Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 89: Loạn Phong Cương Trảm




      Lại tháng nữa trôi qua, Sở Nam chỉ còn cách cửa hang bảy bước.

      Sở Nam bây giờ hoàn toàn biến thành huyết nhân, thế nhưng mặt vẫn vô cùng kiên nghị, vết thương sâu lộ ra từng khe rãnh huyết hồng, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

      Thế nhưng trong khoảnh khắc này, Sở Nam lại quan tâm đến bản thân trở nên xấu xí như thế nào, sau tháng chống chọi gian khỗ, trọng kiếm có thể vung vẩy dễ dàng hơn, trong cuộc chống chọi sinh tử này, mặc dù Sở Nam vung trọng kiếm vẫn còn rất hỗn loạn, thế nhưng bên trong hỗn loạn này lại có loại kết cấu chặt chẽ nào đó.

      cách khác là theo quy luật nhất định.

      Theo lẽ thường mà , tạo thành quy luật nhất định, lại sử dụng nguyên lực bắt đầu hình thành vũ kỹ mới.

      Đối với việc này, Sở Nam lai hề để tâm, chỉ biết tự mày mò bộ kiếm pháp thích hợp với , so với sử dụng Khai Thiên Thập Bát Thức còn thuận lợi hơn, mặc dù tới tới lui lui cũng chỉ có hai chiêu.

      Trong lúc Sở Nam trầm mê trong bộ kiếm pháp này, thậm chí quên mất đau nhức kịch liệt mà cương phong đem đến cho , tốc độ của cương phong cực nhanh, từ bốn phương tám hướng thổi tới, Sở Nam lúc vừa bắt đầu tay chân có chút luống cuống, bị cản lại, càng về sau lại chủ động phản kích, lúc tính mạng bị uy hiếp tốc độ múa kiếm cũng càng lúc càng nhanh.

      Ngày hôm nay, trong con ngươi sâu thẳm của Sở Nam lóe lên tinh quang, thu kiếm đứng thẳng, tùy ý để cương phong cắt lên người, trong miệng khẽ lẩm bẩm:

      – Vũ kỹ trong thiên hạ, chỉ có tốc độ là đổi! Đúng rồi, tốc độ của cương phong rất nhanh, chỉ cần tốc độ của ta nhanh mãnh hơn so với cương phong, như vậy công kích của cương phong còn hiệu quả đối với ta nữa.

      Nghĩ đến đây, trọng kiếm vung lên dựa theo bộ kiếm pháp mà tự mày mò ra, thương tổn do cương phong gây ra người Sở Nam cũng dần dần ít hơn.

      Hết ngày này qua ngày khác, mấy chục ngày trôi qua, kiếm pháp của Sở Nam càng lúc càng nhuần nhuyễn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, cương phong chỉ có thể ở quanh người Sở Nam gào thét mà thể đến gần thân thể Sở Nam được.

      Đến thời hạn ba tháng, Sở Nam thu kiếm lại, cầm kiếm đứng thẳng, khẽ lẩm bẩm:

      – Bộ kiếm pháp này ta sáng chế ra từ trong cương phong cuồng loạn, mà Loạn Phong Cương Trảm bây giờ chỉ có hai thức, thức thứ nhất là phòng ngự, ngay cả nước cũng khó lọt, thức thứ hai là công kích, trong chớp mắt chém hơn trăm lần, đem toàn bộ cương phong đánh tan!

      – Loạn Phong Cương Trảm thức thứ nhất!

      Sở Nam hét lớn tiếng, theo phản xạ có điều kiện mà phát ra Thổ nguyên lực, đạo quang quyển thổ hoàng sắc trong nháy mắt đem toàn bộ cương phong ngăn lại, những cương phong sắc bén giương nanh múa vuốt tạo thành chút hiệu quả nào.

      – Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai!

      Lại hét lớn tiếng, Kim nguyên lực bị kích phát, trọng kiếm lóe lên quang hoàng kim sắc, Sở Nam trong chớp mắt liền xuất ra 108 kiếm, kiếm ảnh lóe lên, chỉ để lại từng đạo tàn ảnh kim quang, mãnh liệt đánh tan tất cả những cương phong cuốn đến.

      Cương phong giống như có sinh mạng, có linh tính, đối với Sở Nam hận thấu xương, ràng lúc đầu đây vẫn là kẻ tùy ý để bọn chúng khi dễ, thế nhưng chỉ qua hại tháng, kẻ này tại sao lại trở nên lợi hại như vậy? chỉ khi dễ được , ngược lại còn bị khi dễ.

      Thế nhưng, Sở Nam vẫn hài lòng, khẽ lẩm bẩm:

      – Bây giờ ta chỉ có thể đánh ra 108 kiếm, nếu như có ngày ta có thể trong chớp mắt đánh ra mấy vạn kiếm, có lẽ có thể đến tìm Thiên Nhất Tông và Huyền Vô Kỳ đánh trận rồi!

      Trong lúc Sở Nam đứng yên tại chỗ, hề chống cự cương phong quét đến, nhắm mắt thể nghiệm đau đớn mà cương phong mang lại, sau đó hồi tưởng lại trải nghiệm hơn hai tháng qua.

      Ngoài động Cương Phong, Tử Mộng Nhân ra khỏi động Cương Phong, muốn gọi Sở Nam trở về, liền hô lớn:

      – Hàn gia gia, người có thể gọi tên ngốc ra được , ở tầng thứ hai đủ ba tháng rồi.

      – Tiểu Mộng Nhân, tên bằng hữu của ngươi có ở tầng thứ hai.

      – Vậy ở đâu? Chẳng lẽ rồi sao? Tên ngốc đáng chết, thế mà lại đợi ta, chờ xem ta thu thập như thế nào! Hừ….

      Tử Mộng Nhân tức giận lẩm bẩm, lại :

      đúng, tên ngốc có khả năng đợi ta.

      Lão nhân tóc trắng bật cười :

      bây giờ ở tầng thứ tư.

      – Cái gì? Tầng thứ tư? muốn chết sao? Như thế nào lại chạy đến tầng thứ tư?

      Tử Mộng Nhân lúc này lại càng tức giận hơn, lão nhân tóc trắng nghĩ đến cảnh tượng mà mình thấy những ngày qua, lại phụ họa thêm:

      quả là muốn chết….

      – Hàn gia gia, người nhanh gọi tên ngốc ra , nếu như xảy ra chuyện gì Tam gia gia….

      – Tiểu Mộng Nhân đừng lo lắng, sao cả!

      sao cả?

      Tử Mộng Nhân ngạc nhiên, lại hỏi:

      – Tên ngốc ở tầng thứ tư mà sao cả?

      chỉ sao, ngược lại còn có thu hoạch lớn, tiểu Mộng Nhân, bằng hữu của ngươi cũng phải là tên ngốc, mà là thiên tài, thiên tài trăm năm khó gặp, ngờ lại có thể tự sáng chế….

      – Tên ngốc là thiên tài? cho dù có là thiên tài vẫn là tên ngốc của ta.

      Tử Mộng Nhân , trong lời tràn đầy tự hào:

      – Thế nhưng, nếu có chuyện gì người hãy gọi tên ngốc ra , trận tỷ thí sắp bắt đầu rồi, còn phải chuẩn bị.

      Lão nhân tóc trắng cười :

      ở đây chính là nơi chuẩn bị tốt nhất, tiểu Mộng Nhân, ngươi hãy về trước , đến lúc đó ta gọi , đễ lỡ mất cuộc thi đâu.

      – Được rồi, ta ở đây với tên ngốc.

      – Cha ngươi phái người đến đón ngươi về.

      – Ta về.

      – Thái gia gia của ngươi cũng về rồi.

      – Thái gia gia trở về rồi sao?

      Vẻ mặt Tử Mộng Nhân tràn đầy kinh hỉ, vội reo lên:

      – Hừ, ta phải tìm Thái gia gia giải oan, Hàn gia gia, người nhớ gọi tên ngốc nha!

      , ta mặc dù già, nhưng trí nhớ vẫn còn tốt lắm.

      Tử Mộng Nhân cao hứng rời khỏi động Cương Phong, lão nhân tóc bạc lại lẩm bẩm:

      – Loạn Phong Cương Trảm, Kim Thổ thuộc tính, thân thể cường hãn, còn có thanh trọng kiếm kia nữa, quả là rất ý tứ.

      Động Cương Phong, tầng thứ tư, Sở Nam tự sáng tạo ra vũ kỹ, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, vừa bước về phía trước bước, thêm bước, cứ như vậy tiến được ba bước, lúc này Sở Nam mới dừng lại, ánh mắt hữu thần, khẽ lẩm bầm:

      – Đại lục Thiên Vũ, bất luận là võ quyết hay là vũ kỹ đều chia làm năm loại thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, thế nhưng cương phong này là thuộc tính gì? Là Kim? Là Hỏa? Là Thủy? Là Mộc? Hay là Thổ? Hay tất cả đều phải?

      – Nếu như cương phong thuộc về Ngũ Hành cương phong làm sao tồn tại thế gian này? Và tồn tại dưới hình thức gì?

      Sở Nam khổ sở suy ngẫm, lại nghĩ:

      – Bình thường, lúc đánh quyền cũng sinh ra gió, lúc bổ kiếm cũng sinh ra gió, ngay cả lúc thác nước từ trời lao thẳng xuống dưới cũng sinh ra gió, gió cuốn cuồng sa, gió trợ thế lửa, gió táp mưa sa, rét cắt da cắt thịt….

      – Gió nếu như thuộc về Ngũ Hành, thế nhưng vẫn tồn tại, hẳn phải có đạo lý tồn tại của nó, chỉ có điều ta chỉ biết nó tồn tại dưới hình thức gì mà thôi! Phong? Cái gì gọi là Phong?

      Ánh mắt Sở Nam nhìn thẳng, nhìn về phía gió thoát ra từ trong động, kéo dài dấu vết, từng đạo cương phong thổi qua, dấu vết cũng càng lúc càng sâu, trong đầu Sở Nam lại nghĩ đến vấn đề quan trọng hơn:

      – Trong thạch động này vốn có dấu vết, nhưng bây giờ lại xuất nhiều vết rãnh như vậy, thân thể của ta cũng khó có thể tưởng tượng được, trong cơ thể ta vốn có kinh mạch, ta có phải cũng có thể giống như cương phong, trong thân thể có kinh mạch sáng tạo ra kinh mạch hay ?
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 90: Tự Tạo Ra Kinh Mạch


      Cương phong vốn là vô hình, thế nhưng trong mắt Sở Nam dường như lại là tồn tại hữu hình.

      Sở Nam nhìn từng chút từng chút độ sâu của dấu vết bị cương phong ngừng gia tăng, trong đầu vẫn còn suy tư:

      – Trước kia để có thể kích phát ra nguyên lực, chỉ nguyên lực của bản thân phải dồi dào, mà còn phải tìm ra lỗ hổng để dẫn phát, nếu phải là tại thời điểm sinh tử tồn vong hoặc tâm lý đặc biệt muốn kích phát ra nguyên lực giống như lúc nhập vào trạng thái giác ngộ, lúc đó nguyên lực có thể dễ dàng kích phát, lúc linh lúc mất, nếu như có thể tạo ra thông đạo chuyên dùng để dẫn nguyên lực từ nay về sau phải vì nó mà phát sầu nữa.

      Nhìn chút rồi lại suy nghĩ, Sở Nam tự chủ được mà dẫn dắt nguyên lực trong cơ thể, tìm kiếm quỹ tích mà nguyên lực lúc trước được kích phát ra, tìm kiếm phen suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, Sở Nam cuối cùng cũng từ trong thân thể tìm được khe hở dùng để kích phát nguyên lực.

      Ngay lập tức, trong lòng Sở Nam lập tức mừng rỡ, ngưng tụ toàn bộ nguyên lực, hướng về phía khe hở xông đến, muốn khiến khe hở trở thành cái lỗ hổ, cái thông đạo. Thế nhưng, cũng phải tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của Sở Nam, Sở Nam dùng toàn lực dồn về phen, thế nhưng chẳng qua chỉ có thể khiến khe hở lớn thêm chút mà thôi.

      Sau lượt này, nguyên lực mà những ngày qua Sở Nam dành dụm liền mất sạch cách dễ dàng.

      Thế nhưng chỉ chút này lại chính là vầng thái dương chiếu rọi Sở Nam, khẽ lẩm bẩm:

      – Đóng băng dày ba thước phải ngày lạnh. vách động này có nhiều dấu vết sâu như vậy cũng phải là do cương phong tạo ra chỉ trong ngày mà có thể thành, nếu kiên trì bền bỉ chắc chắn có ngày hình thành cái thông đạo, đến lúc đó phải vì việc kích phát nguyên lực mà buồn rầu nữa. Sư phụ, ta tìm được phương pháp kích phát ra nguyên lực rồi, sư phụ, người có nghe thấy ?

      Sở Nam sau phen cảm ngộ này tư duy càng lúc càng thông suốt, khẽ lẩm bẩm:

      – Nếu như ta có thể tự tạo ra thông đạo cho mình cũng giống như kinh mạch của người khác bây giờ, nhưng ta chỉ tích trữ ở mỗi kinh mạch giống như người khác, mà là mỗi chỗ thân thể ta đều có thể tích trữ nguyên lực, nguyên lực mà người khác tích trữ giống như con suối còn ta lại như biển rộng, dòng suối có rộng lớn hơn nữa há có thể rộng lớn hơn đại hải sao? Chỉ có điều là biển rộng này vẫn chưa hình thành, vẫn chỉ mới là sơ khai mà thôi….

      Nghĩ đến đây, tự tin trước nay chưa từng có của Sở Nam đột nhiên bành trướng, đối với những người khác đại lục Thiên Vũ mà chính là kẻ khác biệt, thế nhưng lại là khác biệt có tiềm lực vô tận.

      – Cương phong, cảm ơn ngươi.

      Sở Nam vạn phần cao hứng, quay về phía cương phong hét lên, thế nhưng cương phong dường như nhận tình, vẫn hung hăng để lại người Sở Nam từng đạo vết máu, chỉ có điều những vết máu này đối với Sở Nam mà chỉ giống như gãi ngứa mà thôi.

      – Thế nhưng, cương phong, ngươi làm thế nào có thể đến đây được? Hơn nữa còn có uy lực lớn như vậy?

      Sở Nam lại bắt đầu cảm thấy phiền muộn, thầm nghĩ:

      – Gió? Cái gì gọi là gió?

      Sở Nam nghĩ đến những điều này quá mức chăm chú mà biết rằng cách ba mét tại phía sau xuất thêm người, người này chính là Hàn gia gia trong miệng Tử Mộng Nhân, cũng chính là lão nhân tóc trắng, thế nhưng, giờ phút này lão nhân tóc trắng lại đứng sững như tượng sau lưng Sở Nam, lúc những cương phong thổi đến cách người lão ta mét liền từ động quay ngược về phía sau, hướng về phía sau cuốn tới.

      Mà trong miệng lão nhân tóc trắng lại lẩm bẩm:

      – Cái gì gọi là gió?

      Lão nhân tóc trắng vốn là nhìn thấy vũ kỹ mà Sở Nam tự mình nghĩ ra rất thích, vốn muốn đến giao lưu trao đổi, hoặc có thể là chỉ điểm, thế nhưng lúc lão vừa tiến vào liền vừa vặn nghe thấy Sở Nam hỏi:

      – Gió? Cái gì gọi là gió?

      Tiếp đó, lão nhân tóc trắng cũng ngây người, sau đó chìm vào trong suy nghĩ, luôn miệng lẩm bẩm:

      – Cái gì gọi là gió?

      già trẻ đều bị chữ “phong” gây khó dễ, thế nhưng Sở Nam vẫn còn đỡ, với tính cách của nếu nghĩ mãi mà ra tạm thời bỏ qua, cất sâu trong lòng, chừng đến ngày nào đó nghĩ thông, để nghi vấn về chữ “phong” này trở thành chủ đạo trong sinh hoạt của mình, vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, ví dụ như trước mắt đó là còn thiếu bốn bước nữa mới có thể đến cửa động.

      Mà lão nhân tóc trắng lại giống vậy, lão nhân tóc trắng đạt đến loại cảnh giới này, những người như vậy chỉ nghĩ đến việc gia tăng tu vi, mọi người đều biết rằng tu vi càng cao, cảnh giới càng cao, muốn tiến thêm bước khó càng thêm khó, bọn họ phải nắm bắt từng cơ hội, tiến hành đột phá, ví dụ như chữ “phong” này, nếu như lão nhân tóc trắng hiểu , vậy lão khẳng định có thể tiến thêm bước.

      Chỉ có điều “phong” tồn tại mỗi giây mỗi phút trong cuộc sống, thoạt nhìn cũng rất bình thường, thậm chí làm cho người ta cảm nhận được, thế nhưng cũng phải dễ dàng để hiểu như vậy.

      Sở Nam lại bắt đầu chấp hành kế hoạch tiếp theo của mình, bảo vệ khuôn mặt xong liền bước tới thêm bước.

      Bảy ngày sau, Sở Nam chỉ còn cách cửa động hai bước nữa mà thôi.

      Mười bốn ngày sau, Sở Nam rốt cuộc chỉ còn cách cửa động vẻn vẹn bước.

      Chỉ còn lại hai mươi ngày nữa đến kỳ hạn cuộc tỷ thí nửa năm, bên ngoài động Cương Phong, từ xuống dưới của Thần Khí Phái vô cùng náo nhiệt, nhất là những đệ tử quá 25 tuổi đều toàn lực chuẩn bị cho trận chiến, chuẩn bị cho cuộc tỷ thí hai mươi ngày sau, tranh thủ tiến vào top 50, sau đó tham gia đại hội giao lưu.

      Lăng Tiêu, bởi vì thủy chung vẫn thể tập trung tinh lực cho nên thể dựa vào lực lượng của mình đột phá đến cảnh giới Võ Tướng, trong đêm hôm đó, Đại trưởng lão đến trước mặt tôn tử của mình :

      – Tiêu nhi, ngươi quyết định như vậy sao?

      – Gia gia, ta quyết định rồi, ta nhất định phải đánh bại cái tên tạp chủng kia! Phải chà đạp ! Phải giết !

      Trong mắt Lăng Tiêu lộ ra loại khát vọng điên cuồng, trong lòng Đại trưởng lão có chút ảm đạm, lại lần nữa khẽ lẩm bẩm:

      – Chỉ là tên Lâm Vân, có đáng giá để ta phải làm vậy ? Nếu phải vì chuyện này hệ trọng ta cũng dùng thuốc để cưỡng ép tăng cảnh giới tu vi của ngươi.

      – Tiêu Nhi, ngươi phải nhớ cho kỹ, chỉ lần này thôi, sau này, bất luận như thế nào ngươi cũng phải tự dựa vào chính bản thân mình để đột phá, chỉ có như vậy ngươi mới có thể tiến xa được con đường tu hành võ đạo!

      – Vâng, gia gia, ta nhớ rồi.

      Lăng Tiêu bây giờ nào còn chú ý đến những chuyện khác nữa, suy nghĩ trong lòng lúc này đều là làm thế nào có thể trở thành Võ Tướng, để có thể hành hạ cái tên hận đến thấu xương kia mà thôi.

      Đại trưởng lão móc ra viên đan dược, Lăng Tiêu chút do dự nuốt vào, sau đó sắc mặt của lập tức trở nên hồng nhuận, khó khăn :

      – Gia gia, ta cảm thấy, nguyên lực lớn mạnh, cực kỳ cường đại….

      – Hãy giữ vững tâm trí, tập trung tinh lực.

      Đại trưởng lão vội vàng quát lớn tiếng, sau đó vung tay đặt lên vai Lăng Tiêu, vận chuyển nguyên lực.

      Trọn vẹn ba canh giờ sau, Đại trưởng lão thu tay lại, người ướt đẫm mồ hôi, hiển nhiên vừa rồi tiêu hao ít tinh lực, Lăng Tiêu mở mắt ra, cả khí chất người đều thay đổi, khẽ :

      – Gia gia, cảm ơn người.

      – Ta giúp ngươi đề thăng tu vi lên đến trung cấp Võ Tướng, những ngày nay, ngươi hãy cố gắng làm quen chút, ổn định tu vi, chuẩn bị cho trận tỷ thí hai mươi ngày sau, được phép để ta phải thất vọng!

      – Gia gia, ta để người phải thất vọng đâu, ta nhất định lấy được hạng nhất!

      – Đừng khinh thường!

      Đại trưởng lão lại dặn dò thêm phen nữa rồi mới phi thân rời .

      Đợi Đại trưởng lão rời , Lăng Tiêu liền trở nên mừng rỡ hét lên:

      – Trung cấp Võ Tướng, trung cấp Võ Tướng, ha ha ha, Lâm Vân, ta giẫm chết ngươi như giẫm chết con kiến vậy! Ta phải khiến ngươi quỳ mặt đất mà cầu xin ta tha thứ!
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 91: Bắt Đầu Tỉ Thí




      Hai mươi ngày chỉ là trôi qua trong nháy mắt.

      Vào ngày thứ mười tám, Sở Nam liền bước ra bước cuối cùng, đứng ở cửa động.

      Cương phong mặc dù sắc bén, nhưng so với Sở Nam vẫn còn kém xa, mặc dù cương phong tạo thành thương tổn rất lớn đối với Sở Nam, nhưng Sở Nam lại đem cương phong chinh phục, giống như chinh phục nữ nhân chút thùy mị mà đầy dã tính vậy.

      Ngày thứ hai mươi, Sở Nam cũng rời khỏi động Cương Phong, tập trung tất cả nguyên lực trùng kích khe hở.

      Sau lưng Sở Nam, lão nhân tóc trắng vẫn còn suy tư cái vấn đề “Cái gì gọi là gió?”

      Tại quảng trường tỷ thí của Thần Khí Phái tập trung vạn người, vô cùng náo nhiệt, có chuẩn bị tỷ thí, có đến xem tỷ thí, còn có để duy trì trật tự nữa,… Tử Đông Lai đứng chỗ cao nhất, nhìn những người bên dưới phảng phất như nhìn thấy được cường đại của Thần Khí Phái vậy.

      Bên tay phải của Tử Đông Lai chính là ba đại trưởng lão của Thần Khí Phái, Lữ Dương Minh cũng xuất quan, còn có lão giả áo tím khác, Tử Mộng Nhân lúc này đứng bên cạnh lão giả áo tím.

      Lão giả áo tím nhìn thấy bộ dạng đứng ngồi yên tràn đầy chờ mong của Tử Mộng Nhân vừa cười vừa :

      – Tiểu Mộng Nhân, ngươi tìm ai sao?

      – Thái gia gia, tên ngốc còn chưa đến.

      – Những ngày này ta đều nghe ngươi nhắc đến cái chữ tên ngốc kia, tên ngốc đó rốt cuộc là nhân sĩ phương nào, có bổn gì mà có thể khiến cho Tiểu Mộng Nhân của ta nóng ruột sôi gan như vậy chứ?

      Lão giả áo tím trêu chọc chút, Tử Mộng Nhân lại làm nũng:

      – Thái gia gia, người lại giễu cợt ta rồi, ta để ý đến người nữa.

      – Tiểu Mộng Nhân, ngươi để ý đến ta? Vậy ngươi để ý đến ai? Để ý đến tên ngốc kia ư?

      Lão giả áo tím cười ha hả, Tử Mộng Nhân quẳng về phía lão giả cái ánh mắt “già mà đáng kính” còn phối hợp thêm câu:

      – Tên ngốc như thế nào còn chưa đến chứ? Tỷ thí sắp bắt đầu rồi.

      – Đừng gấp, trận tỷ thí phải vẫn còn chưa bắt đầu hay sao?

      Lão giả áo tím xong quay về phía Đại trưởng lão :

      – Tu vi của Lăng Tiêu cũng tệ, đạt đến trung cấp Võ Tướng rồi, xem ra lần tỷ thí này, Lăng Tiêu hẳn dành hạng nhất. Chỉ có điều trợ giúp đốt cháy giai đoạn nên làm nhiều, nếu đối với con đường tu hành võ đạo sau này của tốt!

      Đại trưởng lão vội vàng cung kính :

      – Tử Hoàng, ta làm vậy cũng chỉ bởi vì tương lai của Thần Khí Phái.

      Lão giả áo tím từ chối cho ý kiến, muốn gì đó Tử Mộng Nhân ở bên cạnh giành trước:

      – Thái gia gia, nhất định thể giành được hạng nhất đâu.

      – Ồ? Chẳng lẽ tên ngốc kia có thể sao?

      – Ừm.

      Tử Mộng Nhân gật đầu khẳng định, sau đó lại áp sát tai lão giả áo tím :

      – Thái gia gia, tên ngốc có thể ở tại trong động Cương Phong tầng thứ tư.

      Trong ánh mắt của lão giả áo tím chợt lóe lên tinh quang, vốn định đến chỗ Tử Đông Lai và Lữ Dương Minh để về chuyện Lâm Vân ánh mắt lại quét về phía Lăng Tiêu, trong lòng thầm nghĩ:

      – Tầng thứ tư…. Như vậy quả có khả năng chống lại Lăng Tiêu.

      Lông mày của Đại trưởng lão lúc này nhíu chặt lại thành đoàn.

      Đúng lúc này, có tiếng chuông vang lên, sau ba tiếng toàn bộ quảng trường tỷ thí trở nên lặng ngắt như tờ, cực kỳ yên tĩnh, Tử Đông Lai vội vàng dâng hương, lễ bái tổ sư, nhắc lại lịch sử của Thần Khí Phái, khích lệ môn hạ đệ tử quyết chí tự cường, tuyên bố quy tắc của tỷ thí, ban thưởng của tỷ thí,… Sau loạt các nghi thức, Tử Đông Lai cuối cùng cũng hô lớn:

      – Tỷ thí bắt đầu!

      Những đệ tử của Thần Khí Phái dưới 25 tuổi có chút thực lực đều tham gia, có chừng khoảng 500 người, trong 500 người, người cảnh giới thấp nhất cũng là sơ cấp Đại Võ Sư, 500 người được chia làm 10 tổ, từng đôi đối kháng, mỗi tổ sử dụng đài luận bàn, lấy Top 10 của mỗi tổ tiến vào tỷ thí tiếp theo, đợt tỷ thí thứ hai quyết định Top 50 đệ tử được đại biểu Thần Khí Phái tham gia đại hội giao lưu, tiếp đó là quyết đấu giữa 50 người để quyết định ai là người nhất, ai là người nhì….

      Tử Mộng Nhân giúp Sở Nam báo danh, cùng ở tổ với Sở Nam, nàng vẫn còn oán hận lẩm bẩm:

      – Đồ ngốc tại sao còn chưa tới, đợi lát nữa đến trận đấu của , nếu sau ba phút mà lên đài xem như là bỏ cuộc rồi.

      Tử Mộng Nhân trong lòng phẫn hận thôi, chủ yếu là nàng muốn cùng Sở Nam đến chân trời xa xăm, nếu như đường có ai cùng nàng chuyện khi nàng trở thành hiệp nữ độc hành cũng quá tịch mịch.

      Lăng Tiêu đầy tự tin ngồi yên chỗ, chỉ có điều ánh mắt cũng ngó quanh để tìm bóng dáng của Sở Nam, vốn muốn được chia cùng tổ với Sở Nam, để lượt đấu đầu tiên giẫm Sở Nam xuống dưới chân, khiến Sở Nam xấu mặt, sau đó lỡ tay giết chết Sở Nam, thế nhưng lại bị Đại trưởng lão chia vào tổ khác, hơn nữa còn được cho biết, muốn động thủ phải đợi đến vòng cuối cùng, nếu làm vậy mới dễ giải thích chút.

      Tỷ thí bắt đầu, đài luận bàn lóe lên hào quang Ngũ Hành, tiếp đó là tiếng hò hét và va chạm vang lên ngớt….

      Tử Mộng Nhân càng lo lắng hơn, khẽ lẩm bẩm:

      – Tên ngốc, ngươi tại sao còn chưa tới? Chẳng lẽ Hàn gia gia quên gọi tên ngốc rồi sao?

      Tử Mộng Nhân nào biết rằng Hàn gia gia của nàng lúc này trở thành bức tượng, lúc tiếng chuông vang lên quanh quẩn bên người Sở Nam mới mở mắt, cảm giác khe hở lớn hơn chút, lúc cao hứng đột nhiên nhớ đến trận tỷ thí nửa năm sau.

      Sở Nam lại tính toán, tỷ thí vừa vặn đúng vào ngày hôm nay, thế là liền vội vàng quay người chạy ra ngoài động Cương Phong, mặc dù vẫn muốn ở lại động Cương Phong lâu hơn chút, còn muốn đến tầng thứ năm, tầng thứ sáu để tôi luyện thân thể, chỉ có điều cuộc thi này tuyệt đối thể bỏ qua, đến ước định cùng với Lăng Tiêu, quan trọng nhất là Sở Nam còn muốn đến Thiên Nhất Tông, tham gia đại hội giao lưu, tra xét hư , thậm chí trong lòng vẫn có chút hy vọng nhoi đó là đại hội trao đổi này cũng khiến cho bốn đại gia tộc lộ diện, đến lúc đó chừng còn có khả năng gặp lại Nam Cung Linh Vân.

      Thế nhưng Sở Nam vừa mới xoay người nhìn thấy lão nhân tóc trắng, thấy cương phong cách lão nhân mét tự động chuyển hướng lại càng sợ hãi, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, thầm nghĩ:

      – Hàn gia gia này rốt cuộc là cảnh giới gì?

      – Hàn gia gia.

      Sở Nam liền gọi theo Tử Mộng Nhân, ánh mắt lão nhân áo trắng vốn nhìn về phía Sở Nam có chút si ngốc dần thanh tỉnh lại, chợt mở miệng hỏi:

      – Gió, cái gì gọi là gió?

      Nghe như thế, trong lòng Sở Nam lại càng kinh ngạc, khác gì nhìn thấy Huyết Mãng đỉnh Long Giác sơn, thầm nghĩ:

      – Hàn gia gia tại sao lúc này lại tới đây? Chẳng lẽ lần đầu tiên ta nghĩ đến vấn đề này Hàn gia gia ở đây? cách khác là Hàn gia gia ở đây ba tháng rồi sao? Vậy mà ta lại hề phát giác được chút nào.

      Nghĩ đến chuyện người có thể lấy được mạng của đơn giản như trở bàn tay, người Sở Nam lập tức toát ra từng trận mồ hôi lạnh.

      – Cái gì gọi là gió?

      Hàn gia gia lại mở miệng hỏi, Sở Nam chỉ có thể lắc đầu cười khổ đáp:

      – Hàn gia gia, ta cũng biết.

      – Cái gì gọi là gió?

      Hàn gia gia lại lẩm bẩm mình.

      – Ông ta tẩu hỏa nhập ma rồi sao?

      Sở Nam nhìn thấy tình huống của lão nhân tóc trắng khỏi thầm nghĩ, ý niệm trong đầu chợt xoay chuyển, vội :

      – Hàn gia gia, ta phải tham gia tỷ thí, ngài hãy chậm rãi suy nghĩ vấn đề này, nếu như ngày nào đó ta thông suốt nhất định cho Hàn gia gia biết.

      xong, Sở Nam vội hướng về phía địa điểm tỷ thí mà chạy, lão nhân áo trắng nghe thấy lời của Sở Nam ánh mắt lại lóe lên chút, sau đó giống như ảo ảnh phiêu diêu theo sau lưng Sở Nam, bám sát ….
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 92: Ta Đến Rồi


      Sở Nam từ động Cương Phong điên cuồng chạy đến địa điểm tỷ thí, thế nhưng lại hoàn toàn biết được phía sau vẫn còn người theo sát.

      Tại lôi đài tỷ thí của Thần Khí Phái, người đến người vô cùng náo nhiệt.

      Tỷ thí vừa mới bắt đầu Lăng Tiêu dẫn đầu nhảy lên lôi đài, với tu vi trung cấp Võ Tướng, những đệ tử tu vi chỉ mới Đại Võ Sư mà muốn đối kháng quả chỉ có thể dùng từ “chém dưa thái rau” mà hình dung, những người cùng đối chiến, hầu như đều ai đỡ nổi kích.

      Thanh Minh kiếm trong tay, cộng thêm Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ nhất, ngoài dự liệu liền giải quyết xong trận tỷ thí.

      Lăng Tiêu ở lôi đài bộc lộ năng lực khiến trong mắt chúng đệ tử phải là sùng bái cũng là bội phục, những nữ đệ tử trong mắt lại càng lóe lên những tia hào quang khác thường, giống như vẻ mặt mê trai, mà những đệ tử thuộc lôi đài khác lại cảm thấy may mắn, may mắn là cùng tổ với Lăng Tiêu, bằng khẳng định cũng bị ngược đãi rồi. Người cùng tỷ thí với kêu khổ thấu trời, phẩm chất của vũ khí trong tay bọn làm sao có thể vượt qua Thanh Minh kiếm? Chỉ đụng cái bị đánh cho nát bấy.

      Rất nhiều người cũng thảo luận, thảo luận cảnh giới của Lăng Tiêu khẳng định tinh tiến, khẳng định Lăng Tiêu lần này có thể dành được hạng nhất. Đương nhiên, cũng có người phản đối, đặc biệt là những người ngày đó có mặt tại đài luận bàn ở tầng thứ ba, chứng kiến được cuộc tỷ thí :

      – Vậy cũng chưa chắc, các ngươi quên người gọi là Lâm Vân kia sao? Lâm Vân kia quả thực là kình địch!

      – Lâm Vân ngày đó đánh thắng Lăng Tiêu sư huynh chỉ là do ngoài ý muốn, hơn nữa Lăng Tiêu sư huynh khẳng định đột phá cảnh giới, Lâm Vân lại ở động Cương Phong thụ hình, tăng giảm, Lâm Vân bây giờ còn là đối thủ của Lăng Tiêu sư huynh nữa rồi.

      cũng phải, đến bây giờ vẫn thấy thân ảnh của Lâm Vân đâu, chừng là sợ rồi cũng nên.

      – Chuyện này tuyệt đối có khả năng, các ngươi quên rồi sao, Lâm Vân ngày đó ngay cả Đại trưởng lão còn sợ, làm sao bây giờ có thể sợ chứ?

      – Đừng tranh luận nữa, ai thắng ai thua, đến lúc xem kết quả chẳng phải biết sao?

      Nhóm người này thảo luận, Lăng Tiêu ở lôi đài tất nhiên cảm thấy rất thoải mái, điều duy nhất khiến khó chịu đó chính là thấy kẻ mà hận đến thấu xương kia đâu, khỏi thầm suy đoán:

      – Chẳng lẽ sợ? Ngay cả tỷ thí cũng dám đến?

      đài cao, Đại trưởng lão nhìn thấy biểu của tôn nhi vẻ mặt cũng bất giác trở nên rực rỡ, Nhị trưởng lão lại :

      – Lăng Vũ Vương, ngươi ngay cả Thanh Minh kiếm cũng giao cho sao?

      Đại trưởng lão vẻ mặt ôn hòa nhàng gật đầu, Nhị trưởng lão lại hơi nhíu mày :

      – Lăng Tiêu có Thanh Minh kiếm, vậy hẳn còn ai là đối thủ của nữa rồi.

      Nghe vậy, Đại trưởng lão lại vài câu khiêm tốn, chỉ có điều mặc dù lời khiêm tốn, nhưng ngữ khí lại hề khiêm tốn chút nào, trái lại đầy cao ngạo. Lữ Dương Minh ở bên chỉ cười mà cũng gì, trong lòng thầm nghĩ:

      – Chỉ là hạ phẩm Linh Khí mà thôi, trọng kiếm của tên tiểu tử kia so với Thanh Minh kiếm, tuyệt đối chỉ hơn chứ kém. đến khả năng phòng ngự của nó có thể ngăn được hỏa diễm bạch sắc, há có thể bị loại công kích này đánh bại hay sao?

      Tử Mộng Nhân ở bên vô cùng lo lắng :

      – Thái gia gia, ta động Cương Phong gọi tên ngốc.

      xong liền muốn chạy , thế những lão giả áo tím giữ lại, chợt :

      – Tiểu Mộng Nhân, đến lượt ngươi lên lôi đài rồi.

      – Thế nhưng tên ngốc vẫn còn chưa đến, phải làm sao bây giờ?

      – Ngươi nếu gọi ngươi cũng bỏ quyền thi đấu, nếu như bỏ quyền thi đấu, vậy ngươi thể rời khỏi Thần Khí Phái được.

      Lão giả áo tím chợt nhàn nhạt .

      Tử Mộng Nhân sau hồi giãy dụa chỉ có thể về phía lôi đài, trong lòng ngừng lẩm bẩm:

      – Đồ ngốc, ngươi phải đến nhanh chút, ta câu giờ cho ngươi.

      Tử Mộng Nhân chủ ý quyết liền bước lên lôi đài, tráng hán tử đứng lôi đài vừa nhìn thấy Tử Mộng Nhân lập tức cười :

      – Đại tiểu thư, ta là Vương Minh.

      – Tử Mộng Nhân.

      – Đắc tội.

      Vương Minh ôm quyền cái, sau đó nắm quyền mang theo hỏa diễm uy thế vô cùng đánh về phía Tử Mộng Nhân, lông mày của Tử Mộng Nhân khẽ nhướn lên, cười lạnh :

      – Dám ở trước mặt ta kiêu ngạo như vậy, để xem ta….

      Tử Mộng Nhân vốn định chiêu đánh ngã Vương Minh, thế nhưng lại nghĩ đến chuyện kéo dài thời gian lại nhượng bộ, cùng du chiến với Vương Minh.

      Nào ngờ nắm quyền của Vương Minh vừa cách trước người Tử Mộng Nhân được nửa mét đột nhiên ngừng lại, sau đó hỏa diễm phụt tắt, Vương Minh vội vàng thu hồi nắm đấm, xoay người ôm quyền :

      – Đại tiểu thư quả nhiên lợi hại, Vương Minh nhận thua.

      Tử Mộng Nhân choáng váng, nên lời:

      – Đây…. Đây…. Là… Chuyện…. chuyện gì vậy?

      Thế nhưng Vương Minh lúc này bước xuống khỏi đài.

      Tử Mộng Nhân thấy Vương Minh vừa xuống dưới vội vàng hét lớn:

      – Này, ngươi còn chưa thua, mau trở lại đánh cho ta, nhanh lên….

      – Đại tiểu thư, ta quả thực là thua rồi.

      Vương Minh lúc này đứng dưới lôi đài, Tử Mộng Nhân cũng có biện pháp, nghĩ như thế nào cũng thông, trong chuyện này nhất định là có gì đó bình thường.

      ra đám người trong tổ này sớm thương lượng với nhau, ngoại trừ Đại tiểu thư ra, bọn vẫn còn lại chín danh ngạch, nếu như cùng tỷ thí với tiểu ma nữ Đại tiểu thư, nếu thua thảm rồi. Còn nếu thắng lại còn thảm hơn! Nghĩ đến tính cách của Đại tiểu thư, lại nghĩ đến tên sư đệ ngày đó ôm tảng đá chạy đủ ngàn vòng….

      Cứ thế mà so sánh chủ động chọn thua vẫn tốt hơn.

      Chuyện tiếp theo tất nhiên thuận lý thành chương, đối thủ của Tử Mộng Nhân vừa lên lôi đài đều hầu như dùng tư thế kinh thiên động địa xuất chiêu, sau đó đều cúi đầu nhận thua, rồi nhảy xuống khỏi lôi đài, khiến kế hoạch muốn kéo dài thời gian của Tử Mộng Nhân hoàn toàn thất bại.

      Cuối cùng, Tử Mộng Nhân thuận lợi tấn cấp, thế nhưng nàng lại quá cao hứng, đơn giản là bởi vì tên ngốc vẫn còn chưa đến.

      Vòng tỷ thí thứ nhất sắp kết thúc, Lăng Tiêu đạt được hạng nhất trong tổ ngồi bên xem cuộc vui, đồng thời ánh mắt ngừng tìm kiếm thân ảnh của Sở Nam, mà tổ của Sở Nam vẫn còn lại danh ngạch cuối cùng. Thạch Nhất Phi đứng lôi đài, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong, mong rằng đối thủ của đừng tới.

      Thạch Nhất Phi cũng từng nghe đến đại danh của Lâm Vân, người có thể đánh trận với Lăng Tiêu sư huynh, thế còn đem Lăng Tiêu sư huynh đánh bại nhất định phải đối thủ của người ta, vì thế chỉ có thể hy vọng rằng Lâm Vân đến, hoặc là vượt quá thời gian quy định, như vậy Lâm Vân xem như bỏ quyền thi đấu.

      – Lâm Vân!

      ai trả lời.

      – Nếu sau 3 phút lên đài, xem như bỏ quyền thi đấu!

      Tử Mộng Nhân lo lắng, hận thể thay Sở Nam lên đánh trận, nàng bây giờ động Cương Phong cũng còn kịp nữa rồi, chỉ có thể hy vọng kỳ tích xuất .

      – Còn 2 phút!

      Lăng Tiêu nhíu mày, thầm nghĩ:

      đến sao? Vậy ta làm sao có thể tại trước mặt nhiều người khiến xấu mặt bây giờ? Phải làm sao đây? Tên nhu nhược này, vậy mà lại dám cùng ta đánh trận!

      – Còn 1 phút đồng hồ!

      thanh của phán định viên vang lên cách nghiêm nghị, tim của Thạch Nhất Phi nhảy lên đến cổ họng, bắt đầu cầu nguyện với tổ sư gia:

      – Ngàn vạn lần đừng tới, ngàn vạn lần hãy đến muộn, nhất định phải vượt quá thời gian cho phép.

      – Mười…. Chín…. Tám….

      Lúc này bắt đầu đếm ngược, Tử Mộng Nhân còn ôm hy vọng nữa, chỉ u oán lẩm bẩm:

      – Tên ngốc, dám lừa ta, xem ta thu thập ngươi thế nào!

      Vẻ mặt của Lăng Tiêu đầy phẫn nộ, khẽ lẩm bẩm:

      Lâm Vân, muốn trốn sao? Chờ đến khi ta đạt được hạng nhất, ta trước mặt mọi người hướng ngươi khiêu chiến, ngươi dám nhận chiến sao? Hừ….

      – Sáu…. Năm….

      Thạch Nhật Phi lúc này thở phào hơi, lúc này cho dù Lâm Vân có chạy đến đây cũng thể luồn lách lên lôi đài nổi, trong lòng lại trở nên bình tĩnh, khỏi thầm nghĩ:

      – Có lẽ Lâm Vân sợ cho nên dám tới, xem ra những lời bọn lúc trước cũng chỉ là giả mà thôi.

      Đúng lúc này, tại biên của sân tỷ thí chợt vang lên tiếng hét lớn:

      – Ta…. Đến… Rồi….

      thanh đếm ngược cũng câu đó mà ngừng lại, người kia tiếp tục hô lớn:

      – Ba….

      – Đồ ngốc, ngươi nhanh lên, nhanh lên lôi đài !

      Tử Mộng Nhân vẫy vẫy tay, Thạch Nhất Phi sau khi cả kinh hồi nụ cười vẫn đổi :

      – Ba giây đồng hồ, trừ phi biết bay, nếu làm sao có thể lên lôi đài? Mà nếu như muốn bay phải là cảnh giới Võ Vương, Lâm Vân có nằm mơ cũng đạt đến cảnh giới đó được, ta xem như chắc chắn tiến vào vòng hai rồi, chỉ cần ta lọt vào top 50 ta có thể đến Thiên Nhất Tông tham gia đại hội giao lưu rồi.

      Ngay lúc mọi người đều muốn nhìn nữa màn kinh ngạc lập tức xuất trong mắt mọi người….
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 93: Quyền


      Lúc người kia vừa đếm đến “ba”, Sở Nam dùng sức từ mặt đất nhảy lên, nhảy cái mà cao hơn mười trượng.

      – Đằng !

      Lập tức có người lên tiếng kinh hô, chợt tự hỏi:

      – Chẳng lẽ là Võ Quân.

      Vẻn vẹn cái đằng Sở Nam đến, thấy Sở Nam đến, vốn Lăng Tiêu vẻ mặt vui mừng, trong lòng luôn mong chờ làm xấu mặt lúc này bị dọa còn chút máu, trong mắt Đại trưởng lão tinh quang chợt , sau đó dường như trút được gánh nặng, khẽ cười :

      – Chẳng qua chỉ học được vũ kỹ đằng mà thôi.

      Phán đoán của Đại trưởng lão cũng giống như Hứa gia của thành Hùng La, lão giả áo tím nghe thấy lời của Đại trưởng lão cũng gật đầu, thế nhưng trong mắt lại có tia nghi vấn, dường như tự :

      – Có lẽ đây phải là vũ kỹ đằng , cũng phải đạt đến cảnh giới Võ Quân đâu.

      Thạch Nhất Phi trợn tròn mắt, hét lên:

      thể nào, chẳng lẽ trong ba giây cuối cùng mà vẫn có thể lên lôi đài sao?

      Nhảy cao mười trượng, xa mười trượng….

      – Hai!

      Người đếm thời gian trong lúc kinh ngạc vẫn nghiêm túc thực chức trách của mình.

      Sở Nam vừa rơi xuống đất lại bắn lên.

      – A….

      Mọi người lại lần nữa kinh hô, lúc này phải là kinh hô vì Sở Nam, mà chính là lão nhân theo sau Sở Nam, chính là lão nhân tóc trắng, lão vẫn bay trung, dọc theo dấu vết của Sở Nam.

      – Đây phải là Hàn gia gia vẫn luôn canh giữ ở động Cương Phong sao?

      Tử Mộng Nhân mở miệng , ít người chịu qua khổ hình ở động Cương Phong nên đều nhận ra người này, lão giả áo tím đài cao vẫn luôn nhàng bình thản kinh hãi đứng lên, trong miệng khẽ lẩm bẩm:

      – Ông bạn già này cuối cùng cũng cam lòng ra? vì cái gì chứ?

      Lão nhân tóc trắng ở trung cảm thấy gió thổi qua bên người, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm:

      – Cái gì gọi là gió?

      Thế nhưng Sở Nam vẫn biết tiếng kinh hô lần thứ hai của bọn họ là vì cái gì, trung với quỹ tích kinh tâm động phách đáp xuống, trong nháy mắt chữ “” trong miệng người kia thốt lên….

      Như cái cọc sắt, Sở Nam đứng thẳng tắp lôi đài.

      Sau đó Sở Nam lại quay về phía Tử Mộng Nhân cười cười, Tử Mộng Nhân cũng đem toàn bộ lực chú ý chuyển lên người Sở Nam, khẽ lẩm bẩm:

      – Đồ ngốc, ngươi làm ta sợ muốn chết, còn cho rằng ngươi đến nữa chứ.

      – Ta nhất định làm được!

      Lúc những lời này của Sở Nam phát ra, lão nhân tóc trắng cũng lơ lửng tại trung của lôi đài.

      Sở Nam quay đầu nhìn về phía Thạch Nhất Phi, khuôn mặt Thạch Nhất Phi lúc này còn chút máu, quay sang bên nhìn trọng tài hỏi:

      – Sư thúc, đây có xem như là bỏ quyền ?

      tính, thời gian vừa vặn.

      Thạch Nhất Phi cười khổ nên lời, vốn tưởng rằng có thể kiếm được chút tiện nghi, ai ngờ tiện nghi này lại biến thành tòa núi, thế nhưng trong lòng Thạch Nhất Phi chợt nảy ra ý hay, ngẩng đầu nhìn lão nhân tóc trắng, sau đó quay qua với Sở Nam:

      – Ngươi nhìn kia kìa.

      Sở Nam tuyệt đối tự tin, cũng sợ đối phương dở trò, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy lão nhân tóc trắng lơ lửng ngay đầu lập tức kinh hãi, thầm nghĩ:

      – Hàn gia gia này tại sao lại ở đó? Chẳng lẽ vừa rồi ông ta vẫn luôn theo sát mình?

      Mồ hôi lạnh lại lần nữa giọt xuống đất, Sở Nam nhìn lão nhân tóc trắng, lão nhân tóc trắng cũng nhìn , bờ môi khẽ nhúc nhích, phải câu “Cái gì gọi là gió” còn là gì?

      Mà lúc Sở Nam bởi vì lão nhân tóc trắng mà giật mình Thạch Nhất Phi liền lập tức ra tay, có thanh quát lớn, có tiếng kêu to, chỉ có nắm quyền lóe lên tia sáng thổ hoàng nồng đậm đánh về phía Sở Nam.

      Thế công này đến trong nháy mắt.

      – Đồ ngốc, cẩn thận!

      Lúc những lời này của Tử Mộng Nhân vừa phát ra khỏi miệng quyền sắc bén của Thạch Nhất Phi cũng hung hăng nện lên người Sở Nam.

      Thạch Nhất Phi mắt thấy diệu kế của mình thành công, mặt lên nụ cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, quyền này là do ngưng tụ toàn bộ Thổ nguyên lực, tất cả tinh lực, vượt xa lực lượng cảnh giới Đại Võ Sư mà phát huy lúc bình thường, Thạch Nhất Phi tin rằng quyền này cho dù khiến đối phương chết chắc chắn cũng trọng thương.

      Đáng tiếc là lúc nắm quyền này nện lên người Sở Nam nụ cười của Thạch Nhất Phi liền bất còn chút tăm hơi, thay vào đó là vẻ mặt khiếp sợ, cảm thấy quyền này của mình phải đánh lên nhục thể con người mà giống như đánh lên khối Thiết Thạch cực lớn, hoặc đúng hơn là ngọn núi hay là tấm khiên hạ phẩm Pháp Khí, chỉ cảm thấy cỗ lực lượng phản chấn truyền vào tay mình, chấn đến mức nắm tay của mất cảm giác.

      Lúc này, Tử Mộng Nhân vô cung lo lắng sốt ruột theo dõi tình hình đài.

      Lúc này, trong lòng Lăng Tiêu thầm nhủ:

      – Thấy ngươi biểu dọa người, còn tưởng rằng ngươi lơi hại thế nào! Kết quả chỉ như vậy được giải quyết, quả thực là quá yếu, yếu đến mức thể gì hơn!

      chỉ thầm nhủ mà còn hét lớn câu “Phế vật” như muốn dùng từ này để hả giận vậy.

      Lúc này, Sở Nam chuyển đầu ngẩng lên trời hạ xuống, liếc mắt nhìn Thạch Nhất Phi tràn ngập sợ hãi, chợt :

      – Đánh mà lên tiếng. Ngươi đánh ta quyền ta cũng đánh ngươi quyền! Công bằng!

      Tiếng vừa dứt, Sở Nam lập tức đánh ra quyền, hướng về phía ngực Thạch Nhất Phi.

      Trong sát na quyền của Sở Nam xuất ra, Thạch Nhất Phi liền muốn bỏ chạy, cái gì cũng mặc kệ, mặc kệ là nằm trong top 10 hay là đại hội giao lưu, chỉ nghĩ phải làm như thế nào để tránh xa tên quái vật này chút.

      Chỉ tiếc rằng trong tích tắc ý niệm này dâng lên trong đầu Thạch Nhất Phi thế công như chớp giật của Sở Nam đánh tới.

      Sau đó, Thạch Nhất Phi vừa trúng chiêu liền bay thẳng ra ngoài, trực tiếp bay xa hơn trăm mét mới rơi xuống đất, những đệ tử muốn đỡ lấy Thạch Nhất Phi đều bị đụng ngã.

      Cuối cùng, vị trí mà Thạch Nhất Phi dừng lại vô cùng trùng hợp ở ngay trước mặt Lăng Tiêu.

      Chúng đệ tử kinh hô ngừng.

      mặt Lăng Tiêu trận đỏ trận xanh, ai nấy đều thấy được hành vi của Sở Nam giống như câu trả lời thuyết phục đối với từ “phế vật” mà lúc trước, Lăng Tiêu phẫn nộ đứng lên, muốn lập tức cùng đánh với Sở Nam trận, nhưng nhìn thấy ánh mắt Đại trưởng lão phóng tới Lăng Tiêu chỉ có thể tức giận ngồi xuống, trong lòng vô cùng phẫn nộ giống như nước vỡ đê, khó có thể ngăn lại, dưới phẫn nộ này, lại đem Thạch Nhất Phi vừa bay đến để xả giận, hung hăng đá cước lên người Thạch Nhất Phi, giống như muốn đá Thạch Nhất Phi bay đến trước mặt Sở Nam vậy.

      Đáng tiếc rằng Thạch Nhất Phi chỉ bay được tầm năm mươi thước còn lực lượng bay tiếp nữa.

      Bởi vậy, Lăng Tiêu chỉ xả được giận mà lại còn mất mặt mũi thêm lần nữa.

      – Ta tiến vào Top 10, mọi người có ý kiến chứ?

      Sở Nam chỉ hỏi câu nhàn nhạt, nhưng người cùng tổ với dám có ý kiến gì sao? Bọn họ cũng muốn trúng phải quyền rồi bay xa giống như Thạch Nhất Phi.

      – Lâm Vân tiến vào vòng thứ hai!

      Trọng tài công bố kết quả, Tử Mộng Nhân liền vui mừng hét lớn:

      – Đồ ngốc, ngươi quả là ngầu, quá xuất sắc, quá đỉnh!

      xong còn chạy đến ôm lấy Sở Nam.

      Tử Đông Lai nhìn thấy cảnh tượng này lông mày nhăn lại thành đoàn, muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy lão nhân tóc trắng bay trời đành nhịn xuống, tuyên bố vòng tỷ thí thứ nhất chấm dứt, ngay mai tiến hành đợt tỷ thí thứ hai.

      Lão giả áo tím nhảy lên trung, bay đến bên cạnh lão nhân tóc trắng :

      – Ông bạn già, lần này có chuyện gì mà xuất vậy?

      Lão nhân tóc trắng quay lại hỏi:

      – Cái gì gọi là gió?

      – Cái gì gọi là gió?

      Lão giả áo tím sững sờ, Sở Nam đứng ở lôi đài nhìn thấy Hàn gia gia tẩu hỏa nhập ma trong lòng có chút cảm giác áy náy, thầm hạ quyết tâm:

      – Nhất định phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :