Vũ Khuynh Thành - Nam Cung Dao (Hoàn) (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 35: VÕ LÂM HÙNG





      Hôm nay là ngày đặc biệt, ngày mà chúng ta mong chờ đến, dĩ nhiên chính là đại hội hùng, hay còn gọi là võ lâm đại hội. Mới tờ mờ sớm sớm ai nấy điều tất bật công việc. Dĩ nhiên bận rộn nhất chính là gia nhân của Văn võ tiêu cục. trước đó vài ngày, bọn họ bận rộn vô cùng, ngày chỉ ngủ chưa đầy bốn tiếng phải vật vả với công việc nào là gầy dựng võ đài, nào là sắp xếp chỗ ngồi, sắp xếp những nơi ăn ở cho nhiều hùng từ phương xa. Quả nhiên là tình cảnh khổ hết. đương nhiên làm việc với công suất gấp hai gấp ba lần bình thường như thế, võ lâm minh chủ Võ Thanh Trì tự động móc túi mà tăng lương a.



      Trời sớm, các hùng nữ hiệp lục đục đến Văn võ tiêu cục, ai cũng muốn tranh thủ đến sớm chút để có chỗ đứng tốt chút. Những hàng ghế danh dự đương nhiên là chờ những bậc tiền bối võ lâm đức cao vọng trọng, và dĩ nhiên kẻ có võ công càng cao càng ngạo nghễ khinh cuồng đến trễ, bởi vị bọn họ có đủ tư cách để ngạo, nhưng cũng có người võ công tuyệt đỉnh nhưng lúc nào cũng xử thế ôn hòa, tiếu lí tàng đao, cái này được gọi là thâm tàng bất lậu a. Thế gian mà, luôn có người tốt và kẻ xấu, giang hồ có hùng nữ hiệp cũng có kẻ gian trá tiểu nhân, ngụy quân tử.. chung đủ loại người, chỉ là những bản chất ấy được dấu sau lớp ngoài đẹp đẽ mà thôi.



      Võ lâm đại hội dự đinh tổ chức trong vòng ba ngày, ngày thứ nhất chọn mười người xuất sắc nhất lọt vào ngày thứ hai, ngày thứ hai loại bỏ bớt còn lại ba người, và ngày thứ ba cũng là ngày cuối cùng chọn được người , người đó nếu có thể vượt qua tiền minh chủ võ lâm trong vòng bốn mươi chín chiêu, như vậy có thể trở thành tân thế hệ minh chủ võ lâm, hùng kiệt xuất đương thời, dĩ nhiên nếu có bất trắc gì xảy ra >_<



      Năm nay mọi người điều suy đoán, biết ai là tân minh chủ võ lâm, mỗi người điều có trong lòng người để đề cử mà chiếm phần đông điều hướng đến Hiên Viên trang chủ Hiên Viên Ngạo. Chưa kể đến việc thế lực của sơn trang đó lớn như thế nào, chỉ riêng việc Hiên Viên Ngạo có trong tay Vạn chi kiếm cùng nổi danh Hiên Viên kiếm pháp khiến quần hùng sợ hãi than, hơn thế nữa tuyệt kĩ lôi chi vũ mạnh như vũ hỏa khiến cho như hổ mọc thêm cánh. Cái cọi là hậu sinh khả úy chính là như vậy a, mặc dù ngạo nghễ khinh cuồng coi ai ra gì mọi người cũng dám chê bai . Trong cái thế giới này chính là kẻ mạnh tức có quyền. Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi chính là chí tôn võ lâm.



      Bên cạnh đó còn vài nhân vật thành danh cũng thua kém gì Hiên Viên Ngạo như Quang Đao Ảnh Tử- thiên hạ đệ nhất đao, Bạch Vân Nhu- ám khí tuyệt kĩ..điều có khả năng trở thành đối thủ đáng xứng tầm của Hiên Viên trang chủ a….



      “ Thần, người kia là ai vậy ?” Vũ Khuynh Thành nhàn nhã ngồi cây cổ thụ, bên tha hồ xem hùng đại hội diễn ra, bên nhàn nhã cầm lấy mấy quả nho do Tiêu đại công tử lột vỏ bỏ vào trong miệng.



      Tiêu Dạ Thần quan sát hai người hùng hổ đánh nhau võ đài, người là trung niên đại hán, mặt mày tuy hơi hung tợn nhưng bộ dạng cũng hàm hậu, còn người dáng vẻ có chút nhược, nhưng kiếm pháp lại xuềnh xoàng chút nào, khuôn mặt cũng thanh thanh tú tú, cũng có thể được xem là mỹ nam tử. vừa lột nho, vừa ôn thanh giải thích : “ nếu ta đoán lầm vị trung niên hán tử kia chính là Côn Luân đại đệ tử Phạm Trần , nghe tuy năng thô lỗ nhưng thái độ làm người sai. Còn thanh niên kia chắc chắn chính là Mặc Định thư sinh, thành danh hơn hai năm với bộ kiếm pháp Đằng Vân Long”



      Vũ Khuynh Thành gật gật đầu, tiếp tục quan sát, lại lên tiếng : “ Thần! chúng ta thử đoán xem ai thắng?”



      “ Thành nhi nghĩ người nào thắng đâu?” Tiêu Dạ Thần cười yếu ớt.



      Vũ Khuynh Thành nhíu nhíu mi, sau đó phấn khởi : “ chắc chắn chính là vị trung niên hán tử đó thắng rồi, nhìn khí lực có vẻ rất lớn nha, còn thư sinh kia nhìn yếu ớt, có vẻ sắp đuối sức!”



      “ Thành nhi, nàng xem kia…” Tiêu Dạ Thần chỉ tay về phía vũ đài, sau đó lại cất tiếng : “ trung niên hán tử đó tuy khí lực lớn nhưng mà kiếm pháp quá cương, khi thi đấu lại quá xem thường đối phương thành ra vừa phí sức, vừa phí thời gian. Còn thư sinh kia tuy khí lực kém hơn chút nhưng rất tài, lấy nhu chế cương, nhìn bề ngoài có vẻ hơi yếu chút, nhưng sau lát nửa trung niên hán tử hết khí lực, dùng chiêu chí mạng” Tiêu Dạ Thần vừa , ngay tức khắc lôi đài, trung niên hán tử vì quá mệt lộ ra sơ hở khiến cho thư sinh kia nắm lấy cơ hội, kích phân định thắng thua, tiếng ồn ào ở dưới la hét cổ động, sôi nổi vô cùng.



      “ Thần…ngươi rất tài ?” Vũ Khuynh Thành tròn xoe mắt nhìn Tiêu Dạ Thần đầy thán phục, hổ danh tài trí tam quốc Tiêu đại công tử, tinh tế đến từng chi tiết a. Tiêu Dạ Thần nhìn thấy Vũ Khuynh Thành khâm phục nhìn mình, khóe môi khỏi nhếch lên, ý cười càng đậm. Bây giờ hiểu tâm trạng của phụ thân tại sao lại vui vẻ dường như có cả thiên hạ tay khi mẫu thân của chỉ khen người vài câu.



      “ Ấy! người vừa bước lên là ai?…” Vũ Khuynh Thành lại tiếp tục nghi vấn. Khi hai người vừa rồi vừa bước xuống vũ đài, hai nữ nhân kia lại tiếp tục phóng lên. người diễm mị hoặc, người lạnh như băng cảm xúc, dung mạo quả điều thuộc dạng nhất đẳng mỹ nhân.



      “ Nữ tử vận xiêm y đỏ như huyết kia, chắc chắn là Hồng Tuyệt, danh xưng Huyết hồ ly, chuyên dùng mị thuật cùng dương ngũ hành bát quái trận. Còn bạch y nữ tử lạnh như băng còn lại là giang hồ đệ tứ mỹ nhân Phượng Y Diễm, chuyên dùng độc thuật cùng cổ độc. Hai người này như băng với hỏa, suốt ngày tìm cớ gây lộn xích mích với nhau. Nghe đồn..” Tiêu Dạ Thần đến đây có chút ấp úng nhìn Vũ Khuynh Thành, thấy Vũ Khuynh Thành ánh mắt cổ vũ tiếp, bèn cắn răng những lời còn lại : “ nghe đồn…Hồng Tuyệt đó thích Phượng Y Diễm, quanh năm suốt tháng bám theo khiến cho Phượng Y Diễm bôn ba trốn khắp nơi. biết có chuyện gì mà ba tháng trước Phượng Y Diễm phát ra bố cáo muốn truy sát hồng tuyệt”



      Vũ Khuynh Thành ý vị thâm trường nhìn Tiêu Dạ Thần khiến cho cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, biết Thành nhi định bày trò gì đây, nhìn ánh mắt rực sáng của Thành nhi nhìn hai nữ nhân đài đánh quyết liệt kia quả cũng khiến cho cảm thấy đáng thương cho hai nữ nhân ở dưới kia. Sau hai tháng bên cạnh, rút ra chân lí vô cùng giản đơn chính là, Thành nhi của tuy bên ngoài ôn nhu vô cùng nhưng thực tế bên trong là bụng phúc hắc a!!



      “ Thần, ngươi xem ai thắng…” Vũ Khuynh Thành khóe môi cong lên nét cười tuyệt mĩ, ánh mắt bắn ra muôn ngàn hào quang. Hắc hắc..! nếu nàng đoán lầm hai người đây chính là bách hợp điển hình a, chậc! nghiệt công cùng lạnh lùng thụ, quả xứng đôi vô cùng



      “ Phượng Y Diễm….” Tiêu Dạ Thần liếc sơ đoán ngay ra đáp án.



      Vũ Khuynh Thành cười cười : “ có phải là vì Hồng Tuyệt luôn ra tay với Phượng Y Diễm đúng ? Mà Phượng Y Diễm lại dùng hết sức.” Vũ Khuynh Thành nhợt nhạt cười, ánh mắt của Hồng Tuyệt tràn đầy bất đắc dĩ cùng thống khổ, còn Phượng Y Diễm là tức giận, là căm hận..cũng là những cảm xúc phức tạp nên lời.



      “ Ân…” Tiêu Dạ Thần gật đầu.



      “ Thần! nếu lúc nửa Phượng Y Diễm quá đà ra tay ảnh hưởng đến tính mạng của Hồng Tuyệt, ngươi có thể giúp nàng ta tay được ?” Vũ Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ Thần, cười khẽ vấn.



      “ Ân….” Tiêu Dạ Thần gật đầu, tiếu tục quan sát, dĩ nhiên công tác lột nho vẫn diễn ra điều điều, còn nho đương nhiên là trong bao tử của Vũ Khuynh Thành.



      “ Ngươi hỏi ta vì sao?” Vũ Khuynh Thành nghi hoặc.



      “ Thành nhi làm gì điều có ý nghĩ của riêng mình mà đúng ?” Tiêu Dạ Thần giải thích “ hơn nữa chỉ cần là lời nàng , ta tuyệt đối nghi hoặc”



      Vũ Khuynh Thành ánh mắt lát hoảng hốt, nàng làm gì mà lại lòng dạ tin đến như vậy? vì cho nên tin tưởng sao? Vũ Khuynh Thành thoáng ấm áp, dòng nước ấm lưu chuyển trong lòng nàng, lòng…bồi hồi…vui sướng. thế gian này mấy ai toàn tâm toàn ý tin tưởng người khác đâu, có thể có được người khiến cho ngươi tin tưởng giao cho cả tính mạng này ? niềm tin, đơn giản nhưng mấy ai làm được. Đơn giản bởi vì con người chính là sinh vật đa nghi nhất.



      lôi đài hai nữ nhân đấu võ, tất cả hốt hoảng nhìn hai nữ nhân kia, kẻ cầm kiếm đâm ngay vào lồng ngực của kẻ kia, mà người bị đâm vẻ mặt chẳng có gì hận thù hay đau đớn gì cả, chỉ có bất đắc dĩ cùng cười khổ



      Phượng Y Diễm trợn mắt nhìn hỏa y nữ tử ôn nhu nở nụ cười nhìn mình, lòng đau nhói, chẳng phải là hận nàng ta sao, vì cớ gì kiếm đâm vào lồng ngực kia, lòng nàng có vui ý ngược lại lại thống khổ đến như vậy. Hồng Tuyệt, ngươi rốt cuộc khiến ta phải đối ngươi làm sao bây giờ? Tay của nàng bất giác run run, cả người như trơ ra dám động tác , nàng sợ kiếm động, người..mất



      “ Diễm…như vậy ngươi có hay bớt giận…” nữ tử tên gọi Hồng Tuyệt nhấp nháy môi, thanh như gió thoảng đến tai của Phượng Y Diễm, nhưng thanh ôn nhu ấy cũng giống như từng mũi kim đâm vào lòng nàng. Nàng biết , nữ nhân này là cố ý để cho mình đâm trúng nàng, nếu với bản lĩnh của nàng ta, Phượng Y Diễm nàng dù có luyện thêm 10 năm nửa cũng chưa chắc đâm được nàng ta. Phượng Y Diễm bối rối, bối rối cùng thống khổ. Nữ nhân này ba năm trước bước vào cuộc sống của nàng, khiến cho nàng ….



      “ Ngươi …ngươi muốn chết…” Phượng Y Diễm mấp máy đôi môi xinh đẹp của mình. Hai người dùng khẩu chuyện.



      “ Nếu như ngươi muốn, dù là tính mạng ta cũng tiếc…” Hồng Tuyệt cong cong tiếu ý, xứng thượng dung nhan, mị đến cực điểm. Nữ nhân này cùng với Bạch Vân Nhu quả chính là người tám lạng kẻ nửa cân a. Lời vừa dứt, thân thể cũng phiêu hốt đổ xuống như cánh bướm xinh đẹp lả lướt lôi đài.



      “ Ngươi được chết, ta cho ngươi chết…Hồng Tuyệt ngươi… ngươi tỉnh lại cho ta, ngươi còn nợ ta, nợ ta….” Phượng Y Diễm mất vẻ lạnh lùng trầm ổn thường ngày, kích động chạy đến ôm lấy Hồng Tuyệt run run , khóe mắt hồng hồng. Ngươi còn nợ ta rất nhiều, trong sạch của ta là ngươi lấy, tâm của ta ngươi cũng lấy há có thể phủi tay bỏ , ngươi còn nợ ta chính là cả đời cả kiếp, Hồng Tuyệt ngươi tỉnh lại cho ta…



      “ Thần, ngươi ra tay chính xác a, mũi kiếm của Phượng Y Diễm chỉ đâm ba phân vào lồng ngực của Hồng Tuyệt, chỉ cần lệch chút là hồn lìa khỏi xác, nhưng mà tình cảnh này khiến cho Hồng Tuyệt cả người khí đoạn như sắp chết, xem ra sắp có trò hay xem à nha…” Vũ Khuynh Thành e cho thiên hạ bất loạn nghịch ngợm cười nhìn Tiêu Dạ Thần.



      “ Thành nhi, quá khen…” Tiêu Dạ Thần khẽ cười. Hai người này ngày càng ăn ý trăm phần trăm, bất quá là tội cho cặp nghiệt duyên lôi đài kia thôi. Người ở dưới chả hiểu mô tê gì cả, hồi đâm chém, hồi lại ôm nhau khóc lóc, đúng là quái lạ, chỉ có nhiều người trầm mặc nhíu mày suy nghĩ, người khinh thường trào phùng đúng là mỗi người kiểu

      Hết chương 35

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 36 : NGHIỆT HAY DUYÊN



      Võ lâm ngày thứ nhất kết thúc với mười người lọt vào vòng hai, trong đó có bảy nam ba nữ, đương nhiên là thiếu Hiên Viên Ngạo cùng Quang Đao Ảnh Tử, hai người này vừa lên đài trong vòng mười chiêu đả bại đối phương. Điều làm cho người ta thắc mắc chính là tại sao cung chủ Phượng Hi cung lại tham gia? Nên nhớ rằng, nữ nhân này cân quắc cho tu mi, thua mất cứ nam tử hán nào



      Mọi người hứng khởi quay về nơi ở của mình đợi võ lâm ngày thứ hai diễn ra, mỗi người việc. Riêng hai nhân vật chính của chúng ta cũng hề thong thả nghỉ ngơi vì lý do hết sức giản đơn chính là Vũ Khuynh Thành muốn đến xem Hồng Tuyệt cùng Phượng Y Diễm.



      “ Ngươi là..ai?…” Phượng Y Diễm thanh lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn hồng y nữ tử đứng trước mặt mình. Nữ nhân này đẹp là điều đầu tiên Phượng Y Diễm nghĩ đến, khí chất tuyệt đại tao nhã là điều thứ hai Phượng Y Diễm cũng thể bỏ qua, nữ nhân như vậy lạ lùng khi nàng chưa gặp qua, nàng cũng tung hoành giang hồ cũng được thời gian a. Điều này trách Phượng Y Diễm được. Vũ Khuynh Thành đến cổ đại được 7 năm điều ở trong địa động, chỉ mới bước vào giang hồ hai tháng, mà trong khoảng thời gian này nàng ta chỉ mải lo truy sát Hồng Tuyệt, làm gì dư thời gian mà quan tâm thế giang hồ đâu



      “ Vũ Khuynh Thành…” Vũ Khuynh Thành khẽ cười, tự giới thiệu mình



      “ Ngươi đến đây làm gì…” Nhìn thấy Vũ Khuynh Thành thái độ bình thản, Phượng Y Diễm càng nghi hoặc đứng lên



      “ Đừng vội, ta cũng làm gì ngươi nha, ta chỉ là tiểu nương yếu ớt thôi mà…” Vũ Khuynh Thành bĩu môi, làm bộ ủy khuất. Nghĩ nàng thông minh, lương thiện đáng như thế này, người gặp người thích hoa gặp hoa nở vì cớ gì nữ nhân này lại nhìn nàng như vậy đề phòng a, Vũ Khuynh Thành buồn bực



      “ Tình nhân của ngươi sao rồi…” Vũ Khuynh Thành bĩu môi hỏi tiếp



      “ Tình..tình nhân gì, ngươi..ngươi…” mặt của Phượng Y Diễm lúc hồng lúc bạch trông khó coi vô cùng khiến cho Vũ Khuynh Thành cười phá lên. đáng a, nàng phát nữ nhân cổ đại ngày càng có nhiều người đáng , nhất là lúc phát giận, lúc trước là Bạch Vân Nhu, giờ này chính là nữ nhân này. Hắc, hắc..! cuộc sống của nàng xem ra lại có thêm màu sắc mới mẻ rồi



      “ Ngươi còn cảm tạ ta a, lúc nãy nếu phải Thần ra tay mũi kiếm của ngươi đâm sâu vào tâm của Hồng Tuyệt rồi, khi đó dù có là Hoa Đà tái thế cũng cứu được nha…” Vũ Khuynh Thành cười yếu ớt



      “ Đó là ngươi làm…” Phượng Y Diễm giật mình, quả lúc nãy kiếm của nàng vô tình đâm trúng Hồng Tuyệt, may nhờ ám khí đập vào mũi kiếm khiến cho nó lệch chút đồng thời lực đạo giảm bớt cho nên mũi kiếm quá sâu



      phải ta mà là , bất quá cũng như nhau cả thôi…” Vũ Khuynh Thành cười cười, chỉa tay về phía Tiêu đại công tử Tiêu Dạ Thần. Phượng Y Diễm lúc nãy lo quan sát Vũ Khuynh Thành cũng để ý đến Tiêu Dạ Thần cho lắm, bây giờ nhìn kĩ lại mới giật mình, này nam nhân chính là quần diễm tam quốc tuyệt đại công tử Tiêu Dạ thần? từ khi nào bên cạnh lại có nữ nhân vậy, chẳng phải ghét nhất chính là có nữ nhân lẽo đẽo bên cạnh sao, sao lúc này nàng cảm giác mới chính là cái đuôi lẽo đẽo theo sau hồng y nữ tử này, Phượng Y Diễm nghi hoặc.



      Tiêu Dạ Thần bị Vũ Khuynh Thành như vậy, lòng tràn đầy ấp áp, đôi con ngươi nhu hòa sủng nịnh nhìn nàng, nhất thời khí ấm áp quanh quẩn giữa hai người khiến cho Phượng Y Diễm chốc ngẩn ngơ. Ánh mắt của Tiêu Dạ Thần nhìn Vũ Khuynh Thành giống của nữ nhân kia nhìn nàng, lúc nào cũng ôn nhu như vậy, lúc nào cũng mãn nhãn thâm tình như vậy. ràng như thế sao lúc trước là mình cho rằng nàng lừa gạt trêu đùa mình đâu, Phượng Y Diễm cười khổ



      “ Chậc! nhân sống vì mình nha, hơi đâu quan tâm người khác nhìn gì, nghĩ gì đâu?..” Vũ Khuynh Thành hớp ngụm trà nhàn nhạt , ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Phượng Y Diễm khiến cho nàng ta kinh ngạc vô cùng. Nữ tử này rốt cuộc là người thế nào, khi ung dung lãnh đạm, lúc lại ôn nhuận vô cùng, lúc lại lém lỉnh nghịch ngợp, giờ này am hiểu thế như là kẻ lịch lãm đời nhiều lắm rồi vậy. Phượng Y Diễm khẽ cười, nữ nhân như vậy, Tiêu Dạ Thần phải là chuyện kì lạ



      Phượng Y Diễm nhợt nhạt cười nhìn Vũ Khuynh Thành, sau đó lại vấn : “ Khuynh Thành nương, có đôi khi mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy” bởi vì nàng hiểu thế gian này còn lắm nhiều ràng buộc , chỉ có mỗi ái tình. Còn là thân tình, trách nhiệm cùng nghĩa vụ…



      “ Vậy hãy vượt qua tất cả , làm khó được ngươi mà đúng , bởi vì ngươi chính là Phượng Y Diễm..” Vũ Khuynh Thành cũng phản bác chỉ nhàn nhạt thế. Đừng lấy những thứ khác biện minh cho nhát gan cùng trốn tránh của mình, chính là , thương chính là thương. Nếu cứ trồn tránh mãi như vậy cuối cùng tổn thương chỉ là cả hai mà còn rất nhiều người.



      Phượng Y Diễm bị Vũ Khuynh Thành như vậy giật mình, ánh mắt đăm chiêu nhìn Vũ Khuynh Thành, sau đó như hiểu được gì, mâu quang sáng rọi, còn lạnh lùng mảnh như thường ngày, nàng cười khẽ khiến cho dung nhan tuyệt mĩ kia thêm phần rung động



      “ Vũ Khuynh Thành, lời hôm nay ta nhớ kĩ, cảm ơn ngươi, này ngươi tỷ muội ta nhận định rồi.”



      “ Hảo!” Vũ Khuynh Thành vui vẻ gật đầu, nàng cũng rất thích hai nữ nhân này, người bá đạo mị , kẻ lạnh lùng băng tâm..rất giống hai vị bằng hữu lúc trước của nàng.



      “ Thành nhi rất vui?..” Tiêu Dạ Thần ôn nhu hỏi, nhìn thấy nàng cao hứng cảm thấy rất thoải mái.



      “ Ân! Hôm nay có hai vị bằng hữu như vậy đáng ăn mừng sao?” Vũ Khuynh Thành gật đầu cười yếu ớt



      “ Thành nhi vui là được rồi…” Tiêu Dạ Thần khe khẽ cười



      “ Thần, ngươi cảm thấy tình cảm của hai người kia thế nào….” Vũ Khuynh Thành như có như vấn. Nàng rất tò mò muốn xem kiến giải của Thần về hai người bọn họ như thế nào, phải rằng cổ đại rất bảo thủ, vấn đề tế nhị như vậy quả khiến cho nhiều người cảm thấy rung động lớn a, cũng may hai người kia có thế lực cho nên ai dám đắc tội, chứ nếu nàng sợ bọn họ nếu như chỉ là bình thường dân chúng xem ra đả bị xử tử rồi



      Tiêu Dạ Thần nắm lấy tay của Vũ Khuynh Thành, hai người tiếp tục bên nhau, y , Vũ Khuynh Thành cứ ngỡ Tiêu Dạ Thần biết lát sau y lại thở dài, thanh vẫn như vậy ôn nhuận ấm áp : “ Thành nhi, người là có tội. Hồng Tuyệt Phượng Y Diễm chỉ đơn thuần là thôi, nếu như gây ảnh hưởng đến tính mạng hay nguy hiểm cho người khác ai có quyền chỉ trích cả, bởi vì bọn họ có quyền như vậy, nhân sinh mấy chục năm nếu như để ý đến cái nhìn của người khác cuộc sống vô vị phải sao. Thành nhi , nàng hiểu điều này hơn cả ta, cần chi phải hỏi đâu”



      Vũ Khuynh Thành bất giác khóe môi cong lên nụ cười tuyệt đẹp. Thần! tư tưởng của ngươi quả so với nhiều nhân ở đại còn rộng mở hơn nhiều đấy. Quả nhiên phụ chờ mong của nàng, chỉ là tuyệt đại công tử Tiêu Dạ Thần mà còn là nam nhân mà nàng- Vũ Khuynh Thành thích, nam nhân như vậy sao có thể có những ý kiến tầm thường bảo thủ được?





      “ Tuyệt, ngươi tỉnh rồi à, mau uống thuốc….” Phượng Y Diễm vui mừng nhìn thấy Hồng Tuyệt tỉnh, sau đó ôn thanh . Hồng Tuyệt được Phượng Y Diễm đối xử như vậy, quả nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, mê mang nhìn Phượng Y Diễm. phải là nàng mơ đấy chứ, nếu sao mà diễm lại có thể cười với nàng như vậy ôn nhu a. Bất quá như vậy cũng có gì là tốt, Hồng Tuyệt yếu ớt cười



      “ Ngươi sao chứ…” thấy Hồng Tuyệt hồi vui vẻ, hồi thở dài, hồi ngơ ngẩn Phượng Y Diễm khỏi cau mày, phải là bị đâm cho kiếm thành ra mất trí nhớ đó chứ?



      “ Diễm ?…” bị câu hỏi của Phượng Y Diễm làm cho sực tỉnh, Hồng Tuyệt kinh ngạc, này phải mơ a.



      “ Ngươi làm cái gì a, uống dược ….” Phượng Y Diễm bị Hồng Tuyệt trân trân như vậy nhìn cũng khỏi đỏ mặt, giận dữ .



      “ Hảo..hảo, ta uống ngươi đừng giận..” Hồng Tuyệt hốt hoảng , sau đó bưng lấy chén dược ngụm nuốt vào, dược đắng ngắt đến nỗi mất vị giác nhưng mà trong lòng Hồng Tuyệt đúng là còn ngọt hơn cả mật. Hắc, hắc..! đây là lần đầu tiên Diễm quan tâm đến nàng đâu, vết thương này xem ra cũng đáng nhận a. Hồng Tuyệt ngây ngô cười càng khiến cho băng sơn đại mỹ nhân phát hỏa



      “ Hồng Tuyệt ngươi nghe cho đây, từ nay về sau còn dùng tính mạng của mình để đùa giỡn đừng trách ta. Từ rày về sau tình mạng của ngươi là của ta, ngươi được để cho nó bị thương dù là chút ngươi biết sao, ta muốn Hồng Tuyệt nguyên vẹn đứng bên mình.”



      Bị Phượng Y Diễm như vậy Hồng Tuyệt đầu tiên là ngơ ngẩn, sau đó là mừng như điên. Cuối cùng nàng chờ được sao, ngày Diễm có thể sánh vai bên cạnh nàng cả đời nhất thế. Nàng lòng tham, nàng chỉ mong kiếp này có thể đứng bên cạnh nữ nhân này, thay nàng che gió chắn mưa, bên cạnh nàng mỗi khi mệt mỏi nhất..như vậy khả đủ, đợi đến tào địa phủ mọi tội lỗi nàng nhận. Chấp nhận bị trừng phạt, chỉ cần thế này có thể bên cạnh nàng là được.



      “ Diễm…” Hồng Tuyệt ôn nhu cười, vươn tay ôm lấy nữ nhân nhe răng múa vuốt đe dọa mình, hảo hạnh phúc a, nàng chờ ngày này từ rất lâu rồi, ba năm trước dưới tán đào hoa, bạch y nữ nhân ngạo nghễ lạnh lùng đạn khúc nhạc du dương, ngay lập tức lòng nàng vương vấn bóng hình ấy. Nàng chưa bao giờ hối hận khi mình đem lòng ái mộ nữ nhân, Hồng Tuyệt nàng xem thường luân lí, xem thường thái độ người đời, nàng chỉ biết nếu như tranh thủ cơ hội nàng hối hận cản đời. Ba năm, suốt ba năm mới đầu nhận thức hóa thành tri kỉ, sau đó thổ lộ, trốn tránh, mắt lạnh tướng đãi, ta truy ngươi trốn như vòng lẩn quẩn nhiều lúc khiến cho nàng mệt chết được nhưng tuyệt hối hận. Bây giờ đến thời khắc này, ba năm trả giá như vậy đáng lắm



      “ Đúng rồi, lúc nãy ta mới nhận thức được nữ tử rất thú vị…” Phượng Y Diễm lên tiếng , đồng thời tránh khỏi hoài ôm của Hồng Tuyệt. Hồng Tuyệt ủy khuất giống như tiểu hài tử bị đoạt mất bảo bối khiến cho Phượng Y Diễm có chút buồn cười



      “ Nữ tử đó là ai…” Hồng Tuyệt ai oán vấn.



      “ Vũ Khuynh Thành !”

      Hết chương 36

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 37: VÕ LÂM HÙNG 2



      Khụ! Mọi người chờ lâu , hôm nay tiếp tục với cái võ lâm hùng ngày thứ hai. Mười thí sinh hôm qua lọt vào vòng hai tiếp tục uýnh lộn để chọn ra ba người ưu tú nhất. biết ai có thể lọt vào vòng ba đây ta? Điều này phải chờ cho đến cuối buổi mới biết được nha ^^. Cũng như hôm qua, Vũ Khuynh Thành cùng Tiêu Dạ Thần cũng bám lên cây cổ thụ, vừa ăn hoa quả vừa xem đám người ở dưới náo nhiệt, đương nhiên cũng là Tiêu đại công tử công tác lột quả còn Vũ Khuynh Thành nhiệm vụ chính là thưởng thức a.

      “ Haiz! Ta hiểu, ràng biết có hi vọng thằng bọn họ cần chi chen chúc vào a…” Vũ Khuynh Thành bên gặm táo bên lầm bầm. Nhìn vào ai cũng biết, kẻ có cơ hội ngồi lên cái chức minh chủ võ lâm kia nhất chính là Hiên Viên Ngạo hoặc Quang Đao Ảnh Tử, thực lực của hai người này vượt trội hơn cả, xem như cuộc thi thứ hai này có vẻ hơi vô vị rồi.



      Tiêu Dạ Thần cười cười, cầm lấy miếng táo đưa vào miệng Vũ Khuynh Thành, sau đó giọng : “ Thành nhi, bọn họ thử, thử xem cơ hội của mình, biết đâu may mắn sao, cuộc sống đôi khi lắm điều kì lạ xảy ra”

      “ Cũng đúng, chừng Quang Đao Ảnh Tử đó bị tiêu chảy hay Hiên Viên Ngạo nổi hứng tham dự, như vậy bọn họ điều có khả năng a…” Vũ Khuynh Thành gật gật đầu. Tiêu Dạ Thần đầu đầy hắc tuyến, đôi khi ý nghĩ của Thành nhi quả khác người vô cùng

      “ Thần, cây kiếm của Hiên Viên Ngạo kia là gì vậy ?” Vũ Khuynh Thành kinh ngạc, thanh kiếm kia đẹp, tràn đầy linh khí. Hôm qua thấy xuất kiếm, hôm nay đối thủ dường như có vẻ lợi hại cho nên Hiên Viên Ngạo mới dùng bảo kiếm sao

      “ Vạn chi kiếm…” Tiêu Dạ Thần lên tiếng, bảo vật chí tôn võ lâm đương niên hơn người. Có kiếm Hiên Viên Ngạo quả như hổ thêm cánh, trong vòng hai mươi chiêu khiến đối thủ tâm phục khẩu phục. Tiêu Dạ Thần thầm khen, phải Hiên Viên Ngạo quả kì tài võ học, hai mươi mốt tuổi võ học lại đến bước như vậy quả thiên hạ này chỉ có mấy người

      “ Vạn chi kiếm, vạn kiếm chi vương sao? Cái tên hay, kiếm này chắc lai lịch …” Vũ Khuynh Thành tò mò.

      Tiêu Dạ Thần gật đầu : “ thiên hạ có câu, có được Vạn chi kiếm có thể xưng bá giang hồ” . Uy lực của thanh kiếm đó chưa từng có ai khai triển ra hết được. Nếu như đoán sai, Hiên Viên Ngạo cũng chưa nắm hết điều khiển được thanh kiếm kia , cũng chỉ có bốn phần thôi. Nhưng mà bốn phần này cũng dư sức tung hoành giang hồ rồi.

      “ Vậy, có vũ khí nào ngang tầm với nó sao?” Vũ Khuynh Thành nghi hoặc. Chẳng phải bảo vật giang hồ cũng phải có hai ba cái chứ, chẳng lẽ chỉ có thanh Vạn chi kiếm sao, quái lạ .

      “ Trong truyền thuyết có đến ba vũ khí danh chấn võ lâm, nhưng từ trước đến nay chỉ mới xuất thanh Vạn chi kiếm, còn hai vật kia mấy trăm năm nay chưa từng xuất cho nên giang hồ cho rằng nó chỉ là truyền tuyết …” Tiêu Dạ Thần nhàn nhạt : “ ba thứ vũ khí kia là Huyền Liên Đao, Vạn Chi Kiếm cùng Huyết Mẫu Đơn. Huyền liên đao là do sư huynh Mạc Liên của Kiếm si chế tạo, nghe đao này uy lực cùng Vạn chi kiếm là tám lạng nửa cân. Hai huynh đệ này cả đời tranh giành cao thấp, để lại cho hậu thể đao kiếm, để xem rốt cuộc cái nào hơn cái nào kém, nhưng mà Vạn chi kiếm tung hoàng thiên hạ gần trăm năm nhưng Huyền liên đao lại chưa lần xuất . Còn về Huyết mẫu đơn là do Chu Khánh đế tạo ra, binh khí này càng bí hơn cả Huyền liên đao, người ta thể hình dung ra được, nó là vũ khí như thế nào, chỉ biết Huyết mẫu đơn có thể khắc chế được Huyền liên đao cùng Vạn chi kiếm. Đó chỉ là trong sách cổ vậy thôi, chứ ta còn chưa thực hư như thế nào”

      “ Huyết mẫu đơn..?..” Vũ Khuynh Thành lẫm nhẫm, cái tên này nghe quen quen a. Nhưng nghĩ mãi ra, Vũ Khuynh Thành lắc đầu, quên , liên quan đến nàng.



      Tiêu Tương các

      Đêm

      Bầu trời lấp lánh với hàng ngàn vì tinh tú, xinh đẹp tuyệt luân. Dãi ngân hà uốn lượn vắt ngang chân trời gợi nhớ câu chuyện tình ngưu lang chức nữ năm nào. Gió đêm mạng cảm giác lành lạnh, khiến cho người ta luôn cảm thấy dễ chịu

      Tiêu Dạ Thần nhìn về phía chân trời xa, vô cớ lòng nóng như lửa đốt, điều gì đó khiến cho cảm thấy nhức nhối sao ngủ được, nhàng nhíu mi, đây là quá mệt sao? Bỗng con bồ câu từ bên ngoài tung cánh bay vào, đậu ngay ô cửa sổ thư phòng của . Tiêu Dạ Thần càng thấy bồn chồn lo lắng, y nhanh chóng lấy bức thư chân của bồ câu. Đồng tử hốt nhiên co rút lại…

      Tiêu Dạ Thần nhanh chóng thu xếp ít đồ đạc, sau đó tung người dùng tuyệt đỉnh khinh công bay mất vào bóng đêm, đêm sâu sâu che mọi vết tích, mọi hắc ám thế gian…

      bàn, bức huyết thư chưa được dấu cẩn thận, để lộ ra hàng chữ

      “ Đỉnh nam sơn, phụ mẫu gặp nạn………”



      Vũ Khuynh Thành nghi hoặc , nghi hoặc nhưng cũng đầy lo lắng, Thần biết đầu mà nàng tìm khắp buổi sáng thấy, có chuyện gì đột ngột sao?

      “ Nguy …nguy rồi…” từ bên ngoài Liễu Tuyết hốt hoảng chạy vào, đụng phải Vũ Khuynh Thành.

      tuyết, có chuyện gì vậy? giờ này phải cùng Liễu Phong xem võ lâm đại hội sao?” Vũ Khuynh Thành thấy Liễu Tuyết vẻ mặt hốt hoảng, giọng hỏi.

      “ Khuynh Thành, đại hội võ lâm gặp chuyện rồi, ta thoát được tìm Tiêu ca ca đến giúp…” Liễu Tuyết thấy Vũ Khuynh Thành như bắt được cây rơm cứu mạng, thở gấp . Đại hội diễn ra, biết từ đâu xuất nhiều hắc y nhân như vậy..

      “ Thần cũng biết đâu nữa, ta tìm cả buổi sáng…” Vũ Khuynh Thành kinh ngạc. Thần cũng có ở võ lâm đại hội như vậy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên hiểu sao Vũ Khuynh Thành lo lắng lên, có điều gì đó khiến cho nàng bất an vô cùng

      “ Vậy…vậy..làm sao bây giờ, bên kia khó chống đỡ nổi…” Liễu Tuyết gấp đến nỗi muốn khóc ra, nếu phải bị bọn hắc y nhân hạ độc thủ, nhiều võ lâm nhân sĩ bị trúng độc cũng đến nỗi tình trạng như bây giờ, hi vọng cuối cùng là Tiêu ca ca cũng có, chẳng lẽ võ lâm rơi vào huyết tinh sao, nghĩ đến đây Liễu Tuyết càng thêm kinh sợ, ca ca cũng ở đó nha, khó khăn lắm nàng mới thoát được ra ngoài, còn ca ca vì giúp nàng thoát mà bị thương cũng ít.

      “ Được rồi, ta đến xem….ngươi giúp ta tìm Thần, tìm được mang đến đó gấp” đoạn Vũ Khuynh Thành dùng khinh công bay về hướng Văn võ tiêu cục, để lại Liễu Tuyết sững người

      “ Này…này, Khuynh Thành từ khi nào lại có võ công lợi hại như vậy nha..” Liễu Tuyết nhìn bóng lưng của Vũ Khuynh Thành hốt hoảng. Khinh công cao như vậy, thua kém gì ca ca của nàng. Phải rằng tuy ca ca của nàng võ thuật bằng Ngạo ca ca nhưng mà về khinh công chính là nhất tuyệt, Ngạo ca ca cũng thua hai phần. Ngày nàng càng , Vũ Khuynh Thành rốt cuộc là loại người nào, khi bình thường, lúc lại bí khó lường



      Đúng là thế khó lường, võ lâm đại hội hôm qua diễn ra xuống xẻ như vậy hôm nay bỗng nhiên cao trào có kẻ đến quấy phá. Chuyện là ba nhân vật ưu tú của chúng ta đà quyết liệt tỷ thí biết ở đâu ra đám hoa rơi lả tả từ trời xuống, và rồi nhiều võ lâm nhân sĩ bị hôn mê, đám hắc y nhân xâm nhập chế trụ nhiều võ lâm cao thủ, và hồng y nam tử xuất

      Nếu Liễu Phong mạo tựa Phan An, ôn hòa như mộc xuân phong, Hiên Viên Ngạo tuấn mỹ vô trù, hàn tựa băng, Tiêu Dạ Thần dung nhan tuyệt mĩ như thiên sứ rơi vào phàm trần hồng y nam nhân này chính là nghiệt. Hồng y như máu, ngũ quan tinh tế nổi bậc đào hoa đào mắt quang ba diễm liễm, bạc thần tà mị khẽ nhếch, đúng là nghiệt chúng sinh

      “ Huyền liên giáo….” bậc võ lâm tiền bối trong giang hồ khi nhìn thấy hồng y nam nhân cùng đám hắc y nhân kinh ngạc mà thốt lên. Ba chữ Huyền liên giáo đối với võ lâm nhân sĩ như sấm đánh ngang tai. Huyền liên giáo thành lập gần hai trăm năm, thế lực to lớn vô cùng, chưa ai biết được rốt cuộc chiều sâu thế lực ấy là bao nhiêu chỉ biết dù võ lâm chí tôn cao thủ, bước vào Huyền liên giáo, có chứ có về. Huyền liên giáo ba chữ này chính là ma giáo trong lòng võ lâm nhân sĩ, ai nấy điều muốn diệt trừ, chỉ là ai có thể đụng đến chút đến Huyền liên giáo này. Nhưng mà Huyền liên giáo thuộc về Tây Vực, ít khi đến Trung nguyên, biết cớ gì hôm nay lại đến phá hỏng hùng đại hội này, mọi người điều nghi hoặc

      biết các hạ là ai, đến đây có gì chỉ giáo?…” Võ Thanh Trì nhanh chóng tiến đến hỏi, thái độ mặn lạt, nhưng cũng thất lễ

      “ Huyền Trần…” hồng y nam nhân nhếch môi , thanh tà mị vô cùng, câu cũng đủ khiến cho mọi người ở dưới lôi đài đều tái mặt. Huyền Trần- giáo chủ huyền liên giáo, dung mạo đẹp như nghiệt tính tình chẳng khác nào ác ma, niềm vui chính là giết người cùng thu thập mỹ nhân, mỹ nhân nào bị coi trọng dù có trốn lên chân trời góc bể cũng khó thoát. Nghe võ công của y xưa nay vô địch thủ.

      Hồng y nam tử tà mị cười, mâu quang lạnh lùng nhìn đám người lôi đài, ánh mắt của y dừng lại người Hiên Viên Ngạo tự tiếu phi tiếu : “ Hiên Viên trang chủ?”

      Hiên Viên Ngạo khuôn mặt lạnh như băng, y nhếch môi cười lạnh : “ Huyền giáo chủ!” Hai nam nhân tuấn mỹ, người lạnh lùng, người tà mị, người hồng y rực lửa, người hắc y lãnh khốc, đối diện lẫn nhau, kiếm khí thi triển, nhất thời thiên địa biến sắc.

      Hết chương 37

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 38: HUYỀN TRẦN



      Lúc Vũ Khuynh Thành chạy đến lôi đài hỗn loạn mảnh, người người nằm la liệt, hắc y nhân kẻ nào kẻ nấy điều dễ dàng kiềm chế đối thủ của mình, phải là vì hắc y nhân võ công tuyệt đỉnh mà là do võ lâm nhân sĩ trước đó đều trúng dược, khiến cho khí lực người hầu như tiêu tán, Huyền Liên giáo xem ra bỏ ít công sức góp vui cho võ lâm trung nguyên đại hội. Còn lôi đài Huyền Trần cùng Hiên Viên Ngạo tỷ thí, tỷ đúng lắm, coi như là liều mạng . Hiên Viên Ngạo võ công cùng Huyền Trần đúng là kẻ tám tạng người nửa cân, chỉ có điều võ công của Hiên Viên Ngạo nếu so sánh là hàn như băng, còn võ công của Huyền Trần lại là viêm như hỏa, băng hỏa, biết lần này băng áp chế hỏa hay là hỏa hòa tan băng đây?



      Nhưng mà nếu như Hiên Viên Ngạo trúng dược hóa công tán có lẽ ngang tầm với Huyền Trần. Dù công lực có thâm sâu cỡ nào trúng vào loại ma dược này cũng khó thoát khỏi kiếp số. lôi đài, Hiên Viên Ngạo dần đuối sức, mồ hôi trán lấm tấm, xem ra y bắt đầu kiệt lực, lúc trước cố gắng trấn định chống đỡ hạ sát Huyền Trần, Huyền Liên giáo dù thực lực có mạnh đến đâu nếu mất người lãnh đạo cũng như rắn mất đầu. Nhưng vạn vạn ngờ võ công của Huyền Trần đúng là thâm sâu khó lường được, hơn thế nửa lợi thế duy nhất của trong lúc này là Vạn chi kiếm Huyền Trần này lại xuất thế thanh hắc đao, thanh hắc đao này chẳng phải là trong truyền thuyết Huyền Liên đao sao chứ? Hiên viên ngạo cười khổ, lẽ hôm nay là khí tận của võ lâm trung nguyên



      Huyền Trần tà tà cười, ánh mắt tán thưởng nhìn Hiên Viên Ngạo, bị trúng hóa công tán mà còn chống đỡ lâu như vậy, Trung nguyên nhân tài xem ra cũng ít. Nếu như ở lập trường đối lập và nam nhân này cũng có thể kết bạn, chỉ tiếc thế gian này có hai từ ‘nếu như’. Khoảnh khắc Huyền Liên đao khí thế như vũ bão tấn công về phía Hiên Viên Ngạo, mọi người điều kinh hoảng nhắm mắt lại ‘keng’ thanh béng nhọn của binh khí va chạm vào nhau khiến cho tất cả người hay dưới lôi đài đều giật mình, hồng y nữ tử bay vào..



      Vũ Khuynh Thành đứng góc khuất của lôi đài quan sát mọi tình huống, nhìn thấy hồng y nam tử xém hạ sát thành công Hiên Viên Ngạo, mũi ám khí tay nàng chuẩn bị xuất ra có người đến trước, thoáng kinh ngạc, khóe môi nhếch lên nụ cười tuyệt mĩ, mâu quang lóe sáng như hiểu vấn đề nào đó. Vũ Khuynh Thành khe khẽ cười, ôn nhuận vô cùng. Bạch Vân Nhu, ra là ngươi thích Hiên Viên Ngạo sao, chậc! lạnh nam đối với mị nữ, đúng là đủ thú vị! Xem ra có người góp vui nàng cũng tiện nhúng tay, thứ nhất nàng còn chưa thực lực của đối phương, thứ hai tràng diện lôi đài quá lộn xộn, nhưng cũng đến nỗi hoàn toàn mất hết nguy cơ đảo ngược tình thế. Vũ Khuynh Thành nhàng vuốt lọn tóc của mình, hào hứng : “ Thần, hôm nay có ….” Nhưng mà lời chưa hết dừng lại, Vũ Khuynh Thành thoáng sững người, Thần có ở đây? Ánh mắt lúc nãy xinh đẹp rạng rỡ thoáng chốc ảm đạm, Vũ Khuynh Thành cười khổ, xem ra nàng thói quen với việc luôn luôn đồng hành bên cạnh. Hít hơi, nhàng thở ra, Vũ Khuynh Thành lắc lắc đầu, Thần chỉ có chút việc thôi, rất nhanh quay lại, cần chi phải lo lắng vẩn vơ đâu. Tuy nghĩ vậy nhưng hiểu sao Vũ Khuynh Thành lại cảm thấy lo lắng vô cùng, có điều gì đó nhàn nhạt bất an dấy lên trong nàng.



      Hồng y nữ tử vừa vung ám khí cứu được mạng của Hiên Viên Ngạo ai khác chính là Bạch Vân Nhu. Vẫn hồng y như huyết, vẫn ngạo nghễ tà mị, vẫn xinh đẹp tuyệt thế băng dung, giờ khắc này ba chữ Bạch ma nữ lại là cứu tinh dáng thế trong lòng võ lâm nhân sĩ. Bạch Vân Nhu lắc mình, đưa Hiên Viên Ngạo ngồi xuống, nhét vào miệng viên thuốc, tuy giải được tức thời hóa công tán nhưng ít ra có thể khôi phục ba phần công lực.



      “ Tiểu mỹ nhân là ai?…” Huyền Trần nhếch môi cười, đôi hoa đào mắt càng khiến thêm phần tà mị, Bạch Vân Nhu kinh ngạc nhìn Huyền Trần, nam nhân này đúng là đẹp . cùng nàng là loại người, điều mị hoặc nhân thế mà sinh, điều hồng y như hỏa, đốt tẫn chúng sinh, hai chữ ‘ nghiệt’ xem ra chỉ có hai người này mới xứng a



      Sở Y Nhân dưới lôi đài thở phào nhõm, lúc nãy mũi đao sắp đâm vào Hiên Viên Ngạo, tâm như hàng vạn mũi kim đâm vào, triệt phế tâm can. Sở Y Nhân tuy thích Bạch Vân Nhu, nhưng nữ tử này cứu người trong lòng nàng mạng, Sở Y Nhân muôn vàn cảm tạ, nhưng mà lại có chút hốt hoảng, Bạch Vân Nhu có ơn với Hiên Viên Ngạo, vậy sau này…



      Bạch Vân Nhu mị cười nhìn Huyền Trần, nam nhân này có thú, nếu như phải nàng để mắt Hiên Viên Ngạo nam nhân này đối với khẩu vị của nàng cũng sai, sóng mắt lưu chuyển mị nhân, Bạch Vân Nhu nháy mắt nhìn Huyền Trần, cười khẽ : “ Bạch Vân Nhu.” Mỗi động tác, mỗi dơ tay nhấc chân điều là phong tình vô hạn, khiến cho bọn nam nhân dưới đài, dù khổ ý vì bị bọn hắc y nhân nắm giữ cũng thôi nuốt nước miếng. Bạch Vân Nhu chắc chắn kiếp trước là tinh chuyển thế a.



      “ Tiểu mỹ nhân, dù nàng xinh đẹp nhưng mà ta cũng thương hương tiếc ngọc đâu nha..” Huyền Trần vẫn mị hoặc cười, như đùa nhưng tận sâu đáy mắt lại là mảnh lạnh như băng. Huyền Trần, y mỗi khi muốn đùa, tức là phải đùa chết người, y ghét nhất là có người ngoài ngăn trở, dù là mỹ nhân xinh đẹp như hoa y cũng ngưng tay, với y nữ nhân chẳng qua là công cụ ấm giường cho y vui chơi thôi, dù là thiên tiên mỹ nhân hay mị chúng sinh y điều coi thường. Nữ nhân càng xinh đẹp càng rắn rết tâm địa, điều hư vinh xấu xí, bọn nữ nhân y chẳng qua là vì tiền tài, địa vị hay quyền lực, dung mạo hoặc sợ hãi y mà thôi.



      “ Nga, nam nhân, dù ngươi xinh đẹp ta cũng khách khí đâu?…” Bạch Vân Nhu khe khẽ cười, ôn nhuận mị nhân. Tay vung lên hàng loạt ám khí đồng loạt bay về Huyền Trần, nguyên tắc đầu tiên của đệ nhất ám khí chính là ra tay khi đối thủ còn chưa chuẩn bị tinh thần. Có lẽ vì câu của Bạch Vân Nhu khiến cho Huyền Trần sững sốt, cho nên khi ám khí tấn công lên , Huyền Trần có chút sững người. Nhưng dù gì võ công của phải là chơi, Huyền Liên đao xuất chiêu, ám khí toàn bộ rơi xuống đất, tạo nên những thanh va chạm như khúc nhạc dễ nghe vô cùng. Bạch Vân Nhu cũng kinh ngạc khi Huyền Trần dễ dàng đáp trả nàng. Nếu tính về thực lực Huyền Trần này hơn nàng nhiều lắm, về nội công cũng như ngoại công, ưu thế duy nhất của nàng chính là ám khí cùng khinh công thôi. Chẳng qua vung ám khí chính là muốn cho bối rối, đồng thời mang Hiên Viên Ngạo, nàng quản được nhiều như vậy cũng muốn mang tấm lòng nhân sĩ cứu Trung nguyên võ lâm, nàng có đủ sức cũng dư hơi làm mấy việc đó, chỉ cần cứu được Hiên Viên Ngạo là tốt rồi.



      Nhưng mà người tính bằng trời tính, Bạch Vân Nhu muốn đem Hiên Viên Ngạo nhưng Hiên Viên Ngạo lại đồng ý, người nhà của ở đây sao có thể bỏ được, dù lạnh như băng tàn khốc nhưng cũng vô tình đến mức đó, cùng lắm cùng sống cùng chết, danh dự mấy trăm năm của Hiên Viên sơn trang, có tư cách hủy . Bạch Vân Nhu tức đến ói máu nhưng cũng làm gì được, cơ hội duy nhất bỏ qua, bây giờ có muốn chạy cũng khó thoát a. Bạch Vân Nhu thầm oán, biết vậy thèm cứu , nam nhân thôi, chết rồi kiếm người khác thay thế là được nhưng mà vẫn cắn răng : “ ngươi hảo! Hiên Viên Ngạo, ngươi chính là thiếu ta hai mạng, hôm nay có chết ta cũng tìm ngươi kiếp sau tính sổ, kiếp sau nữa, hai thế triền lấy ngươi” . Hiên Viên Ngạo nhìn nữ nhân mị kia tự dưng lại dở tư thái hờn dỗi hiểu sao lại cảm thấy có chút đáng , chán ghét như lúc ban đầu. ( Nam Cung Dao : haiz!! Huynh ơi là huynh, uýnh nhau mà nghỉ chuyện gì đâu đâu =’= )



      Hiên Viên Ngạo uống dược của Bạch Vân Nhu đưa cho, công lực khôi phục được ba phần, chống kiếm cùng Bạch Vân Nhu đánh với Huyền Trần, nam tả nữ hữu thi nhau tấn công lấy hồng y nam tử, khiến cho ít người ở dưới nhè hi vọng nổi lên, ít ra còn có cơ may chuyển biến



      Huyền Trần nhếch môi lạnh lùng cười, thuộc hạ của y hiểu giáo chủ của bọn họ xem ra là kiên nhẫn a. Huyền Trần càng thêm ra sức tấn công, Huyền Liên đao được sử dụng lưu loát như thanh đao có linh hồn, cứng ngắc như vẻ bề ngoài của mà thay vào đó là uyển chuyển như rồng lượn, oai hùng lẫm lẫm. Huyền Trần với võ công cùng thanh Huyền Liên đao dễ dàng trong vòng ba trăm chiêu hạ gục đối phương. Y mặc dù khó chịu vì đám người Trung nguyên làm mất thời gian của mình, nhưng cũng khá vui vì lâu lắm có thể có đối thủ được được như thế này . Bỗng dưng Huyền Trần có chút tiếc nuối, nếu như y có hạ dược Hiên Viên Ngạo có lẽ và y có thể luận võ thoải mái rồi, chỉ có điều còn mang việc trong người dùng thời gian lâu như vậy, cho nên dùng hạ kế này.



      Vũ Khuynh Thành thấy Bạch Vân Nhu cùng Hiên Viên Ngạo khó chống đỡ được thoáng cau mày, mi gian nhè lo lắng, hồng y nam tử này võ công đúng là sâu lường được, xem ra lần này nàng thể ra tay. Vũ Khuynh Thành thở dài, nàng chính là làm việc luôn điệu thấp, muốn cho người khác biết thực lực của mình, nhưng xem ra lần này khó có thể ra mặt. biết võ công của nàng có thể chống đỡ được hồng y nam tử này bao nhiêu chiêu nữa ? nàng cũng thể bàng quan thấy chết cứu, chưa kể đến việc Liễu Phong ở trong đống hỗn loạn bên trong, là bằng hữu của Thần mà…



      Vũ Khuynh Thành a, ngươi đây là ngu ngốc hay sao? Võ công người mà biết thực lực ràng hay sao chứ. Có thể đứng trong đám cao thủ võ lâm mà ai phác giác ngươi có võ công kẻ đó có võ công , hai là võ công đến mức tuyệt đỉnh. Vũ Khuynh Thành năm xưa nhờ Chu giáng hồng có được hơn trăm năm công lực, mội việc này thôi khiến cho nàng trở thành nửa thiên hạ đệ nhất. Lại có trong tay võ công cả đời của thiên cổ nhất đến Chu Khải chắc mọi người cũng hiểu Vũ Khuynh Thành thực lực ra sao rồi đúng ? Nếu như khuyết thiếu điều chính là Vũ Khuynh Thành ít đối kháng thực tế cho nên thiếu kinh nghiệm chiến đấu mà thôi. Nhưng Vũ Khuynh Thành là ai? Tuy gọi là thiên tài hiếm thấy nhưng mà cũng thông minh giảo hoạt vô cùng, từ nãy đứng bên quan sát chiêu thức cùng thói quen của Huyền Trần cũng đủ khiến cho Vũ Khuynh Thành biết được ưu cũng nhược điểm của đối phương, thói quen xuất chiêu của đối phương, chiêu thức mặc dù thiên biến vạn hóa nhưng vẫn có nguyên tắc chung, nhu chế cương là vậy.



      Chưởng lực của Huyền Trần tung ra, Hiên Viên Ngạo cùng Bạch Vân Nhu cùng văng ra ngoài, bỗng nhiên hai dãi lụa từ đâu tung ra cuốn lấy hai người khiến cho Hiên Viên Ngạo cùng Bạch Vân Nhu an toàn tiếp đất, xem tình trạng hai người, Hiên Viên Ngạo kiệt lực còn Bạch Vân Nhu cũng tổn thương khá nhiều khí lực, xem ra cũng có gì ảnh hưởng đến tính mạng a. Vũ Khuynh Thành khe khẽ cười.



      Mọi người còn sững sốt vì xuất của hai dãi lụa này Vũ Khuynh Thành nhàng đáp xuống vũ đài, hình ảnh ấy khiến cho nhiều người cho dù nhắm mắt lìa đời cũng sao quên được, cái gọi là thoáng kinh hồng chính là chỉ tình cảnh lúc này đây.

      Hết chương 38

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 39: VŨ KHUYNH THÀNH



      Nữ tử nhất vũ khuynh thành là đề tài mọi người bàn tán xôn xao, ai nấy khi xem khó có thể ức chế mà trầm mê, mà thán phục, tựa như khúc vũ thần linh trăm năm mới có, Vũ Khuynh Thành, khúc vũ nổi tiếng cả đại lục nhưng cũng ít người cười mỉa, chẳng qua là bình hoa di động mà thôi, vậy giờ khắc này đây, cái gọi là vĩnh cửu in hằng trong tâm trí mọi người, nữ tử này chỉ đơn giản là nhất vũ khuynh thành mà còn là kinh tọa tứ phương, sát phạt quyết đoán, Vũ Khuynh Thành



      Cũng hồng y xinh đẹp, nhưng khác với Bạch Vân Nhu hồng y rực lửa diễm mị nhân, khác với hồng y tà mị , nghiệt chúng sinh của Huyền Trần. Cùng là hồng, nhưng nhan sắc này vận người Vũ Khuynh Thành khiến cho người ta cảm thấy, màu hồng sinh ra là để dành cho nữ nhân này vậy . Ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu khiến cho hồng y lợt lạt, quần sáng nhè huyễn hoặc, ba ngàn tóc đen tùy ý phi vũ trong gió, ngũ quan hoàn mỹ tỳ vết, đôi thủy mâu câu hồn người, lúc nào cũng lưu chuyển ôn nhu dù đối mặt với ác ma hay đối thủ, mâu quang vẫn như vậy lãnh đạm, cái mũi cao kiêu ngạo khiến cho ngũ quan càng thêm cân xứng, làn môi hồng cười cười, như có như . Đẹp đến thánh khiết nhưng cũng mất ba phần mị hoặc, ôn nhuận như vầng trăng nhưng cũng mang bốn phần chói chang rực rỡ của vầng thái dương, nữ tử này mỗi nhăn mi mày cười điều khiến chúng sinh cam nguyện điên đảo nha.



      Huyền Trần dù là kẻ đào hoa phong lưu có tiếng, nhìn thấy mĩ nhân nhiều vô số nhưng cũng kiềm chế được thoáng thất thần nhìn thấy dung mạo của hồng y nữ tử này. Nhưng dù sao y cũng là Huyền Trần, đơn giản như những nam nhân khác, vẫn thái độ cười cợt nhưng khiến cho người ta cảm thấy khiếm nhã : “ chậc! Trung nguyên đúng là nhiều mĩ nhân”



      Vũ Khuynh Thành vẫn nhợt nhạt cười, thái độ đổi, khiến cho Huyền Trần cũng cảm thấy khó chịu, nữ nhân này có lẽ vạn năm cũng khó thay đổi nét mặt , nữ nhân như vậy mới là đáng sợ nhất, nàng lúc nào cũng ôn nhuận cười, khiến cho người ta vĩnh viễn biết nàng nghĩ gì, muốn gì, hốt nhiên Huyền Trần cảm thấy hốt hoảng. Y tự cười chính mình, chỉ là nữ nhân mà thôi, có gì hốt hoảng đâu?



      “ Trung nguyên cùng tây vực có xích mích., Huyền Liên giáo chủ cần chi phải đuổi tận giết tuyệt đâu?” thanh vẫn dịu như suối ngọc rót vào tai người nghe, nhưng nếu có Tiêu Dạ Thần đứng đây y vô cùng hốt hoảng, bởi vì khi Vũ Khuynh Thành tức giận, giọng cử chỉ đều ôn nhu ngọt ngào đến mị nhân. Đúng vậy! Vũ Khuynh Thành tức giận, thấy Tiêu Dạ Thần khiến cho nàng vừa bối rối, vừa lo lắng, nếu xuất của bọn Huyền Liên giáo ăn ngồi rồi này, nàng có thể tìm rồi.



      “ Mỹ nhân, đợi ta diệt xong bọn võ lâm nhân sĩ này, ta đem nàng về Huyền Liên giáo được ?…” bỗng dưng Huyền Trần rất muốn biết những biểu khác gương mặt của Vũ Khuynh Thành, y tà tà cười, mị hoặc nhìn, đôi hoa đào mắt của y quả rất hút hồn, thâm thúy vô cùng, bất cứ nữ nhân nhìn vào đó khó có thể thoát ra ngoài, dĩ nhiên là trừ Vũ Khuynh Thành. Nàng ung dung cười, đôi thủy mâu nhàn nhạt lãnh đạm, hình bóng của Huyền Trần lưu lại nơi đáy mắt của nàng. Có lẽ chỉ có mỗi Tiêu Dạ Thần mới khiến cho Vũ Khuynh Thành lưu lại hình ảnh trong đôi con ngươi trong suốt vô ngần kia . Huyền Trần sững sốt, sững sốt lại kèm vui, chưa có nữ nhân nào dám để vào mắt.



      “ Huyền Liên giáo chủ, nếu muốn hoặc nhân nếu ngươi vào ngưu lang viện ( Chắc mọi người cũng biết ngưu lang viện chính là tiểu quan quán đúng ^^ ) trở thành đệ nhất hoa khôi đấy…” Vũ Khuynh Thành vẫn ôn nhu cười. câu khiến cho phong vân biến sắc. Có nhiều người mặc dù rất muốn cười nhưng dám cười, nhiều người giận tái mặt, mà Huyền Trần sững sốt sau đó cười lớn : “ nữ nhân thú vị, bổn giáo chủ chấm ngươi”



      Vũ Khuynh Thành lạnh lùng cười, lại là tên tự kỉ, tự cho là đúng nam nhân : “ xin lỗi, bổn nương đối với ngươi hứng thú” . Vũ Khuynh Thành là ai, nàng đâu có dễ chọc. Theo như Tiêu Dạ Thần Thành nhi ôn nhuận thiện lương chỉ với những người nàng coi trọng, nàng quan tâm, còn đối với những kẻ khiến nàng bực mình nàng tìm cách chỉnh , đòi mười. Nữ nhân càng ít phát giận, càng ôn hòa, nhưng khi chạm đến điểm máu chốt, nữ nhân ấy hóa thân thành ác ma, có thể hủy thiên diệt địa, cho nên có câu ‘ thà đắc tội với quân tử đừng đắc tội với tiểu nhân, mà có lỡ dại đắc tội với tiểu nhân tuyệt đối nên đụng đến nữ nhân’ , cổ nhân dạy quả nhiên sai a!! >_<



      lôi đài, hai người nhàng đối khẩu ở dưới đám hắc y nhân gấp gáp, thời gian quá dài rồi, chuyện của nhị giáo chủ giao phó dường như trễ nãi a. Giáo chủ xem ra lại phát tân món đồ chơi thú vị quên nhiệm vụ của mình phải. đầu lĩnh hắc y nhân tiến đến hồng y nam nhân, vài câu. Trong khi đó Liễu Tuyết bên ngoài hồng hộc chạy vào, thừa cơ nhiều người chú ý bay lên lôi đài bên cạnh Vũ Khuynh Thành, thở gấp :



      “ Khuynh Thành, Tiêu ca ca…” vừa vừa đưa mảnh huyết thư nàng vô tình tìm được trong Tiêu tương các, có lẽ bá phụ bá mẫu có chuyện cho nên Tiêu ca ca mới ra lời cáo biệt .



      Vũ Khuynh Thành nhận lấy mảnh huyết thư, mặt nhất thời tái nhợt, tâm đập nhanh đến nỗi muốn thoát ra khỏi lồng ngực, bàn tay nàng bóp chặt bức huyết thư. Mâu quang mảnh lạnh như băng độ ấm, ánh mắt quá lạnh khiến cho Liễu Tuyết kinh ngạc nên lời, ánh mắt này quá đỗi đáng sợ, còn lạnh hơn cả Ngạo ca ca, Liễu Tuyết há miệng thở dốc. Vũ Khuynh Thành nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mâu quang lại nhàn nhạt lãnh đạm, khóe mội vẫn cười như có như . Vũ Khuynh Thành ra hiệu cho Liễu Tuyết xuống, khóe môi vẽ lên nét cười tàn nhẫn. Xem ra nàng đoán được Huyền Liên giáo lại muốn đến đại hội này, mục đích của bọn họ là đánh lạc hướng thôi. Thần ! ngươi nhất định phải chờ ta, được có việc, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta thề khiến cho Huyền Liên giáo.. ai sống xót. Vũ Khuynh Thành biết giờ khắc này, bản chất hắc ám trỗi dậy trong người nàng. Lần trước Hiên Viên Tiếu Điệp, nàng ra tay trả thù bởi vì Thần, sao, nguyên vẹn bên cạnh nàng, nhưng giờ khắc này nàng xác định , Thần- như thế nào, khiến cho Vũ Khuynh Thành tức giận, tức giận kèm theo phẫn nộ. Thế gian này, ai có quyền được đụng đến , là của nàng, đúng vậy là của nàng, ai được phép đụng đến dù chỉ chút ( Nam Cung Dao : híc! Tỷ ấy bỗng dưng đáng sợ quá, Thành tỷ ôn nhu thiện lương của ta đâu rồi +_+)



      Vũ Khuynh Thành thay đổi sắc mặt ai chú ý nhưng vẫn có ba người thấy , tính Liễu Tuyết, ba người kia ai khác chính là Hiên Viên Ngạo, Liễu Phong cùng Huyền Trần. Huyền Trần bỗng dưng rất tò mò, biết nữ nhân kia nhìn gì mà khiến cho khuôn mặt dù chọc tức đến bao nhiêu cũng biến chuyển. Hiên Viên Ngạo cười khổ, y đoán được, chỉ có Tiêu Dạ Thần mới khiến cho nữ nhân lãnh đạm kia mới có những biểu khác. Liễu Phong nhàn nhạt lo lắng, lẽ Dạ Thần xảy ra chuyện gì? Mỗi người ý nghĩ.



      “ Huyền giáo chủ…” Vũ Khuynh Thành vẫn cười đến như vậy ôn nhu “ xem ra kế hoạch của ngươi tiến triển khá thuận lợi, đỉnh Nam Sơn đó biết có bao nhiêu cao thủ a…”



      Huyền Trần tức khắc giật mình, này kế hoạch sao nữ nhân này biết được, trong giáo có phản đồ hay sao? Nhìn ánh mắt giật mình của Huyền Trần , Vũ Khuynh Thành mười phần xác định, nàng đoán có sai, có sai nha. Vũ Khuynh Thành lạnh lùng cười, đại khai sát giới, hôm nay khó có thể rời nơi này. Huyền Trần còn nghi hoặc vì sao Vũ Khuynh Thành lại biết được kế hoạch trong giáo Vũ Khuynh Thành nhanh chóng tấn công về phía , nhanh như phong, mạnh như bão, tinh tế như thủy , động tác như tung hỏa mù khiến cho xác định được chiêu thức thực hư của nữ nhân này. Huyền Trần kinh ngạc, xem ra võ công phải đề phòng Hiên Viên Ngạo mà chính là hồng y nữ nhân này đây.



      Huyền Trần cũng biết dùng cách gì đối phó với hồng y nữ tử này nữa. dùng chưởng lực mạnh mẽ nàng dùng chiêu chức ôn nhuận hóa giải. tinh tế đao pháp, nàng lại dùng mạnh mẽ kiếm chiêu bức . lắp bắp kinh hãi, nội công của xa xa bằng nàng. Phải rằng, ba tuổi luyện công, luyện hai mươi năm cộng thêm biết bao nhiêu dược vật quý hiếm cho nên mội công của ít nhiều cũng bốn mươi năm, nhưng mà nữ nhân này nội công sâu lường được. Chiêu thức của nữ tử này thiên biến vạn hóa, tuy có hơi thiếu kinh nghiệm thực tiễn nhưng vì cớ gì nàng ta lại đoán được chiêu tiếp theo muốn ra là gì có thể dễ dàng hóa giải, tấn công toàn đâm vào điểm yếu của , Huyền Trần trán lấm tấm mồ hồi, cắn răng xuất ra Huyền Liên đao, dùng vũ khí đối với nữ nhân nhưng thể vì tùy hứng của mình thua rồi ảnh hưởng đến kế hoạch của giáo. Quả nhiên Huyền Liên đao xuất ra uy lực vô cùng, nhất thời Huyền Trần lấy lại ít ưu thế.



      Huyền Liên đao, thanh đao bảo vật chí tôn, độ cứng, độ mãnh, độ mềm dẻo tinh tế của nó hơn hẳn bảo kiếm bình thường trăm lần. Đao như có linh khí, uyển chuyển du long, như hắc long phun hỏa tấn công về phía Vũ Khuynh Thành, khiến cho ít người lo lắng, thấp thỏm.



      Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt mỉm cười, tay đưa lên, nhàng uyển chuyển, những ngón tay thon dài trắng nõn, tinh tế mà hữu lực tạo nên đường cong xinh đẹp. Bàn tay ấy múa, đường vẹt ngang xuất ra, mạnh như kiếm khí vô hình cản lấy lực đạo của Huyền Liên đao. Hàng vạn cánh hoa đỏ diễm biết từ nơi nào xuất bay về phía Huyền Trần. Huyền Trần lắm bắp kinh hãi, đôi hoa đào mắt mở lớn, y run run : “ huyết…huyết mẫu đơn” . câu , phong vân biến sắc, bình lôi địa chấn, thiên địa lu mờ



      Đúng vậy, Vũ Khuynh Thành dùng chính là truyền thuyết huyết mẫu đơn, danh như ý nghĩa, luyện đến mức điêu luyện, mỗi khi dùng tay tạo nên những đường cung tuyệt đẹp, hàng ngàn, hàng vạn cánh hoa mẫu đơn đỏ như huyết xuất , cản kiếm khí đối phương, đồng thời tấn công vào đối phương, hoa lệ xinh đẹp, huyết mẫu đơn, vạn hoa chi vương diễm vô cùng



      Vũ Khuynh Thành nghe Huyền Trần vậy, mâu quang thoáng kinh ngạc, đây là Huyết mẫu đơn sao, hèn gì khi nghe Thần , nàng cảm thấy quen quen. Vậy ra Huyết mẫu đơn phải vũ khí như Vạn chi kiếm hay Huyền liên đao mà là loại vũ khí hình sao. Năm xưa nàng học nội công Diễm huyết này kết hợp nuốt viên bảo ngọc có hình như đóa mẫu đơn chi hoa mà tạo ra Huyết mẫu đơn sao? Xem ra Chu Khánh đế đúng là nghìn năm kỳ tài nha!!

      Hết chương 39

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :