Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 84: Lại Tạo Ra Kì Tích




      – Đồ…. Ngốc….

      thanh này của Tử Mộng Nhân vô cùng thê thiết, vô cùng đau thương, nàng và Sở Nam quen biết lâu, nhưng hai người lại trải qua ít chuyện, những chuyện đó lúc này cứ lên trong đầu nàng….

      Lăng Tiêu nghe thấy thanh này lửa nộ bùng lên, vị hôn thê của trước mặt mọi người gọi nam nhân khác như vậy, tuyệt đối là sỉ nhục lớn lao, nhưng mặt lại nở nụ cười, gằn giọng :

      – Bất luận ngươi gọi như thế nào tiểu tử kia cũng chết có chỗ chôn rồi.

      Tử Đông Lai và Lữ Dương Minh nghe xong cũng cảm thấy kỳ quái, tiểu ma nữ chẳng lẽ đổi tính rồi sao?

      Thế nhưng, lực chú ý của bọn bây giờ phải đặt người Tử Mộng Nhân, mà là chú ý đến hỏa mạch, rốt cuộc hỏa mạch biến mất hay vẫn còn?

      Hỏa diễm bạch sắc phóng lên trời vừa biến mất, những đại nhân vật này lập tức vội vàng phóng về phía khu vực luyện khí, đợi đến lúc tất cả bọn tiến vào phòng luyện khí, mọi người còn thảo luận là bây giờ xông vào xem chút hay đợi cho đến khi tình huống ràng chút mới nghiên cứu đến cùng, bởi vì dù sao bọn cũng chọc nổi hỏa diễm bạch sắc này.

      Tử Mộng Nhân cũng để ý nhiều như vậy, ngừng chạy về phía trước, mặc dù nàng cũng biết rằng Sở Nam thể nào may mắn sống sót trong hỏa diễm bạch sắc này, nhưng nàng vẫn muốn tiến vào nhìn phen, thế nhưng khi nàng vừa bước được bước bị Tử Đông Lai bắt lại, :

      – Đợi chút, bây giờ tiến vào rất nguy hiểm.

      – Dù thế nào nữa ta cũng lấy cái chết để tạ tội, chút nguy hiểm thấm vào đâu?

      Tử Mộng Nhân bướng bỉnh .

      – Đứng lại!

      Tử Mộng Nhân vẫn còn giãy dụa, nắm quyền mang theo hỏa diễm đánh về phía Tử Đông Lai, Tử Đông Lai tùy ý để con đánh lên người, mày kiếm hơi nhăn lại, lạnh giọng :

      – Ngươi ngờ lại dám ra tay với ta? Ngươi vì tên tiểu tử mà ra tay với ta?

      Nghe thấy thanh tức giận này, Tử Mộng Nhân lập tức ngây dại, vội vàng :

      – Phụ thân, xin lỗi, nhưng…. Xin người hãy thả ta ra, chuyện mà ta làm…. Ta chịu trách nhiệm….

      Tử Đông Lai buông tay, hai cha con nàng rơi vào trầm mặc, Lăng Tiêu tất nhiên là rất vui vẻ đứng bên xem kịch vui.

      Ngay đúng lúc đó, bỗng nhiên truyền đến tiếng “răng rắc”.

      thanh này lập tức phá vỡ tĩnh lặng.

      Tử Mộng Nhân quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh đứng thẳng tại cửa ra vào, bóng dáng của thân ảnh vẫn thẳng tắp như cũ.

      Trong chớp mắt, Tử Mộng Nhân cảm thấy thân ảnh kia khắc sâu vào lòng nàng.

      – Đồ ngốc!

      Tử Mộng Nhân kêu lên, Tử Đông Lai cũng buông tay ra, Tử Mộng Nhân vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trước mặt Sở Nam, lo lắng :

      – Đồ ngốc, ngươi chết? tốt quá, ngươi vẫn còn sống, là tốt.

      Bộ dạng của Sở Nam vô cùng chật vật, thế nhưng nụ cười mặt vẫn rực rỡ như ánh dương, khẽ giọng đáp:

      – Mộng Nhân, cám ơn ngươi.

      – Cám ơn ta làm gì? Đồ ngốc!

      Tử Mộng Nhân chuyện rất nhanh, cũng dừng lại chút nào, lại :

      – Ngươi phải bị hỏa diễm đốt đến phát điên chứ? Để ta xem xem có thiếu tay chân gì ….

      xong, Tử Mộng Nhân liền đưa tay sờ lên mặt Sở Nam, vỗ vai , sờ ngực , hành vi như vậy đối với nữ tử mà quả rất dị thường, thế nhưng, Tử Mộng Nhân lại hề phát giác ra.

      Sắc mặt Tử Đông Lai có chút hồ đồ, trong nội tâm cũng giống như đám người Lữ Dương Minh, đều gặp phải nghi vấn cực lớn:

      – Tiểu tử này, ngờ lại chết!

      Lữ Dương Minh biết vài chi tiết của Sở Nam trong lòng càng kinh ngạc hơn, thầm nghĩ:

      – Tiểu tử này quả nhiên là bảo vật, ngay cả ta cũng thể làm gì được hỏa diễm đó, vậy mà lại có thể sống sót, thể , lại lần nữa sáng tạo ra cái kỳ tích rồi.

      Có người vui mừng hiển nhiên cũng có người ưu sầu….

      Ví dụ như Đại trưởng lão, ví dụ như tính toán của Lăng Tiêu lại lần nữa thất bại, Lăng Tiêu thầm nghĩ:

      tại sao lại chết? tại sao có thể chết chứ? Cái này còn là thiên lý ? tại sao vẫn có thể bình yên vô được? Tại sao?

      Lại nhìn thấy Tử Mộng Nhân sờ mặt Sở Nam, Lăng Tiêu hận đến mức thể lập tức dùng Thanh Minh kiếm đâm chết đôi gian phu dâm phụ này.

      Lữ Dương Minh bước ra khỏi đám người, Tử Đông Lai cũng ho khan tiếng, Tử Mộng Nhân lúc này mới ý thức được bản thân ở trước mặt trưởng bối, làm ra động tác thân mật như vậy quả ổn, sắc mặt thoáng cái đỏ lên, đứng bên cạnh Sở Nam.

      Sở Nam biết mình có thể ở Thần Khí Phái đều là nhờ Lữ Dương Minh, cho nên vô cùng cung kính, chân thành gọi tiếng:

      – Sư phụ.

      Lữ Dương Minh mỉm cười gật đầu, ánh mắt lão vô cùng sắc bén, như muốn từ người Sở Nam nhìn ra vài manh mối, thế nhưng, lão lại thu hoạch được gì cả, Sở Nam đem Hỗn Nguyên Ban Chỉ và trọng kiếm trải qua dị biến cất vào trong nhẫn trữ vật, lúc này, hai tay của trống trơn, quần áo rách rưới.

      Sau phen dò xét, Lữ Dương Minh mới giới thiệu Sở Nam:

      – Chưởng môn nhân, đây chính là quan môn đệ tử mà ta thu nhận khi đường kiếm Huyền Kim, tên là Lâm Vân.

      – Lâm Vân, còn mau qua bái kiến chưởng môn nhân!

      – Bái kiến chưởng môn nhân.

      Sở Nam vội vàng cúi thấp người .

      – Đây là Đại trưởng lão.

      Lữ Dương Minh vừa xong, Đại trưởng lão :

      cần giới thiệu, chúng ta gặp nhau, lão Tam, ngươi quả là thu được tên hảo đồ đệ à.

      Lữ Dương Minh bế quan cho nên biết chuyện xảy ra ở đài luận bàn, Sở Nam trái lại khom người :

      – Đại trưởng lão, vài ngày trước tiểu tử biết ngài là Đại trưởng lão, có chút lỗ mãng.

      – Hừ!

      Đại trưởng lão trực tiếp hừ lạnh, hoàn toàn nể mặt Sở Nam.

      Sở Nam cũng cảm thấy khó chịu, chỉ làm những việc mà phải làm, người khác muốn thế nào mặc kệ bọn họ , Sở Nam dựa vào bọn họ, mà dựa vào chính bản thân .

      Lữ Dương Minh lại giới thiệu Nhị trưởng lão và số người khác, Sở Nam đều lấy lễ đối đãi với mọi người, đợi đến khi giới thiệu Lăng Tiêu Lăng Tiêu cuồng ngạo :

      – Lâm Vân, đừng quên trận chiến nửa năm sau!

      xong, Lăng Tiêu lập tức đưa miệng đến sát tai Sở Nam, thấp giọng :

      – Nửa năm sau chính là tử kỳ của ngươi!

      Sở Nam cười nhạt, lãnh đạm :

      – Ngươi đánh lại ta.

      – Ngươi!

      Lăng Tiêu vốn rất kiêu ngạo, thế mà kiêu ngạo của lại bị câu nhạt nhẽo của Sở Nam đả kích, đòn ra oai phủ đầu của thành công, ngược lại còn bị Sở Nam khích đến mức thẹn quá hóa giận, khẽ lẩm bẩm:

      – Thù này, ta nhất định báo!

      xong, Lăng Tiêu lập tức xoay người rời , mặc kệ đông đảo trưởng bối vẫn còn ở đây, Đại trưởng lão thấy vậy khẽ cau mày.

      Mọi người nhìn thấy Lăng Tiêu và Sở Nam giao phong khỏi bàn tán:

      – Lăng Tiêu chính là tuyệt thế thiên tài, tại sao lại ra những lời này? Chẳng lẽ chịu thua thiệt trong tay tên Lâm Vân này?

      Nghĩ vậy, những ánh mắt hướng về phía Sở Nam lại càng thêm tỉ mỉ hơn vài phần.

      Đám người Tử Đông Lai có lòng dạ để tâm đến chuyện của đám tiểu bối, quay về phía Sở Nam :

      – Lát nữa ngươi đến đại điện, ta có lời muốn hỏi ngươi.

      – Vâng, chưởng môn.

      – Chúng ta trước hết tiến vào xem.

      Đoàn người Tử Đông Lai giống như tên bắn, đồng loạt xông vào trong luyện khí phòng, sau đó tiến hành xem xét tình huống hỏa mạch dưới lòng đất.

      Ở bên ngoài, Tử Mộng Nhân mừng rỡ hỏi:

      – Đồ ngốc, trọng kiếm đâu rồi? Trọng kiếm thế nào rồi?

      Sở Nam lấy trọng kiếm ra cho Tử Mộng Nhân xem, Tử Mộng Nhân nhìn thấy khí chất trầm trọng và cổ xưa của trọng kiếm ánh mắt lập tức sáng rực, vui vẻ :

      – Đồ ngốc, trọng kiếm này nhìn thế nào cũng giống như thượng phẩm Pháp Khí, thể tưởng tượng được Luyện Khí Sư cấp ba như ta lại có thể luyện ra được thượng phẩm Pháp Khí, ta quả bội phục bản thân mình, ta lợi hại….

      – Có khi trọng kiếm này là cấp bậc Linh Khí, thậm chí vượt qua Linh Khí rồi….

      Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ, bởi vì sau quá trình vỡ tan trọng sinh lại được hỏa diễm bạch sắc thiêu đốt, hẳn thể tầm thường được.

      Nhin thấy bộ dạng vui vẻ của Tử Mộng Nhân, trong lòng Sở Nam cũng cảm thấy nhõm, đột nhiên lại hỏi:

      – Mộng Nhân, nửa năm sau, Thần Khí Phái phát sinh chuyện gì lớn sao?
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 85: Đại Hội Giao Lưu




      Sở Nam vẫn nhớ đến ước chiến nửa năm mà Đại trưởng lão đưa ra, có chút hoài nghi hỏi.

      Vì sao cứ nhất định phải là nửa năm? Chẳng lẽ nửa năm sau có thể khiến Lăng Tiêu đề thăng tầng, tuyệt đối có thực lực giết chết mình? Hoặc cũng có thể là cân nhắc mình là quan môn đệ tử của Lữ Dương Minh, muốn tìm lý do đường hoàng để giết người?

      Hoài nghi của Sở Nam quả phải là có lý, Tử Mộng Nhân nghe thấy nghi vấn của Sở Nam bật cười :

      – Đây…. Đúng là quên cho ngươi biết, nửa năm sau, Thần Khí Phái diễn ra hồi tỷ thí đại quy mô, chỉ có điều người tham gia phải dưới 25 tuổi, giống như ta mới có thể tham gia, ngươi cũng có thể….

      – Có phải Lăng Tiêu cũng có thể tham gia ?

      – Ừm, còn chưa đến 25 tuổi.

      – Lúc tỷ thí, sinh tử bất luận?

      Tử Mộng Nhân nghĩ chút rồi :

      – Bình thường mà sư môn huynh đệ cũng hạ sát thủ với nhau. Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, trận chiến mà họ Lăng ước chiến với ngươi nửa năm sau khẳng định là muốn nhân cơ hội lấy mạng ngươi, hơn nữa còn có đám người Đại trưởng lão tương trợ, mà ngươi chỉ là đệ tử vừa nhập môn lâu, cho dù có Tam gia gia giúp đỡ bọn cũng buông tha, có thể dùng lý do đao thương có mắt để che dấu, Tam gia gia cũng thể làm gì bọn được, quan trọng nhất là, ngươi chết…. Đại trưởng lão kia quả thực thủ đoạn độc ác, ta với phụ thân chút, để ông ấy ra lệnh cấm….

      Nghĩ đến vấn đề mấu chốt này, Tử Mộng Nhân liền muốn cho phụ thân, thế nhưng nàng vừa mới quay người lại quay trở lại, cười :

      – Đồ ngốc, cần phải sợ, họ Lăng kia dù sao cũng phải là đối thủ của ngươi, để cho muốn làm gì làm, nếu như muốn lấy mạng ngươi ngươi cũng cần lưu tình với làm gì.

      – Mộng Nhân, ngươi Lăng Tiêu có thể trong vòng nửa năm đột phá hay ?

      – Đột phá? có khả năng, khoảng cách giữa Đại Võ Sư đến Võ Tướng cũng phải đột phá đột phá, cho dù họ Lăng kia có là thiên tài nữa cũng vậy.

      Tử Mộng Nhân quả quyết , nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, ngập ngừng :

      – Chỉ có điều….

      – Chỉ có điều sao?

      Nếu như phục dược rất có thể đột phá, đặc biệt là Linh Dược Võ Tướng Đan. Thế nhưng đột phá dựa vào phục dược khiến tu vi sau này trở ngại, bọn nếu như vì muốn loại bỏ ngươi mà phục dược quả đáng.

      Sở Nam nghe thế trái lại cảm thấy yên tâm, thầm nghĩ:

      – Cho dù tăng đến cảnh giới Võ Tướng sao?

      – Đồ ngốc, ngươi đối với cấp bậc Võ Tướng trở lên có nắm chắc ?

      thắng ta được!

      – Sắc mặt của ngươi tại sao lại khó coi vậy?

      Sở Nam cười khổ :

      – Thanh trọng kiếm này hơn 2000 cân, ta bây giờ thể tùy tiện vung vẩy trọng kiếm giống như khúc gỗ được nữa rồi.

      – À….

      Tử Mộng Nhân chợt tỉnh ngộ, lại :

      – Đồ ngốc, nửa năm này ngươi cũng phải cố gắng lên, phải giác ngộ thêm vài lần….

      – Giác ngộ?

      Sở Nam nghi vấn hỏi.

      – Chính là kiếm thứ hai mà ngươi chém lên vách đá đó.

      Sở Nam chợt suy ngẫm, giác ngộ như vậy quả thực chỉ có thể ngộ mà thể cầu, chẳng lẽ muốn giác ngộ giác ngộ sao?

      Thế nhưng Tử Mộng Nhân lại để ý đến những điều này, chỉ :

      – Đến lúc đó, ngươi trong hồi tỷ thí năm sau này nhất định phải đạt được top 50.

      – Cái gì?

      – Top 50, được Thần Khí Phái ban thưởng, hoặc đan dược hoặc võ quyết, võ quyết hay pháp bảo gì đó…. Tất cả đều rất trân quý, cấp bậc càng cao ban thưởng càng nhiều, nếu như ngươi chiếm được hạng nhất chừng có thể vào Tàng Thư Các hoặc Tàng Bảo Các kiếm thứ thích hợp với ngươi, đương nhiên, ban thưởng hàng năm đều khác nhau. Ngoài ra, lọt vào top 50 ba tháng sau đó đại biểu Thần Khí Phái tham gia đại hội giao lưu của Bắc Tề Quốc năm mươi năm lần, đại hội giao lưu này chỉ cần là tông phái của Bắc Tề Quốc nhất định đều phải tham gia.

      – Đại hội giao lưu này rất quan trọng sao?

      – Đương nhiên là quan trọng rồi, những ban thưởng cần phải , đại hội giao lưu quan trọng nhất là phân chia thế lực của mỗi môn phái, Thần Khí Phái chính là tại trong đại hội giao lưu năm mươi năm trước giống như hoành tảo thiên quân, mới đạt đến tồn tại tiếp cận với Thiên Nhất Tông như hôm nay.

      Nghe thấy mấy chữ “Thiên Nhất Tông”, ánh mắt Sở Nam liền sáng rực lên, bỗng hỏi:

      – Đại hội giao lưu cử hành ở đâu?

      – Thiên Nhất Tông.

      – Đây chính là cơ hội để mình hiểu Thiên Nhất Tông.

      Sở Nam trong lòng thầm nhủ, Tử Mộng Nhân vẫn thao thao bất tuyệt về những chuyện liên quan đến đại hội giao lưu, sau đó bất đắc dĩ :

      – Những điều này đều là ta nghe bọn họ , ta cũng chưa từng xem qua, chỉ có điều, lần này nhất định phải lọt vào top 50, ra khỏi Thần Khí Phái, đến bên ngoài xông xáo phen! Đến lúc đó, ta phải làm hiệp nữ, ở đâu có chuyện bất bình Tử Mộng Nhân ta từ trời giáng xuống ra tay hiệp nghĩa.

      xong, Tử Mộng Nhân còn bày ra tư thế hiên ngang, lại hỏi Sở Nam:

      – Đồ ngốc, ngươi thấy tư thế của ta có giống nữ hiệp ?

      giống.

      – Cái gì?

      Tử Mộng Nhân nghe vậy lập tức giương nanh múa vuốt, Sở Nam thấy vậy vội vàng :

      giống hiệp nữ, mà căn bản chính là hiệp nữ.

      – Đồ ngốc, lời này của ngươi ta rất thích nghe.

      Tử Mộng Nhân cười tương, xong nàng lại vung quyền tung cước rút kiếm đánh vào trung, mà trong lòng Sở Nam lại vô cùng xấu hổ, thầm nhủ:

      – Ngươi muốn diệt trừ chuyện bất bình còn phải tự diệt bản thân hay sao?

      – Đồ ngốc, cố lên, đến lúc đó chúng ta cùng xông ra ngoài, xông pha chân trời xa xăm….

      Tử Mộng Nhân vỗ vỗ vai Sở Nam, sau đó ngồi xuống đất.

      – Cùng xông pha chân trời xa xăm?

      Sở Nam cũng ngồi xuống, trong lòng chợt nghĩ:

      – Chẳng biết lúc nào ta mới có thể về nhà.

      – Đồ ngốc, nhà của ngươi ở đâu?

      – Tại nơi rất xa.

      xong Sở Nam liền hỏi ngược lại:

      – Mộng Nhân, ngươi từ lớn lên tại Thần Khí Phái này à?

      – Đúng vậy, ta đáng thương, vừa ra đời ở tại Thần Khí Phái này….

      Tử Mộng Nhân lại thao thao bất tuyệt kể, mà vừa bắt đầu, nàng liền kể chuyện của bản thân, kể nàng trêu chọc người khác như thế nào, kể về những phiền não trong lòng mình, hồi hơi nghiêng đầu, ngủ thiếp , đầu của nàng vừa vặn tựa vai Sở Nam.

      Sở Nam nhìn thấy Tử Mộng Nhân nhếch miệng lên bật cười, lại nhìn bầu trời đêm, trong chốc lát cảm thấy phiền muộn, nhàng vác trọng kiếm lên lưng, sau đó bắt đầu tu luyện.

      Ở bên kia, Tử Đông Lai cùng những trưởng lão khác vẻ mặt có chút khẩn trương kiểm tra tỉ mỉ, bọn rốt cuộc xác định được hỏa mạch trong núi vẫn còn, hơn nữa Hỏa nguyên lực tại khu vực luyện khí lại càng dày đặc hơn, đối với việc luyện chế pháp bảo càng tốt hơn.

      Đây quả niềm vui ngoài ý muốn, đám người Tử Đông Lai vô cùng cao hứng, chừng Thần Khí Phái từ đây mà tiến thêm bước lớn.

      Đợi đến khi trời sáng, Tử Đông Lai để mọi người trở về nghỉ ngơi, còn bản thân lại cho người gọi Sở Nam đến đại điện chờ đợi.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 86: Hỏi Đáp Ở Đại Điện




      Trong đại điện sâm nghiêm, Tử Đông Lai ngồi tại phía .

      Sở Nam đứng ở phía dưới, Tử Mộng Nhân và Lữ Dương Minh cũng đứng ở bên cạnh.

      – Lâm Vân, ngươi và Lăng Tiêu xảy ra chuyện gì?

      Sở Nam còn chưa đáp Tử Mộng Nhân giành trước:

      – Là ta bảo tên ngốc lên đài luận bàn tỷ thí, họ Lăng kia thực lực đủ, học nghệ tinh, đánh lại tên ngốc, sau đó Đại trưởng lão đến, muốn giết tên ngốc….

      Tử Đông Lai càng nghe lông mày càng nhăn tít lại, đợi đến khi Tử Mộng Nhân xong Tử Đông Lai cũng đưa ra kết luận gì, ngược lại nghiêm khắc hỏi:

      – Tử Mộng Nhân, Lâm Vân, hai người các ngươi hãy đem chuyện xảy ra tại luyện khí phòng kể từ đầu tới đuôi, đem toàn bộ chi tiết ra lượt .

      Vẫn là Tử Mộng Nhân trả lời, đem toàn bộ quá trình luyện khí từ đầu đến cuối, Lữ Dương Minh và Tử Đông Lai nghe thấy Tử Mộng Nhân dùng những tài liệu kia để luyện chế gân xanh trán nhịn được hơi co giật, bọn đều những tài liệu này trân quý đến mức nào, thế nhưng Tử Mộng Nhân lại biết suy nghĩ mà sử dụng hết toàn bộ.

      – Xem ra tiểu Mộng Nhân hình như đối với tên tiểu tử kia có chút ý tứ.

      Trong lòng Lữ Dương Minh thầm nghĩ.

      – Sau khi ta bỏ khối hắc thạch biết tên vào trong Ly Nguyên Lô tiếng nổ ầm ầm lập tức phát ra, về sau còn phát sinh dị biến.

      Nghe thấy con vậy, Tử Đông Lai chợt hỏi:

      – Thanh trọng kiếm bị hủy sao?

      phải.

      Sở Nam rốt cuộc mới lên tiếng được câu.

      – Đem trọng kiếm ra đây, để xem có thể tra ra được gì hay ?

      Trong lòng Tử Đông Lai còn câu nhưng ra, đó là:

      – Ta trái lại muốn xem xem, lãng phí nhiều tài liệu trân quý như vậy, đến cùng luyện thành kiếm gì?

      Sở Nam đem trọng kiếm từ trong nhẫn trữ vật lấy ra, đưa cho Tử Đông Lai, trong khoảnh khắc Tử Đông Lai nhìn thấy trọng kiếm ánh mắt liền sáng ngời, đợi đến khi vừa tiếp lấy trọng kiếm, còn chưa đợi quan sát kỹ lưỡng sắc mặt thoáng cái trở nên đỏ bừng.

      Nguyên nhân sắc mặt Tử Đông Lai đột biến đương nhiên là bởi vì trọng kiếm quá nặng, Tử Đông Lai lại thể tại trước mặt đám người Sở Nam để lộ manh mối, bằng , nếu như chưởng môn nhân ngay cả thanh trọng kiếm cũng cầm nổi phải là mất mặt hay sao?

      Bởi vậy, Tử Đông Lai trước hết vận chuyển nguyên lực, dùng nguyên lực nâng trọng kiếm lên, mặt cũng lộ vẻ gì, trừng mắt nhìn con vài lượt, bởi vì vừa rồi lúc Tử Mộng Nhân kể chuyện dường như cố tình che giấu trọng lượng của trọng kiếm.

      Tử Mộng Nhân bật cười ha hả, :

      – Phụ thân, người cảm thấy trọng kiếm này thế nào?

      Tử Mộng Nhân cố tình đem chữ “Trọng” đặc biệt nhấn mạnh.

      Sở Nam cũng đứng bên nhịn cười, Tử Đông Lai nhìn kỹ Sở Nam thêm vài lượt, trong lòng khẽ lẩm bẩm:

      ngờ tên tiểu tử trước mặt lại là chân nhân bất lộ tướng, có thể dễ dàng thoải mái cầm hơn 2000 cân.

      Lữ Dương Minh lại để ý đến những điều này, toàn bộ tinh lực của lão đều đặt trọng kiếm, trong miệng ngừng tấm tắc khen ngợi:

      – Thanh kiếm này, ta dám chắc tuyệt đối là Linh Khí, hơn nữa phẩm chất cũng thấp, ngay cả ta cũng nhìn thấu nó.

      Nghe thế, Tử Mộng Nhân ở bên lại càng ngây dại, nàng quay đầu nhìn Sở Nam :

      – Đồ ngốc, ta luyện ra Linh Khí rồi sao?

      Chộp lấy cánh tay Lữ Dương Minh, nàng chợt hỏi:

      – Tam gia gia, người sao? Ta chỉ là Luyện Khí Sư cấp ba, làm sao có thể luyện ra Linh Khí được chứ?

      – Ta lừa gạt ngươi.

      Lữ Dương Minh mỉm cười an ủi :

      – Chỉ có điều ngươi cũng đừng quá cao hứng, phẩm chất thanh trọng kiếm này sở dĩ cao như vậy ta nghĩ là bởi vì công lao của khối hắc thạch kia cùng với hỏa diễm bạch sắc.

      ra là thế.

      Tử Mộng Nhân thoáng chút liền ỉu xìu, Lữ Dương Minh lại :

      – Tử Mộng Nhân, nếu như tính đến hai thứ này, ngươi ít nhất cũng có thể luyện chế ra được trung phẩm Pháp Khí, trải qua lần này, trình độ luyện khí của ngươi cách Luyện Khí Sư cấp bốn còn xa, vì vậy ngươi có lẽ nên cao hứng mới đúng.

      – Đúng vậy, ta nên cao hứng mới đúng.

      Tử Mộng Nhân lại nở nụ cười, Sở Nam trái lại có chút kìm được hơi sốt ruột, bởi vì mặc dù sắc mặt Tử Đông Lai khôi phục lại bình thường, nhưng từ sau khi tiếp lấy trọng kiếm lại lời nào cả.

      Lữ Dương Minh cuối cùng cũng chú ý đến khác thường của Tử Đông Lai, chợt hỏi:

      – Chưởng môn, người làm sao thế?

      Tử Đông Lai gì, chỉ đem trọng kiếm đưa đến trước mặt Lữ Dương Minh, Lữ Dương Minh vừa tiếp xúc với trọng kiếm sắc mặt cũng biến đổi, chỉ có điều tình huống vẫn ổn hơn so với Tử Đông Lai nhiều, Tử Đông Lai bật cười hai tiếng :

      – Lữ trưởng lão, người quả thu được hảo đồ nhi rồi.

      – Lâm Vân, ngươi cầm kiếm này có cảm thấy nặng ?

      – Bây giờ cảm thấy có chút nặng, thể vung vẩy tự nhiên, tin rằng lâu sau ta thích ứng được.

      Sở Nam thà đáp, Tử Đông Lai và Lữ Dương Minh nghe vậy lại càng kinh ngạc hơn.

      Sau khi kinh ngạc, Tử Đông Lai lại quát:

      – Thanh kiếm này do Mộng Nhân luyện chế cho ngươi, tất nhiên thuộc về ngươi, thế nhưng, những chuyện ta hỏi tiếp theo, hi vọng ngươi có thể thành trả lời.

      – Vâng, chưởng môn.

      – Ngươi tại sao lại trốn khỏi hỏa diễm bạch sắc?

      – Ta có pháp bảo có thể tị hỏa (tránh lửa).

      Nghe thế, Tử Đông Lai và Lữ Dương Minh liếc nhìn nhau, thầm nghĩ:

      – Có thể tránh được loại hỏa diễm lợi hại như vậy, biết pháp bảo này cấp bậc gì? Là Tông Khí? Hay là Thánh Khí trong truyền thuyết?

      Lữ Dương Minh chợt hỏi:

      – Có thể lấy pháp bảo ra cho chúng ta cùng nhìn được ? Chúng ta có ý tứ gì khác, cũng lấy làm của riêng, chỉ muốn nhìn chút mà thôi, ngươi nên biết, nghề của chúng ta vốn là luyện khí đấy.

      – Ta hiểu ý của sư phụ, nhưng mong chưởng môn và sư phụ thứ tội, đệ tử có nỗi khổ tâm thể lấy ra.

      Sở Nam đương nhiên lấy ra, vạn nhất bọn họ biết Hỗn Nguyên Ban Chỉ, đoán ra là thứ người sư phụ Ma Đạo Tử chuyện này lại càng phiền toái, mà bản thân cũng lâm vào nguy hiểm.

      Hai người Tử Đông Lai trong lòng thầm than tiếng, cũng đành tiếc nuối bỏ qua, Lữ Dương Minh đem trọng kiếm trả lại cho Sở Nam, Tử Đông Lai lại quay về phía Tử Mộng Nhân quát:

      – Tử Mộng Nhân, từ giờ trở , ngươi đến động Cương Phong, ở trong đó ba tháng.

      – Phụ thân, phải sao?

      Sắc mặt Tử Mộng Nhân có chút đau khổ .

      – Ngươi cái gì? Làm việc gì cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu đem tính tình của ngươi thu liễm lại sau Thần Khí Phái còn bị ngươi náo loạn đến mức nào chứ?

      , có gì hay ho chứ.

      Tử Mộng Nhân quệt miệng , sau đó lại thêm:

      – Đợi Thái gia gia trở về, ta cho người biết phụ thân khi dễ ta.

      Nghe như vậy, Tử Đông Lai lại cảm thấy đau đầu, nữ nhi của nếu xấu đến lúc đó chắc chắn khó trách khỏi nghe mắng chửi hồi.

      Sở Nam bỗng bước lên bước, :

      – Chưởng môn, ta gây ra chuyện này, ta nguyện thay Mộng Nhân chịu hình phạt ba tháng ở động Cương Phong.

      – Đồ ngốc.

      Tử Mộng Nhân nghe vậy giật mình.

      Trong lòng Tử Đông Lai thầm khen ngợi, liền :

      – Ngươi ngờ cũng là nam nhân, dám làm dám chịu.

      Chợt đổi giọng nghiêm khắc:

      – Lâm Vân, ngươi cũng phải chịu hình phạt ba tháng đó.

      – Vâng, chưởng môn. Ba tháng hình phạt của Mộng Nhân ta cũng gánh thay nàng….

      – Đồ ngốc, ngươi đúng là đồ ngốc mà, ngươi theo ta ta còn đơn nữa rồi.

      Tử Mộng Nhân xong liền khoác lấy tay Sở Nam, muốn xoay người bỏ ra ngoài, Tử Đông Lai nghe thấy Sở Nam gọi Mộng Nhân mà con lại phản đối hay tức giận, ngược lại nhìn tình huống này trong đầu bỗng lóe lên suy nghĩ.

      – Lâm Vân, ta có lời muốn với mình ngươi.

      – Ta cũng muốn nghe.

      Tử Mộng Nhân cố chấp .

      Tử Đông Lai lạnh nhạt :

      – Lữ trưởng lão, người trước hết hãy dẫn ái nữ ra ngoài .

      Lữ Dương Minh gật đầu nhè , dường như biết Tử Đông Lai muốn gì, vì vậy hô tiếng:

      – Tiểu Mộng Nhân à, bảo kiếm ngươi muốn luyện chế, ta luyện chế xong rồi.

      – Dựa vào cái gì mà ta thể nghe chứ?

      Tử Mộng Nhân còn , lần này Tử Đông Lai trừng mắt cái, Lữ Dương Minh lập tức mạnh mẽ kéo Tử Mộng Nhân ra ngoài, lúc Tử Mộng Nhân ra khỏi cửa còn lớn tiếng gọi:

      – Đồ ngốc, ta ở bên ngoài đợi ngươi, nếu như ông ấy khi dễ ngươi ngươi hãy hô lớn tiếng, ta đến cứu ngươi.

      – Cỡ ngươi chỉ cần hai chiêu, còn cứu người?

      Lữ Dương Minh có chút dở khóc dở cười .

      Trong đại điện lúc này chỉ còn lại Tử Đông Lai và Sở Nam, Tử Đông Lai lạnh lùng :

      – Biết tại sao ta lưu mình ngươi ở lại ?

      – Kính xin chưởng môn chỉ dạy.

      Sở Nam kiêu ngạo cũng siểm nịnh đáp.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 87: Động Cương Phong




      – Kính xin chưởng môn chỉ dạy.

      Tử Đông Lai nghe thấy lời kiêu ngạo, siểm nịnh này trong lòng khỏi coi trọng Sở Nam hơn vài phần, thế nhưng thanh lại càng lạnh lùng nghiêm nghị:

      – Lâm Vân, mặc kệ vì lý do gì, về sau hãy tránh xa nữ nhi của ta chút.

      – Vì sao?

      – Tử Mộng Nhân chính là vị hôn thê của Lăng Tiêu, cho nên ngươi thể có tâm tư gì với nó, càng thể nảy sinh tình cảm, quan trọng nhất đó là ngươi được khiến nó có tình cảm với ngươi.

      – Ta và Mộng Nhân chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi.

      – Bằng hữu bình thường? Mộng Nhân từ đến lớn có bao giờ đối đãi với ngươi khác giống như ngươi? Nó dễ dàng để nam nhân khác gọi nó là Mộng Nhân, hơn nữa, nó lại vì ngươi mà luyện chế trọng kiếm, tốn hao nhiều tài liệu trân quý như vậy cũng làm gì, nó thậm chí ngay cả tính mạng cũng cần, Lâm Vân, ngươi cho rằng đây chỉ là bằng hữu bình thường thôi sao?

      – Ta có ý gì khác với Mộng Nhân, Mộng Nhân có ân như vậy, ta nhất định báo đáp.

      Tử Đông Lai thở dài tiếng rồi :

      – Như vậy tốt, Lâm Vân, vừa rồi ta chỉ làm tròn bổn phận của người cha chuyện với ngươi, hi vọng ngươi có thể hiểu được nỗi khổ tâm của người làm cha như ta, ta chỉ muốn cho con mình được hành phúc.

      Sở Nam thoáng suy nghĩ chút rồi :

      – Chưởng môn biết cuộc sống mà Mộng Nhân thực mong muốn ?

      Ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc của Tử Đông Lai xẹt qua người Sở Nam, khiến trong lòng Sở Nam bỗng nhiên có cảm giác tim đập mạnh, nhưng Sở Nam lại cúi đầu xuống, người cũng cúi, cùng đối mặt với Tử Đông Lai, cố chống đỡ lại uy thế từ địa vị.

      – Lâm Vân, bây giờ ta lấy tư cách là chưởng môn, ra lệnh cho ngươi, được phép nảy sinh cảm tình với Tử Mộng Nhân.

      Tử Đông Lai ngờ rằng Sở Nam lại dám cùng đối kháng lại với , thanh càng trở nên lạnh lẽo giống như hàn băng, mang theo chút tình cảm nào:

      – Nếu như để ta phát ra, cho dù ngươi có là quan môn đệ tử của Lữ trưởng lão ta cũng nhất định giết ngươi.

      Sở Nam trầm mặc, đối với Tử Mộng Nhân hề có tình cảm gì, ban đầu kính nhi viễn chi (chỉ dám đứng từ xa mà nhìn), về sau có hảo cảm, tiếp đó là chịu ân huệ, những lời vừa rồi đều là do Sở Nam đứng vị trí bằng hữu mà , thế nhưng tác phong bá đạo của Tử Đông Lai lúc này lại khiến Sở Nam vô cùng ghét.

      – Nhớ những lời ta vừa , bây giờ động Cương Phong, chịu hình phạt cương phong trong ba tháng.

      Tử Đông Lai xong quay người phất tay áo bỏ , Sở Nam nhìn thân ảnh rời hơi cau mày, sau đó ra ngoài đại điện, Tử Mộng Nhân vừa thấy Sở Nam ra vội vàng hỏi:

      – Đồ ngốc, cha ta có khi dễ ngươi ? Nếu ông ta khi dễ ngươi ngươi hãy cho ta biết….

      Khóe miệng Sở Nam nhếch lên nụ cười, sau đó khẽ lắc đầu.

      – Vậy ông ấy gì? Còn mau cho ta nghe?

      – Chưởng môn bảo ta cố lên, cố giành thành tích tốt trong đợt tỷ thí nửa năm sau.

      Sở Nam vội tìm cái lý do, Lữ Dương Minh ở bên cạnh thầm khen ngợi câu, sau đó lấy ra quyển sách cổ xưa, đưa cho Sở Nam rồi :

      – Với tư cách là sư phụ của ngươi, ta vốn nên tự mình dạy bảo ngươi, nhưng bởi vì bế quan, nên cũng có thời gian. Bây giờ, ngươi lại phải động Cương Phong, mà ta cũng phải tiếp tục bế quan, tiếp tục tham ngộ, còn thời gian để chỉ dạy ngươi, đây chính là Thiên Công Luyện Khí, ngươi hãy cầm lấy tự mình nghiên cứu, bên trong có pháp quyết luyện khí, còn có những tâm đắc của ta nữa.

      – Tạ ơn sư phụ.

      Sở Nam vội vàng khom người tiếp nhận.

      Lữ Dương Minh lúc này lại dặn dò thêm:

      – Lúc này đừng có gây họa nữa, chuyện tại luyện khí phòng may là tổn thất gì, ngược lại còn trong họa có phúc, bằng cũng phải chỉ kết quả nhàng như vậy đâu. Vì thế nên để tái xảy ra tình như vậy nữa, nếu xảy ra lần nữa ta cũng cứu được ngươi.

      xong Lữ Dương Minh lại đưa đến hai quyển sách rồi :

      – Đây chính là võ quyết Huyền cấp thượng phẩm Hỏa thuộc tính và vũ kỹ tương ứng, ngươi hãy cầm lấy mà tu luyện, trận tỷ thí nửa năm sau cũng đừng khiến ta mất mặt.

      , sư phụ.

      Sở Nam biết võ quyết này đối với chẳng khác gì gân gà (*), thế nhưng vẫn cung kính nhận lấy.

      (*) Nhìn có vẻ tốt, nhưng chỉ là đồ bỏ.

      – Động Cương Phong mặc dù rất khổ cực, nhưng cũng là nơi ma luyện con người.

      Lữ Dương Minh xong phất phất tay áo, có chút cảm khái :

      ….

      Tử Mộng Nhân nghe thấy hai chữ này vội vào kéo lấy tay Sở Nam bỏ chạy, bộ dạng vô cùng cao hứng, giống như phải nàng chịu hình mà là du sơn ngoạn thủy vậy, Sở Nam lại nghĩ đến những lời của Tử Đông Lai thân hình hơi khựng lại, Tử Mộng Nhân phát giác có chuyện gì đó, liền hỏi:

      – Đồ ngốc, sao thế?

      Sở Nam nghĩ xem phải trả lời như thế nào trong đầu lại lên hình ảnh của sư phụ Ma Đạo Tử, chợt nhớ đến câu : “Luôn hành động theo tính cách, dựa vào bản thân mà hành , ta chính là ta.”

      Sau đó những phiền não trong lòng cũng theo đó mà phiêu tán, thầm nghĩ:

      – Con đường của võ giả phải dựa vào tâm của bản thân, nếu như chỉ bởi vì mấy câu mà thanh đổi tâm của bản thân con đường nghịch thiên sau này làm sao mà bước tiếp? Bất luận người khác ta vẫn là ta.

      Khúc mắc được giải quyết, vẻ u sầu trán Sở Nam cũng biến mất, cười với Tử Mộng Nhân rồi đáp:

      có gì, ta nghĩ động Cương Phong biết đến cùng là nơi như thế nào?

      nhanh chút, đến rồi biết.

      Tử Mộng Nhân kéo lấy cánh tay của Sở Nam, càng chạy nhanh hơn.

      Thần Khí Phái quả nhiên rộng lớn, hai người dùng tốc độ nhanh nhất để chạy, chạy hơn nửa canh giờ mới đến, vách đá phía tây bên trong động Cương Phong vô cùng lớn, năm bốn mùa đều có gió lùa vào.

      – Đồ ngốc, đến rồi.

      thanh vốn hoạt bát như chim sẻ của Tử Mộng Nhân bây giờ trở nên hơi chút sầu khổ, chợt than:

      – Ở trong động Cương Phong này ba tháng, da của ta chắc chắn bị thô ráp ít, cha là đáng ghét.

      Sở Nam im lặng, lúc này hề quan tâm đến nỗi khổ của hình pháp hay là làn da và dung mạo của bản thân.

      Lời của Tử Mộng Nhân vừa dứt liền có thanh già nua truyền đến:

      – Tiểu Mộng Nhân, ngươi lâu đến đây, lần này lại gây ra tại họa gì đấy?

      – Hàn gia gia, lần này ta cũng gây họa gì, là phụ thân đạo lý.

      Tử Mộng Nhân quệt miệng , Sở Nam vừa ngẩng đầu nhìn lên liền trông thấy lão nhân tóc trắng xóa, giống như gốc cây khô gần đất xa trời, thế nhưng trực giác mách bảo với Sở Nam rằng lão nhân này tuyệt đối đơn giản.

      Lão nhân tóc trắng vừa nghe thấy lời này của Tử Mộng Nhân mặt lộ ra nụ cười hiền từ, Tử Mộng Nhân lại :

      – Hàn gia gia, đây chính là tên ngốc, cũng theo ta đến đây chịu hình đấy.

      Ánh mắt của lão nhân tóc trắng lại dời lên người Sở Nam, trong mắt lóe lên đạo tinh quang, giống như cây khô gặp mùa xuân, tinh quang chỉ trong chốc lát liền mất còn thấy đâu nữa, mà trong nội tâm Sở Nam lại dường như bị đạo tinh quang này nhìn thấu vậy, cảm giác tim đập thình thịch so với Tử Đông Lai đem đến lúc trước còn mạnh hơn nhiều.

      – Vậy các ngươi hãy ở tầng thứ nhất .

      – Cám ơn Hàn gia gia.

      Tử Mộng Nhân vội kéo lấy cánh tay Sở Nam, chạy vào bên trong, lúc này Sở Nam mới phát trong động Cương Phong chỉ có cái động mà có đến hơn trăm cái động, còn được chia ra làm năm tầng, mỗi tầng có vài chục cái động.

      Tử Mộng Nhân nhìn thấy Sở Nam dừng bước, lại nhìn động Cương Phong rồi cười hỏi:

      – Đồ ngốc, ngươi sợ sao?

      Sở Nam cười đáp:

      – Đây chính là thứ ta cần!

      – Ồ?

      – Mộng Nhân, ở nơi này, gió ở đâu là mạnh nhất?
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 88: Tu Luyện Trong Động Cương Phong




      – Mộng Nhân, ở trong này, gió ở đâu là lợi hại nhất?

      Lúc Sở Nam hỏi vấn đề này mặt lóe lên thần thái tự tin, Tử Mộng Nhân có chút ngây người nhìn tên ngốc, khẽ lắc đầu, trong lòng thầm mắng câu rồi :

      – Đương nhiên là tầng sáu rồi!

      – Tầng thứ sáu? Tại sao ta chỉ thấy có năm tầng?

      Sở Nam nghi hoặc hỏi.

      – Tầng thứ sáu chỉ có động, mà cương phong ở động đó rất mạnh, thậm chí có thể xé rách cả đá. Đồ ngốc, ngươi đừng có với ta là ngươi muốn lên tầng sáu nha, nào, ta dẫn ngươi đến nơi có cương phong yếu nhất, chúng ta ở trong đó chừng ba tháng. Trong động Cương Phong này, ở mỗi tầng, cương phong ở chính giữa là lợi hại nhất….

      Sở Nam cũng muốn thử uy lực của cương phong chút, liền tùy ý để Tử Mộng Nhân dẫn đến cái hang ở tầng thứ nhất, vừa mới bước vào, Tử Mộng Nhân liền lấy ra pháp bảo, ngăn cản cương phong lại, bảo hộ da thịt trắng như tuyết của nàng.

      Mà Sở Nam lại tùy ý để cương phong thổi lên người, cương phong này thổi vào giống như đao cắt, đáng tiếc đối với Sở Nam mà chưa đủ độ sắc bén, Sở Nam chỉ dựa vào lực lượng cơ thể có thể chịu được thống khổ của cương phong.

      – Đồ ngốc, nhanh lấy pháp bảo kia của ngươi ra , những thứ cương phong này thể gây thương tổn đến ngươi được.

      Tử Mộng Nhân quan tâm , vừa quay qua nhìn Sở Nam liền thấy đứng chỗ, tùy ý để cương phong vây quanh người.

      – Đồ ngốc, ngươi….

      Tử Mộng Nhân lại lần nữa kinh ngạc, Sở Nam liền mở miệng hỏi:

      – Mộng Nhân, những cương phong này hình thành như thế nào?

      – Ta cũng lắm, cương phong này là do tự nhiên tạo thành.

      Sở Nam khẽ nhắm mắt cảm thụ chút, rồi với Tử Mộng Nhân:

      – Mộng Nhân, ta đến tầng hai thử xem.

      – Tầng hai? Đồ ngốc, ngươi bị ngớ ngẩn à?

      phải, để ta cho ngươi biết bí mật.

      Sở Nam vừa xong Tử Mộng Nhân liền tiến lại, mặt tràn đầy vẻ tò mò, Sở Nam cũng thấp giọng :

      – Công pháp mà ta tu luyện chính là tu luyện tại những nơi gian nan khổ cực nhất, điều kiện càng gian khổ ta lại tu luyện càng nhanh.

      sao?

      – Đương nhiên là , hơn nữa, chừng còn có thể giác ngộ.

      mặt Tử Mộng Nhân có chút vẻ khó coi, nàng tất nhiên là hi vọng Sở Nam ở đây với nàng, thế nhưng nàng cũng muốn Sở Nam giác ngộ. Sau vài phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tử Mộng Nhân mới :

      – Đồ ngốc, vậy ngươi lên tầng hai , hãy nhớ, nếu chịu nổi nhanh xuống nha.

      – Ừ, vậy ngươi nên….

      – Được rồi, đừng lo cho ta, ta thuận tiện nghiên cứu thanh kiếm mà Tam gia gia luyện chế cho ta chút.

      Tử Mộng Nhân ra vẻ tự nhiên thoải mái, Sở Nam nghe vậy liền về phía tầng thứ hai, đợi đến khi thân ảnh của Sở Nam rời xa, Tử Mộng Nhân mới thầm mắng câu:

      – Đồ ngốc.

      Sở Nam vào tầng thứ hai, tìm cái động ở giữa nhất, cương phong tại tầng thứ hai này quả nhiên sắc bén hơn ít, có thể xé rách làn da của Sở Nam, lưu lại người vết máu, thế nhưng loại sắc bén này vẫn đạt đếu cầu của Sở Nam.

      Vô cùng kiên quyết, Sở Nam lại quay đầu về phía tầng ba.

      Lúc này, có đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào , lúc thấy về phía tầng thứ hai ánh mắt đục ngầu mới thoáng lên cái rồi ngay lập tức khôi phục lại bình tĩnh, đợi đến khi Sở Nam đến tầng thứ ba ánh mắt kia lập tức tập trung lên thân ảnh của Sở Nam.

      Tại tầng ba, Sở Nam vừa vào cương phong bao phủ lấy , cương phong chỉ càn quét bừa bãi bên ngoài thân thể , mà còn theo đường miệng, mắt, mũi, lỗ tai, thậm chí là theo lỗ chân lông chui vào trong cơ thể , cương phong vừa vào trong người lập tức khiến mỗi bước của Sở Nam trở nên vô cùng khó khăn.

      – Cương phong lợi hại.

      Sở Nam trong miệng khen ngợi câu, chợt nở nụ cười, cũng thôi động nguyên lực chống đỡ, lê từng bước chân về phía cửa động, đem trọng kiếm cắm ở phía sau lưng, chịu đựng đau nhức kịch liệt mà tu luyện.

      – Kẻ này là kiên nghị!

      Trong chỗ tối, ánh mắt chăm chú theo dõi nhịn được khen câu.

      o0o

      Thần Khí Phái là nơi mà linh khí đặc biệt sung túc, Lăng Tiêu khoanh chân ngồi, thế nhưng lại tĩnh thần tu luyện, trái lại lẩm bẩm :

      – Tên đáng chết kia đến động Cương Phong, chịu đựng cương phong trong ba tháng, nhất định sức cùng lực kiệt, thể tu luyện. Mà ta lại có Võ Tướng Đan, còn có Thanh Minh kiếm nữa, trận tỷ thí nửa năm sau ta thắng chắc rồi, ta nhất định phải giẫm lên thi thể của , đứng tại nơi cao nhất!

      Lăng Tiêu tràn đầy tự tin, nào biết rằng đối với Sở Nam nơi mà chịu hình lại chính là nơi tu luyện vô cùng tốt.

      o0o

      Tu luyện kể ngày tháng, tháng sau, Sở Nam mở mắt ra, y phục người sớm bị xé rách nát bấy, người cũng chằng chịt vết thương, tìm thấy nơi lành lặn nào.

      Thế nhưng Sở Nam lại nở nụ cười, bởi vì trong tháng thống khổ này, thu hoạch được cực lớn, mặc dù vết thương chằng chịt, thế nhưng còn giống như lúc Sở Nam vừa mới tiến vào, cương phong vừa cắt ra máu tươi vết sẹo cũng qua ma luyện mà biến thành vết thương, kết thành sẹo, tin rằng đợi đến khi vết sẹo chìm xuống làn da của Sở Nam chắc chắn trở nên đổi mới.

      Lúc này, cương phong ở tầng ba đối với Sở Nam mà chỉ giống như gió xuân thổi vào mặt vậy, Sở Nam lập tức đứng dậy về phía tầng thứ tư.

      – Ồ?

      Chủ nhân của cặp mắt ở trong bóng tối kinh ngạc ồ lên tiếng, khẽ lẩm bẩm:

      – Tiểu tử này tu luyện ở đây sao? Lợi dụng cương phong để tu luyện, thân thể mạnh mẽ, đúng là tiểu tử thú vị, cương phong ở tầng thứ tư tương đương với công kích Kim nguyên lực của trung cấp Võ Tướng rồi, có thể kiên trì được đây?

      Động Cương Phong, tại ở giữa tầng thứ tư, cương phong ở đây so với tầng ba mặc dù chỉ chênh lệch tầng, nhưng uy lực lại lớn hơn gấp mười lần, mới vừa vào động, vết sẹo dày đặc trong nháy mắt lại vỡ ra, hơn nữa còn phá da phá thịt, để lộ cả xương cốt.

      Sở Nam dám xem thường, muốn kích phát Thổ nguyên lực để phòng ngự, thế nhưng nguyên lực trước kia vốn nghe lời lại lần nữa chịu theo điều khiển của , Sở Nam quả thực bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ nếu ngày đó khi bị hỏa diễm bạch sắc vây quanh, nguyên lực trong cơ thể lại chịu điều khiển của mình hẳn bản thân bị chết oan uổng rồi.

      Mặc dù nguyên lực nghe theo điều khiển, thế nhưng Sở Nam cũng chịu từ bỏ, liền rút ra trọng kiếm, dùng trọng kiếm ngăn cản cương phong. Sở Nam vẫn còn chưa thích ứng được với trọng kiếm 2000 cân, thể vung vẩy tự nhiên được, mà cương phong nơi nào cũng có, Sở Nam chỉ có thể ngăn trở tại những bộ vị trọng yếu nhất, trọng kiếm này sau khi luyện chế ngoài ý muốn cũng giống như chủ nhân vậy, là quái vật, cương phong sắc bén như vậy lại thể lưu lại trọng kiếm chút dấu vết nào.

      Cứ như vậy, Sở Nam bắt đầu tiến hành so đấu với cương phong hề biết mệt mỏi, chịu đựng thống khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng được. Thế nhưng Sở Nam cũng càng lúc càng thêm thích ứng và thuần thục đối với việc nắm giữ trọng kiếm. Sau ba ngày, Sở Nam lại bước về phía trước bước.

      Mặc dù chỉ là bước, thế nhưng lại vô cùng gian khổ đối với Sở Nam.

      – Còn lại hai tháng nữa, ta nhất định phải đến được cửa động.

      Sở Nam lập tức đặt ra mục tiêu cho chính bản thân mình.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :