Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 104: Kinh Mạch Đầu Tiên




      Lý Hạo trở lại đài cao, nhìn thấy Sở Nam ở mặt đất run rẩy ngừng, kinh ngạc hỏi:

      – Sư phụ, Lâm Vân làm sao vậy?

      Nhị trưởng lão lắc đầu đáp.

      Lão giả áo tím quay đầu lại hỏi Lý Hạo:

      – Còn có thể đánh được ?

      – Có thể!

      Lý Hạo kiên định đáp.

      – Tốt, chờ tỉnh lại tỷ thí tiếp tục.

      – Thế nhưng…. Trạng thái của Lâm Vân như vậy có được ?

      Lý Hạo có chút nghi vấn, cũng muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, muốn cùng Lâm Vân đường đường chính chính đánh trận, xem đến tột cùng là ai mạnh hơn ai.

      – Đừng lo cho tên nghiệt này.

      nghiệt?

      Lý Hạo ngạc nhiên lẩm bẩm, lão giả áo tím trừng mắt quát:

      – Còn nhanh điều chỉnh trạng thái.

      Lý Hạo nhìn chằm chằm sư phụ và Lữ Dương Minh, nhìn ra được điều gì, chỉ có thể khoanh chân ngồi bên.

      Tử Mộng Nhân đối với lời của lão giả áo tím rất đồng ý, vội phản bác:

      – Thái gia gia, tên ngốc phải là nghiệt!

      phải nghiệt? Vậy ai mới là nghiệt? Ngươi từng thấy ai có thể hấp….

      Lão giả áo tím chợt khựng lại, thấy Tử Mộng Nhân cong môi lên vội :

      còn run nữa, có lẽ sắp tỉnh lại rồi.

      Thân thể Sở Nam lúc này an tĩnh lại, run rẩy nữa, chỉ có điều gương mặt vẫn tái nhợt đến đáng sợ.

      Trong cơn hôn mê, Sở Nam loáng thoáng cảm thấy lúc nguyên lực bị áp súc thành hình đinh ốc trùng kích lỗ hổng, uy lực khủng bố bộc phát ra khiến cho lỗ hổng chỉ trong chốc lát đột nhiên trở nên rất lớn….

      Tiếp đó, nguyên lực khổng lồ dũng mãnh tiến vào cái lỗ hổng vừa bị xé lớn ra, tiến lên theo hình đinh ốc, có xu thể thể chống đỡ.

      Thế nhưng, việc ngừng tiến lên này lại là quá trình, là quá trình thống khổ, so với việc kinh mạch đứt đoạn mà Sở Nam chịu đựng 16 năm nay cộng lại còn thống khổ hơn. So với thống khổ ở trong bụng Huyền Hỏa Huyết Mãng và được năm vị sư phụ tại trấn Tự Do dùng nguyên lực tôi luyện còn thống khổ hơn. So với thống khổ tại cửa động của động Cương Phong tầng thứ tư và thống khổ do nuốt Long đan vào khiến bạo thể còn đau đớn hơn nhiều.

      Chỉ có điều, lúc ấy Sở Nam còn có thể uống huyết của Huyền Hỏa Huyết Mãng, ăn từng khối thịt lớn, dùng để giải trừ bớt đau đớn. Mà lúc này, muốn tạo thành thông đạo cũng chẳng khác gì tự tạo kinh mạch vậy, Sở Nam chỉ có thể dựa vào chính , hề buông tha giây phút nào để tôi luyện thân thể, ngay cả trong hôn mê vẫn liều mạng kiên trì, dùng ý chí ương ngạnh để chịu đựng đau nhức kịch liệt….

      Sáng tạo, cũng vô cùng thống khổ….

      Nhưng nếu như có thể chịu đựng được thống khổ, có thể vượt qua được đại thống đại khổ này, như vậy thống khổ thai nghén thành vui mừng, thai nghén thành bước phát triển mới.

      Giống như kén phá mà ra, trải qua đại thống khổ có thể đổi mới, hóa thành bướm, xuyên qua những đám hoa, bay lượn trong thiên địa.

      Mà Sở Nam, sau khi chịu đựng thống khổ, tạo thành được thông đạo kinh mạch, có thể tùy tâm tùy ý kích phát ra nguyên lực, còn xảy ra tình trạng giống như cùng đánh với Lăng Tiêu, nguyên lực trong thời khắc mấu chốt lại nghe lời.

      Rốt cuộc, năng lượng nguyên lực hao tổn xong, thông đao cũng hoàn toàn thông suốt, xuất trong thân thể Sở Nam, Sở Nam cũng đình chỉ run rẩy, thế nhưng dư vị thống khổ vẫn còn tiếp tục dày vò .

      Nửa canh giờ qua , Sở Nam vẫn tỉnh lại, Tử Mộng Nhân nóng vội :

      – Thái gia gia, tên ngốc như thế nào vẫn chưa tỉnh lại?

      – Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây? Ai biết được tên nghiệt này làm cái gì?

      Lão giả áo tím mặc dù vậy nhưng cũng lại kiểm tra Sở Nam phen rồi :

      – Hoàn toàn sao, chỉ có điều có chút suy yếu, chờ lúc nữa tỉnh lại.

      – A, Thái gia gia, nếu như thân thể tên ngốc suy yếu người hãy cho viên đan dược .

      chịu nổi.

      Đan dược mà lão giả áo tím tích trữ có phẩm chất tương đối cao, theo lý mà Sở Nam quả thể chịu nổi, thế nhưng lão giả áo tím nào biets rằng thân thể cường hãn của còn có thể chịu được Long đan bạo thể, há lại chịu nổi đan dược của lão? Trừ phi đan dược trong tay lão giả áo tím chính là loại tồn tại nghịch thiên.

      Tử Mộng Nhân nghe như vậy cũng đành thôi, Lữ Dương Minh trái lại đưa cho Tử Mộng Nhân ít đan dược, Tử Mộng Nhân vừa cười vừa :

      – Tam gia gia, người tốt.

      – Tiểu Mộng Nhân, Lâm Vân chính là quan môn đệ tử của ta, ta đương nhiên phải đối xử tốt với rồi.

      Lữ Dương Minh xong nhìn Tử Mộng Nhân đem đan dược nhét vào trong miệng Sở Nam, chợt nghĩ đến Đại trưởng lão, nghĩ đến Lăng Tiêu, trong lòng khỏi thầm thở dài tiếng nghĩ:

      – Vận mệnh đúng là trêu người.

      Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, có lẽ dược lực của đan dược mà Tử Mộng Nhân nhét vào miệng Sở Nam được phát huy, Sở Nam rối cuộc cũng từ từ tỉnh lại.

      Sở Nam sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên muốn làm chính là cảm nhận cái thông đạo kia, lúc Sở Nam cảm thấy thông đạo bên trong cơ thể rộng rãi liền ngẩn người, kinh hỉ khiến ngẩn người, đây chính là cái kinh mạch nguyên vẹn đầu tiên sau mười tám năm sống của , mặc dù khác biệt so với kinh mạch của người khác, phải kinh mạch truyền thống theo ý nghĩa. Thế nhưng, Sở Nam dám khẳng định uy lực mà kinh mạch phát huy tuyệt đối so với kinh mạch của người bình thường lớn hơn nhiều, lớn hơn biết bao nhiêu lần.

      – Kinh mạch đầu tiên, kinh mạch đầu tiên, ta có được kinh mạch, có được kinh mạch rồi, phụ thân, mẫu thân, các người có biết ? Hài nhi có được kinh mạch! Sư phụ, suy nghĩ của người quả chuẩn xác, ta làm được rồi, làm được rồi, ta nhất định để cho người phải thất vọng, sư phụ….

      Trong lòng Sở Nam kinh hỉ điên cuồng hét lên, khoảnh khắc vui sướng này, quả muốn tìm người để chia sẻ, tuy nhiên lại thể, chỉ có thể chôn sâu trong lòng, bất quá trong đầu chợt lên hai khôi mặt, là gương mặt khuynh thành tuyệt mỹ từng gặp ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn, chính là…. Chính là gương mặt Tử Mộng Nhân ở trước mặt.

      Sở Nam vội vàng đè nén những suy nghĩ này xuống, tiếp tục ngẫm nghĩ:

      – Mặc dù chỉ có đường kinh mạch, nhưng là kinh mạch đầu tiên, kinh mạch thứ hai chẳng lẽ còn xa sao? Kinh mạch thứ ba chẳng lẽ còn xa sao?

      Mặc dù chỉ là đường kinh mạch, đối với người khác mà cũng chẳng đáng là gì, nhưng đối với Sở Nam mà lại chính là trân bảo hiếm thấy. , so với trân bảo còn quan trọng hơn, nếu như người khác muốn dùng thứ gì đó để đổi lấy đường kinh mạch này của , Sở Nam chắc chắn chút do dự mà cự tuyệt.

      Ngay cả Thánh Khí cũng đổi, thậm chí Thần Khí cũng đổi.

      Ngay cả đan dược nghịch thiên khiến lập tức đột phá đến cảnh giới Võ Vương, Sở Nam cũng đổi, rằng:

      – Chỉ là Võ Vương mà thôi, chính bản thân mình tu luyện cũng trở thành! Hơn nữa, Võ Vương chẳng qua chỉ là ngọn núi, ta còn muốn trèo lên ngọn núi cao hơn.

      Sau khi kinh hỉ qua , Sở Nam lại lần nữa cảm nhận kinh mạch, trong lòng cảm thấy may mắn, thầm nhủ:

      – Đây chính là canh bạc liều mạng, người thắng là ta! Nếu phải mượn nguyên lực cường đại của Võ Hoàng, nếu dựa vào tu luyện của chính bản thân mình để đả thông kinh mạch biết đến năm nào tháng nào mới xong….

      – Đồ ngốc…. Đồ ngốc….

      Tử Mộng Nhân nhìn Sở Nam mở to hai mắt, lại lời nào, liền hét lên…. Còn dùng tay vẫy vẫy trước mặt Sở Nam.

      Sở Nam nở nụ cười đáp:

      – Đúng vậy, ta ngốc….
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 105: Cuộc Chiến Của Đệ Nhất Nhân




      nghiệt, tỉnh rồi đứng lên cho ta!

      Thanh uy nghiêm của lão giả áo tím truyền đến, Sở Nam cảm thấy sững sờ, vô cùng mơ hồ lẩm bẩm:

      nghiệt?

      Đột nhiên bắt gặp thần sắc của lão giả áo tím, dường như hai chữ “ nghiệt” là , Sở Nam có chút dở khóc dở cười, trước kia, Tử Mộng Nhân đặt cho cái danh xưng “Tên ngốc”, sau khi mình hôn mê lại bỗng nhiên thêm cái danh xưng “ nghiệt” nữa.

      Chỉ có điều, Sở Nam suy ngẫm chút, cảm thấy những việc mình làm quả nghiệt.

      chỉ hành vi, ngay cả cuộc sống cũng đều nghiệt như nhau.

      Sở Nam như con cá mắc cạn nhảy dựng lên, sau khi đứng dậy liền quay về phía lão giả áo tím, cúi đầu cái sâu, tỏ lòng chân thành cảm tạ sâu sắc.

      cần cảm ơn ta, đây đều là vận mệnh của ngươi, cũng chỉ thích hợp với ngươi.

      Vẻ mặt lão giả áo tím vô cùng nghiêm túc, chợt :

      – Bây giờ ngươi còn có thể đánh được ?

      – Có thể!

      Sở Nam chút do dự, thập phần trung khí .

      Giờ phút này, tà dương đỏ rực, nguyên lực nồng hậu, chiến ý lại càng dày đặc.

      Nguyên lực trong cơ thể tất nhiên là nhờ công lao của đan dược mà Tử Mộng Nhân nhét vào.

      Lý Hạo ở bên cũng khôi phục, nghe thấy thanh của Sở Nam cũng đứng dậy, sảng khoái :

      – Lâm sư đệ, mời!

      – Sư huynh, mời!

      Bởi vì xuất kinh mạch đầu tiên trong thân thể, Sở Nam lúc này hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng, vẻ mặt nụ cười, ngay cả thanh cũng tràn ngập mùi vị vui sướng. Mà Tử Mộng Nhân nhìn thấy Sở Nam vui vẻ như vậy chính bản thân nàng cũng kìm được cảm thấy vô cùng vui vẻ. Về phần Tử Đông Lai, càng lúc càng khẩn trương hơn, thầm nghĩ:

      đúng là tên nghiệt, bằng làm sao có thể thu phục được tiểu ma nữ giống như Tử Mộng Nhân? Lâm Vân lần này đến Thần Khí Phái biết rốt cuộc là phúc hay là họa đây?

      Trong lòng Tử Đông Lai ngừng suy nghĩ, Sở Nam tất nhiên biết được điều này, Lý Hạo lúc này lên tiếng:

      bằng chúng ta cùng xuất phát lúc, xem ai đến lôi đài trước.

      – Được!

      Người còn chưa lên lôi đài tỷ thí lại bắt đầu!

      Chữ “tốt” của Sở Nam vừa dứt hai thân ảnh như lưu tinh bay thẳng về phía lôi đài thứ 3.

      Ngay từ đầu, Lý Hạo còn có thể cùng sánh vai với Sở Nam, nhưng chỉ sau mấy nhịp hô hấp Lý Hạo rớt lại phía sau, đắc biệt lúc Sở Nam vạn phần kích động, nhảy cái cao hơn mười trượng, chỉ sau vài lần nhảy Sở Nam đứng lôi đài.

      Lý Hạo chứng kiến cảnh này cười khổ ngớt, thầm nghĩ:

      – Ta đúng là ngốc, như thế nào lại quên mất có đằng vũ kỹ, bản thân thể bay lên được chỉ có chịu thiệt, xem ra ta phải học bằng được món đằng vũ kỹ, nếu phải đợi tu luyện đến Võ Quân rồi.

      Sở Nam sau khi đáp xuống lôi đài mới phát vừa rồi mình có hơi khi dễ người khác, đợi Lý Hạo nhảy lên lôi đài Sở Nam mới cười cười vẻ hối lỗi, Lý Hạo quan tâm :

      – Hiệp này ta thua, nhưng tiếp theo người thua là ngươi!

      – Phải thử mới biết được!

      – Ta muốn toàn lực đánh trận, Lâm sư đệ, hi vọng ngươi toàn lực ứng phó.

      – Ta khiến ngươi phải hài lòng, đồng dạng, ta cũng hi vọng ngươi có thể khiến ta thỏa mãn!

      – Vậy !

      Tiếng vừa dứt, Lý Hạo lập tức đem toàn bộ tu vi sơ cấp Võ Tướng hiển lộ ra, kim quang lóng lánh vô cùng rực rỡ. Lý Hạo chính là sơ cấp Võ Tướng song thuộc tính, phải giống như Lăng Tiêu dựa vào đan dược để đột phá vách ngăn Võ Tướng, là hàng giá , dựa vào chính bản thân để đột phá.

      Uy lực này quả khiến người ta sợ hãi.

      Mà Sở Nam lại cười nhạt tiếng, lực lượng toàn thân đột nhiên cực tốc vận chuyển, bắt đầu áp súc, áp lực trong người tăng lên, giẫm chân tiến đến, mỗi bước chân đều khiến khí thế tăng lên thêm phần.

      Lý Hạo liếc mắt nhận ra chiêu này của Sở Nam, để Sở Nam có cơ hội súc thế, chợt hét lớn tiếng:

      – Kiền Nguyên Cuồng Trảm!

      Thần Chiến tại dưới đài nhìn thấy Lý Hạo sử ra chiêu này ánh mắt trở nên ngưng trọng, khẽ lẩm bẩm:

      ra vừa rồi cùng ta đối chiến vẫn chưa xuất toàn lực, đáng hận, chờ ta luyện đến chung cực ba mươi sáu chùy, nhất định khiến ngươi bại dưới chùy của ta. Lâm Vân, liệu có thể thắng ?

      Lúc Sở Nam áp súc nghĩ đến chuyện áp súc nguyên lực trong người, nguyên lực lập tức xuất hình dáng đinh ốc, bộc phát ra uy lực khủng lồ, cũng tiếp tục chần chờ nữa, đem lực lượng theo hình đinh ốc dồn về phía cánh tay phải, nghênh đón công kích của Lý Hạo.

      Đồng thời, trong miệng cũng hét lớn tiếng:

      – Toàn Lực Bạo!

      – Ầm…. ầm…. ầm….

      Tiếng nổ vang lên ngớt, trong tiếng nổ, Sở Nam và Lý Hạo đồng thời lùi về phía sau, Sở Nam lui ba bước, Lý Hạo lui năm bước, khóe miệng cũng rướm máu.

      Lý Hạo hơi nhíu mày, chiêu vừa rồi của Sở Nam khác gì chiêu đánh với Lăng Tiêu, chỉ có điều lần này lại thêm chữ “Toàn” (xoáy), uy lực ngờ lại lớn hơn nhiều như vậy? Theo suy nghĩ của , vốn dùng Kiền Nguyên Cuồng Trảm chiếm được thượng phong, nào ngờ chính bản thân lại rơi xuống hạ phong.

      đài cao, lão giả áo tím bình luận câu:

      – Lực lượng của nghiệt thể dùng lực lượng của phàm nhân để đong đếm, quyền vừa rồi chí ít phải đến 1200 cân.

      Nhị trưởng lão chợt cau mày, Lữ Dương Minh trái lại vui mừng ra mặt.

      lôi đài, Lý Hạo ngưng giọng :

      – Ngươi lại khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn, thế nhưng chỉ dựa vào chiêu này ngươi thể thắng ta được, hãy lấy trọng kiếm của ngươi ra !

      – Được!

      Sở Nam vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, trọng kiếm trong tay mang theo phong cách vô cùng cổ xưa liền xuất .

      – Tiếp chiêu thứ hai của ta, Kiền Nguyên Bạo Trảm!

      – Khai Thiên thức thứ ba!

      Nguyên lực theo tiếng quát của Sở Nam từ đường kinh mạch đầu tiên kích phát ra, Sở Nam mặc dù trong lúc đại chiến nhưng nội tâm vẫn kinh thán:

      – Có thể khiến nguyên lực tùy tầm sở dục mà động, cảm giác này tuyệt!

      – Phanh….

      Vân là Kim nguyên phá phong, Thổ nguyên áp lực, Hỏa nguyên phần thân. Lý Hạo sớm có phương pháp ứng phó, đem Kim nguyên lực trong người kích phát ra, dùng để công kích mà trái lại dùng để triệt tiêu Kim nguyên lực của Khai Thiên thức, sau đó tùy ý để Thổ nguyên lực đánh lên người mình, lúc Hỏa nguyên lực ập đến Lý Hạo cũng phát ra Hỏa nguyên lực của chính bản thân.

      Bởi vậy Lý Hạo chỉ bị thụ thương rất , thế nhưng vẫn bị thương, lại lần nữa lùi về phía sau vài bước, Hỏa nguyên lực trong người chỉ là Tam Vị Chân Hỏa, thể cùng chống lại Cực Dương Chân Hỏa của Sở Nam được.

      Thế nhưng, trong lúc lui về phía sau, Lý Hạo thừa cơ quát lớn tiếng:

      – Nếu như ngươi chỉ có hai chiêu này ngươi vẫn phải là đối thủ của ta, tiếp chiêu thứ ba của ta, Kiền Nguyên Liệt Trảm!

      Công kích trong nháy mắt ập đến.

      Sở Nam cũng thể tiếp tục xuất ra tuyệt chiêu công kích được.

      Lý Hạo rất có lòng tin rằng chiêu này của mình nhất định chiếm được thượng phong, Sở Nam trái lại cười cười, đột nhiên quát lớn:

      – Loạn Phong Cương Trảm thức thứ nhất!

      Đây chính là Loạn Phong Cương Trảm mà lĩnh ngộ được lúc ở trong tầng thứ tư của động Cương Phong, thức thứ nhất này chuyên về phòng ngự.

      Uy lực của Kiền Nguyên Liệt Trảm quả nhiên hung mãnh, thế nhưng chỉ công phá được phòng ngự quang mang thổ hoàng sắc của Sở Nam. Dù vậy lần này khóe miệng của Sở Nam cũng chảy ra máu tươi, mặc dù phòng ngự mãnh liệt, nhưng cũng cần phải có lực lượng để duy trì.

      Lý Hạo bị thương nặng hơn, nửa ngồi đất, hiểu vừa rồi tại sao lại chỉ công phá được, ngẩng đầu hỏi:

      – Đây là vũ kỹ gì?

      Lý Hạo hỏi như vậy cũng bao hàm muốn biết phẩm cấp của vũ kỹ này, ngờ lại có hiệu quả lớn như vậy.

      đài cao, đám người cũng trở nên sững sốt, lão nhân tóc trắng chợt :

      – Đây chính là vũ kỹ mà bản thân tự lĩnh ngộ ra tại động Cương Phong.

      – Ồ?

      Mọi người ồ lên tiếng kinh hãi, đột nhiên dưới dẫn đầu của lão giả áo tím, hẹn cùng thốt:

      nghiệt!

      Đối mặt với nghi vấn của Lý Hạo, Sở Nam thà đáp:

      – Ta biết, lúc ở động Cương Phong, vì ngăn cản cương phong cho nên mới sáng tạo ra.

      – Ách….

      Lý Hạo nghe vậy liền trở nên trầm mặc.

      Rất nhanh, Lý Hạo lập tức ổn định tâm thần, ngưng tụ toàn bộ Kim nguyên lực và Hỏa nguyên lực, quát lớn tiếng:

      – Ta vẫn còn chiêu, Kiền Nguyên Phong Trảm, ta cũng tin là phá được phòng ngự của ngươi!

      Kiền Nguyên Phong Trảm của Lý Hạo ngờ mơ hồ có xu thế cưỡng ép hai loại Kim Hỏa nguyên lực tương khắc dung hợp lại, trong Kim nguyên lực sắc bén lại có Hỏa nguyên lực điên cuồng, ý tưởng điên cuồng, chiêu thức điên cuồng, quả nhiên là Phong (điên) Trảm.

      Đối với chiêu này, Sở Nam khỏi bật cười :

      – Lúc này ta lại phòng ngự, ta công kích!

      – Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai!
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 106: Càng Điên? Càng Loạn?




      Lý Hạo muốn phá phòng ngự của Sở Nam, vì thế mới thi triển chiêu Kiền Nguyên Phong Trảm.

      Nào ngờ lại nghe thấy Sở Nam phòng ngự, muốn công kích, chiêu tên gọi là “Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai”

      – Được lắm!

      Lý Hạo hét lớn tiếng, quát:

      – Vậy xem rốt cuộc là Kiền Nguyên Phong Trảm lợi hại hay là Loạn Phong Cương Trảm lợi hại!

      Cùng với tiếng , Kim nguyên lực và Hỏa nguyên lực của Lý Hạo ở trung phát ra tiếng nổ ầm, Sở Nam rất ràng hai loại thuộc tính tương khắc này bình thường thể dung hợp, nếu như cố đem dung hợp, bất kể dùng loại phương pháp nào nữa uy lực cũng tuyệt đối kinh người.

      Sắc mặt Sở Nam tràn đầy ngưng trọng, đem Kim nguyên lực thân trọng kiếm dùng hết khả năng thi triển đến cảnh giới kinh nhân nhất.

      – Gầm….

      Lý Hạo rống lớn tiếng, tại trung lại xuất mấy chục đạo kiếm ảnh, kiếm ảnh dung hợp cùng với Hỏa nguyên lực và Kim nguyên lực, tràn về phía Sở Nam, những kiếm ảnh chút lộn xộn, lại theo bất kỳ quy tắc nào, thế nhưng chúng đệ tử quan chiến lúc này trong nội tâm bỗng nhiên xuất loại cảm giác…. “Điên”.

      – Nếu như ta lĩnh ngộ được Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai Kiền Nguyên Phong Trảm này quả tạo thành cho ta phiền toái , khiến ta trọng thương, nhưng thấy ngươi càng điên ta lại càng loạn hơn.

      Trong đầu Sở Nam bỗng nhiên xuất câu này, Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai lập tức nghênh đón kiếm ảnh.

      Trong chớp mắt Sở Nam đánh ra 108 kiếm, va chạm cùng với mấy chục đạo kiếm ảnh kia.

      Rầm rầm rầm ầm ầm ầm….

      Trong màn bụi mù mịt, kiếm ảnh dày đặc trùng trùng điệp điệp, mấy chục đạo kiếm ảnh chứa uy lực kinh nhân kia đều bị đánh tan, vốn Kim nguyên lực và Hỏa nguyên lực cũng ổn đỉnh, nay lại bị ngoại lực quấy nhiễu cho nên lập tức nổ tung, tiếng nổ vang lên ngừng, lôi đài bằng Thiết Thạch lập tức xuất mười mấy cái hố, đá vụn lôi đài tứ phân ngũ liệt, văng tung tóe, bắn về phía hai người.

      Những viên đá này cũng có uy năng , thế nhưng Sở Nam lại mặc kệ quan tâm, với thân thể cường hãn của , hoàn toàn có thể miễn dịch với những viên đá này.

      Mà Lý Hạo lúc này còn giống như trước, bất luận là tu luyện Kim nguyên lực hay là Hỏa nguyên lực tại phương diện công kích và phòng ngự đều có chênh lệch rất lớn, mặc dù người có pháp bảo phòng ngự, những viên đá này cũng thể xuyên thủng vào được, thế nhưng mấy chục viên đá bắn lên người , năng lượng va đập vào thân thể cũng tạo thành ảnh hưởng đối với .

      Quan trọng nhất là Lý Hạo căn bản hề để tâm tới những viên đá này, tập trung toàn bộ tinh lực đối phó với Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai của Sở Nam, trọng kiếm của Sở Nam phá vỡ mấy chục đạo kiếm ảnh của , lúc này chỉ còn sót lại hơn mười kiếm vây lấy Lý Hạo.

      Lý Hạo kinh hãi, cho rằng tốc độ Phong Trảm của là nhanh rồi, ngờ rằng tốc độ của Lâm Vân còn nhanh hơn , hơn nữa còn là nhanh hơn gấp bội, nhất là Lâm Vân còn vũ kỹ này chính do bản thân tự nghĩ ra.

      Tự nghĩ ra? Đây chính là chuyện mà ngay cả cảnh giới Võ Vương cũng chưa chắc có thể làm được, cần phải có cơ duyên rất lớn, còn phải có khối lượng tri thức khổng lồ về vũ kỹ,…. Thế nhưng, Lý Hạo lại thấy cảm thấy Lâm Vân chính là loại người có thể sáng tạo vũ kỹ trong thiên hạ.

      Lý Hạo nào biết được vũ kỹ mà Sở Nam sáng chế ra, mục đích ban đầu chỉ là để bảo vệ tính mạng trước những cương phong tại tầng thứ tư của động Cương Phong.

      – Kẹt kẹt kẹt….

      Lý Hạo đem toàn lực chống đỡ đạo kiếm ảnh, hai đạo kiếm ảnh, thế nhưng dù sao cũng thể ngăn được mười đạo kiếm ảnh, mấy chục đạo kiếm ảnh…. Trọng kiếm để lại người Lý Hạo từng thanh ma sát, trực tiếp công phá pháp bảo phòng ngự của , Lý Hạo căn bản có lực hoàn thủ.

      Trong nháy mắt sau đó, kiếm ảnh của trọng kiếm biến mất, Sở Nam cầm kiếm đứng thẳng, Lý Hạo nửa ngồi nửa quỳ lôi đài, bỗng nhiên người Lý Hạo bắn ra mấy chục đạo huyết vụ, vị trí đều bất đồng.

      Cũng may những bộ vị này đều phải là những bộ vị trí mạng.

      Lý Hạo rất đây chính là Lâm Vân lưu tình, bằng cho dù chết cũng trọng thương. Nhưng trước mắt, những kiếm thương này cộng thêm cắn trả từ việc cưỡng ép dung hợp Hỏa Kim nguyên lực cũng khiến Lý Hạo thụ thương .

      – Ta thua rồi, lâm sư đệ, ngươi chính là kẻ chiến thắng cuối cùng! Ta thua tâm phục khẩu phục, cũng cám ơn ngươi hạ thủ lưu tình.

      Lý Hạo thua cách quang minh lỗi lạc, chống đỡ thân thể mình đứng lên, thản nhiên thừa nhận, nếu như đổi lại là Lăng Tiêu nhất định nảy sinh oán hận sâu sắc với Sở Nam, thậm chí là cừu hận.

      – Ta chỉ may mắn mà thôi.

      Lý Hạo lắc đầu :

      – Tu luyện của võ giả nào có cái gọi là may mắn, nhìn giống như may mắn, nhưng dù sao cũng phải do ngươi vất vả phấn đấu mới giành được. Cũng giống như Loạn Phong Cương Trảm mà ngươi tự nghĩ ra, ta từng ở trong động Cương Phong, tuyệt đại bộ phận người ở Thần Khí Phái cũng đều từng ở trong động Cương Phong, tại sao chỉ có mình ngươi ngộ được? Đây cũng hẳn chỉ là may mắn.

      Sở Nam nghiêm trang, khom người sâu :

      – Sư huynh, ta thụ giáo rồi.

      Lý Hạo cười cười :

      – Lâm sư đệ, hôm nay mặc dù ta thua, thế nhưng lần sau ta nhất định thua.

      – Ta cũng cố để bản thân mình thất bại!

      Sở Nam cười cười đáp, Lý Hạo nhảy xuống khỏi lôi đài, đến bên người Thần Chiến, vui vẻ :

      – Bây giờ ngươi hài lòng rồi đấy, chúng ta xem như đồng bệnh tương liên.

      – Ta hài lòng.

      Thần Chiến oán khi dày đặc :

      – Trận chiến của ngươi với ta, ngờ ngươi lại xuất toàn lực.

      – Đó là ngươi còn chưa đáng để ta phải xuất toàn lực, chờ đến lúc ngươi luyện được tam thập lục chuy ta cùng ngươi đánh trận.

      Lý Hạo xong cũng đợi Thần Chiến trả lời lại tiếp tục :

      – Ngươi cho rằng Lâm Vân sư đệ dùng toàn lực để đánh với ta sao?

      – A….

      Thần Chiến trợn mắt há hốc mồm :

      – Ngươi hay giả?

      – Ta nhìn thấu Lâm Vân sư đệ, trực giác cảm thấy có gì đó kỳ quái, hơn nữa, trực giác còn mách bảo với ta rằng vẫn còn át chủ bài.

      Lông mày Lý Hạo nhăn tít, chợt thêm:

      sao, ta nhất định bức xuất ra toàn bộ át chủ bài!

      Thần Chiến cũng nhìn chằm chằm thân ảnh của Sở Nam, nghiêm giọng :

      – Cả ta nữa, ta cũng làm vậy!

      lôi đài, Sở Nam biết những lời này của Lý Hạo, kỳ toàn bộ mọi lá bài tẩy của để xuất ra rồi, nếu lá bài tẩy thực chỉ còn cỗ hấp lực trong cơ thể mà lão giả áo tím thấy mà thôi, cỗ hấp lực này có thể hút lấy nguyên lực của người khác, chỉ có điều Sở Nam bây giờ vẫn nghĩ tới mà thôi.

      Sở Nam bây giờ cảm nhận cuộc chiến sau khi có được kinh mạch, quả nhiên là cực kỵ nhàng sảng khoái, trong lúc thống khoái, cũng nghĩ đến chiêu Phong Trảm của Lý Hạo lúc trước, Phong Trảm chính là đem Kim nguyên lực và Hỏa nguyên lực cưỡng ép dung hợp lại với nhau, bộc phát ra loại uy năng cực kỳ kinh người, chỉ có điều hậu quả cắn trả cũng rất nghiêm trọng.

      – Nếu như ta có thể cưỡng ép dung hợp, có thể chịu được hậu quả cắn trả, như vậy cũng giảm bớt ít, dù sao thân thể của ta cũng là mạnh nhất.

      Sở Nam thầm hạ quyết tâm:

      – Về sau, nhất định phải cố gắng tôi luyện thân thể, bất luận là Lực Bạo, Toàn Lực Bạo, hay là cưỡng ép dung hợp thuộc tính nguyên lực tương phản đều cầu rất cao đối với cường độ thân thể.

      Trong lúc Sở Nam trầm tư, quảng trường tỷ thí trở nên sôi sục, Tử Mộng Nhân nhảy lên cao ba thước, bên vừa hô hào tên ngốc, bên vừa hướng về phía lôi đài mà chạy đến.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 107: Tùy Ý Xuất Nhập




      – Hạng nhất tỷ thí, Lâm Vân.

      Thanh này vừa từ đài cao truyền xuống, những người ủng hộ Sở Nam đều trở nên điên cuồng, trong đó, điên cuồng nhất chính là Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân ôm chầm lấy Sở Nam, Tử Đông Lai thấy vậy khẽ cau mày lại, nhưng cũng gì, chỉ vội vàng gọi tên những người trong Top 3 lên nhận thưởng.

      Thần Chiến nhận được Pháp Khí phòng ngự, thế nhưng mặt lại biểu lộ bất kỳ vui sướng gì.

      Lý Hạo nhận được phần thưởng là hạ phẩm Linh Kiếm, lúc đến bên cạnh Nhị trưởng lão giọng :

      – Sư phụ, con thể giành được hạng nhất rồi.

      Nhị trưởng lão cười cười động viên:

      – Lý Hạo, ngươi làm rất tốt rồi, chỉ có điều do Lâm Vân này quá nghiệt, thua bởi cũng bình thường thôi.

      nghiệt?

      Lý Hạo khẽ lẩm bẩm, gật đầu phụ họa:

      – Quả có chút giống.

      phải là giống mà căn bản là vậy, ngay cả Tử Hoàng cũng như vậy.

      Nhị trưởng lão an ủi đệ tử đắc ý của mình, lại thêm:

      – Chỉ có điều ngươi hãy ghi nhớ, chỉ cần cố gắng ngươi cũng trở thành nghiệt, so với nghiệt lại càng nghiệt hơn.

      – Ừ, con hiểu rồi.

      Lý Hạo kiên định đáp.

      Sở Nam nhận được Hỗn Nguyên luyện khí lô, liền quay lại đưa cho Tử Mộng Nhân vô cùng mừng rỡ ở bên cạnh, giọng :

      – Mộng Nhân, cái này cho ngươi.

      – Cho ta?

      Tử Mộng Nhân kinh ngạc hỏi:

      – Tại sao?

      – Lần trước bởi vì luyện chế trọng kiếm cho ta nên hủy mất Ly Nguyên luyện khí lô, Hỗn Nguyên luyện khí lô này vừa vặn cấp cho ngươi để làm luyện khí lô mới.

      Sở Nam cười đáp.

      Tử Mộng Nhân kinh ngạc :

      – Đồ ngốc, ngươi có biết Hỗn Nguyên luyện khí lô là gì ?

      Sở Nam chỉ cười đáp.

      – Hỗn Nguyên luyện khí lô chính là thứ có thể luyện chế ra được hạ phẩm Tông Khí.

      Tử Mộng Nhân giống như giáo huấn tên phá gia chi tử, luôn miệng :

      đến công dụng luyện chế pháp bảo của nó, chỉ riêng bản thân Hỗn Nguyên luyện khí lô cũng pháp bảo cấp bậc Tông Khí rồi.

      – Ta biết, thế nhưng ngươi luyện chế trọng kiếm cho ta, còn tiêu hao nhiều nguyên liệu trân quý như vậy, suýt chút nữa bỏ mạng, Hỗn Nguyên luyện khí lô này phải thuộc về ngươi mới đúng.

      Người bên cạnh nghe thấy Sở Nam như vậy, ngay cả ánh mắt của Tử Đông Lai cũng trở nên cực kỳ phức tạp, lão giả áo tím liền mắng:

      nghiệt, ngay cả Tông Khí cũng muốn đem tặng!

      Tử Mộng Nhân giật mình, trong lòng cực kỳ cảm động, mừng đến muốn khóc, nức nở :

      – Đồ ngốc, ngươi đối xử tốt với ta như vậy mà lúc trước ta chỉ toàn khi dễ ngươi.

      – Sư phụ phải là ngươi có thể tùy ý khi dễ ta sao?

      Sở Nam cùng ở cạnh Tử Mộng Nhân mấy ngày nay, cũng hiểu được tính cách của Tử Mộng Nhân, mặc dù là tiểu ma nữ thích khi dễ người, thế nhưng tâm địa vẫn tốt, cũng rất thích giúp người, chỉ bởi vì địa vị của nàng quá cao, thêm nữa được người thân bên cạnh sủng ái cho nên mới tạo thành tính cách ma nữ như vậy.

      – Đồ ngốc, ngươi khi dễ ta, là ngươi chọc ta khóc, đều là ngươi, đều tại ngươi.

      Tử Mộng Nhân đập bình bịch lên lồng ngực Sở Nam, Tử Đông Lai vội quát lớn tiếng:

      – Mộng Nhân.

      Tử Mộng Nhân lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cầm Hỗn Nguyên luyện khí lô đưa cho Sở Nam, khẽ :

      – Đồ ngốc, cầm lấy.

      – Tại sao?

      – Tu vi của ta bây giờ vẫn thể sử dụng Hỗn Nguyên luyện khí lô này, ngươi trước hết hãy giúp ta bảo quản nó, chờ đến khi tu vi của ta đủ tìm ngươi để lấy.

      sao?

      Sở Nam có chút tin hỏi.

      – Đương nhiên là !

      Tử Mộng Nhân lại khôi phục bản sắc tiểu ma nữ, quát:

      – Đồ ngốc, ngươi dám tin lời ta?

      – Vậy được rồi, ta bảo quản nó giúp ngươi.

      – Hơn nữa, ngươi còn phải đem Hỗn Nguyên luyện khí lô nghiên cứu kỹ lưỡng, có công năng gì đều phải nắm , về sau dạy lại cho ta, chưa?

      Tử Mộng Nhân hung hăng trừng mắt , trong lòng lại lo lắng Sở Nam trong quá trình cất giữ quảng Hỗn Nguyên luyện khí lô vào góc, thèm sử dụng nó cho nên Tử Mộng Nhân mới phải hao tổn tâm tư câu như vậy.

      – Ừ.

      Sở Nam gật đầu đáp, lập tức đem Hỗn Nguyên luyện khí lô bỏ vào trong nhẫn trữ vật.

      Tử Mộng Nhân lại đưa đến đống lớn đan dược, còn có trăm khối trung phẩm nguyên thạch và vạn khối hạ phẩm nguyên thạch, Sở Nam nhận lấy, trong đan dược bao gồm khôi phục nguyên lực, khôi phục tinh lực, còn có hoạt huyết sinh cơ nữa….

      – Đồ ngốc, bên trong những nguyên thạch này đều tích trữ ít nguyên lực, ngươi hãy cầm lấy nguyên thạch này mà tu luyện, hiệu quả rất tốt.

      Mọi người bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này đều khỏi nở nụ cười, chỉ có điều nụ cười của Tử Đông Lai lại là nụ cười khổ, ông ta lập tức xen vào:

      – Lâm Vân, dựa theo quy định ban thưởng trước đó ngươi có thể đến lầu sáu tại Tàng Thư Các trong ba ngày.

      – Ta có thể ở tầng thứ nhất được ?

      Sở Nam vội hỏi, sở dĩ hỏi vấn đề này là bởi vì tu luyện từ trước đến nay vẫn mơ mơ hồ hồ, chưa có hệ thống tri thức hoàn chỉnh, phương diện nền tảng cực kém, cho nên phải bù đắp khuyết điểm tại phương diện này.

      Mà Sở Nam vừa hỏi vấn đề này bên cạnh lại có người lẩm bẩm “ nghiệt”, lão giả áo tím trả lời:

      – Đồ ngốc, ngươi muốn ở trong Tàng Thư Các bao lâu ở đó bấy lâu, muốn ở lầu mấy cũng tùy ngươi.

      – Ồ?

      Mọi người ồ lên kinh hãi, cảm thấy ban thưởng này quá lớn.

      Lão giả áo tím lại ném ra tấm lệnh bài :

      nghiệt, cầm lấy lệnh bài này ngươi có thể tùy ý xuất nhập Tàng Thư Các.

      Sở Nam đối với cái danh xưng “ nghiệt” chỉ biết cười khổ ngớt, sau khi tiếp nhận lệnh bài khom người cảm tạ, Tử Mộng Nhân ở bên cạnh cũng :

      – Thái gia gia, người tốt.

      Lão giả áo tím cười :

      – Ta cho ngươi đan dược và nguyên thạch, còn có nhiều tài liệu trân quý ngươi ta tốt. Ta mới chỉ cho tên tiểu tử kia tấm lệnh bài ngươi ngừng khen tốt rồi.

      Tử Mộng Nhân thẹn thùng đỏ mặt thôi, giận dỗi :

      – Thái gia gia, người hi dễ người ta.

      – Ta cũng dám khi dễ ngươi đâu à.

      Lão giả áo tím ha hả cười, còn bổ sung thêm:

      – Muốn đến Tàng Thư Các hãy tranh thủ thời gian , hai tháng sau phải lên đường đến Thiên Nhất Tông rồi.

      !

      Lúc Sở Nam nghe thấy ba chữ “Thiên Nhất Tông” lập tức rùng mình.

      Mọi người tản , Tử Mộng Nhân còn muốn theo Sở Nam đến Tàng Thư Các, thế nhưng lại bị Tử Đông Lai lôi . Sở Nam đến bên cạnh Lữ Dương Minh lên tiếng gọi:

      – Sư phụ.

      – Được, được, được rồi.

      Lữ Dương Minh ngừng xua tay :

      – Lâm Vân, sư phụ như ta quả danh xứng thực mà.

      – Nếu có sư phụ ngày đó ta táng thân tại ngoài thành Hùng La rồi.

      – Nếu như ta bế quan tốt biết bao.

      Lữ Dương Minh cảm thấy vô cùng hối hận .

      Sở Nam lập tức trả lời:

      – Về sau vẫn còn cơ hội mà.

      – Ừ, , đến Tàng Thư Các kiếm thứ mà ngươi muốn .

      – Sư phụ, ta đây.

      Lữ Dương Minh phất phất tay, nhìn đệ tử đắc ý của mình rời , trong lòng có chút cảm giác phiền muộn, thiên tài nghiệt như vậy, mặc dù danh nghĩa là đồ đệ của lão, nhưng lão dạy dỗ gì cho , hơn nữa Lữ Dương Minh còn có loại dự cảm, dự cảm bất hảo, đó chính là về sau lão cũng dạy được gì. Điều này đối với người làm sư phụ mà quả là chuyện bi ai gì sánh bằng.

      Sở Nam đường đến Tàng Thư Các hiển nhiên biết phiền muộn của Lữ Dương Minh.

      Mà tại Tàng Thư Các, thanh chợt vang lên:

      – Đây là do Đại trưởng lão phân phó, ngươi phải làm cho tốt, được mắc phải sai lầm.

      – Yên tâm, nhất định làm đẹp mắt..
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 108: Tàng Thư Các




      Sở Nam đến Tàng Thư Các, vừa muốn vào cửa ở ngoài cửa thanh lạnh lùng vang lên:

      – Đứng lại!

      Sở Nam dừng bước, nhìn người vừa , gương mặt lạnh lùng, nổi bật nhất là cái mũi, giống như mỏ ưng, mặt có vài phần lệ. Thế nhưng, trực giác mách bảo với Sở Nam rằng tu vi của người này rất cao.

      – Ngươi là ai?

      – Lâm Vân.

      – Chính là hạng nhất tỷ thí đấy sao? Đệ nhất nhân dưới 25 tuổi.

      Còn đợi Sở Nam trả nam tử mũi ưng thêm:

      – Ta mặc kệ ngươi là hạng nhất hay là hạng bao nhiêu nữa, ta chỉ muốn cho ngươi biết, hạng nhất của ngươi trong mắt chẳng là cái thá gì cả. Đến Tàng Thư Các phải tuân thủ quy củ của Tàng Thư Các, nếu như xảy ra chút sai sót, hư hại hoặc mang bất kỳ vũ kỹ hay võ quyết gì ra ngoài, nhất định bị nghiêm trị!

      Sở Nam vô cùng kỳ quái, ràng chưa từng gặp qua nam tử mũi ưng này, cũng có cừu oán gì với , thế nhưng những lời này của phảng phất như tràn ngập thâm cừu đại hận vậy. Sở Nam cũng quá quan tâm, vẫn bình thản bước vào bên trong.

      Nam tử mũi ưng nhìn bóng lưng của Sở Nam, trong mắt lên đạo sát quang, khẽ lẩm bẩm:

      – Vận khí cứt chó, ngờ lại có thể tiến vào tầng sáu!

      Trong lòng nam tử mũi ưng cảm thấy rất công bằng, mặc dù là người thủ hộ Tàng Thư Các, thế nhưng thực chưa từng được tiến vào tầng sáu lần nào, mỗi tầng đều có cấm chế, phải có lệnh bài tương ứng mới có thể tiến nhập.

      , đến tầng thứ sáu , đến lúc đó khiến ngươi biết thế nào là đau khổ.

      xong, thân ảnh của nam tử mũi ưng cũng biến mất thấy đâu nữa.

      Sở Nam tiến vào đại môn tầng thứ nhất, cảm thấy có gì đó ngăn cản tiến vào, nhớ đến lời của Tử Mộng Nhân, lấy lệnh bài ra, sau đó thẳng vào, Sở Nam thầm cảm thán kỳ diệu trong đó, khẽ lẩm bẩm:

      – Đại lục này vẫn còn nhiều thứ mà ta hiểu, thứ ta muốn học vẫn còn nhiều lắm, trách được có người đến già vẫn còn học, mà quan trọng nhất chính là tăng thực lực của mình, khiến bản thân đủ cường đại.

      Tầng thứ nhất của Tàng Thư Các ít người ở trong, mặc dù những gương mặt này thoạt nhìn rất quen, thế nhưng phần lớn Sở Nam đều nhận ra, điều này cũng rất bình thường, lúc Sở Nam đến Thần Khí Phái phải ở vách đá tại hậu sơn cũng ở trong động Cương Phong, ngoại trừ Tử Mộng Nhân và vài người ra cũng chưa từng gặp qua những người khác.

      Thế nhưng Sở Nam biết rằng hầu hết bọn người kia lại biết , mặc dù cuộc tỷ thí chỉ mới chấm dứt cách đây vài canh giờ, thế nhưng tin tức này sớm truyền ra, ít người đều xì xào bàn tán:

      – Đây phải là Lâm Vân sao? Hạng nhất tỷ thí đấy.

      – Đúng vậy, ta xem trận tỷ thí của , tương đối dũng mãnh, chỉ có điều sao lại đến tầng thứ nhất? hẳn phải ở tầng thứ sáu mới đúng chứ?

      – Ai biết được, ta nếu như biết được ta cũng là hạng nhất rồi.

      – Nghe Đại tiểu thư gọi là tên ngốc, phải là tên ngốc chứ?

      – Ngươi từng gặp tên ngốc nào lợi hại như vậy chưa? Ngay cả thiên tài như Lăng Tiêu sư huynh cũng bị đánh thành tàn tật.

      – Vậy tại sao đến tầng thứ sáu?

      Đây quả là vấn đề tuần hoàn khó giải đáp, nhưng trong ánh mắt của bọn chúng khi nhìn Sở Nam đều ngập tràn hâm mộ, đương nhiên còn có ghen ghét đố kỵ, ghen ghét tại sao vị trí cao nhất đấy lại thuộc về bản thân.

      Mà Sở Nam đều đem những nghị luận này quẳng sang bên, hề để ý đến, về phía nam, chuẩn bị xem từ đầu, bắt đầu từ giá sách thứ nhất, càng lúc càng hiểu về thế giới của võ giả.

      Tại nơi tối tăm nào đó trong Tàng Thư Các, nam tử mũi ưng thào lẩm bẩm:

      – Tên này có bệnh sao? Tầng thứ sáu lại đứng ở tầng thứ nhất? Nếu vẫn mực đứng tại tầng thứ nhất phân phó của Đại trưởng lão làm sao hoàn thành đây?

      mưu mờ ám bên trong, Sở Nam cũng hề biết, càng biết Hàn gia gia cũng ở trong Tàng Thư Các tìm kiếm những tư liệu có liên quan đến “Gió”.

      Sở Nam đắm chìm trong quyển sách, trước kia cho rằng nếu có kinh mạch vũ kỹ và võ quyết đại lục này đều thích hợp với , thế nhưng sau những ngày sống tại Thần Khí Phái này, đặc biệt là sau khi có kinh mạch đầu tiên, Sở Nam hiểu đạo lý, những thứ kia đều có thể tham khảo, có thể hóa thành thứ để bản thân sử dụng.

      o0o

      Lúc này, tại Trưởng Lão điện, lão giả áo tím ngồi tại thượng thủ, Tử Đông Lai ngồi bên, Nhị trưởng lão và Lữ Dương Minh đều ở đó, duy nhất chỉ có Đại trưởng lão là có ở đó.

      – Lăng trưởng lão tại sao vẫn chưa đến?

      thanh của lão giả áo tím vẫn rất bình thản hỏi.

      – Lăng trưởng lão rằng Lăng Tiêu bị trọng thương, tạm thời đến được.

      – Hừ.

      Lão giả áo tím chỉ hừ tiếng, thế nhưng ý tứ bên trong lại lớn hơn rất nhiều, chậm rãi :

      – Vậy chúng ta thảo luận vấn đề trước.

      Tử Đông Lai chợt :

      thể để Lăng gia rời khỏi Thần Khí Phái được, nếu thực lực của Thần Khí Phái đại giảm, hơn nữa gặp phải ít phiền toái.

      ai muốn vậy cả, nhưng biết Lăng trưởng lão nghĩ như thế nào.

      Nhị trưởng lão tiếp lời:

      – Lâm Vân chính là đệ tử có tiềm lực lớn nhất Thần Khí Phái, hơn nữa còn có ba thuộc tính, bước tiến ngày sau cũng ai dám chắc chắn, nhưng cảm giác có thể nâng cao phần thực lực của Thần Khí Phái, thế nhưng Lăng trưởng lão lại động sát cơ với .

      – Chúng ta đương nhiên thể từ bỏ Lâm Vân, cũng thể từ bỏ Lăng gia được.

      – Đông Lai, vậy ngươi có ý kiến gì ?

      – Đại sư bá, ta nghĩ hay là như vậy, để Mộng Nhân và Lăng Tiêu mau chóng kết hôn, như vậy có thể khiến Lăng gia biết chúng ta có ý gì khác, vẫn là phần tử trọng yếu của Thần Khí Phái.

      Lão giả áo tím chau mày, Lữ Dương Minh nhớ đến cảnh tượng đệ tử đắc ý của mình và Tử Mộng Nhân ở cùng nhau, trong lòng thầm thở dài tiếng, lão giả áo tím chợt :

      – Chúng ta bây giờ lâm vào cục diện khó xử như vậy đều bởi vì đặt địa vị của Lăng gia lên quá cao, cho rằng Thần Khí Phái thiếu mấy người bọn Lăng gia kia Thần Khí Phái diệt vong sao?

      Tử Đông Lai có chút xấu hổ, trước kia đâu nghĩ xuất những chuyện này, mà gã con trai trưởng của Lăng gia quả có bổn , Tử gia và Lăng gia lại có mối quan hệ thông gia, Tử Đông Lai cũng đem rất nhiều tình giao cho Lăng gia xử lý, vì vậy mới tạo thành tình hình bất diệu này.

      – Được rồi, ngươi là chưởng môn, tiểu Mộng Nhân chính là con của ngươi, tự mình ngươi xem mà xử lý.

      Lão giả áo tím kiên nhẫn :

      – Vấn đề thảo luận của chúng ta hôm nay đó là có nên phái Lâm Vân đến Đại hội giao lưu hay ?

      – Hả?

      Vẻ mặt Lữ Dương Minh tràn đầy nghi vấn, vội hỏi:

      – Tại sao?

      – Bởi vì nếu để ngoại giới biết được có nghiệt như vậy bọn họ tất có hai phản ứng, là lôi kéo, hai là hủy diệt, nhất là Thiên Nhất Tông, trong lòng mọi người hẳn đều hiểu việc này.

      Mọi người nghe vậy đều trầm mặc.

      Lã giả áo tím lại tiếp tục :

      – Nếu để Lâm Vân đến Thiên Nhất Tông có thể an tâm ở trong Thần Khí Phái tu luyện, tài nguyên của Thần Khí Phái mặc cho sử dụng, dốc lòng chỉ dạy, tận lực khiến phát triển đến cảnh giới Võ Quân hoặc cao hơn, như vậy mới cho rèn luyện bảo đảm hơn vài phần.

      – Thế nhưng, Đại hội giao lưu lần này phải tầm thường, liên quan đến việc phân chia thế lực quản hạt, Lâm Vân chính là đại chiến lực, nếu như , tình huống của Lăng Tiêu bây giờ cũng , tình huống của Thần Khí Phái vô cùng bất lợi.

      – Đây cũng chính là chỗ mâu thuẫn của ta….
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :