Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 10: NUỐT NỘI ĐAN

      Grào! Grào! Grào….

      Từng trận thiên lôi vang lên, đạo tia chớp thứ chín giống như tám đạo tia chớp lúc trước đánh xong liền tản, ngược lại lâu vẫn tiêu tán , liên tục ngừng bổ vào người Huyết Sắc Cự Mãng, Huyết Sắc Cự Mãng trung phát ra tiếng rống giận dữ, càng lúc càng giống tiếng long ngâm, Huyết Mãng trung vùng vẫy, cùng tia chớp tranh đấu, khiến cho toàn bộ tòa Long Giác sơn chấn động….

      Mà Huyết Sắc Cự Mãng lúc này ở trong tia chớp lại phát sinh biến hóa.

      Cái đầu rắn khổng lồ mọc ra chiếc sừng, chiếc sừng giống như sừng hưu, mắt giống như mắt thỏ, tai giống như tai trâu, đầu giống như lạc đà, gáy giống như gáy huyết mãng, bụng lại giống như con trai…..

      người mọc lên lân phiến, lân phiến giống như vàng, trảo giống như vuốt ưng, chân như chân hổ.

      Miệng rắn còn mọc ra hai sợi râu, dưới cằm có minh châu, tại cổ họng, nghịch lân dần dần kết thành….

      Hết thảy toàn bộ đều trở thành hình dáng như rồng, nếu cứ tiếp tục như vậy Huyết Sắc Cự Mãng hóa thành rồng, lúc mây đen tản , trong tia chớp, quanh người Huyết Mãng tràn lên hỏa diễm hỏa hồng sắc, ngờ lại trở thành con Hỏa Long….

      Uy lực của tia chớp dần yếu bớt, Huyết Mãng bị lôi điện tôi luyện, nội đan hao hết toàn bộ nguyên lực cũng được nuốt trở lại vào bụng, thân thể của nó dường như trở nên cứng rắn hơn, cuối cùng vượt qua kiếp nạn….

      - Grào….

      Lại tiếng long ngâm vang vọng khắp thiên địa, phong vân cũng dần dần tản ….

      Đột nhiên, tiếng long ngâm của Huyết Sắc Cự Mãng bỗng nhiên trở thành tiếng rên rĩ.

      Sở Nam lúc này ở trong bụng Huyết Mãng bắt đầu tàn phá, điên cuồng mắng:

      - Ta thấy ngươi nghịch thiên hành , còn tốn công hi vọng ngươi thành công, ngờ rằng ngươi lại muốn ăn ta!

      Chất lỏng màu xanh biếc ngấm vào thân thể Sở Nam khiến thân thể bắt đầu thối rữa, tính mạng nguy ngập….

      Đúng lúc này, viên nội đan của Huyết Sắc Cự Mãng trở lại trong bụng, Sở Nam vừa nhìn thấy, lập tức hình ảnh viên nội đan được miêu tả trong Dã Sử lướt qua trong đầu, đây chính là nội đan ma thú, có thể nuốt vào, có thể làm thuốc, có thể luyện đan, chế thành linh đan diệu dược, ma thú phẩm cấp càng cao khi nuốt vào càng có thể thoát thai hoán cốt, có thể luyện thành thần dược khởi tử hồi sinh.

      Sở Nam biết tên con Huyết Sắc Cự Mãng này là gì, lại càng biết con ma thú này đến tột cùng là cấp mấy….

      Thế nhưng, ma thú có thể hóa thành rồng há có thể là cấp thấp sao?

      Bị sinh tử tồn vong kích thích khiến con ngươi của Sở Nam càng trở nên điên cuồng, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, Sở Nam giận dữ hét:

      - Nghịch thiên cũng thể lấy mạng ta được, ngươi muốn ăn ta ta ăn ngươi, ta phải ăn ngươi trước!

      Sở Nam vừa gào vừa chộp lấy viên nội đan huyết hồng, để ý đến lực lượng lôi điện còn sót lại bên nội đan cắn lấy ngụm.

      Vừa cắn cái, căn bản tạo thành hiệu quả gì, hàm răng hoàn toàn thể cắn vào trong.

      Sắc mặt Sở Nam trở nên hung ác, cầm lấy mũi tên người hung hăng đâm vào nội đan, hỏa diễm tử sắc lập tức bị kích phát ra, cũng chính bởi vì đâm này mà tiếng long ngâm của Huyết Sắc Cự Mãng liền biến thành tiếng rên rỉ thảm thiết.

      Huyết Mãng muốn phun nội đan ra, thế nhưng lại bị Sở Nam liều mạng bắt lấy.

      Đau đớn kịch liệt khiến Huyết Sắc Cự Mãng ở ngừng lăn lộn, Thiên Lôi thiểm điện dường như cũng biết giờ khắc này Huyết Mãng nguy cấp, đột nhiên bạo phát uy lực khiến Cự Mãng càng đau đớn hơn, cứ như vậy bất chấp phương hướng, vừa gào thét vừa bay thẳng về phía Đông Nam.

      Tia chớp bổ lên người Huyết Sắc Cự Mãng vẫn hề tán .

      Trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng, Sở Nam biết Huyết Mãng bay khỏi Long Giác sơn, ôm chặt lấy viên nội đan, dùng thiết tiễn điên cuồng đâm vào, tay lại càng điên cuồng xé, dùng miệng điên cuồng cắn….

      Theo nội đan bị Sở Nam từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng, Sở Nam cảm thấy trong cơ thể càng lúc càng nóng, uy lực của ngọn lửa thiêu đốt trong người lúc này so với hỏa diễm mà Bạch Trạch Vũ ngày đó đánh vào người mình còn hung mãnh hơn gấp vạn lần, cứ như muốn đốt thân thể Sở Nam thành hư vô vậy….

      Nhưng Sở Nam bây giờ trở nên điên cuồng, đâu còn quan tâm đến những chuyện này, hai tay nắm chặt nội đan to bằng hai bàn tay, cứ như vậy từng ngụm từng ngụm nuốt vào, dường như còn chưa giải hận, đem mọi thứ mà tay bắt được ngừng bỏ vào miệng mình nuốt.

      Trong lúc Sở Nam điên cuồng nuốt trong bụng Cự Mãng hoàn toàn chú ý đến hạt châu đỏ như máu, giống như là túi mật của Cự Mãng, cũng trực tiếp bỏ vào bụng nuốt luôn.

      Mọi thứ trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng đều bị Sở Nam nuốt sạch, thế nhưng Sở Nam vẫn dừng lại, trong thân thể dường như có ngọn lửa bùng cháy, cháy dữ dội đến mức còn có thể tư duy gì được nữa, chỉ theo bản năng cam lòng làm loạn….

      còn bắt được thứ gì để ăn nữa, Sở Nam cầm mũi tên đâm vào thân thể Huyết Mãng, máu tươi lập tức bắn tung tóe, hai mắt Sở Nam lập tức lóe sáng, cầm mũi tên đâm liên tục, miệng ngừng ghé vào nuốt từng ngụm vào bụng.

      Mỗi lần nuốt ngụm máu của Cự Mãng vào bụng, Sở Nam bỗng có cỗ cảm giác mát lạnh xẹt qua, giảm bớt cảm giác đau đớn do ngọn lửa thiêu đốt trong người.

      Cứ như vậy, Sở Nam nuốt càng lúc càng nhiều, quản bất cứ chuyện gì, mặc kệ mọi thứ, cứ như vậy nuốt máu của Cự Mãng vào bụng để triệt tiêu đau đớn do bị thiêu đốt.

      chỉ vậy, Sở Nam những chỉ uống máu của Cự Mãng mà còn ăn thịt của Cự Mãng, miệng uống từng ngụm lớn, cắn từng miếng lớn, chẳng khác gì dã nhân.

      có nội đan, có túi mật, ngay cả máu huyết của mình cũng bị Sở Nam ở trong bụng đâm rách nát, đạo tia chớp lại lần nữa nổ ầm tiếng, phảng phất như thanh thiên địa rơi lệ vì Huyết Sắc Cự Mãng vậy….

      Tiếp theo, Huyết Sắc Cự Mãng còn chút sinh cơ nào, cũng còn giãy dụa nữa, mộng hóa rồng tiêu tan, hồn về với trời đất….

      Sau đó, thân hình khổng lồ của Huyết Sắc Cự Mãng từ trung rơi xuống, rơi vào trong Thập Vạn Đại Sơn.

      - Ầm….

      Huyết Sắc Cự Mãng rơi mặt đất, tạo thành cái hố sâu lớn, Sở Nam ở trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng cũng bị chấn động đến đầu váng mắt hoa, phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

      Chỉ có điều chuyện này hề ảnh hưởng gì đến Sở Nam, vẫn điên cuồng cắn nuốt máu thịt của Cự Mãng.

      Mà trong quá trình này, da thịt người Sở Nam cũng ngừng thối rữa, mà cơ thể cũng ngừng tái sinh, thiêu đốt cực kỳ đau đớn trong cơ thể cũng từ từ biến mất….

      Đợi đến khi cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất Sở Nam uống máu nữa, mà ngã gục xuống đất, trực tiếp hôn mê trong bụng Huyết Mãng…
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    2. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 11: TỒN TẠI KỲ DỊ

      Sở Nam ở trong bụng Huyết Mãng, rơi vào trong hôn mê sâu, biết trời đất trăng sao gì!

      Lần hôn mê này khiến Sở Nam ngủ say suốt mười ngày, nếu phải nuốt nội đan của Huyết Mãng, cắn nuốt lượng lớn máu và thịt của Huyết Mãng mà ở trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng thiếu khí lâu như vậy có lẽ sớm chết rồi.

      Mười ngày sau, Sở Nam mở mắt ra, ánh mắt chỉ nhìn thấy mảnh hắc ám, đưa tay thấy được năm ngón, chỉ có tròng mắt của là lóe sáng.

      - Đây là nơi nào?

      Sở Nam tự hỏi, muốn chống tay đứng dậy bàn tay lại chụp vào vũng máu tươi và đống thịt nát….

      Sau đó, ký ức trước khi hôn mê chậm rãi lên trong đầu Sở Nam: hao hết thiên tân vạn khổ mới bò lên được đỉnh Long Giác sơn, lại nhìn thấy những đạo tia chớp bổ về phía Huyết Sắc Cự Mãng, tiếp đó bị Huyết Mãng nuốt vào trong bụng, ở trong bụng nó bắt đầu thối rữa cho nên vì sinh tử tồn vong mà ăn hết nội đan của Huyết Mãng.…

      - Nội đan?

      Nghĩ đến đây, Sở Nam trực tiếp nhảy bật dậy, đụng vào phía thân rắn lại nặng nề ngã xuống, nhưng vẫn để ý chút nào, chỉ hưng phấn lẩm bẩm:

      - Ta ăn hết nội đan của Huyết Mãng, ta có phải là thoát thai hoán cốt rồi ? Có phải nâng cấp được toàn bộ kinh mạch rồi hay ? Có phải là có thể tu luyện võ quyết, bên trong cơ thể có thể xuất nguyên lực rồi hay ?

      Tiếp theo, Sở Nam lập tức khoanh chân, dựa theo Diễm Hỏa Quyết mà bắt đầu tu luyện.

      - hề có cảm giác đau nhức kịch liệt!

      Trong lòng Sở Nam tràn ngập vui mừng, cho rằng như vậy là thoát thai hoán cốt, bởi vậy lại càng dụng tâm bắt đầu tu luyện, trong lòng dâng lên hi vọng vô tận…..

      Thời gian cứ từng chút từng chút trôi qua, Sở Nam ở trong bụng Huyết Mãng biết bên ngoài là ngày hay đêm, nhưng vẫn từ cảm giác biết rằng mình tu luyện khoảng năm sáu canh giờ, thế nhưng…. Trong người vẫn có gì….

      - Tại sao trong cơ thể lại có chút nguyên lực nào?

      Sở Nam trăm mối thể lý giải, nhưng vẫn tin, lại tu luyện Mãng Sơn Quyết, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ ba, cứ từng tầng lượt.

      Thời gian lại dần trôi qua…..

      Vẫn có đau đớn phát sinh, đồng dạng, trong cơ thể cũng hề xuất nguyên lực….

      - Tại sao?

      Sở Nam bi phẫn đứng dậy, tinh tế cảm nhận thân thể phát còn đau nhức kịch liệt như muốn mạng người nữa, đó là bởi vì…. Kinh mạch còn nữa….

      Kinh mạch mất rồi còn lấy đâu ra cảm giác đau đớn?

      - Lão thiên đáng chết, ngươi chơi ta còn chưa chán sao? Bây giờ còn kinh mạch nữa, ta bây giờ phải làm sao, đến tột cùng phải làm gì để tồn tại đây?

      Sở Nam gào lớn.

      Giờ khắc này, Sở Nam tình nguyện chịu đau đớn do từng khúc kinh mạch đứt đoạn mang đến, bởi vì loại đau đớn này theo 16 năm rồi, hề xa lạ với nó, điều đó khiến Sở Nam cảm thấy vẫn là con người, con người vẫn sống sờ sờ…..

      Nhưng bây giờ, kinh mạch còn nữa, làm sao có thể sống được nữa đây? Sở Nam có chút khủng hoảng rồi…..

      - Nội đan của Huyết Mãng sắp hóa rồng phi thăng rồi, chẳng lẽ còn phải là thiên tài địa bảo sao? Chẳng lẽ thể thoát thai hoán cốt sao? Vì sao thể trùng sinh kinh mạch? Vì sao? Lão thiên đáng chết, ngươi cho ta biết ?

      - Lão thiên đáng chết, vì cái gì mà đối xử với ta như thế?

      Sở Nam dù sao cũng chỉ là người mới mười sáu tuổi, đâu từng gặp chuyện quái dị như vậy, hơn nữa giờ này lại còn ở trong bụng Huyết Mãng có ánh sáng mặt trời, theo bản năng gào thét phẫn nộ để xua đuổi khủng hoảng trong nội tâm.

      Thế nhưng, Sở Nam lại biết rằng suýt chút nữa còn mạng, cũng suýt chút nữa biết mất khỏi thế giới này….

      Mà mạng của bây giờ còn là của nữa rồi, mà chính là nội đan mà luôn cho rằng là thiên tài địa bảo.

      sai, đơn giản là Huyết Mãng hóa rồng còn gọi là xà đan nữa rồi, mà phải gọi là long đan, bất kỳ lúc nào cũng phát ra khí tức của rồng.

      Long đan này chỉ là thiên tài địa bảo vạn năm khó gặp mà càng là thứ nghịch thiên, tuyệt đối chỉ có thể ngộ mà thể cầu.

      Cũng là bởi vì bên trong long đan chứa chân nguyên, dược lực, linh khí vô cùng khổng lồ, long đan như vậy hiển nhiên có thể thoát thai hoán cốt.

      Thế nhưng, cho dù là cường giả cảnh giới Võ Đế gặp phải long đan này cũng dám trực tiếp nuốt vào bụng giống như Sở Nam, bởi nếu làm như vậy chỉ có kết quả đó là kinh mạch bạo liệt mà chết.

      Nhưng Sở Nam bởi vì vốn là người tiên thiên kinh mạch đứt đoạn, sau khi bị Chân Dương chi hỏa của Bạch Trạch Vũ thiêu đốt kinh mạch bị hủy toàn bộ, kinh mạch mất làm sao có thể bạo? Bạo như thế nào?

      Chỉ có điều, uy lực của chân nguyên hùng hậu bên trong long đan chỉ dừng lại ở đó, mặc dù Sở Nam có kinh mạch, gặp phải kết cục bạo liệt kinh mạch mà chết, thế nhưng lại gặp phải hậu quả bạo thể mà chết.

      Sở Nam cảm thấy trong thân thể của mình như có ngọn núi lửa muốn bộc phát, đó chính là điềm báo trước khi sắp bạo thể mà chết.

      Chỉ có điều, trong thoáng chốc sắp bạo thể Sở Nam lại uống máu tươi của Cự Mãng, máu tươi vào bên trong cơ thể Sở Nam, lập tức khiến tình trạng bạo thể dừng lại khắc, điều này cũng giải thích tại sao Sở Nam lại cảm thấy thoải mái.

      Lúc lượng lớn máu tươi của Huyết Mãng bị Sở Nam uống vào bụng thẩm thấu vào mỗi nơi bên trong thân thể , những chân nguyên của long đan điên cuồng bạo phát cũng dần trở nên ôn hòa, còn xông phá ra ngoài nữa, mà theo từng chút máu tươi thẩm thấu ra vào mỗi góc thân thể Sở Nam, da, lông, huyết nhục, cốt cách, lục phủ ngũ tạng, cho đến từng tế bào….

      Trong mười ngày Sở Nam ngủ say, chân nguyên của long đan đem thân thể của Sở Nam, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài cải tạo lượt, còn có thịt rộng mà Sở Nam nuốt vào cũng bị tiêu hóa toàn bộ, dung hòa vào trong thân thể….

      Vì thế, nếu là thân thể của Sở Nam hóa thành thân rồng cũng phải là khoa trương chút nào, chỉ có điều hình dạng giống mà thôi.

      Đây cũng giải thích tại sao Sở Nam còn kinh mạch vẫn có thể sống được.

      Đương nhiên, đối với kỳ ngộ như vậy, Sở Nam cũng thể biết được, vẫn cứ điên cuồng gào thét, chất vấn ông trời.

      lâu sau, Sở Nam dường như rống mệt mỏi, bụng cảm thấy đói, ngồi xuống, bốc lấy khối thịt rồng bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa :

      - Được rồi, lão thiên chết tiệt, có kinh mạch có kinh mạch, dù sao ta vẫn chưa chết, chuyện của chúng ta vẫn còn chưa xong đâu!

      - Trời muốn phế ta, ta phế!

      - Trời muốn ta chết, ta chết!

      - Ta phải sống, phải sống tốt, phải sống có tôn nghiêm!

      ……

      Cứ như vậy, vừa vừa ăn, sau chừng nửa ngày Sở Nam lại phát vấn đề rất kỳ quái.

      - Ta ăn hết ít thịt rắn, tại sao vẫn cảm thấy đói như vậy chứ?

      Sở Nam tiện tay cầm mũi tên bên cạnh lên, dùng đầu mũi sắc bén cắt xuống từng khối huyết nhục Cự Mãng…..

      - Keng…..

      Sở Nam lại lần nữa đâm mũi tên xuống, trong bóng tối sâu thẳm truyền đến tia lửa, tiếng kim thiết va chạm vang lên đinh tai nhức óc.

      - Ồ?

      Sở Nam kinh ngạc lẩm bẩm:

      - Trong bụng Huyết Mãng này ngờ lại có kim loại?
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    3. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 12: KINH HỈ

      - Kim loại?

      Trong lòng Sở Nam tràn ngập nghi vấn.

      - Trong bụng Huyết Mãng, còn kim loại gì có thể tồn tại chứ? Rốt cuộc là kim loại này bằng vật liệu gì, ngờ có thể chống lại hòa tan của chất lỏng màu xanh biếc này.

      Vừa nghĩ đến đây, Sở Nam vung tay lên, cầm mũi tên đâm xuống, sau vài tiếng đinh đinh Sở Nam mới lẩm bẩm:

      - Là cái hộp dài, biết bên trong là cái gì, biết có phải là bảo bối hay .

      Cầm lấy cái hộp, Sở Nam cạy cả nửa ngày, dùng mũi tên cạy cho đến lúc chỉ còn mảnh vẫn thể mở ra được.

      Thấy tình huống như vậy, Sở Nam liền đặt qua bên, lại :

      - Được rồi, trước hết cứ lấp đầy bụng , sau đó rời khỏi bụng Huyết Mãng này rồi tính tiếp.

      Từng khối thịt lớn bị Sở Nam nhét vào trong miệng, ngửi thấy mùi tanh này, Sở Nam khỏi cảm khái :

      - Nếu như đem thịt rắn này về để mẫu thân chế biến chút nhất định trở thành mỹ vị, lâu như vậy vẫn chưa về, mẫu thân ở nhà chắc chắn cũng sốt ruột lắm….

      - Ừ, đợi ăn no rồi ra ngoài, sau đó lập tức về nhà rồi bảo phụ thân xử lý con Huyết Mãng này, sách cũng có , Cự Mãng như vậy toàn thân đều là bảo vật. Da rắn có thể làm áo giáp, đao thương bất nhập, còn răng của nó có thể rèn thành vũ khí pháp bảo vô cùng sắc bén….

      Sở Nam nghĩ, cảm thấy trong người có cổ nhiệt lưu xao động, chỉ có điều hề để ý, tưởng rằng là bởi vì ăn thịt Huyết Mãng cho nên mới vậy.

      Sau gần nửa canh giờ điên cuồng ăn, Sở Nam rốt cuộc cảm thấy no bụng, sau đó cầm mũi thiết tiễn, mang theo chiếc hộp dài bằng kim loại dọc theo bụng rắn bò ra ngoài, Sở Nam bò ít nhất phải ba canh mới đến chỗ miệng rắng, thế nhưng miệng con rắn lại đóng chặt, chỉ thấy hai hàng răng trắng lóe lên ánh sáng.

      - Làm sao bây giờ? Miệng con Huyết Mãng này đóng chặt như vậy, dùng thiết tiễn chỉ e cũng thể nạy ra được, thiết tiễn này lại càng đâm xuyên, ta bị vây khốn trong bụng rắn này mà chết chứ? Cứ như vậy mà chết đúng là nghẹn khuất.

      Sở Nam mặc dù cau mày, nhưng bởi vì rơi vào bụng rắn chết nên vẫn cảm thấy vui mừng, khiến tâm tình của cũng đến nỗi nào. Chợt nghĩ đến cái hộp dài bằng kim loại, nếu bị ăn mòn nhất định là rất cứng rắng, Sở Nam nghĩ vậy liền đem cái hộp kim loại nhét vào trong hàm răng nó, chuẩn bị cạy để khe hở lớn chút để trèo ra.

      Hộp kim loại vô danh quả nhiên có chút lai lịch, vừa cắm vào hai hàng trong hàm răng tia sáng mặt trời chói mắt bên ngoài cũng chiếu vào, Sở Nam vui mừng nhắm hai mắt lại, thoáng thích ứng với ánh sáng xong liền chuẩn bị từ trong kẽ răng Huyết Mãng trèo ra.

      Mặc kệ trong hộp này có bảo bối gì, chỉ riêng cái hộp này thôi cũng bảo bối rồi, về nhà phải để phụ thân nhìn xem rốt cuộc là làm bằng vật liệu gì mà có thể thua kém gì so với long nha, phụ thân nếu nhìn thấy chắc chắn rất vui….

      Sở Nam vẫn chưa xong bên tai truyền đến từng tiếng răng rắc, Sở Nam biến sắc, vừa nhìn lại thấy chiếc hộp làm từ kim loại vô danh chịu nổi sắc bén của long nha, sắp chuẩn bị cắt đứt.

      Dưới kinh hãi, Sở Nam tranh thủ thời gian bò ra ngoài, nhanh chóng bò ra khỏi miệng Huyết Mãng trước khi chiếc hộp kim loại vô danh bị hủy.

      Thế nhưng thân hình Sở Nam chỉ vừa mới leo ra khỏi nửa chiếc hộp bị hủy, long nha sắc bén cứ như vậy đâm thẳng về phía Sở Nam.

      Nhất thời, tình huống trở nên nguy cấp vạn phần.

      - xong rồi….

      Sở Nam thầm câu, dưới tình thế cấp bách, Sở Nam cắn răng, theo bản năng đưa tay dốc toàn lực chống đỡ hàm răng của con rắn.

      Vừa chống đỡ, cảnh tượng bị cắn đứt thành hai nửa, máu tươi bắn khắp nơi, sau đó chết xẹt qua trong đầu Sở Nam cũng xuất , ngược lại miệng của con rắn lại dừng lại, hạ xuống nữa, long nha sắc bén chỉ còn cách ngón tay.

      - Ồ?

      Hai hàng lông mày của Sở Nam nhíu chặt, thần sắc nghi hoặc, dám chậm trễ, nắm lấy cái hộp kim loại bị hủy trèo ra khỏi cái miệng khổng lồ.

      Đợi sau khi bò ra, miệng rắn đột nhiên khép lại, Sở Nam lúc này mới thầm :

      - Dường như lực lượng của ta tăng mạnh hơn ít!

      Nhìn thấy đại thụ có bán kính khoảng hai mươi phân bên cạnh, Sở Nam đến trước mặt, nắm quyền đột nhiên vung ra, nện lên thân cây, đạu thụ cứ như vậy mà bị gãy đổ oặt về sau.

      Sở Nam ngơ ngác nhìn nắm quyền của , miệng lẩm bẩm:

      - Uy lực ngờ lại lớn như vậy?

      Sở Nam liền cảm thấy hứng thú, vung mấy quyền đánh về phía những cây ở bên cạnh, thân của mỗi cây đều , nhưng toàn bộ đều bị Sở Nam đánh gãy, Sở Nam càng lúc càng mừng, càng đánh càng hưng phấn, bởi vì cảm thấy lực lượng tồn tại, có lực lượng như vậy còn là phế vật nữa, cho dù thể tu luyện võ quyết, thể cất giữ nguyên lực nữa….

      Sau khi đánh gãy gần năm sáu mươi cây, Sở Nam mới dừng lại, nhìn chăm chú vào nắm quyền.

      - Đây hẳn là do công lao của nội đan Huyết Mãng, xem ra ta thoát thai hoán cốt rồi! Ta có được sức mạnh rồi!

      Sở Nam dần kích động, cao hứng nhảy nhót, mà lần nhảy này lại khiến Sở Nam cảm thấy vô cùng kinh hãi.

      Bởi vì Sở Nam vừa nhảy cái mà hơn ba trượng…..

      Ngay lúc Sở Nam giật mình tỉnh lại từ trung rơi xuống, vừa đáp xuông đất tạo thành cái hố , bụi đất tràn ngập.

      Thế nhưng Sở Nam lại cảm thấy chút đau nhức gì, đứng lên, dùng hết toàn lực nhảy cái.

      Lần này, nhảy lên cao hơn năm trượng.

      - Chẳng lẽ ta biết bay rồi sao?

      Sở Nam càng lúc càng mừng rỡ.

      Vừa nghĩ đến đây, bước ra khoảng bên cạnh bước….

      Thế nhưng, vừa bước Sở Nam lại từ trung rớt xuống, tạo thành cái hố.

      Sở Nam hề từ bỏ, lại nhảy nhiều lần, nhưng mỗi lần nhảy lên trung kết quả đều là rơi xuống đất tạo thành cái hố.

      Cứ liên tục như vậy mấy chục lần Sở Nam mới hết hi vọng.

      - ra là chỉ nhảy được cao mà thôi, nghe võ giả tu luyện đến cảnh giới nhất định có thể đạp , biết lúc nào ta mới có thể phi hành trung.

      - Ta có kinh mạch, thể tu luyện được nguyên lực, vậy con được có võ giả sao?

      Nghĩ đến bản thân giống như con quái vật, Sở Nam lại cảm thấy phiền muộn.

      - có kinh mạch, lại vẫn sống, có nguyên lực, mà lực lượng lại tăng mạnh, đúng là quái lạ!

      - Bất luận như thế nào, chỉ cần ta còn sống phải liều mạng sống tốt.

      Sở Nam khí phách hiên ngang , cầm cái hộp bị hủy hoại lên, lẩm bẩm:

      - biết bên trong này có bảo bối gì ?

      Vừa mở ra hộp kim loại Sở Nam liền thấy khối vải màu trắng, chất liệu giống bình thường, ở mặt còn có chữ, chỉ có điều chữ lại lóe lên màu đỏ chói mắt, còn tản ra mùi máu tươi nhàn nhạt….

      Cẩn thận nhìn kỹ liền phát nó là dùng máu tươi mà viết…
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 13: TRUYỀN NHÂN CÀN KHÔN TÔNG

      - Lão phu mười sáu tuổi xuất đạo, dương danh đại lục Thiên Vũ, tung hoành hơn ba mươi năm, chưa từng lần bại….

      Sở Nam đọc câu đầu tiên mảnh vài lập tức cảm thấy kinh hãi, chủ nhân của dòng chữ viết bằng máu này quả lợi hại, hơn ba mươi năm cũng chưa từng bại lần.

      - Mười sáu tuổi dương danh đại lục Thiên Vũ, ta bây giờ cũng mười sáu tuổi rồi, nhưng chỉ khác là từ phế vật biến thành quái vật mà thôi.

      Sở Nam tự giễu câu, tiếp tục đọc:

      - Lão phu cả đời hành chỉ theo ý thích, nhưng vẫn luôn tuân thủ điều cấm đó là người phạm ta ta phạm người, còn người phạm ta đều bị ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn diệt trừ, vì vậy mà thế nhân gọi lão phu là Ma Đạo Tử.

      - ra người này gọi là Ma Đạo Tử!

      Sở Nam từ trong những từ ít ỏi này hồi tưởng lại cảnh tượng Ma Đạo Tử tung hoành đại lục, khí phách hiên ngang, khoái ý tần cừu lẩm bẩm:

      - Cuộc sống là phải như vậy….

      - Bốn mươi tuổi tiến vào cảnh giới Võ Đế….

      - Bốn mươi tuổi là Võ Đế?

      Sở Nam kinh ngạc há hốc mồm, hồi lâu cũng khép lại được, tự :

      - Ma Đạo Tử này nhất định là tuyệt thế thiên tại trong thiên tài!

      - lần gặp hồng nhan, tên nàng là Thanh Phượng, chúng ta mơ hồ nảy sinh tình cảm, sau đó làm bạn với nhau, sáu năm sau, lão phu bế quan trùng kích cảnh giới Võ Tôn, sáu tháng sau xuất quan, chỉ còn cách cảnh giới Võ Tôn bước nữa! Sau khi xuất quan, lão phu phát Thanh Phượng có chỗ dị thường, nhưng để trong lòng…. Nếu như khi đó ta…. Đáng tiếc….

      Sở Nam đọc đến đây chau mày, phát có chỗ ổn.

      - Mười ngày sau, lúc bế quan lần nữa, ngay lúc lap phu muốn đột phá Thanh Phượng xâm nhập vào chỗ bế quan của ta, có người đuổi giết nàng, quả nhiên có người xa lạ ở phía sau đuổi giết. Lão phu vô cùng tức giận, thu hồi toàn bộ nguyên lực dùng để trùng quan, hề để ý đến việc phản phệ do từ bỏ đột phá, ngang nhiên xuất thủ, muốn đem kẻ xâm nhập giết chết…. Nào ngờ…. nào ngờ rằng ả tiện nhân Thanh Phương lại từ sau lưng đột nhiên hạ sát chiêu…. Về sau ta mới biết được, kẻ xa lạ đó gọi là Huyền Vô Kỳ, là tông chủ Thiên Nhất Tông, tu vi đạt đến trung cấp Võ Đế, mà Thanh Phượng dưới trợ giúp của ta cũng đạt đến cảnh giới sơ cấp Võ Đế, hai người bọn chúng sớm gian díu với nhau, bọn chúng biết phong cách hành của ta, sợ chuyện xấu tiết lộ bị ta giết chết cho nên thừa dịp ta đột phá rất nguy hiểm bày ra kế này.

      - Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, nữ nhân này ác độc!

      Sở Nam khỏi lớn tiếng mắng, rồi tự :

      - biết Ma Đạo Tử tiền bối sau đó thế nào.

      - Lúc hề phòng bị, tiện nhân kia dùng Thiên Cương Kiếm mà ta tặng ả, từ sau lưng đâm rách đan điền ta, mà thân kiếm lại có kịch độc, lão phu dốc sức liều mạng cùng hai người tử chiến, bị chiêu của Huyền Vô Kỳ đánh đứt toàn bộ kinh mạch….

      - Kinh mạch đứt đoạn?

      Vẻ mặt Sở Nam tràn ngập kinh hãi, trời sinh kinh mạch đứt đoạn cho nên rất đau khổ trong đó, mà tuyệt thế cường giả sắp tấn chức Võ Tôn lại đột nhiên đứt đoạn kinh mạch, chênh lệch cực lớn như vậy ắt hẳn tra tấn trong nội tâm so với đau đớn của thân thể còn nhức nhối hơn ngàn vạn lần….

      - Mặc dù kinh mạch đứt đoạn, nhưng sau khi sử dụng bí pháp của Càn Khôn Tông, cuối cùng ta cũng trốn thoát được từ trong tay hai người.

      Sở Nam lúc này tức giận vô cùng, phẫn nộ nện quyền lên mặt đất, lập tức tạo thành cái hố lớn, bụi bay tứ tán.

      - Dù vậy, nhưng tên Huyền Vô Kỳ vẫn buông tha cho ta, hủy hoại thanh danh của lão phu, lão phu gian sát dâm tà, tội ác tày trời, còn dùng lệnh bài tông chủ của Thiên Nhất Tông hiệu lệnh võ giả Bắc Tề đuổi giết lão phu, muốn diệt cỏ tận gốc! Lão phu nhẫn nhục sống qua ngày, từ Bắc Tề trốn đến Đại Khánh Quốc, lòng thề sống chết phục thù, nhưng lại bất lực vì kinh mạch đứt đoạn, đan điền bị hủy, nguyên lực trong cơ thể dần tiêu tán….

      Sở Nam vẫn còn vì tức giận của Ma Đạo Tử mà phẫn nộ, nhưng khi đọc tiếp chợt ngẩn ra, lại thấy dòng chữ Ma Đạo Tử viết ghi rằng:

      - Có được mảnh vải trắng này, người đọc đến đây hẳn là người có duyên với lão phu, trở thành đệ tử của ta, trở thành truyền nhân đời sau của Càn Khôn Tông! Càn Khôn Tông ta vẫn luôn là nhất mạch đơn truyền. Bên dưới là võ quyết chí cực của Càn Khôn Tông – Càn Khôn Cửu Chuyển, chính là võ quyết Địa cấp thượng phẩm, khi tập luyện võ quyết này hãy vì lão phu mà báo thù! Giết chết ả tiện nhân và diệt cả Thiên Nhất Tông, lấy lại danh dự cho lão phu, nếu báo thù, ta nguyền rủa ngươi chết toàn thây!

      Nhìn thấy vết máu của hàng chữ này ràng khắc sâu hơn so với những chữ khác, Sở Nam có thể cảm nhận được trong lòng Ma Đạo Tử hận thù đến mức nào, còn có cỗ dục vọng muốn nhanh chóng báo thù….

      Thế nhưng, Sở Nam chỉ có thể cười khổ :

      - Ma Đạo Tử tiền bối, kinh mạch vãn bối đều có, cho dù có là võ quyết Thiên cấp thượng phẩm ở trước mặt thể tu luyện được, làm sao có thể là truyền nhân của Càn Khôn Tông người?

      Bên dưới tấm vải trắng vẫn còn chữ, Sở Nam tiếp tục đọc, nhưng vừa đọc lập tức chấn động…

      ra, ở bên dưới Ma Đạo Tử viết rằng:

      - Ngoài ra, lão phu còn chuyện chưa thực ! Bởi vì cam lòng do kinh mạch đứt đoạn mà thể tu luyện được võ quyết vốn có, lão phu tự nghĩ ra vài võ quyết, thích hợp cho người có kinh mạch đứt đoạn tu luyện, bởi vì nó là làm chuyện nghịch thiên cho nên có tên là…. Nghịch Càn Khôn.

      - Nghịch Càn Khôn, Nghịch Càn Khôn….

      Sở Nam ngừng lặp lặp lại, dường như thấy tia hi vọng cực lớn, vội vàng mở nó ra, gấp gáp đọc:

      - Kinh mạch tồn tại bên trong cơ thể, nếu như kinh mạch có thể chứa đựng nguyên lực tại sao những bộ vị khác trong thân thể lại được? Giống như huyết nhục, xương cốt, mỗi tế bào tại sao lại thể chứa đựng nguyên lực? Lão phu cho rằng nhất định là có thể, chỉ cần tìm được phương thức kích phát nguyên lực xuất ra là được!

      - Huyết nhục, xương cốt, mỗi tế bào,….

      Sở Nam liền tỉnh ngộ, lập tức liên tưởng đến tình huống dị thường của mình, hai mắt bắn ra tinh quang, tiếp tục đọc:

      - Lão phu trải qua thực tế, người có kinh mạch hủy hết, nếu như muốn chứa đựng nguyên lực và triệu tập nguyên lực trong cơ thể để sử dụng phải thỏa mãn hai điều kiện, đó là thân thể phải cực kỳ mạnh mẽ, sánh ngang với thần binh lợi khí, thứ hai là phải có ý chí kiên cường, phải chịu đựng được thống khổ, thống khổ khó có thể tưởng tượng, đó là bởi vì công pháp Nghịch Càn Khôn này, muốn đả thương người khác trước hết phải tự đả thương chính mình, từ trong thống khổ luyện thành, phải trải qua thống khổ của năm loại thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Chỉ cần thỏa mãn được hai điều kiện này lập tức có thể tu luyện…. Nghịch Càn Khôn….

      - Thân thể mạnh mẽ, ý chí cứng cỏi, Nghịch Càn Khôn này quả thực là võ quyết vì ta mà sinh ra!

      Sở Nam chìm vào trong hưng phấn, thầm :

      - Chỉ cần trở thành phế vật trong mắt người khác, chỉ cần có thể hoàn thành tâm nguyện trong mắt phụ thân, chỉ cần có thể biến thành tuyệt thế cường giả, thống khổ là gì? Thống khổ hơn nữa ta cũng có thể chấp nhận, dù thống khổ ra sao ta cũng lùi bước!

      - Chỉ tiếc, võ quyết nghịch thiên này vẫn còn chút thiếu hụt, là tu luyện công pháp này có xác xuất tử vong rất lớn, ví dụ như phải tu luyện bên trong Tam Vị Chân Hỏa, chống đỡ được uy lực của Tam Vị Chân Hỏa hồn phi phách tán, có kết cục tan thành hư vô, còn phải chịu tra tấn của Cực Chi Thủy…. Chỗ thiếu hụt còn lại đó là lão phu còn chưa hoàn toàn sáng tạo thành võ quyết này…. Con Huyền Hỏa Huyết Mãng ngàn năm chết tiệt này biết tại sao lại đến hang ta nấp nuốt ta vào trong bụng, nếu như phải có bổn mạng pháp bảo Hỗn Nguyên Ban Chỉ chống đỡ chết ngay lập tức rồi, chỉ có điều mặc dù có bổn mạng pháp bảo, nhưng lại có nguyên lực chống đỡ, cuối cùng vẫn bị Huyền Hỏa Huyết Mãng thôn phệ! Lão phu đem mảnh vài trắng này bỏ vào trong hộp do Canh Kim tạo thành, chỉ cần Huyền Hỏa Huyết Mạng hóa thành rồng chiếc hộp này tuyệt đối thể hư tổn. Nếu có người từ trong bụng nó lấy được chiếc hộp này, ngoại trừ báo thù cho lão phu ra còn phải tìm kiếm người có kinh mạch đứt đoạn hữu duyên, lão phu ở dưới cửu tuyền cũng muốn biết võ quyết Nghịch Càn Khôn này đến tột cùng có thể nghịch thiên được hay !

      - Ài….

      Đọc đến cuối mảnh vải trắng, Ma Đạo Tử dùng máu tươi viết thành hơi thở dài sâu, tràn ngập oán hận vô tận bởi vì huyết cừu chưa báo, còn có cam lòng bởi vì tính mạng sắp kết thúc…
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    5. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 14: THÂN Ở PHƯƠNG NÀO?

      Sở Nam đem những chữ viết bằng máu mảnh vải trắng đọc xong ba lượt, nhìn thấy chữ "Ài…" kia trong lòng thầm suy nghĩ, lại tự :

      - Ma Đạo Tử tiền bối hẳn cảm thán bởi vì lão thiên chết tiệt lại đùa giỡn với ông ta như vậy, đúng là tạo hóa trêu người mà!

      - Ma Đạo Tử tiền bối quả là tuyệt thế thiên tài, mới hơn bốn mươi tuổi tấn chức Võ Tôn, sau khi kinh mạch đứt đoạn ngờ lại tự mình nghĩ ra võ quyết nghịch thiên, nếu phải tại ả nữ nhân Thanh Phượng và tên Huyền Vô Kỳ của Thiên Nhất Tông kia Ma Đạo Tử tiền bối chừng còn có thể trở thành Võ Thần trong truyền thuyết…..

      Nghĩ đến đây, Sở Nam lại nhìn con Huyết Mãng tựa rắn mà phải rắn, giống rồng mà phải rồng, :

      - Nếu phải con Huyết Mãng này nuốt Ma Đạo Tử tiền bối tin rằng Ma Đạo Tử tiền bối có thể hoàn thiện võ quyết Nghịch Càn Khôn này, lần nữa tu luyện thành tuyệt thế cường giả, tự mình giết chết cừu nhân rồi!

      Sở Nam đem toàn bộ chữ viết bằng máu ghi mảnh vải trắng, cùng với Địa cấp thượng phẩm Càn Khôn Cửu Chuyển và cả Nghịch Càn Khôn chưa hoàn thiện học thuộc sót chữ, khắc sâu trong đầu….

      Sau đó Sở Nam đánh lửa lên, đem mảnh vải trắng thiêu hủy, đem toàn bộ tro tàn bỏ vào bên trong cái hộp dài do Canh Kinh tạo thành, sau đó đào cái hố sâu, vất cái hốp vào trong hố rồi vùi lại.

      Tiếp theo, Sở Nam liền quỳ gối về phía cái hộp bị chôn, chậm rãi :

      - Mặc dù ta thể tu luyện võ quyết Càn Khôn Cửu Chuyển, nhưng lại học được Nghịch Càn Khôn mà tiền bối lưu lại, từ thời khắc này trở , Sở Nam ta là đồ đệ của Ma Đạo Tử tiền bối, Ma Đạo Tử tiền bối trở thành sư phụ của ta!

      - Tìm thấy thân thể và quần áo của sư phụ, chỉ có thể dùng cái hộp và mảnh vải trắng thiêu hủy mà sư phụ lưu lại để lập cái huyệt!

      - Tại trước mộ phần của sư phụ, đồ nhi dùng tính mệnh thề, đồ nhi dốc toàn lực, liều chết báo thù kẻ thù của sư phụ! Chỉ cần Thanh Phượng và Huyền Vô Kỳ vẫn còn tại thế nhất định đem đầu của hai người về huyết tế sư phụ, nhất định hủy diệt môn phái Thiên Nhất Tông! Nếu vi phạm lời thề chết toàn thây!

      - Đồ nhi dùng hết tính mạng của mình hoàn thiện võ quyết Nghịch Càn Khôn, trở thành người nghịch thiên!

      - Về phần Càn Khôn Cửu Chuyển, đồ nhi tìm người khác thay sư phụ truyền nghệ, làm truyền nhân đời sau của Càn Khôn Tông!

      xong lời này, Sở Nam dập đầu xuống đất, thần thái cực kỳ thành kính trang nghiêm, sau khi khấu đầu chín cái trong núi đột nhiên nổi lên trận gió mạnh, dường như trong mơ hồ Ma Đạo Tử nghe thấy huyết thệ mà Sở Nam phát ra vậy.

      Sở Nam từ gặp phải trắc trở, tâm trí tương đối thành thục, lúc bị bệnh liệt giường xem qua ít ghi chép về Dã Sử, sau khi trải qua chuyện Huyết Mãng và bái sư Sở Nam lại càng thành thục hơn, cho nên mới đốt mảnh vải trắng .

      - Chỉ cái Bạch gia thôn nho có nhiều phân tranh như vậy, thế giới bên ngoài chắc là càng hung hiểm hơn, mạnh được yếu thua, việc Huyết Mãng nuốt ta vào trong bụng cũng vậy, nếu như ta có thực lực mạnh hơn nó, nó há dám làm như vậy? Nguy cơ trùng trùng, rất dễ gặp người phản bội giống như trường hợp của sư phụ….

      - Đúng rồi, sư phụ ông ta còn có pháp bảo tên là Hỗn Nguyên Ban Chỉ, chắc là ở trong bụng Huyết Mãng!

      Sở Nam nhìn chằm chằm vào Huyết Mãng, lập tức có chú ý:

      - Di vật của sư phụ hiển nhiên phải lấy ra, còn con Huyền Hỏa Huyết Mãng mà người cũng thể cứ để ở đây được, chỉ có điều, lân phiến của con Huyền Hỏa Huyết Mạng này quả là cứng rắn….

      - Long nha!

      Sở Nam nghĩ đến long nha có thể phá hủy được cả hộp Canh Kim lập tức đến, khẽ :

      - Dùng răng của ngươi lột da của ngươi, uống máu của ngươi, ăn thịt của ngươi, quả là có ý tứ….

      Sở Nam bật cười, đem toàn bộ khí lực tập trung vào hai tay, nắm chặt lấy miệng rắn, giằng co cả buổi mới lấy long nha ra được khỏi huyết nhục, sau khi lấy được cái long nha này ra, lại dùng nó đánh gãy toàn bộ những chiếc còn lại.

      Long nha quả thích hợp chế tạo thần binh lợi khí, dọc theo lân phiến của mãng xà có rất nhiều khe hở, chỉ cần nhàng cạy có thể lấy lân phiến của nó xuống, Sở Nam nhìn đống lớn lân phiến, vừa cười vừa :

      - Nếu phụ thân nhìn thấy những thứ này có khi mừng đến ngủ được. Con Huyết Mãng này rất thích hợp để ta tu luyện võ quyết….

      xong, Sở Nam từ cổ Huyết Mãng lột xuống cái nghịch lân, nhìn thấy sắc trời tối, liền trầm tư :

      - Dù sao đỉnh Long Giác sơn này cũng ai dám đến, ta cứ về trước , thể để mẫu thân lo lắng được, về cho phụ thân, sau đó cùng người lên Long Giác sơn này thu thập Huyết Mãng….

      Sở Nam đứng lên, đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên sửng sốt, long nha sắc bén trong tay đủ để cạy nghịch lân khiến vạn người tranh đoạt từ trong tay rơi xuống.

      Bởi vì, Sở Nam rốt cuộc cũng phát chỗ mà đứng phải là Long Giác sơn….

      - phải Long Giác sơn? Đây là đâu?

      Sở Nam điên cuồng chạy về phía trước, thân thể được long đan cải tạo có thể dùng từ "chạy như bay" để hình dung, nhưng chạy như điên hơn mười dặm vẫn thấy có chút gì quen thuộc, phải là đỉnh núi Long Giác sơn, ngoại trừ vài cây đại thụ khổng lồ ra toàn núi là núi….

      Sở Nam quay trở lại chỗ Huyết Mãng, lại chọn hướng khác chạy như điên, thế nhưng vẫn vô ích, thế nhưng Sở Nam vẫn từ bỏ, chạy khắp bốn phương tám hướng Đông Tây Nam Bắc, chạy mấy lần mới thể cam chịu số phận, còn ở Long Giác sơn nữa rồi.

      - Phịch….

      Sở Nam chán nản đặt mông ngồi xuống đất, tự :

      - Mẫu thân và phụ thân khẳng định rất lo lắng cho ta, biết mẫu thân bây giờ khóc như thế nào, lúc ta leo lên đỉnh Long Giác sơn vừa lúc có tia chớp bổ xuống, biết mẫu thân có cho rằng ta bị thiên lôi đánh chết rồi hay ?

      - Nếu như mẫu thân thực cho rằng ta chết rất thương tâm, chừng mỗi ngày người còn dùng nước mắt rửa mặt nữa. Con Huyền Hỏa Huyết Mãng chết tiệt này, đều là tại ngươi, ta bị ngươi nuốt vào bụng đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đến nơi này?

      - được, ta phải cố gắng nhanh chóng trở về nhà, thể để mẫu thân và phụ thân cho rằng ta chết được, thể để mẫu thân đau lòng được…

      Nghĩ đến đây, Sở Nam liền cảm thấy toàn thân tràn đầy khí lực, đứng lên, sau đó lại ngừng quấn lấy thi thể của Huyền Hỏa Huyết Mãng.

      - biết con Huyền Hỏa Huyết Mãng này đến tột cùng tu luyện bao nhiêu năm, cũng biết sư phụ lúc bị nuốt vào trong bụng nó bao nhiêu năm rồi, nếu là mấy trăm năm trước có khi hai người đó bị chết rồi, trừ phi bọn chúng luyện đến cảnh giới Võ Thần mới có thể giữ tính mạng được lâu như vậy….

      Lúc trời tối, Sở Nam vẫn ngừng lại, đốt bó đuốc lớn, tiếp tục xẻ thịt rắn, ở trong bụng rắn tìm kiếm Hỗn Nguyên Ban Chỉ….

      Đói bụng ăn miếng thịt Huyền Hỏa Huyết Mãng, hoặc ăn sống, hoặc nước lên ăn….

      Khát uống ngụm máu Huyền Hỏa Huyết Mãng, ngay cả tủy bên trong long cốt cũng bị Sở Nam uống sạch .

      Ngày đêm liên tục như vậy mà Sở Nam cũng cảm thấy mệt mỏi, giống như tinh lực vô cùng vô tận vậy, chỉ có điều vẫn cảm thấy trong thân thể có chút xao động. Cứ như vậy ba ngày, Sở Nam chỉ gặt hái được mấy chục cái long nha, long giác, mấy mảnh lân phiến và cái long gân cùng đống huyết nhục mà còn tìm được Hỗn Nguyên Ban Chỉ….

      - Rốt cuộc tìm được rồi!

      Sở Nam mấy ngày qua mặt mày ủ rũ cuối cùng cũng lộ ra chút mừng rỡ, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn xung quanh sắc mặt đột nhiên đại biến.

      Chỉ thấy bốn phía xung quanh, từng đàn thú đông nghịt vây đến…
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :