Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 64: TUYỆT CẢNH

      Người bắn tên chính là môn khách của Hứa Mãn Dương, là gã trung cấp Đại Võ Sư.

      Mặc dù chỉ là gã trung cấp Đại Võ Sư, thế nhưng tiễn nghệ của lại vô cùng cao siêu, được mệnh danh là Bách Bộ Xuyên Dương.

      Thời gian bắn tên Hứa Mãn Dương cho biết, vì thế cho nên trong khoảnh khắc Tam Vị Chân Hỏa của Hứa Mãn Dương bị dập tắt tiễn khách lập tức bắn tên.

      Nếu , mũi tên kia tuyệt đối thể xuyên qua Tam Vị Chân Hỏa với nhiệt độ cao như thế, hiệu quả giảm rất mạnh.

      Trong sát na mũi tên thoát dây cung mà , Tam Vị Chân Hỏa người Sở Nam quả nhiên trở nên ảm đạm, Sở Nam dường như cũng cảm thấy nguy cơ đến từ sau lưng.

      Thế nhưng mặt Sở Nam lại lộ ra nụ cười tự tin, bởi vì trong cơ thể của bỗng nhiên truyền đến loại cảm giác quen thuộc khắc sâu tận xương tủy, chỉ cảm thấy Hỏa nguyên lực trong cơ thể rục rích, có xu thể kích phát ra.

      Còn mũi tên kia cũng phải là mũi tên bình thường, mà là mũi tên được luyện khí sư chế ra, lúc mũi tên còn cách Sở Nam nửa mét đầu mũi tên đột nhiên bộc phát kim quang.

      Người bắn tên nở nụ cười, Hứa Mãn Dương nhìn thấy ánh lửa trở nên ảm đạm phảng phất nhìn thấy bộ dạng Sở Nam ngã xuống, hả hê :

      - Pháp bảo cấp Pháp Khí của ngươi có thể bảo hộ toàn thân sao?

      Mà đúng lúc này, nụ cười mặt bọn đều ngưng đọng lại, bởi vì trong tầm mắt của bọn , hỏa diễm người Sở Nam lại hừng hực bốc lên, hơn nữa trong hỏa diễm còn mơ hồ tử sắc.

      Mũi tên vừa đến lập tức bị hủy, Kim nguyên lực mặc dù thâm nhập vào cơ thể Sở Nam, thế nhưng chỉ khiến Sở Nam phun ra ngụm máu mà thôi, cố gắng nhịn lại, Sở Nam vẫn tiếp tục phóng về phía cửa thành, những người chặn đường đều bị thiêu đốt tan thành mây khói.

      - Làm sao có thể chứ?

      Hứa Mãn Dương kinh hãi hô lên:

      - có Hỏa nguyên lực duy trì, Tam Vị Chân Hỏa nào có thể duy trì được lâu như vậy? Hơn nữa, ngọn lửa kia dường như so với Tam Vị Chân Hỏa còn lợi hại hơn chút! Chẳng lẽ cũng tu luyện Hỏa nguyên lực? Nhưng tại sao vừa rồi kịch chiến lâu như vậy, ngay cả lúc Lam Hồng Quang muốn lấy mạng mà vẫn thấy người xuất nguyên lực ba động?

      Rất nhiều nghi vấn, thế nhưng Hứa Mãn Dương lúc này còn thời gian để suy nghĩ nữa, quan trọng nhất lúc này đó là phải dồn tiểu tử kia vào chỗ chết, bằng sau này để lại hậu hoạn vô cùng, khẽ thầm nhủ:

      - Nhất định phải giết !

      Hứa Mãn Dương vội vàng phóng .

      Sở Nam lúc này mặc dù đau nhức nhưng vẫn thấy vui vẻ, lực phá hoại của Kim nguyên lực trong cơ thể quả nhiên rất lớn, thế nhưng lại hiểu đạo lý, lúc bị ngoại giới đả thương đến mức độ nhất định, ví dụ như Tam Vị Chân Hỏa vừa rồi có thể sử dụng Tam Vị Chân Hỏa làm chất dẫn để kích phát ra Hỏa nguyên lực.

      Chỉ cái phát này, Sở Nam cảm thấy mọi đau khổ phải chịu đựng trong ngày hôm này đều vô cùng đáng giá.

      Bất kể phía trước có bao nhiêu người, chỉ cần xông thẳng về phía trước là được.

      Rất nhanh trông thấy cửa thành, cửa thành lúc này đóng chặt, binh sĩ tường thành nắm chắc đao thương, đứng đông nghịt như rừng, trận hình sẵn sàng đón địch, cường nỏ trong quân cũng đồng loạt nhằm về phái Sở Nam, chỉ đợi Sở Nam chạy đến phạm vi xạ kích thanh "Bắn tên" liền vang lên.

      Hơn mười mũi tên từ cường nỏ liền phóng thẳng về phía Sở Nam, cường nỏ trong quân uy lực tầm thường, Sở Nam cũng cuồng vọng đến mức dùng thân thể đối kháng, mà nhảy lên trung, sau khi hạ xuống lại tiếp tục chạy.

      - Nếu như ta biết bay cần phải lo lắng như vậy rồi.

      Sở Nam chợt nghĩ, lúc này vọt đến cửa thành, sau đó lại lần nữa nhảy lên trung, đáp xuống tường thành, trọng kiếm lập tức xuất trong tay, khẽ quát tiếng:

      - Khai Thiên thức thứ nhất!

      - Ầm….

      Tường thành lập tức bị sập xuống cả trượng, binh sĩ vây quanh Sở Nam nhao nhao ngã xuống, Sở Nam thừa cơ nhảy ra ngoài thành, dốc sức bỏ chạy như điên, hỏa diễm người cũng bị dập tắt, bởi vì vừa rồi xuất ra Khai Thiên thức thứ nhất cho nên toàn bộ Hỏa nguyên lực trong cơ thể Sở Nam lúc này bị tiêu hao gần như hết sạch.

      Đám người Hứa Mãn Dương lại lần nữa sững sốt, người này ngờ lại lợi hại như thế, vũ kỹ uy lực lớn như vậy tại sao lúc trước lại sử dụng?

      - Đuổi theo, vẽ lại hình của , truy nã khắp toàn thành, đồng thời thông báo với những tòa thành phụ cận, treo giải thưởng: nếu như ai cung cấp thông tin của tên tiểu tử này có 10 viên hạ phẩm nguyên thạch, nếu như có thể giết có 100 viên hạ phẩm nguyên thạch, còn nếu như bắt sống có 1000 viên hạ phẩm nguyên thạch.

      Hứa Mãn Dương nhanh chóng quyết định, an bài nhiều đường, muốn Sở Nam có chỗ an thân, biểu của Sở Nam đem đến cho rung động quá lớn, trực giác của Hứa Mãn Dương cho biết người này về sau rất mạnh mẽ, mà Sở Nam càng mạnh Hứa Mãn Dương lại càng muốn giết trước khi có được sức mạnh.

      Sở Nam hoảng hốt chạy lung tung, phân biệt phương hướng, chỉ biết lao thẳng về phía trước như điên, tốc độ cực nhanh, cộng thêm nghị lực ngoan cường, càng lúc càng bỏ xa những bóng dáng đuổi theo, cũng chỉ có những cường giả cấp bậc Võ Tướng mới có thể đuổi theo.

      - Khai Thiên thức thứ nhất quả nhiên uy lực lớn, thế nhưng lại tiêu hao quá nhiều nguyên lực, quá nhiều.

      Sở Nam thầm nghĩ:

      - Nếu như bên trong cơ thể chưa đủ nguyên lực hẳn có thể cùng cường giả Võ Tướng đánh trận rồi.

      - Bọn chẳng qua chỉ có thể lợi dụng kinh mạch, đem kinh mạch mở rộng để chứa được càng thêm nhiều nguyên lực, còn nguyên lực của ta lại có thể cất chứa tại mỗi vị trí trong thân thể, nguyên lực tuyệt đối hùng hậu hơn bọn chúng!

      Sở Nam cứ như vậy, bên vừa chạy vừa suy nghĩ, thể lực càng lúc càng tiêu hao, khoảng cách giữa và người phía sau cũng càng lúc càng gần.

      o0o

      Lúc này, cách vài dặm, lão già nhanh chóng phóng về phía thành Hùng La, trong miệng khẽ lẩm bẩm:

      - Những người của Vân La Môn biết là hay giả? Lâm Vân, 17 tuổi, có thể nhấc được Thiết Thạch 1500 cân, có thể ở trong phòng có Tam Vị Chân Hỏa suốt bảy tám canh giờ, còn có thể dùng kiếm bổ đôi Thiết Thạch? có người như vậy sao? Nếu như có người này phải thu nạp vào Thần Khí Phái, về phần tư chất có thuộc tính gì cũng sao.

      Lão già nhìn về phía thành Hùng La, lông mày hơi nhăn lại, khẽ lẩm bẩm:

      - Thành Hùng La xảy ra chuyện gì thế nhỉ? trễ như vậy rồi sao còn ồn ào như vậy?

      xong tốc độ của lão già càng nhanh hơn.

      o0o

      - Tiểu tử, ngươi trốn thoát đâu! Cam chịu số phận !

      thanh của Hứa Mãn Dương vang lên bên tai Sở Nam.

      Sở Nam quan tâm, vẫn lòng bỏ chạy, đột nhiên xoay người lại, trọng kiếm đột ngột bổ xuống, Hứa Mãn Dương nhớ đến màn tường thành vội vàng thối lui về phía sau, Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang cũng vội vàng ngừng bước, thế nhưng Sở Nam lại khẽ cười khinh miệt rồi xoay người chạy tiếp.

      - Tiểu tử thối, dám đùa ta!

      Hứa Mãn Dương lại lần nữa bị mất mặt, trong lòng vô cùng khó chịu, thế nhưng trong lòng vẫn sợ rằng Sở Nam liều mạng vung ra kích. Đối với tên tiểu tử cổ quái có thể đem đến cho người khác nhiều kinh sợ như vậy, Hứa Mãn Dương bỗng có loại cảm giác nên lời, lập tức lớn tiếng quát hai người Tuyệt Thiên Xích:

      - Đuổi theo, giết cho ta!

      Mấy người Tuyệt Thiên Xích cũng có chút lo lắng, thế nhưng lại thể nghe lệnh, hét lớn tiếng, vội vàng ngưng tụ nguyên lực, bụi đất tung bay mù trời, khẽ quát:

      - Ta trái lại muốn xem ngươi đến tột cùng có bao nhiêu thủ đoạn!

      Nghe thấy tiếng hét lớn, Sở Nam lại quay người torwr lại, vung trọng iếm ngăn cản, nhưng bản thân bị trọng thương cho nên khó có thể ngăn cản được thế công nghiêng trời lệch đất của hai người, Sở Nam lại lần nữa giống như cành cây khô bị đánh ngã mặt đất.

      Hai người Tuyệt Thiên Xích mừng rỡ, kẻ tranh người đoạt muốn đem Sở Nam bắt sống, hoặc là giết chết Sở Nam.

      Lúc này, lão già từ xa phóng tới cũng vừa vặn thấy màn này, cũng nhìn thấy trọng kiếm trong tay Sở Nam, nhưng lão chỉ nhíu mày chút chứ ra tay xen vào việc của người khác, chỉ thầm suy đoán biết là người nào mà có thể dẫn đến huyên náo như vậy.

      Mà Sở Nam lúc này mặc dù ở trong tuyệt cảnh, thế nhưng vẫn vung trọng kiếm chống đỡ, đứng dậy, nuốt ngụm máu trong miệng, lại nhìn chằm chằm hai người xông tới, lạnh lùng :

      - Muốn lấy mạng Lâm Vân ta…. Cũng dễ dàng như vậy đâu! Khai Thiên thức thứ tư!

      tiếng quát đầy bi tráng vang lên, sau đó Sở Nam lập tức phóng về phía hai người Tuyệt Thiên Xích.

      - Lâm Vân?

      Ánh mắt lão già sáng lên, khẽ lẩm bẩm:

      - Người mà Vân La Môn chính là tên tiểu tử này sao? Có ý tứ.

      Đột nhiên thân ảnh lão già chớp động, đằng bay đến….

    2. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 65: LỮ DƯƠNG MINH

      - Tiểu tử cuồng vọng.

      - Thứ biết sống chết.

      Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang vừa ra tay khiến cuồng phong nổi lên, giống như hổ khiếu sơn lâm, mắt thấy sắp cho tiểu tử cuồng vọng Sở Nam này kích nặng nề xông lên bắt sống hoặc giết chết.

      Đúng lúc này, tiếng quát lớn vang lên giữa hai người và Sở Nam:

      - Cút ngay cho lão tử!

      thanh vừa dứt, trọng kiếm của Sở Nam chém xuống bị lão già bắt được, thể cử động được chút nào, mà hai người Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang cũng đồng thời bị trúng cước, bị đá đến mức ngã nhào, những thế còn lăn ngược về sau.

      Thế cục đột nhiên xảy ra kịch biến khiến Sở Nam cả kinh, trọng kiếm 1600 cân ngờ lại bị người này nhàng nhấc lên như vậy, ngay cả lực lượng cường hãn như cũng thể rút ra được, thầm nhủ:

      - Lão già này từ đâu chui ra? Nhìn bộ dạng này có vẻ là đến giúp ta, nhưng tại sao lại phải giúp ta? Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ? Buồn cười, những lời này quả thực khó mà tin được.

      Trong lúc Sở Nam giật mình cũng biết rằng lão già càng giật mình hơn, thầm nghĩ:

      - Kiếm này nặng, đoán chừng ngàn cân, xem ra những lời của đám người Vân La Môn là , quả nghĩ mãi thông, tại sao Vân La Môn lại từ bỏ người đặc biệt như vậy chứ?

      - Tiểu tử, ngươi tên là Lâm Vân?

      Lão đầu bình thản hỏi.

      Sở Nam trả lời, thế nhưng Hứa Mãn Dương lên tiếng:

      - biết tiền bối là ai? Hứa gia ta thề phải lấy mạng tiểu tử kia, tiền bối nếu như cứu chỉ e gặp phải chút phiền phức….

      - Đông Dương Hứa gia?

      Lão già nghi hoặc hỏi.

      Hứa Mãn Dương cho rằng lão già cố kỵ, càng thêm tự tin đáp:

      - Đúng vậy!

      Nào ngờ, sau khi cấp đáp án chuẩn xác cho lão già lão lại quay lưng rồi phun ra chữ:

      - Cút!

      - Cút?

      Hứa Mãn Dương choáng váng, nhưng vẫn kiên trì :

      - Tiền bối, ta chính là Đông Dương Hứa gia!

      - Ngu xuẩn!

      Lão già lại phun ra hai chữ, Sở Nam vẻ mặt dính đầy máu nghe vậy khỏi bật cười, lão già nghi hoặc hỏi:

      - Ngươi cười cái gì?

      - Ta lúc trước cũng ngu ngốc, thế mà lại tin.

      Lão đầu bật cười ha hả, lại :

      - Tiểu tử tệ, rất hợp khẩu vị của ta.

      xong, lão lại quay về phía Hứa Mãn Dương :

      - muốn đem đến tai kiếp cho Hứa gia các ngươi nhanh chóng cút cho xa ra!

      Hứa Mãn Dương biến sắc, nhưng vẫn lạnh nhạt hỏi:

      - Tiền bối là thần thánh phương nào?

      - Muốn biết tên của ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách, quay trở về mà hỏi Hứa Viễn Sơn !

      Nghe thấy câu như vậy, cơ thịt mặt Hứa Mãn Dương run rẩy kịch liệt, Hứa Mãn Dương chính là gia gia của , cũng là gia chủ đương nhiệm của Hứa gia, thế mà lão già này lại dám gọi thẳng tên Hứa Viễn Sơn, nếu như vậy Hứa Mãn Dương quả đúng là đủ tư cách.

      Lão già để ý đến đám người bọn Hứa Mãn Dương, chộp lấy Sở Nam, sau đó đằng phóng .

      - Là đạp phi hành, là cường giả cảnh giới Võ Vương!

      Tuyệt Thiên Xích vừa từ dưới đất đứng lên lập tức kinh hô, mặt Hứa Mãn Dương lúc này vặn vẹo đến mức có thể chảy nước, người có thể gọi thẳng tên của gia chủ Hứa gia hiển nhiên phải kẻ tầm thường, loại dự cảm xấu bỗng nhiên mãnh liệt sản sinh trong lòng, thầm nghĩ:

      - Tên tiểu tử kia gọi là Lâm Vân, nhất định trở thành đại địch của Hứa gia, vừa muốn diệt trừ đại địch đáng sợ này lão già chết tiệt kia lại cứu !

      Trong lòng Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang lúc này cũng có cảm nhận như thế, nhưng chỉ có thể lực bất tòng tâm, đặc biết là Lam Hồng Quang, nhìn cánh tay chỉ còn lại xương cốt, quả biết đâu mà tìm Sinh Cơ Đan.

      - Tiền bối, bây giờ có thể thả ta xuống ?

      Lão già cười cười :

      - Ta bây giờ mà buông tay ngươi rơi xuống, rồi sau đó biến thành đống thịt vụn.

      Sở Nam nhìn khoảng cách giữa mình và mặt đất khoảng gần trăm mét trong lòng thầm áng chừng:

      - Bằng vào lực lượng nhục thể của ta, chưa chắc trở thành đống thịt nát, chỉ có điều nhất định bị trọng thương.

      Nhưng Sở Nam bị lão già này chộp lấy có chút cảm giác thân bất do kỷ, có chút an toàn, liền hỏi thẳng:

      - Tiền bối tại sao lại ra tay cứu ta?

      - Thấy tiểu tử ngươi thuận mắt.

      - sao?

      - Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi muốn ta cứu ngươi sao? Được lắm, ta đem ngươi ném lại cho đám người Hứa gia kia.

      Sở Nam lắc đầu khẳng định:

      - Người làm vậy.

      - Tại sao lại ?

      - Bởi vì người nhìn ta thuận mắt.

      Sở Nam lấy lời vừa rồi của lão già làm câu trả lời, mà lão già lại cười cười :

      - Lão phu lúc này lại nhìn ngươi thuận mắt nữa rồi.

      - Vậy người hãy trực tiếp buông tay để ta ngã xuống , tiền bối cần gì phải lãng phí nhiều công phu như vậy. Hơn nữa, ngay từ đầu tiền bối cũng định xuất thủ cứu ta, lúc ta ra câu kia người mới ra tay, sau đó người lại hỏi ta có phải tên Lâm Vân hay , tiền bối, người biết ta sao?

      Lão già sững sờ, chợt :

      - thể tưởng tượng được vào lúc nguy cấp mà ngươi vẫn nhìn ra được nhiều điều như vậy, lão phu cũng quanh co với ngươi nữa, Vân La Môn thu ngươi làm đệ tử, nhưng Lữ Dương Minh ta lại thu ngươi làm đệ tử của Thần Khí Phái, thế nào?

      - Thần Khí Phái?

      Sở Nam chợt nhớ đến hai đại phái mà Trần Hiểu Phong từng nhắc đến, có chút khó tin thầm nhủ:

      - Vận khí của ta tốt vậy chứ? Chẳng lẽ sư phụ trời cao thầm phù hộ ta?

      - Lâm Vân, thế nào đây? Người muốn gia nhập Thần Khí Phái có rất nhiều, hơn nữa ngươi 17 tuổi rồi, muốn gia nhập môn phái khác rất khó. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn ta cũng miễn cưỡng ngươi.

      - Ta đồng ý.

      Sở Nam rất nhanh quyết định, bây giờ rất cần hoàn cảnh để tu luyện, hơn nữa lão già này cũng rất hợp khẩu vị của , dường như có chút giống sư phụ Phong lão đầu.

      Sở Nam đáp ứng, trong lòng có chút giật mình, mọi chuyện giống như trong giấc mộng, vốn sắp bỏ mạng, ngờ lại có thể giữ được tính mạng, thế còn trở thành đệ tử của Thần Khí Phái. Nếu như vậy ở ngoài sáng Hứa gia cũng dám động thủ với , còn ở trong tối Sở Nam lại càng sợ.

      - Sư phụ, biết Càn Khôn Tông có quy củ được phép bái người khác làm vi sư hay , chỉ có điều, bất luận như thế nào đồ nhi cũng nhất định phải báo đại thù của người!

      Sở Nam xiết chặt nắm quyền .

      Lữ Dương Minh biết suy nghĩ trong lòng Sở Nam, chỉ cười vang :

      - Thống khoái, từ nay trở ngươi chính là quan môn đệ tử của lão phu.

      - Sư phụ.

      Sở Nam cũng ngại ngùng chút nào, nam tử hán đại trượng phu cần câu nệ tiểu tiết, lập tức :

      - Tư chất của ta cực kém.

      - Rắm chó, tư chất của ngươi kém lúc nào? Hơn nữa lão phu chọn đồ đệ chưa bao giờ lấy tư chất làm điều kiện cả.

      - Ta còn có thuộc tính.

      - Chuyện này trái lại có chút phiền phức, thế nhưng, ta thấy lực lượng nhục thể của ngươi cực mạnh, cũng phải là có tư cách.

      Lữ Dương Minh vừa xong liền đưa tay bắt lấy mạch môn của Sở Nam.

      Vừa thăm dò Lữ Dương Minh suýt nữa mất hết tinh thần, từ trời cao cách trăm trượng rơi xuống, lúc còn cách mặt đất khoảng 10 mét Lữ Dương Minh mới hồi phục tinh thần lại, vận khí nguyên lực, chậm rãi đáp xuống, sau đó mở to mắt nhìn Sở Nam, phảng phất như nhìn thấy trân bảo hiếm có vậy.

      lúc lâu sau, Lữ Dương Minh mới nghiêm giọng quát:

      - Từ nay về sau đừng dễ dàng để cho người khác bắt lấy cổ tay, phát ngươi có căn cốt, chưa!

      Sở Nam có chút bất đắc dĩ, đương nhiên biết tình huống của mình, vừa rồi cũng muốn để sư phụ mới nhận là Lữ Dương Minh bắt lấy cổ tay , thế nhưng, có thể trốn được sao? Chỉ có điều Sở Nam cũng hiểu hảo ý của sư phụ nên cũng khẽ gật đầu.

      - !

      Lữ Dương Minh quay người rời , cũng tiếp tục ngự nữa, mặc dù Võ Vương cường giả có thể đằng phi hành, nhưng nguyên lực tiêu hao cũng rất lớn, muốn phi hành tự nhiên thoải mái phải trở thành cường giả Võ Hoàng, câu thông với Thiên Địa nguyên lực mới có thể tùy ý phi hành.

      Vẻ mặt Lữ Dương Minh vô cùng nghiêm túc, trong lòng cũng cảm thấy như nở hoa, thầm nghĩ:

      - có kinh mạch mà vẫn còn sống, có thuộc tính, có tư chất mà lại có lực lượng cường hãn đến kinh người, có thể trốn thoát từ trong tay thủ hạ là cảnh giới Võ Tướng, lão phu cũng tin rằng Lâm Vân này là tên phế vật. Vân La Môn sau này nhất định hối hận vì để vuột mất người như vậy….

    3. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 66: TỬ MỘNG NHÂN

      Nơi dựng tông phái của Thần Khí Phái tọa lạc tại ngọn núi lớn, tòa núi khổng lồ này từ chân núi cho đến đỉnh núi giống như được cắt gọt thành cái Kim Tự Tháp, cứ từng tầng từng tầng kéo dài cho đến đỉnh.

      Thủ bút hùng vĩ như thế, khí thế hủng bố như thế quả hổ là đại môn phái gần sánh ngang với Thiên Nhất Tông tại Bắc Tề Quốc.

      Sở Nam ngọn núi ràng cảm thấy linh khí nơi nay còn hùng hậu hơn so với tại thành Hùng La gấp mấy chục lần, linh khí thập phần sung túc, đây chính là ưu thế của môn phái, linh khí đầy đủ, tu luyện cũng nhanh hơn, thực lực cũng cao hơn, Sở Nam vừa vừa nắm lấy thời gian tu luyện, trong lòng thầm nghĩ:

      - Thần Khí Phái còn như thế biết linh khí tại Thiên Nhất Tông còn tràn ngập hơn thế nào.

      Lữ Dương Minh cảm thấy linh khí tụ tập quanh người, nhưng bản thân lão lại hề tu luyện, như vậy chỉ còn lại Lâm Vân mà thôi, Lữ Dương Minh quay đầu lại nhìn Sở Nam, tràn đầy nghi hoặc hỏi:

      - Lâm Vân, ngươi tu luyện sao?

      Sở Nam gật đầu nhè .

      Lữ Dương Minh há hốc mồm, có rất nhiều nghi vấn, lại sững sốt biết phải gì, chợt nghĩ:

      - có thuộc tính, vậy hấp thu loại nguyên lực nào? Tiểu tử này dường như tàng ít bí mất.

      Lữ Dương Minh hỏi, nhưng lại :

      - Ngọn núi này chia làm bảy tầng, mỗi tầng đều đại biểu tầng thực lực, càng lên cao linh khí càng dồi dào, tốc độ tu luyện cũng càng nhanh hơn, chỉ cần thực lực của ngươi tăng lên, bất kể là đại đệ tử nào cũng có thể tu luyện tại tầng thứ tương ứng, tầng thứ nhất là nơi mà Võ Sĩ tu luyện, tầng thứ hai là nơi Võ Sư tu luyện, tầng thứ ba là Đại Võ Sư, từ đó mà suy ra….

      - Sư phụ, ta ở đây tương ứng với tầng thứ mấy?

      Sở Nam quả biết thuộc loại cảnh giới nào, có lẽ cảnh giới của phân chia giống với những người khác.

      Lữ Dương Minh cũng có chút khó xử, đây là quan môn đệ tử của lão, có rất nhiều thứ thể bại lộ, suy nghĩ gần nửa ngày mới :

      - Ngươi thể tu luyện cùng chỗ với bọn họ, ta tìm cho ngươi chỗ khác, nơi đó cũng là nơi tu luyện tuyệt hảo.

      Sở Nam biết sư phụ là muốn tốt cho nên cũng phản đối, Lữ Dương Minh lại :

      - Thần Khí Phái nổi danh nhất chính là luyện khí, chuyên luyện chế các loại pháp khí, vì thế, ngoại trừ tu luyện ra còn phải học luyện khí!

      - Ừm.

      Sở Nam cảm thấy Thần Khí Phái này rất thích hợp với , bây giờ nguyên lực có thể kích phát ra được, tất nhiên phải học luyện khí thuật, thầm nhủ:

      - trở thành Luyện Đan Sư được trở thành gã Luyện Khí Sư cũng tệ!

      Sở Nam thể cảm thán vận mệnh vô thường, từ khi sinh ra bắt đầu rồi.

      Lữ Dương Minh dẫn theo Sở Nam tiến vào Thần Khí Phái, đường thẳng, những người gặp Lữ Dương Minh lập tức khom người, cực kỳ cung kính, về sau Sở Nam mới biết được Lữ Dương Minh chính là Tam trưởng lão của Thần Khí Phái, có thể là quyền cao chức trọng, hơn nữa Lữ Dương Minh còn là Ngũ phẩm Luyện Khí Sư, có thể chế ra pháp bảo cấp Linh Khí, tất nhiên rất được người khác tôn kính.

      Hiển nhiên, những người kia cũng đều thầm suy đoán:

      - Tiểu tử theo bên cạnh Lữ trưởng lão là ai?

      được nửa đường, Sở Nam nhìn thấy giữa sườn núi có vùng đất bằng phẳng cực lớn, bèn hỏi:

      - Sư phụ, nơi đó dùng để làm gì?

      - Nơi đó chính là chỗ dùng để tỷ thí so tài, ngươi nếu như cảm thấy tu vi của mình tệ có thể lên đó tỷ thí hồi xem.

      Lữ Dương Minh cười cười, chợt :

      - Chỉ có điều nơi đó là địa phương chuyên dùng cho Võ Tướng so tài, mỗi tầng đều có nơi để chuyên môn luận bàn….

      Lữ Dương Minh bỗng nhiên có nữ tử mặc y phục hồng sắc từ phía trước chạy đến, người còn chưa tới nhưng thanh vang lên:

      - Tam gia gia, người về rồi, ta rất nhớ người a.

      - Tiểu Mộng Nhân, ngươi mà nhớ ta ư? phải là nhớ thanh bảo kiếm của ngươi chứ?

      Lữ Dương Minh bật cười vui vẻ .

      - Đương nhiên là nhớ Tam gia gia, thuận tiện cũng muốn lấy thanh bảo kiếm luôn.

      Nữ tử được gọi là Tiểu Mộng Nhân này có thanh giống như chim Hoàng Oanh, vô cùng trong trẻo dễ nghe, Mông Nhân chạy đến trước mặt Lữ Dương Minh mới nhìn thấy Sở Nam, khỏi hỏi:

      - Tam gia gia, là ai?

      - là Lâm Vân, quan môn đệ tử của Tam gia gia ngươi.

      - Tam gia gia, người khi dễ ta, ta gọi người là gia gia, lại là đồ đệ của người, vậy ta còn phải là….

      Mộng Nhân cong miệng lên, lại nhìn về phía Sở Nam với ánh mắt bất thiện, Sở Nam lúc này mới nhìn Mộng Nhân, nàng có đôi mắt trong sáng, hàm răng trắng tinh, thanh lệ thoát tục, dáng người yểu điệu linh hoạt, giống như tinh linh, thế nhưng hai đầu lông mày lại lộ ra cỗ dã tính.

      Lữ Dương Minh cười ha ha :

      - Ngươi nếu như nhìn thấy thoải mái cứ việc khi dễ, nếu như khi dễ ngươi ngươi hãy cho ta biết.

      - Tam gia gia tốt.

      Tử Mộng Nhân tung tăng giống như chim sẻ tại bên cạnh Lữ Dương Minh, rồi nhìn về phía Sở Nam :

      - Tên là Lâm Vân phải ? Tam gia gia rồi, về sau ngươi phải để ta khi dễ, có nghe ?

      Sở Nam có chút dở khóc dở cười, nào ngờ lại gặp sư phụ như vậy, mà nữ tử này cũng vừa, đối với loại này, Sở Nam chỉ có thể tỏ vẻ trầm mặc.

      Tử Mộng Nhân nhìn thấy Sở Nam lời nào liền nổi giận hét:

      - Này, ta hỏi ngươi đấy! Ngươi gì sao?

      Sở Nam dứt khoát nhắm chặt hai mắt, trong đầu lên đôi mắt sáng trong suốt của Nam Cung Linh Vân, chợt lẩm bẩm:

      - Hãy chờ ta, ta tìm được nàng, nhất định tìm được nàng.

      o0o

      Trong lúc Sở Nam nghĩ đến Nam Cung Linh Vân tại lầu các của Nam Cung gia, Nam Cung Linh Vân nhìn cái Long Nha được ngụy trang đến ngơ ngác xuất thần.

      o0o

      - Này, ta bộ trông rất khó coi sao?

      thanh của Tử Mộng Nhân lúc này có chút tức giận.

      Sở Nam khẽ mở mắt, chợt thở ra hơi :

      - Mộng Nhân nương rất dễ nhìn, đẹp tựa thiên tiên.

      Tử Mộng Nhân nghe vậy trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng lại :

      - Mộng Nhân là tên mà ngươi có thể gọi sao?

      Sở Nam im lặng, lại lần nữa trầm mặc, cứ như vậy lầm lũi theo Lữ Dương Minh ở phía trước, thế nhưng Tử Mộng Nhân lại buông tha cho Sở Nam, lúc sau, Lữ Dương Minh mới cười :

      - Được rồi, Tử Mộng Nhân, ta xuống núi đây, có được Huyền Kim rồi, đến lúc đó ta luyện cho ngươi thanh tuyệt thế bảo kiếm cấp Linh Khí.

      Tử Mộng Nhân nghe vậy mới buông tha Sở Nam, chợt :

      - Tam gia gia, ta còn muốn bảo kiếm phải đẹp chút.

      Lữ Dương Minh chợt cười khổ, nhưng cũng gật đầu đáp ứng, nếu như lão đám ứng đoán chừng râu cằm e ít hơn mấy sợi.

      Sở Nam nghe thấy lời này của Lữ Dương Minh, biết Tam trưởng lão Lữ Dương Minh này xuống núi là bởi vì tìm kiếm tài liệu cho Mộng Nhân nương, liền hiểu tư cách và địa vị của nữ tử này tầm thường, nhưng chợt nghĩ:

      - Nàng có địa vị và tư cách gì liên quan gì đến ta?

      Nghĩ vậy, nhưng trong đầu Sở Nam lại lóe lên suy nghĩ:

      - Nhưng lại có chút liên quan, nếu sư phụ thay nàng kiếm tài liệu luyện kiếm cũng gặp phải người của Vân La Môn, cũng thể ra tay cứu mình mạng, và bản thân mình lúc này cũng đứng trong Thần Khí Phái, trở thành đệ tử của Thần Khí Phái.

      Sở Nam nghĩ Lữ Dương Minh bỗng nhiên chỉ về phía bên trái :

      - Lâm Vân, về sau ngươi tu luyện ở đó.

      Sở Nam vừa giương mắt nhìn liền trông thấy gian phòng nằm vùng đất bằng phẳng của vách núi , từ hình dạng của gian phòng này có thể thấy nó có niên đại từ rất xưa rồi.

      Tử Mộng Nhân nhìn thấy vậy liền hoảng sợ :

      - Tam gia gia, người muốn tu luyện ở đó à?

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 67: GIÁC NGỘ

      Gia nhập Thần Khí Phái, Sở Nam cho rằng có thể theo Lữ Dương Minh học tập tốt.

      Thế nhưng, từ sau khi Lữ Dương Minh đem Sở Nam đến nơi này, phân phó vài câu liền để tạm thời ở đây tu luyện, sau đó lập tức luyện chế pháp bảo giúp Tử Mộng Nhân.

      Tử Mộng Nhân đối với việc Lữ Dương Minh an bài Sở Nam ở nơi này hiển nhiên trong lòng vô cùng hiếu kỳ, thế nhưng Lữ Dương Minh cũng giải thích, mà Sở Nam lại thầm suy xét nơi này đến tột cùng có gì đặc biệt mà lại khiến cho hòn ngọc quý tay giống như Tử Mộng Nhân kinh hãi như vậy.

      Lữ Dương Minh rời , nhưng Sở Nam lại dám lãng phí thời gian, thời gian đối với chính là sinh mệnh, cảnh giới của võ giả càng cao tính mạng cũng càng dài, cường giả cảnh giới Võ Quân sống từ 200-300 năm cũng thành vấn đề, còn nếu như muốn kéo dài sinh mệnh phải bước thêm bước nữa, hơn nữa phải càng sớm càng tốt, nếu đợi đến cuối đời cho dù có đột phá cảnh giới tiếp theo cũng kéo dài được chút ít thời gian mà thôi….

      Nhất là vai Sở Nam còn mang nhiều trách nhiệm như vậy, Sở Nam dám thả lỏng chút nào.

      Sở Nam nhìn mặt sau căn phòng là vách đá tự nhiên trong lòng đột nhiên nhớ để tình cảnh dùng cự thạch để tôi luyện tại trấn Tự Do, nghĩ đến đây, Sở Nam liền do dự, hai tay ngưng kết thành quyền, ngừng nện lên vách đá, còn sử dụng cả khuỷu tay và đầu gối, thậm chí cả lưng….

      Thời gian dần trôi qua, cơ bắp toàn thân người Sở Nam xuất từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, bụi đá dính vào mồ hôi, khiến toàn thân Sở Nam đều dính đầy tro bụi, Sở Nam vuốt mồ hôi to như hạt đậu trán, bởi vì va chạm kịch liệt cho nên thậm chí còn tóe máu, thế nhưng Sở Nam vẫn tiếp tục điên cuồng nện lên vách đá.

      Lữ Dương Minh lần này ba ngày mà thấy bóng dáng, cũng may trong nhẫn trữ vật của Sở Nam còn có chút năng lượng đan, Sở Nam cũng lo bản thân mình bị đói, linh khí tại nơi này nồng đậm như vậy, Sở Nam lại càng chăm chỉ tu luyện, giống như Bính Mệnh Tam Lang (*)

      (*) Bính Mệnh Tam Lang Thạch Tú, nhân vật trong Thủy Hử.

      Những ngày này, Sở Nam chủ yếu chỉ tu luyện Thổ nguyên lực, còn lại là tôi luyện thân thể mình, ngay cả vài vách đá sắc bén cũng bị Sở Nam mạnh mẽ san phẳng, mà Sở Nam vẫn tiếp tục hề ngừng lại.

      Nơi này quả có chút kỳ lạ, Sở Nam ở nơi này phát ra tiếng động ngừng, thế mà lại có ai chú ý đến, ngẫu nhiên có người qua cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.

      Ngày thứ bảy, Tử Mộng Nhân đến nơi vắng vẻ này, nàng đến đây là thay Lữ Dương Minh truyền tin tức, bởi vì lúc Lữ Dương Minh thay nàng luyện chế bảo kiếm, đột nhiên cảm thấy phương diện luyện khí có chỗ đột phá nên lập tức bế quan, trước khi bế quan còn phân phó Tử Mộng Nhân đến xem Sở Nam chút.

      Lúc Tử Mộng Nhân vào Sở Nam vẫn còn húc vào vách đá, tmd nhìn thấy Sở Nam tu luyện như vậy cũng cảm thấy tò mò, cũng xuống dưới quấy rầy mà chỉ đứng ở bên nhìn.

      Trước vách đá, thân hình Sở Nam đột nhiên lùi lại vài bước, sau đó dùng bả vai húc tới với khí thế như sét đánh về phía vách đá.

      Ngay lập tức, vách đá bị nện đến bằng phẳng ngờ đột nhiên "ầm" tiếng, sau đó nổ tung, tạo thành vài đạo vết nứt lớn, sau chốc lát, lập tức có đá vụn rơi xuống đất, vách xuất cái lỗ lớn, bên trong còn tràn ngập bụi mù.

      Sở Nam nhìn thấy cái lỗ lớn này mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, có thể dùng lực lượng cơ thể thuần túy mà để lại vách cái lỗ lớn như vậy, thân thể của bản thân dường như lại tiến bộ, Sở Nam thầm cảm thấy Thổ nguyên lực trong cơ thể trở nên dồi dào, vẻ mặt càng tươi hơn….

      Thế nhưng đột nhiên sắc mặt của Sở Nam lại trở nên ảm đạm, sư phụ đưa đến đây thấy bóng dáng đâu nữa, mặc dù tu luyện ở đây rất nhanh, nhưng vẫn muốn tu luyện trong chiến đấu hơn, chỉ có tu luyện như vậy mới là nhanh nhất.

      - Chiến đấu? đâu để chiến đấu đây?

      Sở Nam chợt nghĩ, nghĩ mãi mà có đáp án, vì thể lại lần nữa đem tinh lực đặt lên vách đá.

      Sở Nam hoàn toàn biết ở bên , cách xa có bóng dáng xinh đẹp lanh lợi tò mò nhìn những hành động điên cuồng của , đôi mắt khinh thường chợt lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn thấy Sở Nam ngờ lại dùng thân thể húc vào vách đá cái miệng khẽ nhếch lên, trong mắt càng tràn ngập vẻ khó hiểu.

      Đến cuối cùng, Tử Mộng Nhân dứt khoát ngồi xuống, cũng chuyển lời, cứ như vậy lẳng lặng nhìn những hành động điên cuồng của Sở Nam.

      - Kiên trì, kiên trì hơn nữa, ngươi nhất định có thể làm được.

      Sở Nam càng ngừng thầm khích lệ chính mình, lỗ vách đá cũng càng ngày càng nhiều.

      ngày, hai ngày, ba ngày, Sở Nam biết phát khởi bao nhiêu công kích lên vách đá, Tử Mộng Nhân cách đó xa mở to mắt nhìn, Sở Nam ở bên nện vào vách đá cũng lâm vào trầm tư:

      - Thổ nguyên lực hùng hậu, là đất nhưng lại biến thành đá, thành núi, thậm chí là thành tòa núi khổng lồ Thần Khí Phái này, ra là góp gió thành bão, nếu như Thổ nguyên lực trong cơ thể ta sung mãn và tinh thuần biết có trở nên rắn chắc như tòa núi lớn này, khó có thể rung chuyển hay ? Hơn nữa, Thổ nguyên lực nổi danh nhất là lực lượng, Kim nguyên lực nổi danh công kích, Thổ lại sinh Kim, nếu sử dụng Thổ nguyên lực để thi triển Khai Thiên Thập Bát Thức sao?

      Tâm tùy ý động, trọng kiếm lập tức xuất trong tay Sở Nam, Sở Nam lập tức kích phát ra Thổ nguyên lực trong cơ thể, lúc này Thổ nguyên lực cũng thuận thể bạo phát ra, ngưng tụ kiếm, Khai Thiên thức thứ nhất theo đó mà thi triển ra.

      - Ầm….

      vách đá xuất cái vết kiếm sâu, Tử Mộng Nhân ở phía xa nhìn thấy hết tất cả, khẽ "A" tiếng rồi liền lấy tay che kín miệng, trong lòng thầm nghĩ:

      - Đây là vũ kỹ gì, ngờ lại có uy lực lớn như vậy, có thể để lại vách đá chắc chắn vệt kiếm sâu như thế, tiểu tử mà Tam gia gia mang về này quả cổ quái!

      Thế nhưng Sở Nam lại mừng rỡ, trái lại khuôn mặt xuất vẻ ngưng trọng, vết kiếm để lại vách đá còn bằng uy lực lần trước thi triển Khai Thiên thức thứ nhất tại trấn Tự Do, tại sao lại như vậy chứ?

      - Hôm đó là sử dụng toàn bộ Ngũ Hành nguyên lực, so với mỗi mình Thổ nguyên lực bây giờ thâm hậu hơn rất nhiều, mà Thổ nguyên lực lại sắc bén như Kim nguyên lực, đây chính là nguyên nhân sao?

      Sở Nam nhìn chằm chằm vào vết kiếm, vẫn động đậy, giống như rơi vào cảnh giới diệu kỳ vậy.

      Tử Mộng Nhân lại lần nữa kinh ngạc, khẽ lẩm bẩm:

      - Lâm Vân này giác ngộ ra điều gì sao? Nhìn vết kiếm của mà giác ngộ?

      Sở Nam biết giác ngộ, chỉ nghĩ đến vấn đề rất trọng yếu:

      - Đúng rồi, Thổ sinh Kim, công kích của Kim vô cùng sắc bén, còn Thổ trầm trọng, hiệu quả chắc chắn khác.

      Nghĩ vậy, Khai Thiên thức thứ nhất lại lần nữa được Sở Nam dùng hai loại nguyên lực Kim Thổ theo thứ tự xuất ra.

      Nguyên lực vẫn thuận theo điều khiển của Sở Nam, kim hoàng sắc cùng với thổ hoàng sắc thay nhau luân chuyển, khiến trọng kiếm lóe lên ánh sáng.

      - Khai Thiên thức thứ nhất!

      Sở Nam lại lần nữa rống lớn tiếng, vệt kiếm so với lúc trước càng sâu hơn xuất vách đá.

      - Kim Thổ song thuộc tính?

      Tử Mộng Nhân kinh ngạc đứng bật dậy.

    5. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 68: ĐỒ NGỐC

      - Kim Thổ song thuộc tính.

      Tử Mộng Nhân kinh ngạc bật thốt, địa vị của Sở Nam trong lòng nàng lập tức tăng lên ít, người có được thể chất song thuộc tính đối với môn phái mà tuyệt đối có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cũng giống như nàng, mặc dù ở có người nâng đỡ, nhưng có thể ở Thần Khí Phái muốn làm gì làm cũng còn bởi vì nguyên nhân rất trọng yếu nữa, đó chính là nàng là Hỏa Mộc song thuộc tính.

      Hơn nữa hành vi tu luyện liều mạng của Sở Nam lúc trước để lại trong lòng Tử Mộng Nhân ấn tượng sất sâu, sau đó lại nhìn thấy những hình ảnh này, trong lòng Tử Mộng Nhân bỗng nhiên dâng lên loại tâm tình khó hiểu.

      Sở Nam nhìn thấy vết kiếm kia lông mày mới giãn ra, khẽ lẩm bẩm:

      - Quả nhiên là vậy, kích thứ hai khiến nguyên lực trong cơ thể ta còn rất ít, nhưng khi dung hòa hai loại nguyên lực uy lực lại càng lớn hơn!

      - Thế nhưng, nếu vậy Khai Thiên thức thứ nhất có còn là Khai Thiên thức thứ nhất của sư phụ Kim Tuyệt hay ?

      Sở Nam gãi đầu, hơi ngẩn người, lại lẩm bẩm:

      - Mặc kệ, chỉ cần uy lực lớn là được!

      Sau đó lại :

      - Vẫn phải thực chiến mới có thể thuần thục được. Đúng rồi, nếu như có thể tiến vào cảnh giới kỳ diệu như vừa rồi nguyên lực nghe lời mà kích phát ra ngoài thân thể, chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?

      suy nghĩ Tử Mộng Nhân đến bên cạnh Sở Nam, hô lên:

      - Này.

      - Mộng Nhân…. nương…. Ngươi tìm ta có chuyện gì ?

      Lần trước Sở Nam gọi Mộng Nhân nương bị Tử Mộng Nhân trách mắng phen, còn lần này Tử Mộng Nhân lại để trong lòng, khẽ hỏi:

      - Lâm Vân, Tam gia gia nhờ ta báo cho ngươi biết, ngươi hãy ở đây tu luyện cho tốt, Tam gia gia phải bế quan thời gian ngắn.

      - Bế quan?

      Sở Nam cảm thấy dở khóc dờ cười.

      Tử Mộng Nhân nhìn thấy bộ dạng của Sở Nam "phì" tiếng bật cười, tiếng cười này cũng khiến cho khiếp sợ mà vừa rồi Sở Nam đem lại biến mất hoàn toàn, bản tính điêu ngoa lại khôi phục, hừ tiếng :

      - Thế nào? Lâm Vân, nhìn bộ dạng của ngươi dường như muốn gặp ta phải?

      - Nào có?

      Sở Nam càng bất đắc dĩ hơn.

      Tử Mộng Nhân hừ lạnh tiếng :

      - Lâm Vân, ta cho ngươi biết, Tam gia gia cũng là để ta khi dễ ngươi đấy.

      Sở Nam quả bị Tử Mộng Nhân đến á khẩu, kìm lòng được nghĩ đến Nam Cung Linh Vân, thầm nghĩ:

      - Nàng là nữ nhân như thế nào? Cũng tùy hứng như vậy sao?

      Nhưng Sở Nam lập tức bác bỏ suy nghĩ này:

      - , nàng hẳn phải rất ôn nhu.

      - Lâm Vân, ngươi nghĩ đến ai vậy?

      thanh của Tử Mộng Nhân khiến Sở Nam từ trong hoài niệm tỉnh lại, thầm than giác quan của nữ nhân đáng sợ, bởi vậy liền lảng sang chuyện khác:

      - Mộng Nhân nương, ta nghĩ đến ngươi….

      Sở Nam vốn định cùng nàng đối chiến phen, luyện tay chút, thế nhưng lời vừa đến miệng đột nhiên nhớ đến những nơi chuyên dùng để so tài từ trong miệng Lữ Dương Minh, bởi vậy lập tức ngừng miệng.

      - Ngươi nghĩ đến ta?

      mặt Tử Mộng Nhân nổi lên tia đỏ ửng, bật chợt trong lòng muốn trêu ghẹo phen, giọng :

      - Lâm Vân, ngươi tại sao lại nghĩ đến ta?

      - phải…. Ta nghĩ đến ngươi, ý của ta….

      Khuôn mặt Tử Mộng Nhân lập tức càng đỏ hơn, lại hỏi:

      - Là cái gì?

      - Ngươi có thể dẫn ta đến nơi để tỷ thí được ?

      Sở Nam vội vàng , đắc tội với người mà sau lưng có chỗ dựa vững chắc như vậy phải là điều sáng suốt.

      - Luận bàn? Ngươi bây giờ là cảnh giới gì?

      Sở Nam biết đẳng cấp võ giả bây giờ căn bản thích hợp với , thoáng đánh giá chút rồi :

      - Sơ cấp Đại Võ Sư.

      - Hừ.

      Tử Mộng Nhân xoay người rời , nàng tin Sở Nam chỉ là sơ cấp Đại Võ Sư, sơ cấp Đại Võ Sư có thể phát ra chiêu như vừa rồi sao? Đồng thời trong lòng cũng có chút phục, thầm nghĩ:

      - Ta năm nay mới đột phá được sơ cấp Đại Võ Sư, Lâm Vân này thoạt nhìn có lẽ cũng lớn hơn ta, thế nhưng ràng còn lợi hại hơn ta, đúng là thiên tài.

      Tử Mộng Nhân rời , Sở Nam vẫn còn ngẩn người đứng tại chỗ, Tử Mộng Nhân xoay người lại nhìn thấy vậy khỏi tức giận :

      - Còn theo ta?

      - đâu?

      - Tên ngốc này, phải ngươi muốn luận bàn sao? Ta dẫn ngươi luận bàn.

      - À….

      Sở Nam nghe vậy lập tức theo nàng.

      Hai người trước sau đến nơi luận bàn của Đại Võ Sư, đến tầng thứ ba, người lui tới cũng tương đối nhiều, rất nhiều người nhìn thấy Tử Mộng Nhân đều cung kính kêu tiếng đại tiểu thư, sau đó cực kỳ nhanh chóng tránh , giống như sợ ở cùng nàng lâu phát sinh tai nạn gì vậy.

      đường thẳng, Sở Nam nghe được ít tiếng nghị luận:

      - Người kia là ai vậy? Dường như chưa từng gặp bao giờ.

      - Ta cũng chưa từng gặp qua, theo sau đại tiểu thư như vậy hẳn chọc vào đại tiểu thư rồi.

      - Vậy thảm rồi….

      Bọn còn giọng nghị luận Tử Mộng Nhân đột nhiên xoay người, nở nụ cười tươi rói với đám người kia:

      - Các ngươi xấu gì bổn tiểu thư đấy?

      - Đại tiểu thư, có, có đâu, chúng ta có….

      Mấy người lập tức phủ nhận.

      - Làm như ta là tiểu hài nhi ba tuổi bằng, dễ gạt ta vậy sao? Tất cả các ngươi đứng ở đây, được phép nhúc nhích, chờ ta trở lại, nếu phát thiếu kẻ nào cứ chờ xem bổn tiểu thư thu thập các ngươi thế nào .

      Tử Mộng Nhân xong liền quay đầu bỏ , Sở Nam quay đầu lại nhìn những người kia vẻ mặt tái nhợt dám di chuyển chút thiếu chút nữa líu lưỡi, thầm nghĩ:

      - Chẳng lẽ là tiểu ma nữ?

      - Đồ ngốc, ngươi cũng muốn đứng đấy sao?

      thanh của Tử Mộng Nhân lại vang lên, Sở Nam nghe vậy vội vàng tiếp, Tử Mộng Nhân đối với hành vi của Sở Nam tương đối hài lòng, chậm rãi :

      - Đồ ngốc, sau này chỉ có ta mới có thể khi dễ ngươi, nếu ai dám khi dễ ngươi ngươi hãy ta biết.

      - Đồ ngốc?

      Sở Nam hiểu bản thân mình từ lúc nào có thêm cái ngoại hiệu.

      Rất nhanh, Tử Mộng Nhân dẫn Sở Nam đến đài luận bàn, lúc này bên ngoài đài luận bàn vây quanh hơn ngàn người, cũng giống như trước, những người trông thấy Tử Mộng Nhân vào đều cung kính hô tiếng "Đại tiểu thư", sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhường ra con đường.

      Sở Nam nhìn thấy tình huống này lại càng khắc sâu thêm hình tượng ma nữ Tử Mộng Nhân. Lúc này, đài có hai người tỷ thí, bạch y công tử trong hai người tay cầm kiếm, phong độ nhàng, nhìn thấy Tử Mộng Nhân ánh mắt lập tức sáng ngời, hề sợ hãi giống như những người khác.

      Bạch y công tử nhìn thấy Tử Mộng Nhân đến quan chiến thế công lập tức trở nên sắc bén, bảo kiếm trong tay càng phát ra từng đạo kiếm quang, đem hỏa diễm mà đối phương phóng ra đánh cho loạn bất thành hình, đánh đến đỡ trái hở phải, có lực mà hoàn thủ, chỉ có thể ngừng thối lui.

      Bạch y công tử dồn đối phương đến biên của đài luận bàn tự phụ :

      - Nhạc Chánh sư huynh, ngươi vẫn phải là đối thủ của ta, tu luyện thêm năm nữa rồi chúng ta hãy luận bàn tiếp.

      Người gọi là Nhạc Chánh hơi đỏ mặt cách kỳ dị, biết muốn thắng Lăng Tiêu hy vọng vô cùng xa vời, nhưng lại muốn cứ như vậy mà nhận thua, bèn trầm giọng :

      - Lăng Tiêu sư đệ, ta còn chiêu cuối cùng, nếu ngươi có thể tiếp được ta tâm phục khẩu phục.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :