Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 44: NGƯƠI CÓ TƯ CÁCH SAO

      Sở Nam trầm mặc , Sở Nam muốn từ mặt Sở Nam nhìn ra điểm gì đó, nhưng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.

      Sở Nam quay đầu lại nhìn về phía mấy vị sư đệ, trong mắt của sư phụ Đan Ngôn lên đạo tinh quang, rồi chợt :

      - Nếu như chúng ta đem kẻ có thuộc tính mà tư chất lại cực kém trở về Vân La Môn chỉ e các sư phụ trách tội xuống.

      Đan Ngôn nghe thấy sư phụ như vậy mặt liền tràn ngập nụ cười, biết việc Sở Nam muốn tiến vào Vân La Môn gần như là có bất kỳ hy vọng gì rồi.

      Quả nhiên, những người khác cũng gật đầu nhè phụ họa, có người có chút oán hận sâu sắc :

      - Cửa thứ nhất và cửa thứ hai đều kinh người như vậy, ai ngờ rằng lại chỉ là tên phế vật, làm hại ta tự nhiên tổn thất nhiều Nguyên Thạch như vậy.

      - Đúng vậy, đúng là bánh bao thịt đánh chó, có có về!

      Những người này đều giọng nghị luận, Nguyên Sinh thấy tất cả sư đệ đều đồng ý, hơn nữa cũng sợ bên trách tội xuống, vì vậy :

      - Lâm Vân, bởi vì ngươi có thuộc tính cho nên thể trở thành đệ tử của Vân La Môn được.

      Nghe thấy tuyên bố này, Đan Ngôn liền bật cười ha hả, Trần Hiểu Phong lo lắng tiến đến gần :

      - Lâm Vân huynh đệ có thể nhấc được 1500 cân, có thể ở trong Tam Vị Chân Hỏa suốt tám canh giờ, mặc dù có thuộc tính, nhưng mà….

      - Trần Hiểu Phong, câm miệng, ngươi chỉ là tên đệ tử mới vào Vân La Môn, nơi này ngươi có tư cách chuyện sao?

      Đan Ngôn cậy thế , trong lòng thầm nhủ:

      - Trần Hiểu Phong, chờ ngươi tiến vào Vân La Môn ta chậm rãi thu thập ngươi, cho ngươi nhận hết toàn bộ đau khổ.

      Trần Hiểu Phong tất nhiên biết những chuyện Đan Ngôn sắp làm với mình, vẫn vì Sở Nam mà ra mặt, đồng tình :

      - Lâm Vân huynh đệ….

      Sở Nam cười cười, ngắt lời , chợt :

      - Huynh đệ, cố gắng lên, tư chất tốt, nhưng vẫn có thể bổ khuyết!

      Sở Nam lần đầu tiên gọi Trần Hiểu Phong là "huynh đệ", bởi vì cảm thấy Trần Hiểu Phong này quả người tính tình chân .

      - Thế nhưng….

      - Cố gắng tại Vân La Môn làm nên tên tuổi, đến lúc đó nếu ta bị người khác khi dễ cũng có thể báo ra tên của ngươi.

      - Lâm Vân huynh đệ, ta nhất định cố gắng, nhất định để cho người khác khi dễ ngươi.

      Trần Hiểu Phong siết chặt nắm đấm, kiên định , Sở Nam cũng gật gật đầu, câu "bảo trọng" xong liền ra bên ngoài.

      Lúc Sở Nam qua bên cạnh Đan Ngôn, Đan Ngôn còn châm chọc thêm:

      - tên phế vật, còn xem bản thân là thiên tài nữa chứ!

      - Phế vật?

      Sở Nam lâu lắm nghe qua hai chữ này rồi, bỗng quay đầu lại, lạnh lùng :

      - Ngươi còn là họ Đan rồi!

      - Ngươi….

      Sở Nam vừa thốt ra câu chạm trúng chỗ đau của Đan Ngôn, Đan Ngôn giận dữ đến kiềm chế được, lập tức quát:

      - Xú tiểu tử, có tin lão tử đem ngươi đánh thành tàn phế ?

      - Ngươi tới thử xem!

      Thanh của Sở Nam càng lúc càng trở nên lạnh như băng.

      Đan Ngôn muốn động thủ Trần Hiểu Phong đứng trước mặt Sở Nam, Đan Ngôn quát:

      - Trần Hiểu Phong, nể mặt ngươi sắp là đệ tử của Vân La Môn, đứng qua bên cho ta!

      - Ta đứng!

      - chịu?

      Đan Ngôn cười lạnh tiếng hỏi, lại cười khẩy :

      - Ngươi cũng kém gì phế vật, chỉ bằng ngươi có thể ngăn được ta sao? Có tin ta đem ngươi cùng đánh luôn ?

      - Nếu như thêm ta nữa sao?

      Vu Đại Hải cũng đứng trước mặt Sở Nam, sắc mặt Đan Ngôn thoáng chút liền trở nên trầm xuống, hô hấp có chút khó khăn :

      - Vu Đại Hải, chúng ta là đồng môn sư huynh đệ, ngươi hà tất phải giúp phế vật này chứ?

      - Trong mắt ta, ngươi mới chính là phế vật.

      Vu Đại Hải lạnh lùng .

      Nhìn thấy cục diện biến thành như vậy, sư phụ của Đan Ngôn vội vàng quát:

      - Đan Ngôn, lui ra!

      Đan Ngôn nhìn Vu Đại Hải, biết Vu Đại Hải này là thiên tài song thuộc tính, ngày sau địa vị tại Vân La Môn khẳng định rất cao, vì thế cũng chỉ đành phải hậm hực lui ra, nhưng vẫn lưu lại câu với Sở Nam:

      - Phế vật, hôm nay coi như ngươi vận khí tốt, ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện đừng để gặp lại ta, nếu ta nhất định đánh ngươi tàn phế!

      Hai chữ "phế vật" kia kích thích Sở Nam cách sâu sắc, lạnh lùng :

      - Chỉ bằng vào ngươi? Ngươi có tư cách sao?

      Tiếng vừa dứt, tâm niệm chợt động, trọng kiếm lập tức xuất trong tay Sở Nam, bởi vì Sở Nam có tinh thần lạc ấn trong nhẫn trữ vật cho nên ngược lại cần kích phát nguyên lực vẫn có thể sử dụng.

      Trọng kiếm vào tay, Sở Nam rút kiếm ra, nhảy lên, đánh ra Khai Thiên thức thứ nhất, cứ như vậy nện lên Thiết Thạch 300 cân.

      Mặc dù sử dụng nguyên lực, nhưng uy lực của Khai Thiên thức thứ nhất của Sở Nam cũng phải chuyện đùa.

      Kiếm vừa đến, Thiết Thạch vỡ vụn.

      Mọi người đều sững sờ.

      Sở Nam thu kiếm lại, đứng yên chỗ, nở nụ cười thiện ý với Vu Đại Hải xong liền quay người ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng rộng lớn của Sở Nam, lại nhìn Thiết Thạch vỡ vụn, trong lòng Đan Ngôn loại cảm giác sợ hãi, cho dù bản thân tại là cảnh giới cao cấp Võ Sư, nhưng cũng thể đánh vỡ Thiết Thạch này được, loại sợ hãi này khiến Đan Ngôn cảm giác rằng nếu như giết người này ngày sau nhất định trở thành hậu hoạn trí mạng với .

      Thế nhưng, tâm niệm của Đan Ngôn chợt chuyển liền trông thấy Vu Đại Hải lạnh lùng nhìn , Đan Ngôn hơi sợ, lập tức đem phần tâm tư này chôn sâu vào trong lòng.

      Trần Hiểu Phong thào :

      - Lâm Vân huynh đệ, chỉ dựa vào chiêu thức ấy của ngươi ta tuyệt đối tin ngươi là tên phế vật, ngươi là cường giả, ngươi nhất định cường giả! Ta cũng cố gắng.

      chỉ phản ứng của đám tiểu bối này bình thường, ngay cả mấy người Nguyên Sinh, mặt ai nấy lúc này đều lên vẻ kinh ngạc, lực lượng cơ thể của Lâm Vân này ngờ lại cường hãn như vậy.

      Trong lòng Nguyên Sinh cũng có chút hối hận, thầm nghĩ:

      - Đuổi ra khỏi Vân La Môn biết có phải là quyết định sai lầm hay ?

      Mặc kệ người của Vân La Môn, sững sờ cũng được, hối hận cũng chẳng sao, Sở Nam biến mất trong đêm tối, con đường thuộc về chính mình.

      - Nơi này thể lưu người, tự nhiên có nơi lưu người! Nếu có chỗ nào lưu ta, ta tự mình đánh giết mảnh Thiên Địa!

      Sở Nam trong thành Hùng La mà hề có mục đích, muốn tìm cái sạn nào đó để ở lại, sau đó xem tiếp theo phải làm gì.

      Xuyên qua mấy con phố, đột nhiên phía trước vang lên tiếng đánh nhau, Sở Nam vốn muốn để ý, thế nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng :

      - Tư Đồ Dật Tiêu, tối nay lão tử chém ngươi, để ngươi khỏi phá hỏng chuyện tốt của lão tử.

      - Hàn Mãnh, ngươi là kẻ tiểu nhân, ngờ lại hạ độc!

      thanh rống giận của Tư Đồ Dật Tiêu vang lên, sau đó liền nghe thấy tiếng quát:

      - Tiểu muội, ngươi mau, xa ….

      - ? Tư Đồ Dật Tiêu, ngươi cho rằng nàng có thể rời khỏi đây sao? nương yểu điệu như vậy, sao có thể để nàng bôn ba khắp nơi được?

      Trầm Mạch Hân kiên định đáp:

      - Ca ca, ta đâu.

      - , nhất định phải chết!

      - Có chết ta cũng .

      - Hàn Mãnh, ta liều mạng với ngươi!

      Tư Đồ Dật Tiêu lại xông tới.

      Hàn Mãnh đắc ý cuồng tiếu:

      - Hôm nay, các ngươi đều phải chết thể nghi ngờ, trừ phi phát sinh kỳ tích, thế nhưng…. Kỳ tích có sao? Ha ha ha….

      Mà lúc này, Sở Nam cũng về phía đánh nhau….
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    2. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 45: KỲ TÍCH ĐẾN

      Giờ phút này, Tư Đồ Dật Tiêu thân đầy máu, che chở để Trầm Mạch Hân thoát .

      Giờ phút này Tư Đồ Dật Tiêu muốn liều mạng rồi, chỉ có điều bởi vì độc trong người cho nên mỗi lần xuất tuyệt chiêu mạnh nhất của mình chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa.

      Lúc này, Hàn Mãnh muốn khiến cho đoàn người của Tư Đồ Dật Tiêu chết hết, có lẽ Trầm Mạch Hân chết, nhưng kết quả khẳng định so với chết còn bi kịch hơn.

      Cũng đúng lúc này, Sở Nam về phía bọn .

      Đợi Sở Nam cách bọn gần năm mét, thủ hạ của Hàn Mãnh bỗng phát ra Sở Nam, hai lời, trực tiếp lao về phía Sở Nam.

      Những tên thủ hạ này của Hàn Mãnh, phần lớn đều là cảnh giới Võ Sĩ, sơ cấp Võ Sư cũng nhiều.

      Theo như lời của Phong lão đầu, Sở Nam dưới tình huống thể kích phát nguyên lực, chỉ dựa vào lực lượng cơ thể chống lại võ giả ngoài cao cấp Đại Võ Sư phần thắng cũng lớn, đám binh tôm tướng tép này làm sao có thể kiêu ngạo trước mặt Sở Nam được?

      Trọng kiếm lại lần nữa từ trong nhẫn trữ vật xuất trong tay Sở Nam.

      nhiều lời, chỉ nâng kiếm lên, bổ ngang chém dọc, chặt xéo.

      Trọng kiếm nặng 1600 cân, mỗi lần vung lên tất có người ngã xuống, đến ba phút, đường máu hình thành dưới chân Sở Nam.

      Rốt cuộc, Hàn Mãnh cực kỳ đắc ý chợt phát có gì đó đúng, vừa nhìn lại liền trông thấy Sở Nam giống như bức tượng Sát Thần, từng bước từng bước tiến về phía .

      - Mẹ kiếp, kẻ nào dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử?

      Hàn Mãnh phẫn nộ quát tiếng, con người nhìn chằm chằm vào kẻ lạ, chợt phát , người đó phải là con mồi lúc sáng của mình sao?

      Hàn Mãnh lại bật cười ha hả, chợt :

      - ra là ngươi, ngờ ngươi vẫn dám chui đầu vào lưới! Giết nhiều người như vậy của lão tử, lão tử phải lấy mạng ngươi!

      Tiếng vừa dứt, đoàn bột phấn màu vàng phóng thẳng về phía Sở Nam.

      thanh của Tư Đồ Dật Tiêu cũng lập tức vang lên:

      - Cẩn thận, bột phấn có độc, mau tránh ra!

      - Trúng Nhuyễn Cân Tán rồi, xem ngươi làm sao còn có thể kiêu ngạo?

      Hàn Mãnh chậm rãi , nụ cười tràn đầy hiểm.

      Sở Nam căn bản hề sợ hãi, tùy ý để bột phấn bao phủ lên người , trọng kiếm trong tay vẫn tiếp tục lấy mạng người, máu tươi bắn tung tóe khắp bốn phía.

      - Hả?

      Nhìn thấy loại tình huống này, trực giác của Hàn Mãnh phát có gì đó đúng, lòng thầm nhủ:

      - Chẳng lẽ Nhuyễn Cân Tán này có tác dụng?

      Lúc Hàn Mãnh nghi hoặc Sở Nam chém ngã ba người, khoảng cách hai bên càng lúc càng gần.

      - có khả năng, ta dùng nhiều tiền như vậy để mua Nhuyễn Cân Tán, khẳng định xảy ra vấn đề, bọn Tư Đồ Dật Tiêu lúc trước đều trúng chiêu, kẻ này tại sao lại trúng chiêu?

      Trong mắt Hàn Mãnh tràn đầy kinh ngạc, đột nhiên nghĩ đến khả năng:

      - Chẳng lẽ…. Chẳng lẽ người này là võ giả ngoài cảnh giới Đại Võ Sư, có thể tạm thời chống lại dược tính của Nhuyễn Cân Tán, khiến nó phát tác?

      Trong đầu Hàn Mãnh bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ này, cũng cảm thấy đúng:

      - Nếu như là Đại Võ Sư, vậy tại sao sáng nay ta đối xử với như vậy mà lại dùng kiếm chém đôi ta?

      Kỳ , lúc sáng nếu như phải đám người Tư Đồ Dật Tiêu đến Sở Nam có lẽ thực chém đôi Hàn Mãnh rồi.

      Ngay cả Vô Ảnh Thiên Ma Tán, và hàng trăm loại độc dược của Vạn Độc Môn cũng làm gì được Sở Nam, há chẳng lẽ Sở Nam lại có thể ngã xuống chỉ vì Nhuyễn Cân Tán?

      Sở Nam mười ba bước mặt đất ngã xuống mười bảy mười tám người, mặc dù Sở Nam chưa lấy mạng chúng, thế nhưng đám người kia cũng cách cái chết xa nữa. Ngửi thấy mùi máu tươi, Sở Nam chút nào bối rồi, có chút cảm giác buồn nôn gì, sớm hiểu đạo lý: sinh tồn là tàn khốc.

      Tư Đồ Dật Tiêu dùng hết toàn lực, vững vàng bảo vệ tiểu muội, nhìn cái kỳ tích trước mặt từng bước tiến gần về phía .

      Trong nháy mắt, lúc Tư Đồ Dật Tiêu tuyệt vọng, tin kỳ tích có thể phát sinh chỉ trong khoảnh khắc kỳ tích từ trời rơi xuống xuất cực kỳ kịp thời.

      Trầm Mạch Hân cũng nhận ra Sở Nam, chợt :

      - Ca, người nay phải là con mồi của đám người Hàn Mãnh lúc sáng sao?

      Tư Đồ Dật Tiêu sớm nhận ra, chợt cười :

      - Chúng ta lúc sáng làm chuyện cực kỳ ngu xuẩn, cho rằng người mình cứu là , ngờ, người chúng ta cứu lại chính là Hàn Mãnh.

      - Hả? Ca, nghĩa là sao?

      Trầm Mạch Hân cảm thấy có chút khó hiểu.

      - Tiểu muội, ngươi nghĩ xem, lợi hại như vậy, nếu như lúc sáng chúng ta xen chân vào Hàn Mãnh sao có thể là đối thủ của , ngươi xem, như vậy phải là Hàn Mãnh may mắn sao?

      - Đúng rồi.

      Trầm Mạch Hân có chút căm phẫn .

      Hàn Mãnh lúc này cũng hơi luống cuống, vốn tưởng rằng mọi chuyện nằm trong tay, ai ngờ nửa đường lại xuất tên Trình Giảo Kim như vậy, ngờ lại có kỳ tích xuất , hơn nữa kỳ tích này lại còn chính là con mồi lúc sáng nhìn trúng.

      Nghĩ đến đây, Hàn Mãnh lại càng sợ hãi, nhanh chóng lùi lại.

      Sở Nam có chút nhân từ nương tay, Huyết Mãng kia, kết cục bi thảm của sư phụ Ma Đạo Tử, còn có thảm trạng của trấn Tự Do dạy Sở Nam điều, tại thế giới mạnh được yếu thua này, lòng tốt thể tùy tiện lấy ra được.

      Lại bước thêm ba bước, bên cạnh Hàn Mãnh lúc này chỉ còn lại ba người, những thủ hạ khác của đều ngã gục đất, rên rỉ hấp hối.

      - Xông lên, nhanh lên, ba người các ngươi các ngươi hãy tranh thủ giết , cản lại.

      Hàn Mãnh ra lệnh, thế nhưng ba thủ hạ duy nhất của lại dám tiến lên trước nửa bước.

      Hàn Mãnh chợt quát lớn:

      - Các ngươi ngăn lại, lão tử còn sát chiêu, cần thời gian mới có thể phóng thích!

      Ba người nhìn về phía Hàn Mãnh, đều bán tín bán nghi.

      Hàn Mãnh lại :

      - Nhanh xông lên, lão tử cho mỗi người các ngươi 300 kim tệ!

      Có tuyệt chiêu, lại có trọng thưởng, dường như cũng đáng liều phen, ba người vội vàng xông tới, Hàn Mãnh cũng lập tức phát ra tuyệt chiêu của , chỉ thấy hai chân trầm xuống, hít sâu hơi, vận khí….

      Tiếp theo, xoay người bỏ chạy….

      - Ha ha ha….

      Trầm Mạch Hân nhìn thấy bộ dạng của Hàn Mãnh, lớn tiếng cười châm chọc:

      - Hàn Mãnh, tuyệt chiêu của ngươi là bỏ chạy à? Tuyệt chiêu của ngươi đúng là rất lợi hại!

      lúc ba người muốn xông lên cản Sở Nam lại nghe vậy đồng loạt quay dầu, nhìn thấy lão đại của bọn liều mạng bỏ chạy cả đám liền kinh hãi, còn ai dám ngăn cản Sở Nam nữa, cũng học theo Hàn Mãnh mà bỏ trốn.

      Đáng tiếc, suy nghĩ này chỉ vừa mới xẹt qua trong đầu ba người trọng kiếm quét qua bụng bọn , máu tươi lập tức phun trào, thân thể cũng bay ngược qua bên.

      Tư Đồ Dật Tiêu nhìn Hàn Mãnh chạy càng lúc càng xa, oán hận :

      - đáng tiếc, để tên tiểu nhân Hàn Mãnh này bỏ chạy, nếu phải trúng độc của ta nhất định phải cản lại, lấy mạng của !

      Lời của Tư Đồ Dật Tiêu vừa dứt, chỉ thấy Sở Nam giống như cơn gió lướt qua người , Tư Đồ Dật Tiêu chỉ nhìn thấy đạo tàn ảnh, mà Trầm Mạch Hân ở bên cạnh cũng hoảng sợ hét:

      - Ca ca, tốc độ của nhanh!

      Sau đó, bọn chỉ thấy thân ảnh đó nhảy lên trung, nhảy đến trước mặt Hàn Mãnh, trọng kiếm trong tay đâm về phía trước, Hàn Mãnh lập tức va vào trọng kiếm.

      Hàn Mãnh dùng hết tất cả khí lực, tốc độ chạy trốn tương đối nhanh, thế nhưng trọng kiếm lại đột ngột xuất trước mặt , đợi đến khi Hàn Mãnh cảm thấy đúng chỉ còn cách trọng kiếm nửa bước.

      Ngay lập tức, sắc mặt Hàn Mãnh trở nên trắng bệch, vội vàng kích phát nguyên lực toàn thân, muốn đánh bật trọng kiếm qua bên, với cảnh giới trung cấp Võ Sư của , đánh bật thanh kiếm còn phải là chuyện quá dễ dàng hay sao?

      Đáng tiếc, và lý tưởng thường giống nhau….
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    3. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 46: LÀM GÌ CŨNG ĐƯỢC

      Hàn Mãnh đem nguyên lực toàn thân hóa thành kích dốc sức liều mạng.

      Chỉ có thể đánh bật thanh trong kiếm vẫn còn rỉ máu kia Hàn Mãnh mới có cơ hội còn mạng.

      Ý niệm lúc này trong đầu Hàn Mãnh đó chính là cướp đường bỏ chạy….

      lúc cánh tay của Hàn Mãnh đánh đến phía trọng kiếm.

      Thanh trọng kiếm bỗng nhiên sừng sững bất động.

      Cánh tay của Hàn Mãnh vừa chạm kiếm liền gãy đoạn.

      cổ đau nhức kịch liệt chỉ trong thoáng chốc truyền khắp toàn thân Hàn Mãnh, cảm giác tử vong lập tức vây quanh .

      Hàn Mãnh muốn bước chân tránh qua bên, nhưng cuối cùng cũng bước ra, cứ như vậy nhìn cánh tay của mình bay trung, ngừng xoay tròn, máu tươi bắn ra ngớt….

      - Làm sao có thể?

      Trong đầu Hàn Mãnh lóe lên suy nghĩ này, rốt cuộc cũng nghĩ được gì khác nữa, quyền của Sở Nam lúc này nện lên ngực Hàn Mãnh.

      quyền vừa dứt, lồng ngực của Hàn Mãnh lập tức xuất cái lỗ máu.

      Nếu như thân thể của Hàn Mãnh có thể so sánh với cự thạch ngưng đọng vạn năm quyền này của Sở Nam cũng có được hiệu quả như vậy, thế nhưng chỉ với thân thể trung cấp Võ Sư nay của Hàn Mãnh, chẳng lẽ lại có thể cứng rắn hơn cự thạch sao?

      Kết quả đó là đồng tử của Hàn Mãnh dần giãn ra, máu tươi trong miệng ngừng phun, ngã gục xuống đất, chết nhắm mắt.

      Hàn Mãnh dường như vẫn còn suy nghĩ đến việc mua Nhuyễn Cân Tán, nghĩ đến việc cuồng vọng như thế nào lúc bọn người Tư Đồ Dật Tiêu trúng độc, lại nghĩ đến tương lai sau này của có được địa bạn là hai con đường….

      Mà tất cả toàn bộ, đều tan thành mây khói khi con mồi lúc sáng kia đến….

      Tư Đồ Dật Tiêu được Trầm Mạch Hân dìu đỡ, cùng với bảy tám thủ hạ đến trước mặt Sở Nam, nhìn thấy lỗ máu trước ngực Hàn Mãnh mặt lập tức tràn đầy vẻ khiếp sợ, chỉ quyền mà có uy lực như vậy, đó là do còn chưa sử dụng nguyên lực, nếu như sử dụng nguyên lực Hàn Mãnh còn phải bị đánh đến nát bấy sao?

      Nếu như Sở Nam có thể kích phát ra nguyên lực quả có thể đánh Hàn Mãnh thành thịt vụn , thậm chí hóa thành hư vô, thế nhưng, Tư Đồ Dật Tiêu nào biết rằng Sở Nam bây giờ căn bản thể xuất ra nguyên lực được.

      Trầm Mạch Hân chứng kiến thảm trạng mắt khẽ nhắm lại, hiển nhiên tình cảnh máu tanh này khiến nàng chấn động , chỉ có điều, lúc sau Trầm Mạch Hân lại mở mắt ra, hung hăng đạp lên thi thể Hàn Mãnh, :

      - Tên tiểu nhân đáng chết này, dám hạ độc, đáng đời, đáng đời….

      Tư Đồ Dật Tiêu lấy lại tinh thần, vội vàng với Sở Nam:

      - Tiền bối, đa tạ ơn cứu mạng của người, nếu có người hôm nay tính mạng của ta và muội muội, còn có tám huynh đệ đều bỏ lại tại đây rồi.

      Sở Nam ổn định lại tinh thần, vừa cười vừa :

      - Buổi sáng ngươi giúp đỡ ta, bây giờ ta cứu các ngươi mạng, xem như hòa, chúng ta ai nợ ai!

      - Tiền bối, chuyện lúc sáng, cho dù có chúng ta người cũng có chút tổn hại gì, chúng ta chỉ làm việc thừa thãi.

      Tư Đồ Dật Tiêu cung kính , Trầm Mạch Hân thấp giọng :

      - Ca ca, còn trẻ như vậy, chừng so với ta còn trẻ hơn, tại sao phải gọi là tiền bối?

      - Tiểu muội, tôn trọng kẻ mạnh nên gọi là tiền bối, huống hồ tiền bối còn là ân nhân cứu mạng của chúng ta!

      Tư Đồ Dật Tiêu thấp giọng quát:

      - Tiểu muội, còn mau gọi tiền bối!

      Trầm Mạch Hân bĩu môi, nhưng thể nghe lời của Tư Đồ Dật Tiêu, rất tình nguyện :

      - Tiền bối.

      Sở Nam thấy vậy cũng cảm thấy buồn cười, nghĩ rằng lại là tiền bối trong mắt người khác, ai có thể ngờ lúc trước còn bị tên đệ tử của Vân La Môn gọi là phế vật chứ.

      - cần gọi ta là tiền bối.

      Sở Nam lắc đầu, bộ dáng giống như ra tay diệt trừ bất bình, cũng phải rời rồi, Tư Đồ Dật Tiêu cũng nhìn ra tâm tư của Sở Nam, vội vàng :

      - Tiền bối, bằng đến chỗ của chúng ta, cũng để chúng ta báo ân cứu mạng.

      - Ta rồi, chúng ta ai nợ ai!

      - Thế nhưng, nếu như báo đáp tiền bối trong lòng chúng ta vĩnh viễn yên, kính xin tiền bối thành toàn.

      Ngữ khí của Tư Đồ Dật Tiêu lúc này có chút sợ hãi.

      Sở Nam chợt nghĩ, rồi :

      - Như vậy , các ngươi giúp ta làm chuyện, mắc nợ nhau nữa.

      - Tiền bối mời .

      - Tìm chỗ ở cho ta!

      mặt Tư Đồ Dật Tiêu chợt mừng rỡ, :

      - Tiền bối, chỗ của ta mặc dù đơn sơ, nhưng vẫn còn chỗ trống.

      Sở Nam trầm mặc, đáp.

      Tư Đồ Dật Tiêu lại khom người, giọng có chút bi thương:

      - Kính xin tiền bối cứu chúng ta mạng.

      - Ồ?

      Sở Nam có chút nghi hoặc, Trầm Mạch Hân cũng hiểu hỏi:

      - Ca ca, Hàn Mãnh phải chết rồi sao?

      Tư Đồ Dật Tiêu vẫn khom người :

      - Tiền bối, trong người chúng ta trúng Nhuyễn Cân Tán, phải mười hai canh giờ sau mới hồi phục công lực, nếu như trong mười hai canh giờ này có thế lực khác muốn tiêu diệt chúng ta chúng ta cũng thể sống sót. Cho nên, xin tiền bối hãy ra tay cứu chúng ta mạng.

      Nghe thấy lời này của Tư Đồ Dật Tiêu, Trầm Mạch Hân hiểu , lúc này cũng mặc kệ Sở Nam tuổi trẻ, vội vàng :

      - Tiền bối, người hãy cứu chúng ta . Người muốn chúng ta làm cái gì cũng được, chúng ta đáp ứng người.

      - Thế lực? Làm gì cũng được?

      Nghe thấy những lời này của hai huynh đệ bọn họ, trong lòng Sở Nam đột nhiên nảy sinh suy nghĩ, tại trấn Tự Do, ở chung với năm vị sư phụ hơn nửa năm, Sở Nam hiểu , muốn tu luyện nhanh hơn phải có rất nhiều tài nguyên để sử dụng, cái gì mà Nguyên Thạch tu luyện, Linh Dược luyện đan, ma hạch nội đan… Và còn có các loại tài liệu luyện khí, nếu như có thế lực lớn mới dễ dàng đạt được. Còn nếu như chỉ có mình, cho dù bản thân có tự tìm việc tu luyện Ngũ Hành của cũng biết đến khi nào mới có thể đến cảnh giới thứ hai.

      Tóm lại, muốn tu luyện nhanh tuyệt đối thể thiếu tài phú, đơn giản là nếu như có năng lượng đan dược mà sư phụ Lãnh Diện Diêm Vương lưu lại đồ ăn mỗi ngày của tiêu tốn lượng tiền rất lớn.

      Mặc dù kim tệ và Tử Tinh tệ trong nhẫn trữ vật của Sở Nam còn ít, nhưng miệng ăn núi lở.

      Vì thế, để sinh tồn Sở Nam phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, dưới tình huống thể tiến vào môn phái, Sở Nam chỉ có thể thành lập thế lực thuộc về riêng .

      Chỉ cần có thế lực có thể dùng các loại phương pháp để tăng cường thực lực của mình.

      Thực lực càng cao mới có thể gánh nhiều trọng trách như vậy.

      Hơn nữa, Sở Nam còn phải đối phó với đệ nhất tông của Bắc Tề, Thiên Nhất Tông, nếu như có thế lực cường hãn khổng lồ, chỉ bằng mình đơn thương độc mã mà muốn đối phó với Thiên Nhất Tông, trừ phi tu luyện đến cảnh giới Võ Tôn trong truyền thuyết.

      Nghĩ vậy, Sở Nam lại nhìn Tư Đồ Dật Tiêu, nghĩ đến việc có thể dễ dàng làm được, Sở Nam rất có hảo cảm với , vì vậy thẳng:

      - Ta muốn các ngươi làm gì cũng được, đúng ?
      Anh ĐứcColla thích bài này.

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 47: NGƯƠI CẦM NỔI

      - Ta muốn các ngươi làm gì cũng được, đúng ?

      Lời của Sở Nam vang lên, Tư Đồ Dật Tiêu chút do dự, trả lợi gọn ghẽ:

      - Đúng!

      - Ta có thể tin ngươi ?

      Sở Nam hỏi thẳng.

      Tư Đồ Dật Tiêu nghe ra trong lời của Sở Nam hình như có ý gì khác, sau khi sửng sốt chút gật đầu khẳng định:

      - Nếu như tiền bối đồng ý tin tưởng ta, ta tuyệt đối phụ lòng tín nhiệm của tiền bối.

      - Đừng gọi ta là tiền bối, ta là Lâm Vân.

      Sở Nam tiếp:

      - trước dẫn đường !

      Tư Đồ Dật Tiêu vui vẻ, chỉ cần có người này ở đây các huynh đệ có thể an toàn rồi.

      - Lâm đại ca, bên này.

      Trầm Mạch Hân cũng cao hứng, còn chủ động :

      - Lâm đại ca, ta giúp ngươi cầm kiếm!

      - Tiểu muội, được vô lễ.

      Tư Đồ Dật Tiêu vội quát, vũ khí chính là tính mạng thứ hai, còn có thuyết pháp người còn kiếm còn, kiếm hủy nhân vong, mặc dù tiểu muội xuất phát từ lòng hảo tâm, nhưng lại phạm vào đại tối kị.

      Vì thế cho nên Tư Đồ Dật Tiêu mới quát bảo Trầm Mạch Hân dừng lại, sau đó với Sở Nam:

      - Tiền bối, tiểu muội chỉ là vô tình, xin tiền bối đừng để trong lòng….

      Sở Nam cười cười, với Trầm Mạch Hân:

      - Ngươi cầm nổi đâu.

      Vốn Trầm Mạch Hân nghe ca ca giáo huấn trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng thấy Sở Nam cười như vậy tâm tính tiểu nữ nổi lên, khẽ :

      - Ta tin, chỉ là thanh kiếm, sao ta lại cầm nổi? Dù sao ta cũng sơ cấp Võ Sư rồi….

      Sở Nam nghe vậy cũng bác bỏ, đem trong kiếm cắm xuống đất, rồi :

      - Ngươi thử xem.

      Trầm Mạch Hân liếc nhìn ca ca, đưa tay cầm lấy trọng kiếm, nàng nghĩ rằng có thể nhàng nhấc lên.

      Thế nhưng, Trầm Mạch Hân vừa dùng lực trọng kiếm lại chút suy suyễn.

      - Ta tin là ngay cả thanh kiếm cũng nhấc nổi.

      Trầm Mạch Hân tính tình quật cường, để ý đến dược tính của Nhuyễn Cân Tán, cưỡng ép vận khởi nguyên lực nhấc lên.

      Thế nhưng trọng kiếm vẫn có chút động tĩnh.

      Hai má của Trầm Mạch Hân đỏ bừng, thế nhưng vẫn làm gì được trọng kiếm.

      Quả thực có cách nào, Trầm Mạch Hân chỉ có thể buông tha, bĩu môi :

      - rút được, kiếm này nặng!

      Tư Đồ Dật Tiêu nhìn cảnh này, trong lòng thầm phỏng đoán trọng kiếm này khẳng định nặng vài trăm cân.

      Sở Nam lại cười :

      - Thanh trọng kiếm này 1600 cân.

      - A….

      Trầm Mạch Hân kinh ngạc bịt miệng lại, trong mắt Tư Đồ Dật Tiêu cũng lên hai đạo tinh quang, lại nhìn Sở Nam, trong lòng đột nhiên thầm quyết định.

      Nhìn Sở Nam có thể dễ dàng cầm trọng kiếm 1600 cân, lại nghĩ đến trọng kiếm này vừa rồi giết chết cả đám Hàn Mãnh còn chút manh giáp, khiến ánh mắt mọi người tràn ngập sợ hãi.

      Trong mắt của Trầm Mạch Hân lại càng lấp lánh.

      Mất khoảng mười lăm phút sau về đến nơi ở của Tư Đồ Dật Tiêu, những phòng ở quả đều rách nát, xung quanh còn bốc lên những mùi gay mũi, Tư Đồ Dật Tiêu có phần ngượng ngùng :

      - Tiền bối, nơi này của chúng ta quả ….

      - Nếu chê cứ gọi ta là Lâm Vân.

      - Đây….

      Tư Đồ Dật Tiêu nhìn thấy ánh mắt thể cự tuyệt của Sở Nam chỉ có thể đành hô:

      - Lâm đại ca.

      - Tư Đồ huynh đệ, có gì ăn ? Ta đói bụng rồi.

      - Có ngay, có ngay, Lâm đại ca, ngươi chờ lát.

      - Tốt nhất là chuẩn bị nhiều chút.

      Sở Nam khẽ nhắc câu.

      - Nhất định, nhất định.

      Tư Đồ Dật Tiêu vội vàng cười , sau đó gọi Trầm Mạch Hân chuyện với Sở Nam, Trầm Mạch Hân nhìn Sở Nam muốn lại thôi, mà Sở Nam lại muốn lãng phí chút thời gian, khoanh chân ngồi dưới đất bắt đầu tu luyện.

      Mặc dù linh khí nơi này cực kỳ nghèo nàn, vừa mới bắt đầu tu luyện hiệu quả vô cùng , có thể dùng từ cực kỳ bé để hình dung, thế nhưng Sở Nam khẽ lẩm bẩm:

      - Cây cao phải từ lớn lên, đài chín tầng cũng từ đất mà đắp thành, hành trình ngàn dặm phải bắt đầu từ đôi chân.

      Ý của những lời này đó chính là: Đường xa chỉ có thể từng bước mới đến nơi, khó khăn dù có lớn hơn nữa, nhưng chỉ cần cẩn thận nghiêm túc nhất định có thể thành công.

      Sở Nam muốn làm cường giả, bước từng bước làm sao có thể được ngàn dặm?

      Trầm Mạch Hân thấy Sở Nam bắt đầu tu luyện bĩu môi, ngồi xuống ở bên cạnh, lặng lẽ nhìn Sở Nam.

      Tu luyện đến mười phút liền có tiếng khóc truyền đến:

      - Tư Đồ đại ca, người hãy bỏ qua cho tiểu Vũ , Tư Đồ đại ca, ta van xin người….

      - Đại Vũ, ngươi hãy nghe ta , Tư Đồ đại ca cam đoan sau này nhất định trả lại ngươi mười con!

      - cần, ta muốn tiểu Vũ, có cho ta nhiều hơn ta cũng cần, ta muốn tiểu Vũ, Tư Đồ đại ca, ta van xin người, người đừng giết tiểu Vũ!

      Trong mắt Tư Đồ Dật Tiêu có chút đành lòng, thế nhưng vẫn cứng rắn :

      - Đại Vũ, ngươi nghe lời sao?

      - Chỉ cần người đừng giết tiểu Vũ bảo ta làm gì cũng được, làm gì cũng được, cầu xin người….

      Sở Nam mở mắt ra, nhìn thấy hài tử 15, 16 tuổi van xin, mà trong ngực lại ôm con chó đen nhánh, Sở Nam lập tức hiểu Tư Đồ Dật Tiêu muốn giết con chó để chiêu đãi , mà Đại Vũ lại nỡ bỏ tiểu Vũ….

      Trầm Mạch Hân thấy Sở Nam mở mắt vội vàng :

      - Lâm đại ca, người hãy cứu tiểu Vũ , Đại Vũ xem tiểu Vũ giống mạng sống vậy….

      Sở Nam đứng lên, đến trước mặt Đại Vũ, :

      - Ngươi muốn bảo vệ tiểu Vũ?

      Đại Vũ vội vàng gật đầu ngớt, hôm nay mặc dù ra ngoài, thế nhưng lại nghe thấy những người xung quanh người này chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ, mà Tư Đồ đại ca lại muốn giết tiểu Vũ để báo ân, vì vậy vội vàng :

      - Ân nhân, van xin người hãy tha cho tiểu Vũ, ta van xin người….

      - Cầu xin ta vô dụng thôi, chỉ có chính bản thân ngươi mới có thể giúp ngươi!

      Sở Nam xong Đại Vũ sửng sốt, hiểu nghĩa là gì.

      Sở Nam tiếp tục :

      - Nếu như hôm nay đám người Tư Đồ đại ca của ngươi trúng chiêu của Hàn Mãnh ngươi còn có thể bảo vệ tiểu Vũ sao? Còn có thể bảo vệ tính mạng của mình sao? Cho dù hôm nay ta có thể bảo vệ tiểu Vũ, nhưng về sau sao? Cho nên người có thể cứu ngươi và bảo vệ tiểu Vũ mãi mãi chỉ có thể là chính bản thân ngươi, chỉ cần thực lực của ngươi mạnh mẽ ai có thể làm hại đến ngươi, làm hại đến tiểu Vũ.

      Nghe thấy lời này, chỉ trong mắt Đại Vũ lóe lên hào quang kiên định mà trong mắt những người ở đầy cũng nung nấu loại khát vọng tên.

      Sở Nam nghiêng đầu với Tư Đồ Dật Tiêu:

      - Ta ăn màn thầu được rồi.

      xong Sở Nam liền quay người bỏ , muốn tiếp tục tu luyện, mặt Đại Vũ tràn ngập mừng rỡ, biết tính mạng của tiểu Vũ được bảo vệ.

      Thế nhưng ngay lúc Sở Nam vừa quay lưng bước được ba bước lại truyền đến tiếng gọi:

      - Lâm đại ca, người có thể dạy chúng ta phương pháp bảo vệ tính mạng mình ?

      Sở Nam dừng bước….

      Tiếng của Tư Đồ Dật Tiêu lại vang lên:

      - Nếu như có thể sau này chúng ta luôn nghe lời Lâm đại ca.
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    5. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 48: TA CHỈ MUỐN HUYNH ĐỆ

      - Nếu như có thể sau này chúng ta nghe lời Lâm đại ca.

      Sở Nam nghe thấy những lời này quay đầu lại nhìn Tư Đồ Dật Tiêu, chỉ nhìn có đủ tin cậy hay , mà còn nhìn có năng lực hay , năng lực này phải là tư chất, mà là trái tim, trái tim có đủ bền tâm vững chí hay , trái tim muốn trở thành cường giả….

      - Cho ta lý do!

      Sở Nam hỏi.

      - Ta muốn trở thành cường giả!

      Ánh mắt của Tư Đồ Dật Tiêu trở nên sáng quắc:

      - Ta phải bảo vệ muội muội của ta, bằng hữu của ta, huynh đệ của ta, ta muốn bọn có được những ngày tốt lành, ăn sung mặc sướng, ta muốn để chúng ta bị người khác khinh bỉ, để người khác khi dễ, để người khác muốn quát quát, muốn đánh đánh, ta muốn lập bầu trời của mình, ta muốn có ột thế lực, đứng đỉnh của đại lúc này. Ta muốn trong mảnh thiên địa này lưu lại dấu vết thuộc riêng mình ta!

      Dừng lại chút, Tư Đồ Dật Tiêu còn thêm:

      - Vì thế, ta dùng máu và mạng của mình thề với trời, vĩnh viễn theo bên cạnh người! Tôn người làm chủ!

      Tư Đồ Dật Tiêu hề che dấu chút nào, ràng từng câu , biết đây là cơ hội, bỏ lỡ là bỏ lỡ vĩnh viễn, cho nên phải nắm lấy chặt cơ hội này, phải đánh cuộc lần.

      Mà Sở Nam nghe thấy lời này, lại nhìn thấy người Tư Đồ Dật Tiêu bóng dáng quen thuộc của mình năm xưa, phải trở nên mạnh mẽ còn phải vì bảo vệ người thân của mình, để người khác gọi là phế vật, để được đứng đỉnh cao hay sao….

      - Ta bây giờ cũng phải là cường giả!

      Sở Nam trả lời.

      Tư Đồ Dật Tiêu cười cười :

      - Người so với ta mạnh hơn, cho nên người chính là cường giả!

      - Người mạnh hơn ngươi còn có rất nhiều!

      - Nhưng người cứu mạng ta cũng chỉ có mình người, có thể khiến ta cam tâm tình nguyện tôn làm chủ cũng chỉ mình người!

      Trong lời của Tư Đồ Dật Tiêu tràn ngập những lời lẽ khắc cốt ghi tâm.

      - Có ngày nếu như ta còn mạnh hơn ngươi sao?

      - Người ngay cả phút giây cũng bỏ lỡ, làm sao có thể trở thành cường giả được, hơn nữa, với trực giác của ta, người trở nên rất mạnh mẽ!

      Nhìn thấy Sở Nam có thể xách được trọng kiếm, lại có thể lạnh lùng giết người mà nương tay loại trực giác này lập tức xuất trong lòng Tư Đồ Dật Tiêu.

      Trong mắt Sở Nam lại càng sáng thêm vài phần, nghĩ đến Càn Khôn Cửu Chuyển của sư phụ, nhưng dễ dàng truyền thụ, chỉ lạnh lùng :

      - Còn phải đáp ứng ta điều kiện.

      - Lâm đại ca mời .

      - Ta muốn ngươi tôn làm chủ, ta muốn ngươi trở thành huynh đệ của ta!

      Tư Đồ Dật Tiêu lại lần nữa khiếp sợ, nhiệt huyết trong thân thể bị hai chữ "Huynh đệ" kích thích đến sôi trào, mắt nhìn chằm chằm Sở Nam, hề nháy mắt lấy cái, mà Sở Nam lúc này lại tiếp:

      - Ta muốn những người ngồi đây đều là huynh đệ của ta, có thể đồng cam cộng khổ, có thể giúp đỡ nhau mà tiếc tính mạng, có thể hăng hái chiến đấu xả thân quên mình, có thể là huynh đệ tương giao!

      - Huynh đệ!

      Đại Vũ ôm tiểu Vũ hét lớn, trong mắt chỉ có cảm kích.

      Tư Đồ Dật Tiêu cũng hai lời, lập tức :

      - Tốt, từ nay về sau ngươi là đại ca của chúng ta, chúng ta là huynh đệ của ngươi, huynh đệ chân thành!

      Sở Nam vươn tay ra, Tư Đồ Dật Tiêu nắm chặt lấy, hai bàn tay ở trong trung vỗ "bốp" cái, hai người đồng thanh :

      - Huynh đệ!

      Lúc này, ở bên cạnh lại đột ngột vang lên thanh :

      - Ta sao?

      Sở Nam nhìn về phía Trầm Mạch Hân, cười :

      - Ngươi cũng là huynh đệ của ta.

      - Ta là nữ.

      - Nữ cũng có thể trở thành huynh đệ!

      - Ta muốn!

      - Vậy ngươi làm muội muội của ta.

      - Cái này cũng tệ.

      Trầm Mạch Hân quệt miệng .

      Trải qua chuyện vừa rồi, Sở Nam sáp nhập vào tiểu thế lực của đám người Tư Đồ Dật Tiêu, Tư Đồ Dật Tiêu muốn chuẩn bị đồ ăn lại bị Sở Nam gọi lại, bỗng nhiên hỏi:

      - Kể chuyện xưa của các ngươi, và cả tình huống của thành Hùng La nữa.

      Tư Đồ Dật Tiêu chút do dự, vừa mở miệng kể.

      ra đám người Tư Đồ Dật Tiêu và Trầm Mạch Hân từ lớn lên tại thành Hùng La, chỉ có điều bọn đều là những tên ăn mày, con đường này của bọn lại càng là con đường dành cho những người nghèo khổ.

      Ăn mày tự nhiên suốt ngày bị người khác bắt nạt, còn có vô số ánh mắt khinh thường, cho đến ngày Tư Đồ Dật Tiêu trong lúc vô tình có được quyển võ quyết tên là Liệt Diễm Quyết liền theo võ quyết đó mà tu luyện, mất gần năm Tư Đồ Dật Tiêu đạt đến cảnh giới cao cấp Võ Sĩ, sau đó liền tập hợp đám bạn cùng lớn lên từ của mình rồi truyền thụ Liệt Diễm Quyết cho bọn , chỉ có điều có lẽ do thiên phú của bọn chênh lệch cho nên nhiều năm qua, phần lớn chỉ đạt đến cao cấp Võ Sĩ, thậm chí ngay cả Đại Vũ cũng chỉ mới tấn thăng trung cấp Võ Sĩ lâu, tuy nhiên tư chất của Trầm Mạch Hân cũng tệ, là sơ cấp Võ Sư rồi, về phần Tư Đồ Dật Tiêu, mặc dù có tư chất kinh thiên, nhưng bởi vì Liệt Diễm Quyết chỉ có hai ba tầng công pháp cho nên Tư Đồ Dật Tiêu phải mất năm mới có thể tấn thăng đến trung cấp Võ Sư, mà bởi vì có phần sau của võ quyết cho nên tu vi cũng dừng lại tăng tiến nữa.

      Tư Đồ Dật Tiêu chỉ bằng vào tu vi trung cấp Võ Sư và đám sư huynh đệ bên cạnh, dốc toàn lực tại nơi mạnh được yếu thua này giành lấy con đường, làm nơi an thân của bọn họ.

      Sở Nam nghe thấy Tư Đồ Dật Tiêu kể vậy trong lòng vô cùng chấn động, trực giác của cho thấy tư chất của Tư Đồ Dật Tiêu khẳng định so với Bạch Trạch Vũ còn tốt hơn gấp trăm lần, vẻn vẹn chỉ hai năm đạt đến tu vi trung cấp Võ Sư, nếu như có võ quyết công pháp nguyên vẹn Tư Đồ Dật Tiêu bây giờ nhất định có thể đạt đến cảnh giới Đại Võ Sư.

      - Nếu như Tư Đồ Dật Tiêu có thể tiếp tục tu luyện Càn Khôn Cửu Chuyển của Càn Khôn Tông chừng có thể tái những ngày huy hoàng của sư phụ!

      Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ, chợt hỏi:

      - Thế lực tại thành Hùng La này phân bố như thế nào?

      - Thế lực lớn nhất tại thành Hùng La chính là thế lực của Thành chủ, thế lực của Thành chủ tất nhiên là Hứa gia, mà dưới thế lực của Hứa gia lại có những bang phái quy mô lớn vừa , đại bang phái có hai cái, gọi là Lam Thiểm Bang, gọi là Hoàng Vân Bang, về phần bang phái quy mô trung đẳng có mấy chục cái, còn tiều bang phái có hơn trăm, giống như Mãnh Bang của Hàn Mãnh và thế lực của chúng ta chỉ chiếm lĩnh con phố, xem như thuộc loại tiểu bang phái!

      - Hứa gia thế lực cực lớn, tại sao lại cho phép nhiều bang phái như vậy cùng tồn tại? Sao đem từng bang phái diệt trừ, như vậy phải là Hứa gia độc bá thành Hùng La sao?

      Sở Nam hiểu hỏi.

      Tư Đồ Dật Tiêu cười cười, chậm rãi :

      - Vốn ta cũng hiểu tại sao, nhưng những năm gần đây sau khi cân nhắc ta hiểu phần.

      - Ồ?
      Lục Nặc, Anh ĐứcColla thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :