Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 79: Tụ Hỏa Trận, Ly Nguyên Lô




      Hỏa diễm cháy hừng hực, Tử Mộng Nhân lại lấy ra đống nguyên thạch, dựa theo trận hình mà sắp xếp, bên vừa sắp xếp, bên Tử Mộng Nhân vừa giới thiệu:

      – Đây chính là Tụ Hỏa trận, có thể làm tăng phẩm cấp của hỏa diễm, nếu như Luyện Khí Sư có thể phóng ra Chân Lan chi hỏa khi ở trong Tụ Hỏa trận này, hỏa diễm trở thành Tam Vị Chân Hỏa, nếu như là Tam Vị Chân Hỏa, thông qua Tụ Hỏa trận trở thành Chân Dương Chân Hỏa, hỏa diễm phẩm chất càng cao càng tiêu hao nhiều nguyên thạch….

      Lúc Tử Mộng Nhân đến luyện khí hoàn toàn còn bộ dáng tiểu ma nữ như bình thường, vẻ mặt đầy chăm chú, đều nữ nhân lúc nghiêm túc là dễ nhìn nhất, quả là rất có hương vị, Sở Nam lúc này mới hiểu được sâu sắc những lời này, lại nhìn Tử Mộng Nhân, cảm thấy vô cùng thú vị.

      – Nếu như để sư phụ Phong lão đầu đến đây, phóng ra Tịch Diệt chi hỏa, lại thông qua Tụ Hỏa trận, biết trở thành loại hỏa diễm gì?

      Nghĩ vậy, Sở Nam liền hỏi:

      – Nếu như phóng ra Tịch Diệt chi hỏa sao?

      Tử Mộng Nhân sững sờ, lát sau cười :

      – Tụ Hỏa trận này cũng có chỗ thiếu sót, nếu như phóng ra Tịch Diệt chi hỏa Tụ Hỏa trận có hiệu quả gì, nhiều nhất chỉ có thể khiến cho Tịch Diệt chi hỏa tinh thuần hơn chút, thể biến thành Phần Thiên chi hỏa được. Phần Thiên chi hỏa rất lâu rồi chưa từng thấy, Tam gia gia cũng chỉ là Tịch Diệt chi hỏa sơ cấp. ra Tụ Hỏa trận chỉ có sử dụng trong Thần Khí Phái mới có hiệu quả ràng, bởi vì khu vực luyện khí này nằm sâu trong lòng đất, chứa hỏa mạch. Cũng bởi vì hỏa mạch này cho nên mới luyện chế được nhiều pháp bảo có phẩm chất cao, Thần Khí Phái mới có thể uy danh thiên hạ được.

      – Hỏa mạch? Khó trách cảm thấy Hỏa nguyên lực này so với những nơi khác còn muốn dày đặc hơn nhiều.

      Sở Nam lúc vừa vào trong phòng cảm nhận được, hơn nữa thầm tu luyện, chỉ có điều với tu vi của Tử Mộng Nhân phát giác ra mà thôi.

      – Được rồi, Tụ Hỏa trận bày xong, đồ ngốc, đưa trọng kiếm cho ta.

      Tử Mộng Nhân hướng về phía Sở Nam chìa tay ra, Sở Nam liền lấy ra trọng kiếm, muốn đặt lên tay nàng lại chợt hỏi:

      – Mộng Nhân, ngươi nâng được trọng kiếm này chứ?

      – Đúng rồi, quên mất ngươi là tên biến thái.

      Tử Mộng Nhân thè lưỡi :

      – Tự ngươi đem tọng kiếm bỏ vào trong Ly Nguyên luyện khí lô .

      xong, Tử Mộng Nhân liền khoanh chân ngồi xuống, Sở Nam còn chưa kịp đem trọng kiếm bỏ vào trong lô liền cảm thấy kỳ quái, trọng kiếm còn cách Ly Nguyên luyện khí lô chừng mét trọng kiếm 1600 cân tự lơ lửng rồi.

      – Được rồi, đồ ngốc, tránh ra.

      Tử Mộng Nhân xong liền bắt đầu bắt thủ quyết, màu sắc của hỏa diễm cũng dần thay đổi, vốn là vàng nhạt, sau đó trở thành màu cam, ngay sau đó lại trở thanh hỏa hồng chói mắt, cuối cùng hỏa diễm lại thay đổi trở thành màu tím, thế nhưng máu tím lại hơi có phần chuyển sang màu đen.

      Nhìn thấy tình huống này, Sở Nam liền biết loại hỏa diễm mà Tử Mộng Nhân điều khiển chính là Tam Vị Chân Hỏa đỉnh phong, cũng sắp đột phá đến Cực Dương Chân Hỏa rồi.

      Hỏa diễm tử sắc đem trọng kiếm vây quanh, nhưng trọng kiếm lại hề có dấu hiệu bị nóng chảy, ánh mắt Tử Mộng Nhân lập tức tràn đầy nghi hoặc :

      – Tại sao lại nóng chảy chứ?

      Sau đó lại quay về phía Sở Nam hỏi:

      – Đồ ngốc, trọng kiếm của ngươi là dùng loại hỏa diễm gì luyện chế thành?

      Sở Nam có chút xấu hổ :

      – Là Tịch Diệt chi hỏa!

      – Tịch Diệt chi hỏa?

      Tử Mộng Nhân trợn mắt nhìn Sở Nam, lại :

      – Đồ ngốc, sao ngươi sớm?

      – Ta nghĩ ngươi biết rồi!

      – Cũng phải kiếm của ta, ta làm sao biết được.

      Tử Mộng Nhân xong trong lòng lại thầm nghĩ:

      – Đúng rồi, Tử Tranh Nguyệt Kiếm của tên họ Lăng kia bị trọng kiếm đánh nát, trọng kiếm này khẳng định đơn giản, chỉ có điều…. Tịch Diệt chi hỏa? Tại Bắc Tề Quốc này cũng chỉ có vài người là có thể phóng ra được Tịch Diệt chi hỏa mà thôi, ngay cả Võ Vương cũng chưa chắc có thể phóng ra được Tịch Diệt chi hỏa, hỏa diễm này quan trọng như vậy, là ai thay tên ngốc này luyện trọng kiếm chứ?

      Ý nghĩ này chợt lóe lên, Tử Mộng Nhân lại càng tập trung vào luyện khí, Sở Nam có chút tâm thần bất định hỏi thăm:

      – Mộng Nhân, bây giờ thể luyện chế được trọng kiếm phải ?

      Tử Mộng Nhân nghĩ chút, cố ý cười :

      – Thông qua Tụ Hỏa trận hỏa diễm mới chỉ là Cực Dương Chân Hỏa, làm sao có thể luyện hóa được chứ?

      Sở Nam nhướn mày lên, rồi :

      – Có lẽ ta có biện pháp.

      – Ngươi có biện pháp?

      Tử Mộng Nhân kinh ngạc hỏi:

      – Ngươi có biện pháp gì?

      – Ngươi trước hết dùng Cực Dương Chân Hỏa tôi luyện ta, sau đó ta lại phóng ra hỏa diễm, thông qua Tụ Hỏa trận có thể phát ra Tịch Diệt chi hỏa.

      Nghe Sở Nam như vậy, Tử Mộng Nhân lại càng sững sờ, sau đó bật cười :

      – Đồ ngốc, ý của ngươi là dùng Cực Dương Chân Hỏa thiêu ngươi? Như vậy còn đốt ngươi thành tro bụi mới là lạ, hơn nữa ngươi phóng ra hỏa diễm kiểu gì? Ngươi phải có Hỏa thuộc tính mới được, ngươi là Kim Thổ song thuộc tính, làm sao có thể có Hỏa thuộc tính?

      Tử Mộng Nhân cho rằng Sở Nam những lời viễn vông, Sở Nam muốn giải thích Tử Mộng Nhân nhìn ra tâm tư của , còn bồi thêm:

      – Lại , cho dù ngươi có Hỏa thuộc tính, ngươi có thể phóng ra Cực Dương Chân Hỏa cũng thể để ngươi luyện hóa được, bởi vì Tam gia gia còn chưa dạy ngươi pháp quyết luyện khí và luyện khí thuật chuyên môn, pháp quyết này từ lúc nóng chảy bắt đầu vận hành cho đến khi thành hình, rồi tôi luyện cho đến khi hoàn thành đều thể thiếu.

      – Vậy phải làm thế nào?

      Sở Nam nhíu mày hỏi.

      Tử Mộng Nhân “phì” tiếng bật cười :

      – Đồ ngốc, xem như ngươi vận khí tốt, ta còn có Xúc Dung phấn, thứ này rất trân quý, có lẽ đem thanh trọng kiếm này của ngươi luyện hóa ta cũng còn.

      Tử Mộng Nhân nuối tiếc , nhưng lại chút do dự lấy Xúc Dung phấn bỏ vào trong luyện khí lô.

      Quả nhiên có hiệu quả, tọng kiếm bắt đầu nóng chảy, chỉ có điều tốc độ nóng chảy rất chậm, khuôn mặt Tử Mộng Nhân lúc này đỏ bừng, trong lòng thầm nhủ:

      – Cứ tiếp tục tình hình như vậy, chỉ e đến khi nguyên lực của ta cạn sạch cũng nung chảy xong trọng kiếm này. Cũng may là ta vẫn còn Hồi Nguyên Đan.

      Thầm thở dài tiếng, Tử Mộng Nhân lại lẩm bẩm:

      – Lần này vì tên ngốc mà luyện kiếm, đúng là thiệt thòi, tổn hao nhiều tài liệu trân quý còn chưa , ta lại còn lao lực hồi, sau này phải bắt tên ngốc bồi thường mới được.

      Tử Mộng Nhân nung chảy trọng kiếm, trong đầu nổi lên rất nhiều ý niệm, ngừng nghĩ với tu vi Luyện Khí Sư cấp ba của nàng, nếu như luyện hỏng trọng kiếm phải làm sao đây?

      Cùng lúc đó, trong lòng Sở Nam cũng đầy cảm thán, thầm nghĩ:

      – Nàng luyện chế trọng kiếm cho ta, đại ân đại đức này nhất định phải báo đáp.

      Sở Nam khoanh chân ngồi bên cạnh Ly Nguyên Lô, tu luyện Hỏa nguyên lực trong Nghịch Càn Khôn, dùng Hỏa nguyên lực tôi luyện thân thể, đồng thời tàng trữ. Cũng đồng thời chú ý đến Tử Mộng Nhân, là sợ nàng xảy ra chuyện gì, hai là xem nàng luyện khí như thế nào, bởi vì thủ pháp luyện khí của Tử Mộng Nhân giống với phương pháp của Phong lão đầu và phụ thân .

      Tử Mộng Nhân thấy Sở Nam ngồi bên cạnh Ly Nguyên Lô há miệng lớn, muốn gọi trở về, nhưng thấy vẻ mặt hưởng thụ của trong lòng Tử Mộng Nhân lại dậy sóng, thầm nghĩ:

      ở đây tu luyện sao? ngoại trừ Kim Thổ song thuộc tính ra còn có Hỏa thuộc tính ư? Tên ngốc này chẳng lẽ là ba thuộc tính? Đây….
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 80: Luyện Khí Dị Biến




      – Tên ngốc là ba thuộc tính?

      Nhìn người Sở Nam mơ hồ có hỏa hồng sắc, Tử Mộng Nhân lại càng xác nhận suy đoán của mình, khẽ gọi:

      – Đồ ngốc….

      – Ừm, gì vậy?

      – Được rồi, có gì.

      Tử Mộng Nhân vốn muốn hỏi Sở Nam còn gạt mình chuyện gì, nhưng lời vừa đến bên miệng lại nuốt trở về, bởi vì Sở Nam dấu diếm chứ dối dạt nàng, mà những chuyện đó có liên quan gì nàng chứ?

      – Bất kể thế nào tên ngốc cũng là đệ tử của Thần Khí Phái, tên ngốc càng mạnh càng trợ giúp Thần Khí Phái nhiều hơn.

      Tử Mộng Nhân nghĩ vậy, liền đem tất cả những suy nghĩ trong lòng bài trừ, toàn tâm toàn ý luyện trọng kiếm.

      Thời gian trôi nhanh cũng chỉ như trong chớp mắt mà thôi.

      Ba canh giờ trôi qua, tọng kiếm tan chảy hai phần ba, mặc dù trọng kiếm nóng chảy, nhưng Sở Nam vẫn cảm thấy hình thần của trọng kiếm vẫn còn, mà khuôn mặt Tử Mộng Nhân vốn hồng nhuận lúc này lại trở nên tái nhợt.

      – Ta đúng là còn đánh giá bản thân quá cao, người luyện kiếm cho Sở Nam tuyệt đối phải có tu vi Luyện Khí Sư cấp năm giống như Tam gia gia vậy.

      Tử Mộng Nhân nghĩ hồi, lại ăn vào hai viên Hồi Nguyên Đan, sau đó tiếp tục luyện hóa.

      Lại ba canh giờ trôi qua, trọng kiếm lơ lửng trung của luyện khí lô đều hóa thành nước thép, Tử Mộng Nhân thầm cảm thấy may mắn phen, chợt nghĩ:

      – Còn may là Xúc Dung phấn vừa đủ, cho dù chỉ ít hơn chút cũng làm toàn bộ công sức lúc trước uổng phí hết rồi.

      Tử Mộng Nhân vỗ lên mặt đất cái, Trọng Huyền Thiết Thạch liền bay đến Ly Nguyên Lô, lập tức nước thép Ly Nguyên Lô liền sôi trào, Tử Mộng Nhân lại bỏ vào Tinh Thạch, Phá Tà Thạch, Hắc Ô Thiết,… và vài thứ tài liệu khác.

      Tiếp đó, hỏa diễm tử hắc sắc liền bốc lên cao mấy trượng, nước thép tại trong ngọn lửa bị thiêu đốt giống như nước sôi ùng ục, chất lỏng nhộn nhạo khiến người ta kinh sợ, chỉ sợ chú ý từ giữa trung hắt ra ngoài, vẩy đến lên người.

      – Quá tiêu hao nguyên lực rồi, nguyên thạch đồng dạng cũng tiêu hao nhanh hơn.

      Tử Mộng Nhân kinh hãi, lại ăn vào hai viên Hồi Nguyên Đan, còn hét về phía Sở Nam:

      – Đồ ngốc, đem những nguyên thạch theo vị trí của ta lúc trước mà sắp xếp .

      Sở Nam lập tức nghe lời mà hành .

      Sau khi bổ sung vài tài liệu này, Tử Mộng Nhân cũng tiếp tục bỏ vào thêm, pháp quyết trong tay ngừng đem những tài liệu kia tiến hành hòa tan trộn lẫn, để luyện chế ra trọng kiếm phát huy tốt các tính năng.

      Quá trình này hao tổn của Tử Mộng Nhân mất năm canh giờ, Tử Mộng Nhân phục vào mấy chục viên Hồi Nguyên Đan, nguyên thạch cũng bổ sung thêm ba lượt.

      – Luyện khí càng về sau càng cần có nhiều nguyên lực.

      Tử Mộng Nhân khỏi suy ngẫm:

      – Đoán chừng ta giúp tên ngốc này luyện xong kiếm táng gia bại sản mất.

      Nghĩ nghĩ vậy, nhưng Tử Mộng Nhân lại chút phân thần, chuyên tâm luyện kiếm.

      Nước thép phía Ly Nguyên Lô ngừng nhộn nhạo, thỉnh thoảng lại bốc lên từng trận khói xanh, vài tạp chất bên trong bị tôi luyện tách ra, nước thép dần thu lại, thu lại….

      Tử Mộng Nhân vẫy tay cái, Viêm Thiết cũng bay vào Ly Nguyên Lô, Viêm Thiết vừa vào Ly Nguyên Lô hỏa diễm tử hắc sắc lại càng dâng cao ba trượng, bỏ vào khối Viêm Thạch, tốc độ nuốt Hồi Nguyên Đan của Tử Mộng Nhân lại càng nhanh hơn.

      Sở Nam thấy vậy liền kinh hãi, bởi vì sắc mặt của Tử Mộng Nhân còn tia huyết sắc, mà mặt đất vẫn còn ít tài liệu chưa bỏ vào….

      Giờ phút này qua hơn mười giờ, tại bên ngoài gian luyện khí phòng của Tử Mộng Nhân, Lăng Tiêu vẫn chưa rời , hơi cau mày, ánh mắt lóe lên vẻ lệ, khẽ :

      – Hai người bọn chúng ở trong luyện khí phòng luyện thứ gì chứ?

      Đột nhiên hừ lạnh tiếng, lạnh lùng :

      quản bọn chúng luyện cái quái gì, chỉ là Luyện Khí Sư cấp ba, có thể luyện ra thanh pháp bảo hạ phẩm cũng tệ rồi, làm sao có thể so sánh với Thanh Minh kiếm của ta được.

      Trọn vẹn hai canh giờ, nước thép Ly Nguyên Lô trở nên óng ánh trong suốt, hơn nữa trong nước thép lại còn vài tia hỏa hồng sắc, mà những tia hỏa hồng này dường như tồn tại trong từng phân tử của nước thép, hoàn mỹ hòa tan cùng chỗ, chia được mà tách cũng xong, phảng phất như trời sinh liền lại với nhau vậy.

      – Còn may là ta chuẩn bị ít Hồi Nguyên Đan.

      Tử Mộng Nhân lại đem nắm đan dược bỏ vào trong miệng, lại đem Tử Nguyên Thạch, Vẫn Thiết, còn có số tài liệu khác bỏ vào trong Ly Nguyên Lô, Tử Mộng Nhân trong lòng thầm nghĩ:

      – Nếu như dùng nhiều tài liệu trân quý như vậy phải đem trọng kiếm này luyện chế thành tốt nhất.

      Nghĩ vậy, trong mắt Tử Mộng Nhân đột nhiên lóe lên tia tinh quang, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra cái bình , cái bình này dùng hàn băng phủ kín, chừng nắm tay, chậm rãi lơ lửng, bay đến chỗ nước thép nắp bình tự động mở ra, vài giọt chất lỏng biết tên xuống, nước thép vốn óng ánh lóe lên hỏa hồng sắc trong nháy mắt trở nên ngăm đen, mơ hồ còn lên quang mang u lãnh.

      – Đồ ngốc, thêm nguyên thạch.

      Tử Mộng Nhân nghiêm túc .

      Tử Mộng Nhân càng thêm nhiều tài liệu càng tiêu hao nhiều nguyên thạch, số lần phục dụng đan dược cũng càng nhiều hơn, sắc mặt càng tái nhợt, trong lòng Sở Nam lại càng cảm thấy ân tình này quá lớn.

      Trong lúc bất tri bất giác trôi qua ngày đêm, ánh mắt Tử Mộng Nhân lại càng lóe lên tinh quang, nhưng trán sớm đầm đìa mồ hôi, nước thép Ly Nguyên Lô còn là nước thép nữa, lúc này đó biến thành thanh kiếm, hình dáng khác biệt trọng kiếm lắm, chỉ có điều kiếm này rất , so với trọng kiếm ban đầu hơn gấp mấy chục lần, quả thực phiên bản siêu cấp thu của trọng kiếm.

      Theo việc Tử Mộng Nhân bỏ vào thêm vài loại tài liệu, tiểu kiếm lại chậm rãi biến lớn, lúc này, Tử Mộng Nhân đem ngọc thạch lấy từ biển sâu vạn trượng ném vào, Sở Nam lập tức cảm thấy thân kiếm giống như có loại linh quang vô hình lóng lánh, từ từ dung hợp vào.

      khuôn mặt tái nhợt của Tử Mộng Nhân nở nụ cười, mặt đất cũng chỉ còn lại khối Hắc Thạch biết tên, Tử Mộng Nhân hơi suy nghĩ chút rồi cũng ném Hắc Thạch vào trong Ly Nguyên Lô luôn.

      Hắc Thạch vừa nhập lô liền bộc phát ra tiếng nổ ầm ầm…. Trọng kiếm vốn thành hình ngờ lại vỡ vụn ra, sắc mặt Tử Mộng Nhân đại biến, khóe miệng chảy ra dòng máu tươi, dường như bị thương rất nặng.

      – Mộng Nhân, làm sao vậy?

      Sở Nam lo lắng hỏi.

      Tử Mộng Nhân trả lời Sở Nam, chỉ đem bình ngọc Hồi Nguyên Đan ở trong nhẫn trữ vật dốc vào trong miệng, trong đầu còn ngừng suy nghĩ:

      – Khối Hắc Thạch kia đến cùng là thứ gì? Nguyên lực của ta tại sao lại tiêu hao nhanh như vậy, ngay cả Hồi Nguyên Đan trợ giúp khôi phục nguyên lực cũng theo kịp tốc độ nguyên lực tiêu hao, còn thanh kiếm kia…. Tại sao lại vỡ vụn?

      – Nhanh bỏ thêm nguyên thạch vào, nhanh!

      thanh của Tử Mộng Nhân tràn đầy lo lắng, loại tình huống này nàng chưa từng gặp qua, hơn nữa việc luyện chế lần này cũng vượt ra ngoài phạm vi khống chế Luyện Khí Sư cấp ba của nàng.

      Thế nhưng, Tử Mộng Nhân lại chịu từ bỏ, vẫn cắn chặt răng, pháp quyết luyện khí càng vận hành nhanh hơn, thầm nghĩ:

      được, ta phải tiếp tục kiên trì, kiên trì đến cùng, phải đem trọng kiếm luyện thành.

      Sở Nam và Tử Mộng Nhân cũng biết là tiếng nổ ầm ầm kia chỉ vang lên trong luyện khí phòng mà còn vang khắp cả tòa đại sơn khổng lồ….
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 81: Vỡ Nát Rồi Trọng Sanh




      – Ầm ầm ầm….

      thanh ầm ầm giống như tiếng sấm vang lên dứt, lại có chút giai điệu giống như tiếng vang của chuông lớn.

      Hơn vạn đệ tử của Thần Khí Phái đều phát ra nghi vấn:

      thanh này là gì? Từ đâu truyền đến?

      Tiếng ầm ầm ầm đem Đại trưởng lão từ trong tu luyện nhập định đánh thức, lão híp mắt lại lẩm bẩm:

      thanh này truyền đến từ luyện khí phòng, biết luyện khí phòng xảy ra quái gì?

      Sau khi ra nghi vấn, thân ảnh của lão lập tức phóng về phía luyện khí phòng.

      Đồng thời, vài thân ảnh khác cũng hướng về phía luyện khí phòng mà tụ tập đến, Lữ Dương Minh bế quan cũng bị kinh động, vài người tại trong phòng luyện khí ở khu vực khác đến trung đoạn luyện khí, thể tiếp tục luyện được nữa, ít người phàn nàn:

      – Chuyện này rốt cuộc là do ai làm, tài liệu trân quý của ta còn phải luyện chế kiện pháp bảo hạ phẩm nữa, vậy là còn nữa rồi, còn nữa rồi….

      Mà Lăng Tiêu ở gần luyện khí phòng nhất, sắc mặt sớm trở nên kinh hãi, thanh này giống như vang trong lòng , khẽ lẩm bẩm:

      – Tại sao lại xảy ra chuyện này? Tử Mộng Nhân đến tột cùng làm gì?

      Lăng Tiêu muốn xông vào, nhưng lại dám, sợ mất mạng, trong lòng càng ác độc nguyền rủa:

      – Nếu luyện khí phòng nổ tung, đem hai đứa gian phu dâm phụ bọn chúng nổ chết là tốt! Chỉ có điều, Tử Mộng Nhân chết có chút đáng tiếc, ta còn chưa kịp động phòng với nàng!

      Bên ngoài nhao nhao hỗn loạn, hoàn toàn quấy nhiễu đến hai người Tử Mộng Nhân và Sở Nam, Sở Nam lại càng ngừng sắp xếp nguyên thạch, những nguyên thạch này nhanh chóng biến thành bụi phấn với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, Tụ Hỏa trận quả hao tổn quả nhiều linh lực.

      Tử Mộng Nhân càng ngừng phục dụng hdn, nhìn tốc độ nguyên thạch tiêu hao quá nhanh lại móc từ trong nhẫn trữ vật ra vài viên nguyên thạch, lại :

      – Đồ ngốc, dùng những nguyên thạch này, đây đều là thượng phẩm nguyên thạch.

      Hắc Thạch giống như khiêu vũ trong Ly Nguyên Lô, trong lòng Tử Mộng Nhân tia hối hận, sớm biết như vậy để Hắc Thạch lai lịch bất minh này vào, Tử Mộng Nhân còn lo Ly Nguyên Lô chịu được loại va đập này, nếu như Ly Nguyên Lô nổ tung hậu quả thực khó mà tưởng tượng nổi, trọng kiếm luyện chế thành cũng , tính mạng của nàng và gã ngốc có thể còn gặp nguy hiểm.

      Sở Nam nhìn thấy thần sắc khẩn trương và hai hàng lông mày nhíu chặt của Tử Mộng Nhân biết trong lòng nàng nghĩ gì, vội vàng hô:

      – Mộng Nhân, tập trung toàn bộ tinh lực, đừng hối hận, đừng lo lắng, chúng ta có thể thành công.

      Tử Mộng Nhân nghe thấy lời này của Sở Nam trong lòng lập tức ổn định, ánh mắt cũng trở nên kiên định, pháp quyết luyện khí càng lúc càng vận hành nhanh hơn, trọng kiếm vốn thành hình bên Ly Nguyên Lô lại trở thành nước thép như trước.

      – Chẳng lẽ là kiếm củi ba năm thiêu giờ? Ta tin!

      Lại uống vào vài viên Hồi Nguyên Đan, Tử Mộng Nhân quan tâm đến khóe miệng xuất huyết, tập trung toàn bộ thể xác và tinh thần, tinh lực, nguyên lực, vận hành theo pháp quyết, bãi nước thép ngờ lại từ từ ngưng tụ thành hình dáng trọng kiếm lần nữa.

      Hai người đều kinh ngạc nhìn loại biến hóa này, Sở Nam lúc này đứng trước mặt Tử Mộng Nhân, chuẩn bị kỹ lưỡng, khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn chắn trước mặt Tử Mộng Nhân, với huyết nhục cường hãn của , hẳn có thể bảo hộ được Tử Mộng Nhân.

      phút đồng hồ sau, trọng kiếm lại lần nữa thành hình, nhưng tiếng nổ ầm ầm cũng biến mất, ngược lại càng lúc càng lớn hơn, bên ngoài khu vực luyện khí tập trung rất nhiều đại nhân vật của Thần Khí Phái, chưởng môn nhân Tử Đông Lai của Thần Khí Phái hỏi:

      – Là ai ở bên trong luyện khí phòng?

      Lăng Tiêu tiến lên trước bước :

      – Bẩm báo chưởng môn nhân, là Mộng Nhân muội muội ở bên trong luyện khí phòng, còn có….

      – Còn có ai?

      thanh của Tử Đông Lai rất bình thản, thế nhưng nộ mà tự uy.

      – Còn có Lâm Vân.

      – Lâm Vân là ai? Ta tại sao lại chưa từng nghe qua? Là đệ tử vừa mới gia nhập Thần Khí Phái sao?

      – Lâm Vân là quan môn đệ tử của lão Tam.

      Đại trưởng lão tức giận , ánh mắt của Tử Đông Lai ngưng lại :

      – Tam sư thúc có đến ?

      – Lão Tam bế quan, đoán chừng lúc này bị kinh động, hẳn đường đến đây.

      Tử Đông Lai nghe thấy thanh ầm ầm trong phòng thần sắc ngày càng ngưng trọng, :

      – Mộng Nhân quá hồ đồ, đến cùng là luyện chế pháp khí gì mà lại dẫn đến động tĩnh lớn như vậy? Bọn họ vào từ lúc nào?

      gần hai ngày rồi.

      Lăng Tiêu thành trả lời, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thoải mái, bởi vì cảm thấy chưởng môn nhân dường như cũng thích Lâm Vân.

      Thời khắc này ai dám mạo hiểm xông vào luyện khí phòng, nếu , chẳng may gây ra sai sót gì khẳng định dẫn đến hậu quả bạo lô, trong lòng Tử Đông Lai vô cùng lo lắng, nhưng chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi.

      Bên trong luyện khí phòng, trọng kiếm lại lần nữa thành nước thép, vừa mới thành nước thép lại ngưng tụ thành trọng kiếm.

      Cứ như vậy, ngưng kết rồi lại tan chảy, tan chảy rồi lại ngưng kết lập lập lại, biết từ lúc nào, tốc độ chuyển hóa thành nước thép càng lúc càng nhanh, tốc độ ngưng kết thành trọng kiếm cũng càng nhanh hơn.

      Nhanh đến mức khiến hai người thể nhìn rốt cuộc bên trong là trọng kiếm hay là nước thép.

      Sở Nam và Tử Mộng Nhân liếc nhìn nhau cái, hiểu tại sao lại có loại biến hóa này, trong lòng Tử Mộng Nhân thầm nhủ:

      – Khối Hắc Thạch này rốt cuộc là Hắc Thạch gì?

      Sở Nam nhìn thay đổi bên Ly Nguyên Lô trong lòng chợt ngộ ra, khẽ lẩm bẩm:

      – Loại biến hóa này quả giống như lúc ta dùng Ngũ Hành nguyên lực tôi luyện thân thể, huyết nhục cốt trong thân thể vỡ tan rồi lại sinh ra, trọng sinh rồi lại vỡ tan….

      Sở Nam căn bản từ kinh nghiệm của bản thân phán đoán thanh trọng kiếm này tuyệt đối tầm thường.

      Đột nhiên Sở Nam cảm thấy nhiệt độ trong luyện khí phòng càng lúc càng cao, thân thể Tử Mộng Nhân dường như cũng lung lay sắp đổ, thế nhưng nàng vẫn vận pháp quyết, Tử Mộng Nhân cũng cảm thấy loại biến hóa này, kiện pháp y mà nàng mặc người vốn là tị hỏa y, đáng tiếc là nhiệt độ lúc này vượt qua cực hạn của tị hỏa y, Tử Mộng Nhân lúc này lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra viên đan dược màu trắng, sau khi nuốt vào mới cảm thấy tốt hơn chút.

      Nước thép và trọng kiếm ngừng chuyển hóa càng lúc càng nhanh, độ lớn của trọng kiếm so với lúc luyện hóa vừa rồi vẫn còn cách biệt chút, thanh ầm ầm vẫn vang lên ngừng, lúc lâu sau Tử Mộng Nhân mới quát lớn tiếng.

      – Nguy rồi.

      Tử Mộng Nhân hét lớn tiếng, sắc mặt trắng bệch đến tận cùng, vội vàng :

      còn Hồi Nguyên Đan nữa.

      Sở Nam lập tức khẩn trương hét:

      – Mộng Nhân, ngươi mau ra ngoài , trọng kiếm luyện thành thôi.

      Tử Mộng Nhân bạo phát bản tính tiểu ma nữ, vội vàng quát:

      – Ta hao phí nhiều tài liệu trân quý như vậy, luyện đến đây, nếu như từ bỏ làm sao ta cam tâm được? Ta cam tâm!

      Sở Nam nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Tử Mộng Nhân đột nhiên nghĩ đến trong nhẫn trữ vật của cũng có ít đan dược, biết những đan dược này có tác dụng hay , bởi vì trực giác của cho rằng những đan dược kia chỉ dùng để bổ sung năng lượng, khiến đói bụng mà thôi, nhưng lúc này cũng quan tâm nhiều như vậy làm gì, Sở Nam lập tức đem toàn bộ đan dược bên trong nhẫn trữ vật lấy ra, đưa cho Tử Mộng Nhân ăn vào.

      Tử Mộng Nhân vừa ăn vào đan dược nghi hoặc :

      – Đây là đan dược gì? Dường như so với Hồi Nguyên Đan còn tốt hơn chút.

      – Có tác dụng là được rồi, có tác dụng là được rồi…

      Sở Nam chỉ sợ đan dược này vô dụng mà thôi.

      Trọng kiếm ở Ly Nguyên Lô bắt đầu phát ra tiếng vang ong ong….
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 82: Tạc Lô, Hỏa Diễm Bạch Sắc




      canh giờ, hai canh giờ, trọng kiếm vẫn vỡ tan, vẫn trọng sinh….

      Thực ra, theo pháp quyết luyện khí mà trọng kiếm luyện chế lại lần hoàn toàn thành công, chỉ có điều khối Hắc Thạch kia khiến trọng kiếm sinh dị biến, Tử Mộng Nhân cũng dám có chút sơ sẩy gì.

      Năng lượng đan của Sở Nam đưa cho Tử Mộng Nhân có tác dụng rất lớn, thế nhưng, hiệu quả có lớn hơn nữa cũng đến lúc hết thôi.

      Sau khi hao hết hoàn bộ năng lượng đan, máu khóe miệng Tử Mộng Nhân lại càng chảy nhanh hơn, Sở Nam thấy vậy mà kinh hãi, liên tục khuyên Tử Mộng Nhân ra ngoài, thế nhưng Tử Mộng Nhân lại chịu ra, nàng muốn đích thân luyện chế thanh kiếm này, xem kết quả như thế nào.

      Mắt thấy tình huống của Tử Mộng Nhân càng lúc càng nguy cấp, Sở Nam vạn phần lo lắng, đột nhiên nghĩ đến sư phụ Lãnh Diện Diêm Vương từng với rằng máu của tầm thường, chính là nguyên liệu luyện đan tốt nhất.

      Nghĩ vậy, trong lòng Sở Nam liền dứt khoát, lấy Long Nha ra, cắt đứt mạch máu tại cỗ tay, sau đó đưa đến bên miệng Tử Mộng Nhân, lạnh giọng :

      – Nhanh uống !

      Tử Mộng Nhân hơi sững sờ, vội :

      – Đồ ngốc, ngươi còn đứng đó làm gì? Ta uống máu của ngươi làm gì? Có tác dụng gì chứ?

      – Đừng hỏi nhiều như vậy, ta bảo ngươi uống ngươi cứ uống !

      xong, cũng mặc kệ Tử Mộng Nhân có nguyện ý hay , để máu tươi chảy vào trong miệng Tử Mộng Nhân.

      Máu tươi vừa vào trong cơ thể Tử Mộng Nhân liền truyền đến cỗ cảm giác mát lạnh, mà điều này cũng phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là Tử Mộng Nhân cảm thấy trong máu này chứa rất nhiều nguyên lực nồng đậm.

      Hơi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của Tử Mộng Nhân tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu.

      Đồng thời, trong lòng cũng có chút cảm động, thầm nhủ:

      – Đồ ngốc, đúng là tên ngốc mà.

      – Ầm….

      Lại tiếng nổ vang lên, lúc tiếng nổ này vang lên trọng kiếm được trọng tổ trăm lần rồi.

      Nhiệt độ bên trong luyện khí phòng càng ngày càng cao, Tử Mộng Nhân mặc dù uống máu tươi của Sở Nam, tình thế tạm thời được khống chế, nhưng nàng lại chịu được loại nhiệt độ cao này, cho dù nàng có ăn vào đan hoàn lúc trước cũng có tác dụng gì.

      – Đồ ngốc, nguyên thạch hết rồi, nhanh.

      Tử Mộng Nhân dời miệng , hô lớn, thế nhưng nguyên thạch mặt đất bất kể là thượng phẩm nguyên thạch hay là hạ phẩm nguyên thạch đều tiêu hao còn chút nào, mà nguyên thạch trong nhẫn trữ vật của Tử Mộng Nhân cũng cạn sạch nguyên thạch.

      – Làm sao bây giờ? Làm sao đây?

      Tử Mộng Nhân hoàn toàn luống cuống, Sở Nam hít sâu hơi, nhìn trọng kiếm cái, trong mắt đầy vẻ nỡ lòng, thế nhưng tình huống lúc này, chỉ có thể an ủi mình rằng lần này thành còn lần sau.

      Đúng lúc này, Sở Nam đột nhiên cảm thấy đau nhức, loại đau đớn này giống như bị thiêu đốt tận xương tủy, vì thế càng sợ hơn, phải sợ cho bản thân mình, mà cảm thấy lo sợ nếu như ngay cả cũng cảm thấy đau đớn như vậy Tử Mộng Nhân chắc chắn chịu nổi.

      Quay đầu lại, chỉ thấy Tử Mộng Nhân hôn mê ngã gục mặt đất.

      chút do dự, Sở Nam chụp lấy Tử Mộng Nhân xông ra ngoài, vừa chạy hai bước trong lòng bỗng chần chờ, việc tôi luyện thân thể của phải nắm bắt mỗi cái cơ hội, biết luyện khí phòng này xảy ra dị biến gì, nhưng biết đây chính là cơ hội, là cơ hội tốt để tôi luyện.

      – Ầm…

      Tiếng nổ này hoàn toàn khác so với tiếng nổ trước, thanh lúc trước vang vọng, còn thành này vừa vang lên lập tức biến mất.

      Sở Nam phỏng đoán rằng khối Hắc Thạch kia rất có thể hoàn toàn bị luyện hóa.

      Đau nhức thấu xương lại dâng lên, càng lúc càng đau nhức hơn, Sở Nam vội vàng mở cửa luyện khí phòng, trực tiếp ném Tử Mộng Nhân ra ngoài, sau đó quay trở lại Ly Nguyên Lô, dốc sức liều mạng tu luyện, ngừng tu luyện….

      Hơn nữa, Sở Nam còn phát ra quái , Ly Nguyên Lô có Tử Mộng Nhân điều khiển, cũng có pháp quyết luyện khí thi triển, ngay cả nguyên thạch để duy trì Tụ Hỏa trận cũng có, theo lý thuyết trọng kiếm phải dừng việc trọng tổ lại, hoặc bị hủy diệt mới đúng.

      Thế nhưng, hỏa diễm tử hắc sắc lại chỉ tiêu tán, ngược lại càng lúc càng đen, trọng kiếm vẫn phá rồi lại trọng sinh, trọng sinh rồi lại phá, thoạt nhìn rất quái dị.

      – Rắc rắc rắc….

      Dưới đất bỗng nhiên vang lên chuỗi thanh kỳ lạ, Sở Nam bỗng phun mạnh ngụm máu, máu tươi vừa phun ra lập tức vấy lên trọng kiếm, trong nháy mắt, thanh ong ong của trọng kiếm cũng ngày càng to hơn….

      Nhìn thấy loại biến hóa này, Sở Nam lại nhớ đến lời lúc trước của Phong lão đầu, lúc này Sở Nam đứng lên, nhịn đau, cầm chặt lấy Long Nha, cắt cổ tay đường, máu tươi như suối phun ra xối xả, vấy lên cả trọng kiếm.

      Trọng kiếm vừa uống máu thanh ong ong càng vang to hơn, giống như vô cùng cao hứng vậy, tiếng vang vô cùng hưng phấn, Sở Nam bên vừa máu, bên vừa cảm nhận đau đớn, càng lúc càng đau đớn, sắp vượt qua cực hạn thống khổ mà có thể thừa nhận.

      Ở bên ngoài, Tử Mộng Nhân nằm trong ngực Tử Đông Lai, Tử Đông Lai sau khi phục cho Tử Mộng Nhân vài viên đan dược liền đưa nguyên lực vào trong kinh mạch hỗn loạn của Tử Mộng Nhân điều hòa phen, khu trục hỏa độc ra ngoài, sau khi trán Tử Đông Lai toát ra từng trận mồ hôi Tử Mộng Nhân mới từ từ tỉnh lại.

      Vừa mới tỉnh lại, Tử Mộng Nhân nhìn thấy cảnh trước mắt vội vàng kinh hô:

      – Phụ thân, tại sao người lại tới đây?

      – Ta đến ngươi còn đem Thần Khí Phái náo loạn đến mức nào? Từ hôm nay trở , đến động Cương Phong chịu thống khổ của cương phong trong ba tháng.

      thanh của Tử Đông Lai tràn đầy nghiêm khắc, Tử Mộng Nhân muốn làm nũng đột nhiên nhớ đến cái gì đó, vội vàng hô:

      – Tên ngốc, phụ thân, tên ngốc đâu?

      – Tên ngốc gì? Ai là tên ngốc?

      – Chính là Lâm Vân, quan môn đệ tử của Tam gia gia.

      ném ngươi ra ngoài, có lẽ vẫn còn ở bên trong luyện khí phòng.

      Tử Đông Lai vừa xong sắc mặt Tử Mộng Nhân đại biến, muốn quay trở lại luyện khí phòng Tử Đông Lai giữ lại, quát:

      – Đứng yên cho ta, lúc này ngươi xông vào làm gì? Muốn chết sao?

      Bây giờ vui vẻ nhất tất nhiên chính là Lăng Tiêu, thầm lẩm bẩm:

      – Tốt lắm, Tử Mộng Nhân ra ngoài, Lâm Vân vẫn còn ở bên trong, đến lúc luyện khí lô nổ tung, Lâm Vân chắc chắn chết có chỗ chôn, Tử Mộng Nhân là của ta, kẻ nào có thể đoạt được hết.

      Tử Mộng Nhân thấy mình bị phụ thân giữ chặt, giãy thoát trong lòng vô cùng khẩn trương, thấy Lữ Dương Minh ở bên cạnh vội :

      – Tam gia gia, người phải nhanh cứu tên ngốc, người phải cứu a….

      Vẻ mặt Lữ Dương Minh cũng có chút khó coi, trong lòng của vô cùng hối hận, :

      – Tại sao trong lúc này lại bế quan? Nếu ta bế quan xảy ra chuyện này, Lâm Vân….

      nghĩ ngợi, Lữ Dương Minh cảm thấy dưới lòng đấm chấn động, sắc mặt lộ vẻ kinh hãi, vội hét lớn:

      – Mọi người mau tránh ra, nhanh rời khỏi đây….

      Những người khác cũng cảm thấy dị thường, Tử Đông Lai vội bắt lấy con , Đại trưởng lão bắt lấy Lăng Tiêu, đám người nhanh chóng bay ra ngoài, Lữ Dương Minh quay đầu nhìn lại luyện khí phòng, khẽ dậm chân cái rồi cũng bay .

      Đúng lúc này, tiếng “Ầm” vang lên, Ly Nguyên Lô nổ tung, thanh trọng kiếm vẫn còn vui vẻ uống máu tươi của Sở Nam, Sở Nam bị cơn nổ tung trùng kích, người xuất vài miệng vết thương, sắc mặt tái nhợt….

      Mà vị trí của Ly Nguyên Lô lại xuất cỗ hỏa diễm, cỗ hỏa diễm bạch sắc.

      Sở Nam lập tức ngửi thấy mùi vị tử vong, biết hỏa diễm bạch sắc này là hỏa diễm gì, nhưng ràng cảm thấy hỏa diễm bạch sắc này so với Tịch Diệt chi hỏa còn lợi hại hơn nhiều, nhất định có thể lấy mạng , muốn rời , nhưng lại thể rời được.

      Sinh tử tồn vong chỉ như ngàn cân treo sợi tóc, Sở Nam bỗng nhiên nghĩ đến Hỗn Nguyên Ban Chỉ mà sư phụ Ma Đạo Tử lưu lại.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 83: Kiếm Tùy Tâm Động




      Trong sát na hỏa diễm bạch sắc sắp nuốt chửng lấy Sở Nam lấy Hỗn Nguyên Ban Chỉ trong nhẫn trữ vật ra đeo lên ngón cái.

      Ma Đạo Tử chết lâu rồi, lạc ấn của Ma Đạo Tử bên trong Hỗn Nguyên Ban Chỉ sớm còn, nguyên lực của Sở Nam vừa ích phát, lập tức bao trùm lấy tinh thần lạc ấn, hơn nữa máu tươi chảy tay Sở Nam lập tức thẩm thấu vào trong Hỗn Nguyên Ban Chỉ, Hỗn Nguyên Ban Chỉ giống như biết Sở Nam làm chủ nó, trong nháy mắt cảm nhận được sinh tử tồn vong.

      Lập tức có đạo bạch quang lên, vòng phòng hộ lập tức đem hỏa diễm bạch sắc ngăn cản lại tại bên ngoài.

      Thấy hiệu quả của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, Sở Nam mới thở phào hơi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì sư phụ để lại cho món pháp bảo như vậy, nếu táng thân tại trong hỏa diễm bạch sắc này rồi.

      Nghĩ đến cơn đau nhức mà hỏa diễm bạch sắc đem đến, Sở Nam cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi, mặc dù Sở Nam tu luyện võ quyết Nghịch Càn Khôn chính là lăn lộn tại ranh giới sinh tử, nhưng tình huống trước mắt cũn phải là bên bờ sinh tử hay là cửu tử nhất sinh, mà chính là thập tử vô sinh.

      Trong sát na hỏa diễm bạch sắc từ dưới lòng đất xuất , Sở Nam liền bị trọng thương, trong cơ thể truyền đến từng trận đau nhức.

      Mặc dù rất đau, mặc dù bạch quang do Hỗn Nguyên Ban Chỉ phát ra có thể chặn lại hỏa diễm bạch sắc, nhưng Sở Nam lại dám chủ quan, vội vàng đem Hỏa nguyên lực mà bản thân tích cóp hai ngày nay ngừng rót vào trong Hỗn Nguyên Ban Chỉ.

      Hỗn Nguyên Ban Chỉ ở trong bụng Huyền Hỏa Huyết Mãng thời gian dài như vậy cũng hư hao chút nào, hơn nữa nó còn là món pháp bảo cuối cùng bên người tuyệt thế cường giả Ma Đạo Tử sắp tấn chức Võ Tôn, thể nghi ngờ là cực kỳ cường đại, thế nhưng, đồng thời nó cũng tiêu hao rất nhiều nguyên lực.

      Sở Nam nhớ lúc trước sư phụ Ma Đạo Tử viết lại mảnh vải trắng, nguyên lực của ông ấy hao cạn, thể tiếp tục cung ứng cho Hỗn Nguyên Ban Chỉ cho nên mới bị kích độc của Huyết Mãng ăn mòn.

      Cho nên Sở Nam lo lắng nguyên lực của bản thân liệu có đủ chống đỡ hay , hỏa diễm bạch sắc phun ra từ dưới lòng đất này rốt cuộc phun trong bao lâu?

      Sở Nam cố gắng chịu loại đau nhức này, loại đau nhức này đối với giống như loại trải nghiệm, đồng thời còn vận chuyển nguyên lực, ánh mắt chăm chú nhìn trọng kiếm bị hỏa diễm bạch sắc thiêu đốt tôi luyện, trọng kiếm hề vỡ tan hay trùng sinh nữa, dưới thiêu đốt của hỏa diễm bạch sắc, trọng kiếm càng lóe lên ánh sáng đen kịt, càng lộ ra vẻ cổ xưa.

      Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Sở Nam liền lên câu thành ngữ: Phản Phác Quy Chân! Trọng Kiếm Vô Phong….

      Những điều này khiến Sở Nam cảm thấy kinh ngạc, dù sao cũng trải qua rất nhiều chuyện khó có thể tưởng tượng, cho nên Sở Nam đối với những chuyện ly kỳ cổ quái miễn dịch rất lớn.

      Thế nhưng sức miễn dịch này có lớn hơn nữa cũng thể ngăn được chấn kinh của Sở Nam lúc này, cảm thấy bản thân và trọng kiếm có mối liên hệ linh hồn sâu sắc nào đó, thấy trọng kiếm rung động bên trong hỏa diễm bạch sắc Sở Nam liền có loại cảm giác giống như trọng kiếm nhảy nhót vui mừng, tung tăng như chim sẻ….

      Bên ngoài phòng luyện khí, toàn bộ đệ tử Thần Khí Phái đều đứng ở xa xa nhìn hỏa diễm bạch sắc phóng lên trời cao, mặc dù cách xa như vậy, nhưng mọi người đều có thể cảm thấy làn sóng nhiệt phả vào thân thể.

      – Hỏa diễm này nhất định là Địa Hỏa ở sâu dưới chân núi.

      Lữ Dương Minh dùng loại ngữ khí chắc chắn khẳng định.

      Tử Đông Lai tràn đầy phẫn nộ, nếu như hỏa mạch ở dưới chân núi bởi vậy mà biến mất Thần Khí Phái vốn lấy luyện khí làm chủ nhất định thực lực đại giảm, mất địa vị trong hai đại phái, bảo phải ăn như thế nào với các tổ sư của Thần Khí Phái đây? còn mặt mũi nào nhận chức chưởng môn?

      – Tử Mộng Nhân, ngươi đến cùng làm gì ở trong đó?

      Tử Đông Lai quay về phía con gầm lên.

      Tử Mộng Nhân giống như chưa tỉnh lại sau cơn chấn kinh, nàng giương mắt nhìn ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ, bụi bặm dính đầy mặt, nàng khẽ chảy hai hàng nước mắt, lúc này trong lòng nàng tràn đầy hối hận, hối hận tại sao lại tự tiện luyện kiếm, tại sao lại bỏ vào khối Hắc Thạch đó, nàng khẽ lẩm bẩm:

      – Tên ngốc bị hỏa diễm bạch sắc thiêu đốt thành tro bụi rồi sao? Tên ngốc….

      Tử Đông Lai thấy con them để ý lửa giận càng tăng, quát lớn:

      – Tử Mộng Nhân, bình thường ngươi sinh khắp nơi, náo loạn cả Thần Khí Phái khiến gà bay chó chạy, tất cả mọi người còn có thể tha thứ cho ngươi, hôm nay ngươi lại gây ra tình như vậy, nếu như hỏa mạch biến mất, ngươi làm sao ăn được với Thần Khí Phái đây!

      – Nếu như hỏa mạch mất…. Tử Mộng Nhân… xin lấy cái chết tạ tội!

      Tử Mộng Nhân quay lại, từng câu từng chữ thốt ra.

      Tử Đông Lai hơi líu lưỡi, nhất thời ngưng trệ, giống như bởi vì bốn chữ “ Lấy chết tạ tội” của Tử Mộng Nhân mà sững sờ. Người cao hứng nhất lúc này chính là Lăng Tiêu, hề nghi ngờ, vạn phần khẳng định, Lâm Vân, kẻ mang đến cho sỉ nhục lớn nhất chết, chết còn dấu vết….

      Bên trong phòng luyện khí, trọng kiếm vẫn còn rung động, Sở Nam cảm thấy nguyên lực có chút đủ, có chút khô kiệt, Hỏa nguyên lực bị hao cạn, Thủy nguyên lực mà mấy ngày trước ở dưới thác nước tu luyện cũng hao hết, Thổ nguyên lực, Kim nguyên lực,…. Toàn bộ đều còn lại chút nào, mà hỏa diễm bạch sắc vẫn còn đại phát hỏa uy.

      – Chẳng lẽ phải chết tại đây sao?

      Ý nghĩ này vừa mới xuất trong lòng Sở Nam trọng kiếm phát ra tiếng “O…o…o…n…g” thanh thúy, thanh này của trọng kiếm thập phần linh tính, thanh vang vọng khắp cả tòa núi, nện thẳng vào trong lòng mỗi người….

      Đồng thời, những bảo đao, bảo kiếm, trường thương, cung tiễn trong Thần Khí Phái đều kìm được mà run rẩy, ngay cả thanh hạ phẩm Linh Khí Thanh Minh kiếm trong nhẫn trữ vật của Lăng Tiêu cũng chấn động ngừng, giống như muốn lao ra khỏi nhẫn trữ vật vậy.

      Nhìn thấy dị tượng như vậy, đám người Tử Đông Lai, Lữ Dương Minh thầm:

      – Tử Mộng Nhân rốt cuộc luyện ra pháp bảo gì, ngờ lại khiến cho vạn khí đều phát ra hưởng như vậy.

      Ngay lúc Sở Nam sắp chống đỡ nổi, tiếng “O…o…o…n…g” của trọng kiếm dừng lại, vạn khí chấn động ở bên ngoài cũng lập tức biến mất, nơi hỏa diễm bạch sắc phun trào cũng dần lui trở về, Sở Nam thấy vậy chút chần chờ, lập tức thu lại vòng phòng hộ, phóng thẳng về phía trước, dường như muốn lưu lại đoàn hỏa diễm bạch sắc, Sở Nam lập tức cảm thấy huyết dịch và linh hồn đau nhức kịch liệt.

      Trong thoáng chốc, đau nhức len lõi vào mỗi tế bào của .

      Trong nháy mắt sau đó, lúc hỏa diễm bạch sắc biến mất còn dấu vết Sở Nam khoanh chân nhắm mắt, thân thể ngăn được mà run rẩy, cẩn thận cảm ngộ phen, mặt lộ ra nụ cười:

      – Tin rằng so với thống khổ chịu đựng từ Tịch Diệt chi hỏa còn lớn hơn vài phần.

      – Hỏa diễm bạch sắc này là hỏa diễm gì? Dường như so với Tịch Diệt chi hỏa còn lợi hại hơn nhiều! Nếu như có thể đem hỏa diễm này thu phục….

      Sở Nam tiếp tục nghĩ nữa, vừa ngẩng đầu nhìn liền cảm thấy trọng kiếm thập phần thân thiết, khiến cho loại cảm giác giống như thân nhân, muốn nhìn xem hình dáng của trọng kiếm bây giờ như thế nào.

      Tâm niệm vừa động, trọng kiếm tự động bay đến trong tay Sở Nam, Sở Nam há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối cảnh này, trọng kiếm đến tay phải là do võ giả dùng nguyên lực điều khiến, hay lấy lực khống vật, mà giống như trọng kiếm nghe thấy lời kêu gọi của , cao hứng bay đến trong tay .

      Kiếm tùy tâm động….

      Sau kinh hãi lại là đại hỉ….

      Mặc dù nguyên nhân chuyện này, nhưng Sở Nam ràng cảm thấy chỗ tốt rất lớn.

      – Những khổ cực phải chịu đều đáng giá!

      lẩm bẩm bên ngoài truyền đến tiếng hô bi thương đến tận cùng:

      – Đồ…. Ngốc….
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :