CHƯƠNG 40 : ĐỈNH NAM SƠN Tiêu Dạ Thần sai : nếu như Vạn chi kiếm là vạn kiếm trung chi vương , Huyền liên đao, nhất đao tuyệt thế Huyết mẫu đơn chính là khắc tinh của hai thanh bảo đao bảo kiếm này. Nhu có cương có, xinh đẹp tuyệt luân. Vũ Khuynh Thành cũng nhiều, mặc cho ở dưới ầm ồ kinh ngạc, nhìn nàng với ánh mắt tham lam nhưng cũng ai dám có dục niệm. Bởi lẽ tính Vũ Khuynh Thành có bên cạnh Tiêu đại công tử võ công của nữ nhân này, xem ra thiên hạ vô địch thủ. Vũ Khuynh Thành lạnh lùng cười, nhân loại quả nhiên tham lam đáy, khóe môi vẽ nên nét cười trào phúng, hề trì hoãn tấn công nhanh như chớp về phía Huyền Trần, nàng có thời gian đùa cùng . Huyền Trần thiên tính vạn tính cũng bao giờ tin rằng, mình thua, lại thua tay nữ tử chưa tròn hai mươi tuổi này, thua cách tâm phục khẩu phục. Nhìn nữ tử cầm đoản đao chỉa cổ , Huyền Trần cong nên nụ cười tà mị đến cực điểm : “ chết ở mĩ nhân tay, làm quỷ cũng phong lưu” . Vũ Khuynh Thành cũng để ý đến lời của y , nàng ung dung cười : “ Huyền giáo chủ, ngươi cho rằng ngươi xứng chết ở tay ta sao?” Thanh đoản đao này là Thần cho nàng làm vật phòng thân, là món quà thứ hai tặng nàng, đâu thể nhiễm huyết của người khác được. Huyền Trần nghe Vũ Khuynh Thành vậy, xấu hổ cười. “ Các ngươi còn buông tay, muốn ta lấy mạng của giáo chủ của các ngươi sao…” Vũ Khuynh Thành thanh nhu hòa nhưng cũng tràn đầy nguy hiểm nhìn bọn hắc y nhân ở dưới. Hắc y nhân dù muốn nhưng tính mạng của giáo chủ là hơn cả, buông vũ khí đầu hàng. Vũ Khuynh Thành cho Huyền Trần ăn viên dược, vẫn ôn nhu khe khẽ cười, chỉ có điều nụ cười ôn nhu như nước này khiến cho Huyền Trần bất giác sợ hãi. Vũ Khuynh Thành giọng : “ Huyền giáo chủ, ngươi biết ? cho dù ngươi giết hết người trong đây ta cũng quan tâm nhưng mà chỉ cần bị thương dù chỉ chút, ta khiến cho Huyền Liên giáo hoàn toàn biến mất thế gian này” . Tức thời, Huyền Trần mặt tối sầm lại. là ai? Lại khiến cho nữ nhân lãnh đạm này quan tâm đến vậy? “ Vân Nhu, ta giao mọi việc lại cho ngươi…” Vũ Khuynh Thành nhìn Bạch Vân Nhu cười khẽ, ôn nhu : “ ngươi biết mọi việc làm như thế nào mà, tìm Hồng Tuyệt cùng Phượng Y Diễm, Đỉnh Nam Sơn ta chờ…” đoạn đẩy Huyền Trần về phía Bạch Vân Nhu sau đó dùng tuyệt đỉnh khinh công biến mất, nhanh như gió thành ra cũng chỉ có vậy thôi! Bạch Vân Nhu oán giận : “ vì cớ gì lại giao cho ta a, ta và ngươi cũng quen biết nhiều nha” . nhưng cũng quên trói lại Huyền Trần cùng ra lệnh thuộc hạ trói lại đám hắc y nhân. Hừ! Vũ Khuynh Thành xem ra đáp ngươi cứu ta mệnh , lần nào phải tìm nàng so chiêu mới được, hồi nãy chiêu thức xinh đẹp a, nhất là Huyết mẫu đơn gì gì đó…còn tuyệt hơn Phong tiêu của nàng nữa, Bạch Vân Nhu hào hứng , lại có chuyện thú vị chờ nàng làm rồi. Đỉnh Nam Sơn Đỉnh cao cao, nơi ấy vân vụ uốn lượn từ phía dưới nhìn lên chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh, tựa như bức tranh sơn thủy xinh đẹp. Sở dĩ người dân nơi đây đặc tên gọi Nam Sơn là vì núi này nằm ở phía nam đại lục, hùng vĩ mà tráng lệ, Nam Sơn tọa lạc sơn trang, gọi là Viên Kiếm sơn trang, hơn năm mươi năm màng thế , chỉ biết chủ nhân Viên Kiếm sơn trang này làm người ôn hòa dày rộng, thường xuyên trợ giúp cho người dân nơi này, cho nên người ta còn gọi chủ nhân của Viên Kiếm sơn trang hai chữ ‘Thánh đàm.’ Đỉnh Nam Sơn, ngọn núi yên bình gần trăm năm, cây cỏ xanh tươi, những hàng cây phong lá đỏ rực, rơi lá lả tả khiến cho đường đến Nam Sơn càng thêm thơ mộng, gió ôn hòa lả lướt khắp nơi, va chạm đung đưa vào các tán lá tạo nên thanh xì xào rung động thiên nhiên. Trời bắt đầu xế trưa, ánh mặt trời gay gắt hơn như muốn đốt tẫn mọi sinh mệnh, những hàng cây cổ thụ như ô dù khổng lồ bảo vệ sinh vật ở dưới, tránh di cáu ghét của vầng kim ô. Động vật nhảy nhót khắp nơi, vài chú sóc chuột thi nhau leo trèo cành cây, thiên nhiên cảnh vật gây cho người ta sức sống mãnh liệt, tươi đẹp vô cùng, chỉ là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ lại ứng với tình trạng lúc này của Vũ Khuynh Thành. Từ lúc đại hội hôm qua nàng phi ngựa đến Nam Sơn này, chạy cả đêm cho đến bây giờ, cả người mệt mỏi vô cùng nhưng cũng bằng phần vạn tâm của nàng giờ này bàng hoàng. Vũ Khuynh Thành khuôn mặt nhắn tái nhợt, mồ hôi men theo gò má chảy xuống, tạo nên những hạt nước được phản chiếu dưới ánh mặt trời, xinh đẹp. Đôi môi đào nhắn từ lúc phi ngựa đến giờ đều cắn chặt, tơ máu, đôi con ngươi nhu hòa bây giờ ảm đạm lo lắng và còn phẫn nộ. Vũ Khuynh Thành tiếp tục giục ngươi phi như bay, cũng may bảo mã này là Xích Phượng – trong tam đại danh câu, ngày ngàn dặm đường, nếu với tốc độ này con ngựa này mệt chết a. Ánh mắt dõi theo Đỉnh Nam Sơn, gần chút nữa là đến rồi, chỉ chút nữa thôi là gặp lại , Vũ Khuynh Thành tự nhủ với mình như thế mâu quang lại ánh lên nét rạng ngời, diễm quang bắn bốn phía. Hiên Viên Ngạo sai, chỉ cần chuyện có liên quan đến Tiêu Dạ Thần mới khiến cho Vũ Khuynh Thành dở lớp mặt nạ ung dung lãnh đạm, chỉ khi nghĩ đến Vũ Khuynh Thành mới bộc lộ bản chất của mình. ra Vũ Khuynh Thành tạo lớp vỏ bọc kháng cự bất cứ ai lại gần nàng, tuy nàng ngoài miệng sao cả, nhưng có ai biết cái thời xa lạ này, dù nàng đến bảy năm nhưng vẫn chưa hoàn toàn dung nhập được đó. Vũ Khuynh Thành đối với ai cũng nhàn nhạt ôn hòa, khi nghịch ngợm chút, khi thành thục ôn nhu, lúc thiện lương hiểu ý. ra nếu chỉ để ý chút mỗi khi đứng bên cạnh Tiêu Dạ Thần, Vũ Khuynh Thành mới biểu như vậy, còn lại đối mặt với người khác lúc nào cũng ung dung hòa lãnh đạm. Có lẽ, chỉ có mỗi Tiêu Dạ Thần bên cạnh Vũ Khuynh Thành mới thoải mái làm chính mình , sợ người khác chọc thủng nàng, thương tổn nàng, bởi vì có bên cạnh. Vũ Khuynh Thành cười cười, nàng đối với Thiên nhi là ôn nhu cùng sủng nịnh, nàng đem nó làm đệ đệ thương. Đối với Liễu gia là ôn hòa, vì nàng đem hai huynh muội Liễu Tuyết, Liễu Phong là bằng hữu, cũng như Hồng Tuyệt, , Phượng Y Diễm cùng Bạch Vân Nhu. Đối với Hiên Viên huynh muội lại là xúc cảm khác, chán ghét có, hâm mộ có, cũng là có gì đó khó lí giải. Nhưng duy độc đối với Tiêu Dạ Thần là ỷ lại, là tin tưởng, là thích, cũng là muốn bảo hộ , muốn sóng vai cùng đến cuối đời này, chậm rãi cho đến hai người cùng già . Vũ Khuynh Thành mơ mộng, cũng thích mơ mộng. Tuổi trẻ còn học, những nữ bằng hữu thường hay mơ mộng trở thành bé lọ lem có bạch mã vương tử, hay câu chuyện tình oanh oanh liệt liệt cảm động trời đất gì đó, Vũ Khuynh Thành ngược lại, chưa từng có ý nghĩ như thế dù là chút. Nàng mơ cái gì là cảm tình cảm động thiên địa, khắc cốt ghi tâm khiến hậu thế ca tụng, nàng chỉ nhoi hi vọng cảm tình tế thủy trường lưu, dịu như làn gió mùa xuân như vậy khả đủ. Nàng chán ghét trở thành bé lọ lem đển chờ bạch mã vương tử thủ hộ, nàng hi vọng mình có thể cùng người trong lòng mình bảo hộ lẫn nhau, tin tưởng nhau dắt tay đến cuộc đời này. Vũ Khuynh Thành quá mạnh mẽ những cũng yếu đuối, nàng bình thường, suy nghĩ quyết đoán, là , thương là thương, tùy tâm mà sống….có lẽ vì vậy mà ở kiếp trước nàng chưa từng rung động với ai ! Nhưng mà ở nơi này, nàng lại gặp , kiếp số cả đời nàng, nàng chưa từng nghĩ mình như vậy thích , thích đến nỗi chỉ cần thấy ở bên cạnh, cảm giác từng đợt trừu đau. dùng ôn nhu, chiều, sủng nịnh nàng khiến cho nàng từng chút từng chút tiếp nhận , cảm tình của dịu dàng như nhất trì xuân thủy ôn nhu bao lấy nàng, khiến cho nàng vĩnh viễn luyến tiếc rời … “ Thần! bỗng dưng ta muốn với ngươi….” Vũ Khuynh Thành lẫm bẫm, thanh nhàng nỉ non. Hốt nhiên ánh mắt nàng sáng rực, tới rồi Đỉnh Nam Sơn. Vũ Khuynh Thành để xích phượng bên sườn đồi, ngạo mạn đạp khinh công tiến đến, đỉnh cao như vậy, Xích Phượng dù có sức những cũng nhanh bằng nàng dùng khinh công tiến tới, Vũ Khuynh Thành lòng nhè bất an đồng thời cũng vui sướng khi sắp nhìn thấy . Bỗng dưng Vũ Khuynh Thành khựng lại, hai tay ôm lấy ngực của mình, tâm như ngừng thở, lòng đau nhói… cổ huyết tinh từ trong cổ bốc hơi khiến cho nàng muốn ói. Huyết trong khóe miệng rỉ ra, tạo nên đường máu quỷ dị, khiến cho khuôn mặt tái nhợt kia thêm phần bi thương..bình ổn hơi thở, Vũ Khuynh Thành mê mang, lúc nãy nàng cảm thấy như có mũi kiếm xuyên ngang tâm mình vậy, đau triệt tâm can. Vũ Khuynh Thành hốt hoảng, màng nhiều như vậy lật đật dùng khinh công tiến về phía trước…đau quá, tâm đau đau, Thần…ngươi khóc sao? “ Ca ca, Tiêu ca ca sao phải , Tiêu bá phụ, bá mẫu cũng sao đúng …” Liễu Tuyết lo lắng . Sau khi giải quyết hết chuyện ở võ lâm đại hội, cũng may nhờ Phượng Y Diễm giải độc mà hạo kiếp trung nguyên lần này kết thúc, chỉ là nàng cảm thấy lo lắng vô cùng cho Tiêu ca ca, biết đỉnh Nam Sơn mọi chuyện tốt ? “ Tuyết nhi, mọi chuyện ổn thôi…” Liễu Phong an ủi muội muội nhưng mà lòng cũng rối bời kể xiết, cùng đám người xuất phát từ đêm khuya, hi vọng đến trễ. Bạch Vân Nhu trầm ngâm, cưỡi ngựa bên cạnh Hiên Viên Ngạo, mà Hiên Viên Ngạo bên cạnh cũng tiếng nào. Lần này lên Nam Sơn gồm có Bạch Vân Nhu, Hiên Viên Ngạo, huynh muội Liễu Phong, Hồng Tuyệt, Phượng Y Diễm và Huyền Trần, dĩ nhiên vị tà mị giáo chủ này bị trói rất thê thảm nha. “ Cũng tại ngươi, thối nam nhân, nếu Tiêu ca ca có chuyện gì ta tha cho ngươi…” Liễu Tuyết trừng mắt hung tợn nhìn Huyền Trần. Huyền Trần tà mị cười, ..chính là Tiêu ca ca…Tiêu đại công tử Tiêu Dạ Thần sao? Huyền Trần khe khẽ cười, chính là nam nhân khiến cho nữ tử kia biến sắc mặt sao, xem ra lần này phải kiến thức thế nào là kinh tọa tứ phương Tiêu đại công tử Tiêu Dạ Thần nha. “ Tuyết nhi, mặc kệ , chúng ta nhanh …” Liễu Phong ôn hòa vỗ đầu tiểu muội của mình, sau đó thúc ngựa phi như bay. Đoàn người phía sau ai nấy đều cố gắng tăng tốc độ, cũng may đa số đều là cao thủ cho nên ngồi lưng ngựa cả đêm thần thái ai nấy tuy có chút mệt nhưng sao cả. Hết chương 40
CHƯƠNG 41 : HUYẾT LỆ Cảnh mà Vũ Khuynh Thành đầu tiên đập vào mắt chính là máu, máu…tất cả là máu, màu đỏ chói mắt, đỏ kinh rợn, sắc đỏ diễm, tất cả là máu, mùi máu tanh tưởi lan tràn. Tiếng binh kiếm giao nhau, tiếng đả đả sát sát đánh vào tai nàng, Vũ Khuynh Thành men theo tiếng động nhanh chóng đến. Cảnh tượng hỗn loạn, vô cùng hỗn loạn, ‘ Thần..Thần đâu rồi ?’ Vũ Khuynh Thành xoay quanh tìm kiếm, ánh mắt hốt hoảng nhìn xung quanh, Thần..ngươi đừng làm ta sợ, mau ra a…!! bóng dáng quen thuộc đập vào mắt Vũ Khuynh Thành, là ..đúng vậy là . Chỉ là bạch y vốn trong trẻo kia nay lại nhuộm tất cả điều là huyết, là huyết của ai? Vũ Khuynh Thành phẫn nộ, là huyết của ai, là huyết của sao, là huyết của sao?…Vũ Khuynh Thành xem những ánh mắt kì lạ của những người xung quanh, tiến lại gần chỗ bạch y nam tử. Bạch y nam tử kia chính là Tiêu đại công tử chào mà biệt Tiêu Dạ Thần kia. Y mất thần thái sáng láng thường ngày, mất vẻ ôn nhu thường ngày, cũng mất vẻ mặt nhu tình cùng sủng nịnh thường ngày. Tất cả dường như mất , y cả người như đờ ra, đôi bàn tay run rẫy nằm chặt quần áo của đôi phu phụ nằm kia. Đúng vậy đôi phu phụ kia chính là phụ mẫu của y, Tiêu Diệp Hiên cùng Thủy Nhu. Hai hôm trước y nhận tin tức của thuộc hạ, nhanh chóng tiến đến đỉnh Nam Sơn, y ngờ trước khi y tiến lên bọn hắc y nhân tấn công đỉnh Nam Sơn hai ngày, hai ngày…với thực lực của Viên Kiếm sơn trang làm sao có thể đỡ nỗi hàng trăm hắc y nhân của ma giáo. Phụ mẫu y là bạn cũ của Viên Kiếm trang chủ tình cờ đến nơi này du sơn ngoạn thủy, thấy bằng hữu gặp nạn ra tay cứu giúp, đồng thời cũng đáp bản thân vào. Lúc Tiêu Dạ Thần đến, bại cục định, phụ mẫu y bị thương nghiêm trọng, Tiêu Dạ Thần xông vào ứng chiến, dù võ công y hơn người nhưng hàng trăm hắc y nhân kia cũng đâu tầm thường, huồng chi lấy địch trăm chẳng khác nào trứng chọi đá. Tiêu Dạ Thần lúc ấy đâu có nghĩ nhiều như vậy, đó là phụ mẫu của y, là cha mẹ của y nha, y chỉ biết nếu có kẻ rút kiếm tấn công về phụ mẫu của y, y thay họ chống đỡ..bởi vì y gia đình của mình, tuy bất mãn cha mẹ từ bỏ lại mình y ngao du tứ phương, nhưng mà y rất quý trọng phân cảm tình này. Y dù tài giỏi đến đâu rốt cuộc cũng chỉ là phàm nhân thôi… Tiêu Dạ Thần cũng biết mình giết chết bao nhiêu người, cũng biết ta mình nhuộm bao nhiêu máu, y chỉ biết trong đầu y chỉ có hai chữ ‘thủ hộ’, y nhất định phải bảo vệ phụ mẫu của mình, nhất định..nhưng mà có lẽ là vận mệnh , có lẽ là thiên ý trêu người . Hai ngày hai đêm y ngừng chém giết, nhưng rốt cuộc phụ mẫu cũng cách y mà , y điền cuồng chém giết, trước mắt y chỉ còn màu đỏ, y mệt…rất mệt..cả người còn chút sức lực, tay y cũng còn nhấc nổi kiếm, y hảo muốn ngủ, ngủ chút… chút thôi. Tiêu Dạ Thần giờ khắc này đây như hài tử, lạc đường mờ mịt…đúng vậy, y mờ mịt, mâu quang mảnh chết lặng, chết lặng… mảnh hoang vu trống rỗng, khiến cho Vũ Khuynh Thành muốn khóc, khóc thay cho y…. Tiếng binh khí ngừng lại, người của Viên Kiếm sơn trang cũng chết hết, còn lại gần trăm hắc y nhân, bọn họ lần này lên đỉnh gần năm trăm bây giờ còn lại phần năm, xem ra cũng hao ít thực lực. giờ chỉ còn đám hắc y nhân đứng đó, Tiêu Dạ Thần cả người vô thần nắm chặt lấy vạc áo của phụ mẫu mình, Vũ Khuynh Thành lại từng bước từng bước tiến đến cạnh y, hoàn toàn xem ánh mắt kinh ngạc của đám hắc y nhân. “ Ngươi là ai…?” hắc y nam nhân, có lẽ là trong miệng đầu lĩnh hắc y nhắc đến nhị giáo chủ , hắc y nam nhân thấy Vũ Khuynh Thành đầu tiên là kinh diễm, sau đó là vẻ mặt bất khả tư nghị, nữ nhân này là ai, có thể đột ngột xuất mà biết? kinh diễm là vì dung mạo quá mức tuyệt thế của nữ nhân này, dù sâu mệt mỏi nhưng cũng che dung mạo như hoa như ngọc ấy, khuôn mặt tái nhợt lại khiến cho người ta thương tiếc. Vũ Khuynh Thành cũng đếm xỉa đến hắc y nam nhân, có lẽ cũng nghe thấy , bây giờ ngoài Tiêu Dạ Thần, trong mắt của nàng rốt cuộc có ai có thể chen vào được, tâm trí cũng là. Hít hơi, Vũ Khuynh Thành ngồi xuống trước mặt Tiêu Dạ Thần, bàn tay nhàng mơn trớn khuôn mặt thiên sứ nhưng tràn đầy mệt mỏi của , nàng cười! đúng vậy nàng cười, xinh đẹp quang hoa, thiên địa nhất thời như ảm đạm, Thần…ngươi thích nhất là nhìn thấy ta cười đúng , Vũ Khuynh Thành giọng nỉ non : “ Thần, nhìn xem..ta đến” ta đến, đừng lo…dù như thế nào có ta cùng ngươi!! Chỉ ba từ ‘ ta đến’ như đạo kích mạnh mẽ xoắn sâu vào óc của Tiêu Dạ Thần, cảm xúc dịu dàng ấm áp từ đôi bàn tay mềm mại tinh tế, thanh ôn nhuận ấy…quá quen thuộc. Đúng rồi, thanh này, cảm giác này chẳng phải là Thành nhi sao. Tiêu Dạ Thần ánh mắt hư vô trống rỗng nhàn nhạt tỏa ánh sáng. Có thể là mơ , nhưng giờ khắc này, y muốn ôm lấy nàng, hãy để ích kỷ lần …! “ Thần…mệt rồi đúng …” Vũ Khuynh Thành vẫn nhàn nhạt cười như vậy ôn nhu, tay nhàng gỡ tay ra khỏi vạc áo của Tiêu Diệp Hiên, mơn trớn lấy nó, đôi bàn tay nàng thích nhất, sau đó áp lên mặt nàng, giọng : “ ta nhớ ngươi” . Chỉ là nước trong mắt biết từ khi nào chảy ra, từng giọt..từng giọt ướt đẫm đôi gò má tựa bạch ngọc, cũng ướt cả tay của Tiêu Dạ Thần, giọt nước mắt ấm nóng như hòa tan đôi bàn tay đầy thương tích cùng lạnh như băng của . Tiêu Dạ Thần bỗng chốc ngây ngốc, tự vấn : “ Thành nhi…khóc sao ?”. Vũ Khuynh Thành khóc, đúng vậy nàng khóc đấy! khóc thay cho , Thần , những việc ngươi làm được ta thay ngươi được , ngươi khóc được ta thay ngươi khóc, cho nên đừng đau lòng… Vũ Khuynh Thành tuy bình thường nhưng lại rất kiên cường, dù có vấp ngã bao nhiêu lần cũng chưa bao giờ khóc, nàng thích khóc, như vậy khiến cho bản thân càng thêm yếu đuối mà thôi, nhưng duy độc với nam tử này nàng lại thể kiềm chế được nước mắt của mình. mặc dù hay oán giận phụ mẫu của mình nhưng chỉ cần lời quan tâm từ bức thư ngàn dặm gởi về của phụ mẫu cũng đủ khiến cho cười thoải mái mỗi ngày, chỉ cần nghe tin tức nào tốt đến phụ mẫu cũng đủ khiến cho mất ăn mất ngủ mấy ngày, đợi được xác định chính xác mới buông tâm, bức huyết thư khiến cho dục ngựa ngàn dặm đến nơi này. Tuy chưa bao giờ lên tiếng thương cha mẹ, nhưng nàng biết, điều quý trọng từng chút từng chút cảm tình gia đình. Nam nhân này là như vậy, người ngoài nhìn tài giỏi, nhìn mà ngưỡng mộ nhưng ra cũng chỉ là đại nam hài thôi, cần lắm quan ái gia đình. thường : ‘ nam nhân huyết có thể đổ nhưng tuyệt rơi lệ’ , đúng vậy huyết có thể chảy nhưng lệ rơi được, có chăng đau đến tận cùng rồi, lệ rơi được nửa, phải ? Vậy ta hay ngươi, thay ngươi khóc, thay ngươi rơi lệ, Thần…ngươi bớt đau được ? “ Thành nhi…đừng khóc..nàng khóc..ta đau…” khàn khàn lên tiếng, tay nhàng mơn trơn lệ trong khóe mắt của nàng. Đừng khóc , ta hiểu mà..đừng khóc..!! Đồ ngốc! mệt như vậy vẫn còn muốn an ủi ta sao? Tiêu Dạ Thần, ngươi là đồ ngốc, là đồ ngốc, ngốc như ngươi sao lại khiến cho ta thích như vậy chứ? Vũ Khuynh Thành đưa tay ra ôm lấy vào trong lòng, Thần! ngươi bình thường ôm ta, vậy giờ này để ta ôm ngươi, thay ngươi chắn mọi bão táp mưa sa được , ngủ giấc là tốt rồi, tốt rồi, mọi chuyện ổn thôi… Có lẽ như lời tâm niệm của Vũ Khuynh Thành có tác dụng, và cũng có lẽ như Tiêu Dạ Thần kiệt sức rồi , y khẽ nhắm mắt, an tường nằm trong lòng Vũ Khuynh Thành, chỉ là tay nằm chặt lấy vạc áo của Tiêu Diệp Hiên, tay lại giữ buông cổ tay của Vũ Khuynh Thành. Y giờ khắc này đây như hài tử sơ sinh yên bình trong giấc ngủ, ai có thể quấy rầy… Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, giúp y thoải mái nằm bên cạnh phụ mẫu của mình, hàng mi dài cong vút che đôi con ngươi tràn đầy sát khí này, Vũ Khuynh Thành vuốt lại mái tóc, buộc cao lên bởi sợi dây kim tuyết, lau sạch lệ nơi khóe mắt, khẽ nhắm mắt lại, đứng đối diện với đám người hắc y nhân, đôi con ngươi mở ra, mảnh trong suốt, khóe môi tự tiếu phi tiếu, ung dung lãnh đạm, thoát cái trở thành con người hoàn toàn khác biệt, khiến cho đám hắc y nhân cứng lưỡi, nữ nhân này biến sắc mặt khá nhanh . “ Nhị giáo chủ Huyền liên giáo ?” Vũ Khuynh Thành nhìn hắc y nam nhân mày kiếm mắt sáng, mặt mày tuấn lãng, nhìn ôn hoà nhưng khí chất sát phạt lại mạnh mẽ mãnh liệt hơn bất cứ ai. Hắc y nam nhân kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng lướt qua, nhìn Vũ Khuynh Thành lại vấn : “ ngươi là ai?” Vũ Khuynh Thành cười khẽ, chỉ là đáy mắt mảnh lạnh như băng : “ Vũ Khuynh Thành sau đó lại phun ra mấy tự : “ người sát ngươi” . Nhất thời khiến cho đám hắc y nhân cười ồ lên. nữ nhân bình thường lại hạ sát được giáo chủ của bọn họ, đây chẳng phải là thiên hạ đại chê cười sao? “ Nga! Vì sao?..” hắc y nhân bỗng dưng có hứng thú biết, nữ tử ôn ôn nhược nhược này lại muốn giết mình, ân! Là vì nam nhân kia? nam nhân có thể khiến cho nữ nhân cam nguyện vì mình tìm chết, xem ra hai người quan hệ tầm thường. Vũ Khuynh Thành ung dung khẽ cười, thanh nhàn nhạt ôn hòa như chuyện với lão bằng hữu, khiến cho người ta đoán được, nữ nhân này rốt cuộc là như thế nào : “ người mỗi vết thương, ngươi trả lại gấp bội, đau lòng, ngươi cũng phải trả gấp bội. ngươi, Huyền Trần, Huyền Liên giáo, ta khiến cho các người biết thế nào là…sống bằng chết…..” lời vừa dứt, kiếm khí bùng phát, như hàng ngàn mũi dao đâm về phía hắc y nhân, khiến cho lùi mấy bước, kinh hãi, nội công của nữ nhân này, thâm sâu đáy nha. Hắc y nhân rút kiếm đối kháng với Vũ Khuynh Thành, hai người đối chiến. Vũ Khuynh Thành lúc trước đấu với Huyền Trần cho nên cũng am hiểu sơ sơ kiếm chiêu của Huyền Liên giáo, nàng thầm đánh giá, nam nhân này võ công so với huyền trần cao hơn chút, kinh nghiệm đối kháng cao hơn, kiếm pháp trầm ổn mà mất linh nhạy. Nam nhân này xem ra phải mất chút thời gian đối phó. Hết chương 41
CHƯƠNG 42 : HUYẾT LỆ 2 Hồng trù uốn lượn như những con rắn đầy linh hồn quấn ngang lấy hắc y nam tử, Vũ Khuynh Thành vũ khí ngoài Huyết mẫu đơn chính là hồng trù- những đoạn vải dài trong tay nàng như có sức sống, lúc mãnh lúc nhu, lúc cương tấn công về phía hắc y nhân. Hắc y nam tử nhíu mày suy tư, trung nguyên từ khi nào lại có nữ nhân võ công cao đến như vậy, điều tra có a. Kiếm vung lên, đoạn hồng trù đứt ..kiếm lại tiếp tục vung, hồng trù dù có linh hoạt đến đâu, chung quy sắc bén bằng kiếm…Vũ Khuynh Thành vẻ mặt vẫn ung dung cười, chút lo lắng, vẻ mặt như vậy càng khiến cho hắc y nam tử bất an. Đám hắc y nhân bên ngoài kinh ngạc nhìn hai người bên trong tỷ thí, giáo chủ của bọn họ võ công như thế nào bọn họ điều hiểu, mạnh mẽ cương liệt, hơn cả đại giáo chủ, chỉ là tại sao đối kháng với nữ nhân kia lại có chút..ách! chật vật. Mà hồng y nữ nhân kia kiếm chiêu nhìn đơn giản, giống như nàng phải đánh trận và là khởi vũ vậy, như con bướm xinh đẹp kiêu ngạo khởi vũ. Vũ Khuynh Thành khóe môi cong lên nét cười tuyệt mĩ, tay nàng nhàng vung ra, hàng ngàn cánh mẫu đơn như mưa sao xa ồ ạc tiến đến hắc y nam tử, cắt phá từng mảnh quần áo , cánh hoa nhìn như mềm mại nhưng sắc bén vô cùng, hắc y nam tử có chút chật vật tránh né. Vũ Khuynh Thành đứng trong cơn mưa hoa chẳng khác nào mẫu đơn tiên tử xinh đẹp tuyệt trần, từng mảnh từng mảnh tấn công về phía hắc y nam tử. chốc xoay mình, đoản đao của nàng kề ngay yếu mạch của , tưởng chừng vết cắt , chết…này kết quả, vốn ai dám tin, nhị giáo chủ của bọn họ lại thua tay yếu nhược nữ tử? “ Nhị giáo chủ…võ công tệ…” Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt cười, có thể khiến nàng xuất gần năm trăm chiêu, là người thứ nhất! Hắc y nam tử kinh ngạc nhìn nữ nhân sóng mắt vấn như vậy lãnh đạm nhìn mình, nữ nhân này sai , nàng có tư cách khiến cho Huyền Liên giáo.. còn vết tích! Hắc y nam tử cười lớn , ngờ trung nguyên nữ nhân nhìn yếu nhược lại lợi hại như vậy, lần này mở rộng tầm nhìn, y nâng cao đầu, tuy thất bại nhưng có nghĩ y mất tự tôn cùng kiêu ngạo của mình , y : “ ta thua, ngươi muốn giết cứ giết!” Vũ Khuynh Thành nhếch môi cười lạnh : “ ngươi cho rằng ngươi có tư cách khiến cho ta động tay với ngươi sao” . Ngoài Thần ra, nàng muốn đụng đến bất cứ nam nhân nào, đúng vậy nàng có tinh thần khiết phích, nàng chán ghét bọn họ đụng chạm cũng chán ghét đụng đến bọn họ dù là chút, Vũ Khuynh Thành cười khe khẽ, thanh vẫn như vậy ôn nhuận vô cùng, nàng : “ đại giáo chủ cũng vậy, nhị giáo chủ cũng thế, các ngươi đều chưa có tư cách khiến cho ta nhiễm huyết nó” . Vũ Khuynh Thành cho hắc y nam tử viên thuốc, thu lại đao, dùng khăn tay lau sạch mũi đao, vứt khăn tay, hành động lưu loát khiến cho người người ở đây trố mắt, Vũ Khuynh Thành cẩn thận đem đoản đao cất vào trong túi, nàng ngẩng đầu, mâu quang lạnh lùng nhìn đám hắc y nhân còn lại : “ mạng của đại giáo chủ cùng nhị giáo chủ của các ngươi trong tay ta, thế nào có muốn để cho bọn họ mất mạng ” Đám hắc y nhân ngơ ngẩn lắc đầu, vội vả buông vũ khí xuống, giỡn, nữ nhân này chỉ cần vung tay bọi họ điều có thể xuống diêm vương báo danh a. Vũ Khuynh Thành lại liếc nhìn hắc y nam tử : “ cho người dọn sạch bãi chiến trường” , đoạn xoay người bước đến chỗ của Tiêu Dạ Thần. Vũ Khuynh Thành vứt vẻ mặt ung dung lãnh đạm như lúc nãy, cũng vứt vẻ lạnh lùng xa cách lúc nãy, giờ khắc này nàng trở lại là Vũ Khuynh Thành ôn hòa thiện lương, sóng mắt ôn nhu nhìn bạch y nam tử yên giấc nằm bên cạnh phụ mẫu của mình. Vũ Khuynh Thành đưa tay lau những vết máu còn bám khuôn mặt của y, nhàng mơn trớn nó, hốt nhiên khiến cho Huyền Ca – hắc y nam tử, nhị giáo chủ của Huyền Liên giáo giật mình, nữ tử kia quanh thân tỏa khí chất ôn nhu ấm áp vô cùng, khiến cho người ta như si như túy vào trong đó. Huyền Ca bỗng nhiên nghĩ, nếu nữ nhân kia có thể đối mình ôn nhu như vậy…, giật mình, lắc lắc đầu, suy nghĩ vấn đề vớ vẫn gì vậy? “ Giáo chủ, chúng ta làm gì đây…” hắc y nhân cẩn cẩn dực dực vấn Huyền Ca. Huyền Ca khẽ chau mày, sau đó trầm giọng : “ dọn sạch , an táng đáng hoàng”. “ Là….” tất cả hắc y nhân còn lại nhanh chóng thu xếp bãi chiến trường đầy máu ở Viên Kiếm sơn trang, xem ra Viên Kiếm sơn trang này từ nay về sau biến mất trong võ lâm trung nguyên. Lúc bọn người của Liễu Phong đến là khi bọn hắc y nhân thu dọn tàn tích ở Viên Kiếm sơn trang. Liễu Tuyết hoảng sợ nhìn đống hỗn độn ở nơi này, chưa bao giờ nàng thấy cảnh tượng nào ghê rợn đến như vậy, người chết đầy rẫy. “ Ca…ca….” Liễu Tuyết lắp bắp, chỉ tay về phía Vũ Khuynh Thành, run run : “ kia..kia là Tiêu..ca ca sao?” Liễu Phong giật mình, nhanh chóng chạy đến chỗ Vũ Khuynh Thành, đám người còn lại cũng hốt hoảng theo sau. “ Khuynh Thành.., Dạ Thần, làm sao vậy?” Liễu Phong lo lắng vấn. “ … mệt…” Vũ Khuynh Thành giọng , vẫn buông tay lấy Tiêu Dạ Thần, nàng cứ yên lặng ngồi bên cạnh , yên lặng bên cạnh thủ hộ . “ Bá phụ.., bá mẫu…” Liễu Phong kinh người nhìn về phía đôi phu phụ nằm bên cạnh Tiêu Dạ Thần. “ Bọn họ…” mất rồi sao? Câu còn lại cũng sao thốt nên thành lời, khuôn mặt bình thường lúc nào cũng mỉm cười ôn hòa tựa mộc xuân phong của nhất thời tái ngắt… Tức thời bên cạnh Liễu Tuyết nước mắt như mưa… “ Bá phụ …bá mẫu….” thanh nghẹn ngào, Liễu Tuyết đôi bàn tay run run chạm vào thi thể lạnh như băng của bọn họ. Sao có thể như thế này được, hai người chẳng phải võ công cao cường lắm sao, sao có thể dễ dàng chết như vậy được, còn Tiêu ca ca làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, thanh như tắc nghẽn , nghẹn ngào lên.! “ Đừng làm ồn….” Vũ Khuynh Thành mỉm cười nhìn Liễu Tuyết nhưng mà nụ cười ôn nhu như nước của hồng y nử tử này bất giác khiến cho người ta đau lòng. Liễu Tuyết hai tay ôm lấy miệng của mình, che thanh, sau đó vụt chạy ra ngoài, nàng muốn khóc, hảo muốn khóc nha…tại sao Tiêu ca ca tốt như vậy lại khiến chịu nông nỗi này. Đám người bên cạnh trầm mặc , nhưng khí ảm đạm cứ như thế bao quanh. Vũ Khuynh Thành nghiêng đầu nhìn Liễu Phong, vẫn ôn hòa : “ Liễu Phong, giúp ta đưa Thần vào nhà …” “ Hảo…” Liễu Phong gật đầu, ôm lấy Tiêu Dạ Thần còn mê mang vào trong căn phòng tại Viên Kiếm sơn trang. “ Thi thể của bá phụ bá mẫu…giúp ta đưa vào phòng luôn, chờ Thần tỉnh dậy…” Vũ Khuynh Thành nhìn đám người còn lại tiếp tục phân phó, thanh vẫn ôn hòa , mặn lạt. “ Ngươi.. sao chứ?” Bỗng dưng Phượng Y Diễm lên tiếng nhìn Vũ Khuynh Thành, đôi băng mâu mãn nhãn lo lắng. “ Ân..ta..tốt lắm…” Vũ Khuynh Thành nhìn Phượng Y Diễm cười khẽ, sau đó xoay người bước về phía phòng của Tiêu Dạ Thần. Nàng sao, đúng vậy nàng tốt lắm. Thần, còn mệt mỏi cho nên nàng phải ở trạng thái tốt nhất bên cạnh , nàng sao.. Nhìn bóng lưng hồng y nữ tử khuất dần, bầu khí càng trầm trọng lên. Huyền Trần đứng bên từ lúc đầu cho đến giờ ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Vũ Khuynh Thành. tự vấn, đây chính là nữ nhân ung dung lãnh đạm đối phó hai ngày trước đó sao, bây giờ vẫn ôn hòa nhưng nhìn vào như búp bê xinh đẹp có linh hồn, cả người mất linh khí vậy. Huyền Trần mi gian thoáng buồn bực, lúc nãy nhìn nam nhân tên gọi Tiêu Dạ Thần kia. “ Huyền Trần…ngươi cũng bị bắt sao?” Huyền Ca tiến lại gần huyền trần cau mày vấn, ngờ nữ nhân kia cũng nắm lấy được đệ đệ của mình. “ Ca ca…ngươi cũng vậy còn gì” Huyền Trần cười khổ “ chỉ có điều ngươi có bị trói lại như ta thôi” . Huyền Ca cười cười nhìn tiểu đệ của mình, lúc nào cũng đùa giỡn được, nhưng mà hai huynh đệ đều bị bắt, xem ra khó có thể lật ngược ván cờ này. Viên thuốc mà nữ tử kia cho ăn khiến cho nội lực của hầu như còn, mỗi khi vận công cả người càng thêm suy thoái, cười khổ, đường đường đỉnh đỉnh địa danh song tuyệt ma vực cũng có ngày hôm nay, chắc chắn nghe xong bị cười tử a “ Còn cười cái gì, hai các ngươi là đồ chết tiệt hại bá phụ bá mẫu như vậy, ta tha cho các ngươi…” Liễu Tuyết nhìn hai huynh đệ Huyền Trần, Huyền Ca hung tợn , lấy vạc áo lau nước mắt, mắt hạnh như phun hỏa nhìn về hai nam nhân này. “ Chậc! tiểu mỹ nhân này hung tợn….” Huyền Trần tà tà cười nhìn Liễu Tuyết, phát trung nguyên mỹ nhân thú vị nhiều lắm so với mỹ nhân ở tây vực a. “ Ngươi mà nữa ta cho hai ngươi vào Ngưu lang viện câu khách đấy…” Hồng Tuyệt bỗng dưng mị cười nhìn hai nam nhân cực phẩm này. Câu này quả nhiên rất có sức nặng, khiến cho hai huynh đệ Huyền Trần, Huyền Ca im bặt. “ Thế nào, nữa…” Hồng Tuyệt trào phúng, loại nam nhân như vậy chính là nàng ghét nhất, luôn tự cho mình là đúng… “ Bọn Tây vực đúng là đáng ghét, ăn ngồi rồi luôn tiến vào Trung nguyên với ý đồ đen tối, lần nào cũng bị đánh cho tơi bời hoa lá cũng chừa, vài chục năm lại dở chứng xông vào Trung nguyên, biết lần mày là vì bảo vật gì đây….” Bạch Vân Nhu cũng thua kém xen vào . Câu này quả nhiên thất tỉnh rất nhiều người, có lí do nào khiến cho bọn họ tiến vào Trung nguyên như vậy. Hiên Viên Ngạo lúc đầu trầm mặc, bỗng dưng y nhíu mày, thanh lạnh lùng : “ nghe Viên Kiếm sơn trang được tao ra là để cất giữ bảo đồ địa động của Chu Khánh đế để cho hậu nhân đời sau biết, lẽ lần này mục đích của các ngươi chính là nó sao” Huyền Trần , Huyền Ca ngờ mưu của mình nhanh chóng có thể bị vạch trần như vậy, khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng mâu quang thoáng chốc biến sắc, che được cái nhìn của nhiều người “ Hừ! ngay cả người chết cũng muốn đào mồ, Tây vực các ngươi đúng là mất cả nhân tính…” Hồng Tuyệt tiếp tục nhảy vào cười lạnh. “ Các ngươi biết cái gì…” Huyền Trần định lên tiếng phản bác Huyền Ca lại ngăn lại, nhíu nhíu mi, xem ra bọn họ biết địa động của Chu Khánh đế có cái gì sao? “ Bộ các ngươi biết khi đào mộ của Chu Khánh đế tức là động đến hoàng gia? sợ hoàng tộc Chu quốc cho trăm vạn binh mã đạp nát cái Huyền Liên giáo của các ngươi sao?” Bạch Vân Nhu cười cợt “ Xem ra bọn họ cứng đầu nha, hay đợi dùng hình mới khai ?” Phượng Y Diễm vuốt lọn tóc mai, khe khẽ cười. Huyền Trần , Huyền Ca bỗng dưng hiểu, nữ nhân trung nguyên là nên chọc a. Hết chương 42
CHƯƠNG 43 : HUYẾT LỆ 3 Ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua khe cửa, màu vàng nhạt lan tỏa khắp gian, mùi nắng ấm áp ôn nhu vuốt ve khắp căn phòng. Ánh dương quang luôn mang hương vị sạch , như gột rửa mọi bụi bẩn thế gian, khiến lòng người thoải mái. Trong phòng, nam tử an tường ngủ dung. yên tĩnh nằm, dường như cả thiên địa như đọng lại người . Bạch y trắng muốt vết tích, tựa như trích tiên rơi xuống phàm trần phồn thế. Ngũ quan tinh tế tuyệt đẹp, dung mạo khó có thể dùng hết từ để diễn tả nam tử này. Nam tử an tường ngủ dung, chỉ là mi gian luôn nhàn nhạt ưu sầu khiến cho người ta đau lòng bất giác muốn vuốt lên hàng mi dài tiêm tế đó. Vũ Khuynh Thành yên lặng ngồi bên cạnh Tiêu Dạ Thần, khóe miệng nhàn nhạt tiếu dung, mâu quang ấm áp nhưng cũng tràn đầy lo lắng. Đưa tay xoa những ưu phiền nơi vầng trán ấy, Vũ Khuynh Thành khe khẽ cười. Bàn tay tiếp tục nhàng mơn trớn khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ của Tiêu Dạ Thần. Mi mắt của dài, như cánh bướm xinh đẹp cong vút. Vũ Khuynh Thành bỗng nhiên có hứng thú với khuôn mặt ấy của , cứ nhàng vuốt ve, xúc cảm lanh lãnh từ làn da truyền lại khiến cho nàng than . Thần…ngươi khi nào mới tỉnh đâu Đúng vậy, Tiêu Dạ Thần ngủ hai ngày hai đêm, hai ngày hai đêm này nàng điều yên lặng bên cạnh thủ hộ , yên lặng bên cạnh làm bạn . Vũ Khuynh Thành cả người tràn đầy mệt mỏi, cả đêm dục ngựa ngàn dặm đến nơi này lại hai ngày hai đêm chưa từng chợp mắt, nếu phải có trăm năm nội lực hộ thể, e rằng nàng ngã xuống rồi. “ Thần, ngươi là mệt mỏi..hay là muốn trốn tránh đây..” thanh vẫn nhàng như nỉ như non. “ quan hệ, Thần ngươi mệt cứ ngủ giấc, ngươi trốn tránh..ta ở đây chờ ngươi đến khi nào ngươi cảm thấy cần đối mặt tỉnh lại được ” “ Ta tin ngươi, ta tin ngươi bỏ mặc lại ta mình đúng …” Vũ Khuynh Thành ôn nhu mỉm cười. Năm ngón tay siết chặt lấy đôi bàn tay của Tiêu Dạ Thần, đan hòa vào nhau tưởng chừng vĩnh viễn phân ly. Vũ Khuynh Thành thùy hạ mi mắt, chăm chú nhìn vào bạch y nam tử còn say giấc nồng giường, khẽ cúi xuống, nàng nhàng áp khuôn mặt của mình vào lồng ngực rộng lớn của , mùi hương thoang thoảng, hương vị bạc hà khiến cho lòng nàng yên tĩnh lại. Vũ Khuynh Thành khóe môi nhếch lên đường cong tuyệt mĩ, mí mắt dần dần khép lại…nàng muốn ngủ chút, ngày mai thức dậy lại có thể thấy được nụ cười ôn nhu như nước của , thấy được ánh mắt thâm tình cùng sủng nịnh của , Thần! ngươi chưa từng để cho ta thất vọng mà, đúng ? Tiếng thở điều đặn hòa tan căn phòng tĩnh mịch, giường hai người an tường dựa vào nhau ngủ, cảnh tượng ấm áp đến kì lạ…. Đợi cho đến khi Vũ Khuynh Thành giật mình tỉnh dậy, thấy giường có Tiêu Dạ Thần, bất giác lo lắng. nàng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. “ Khuynh Thành, Tiêu ca ca tỉnh chưa?..” Liễu Tuyết thấy Vũ Khuynh Thành kích động hỏi. Từ lúc hai hôm trước, Tiêu ca ca tỉnh mà Khuynh Thành cũng ở luôn trong phòng, ai nấy điều lo lắng nhưng cũng dám vào quấy rầy. “ Thần… thấy…” Vũ Khuynh Thành lần đầu tiên bối rối cùng thất thố như vậy. Trong ấn tượng của Liễu Tuyết, Vũ Khuynh Thành lúc nào cũng ung dung nhàn nhạt tiếu dung, ôn hòa ấm áp. Khuôn mặt vạn năm cử chỉ như vậy, nhưng giờ khắc này đây, hồng y nữ tử mặt còn chưa giảm vẻ mệt mỏi, y phục cũng có chút nhàu..khiến cho Liễu Tuyết mê hoặc, tình…có thể làm cho con người dù cứng rắn đến đâu cũng hóa thành nhiễu chỉ nhu sao? “ thấy? chẳng phải Tiêu ca ca trong phòng cùng…” Liễu Tuyết cũng giật mình đáp lại. “ Ta tìm …” Vũ Khuynh Thành cũng quản nhiều như vậy, lật đật chạy đến chỗ di thể của Tiêu Diệp Hiên cùng Thủy Nhu. Hồi nãy lo lắng nàng quên mất, nếu như tỉnh dậy, đầu tiên nhất định đến nơi này. Nhưng mà Vũ Khuynh Thành đến nơi cũng thấy Tiêu Dạ Thần, mà hai bộ di thể của Tiêu Diệp Hiên cùng Thủy Nhu cũng biến mất thấy, tức thời, Vũ Khuynh Thành khuôn mặt tái ngắt. Đỉnh Nam Sơn, phong cảnh tuyệt đẹp, từ nhìn xuống, cả thế giới như thu lại, bức tranh họa đồ phong cảnh tuyệt đẹp. Đỉnh Nam Sơn nổi tiếng tại Chu quốc với rừng lá phong, thu đến lá phong đỏ lả lướt nhuộm màu cả thiên địa. Đẹp đến ngất ngây, nơi đây khiến cho người ta đến lần là luyến tiếc quay về, đúng như câu thu đến huyết phong tuyệt thế mỹ cảnh. Trời sang thu, khí lanh lãnh, hương vị cỏ cây luôn bất giác khiến cho người ta thả lỏng cơ thể. Hàng cây phong trùng trùng điệp điệp ôm trọn mảnh đất rộng lớn, lá phong rơi rơi theo gió đong đưa , màu đỏ xinh đẹp, đỏ đến chói mắt..cũng khiến cho người ta bất giác đau lòng Nam nhân, thân bạch y biết từ khi nào nhuốm bẩn đầy bụi đất , mi mục như họa, ánh mắt của thâm thúy tựa như đáy biển sâu giờ khắc này đây nhu hòa ấp áp, y lẳng lặng đứng, lá phong phủ đầy vai áo, tích tụ…bất giác khóe miệng y vẽ nên nét cười ôn nhu như nước, chỉ là tại sao khi nhìn vào tiếu dung quá đổi ôn nhu ấy, khiến cho người ta nghẹn ngào như muốn bật khóc. Ánh mắt y từ từ nhắm lại, hàng mi dài cong vút che ánh nhìn quá đỗi đau thương này, y …bỗng nhiên muốn hét lớn. Còn nỗi đau nào thế gian bằng sinh ly tử biệt, có nỗi đau nào bằng cảnh tiễn bước phụ mẫu của mình đến con đường hoàng tuyền. Tiêu Dạ Thần hốt nhiên thoáng mê mang. Tự xưng tài khuynh tam quốc, tự xưng tài trí hơn người đến cuối cùng cũng bảo vệ được phụ mẫu của mình, tài trí như vậy lấy gì dùng đây, lấy gì dùng ? Cha…!! ta thường hay ngươi rắc rối, là cái thê nô, nhưng mà tâm ta kính ngài. Thế gian người bá đạo, độc ác nhưng trong lòng ta ngài vẫn luôn là tối đáng kính phụ thân. Từ , mỗi khi ta bị ốm, người hàng đêm thức trắng bên cạnh ta là người, người dạy cho ta võ, dạy cho ta đọc thư, người lúc nào cũng nở nụ cười ôn nhu nhìn ta. Mỗi khi ta chống đối mẹ khiến mẹ nỗi giận, người là người thay ta cản đòn của mẹ, mỗi khi ta quật cường quỳ mình giữa trời mưa…là người cả đêm ngủ cầm dù che cho ta…cha..ta chưa từng câu ta người, nhưng mà người biết đúng phụ thân của ta… Mẹ…!! tuy ta rất ghét mẹ bắt ta mặc quần áo nữ hài, ta cũng rất ghét mẹ thường hay trêu đùa dung mạo của ta nhưng mà mỗi khi ta bị người ta trêu nghẹo, ngài là người đầu tiên giúp ta bãi bình, mỗi khi ta vui thời điểm, ngài cũng là người phát đầu tiên. Mỗi khi ta quật cường chống đối người, nhưng mà ta cả đêm ngủ, người cũng trắng đêm chợp mắt. Người dạy ta đối nhân xử thế, dạy ta biết trân trọng những gì mình có…!! mẫu thân, tuy người hay thích ngoạn, hay nghịch ngợm song với ta người lúc nào cũng là tối ôn nhu mẫu thân. Lúc người thường vấn ta có hay người, ta lúc ấy chỉ thường qua loa, nhưng mà tâm đưa con muốn : ‘ mẫu thân, Thần nhi rất người’ , chẳng qua lúc đó ta xấu hổ thôi. Lời muốn còn nhiều lắm, cứ ngỡ giữa chúng ta còn rất nhiều thời gian, vội…nhưng mà ta hối hận rồi, cha mẹ, hai người có nghe thấy , Thần nhi … rất là hai người nha. Cho nên cha mẹ, kiếp sau hai người là phụ mẫu của ta được , đến lúc ấy thần nhi ngoan hơn chút, mẫu thân người dù bắt ta mặc quần áo nữ hài ta cũng mặc, người gì ta nghe nấy. Phụ thân, người có ta xinh đẹp cũng sao, có hay trêu cười ta cũng sao..cha, mẹ..hai người nhất định được quên Thần nhi …. Tiêu Dạ Thần biết từ khi nào tay nhiễm đầy huyết, y đào, y bới, y dùng chính đôi tay của mình đào lên vùng đất phủ đầy lá phong. Y bên đào, bên mơ hồ tưởng niệm những kí ức trẻ thơ. Tiêu Dạ Thần khe khẽ cười, hãy để y tùy hứng lần , mãi cho tận đến khi thi thể của Tiêu Diệp Hiên cùng Thủy Nhu hợp tán, mãi cho đến khi nấm mồ đắp xong, bia hộ lên dòng chữ đỏ như máu : ‘ Phụ mẫu chi mộ, con- Tiêu Dạ Thần lập’ Y nhàng mơn trớn tấm mộc gỗ in hàng chữ đỏ tươi như huyết, khóe mắt biết từ khi nào hồng hồng. Khẽ nhắm mắt lại, bất giác giọt lệ vương vấn chảy dài đôi gò má. Huyết lệ…lòng ai đau, lòng ai thổn thức, là lệ hay máu, máu cùng lệ hòa quyện. Ai bảo nam nhân thể khóc, ai bảo nam nhân thà đổ huyết chứ rơi lệ, chỉ là chưa gặp chuyện thương tâm thôi. Y dù có cứng rắn đến đâu, có tâm địa sắt đá đến đâu, chung quy cũng chỉ là thường nhân thôi…. Trời, mây đen bao phủ khắp bầu trời, tiết thu quả nhiên kì lạ, mới trời trong xanh đó nhanh như chớp mây đen bao phủ cả. Sấm chớp từng đợt liên hồi nổ quang, mưa từ từ trút xuống, khiến cho đất trời bỗng dưng trở nên u ám Mưa từng hạt từng hạt nặng trĩu, rơi phủ đầy, khiến cho vạc áo trắng muốt ướt đẫm, bụi, đất, huyết..hòa trộn. Y vẫn ngẩn ngơ quỳ đó. Có chăng trời đổ lệ khóc thay cho y? Vũ Khuynh Thành cách đó xa yên lặng bên cạnh nhìn y, mâu quang vẫn như vậy mảnh yên tĩnh, ai biết nàng nghĩ gì, chỉ cảm thấy cả thân hình nàng giờ khắc này đây, yếu đuối mỏng manh quá bất giác khiến cho người ta muốn thủ hộ. Chỉ là bóng lưng kiên cường đứng thẳng kia lại khiến cho người ta chùn bước, nữ nhân cao ngạo như vậy, trừ phi nàng cam nguyện , nếu liệu có ai khiến cho nữ nhân tiêu sái như gió kia đứng lại, khiến cho nữ nhân vạn năm thay đổi khuôn mặt ung dung lãnh đạm kia nở nụ cười lòng ôn nhu? Có chăng chỉ có Tiêu Dạ Thần mới khiến cho Vũ Khuynh Thành đứng lại chỗ cùng y mà thôi. Liễu Tuyết đầy nghi hoặc nhìn Vũ Khuynh Thành, lúc nãy hai người đến nơi này thấy Tiêu ca ca đào bới, hai bàn tay nhiễm huyết ghê rợn khiến cho nàng muốn lên ngăn cản nhưng mà bị Vũ Khuynh Thành nắm lấy, ra hiệu đừng đến gần. Liễu Tuyết nghi vấn, Khuynh Thành phải thích Tiêu ca ca sao? Sao lại có thể nhìn huynh ấy tự hành hạ mình như thế, lúc đó Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt mỉm cười, giọng : “ Thần, cần khoảng riêng, cao ngạo như cho phép bất cứ ai thương hại, dù là ta…” Liễu Tuyết chợt hiểu, nguyên lai Vũ Khuynh Thành dùng hai tháng thời gian lại hiểu con người Tiêu ca ca như vậy, nàng bên cạnh 5 năm nhưng lại có đôi khi hiểu là người như thế nào? Liễu Tuyết cười khổ, là muốn cho bản thân thấy được bản thân của mình hay là nàng có tìm hiểu , Liễu Tuyết nghiêng đầu nhìn Vũ Khuynh Thành, nữ tử hồng y xinh đẹp tuyệt luân này từ đầu đến cuối mâu quang vẫn như vậy nhàn nhạt ấm áp nhìn bóng lưng bạch y nam tử. Liễu Tuyết bất giác nghĩ, có lẽ thế giới này đây, chẳng có ai đủ tư cách khiến cho nữ tử khuynh thế này lưu lại ánh nhìn dù trong khoảnh khoắc . Liễu Tuyết chợt hiểu, nguyên lai biết từ khi nào trong ánh mắt của Vũ Khuynh Thành có ai khác ngoài Tiêu Dạ Thần, mà Tiêu Dạ Thần duy độc đối với Vũ Khuynh Thành khuynh tình. “ Khuynh Thành..mưa…” Liễu Tuyết giọng nhắc nhở. “ Ngươi về , ta cùng ……” Vũ Khuynh Thành nhè nhè mỉm cười. Tiêu Dạ Thần, mặc mưa cùng gió, chỉ cần ngươi biết có ta luôn cùng ngươi, có ta luôn bên cạnh nắm lấy tay ngươi. “ Nhưng mà…” Liễu Tuyết lo lắng. “ Về ….mọi chuyện ta có cách giải quyết….” Vũ Khuynh Thành , thanh vẫn như vậy dịu dàng nhưng khiến cho người ta sao phản bác được. Liễu Tuyết chần chờ, sau đó xoay lưng bước . Haiz!! Chắc Tiêu ca ca cũng mong mình ở cùng Khuynh Thành Hết chương 43
CHƯƠNG 44 : TA CHỈ CÒN NÀNG chỉ là , là thề thốt…chân chính ái tình, chỉ cần lẳng lặng lắng nghe, lẳng lặng cảm nhận, ngươi cùng ta vượt mọi gian nan, ngươi đau ta thay ngươi rơi lệ, ngươi vui ta vì ngươi nở nụ cười, ngươi mệt mỏi, ta ôm lấy ngươi…ngươi trốn tránh phủ phàng, ta thúc giục ngươi, chỉ lẳng lặng chờ ngươi trở lại, bởi vì ta tin, ngươi vĩnh viễn bỏ ta lại mình . là tin tưởng, là trân trọng, cũng có thể là chấp niệm sâu Tình là gì? là gì ? Huyền Trần cùng Huyền Ca, hai người cả đời hiểu. Có lẽ chưa từng gặp, có lẽ chưa từng biết, có lẽ chưa từng cảm nhận cho nên biết, hiểu. Từ cho đến lớn, chỉ thấy các nữ nhân của phụ thân thi nhau tranh giành sủng ái, dở mọi thủ đoạn minh đấu, ám đấu, tàn sát lẫn nhau cũng chì vì quyền lực, cũng chỏ vì vinh hoa phú quý, mẫu thân của hai người cũng bị chết trong những mưu toan của những nữ nhân đó, trong vô tình của phụ thân bọn họ, cho nên từ nhở hai hài tử này tối tin nhất chính là hai chữ ‘ ái tình’. Khi trưởng thành, nữ nhân bên cạnh nhiều như mây nhưng cũng chẳng có ai khiến cho bọn động tâm, nguyện ý trả giá nhu tình, bởi lẽ vì vậy mà bọn cũng vĩnh tin thế gian này tồn tại hai chữ ái tình này . Lần này đến trung nguyên, vì bảo vật nhưng lại khiến cho bọn họ cả đời cũng thể quên. Tình sao? sao? thế gian này…tồn tại sao, bọn họ bắt đầu mơ hồ. Nhìn bóng lưng nữ nhân quật cường đứng trong mưa, ánh mắt vẫn như vậy chăm chú nhìn bạch y nam tử phía trước, cả thiên địa dường như cũng khiến nàng lưu lại ánh nhìn, chỉ có mỗi bạch y nam tử ngồi đó. Mưa rơi xối xả, mưa rơi ầm ĩ, lại như nỉ như non, mưa càng khiến cho lòng người thêm trầm trọng….Huyền Trần, vẫn thân hồng y như máu, y đứng cách đó khá xa, mâu quang vẫn như vậy mê mang nhìn về phía hai người. Tiêu Dạ Thần cùng Vũ Khuynh Thành. bốn canh giờ, nữ nhân đó vẫn ngốc nghếch đứng như vậy, cái này là vì.. sao? “ Ca ca…thế gian này có tình sao?” Huyền Trần bất giác mê mang, khuôn mặt bình thường mị nay ánh nhìn mê võng lại khiến cho thêm phần phong tình khác, cầm dù, yên lặng vấn ca ca bên cạnh mình “ Ta.. biết!” Huyền Ca than , nếu như trước đây, đệ đệ của mình hỏi vậy nhanh chóng đám từ ‘ ’ , nhưng giờ khắc này lại do dự. Thế gian nhiều lắm chuyện kì lạ, chữ tình từ xưa đến nay đâu ai lí giải nỗi, lúc trước gặp, hiểu, tin. Bây giờ gặp, bây giờ chứng kiến, sao lại có thể là được. Hồng y nữ nhân kia lúc nào cũng ung dung lãnh đạm nhưng mỗi việc liên quan đến bạch y nam tử ấy lại khiến cho nàng ta dễ dao động cảm xúc, vì mà ngại kề đao vào cổ người khác. Huyền Ca, biết…nữ nhân này chưa từng giết ai, bởi vì kinh nghiệm chiến đấu rất thấp cùng với khoảnh khắc đoản đao kia kề vào cổ , cổ tay nàng ta thoáng run run, đó là sợ hãi nhưng mà vì nam nhân kia, nữ nhân ấy ngại tay mình nhiễm huyết, đó là… ? nữ tử có thể vì nam nhân làm đến như vậy, Huyền Ca hâm mộ bạch y nam tử đó. Huyền Ca cùng Huyền Trần nhìn nhau cười khổ, biết bọn họ bị đối đãi ra sao nửa, dù trực tiếp ra tay sát hại nhưng mà bọn họ cũng là nguyên nhân dán tiếp gây ra cái chết của đôi phu phụ kia. Bỗng chốc nhớ lại ánh mắt lạnh như băng cùng câu quyết tuyệt của nữ tử kia, hai huynh đệ giật mình…. lẽ Huyền Liên giáo cơ nghiệp mấy trăm năm bị sụp đỗ sao? Hai huynh đệ lắc đầu thở dài, thôi thôi…!! Quyền lực bọn họ cũng mệt rồi, ngươi tranh ta đấu…bọn họ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nếu lần này có thể thoát khỏi kiếp nạn này, bọn sống tiêu dao tự tại, tìm nữ nhân cùng chung sống suốt đời , biết đâu bọn lại gặp được người khiến mình tâm động sao, cần oanh oanh liệt liệt tình , chỉ cần cảm tình nhàng như lưu thủy là được rồi…nhân sinh như thế, khả đủ. “ Hiên Viên Ngạo…rốt cuộc là gì?..” Bạch Vân Nhu khe khẽ cười, chỉ là mâu quang tràn đầy nghi hoặc, nghi hoặc cùng bối rối. Hiên Viên Ngạo bị Bạch Vân Nhu hỏi như vậy, há miệng thở dốc, cũng đâu có biết a. Chỉ là khuôn mặt kia vẫn thay đổi, vạn năm băng sơn, lắc đầu, trầm mặc “ Đại khối băng…” Bạch Vân Nhu bĩu môi nhìn Hiên Viên Ngạo, mi gian khẽ cau. Hồng Tuyệt mỉm cười, ôn nhu giữ chặt lấy tay của Phượng Y Diễm, mâu quang tràn đầy thâm tình, Hồng Tuyệt ôn nhu cười, giọng : “ là khi ngươi cảm thấy, cả người chợt trống trải hoang vắng khi người ấy ở bên cạnh, hận thể cùng người ấy đem người ấy dung nhập trong từng cốt huyết, vĩnh chẳng phân ly” . Hồng Tuyệt thanh như nỉ như non, ánh mắt chăm chú nhìn Phượng Y Diễm khiến cho nàng cảm thấy cả người thẹn đến nỗi muốn tìm lỗ nào chui xuống, nhưng mà nữ tử thâm tình thông báo, chẳng sợ miệng lưỡi thế gian quả khiến cho nàng thôi cảm động. Từ giờ khắc này trở , nàng- Phượng Y Diễm chẳng bao giờ trốn tránh nửa, dù là cảm tình này trái với luân thường đạo lí, dù đoạn cảm tình này được thiên hạ chúc phúc, thậm chí phỉ nhổ, nhưng mà có nàng cùng mình nắm tay nhau vượt qua mọi khó khăn thử thách, vậy còn gì để mà sợ hãi trốn tránh đâu? Hai nữ tử thâm tình thông báo, kì quặc lại khiến cho người ta thể nào lời khó nghe được. Hồng Tuyệt cùng Phượng Y Diễm, có lẽ định sẵn kiếp này dây dưa khó dứt. Hiên Viên Ngạo cùng Bạch Vân Nhu nhìn hai người, cảm thấy từ đáy lòng than , tình …, haiz!!! Ánh tà dương bắt đầu buông xuống, chân trời rạng đỏ như được nhuộm máu, diễm lệ tuyệt bích. , bầu trời rạng đỏ, dưới là phong ngừng rơi, cũng là đỏ, cả thiên địa giờ khắc này dường như nhiễm tẫn trong cái màu đỏ huy hoàng rực rỡ ấy Người ta , tiết thu như người con , nay đó lúc lại khác, cũng giống như mưa tầm tả, thoắt đó lại khô ráo đến kì lạ. Vương vấn đâu đó những hạt nước mưa từng kẽ lá, vương vấn mưa mặt đất, và những vũng nước mặt đất, lại tạo nên nét đẹp bừng sáng sinh cơ khác Sau cơn mưa trời lại sáng, cũng giống như trong cuộc đời, sau nỗi đau khổ có lẽ là hạnh phúc, bởi lẽ…cuộc sống chỉ lúc nào cùng màu hồng nhưng tuyệt đối cả thế cũng là màu đen, chỉ cần biết buông xuống biết trân trọng, như vậy cuộc sống hạnh phúc và dễ chịu hơn. Hạnh phúc hay còn tùy vào quan niệm của mỗi người mà…^^ Tiêu Dạ Thần quỳ gối trước bia mộ phụ mẫu mình ngày, Vũ Khuynh Thành lặng yên đứng bên cạnh ngày, dù là mưa hay gió…hai người vẫn yên lặng bên nhau, lời nhưng nỗi niềm cùng cảm xúc của đối phương, mỗi người điều có thể hiểu, điều có thể cảm nhận. chỉ là , là thề thốt…chân chính ái tình, chỉ cần lẳng lặng lắng nghe, lẳng lặng cảm nhận, ngươi cùng ta vượt mọi gian nan, ngươi đau ta thay ngươi rơi lệ, ngươi vui ta vì ngươi nở nụ cười, ngươi mệt mỏi, ta ôm lấy ngươi…ngươi trốn tránh phủ phàng, ta thúc giục ngươi, chỉ lẳng lặng chờ ngươi trở lại, bởi vì ta tin, ngươi vĩnh viễn bỏ ta lại mình . là tin tưởng, là trân trọng, cũng có thể là chấp niệm sâu. Vũ Khuynh Thành có lẽ nàng ba từ ta thích ngươi hay ta ngươi với Tiêu Dạ Thần, phải là xấu hổ hay thẹn thùng mà là vì đơn giản, có đôi khi là tự hiểu, là tự cảm nhận. Nhưng mà Tiêu Dạ Thần ngươi biết , từ rày về sau, ‘ sơn vô lăng thiên địa hợp, ngô mới dám cùng quân tuyệt’ ( Nam Cung Dao : hì! Câu ngày có nghĩa là, núi cây, đất trời hợp lại làm , nàng với mới đoạn tuyệt quan hệ +_+ ) Tiêu Dạ Thần từ từ đứng dậy, có lẽ quỳ quá lâu cho nên đầu gối có chút mỏi, bước chút vững, bạch y từ lâu ướt đẫm vì mưa bị gió hong khô, cả người mệt mỏi vô cùng nhưng cũng che hết dung vạo vốn xuất trần của , mâu quang lúc trước ấm áp nay lại nhàn nhạt tang thương cùng đau xót, trong phút chốc Vũ Khuynh Thành cảm thấy, chỉ mới có vài hôm dường như trưởng thành lên nhiều lắm. Hồng y nữ tử đứng cách đó xa, khóe môi vẽ nên nét cười tuyệt mĩ, ôn nhu như nước, mâu quang ấm áp nhàn nhạt lưu chuyển ôn nhuận cùng noãn ý, gió đong đưa lả lướt khiến cho xiêm y phất phới, ba ngàn tóc đen tùy ý phi vũ, bùn đất còn bám lấy vạc áo những cũng thấy nàng chật vật chút nào. Tiêu Dạ Thần đứng đối diện Vũ Khuynh Thành, miệng nhấp nháy… ‘ Thành nhi, ta chỉ còn nàng…chỉ còn nàng mà thôi…’ Tiêu Dạ Thần bất giác mỉm cười, y từng bước, từng bước tiến đến chỗ hồng y nữ tử. kì lạ khi mà khoảng cách giữa hai người chỉ là mười bước, nhưng mỗi bước của , Vũ Khuynh Thành cảm giác thời gian trôi như cả thế kỉ, rốt cuộc cũng chạm được đến , rốt cuộc cũng có thể thấy mâu quang đọng lại hình ảnh của nàng. Tiêu Dạ Thần, ngươi biết , mới có mấy ngày nghe thanh của ngươi, ta cảm thấy tưởng niệm . “ Thành nhi !!…” Tiêu Dạ Thần ôn nhu mỉm cười, đưa tay khẽ chạm vào dung nhan như ngọc của người trong lòng mình. Cảm ơn khi ta mệt mỏi nhất nàng bên cạnh ta, cảm ơn khi ta cảm thấy đau lòng nhất nàng cùng ta trong mưa, cảm ơn dù ta trốn tránh nàng vẫn yên lặng chờ đợi, cảm ơn nàng tin ta…cảm ơn nàng nhiều lắm, ái nhân của ta… “ Thần…” Vũ Khuynh Thành giọng nỉ non, mâu quang ấm áp nhìn vào đôi mắt thâm thúy nhưng cũng mãn nhãn tang thương ấy của Tiêu Dạ Thần. Nàng cười khẽ, dịu dàng …cầm lấy đôi tay nhiềm huyết của ấy mơn trớn đôi gò má của mình. cần cảm ơn đồ ngốc ạ! Giữa ta và ngươi cần hai chữ đó sao..?! “ Thần, hứa với ta lần cuối cùng..” Vũ Khuynh Thành thanh dịu nhưng cũng tràn đầy quyết tuyệt. Lần cuối cùng tự tổn thương chính bản thân của mình. Ngươi biết , mỗi lần nhìn ngươi nhiễm huyết, tâm ta đau, khó chịu. “ Ân….” Tiêu Dạ Thần cười …ôn nhu say lòng người. Vũ Khuynh Thành khóe môi cong cong tiếu ý, cuối cùng trở lại, Tiêu Dạ Thần tràn đầy sức sống cùng nhu tình, có trời mới biết khoảnh khắc nhìn thấy như rối gỗ oa nhi, ánh mắt vô hồn, lòng nàng như bị ai đó bóp chặt, thở nổi… Hai người sóng bước bên nhau, cùng bước trở về, ánh chiều tà nhuộm màu, khiến cả hai như được nhuộm rực sáng cả lên, gió đong đưa nhàng, ôn nhu vuốt ve lấy hai người, Tiêu Dạ Thần khẽ xoay đầu lại, ánh mắt lưu luyến nhìn nơi an nghĩ của phụ mẫu mình, đôi môi cong lên tiếu dung ôn nhu : “ cha mẹ, tái kiến…còn nữa..cảm ơn mang nàng đến cho Thần nhi…” còn nhớ , cha mẹ lúc hấp hối, cũng mỉm cười dịu dàng nhìn y mà : “ phải hạnh phúc” . phải là báo thù mà là phải hạnh phúc, phụ mẫu nào cũng mong muốn con của mình sống hạnh phúc, như vậy mới an tâm mà , cái tâm của những kẻ làm cha, làm mẹ trong thiên hạ đều lớn như thế đấy, dù ngươi có là kẻ nổi tiếng thế nào, được ngươi ta ca ngợi ra sao, hay dù ngươi tàn ác thế nào, thế gian phỉ nhổ ra sao, nhưng duy độc phụ mẫu của ngươi vẫn luôn mở rộng vòng tay chào đón ngươi. Bởi lẽ dù ngươi có trưởng thành như thế nào, đối với họ người vẫn là bé cần che chở dù là đế vương tối cao vô thượng hay là những người dân tầm thường bé nhất. Cho nên những ai còn có phụ mẫu, hãy biết trân trọng nhé!! ^^ ( Nam Cung Dao : thoáng cảm thán thôi, là nhớ gia đình quá đấy mà >_< ) Hết chương 44