàn ma thú này màu sắc giống nhau, có đỏ thẫm, có đen kịt, có tím tro, có xanh đen, có trắng tuyết. Trong miệng vài ma thú còn có hỏa diễm, kim quang rực rỡ, còn có con phun ra sương mù kết thành băng….

      Chứng kiến hình ảnh này, đầu Sở Nam như muốn to ra gấp đôi, thân thể tự chủ được mà run rẩy, khẽ lẩm bẩm:

      - Bách thú tề tụ à? Tại sao lại nhiều ma thú như vậy, những ma thú hung tàn này phẩm cấp tuyệt đối thấp, hơn nữa đều độc lai độc vãng, thậm chí còn vốn là thiên địch của nhau, tại sao bây giờ lại bình an vô như vậy?

      Trong đầu Sở Nam lập tức xẹt qua những ý niệm này, ánh mắt chuyển xuống thi thể Huyền Hỏa Huyết Mãng bị chia năm xẻ bảy, Sở Nam lúc này có thời gian mà cảm khái Huyền Hỏa Huyết Mãng hóa rồng quả đúng là bất phàm, nhiều ngày trôi qua vậy mà thịt vẫn còn tươi mới, huyết dịch vẫn chảy ra. Lực chú ý của lúc này đều tập trung vào đám bảo bối mặt đất, nào là long nha, long lân, long cốt,… toàn bộ đều là bảo bối, cứ như vậy bỏ qua khiến Sở Nam có chút đau lòng….

      Thế nhưng, những bảo bối này so với tính mạng còn kém xa, động tác của Sở Nam cực kỳ cẩn thận, nắm chặt lấy ban chỉ, đem long gân và nghịch lân tròng lên cổ, sau đó đem toàn bộ tinh lực cân nhắc làm thế nào để mở đường máu từ trong bầy thú này….

      - Grào…

      tiếng gầm lớn trong miệng của con ma thú vừa giống hổ vừa giống sư tử vang lên giống như tiếng hiệu lệnh, các con ma thú còn lại cũng phát ra đủ tiếng rít gào, thanh chói tai quanh quẩn giữa sơn cốc.

      Ma thú ở trước mặt xông về phía trước, Sở Nam lập tức lùi về sau, nhưng ma thú đằng sau cũng xông về phía trước, Sở Nam bị rơi vào tình cảnh thập diện vây công khiến vô cùng phẫn nộ, nhưng lại càng hiểu bản thân mình phải tỉnh táo, nếu tỉnh táo chắc chắn trở thành thức ăn trong bụng đám ma thú này, nếu quả như vậy đúng là chết toàn thây….

      - Tỉnh táo, tỉnh táo, nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp….

      Sở Nam hít sâu mấy hơn, ma thú càng lúc càng đến gần.

      Đột nhiên, Sở Nam phát hung quang trong mắt những ma thú này phải tập trung vào người , mà là tham lam nhìn chằm chằm vào Huyền Hỏa Huyết Mãng. Trong nháy mắt, trong lòng Sở Nam lập tức lóe lên diệu kế.

      Sở Nam chộp miếng thịt đất, toàn lực ném ra ngoài.

      Quả nhiên ngoài dự liệu của Sở Nam, huyết nhục của Huyết Mãng còn trung con rắn có xừng đem khối thịt nuốt vào trong bụng, những con hung thú khác cũng đồng dạng lao về phía miếng thịt của Huyết Mãng.

      Thế nhưng, rất nhiều hung thú vẫn kiên quyết xông về phía thi thể của Huyền Hỏa Huyết Mãng! khối thịt so với thi thể của Huyết Mãng quả là cách biệt trời vực.

      Sở Nam điên cuồng, mặc dù mục tiêu của hung thú lần này phải là , nhưng biết hung thú trước khi ăn huyết nhục của Huyết Mãng biết có đem khai vị trước hay , vì thế bốc khối thịt Huyết Mãng lớn ném về phía sau, lập tức có vài chục hung thú quay ngược lại xông đến, chém giết lẫn nhau, tiếng kêu gào lập tức vang lên khắp nơi….

      Hai tay Sở Nam giống như Phong Hỏa Luân vậy, liên tục ném từng khối thịt Huyết Mãng khắp bốn phương tám hướng.

      Chỉ trong chốc lát Sở Nam ném phần ba huyết nhục của Huyết Mãng ra ngoài, mặc dù còn muốn ném hai phần ba huyết nhục còn lại của Huyết Mãng, thế nhưng còn kịp nữa rồi, bởi vì tốc độ của những hung thú kia cực nhanh, chỉ trong chốc lát nhào về phía thi thể của Huyết Mãng, cắn xé, vừa cắn xé chúng còn tàn sát lẫn nhau.

      Sở Nam chậm trễ chút nào, nắm chặt hai cái long nha trong tay, sau đó quan tâm đến những lân phiến và long nha có thể luyện chế thành pháp bảo nữa mà cứ như vậy liều mạng cướp đường bỏ chạy như điên.

      May mắn là đám hung thú kia hầu như bởi vì tranh đoạt huyết nhục của Huyết Mãng mà tàn sát lẫn nhau cho nên Sở Nam liền nhân cơ hội bỏ chạy về phía nam, đó là hướng mà dùng thịt của huyết mãng dụ hung thú rời .

      Tiếng kêu thảm thiết vang lên ngớt, Sở Nam quay đầu nhìn cảnh tượng hung thú chém giết nhau lại càng dốc sức chạy về phía trước, thân thể sau khi được long đan cải tạo giống như trận gió thổi qua, cứ như vậy xuyên qua khu rừng.

      biết chạy bao lâu, Sở Nam lắm, nhưng biết bắt đầu hít từng ngụm lớn, thân thể vốn tràn ngập lực lượng bắt đầu suy kiệt.

      Dù vậy nhưng Sở Nam vẫn ngừng lại, vẫn liều mạng chạy về phía trước….

      Cứ chạy cho đến khi còn nghe thấy tiếng gào thét chói tai nữa, dừng bước lại, thở phào hơi thầm nghĩ:

      - Ta cách đám hung thú này có lẽ rất xa rồi.

      Sau đó, Sở Nam quay đầu lại nhìn….

      Vừa nhìn, Sở Nam liền nhìn thấy màn thiếu chút nữa khiến thổ huyết, con Tử Kim Thiềm Thừ vẫn theo sau , hai con mắt của nó phình lớn, phảng phất như nhìn thấy mỹ vị vậy.

      - Ta cũng phải là Huyền Hỏa Huyết Mãng, thịt của ta thể ăn được!

      Sở Nam cười khổ , lúc những lời này quên rằng bản thân ăn hết nội đan của Huyền Hỏa Huyết Mãng, mà nội đan mới chính là vật trân quý nhất, mặc dù nội đan hòa vào thân thể Sở Nam, nhưng con Tử Kim Thiềm Thừ nếu ăn được cũng có được ít chỗ tốt, ít nhất so với thịt của Huyết Mãng còn tốt hơn nhiều.

      Thế nhưng con Tử Kim Thiềm Thừ này làm sao biết được chân nguyên của long đan dung hòa vào thân thể của Sở Nam…..

      Chỉ thấy Tử Kim Thiềm Thừ khi nghe được lời của Sở Nam lập tức mở cái miệng rộng lớn đầy răng ra, chỉ trong nháy mắt mùi vị tanh tưởi từ sâu trong cổ họng của nó tràn ra, cứ như vậy lao thẳng về phía Sở Nam.

      Sở Nam còn cách nào khác, lại quay người bỏ chạy, Tử Kim Thiềm Thừ bị động tác của Sở Nam khiến cho có chút sững sờ, trong cổ họng lập tức phát ra tiếng ọc ọc, nhanh như thiểm điện nhảy đến trước mặt Sở Nam.

      Còn đợi Sở Nam ổn định thân thể Tử Kim Thiềm Thừ mở miệng nhào về phía Sở Nam…
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    2. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 16: THỔ NGUYÊN LỰC

      Tử Kim Thiềm Thừ há mồm lao về phía Sở Nam….

      Sở Nam cũng tức giận, trốn tránh nữa, hét lớn:

      - Nghiệt súc, muốn ăn ta à? dễ dàng vậy đâu! Ta liều mạng với ngươi!

      Trong lúc gào thét, hai cánh tay Sở Nam nắm chặt lấy long nha, đông thời đâm về phía cằm Tử Kim Thiềm Thừ!

      Tử Kim Thiềm Thừ lại lần nữa phun ra khói độc, muốn Sở Nam chóng mặt, đáng tiếc là độc mà Tử Kim Thiềm Thừ phun ra lại có chút tác dụng, Sở Nam chỉ ngã xuống, ngược lại còn cắm long nha vào.

      sai, Tử Kim Thiềm Thừ cũng tính là da dày thịt thô, binh khí bình thường đâm vào người nó cũng để lại chút dấu vết, thế nhưng long nha này há phải là binh khí bình thường?

      Long nha ngay cả long lân của Huyền Hỏa Huyết Mãng còn có thể phá vỡ chứ đừng là da của Tử Kim Thiềm Thừ.

      Máu từ chỗ cằm Tử Kim Thiềm Thừ lập tức phun tung tóe, Tử Kim Thiềm Thừ bị đau, trong cổ họng phát tiếng ọt ọt thê lương, thế nhưng vẫn chịu từ bỏ, lại há miệng táp về phía Sở Nam.

      Sở Nam thấy khói độc có hiệu quả với mình, lại nhìn thấy uy lực của long nha trong lòng càng tự tin, mặt nở nụ cười khinh thường, khẽ cười :

      - Tử Kim Thiềm Thừ, chỉ bằng vào ngươi cũng muốn ăn ta sao? Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi biết nhảy, ta cũng biết nhảy!

      Lại , ngay lúc Tử Kim Thiềm Thừ muốn táp Sở Nam Sở Nam nhảy vọt lên trung, sau đó, lại dùng hai cái long nha đâm xuống, nhằm về phía đầu của Tử Kim Thiềm Thừ mà đâm.

      - Ta ăn Huyền Hỏa Huyết Mãng, hôm nay ta lại ăn Tử Kim Thiềm Thừ ngươi!

      Sau khi gào lớn, Sở Nam rơi xuống, Tử Kim Thiềm Thừ dường như biết có nguy hiểm trí mạng đến gần nên thân thể khổng lồ lập tức nhảy về phía trước.

      Đáng tiếc là Tử Kim Thiềm Thừ vẫn chậm bước, mặc dù đầu tránh thoát nhưng long nha vẫn đâm vào lưng nó, tiếng thanh ọt ọt vô cùng thảm thiết vang lên, thân thể chấn động muốn khiến cho Sở Nam ở bên rơi xuống.

      Thế nhưng Sở Nam sao có thể chấp nhận như vậy được, nắm chặt long nha, đâm vào càng sâu hơn….

      - Ọt…. ọt….

      Tử Kim Thiềm Thừ lại gào lớn, chỉ có điều bên trong tiếng gào lúc này lại tràn ngập sợ hãi.

      - Sợ sao? phải ngươi muốn cắn ta, ăn ta sao? Hôm nay vừa vặn ta còn chưa ăn gì, tối nay dùng thịt của ngươi để nướng ăn!

      Tử Kim Thiềm Thừ dường như hiểu được Sở Nam gì, thân thể khổng lồ càng run rẩy kịch liệt, lắc qua lắc về, thậm chí còn ngã ngược lui sau, khiến Sở Nam rơi đất, sau đó nó tập tức nhảy ….

      Sở Nam chạy hồi lâu mệt nhọc như vậy cho nên tinh lực cũng còn nhiều, ngờ rằng Tử Kim Thiềm Thừ lại dùng chiêu như vậy, kịp đề phòng liền để Tử Kim Thiềm Thừ trốn thoát.

      Nhìn bộ dạng Tử Kim Thiềm Thừ hốt hoảng chạy thục mạng Sở Nam khỏi bật cười, trong nháy mắt tâm tình cũng trở nên cực kỳ sảng khoái, chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ ngực, gầm lớn tiếng.

      - A…. A…. A….

      Tiếng gầm truyền , Tử Kim Thiềm Thừ nghe thấy thân thể khổng lồ thoáng run rẩy, lại càng chạy nhanh hơn, chỉ trong chốc lát còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

      Sở Nam nhìn long nha trong tay, lại đập mạnh lên ngực mình, mặt lộ ra nụ cười rực rỡ chưa từng có, khẽ lẩm bẩm:

      - Bạch Trạch Vũ có thể đánh thắng được Tử Kim Thiềm Thừ này ?

      - Nếu như vừa rồi đuổi theo là con mãng xà tốt, nếu như vậy có thể bắt được cho Tiểu Nhược Tuyết con mãng xà rồi.

      Sở Nam khẽ lầm bẩm:

      - Những hung thú kia ràng là bởi vì Huyền Hỏa Huyết Mãng mà đến, mấy ngày nay tại sao lại nhìn thấy bóng dáng?

      Sở Nam nghĩ ra, liền vất qua bên, lại :

      - Được rồi, nên tranh thủ thời gian rời khỏi đây thôi, nếu như lại có con hung thú khác đến, nhưng phải nhả ra khói độc mà là băng hỏa kim gì đó ta thảm rồi.

      Tìm phương hướng xong Sở Nam liền chạy , nếu như Sở Nam có thiên lý nhãn nhất định có nhìn thấy ở ngoài ngàn dặm, vị trí của Huyền Hỏa Huyết Mãng vừa rồi chỉ còn lại bộ hài cốt, tất cả đều là xương trắng, biết có bao nhiêu hung thú trở thành thức ăn trong bụng hung thú khác.

      đường , Sở Nam rốt cuộc cũng phát chuyện rất quan trọng đó là thân thể của có lấy mảnh vải che thân.

      Sở Nam đành mượn tạm vài tán lá lớn để che đậy thân thể, thầm nghĩ:

      - May là có người khác nhìn thấy, nếu biết vất mặt mũi đâu nữa.

      - người ta tại sao lại luôn có cảm giác nóng rực vậy nhỉ? Đừng là do khói độc mà Tử Kim Thiềm Thừ vừa rồi phun ra….

      Sở Nam cũng suy nghĩ vấn đề này nhiều, lại nhìn long nha trong tay mà có chút buồn bực.

      - Thất phu vô tội, hoài bích có tội, nếu như ta cứ như vậy mà cầm long nha ra ngoài e rằng dẫn đến họa sát thân. Thế nhưng, ta bây giờ rất cần có thứ binh khí giống như long nha, có long nha trong tay lại càng thêm lá bài tẩy để bảo vệ tính mạng, làm sao có thể vất bỏ được?

      Suy nghĩ cả buổi, cuối cùng Sở Nam vẫn quyết định mang long nha trong người. Tuy nhiên vẫn quyết định xử lý chút, lại nhóm đống lửa, khẽ lẩm bẩm:

      - Nếu như ta có thể kích phát ra nguyên lực trong cơ thể cũng cần phải khổ cực tạo lửa như vậy nữa, chỉ cần vươn tay cái là có thể nhóm lửa lên rồi!

      Sau đó, Sở Nam cầm long nha, nghịch lân, ban chỉ,…. Tất đều dùng nước nước bùn quết lên, sau đó lấy lửa đốt, ngưng kết thành lớp dày đặc, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài tuyệt đối thể nhìn ra hình dáng.

      - Bây giờ có lẽ còn ai có thể nhìn ra được rồi?

      Sở Nam sau khi xử lý xong những chuyện này từ từ nhớ lại võ quyết Nghịch Càn Khôn, rồi theo võ quyết đó mà bắt đầu tu luyện.

      Trong lúc Sở Nam đắm chìm trong tu luyện thời gian cũng trôi qua rất nhanh, chờ đến khi mở mắt ra trời sáng.

      - Vẫn có thay đổi gì, hề cảm thấy có chút nguyên lực nào, chỉ có điều lại có chút đau nhức….

      Khẽ nhíu mày, Sở Nam tỉ mỉ suy nghĩ, lúc sau khẽ lẩm bẩm:

      - Tối hôm qua ta tu luyện Hỏa nguyên lực, ở đây có Hỏa, chỉ có đất đá và cây cối, ta thử tu luyện Thổ nguyên lực xem sao!

      Nghĩ vậy, Sở Nam lập tức nhắm mắt, nín hơi ngưng thần, trong đầu dần ra võ quyết tu luyện Thổ nguyên lực trong Nghịch Càn Khôn, sau vài chu thiên, cho đến khi bụng phát ra tiếng ọc ọc Sở Nam mới từ trong tu luyện tỉnh lại.

      - có chút hữu dụng, mặc dù rất ít, nhưng ta cảm thấy tồn tại của Thổ nguyên lực, ta cảm thấy rồi….

      Vẻ mặt Sở Nam trở nên kích động, cảm giác được Thổ nguyên lực vô cùng dày đặc, thầm :

      - Sư phụ, ta nhất định hoàn thành di nguyện của người, nhất định như vậy….

      - Chỉ có điều muốn đem nguyên lực trong cơ thể kích phát ra ngoài vẫn là việc rất khó, tất cả vũ kỹ thế gian này đều thích hợp với ta, bởi vì tất cả vũ kỹ đều là kích phát nguyên lực từ trong kinh mạch mà ra, mà nguyên lực của ta lại từ huyết nhục, xương cốt và tế bào, mỗi bộ phận trong cơ thể,….

      - Làm sao bây giờ?

      Sở Nam tự thấy bản thân bây giờ còn chưa có bản lĩnh để tự nghĩ ra vũ kỹ, lại :

      - Trước hết đem Thổ nguyên lực quán nhập vào người sung mãn rồi sau, chừng chỉ cần Thổ nguyên lực đủ đến lúc đó tự nhiên nước chảy thành sông!

      - Ọc ọc, ọc ọc….

      Sở Nam nghe thấy thanh kháng nghị từ bụng phát ra cười khổ, :

      - Bây giờ ta dường như rất nhanh đói bụng, ăn được cũng rất nhiều, ngày hôm qua nếu như ta bắt được con Tử Kim Thiềm Thừ đó bây giờ cũng cần phải rầu rĩ rồi.

      Sở Nam đứng lên, về phía trước, tìm kiếm xem có thứ gì ăn được , đáng tiếc là suốt mấy canh giờ mà cũng tìm thấy gì, lại liên tưởng đến việc lâu như vậy mà lại nhìn thấy ma thú, khỏi tự hỏi:

      - tượng này quá kỳ quái, chẳng lẽ là do xuất của những hung thú kia?

      Đột nhiên Sở Nam thấy phía trước tràn ngập khói, trong lòng có chút vui vẻ, tự :

      - Có khói nhất định có người, ta biết được nơi này là nơi nào, biết được nơi này có cách Bạch gia thôn xa lắm .
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    3. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 17: NAM CUNG LINH VÂN

      Sở Nam thẳng về hướng có khói phát ra, vốn tưởng lát đến.

      Nào ngờ chỉ chốc lát này lại trọn vẹn hai canh giờ.

      Đợi đến khi Sở Nam còn cách ánh lửa hơn trăm mét liền có tiếng quát vang lên:

      - Người nào? ra!

      - Lợi hại vậy sao?

      Sở Nam kinh hãi, chuẩn bị thành thành mà đứng ra, để tránh đối phương hiểu lầm.

      Thế nhưng còn chưa đợi Sở Nam đứng ra trong núi liền vang lên tiếng cười lạnh quanh quẩn khắp nơi, Sở Nam nhìn thấy tình huống này lại rút trở về, chăm chú nhìn về phía trước, trong miệng giọng lẩm bẩm:

      - ra phải ta!

      Sở Nam vừa nhìn liền trông thấy hán tử tinh tráng mặc Huyền Y đứng ở phía trước quát:

      - Hai người các ngươi là ai?

      - Ha ha ha…. Chúng ta là ai các ngươi biết thôi! Mau đem nữ nhân kia giao cho chúng ta!

      - Hừ, chỉ bằng vào hai tên mới cấp bậc Võ Tướng các ngươi sao?

      - Vậy là đủ rồi, quá đủ rồi, các ngươi mặc dù có năm người, ba người cảnh giới Võ Tướng, hai người là hậu kỳ Đại Võ Sư, thế nhưng…..

      - Biết là tốt rồi, nhanh cút khỏi đây, nếu đừng trách ta khách khí với các ngươi!

      Hai người kia cười vô cùng đắc ý, lại :

      - Muốn khách khí với bọn ta? Các ngươi có thể sao? Các ngươi cứ thử xem, có phải toàn thân các ngươi có chút cứng đờ, tay chân cũng nghe mình sai khiến phải ?

      Nghe vậy, sắc mặt năm gã đàn ông đều đại biến, lập tức điều động nguyên lực, quả đúng như lời hai người kia , thân thể của họ căn bản nghe bản thân sai khiến, người trong đám vội quát:

      - Ngươi làm gì chúng ta?

      - Là bí độc của Vạn Độc Môn, Vô Ảnh Thiên Ma Tán, vô sắc vô vị, theo gió mà tán, nội trong hai canh giờ thể cùng người khác giao thủ, nếu độc nhập tâm mạch mà chết, loại độc này nếu có giải dược độc môn thể giải được!

      thanh văng vẳng từ sâu thẳm vang lên, phảng phất như tiếng trời vậy.

      - Nam Cung tiểu thư quả nhiên là kiến thức rộng rãi, ngờ lại biết Vô Ảnh Thiên Ma Tán của Vạn Độc Môn chúng ta như vậy.

      - Cảnh giới Võ Tướng, lại có thể sử dụng Vô Ảnh Thiên Ma Tán, hai người các ngươi là trưởng lão của Vạn Độc Môn….

      - sai!

      - Vạn Độc Môn có năm vị trưởng lão, nghe Phong trưởng lão và Hỏa trưởng lão từ trước đến nay vẫn là Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu (*), Hỏa trưởng lão tính tình nóng vội, lời vừa ra hẳn là của Hỏa trưởng lão rồi, mà người còn lại chắc chắn là Phong trưởng lão rồi!

      (*) Hai vị tướng Mạnh, Tiêu dưới trướng của Dương Duyên Chiêu (Dương Lục Lang) trong Dương gia tướng, tình cảm của hai người vô cùng thân thiết, cho nên mới dùng cụm từ Tiêu Bất Li Mạnh hoặc Mạnh Bất Li Tiêu để hình dung

      Nghe thấy lời bình thản đó, trong lòng Phong trưởng lão và Hỏa trưởng lão đều dấy lên kinh ngạc, chỉ dựa vào điểm này mà nữ tử kia đoán ra bọn họ là ai rồi sao?

      Sở Nam ở bên nghe thấy vậy trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ:

      - Nữ tử này cực kỳ cơ trí, hơn nữa lại rất trấn định, lúc này thế mà vẫn hề hoảng hốt chút nào.

      Chuyển ánh mắt nhìn về phía người chuyện, chỉ thấy thân ảnh áo tím, dáng người uyển chuyển linh hoạt, đầu mang mạng che mặt, nhìn dũng mạo.

      Tại đó, Hỏa trưởng lão lại quát:

      - Ngươi biết lai lịch của chúng ta phải biết hôm nay có kết cục gì chứ? Ngoan ngoãn theo chúng ta !

      - Xem ra Vạn Độc Môn các ngươi đúng là muốn sống nữa, dám gây vào Nam Cung thế gia!

      Đứng ở trước thiếu nữ là người đàn ông, nghiêm giọng quát, thế nhưng lại dẫn đến tràng cuồng tiếu của hai người kia.

      - Đợi giết sạch mấy người các ngươi còn ai biết là do chúng ta làm chứ?

      thanh nữ tử lại vang lên:

      - Là Diệp gia? Hay là Phạm gia?

      Hai người đều cả kinh, Phong trưởng lão liền thốt lên:

      - Cái gì mà Diệp gia với Phạm gia, chúng ta hiểu!

      Hỏa trưởng lão lại :

      - Đừng dài dòng với bọn chúng, nàng ta muốn kéo dài thời gian đó, nhanh bắt bọn chúng trở về rồi hãy !

      xong, hai người liền xông đến trước mặt, năm người đàn ông mặc dù trúng độc, thế nhưng vẫn nắm chặt binh khí, bảo vệ an toàn của nữ tử kia, người đàn ông thủ lĩnh liền hét lớn:

      - Tiểu thư, người mau….

      - Trần thúc….

      - Tiểu thư, nhớ báo thù cho chúng ta là được!

      - Vạn Độc Môn, Nam Cung gia nhớ kỹ món nợ này!

      thanh của nữ tử lạnh lẽo như băng, nhanh chóng quay người chạy , hướng nàng chạy ngờ lại chính là hướng mà Sở Nam thân….

      - Hỏa minh, nhanh bắt lấy ả, ngàn vạn lần được để ả chạy thoát!

      Phong trưởng lão vội vàng quát, Hỏa Minh lập tức đuổi theo hướng của nữ tử.

      - Đứng lại cho ta!

      Đúng lúc này, người mà nữ tử gọi là Trần thúc liền hét lớn tiếng:

      - Liệt Thiên Trảm!

      Đồng thời, bốn người khác cũng hét lớn tiếng.

      - Hừ, Liệt Thiên Trảm? Hàn Minh Kiếm? Muốn dốc sức liều mạng sao? Chỉ bằng vào trạng thái của các ngươi bây giờ còn có thể tạo thành thương tổn đối với chúng ta ư?

      Hỏa trưởng lão cuồng tiếu, lại :

      - Các ngươi muốn chết sớm như vậy ta tiễn các ngươi sớm bước!

      - Thôi Hồn Tán!

      Hảo trưởng lão và Phong trưởng lão đồng thời bắn ra đoàn sương mù, thân thể của năm người đàn ông liền có chút run rẩy, vũ kỹ của bọn rốt cuộc cũng thể xuất ra được, chỉ thấy cả đám người cứ như vậy ngã xuống đất mà chết.

      Trong ánh mắt của Trần thúc bắn ra thần sắc kiên định mà hung ác, bộc phát ra tiếng gầm lớn như dã thú:

      - Bạo!

      - hay! Bọn chúng muốn tự bạo đan điền! Mau lùi lại!

      Phong trưởng lão hét lên, nhanh chóng lui về sau.

      Chữ "bạo" vừa phát ra, thân thể của Trần thúc lập tức nổ tung lên, cứ như vậy tan thành từng mảnh.

      Mà trong nháy mắt Trần thúc nổ tung trong miệng bốn người còn lại cũng vang lên chữ "bạo".

      Bùm! Bùm! Bùm….

      Tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, Phong trưởng lão và Hỏa trưởng lão đều bị hất văng lên trời, sau đõ ngã đất, y phục người của bọn họ đều bị rách nát, khóe miệng còn thổ ra ngụm máu tươi, hiển nhiên là bị thụ trọng thương.

      - thể tưởng tượng được bọn chúng lại quyết đoán như vậy, thế mà lại dám tự bạo đan điền, nếu phải Vô Ảnh Thiên Ma Tán lợi hại, khiến bọn chúng thể xuất ra toàn bộ nguyên lực chúng ta bây giờ chôn cùng bọn chúng rồi!

      Hỏa trưởng lão oán hận gằn giọng.

      - Trước hết đừng quan tâm bọn chúng làm gì, tranh thủ thời gian bắt nữ tử kia lại, nếu để ả chạy thoát Vạn Độc Môn chúng ta rước phải tai ương đấy!

      Hỏa trưởng lão cực kỳ tự tin :

      - Đúng vậy, nữ tử kia cũng trúng độc, chạy được xa đâu!

      Năm tên thủ hạ của nữ tử cùng chiến đấu với hai người kia chỉ diễn ra trong chớp mắt, mà lúc này nữ tử còn chưa chạy được năm mươi mét nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo….

      vẻ mặt lạnh nhạt của nữ tử xuất chút kinh hoảng, nàng hiển nhiên biết nếu như mình rơi vào trong tay Vạn Độc Môn đem đến cho toàn thể gia tộc Nam Cung gia tại họa rất lớn, bên cạnh đó còn có Diệp gia và Phạm gia….

      - Nam Cung Linh Vân, còn chạy nữa chúng ta khách khí với ngươi đâu!

      thanh hèn mọn bỉ ổi của Hảo trưởng lão vang lên.

      Thanh này vang lên bên tai Nam Cung Linh Vân càng khiến Nam Cung tiểu thư nóng vội, ngờ vấp phải tảng đá, cứ như vậy ngã xuống ….

      Chỉ có điều, Nam Cung tiểu thư cũng phải ngã xuống đất, mà lại ngã vào trong ngực người….

      Người này…. Chính là Sở Nam.

      - Cứu ta!

      Nam Cung Linh Vân thấy tình huống này vội vàng thốt ra hai chữ…
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 18: CÓ TA Ở ĐÂY

      Tình huống thay đổi quá nhanh.

      Sở Nam vẫn còn kinh ngạc những người kia liền thi triển ra vũ kỹ Liệt Thiên Trảm, nhưng ngờ chỉ trong nháy mắt bọn tự bạo rồi.

      - đám thủ hạ trung thành!

      Sở Nam vẫn còn cảm thán nữ tử kia chạy đến, lại đột nhiên té ngã, lúc té ngã chiếc khăn che mặt của Nam Cung Linh Vân cũng rơi xuống, sau đó Sở Nam liền nhìn thấy màn kinh diễm mà vĩnh viễn bao giờ quên được: lông mày thanh tú như hai vầng trăng non, bên dưới hàng lông mi dài cong vút là đôi mắt trong suốt sáng long lanh, đôi mắt tú lệ chút kinh sợ nhưng ngập tràn nước mắt, tràn đầy thương xót và đau buồn.

      Gần như là phản ứng theo bản năng, Sở Nam lập tức xông ra ngoài đem Nam Cung Linh Vân ôm vào lòng.

      Cho dù Nam Cung Linh Vân hai chữ "cứu ta" Sở Nam cũng động thân mà ra.

      - Có ta ở đây, bọn chúng thể bắt ngươi được!

      Sở Nam kiên quyết , đem Nam Cung Linh Vân đỡ qua bên, đứng trước mặt nàng, lại nghĩ đến đôi mắt trong suốt tĩnh lặng kia, Sở Nam dường như quên mất hai người trước mặt là hai tên cường giả Võ Tướng, hơn nữa lại rất am hiểu dùng độc, cứ như vậy hét lớn tiếng, sau đó tay nhảy đến về phía hai người, nắm quyền đánh về phía Hỏa trưởng lão dẫn đầu.

      - Tiểu tử, dám xen vào việc của người khác, lão tử khiến ngươi phải chết!

      Hỏa trưởng lão cười lạnh, thèm nhìn lấy cái, trở tay vung quyền đánh về phía Sở Nam, cường giả Võ Tướng quả nhiên là ra tay bất phàm, Hỏa nguyên lực mạnh mẽ cuồn cuộn như nước sống tràn về phía Sở Nam.

      Sở Nam tránh né, vẫn hung hăng đánh về phía ngực Hỏa trưởng lão, Hỏa trưởng lão bất đắc dĩ phải nghiêng người, tránh thoát quyền kình của Sở Nam, quyền phong tại tay trái phát ra tiếng rít gào, đoàn hỏa diễm màu đỏ cứ như vậy mà nện lên vai Sở Nam.

      Ngay lập tức, da thịt tại đầu vai Sở Nam lập tức truyền đến mùi vị bị thiêu đốt, chỉ có điều lại tạo thành thương tổn trí mạng đối với Sở Nam.

      - Ồ?

      Vẻ mặt Hỏa trưởng lão tràn đầy kinh ngạc, khẽ lẩm bẩm:

      - ngờ lại có thể chống đỡ được Tam Vị Chân Hỏa?

      Sở Nam cũng quan tâm đến vẻ kinh ngạc của , lại vung quyền ra, Hỏa trưởng lão lại lần nữa né tránh, nhìn Sở Nam giống như nhìn con quái vật, hét lớn:

      - Phong Dương, ngươi tới xem tên tiểu tử này ! Có chút cổ quái.

      Phong trưởng lão vung tay lên, trong trung lập tức xuất lưỡi đao sắc bén, đâm thẳng về phía ngực Sở Nam.

      Sắc mặt Sở Nam biến hóa kịch liệt, trong lòng thầm nghĩ:

      - Đây chính là uy lực của vũ kỹ?

      Mặc dù suy nghĩ, nhưng động tác của Sở Nam cũng chậm, lập tức vung quyền nện về phía lưỡi đao nhọn.

      Lập tức, đao nát, quyền thương, máu tươi bắn ra….

      Sở Nam mặc kệ máu tươi đầm đìa, quay đầu lại nhìn Nam Cung Linh Vân, khẽ cười chút, khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp ưu thương toàn thân lại lập tức tràn ngập lực lượng, cắn răng tiếp tục vung quyền.

      Sở Nam thể kích phát ra nguyên lực, chỉ có thể dựa vào lực lượng mạnh mẽ của mình để chống chọi, Sở Nam chưa từng học qua vũ kỹ nào, chỉ có thể vung nắm đấm lung tung.

      Hai người Hỏa Minh và Phong Dương thấy Nam Cung Linh Vân chạy trốn cũng nóng nảy, mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, chậm rãi :

      - Dù sao vẫn còn thời gian, cứ đùa giỡn ngươi chút! Xem ngươi có thể chịu đựng được bao lâu!

      đoàn hỏa diễm, thanh đao nhọn từ hai phía công tới Sở Nam.

      Sở Nam lùi, hai chân mượn lực nhảy vọt len, trực tiếp nhảy đến trước mặt hm, quyền nện xuống, Hỏa Minh bất ngờ liền bị đánh bay ra ngoài, giữa trung còn phun ra ngụm máu tươi.

      Vẻ mặt Hỏa Minh tràn đây kinh ngạc :

      - hề cảm thấy nguyên lực ba động trong thân thể , làm sao có thể nhảy cao như vậy, hơn nữa lực lượng của cũng cực kỳ to lớn.

      Sở Nam đem Hỏa Minh đánh bay cũng dừng lại, tiếp tục phóng về phía Phong Dương, Phong Dương có chuẩn bị, vài thanh đao bén nhọn liên tục bắn ra, mỗi thanh đao nhọn đều ghim lên người Sở Nam, Sở Nam hơi khựng lại chút, sau đó lại tiếp tục xông đến.

      Sắc mặt Phong Dương cũng biến, chưa từng nhìn thấy người nào có thân thể mạnh mẽ như vậy. Mặc dù chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Võ Tướng, hơn nữa lại chủ tu độc dược, ngoài ra vừa rồi còn bị đám người kia tự bạo Nguyên Đan cho nên mới khiến bị thương , uy lực của vũ kỹ đại giảm. Thế nhưng công kích vừa rồi phát ra, nếu đổi lại là võ giả cảnh giới Đại Võ Sư chắc chắn cũng bị thương , vậy mà tiểu tử trước mặt chút nguyên lực ba động lại chỉ đổ chút máu mà thôi.

      Vẻ mặt Nam Cung Linh Vân cùng vô cùng kinh ngạc, khiến cho nàng kinh ngạc nhất phải là thân thể cường hãn của Sở Nam, mà lúc Sở Nam bị thương lại quay đầu lại cười với nàng.

      - Phong Dương, tiểu tử này rất kỳ quái, nên dây dưa với nữa, dùng độc , chúng ta phải đem bắt về rồi từ từ nghiên cứu!

      Hỏa Minh hét lên, đoàn khói màu đỏ lập tức phóng về Sở Nam, Phong Dương cũng nhanh chóng xuất ra đám khói xanh.

      - Thiên Hương Nhuyễn Cân Tán! Phệ Nguyên Thanh Yên!

      Nam Cung Linh Vân liên tục thốt ra hai cái tên, vẻ mặt lập tức trở nên kinh hãi, hét lớn:

      - Nhanh lùi lại!

      Sở Nam nghe thấy, nhưng lại tránh né, tùy ý để khói độc bao phủ lấy , sau đó quay đầu về phía Nam Cung Linh Vân cười cười, khóe miệng vẫn còn rỉ máu.

      Nam Cung Linh Vân thấy vậy lập tức nhắm hai mắt lại, giọng thầm:

      - Là ta hại ngươi!

      - A!

      Nam Cung Linh Vân vừa xong liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết mà kinh ngạc của Phong Dương.

      Nàng vội vàng mở mắt ra kiểm chứng, vừa mở mắt liền nhìn thấy Phong Dương bị quyền của Sở Nam đánh bay ra ngoài.

      - Ngươi trúng độc?

      Câu hỏi đầy kinh ngạc này là do Nam Cung Linh Vân, Hỏa Minh và Phong Dương cùng thốt lên.

      Sở Nam trả lời, tiếp tục phóng về phía Phong Dương, những độc chất này chẳng lẽ còn độc hơn so với Tử Kim Thiềm Thừ hay sao? Chỉ cần độc của bọn chúng thể giết được Long Huyền Huyết Mãng xem như vô .

      Thấy vậy, Hỏa Minh vội vàng ném ra độc còn lợi hại hơn so với Thiên Hương Nhuyễn Cân Tán và Phệ Nguyên Thanh Yên về phía Sở Nam, Phong Dương ở bên cạnh cũng dùng hết toàn lực giãn khoản cách với Sở Nam, đồng thời cũng xuất ra khói độc….

      Mà Sở Nam lại hề quan tâm, vẫn tiếp tục đuổi theo.

      Chỉ có điều nhất thời cũng thể đuổi kịp, Sở Nam mặc dù thoát thai hoán cốt, thân thể bây giờ giống như kho tàng, thế nhưng Sở Nam vẫn còn chưa thể hoàn toàn phát huy được. Lại thêm Phong Dương đạt đến cảnh giới Võ Tướng, dưới nguyên lực thôi động, tốc độ cũng phải tầm thường.

      - Thất Linh Tán, Hóa Công Tán, Tam Thảo Độc….

      Nam Cung Linh Vân ở cạnh lần lượt đọc tên các loại độc, nhìn Sở Nam vẫn cứ sanh long hoạt hổ tại bên trong những làn khói độc này trong lòng khiếp sợ đến tột đỉnh.

      Vẻ mặt hai người Hỏa Minh và Phong Dương đều trở nên tái nhợt.

      Hai người xuất thân từ Vạn Độc Môn, công phụ lợi hại nhất chính là độc.

      Thế nhưng độc của bọn họ lại căn bản có tác dụng đối với tiểu tử này, mà bọn lại trọng thương, nếu cứ tiếp tục như vậy hôm nay e rằng rất gian nan.

      Hỏa Minh móc ra hai viên đan dược, hơi nhét vào trong miệng, sắc mặt tái nhợt lập tức trở nên hồng nhuận, hai viên đan dược này hiển nhiên tầm thường.

      Hỏa Minh nuốt hai viên Hồi Nguyên Đan vào, liền hét lớn tiếng:

      - Độc Hỏa Liệu Nguyên!

      Thoáng chốc, Sở Nam liền bị đống lửa lớn vây quanh, trong ngọn lửa hồng còn có đám hắc vụ vờn quanh.

      - Độc Hỏa Liệu Nguyên, trong năm đại tuyệt kỹ của Vạn Độc Môn!

      Nam Cung Linh Vân lập tức kinh hãi hét lớn…
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    5. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 19: ĐỘC HỎA LUYỆN THỂ

      Đại hỏa bùng lên ngập trời, sương độc cũng tràn khắp trung.

      - A….

      Sở Nam gầm lên tiếng rung trời, muốn lao ra khỏi độc hỏa.

      Thế nhưng trong nháy mắt vừa bước được mấy bước bị độc hỏa vây quanh, độc hỏa cũng đốt về phía Sở Nam.

      Về phía trước được, Sở Nam liền nhảy lên trung, mặc dù nhảy rất cao, thế nhưng độc hỏa cũng phun trào rất cao, thủy chung vẫn bao quanh Sở Nam.

      - Độc Hỏa Liêu Nguyên xuất ra, ngươi há có thể dễ dàng thoát ra ngoài?

      Hỏa Minh cười lạnh, lại hô:

      - Phong Dương, giúp ta tay, chú ý khống chế lực đạo, ngàn vạn lần thể giết , chúng ta phải nghiên cứu kỹ, để xem đến tột cùng có gì cổ quái, ngờ lại có thể chống lại được nhiều kịch độc của chúng ta như vậy.

      - Được!

      Phong Dương liền đáp ứng, cũng lấy ra hai viên Hồi Nguyên Đan nuốt vào bụng, lập tức hét lớn tiếng:

      - Thiên Đao Vạn Độc.

      Bỗng nhiên, bên trong cơn lốc độc hỏa lại có thể vài đao mang màu hoàng kim, tất cả mũi đao đều nhằm về phía Sở Nam.

      Hỏa là độc hỏa! Đao lại là độc đao

      Độc đao trong nháy mắt tới, đâm rách da thịt Sở Nam, máu tươi vừa chảy ra độc hỏa cũng thừa cơ tràn vào cơ thể Sở Nam từ miệng vết thương.

      Đau nhức….

      Thân thể Sở Nam bên trong độc hỏa mặc dù cũng cảm thấy đau nhức, thế nhưng đau nhức này so với đau nhức do kinh mạch đứt đoạn mà phải chịu từ chẳng là gì. Hơn nữa, kịch độc này cũng thể độc chết được Huyền Hỏa Huyết Mãng, đối với căn bản có hiệu quả, có bất kỳ tác dụng gì.

      Cho nên, Sở Nam cũng cảm thấy độc hỏa này có gì đặc biệt kinh người, chỉ có điều nó lại vây khốn khiến thể ra ngoài được.

      Thế nhưng, lúc độc hỏa theo miệng vết thương đốt cháy vào Sở Nam lập tức cảm thấy đau nhức, tựa như lần trước tỉnh lại rồi tu luyện Diễm Hỏa Quyết và bị đau nhức giống như bị kim đâm.

      Thế nhưng, Sở Nam mặc dù cảm thấy đau đớn nhưng cũng chút kinh hoảng, ngược lại mặt lóe lên tai vui mừng, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, thầm nghĩ:

      - Sư phụ từng rằng muốn tu luyện Nghịch Càn Khôn phải luyện trong đau đớn. Độc hỏa như vậy thể lấy được mạng ta, vựa vặn để ta tu luyện Hỏa nguyên lực!

      Kết quả là lúc Sở Nam còn ở trong ngọn lửa độc cháy hừng hực đôi mắt liền từ từ nhắm lại, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.

      Độc đao lui tới quanh người, tùy ý cắt xé lên người Sở Nam, tùy ý để lại từng đạo vết thương, khiến độc hỏa theo đó xâm nhập vào.

      Miệng vết thương càng ngày càng nhiều, độc hỏa xâm nhập vào cũng càng lúc càng mãnh liệt, Sở Nam cảm thấy đau nhức càng lúc càng kịch liệt, mà vết thương cũng gia tăng gấp đôi, thân thể bắt đầu run rẩy.

      Là thống khổ mà run rẩy.

      Đồng thời cũng hưng phấn mà run rẩy….

      Cứ như vậy, Sở Nam đắm chìm trong tu luyện, đem mỗi chút độc hỏa xâm nhập vào tôi luyện da thịt, từng lỗ chân lông, huyết nhục, cốt cách, mỗi chút tế bào.

      Độc hỏa tràn ngập….

      Hỏa Minh và Phong Dương cũng nhìn thấy tình huống bên trong, lúc sau, Phong Dương khẽ :

      - yên tĩnh!

      Hỏa Minh hồi đáp:

      - chết chứ?

      - Chắc có lẽ , thân thể tiểu tử này cường hãn bình thường. chừng đây là kế của tiểu tử kia, cố ý an tĩnh để thừa dịp chúng ta thả lỏng xông ra.

      - đúng lắm, vậy chúng ta trước hết luyện nửa cảnh giờ nữa!

      Trực giác mách bảo hai người rằng tiểu tử kia còn chưa chết, hai người nhìn nhau cái lại móc ra hai viên Hồi Nguyên Đan nuốt vào bụng, bởi vì bọn họ phải thi triển hai đại tuyệt kỹ này cho nên mặc dù uy lực lợi hại cũng tiêu hao rất lớn, nếu như có Hồi Nguyên Đan tạm thời bổ sung nguyên lực hai người sớm duy trì nổi nữa rồi.

      Trong mắt Nam Cung Linh Vân lúc này tràn ngập áy náy, nhớ tới vừa rồi lúc bị thương ngoái đầu lại cười với nàng trong lòng càng đau khổ hơn, thầm nghĩ:

      - Nếu phải ta cũng chết oan như vậy, nếu như thời gian có thể quay ngược lại ta tình nguyện chạy về hướng khác!

      Nửa canh giờ trôi qua….

      Hỏa Minh vội lên tiếng:

      - Phong Dương, tiểu tử kia có lẽ xong rồi, nếu như tiếp tục nữa có khi đốt thành tro bụi mất.

      - Có lẽ là đủ rồi, ta cam đoan người ít nhất cũng có hơn ngàn đao!

      Phong Dương tự tin khẳng định.

      - Tốt, để ta xem tên tiểu tử này giờ ra sao!

      Hai người đồng thời thu công, độc đao biến mất, độc hỏa cũng tiêu tán.

      Lúc Hỏa Minh và Phong Dương thu công có chút thở gấp, hiển nhiên vừa rồi bọn hao phí ít nguyên lực và tinh lực.

      Đợi đến khi khói mù tiêu tán, Hỏa Minh và Phong Dương thấy Sở Nam khoanh chân ngồi mặt đều tràn ngập kinh hãi, hét lên:

      - Chẳng lẽ sao?

      Nam Cung Linh Vân nhìn thấy người Sở Nam dày đặc miệng vết thương, vừa nhìn thấy cũng giật mình hoảng sợ.

      giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt Nam Cung Linh Vân vốn luôn luôn kiên cường chảy xuống, trong lòng thầm nhủ:

      - Là ta hại ngươi, hôm nay ta cùng ngươi xuống Hoàng Tuyền!

      Nam Cung Linh Vân lúc này cũng định tự bạo Nguyên Đan.

      Ở bên kia, Hỏa Minh lại quát:

      - Tiểu tử!

      thanh hồi đáp….

      Phong Dương nhíu mày, lại phát ra đạo đao mang, đao mang vẽ người Sở Nam vết thương, vòi máu tươi theo đó bắn ra ngoài.

      - sao cả?

      Hỏa Minh nghi hoặc hỏi.

      - Tiểu tử này quả quá cổ quái, chúng ta….

      Lời của Phong Dương còn chưa dứt Sở Nam bỗng nhiên cử động, ngay lập tức đứng lên.

      - A….

      Mọi người tại đây, kể cả Nam Cung Linh Vân cũng há hốc mồm, lâm vào trạng thái khiếp sợ.

      - Độc hỏa luyện thể nửa thời thần vừa rồi khiến thân thể của ta được rèn luyện gần phần ba, là đáng tiếng, nếu như bọn chúng có thể đốt thêm mấy canh giờ quả là tốt biết bao? chừng ta còn có thể đem Hỏa nguyên lực luyện đầy toàn thân, như vậy ta có thể thử xem kích phát ra nguyên lực được hay rồi!

      Sở Nam từ trong tu luyện khẽ .

      Tỉ mỉ cảm nhận Hỏa nguyên lực cuồng bạo trong thân thể mình, khóe miệng Sở Nam có chút vui vẻ.

      Vừa mở mắt ra nhìn thấy Nam Cung Linh Vân ngây ngốc, khóe mắt còn vệt nước mắt khóe miệng lập tức nhếch lên nụ cười, sau đó nụ cười tràn ngập khuôn mặt, trong lòng cũng thầm nghĩ:

      - Vừa rồi nàng khóc? Là vì ta mà khóc?

      Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Sở Nam, trong lòng Nam Cung Linh Vân cũng kìm được mà nở nụ cười, nụ cười giống như tiếng Thất Huyền Cổ Cầm gảy lên trong gió, từ trong đau thương lại có chút vui mừng.

      Tâm thần Sở Nam lập tức ngây ngốc, khẽ :

      - Lệ vương mắt, nụ cười má lúm đồng tiền, nhất tiếu khuynh thành….

      Trong lúc ngây ngốc, Sở Nam cảm thấy thân thể khô nóng của lại càng thêm nóng rực.

      Nhanh chóng hoàn hồn lại, lập tức thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn về phía Hỏa Minh và Phong Dương, bình thản :

      - Hai vị, còn có tuyệt chiêu gì ? Cùng xuất ra !

      - Phut…..

      Nghe như vậy, Hỏa Minh vốn trọng thương liền phun ra ngụm máu tươi, gằn giọng :

      - Tiểu tử quá cuồng vọng, nếu phải lúc trước chúng ta trọng thương ngươi bây giờ còn có thể kiêu ngạo sao?

      - Đáng tiếc là vừa rồi ngươi lại bị trọng thương!

      Sở Nam biết bọn , nếu như bọn bị thương nặng và bản thân bách độc bất xâm sớm bị hai cường giả Võ Tướng bọn giết cả trăm ngàn lần rồi.

      - Ta cũng tin ngươi bách độc bất xâm!

      Hỏa Minh hét lớn, đem toàn bộ kịch độc trong nhẫn trữ vật lấy ra, sử dụng toàn bộ, Phong Dương cũng vậy.

      Nhiều loại kịch độc trong nháy mắt phủ lấy Sở Nam.

      Khóe miệng Sở Nam nhếch lên nụ cười lạnh, nhìn hai người nổi giận, bộ dạng hổn hển còn thoải mái dang hai tay ra, hít hơi sâu….

      chút mảy may….

      Bỗng nhiên Phong Dược ném ra loại kịch độc cuối cùng, kịch độc này đủ bảy màu, Sở Nam vừa hít sâu hơi thất thải độc vụ liền tiến vào trong mũi Sở Nam.

      Sắc mặt Sở Nam lập tức đại biến, hiểu tại sao thất thải độc vụ này vừa tiến vào bên trong cơ thể cảm giác khô nóng lại tràn lên như thủy triều.
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :