Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 5: HƯỚNG LÊN TRỜI THỀ
      Ánh tà dương phủ xuống, mặt trăng nhô lên, đem bóng của Sở Nam kéo dài mặt đất, tròng mắt của vẫn sáng rực nhìn về phía trước, bởi vì phía trước tấm lưng cao lớn đầy ngạo nghễ, tấm lưng đó chính là….. phụ thân!

      Bên trái Sở Nam là Tiểu Nhược Tuyết, khuôn mặt nhắn bị nước mắt thấm đẫm.

      Mà bên phải Sở Nam còn có thân ảnh xinh đẹp, người đó chính là mẫu thân của Sở Nam, Lâm Tuyết, nhưng so với Sở Thiên Phong lạnh lùng Lâm Tuyết lại tràn ngập tình thương của người mẹ, hận thể thay con gánh chịu thống khổ vô tận, thậm chí là thừa nhận việc kinh mạch đứt đoạn đem đến sỉ nhục cho ….

      Hiển nhiên Sở Nam cũng biết lo lắng của Lâm Tuyết, quay đầu lại, nhếch miệng lên, cố gắng dùng ngữ khí nhàng :

      - Mẫu thân, ta sao mà, phụ thân cho ta biết, nếm trải khổ đâu mới có thể thành người. Ta bây giờ mặc dù chịu khổ, thế nhưng vẫn con đường của mình đấy thôi.

      Lâm Tuyết liên tục gật đầu, nhưng trong hai tròng mắt ầng ậng nước.

      - Mẫu thân, ta có thể làm được.

      - Ừ, Nam nhi, ngươi nhất định có thể làm được.

      Lâm Tuyết thể kìm được mà khóc thành tiếng.

      Nhìn bóng lưng của phụ thân, lại nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân, cảm nhận được tình thâm nặng như núi của cha và tình thương rộng như biển cả của mẹ, mỗi bước chân của Sở Nam đều vô cùng kiên định, vô cùng kiên quyết, :

      - Phụ thân, mẫu thân ta sâu đậm, nuôi dưỡng ta từ đến lớn, vì ta mà trả giá nhiều như vậy, mẫu thân biết chảy bao nhiêu nước mắt, ta có lý do gì kiên trì chứ? Ta có lý do gì cam chịu làm phế vật cả đời chứ? Kinh mạch đứt đoạn là lý do sao? phải! Tuyệt đối phải! Vì để phụ thân và mẫu thân có thể luôn vui vẻ, cho dù đánh cược cả tính mạng Sở Nam ta ta cũng chấp nhận mình làm kẻ phế vật, ta thề với trời: Sở Nam ta muốn trở thành cường giả! Tuyệt thế cường giả!

      Sở Nam hướng trời phát ra lời thề, bước dưới bầu trời tràn ngập ánh trăng, quyết chí lùi….

      Cho đến khi ánh trăng biến mất, mặt trời mọc lên từ phái Đông Sở Nam mới trở về nhà mình, vừa mới vào sân, trong lòng Sở Nam liền cảm thấy vui vẻ, tinh thần gần như sụp đổ rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng xuống, sau đó Sở Nam lập tức ngất mặt đất, Lâm Tuyết hoang mang gọi:

      - Nam nhi, Nam nhi….

      Sở Thiên Phong cũng nhanh chóng vọt đến bên cạnh nhi tử, đôi tay bùng cháy hỏa diễm tử sắc ngừng vỗ xuống bảy bảy bốn mươi chín chưởng lên mỗi vị trí khác nhau người Sở Nam, sau đó :

      - Nó chẳng qua chỉ là mệt mỏi, để nó nghỉ ngơi tốt, tĩnh dưỡng thời gian ngắn còn gì đáng ngại.

      - Cái này còn có gì đáng ngại? Ông xem Nam nhi , người còn chỗ nào là hoàn hảo ? Ông tại sao lại ra tay sớm chút, ông tại sao lại vác trở về, ông tại sao lại muốn nó đánh bạch Bạch Trạch Vũ, tạo áp lực lớn như vậy cho nó? Ông tại sao lại nhẫn tâm như vậy, thế nào nữa Nam nhi cũng là con của ông mà!

      Lâm Tuyết rốt cuộc cũng bộc phát, mặc kệ Tiểu Nhược Tuyết vẫn còn ở bên cạnh, liên tục chất vất.

      - Chính bởi vì nó là con của ta cho nên ta mới thể nhẫn tâm!

      Lời của Sở Thiên Phong vẫn lạnh lẽo như băng.

      - Thế nhưng, ông có biết kinh mạch của Nam nhi đứt đoạn rồi , thể luyện võ, ông nó phải làm thế nào để đánh bại tện Bạch Trạch Vũ thiên tài chứ? Chúng ta có thể rời khỏi Bạch gia thôn, đến nơi khác, để Nam nhi làm người bình thường, sống bình an cả đời này tốt hơn sao?

      - sai, chúng ta có thể rời khỏi Bạch gia thôn, nhưng Bạch gia thôn có Bạch Trạch Vũ, đến nơi khác chừng có Lý Trạch Vũ, hay Triệu Trạch Vũ hoặc là Vương Trạch Vũ sao? Tuyết nhi, nơi nào có người có giang hồ, có ân oán.

      - Chúng ta có thể tìm nơi ai biết đến, chúng ta có thể cư mà?

      Lâm Tuyết vẫn buông tha, lại .

      - Con của Sở Thiên Phong này có cơ hội làm người bình thường, cũng thể làm người bình thường, nam nhi của Sở gia thể là phế vật, sống khuất nhục, nếu sống như vậy còn bằng chết !

      Nghe thấy những lời vô tình này, Lâm Tuyết bật khóc, quát lên:

      - Sở Thiên Phong, ông!

      - Tuyết nhi, nàng cho rằng lão gia tử dễ dàng tha thứ cho sai lầm của nó, để nó sống sao? Nàng cho rằng, những huynh đệ của ta, những thúc bá của ta bởi vì ta rời khỏi Sở gia mà yên tâm sao? Chỉ cần ta chết, bọn chúng mực yên tâm, bọn chúng ….

      - Thiên Phong, ông là Sở gia vẫn tìm chúng ta?

      Sở Thiên Phong im lặng, nhưng vẻ mặt Lâm Tuyết lại lộ vẻ kinh hoảng, khẽ :

      - Vậy nếu bọn họ tìm đến nơi này sao? Bọn chúng đến cùng là muốn gì?

      - Đợi khi nhi tử khỏe lại chúng ta rời khỏi Bạch gia thôn.

      Sở Thiên Phong , khom người bế Sở Nam , vừa bước lại thêm:

      - Tuyết nhi, nàng cũng cho rằng con của chúng ta là tên phế vật sao?

      - Ta….

      Lâm Tuyết rất muối , nhưng việc kinh mạch của nhi tử đứt đoạn mà bất kỳ ai cũng thể thay đổi.

      Sở Thiên Phong cười cười, chậm rãi :

      - Ta cho đến nay vẫn chưa từng nghĩ con của mình là phế vật, nàng có từng thấy tên phế vật nào bị ném vào nước suốt mười giờ mà vẫn chết chưa? Nàng từng nhìn thấy phế vật bị Dự Ngôn Giả phán đoán sống quá 8 tuổi lại sống đến 16 tuổi chưa?

      Lâm Tuyết kinh ngạc, đúng vật, những điều này nàng tại sao lại chưa từng nghĩ đến?

      - Kinh mạch đứt đoạn nhất định là phế vật sao? thể trở thành cường giả sao? Sở Thiên Phong ta tin trời, tin thần, chỉ tin chính mình, ông trời đền đáp người cần cù, nhân định thắng thiên! Mặc dù đại lục Thiên Vũ cho tới bây giờ vẫn chưa xuất trường hợp ngoại lệ là kinh mạch đứt đoạn có thể luyện võ, nhưng con của chúng ta có lẽ chính là ví dụ!

      Sở Thiên Phong xong lại khinh thường :

      - Nàng cho rằng Bạch Trạch Vũ là thiên tài sao?

      - Chẳng lẽ phải sao? Cao cấp Võ Sư 17 tuổi, tại Đại Khánh Quốc, cho dù là tại đại lục Thiên Vũ cũng xem như là thiên tài rồi.

      - Nàng sai rồi, nếu như hôm nay con của chúng ta bị đánh đến ngã thể gượng dậy được, tin rằng hôm nay Bạch Trạch Vũ chắc chắn đột phá đến cảnh giới Đại Võ Sư….

      - Cái gì? Đại Võ Sư 17 tuổi? Vậy ông còn muốn Nam nhi….

      - Đáng tiếc, từ nay về sau, Bạch Trạch Vũ vĩnh viễn bao giờ trở thành Đại Võ Sư được!

      - Tại sao?

      mặt Sở Thiên Phong nở nụ cười rực rỡ, chậm rãi :

      - Bởi vì con của chúng ta!

      - Nam nhi? Điều này sao có thể?

      - có gì là thể, con của chúng ta phá hủy võ đạo chi tâm của . Nàng có biết tại sao Bạch Trạch Vũ nhất định phải giết Sở Nam chỉ mới miễn cưỡng là sơ cấp Võ Sĩ ? Chính là bởi vì cảm thấy sợ hãi, cảm thấy bị uy hiếp, muốn đem uy hiếp này bóp chết từ trong trứng nước, nàng có biết người luyện võ, trong lòng xuất sợ hãi, hơn nữa người mà sợ lại còn là tên phế vật trong mắt , kể từ đó, võ đạo của Bạch Trạch Vũ còn có thể đột phá sao? Trừ phi phát sinh chuyện ngoài ý muốn hoặc gặp kỳ ngộ, nếu cả đời này mãi như vậy.

      Lâm Tuyết há to miệng, phảng phất như nghe chuyện ngàn lẻ đêm vậy, đồng dạng cũng kinh ngạc là Tiểu Nhược Tuyết, chỉ có điều phần lớn lực chú ý của nàng đều đặt người của Sở Nam rồi.

      - Bây giờ, nàng còn cho rằng tên phế vật có thể làm được những điều này hay ?

      xong, Sở Thiên Phong cười ha hả, trong tiếng cười chứa chờ mong vô tận, thầm :

      - Nhi tử, con tạo ra hai kỳ tích, còn có thể tạo ra lần kỳ tích nữa hay ? Bạch Trạch Vũ, chính là viên đá lót được để con leo lên ngọn núi!
      Last edited: 10/4/15
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    2. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 6: ĐAU ĐỚN NGẤT XỈU
      Sở Nam hôn mê suốt ba ngày.

      Sở Nam trong lúc hôn mê biết cha và mẹ mình chuyện gì về phế vật, cũng biết trong ba ngày qua Sở Thiên Phong cứ cách mỗi ba canh giờ lại đến đem nguyên lực của bản thân rót vào trong thân thể của Sở Nam để chữa thương cho , nối xương nắn cốt, còn thu thập dược thảo, nấu nước thuốc, đem Sở Nam ngâm trong đó….

      Trong ba ngày này, Bạch gia hề đến gây phiền toái, phụ thân của Bạch Trạch Vũ thấy Sở Thiên Phong cũng phải nhượng bộ lui binh, tất cả thôn dân của Bạch gia cũng có ai đến tìm quầy rèn của ông để tu bổ nông cụ hay chế tạo các loại mũi tên, cho dù muốn dùng gấp cũng sang thôn bên chế tạo, tình huống dị thường của bọn họ hiển nhiên là bị trường thôn của Bạch gia thôn cảnh cáo, mà Bạch Trạch Vũ ở trong thôn suốt hai ngày, sau khi thương tổn tạm hồi phục cũng đợi ăn mừng sinh nhật bốn mươi tuổi của phụ thân mình vội vàng rời .

      Ba ngày qua , Sở Nam vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là mẫu thân hai mắt lệ lưng tròng, thấy vậy, Sở Nam khẽ gọi:

      - Mẫu thân.

      - Nam nhi, con cuối cùng tỉnh rồi, cảm giác như thế nào? người còn đau ? Lâm Tuyết sốt ruột liên tiếp hỏi han, Sở Nam khẽ cười, lắc đầu :

      - Mẫu thân, ta đau.

      - Đứa này….

      Lâm Tuyết đương nhiên là bởi vì lo lắng cho nàng cho nên mới vậy.

      Ngoài cửa, Sở Thiên Phong bưng chén thuốc tới, giọng lạnh nhạt vang lên:

      - Uống chén thuốc này .

      - Phụ thân, hôm đó….

      Sở Nam còn chưa dứt bị Sở Thiên Phong ngắt lời:

      - Những chuyện khác ngươi cần quan tâm! Bây giờ ngươi chỉ cần tĩnh dưỡng thân thể tốt là được.

      - Vâng!

      Sở Nam nghe vậy liền đem mọi nghi vấn chôn sâu trong lòng.

      Nằm giường ba ngày nữa Lâm Động mới xuống đất được, chỉ có điều thân thể vẫn còn suy nhược, Sở Nam chỉ cảm thấy thân thể hư thoát, nhưng hề uể oải chán nản, cái tên phế vật đem đến áp lực lớn nhất, nhưng đồng dạng cũng đem đến động lực lớn nhất, Sở Nam lập tức bắt đầu rèn luyện thân thể, rèn luyện khí lực, còn tu luyện võ quyết Diễm Hỏa Quyết.

      Tại đại lục Thiên Vũ, võ giả bình thường chỉ tu luyện hai loại đó là võ quyết và vũ kỹ, võ quyết có thể tu luyện thành nguyên lực, cũng tương đương với tâm pháp nội công, tu luyện thành giống như nội lực chân khí vậy, còn vũ kỹ là đem nguyên lực phát ra dùng để thi triển chiêu thức.

      Võ quyết và vũ kỹ đều chia làm bốn loại Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi loại lại chia làm thượng, trung, hạ phẩm. Thiên cấp là cao nhất, Hoàng cấp là thấp nhát, mà Diễm Hỏa Quyết này lại chính là Hoàng cấp hạ phẩm võ quyết, thuộc về loại hàng vỉa hè, mọi người trong Đại Khánh Quốc đều có thể tu luyện.

      Sở Nam lúc này luyện đến tầng thứ nhất của Diễm Hỏa Quyết, nhưng vừa mới luyện trong cơ thể, trong mỗi ngóc ngách đều cảm thấy giống như bị kim đâm, chỉ trong chốc lát mà toàn thân Sở Nam đổ mồ hôi ướt đẫm áo.

      - Chuyện gì xảy ra vậy?

      Sở Nam cau mày, trước kia tu luyện Diễm Hỏa Quyết, mặc dù chịu đựng thiên tân vạn khổ, bất luyện tu luyện bao lâu vẫn có thể giữ lại được chút nguyên lực, điều này cũng giải thích tại sao ngày đó và Bạch Trạch Vũ tranh đấu, Sở Nam lại lại có thể xuất ra hỏa diễm nắm quyền, sau đó chỉ còn mỗi nhục quyền.

      Thế nhưng lại chưa từng trải qua đau nhức kịch liệt như vậy.

      Sở Nam tin, thử lại lần nữa vẫn cảm thấy đau nhức kịch liệt như bị kim đâm, như bị thiêu đốt.

      - Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là do quyền cuối cùng ngày đó Bạch Trạch Vũ đánh ta….

      Sở Nam suy nghĩ, bỗng nhiên lẩm bẩm:

      - Để mình thử Mãng Sơn Quyết lần xem có xảy ra tình huống như vậy !

      Mãng Sơn Quyết cũng thuộc về loại hàng vỉa hè, chỉ có điều nó so với Diễm Hỏa Quyết vẫn tốt hơn chút, là Hoàng cấp trung phẩm, ngoại trừ có thể tăng thêm chút lực lượng cho người luyện võ, có thể khiến thân thể của người luyện võ cứng rắn như đá còn công dụng gì khác, thế nhưng, cũng nghe đồn là nếu như có thể đem Mãng Sơn Quyết luyện đến cảnh giới cuối cùng thân lực lượng có thể nhấc núi, thân thể cũng cứng rắn như núi.

      Chỉ có điều, Mãng Sơn Quyết lưu truyền ra ngoài chỉ vẻn vẹn có ba tầng trước, sáu tầng sau của võ quyết nếu phải bái nhập môn phái mà có cũng phải dùng nhiều tiền để mua.

      - Đau quá!

      Sở Nam vừa mới tu luyện liền cảm thấy đau nhức kịch liệt, so với vừa rồi còn đau hơn gấp mấy trăm lần, khóe miệng của còn có huyết dịch chảy ra.

      - Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Diễm Hỏa Quyết là võ quyết hỏa thuộc tính, Mãng Sơn Quyết lại là võ quyết thổ thuộc tính, hỏa và thổ tương trùng tương khắc, tại sao lại đau đớn như vậy?

      Sở Nam suy nghĩ ra đáp án, lại nghĩ đến Bạch Trạch Vũ ngày đó miệt thị , lại nghĩ đến câu của phụ thân, ánh mắt nghi hoặc dần trở nên kiên định, lẩm bẩm:

      - Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ đau nhức như thế nào ta cũng có thể chịu được!

      Vì thế, Sở Nam lại lần nữa cắn răng nhịn đau tu luyện, lần nữa chịu đựng đau đớn kịch liệt đến cực hạn, cứ như vậy cho đến khi ngất xỉu mặt đất.

      Lúc Sở Nam hôn mê, Sở Thiên Phong tới bế nhi tử về phong, Lâm Tuyết nức nở hỏi:

      - Ông tại sao lại ngăn ta cản Nam nhi tu luyện, trước kia kinh mạch của nó đứt đoạn, ngày đó lại bị Bạch Trạch Vũ dùng Chân Dương chi hỏa đánh khiến toàn bộ kinh mạch của Nam nhi nát bấy, Nam nhi bây giờ tu luyện làm sao có thể chịu được tra tấn kịch liệt như vậy, thế lại còn có chút tác dụng, thể cất giữ được chút nguyên lực nào.

      - Ai có chút tác dụng?

      - Có tác dụng gì chứ?

      - Nguyên lực quả hoàn toàn thể cất giữ, nhưng lại có thể rèn luyện ý chí của nó!

      Lâm Tuyết hơi sửng sờ, lại :

      - Ý chí có mạnh hơn ích lời gì? Bạch Trạch Vũ chỉ dùng chiêu Hỏa Liệt Quyền có thể lấy mạng Nam nhi rồi. Thiên Phong, ông so với ta còn ràng hơn, Bạch Trạch Vũ sớm rời là vì cái gì? Từ Thánh Hỏa Môn đến Bạch gia thôn chỉ mất tháng, nếu cưỡi phi hành ma thú chỉ mất mười ngày là có thể đến….

      - Có ta ở đây, ai có thể tổn thương đến nhi tử của ta được….

      - Thế nhưng…. Nếu vậy , Thiên Phong, ông đem Trấn Gia bí quyết của Tịch Diệt Vô Cực cho Nam nhi tu luyện thử xem?

      Sở Thiên Phong lắc đầu đáp:

      - Chỉ tu luyện võ quyết Hoàng cấp hạ phẩm như Diễm Hỏa Quyết đau nhức thành như vậy rồi, Tịch Diệt Vô Cực là võ quyết Địa cấp hạ phẩm, nếu như để nhi tử tu luyện rất có thể chết ngay lập tức!

      Nghe thấy đáp án này, Lâm Tuyết cảm thấy tuyệt vọng, nàng đến bên giường nắm tay Sở Nam, nước mắt như suối tuôn ra, tràn đầy cam lòng :

      - Tại sao, tại sao ông trời lại muốn tra tấn con của chúng ta như vậy, tại sao?

      Sắc mặt Sở Thiên Phong trở nên ảm đạm, nếu như kinh mạch của con trai hoàn hảo, dựa vào ý chí kiên cường của dốc sức liều mạng tu luyện cho dù tư chất bình thường bây giờ cũng đạt đến trung cấp Võ Sư. Chỉ tiếc, trời toại lòng người!

      - Có võ quyết gì thích hợp với người bị hủy hết kinh mạch tu luyện ?

      Sở Thiên Phong chợt nghĩ, vấn đề này từ khi nhi tử sinh ra, sau khi biết nó thiên sinh kinh mạch đứt đoạn, Sở Thiên Phong mực cực khổ suy nghĩ, thế nhưng 16 năm qua lại có chút đầu mối nào, bất đắc dĩ đáp:

      - Nếu như người có kinh mạch bị hủy hết có thể tu luyện võ quyết, luyện được nguyên lực chẳng phải là nghịch thiên sao?

      - Ông trời nếu như lấy mạng của nhi tử, vậy nhi tử nhất định có thể tạo nên kỳ tích, nhất định có thể….

      Trong lòng Sở Thiên Phong ngừng tự an ủi bản thân, lại nấu thuốc cho nhi tử.
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    3. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 7: LONG GIÁC SƠN
      Lúc này Sở Nam cũng hôn mê tiếp ba ngày nữa, lúc trời vừa sáng Sở Nam tỉnh lại.

      Sở Nam lúc tỉnh lại, theo phản xạ có điều kiện liền muốn đứng lên tu luyện, nhưng Lam Thiểm vừa đúng lúc tiến vào chứng kiến cảnh này đôi mắt lập tức trở nên đỏ hồng, vội vàng :

      - Nam nhi, chúng ta đừng luyện nữa, thể luyện võ chúng ta còn có thể….

      - Mẫu thân, người xem xem, bây giờ phải ta vẫn tốt hay sao? xảy ra chuyện gì, hết đau rồi, đấy.

      Sở Nam nhàng , thế nhưng thân thể vẫn tự chủ được mà run rẩy, giọng :

      - Mẫu thân, ta đói bụng rồi….

      - Ta lập tức lấy chút điểm tâm, có ngay đây…

      Lâm Tuyết vội vàng chạy ra ngoài, Sở Nam lại luyện Diễm Hỏa Quyết, đau đớn kịch liệt lại lần nữa tràn khắp toàn thân, bởi vì Sở Nam luyện rất nhanh và cường độ mạnh cho nên đợi đến khi Lâm Tuyết đem điểm tâm đến Sở Nam lại hôn mê bất tỉnh lần nữa.

      Lâm Tuyết sửng sờ, nước mắt yên lặng chảy dài gò mà, trong lòng Sở Thiên Phong thở dài tiếng, bưng chén nước thuốc vào….

      Cứ như vậy, Sở Nam vừa tỉnh dậy ăn chút gì để lấp đầy bụng rồi lại lập tức tu luyện, cho đến khi cảm thấy đau nhức đến hôn mê. Cứ như vậy kiên trì, cho đến ngày thứ sáu, lúc Sở Nam lần nữa từ trong hôn mê tỉnh lại trong ánh mắt bỗng có chút nghi hoặc.

      - Cứ tiếp tục như vậy cho dù ta luyện mấy trăm năm nữa vẫn chỉ là tên phế vật, thể cứ tiếp tục như vậy được, phải tìm phương pháp khác.

      Sở Nam vắt óc suy nghĩ hết các loại biện pháp, cau mày suy nghĩ gần nửa ngày….

      Đột nhiên, trong đầu Sở Nam lên đạo linh quang, mặt nở nụ cười, nhớ rằng gia gia của Nhược Tuyết từng kể câu chuyện, tại đại lục Thiên Vũ từng có cường giả bởi vì tư chất cực kém, bị người ta sỉ nhục là phế vật, nhưng người đó lại chịu được nhục nhã liền nhảy xuống núi tự vẫn, nào ngờ tự vẫn còn chưa thành lại tiến vào cái hang động, trong hang động có cây đầy trái màu hỏa hồng, người này sau khi ăn hết trái cây từ đó về sau liền thoát thai hoán cốt, tiến bộ thần tốc, chỉ mười năm từ cảnh giới Võ Sư đạt đến cảnh giới Võ Vương, sau đó đem những kẻ sỉ nhục giết sạch để hả giận.

      Những chuyện này cũng phải quan trọng, quan trọng nhất chính là câu cuối cùng mà gia gia của Nhược Tuyết đó là thế gian này quả có rất nhiều Thiên Địa chí bảo như linh thảo, thần đan, thần dược tồn tại. Chỉ có điều những Thiên Địa chí bảo này đều sinh trưởng tại nơi người, hoặc là tại đầm lầy bị sương mù độc khí bao phủ, miệng núi lửa thường xuyên phun trào hoặc vực sâu vạn trượng, hay thậm chí là dưới đáy biển sâu, đỉnh núi cao hoặc trong dãy núi,….

      - Trong dãy núi! đỉnh núi cao!

      Sở Nam nhớ kỹ hai từ này, ánh mắt lập tức nhìn về phía Đông Nam, ở hướng này có tòa núi cao gọi là Long Giác sơn, bởi vì đỉnh Long Giác sơn giống như con Long Giác cho nên mới gọi là như vậy, thế nhưng Long Giác sơn phải là tòa sơn, trái lại là dãy núi lớn.

      Ngày thường thôn dân của Bạch gia thôn cũng đến Long Giác sơn săn, hái thuốc,… Nhưng bọn họ lại lên đỉnh núi, cùng lắm là chỉ đến giữa sườn núi, nghe trước kia từng có thôn dân len lên đỉnh núi, kết quả bị đạo thiên lôi bổ xuống đánh chết, sau đó chuyện này mới trở thành câu chuyện lưu truyền, càng truyền về sau càng khủng bố, đỉnh núi Long Giác sơn trở thành nơi cấm kỵ, còn ai dám lên đó.

      - Đỉnh núi của Long Giác sơn chính là nơi ít người lui tới, có lẽ có Thiên Địa chí bảo giúp thoát thai hoán cốt theo lời của gia gia Nhược Tuyết?

      Ánh mắt của Sở Nam lóe lên, tiếp tục tự lẩm bẩm:

      - Bất kể thế nào nữa ta cũng phải thử chút, ta thể làm phế vật cả đời.

      Sở Nam là người luôn có tác phong là lan, vừa nghĩ đến chuyện này liền lập tức muốn xuất phát, Sở Nam liền đến Thiết Khí phường để kiếm vài vũ khí vừa tay, dù sao dã thú và mãnh thú Long Giác sơn cũng ít, vừa vào Thiết Khí phường liền gặp phụ thân chế tạo mũi tên, Sở Nam liền gọi:

      - Cha.

      - luyện võ quyết sao?

      - Hài nhi muốn lên núi dạo.

      Sở Thiên Phong nghĩ nhiều, cũng ngăn cản, chỉ :

      - Mang theo cây cung kia và vài mũi tên, về sớm chút.

      - Vâng.

      Sở Nam cầm lấy cùng, cầm thêm năm mũi tên nữa sau đó rời khỏi Thiết Khí phường, đến chỗ Lâm Tuyết :

      - Mẫu thân, ta lên núi chút rồi về.

      - Nam nhi, thân thể của con….

      Sở Nam cười cười :

      - Mẫu thân, có lẽ ta chút tốt cho cơ thể hơn.

      Lâm Tuyết vừa nghe có lợi cho nhi tử liền ngăn cản nữa, lại :

      - Vậy con về sớm chút, hãy nhớ, được phép lên đỉnh núi.

      - Vâng.

      Sở Nam muốn mẫu thân lo lắng cho nên cũng , chỉ nhàng đáp.

      Lúc đến cửa thôn từ phía sau truyền đến thanh trong trẻo:

      - Sở Nam ca ca, người chờ ta chút.

      Sở Nam nhìn lại liền trông thấy Nhược Tuyết, Sở Nam chợt nghĩ đến mấy ngày qua mình chưa gặp Nhược Tuyết Nhược Tuyết đến trước mặt :

      - Sở Nam ca ca, vết thương người ổn chưa? Những ngày qua ta cũng rất muốn đến thăm người, thế nhưng mẹ cho, còn thôn trưởng….

      xong, Nhược Tuyết lại khóc.

      Nghe vậy, Sở Nam liền hiểu chuyện gì xảy ra, ngồi xổm xuống vừa cười vừa :

      - Tiểu Nhược Tuyết, đừng khóc, nếu cứ khóc khó coi lắm.

      Nhược Tuyết nghe xong liền khóc nữa, sau đó từ trong túi áo móc ra hai trái trứng chim bằng ngón cái rồi :

      - Đây là trứng vừa nấu xong, ta để dành cho ca ca….

      - Nhược Tuyết, con làm gì thế? Còn nhanh về!

      Mẫu thân của Nhược Tuyết nhìn thấy con đứng cùng với Sở Nam lập tức quát lên, Nhược Tuyết lộ ra vẻ áy náy rồi :

      - Sở Nam ca ca, ta….

      - Mau về , bằng mẹ của ngươi lo lắng đấy.

      - Ừ, Sở Nam ca ca, buổi tối ta lén đến thăm người….

      Nhược Tuyết xong liền làm cái mặt quỷ, quay đầu chạy .

      - Cẩn thận chút, coi chừng ngã.

      Sở Nam cười tiếng, đợi thân hình của Nhược Tuyết biến mất khỏi tầm mắt mới quay người về phía Long Giác sơn.

      Hai canh giờ sau, Sở Nam đứng sườn núi Long Giác sơn, thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lại, thầm nghĩ:

      - Đoạn đường tiếp theo càng khó hơn rồi!

      Từ chân núi đến giữa sườn núi bởi vì thường xuyên có người đến cho nên tương đối dễ , nhưng càng lên cao người lui tới càng ít, mà đường lại càng khó , thậm chí hai phần ba lộ trình căn bản cũng có đường.

      Sở Nam sợ hãi, mục đích của chính là đỉnh Long Giác sơn, hi vọng của ở nơi đó, bất kể còn thể trở thành hay ít nhất vẫn có chút hi vọng.

      đường leo lên, xuyên qua rừng cây, bụi gai, chém dây leo, quần áo người Sở Nam bị cắt xé thành từng mảnh, tay cũng bị chảy máu, hơi thở trở nên gấp gáp, thân thể vốn vẫn còn hư nhược khiến cho mỗi bước bước của đều thể dừng lại nghỉ ngơi chút, bên tai còn mơ hồ truyền đến tiếng gầm thét của mãnh thú, vang vọng khắp núi rừng quả khiến người ta sợ hãi.

      Nhưng lúc này đây, trận gió núi lạnh lẽo thấu xương thổi qua thiếu chút nữa khiến Sở Nam từ cao rơi xuống. Sở Nam kinh hãi giật mình cái, mồ hôi lạnh chảy đầm địa. Chỉ trong chốc lát trong núi vốn vẫn còn ánh sáng chiếu rọi bỗng nhiên trở nên u ám, sắc trời cũng dần tối .

      - xong, trời sắp mưa rồi.

      Sắc mặt Sở Nam lập tức đại biến.
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 8: HUYẾT SẮC CỰ MÃNG
      Mây đen dày đặc, tiếng sấm ầm ầm, bạo vũ trong chớp mắt liền kéo đến.

      Từng hạt mưa lớn rơi xuống, kèm theo uy nghiêm của trời, mưa như trút nước đổ xuống, con đường càng trở nên lầy lội và trơn trượt hơn, dưới hoàn cảnh tồi tệ như vậy, quả có lẽ phải nên nhanh chóng xuống núi mới đúng.

      Thế nhưng, Sở Nam đưa mắt nhìn lên bầu trời đen kịt, từng hạt mưa từ trời ngừng rơi xuống, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh:

      - Lão thiên chết tiệt, lâu như vậy cũng mưa giọt, lúc ta quyết định lên đỉnh núi ngươi lại mưa? phải là núi có tồn tại thiên tài địa bảo giúp thoát thai hoán cốt đấy chứ?

      - Lão thiên gia, muốn ta trở xuống ư? Ta cứ xuống đấy, hôm nay ta nhất định phải lên đỉnh núi!

      Sở Nam cắn răng , đưa tay chùi nước mưa mặt, đem y phục người xé rách, cầm cung lưng xuống, sau đó cột sợi dây chắp nối từ quần áo vào mũi tên bắn , hai tay bám chặt lấy sợi dây tiếp tục leo lên.

      Trong cơn mưa lớn, Sở Nam mỗi bước trèo lên đều phải nỗ lực hết mình, tay phải nắm chắc, chân cũng phải đứng vững, nếu chỉ hơi chút sơ sẩy gặp phải vận mệnh thê thảm đó là táng thân tại sơn cốc.

      Giày hỏng, Sở Nam liền cởi giày vất, chân trần tiếp tục trèo lên, hòn đá sắc bén, bụi gai cứa vào khiến lòng bàn chân của xuất rất nhiều vết máu….

      Mưa to lại càng càn quét bừa bãi, Sở Nam người mình chảy ra nhiêu mồ hôi bị mưa trộn lẫn hay là vết máu bị nước mưa hòa tan, mặc dù thân thể ngừng run rẩy, nhưng Sở Nam vẫn cố gắng bò lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đỉnh Long Giác sơn.

      Cứ như vậy bước từng bước , Sở Nam cách đỉnh núi càng lúc càng gần, trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ mừng rỡ.


      Mà cùng lúc đó, tại Bạch gia thôn, thân người cao lớn bỗng nhiên xuất tại nơi này, cứ như vậy bước từng bước về phía trước, những nơi người này qua, bất kể là bụi cỏ hay cây lớn đều bị hóa thành tro tàn, dưới chân biết có bao nhiêu hòn đá bị đạp nát, sau đó vô thanh vô tức hóa thành bụi đất.

      Thôn dân nhao nhao né tránh, vô cùng hoảng loạn, chỉ thấy người này rất xa lạ, cứ như vậy về phía Thiết Khí phường của Sở gia. Lúc này, Sở Thiên Phong cầm thiết chùy của mình lên, dường như cũng nhận thấy điều gì đó, nhìn về phía xa, khẽ lẩm bẩm:

      - Cái gì tới cuối cùng tới, muốn trốn cũng trốn thoát! Chỉ có điều nhi tử….

      Những việc này Sở Nam cũng biết, lại càng biết người xa lạ đó đem đến cho cha những tai họa gì, Sở Nam giờ phút này đứng đỉnh Long Giác sơn, chỉ lên trời điên cuồng gào thét:

      - Lão thiên gia, ta leo lên rồi, ngươi còn gì gây khó dễ ta nữa ?

      Vừa dứt lời đạo tia chớp giống như thùng nước nổ ầm tiếng, sau đó từ cao bổ xuống.

      - Chẳng lẽ truyền thuyết kia là ? Chẳng lẽ đỉnh Long Giác sơn này là nơi cấm kỵ?

      Nhìn thấy đạo tia chớp này, trong đầu Sở Nam lập tức xẹt qua suy nghĩ này.

      Chỉ trong tích tắc, tất cả tư duy của Sở Nam, tất cả ý niệm trong đầu đều hóa thành loại cam lòng!

      - Ta chỉ muốn cố gắng sống sót, chỉ muốn bị người khác cười nhạo là phế vật, chỉ như vậy mà thôi, chẳng lẽ vì thế mà muốn tiêu diệt ta sao?

      Trong đầu Sở Nam bỗng nhiên lóe lên suy nghĩ như vậy, hướng về phía tia chớp giận dữ gào thét:

      - Lão tặc thiên, đến đây , bổ vào , tốt nhất là đánh chết ta trong chớp mắt, nếu ta chết ta nghịch ngươi, phá ngươi đến cùng! Cùng ngươi liều sống mái đến cùng!

      Thiên lôi lập tức đánh tới!

      Hai mắt Sở Nam nhắm lại, trong đầu ra khuôn mặt phụ thân và mẫu thân, thầm :

      - Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, thể chăm sóc quãng đời còn lại của người, phụ thân, hài nhi khiến người thất vọng rồi, công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, kiếp sau hài nhi xin báo đáp….

      Ý niệm trong đầu chợt lóe tia chớp đánh xuống, Sở Nam bỗng dưng mở to hai mắt, đột nhiên phát tia chớp bổ lên người , vẫn vô , bị đánh chết, vẫn bình an như cũ….

      - Grào….

      lúc Sở Nam kinh ngạc vui mừng trong tai bỗng nhiên truyền đến muốn tiếng rít gào tràn đầy thê lương, thanh như muốn xé rách cả trời đất, Sở Nam vừa quay đầu lại nhìn lập tức chết sững tại chỗ.

      Cách đó mấy chục thước, bỗng nhiên lù lù xuất con quái vật khổng lồ, là con Cự Mãng, thân thể ước chừng rộng hơn hai mươi trượng, toàn thân đỏ như máu, thân thể cuộn thành khối, to như tòa núi vậy, cái đầu rắn khổng lồ nhìn lên trời, trong miệng con rắn phun ra chiếc lưỡi cực dài, đầu rắn còn có cái mào vô cùng lớn, đỏ rực như máu.

      (*) số loại rắn hiếm có mào đầu, nhìn giống như sừng.

      người Huyết Sắc Cự Mãng bốc khói nghi ngút, mùi tanh gay mũi tản ra, còn có mùi khét do da thịt bị thiêu đốt nữa.

      - Đây…. Đây là cái…. Dị thú gì?

      Sở Nam khẽ thào, ngửi thấy mùi khét trong lòng mới chợt nhận ra:

      - Chẳng lẽ vừa rồi tia chớp phải bổ vào ta mà là con Huyết Sắc Cự Mãng này? Lão thiên tại sao phải bổ vào con dị thú này?

      Những vấn đề này xẹt qua trong đầu Sở Nam, lại nghe thấy tiếng sấm nổ đùng đùng, đạo tia chớp so với vừa rồi còn lớn hơn gấp hai lần bổ xuống, mà tiếng gào Cự Mãng phát ra lại giống như tiếng long ngâm….

      - Long ngâm?
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    5. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 9: BỊ NUỐT VÀO BỤNG RẮN

      - Long ngâm?

      Hai từ này lập tức xuất trong đầu Sở Nam, Sở Nam đột nhiên nhớ đến từng xem qua trong ghi chép về dã sử, trong đó có :

      - Rắn muốn hóa rồng ngao du cửu thiên tất có dị tượng phát sinh, còn phải trải qua Cửu Trọng Thiên Lôi mà chết mới thành rồng, nếu thần hồn câu diệt…. Bởi vì đây chính là làm chuyện nghịch thiên.

      Lúc Sở Nam nghĩ đến điều này Huyết Sắc Cự Mãng tiếp nhận đạo tia chớp thứ hai, màu đỏ rực như máu người càng lấp lánh hơn.

      - thể trách được, khiến lão thiên phát ra mưa lớn như vậy, lại còn có sấm sét vang dội, ra là ngươi nghịch thiên.

      Sở Nam nhớ đến chuyện trải qua 16 năm này cũng có loại cảm giác đồng bệnh tương liên, thầm :

      - Hi vọng ngươi có thể khiến lão thiên khốn đốn, hóa thành rồng!

      Đạo tia chớp thứ ba lần nữa bổ xuống, giống như cây roi, hung hăng quát lên người Huyết Sắc Cự Mãng, đem Huyết Sắc Cự Mãng đánh đến lăn lộn đất, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên đinh tai nhức óc, còn đợi Huyết Sắc Cự Mãng ngóc đầu dậy cái lưỡi đỏ phun ra, đạo tia chớp thứ tư cũng tiếp đó mà giáng xuống.

      mặt đất, Huyết Sắc Cự Mãng phóng lên trời cao, đạo tia chớp thứ tư lại đem nó hung hăng nện xuống

      Huyết Sắc Cự Mãng còn chưa rơi xuống đất đạo tia chớp thứ năm đánh xuống, tiếp theo là đạo thứ sáu, đạo thứ bảy, đạo thứ tám….

      Liên tiếp bốn tia chớp ngày càng thô to bổ xuống, trong miệng Huyết Sắc Cự Mãng đột nhiên phun ra hạt châu đỏ rực như máu, to khoảng hai bàn tay, ngừng tản ra huyết quang chói mắt, cứ như vậy bắn về phía bốn đạo thiểm điện….

      - Nội đan?

      Sở Nam kinh hô tiếng, sau đó chợt hiểu:

      - Đúng rồi, Huyết Sắc Cự Mãng muốn hóa thành rồng làm sao có thể có nội đan chứ?

      Tiếng kinh hô lập tức bị thanh của bốn đạo tia chớp nhấn chìm, mây đen trời càng lúc càng dày đặc, giống như tụ tập thành tia chớp càng lớn hơn, mà thân rắn khổng lồ cũng bị bổ đến mức da tróc thịt bong, huyết nhục văng tung tóe, ngay cả xà cốt cũng lộ ra ngoài, hạt châu lóe lên ánh sáng màu đó cũng dần trở nên ảm đạm vô quang, sau đó trở về lại trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng.

      Thế nhưng vào lúc này, cái đầu rắn bỗng nhiên quay lại, trừng mắt nhìn Sở Nam, hai con mắt rắn đỏ rực như máu lóe lên tia sáng chút thiện ý, trái lại là hung quang, giống như muốn đem Sở Nam nuốt chửng vậy….

      - Con Huyết Sắc Cự Mãng này muốn nuốt ta?

      Sở Nam khẽ lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy kiên định :

      - Mặc dù ngươi muốn trở thành rồng cao cao tại thượng, nhưng nếu như ngươi muốn nuốt ta phải trả giá rất đắt!

      Sở Nam lấy cung xuống, lắp tên kéo, nhắm ngay vào Huyết Sắc Cự Mãng.

      Huyết Sắc Cự Mãng mặc dù thể tiếng người, nhưng cũng rất nhân tính, dường như nó cũng nhìn ra Sở Nam là người có kinh mạch đứt đoạn, đôi mắt rắn màu đỏ lộ ra ánh mắt khinh bỉ, lập tức như trận gió lốc cuốn về phía Sở Nam.

      - Nghiệt súc ngươi dám!

      Sở Nam bắn tên, mũi thiết tiễn nhằm về phía Huyết Mãng phóng , Huyết Sắc Cự Mãng căn bản thèm tránh né, thần thái như muốn : "Chỉ là mũi thiết tiễn, làm sao có thể khiến ta bị thương tổn?

      Thế nhưng, lúc mũi tiễn đâm vào thân thể Huyết Mãng lại bộc phát cỗ hỏa diễm tử sắc, mà cỗ hỏa diễm tử sắc này chính là do Sở Thiên Phong luyện chế thành, chỉ cần trúng mục tiêu tạo thành thương tổn rất lớn đối với ma thú.

      Thế nhưng, Sở Thiên Phong bất luận như thế nào cũng ngờ rằng Sở Nam lại leo lên đỉnh Long Giác sơn, đụng phải những ma thú phải tầm thường, mà là Huyết Sắc Cự Mãng sắp hóa rồng.

      Mặc dù hỏa diễm tử sắc này đúng là tạo thành thương tổn đối với Huyết Sắc Cự Mãng, nhưng chỉ khiến Huyết Sắc Cự Mãng cảm thấy đau đớn, hoàn toàn đủ khiến nó mất năng lực hành động, Huyết Sắc Cự Mãng bị đau gầm lên tiếng giận dữ, sau đó phun ra màn sương mù màu đỏ về phía Sở Nam, mà Sở Nam lúc này muốn bắn tiếp mũi tên thứ hai vừa tiếp xúc với làn sương mù lập tức mất tri giác….

      Thân Huyết Sắc Cự Mãng lao tới, miệng rắn há lớn, tiếng gió rít gào vang lên, trực tiếp đem Sở Nam hút vào trong bụng.

      Huyết Sắc Cự Mãng vừa nuốt chửng Sở Nam đạo tia chớp thứ chín trời bỗng nhiên xé tan mây đen, hướng về phía Huyết Sắc Cự Mãng bổ xuống, Huyết Sắc Cự Mãng kịp cử động bụng để đem Sở Nam tiêu hóa phải dốc toàn lực đối phó với đạo tia chớp này, thân rắn phóng vọt lên trời, lại phun ra nội đan….

      Mà Sở Nam trong hôn mê khi bị nuốt vào bụng rắn đột nhiên tỉnh lại.

      Trong khoảnh khắc tỉnh táo lại, Sở Nam lập tức cảm thấy cổ áp lực từ bốn phương tám hướng ép về phía mình, khiến ngã nhào, liên tiếp lăn tròn, sau đó rơi vào cái sơn động cổ quái.

      Chỉ có điều thành sơn động này hết sức mềm mại, phía có có bám vào loại chất lòng màu xanh biếc, bốc lên mùi vô cùng gay mũi, giọt rơi lên người Sở Nam lập tức khiến huyết nhục nơi đó bị thối rữa.

      Sở Nam vừa tỉnh táo lại lập tức hiểu hoàn cảnh của mình:

      - Ta ở trong bụng Huyết Mãng!
      Lục Nặc, CollaAnh Đức thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :