Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Vũ Nghịch Càn Khôn


      Tác giả: Chúc Long Ngữ


      Chương 74: Thanh Minh kiếm và lời


      Nhóm dịch: Black


      Nguồn: Vipvandan










      Sở Nam hôn mê.


      Đám người đài bàn luận nhổ trọng kiếm lên, thế nhưng trọng kiếm vẫn nhúc nhích, trọng kiếm đâm sâu vào trong đài luận bàn, vẫn bất động như cũ.


      Chúng đệ tử đều nghĩ đến vấn đề:


      - Trọng kiếm này rốt cuộc nặng bao nhiêu?


      ai biết đáp án, cuối cùng, vẫn là Tử Mộng Nhân gọi đến sư huynh có tu vi cao cấp Võ Tướng vừa vặn ngang qua tầng thứ ba, hao hết phen khí lực mới rút trọng kiếm ra được.


      Vị sư huynh nhìn Sở Nam là chủ nhân của trọng kiếm này sâu, trong lòng thầm câu “quái thai”, sau đó mới cáo từ Tử Mộng Nhân.


      Tiếp đó, tám người đỡ lấy trọng kiếm, hai người dìu Sở Nam, Tử Mộng Nhân trước dẫn đường, đưa Sở Nam về căn phòng ở dưới vách đá.


      Mọi người rời , đường , bọn lại thảo luận, người :


      - Kiếm này ít nhất phải 1500 cân.


      - Có lẽ nặng hơn chút.


      - nghĩ rằng Lâm Vân này lại lợi hại như vậy, ngay cả Lăng Tiêu sư huynh cũng bị đánh bại.


      - Chuyện này có gì lợi hại chứ? Theo ta thấy, Lâm Vân lợi hại nhất là có thể đem Đại tiểu thư của chúng ta, cũng là vị hôn thê của Lăng Tiêu sư huynh cướp .


      người nghi vấn:


      - thể có chuyện như vậy được.


      Lập tức liền có người phản bác:


      - Tại sao ? Ngươi thấy là Đại tiểu thư gọi Lâm Vân khác với chúng ta sao? Đồ ngốc đồ ngốc, quả đơn giản.


      - Hình như là vậy….


      - Được rồi, đừng thảo luận vấn đề này nữa, muốn Đại tiểu thư trừng phát đám người các ngươi sao?


      Lời này vừa phát ra, tất cả mọi người đều im lặng, ngược lại tiếp tục thảo luận vấn đề Lâm Vân từ đâu xuất , như thế nào lại được Tam trưởng lão thu làm quan môn đệ tử.


      Tử Mộng Nhân đứng bên cạnh Sở Nam, nhìn thấy cơ mặt Sở Nam co quắp đầy thống khổ, biết chịu thống khổ cực lớn, trong lòng nàng dường như cũng có chút đau đớn, còn có loại tình cảm khó hiểu, đây chính là cảm giác mà Tử Mộng Nhân chưa từng trải qua.


      Nghĩ đến cảnh Sở Nam dùng thân thể húc vào vách núi, lại nghĩ đến thân ảnh đứng thẳng tắp của Sở Nam, nghĩ đến tinh thần bất khuất khi Sở Nam đối mặt với Đại trưởng lão cường đại như thế vẫn muốn dùng danh nghĩa nam nhân để chiến đấu, Tử Mộng Nhân móc ra cái khăn tay, lau vết máu tươi bên khóe miệng của Sở Nam.


      o0o


      Mà ở nơi khác, Đại trưởng lão hỏi Lăng Tiêu:


      - Ngươi dùng Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín, tại sao lại bị đánh bại?


      - Gia gia, ta cũng biết.


      - Lúc đó ngươi có cảm giác gì?


      Lăng Tiêu nhắm mắt suy nghĩ lát, chợt :


      - Ta cảm thấy Kim nguyên lực của dường như so với Kim nguyên lực của ta còn sắc bén hơn, trực tiếp xuyên thủng phòng ngự của ta….


      Thoáng dừng lại chút, Lăng Tiêu mở to mắt :


      - Đúng rồi, gia gia, ta còn cảm thấy có cỗ lực lượng khổng lồ, ta cũng bị cỗ lực lượng này áp đảo, Tử Tranh Nguyệt Kiếm cũng bị nghiền nát, chắc chắn có liên quan đến cỗ lực lượng khổng lồ này.


      - Lực lượng khổng lồ? Chẳng lẽ là Thổ nguyên lực?


      Đại trưởng lão trầm tư :


      - Có Kim nguyên lực, lại có Thổ nguyên lực, chẳng lẽ tiểu tử kia là song thuộc tính sao? thể trách được lão Tam lại muốn thu làm quan môn đệ tử.


      Đại trưởng lão sắc mặt khẽ biến, bởi vì chuyện này có chút phiền toái rồi, Đại trưởng lão nhìn chằm chằm tôn nhi :


      - Trong vòng nửa năm, ngươi có thể khiến cho bản thân tấn thăng đến cảnh giới Võ Tướng ?


      Lăng Tiêu suy nghĩ chút, thà :


      - Gia gia, nếu như có chuyện ngày hôm nay, ta tin rằng trong vòng nửa năm có thể đột phá, trở thành Võ Tướng, nhưng bây giờ trong lòng ta có chút loạn, còn có Mộng Nhân….


      - cần nghĩ nhiều như vậy, ngươi chỉ cần nghĩ đến trận tỷ thí nửa năm sau, ngươi phải rửa sạch mối sỉ nhục ngày hôm nay, phải đem trảm dưới kiếm, như vậy là đủ rồi. Về phần Tử Mộng Nhân ngươi cần phải xen vào, cho dù nàng muốn nàng cũng chỉ có thể trở thành thê tử của ngươi, hơn nữa, chỉ cần ngươi có thể đánh bại , có thể lấy mạng , Mộng Nhân chắc chắn trở về bên cạnh ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần ngươi có đủ thực lực, gì là làm được, thiên hạ này chính là thiên hạ của cường giả.


      Đại trưởng lão cường thế , lại bồi thêm câu:


      - Nếu được chỗ ta vẫn còn viên Võ Tướng Đan, có thể giúp ngươi đột phá.


      Nghe thấy ba chữ “Võ Tướng Đan”, Lăng Tiêu hưng phấn đến run rẩy, mặt nở nụ cười, nhàng :


      - Gia gia, ta để người phải thất vọng, chỉ cần có Võ Tướng Đan, ta nhất định đột phá đến cảnh giới Võ Tướng, nhất định đem tên Lâm Vân đó chém dưới Thanh Minh kiếm.


      Đại trưởng lão lại lạc quan như vậy, chậm rãi :


      - Tiêu Nhi, ngươi phải biết rằng phục dược có thể tăng lên tu vi, nhưng cũng thể cường đại bằng chính mình tự tu luyện đột phá.


      Ánh mắt Lăng Tiêu có chút buồn bả, sau đó lại kiên định :


      - Gia gia, ngay lúc này đây, chỉ cần giết , ta tự dựa vào thực lực của mình để đề thăng tu vi, như vậy ảnh hưởng đến về sau.


      Đại trưởng lão suy nghĩ chút liền gật đầu đồng ý, Lăng Tiêu còn thêm:


      - Gia gia, người hãy giúp ta luyện chế thanh bảo kiếm, phẩm chất phải cao, nhất định phải vượt qua kiếm của tên tiểu tử đó.


      - Kiếm của rất cổ quái!


      Đại trưởng lão thầm câu, tay bỗng xuất thanh kiếm màu xanh, trịnh trọng trao cho Lăng Tiêu, nghiêm túc :


      - Thanh Kiếm này tên là Thanh Minh, là hạ phẩm Linh Khí, trong Thanh Minh kiếm vốn có Kiếm Linh, nhưng bây giờ lại ngủ say, bằng Thanh Minh kiếm tuyệt đối có thể xem là thanh thượng phẩm Linh Khí.


      - có Thanh Minh kiếm, Lâm Vân, ngươi muốn chết cũng khó.


      Lăng Tiêu tràn đầy tự tin , Đại trưởng lão lại :


      - Tiêu Nhi, Thanh Minh kiếm theo ta hơn nửa đời người, ngươi phải làm cho tốt, đừng khiến Thanh Minh kiếm hổ thẹn!


      - Gia gia, người yên tâm, ta nhất định khiến Thanh Minh kiếm này uy danh đại chấn.


      Đại trưởng lão gật đầu cười, lại :


      - Tiêu Nhi, nhanh tu luyện , phương diện luyện khí ngươi tạm thời gác qua bên, lòng tu luyện là được rồi!


      - Vâng, gia gia.


      Lăng Tiêu tu luyện, Đại trưởng lão vẫn còn suy nghĩ:


      - Lúc trước ta dùng uy áp cảnh giới Võ Vương với , biết có thể phá được võ đạo chi tâm của hay , chỉ cần trong lòng còn sợ hãi bất kể là thể chất song thuộc tính hay cũng cần phải lo lắng nữa….


      o0o


      Trong gian phòng bằng đá, nhìn vết thương lớn người Sở Nam, Tử Mộng Nhân vốn lớn mật, bản tính điêu ngoa cũng kinh hãi hoảng sợ, luống cuống đem tất cả Linh Dược trong nhẫn trữ vật lấy ra, đổ lên miệng vết thương người Sở Nam, nàng còn ngừng lẩm bẩm:


      - Đồ ngốc, đồ ngốc, ta bảo ngươi đánh , nhưng cũng bảo ngươi chịu tổn thương nặng như vậy, đúng là đồ ngốc mà….


      Tử Mộng Nhân cứ như vậy trông coi Sở Nam, trong khoảng thời gian đó lại có người đến gọi nàng trở về, nàng lại bộc phát tính tình Đại tiểu thư nóng nảy, còn đem Tam gia gia ra làm bia đỡ đạn, Tam gia gia bảo nàng chiếu cố .


      Trọn vẹn ba ngày ba đêm sau, thống khổ mặt Sở Nam mới dần biến mất, phảng phất như toàn bộ thống khổ bị Sở Nam cắn nuốt sạch, hóa thành lực lượng, hóa thành sinh cơ, sau đó…. liền mở mắt, tỉnh lại….


      - Đồ ngốc, ngươi tỉnh rồi sao?


      Tử Mộng Nhân cười .


      Sở Nam cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, nghĩ đến những chuyện loáng thoáng trong lúc hôn mê, dường như xuất hình ảnh nào đó, liền giọng :


      - Mộng Nhân nương, lúc ta hôn mê mê gì chứ?


      Đôi mắt Tử Mộng Nhân khẽ đảo, cười giảo hoạt, khóe miệng hơi nhếch lên, :


      - Ngươi có ….


      - Ta cái gì?


      Tử Mộng Nhân giả bộ thẹn thùng :


      - Ngươi…. Ngươi… ngừng…. Gọi…. Mộng Nhân…. Mộng Nhân, kêu rất nhiều lần….


      - Ách?


      Sở Nam ngạc nhiên, hỏi lại:


      - sao?

    2. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Vũ Nghịch Càn Khôn


      Tác giả: Chúc Long Ngữ


      Chương 74: Thanh Minh kiếm và lời


      Nhóm dịch: Black


      Nguồn: Vipvandan










      Sở Nam hôn mê.


      Đám người đài bàn luận nhổ trọng kiếm lên, thế nhưng trọng kiếm vẫn nhúc nhích, trọng kiếm đâm sâu vào trong đài luận bàn, vẫn bất động như cũ.


      Chúng đệ tử đều nghĩ đến vấn đề:


      - Trọng kiếm này rốt cuộc nặng bao nhiêu?


      ai biết đáp án, cuối cùng, vẫn là Tử Mộng Nhân gọi đến sư huynh có tu vi cao cấp Võ Tướng vừa vặn ngang qua tầng thứ ba, hao hết phen khí lực mới rút trọng kiếm ra được.


      Vị sư huynh nhìn Sở Nam là chủ nhân của trọng kiếm này sâu, trong lòng thầm câu “quái thai”, sau đó mới cáo từ Tử Mộng Nhân.


      Tiếp đó, tám người đỡ lấy trọng kiếm, hai người dìu Sở Nam, Tử Mộng Nhân trước dẫn đường, đưa Sở Nam về căn phòng ở dưới vách đá.


      Mọi người rời , đường , bọn lại thảo luận, người :


      - Kiếm này ít nhất phải 1500 cân.


      - Có lẽ nặng hơn chút.


      - nghĩ rằng Lâm Vân này lại lợi hại như vậy, ngay cả Lăng Tiêu sư huynh cũng bị đánh bại.


      - Chuyện này có gì lợi hại chứ? Theo ta thấy, Lâm Vân lợi hại nhất là có thể đem Đại tiểu thư của chúng ta, cũng là vị hôn thê của Lăng Tiêu sư huynh cướp .


      người nghi vấn:


      - thể có chuyện như vậy được.


      Lập tức liền có người phản bác:


      - Tại sao ? Ngươi thấy là Đại tiểu thư gọi Lâm Vân khác với chúng ta sao? Đồ ngốc đồ ngốc, quả đơn giản.


      - Hình như là vậy….


      - Được rồi, đừng thảo luận vấn đề này nữa, muốn Đại tiểu thư trừng phát đám người các ngươi sao?


      Lời này vừa phát ra, tất cả mọi người đều im lặng, ngược lại tiếp tục thảo luận vấn đề Lâm Vân từ đâu xuất , như thế nào lại được Tam trưởng lão thu làm quan môn đệ tử.


      Tử Mộng Nhân đứng bên cạnh Sở Nam, nhìn thấy cơ mặt Sở Nam co quắp đầy thống khổ, biết chịu thống khổ cực lớn, trong lòng nàng dường như cũng có chút đau đớn, còn có loại tình cảm khó hiểu, đây chính là cảm giác mà Tử Mộng Nhân chưa từng trải qua.


      Nghĩ đến cảnh Sở Nam dùng thân thể húc vào vách núi, lại nghĩ đến thân ảnh đứng thẳng tắp của Sở Nam, nghĩ đến tinh thần bất khuất khi Sở Nam đối mặt với Đại trưởng lão cường đại như thế vẫn muốn dùng danh nghĩa nam nhân để chiến đấu, Tử Mộng Nhân móc ra cái khăn tay, lau vết máu tươi bên khóe miệng của Sở Nam.


      o0o


      Mà ở nơi khác, Đại trưởng lão hỏi Lăng Tiêu:


      - Ngươi dùng Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín, tại sao lại bị đánh bại?


      - Gia gia, ta cũng biết.


      - Lúc đó ngươi có cảm giác gì?


      Lăng Tiêu nhắm mắt suy nghĩ lát, chợt :


      - Ta cảm thấy Kim nguyên lực của dường như so với Kim nguyên lực của ta còn sắc bén hơn, trực tiếp xuyên thủng phòng ngự của ta….


      Thoáng dừng lại chút, Lăng Tiêu mở to mắt :


      - Đúng rồi, gia gia, ta còn cảm thấy có cỗ lực lượng khổng lồ, ta cũng bị cỗ lực lượng này áp đảo, Tử Tranh Nguyệt Kiếm cũng bị nghiền nát, chắc chắn có liên quan đến cỗ lực lượng khổng lồ này.


      - Lực lượng khổng lồ? Chẳng lẽ là Thổ nguyên lực?


      Đại trưởng lão trầm tư :


      - Có Kim nguyên lực, lại có Thổ nguyên lực, chẳng lẽ tiểu tử kia là song thuộc tính sao? thể trách được lão Tam lại muốn thu làm quan môn đệ tử.


      Đại trưởng lão sắc mặt khẽ biến, bởi vì chuyện này có chút phiền toái rồi, Đại trưởng lão nhìn chằm chằm tôn nhi :


      - Trong vòng nửa năm, ngươi có thể khiến cho bản thân tấn thăng đến cảnh giới Võ Tướng ?


      Lăng Tiêu suy nghĩ chút, thà :


      - Gia gia, nếu như có chuyện ngày hôm nay, ta tin rằng trong vòng nửa năm có thể đột phá, trở thành Võ Tướng, nhưng bây giờ trong lòng ta có chút loạn, còn có Mộng Nhân….


      - cần nghĩ nhiều như vậy, ngươi chỉ cần nghĩ đến trận tỷ thí nửa năm sau, ngươi phải rửa sạch mối sỉ nhục ngày hôm nay, phải đem trảm dưới kiếm, như vậy là đủ rồi. Về phần Tử Mộng Nhân ngươi cần phải xen vào, cho dù nàng muốn nàng cũng chỉ có thể trở thành thê tử của ngươi, hơn nữa, chỉ cần ngươi có thể đánh bại , có thể lấy mạng , Mộng Nhân chắc chắn trở về bên cạnh ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần ngươi có đủ thực lực, gì là làm được, thiên hạ này chính là thiên hạ của cường giả.


      Đại trưởng lão cường thế , lại bồi thêm câu:


      - Nếu được chỗ ta vẫn còn viên Võ Tướng Đan, có thể giúp ngươi đột phá.


      Nghe thấy ba chữ “Võ Tướng Đan”, Lăng Tiêu hưng phấn đến run rẩy, mặt nở nụ cười, nhàng :


      - Gia gia, ta để người phải thất vọng, chỉ cần có Võ Tướng Đan, ta nhất định đột phá đến cảnh giới Võ Tướng, nhất định đem tên Lâm Vân đó chém dưới Thanh Minh kiếm.


      Đại trưởng lão lại lạc quan như vậy, chậm rãi :


      - Tiêu Nhi, ngươi phải biết rằng phục dược có thể tăng lên tu vi, nhưng cũng thể cường đại bằng chính mình tự tu luyện đột phá.


      Ánh mắt Lăng Tiêu có chút buồn bả, sau đó lại kiên định :


      - Gia gia, ngay lúc này đây, chỉ cần giết , ta tự dựa vào thực lực của mình để đề thăng tu vi, như vậy ảnh hưởng đến về sau.


      Đại trưởng lão suy nghĩ chút liền gật đầu đồng ý, Lăng Tiêu còn thêm:


      - Gia gia, người hãy giúp ta luyện chế thanh bảo kiếm, phẩm chất phải cao, nhất định phải vượt qua kiếm của tên tiểu tử đó.


      - Kiếm của rất cổ quái!


      Đại trưởng lão thầm câu, tay bỗng xuất thanh kiếm màu xanh, trịnh trọng trao cho Lăng Tiêu, nghiêm túc :


      - Thanh Kiếm này tên là Thanh Minh, là hạ phẩm Linh Khí, trong Thanh Minh kiếm vốn có Kiếm Linh, nhưng bây giờ lại ngủ say, bằng Thanh Minh kiếm tuyệt đối có thể xem là thanh thượng phẩm Linh Khí.


      - có Thanh Minh kiếm, Lâm Vân, ngươi muốn chết cũng khó.


      Lăng Tiêu tràn đầy tự tin , Đại trưởng lão lại :


      - Tiêu Nhi, Thanh Minh kiếm theo ta hơn nửa đời người, ngươi phải làm cho tốt, đừng khiến Thanh Minh kiếm hổ thẹn!


      - Gia gia, người yên tâm, ta nhất định khiến Thanh Minh kiếm này uy danh đại chấn.


      Đại trưởng lão gật đầu cười, lại :


      - Tiêu Nhi, nhanh tu luyện , phương diện luyện khí ngươi tạm thời gác qua bên, lòng tu luyện là được rồi!


      - Vâng, gia gia.


      Lăng Tiêu tu luyện, Đại trưởng lão vẫn còn suy nghĩ:


      - Lúc trước ta dùng uy áp cảnh giới Võ Vương với , biết có thể phá được võ đạo chi tâm của hay , chỉ cần trong lòng còn sợ hãi bất kể là thể chất song thuộc tính hay cũng cần phải lo lắng nữa….


      o0o


      Trong gian phòng bằng đá, nhìn vết thương lớn người Sở Nam, Tử Mộng Nhân vốn lớn mật, bản tính điêu ngoa cũng kinh hãi hoảng sợ, luống cuống đem tất cả Linh Dược trong nhẫn trữ vật lấy ra, đổ lên miệng vết thương người Sở Nam, nàng còn ngừng lẩm bẩm:


      - Đồ ngốc, đồ ngốc, ta bảo ngươi đánh , nhưng cũng bảo ngươi chịu tổn thương nặng như vậy, đúng là đồ ngốc mà….


      Tử Mộng Nhân cứ như vậy trông coi Sở Nam, trong khoảng thời gian đó lại có người đến gọi nàng trở về, nàng lại bộc phát tính tình Đại tiểu thư nóng nảy, còn đem Tam gia gia ra làm bia đỡ đạn, Tam gia gia bảo nàng chiếu cố .


      Trọn vẹn ba ngày ba đêm sau, thống khổ mặt Sở Nam mới dần biến mất, phảng phất như toàn bộ thống khổ bị Sở Nam cắn nuốt sạch, hóa thành lực lượng, hóa thành sinh cơ, sau đó…. liền mở mắt, tỉnh lại….


      - Đồ ngốc, ngươi tỉnh rồi sao?


      Tử Mộng Nhân cười .


      Sở Nam cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, nghĩ đến những chuyện loáng thoáng trong lúc hôn mê, dường như xuất hình ảnh nào đó, liền giọng :


      - Mộng Nhân nương, lúc ta hôn mê mê gì chứ?


      Đôi mắt Tử Mộng Nhân khẽ đảo, cười giảo hoạt, khóe miệng hơi nhếch lên, :


      - Ngươi có ….


      - Ta cái gì?


      Tử Mộng Nhân giả bộ thẹn thùng :


      - Ngươi…. Ngươi… ngừng…. Gọi…. Mộng Nhân…. Mộng Nhân, kêu rất nhiều lần….


      - Ách?


      Sở Nam ngạc nhiên, hỏi lại:


      - sao?

    3. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Vũ Nghịch Càn Khôn


      Tác giả: Chúc Long Ngữ


      Chương 76: Dưới thác nước….


      Nhóm dịch: Black


      Nguồn: Vipvandan










      Lại lần nữa hưởng thụ trùng kích của thác nước, Sở Nam tựa như quay trở lại thời gian lúc còn ở trấn Tự Do, mặc dù cảm thấy rất buồn tẻ, nhưng đó là nơi rất quan trọng với , nếu như có trấn Tự Do, có năm vị sư phụ có lẽ rồi.


      - A A A A…..


      Sở Nam rống lớn tiếng, lao nhanh xuống thác nước bao la hùng vĩ, đan xen vào với nhau.


      - Phụ thân, mẫu thân, con của các người phải kẻ yếu, chờ đến khi ta lại lần nữa xuất trước mặt các người, ta nhất định khiến các người phải kinh hỉ, mẫu thân, chờ hài nhi, hài nhi trở nên mạnh mẽ hơn.


      - Sư phụ, ta hoàn thành tâm nguyên của người!


      Tử Mộng Nhân ngồi ở phía , nhìn thấy Sở Nam trực tiếp bơi vào trong thác nước, cũng là nơi có lực va đập mạnh nhất, khẽ giật mình :


      - Đồ ngốc này quả mang đến cho người ta nhiều kinh ngạc, trước dùng thân thể húc vào vách đá, lưng vác thanh trọng kiếm nặng 1600 cân, bây giờ lại trực tiếp để thác nước trùng kích, bộ dáng còn có vẻ hưởng thụ như vậy, chẳng lẽ thực lực của là do tu luyện như vậy sao?


      Tử Mộng Nhân đoán đúng, Sở Nam nghĩ đến phụ mẫu, lại nghĩ đến sư phụ, nghĩ đến đám người Tư Đồ Dật Tiêu, liền chìm vào sâu trong đáy nước, bắt đầu tu luyện Thủy nguyên lực trong Nghịch Càn Khôn, nước tranh giành với vạn vật, thủy nhu lại có thể khắc cương….


      o0o


      Lúc Sở Nam ở dưới thác nước tu luyện, Tư Đồ Dật Tiêu dẫn theo Trầm Mạch Hân và Đại Vũ bái nhập tông phái tên là Bích Vân Tông, vốn Bích Vân Tông muốn thu Đại Vũ, nhưng nhìn thấy Tư Đồ Dật Tiêu và Trầm Mạch Hân có tư chất rất tốt nên mới thu Đại Vũ. Tư Đồ Dật Tiêu còn trở thành đồ đệ của Tông chủ Bích Vân Tông, bởi vì lúc trải qua khảo thí, Tư Đồ Dật Tiêu chính là thể chất Hỏa Thổ Kim ba thuộc tính, chỉ có điều, chưởng môn nhân của Bích Vân Tông đem tin tức này phong tỏa, nếu , khi truyền ra ngoài những môn phái khác nhất định đến tranh đoạt Tư Đồ Dật Tiêu, nếu như bọn thể chống lại nghĩ đến biện pháp hủy Tư Đồ Dật Tiêu.


      Chưởng môn Bích Vân Tông cho Tư Đồ Dật Tiêu hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, cung ứng số lượng nguyên thạch lớn nhất, thậm chí ngay cả võ quyết Huyền cấp thượng phẩm của Bích Vân Tông là trấn tông võ quyết Bích Vân Lạc cũng cho Tư Đồ Dật Tiêu, mà Tư Đồ Dật Tiêu trong lúc tu luyện võ quyết Bích Vân Lạc lại chủ yếu tu luyện Càn Khôn Cửu Chuyển.


      Giờ phút này, Tư Đồ Dật Tiêu nghĩ:


      - Đại ca, Càn Khôn Cửu Chuyển vòng thứ nhất ta luyện thành, đại ca, bây giờ ngươi thế nào?


      o0o


      Vân La Môn, Trần Hiểu Phong khắc khổ tu luyện, thầm nghĩ:


      - Mặc dù ta tư chất bình thường, nhưng vẫn có thể bổ khuyết, Lâm Vân huynh đệ có thể làm được ta cũng làm được. Hơn nữa ân nghĩa bữa cơm đó ta còn chưa báo được!


      Đan Ngôn ở bên cạnh cười nhạo :


      - Gà rừng vẫn là gà rừng, chẳng lẽ muốn trở thành Phượng Hoàng sao?


      Mà lúc này, Vu Đại Hải từ xa lập tức tới, nhìn chằm chằm Đan Ngôn, lạnh lùng :


      - Ta nhớ ngươi còn là họ Đan nữa rồi.


      Đan Ngôn nghe vậy lập tức rụt người lại, Vu Đại Hải quay qua với Trần Hiểu Phong:


      - Cố lên!


      o0o


      Cùng lúc đó, Nam Cung gia, Nam Cung Linh Vân nhìn cánh hoa chấn động rơi lả tả đầy đất, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra cây Long Nha xấu xí, đào hố , đem những cánh hoa chôn, biết nàng chôn những cánh hoa hay là chôn thứ gì, thân ảnh kia ngày càng khắc sâu trong lòng nàng hơn…. Sau đó, Nam Cung Linh Vân lấy ra cây cổ cầm, tấu khúc “Táng Hoa Lệ”


      o0o


      Mà lúc này ở ngoài ngàn dặm, Sở Thiên Phong an ủi Lâm Tuyết:


      - Tuyết Nhi, con trai có chuyện gì đâu.


      - Như thế nào lại có chuyện gì? Long Giác Sơn ngày đó giáng xuống Thiên Lôi, Nam Nhi….


      - Nó nếu như có thể sống nhiều năm như vậy cho dù Thiên Lôi đánh xuống cũng làm gì được nó đâu!


      Sở Thiên Phong vẫn tin rằng nhi tử có chuyện gì.


      - Thiên Phong, ta muốn quay về Bạch gia thôn.


      - Lão tổ tông để chúng ta , hơn nữa, chúng ta sống ở đây còn có thể mượn lực lượng của Sở gia để tìm nhi tử.


      - sao?


      - Ừ, ta chuẩn bị theo lệnh của gia chủ, đến quân đội.


      Sở Thiên Phong nắm lấy tay Lâm Tuyết :


      - Tuyết Nhi, nhà chúng ta đoàn viên.


      Lâm Tuyết nghe vậy khẽ gật đầu.


      o0o


      Bạch gia thôn, tiểu Nhược Tuyết đứng ở cửa thôn :


      - Sở Nam ca ca, ngươi đâu rồi? Nhược Tuyết tìm thấy ngươi đâu cả, ta cần ngươi bắt mãng xà nữa đâu, ngươi trở về là được rồi.


      nghĩ phía trước đột nhiên tràn ngập bụi mù, thôn dân trong Bạch gia thôn nhìn thấy tiểu Nhược Tuyết lập tức hô lớn:


      - Nhược Tuyết, mau trở về trong thôn , mau trở về thôn, báo với mọi người, đạo phỉ đến rồi….


      o0o


      Tất cả những chuyện này Sở Nam đều biết, vẫn chìm trong tu luyện.


      Tử Mộng Nhân ở bờ thấy vô vị :


      - nửa canh giờ rồi, tên ngốc ở dưới nước có chuyện gì chứ? Nếu để ta xuống dưới thác nước chắc chắn sớm bị đập đến hôn mê rồi.


      - Đồ ngốc, ngươi sao chứ?


      Tử Mộng Nhân lớn tiếng gọi, nhưng tiếng ầm ầm của thác nước lập tức át tiếng gọi của nàng, căn bản là thể truyền đến tận đáy nước.


      - Đồ ngốc, ngươi trả lời ta


      Vẫn có tiếng trả lời, chỉ có thanh ầm ầm của thác nước.


      Lại mười phút sau, Tử Mộng Nhân có chút luống cuống :


      - Tên ngốc này chẳng lẽ có Quy Tức quyết sao? Làm sao có thể ở dưới nước thời gian dài như vậy, hơn nữa còn là thác nước nữa…. Thế nhưng là Kim Thổ song thuộc tính, thể tu luyện Quy Tức quyết của Thủy thuộc tính được….


      - Đồ ngốc, ngươi ra , nếu ra ta giận đó!


      - Đồ ngốc, mau ra đây, bằng ta luyện kiếm cho ngươi nữa….


      - Đồ ngốc, ngươi khi dễ ta….


      Tử Mộng Nhân càng hét càng hoảng, thầm nghĩ:


      - Nếu tên ngốc xảy ra chuyện gì, Tam gia gia hỏi ta phải trả lời thế nào bây giờ? được, ta phải xuống dưới xem chút, nhưng đây là thác nước, ta cũng phải tên ngốc, làm sao chịu được lực va đập lớn như vậy chứ?


      Suy nghĩ phen, Tử Mộng Nhân liền hạ quyết tâm:


      - được, ta phải phen, ta phải có trách nhiệm đối với tên ngốc kia.


      Tử Mộng Nhân cắn răng cái, sau đó nhảy vào trong nước.


      Đúng lúc này, Sở Nam cảm thấy thể kiên trì nổi nữa, gần như hôn mê liền chuẩn bị ra hít thở khí, ở dưới nước bơi về phía trước, sau đó nhô đầu lên, vừa nhô đầu lên, Sở Nam liền trông thấy thân ảnh bay về phía .


      đợi Sở Nam kịp phản ứng Tử Mộng Nhân rơi xuống trước mặt , bởi vì nóng vội cho nên Tử Mộng Nhân lập tức nuốt mấy ngụm nước, Tử Mộng Nhân bị thác nước trùng kích cho đến khi chìm sâu xuống dưới, Sở Nam thấy vậy vội vươn tay ra nắm lấy.


      Tử Mộng Nhân lau mặt, nhìn thấy Sở Nam liền cao hứng :


      - Đồ ngốc, ngươi chết sao? tốt quá, ta còn tưởng rằng ngươi chết rồi chứ!


      Vừa xong, Tử Mộng Nhân lại :


      - Đồ ngốc, vừa rồi ta gọi ngươi, ngươi tại sao đáp lời ta? Làm ta lo lắng lắm biết ? Đồ ngốc, ngươi phải là cố ý chứ? Trung thực trả lời ….


      Sở Nam muốn giải thích Tử Mộng Nhân vội cả kinh thét lên:


      - Đồ ngốc, buông ta ra, ngươi ôm ta làm gì, đồ ngốc, ngươi dám chiếm tiệnh nghi của bổn Đại tiểu thư!


      - A….


      Sở Nam nghe vậy vội buông, Tử Mộng Nhân lập tức bị cuốn , Sở Nam lại lần nữa chụp lấy nàng, lần nầy lại vừa vặn chộp trúng bộ vị co dãn mềm mại kia, trong lòng Sở Nam dâng lên cảm giác kỳ quái, còn khuôn mặt Tử Mộng Nhân lại càng đỏ rực hơn, hét lớn:


      - Còn mau đưa ta lên bờ!


      - À….


      Tại đỉnh núi phía xa, nhìn thấy tình cảnh dưới thác nước, khuôn mặt người trở nên dữ tợn, dữ tợn đến đáng sợ, gằn giọng :


      - Lâm Vân, đoạt nữ nhân của ta, ta giết ngươi, nhất định phải giết ngươi, Tử Mộng Nhân, ta để ngươi yên ổn đâu, ngươi chờ xem!

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Vũ Nghịch Càn Khôn


      Tác giả: Chúc Long Ngữ


      Chương 77: Còn muốn xem ?


      Nhóm dịch: Black


      Nguồn: Vipvandan










      Lên được bờ, Tử Mộng Nhân nhếch nhác đứng bên, còn Sở Nam nằm mặt đất.


      Tử Mộng Nhân mím chặt môi, giống như củ cải trắng tươi ngon mọng nước lấy từ trong suối ra, khóe miệng nhếch lên đường cong, đường cong mang theo cỗ vũ mị mệ hoặc lòng người.


      Bộ dạng như bông hoa sen, còn có nước giọt xuống từ ba búi tóc đen mượt, tùy ý để nước chảy xuống, dáng ngươi mềm mại uyển chuyển yểu điệu bởi vì quần áo ướt đẫm cho nên như như , càng trở nên mê người, bờ vai bé yếu ớt để lộ hai thứ tròn trịa rung động tràn đầy nhu tình, bắp chân đầy đặn mượt mà ướt đẫm, vẽ nên bức tranh đầy ôn nhu hấp dẫn….


      Sở Nam si ngốc nhìn, trong lòng có ngọn lửa giống như bản năng nguyên thủy bùng lên đến tận trời xanh, cứ như vậy hừng hực thiêu đốt.


      Tử Mộng Nhân thấy Sở Nam nhìn mình chằm chằm trong mắt chứa lửa giận, rực rỡ như Bỉ Ngạn Hoa , cười tươi :


      - Đồ ngốc, ta có đẹp ?


      Bỉ Ngạn Hoa hay còn gọi là Châu Sa Hoa (Majusaka), là loài hoa cực độc, ăn vào là chết, còn gọi là Hoa Tử Vong.


      - Đẹp!


      Sở Nam theo quán tính gật đầu đáp.


      - Còn muốn xem ? Muốn nhìn hơn ?


      Tử Mộng Nhân vén ít áo quần phía trước lên, lộ ra mảng xuân quang mê người.


      Sở Nam kinh sợ, trực giác cho biết, tuyệt đối thể gật đầu, nhưng ở dưới nước thời gian dài như vậy, đầu óc của theo kịp tốc độ của trực giác, tự chủ được, gật đầu nhè .


      - Đồ ngốc, vậy ngươi đến đây….


      Tử Mộng Nhân ngoắc ngoắc ngón tay, nụ cười giống như muốn mị hoặc tam sanh.


      Sở Nam giống như mất hồn, về phía Tử Mộng Nhân, ánh mắt nhìn chằm chằm Tử Mộng Nhân, chớp mắt lấy cái, đợi đến khi Sở Nam đứng bên cạnh Tử Mộng Nhân Tử Mộng Nhân liền thở ra hơi thơm như u lan, kiều mị :


      - Đồ…. Ngốc….


      Tiếng “ừ” từ trong yết hầu Sở Nam còn chưa kịp phát ra chợt nghe thấy Tử Mộng Nhân quát lớn:


      - Ngươi chết !


      Cùng với tiếng quát, cước như Thần Long Bãi Vĩ của Tử Mộng Nhân đem Sở Nam đá bay vào trong thác nước, bị nước trùng kích, Sở Nam lập tức thanh tỉnh hơn nhiều, nghĩ đến hành vi của mình vừa rồi, lập tức hung hăng khinh bỉ bản thân phen.


      Tử Mộng Nhân đứng bờ quát:


      - Đồ ngốc, ta hảo tâm cứu ngươi, ngươi lại có ý đồ xấu, ngươi ngụp đầu vào trong nước , ta bảo ngươi ra ngươi được ra, bằng ta với Tam gia gia là ngươi có ý đồ xấu với ta.


      Sở Nam cảm thấy hơi đuối lý, liền hít sâu ngụm khí, lần nữa chìm vào trong nước, muốn tu luyện, nhưng bỗng phát trong lòng ngờ lại an tĩnh được, ý niệm khẽ động, lấy Long Nha từ trong nhẫn trữ vật ra, đâm lên ngực mình cái, vị trí đâm vào cũng chính là miệng vết thương lúc trước Nam Cung Linh Vân lưu lại….


      Vẻ mặt Tử Mộng Nhân đầy giận dữ, ngưng tụ Hỏa nguyên lực trong cơ thể, người bốc lên trận sương mù, sau đó, quần áo ướt đẫm lập tức khôi phục như trước, chỉ có điều hai má lại hồng nhuận hơn nhiều, nàng quay người lại, thấy đầu Sở Nam đắc ý cười, thế nhưng nhìn kỹ lại ngờ mặt nước lại có máu tươi….


      Thoáng chốc, sắc mặt Tử Mộng Nhân đại biến.


      - Đồ ngốc, ngươi mau ra đây! Có nghe thấy , ngươi mau ra đây, ta tức giận rồi đó!


      Tiếng vừa dứt, Sở Nam nổi lên, ngực có máu tươi chảy ròng ròng, Tử Mộng Nhân tiến đến hỏi:


      - Đồ ngốc, xảy ra chuyện gì thế?


      Sở Nam cười cười :


      - có gì, chỉ là cẩn thận bị đụng chút.


      Trong mắt Tử Mộng Nhân tràn đầy nghi vấn nhưng cũng hỏi tiếp, bỗng nhiên, Sở Nam chạy về phía rừng sâu, Tử Mộng Nhân thấy vậy liền hỏi:


      - Đồ ngốc, ngươi định làm gì vậy?


      - Ở đây đợi ta, ta trở lại liền.


      thanh vừa dứt nhân ảnh cũng còn thấy đâu nữa, Tử Mộng Nhân dậm chân, bĩu môi.


      Ước chừng phút sau, Sở Nam xuất trước mặt Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân vốn muốn để ý đến , nhưng nhìn thấy trong tay có hai con gà rừng khỏi ngạc nhiên hỏi:


      - Đồ ngốc, ngươi bắt gà rừng làm gì?


      - Làm cho ngươi món ăn dân dã, dỗ dành ngươi vui vẻ.


      Tử Mộng Nhân nghi hoặc, nhưng cũng hỏi gì nữa, Sở Nam vô cùng thuần thục vặt lông gà, mổ bụng, rửa sạch , sau đó tìm đến bó củi, lại lấy hai viên đá, muốn tạo ra lửa, có biện pháp, vừa rồi đả thử, nhưng Hỏa nguyên lực trong cơ thể lại giống như biến mất, ngược lại cảm thấy có ít Thủy nguyên lực.


      - Ngươi làm gì thế?


      - Nhóm lửa.


      - Hừ, đồ ngốc, muốn lửa còn phải quá đơn giản sao?


      Tử Mộng Nhân khẽ vẫy tay cái, đống củi liền bùng cháy, Sở Nam thấy vậy liền cười cách ngớ ngẩn:


      - Mộng Nhân, ngươi lợi hại.


      - Chút tài mọn mà thôi.


      Trong lòng Tử Mộng Nhân chợt nghĩ:


      - So với ngươi đánh tên họ Lăng đến hôn mê đây quả chỉ là chút tài mọn.


      Sở Nam ở ngọn lửa đảo con gà rừng, lại đem chút gia vị rắc lên , chỉ chốc lát sau, mùi thịt mê người liền tản mát ra, Tử Mộng Nhân nhếch nhếch mũi hít lấy hít để :


      - Thơm quá.


      Sở Nam cười cười, đem phần cháy đen bên ngoài con gà rừng cạo , sau đó đưa cho Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân nhận lấy cắn thử tiếng, ánh mắt tức thời sáng lên, cứ thế từng ngụm mà nhai nuốt, trong miệng còn :


      - Đồ ngốc, ngươi quả là lợi hại, ăn rất ngon.


      - Ăn ngon ngươi hãy ăn nhiều chút.


      - Ừ, ngươi o được ăn, hai con gà rừng này đều là của ta.


      Tử Mộng Nhân bá đạo , Sở Nam sửng sốt, từ khi rời khỏi trấn Tự Do, cũng lâu chưa được ăn món ăn dân dã rồi, Tử Mộng Nhân “phì” tiếng bật cười :


      - Dù sao cũng là do ngươi làm, ta cũng làm gì, đương nhiên nhìn ta ăn là được rồi.


      Sở Nam mỉm cười :


      - Nếu ngươi thích sau này ta nướng cho ngươi ăn.


      - sao?


      - Ừ.


      Sở Nam gật đầu, Tử Mộng Nhân cũng hề cố kỵ hình tượng thục nữ, giống như con mèo cái thèm ăn, vừa ăn vừa cách mơ hồ:


      - Đồ ngốc, nể mặt ngươi nướng gà rừng cho ta, bổn Đại tiểu thư giúp ngươi chế luyện lại trọng kiếm, ta dùng tất cả những tài liệu trân quý mà ta có luyện trọng kiếm cho ngươi, khiến trọng kiếm trở thành thanh kiếm lợi hại nhất.


      biết tại sao, Sở Nam nghe vậy trong lòng lại mơ hồ lo lắng :


      - Trọng kiếm để cho tiểu ma nữ này luyện chế biết biến thành bộ dạng gì?


      Nghĩ nghĩ vậy, nhưng Sở Nam lại tiện cự tuyệt, bởi vì nếu làm vậy cho dù có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng hiểu chuyện gì xảy ra.


      Nhìn Tử Mộng Nhân hóa thân thành dạ dày vương, Sở Nam cảm thấy ở cùng với tiểu ma nữ này ngược lại rất nhàng, loại nhõm này trong cuộc sống của rất ít khi xuất .


      - Ực.


      Tử Mộng Nhân rốt cuộc cũng đem hai con gà rừng giải quyết hết, Sở Nam lại hỏi:


      - Ăn nữa ?


      Tử Mộng Nhân nghiêng đầu suy nghĩ, rồi :


      - Được rồi, ăn nữa, để lại ngày mai ăn. Đồ ngốc, ta là giữ lời, ngươi nhanh theo ta, ta dẫn ngươi đến luyện khí phòng, giúp ngươi luyện chế lại trọng kiếm.


      Nơi luyện khí cũng phân chia cao thấp, cấp bậc càng cao hoàn cảnh luyện khí lại càng tốt, xác xuất thành công cũng càng cao, phẩm chất của pháp bảo lúc xuất ra cũng cao hơn, mà Tử Mộng Nhân chính là Luyện Khí Sư cấp ba, lập tức dẫn Sở Nam đến phòng luyện khí chuyên dụng của nàng.


      Vừa đến khu vực luyện khí, người liền ngăn tại cửa ra vào, Tử Mộng Nhân vội vàng lùi ra sau bước, nắm lấy tay Sở Nam, sau đó lạnh giọng :


      - Tránh ra, chó ngoan cản đường.


      - Căn cứ theo quy định, phải Luyện Khí Sư được vào khu vực luyện khí!

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 78: Chưởng Môn Lệnh Bài




      – Căn cứ theo quy định, phải Luyện Khí Sư được phép vào khu vực luyện khí!

      Người những lời này dĩ nhiên chính là Lăng Tiêu lửa giận ngút trời rồi, hawnscungf Sở Nam trở mặt, muốn đưa đối phương vào chỗ chết, thêm nữa người còn có chỗ dựa là Đại trưởng lão của Thần Khí Phái, cũng sợ Đại trưởng lão, hơn nữa những lời này của chính là .

      Tử Mộng Nhân và Lăng Tiêu mặc dù cùng lớn lên, nhưng lại hề có cảm giác thanh mai trúc mã, cho đến bây giờ vẫn luôn hợp nhau, hơn nữa trưởng bối lại sắp đặt việc hôn nhân càng khiến Tử Mộng Nhân đối với Lăng Tiêu phản cảm hơn. Thấy Lăng Tiêu ngăn cản trước mắt, Tử Mộng Nhân lạnh lùng :

      – Họ Lăng, đừng khiến người ta càng chán ghét ngươi hơn.

      – Ngươi chán ghét ta? Ngươi có tư cách gì mà chán ghét ta? Ngươi chính là vị hôn thê của ta, lại cùng cấu kết với nam tử khác, lại còn ở trong đầm nước tình chàng ý thiếp….

      Lăng Tiêu càng càng tức giận, cảm thấy đầu như muốn bốc khói.

      Tử Mộng Nhân trái lại bật cười, dựa vào vai Sở Nam, bày ra bộ dáng giống như tiểu nữ nhân hạnh phúc, nhưng miệng lại nghiêm nghị :

      – Ta cho tới bây giờ đều cho rằng ta là vị hôn thê của ngươi, mong ngươi hãy lau miệng sạch chút…. Chỉ bằng vào ngươi? Hừ!

      Sở Nam biết mình bị Tử Mộng Nhân đưa ra làm bia đỡ đạn, cuốn vào trong vòng xoáy của tình ái thị phi, nhưng cũng phải là loại người thấp cổ bé họng, chẳng lẽ có thể vứt bỏ lý gì đến Tử Mộng Nhân sao? cần Tử Mộng Nhân ở bên cạnh lâu như vậy, lúc trước còn hảo tâm nhảy xuống nước cứu , bây giờ lại còn nể mặt giúp luyện chế trọng kiếm, Sở Nam há có thể vung tay bỏ được sao?

      Đương nhiên thể, với bản tính có ân tất báo của Sở Nam, đương nhiên thể làm vậy được.

      – Tử Mộng Nhân, ta có gì hơn tên nam nhân này? Chúng ta quen nhau gần hai mươi năm rồi, ngươi biết tên tiểu tử này được bao lâu? đến tháng, ngươi xem, ta có gì bằng ?

      Tử Mộng Nhân cười :

      – Họ Lăng, ngươi tất nhiên bằng , ngươi đánh thắng sao?

      Chỉ câu khiến Lăng Tiêu tức giận đến mức muốn lập tức động thủ, nhưng kẻ trước mặt này, chưa chắc đánh lại, nếu như bản thân xuất ra Thanh Minh kiếm, tình huống giống như trước, nhưng nếu đem giải quyết phải ăn thế nào với Tam gia gia đây?

      Lăng Tiêu hít hơi sâu, lạnh nhạt :

      – Bất kể thế nào nữa, hôm nay cũng thể tiến vào được.

      – Vậy sao?

      Khóe miệng Tử Mộng Nhân nhếch lên tia cười trào phúng đầy lạnh lùng, rồi :

      – Hôm nay ta muốn dẫn vào, có gan ngươi ngăn cản ta thử xem.

      – Tử Mộng Nhân, ngươi đừng ép ta.

      Khuôn mặt vốn tuấn của Lăng Tiêu lúc này trở nên dữ tợn đến đáng sợ.

      – Ta ép ngươi sao? Ngươi có phải muốn động thủ ? Vậy ngươi động thủ thử xem!

      Tử Mộng Nhân được thế buông tha, tất nhiên là có chỗ dựa, chỉ bởi vì Lăng Tiêu đánh thắng Sở Nam, mà nàng còn có chỗ dựa lớn hơn nhiều.

      – Ngươi….

      – Ngươi cái gì mà ngươi, còn mau cút qua bên.

      – Ta tránh, nếu như muốn xông vào cũng đừng trách ta khách khí.

      Trong thanh của Lăng Tiêu có chút mùi vị hưng phấn, giống như chỉ ước Sở Nam ngang ngạnh xông vào, bởi vì nếu vậy có lý do, lý do để xuất ra Thanh Minh kiếm, đem Sở Nam trảm sát cũng cần chịu trách nhiệm hay hậu quả gì.

      – Ngu xuẩn.

      Tử Mộng Nhân nghe thấy ý tứ trong lời của Lăng Tiêu từ trong nhẫn trữ vật lấy ra tấm lệnh bài, đưa cho Sở Nam, :

      – Đồ ngốc, cầm lấy, ta trái lại muốn xem kẻ nào dám ngăn cản ngươi….

      Nhìn thấy tấm lệnh bài kia, vẻ mặt Lăng Tiêu lập tức trở nên khó coi hơn nhiều.

      Tử Mộng Nhân nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, thốt ra từng chữ:

      – Nếu như kẻ nào ngăn cản ngươi, giết cần luận tội!

      Tử Mộng Nhân, ngươi ngờ lại đem lệnh bài này giao cho ngoại nhân, ta….

      – Quan môn đệ tử của Tam gia gia, sư thúc của Lăng Tiêu, lại là ngoại nhân sao?

      Tử Mộng Nhân phản bác:

      – Lăng Tiêu, chẳng lẽ ngươi dám bất tuân lệnh mà hành sao?

      xong, Tử Mộng Nhân lại kéo lấy cánh tay Sở Nam, bước vào, Sở Nam cầm tấm lệnh bài này tay, Lăng Tiêu quả dám ngăn lại, lệnh bài kia ngờ lại là Chưởng Môn lệnh, gặp lệnh bài như gặp chưởng môn, làm sao có gan ngăn cản?

      Mười phần bất đắc dĩ lại càng thêm nghẹn khuất, Lăng Tiêu tránh qua bên, Sở Nam cùng với Tử Mộng Nhân tay trong tay tiến vào, khuôn mặt Lăng Tiêu có chút vặn vẹo, móng tay đâm vào trong da thịt, hung hăng lẩm bẩm:

      ngày nào đó, nếu các ngươi rơi vào tay ta, các ngươi sống bằng chết.

      Sở Nam nhìn thanh đại kiếm bị nung trong lửa khắc lệnh bài :

      – Lệnh bài này quả có ý tứ.

      – Đưa đây.

      Tử Mộng Nhân giành lại cái lệnh bài rồi :

      – Lệnh bài này phải là bình thường, nếu để truyền ra ngoài chừng gây ra hồi gió tanh mưa máu.

      đợi Sở Nam tiếp tục bàn đến vấn đề này, Tử Mộng Nhân liền chạy đến căn phòng thứ ba, cười :

      – Đây chính là nơi mà ta luyện khí.

      Sở Nam tiến vào, cũng thấy chút gì giống như căn phòng của phụ thân hay quy mô giống như của của Phong lão đầu, chỉ có cái lô rất , chung quanh có đủ loại tài liệu, Tử Mộng Nhân lại :

      – Thế nào, tệ đúng ? Ngươi , trọng kiếm của ngươi cần tài liệu gì?

      Vẫn đợi Sở Nam trả lời, Tử Mộng Nhân lại thao thao bất tuyệt :

      – Muốn đem kiếm này gia tăng đến 2000 cân, khẳng định phải dùng Trọng Huyền Tinh Thạch, Hắc Ô Thiết, trọng kiếm muốn sắc bén thể thiếu Phá Tà Thạch….

      Tử Mộng Nhân ra tràng tài liệu, cuối cùng trực tiếp đem toàn bộ tài liệu luyện khí trong nhẫn trữ vật lấy ra rồi ném mặt đất, cầm từng món tài liệu giới thiệu cho Sở Nam, lại giải thích thuộc tính và công dụng của từng loại tài liệu….

      – Đồ ngốc, cái này gọi là Viêm Thạch, là của cha ta lúc còn trẻ lịch luyện tìm được, để lại cho ta chút, Viêm Thạch này chỉ rất cứng mà bên trong còn chứa lượng lớn Hỏa nguyên lực, nếu như ngươi là Hỏa thuộc tính cũng có thể bỏ khối Viêm Thạch này vào luyện….

      Sở Nam nghe vậy hơi động lòng, :

      – Mộng Nhân, ngươi có thể bỏ Viêm Thạch vào luyện chế cũng được.

      – Cái gì? Đồ ngốc, ngươi là Kim Thổ song thuộc tính, bỏ Viêm Thạch này vào luyện hoàn toàn là lãng phí, Viêm Thạch này vô cùng quý hiếm đấy.

      Tử Mộng Nhân tràn đầy nghi hoặc , Sở Nam bất đắc dĩ :

      – Dùng Viêm Thạch luyện chế phải có thể gia tăng độ cứng sao?

      Tử Mộng Nhân hơi nghiêng đầu suy nghĩ, lại :

      – Điều này cũng đúng, chỉ có điều quá lãng phí, trừ phi ngươi đáp ứng sau này phải nướng thịt cho ta ăn.

      – Được!

      Sở Nam chút suy nghĩ liền đáp.

      – Khối này là ngọc thạch mà Thái gia gia từ đáy biển sâu vạn trượng, chứa linh khí nồng đậm, nếu như luyện pháp bảo Linh Khí, bỏ khối ngọc thạch này vào có thể gia tăng cơ hội trở thành Linh Khí.

      Mộng Nhân lại giới thiệu Tinh Kim, Tử Nguyên Thạch, Vẫn Thiết và số tài liệu khác, sau cùng lấy ra khối đá màu đen, lông mày hơi nhíu lại rồi :

      – Khối đá này là gì ta quên mất rồi, ta nhớ lúc còn bé nhặt được trong cái sơn động….

      – Được rồi, tài liệu cứ như vậy đủ để đem trọng kiếm của ngươi gia tăng đến 2000 cân, nhưng có thể có thêm vài chức năng khác.

      Tử Mộng Nhân xong liền khẽ vẫy tay, chính giữa luyện khí lô lập tức bùng lên ngọn lửa lớn cháy hừng hực….
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :