Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 109: Lại Gặp Mãng Sơn Quyết


      Sở Nam tại tầng thứ nhất của Tàng Thư Các, hoàn toàn lâm vào thiên địa của võ giả.

      hề biết lúc này mọi người trong Trưởng Lão điện phát rầu vì tên nghiệt , biết Tử Mộng Nhân bị cấm túc vẫn ngừng lẩm bẩm “Tên ngốc”, cũng biết Tử Đông Lai đến nơi ở của Lăng gia, lại càng biết tại nơi u ám ở sâu bên trong Tàng Thư Các nam tử mũi ưng vẻ mặt càng lúc càng lệ, càng lúc càng sốt ruột….

      Từng ngày trôi qua, Sở Nam giống như đói khát hấp thu những tri thức võ học này, xem qua đủ võ quyết và vũ kỹ về năm loại thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, hết quyển này đến quyển khác….

      Mặc dù ở tại tầng thứ nhất, nhưng cơ bản đều là võ quyết và vũ kỹ Hoàng cấp, còn có vài giới thiệu về tri thức cơ sở, thế nhưng Sở Nam vẫn cảm thấy vô cùng hữu ích, bởi vì chỉ ít thông tin cũng này vừa vặn bù đắp nhu cầu của .

      Ngày hôm nay, Sở Nam xem hết quyển vũ kỹ, đem nó trả lại giá sách, trong miệng thầm lẩm bẩm:

      – Vũ kỹ này đúng là cái gợi ý cho mình, nếu như mình có thể đem ba loại thuộc tính tương sinh Kim, Thổ, Hỏa kết hợp trong Khai Thiên vũ kỹ, như vậy đương nhiên cũng có thể đem ba loại nguyên lực này kết hợp trong Loạn Phong Cương Trảm, nếu thế uy lực của Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai nhất định tăng lên gấp bội.

      – Chỉ có điều, chuyện này dù sao cũng có chút khó khăn, dù sao việc kết hợp ba loại thuộc tính nguyên lực vẫn phải bảo đảm tốc độ!

      Sở Nam thầm nghĩ, nhớ lại 108 đạo kiếm ảnh trong động Cương Phong, khẽ lẩm bẩm:

      – Làm thế nào mới có thể khiến tốc nhanh hơn, chém ra được càng nhiều kiếm hơn? Ngoại trừ nguyên lực, tinh lực, lực mẫn tiệp, lực bạo phát,…. Còn có biện pháp nào có thể khiến tốc độ nhanh hơn ?

      Suy tư trong chốc lát, Sở Nam nghĩ đến cương phong hết lớp này đến khác, hề ngừng nghỉ chỉ có thể lẩm bẩm:

      – Cũng chỉ có gió mới có thể làm được mà thôi.

      Nghĩ đến gió, Sở Nam liền nghĩ đến Hàn gia gia, khẽ lắc đầu, ở lầu xem sách nhiều ngày như vậy cũng tìm được ghi chép gì có liên quan đến gió, khỏi lẩm bẩm:

      – Gió có chỗ nào là có, quả khiến người ta vừa hận lại vừa .

      Sở Nam đem vấn đề gió chưa giai quyết được đặt sang bên, lại rút ra quyển võ quyết khác, vừa nhìn đập vào mắt chính là hàng chữ Mãng Sơn Quyết, chính là Mãng Sơn Quyết trọn vẹn chín tầng.

      Mãng Sơn Quyết này thoạt nhìn còn rất mới, có lẽ bình thường cũng có mấy người đọc nó, dù sao đây cũng chỉ là quyển võ quyết gia tăng lực lượng mà thôi, có ai lại hao phí tâm sức tu luyện quyển võ quyết như vậy chỉ để tăng cường khí lực và cường độ thân thể chứ?

      Thế nhưng, Mãng Sơn Quyết này đối với Sở Nam mà tuyệt đối giống.

      Đầu tiên, Mãng Sơn Quyết ở trong hồi ức của Sở Nam được luyện hơn mười năm, mặc dù tác dụng lớn, thậm chí có thể là hầu như có chút tác dụng nào, thế nhưng lại khiến nhớ lại khoảng thời gian cùng phụ thân và mẫu thân bên nhau, có khổ, có hạnh phúc.

      Mà bây giờ, chỉ thân mình ở bên ngoài, cũng biết phụ thân và mẫu thân bây giờ như thế nào, càng biết đến lúc nào mới có thể về nhà.

      ngừng suy nghĩ, trong lúc bất tri bất giác Sở Nam bắt đầu tu luyện Mãng Sơn Quyết, dựa theo hồi ức hơn mười năm, trước tầng thứ ba của Mãng Sơn Quyết hoàn toàn có bất kỳ vấn đề gì, Sở Nam giống như nước chảy mây trôi, tu luyện qua tầng , tầng hai, tầng ba cũng gặp chút trở ngại nào.

      Tu luyện hết tầng thứ ba, võ quyết ở bên dưới còn thuộc phạm vi hiểu biết của Sở Nam nữa, thế nhưng vẫn đắm chìm trong việc tu luyện Mãng Sơn Quyết, kìm được mở ra, đọc qua võ quyết tầng thứ tư, sau đó tiếp tục tu luyện.

      Vẫn có gì khó chịu, trái lại còn có loại cảm giác rất thoải mái, giống như ở bên trong dòng suối ấm vào mùa đông vậy, thầm cảm thấy sảng khoái.

      Tiếp theo là tầng thứ năm, tầng thứ sáu.

      Hầu như đều chỉ lần là xong.

      Thẳng cho đến tầng thứ bảy Sở Nam mới cảm thấy có chút khó khăn, giống như tòa núi chắn ngang trước mặt .

      Hoàn toàn là theo phản ứng bản năng, Sở Nam muốn chinh phục ngọn núi này, đem tầng thứ bảy luyện thành.

      Nhưng đúng lúc này, Sở Nam lại giật mình, cũng có thể là sợ ngây người.

      – Đây…. Đây…. Xảy ra chuyện gì vậy?

      Sở Nam hoàn toàn thể tin được những chuyện xảy ra trước mắt, chỉ là bởi vì có thể trong thời gian ngắn như vậy mà luyện đến tầng thứ bảy.

      Khiến cho Sở Nam khiếp sợ nhất chính là Mãng Sơn Quyết và Nghịch Càn Khôn có chút xung đột nào.

      Mặc dù thân thể của Sở Nam hề có thuộc tính, tương đương với năm loại thuộc tính, toàn thuộc tính. Mặc dù cũng từng nghe mọi người song thuộc tính có thể đồng thời tu luyện hai loại võ quyết, thế nhưng võ quyết Nghịch Càn Khôn của Sở Nam lại giống vậy, thể nào hòa hợp với những võ quyết khác.

      Cho nên, cho tới nay Sở Nam vẫn luôn dựa theo võ quyết Nghịch Càn Khôn để tu luyện Ngũ Hành nguyên lực, chưa từng thử qua võ quyết khác, mặc dù Càn Khôn Cửu Chuyển là võ quyết Địa cấp thượng phẩm khắc sâu trong đầu , nhưng cũng hề thử tu luyện nó.

      Thế nhưng, bây giờ võ quyết tuyệt đối thể hòa hợp lại khiến Sở Nam chỉ trong chốc lát tu luyện đến tầng thứ bảy, hơn nữa Sở Nam hoàn toàn có lòng tin chinh phục tầng thứ bảy này.

      – Tại sao lại có thể như vậy?

      Sở Nam tự hỏi chính mình, cũng chỉ có thể tự trả lời chính mình:

      – Chẳng lẽ bởi vì đường kinh mạch xuất cho nên sinh ra dị biến sao? Hay là bởi vì nguyên nhân khác mà ta biết.

      Cứ như vậy, Sở Nam cầm Mãng Sơn Quyết suy nghĩ đến phát ngốc, lẳng lặng suy tư, đệ tử khác nhìn thấy Sở Nam như vậy đều hiếu kỳ thôi, thậm chí có người từng thấy Sở Nam ở lôi đài tỷ thí giác ngộ nên khỏi phát ra tiếng kinh hô:

      – Trời, chẳng lẽ lại giác ngộ sao?

      Tu vi của những đệ tử này đều tương đối thấp, nếu như tu vi cao bọn chắc chắn đứng ở tầng thứ nhất này, mà đứng ở tầng cao hơn, bởi vậy, bọn căn bản thể phân biệt được giác ngộ chính là loại cảnh giới đặc thù huyền diệu linh.

      Cũng bởi vậy nên nguyên cả đám người bọn lúc nhìn về phía Sở Nam trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ, ghen ghét, đố kỵ,…. Sau đó tất cả đều biến thành bội phục, võ quyết và vũ kỹ tại tầng thứ nhất có thể xem là cấp thấp, thế mà cũng có thể giác ngộ, quả nhiên hổ là đệ tử hàng đầu trong đám đệ tử mới, hổ có thể đánh bại cường giả như Lý Hạo sư huynh….

      Sau khi bội phục, bọn lại muốn xem xem thứ gì khiến cho “Đệ nhất nhân” này nảy sinh giác ngộ, cẩn thận nhìn, vừa vặn nhìn thấy đó chính là quyển Mãng Sơn Quyết.

      Mọi người lại lần nữa kinh hãi, Mãng Sơn Quyết? Làm sao có thể chứ? Đó chỉ là quyển võ quyết Huyền cấp trung phẩm mà thôi, đặc biệt là chỉ thuần túy gia tăng lực lượng, gia tăng độ cường hãn của thân thể mà thôi, làm sao có thể khiến giác ngộ chứ?

      Kết quả là mọi người lại lần nữa xấu hổ, lại lần nữa thở dài, người với người quả cuối cùng vẫn thể so sánh, người ta có thể đến tầng thứ sáu, nhưng hết lần này đến lần khác lại ở tầng thứ nhất này, điều này cũng tính làm gì, vậy mà còn hết lần này đến lần khác giác ngộ?

      Mọi người lắc đầu, đem lực chú ý đặt tại võ quyết hoặc vũ kỹ của mình, trong lòng ngừng lẩm bẩm:

      – Ta cũng phải giác ngộ, ta cũng phải giác ngộ, người ta có thể giác ngộ, tại sao ta thể giác ngộ?

      Nếu như bọn biết Sở Nam bị tình khốn nhiễu chứ phải giác ngộ, biết bọn có thổ huyết hết ba cân ?

      Sở Nam vẫn còn suy tư, cảm thấy bước con đường ánh sáng rộng rãi.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 110: Cọng Cỏ Biến Thành Bảo Vật




      Mãng Sơn Quyết, võ quyết Thổ thuộc tính Huyền cấp trung phẩm.

      Phẩm cấp rất thấp, khác gì hàng vỉa hè, đặc biệt là nằm tại trong đại môn phái như Thần Khí Phái lập tức bị đặt ở dưới tận cùng nhất.

      Thế nhưng, chính cái võ quyết phẩm cấp thấp này mở ra cho Sở Nam con đường sáng.

      Mặc dù Sở Nam vẫn nghĩ mãi ra tại sao những võ quyết khác thể kết hợp được với võ quyết Nghịch Càn Khôn, mà bản thân mình lại có thể thuận lợi luyện Mãng Sơn Quyết đến tầng thứ bảy, thế nhưng Sở Nam hiểu , võ quyết có thể kết hợp trợ giúp rất lớn, đến tột cùng là trợ giúp như thế nào chính Sở Nam cũng biết.

      Chỉ có điều, từ đó về sau, trong lòng Sở Nam, ngoại trừ gió ra lại có thêm vấn đề bí phải giải quyết. Hơn nữa, vấn đề này lại giống “Gió”, có thể để người khác biết , vấn đề này chỉ có mình giải quyết mà thôi.

      Thu hồi nghi vấn này lại, Sở Nam lại đem lực chú ý đặt Mãng Sơn Quyết.

      – Chỉ trong thời gian ngắn như vậy luyện đến tầng thứ bảy, ta chẳng lẽ là tên nghiệt hay sao?

      Sở Nam cười khổ .

      Kỳ , vấn đề về tốc độ tu luyện biến thái này cũng rất dễ giải quyết. Thứ nhất, Sở Nam tu luyện đến tầng thứ ba hơn mười năm, sớm thâm căn cố đế. Thứ hai, thân thể Sở Nam được trải qua tôi luyện bằng Thổ nguyên lực của Cơ Tam Nương, ở dưới đất tại trấn Tự Do liều mạng tu luyện. Thứ ba, bình thường lúc Sở Nam tu luyện đều cùng cự thạch và vách đá tiếp xúc ít. Thứ tư, Sở Nam theo đường luyện tập nhục thể, mơ hồ tương thông với Mãng Sơn Quyết.

      Cũng giống như hạt giống tốt, gặp phải lượng nước vừa đủ, ánh mặt trời vừa đủ, chất dinh dưỡng thích hợp, đương nhiên điên cuồng nẩy mầm, mọc cành, ra lá, thậm chí là nở hoa kết quả.

      Sở Nam thoáng suy tư chút, rốt cuộc cũng có chút minh bạch, bài trừ mọi tạp niệm, Sở Nam bắt đầu tu luyện tầng thứ bảy của Mãng Sơn Quyết.

      Sau nửa canh giờ, trán Sở Nam thấm đầy mồ hôi, hiển nhiên tòa núi tầng thứ bảy này cũng dễ dàng chinh phục như tưởng.

      Phẩm chất tốt nhất của Sở Nam đó chính là kiên nghị, tuyệt đối cúi đầu trước khó khăn, tuyệt đối khuất phục vận mệnh.

      Cứ tu luyện tầng thứ bảy như vậy, ba ngày ba đêm nháy mắt trôi qua.

      Đệ tử khác nhìn thấy lại lần nữa sợ hãi thàn phục, khẽ bàn luận:

      – Ba ngày ba đêm nay Lâm Vân hề di chuyển chút nào, chẳng lẽ tu luyện Mãng Sơn Quyết?

      đúng là khó mà tin nổi, Lâm Vân sư thúc tại sao lại tu luyện loại võ quyết có phẩm cấp thấp như vậy chứ?

      người đột nhiên lên tiếng:

      – Ta nhớ rồi, lực lượng của Lâm Vân sư thúc rất lớn, từng dùng tay chống lại chiến chùy của Thần Chiến sư huynh, còn đánh bay cả chiến chùy của huynh ấy nữa.

      – Ồ?

      ra là có chuyện như vậy.

      – Chỉ có điều, lực lượng cơ thể có tác dụng lớn như vậy sao?

      – Được rồi, ta còn phải tiếp tục tu luyện Hỏa Vân Quyết của ta nữa.

      Ca đám mặc dù đem lực chú ý tập trung vào võ quyết hoặc vũ kỹ tay mình, thế nhưng khóe mắt vẫn liếc ngang, mực tập trung vào Sở Nam, còn như vô tình hoặc cố ý càng lúc càng đến gần Sở Nam, càng lúc càng gần….

      Lại sau nửa canh giờ, thân thể Sở Nam rốt cuộc cũng truyền đến tiếng “Bốp” giống như rang đậu, Sở Nam mở mắt ra, ánh mắt trầm ổn như núi, nguy nga hùng vĩ, miệng khẽ thào:

      – Tầng thứ bảy cuối cùng cũng luyện thành.

      – Luyện thành Mãng Sơn Quyết tầng thứ bảy, Sở Nam ràng cảm thấy thân thể cứng cáp, chắc chắn hơn, tin rằng với lực lượng của bây giờ, chỉ vung quyền tuyệt đối có thể đạt đến ngàn cân, nếu như thi triển “Lực bạo” có thể đạt đến 2000 cân, còn thi triển “Toàn lực bạo” hẳn có thể đạt đến 5000 cân.

      Mà với thân thể của bây giờ, nếu thi triển “Toàn lực bạo” lần tuyệt đối xảy ra chuyện gì, thậm chí còn có thể liên tục thi triển “Toàn lực bạo” ba lần, chỉ có điều, thân thể gặp phải phản phệ, bị thụ thương rất nặng.

      – Ai võ quyết phẩm cấp thấp tu luyện thành lực lượng cường hãn chứ? Xem ra có chuyện gì là tuyệt đối cả, chỉ cần chăm chỉ chắc chắn có lúc tỏa sáng.

      Sở Nam thầm cảm thán tiếng, đem ánh mắt nhìn về phía tầng thứ tám và tầng thứ chín của Mãng Sơn Quyết.

      Vừa nhìn xuống dưới, Sở Nam cau chặt mày, trước tầng bảy của Mãng Sơn Quyết, đều gì đến kinh mạch, mà đến tầng thứ tám và tầng thứ chín lại cầu kinh mạch, hơn nữa còn chỉ định những kinh mạch cụ thể, phải tu luyện theo mới có thể luyện đến cảnh giới đại thành.

      Sở Nam lại gặp khó khăn, Mãng Sơn Quyết trong mắt người khác chỉ là cọng rơm, chỉ là thứ bỏ , thế nhưng trong mắt lại là khối bảo vật, vậy mà lại thích hợp với .

      – Chẳng lẽ cứ như vậy mà từ bỏ sao?

      Sở Nam tự hỏi chính bản thân mình, trong nội tâm tự đáp trả:

      – Nếu cứ như vậy mà từ bỏ ngươi còn là ngươi nữa sao?

      – Đúng vậy, nếu từ bỏ ta còn là ta sao?

      Sở Nam cười cười, suy nghĩ biện pháp giải quyết, biện pháp thứ nhất là xử lý theo phương pháp trực tiếp nhất, dựa theo cầu của Mãng Sơn Quyết tự tạo ra những kinh mạch đó.

      Chỉ có điều việc này có độ khó rất lớn, Sở Nam phải hao hết trăm cay nghìn đắng, cuối cùng vẫn phải mượn lực của Võ Hoàng mới đả thông được thông đạo, nếu như dựa theo cầu của tầng thứ tám và tầng thứ chín của võ quyết này, đây quả chính là công trình to lớn, biết đến năm khỉ tháng ngựa nào mới có thể đả thông được nhiều thông đạo như vậy.

      Mặc dù có thể mượn lực lượng của Tử Hoàng, Sở Nam tin rằng có thể đại công cáo thành, Tử Hoàng cũng nhất định cố gắng tương trợ, thế nhưng Sở Nam cũng tình nguyện đem lá bài tẩy của mình giao cho người khác nắm giữ, đây chính là bí mật của , muốn bị người khác nhìn thấu toàn bộ.

      Còn nữa, kinh mạch thứ nhất của Sở Nam tuyệt đối giống kinh mạch của người khác, mà những kinh mạch về sau của Sở Nam cần phải lựa chọn thận trọng, muốn mở ra kinh mạch phải chọn vị trí tốt nhất, vị trí mà người khác tuyệt nghĩ đến, cho nên Sở Nam chuẩn bị tìm sách có liên quan đến kinh mạch nghiên cứu chút, sau đó mới quyết định đả thông kinh mạch nào.

      – Nhất định phải tu luyện theo cách đó mới có thể luyện được tầng thứ tám và tầng thứ chín sao?

      Sở Nam nghi hoặc, ý đồ sáng tạo ra phương pháp tu luyện khác, Mãng Sơn Quyết đối với căn cơ nhục thể của vô cùng trọng yếu.

      thể từ bỏ, dù sao cũng phải có biện pháp.

      Sở Nam kiên định , đem tâm pháp của tầng thứ tám và tầng thứ chín ghi tạc vào trong đầu, sau đó đem Mãng Sơn Quyết trả lại giá sách.

      Đúng lúc Sở Nam vừa trả lại Mãng Sơn Quyết toàn bộ những đệ tử tầng thứ nhất khác đều giống như ác hổ xuống núi, ùn ùn lao về phía Sở Nam, Sở Nam có chút khó hiểu, lập tức đề phòng, tùy thời có thể ra tay.

      Nhưng đúng lúc này, bỗng có người hét lớn:

      được tranh đoạt với ta, Mãng Sơn Quyết, ta chọn rồi.

      – Ai ngươi chọn? Mãng Sơn Quyết là của ta!

      ra những người này đều nhằm vào Mãng Sơn Quyết mà đến.

      Sở Nam vô cùng ngạc nhiên, lúc trước bọn phải ngay cả liếc cũng thèm liếc hay sao? Như thế nào mà bây giờ tất cả đều tranh nhau đoạt lấy Mãng Sơn Quyết chứ?

      Chuyện này đương nhiên đều bởi vì Sở Nam.

      Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có người đến, hét lớn:

      – Lâm Vân.

      Người này…. Chính là nam tử mũi ưng.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 111: Bi Kịch Của Lăng Tiêu


      Trong nháy mắt Sở Nam trả lại Mãng Sơn Quyết, các đệ tử khác đều điên cuồng lao tới, thề phải đoạt cho bằng đường Mãng Sơn Quyết, dường như nhiễm phải khí tức của Sở Nam cho nên ai nấy cũng trở thành mãnh nhân giống Sở Nam vậy.

      Những kẻ này…. Cố chấp vô cùng.

      Ngay cả nam tử mũi ưng đến, lớn tiếng quát “Lâm Vân” cũng chẳng ai để ý đến.

      Thế nhưng, Sở Nam lại quay lại nhìn kẻ có địch ý với .

      – Ta đây!

      – Lâm Vân, ngươi phải đến tầng sáu sao?

      Nam tử mũi ưng trực tiếp .

      – Ta thích đứng ở tầng !

      Nam tử mũi ưng quát:

      – Ngươi thể đứng ở tầng !

      Sở Nam nhíu chặt mày, thầm nghĩ người này tại sao hết lần này đến lần khác muốn đến tầng sáu vậy?

      Vì thế, Sở Nam chợt hỏi:

      – Tại sao?

      – Dựa theo quy định tỷ thí, ngươi chỉ có thể tầng sáu, được đứng ở tầng !

      Sở Nam thấy vậy quyết định thử thăm dò phen, chợt :

      – Nếu ta sao?

      – Vậy ngươi đừng có trách ta khách khí, đây chính là công việc của ta!

      Nam tử mũi ưng lúc nhận nhiệm vụ cũng để Sở Nam vào mắt, mặc dù nghe những chuyện về Sở Nam, nhưng nhiều ngày qua, tính nhẫn nại của nam tử mũi ưng mất sạch, cho nên mới có màn hôm nay.

      khách khí làm sao?

      Trong mắt Sở Nam bắn ra đạo lãnh mang, bình thản đáp.

      Nam tử mũi ưng nở nụ cười, nụ cười vô cùng khó coi, hơi nhếch miệng lên :

      – Ngươi thử biết.

      – Ngươi dám ở trong Tàng Thư Các động thủ sao?

      Sở Nam hừ lạnh tiếng, ngôn ngữ có vẻ thăm dò, Sở Nam biết tên nam tử mũi ưng này là nhằm bản thân mà đến, hơn nữa từ bộ dạng này dường như còn muốn hung hăng thu thập phen.

      – Ngươi phá hủy quy định, ta chỉ dựa theo quy định mà làm việc, có gì dám?

      Nam tử mũi ưng bước tới bước, tiếp:

      – Ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây, đến nơi phù hợp với ngươi!

      Theo tiếng của gã, khí trong Tàng Thư Các trở nên lạnh như băng, cỗ khí tức lệ tràn ra.

      Lúc này, những đệ tử kia mới đình chỉ việc tranh đoạt Mãng Sơn Quyết, tiểu tử thoạt nhìn có vẻ gầy yếu lập tức đem Mãng Sơn Quyết bỏ vào ngực, sợ bị người khác đoạt mất.

      Sau đó bọn cũng nghe thấy những lời của nam tử mũi ưng, chúng đệ tử cảm thấy mê hoặc, thầm nghĩ:

      – Còn có người bức kẻ khác đến tầng sáu sao?

      Chúng đệ tử nhìn về phía nam tử mũi ưng, ngay lập tức trong mắt liền ánh lên nét sợ hãi, hiển nhiên từng ăn ít đau khổ từ trong tay người này.

      Trình độ mẫn cảm đối với các loại khí tức của Sở Nam so với những người khác mạnh hơn rất nhiều, chỉ cảm thấy khí tức lệ mà nam tử mũi ưng phát ra, hơn nữa còn cảm thấy trong khí tức đó hàm cả sát khí.

      – Ở Thần Khí Phái này, người từng kết cừu oán với ta, hận thể dồn ta vào chỗ chết chỉ có Đại trưởng lão, chẳng lẽ nam tử mũi ưng này chính là người của Đại trưởng lão?

      Sở Nam nghĩ đến đây trong lòng giống như bị lửa giận thiêu đốt, thầm nghĩ:

      – Ta chỉ muốn yên tĩnh mình, muốn tu luyện tốt, các ngươi lại cứ hết lần này đến lần khác bức bách ta, vậy hãy chờ đấy, ta tặng các ngươi cái kinh hỉ!

      Đột nhiên, Sở Nam đem cái lệnh bài mà lão giả áo tím đưa cho mình lấy ra, nam tử mũi ưng muốn dùng thủ đoạn cứng rắn bắt giữ Sở Nam, nhưng vừa nhìn thấy cái lệnh bài lập tức lộ vẻ khiếp sợ, từ trong tấm lệnh bài này truyền đến cỗ khí tức khủng bố, đương nhiên chính là lệnh bài có quyền hạn rất lớn ở Tàng Thư Các này, Lâm Vân này ngờ lại có thể tùy thời xuất nhập Tàng Thư Các.

      Nhìn thấy lệnh bài này, ánh mắt của nam tử mũi ưng càng trở nên lệ, nhưng chỉ có thể hậm hực ra ngoài, trước lúc ra còn hừ lạnh tiếng.

      Những đệ tử khác thấy thế lại thầm thảo luận xem đây chính là lệnh bài gì mà có thể khiến nam tử mũi ưng phải thối lui, đồng thời cũng có ít người biểu đạt bất mãn đối với nam tử mũi ưng này, ỷ mình là người của Đại trưởng lão, bình thường đều để người khác vào mắt, thủ đoạn tàn nhẫn,….

      Những lời này vừa lọt vào lỗ tai Sở Nam, khóe miệng Sở Nam liền nhếch lên tia cười lạnh, thầm nghĩ:

      – Quả nhiên là vậy.

      Biểu của Sở Nam giống như có việc gì, tiếp tục tìm sách đọc, biết nam tử mũi ưng này tất có vài phần công phu, tu vi có lẽ đạt đến cảnh giới Võ Quân, hơn nữa phải là vừa mới đột phá, mà đột phá cách đây ít nhất năm.

      địch nhân mạnh mẽ như vậy, Sở Nam hiển nhiên tùy tiện hành động.

      Cho đến nay, chiến tích lợi hại nhất của Sở Nam đó chính là chiến thắng Lý Hạo với tu vi sơ cấp Võ Tướng, đồng thời còn là Kim Hỏa song thuộc tính, hơn nữa khi đó bản thân cũng bị thương , chống lại Võ Quân vẫn chưa phải tuyệt đối nắm chắc.

      Sở Nam dám khẳng định rằng nam tử mũi ưng kia nhất định giám thị nhất cử nhất động của , đợi chờ cơ hội ra tay.

      Lúc này, nam tử mũi ưng hung ác lẩm bẩm:

      – Ta cũng tin ngươi ở trong đó cả đời, chỉ cần ngươi bước ra, hừ…. Chẳng qua cũng đáng tiếc, tiểu tử này đến tầng sáu bố trí của Đại trưởng lão cũng phải dùng đến, tuy nhiên, mình ta đối phó cũng đủ rồi.

      Nam tử mũi ưng cũng biết rằng bởi vì thiếu kiên nhẫn, nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay khiến Sở Nam cảnh giác.

      Cùng lúc đó, Đại trưởng lão rốt cuộc hoàn toàn chữa trị xong thương thế của Lăng Tiêu, thế nhưng, đây chẳng qua chỉ là thương thế cơ thể.

      Mặt khác, tại phương diện tu vi Lăng Tiêu lại bị thương cực nặng, tương đối bi kịch.

      Lăng Tiêu vốn dựa vào phục dược mà đột phá, sau đó lại được Đại trưởng lão tiếc hao phí nguyên lực của mình nâng cảnh giới của Lăng Tiêu đến trung cấp Võ Tướng. Đáng tiếc rằng sau khi đánh trận với Sở Nam, Lăng Tiêu dùng chiêu thức vượt qua cực hạn của , cũng chính là Kim Nguyên Cương Trảm thức thứ mười . Đồng thời lại thêm Cực Dương Chân Hỏa cực kỳ bá đạo trong công kích của Sở Nam tàn phá, cộng thêm các nhân tố khác, tu vi của Lăng Tiêu bị thối lui, trực tiếp mất cảnh giới Võ Tướng, trở lại cảnh giới Đại Võ Sư.

      Lăng Tiêu lúc biết tình huống này, nhất thời phát điên, ngừng gào thét:

      – Gia gia, ta là Võ Tướng, tại sao lại biến thành Đại Võ Sư, ta là Võ Tướng mà, ta phải là Đại Võ Sư….

      Ánh mắt của Đại trưởng lão lóe lên vẻ thống khổ, trong đó còn có tia lạnh lùng thâm độc.

      Lăng Tiêu điên cuồng gào thét đột nhiên tỉnh táo trở lại, gằn từng chữ:

      – Gia gia, ta muốn Lâm Vân phải…. CHẾT!

      – Yên tâm , Tiêu Nhi, sống được đâu.

      Đại trưởng lão thêm:

      – Tiêu Nhi, ngươi đừng lo lắng nữa, nếu như ta có thể nâng ngươi lên Võ Tướng lần có lần thứ hai, gia gia lại lần nữa nâng tu vi của ngươi lên Võ Tướng.

      – Gia gia, người sao?

      Lăng Tiêu cuồng hỉ, tiếp thụ nổi tu vi nay của bản thân.

      – Đương nhiên là rồi.

      Đại trưởng lão gật đầu đáp, muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, liền lảng sang chuyện khác:

      – Tiêu Nhi, hôn với Tử Mộng Nhân, ngươi thấy thế nào?

      – Ả tiện nhân Tử Mộng Nhân này, ta để ả sống yên đâu!

      Lăng Tiêu nghiến răng thù hận .

      – Tử Đông Lai vừa rồi có đến, muốn nhanh chóng thành hôn.

      muốn lôi kéo Lăng gia chúng ta tiếp tục bán mạng cho mà thôi.

      Lăng Tiêu cũng phải là người có đầu óc, Đại trưởng lão nghe thấy lời này cũng cảm thấy vui mừng, chỉ thấy Lăng Tiêu tiếp:

      – Nên đáp ứng với , hơn nữa còn phải đáp ứng càng sớm càng tốt, ta phải tra tấn ả tiện nhân kia, ta phải đem ả ra trút giận.

      Nghe vậy, Đại trưởng lão chẳng những chút trách cứ mà còn cười tán thưởng.

      Mà cách nơi của Đại trưởng lão khoảng 50m, lỗ tai của bóng đen giống người thường nhếch lên, mặt lên nụ cười, lặng lẽ chút tiếng động rời , đến địa phương vắng vẻ rút tấm da thú ra rồi viết lên câu:

      – Thần Khí Phái, Đại trưởng lão có dị tâm, có thể kiếm chuyện.

      Sau khi viết xong lập tức đem tấm da thú giấu ở góc tường, chuẩn bị rời đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lại lấy tấm da thú ra bổ sung thêm câu:

      – Ngoài ra, còn có Lâm Vân, kẻ này chính là Kim Hỏa Thổ ba thuộc tính, hơn nữa lực lượng cực kỳ cường đại, ngày sau nhất định phải phàm nhân.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 112: Mộng Nhân Muốn Bỏ Trốn




      Trong khoảng thời gian lật xem hết bốn quyển võ quyết.

      Sở Nam thầm tính hơn tháng, chỉ còn hơn 20 ngày nữa thôi phải rời khỏi nơi này rồi.

      – Chỉ cần ta vừa ra ngoài nam tử mũi ưng khẳng định theo ta, thừa cơ ra tay.

      Sở Nam thầm nghĩ, trong lòng có chủ ý, sau khi ra khỏi nơi này, đến thẳng chỗ của Lữ Dương Minh hay tìm lão giả áo tím, , Sở Nam cũng biết chỗ của sư phụ ở đâu, lại , nam tử mũi ưng kia tốt nhất đừng dồn vào chỗ chết, nếu cũng xong được với .

      Nơi mà Sở Nam chuẩn bị đến chính là động Cương Phong.

      Cương phong ở động Cương Phong khẳng định ảnh hưởng đối với nam tử mũi ưng, còn đối với lại là trợ lực.

      – Tìm kiếm thêm ba ngày nữa, đem những quyển sách còn lại xem hết, sau đó đến tầng sáu xem chút, biết trong đó có gì tốt .

      Sở Nam sắp đặt thời gian, an bài thỏa đáng chương trình trong ngày, sau đó lại cúi đầu xuống đọc đủ các loại võ quyết, đồng thời cũng nỗ lực tu luyện nguyên lực.

      Nam tử mũi ưng ở trong chỗ tối thầm mắng:

      – Tiểu tử này đúng là đồ ngốc, ngở ở lại nơi này lâu như vậy!

      Nam tử mũi ưng nghĩ đến những ban thưởng khi hoàn thành xong mệnh lệnh mà Đại trưởng lão truyền xuống mấy ngày trước trong mắt liền lóe lên những tia sáng tham lam.

      Cùng lúc đó Tử Mộng Nhân lại cảm thấy vô cùng nhàm chán, đương nhiên nàng cũng rất tức giận, bây giờ phạm vi hoạt động của nàng chính là cái tòa tiểu lâu này, ra khỏi tòa tiểu lâu này có người bức nàng quay trở về, nàng thử bỏ trốn mấy lần, những toàn bộ đều thành công.

      Tử Mộng Nhân mơ hồ cả thấy tình huống này rất bình thường, mặc dù lúc trước nàng bị cấm túc biết bao nhiêu lần, thế nhưng chưa bao giờ đến tình trạng giống như nay, Tử Mộng Nhân cau mày thầm nghĩ:

      – Đến cùng xảy ra chuyện gì?

      Đột nhiên, thanh truyền đến tai Tử Mộng Nhân.

      – Xuân Hoa, nghe ngươi chuẩn bị hỉ phục cho Đại tiểu thư?

      – Xuỵt, giọng chút, đừng để Đại tiểu thư nghe thấy, ngươi cũng phải là biết Đại tiểu thư từ trước đến nay vẫn thích Lăng thiếu gia, chưởng môn còn ngàn vạn lần căn dặn chúng ta được đem tin tức này tiết lộ cho Đại tiểu thư biết.

      Nghe thấy những lời này, Tử Mộng Nhân cảm thấy đầu óc thoáng cái sụp đổ, khẽ lẩm bẩm:

      ra là thế, ra là như vậy, phụ thân độc….

      lẩm bẩm, Tử Mộng Nhân lại nghe thanh kia tiếp:

      cũng phải, ta thấy, nếu đổi Lăng thiếu gia thành Lâm Vân thiếu gia Đại tiểu thư nhất định rất vui mừng.

      – Làm sao ngươi biết?

      – Ngươi thấy bình thường Đại tiểu thư đối xử rất tốt với Lâm Vân thiếu gia sao? Hơn nữa Lâm Vân thiếu gia còn muốn tặng Hỗn Nguyên luyện khí lô cho Đại tiểu thư nữa….

      – Được rồi, đừng nữa, chúng ta mau thôi.

      Xuân Hoa lập tức dừng việc thảo luận, muốn vào phòng.

      Tử Mộng Nhân vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng, nằm giường, dùng chăn mền đem toàn bộ thân thể, kể cả đầu cũng phủ kín, trong đầu vẫn còn văng vẳng câu “Nếu đổi Lăng thiếu gia thành Lâm Vân thiếu gia”…

      – Tên ngốc, nếu đổi thành tên ngốc, ta có cự tuyệt ?

      Tử Mộng Nhân khỏi tự hỏi, lập tức tâm loạn như ma, hình ảnh lúc ở cùng chỗ với tên ngốc lần lượt thoáng trong đầu nàng.

      Nghĩ nửa ngày, Tử Mộng Nhân cho ra cái kết luận:

      – Nếu như là tên ngốc ta cự tuyệt, còn tên họ Lăng kia tuyệt đối được.

      – Ta thể ngồi yên chờ chết, ta nhất định phải bỏ trốn.

      Tử Mộng Nhân thầm nhủ:

      – Thế nhưng, nhiều người giám thị như vậy, ta trốn bằng cách nào? Cho dù có trốn ra khỏi nơi này, Thần Khí Phái cũng đâu phải là nơi tùy tiện xuất nhập.

      – Nếu như có tên ngốc ở đây….

      Nghĩ như vậy, Tử Mộng Nhân lập tức nhớ đến lúc ở ngoài luyện khí phòng từng :

      – Có ta ở đây, ngươi đừng hòng đụng đến sợi lông của Mộng Nhân.

      Trong lòng Tử Mộng Nhân phen cảm động, thầm hạ quyết tâm, đến lúc đó nhất định phải lôi kéo tên ngốc cùng bỏ trốn, lại nghĩ:

      – Thế nhưng bây giờ làm sao mới có thể thoát khỏi nơi này?

      Hai tỳ nữ ở bên ngoài bận rộn, Tử Mộng Nhân lập tức vắt óc nghĩ biện pháp, mặt trời treo cao dần ngã về phía tây, Tử Mộng Nhân vẫn chưa nghĩ ra được phương pháp xử lý ổn thỏa, khỏi tức giận quát tiếng:

      – Thu Nguyệt.

      Lập tức có người trả lời:

      – Đại tiểu thư, người có gì phân phó ạ?

      – Ta muốn ra ngoài chút, ta ở đây sắp buồn đến chết rồi!

      – Đại tiểu thư, chưởng môn căn dặn….

      – Chưởng môn, chưởng môn là cái quái gì, chẳng lẽ muốn đem ta giam chết tại nơi này?

      Tử Mộng Nhân thuận tay lấy đồ trang sức bên cạnh ném xuống đất, Thu Nguyệt vội vàng ngồi xổm xuống thu thập, Xuân Hoa cũng từ bên ngoài chạy vào, Tử Mộng Nhân nhìn hai người bọn họ, đột nhiên nảy ra kế hay, thầm nghĩ:

      – Nếu như ta giả thành bộ dạng của các nàng, như vậy hẳn có thể rời khỏi đây rồi.

      Nghĩ đến đây, Tử Mộng Nhân liền nhớ đến hai viên Biến Hình Đan mà Thái gia gia lúc trở về cho, hai viên Biến Hình Đan này có thể tùy ý thay đổi hình dạng, chỉ có điều thay đổi được thanh và khí tức, ngoài ra, tác dụng của Biến Hình Đan chỉ trong thời thần, nếu qua canh giờ biến trở lại hình dạng vốn có.

      Thế nhưng như vậy là đủ rồi, đủ giấu được những người giám thị nàng, đủ để nàng trốn khỏi nơi này rồi.

      mặt Tử Mộng Nhân khẽ nhếch lên nụ cười, khẽ lẩm bẩm:

      – Đợi trời tối, đến khi đó ta hành động.

      Vì thế, Tử Mộng Nhân lập tức phát huy toàn bộ tính cách của tiểu ma nữ, đem Xuân Hoa và Thu Nguyệt đuổi ra ngoài, Xuân Hoa và Thu Nguyệt chỉ biết nhìn nhau mà được gì.

      khi chờ đợi thời gian trôi qua rất chậm, Tử Mộng Nhân cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều là loại dày vò, vất vả mới chờ được đến lúc trời tối, Tử Mộng Nhân lập tức lớn tiếng quát mắng:

      – Xuân Hoa, Thu Nguyệt, mau đến đây….

      – Đại tiểu thư, có chuyện gì vậy?

      Hai tỳ nữ nghe thấy thanh của Tử Mộng Nhân vô cùng lo lắng, vội vàng xông vào phòng, vừa dẩy cửa phòng ra Tử Mộng Nhân khống chế nguyên lực đánh xuống gáy hai người, Xuân Hoa và Thu Nguyệt lập tức hôn mê.

      Tử Mộng Nhân cười tươi, đem Thu Nguyệt kéo lên giường, dùng chăm mền che kín, lại đem Xuân Hoa giấu ở dưới giường, sau đó nuốt vào viên Biến Hình Đan, chỉ trong chốc lát Tử Mộng Nhân biến thành hình dáng của Thu Nguyệt, Tử Mộng Nhân lại thay đổi y phục với Thu Nguyệt, nghĩ đến bộ dạng đứng ngày thường của Thu Nguyệt, Tử Mộng Nhân thử vài bước, sau đó liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Cả quá trình này chỉ mất vài phút ngắn ngủi của Tử Mộng Nhân.

      Lúc sắp đến ngoài cửa, Tử Mộng Nhân hét lớn tiếng:

      – Thu Nguyệt, nhanh làm cho ta ít đồ điểm tâm.

      Sau đó Tử Mộng Nhân lại hạ giọng hô:

      – Vâng, Đại tiểu thư.

      Sau phen tự biên tự diễn, Tử Mộng Nhân mở cửa bước ra ngoài, học theo bộ dạng đứng bình thường của Thu Nguyệt, trong lòng thầm nghĩ:

      – Lão thiên gia à, người phải phù hộ cho ta, phù hộ cho ta rời khỏi nơi này, bằng ta nhất định chết, cho dù ta có chết cũng gả cho gã họ Lăng kia.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 113: Hiểu Lầm Nho




      đường , trong lòng Tử Mộng Nhân mặc dù cảm thấy bất an, thế nhưng lại vô cùng thuận lợi thoát ra ngoài.

      Có lẽ là những người giám thị nghe thấy thanh Tử Mộng Nhân muốn ăn điểm tâm, hoặc có lẽ bọn nhận ra gương mặt của Thu Nguyệt, nhưng lại phân biệt được khí tức của Tử Mộng Nhân….

      Tuy nhiên, mọi việc đối với Tử Mộng Nhân lúc này mà đều quan trọng nữa rồi.

      Quan trọng nhất bây giờ đó là Tử Mộng Nhân thoát ra, thoát ra khỏi cái vòng tròn giám thị luẩn quẩn kia.

      – Bây giờ phải tìm tên ngốc.

      Tử Mộng Nhân thầm nghĩ, khẽ lẩm bẩm:

      – Tên ngốc có lẽ ở Tàng Thư Các, chỉ có điều biết ở tầng mấy, ta làm thế nào vào tìm bây giờ?

      Trong lòng Tử Mộng Nhân có chút lo lắng, viên Biến Hình Đan chỉ có tác dụng trong thời thần, nếu như qua hai canh giờ vẫn chưa thoát ra được tình cảnh của nàng thảm rồi, hơn nữa nếu như có người tiến vào tòa tiểu lâu đó, phát nàng chạy thoát càng phiền toái hơn, hung hăng lẩm bẩm:

      – Đều cũng tại phụ thân ác độc, lấy mất lệnh bài xuất nhập của ta, bằng ….

      – Bất kể thế nào nữa, trước hết cứ đến Tàng Thư Các.

      Tử Mộng Nhân chạy rất nhanh, nguyên lực cũng tiêu hao cách điên cuồng.

      Chỉ hơn 10 phút sau, Tử Mộng Nhân chạy đến bên ngoài Tàng Thư Các, lúc này mặt nàng ướt đẫm mồ hôi, hơi thở cũng trở nên đứt quãng.

      Thế nhưng, mặc dù đến được Tàng Thư Các, thế nhưng Tử Mộng Nhân vẫn có biện pháp gì tiến vào Tàng Thư Các, trong lòng Tử Mộng Nhân lại càng cảm thấy lo lắng.

      Đột nhiên, thanh tại bên cạnh vang lên:

      – Đây phải là Thu Nguyệt nương sao?

      Tử Mộng Nhân quay đầu lại, biết người là ai, chỉ biết là tu vicuar rất thấp, đột nhiên nảy ra ý hay, khẽ đáp:

      – Ừ, Đại tiểu thư bảo ta đến đây tìm Lâm Vân công tử, ngươi có thể gọi Lâm Vân công tử ra đây chút được ?

      Để tăng thêm hiệu quả, Tử Mộng Nhân còn nở nụ cười vô cùng tươi rói.

      Người nọ nhìn thấy nụ cười này hồn phách thoáng chút bay mất, Thu Nguyệt có thể làm tỳ nữ của Tử Mộng Nhân, đương nhiên dung mạo cũng tệ, nụ cười này lập tức khiến người kia trở nên ngây dại, rất nhanh, người kia hồi phục tinh thần, vội vàng đáp:

      – Thu Nguyệt nương chờ lát, Lâm Vân sư thúc ở tầng , ta truyền tin ngay lập tức.

      – Cám ơn….

      Tử Mộng Nhân thấy người kia chạy như bạy hòn đá đè nặng trong lòng mới được nhấc xuống.

      Lúc này, Sở Nam xem quyển võ quyết thuộc Mộc nguyên lực, tên là Thảo Mộc Quyết, bên trong võ quyết thế này: Mộc giả, có thể cương, có thể nhu, cương có thể bổ đôi đại sơn, đoạn tiệt sông suối, nhu gió quật ngã được, dầm mưa cũng suy sụp, giống như cọng cỏ non….

      Sở Nam mơ hồ cảm thấy võ quyết này rất hữu dụng với bên tai bỗng nhiên vang lên thanh:

      – Lâm Vân sư thúc.

      – Gì vậy?

      Sở Nam đối với bối phận của mình và xưng hô của bọn người kia cũng quen, đồng thời cũng vô cùng ràng, bọn gọi mình chân thành như vậy, ít nhất là tiếng gọi vô cùng chân thành, ngoại trừ bối phận ra thực lực cũng vô cùng quan trọng, nếu như có thực lực đoán chừng có lẽ cũng có ai để ý đến .

      – Thu Nguyệt nương, người của Đại tiểu thư là phụng mệnh của Đại trưởng lão đến truyền tin tức cho người, Thu Nguyệt nương đợi ở bên ngoài.

      – Cám ơn.

      Sở Nam lập tức bước ra ngoài, đem quyển sách cầm thuận tay đưa cho người nọ, bình thản :

      – Võ quyết này rất hữu dụng.

      Ngay sau đó, Sở Nam liền ra ngoài, còn mặt người kia lập tức lộ ra thần sắc cuồng hỉ, lập tức chăm chú đọc Thảo Mộc Quyết, cũng vừa vặn tu luyện Mộc nguyên lực.

      Đến bên ngoài Tàng Thư Các, Sở Nam nhìn thấy thân ảnh, muốn bước lại gọi tiếng “Thu Nguyệt nương” Tử Mộng Nhân mừng rỡ hét lên:

      – Đồ ngốc, nhanh….

      – Ngươi là?

      Sở Nam cảm thấy người trước mặt có chút quen thuộc, thế nhưng diện mạo lại hoàn toàn lạ lẫm.

      Tử Mộng Nhân lúc này mới nhớ nàng vẫn còn dung mạo của Thu Nguyệt, lập tức tiến lại thấp giọng :

      – Đồ ngốc, ta là Mộng Nhân, đây là do ta ăn Biến Hình Đan, ngươi nhanh theo ta.

      đâu?

      – Xông pha khắp đại lục Thiên Vũ, làm hiệp nữ!

      phải chỉ còn vài ngày nữa là có thể ra ngoài rồi sao?

      – Đồ ngốc, còn thời gian nữa, hay ngày nữa cha ta gả ta cho tên họ Lăng kia, cho nên đêm nay chúng ta nhất định phải bỏ trốn.

      Tử Mộng Nhân lo lắng , Sở Nam chợt nghĩ đến nam tử mũi ưng kia, nam tử mũi ưng kia ở trong bóng tối theo dõi nhất cử nhất động của mình, nếu cứ như vậy mà bỏ chỉ sợ kết quả …. Hơn nữa, bây giờ vẫn thể kinh động đến những người khác, bằng hi vọng muốn rời khỏi đây của Mộng Nhân hoàn toàn tan biến.

      Tử Mộng Nhân mừng rỡ, nhìn thấy Sở Nam trầm mặc trong lòng khỏi lạnh buốt, giống như rơi vào hầm băng, run rẩy :

      – Đồ ngốc, ngươi muốn sao?

      đợi Sở Nam trả lời, Tử Mộng Nhân tức giận :

      – Ngươi chỉ cần ta lòng muốn gả cho tên họ Lăng kia ngươi để người khác đụng đến ta, ngươi giúp ta xông ra bên ngoại đại lục Thiên Vũ, ngươi còn nướng cho ta ăn, bây giờ ta gặp nạn ngươi lại quan tâm đến ta….

      xong, nước mắt của Tử Mộng Nhân lập tức theo khóe mắt lăn dài.

      – Mộng Nhân, phải ta mặc kệ ngươi, chỉ có điều….

      – Chỉ có điều cái gì? Chẳng qua ngươi bây giờ là đệ tử đắc ý của Tam gia gia, là đệ tử có tiềm lực lớn nhất Thần Khí Phái, được Thái gia gia xem trọng, ngươi nỡ rời khỏi đây, ngươi nỡ bỏ những danh lợi này, nỡ bỏ những lợi ích lớn….

      Trong lòng Tử Mộng Nhân vô cùng thương tâm, càng càng nhanh, lạnh lùng :

      – Lâm Vân, xem như ta nhìn nhầm người rồi, ta tự mình, nếu như bị bọn chúng bắt được ta tự sát!

      Tử Mộng Nhân vô cùng kiên quyết, sau khi xong cũng xoay người rời , lưu luyến chút nào.

      Tử Mộng Nhân vội vàng chụp lấy cánh tay của nàng, Tử Mộng Nhân lập tức quát:

      – Ngươi thả ta ra, ta biết ngươi.

      – Mộng Nhân, ngươi hiểu lầm ta rồi, ngươi muốn ta cùng với ngươi.

      sao?

      Tử Mộng Nhân nghe vậy lập tức mừng rỡ hỏi.

      Sở Nam gật đầu đáp:

      – Chỉ có điều, Mộng Nhân à, bây giờ ta bị người khác theo dõi!

      – Ai?

      – Là nam tử mũi ưng, là Hoài Lệ, cũng là người của Đại trưởng lão.

      – Hoài Lệ? Trung cấp Võ Quân? theo dõi ngươi làm gì?

      Tử Mộng Nhân vừa hỏi nghĩ ra đáp án, vội :

      – Đại trưởng lão muốn ra tay với ngươi? Hoài Lệ muốn giết ngươi?

      – Kết quả xấu nhất là vậy.

      Tử Mộng Nhân có chút trầm mặc, chợt hỏi:

      – Đồ ngốc, vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi mặc dù lợi hại, nhưng đánh lại trung cấp Võ Quân được, nếu như theo dõi ngươi, chỉ cần chúng ta vừa rời nửa đường khẳng định động thủ, đến lúc đó….

      Nghĩ đến đây, Tử Mộng Nhân lập tức tâm tàn ý lạnh, chợt :

      – Đồ ngốc, cứ như vậy , chỉ cần ngươi ở lại Tàng Thư Các này dám động thủ đâu, ta bỏ trốn mình, nếu thể trốn ra ngoài ta ngọc đá cùng tan!

      Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tử Mộng Nhân, Sở Nam chút nghi ngờ Tử Mộng Nhân được làm được, trong lòng có chút đau đớn, thấp giọng :

      – Mộng Nhân, ta cùng bỏ trốn với ngươi.

      được, đồ ngốc, ngươi thể vì ta mà bỏ mạng được!

      – Ta có biện pháp, chưa chắc có thể giết được ta.

      – Hả?

      Sở Nam kề miệng đến sát tai Tử Mộng Nhân, khẽ thầm:

      – Ngươi đến động Cương Phong chờ ta, đến lúc đó….

      Sở Nam ra kế hoạch của mình, tim Tử Mộng Nhân đập thình thịch ngớt, bởi vì lời của Tử Mộng Nhân chỉ có vô cùng giật gân mà hơi thở từ miệng phát ra còn khiến nàng cảm thấy nội tâm ngứa ngáy.

      – Như vậy…. có thể được sao?

      – Hãy tin ta!

      Sở Nam lập tức an ủi nàng.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :