Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 69: CƯỜI CHO TA

      Bạch y công tử cũng chính là Lăng Tiêu nghe thấy vậy trong lòng tràn đầy vui mừng, thầm nghĩ:

      - Mộng Nhân ở bên theo dõi, nhất định phải hoa mỹ chút.

      Nghĩ vậy, Lăng Tiêu liền :

      - Được, Nhạc Chánh sư huynh, xin chỉ giáo.

      mặt Lăng Tiêu vẫn lạnh nhạt như cũ, bảo kiếm trong tay lóe lên kim mang, còn cố ý liếc nhìn Tử Mộng Nhân cái, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười.

      Sở Nam thấy vậy thầm nghĩ:

      - Lăng Tiêu này là ai? Dường như ánh mắt nhìn tiểu ma nữ này có gì đó là là.

      Lúc này, đài luận bàn vang lên tiếng hét lớn:

      - Liệt Hỏa thức thứ bảy!

      Tiếng quát vừa dứt, bảo kiếm trong tay Nhạc Chánh liền bạo phát liệt hỏa hừng hực, thân thể phảng phất như quỷ mị, bảo kiếm bị thiêu đốt lập tức xé rách khí, phóng thẳng về phía Lăng Tiêu.

      Sở Nam có chút kinh ngạc, thầm nhủ:

      - Thần Khí Phái hổ là đại môn phái, tên Chánh Nhạc và Lăng Tiêu này tuổi tác cũng lớn, nhưng bên là trung cấp Đại Võ Sư còn bên lại là cao cấp Đại Võ Sư, mặc dù Lăng Tiêu tuổi hơn chút, thế nhưng thực lực lại cao hơn so với Chánh Nhạc cấp, Bạch Trạch Vũ tự xưng là thiên tài, nhưng khi so với Lăng Tiêu đoán chừng cũng phải là gì to tát. Nếu phải ta có kỳ ngộ….

      lúc nghĩ ngợi, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô, phía trước còn có tiếng kêu thảm thiết, Sở Nam giương mắt nhìn, chỉ thấy bảo kiếm trong tay Chánh Nhạc bị đánh văng qua bên, bản thân Chánh Nhạc cũng nằm gục mặt đất, khóe miệng chảy máu, mà Lăng Tiêu lại phảng phất như có chuyện gì xảy ra vậy.

      - Chánh Nhạc sư huynh, đa tạ nhường.

      Vẻ mặt Lăng Tiêu rất ôn hòa, nhưng ngạo khí trong mắt lại chút thu liễm, trong lòng Chánh Nhạc lúc này thập phần khó chịu, nhất là khi nghe thấy Lăng Tiêu gọi là "Sư huynh" còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ này trong lòng lập tức bừng lên cỗ nộ hỏa, nhưng thể thừa nhận rằng Lăng Tiêu lợi hại hơn nhiều.

      - Hít….

      Các đệ tử quan chiến bên cạnh cũng hít vào hơi lãnh khí, trong mắt tràn ngập kinh hãi, khẽ bàn luận:

      - Chánh Nhạc sư huynh vừa rồi sử dụng vũ kỹ Huyền cấp trung phẩm Hỏa thuộc tính, ngờ lại bị Lăng Tiêu sư huynh dễ dàng đánh bại như vậy, Lăng Tiêu sư huynh quả hổ là thiên tài của Thần Khí Phái.

      - Lăng Tiêu sư huynh năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi có thành tựu như vậy, ngày sau khẳng định tiền đồ vô lượng, chừng còn có thể tu thành Võ Hoàng nữa.

      - Vừa rồi Lăng Tiêu sư huynh dùng vũ kỹ Huyền cấp thượng phẩm đấy.

      - Ừm, còn là Kim thuộc tính có lực công kích mạnh nhất nữa, hơn nữa võ quyết mà Lăng Tiêu sư huynh tu luyện cũng là Huyền cấp thượng phẩm.

      - Cháu trai của Đại trưởng lão đều luyện thứ tốt.

      Nghe bọn họ nghị luận như vậy, Sở Nam cũng lộ ra vẻ bội phục, thầm nghĩ:

      - Cao cấp Đại Võ Sư 22 tuổi, quả nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo!

      Sở Nam lúc những lời này lại ngờ lúc tại thành Hùng La dùng trọng kiếm huyết chiến với bầy Đại Võ Sư.

      - Dối trá!

      Tử Mộng Nhân nhìn chằm chằm Lăng Tiêu phun ra hai chữ, còn thêm:

      - Lâm Vân, ngươi lên đánh bại , hay ngươi dùng chiêu lúc trước ấy, cái gì mà Khai Thiên thức thứ nhất đấy.

      - Hả?

      Sở Nam cảm thấy có chút khó khăn, liên tiếp sử dụng hai chiêu Khai Thiên thức thứ nhất khiến nguyên lực trong cơ thể hầu như rút sạch còn, hơn nữa cho dù nguyên lực có dồi dào Sở Nam cũng chắc là những nguyên lực trong người ngoan ngoãn nghe lời mình.

      Chỉ có điều, Sở Nam vẫn còn át chủ bài cuối cùng, đó chính là lực lượng cường hãn trong cơ thể.

      Tử Mộng Nhân thấy Sở Nam trầm mặc liền nổi giận hét:

      - Đồ ngốc, ngươi sợ sao?

      - Sợ? Tại sao phải sợ?

      Sở Nam có chút ngớ ngẩn hỏi, Tử Mộng Nhân liền trả lời:

      - sợ đem đánh gục .

      - Ngươi cùng có cừu oán à?

      Tử Mộng Nhân bá đạo :

      - có thù oán, nhưng ta nhìn thuận mắt, được sao?

      Sở Nam nhìn Lăng Tiêu cái, Lăng Tiêu này khí vũ hiên ngang, phong lưu phóng khoáng, thế nhưng lại hợp pháp nhãn của tiểu ma nữ này, là kỳ quái, Tử Mộng Nhân nhìn thấy Sở Nam trầm mặc kiên nhẫn được nữa :

      - Đồ ngốc, như thế nào lại giống như nữ nhân thế, khốn kiếp, có , ngươi chứ.

      - Ta đến đây là để luận bàn, cùng người khác thực chiến, đương nhiên là muốn rồi.

      Sở Nam nghĩ vậy, Lăng Tiêu ở đài luận bàn lại lớn tiếng :

      - Còn ai muốn so tài cứ lên đây.

      Nghe vậy, bên cạnh lập tức có người :

      - Lăng Tiêu sư huynh đoán chừng vô địch tại tầng thứ ba này, còn ai mà dám lên luận bàn nữa chứ?

      - Đúng vậy, vừa rồi Lăng Tiêu sư huynh sử dụng chiêu kia, ta có lẽ cũng chống được chiêu tiếp theo nữa.

      Lăng Tiêu thấy ai dám lên đài khiêu chiến, sắc mặt vô cùng đắc ý, lại nhìn về phía Tử Mộng Nhân.

      Ngay lúc ánh mắt của Lăng Tiêu nhìn về phía Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân bỗng nhiên lấy tay khoác lên cánh tay Sở Nam, còn làm bộ dạng giống như chim non nép vào người khác, dựa vào cánh tay Sở Nam, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

      Nhìn thấy Tử Mộng Nhân trước ngực kinh tâm động phách, lại thêm nhiệt lượng tỏa ra cánh tay, thân thể Sở Nam lập tức cứng lại, ngay cả tư tưởng cũng trong nháy mắt đình trệ.

      - Đồ ngốc, cười .

      Sở Nam như nghe thấy, trong đầu bỗng nhiên lên cảm giác từng quen biết.

      - Đồ ngốc, ta bảo ngươi cười, ngươi nghe thấy sao? Cười !

      Tử Mộng Nhân ở bên cạnh , tay còn dùng sức véo cái, dù thân thể Sở Nam có là mình đồng da sắt nữa cũng cảm thấy có chút đau nhức.

      Kết quả là kìm lòng được, Sở Nam cười cách ngớ ngẩn.

      Đệ tử Thần Khí Phái nhìn thấy cảnh tượng Tử Mộng Nhân dựa lên người Sở Nam, tiếng kinh hô vang lên khắp nơi, so với vừa rồi Lăng Tiêu đánh bại Chánh Nhạc tiếng ồ vang lên chỉ hơn gấp mười lần phát ra:

      - Người mà Đại tiểu thư dựa vào là ai?

      - Người này là ai vậy, tại sao ta chưa từng gặp qua?

      - Ta cũng chưa từng gặp qua , nhìn bộ dạng quê mùa như vậy, chắc cũng phải tên khốn tốt lành gì.

      - Bất kể là ai, lần này thảm rồi, đoán chừng chết cũng tàn phế.

      Những lời này vừa phát ra, mọi người liền nhao nhao gật đầu, đệ tử của Thần Khí Phái, người nào biết Lăng Tiêu thích Đại tiểu thư, hơn nữa hai người còn môn đăng hộ đối, thế nhưng nam tử này lại dám làm mất mặt mũi Lăng Tiêu, cùng Đại tiểu thư tình chàng ý thiếp như vậy, Lăng Tiêu sư huynh tức giận mới là lạ.

      Quả nhiên, Lăng Tiêu ở đài thấy màn như vậy lập tức ngẩn người, sau đó vẻ mặt bình thản liền trở nên tái nhợt, kim quang thanh bảo kiếm vô cùng rực rỡ, hiển nhiên hành vi của Sở Nam chọc giận Lăng Tiêu.

      Đặc biệt là Lăng Tiêu nhìn thấy nam nhân kia còn dám cười….

      - Ngươi là ai?

      Lăng Tiêu dùng kiếm chỉ vào Sở Nam, Sở Nam còn chưa trả lời Tử Mộng Nhân cười :

      - là ai mắc mớ gì đến ngươi?

      - Mộng Nhân….

      - Mộng Nhân là thứ để ngươi gọi sao?

      Tử Mộng Nhân nể mặt ai bao giờ, Lăng Tiêu cũng muốn trước mặt nhiều sư huynh đệ như vậy phát sinh xung đột với Tử Mộng Nhân, liền đem lửa giận trút lên người Sở Nam.

      - Ngươi dám cùng ta đánh trận ?

      Bây giờ Sở Nam mình bị tiểu ma nữ khiến cho cuốn vào thị phi rồi, vốn định giải thích chút, nhưng Lăng Tiêu lại lần nữa hét lớn:

      - Ngươi dám ? dám cút!

      - Có gì dám?

      Sở Nam lạnh lùng đáp….

    2. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 70: HÔ CỐ LÊN

      - Có gì dám?

      Ngay cả chết còn sợ, chẳng lẽ Sở Nam lại sợ trận khiêu chiến sao?

      Mặc dù nguyên lực trong cơ thể còn lại bao nhiêu, nhưng Sở Nam có thân thể cường hãn, nên cũng sợ gì cả.

      Sở Nam chuẩn bị bước ra Tử Mộng Nhân kéo cánh tay áo , tay có hai viên đan dược, cực kỳ thân mật bón cho Sở Nam ăn.

      Theo phản xạ có điều kiện, Sở Nam lui về sau bước.

      - Đồ ngốc, ăn , đây là Hồi Nguyên Đan, có thể chậm rãi khôi phục nguyên lực cho ngươi.

      Tử Mộng Nhân là nữ tử cực kỳ thông minh, hiển nhiên biết hai chiêu lúc trước của Sở Nam khiến hao phí ít nguyên lực, Sở Nam còn hoài nghi Tử Mộng Nhân đem ba viên đan dược nhét vào trong miệng , còn cố ý làm ra bộ dáng thân mật cho người ngoài xem, nhưng trong miệng nàng lại khẽ lẩm bẩm:

      - Đồ ngốc, ngươi nếu như đánh thắng chờ xem ta thu thập ngươi thế nào!

      Đối với việc Tử Mộng Nhân gọi là đồ ngốc, còn muốn thu thập, Sở Nam cũng để ý đến, ngược lại môi cảm nhận được chút mát lạnh từ ngón tay của Tử Mộng Nhân trong lòng liền nảy sinh chút rung động.

      đài luận bàn, Lăng Tiêu nhìn thấy bộ dáng thân mật của Tử Mộng Nhân và Sở Nam cơ bắp mặt đều co giật, lửa giận xung thiên quát:

      - Là nam nhân nhanh lẹ chút!

      - Đồ ngốc, hung hăng đập trận, ta xem trọng ngươi!

      Tử Mộng Nhân còn bồi thêm.

      Sở Nam thèm quan tâm, liền trực tiếp nhảy lên đài luận bàn, đứng trước mặt Lăng Tiêu bình thản mà trầm ổn như núi.

      Lăng Tiêu cố gắng khống chế tâm tình mình tốt, nhưng vừa nhìn thấy tình địch, lại nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, lập tức đánh mất lý trí, lạnh lùng :

      - Ta hạ thủ lưu tình đâu! Ngươi nếu như sợ hãy nhanh chóng nhận thua !

      - Xuất chiêu !

      Sở Nam đứng chắp tay, nhàn nhạt .

      - Lấy vũ khí của ngươi ra!

      - Nắm quyền là đủ rồi.

      Sở Nam lấy trọng kiếm ra, Lăng Tiêu nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Nam lửa giận trong lòng càng tăng, lạnh giọng :

      - Tiểu tử cuồng vọng, dùng nắm quyền để chọi cứng với Tử Tranh Nguyệt Kiếm cũng là trung cấp Pháp Khí của ta, đúng là biết trời cao đất rộng, hôm nay ta phải hành hạ ngươi tốt mới được.

      - Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ nhất!

      Lăng Tiêu hét lớn tiếng, Tử Tranh Nguyệt Kiếm lóe lên kim mang, tinh quang trong mắt Sở Nam liên tục chớp động, thiên tài quả nhiên danh bất hư truyền, trong nháy mắt Lăng Tiêu xuất ra công kích này, Sở Nam vội vàng né tránh đòn công kích.

      - Ầm….

      Lăng Tiêu kích thất bại, đem sàn đài luận bàn bằng Thiết Thạch kiên cố chém thành vệt kiếm sâu.

      - Hít….

      Đám người quan chiến nhìn thấy vậy hít hơi khí lạnh, khẽ :

      - ra vừa rồi cũng phải tuyệt chiêu lợi hại nhất cảu Lăng Tiêu sư huynh!

      Chánh Nhạc ở bên nghe vậy sắc mặt càng tái nhợt, vô cùng khó chịu.

      - Đoán chừng Lăng Tiêu sư huynh có thể đến đài luận bàn tầng thứ tư khiêu chiến được rồi.

      Mọi người đều biết tầng thứ tư chính là nơi luận bàn của đệ tử có tu vi Võ Tướng.

      Đám người những lời này hầu hết đều là để lấy lòng Lăng Tiêu.

      Tử Mộng Nhân nhăn đôi mày thanh tú lại, thầm nghĩ:

      - đúng là đồ ngốc, ngờ lại cần vũ khí!

      Sau đó nàng lại nghe thấy người xung quanh nghị luận quay đầu lại :

      - lợi hại như vậy sao lại đánh trúng gã ngốc?

      Mọi người á khẩu trả lời được, Lăng Tiêu cũng tràn đầy kinh ngạc, thầm nghĩ:

      - Người này sao lại có tốc độ nhanh như vậy chứ? Ta ngờ lại đánh hụt.

      Trong lòng nghĩ vậy, lửa giận lại càng tăng lên, thầm nhủ:

      - Ta cũng tin đánh trúng ngươi được!

      Thân thể Lâm Động đột nhiên di chuyện, Tử Tranh Nguyệt Kiếm trong tay đột nhiên đưa lên quá đầu, bộc phát ra kim mang rực rỡ, kiếm này phảng phất như hồng thủy, cứ như vậy bộc phát rồi tràn về phía Sở Nam.

      Thân ảnh Sở Nam giống như bướm vờn hoa, thoáng cái né tránh khỏi công kích.

      - Ồ, tên ngốc này hai lần đều tránh được, tốc độ của đúng là….

      Người kia vừa bình luận xong Tử Mộng Nhân liền nhìn quát:

      - Đồ ngốc cũng là thứ để cho ngươi gọi sao?

      - Đại tiểu thư, ta….

      Ngươi này lập tức cuồng cuồng, bất cứ ai ở Thần Khí Phái này mà biết uy danh của tiểu ma nữ, thấy nàng tức giận, liền vội vàng xin tha.

      Tử Mộng Nhân chớp mắt, hô lớn:

      - Hô Lâm Vân cố lên cho ta!

      - Ta….

      Vẻ mặt của người này lập tức có chút khó coi, cũng muốn đắc tội với Lăng Tiêu, nếu hô lên ngay sau chắc chắn bị trả thù, thế nhưng vừa thấy ánh mắt của Tử Mộng Nhân lập tức dám cự tuyệt, đồng thời trong lòng thầm mắng bản thân tại sao lại chọc giận Đại tiểu thư, gọi "Đồ ngốc" làm cái gì, lần này thảm rồi….

      - Ngươi chạy quanh đài bàn luận ngàn vòng!

      Ngữ khí của Tử Mộng Nhân lúc này thập phần bá đạo.

      Người này hiển nhiên biết lời của Đại tiểu thư, khẳng định là làm, sau khi cân nhắc phen vẫn lựa chọn chạy ngàn vòng, mặc dù cuối cùng mệt đến chết, chỉ có điều dù sao vẫn hơn là đắc tội với Lăng Tiêu.

      Nghĩ vậy, người này liền :

      - Đại tiểu thư, để ta chạy ngàn vòng cũng được.

      xong liền hướng bên ngoài chạy , nhưng vừa bước được ba bước Tử Mộng Nhân liền lạnh giọng quát:

      - Đứng lại!

      Người kia nghe vậy lập tức đứng lại, Tử Mộng Nhân cười cười, chỉ vào khối cự thạch chừng 300 cân phía trước :

      - Ngươi nếu thích chạy hãy vác theo tảng đá kia mà chạy!

      Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn người nọ, lưng vác đồ vật nặng 300 cân đối với Đại Võ Sư mà cũng phải là vấn đề gì, nhưng vấn đề ở đây là phải chạy ngàn vòng, đây quả đúng là rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương mà.

      Người nọ muốn giải thích, nhưng nghĩ đến uy danh ma nữ của Đại tiểu thư chỉ có thể cam chịu sộ phận, đến phía tảng đá. Tử Mộng Nhân lại chuyển sang tên khác :

      - Ngươi hô !

      - ngươi cũng vác theo tảng đá chạy ngàn vòng !

      Tử Mộng Nhân chút lưu lại đường sống .

      Người này vừa nhìn tảng đá kia, lại nghĩ đến ngàn vòng lập tức nuốt nước bọt, thầm nghĩ:

      - Ta đây là bị đại tiểu thư bức, Lăng Tiêu sư huynh hẳn tha thứ cho chúng ta!

      Vì vậy lập tức la lớn:

      - Lâm Vân cố lên….

      Tiếng cố lên này vừa vang lên Sở Nam và Lăng Tiêu liền cảm thấy choáng váng, Lăng Tiêu mấy lượt công kích, tuy nhiên đều bị Sở Nam tránh thoát, trong lòng vốn nổi giận đến cực điểm, lại nghe thấy thanh này lập tức quay đầu, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào người vừa hô.

      Người kia toàn thân run rẩy, Tử Mộng Nhân lại vừa cười vừa :

      - Tiếp tục hô.

      - Hô!

      Tử Mộng Nhân thấy do dự liền quát lớn tiếng, sau đó vươn tay chỉ:

      - Ngươi, ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, mọi người đều hô lên cho ta! hô là muốn chống đối ta….

      Mọi người nghe vậy liền im lặng, dưới uy danh của tiểu ma nữ, chỉ có thể cùng nhau hét lớn:

      - Lâm Vân cố lên, Lâm Vân cố lên….

      Sở Nam nhìn thấy Tử Mộng Nhân làm vậy trong lòng càng thêm khắc sâu điêu ngoa của nàng, chỉ có điều mặt lại cười cười.

      Vẻ mặt Lăng Tiêu liền trở nên tái mét, quay đầu quát với Sở Nam:

      - Là nam nhân đừng có trốn nữa, đường đường chính chính đánh với ta trận!

      Sở Nam từ chối cho ý kiến.

      - Ngươi dám đánh với ta ngươi chính là nhược phu!

      Trong mắt Sở Nam lập tức lóe lên tia lạnh lẽo, thân ảnh liền phóng về phía trước….

    3. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Vũ Nghịch Càn Khôn


      Tác giả: Chúc Long Ngữ


      Chương 71: Kịch chiến


      Nhóm dịch: Black


      Nguồn: Vipvandan


      “Nhược phu” từ chói tai….


      Cái tên Sở Nam làm sao có thể mang cái ô là “Nhược phu” được.


      có chiêu thức, chỉ là quyền sử dụng lực lượng cơ thể thuần túy, tốc độ cực nhanh, hung hăng nện lên người Lăng Tiêu.


      - Ầm….


      Bất ngờ kịp đề phòng, Lăng Tiêu đột nhiên chịu kích, tức giận mắng chửi bị quyền của Sở Nam nện lên bụng, thân thể nhanh chóng bay ngược về sau, Lăng Tiêu cuồng nộ, hét lớn tiếng, Tử Tranh Nguyệt Kiếm trực tiếp cắm vào trong Thiết Thạch kiên cố.


      Mặc dù là vậy, nhưng Lăng Tiêu vẫn bị thối lùi gần 2 mét mới ổn định được thân hình.


      Mà ở nơi đó…. Cũng sát biên của đài luận bàn rồi.


      Những người bên dưới hô hào “Lâm Vân cố lên” lập tức ồ lên.


      - Tên tiểu tử Lâm Vân này ngờ lại có thể dùng quyền đánh Lăng Tiêu sư huynh thành bộ dáng như vậy. Người này chẳng lẽ là giả trư ăn thịt hổ sao?


      Trong đôi mắt đẹp Tử Mộng Nhân cũng lóe lên tinh quang.


      Lăng Tiêu ổn định thân hình, trong ánh mắt nhìn Sở Nam ngập tràn cừu hận, còn có sát cơ, gằn giọng :


      - Lâm Vân, ngươi tên là Lâm Vân phải ? Ta nhớ kỹ tên ngươi! Hãy nhớ, ta là Lăng Tiêu!


      - Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ sáu!


      Tử Tranh Nguyệt Kiếm trong tay Lăng Tiêu đột nhiên phát ra tiếng ong, hơn mười đạo kiếm quang tách ra, hướng về Sở Nam mà bao phủ.


      Cùng lúc đó, Tử Mộng Nhân cũng hét lớn:


      - Đồ ngốc, nhanh dùng kiếm!


      Sở Nam làm như nghe lời của Tử Mộng Nhân, tùy ý để kiếm quang càn quét bừa bãi, còn vẫn công kích về phía Lăng Tiêu.


      - Rầm rầm rầm….


      thanh vang dội giống như pháo nổ vang lên ngớt, máu tươi từ làn da cổ đồng người Sở Nam ngừng tràn ra, từng cỗ đau đớn giống như muốn tê liệt lan tràn khắp toàn thân.


      Lăng Tiêu rất hài lòng với chiêu này của mình, nhìn cảnh máu tươi bay lả tả, thu kiếm đứng thẳng, tay áo phất phơ bồng bềnh, chuẩn bị nhìn Sở Nam ngã xuống từ trong kiếm quang, khẽ :


      - Đánh lén ta ư? Ta cho ngươi đánh lén đấy, lúc này để xem ngươi làm sao xông đến đây?


      Mà hai mắt Sở Nam lúc này đột nhiên bắn ra từng đạo lãnh mang, lời của Lăng Tiêu vừa dứt, quyền sắc bén đến cực điểm lại lần nữa đánh trúng Lăng Tiêu, người Lăng Tiêu mặc dù có bảo bối phòng ngự, thế nhưng vẫn bị Sở Nam đánh bay xuống dưới đài luận bàn, cứ như vậy nện mặt đất.


      Lực lượng quyền này của Sở Nam khoảng chừng 500 cân, Lăng Tiêu làm sao có thể chống đỡ được?


      Mặc dù Lăng Tiêu bị đánh xuống đài, nhưng Sở Nam cũng bị thương , Kim Nguyên Huyền Trảm đâm xuyên da thịt , phá hoại kết cấu huyết nhục bên trong người , mơ hồ còn nghe thấy tiếng xương cốt vang lên “răng rắc”, thậm chí ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị cắt chém biết bao nhiêu lần.


      Sở Nam cẩn thận cảm nhận đau nhức kịch liệt, từ từ tôi luyện, từng giọt mồ hôi lớn trán rơi xuống, để ý đến Lăng Tiêu bị ngã xuống đất. Mà chúng đệ tử vây quanh quan chiến, lại lần nữa ồ lên, thiên tài, thần tượng, Lăng Tiêu sư huynh vô cùng cường đại trong mắt bọn chúng, lúc này giống như con chó ghẻ nằm dặt dẹo mặt đất, quần áo còn màu trắng tuyết nữa, lúc này y phục của Lăng Tiêu dính đầy bụi bặm và vết máu, vô cùng nhếch nhác, tóc cũng xõa tung, giống như người điên, nào còn bộ dáng nhàng phiêu dật của công tử như vừa rồi.


      Tử Mộng Nhân nhìn thấy Lăng Tiêu bị đánh thành như vậy vô cùng cao hứng, lại nhìn Sở Nam đứng sững như tòa núi ở đài chút, thầm nghĩ:


      - Gã ngốc này ngờ lại mạnh như vậy. Chỉ dựa vào nắm đấm mà có thể đem cao cấp Đại Võ Sư đánh thành bộ dạng như vậy.


      Trong đầu Tử Mộng Nhân lại hồi tưởng lại cảnh Sở Nam dùng từng bộ phận thân thể tấn công lên vách đá, lại nghĩ:


      - chỉ là gã ngốc, mà còn là kẻ điên nữa.


      Lăng Tiêu có nằm mơ cũng ngờ lại bị gã ngốc biết từ nơi nào xuất đánh rớt xuống khỏi đài luận bàn, Lăng Tiêu chầm chậm đứng lên, mất mặt mũi như vậy, đương nhiên thể cứ bỏ như vậy được, khi nhìn về phía Sở Nam, trong mắt chỉ là tia sát cơ, mà còn tràn ngập ham muốn giết chóc.


      - Đồ ngốc, ta thích ngươi!


      Tử Mộng Nhân lúc này kìm được kêu lên, mặc dù có ý định đổ thêm dầu vào lửa, thế nhưng vừa kêu lên, nàng liền cảm thấy ổn, nhưng cũng cho là đúng, quay về phía Lăng Tiêu nhìn cách khinh miệt.


      câu kia rơi vào trong tai Lăng Tiêu, khiến cảm thấy so với vừa rồi bị Sở Nam đánh rớt xuống đài luận bàn còn mất mặt hơn, càng cảm thấy khó chịu, sát khí và lửa giận bùng lên đến tột đỉnh.


      - Ngươi thích ? Vậy ta biến thành cỗ thi thể, ta xem ngươi làm sao còn có thể thích ?


      Lăng Tiêu lại lần nữa đứng đài luận bàn, trong lòng thầm nhủ, hề nhảm dư thừa, trực tiếp sử dụng tuyệt chiêu mà vẫn tàng, muốn đẩy tiểu tử trước mặt vào chỗ chết, kích trí mạng để rửa sạch mối nhục vừa rồi.


      - Kim Nguyên Huyền Trảm…. Thức thứ chín!


      tiếng rít gào vang lên, Tử Tranh Nguyệt Kiếm phát ra tiếng nổ lớn, kiếm ảnh khổng lồ bao quanh lấy Tử Tranh Nguyệt Kiếm xông thẳng đến tận trời xanh.


      Ánh mắt Sở Nam mạnh mẽ mở ra, hai mắt sắc như kiếm, nhìn thẳng về phía ngực Lăng Tiêu, Sở Nam dám xem thường, lấy hai tay đấm vào nhau, vừa rồi dùng tốc độ quần với gã, là muốn nhìn ra vũ kỹ của gã, hai là muốn chờ cho Hồi Nguyên Đan phát huy toàn bộ dược lực, khôi phục lại nguyên lực. Sử dụng tay đối chiến là do muốn mượn lực lượng của Lăng Tiêu để tôi luyện thân thể mà thôi, thế nhưng bây giờ, Lăng Tiêu lại muốn giết , hơn nữa lúc trước còn làm trọng thương, mà kích bây giờ so với vừa rồi càng uy mãnh hơn, Sở Nam hề nghi ngờ, nếu vẫn tiếp tục giống như ở đài luận bàn chắc chắn mất mạng.


      Ý niệm khẽ động, trọng kiếm từ trong nhẫn trữ vật liền xuất .


      - Khai Thiên…. Thức thứ hai!


      Hiệu quả của Hồi Nguyên Đan thực thần kỳ, nguyên lực trong cơ thể Sở Nam ngờ chỉ trong chốc lát khôi phục gần 60%, theo tiếng quát lạnh của Sở Nam, nguyên lực trong cơ thể giống như sôi trào lên, trong thân thể giống như xuất thác nước nguyên lực, từ cao chảy thẳng xuống dưới.


      chiêu này của Sở Nam phải là Khai Thiên thức thứ hai mà Kim Tuyệt dạy, mà chính là Khai Thiên thức thứ hai do tự mình lĩnh ngộ, Kim nguyên lực xé gió, Thổ nguyên lực trầm trọng.


      Tử Tranh Nguyệt Kiếm cùng trọng kiếm va chạm vào nhau, nguyên lực của hai người cũng bộc phát cùng chỗ.


      - Ầm ầm ầm….


      Toàn bộ đài luận bàn phảng phất xảy ra bạo chấn cực lớn, sàn đá làm bằng Thiết Thạch kiên cố trực tiếp nổ tung, tạo thành hố lớn sâu hơn 10 mét, đá vụn bay khắp bốn phương tám hướng.


      Hơn ngàn tên đệ tử xung quanh mở trừng trừng hai mắt nhìn, nhìn cảnh tượng sàn đá bạo liệt, còn có đá vụn bắn khắp bốn phía, mồ hôi lạnh của cả đám đều chảy ròng ròng, ngừng tránh né, trực tiếp nằm sấp xuống đất, số người còn bị đá vụn đả thương.


      Mà Tử Mộng Nhân trong thời điểm sàn đấu bạo liệt liền vung tay lên, đạo ánh sáng màu xanh xuất , những viên đá vụn bắn tới lúc còn cách nàng năm mét liền thể tiến tới được nữa, cứ như vậy rơi xuống đất. Mà vẻ điêu ngoa mặt Tử Mộng Nhân lúc này cũng thu liễm lại, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đài luận bàn, muốn nhìn kết quả cuối cùng của hai người trong màn bụi mù mịt.


      Bụi mù dần tản , thân ảnh của hai người chậm rãi xuất trước mặt mọi người….

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Vũ Nghịch Càn Khôn


      Tác giả: Chúc Long Ngữ


      Chương 72: Lão đến rồi


      Nhóm dịch: Black


      Nguồn: Vipvandan










      Đài luận bàn tan nát đến tận cùng.


      Trong khoảnh khắc màn bụi mù tản , thanh “đinh đinh đương đương” vang lên vô cùng thanh thúy, ngờ Tử Tranh Nguyệt Kiếm chịu nổi sức mạnh cực lớn, đột nhiên bạo liệt, vỡ vụn thành từng mảnh rơi lả tả, va chạm với Thiết Thạch nên mới phát ra thanh như vậy.


      Cuối cùng, trong tay Lăng Tiêu chỉ còn lại đoạn chuôi kiếm.


      tay Lăng Tiêu vẫn còn máu….


      Mà thanh trọng kiếm cổ xưa đen đủi kia vẫn toàn vẹn như trước….


      - A….


      Hơn ngàn tên đệ tử xung quanh để ý đến vết thương người mình, nhìn thẳng lên đài luận bàn, trong mắt tràn ngập kinh sợ….


      - Làm sao có thể chứ? Tử Tranh Nguyệt Kiếm của Lăng Tiêu sư huynh chính là Pháp Khí trung cấp, làm sao có thể vỡ vụn như những thanh kiếm bình thường được? Chẳng lẽ kiếm trong tay Lâm Vân so với Tử Tranh Nguyệt Kiếm còn có phẩm chất cao hơn?


      - Lâm Vân này ngờ lại chặn được công kích của Lăng Tiêu sư huynh! ngờ lại chặn được….


      - Vũ kỹ mà sử dụng là gì? Phẩm cấp như thế nào? lẽ là Địa cấp?


      Khiếp sợ trong lòng khiến bọn chúng vô cùng hối hận vì xem thường Sở Nam, người cường đại như vậy, lại có thể chống đỡ được công kích của Lăng Tiêu, bọn há có thể xem thường? Trong mắt đông đảo đám đệ tử nhìn Sở Nam bắt đầu lóe lên tia kính sợ.


      Lúc đám đệ tử của Thần Khí Phái ngừng kinh hô trong lòng Lăng Tiêu cũng ngừng lẩm bẩm:


      - có khả năng, Tử Tranh Nguyệt Kiếm vỡ nát, ta lại bị thương, bị kẻ này đả thương….


      Xiêm y vốn dĩ màu trắng biến thành vải nát, xơ xác vài mảnh treo người, toàn thân dính đầy máu tươi, chật vật vô cùng, khóe miệng chảy máu tươi, trong mắt Lăng Tiêu lóe lên vẻ khiếp sợ, hoảng sợ, kinh hãi, đồng thời khó tin…. Lăng Tiêu vẫn luôn lấy vũ kỹ Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín làm niềm kiêu hãnh, ngờ lại thua trong tay người như vậy, trong mắt tràn đầy sát cơ, gằn giọng :


      - Ta thua, ta còn chưa thua! Ta phải giết….


      giờ phút này còn suy nghĩ Sở Nam làm thế nào đánh bại , trong đầu chỉ còn ý niệm, phải giết Sở Nam, giết để báo thù, giết để hả giận….


      Lăng Tiêu vừa muốn bước tới bước, nhưng chân phải vừa nhấc lên trong miệng liền ộc ra ngụm máu tươi, tiếp đó, thân thể ngã ầm xuống đất, bất tỉnh nhân .


      Mà Sở Nam lúc này lại đem trọng kiếm cắm sâu vào đất, thân thể dựa vào trọng kiếm mà đứng, máu khóe miệng chảy thành dòng, chiêu Khai Thiên thức thứ hai sau khi cải biến rút sạch toàn bộ nguyên lực và lực lượng trong cơ thể Sở Nam, lúc này vô cùng suy yếu.


      Thế nhưng, toàn bộ những điều này đều đáng giá, uy lực của Khai Thiên thức thứ hai được nghiệm chứng, có thể chống đỡ được Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín của Lăng Tiêu, nếu như trong trạng thái nguyên lực trong cơ thể sung mãn, việc đánh bại Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín cũng phải là chuyện khó khăn gì.


      Thương thế của Sở Nam cũng vô cùng nghiêm trọng, vết kiếm kinh khủng kéo dài từ vai trái cho đến chân trái , xuyên qua miệng vết thương lúc này huyết nhục mơ hồ đủ để nhìn thấy xương cốt trắng hếu, cảm thấy tính mạng mình giống như ngọn nến chập chờn trong gió, loại đau đớn này khiến cảm thấy toàn thân rã rời, đau nhức đến chết lặng, ngay cả quang mang trong mắt cũng lộ vẻ thống khổ.


      Thế nhưng, mặc dù là vậy, Sở Nam vẫn cắn răng, ánh măt sâu thẳm vô cùng, dùng loại ý chí ngoan cường, tụ tập từng chút nguyên lực, tôi luyện….


      Tính mạng chưa dứt, tu luyện ngừng….


      đài luận bàn, người đứng thẳng, người ngã xuống, ai thắng ai thua chỉ nhìn là có thể biết.


      - A? Thua rồi, Lăng Tiêu sư huynh ngờ lại thua rồi….


      thanh vang lên, mọi người đều im lặng, Lăng Tiêu sư huynh vốn cường hãn trong lòng bọn chúng cứ như vậy bị người khác đánh gục….


      - Đồ…. Ngốc….


      Tử Mộng Nhân nhìn thấy thân ảnh đứng thẳng tắp, có chút vui mừng, lại càng kinh ngạc hơn, mặc dù nàng từng thấy uy lực của Khai Thiên thức thứ nhất mà Sở Nam biểu diễn, nhưng Tử Mộng Nhân cũng ngờ rằng Sở Nam lại đánh thắng Lăng Tiêu, thế nhưng…. Lăng Tiêu thực ngã xuống.


      Loại tình cảm khó hiểu lại lần nữa xuất trong nội tâm của Tử Mộng Nhân, khẽ thào:


      - Ta chẳng lẽ thích người như vậy?


      Đúng lúc này, đạo thân ảnh từ trung trực tiếp đáp xuống đài luận bàn, vội vàng ngồi xổm xuống, kinh hoảng gọi:


      - Tiêu Nhi, Nhiêu Nhi….


      bên hô gọi, bên kia lại đem hai viên đan dược nhét vào trong miệng Lăng Tiêu, tiếp đó đặt bàn tay lên ngực Lăng Tiêu, thanh quang nhàn nhạt lóe lên khiến viên đan dược nhanh chóng phát huy dược lực.


      Hai viên đan dược này cũng biết là làm từ thứ gì, hiệu quả rất tốt, chỉ sau vài hơi thở Lăng Tiêu tỉnh lại, Huyền Y lão giả gấp gáp :


      - Tiêu Nhi, sao chứ, là ai, kẻ nào đánh ngươi thành bị thương như vậy?


      - Gia…. Gia….


      Lăng Tiêu suy yếu , sau đó ánh mắt vô cùng ngoan độc nhìn về phía Sở Nam, chỉ vào , đứt quãng:


      - Là…. , …. Muốn…. Giết…. Ta….


      - Được, được, được lắm….


      Huyền Y lão giả nhìn về phía Sở Nam, lạnh lùng :


      - lớn mật, dám giết Tôn nhi của ta, ta phải lấy mạng ngươi mới được!


      Nghe như vậy, ánh mắt Sở Nam vẫn bất khuất, vừa muốn rút kiếm ra tái chiến trong lòng lại thầm nhủ:


      - Kẻ nào muốn giết ta, bất kể là ai đều phải trả giá rất lớn!


      Ngay lúc Huyền Y lão giả muốn động thủ thân ảnh hỏa hồng sắc chắn trước mặt Sở Nam, hô lớn:


      - Đại gia gia….


      Đạo thân ảnh này tất nhiên chính là Tử Mộng Nhân.


      - Mộng Nhân, tránh ra!


      - Đại gia gia, Lâm Vân vừa rồi giết , bọn chẳng qua chỉ là luận bàn mà thôi, luận bàn khó tránh khỏi bị thương….


      - Tử Mộng Nhân, tránh ra, bằng đừng trách ta khách khí với ngươi!


      Huyền Y lão giả có mũi ưng, trong ánh mắt lộ ra quang mang lệ.


      Tử Mộng Nhân vẫn như cũ hề sợ hãi, lớn tiếng :


      - Đại trưởng lão, chẳng lẽ người là Võ Vương lại muốn hạ sát thủ với võ giả cảnh giới Đại Võ Sư sao?


      Lời này vừa ra, trong mắt Huyền Y lão giả liền xuất tia lãnh quang, đệ tử xung quanh lại càng xì xào bàn tán, phần lớn là bất mãn đối với Huyền Y lão giả, Tử Mộng Nhân vẫn như cũ chịu buông tha tiếp:


      - Theo ý của Đại trưởng lão mà , cũng chỉ có cháu của người đánh người khác chứ người khác được hoàn thủ, chỉ được để cho tôn tử của người đánh? vậy cho dù Chánh Nhạc có bị trọng thương có phải cũng có thể giết tôn tử của người ?


      Tử Mộng Nhân chỉ về phía Chánh Nhạc ở bên cạnh, trong lòng Chánh Nhạc lúc này rất khó chịu, bởi vì bị Lăng Tiêu đánh bại. Thế nhưng, lúc ánh mắt của Huyền Y lão giả quét người lập tức giống như rơi vào hầm băng vạn năm vậy, run rẩy ngớt, uy thế của Võ Vương quả đơn giản.


      Huyền Y lão giả tìm ra lời nào để phản bác, nhưng cũng muốn dễ dàng buông tha cho Sở Nam đánh trọng thương cháu như vậy, liền với Tử Mộng Nhân:


      - Mộng Nhân, Lăng Tiêu chính là vị hôn phu của ngươi, ngươi như thế nào lại giúp cho người khác?


      - Đó là các người định, ta cũng đáp ứng, đâu có liên quan gì đến ta?


      Nghe như thế, ánh mắt Lăng Tiêu lại càng thêm ngoan độc, đột nhiên trong đầu lên đạo linh quang, chợt :


      - Gia…. Gia, …. …. Phải…. Đệ tử…. Thần Khí Phái…. Chúng ta.


      - Cái gì?


      Huyền Y lão giả chỉ nhàng hừ lạnh tiếng, thế nhưng khí chung quanh giống như liền giảm hơn mười độ, như muốn ngưng kết thành băng vậy, gằn giọng :


      - phải đệ tử Thần Khí Phái ta, lại dám làm tổn thương môn nhân của Thần Khí Phái ta, phải giết, thể tha!

    5. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Vũ Nghịch Càn Khôn


      Tác giả: Chúc Long Ngữ


      Chương 73: chính là sư thúc của ngươi


      Nhóm dịch: Black


      Nguồn: Vipvandan










      - Phải giết, thể tha!


      Mấy chữ này phát ra, đệ tử xung quanh cảm thấy màng nhĩ bị chấn ong ong, giống như có chiếc trống ở trong đầu vậy.


      Sở Nam lạnh lùng nhìn Huyền Y lão giả, chút nào sợ hãi, khóe miệng chỉ cười lạnh.


      - Tiêu Nhi, vừa rồi ngươi dùng vũ kỹ gì?


      - Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín!


      Trong mắt Lăng Tiêu xuất chút ý cười điên cuồng, .


      Huyền Y lão giả nghe xong có chút giật mình, tất nhiên uy lực của Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín, mà uy lực lớn như vậy ngờ vẫn bị đánh thành trọng thương như thế, vậy càng thể buông tha được, nguyên tắc của là phải tiêu diệt tất cả những mối nguy hiểm manh nha phát triển.


      Quang mang lệ tràn ngập trong mắt, lạnh giọng :


      - Tiêu Nhi, xem cho kỹ đây, gia gia dùng Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín báo thù cho ngươi!


      thanh vừa dứt, Huyền Y lão giả liền ngưng tụ nguyên lực, trong tay đột nhiên xuất thanh kiếm lóe lên hư ảnh kim quang lập lòe, đồng dạng cùng chiêu, thế nhưng Võ Vương so với Đại Võ Sư lại có hiệu quả hoàn toàn khác, uy thế giống như thái sơn áp đỉnh, thế nhưng Tử Mộng Nhân vẫn chắn trước người Sở Nam, Huyền Y lão giả lại lần nữa quát:


      - Mộng Nhân, tránh ra, bằng ta khách khí với ngươi đâu.


      - Đại trưởng lão thử khách khí với ta thử xem? Lăng Tiêu có gia gia, ta cũng có gia gia vậy!


      Tử Mộng Nhân sợ chút nào, trái lại còn uy hiếp.


      Quả nhiên, lông mày của Huyền Y lão giả nhăn tít lại, lạnh lùng :


      - Tử Mộng Nhân!


      - Hừ!


      - Mộng Nhân nương, ngươi tránh ra, để ta đánh với trận!


      Tử Mộng Nhân quay đầu lại mắng:


      - Đồ ngốc, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi là Võ Vương à? Đại trưởng lão là cường giả Võ Vương, ngươi mà đánh chính là chết thể chết hơn được nữa!


      - Cho dù chết ta cũng phải đánh!


      Tử Mộng Nhân vừa muốn mắng, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Sở Nam khỏi hỏi:


      - Tại sao?


      - Ta là nam nhân!


      - Nam nhân?


      Tử Mộng Nhân khẽ lẩm bẩm lượt, trong lòng càng chấn động, tức giận :


      - Đồ ngốc, ngươi chính là đồ ngốc, đồ ngốc đần ngu xuẩn…. Ngươi chết rồi ta khi dễ ai đây? Ta còn chưa khi dễ ngươi! Lại , dám giết ngươi, ngươi tại sao lại muốn chết?


      Huyền Y lão giả nhướng mày, vung tay đẩy Tử Mộng Nhân qua bên, Tử Mộng Nhân lúc này mới cười lớn :


      - Đại trưởng lão, Lâm Vân chính là đệ tử Thần Khí Phái hàng giá ! Hơn nữa, phía sau cũng có người đấy.


      - …. Hồ đồ….


      Lăng Tiêu ở bên gằn giọng .


      Tử Mộng Nhân cười :


      - Lăng Tiêu, tính theo bối phận Lâm Vân chính là sư thúc của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn làm người bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu?


      - Đánh rắm….


      Lăng Tiêu bật ra câu thô tục, Huyền Y lão giả cũng nổi điên, để ý đến Tử Mộng Nhân nữa, trực tiếp đem Tử Mộng Nhân chế trụ, giết tiểu tử kia rồi sau.


      Tử Mộng Nhân cười khanh khách :


      - Lâm Vân chính là quan môn đệ tử của Tam gia gia, chẳng lẽ phải là sư thúc của ngươi hay sao?


      Tiếp đó quay đầu nhìn chằm chằm Huyền Y lão giả:


      - Đại trưởng lão còn muốn lấy mạng ?


      Lông mày của Huyền Y lão giả nhăn tít lại, gần như chồng lên thành ngọn núi vậy, Lăng Tiêu lại nổi giận quát:


      - Ngươi lung tung, ngươi láo, làm sao có thể là quan môn đệ tử của Tam sư thúc tổ được?


      - Ta lung tung? Vậy ngươi hỏi Tam gia gia , nhược phu!


      Tử Mộng Nhân lại châm chọc.


      Lăng Tiêu cắn răng :


      - Ngươi cái gì? Ngươi lập lại lần nữa xem!


      - Ta ngươi là nhược phu!


      - Ngươi lập lại lần nữa!


      - Nhược phu!


      Tử Mộng Nhân mặt tràn đầy ý cười :


      - Cái này là do ngươi kêu ta , thể trách ta được.


      - Ta phải…. ta phải….


      Khuôn mặt Lăng Tiêu trở nên đỏ bừng, run rẩy .


      - Ngươi phải thế nào?


      Ánh mắt Tử Mộng Nhân trở nên lạnh lẽo :


      - Ngươi cũng muốn gọi gia gia của ngươi giết ta sao? Nhược phu, ngươi phải là nhược phu còn là gì? Đánh lại người ta lại còn gọi gia gia của ngươi xuất thủ giết người ta, nếu truyền ra ngoài sau này còn gì mặt mũi nữa? Hơn nữa, chỉ ngươi mất mặt, mà còn làm mất mặt Thần Khí Phái, Thần Khí Phái sao lại có loại nhược phu như vậy chứ?


      - Ngươi…. Tử Mộng Nhân….


      - Nếu như ngươi có bản lĩnh, là nam nhân, phải là nhược phu hãy cố gắng tu luyện, chẳng lẽ giành lại được chiến thắng sao? Dựa vào sức của người khác…. Hừ, , ta rất khinh bỉ ngươi!


      Lúc Tử Mộng Nhân cũng thèm nhìn Lăng Tiêu lấy cái, chỉ nhìn Huyền Y lão giả.


      Lời này giống như đao cắt vào lòng Lăng Tiêu, khẽ gọi:


      - Gia gia….


      Huyền Y lão giả cũng bị những lời của Tử Mộng Nhân khiến cho sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, tiểu tử kia chính là quan môn đệ tử của Tam trưởng lão, quả thể động thủ, hơn nữa lại còn có Tử Mộng Nhân che chở cho , hư ảnh kiếm được ngưng tụ thành từ nguyên lực trong tay cũng biến mất thấy đâu nữa, chộp lấy Lăng Tiêu, sau đó với Sở Nam:


      - Hôm nay xem như ngươi mạng lớn, trước tha cho ngươi mạng, nửa năm sau để Tiêu Nhi lấy mạng ngươi!


      xong, Huyền Y lão giả liền rời , vừa bước bước quay đầu lại nhìn Tử Mộng Nhân :


      - Tử Mộng Nhân, ngươi là vị hôn thê của Tiêu Nhi, nên làm ra chuyện khiến Thần Khí Phái mất mặt.


      xong, Huyền Y lão giả liền mang theo Lăng Tiêu đạp , lưu lại Tử Mộng Nhân vẻ mặt tức giận lầm bầm:


      - Muốn ta gã cho ngươi? Nằm mơ !


      Tử Mộng Nhân vừa lẩm bẩm xong sau lưng truyền đến tiếng “phịch”, Sở Nam cũng ngã xuống hôn mê, Sở Nam vốn bị thương nặng, vừa rồi lại tập trung toàn bộ tinh thần chống cự lại uy áp do Huyền Y lão giả cảnh giới Võ Vương phát ra, đợi đến khi Huyền Y lão giả vừa , thần kinh căng thẳng của Sở Nam đột nhiên buông lỏng, sau đó cũng hôn mê luôn.


      - Đồ ngốc, ngươi làm sao vậy?


      Tử Mộng Nhân vội vàng xoay người lại hỏi, tay xuất vài viên đan dược, nhét vào miệng Sở Nam, nhưng nàng có bản lãnh giống như Đại trưởng lão, có thể trực tiếp dùng nguyên lực kích phát dược tính, chỉ có thể đợi cho đan dược tự phát huy dược tính.


      Tử Mộng Nhân nhìn khuôn mặt cương nghị của Sở Nam, có chút mê mẩn thất thần, trong miệng khẽ lẩm bẩm:


      - đúng là tên ngốc.


      Sau đó đứng lên với những người xung quanh đài luận bàn:


      - Hai người các ngươi đến đây, đem …. đem sư thúc của các ngươi trở về!


      Hai kẻ bị chỉ mặt lộ vẻ sầu khổ, nhưng lại thể đến đài luận bàn, mà Tử Mộng Nhân lúc này lại chỉ về phía tên vác tảng đá lớn ở đằng xa quát:


      - Ngươi chạy xong ngàn vòng rồi sao?


      Người nọ nghe xong nghẹn khuất đến cực điểm, thế nhưng dưới uy danh của tiểu ma nữ, chỉ có thể tiếp tục sải bước chạy về phía trước.


      người đỡ Sở Nam dậy, người khác lại nhổ trọng kiếm, thế nhưng dù nhổ thế nào cũng nhổ lên được, khỏi nghi vấn, sau đó vận khởi toàn bộ nguyên lực nhổ trọng kiếm.


      Kết quả là…. Trọng kiếm vẫn nằm yên bất động.


      Người này thấy Sở Nam cầm trọng kiếm nhàng giống như cầm cây gỗ mục, lại cố gắng dùng sức, thế nhưng nó vẫn bất động, chỉ có thể chán nản :


      - Đại tiểu thư, kiếm này ta nhổ lên được.


      - Đồ đần, ngay cả nhổ thanh kiếm cũng nhổ ra được, ngươi tu luyện thế nào vậy?


      Tử Mộng Nhân quát tiếng, liền đưa tay nhổ, thế nhưng trọng kiếm vẫn bất động, trong lòng thầm nghĩ:


      - Chẳng lẽ thanh kiếm này nặng ngàn cân? Ngay cả ta là sơ cấp Đại Võ Sư cũng nhổ ra được?


      Người vừa rồi bị giáo huấn thấy Tử Mộng Nhân cũng nhổ ra được khuôn mặt nhếch lên nụ cười, Tử Mộng Nhân nhìn thấy lại quát:


      - Cười cái gì mà cười? Ta là nữ hài nhi, nhổ ra chẳng phải là rất bình thường sao? Ngươi là đại nam nhân mà cũng nhổ ra được, đúng là mất mặt!


      Người nọ nghe vậy còn gì để , Tử Mộng Nhân lại chỉ về phía những người khác quát:


      - Vài người cùng đến đây rút thanh kiếm này ra.


      Sau đó, đám người đến đài luận bàn….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :