Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 99: Lực Bạo




      Lăng Tiêu nhìn Tinh Quang giáp trước ngực bị lõm xuống, điên cuồng rống giận.

      Chúng đệ tử quan chiến dưới đài, bất luận là người ủng hộ Sở Nam hay là người ủng hộ Lăng Tiêu đều rơi vào trạng thái sững sờ. Tử Mộng Nhân là người kịp phản ứng đầu tiên, hô lớn:

      – Đồ ngốc, đồ ngốc.

      Sau đó những người khác ủng hộ Sở Nam cũng trở nên cuồng nhiệt hẳn lên.

      Con người, khi hưng phấn liền rất dễ phạm phải sai lầm, người bên cạnh Tử Mộng Nhân quá hưng phấn nên cũng hô lên “Đồ ngốc” theo Tử Mộng Nhân, ngay lập tức, Tử Mộng Nhân quay đầu lại nhìn đầy phẫn nộ, người này dường như nhớ đến câu chuyện ôm tảng đá chạy nghìn vòng, lập tức khẩn trương :

      – Đại tiểu thư, bởi vì quá hưng phấn nên…. Ta….

      – Được rồi, nể mặt ngươi ủng hộ tên ngốc, lần này tạm tha cho ngươi, nhưng ngươi được phép hô “Đồ ngốc”, ngươi phải gọi là Lâm Vân, chưa?

      Tử Mộng Nhân hiếm khi đại lượng lần, người kia vội vàng gật đầu hét lớn:

      – Lâm Vân, Lâm Vân….

      Mà những người ủng hộ Lăng Tiêu vẻ mặt lại nhăn nhúm như quả cà héo, bọn cũng muốn cuồng nhiệt, nhưng nào ngờ chỉ vẻn vẹn hiệp Lăng Tiêu bị đánh đến thổ huyết, còn thiếu chút nữa rơi xuống khỏi lôi đài, chiến cục như vậy hỏi bọn phải cuồng nhiệt hoan hô như thế nào?

      Sở Nam trái lại cũng để tâm đến những thanh cuồng nhiệt này, cũng hề quan tâm đến bộ dáng điên cuồng của Lăng Tiêu, suy nghĩ vấn đề, mấy ngày trước, lúc đánh với Thần Chiến vấn đề này xuất , thầm nhủ:

      – Lực lượng sau khi áp súc rồi bạo phát uy lực tăng gấp đôi, vì sao nhỉ?

      Lại nhớ đến tình cảnh vừa rồi, Sở Nam dường như hơi hiểu , thầm nghĩ:

      – Đúng rồi, lực lượng áp súc cũng tương đương với gia tăng áp lực lên tất cả bộ phận bên trong thân thể, áp súc càng nhiều áp lực lên cơ thể càng lớn, lực lượng bạo phát cũng tăng gấp đối. Điều này cũng giống như con sông, nếu con sông đủ rộng dòng chảy bằng phẳng, mà nếu con sông chật hẹp tốc độ dòng chảy càng nhanh và xiết hơn, nước tích lũy ở phía trước cũng càng nhiều hơn, lớn hơn. Chỉ có điều nếu dùng thân thể làm vật chứa, phải thừa nhận lực lượng áp súc lại rồi bộc phát, nếu chịu nổi vậy đả thương địch thủ cũng chẳng khác gì tự tổn thương mình, tướng địch còn chưa bị đánh ngã bản thân nổ tung, giống như dòng sông làm vỡ đê vậy, thế nhưng lúc này đối với ta mà lại phải là vấn đề to tát gì.

      Sở Nam lôi đài suy nghĩ đến vấn đề này, cảm giác lại lần nữa tiến nhập vào loại cảnh giới huyền diệu khiến mọi người đều sững sờ, từ lão giả áo tím cho đến những đệ tử cảnh giới Võ Sư của Thần Khí Phái đều đồng loạt sửng sốt.

      – Giác ngộ, ở tại nơi đó giác ngộ?

      Rốt cuộc cũng có người kêu lên thất thanh.

      Bọn họ cũng đều biết, giác ngộ là cầu còn được, có số người mấy chục năm cũng khó mà giác ngộ được lần, nhưng Sở Nam ngờ trong lúc tỷ thí lại giác ngộ.

      Ánh mắt của Tử Đông Lai lúc nhìn về phía Sở Nam có chút phức tạp, Lữ Dương Minh lại mỉm cười, mặc dù dạy Lâm Vân thứ gì, nhưng Lâm Vân dù sao cũng là do lão mang về Thần Khí Phái, là quan môn đệ tử của lão, chứng minh ánh mắt lúc trước của lão có nhìn lầm.

      Ánh mắt của Đại trưởng lão lại càng trở nên cực kỳ trầm.

      Nếu như bọn họ biết Sở Nam tại vách đá ở hậu sơn từng giác ngộ lần, ngộ ra Khai Thiên vũ kỹ biến dị, ở trong động Cương Phong lại giác ngộ ra vũ kỹ Loạn Phong Cương Trảm biết bọn họ nghĩ như thế nào.

      Lão nhân tóc trắng nhìn về phía Sở Nam lẩm bẩm:

      – Ngươi hiểu ra cái gì gọi là gió rồi sao?

      Tình hình kịch chiến của Lý Hạo và Thần Chiến đến hồi vạn phần mấu chốt, thế nhưng vẫn thoáng nhìn qua Sở Nam trong lúc giác ngộ.

      Giác ngộ, chỉ diễn ra trong nháy mắt, hết thảy toàn bộ ra dài dòng, kỳ chỉ phát sinh vài ý niệm ở trong đầu, nhanh như chớp. Sở Nam bởi vì giác ngộ ra vấn đề này cho nên vẻ mặt mỉm cười rất hạnh phúc.

      Mà Lăng Tiêu nhìn thấy nụ cười của cảm thấy như bị sỉ nhục, sỉ nhục sâu sắc, gào lớn:

      – Ngươi có khả năng phá vỡ được phòng ngự của Tinh Quang giáp, ngươi có khả năng làm ta bị thương được….

      Sở Nam tâm tình rất tốt, liền giải đáp vấn đề này của :

      – Tinh Quang giáp có thể chịu được 600 cân, vậy nó có thể chịu được 800 cân ? Có thể chịu được 1000 cân ?

      – Ngươi có thể đánh ra được lực lượng ngàn cân? có khả năng, tuyệt đối có khả năng! Ta phải giết ngươi, giết chết ngươi….

      Lăng Tiêu xuất ra Thanh Minh kiếm, nằm về phía Sở Nam phóng .

      – Tới đúng lúc lắm, muốn kiểm tra suy nghĩ của ta có chính xác hay ! Để xem bây giờ lực lượng mà ta có thể áp súc được đến tột cùng lớn bao nhiêu!

      Sở Nam sải bước tiến lên bước, trong lúc cất bước, bắt đầu đem lực lượng trong cơ thể áp súc cánh tay phải, ngừng gia tăng áp lực, áp lực càng lúc càng lớn, sắc mặt Sở Nam trở nên đỏ hồng, nhưng vẫn tăng thêm áp lực, áp súc toàn bộ lực lượng.

      Sở Nam liên tiếp bước ra mấy bước, thanh thình thịch vang lên ngừng, giống như chiếc cự pháo tiến ra sa trường, lôi đài bằng Thiết Thạch cũng bắt đầu run rẩy.

      Lúc Sở Nam bước ra bước thứ bảy Lăng Tiêu đến gần, quát lớn:

      – Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ năm!

      Mặc dù Lăng Tiêu phục dược để tăng cường tu vi, đột phá đến cảnh giới Võ Tướng, lại còn được Đại trưởng lão dùng công lực mạnh mẽ hỗ trợ nên đề thăng đến trung cấp Võ Tướng. Thế nhưng trung cấp Võ Tướng dù sao vẫn là trung cấp Võ Tướng, lại cộng thêm Thanh Minh kiếm, Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ năm so với Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín nửa năm trước uy lực còn đáng sợ hơn vài phần.

      Công kích thoáng cái ập đến.

      Nắm quyền nghênh đón Thanh Minh kiếm, Sở Nam hét lớn tiếng:

      – Lực bạo!

      – Ầm….

      Sở Nam cũng đem nắm quyền va chạm với Thanh Minh kiếm, lực lượng khổng lồ xạ kích ra, cùng với uy thế vô cùng của Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ năm va vào nhau, bộc phát ra tiếng vang rung trời, lôi đài lập tức bị đập nát thành cái hố lớn.

      Dưới lực trùng kích nổ tung, Lăng Tiêu lại lần nữa cấp tốc lui về sau, Sở Nam cũng lui về sau vài bước mới giữ vững được thân thể.

      – Uy lực quả nhiên khủng bố!

      Sở Nam sợ hãi thán phục, khóe miệng chảy ra dòng máu tươi, mặc dù lần giao kích này bất phân thắng bại, thế nhưng từ góc độ khác mà Sở Nam chiếm được thượng phong, bởi chỉ dùng tay để đối kháng. Thế nhưng Sở Nam cũng phải trả cái giá khá đắt, quyền “Lực bạo” vừa rồi hầu như rút sạch toàn bộ lực lượng trong cơ thể , thân thể cường hãn của va chạm vào vách đá cũng ảnh hưởng gì lúc này lại truyền đến loại cảm giác đau nhức kịch liệt.

      – Xem ra còn phải cố gắng tôi luyện lực lượng thân thể thêm, lực bạo đối với trình độ thân thể cường hãn cầu rất cao.

      Sở Nam tổng kết phen kinh nghiệm, thầm nhủ.

      Lăng Tiêu ở phía bên kia cũng cưỡng ép trụ vững thân hình, phun ra ba ngụm máu tươi, nghĩ mãi mà ra, Thanh Minh kiếm của vốn là hạ phẩm Linh Khí, võ quyết mà tu luyện chính là Huyền cấp thượng phẩm, vũ kỹ cũng là Huyền cấp thượng phẩm, đồng thời còn dùng tu vi trung cấp Võ Tướng thi triển, nhiều ưu thế như vậy tụ hội cùng chỗ, tại sao lại bằng đôi nhục quyền? Vì vậy thầm nghĩ:

      – Vũ kỹ vừa rồi mà sử dụng là thứ gì? Lực lượng đáng sợ, giống như hồng thủy phá vỡ đê vậy.

      Lại lần nữa chịu nhục, Lăng Tiêu lúc này thể khống chế nổi sát ý được nữa, điên cuồng hét lên tiếng:

      – Ta muốn ngươi phải chết, Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ mười….
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 100: Nghe Lệnh Của Ta, Xuất




      Bị phẫn nộ kích thích đến mức đánh mất lý trí, Lăng Tiêu dường như mất khống chế, hét lớn mấy chữ “Ta muốn ngươi phải chết”.

      Lời này vừa phát ra, lông mày Tử Đông Lai lập tức nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu lóe lên vẻ tức giận. Trong lòng Đại trưởng lão cũng thầm nghĩ:

      – Tại sao lại nhảm nhiều như vậy làm gì? Cứ đánh, cứ giết, nếu như thất thủ cũng ai làm gì ngươi được. Thế nhưng tại trước mặt nhiều người như vậy lại ra, hơn nữa chính bản thân còn ở hạ phong, nếu giết được còn dễ , còn nếu như được, vậy ….

      Tử Đông Lai đem ánh mắt chuyển về phía lão giả áo tím, lão giả áo tím gật đầu nhè :

      – Đến lúc đó ta ra tay.

      Ánh mắt lão giả áo tím khi nhìn về phía Sở Nam có vẻ thưởng thức, còn có vẻ nghi hoặc, thầm nghĩ:

      sử dụng nguyên lực mà có thể bộc phát uy lực như vậy? Tiểu tử này làm thế nào chứ? Nhãn quang của Tiểu Mộng Nhân cũng tệ, chỉ có điều đáng tiếc….

      Lúc này, đài cao, Lăng Tiêu toàn lực thi triển Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ mười, hoàn toàn quan tâm gì nữa, chỉ biết là nhất định phải đem kẻ trước mặt giết chết, tiếc phải trả bất kỳ giá nào.

      Sở Nam thấy Lăng Tiêu điên cuồng như vậy khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, trọng kiếm cổ xưa xuất trong tay Sở Nam, đến lúc này, Sở Nam mới sử dụng trọng kiếm, chỉ có điều lúc này Sở Nam cũng thể sử dụng trọng kiếm được nữa.

      chiêu “Lực bạo” hao hết tám chín phần mười lực lượng của Sở Nam, mỗi bộ vị thân thể đều đau nhức đến run rẩy, với trạng thái như vậy, chống lại hạ phẩm Linh Khí Thanh Minh kiếm Sở Nam cũng dám đảm bảo bình yên vô .

      Thân thể Sở Nam lúc này nhiều lắm cũng chỉ tương đương với trung phẩm Pháp Khí, đương nhiên ngốc đến mức dùng thân thể ngăn chặn hạ phẩm Linh Khí, quyền vừa rồi của cũng có tiếp xúc với Thanh Minh kiếm, nếu như tiếp xúc có lẽ xảy ra kết quả khác.

      – Khai Thiên thức thứ hai!

      Vẫn chính là chiêu mà từng sử dụng nửa năm trước, chỉ khác biệt đó là Kim nguyên lực trong cơ thể Sở Nam lúc này rất ít, Hỏa nguyên lực ngược lại tương đối nhiều.

      Cơ thể Sở Nam lúc này trung, nháy mắt sau đó, trọng kiếm và Thanh Minh kiếm va chạm vào nhau, thế nhưng Sở Nam lại cảm thấy nguyên lực trong cơ thể nghe điều động của bản thân, thân của trọng kiếm hề xuất ra chút quang mang nào cả.

      – Lúc này thể lui được nữa, liều thôi!

      Mặc dù nguyên lực tại thời điểm mấu chốt thể xuất ra, nhưng Sở Nam cũng biến chiêu, vẫn dùng khí thế dứt khoát ngang nhiên đối kháng.

      – Chết .

      Lăng Tiêu giống như ác ma, ha ha nở nụ cười điên cuồng :

      – Thanh Minh kiếm của ta chính là hạ phẩm Linh Khí, ta phải chém gãy trọng kiếm của ngươi, chém bay đầu ngươi luôn…. Ha ha ha ha….

      – Phanh….

      Tiếng vang thanh thúy truyền ra, lực va đập cực lớn lần nữa đẩy lùi hai người.

      Lần này Lăng Tiêu chỉ lui ba bước, còn Sở Nam thối lui đến bờ lôi đài, trong lòng thầm nghĩ:

      – May là có trọng kiếm tiếp nhận hơn phân nửa lực lượng, nếu lúc này mất mạng rồi.

      Thế nhưng, Lăng Tiêu lần đầu chiếm được thượng phong cũng cảm thấy đầu óc choáng váng.

      Lăng Tiêu nhìn về phía trọng kiếm, chỉ thấy trọng kiếm hề vỡ vụn như trong tưởng tượng của , ngược lại hề hao tổn chút nào, còn Thanh Minh kiếm của xuất vết nứt.

      thể nào, điều này sao có thể chứ? Chẳng lẽ phẩm chất của trọng kiếm còn cao hơn Thanh Minh kiếm?

      Lăng Tiêu khó mà tin được bày ra trước mắt, bởi vì trận chiến ngày hôm nay mà chuẩn bị cho Sở Nam rất nhiều kinh hỉ, tu vi trung cấp Võ Tướng là kinh hỉ, Tinh Quang giáp có thể chịu được 600 cân lực lượng là kinh hỉ, hạ phẩm Linh Khí Thanh Minh kiếm lại càng là kinh hỉ lớn.

      Thế nhưng lúc này, tu vi trung cấp Võ Tướng đối phương lại chẳng để vào mắt, Tinh Quang giáp cũng bị đánh đến lõm vào, Thanh Minh kiếm lại bị vỡ mảnh .

      Những kinh hỉ mà chuẩn bị hoàn toàn bị đối phương phản ngược lại.

      Đây rốt cuộc là ai cấp kinh hỉ cho ai?

      Con mắt Lăng Tiêu trở nên đỏ rực, nộ khí công tâm khiến Lăng Tiêu ho ra mấy ngụm máu tươi, sau đó, Lăng Tiêu nhìn thấy Sở Nam thổ huyết cười cách dữ tợn, móc ra nắm đan dược từ trong nhẫn trữ vật, sau đó nhét toàn bộ vào miệng, theo dược lực phát huy, gương mặt của càng trở nên dữ tợn đáng sợ, phải dùng kích cuối cùng này.

      Tử Mộng Nhân nhìn thấy tình huống như vậy vội vàng hét lên:

      – Đồ ngốc, đồ ngốc, cẩn thận chút….

      Sở Nam vẫn nhìn chằm chằm vào trọng kiếm, máu vừa rồi phun ra vừa vặn vấy lên trọng kiếm, màn quỷ dị đột nhiên xuất , máu tươi ngờ lại thẩm thấu vào trong. Sở Nam vô cùng ngạc nhiên, mặc dù lúc luyện chế trọng kiếm trọng kiếm cũng từng hấp thu máu tươi, nhưng đó là lúc luyện kiếm, tình huống có thể cho phép, thế nhưng lúc này trọng kiếm luyện chế xong, ngờ vẫn có thể hấp thu máu tươi?

      Điều này khỏi khiến Sở Nam cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

      Chính vì thế Sở Nam lại ộc ra búng máu lên trọng kiếm, quả nhiên khác gì trước đó, máu tươi lại lần nữa bị thân kiếm hấp thu sạch, hơn nữa trong đầu còn vang lên thanh nhàng.

      Nghe thấy tiếng hét của Tử Mộng Nhân càng ngày càng lớn, Sở Nam quay đầu lại liền thấy Tử Mộng Nhân ném đến nắm đan dược, đồng thời hét:

      – Đồ ngốc, đón lấy, nhanh ăn .

      Tử Mộng Nhân vừa dứt lời Sở Nam tiếp lấy đan dược, vừa vặn nghe thấy Lăng Tiêu từ phía xa cuồng tiếu gào lên:

      muộn rồi, muộn rồi, chết !

      – Kim Nguyên Huyền Trảm, thức thứ mười !

      Lăng Tiêu hét lớn tiếng, Đại trưởng lão ở đài cao đứng bật dậy, trong lòng cảm thấy bi thương, thầm nghĩ:

      – Thức thứ mười Lăng Tiêu còn chưa nắm vững, mạo hiểm như vậy, hậu quả cắn trả rất nghiêm trọng.

      Lữ Dương Minh cũng cảm thấy giật mình, chuẩn bị vào thời khắc mấu chốt ra tay cứu quan môn đệ tử của lão, chỉ có lão giả áo tím là vẻ mặt vẫn bình thản, tựa như quan tâm đến tình huống lôi đài, dường như mọi chuyện đều nằm trong quyền kiểm soát của lão vậy.

      Sở Nam thấy Lăng Tiêu vọt tới, chút do dự đem nắm đan dược nuốt xuống, muốn chờ người khác đến cứu mạng, người đáng tin nhất cũng chỉ có thể là chính mình.

      Sở Nam cũng hề triển khai thân hình, cũng dùng tốc độ nhanh như chớp quần nhau với Lăng Tiêu.

      Sở Nam vô cùng tỉnh táo, cầm kiếm đứng yên, quát lớn tiếng:

      – Khai Thiên thức thứ ba!

      Lựa chọn của vẫn là Khai Thiên vũ kỹ mà phải là Loạn Phong Cương Trảm, bởi vì tại lúc này, đối mặt với kích trí mạng của Lăng Tiêu, cần phải tung ra kích tập trung toàn bộ nguyên lực, dùng Loạn Phong Cương Trảm để ứng phó thích hợp.

      Khai Thiên vũ kỹ mới là lựa chọn tốt nhất.

      Mà Sở Nam cũng liều mạng sử dụng bởi vì vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ phiên bản biến dị của Khai Thiên thức thứ ba.

      Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, trong lòng Sở Nam gào hét ngừng:

      – Bất kể là Kim nguyên lực, hay Thổ nguyên lực, thậm chí là Hỏa nguyên lực đều phải nghe lệnh ta, xuất!

      Nguyên lực trong cơ thể Sở Nam tựa như có linh tính, phảng phất nghe thấy tiếng gào thét của Sở Nam, hay được đan dược dẫn phát, hoặc cảm thấy thời khắc sinh tử tồn vong, hoặc giả như hội tụ cả ba điều kiện nên Sở Nam cảm nhận được nguyên lực trong cơ thể từ lỗ hổng nho nghe lời mà kích phát ra.

      Ngay lập tức, toàn bộ trọng kiếm tản ra quang mang hoàng kim sắc, còn có quang mang thổ hoàng sắc, còn có quang mang tử sắc….

      Nhìn thấy cảnh này, lão giả áo tím vốn vẫn luôn bình thản giống như mây trôi nước chảy cũng thình lình đứng bật dậy, hét lên:

      – Ba thuộc tính! Thân thể tam thuộc tính!
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 101: Võ Hoàng Ra Tay




      Khai Thiên thức thứ ba!

      thân trọng kiếm tán phát ra ánh sáng của ba thuộc tính.

      Ầm…. Ầm…. Ầm….

      Trọng kiếm cùng Thanh Minh kiếm va chạm vào nhau, liên tục bạo phát ra ba thanh chấn động, vang vọng khắp trời đất.

      Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim!

      Bản biến dị của Khai Thiên thức thứ ba lập tức lan tỏa khắp trung.

      Kim nguyên phá phong, Thổ nguyên áp lực, Hỏa nguyên phần thân.

      Lăng Tiêu vốn cảm thấy ít Kim nguyên lực phá vỡ phòng ngự của , tiếp theo đó là cổ lực lượng khổng lồ ép đến khiến thể phản kháng, theo sát đó là luồng Hỏa nguyên lực vô cùng dữ tợn chui thẳng vào trong thân thể , thiêu đốt thân thể .

      – A…. Đau quá! Đau quá….

      Thân thể Lăng Tiêu vẫn còn ở trung liền phát ra tiếng hét lớn, cảm thấy máu tươi trong thân thể thoáng cái bị bốc hơi đến mức khô kiệt, thân thể cũng nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu đốt, Thanh Minh kiếm trong tay mặc dù vỡ vụn ra như Tử Tranh Nguyệt kiếm lúc trước, thế nhưng nó cũng bị hư hại vô cùng, thoát khỏi tay Lăng Tiêu bay ra ngoài.

      màn này đến quá đột ngột, tình huống biến chuyển quá nhanh.

      Đại trưởng lão mặc dù thở dài vì tôn tử của vẫn thể chịu được Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ mười , thế nhưng nếu có thể đem Sở Nam trong thương đẩy vào chỗ chết cũng xem như đáng giá, ngày sau lại hao tâm tổn trí chữa trị cho tôn tử, có thể khiến tôn tử khôi phục lại bình thường, chừng còn có thể nhân họa đắc phúc.

      Thế nhưng, lúc trọng kiếm của Sở Nam lóe lên ánh sáng ba màu kia, trực giác của Đại trưởng lão như hoàn toàn sụp đổ, chuyện này quả ngoài ý muốn. liền tập trung tinh lực, tùy thời chuẩn bị ra tay, đáng tiếc, vẻn vẹn chỉ trong chớp mắt Lăng Tiêu gặp phải kết quả như vậy, căn bản kịp giải cứu.

      Sở Nam cũng đồng dạng cảm thấy dễ chịu gì, bởi vì đem toàn bộ nguyên lực dùng để công kích, công kích này vô cùng liều lĩnh, chính là đòn công kích thành công cũng thành nhân, vì thế cho nên uy lực của Kim Nguyên Huyền Trảm trực tiếp tác dụng lên thân thể , cho dù thân thể của Sở Nam cường hãn, thế nhưng thân thể chồng chất vết thương vẫn lần nữa xuất thêm mấy chục đạo vết thương.

      – Phịch….

      Sở Nam rơi xuống lôi đài.

      Cùng lúc đó, thân thể của Lăng Tiêu giống như chết lặng bay ngược về phía xa.

      Đúng lúc này, Đại trưởng lão cản lại, đem thân thể Lăng Tiêu kẹp ở bên hông, chỉ cái phi thân đáp lôi đài, nhìn chằm chằm Sở Nam thở đứt quãng, giận dữ quát:

      – Dám đả thương cháu ta, ta muốn ngươi phải trả giá!

      Tiếng rống lớn này, cùng với tư cách của Đại trưởng lão thoạt nhìn có vẻ giống như Đại trưởng lão bao che cho con cháu, nhưng dù sao tôn tử của mình cùng bị đánh thành như vậy, dưới tình huống cấp bách, có xúc động cũng là lẽ thường tình.

      Chỉ có điều, Đại trưởng lão chỉ biểu ra ngoài mà thôi, ý đồ thực của Đại trưởng lão đó là dồn Sở Nam vào chỗ chết, đẩy vào chỗ chết, khiến chết thể sống lại.

      Đại trưởng lão sống lâu như vậy, đương nhiên biết ba thuộc tính có ý nghĩa như thế nào, cũng biết rằng Thần Khí Phái xem trọng như thế nào, nếu bây giờ diệt trừ về sau cơ hội rất ít.

      Mà Sở Nam phát triển quá nhanh, thân tu vi thể nhìn ra cảnh giới, ngờ lại có thể đem trung cấp Võ Tướng đánh thành bộ dạng như vậy, đợi thời gian nữa, Đại trưởng lão có khi cũng còn là đối thủ của Sở Nam.

      Thế nhưng, Đại trưởng lão nếu như có thâm cừu đại hận lớn như vậy đối với Sở Nam đương nhiên cũng để cho Sở Nam có thời gian để phát triển, thể khiến từ hòn đá biến thành ngọn núi được, đem mầm họa manh nha này bóp chết mới là biện pháp tốt nhất.

      Về phần hậu quả Đại trưởng lão cũng cân nhắc, dù sao người có mặt ở đây cũng chỉ mới biết Sở Nam có ba thuộc tính, lúc này giết chết Sở Nam, đám người Tử Hoàng có thể bất mãn với , thậm chí trừng phạt , nhưng Thần Khí Phái vẫn còn cần , vẫn còn có Lăng gia, tính mạng tuyệt đối bị uy hiếp, cho nên, ý niệm này Đại trưởng lão quyết.

      Sở Nam từ trong tiếng rống giận của Đại trưởng lão cảm thấy sát khí phát ra vô cùng ràng, Sở Nam cảm thấy phẫn nộ, từ lần cùng Lăng Tiêu tỷ thí, Lăng Tiêu bị đánh bại, bởi vì lòng dạ hẹp hòi cho nên mới kết thù kết oán, sau đó Lăng Tiêu lại coi như cái đinh trong mắt, mỗi giây mỗi phút đều muốn lấy mạng , còn vũ nhục , Sở Nam chỉ cho rằng rất ngu ngốc, hơn nữa cũng muốn ở trong Thần Khí Phái yên tâm tu luyện, để ý, cũng muốn gây chuyện….

      Nào ngờ đối phương lại càng thêm lún sâu, Đại trưởng lão đường đường là cường giả cảnh giới Võ Vương, lại càng nhiều lần muốn ra tay giết , Sở Nam có thể nào phẫn nộ?

      coi ta là quả hồng mềm, tùy tiện khi dễ sao?

      Sở Nam lạnh nhạt :

      – Ngươi muốn mạng ta ta cùng liều mạng với ngươi!

      Lữ Dương Minh cũng thấy tình huống ổn, vội dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía lôi đài bảo vệ quan môn đệ tử của lão.

      Tất cả hết thảy phức tạp, kỳ chỉ diễn ra trong chớp mắt.

      Đại trưởng lão lúc rống lên những lời này cũng xuất ra sát chiêu với Sở Nam, Sở Nam thân thể kiệt sức cũng để ý đến hậu quả mà vận hành toàn bộ nguyên lực trong cơ thể, áp súc, liều mạng áp súc….

      Cường giả Võ Vương ra tay, đương nhiên phải là tầm thường, sát chiêu trong nháy mắt đến, mắt thấy giáng lên cổ Sở Nam, mắt thấy Sở Nam muốn ngọc đá cùng tan, đài cao bỗng nhiên truyền đến tiếng hừ khẽ lạnh lùng:

      – Lớn mật!

      Ngay lập tức, thân thể của Sở Nam với tốc độ cực nhanh phóng lên đài cao.

      Đồng thời, trước mặt Đại trưởng lão bỗng nhiên xuất lão nhân tóc trắng, tiếp lấy sát chiêu của Đại trưởng lão, thoạt nhìn vô cùng hời hợt đẩy ra chưởng, thế nhưng Đại trưởng lão ngờ sắc mặt bỗng nhiên đại biến, vội vàng lùi về sau, đáng tiếc lại kịp, trong miệng Đại trưởng lão liền phun ra ngụm máu tươi, giống như tảng đá tròn lăn ngược về sau, đường gì có thể ngăn lại được.

      Lão nhân tóc trắng thèm liếc Đại trưởng lão cái, miệng vẫn lẩm bẩm:

      – Cái gì gọi là gió?

      Mà người hừ tiếng, đem Sở Nam cứu sống trong thời khắc sinh tử chính là lão giả áo tím, Sở Nam ở trung nghe tiếng gió gào thét sát bên người, cảm thấy như có thứ gì đó bao bọc lấy thân thể mình, trong lòng vô cùng kinh hãi, thầm nghĩ:

      – Đây là thủ đoạn của Võ Hoàng sao? Chỉ khẽ hừ tiếng, ở khoảng cách xa như vậy mà có thể cứu người dễ dàng như lấy đồ trong túi. Còn Hàn gia gia nữa, sát chiêu của Đại trưởng lão khủng bố như thế, cho dù ba Sở Nam cùng bộc phát tuyệt chiêu mạnh nhất cũng ngăn được, vậy mà lại bị Hàn gia gia dễ dàng hóa giải, hơn nữa chưởng đó….

      – Lăng trưởng lão, ngươi biết sai chứ?

      Lão giả áo tím nghênh phong đứng thẳng, mặt còn bộ dạng già mà đáng kính hay trêu đùa Tử Mộng Nhân nữa, trái lại vẻ mặt nghiêm trang, uy nghiêm lẫm liệt.

      Sở Nam bị cổ lực lượng mềm mại nhàng thả xuống đất.

      muốn giết tôn tử của ta, ta làm sai chỗ nào?

      Đại trưởng lão ngực dính đầy máu, người có chút xốc xếch, sau khi đứng lên vẫn ngang ngạnh .

      Lữ Dương Minh quát:

      – Cưỡng từ đoạt lý! ràng là tôn tử của ngươi hô hào muốn lấy mạng đồ nhi của ta, tôn tử của ngươi học nghệ tinh, ngươi ngờ lại tự mình ra tay làm đối thủ của tên tiểu bối.

      Đại trưởng lão đuối lý, lòng muốn diệt trừ mối uy hiếp cho nên đánh mất lý trí, tính toán ngày thường mất sạch toàn bộ, nhưng lúc này đây, trước mặt vạn người, Đại trưởng lão hiển nhiên cúi đầu nhận sai, cắn răng thốt ra mấy chữ:

      – Đừng có ép ta!
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 102: Tình Nghiệt




      – Đừng có ép ta!

      Đại trưởng lão có chỗ dựa cho nên mới dám ra những chữ này, kết luận rằng, mặc dù tiềm lực của Sở Nam rất lớn, lớn đến thể nào tưởng tượng được Thần Khí Phái cũng trở mặt với , cũng như ra tay với . Bản thân Võ Vương, Thần Khí Phái có được địa vị ngày hôm nay, công lao của thể xóa nhòa, con trai của lúc này vẫn còn ở bên ngoài Thần Khí Phái để bôn ba, chủ trì các vụ bên ngoài. Tử Hoàng nếu như động thủ tổn thất của Thần Khí Phái khẳng định rất lớn.

      Nghe thấy những lời này của Đại trưởng lão, trong mắt Tử Hoàng lóe lên tia sát cơ, thế nhưng tia sát cơ này ai có thể nhìn ra, mọi người chỉ thấy uy nghiêm mà thôi. Lão giả áo tím sao có thể suy tính trong lòng Đại trưởng lão, thế nhưng đây dù sao cũng là , thể làm gì Đại trưởng lão được, tính tính lại chỉ có thể :

      – Lăng trưởng lão, ngươi đem Lăng Tiêu về chữa thương trước rồi sau đó đến Trưởng Lão điện.

      – Vâng.

      Đại trưởng lão muốn lại tiếp tục khiêu khích nữa, quả cần có thời gian để chữa thương cho Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lúc này sớm hôn mê, bị thương trầm trọng, ngoại trừ cắn trả do chính bản thân Lăng Tiêu thi triển Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ mười ra còn bị uy lực cực lớn của bản biến dị Khai Thiên thức thứ ba tạo thành tổn thương lớn lao, đặc biệt là ngọn lửa kia ngờ lại là Chân Dương Chân Hỏa.

      Đại trưởng lão lui xuống, chúng đệ tử của Thần Khí Phái quảng trường tỷ thí ngây ngẩn ra, ai ngờ rằng bọn họ có thể nhìn thấy tràng cảnh bất ngờ này, thậm chí còn chứng kiến uy lực Võ Hoàng xuất thủ nữa.

      Những người ủng hộ Lăng Tiêu gần như trở nên trầm mặc, hành vi của Lăng Tiêu khiến bọn đều cảm thấy ảm đạm. Mà những người ủng hộ Sở Nam lại lần nữa oanh động, Tử Mộng Nhân là người đầu tiên phóng về phía đài cao.

      Về phần tỷ thí của Lý Hạo và Thần Chiến cũng bị cắt đứt, lúc này Tử Đông Lai hét lớn tiếng:

      – Lôi đài số 2, Lâm Vân thắng, lôi đài số 1 tiếp tục tỷ thí.

      thanh vừa dứt hai người mới hồi phục tinh thần lại, nghĩ đến biểu vừa rồi của Sở Nam chiến ý trong mắt càng đậm.

      – Ta nhất định cùng đánh với Lâm Vân trận!

      Thần Chiến chiến ý lẫm liệt, thanh vang dội.

      Trong mắt Lý Hạo cũng hừng hực ngọn lửa chiến đấu, đáp:

      – Người có thể cùng đánh với , chỉ có thể là ta!

      – Chiến Chùy !

      Thần Chiến hét lớn tiếng.

      – Kiền Nguyên Trảm!

      Lý Hạo cũng cam lòng chịu yếu thế.

      Trận chiến của hai người lúc này đến hồi gay cấn kịch liệt.

      đài cao, Sở Nam khoanh chân ngồi dưới đất, nắm lấy thời gian để tu luyện, đồng thời khôi phục nguyên lực, Tử Mộng Nhân chạy đến đài cao, vội vàng hỏi thăm:

      – Đồ ngốc, ngươi bị thương có nghiêm trọng ? Ta có Hồi Nguyên Đan, còn có đan dược trị thương, còn có Hoạt Huyết Sinh Cơ nữa….

      lúc , Tử Mộng Nhân liền móc ra đống đan dược đưa đến trước mặt Sở Nam :

      – Đồ ngốc, ngươi nhanh uống .

      Sở Nam lộ vẻ tươi cười, tiếp nhân đan dược rồi “Cảm ơn”, sau đó đem toàn bộ đan dược nuốt vào bụng, phẩm cấp của đan dược rất cao, vừa phát huy dược lực vết thương người Sở Nam bắt đầu khép lại, Tử Mộng Nhân nhìn thấy cảnh này liền yên tâm cười.

      Lữ Dương Minh ngẫu nhiên nhìn về phía đệ tử đắc ý của mình, trong lòng có chút áy náy, rất nhiều chuyện của Lâm Vân lão đều biết, ngay cả chuyện có ba thuộc tính cũng biết, nếu như Lữ Dương Minh sớm biết khẳng định lòng dạy dỗ, điều áy náy nhất chính là nếu vừa rồi phải Tử Hoàng ra tay quan môn đệ tử này chết trong tay người khác rồi.

      Nhị trưởng lão chợt :

      – Dương Minh, đồ nhi này của ngươi tệ!

      – Hổ thẹn hổ thẹn, ta còn chưa dạy gì cho .

      Lữ Dương Minh vẻ mặt xấu hổ :

      – Lý Hạo cũng tồi, tiểu tử Thần Chiến chỉ e phải là đối thủ của .

      Nhị trưởng lão cười cười đáp.

      Ánh mắt Tử Đông Lai nhìn Sở Nam càng lúc càng phức tạp, Lâm Vân chính là hạt giống có tiềm lực nhất Thần Khí Phái, biết tại sao lại kết tử thù giải được với Đại trưởng lão, mà nữ nhi của ông ta lại là vị hôn thê của Lăng Tiêu, thế nhưng nàng lại vô cùng thân thiết với Lâm Vân.

      Tử Đông Lai thở dài hơi, hướng về phía lão giả áo tím hỏi:

      – Cuộc tỷ thí cuối cùng có tiếp tục ?

      – Vì sao tiếp tục?

      …. bị thương nặng như vậy….

      Tử Đông Lai chỉ về phía Sở Nam, lão giả áo tím trừng mắt đáp:

      – Có lão phu ở đây, chút thương tổn đó tính là gì?

      Tử Đông Lai chán nản gì thêm, lão giả áo tím đặt tay lên người Sở Nam, muốn thay trị thương, sau phen kiểm tra, trực giác lão giả áo tím thấy có điểm đúng, đột nhiên chộp lấy cổ tay Sở Nam, sắc mặt kinh biến.

      Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, chỉ có Sở Nam và Lữ Dương Minh là trong lòng biết .

      Lão giả áo tím há mồm kinh ngạc nên lời, Lữ Dương Minh khẽ lắc đầu, lão giả áo tím lập tức đóng chặt miệng, đương nhiên biết nếu tin tức này truyền ra ngoài gây ra sóng to gió lớn gì, mặc dù là vậy nhưng trong lòng lão giả áo tím vẫn cảm thấy dậy sóng, thầm nghĩ:

      có kinh mạch, lại có ba thuộc tính nguyên lực Kim, Hỏa, Thổ, ngờ! Đúng là thập phần nghiệt!

      Trong lòng mặc dù kinh ngạc, thế nhưng mặt lão vẫn bất động thanh sắc, chầm chầm đựa nguyên lực hùng hậu vào, thay Sở Nam trị thương.

      Sở Nam cảm thấy cỗ nguyên lực khổng lồ tràn vào trong cơ thể, mà thân thể Sở Nam lúc này giống như cái sa mạc khô hạn, gấp gáp cần lượng lớn nguyên lực để bổ sung.

      Thế nhưng, Sở Nam trong lúc lão giả áo tím tự mình ra tay chữa thương chợt nảy sinh chủ ý, để nguyên lực phân bố khắp các nơi trong cơ thể, trái lại tụ tập lại chỗ, muốn lợi dụng cỗ nguyên lực hùng hậu từ bên ngoài này để trùng kích lỗ hổng.

      Hành vi này của Sở Nam hiển nhiên thể qua mặt được lão giả áo tím, thế nhưng lão giả áo tím đối với loại nghiệt này cũng có ngăn cản, vẫn liên tục ngừng cung cấp nguyên lực, muốn nhìn xem nghiệt này rốt cuộc muốn làm chuyện nghiệt gì.

      Sở Nam đợi nguyên lực tập hợp đến mức độ nhất định liền trùng kích về phía lỗ hổng, hết lần này đến lần khác, lỗ hổng nho càng lúc càng lớn, Sở Nam vạn phần mừng rỡ, lúc đem nguyên lực lại tập trung lần nữa để trùng kích trong đầu Sở Nam linh quang chợt lóe, suy nghĩ đến vấn đề vô cùng trọng yếu:

      – Nếu như lực lượng có thể áp súc, khiến cho uy lực tăng gấp đôi, vậy nguyên lực có thể áp súc được hay ?

      Rốt cuộc là có thể hay thể, chỉ cần thử lần là biết.

      Sở Nam lập tức áp súc nguyên lực, bên tập trung áp súc nguyên lực, bên ngoài ngừng có nguyên lực tràn vào, bên trong lại ngừng áp súc nguyên lực, sắc mặt Sở Nam bỗng nhiên trở nên dị thường tái nhợt, thế nhưng Sở Nam vẫn liều mạng áp súc.

      lúc nguyên lực bị áp súc đến thể áp súc được nữa bên ngoài vẫn tiếp tục đưa nguyên lực vào, Sở Nam cũng đem nguyên lực trong cơ thể phóng thích mà vẫn tiếp tục áp súc, đem nguyên lực đè ép đến mức tận cùng, đột nhiên biến hóa chợt phát sinh, ngờ nguyên lực bỗng nhiên xoay tròn.

      Xoay tròn theo hình đinh ốc! Điên cuồng xoáy tròn.

      Nguyên lực mà lão giả áo tím đưa vào, vừa tiến vào liền gia nhập vào đội ngũ xoay tròn.

      Tử Mộng Nhân nhìn thấy vẻ mặt Sở Nam ngày càng tát nhợt kinh hoảng hỏi:

      – Đồ ngốc, ngươi sao vậy?

      Sở Nam trả lời, toàn bộ tâm tư của lúc này đều đặt việc áp súc nguyên lực, đồng thời cũng bị nguyên lực chuyển động theo kiểu hình đinh ốc làm cho kinh sợ.

      Tử Mộng Nhân lại ngẩng đầu, khó hiểu hỏi:

      – Thái gia gia, tên ngốc làm sao vậy? Người phải chữa thương cho ư? Tại sao sắc mặt càng lúc càng tái nhợt vậy?

      Lúc này, Thái gia gia của Tử Mộng Nhân chỉ muốn chửi lớn, cũng muốn biết tên ngốc của nàng đến cùng làm chuyện nghiệt gì, cảm thấy tốc độ nguyên lực đưa vào trong cơ thể Sở Nam càng lúc càng nhanh và lưu lượng cũng càng lớn hơn, bỗng nhiên sinh ra tia cảm giác thể khống chế.

      Mặc dù chỉ là tia rất , thế nhưng lão giả áo tím tu vi thế nào, há có thể để tình huống như vậy xuất ?
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 103: Đại Thống Khổ, Đại Thành Công




      Xoay tròn

      Điên cuồng xoáy tròn!

      Sắc mặt Sở Nam tái nhợt, thân thể cũng kìm được mà run rẩy.

      Thế nhưng quả đúng như lời lão giả áo tím bình luận, quả là nghiệt, Sở Nam vẫn tiếp tục áp súc.

      Sở Nam vẫn liều mạng áp súc, tốc độ xoay tròn càng điên cuồng.

      Sở Nam sở dĩ phải liều mạng như vậy là bởi vì cảm thấy nguyên lực xoay tròn theo hình đinh ốc chứa cỗ uy lực cường đại, cường đại nhất từ trước đến này, mà uy lực càng lớn càng có thể đem lỗ hổng trùng kích lớn hơn, tạo thành thông đạo.

      Mà trong nội tâm lão giả áo tím lại càng tràn đầy khiếp sợ, bởi vì nguyên lực xoay tròn theo hình đinh ốc trong cơ thể Sở Nam ngờ lại sinh ra cỗ hấp lực, nhanh chóng hấp thu lấy nguyên lực phát ra từ lão giả áo tím, lão thầm nghĩ:

      – Với tu vi như vậy của ta mà cũng xuất tia dị thường như vậy, đổi lại tu vi kém, ví dụ như cảnh giới Võ Tướng tuyệt đối khó có thể chống lại được cổ hấp lực trong cơ thể , ngay cả Võ Tướng đoán chừng cũng phải liều mạng chống cự, điều này đại biểu cho cái gì? Có thể hấp thu nguyên lực của người khác, có ý nghĩa như thế nào?

      Lão giả áo tím thở dài than:

      nghiệt mà, quả đúng là thập phần nghiệt!

      Đắn đo hồi, lão giả áo tím cuối cùng cũng hung hăng hạ quyết tâm, cưỡng ép tốc độ vận chuyển của nguyên lực nữa, tùy ý để cổ hấp lực trong cơ thể Sở Nam hút nguyên lực vào, thầm nghĩ:

      – Ta cũng muốn xem xem tiểu tử ngươi nghiệt đến trình độ nào.

      Đương nhiên, toàn bộ tinh thần của lão giả áo tím vẫn tập trung đề phòng, phòng ngừa vạn nhất lỡ như nghiệt xảy ra chuyện vẫn kịp ứng phó.

      Giờ khắc này, tình huống của hai người cũng giống như Sở Nam là chiếc máy bơm, trong thân thể là động cơ có mã lực lớn, còn lão giả áo tím lại là cái đập chứa nước cực lớn, tùy ý để Sở Nam hấp thu. Hiển nhiên loại tình huống này xuất là bởi vì lão giả áo tím tiến hành ngăn cản, chính bản thân lão cũng muốn khống chế, bằng , với tu vi của lão, chỉ cần xuất thủ chút lực là có thể đem trọn cái đập chứa nước đóng cửa, Sở Nam chắc chắn hấp thu được chút nguyên lực nào.

      Thế nhưng, cái máy bơm Sở Nam lúc này chỉ bơm nước vào mà xả nước ra.

      Sở Nam giống như đói khát ngừng hấp thu, tốc độ xoay tròn trong cơ thể càng nhanh hơn, bắt đầu run rẩy kịch liệt, run rẩy giống như chiếc máy bơm vận hành với công suất lớn vậy.

      – A….

      Sở Nam ngửa mặt lên trời rống to tiếng, rốt cuộc cũng tiếp tục áp súc nguyên lực nữa.

      Ngay lập tức, cổ nguyên lực vô cùng to lớn này giống như vạn mã bôn đằng, như bài sơn đảo hải bộc phát ra cỗ uy lực khủng bố, bắt đầu tiến về phía lỗ hổng mà càn quét bừa bãi.

      – Ầm….

      Sở Nam nghe thấy tiếng nổ ầm từ trong cơ thể phát ra, đột nhiên ộc ra ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt đến tột đỉnh, thân thể trực tiếp ngã xuống đất, sau đó bất tỉnh nhân .

      Mặc dù hôn mê nhưng thân thể Sở Nam vẫn ngừng run rẩy.

      Cũng tại trong thời khắc Sở Nam phóng thích nguyên lực, lão giả áo tím cũng cảm thấy Sở Nam hút thêm nguyên lực nữa.

      Trong quá trình này, Sở Nam hấp thu bao nhiêu nguyên lực ngay cả chính lão cũng biết.

      Thế nhưng, lão giả áo tím vô cùng ràng, mặc dù nguyên lực mà Sở Nam hấp thu đối với lão quả thực chẳng khác gì lấy muối bỏ biển, nhưng đối với Sở Nam lại là số lượng cực kỳ kinh khủng.

      Dùng lời của lão giả áo tím mà nếu như đem nguyên lực mà Sở Nam hấp thu được, từ công kích của lão giả áo tím, tuyệt đối có thể bổ đôi ngọn núi, hoặc khiến cường giả Võ Vương bị thương.

      Sở Nam ngất xỉu mặt đất hề có dấu hiệu gì, ngay cả lão giả áo tím vốn đem toàn bộ tinh thần đề phòng cũng bị bất ngờ đến kịp trở tay.

      – Đồ ngốc, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ nha, đồ ngốc, ngươi tỉnh lại !

      Đôi mắt Tử Mộng Nhân có chút ươn ướt, vội vàng hô:

      – Thái gia gia, người nhanh cứu tên ngốc, nhanh cứu ….

      Lão giả áo tím ngồi xổm xuống, kiểm tra phen, cảm thấy bên trong cơ thể Sở Nam bộc phát uy lực cực kỳ khủng bố, đương nhiên loại khủng bố này chỉ đối với Sở Nam mà thôi, còn đối với lão giả áo tím quả chẳng khác gì trò trẻ con, đáng nhắc đến.

      Giờ phút này, lão giả áo tím cũng dám tùy tiện đem nguyên lực tiến vào, sợ phá hỏng tình nghiệt của tên tiểu tử này, cũng như gây nguy hiểm đến tính mạng của .

      Thế nhưng, lão giả áo tím vẫn tin chắc tiểu tử này chết.

      – Yên tâm , Tiểu Mộng Nhân, tên ngốc của ngươi chính là nghiệt, có nghiệt nào chỉ đơn giản như vậy mà chết đâu? Chờ , xảy ra chuyện gì đâu.

      Lão giả áo tím sau khi đưa ra kết luận đám người Lữ Dương Minh mới thở phào hơi.

      Tử Mộng Nhân vẫn chưa yên tâm, ngừng truy vấn:

      – Thái gia gia, tên ngốc tại sao lại có bộ dạng thống khổ như vậy?

      – Thống khổ?

      Lão giả áo tím lẩm bẩm những từ này, lại nhìn những vết thương người Sở Nam, chậm rãi :

      – Người chịu được đại thống khổ nhất định có thể đạt được đại thành công!

      xong, lão giả áo tím ngẩng đầu nhìn Hàn gia gia, cười khổ :

      – Ông bạn già, ngươi quả quá cố chấp rồi, quản gió có tác dụng hay có tác dụng làm gì, chỉ cần ta có thể sử dụng là được rồi, phải sao?

      Hàn gia gia chỉ vào Sở Nam :

      , có lẽ có thể cấp cho ta đáp án.

      – Là ?

      Lão giả áo tím trợn mắt, nhưng tĩnh tâm suy nghĩ chút, nghĩ đến những quái ngừng phát sinh người Sở Nam khỏi :

      – Tiểu tử này quá nghiệt rồi, chừng có thể cho ngươi đáp án đấy.

      Lão giả áo tím cũng khuyên nhủ nữa, đạt đến cảnh giới như bọn , mỗi người đều có đạo của riêng mình. Lại , căn cứ theo những ngày này, ông bạn già vẫn rời khỏi Sở Nam quá xa, lại thể giải quyết được “Gió là thứ gì, từ cái gì mà sinh ra”. Có lẽ theo sát bên cạnh Sở Nam, lão giả áo tím cũng rất vui mừng khi chứng kiến loại tình huống này, dù sao tiểu tử này cũng là tử thù của Đại trưởng lão, có ông bạn già này theo bên cạnh, chắc chắn để Đại trưởng lão đắc thủ, khiến thể lấy được mạng của tiểu tử này.

      Tại lôi đài số 1, Thần Chiến liên tiếp đánh ra tám chùy cuối cùng cũng kiệt lực.

      Mà Lý Hạo sau khi ngăn cản tám chùy của Thần Chiến khóe miệng cũng rỉ máu, phát ra kích kinh diễm đánh Thần Chiến ngã gục xuống đất.

      – Ta lại thua rồi.

      Thần Chiến thầm lẩm bẩm, chỉ cảm thấy tiếc nuối bởi vì thể cùng người kia ở lôi đài tái chiến trận.

      – Nếu như chiến chùy kỹ pháp của ngươi luyện đến chùy thứ chín, có lẽ người thua hôm nay là ta!

      Lý Hạo chút kiêu ngạo, mặc dù là Kim Hỏa song thuộc tính, thế nhưng tạo nghệ của Thần Chiến tại phương diện Thổ thuộc tính tuyệt đối thể coi thường.

      – Đáng tiếc là ta chỉ luyện đến chùy thứ tám, cách việc đánh bại ngươi vẫn còn chùy!

      Thần Chiến mặc dù vậy nhưng vẫn nhụt chí, đứng dậy với Lý Hạo:

      – Ta mong đợi trận chiến lần sau với ngươi, Lâm Vân quả rất mạnh.

      – Ta dùng thực lực để chứng minh ta so với càng mạnh hơn!

      – Hi vọng là vậy!

      Thần Chiến xong chỉ cười :

      – Chỉ có điều ta ủng hộ ngươi, ta ủng hộ Lâm Vân đánh bại ngươi, như vậy ngươi và ta là đồng bệnh tương liên rồi!

      Lý Hạo cười cười đáp:

      – Ta để ngươi được như ý nguyện đâu.

      Lúc này, Lăng Tiêu bị Sở Nam đánh đến hôn mê, hạng thứ ba thể nghi ngờ thuộc về Thần Chiến.

      Trận chiến cuối cùng, Lý Hạo đối kháng Sở Nam….

      Ai thắng? Ai bại?

      Ai có thể đứng vị trí thứ nhất?

      Đến tột cùng kẻ nào trở thành đệ nhất nhân trong hàng ngũ đệ tử dưới 25 tuổi của Thần Khí Phái đây?
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :