CHƯƠNG 30 : HIÊN VIÊN TIẾU ĐIỆP MƯU “ Tiêu ca ca, chúng ta có thể chuyện lát được …” Hiên Viên Tiếu Điệp cười yếu ớt, đối mắt ánh lên nét tính kế. Chỉ là thoáng qua nhưng Tiêu Dạ Thần bỏ xót “ Hiên Viên tiểu thư, xin thứ lỗi, ta có chút việc…” Tiêu Dạ Thần mặn lạt , thái độ hờn giận khiến cho tâm của Hiên Viên Tiếu Điệp chìm vào đáy cốc “ Tiêu ca ca là tìm Vũ Khuynh Thành …” Hiên Viên Tiếu Điệp khẽ cười, thanh trầm thấp nhưng cũng đầy nguy hiểm Tiêu Dạ Thần lạnh lùng nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp, nghiến răng nghiến lợi : “ Thành nhi ở đâu?” Tiêu Dạ Thần lo lắng, Thành nhi biết võ công, chỉ cần với thế lực của Hiên Viên sơn trang, rất dễ dàng bắt được nàng. Xem ra là quá xem thường Hiên Viên Tiếu Điệp này rồi Hiên Viên Tiếu Điệp khóe môi vẽ nên nét cười tuyệt diễm, nàng giọng nỉ non : “ Tiêu ca ca đừng vội, ta có làm gì Vũ Khuynh Thành, dù gì nàng ta cũng là ân nhân cứu mạng của ta.” “ Hừ! ngươi biết nàng là ân nhân cứu mạng của ngươi sao, Hiên Viên tiểu thư…” Tiêu Dạ Thần châm chọc. tuy là trí tuệ hơn người, nhưng những việc có liên quan dù ít hay nhiều đến Vũ Khuynh Thành, Tiêu Dạ Thần điều rất khó kiềm chế. Cho nên mới như vậy dễ dàng mắc bẫy của Hiên Viên Tiếu Điệp. Tiêu Dạ Thần a! đúng là thông minh đời, hồ đồ giây Hiên Viên Tiếu Điệp nhàng cười, xem những lời châm chọc của Tiêu Dạ Thần như gió thoảng mây bay, để trong lòng nhưng mà tâm tình khó chịu. Hiên Viên Tiếu Điệp cười yếu ớt : “ Tiêu ca ca, chúng ta đến phòng của huynh ” “ được, Tiêu tương các để cho người ngoài vào…” Tiêu Dạ Thần đồng ý. Hiên Viên Tiếu Điệp, ngươi xứng bước vào Tiêu tương các sao? Hiên Viên Tiếu Điệp biết như vậy, dù chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn đau xót vô ngần. nàng ung dung cười : “ xem ra Tiêu ca ca, muốn biết tin tức của Vũ Khuynh Thành, vậy tiểu Điệp quấy rầy” Tiêu Dạ Thần chưa bao giờ có ý định muốn giết người đến như vậy. Ánh mắt thị huyết nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp kinh sợ, đây là lần đầu tiên nàng thấy Tiêu Dạ Thần đáng sợ đến như vậy. Nhưng lỡ trèo lên lưng hổ, thể xuống được. Hiên Viên Tiếu Điệp ung dung chống đỡ, nhưng mồ hôi ướt cả sau lưng cho thấy tâm trạng vô cùng bối rối của nàng “ Hiên Viên Tiếu Điệp, đừng để cho ta tức giận…..” Tiêu Dạ Thần gằn từng tiếng, xoay người bước vào Tiêu Tương các. muốn ngay lập tức bóp chết nữ nhân này nhưng phải nhẫn, đây là lần đầu tiên có người dám uy hiếp . Lại lấy Thành nhi ra uy hiếp. Long có nghịch lân là thể chạm, Hiên Viên Tiếu Điệp lần này chạm vào nghịch lân của Tiêu Dạ Thần, biết kết quả như thế nào nửa? Hiên Viên Tiếu Điệp khẽ cười, xem ra bước đầu tiên nàng thắng. ra Hiên Viên Tiếu Điệp có bắt Vũ Khuynh Thành, chỉ là nàng suy tính, tính xem tình cảm của Tiêu Dạ Thần dành cho Vũ Khuynh Thành lớn cỡ nào. Tiêu Dạ Thần càng để ý Vũ Khuynh Thành bao nhiêu dễ dàng sập bẫy bấy nhiêu. Nhìn Tiêu Dạ Thần dễ dàng rơi vào bẫy rập của mình, Hiên Viên Tiếu Điệp biết là nên mừng hay buồn nữa. Mừng là vì sắp trong tay nàng, buồn là vì..cảm tình của đối với Vũ Khuynh Thành lại nhiều như vậy, khiến cho Tiêu công tử nổi danh thông minh tài trí như , dễ dàng sụp bẫy. Dù cho tin chắc Vũ Khuynh Thành trong tay nàng nhưng mà phần trăm nguy cơ cũng để xảy ra nguy hiểm đối với Vũ Khuynh Thành, cho nên Tiêu Dạ Thần cam nguyện sụp bẫy. Vào đến Tiêu tương các, Hiên Viên Tiếu Điệp khỏi cảm thán, đây là nơi nàng ước ao được vào nhất trong hai năm nay, ngờ lại phải dùng đến kế sách này, nhưng mà dù sao ước nguyện được thỏa lòng, cũng tính toán nhiều như vậy. Hiên Viên Tiếu Điệp nhìn cách bày biện đơn giản mộc mạc nhưng vô cùng ngăn nắp trong Tiêu tương các, thoáng vui. Vũ Khuynh Thành ở đây gần hai tháng, có hương vị của nàng ta khiến nàng thích vô cùng “ Ngươi có thể được rồi …” Tiêu Dạ Thần lạnh lùng Hiên Viên Tiếu Điệp rót cho Tiêu Dạ Thần tách trà, đưa trước mặt , động tác hào phóng nhưng kém phần tao nhã… Tiêu Dạ Thần khóe môi lạnh lùng cười, nhìn lầm Hiên Viên Tiếu Điệp bỏ thuốc vào trong trà, thuốc gì biết nhưng mà Hiên Viên Tiếu Điệp này cũng to gan quá , dám hạ dược . Tiêu Dạ Thần đón lấy uống hơi. sợ độc, thân thể của có thể kháng cự được độc dược Hiên Viên Tiếu Điệp khe khẽ cười, mí mắt cụp xuống, thấy ánh nhìn có chút hoang mang của nàng. Hiên Viên Tiếu Điệp có chút mê mang, nếu làm như vậy…. thành công sao? Hiên Viên Tiếu Điệp khẽ cắn môi, lòng bàn tay nắm chặt lấy, lại ngẩng đầu, mâu quang quyết tuyệt. Nàng tuyệt đối bỏ cuộc, nam nhân này nàng nhận định rồi, tuyệt đối là ,…!! “ Bây giờ Hiên Viên tiểu thư có thể cho ta biết Thành nhi ở đâu rồi …” Tiêu Dạ Thần nhàn nhạt . cảm thấy cả cơ thể như bị thiêu cháy, nóng đến chết người. Móng tay bấm vào trong da thịt, máu ứa ra nhưng vẫn cố chịu đựng dược tính, lãnh đạm hỏi. ngờ Hiên Viên Tiếu Điệp lại dùng loại dược này, sợ độc nhưng mà với mị dược có biện pháp, vì đó là mị dược, phải độc dược. Tiêu Dạ Thần ánh mắt bắt đầu sung huyết, hình ảnh có chút mơ màng nhưng vẫn trần định ngồi đó, kiềm chế áp lực trong lòng “ Tiêu ca ca… ra, ta có bắt Vũ Khuynh Thành, ngươi bị lừa…” Hiên Viên Tiếu Điệp ôn nhu cười, xem ra dược hiệu bắt đầu phát tán. Đệ nhất cực phẩm xuân dược, xem ra phải hạng tầm thường “ Ngươi…..” Tiêu Dạ Thần nổi giận đùng đùng, bóp cổ Hiên Viên Tiếu Điệp, ánh mắt chẳng khác nào quỷ tula, đáng sợ vô cùng. Hiên Viên Tiếu Điệp khó thở ho lên, tay quơ quơ đẩy ra Tiêu Dạ Thần. Dược lực phát huy đến tột đỉnh, cả cơ thể của Tiêu Dạ Thần nóng như lửa đốt, cả người như còn chút sức lực, lực đạo giảm lại, Hiên Viên Tiếu Điệp thừa cơ hội đẩy ra bàn tay bóp lấy cổ nàng, mặt đỏ bừng cả lên. Nàng ngờ Tiêu Dạ Thần có thể ra tay bóp chết nàng. Nam nhân này nhẫn tâm như vậy sao chứ? “ Ngươi ra ngoài…” Tiêu Dạ Thần tức giận , chết tiệt! sau hôm nay nhất định để cho nữ nhân này biết như thế nào là sống bằng chết “ Tiêu ca ca…, nếu có ta huynh cũng sống được đến ngày mai” Hiên Viên Tiếu Điệp khẽ cười, tay nhàng mơn trớn khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ của Tiêu Dạ Thần ( Nam Cung Dao : nàng này đúng là +_+ ) Tiêu Dạ Thần dùng hết sức xô ra Hiên Viên Tiếu Điệp, ánh mắt tràn đầy chán ghét. Nữ nhân này đúng là biết liêm sỉ. Hiên Viên Tiếu Điệp đề phòng nên bị Tiêu Dạ Thần xô ngã, nàng tức giận. diễm cười, từng chút từng chút lột bỏ y phục của mình… Tiêu Dạ Thần lạnh lùng nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp, mặc dù bị trúng cực độc xuân dược, nếu cùng nữ tử **** sống được đến ngày mai, nhưng mà trong ánh mắt của ngoại trừ sâu chán ghét hòa phẫn hận chả có chút tình dục nào cả. Hình ảnh bắt đầu có chút mơ màng, Tiêu Dạ Thần lấy tay bấu mạnh vào da thịt của mình, máu bắt đầu chảy ra, đau đớn về thể xác có thể khiến tỉnh táo thêm đôi chút. cần tỉnh táo để nghĩ ra đối sách giải quyết chuyện điên rồ này. Hiên Viên Tiếu Điệp quần áo thoát gần hết, chỉ còn để lại lớp sa y mỏng manh, thoáng tưởng, chỉ cần nhàng chạm vào là cảnh xuân vô hạn a. Hiên Viên Tiếu Điệp lại gần Tiêu Dạ Thần, có chút run rẫy. Tuy nàng dùng cách này khiến chịu trách nhiệm với nàng nhưng mà quả lòng có chút sợ “ Ta lần nữa..Hiên Viên Tiếu Điệp ngươi cút cho ta ra ngoài…” Tiêu Dạ Thần gầm lên, thanh khản đặc, từng đợt thở dốc Hiên Viên Tiếu Điệp nhãn thần có chút ướt át, giọng nỉ non… “ Tiêu ca ca, Tiểu Điệp rất thích huynh” tay triền lên người Tiêu Dạ Thần, bắt đầu vì thoát y Tiêu Dạ Thần dù muốn đẩy Hiên Viên Tiếu Điệp ra nhưng mà còn tý sức nào cả, Tiêu Dạ Thần cảm thấy cổ lửa giận bùng cháy, thiêu đốt toàn thân , khiến cho dường như chả còn lí trí, Tiêu Dạ Thần dùng hết sức lực còn lại của mình, tung ra chưởng đánh vào Hiên Viên Tiếu Điệp. Vì trúng xuân dược, công lực của Tiêu Dạ Thần tan gần hết, nhưng mà đừng quên công lực của cũng tệ. Hai phần công lực khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp văng ra, phun ngụm máu “ Khụ! Tiêu ca ca….ngươi thà bị xuân dược hành hạ chứ đụng đến ta…” Hiên Viên Tiếu Điệp thê lương , ánh mắt tràn đầy căm hận Tiêu Dạ Thần cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đáp lời Hiên Viên Tiếu Điệp, chưởng lực kia hoàn toàn vét hết sức của rồi. Bây giờ đứa trẻ ba tuổi khí lực còn mạnh hơn nhiều. Tiêu Dạ Thần cười khổ, vạn vạn ngờ, có ngày chịu cảnh này “ Thành nhi….” Tiêu Dạ Thần than …!!! Hiên Viên Tiếu Điệp nghe được tiếng than của Tiêu Dạ Thần, lửa giận bùng cháy, chẳng còn lí trí gì nữa. Hiên Viên Tiếu Điệp lạnh lùng cười, tay lau máu còn dính miệng, lần nữa áp sát thân mình vào Tiêu Dạ Thần. vô tình, nàng cần gì nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần hủy trong sạch của nàng, dù muốn hay cũng phải thú nàng. Nữ nhân của chỉ có thể là nàng, hai năm trước khoảnh khắc nàng nhìn thấy , nàng nhận định như thế Thứ mà Hiên Viên Tiếu Điệp nàng có, kẻ khác tuyệt đối đừng mong. Tiếng cửa được mở ra, cái đầu xinh lấp ló vào, Vũ Thiên Bình nghi hoặc nhìn người trong phòng Dì, vì sao nữ nhân kia lại nằm người Thần ca ca nha, mà Thần ca ca vì cái gì lại yên lặng nằm như búp bê gỗ thế kia, kì lạ …Vũ Thiên Bình cau mày suy nghĩ, đôi con ngươi tròn xoe thập phần tò mò Hiên Viên Tiếu Điệp giật mình khi nhìn thấy tiểu hài tử, thẹn quá hóa giận nên suy nghĩ nhiều phóng cho tiểu hài tử chưởng. Đáng thương Tiểu Thiên nhi, khi bị nhận oan chưởng, dù lực đạo lớn nhưng với thân hình bé cùng tia nội lực quả là lấy mạng của nó nha. Tiểu hài tử thân mình đập mạnh vào cạnh bàn, ngất xỉu, máu từ trán uốn lượn, tạo nên đường huyết quỷ dị Tiêu Dạ Thần bắt đầu mê mang cho nên nhận thấy Vũ Thiên Bình, còn Hiên Viên Tiếu Điệp giật mình rút tay về, nàng quả cố ý. ngây ngẩn tiếng cánh cửa lại lần hé mở, nữ nhân bước vào…. Hết chương 30
CHƯƠNG 31 : VŨ KHUYNH THÀNH TỨC GIẬN Vũ Khuynh Thành lần đầu tiên biết thế nào là ghét người đến như vậy. Khoảnh khắc nàng nhìn thấy Hiên Viên Tiếu Điệp cả người quần áo mỏng manh triền lên người Tiêu Dạ Thần, tâm như co rút lên lại. Vũ Khuynh Thành mâu quang tràn đầy lửa giận quát: “ Hiên Viên tiểu thư, ngươi đây là làm cái gì ?” Hiên Viên Tiếu Điệp ngờ Vũ Khuynh Thành lại xuất đúng lúc này, thoáng ngỡ ngàng, kinh ngạc, bối rối cùng xấu hổ….khiến cho nàng ta ngẩn ra, biết là gì cả. Vũ Khuynh Thành nhanh chóng lại xem Vũ Thiên Bình, đưa tay bắt mạch, thoáng cau mày. nhàng ôm lấy tiểu hài tử đặt lên giường, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp “ Hiên Viên tiểu thư, ngươi có biết giờ phút này ta hối hận lúc trươc để cho hổ mang cắn ngươi đến chết . Ngay cả tiểu hài tử như vậy cũng ra tay được sao?” Vũ Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Tiêu Dạ Thần, những ngón tay bấu vào da thịch ứa máu, cả người đỏ bừng, bắt đầu mê mang còn thần chí, đây là bị làm sao vậy. Lúc nãy tức giận cho nên để ý tình trạng của , bây giờ nhìn thấy Tiêu Dạ Thần như vậy, Vũ Khuynh Thành tràn đầy hoang mang đến bên “ … đây là bị làm sao vậy..?” Vũ Khuynh Thành nghẹn ngào hỏi. Trông khó thở như sắp chết vậy. Vừa nghĩ đến Tiêu Dạ Thần chết, Vũ Khuynh Thành cảm giác từng đợt trừu đau, cả người hết sức lực. Hiên Viên Tiếu Điệp xấu hổ, này thể là nàng hạ xuân dược “ Hiên Viên Tiếu Điệp rốt cuộc ngươi cho ăn gì?,…” Vũ Khuynh Thành bắt mạch cho Tiêu Dạ Thần, khuôn mặt từ trắng biến sang hồng, từ hồng biến sang đen, này hạ lưu xuân dược gì đó, sao nàng ta có thẻ cho Thần ăn được. Với lại này là tối nguy hiểm xuân dược, nếu giải kịp chết a. Hiên Viên Tiếu Điệp khẽ cắn môi, lạnh lùng : “ Vũ Khuynh Thành, vì sao ngươi đến sau lại ngươi, ràng, ràng ta là người đến trước, ràng ta bên cạnh hai năm, nhưng liếc ta dù chỉ lần. Tại sao duy độc với ngươi lại tốt như vậy, ngươi có cái gì tốt chứ?” “ Đủ! Hiên Viên Tiếu Điệp, ta biết ta có gì tốt, nhưng mà ít ra ta tuyệt hại dù chỉ chút, ngươi phải là , chẳng qua đây là độc chiếm dục thôi. Ngươi từ được sủng ái, có ai dám trái ý ngươi, chỉ có lạnh lùng đối ngươi, cho nên ngươi cảm thấy đặc biệt, ngươi muốn chinh phục , muốn cho cũng sủng ái ngươi, đúng ?” Vũ Khuynh Thành lạnh lùng thốt từng tiếng, mỗi lời như là mũi dao đâm vào tim Hiên Viên Tiếu Điệp “ Ngươi bậy, ta đây là , ngươi bậy..” Hiên Viên Tiếu Điệp tức giận , thanh mê mang hòa bối rối, mơ màng bước ra khỏi cửa, thanh nhàn nhạt đau thương. Nàng thích , hai năm trước, cứu nàng khỏi tay đạo tặc, dung mạo của , khí phách của …khiến nàng say mê, quyến luyến. Cái cảm giác sơ luyến ngượng ngùng ấy đến nay nàng vẫn chưa quên, sao có thể nàng chỉ là muốn chinh phục được. Nàng … nha!! Nhìn bóng lưng hoảng loạn của Hiên Viên Tiếu Điệp, Vũ Khuynh Thành lạnh lùng cười , nữ tử đó quả đáng ghét, ngờ lại dùng cách thức hạ lưu ti tiện khiến cho Thần bị như vậy, còn có Thiên nhi còn hôn mê bất tỉnh. “ Thần, Thần….” Vũ Khuynh Thành lay lay Tiêu Dạ Thần, với ý đồ gọi tỉnh Tiêu Dạ Thần cả người đến cực hạn rồi, thừa nhận mình so ra còn hơn Liễu Hạ Huệ a. Dục vọng trong người như ma quỷ kêu gào khiến toàn thân nóng bỏng vô cùng, chỉ biết cần thư giải. Bỗng bàn tay chạm vào khuôn mặt của , bàn tay mang hơi lạnh nhàng khiến cho cảm thấy dễ chịu vô cùng, mùi hương thoang thoảng quen thuộc, thanh nhàn nhạt lo lắng khiến cho Tiêu Dạ Thần có chút tỉnh táo “ Thành nhi?..” Tiêu Dạ Thần giọng nỉ non, thanh khàn khàn khô khốc, thanh nhuộm đầy dục vọng “ Thần…uh!” Chưa kịp mở miệng bị phiến mềm mại chặn lấy, Vũ Khuynh Thành tức thời đầu óc trống rỗng, ngây ngốc nhìn dung nhan tuấn mỹ của ngay sát khuôn mặt nàng. Đôi môi nóng rực khiến cho Vũ Khuynh Thành biết được, mình bị Tiêu Dạ Thần hôn. Bá đạo đoạt lấy, nụ hôn mãnh liệt như hỏa, Tiêu Dạ Thần ghì chặt lấy cổ của Vũ Khuynh Thành, hôn sâu, nụ hôn nóng rực như lửa những cũng mất ôn nhuận cùng nhu tình, cái lưỡi của nhàng mơn trớn hàm răng của nàng, cả người nàng như nghẹt thở. Vũ Khuynh Thành định mở miệng ngăn cản nhưng chưa kịp lên tiếng cái lưỡi của chui vào trong miệng nàng, hai cái lưỡi quấn lấy, nhàng triền miên. Vũ Khuynh Thành cảm thấy cá người như hòa tan trong nụ hôn nóng bỏng nhưng mất nhu tình ấy, chốc thất thần. Cho đến khi bàn tay của đưa vào vạc áo của nàng, Vũ Khuynh Thành chợt tỉnh, thanh đau lòng : “ Thần, ngươi sao chứ” ( Nam Cung Dao : cái này là cực hạn của ta rồi =’= ) câu nhu tình khiến cho cái kẻ làm loạn kia sực tỉnh, có chút bối rối đẩy nàng ra, Tiêu Dạ Thần cả người mặc dù dục vọng kêu gào nhưng chưa mất hoàn toàn lí trí, muốn tổn thương nàng, có thể tổn thương bất cứ ai trong thiên hạ nhưng nàng được, nàng là cả đời này , dùng ôn nhu đối đãi, là tâm, tình, cả thiên hạ. Làm sao có thể tổn thương đến Thành nhi của được cơ chứ, cho nên Tiêu Dạ Thần bối rối đẩy ra Vũ Khuynh Thành. muốn hủy hoại trong sạch của nàng, trong lòng ai thuần khiết như nàng, ai có tư cách nhuốm bẩn nó dù là , cũng thể tha thứ cho bản thân mình được “ Thành nhi, ta sao, nàng ra ngoài.. lát ta ổn thôi..” Tiêu Dạ Thần mặc dù cả người đau đớn nhưng vẫn điềm nhiên ôn nhu , chỉ là cả người mồ hôi ước đẫm bán đứng “ Thần, đừng tùy hứng, ngươi nên biết mình trúng độc gì…” Vũ Khuynh Thành thở dài, vì lau mồ hôi. Hơi lạnh từ bàn tay nàng chạm vào chẳng khác nào đốt lửa đối , Tiêu Dạ Thần cười khổ “ Thành nhi, nghe lời..ta sao…” Tiêu Dạ Thần bấu chặt móng tay vào da thịt của mình, cả người phiếm đỏ, máu từ bàn tay uốn lượn. Đôi bàn tay ấm áp hữu lực, đôi bàn thay thanh tú nhưng mất cứng rắn mạnh mẽ ấy, Vũ Khuynh Thành đè lại động tác của Tiêu Dạ Thần, thanh lạnh lùng : “ Thần, ngươi hứa với ta làm bị thương chính mình” Tiêu Dạ Thần kinh ngạc nhìn Vũ Khuynh Thành điểm huyệt của mình. nàng từ khi nào biết võ công vậy? Nhưng mà động tác tiếp theo của Vũ Khuynh Thành khiến cho Tiêu Dạ Thần cả người sững lại, y kinh ngạc vấn : “ Thành nhi, nàng làm gì?” Vì cả người còn khí lực cho nên thanh cũng chỉ là nhàng rên rĩ “ Thần, máu của ta có thể trị bách độc, như vậy ngươi sao rồi…” Vũ Khuynh Thành ôn nhu , vết cắt rệt nơi cổ tay, huyết bắt đầu chảy…Nếu giải được độc chết nha, nếu như đem đến kỹ viện, nhìn nữ nhân nào đó đụng đến , Vũ Khuynh Thành chỉ vừa nghĩ đến đây thôi thấy cả người đau xót vô cùng, nhưng nàng thể để cho có việc gì được. Nàng từng ăn Chu giáng hồng, có thể bách độc xâm nhậm, cho nên máu của nàng cũng là kỳ dược hiếm thấy. Thần! ngươi hứa cả đời làm bảo tiêu của ta cho nên ta tuyệt đối để ngươi nuốt lời, Vũ Khuynh Thành khẽ cười, dịu dàng.. Tiêu Dạ Thần, tâm tính tiêu sai nhiễm khói lửa nhân gian Tiêu Dạ Thần tùy tâm, phong khoáng, y bản tính rộng lượng cho nên cũng chưa có kẻ thù nào cả Y chưa bao giờ căm ghét ai, nhưng mà giờ khắc này đây y sựu ghét Hiên Viên Tiếu Điệp vô cùng Nếu phải nàng ta hạ dược y bị như vậy Nếu nàng ta hạ dược, Thành nhi của y phải dùng máu của mình để cứu y Tiêu Dạ Thần thề nhất định nợ này đòi lại gấp trăm lần, nghìn lần Vũ Khuynh Thành cả người có chút tái nhợt, cầm máu, lấy lụa cẩn thận bao lấy vết thương. Nàng cười khẽ nhìn Tiêu Dạ Thần chìm sâu vào giấc ngủ. Có lẽ mị dược được giải, khuôn mặt của y cũng bớt đỏ. Chu giáng hồng quả nhiên kì dược, giải được bách độc cho dù là mị dược. Tay nàng nhàng mơn trớn khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của y, chốc thất thần. Đôi mày kiếm tràn đầy khí khiến cho khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân của y khiến cho người ta thể nào nhẫm lẫn được, y là nữ. Hàng mi dài dài, cong cong đẹp. Cái mũi cao cân xứng như tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ của thượng thiên, bạc thần tà mị gợi cảm. Vũ Khuynh Thành khẽ sờ môi của mình, độ ấm vẫn còn lưu nơi đó. Bất giác khóe môi vẽ nên nét cười tuyệt mĩ, đôi gò má nhàn nhạt phấn hồng… Mặc dù muốn bên cạnh thêm lát nữa, nhưng mà Bình nhi tình trạng cũng được tốt lắm, Vũ Khuynh Thành khe khẽ thở dài, truyền nội lực điều hòa khí quyết cho tiểu hài tử. Hiên Viên Tiếu Điệp ra tay cũng độc ác, hài tử còn như vậy!! “ Tiểu bạch, nhớ coi chừng Thiên nhi…” Vũ Khuynh Thành vuốt đầu tiểu bạch hổ. Sau đó cất bước ra khỏi phòng, nàng cần chút dược liệu “ Khuynh Thành, có chuyện gì vậy, lúc nãy Tiếu Điệp tỷ tỷ quần áo xộc xệch chạy về phòng, khóc ngừng, hỏi gì cũng …” Liễu Tuyết từ đằng xa chạy vào lo lắng hỏi Vũ Khuynh Thành lạnh lùng cười : “ nàng ta làm gì chính nàng ta .” Thái độ lãnh đạm như vậy lần đầu tiên Liễu Tuyết nhìn thấy Vũ Khuynh Thành như vậy, có chút giật mình, đợi cho nàng tỉnh lại, Vũ Khuynh Thành ra khỏi Liễu phủ “ Này, rốt cuộc là chuyện gì a?” Liễu Tuyết khó hiểu, người người bí , haiz! Dạo này mọi chuyện cứ xảy ra ngừng, ai bồi nàng cùng chơi chán chết được. Đại hội võ lâm vài ngày nữa mới đến, xem ra tới xem náo nhiệt có vẻ hơi lâu nha Hết chương 31
CHƯƠNG 32 : THẾ GIAN CÓ GÌ TRƯỜNG TỒN BẤT DIỆT “ Thiên nhi, tỉnh rồi sao? Đến uống miếng thuốc đau…” Vũ Khuynh Thành đưa chén thuốc, ôn nhu an ủi tiểu hài tử. “ Tỷ tỷ, đau….” tiểu hài tử giọng nỉ non, khuôn mặt bình thường nhắn hồng hào nay lại trắng bệt chút sức sống khiến cho Vũ Khuynh Thành đau lòng thôi. Hiên Viên Tiếu Điệp, xem ra lần này thể bỏ qua cho nàng ta. Nhớ đến Tiêu Dạ Thần cả người mê mang bất lực như rối gỗ oa nhi, đôi bàn tay bình thường nàng thích ngắm nhất nay lại đầy vết máu, khiến cho lòng đau xót thôi. Nàng ra từ lâu giống vô tâm phế như lúc trước, lòng vô cớ có ràng buộc, là , nam nhân có khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ lúc nào cũng ôn nhu mỉm cười nhìn nàng, lúc nào cũng lí giải nàng, thông cảm nàng, hiểu nàng, chiều, sủng nịnh nàng. Nam nhân ấy khiến cho nàng vui, nàng buồn, nàng đau lòng, chiếm trong lòng vị trí a, haiz!!! “ Ngoan, Thiên nhi, uống thuốc vào đau nữa…” Vũ Khuynh Thành giọng , ôn nhu vuốt đầu tiểu hài tử. Tiểu hài tử nhắm mắt uống hơi chén thuốc, khuôn mặt đáng nhăn nhó trông buồn cười vô cùng. Vũ Khuynh Thành đưa cho nó khối điểm tâm, tiểu hài tử ngay lập tức nhét nó vào miệng, ánh mắt rạng ngời như muốn cảm ơn tỷ tỷ của mình. Vũ Khuynh Thành mỉm cười, giúp tiểu hài tử nằm xuống, dịch dùm nó góc chăn, cười yếu ớt : “ Thiên nhi, ngủ lát, ngày mai khỏe ngay thôi” “ Tỷ tỷ, bồi Thiên nhi thêm lát nhé…” tiểu hài tử làm nũng. “ Thiên nhi ngoan, tỷ tỷ còn thăm Thần ca ca, Thiên nhi cũng thích Thần ca ca mà đúng ” . Vũ Khuynh Thành “ Ân, tỷ tỷ thăm Thần ca ca , Thiên nhi mình ngủ…” tiểu hài tử gật đầu, thanh trĩ nộn đáng , bộ dáng ông cụ non dễ thương, khiến cho Vũ Khuynh Thành hung hăn hôn trán nó cái. Chỉ là Vũ Khuynh Thành biết, khi nàng vừa bước ra khỏi cửa, tiểu hài tử nằm giường đôi mắt còn ngây thơ như thường ngày nữa, mà thay vào đó là lạnh như băng độ ấm, đôi môi xinh bất giác vẽ nên nét cười lạnh, giống bộ dáng của tiểu hài tử mới 6,7 tuổi chút nào… “ Thần, ngươi định đâu…” Vũ Khuynh Thành lên tiếng, ngăn bước của Tiêu Dạ Thần. Nàng vừa mới bước vào cửa cũng định bước ra. ý thức được bản thân là bị thương sao chứ, là khiến cho người ta thể lo được. “ Thành nhi…” Tiêu Dạ Thần lo lắng nắm lấy cổ tay của Vũ Khuynh Thành, động tác nhu hòa vô cùng, dở lên cánh tay áo, thấy dải lục trắng sơ xài bọc lấy vết thương. Tiêu Dạ Thần khẽ cau mày, nhàng mơn trớn miệng vết thương, đau lòng vấn : “ đau ?” “ đau, chỉ là vết thương thôi, Thần…ngươi sao rồi…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu, sau đó ấp a ấp úng hỏi. “ Nàng đau, nhưng ta đau…” Tiêu Dạ Thần khe khẽ thở dài, tiếp tục vì Vũ Khuynh Thành băng lại vết thương. Vũ Khuynh Thành sững sờ, lòng ấm áp… ngốc! ánh sáng nhàng len lõi qua khung cửa, vuốt ve lấy khuôn mặt của y, khiến cho dung nhan của càng thêm tuấn mỹ như khối mỹ ngọc tuyệt đẹp. Vũ Khuynh Thành thoáng mê say, tay còn lại nhàng sờ khuôn mặt của . Tiêu Dạ Thần bị bàn tay của nàng đụng chạm, bàn tay ấm áp mềm mại, xúc cảm tinh tế khiến cho càng muốn nhiều hơn. Ánh mắt hai người giao nhau, triền miên tình ý. Ánh mắt của thâm thúy tựa hải, nhìn vào như hòa tan trong ánh nhìn quá nhu tình ấy. Ánh mắt của nàng long lanh tựa vì sao rực rỡ nhất bầu trời, sóng mắt lưu chuyển ôn nhu khiến cho như si như túy trong đó. Mùi hương thoang thoảng của nàng còn vương vấn nơi chóp mũi . Tâm của tiêu dạ thần như thôi thúc làm việc gì đó, nhưng mà lí trí của giữ lại, cuối cùng cứ ngây ngốc nhìn nàng, chốc ngẩn ngơ ( Nam Cung Dao : haiz!! Huynh ấy đúng là ngây thơ quá >_< !! ta phải làm gì để thúc đẩy đây a ? ) Vũ Khuynh Thành khóe môi cong lên nụ cười khẽ, điểm vào đôi môi tà mị của , môi chạm môi, lả lướt nhàng. Tiêu Dạ Thần trợn mắt kinh ngạc, môi của nàng rời khỏi “ Nàng…” Tiêu Dạ Thần khuôn mặt nổi lên rặng mây đỏ, lan tràn đến cổ, tâm phút chốc loạn nhịp. “ Hì! Đây là đáp trả, chúng ta huề nhau…” Vũ Khuynh Thành xấu hổ lên tiếng. Ai biểu đáng như vậy làm chi khiến cho nàng kiềm lòng đậu mà hôn , với lại hôm qua hôn nàng mãnh liệt như vậy, hôm nay nàng chỉ nhàng đòi lại thôi mà. Tiêu công tử a, ngươi tự nhận mình trí tuệ bất phàm, nay lại bị nụ hôn nhàng như vậy khiến cho mặt đỏ tới tận mang tai, nếu để cho người bên ngoài biết, biết bọn họ há mồm kinh ngạc như thế nào nữa, là..^^ “ Thành nhi….ta có thể hôn nàng chứ..?…” Tiêu Dạ Thần liếm liếm đôi môi của mình, cảm thấy có chút khát nước, ánh mắt nhu hòa đến nịch nhân, tay nhàng ôm lấy đôi bờ vai mỏng manh của nàng, giọng vấn…. “ Thần.., sao ngươi lại đáng như vậy chứ….” Vũ Khuynh Thành đẩy ra Tiêu Dạ Thần, suy sụp bàn, cười lớn tiếng. Trời ạ! đúng là cực phẩm nam nhân a, mấy chuyện đó cũng hỏi nàng, thế gian này, có ai dễ thương như chứ. Vũ Khuynh Thành cười khẽ, ở đại nàng gặp rất nhiều kiểu nam nhân, ôn nhu có, bá đạo có, tà mị có, dung mạo cũng điển trai hiếm thấy nhưng mà bọn họ chưa có người nào khiến cho nàng xao xuyến cả, nhiều khi bạn bè còn chọc nàng trái tim sắt đá, nhưng mà bây giờ nàng hiểu, sở dĩ nàng chưa từng động tâm với ai là vì…nàng chưa gặp , nam nhân tên gọi Tiêu Dạ Thần này. tài trí, lãnh đạm nhưng đối nàng luôn mỉm cười ôn nhu. lạnh lùng, vô tâm nhưng ánh mắt nhìn nàng lúc nào cũng nhu tình tựa hải. tiêu sái, vướng khói lửa nhân gian nhưng lại cam nguyện vì nàng xuống bếp. , tự do phóng khoáng nhưng vì nàng mà đứng lại nơi. thông minh, quyết đoán nhưng với ái tình thơ ngây như tờ giấy trắng. bá đạo tùy hứng nhưng lúc nào cũng tôn trọng nàng, lấy nguyện vọng của nàng đầu. Tiêu dạ thần, ta xuyên qua ngàn năm thời gian, gặp được ngươi, nhân sinh như vậy, còn cầu gì đây..!!! Tiêu Dạ Thần bị Vũ Khuynh Thành động tác làm cho xấu hổ vô cùng, ngượng ngùng cười. Bỗng dưng Vũ Khuynh Thành ngẩng đầu, mỉm cười ôn nhu như nước, mâu quang tràn đầy nhu tình ấm áp lưu chuyển khiến cho Tiêu Dạ Thần thất thần. Ánh mắt này quá quen thuộc, ánh mắt nhu tình này, ngày ngày nhìn nàng…Tiêu Dạ Thần trong lòng mừng như điên. Rột cuộc bắt được sao, trái tim tiêu sái như gió của nàng, rốt cuộc nàng trong lòng có sao? Thành nhi, nàng thích ta đúng ? “ Thần, ngươi rất giỏi đấy!!…” Vũ Khuynh Thành than . chỉ dùng có hai tháng thời gian khiến cho nàng động tâm với , luyến tiếc rời khỏi … “ Ta giỏi làm sao xứng với nàng nha…” Tiêu Dạ Thần cười yếu ớt, rót cho Vũ Khuynh Thành cốc trà, mùi hương trà thoang thoảng xua tan mệt mỏi. “ Thần, ngươi rốt cuộc thích ta ở điểm nào…” Vũ Khuynh Thành tự dưng hỏi, mâu quang tràn đầy tò mò. Bị Vũ Khuynh Thành hỏi như vậy, Tiêu Dạ Thần sửng sốt, chỉ nhàng cười khẽ, y ôn nhu : “ biết, ta chỉ biết, khoảnh khắc nhìn thấy nàng tùy ý nhảy múa cánh đồng thảo nguyên đầy hồ điệp kia, tâm loạn nhịp. Dường như lúc đó cả đất trời như lắng đọng lại, đất trời chỉ có hai màu đen trắng, chỉ có nàng hồng y rực lửa diễm đến kì lạ. Bốn năm vương vấn nhung nhớ, thoáng rung động khiến cho bốn năm sâu tương tư, khi đó lòng chẳng còn ai khác ngoài nàng. Lần thứ hai gặp lại, chỉ cái liếc mắt ta nhận ra nàng, phải bề ngoài mà là cảm giác nghẹt thở vẫn còn nguyên sơ như bốn năm trước.” Tiêu Dạ Thần khóe môi nhàn nhạt ý cười, ánh mắt y vẫn ấm áp vô ngần “ ta tìm mọi cách bao dung nàng, sủng nịnh nàng, chiều nàng khiến nàng cảm thấy vui vẻ nhất, bình yên nhất bên cạnh ta, khiến cho nàng luyến tiếc muốn rời xa ta” “ Thành nhi…ta chưa từng ai, cho nên biết làm gì cả…ta làm như vậy, nàng giận chứ…” Tiêu Dạ Thần cẩn cẩn dực dực nhìn Vũ Khuynh Thành, sợ nàng tức giận. “ Ha hả…Thần, ngươi có cần thành như vậy a…” Vũ Khuynh Thành cười khổ. “ Thành nhi, nàng tức giận à…” “ Đồ ngốc, có gì mà giận chứ, nhưng mà ngươi chỉ được đối với ta như vậy, biết ?” Vũ Khuynh Thành bĩu môi : “ Nếu như có ngày ngươi thích ta, nhất định phải cho ta biết trước, như vậy…” thanh nhàn nhạt bất an “ có chuyện đó……” Vũ Khuynh Thành chưa hết câu bị Tiêu Dạ Thần chẹn lời, thanh kiên định quyết tuyệt. khi nhận định đó là cả đời nhất thế, tuyệt đối phụ nàng trừ phi chết. “ Ngốc quá, thế gian này đâu có cái gì là trường tồn bất diệt được….” Vũ Khuynh Thành khe khẽ cười. Có là núi cao xanh thẳm thời gian qua cũng xóa mòn, đá có cứng rắn đến đâu trăm năm qua cũng còn nguyên sơ như lúc ban đầu, sông có nhiều nước đến đâu ngàn năm trôi qua cũng vơi dần …dù là tiếng tăm lưu danh sử sách hay tiếng xấu muôn đời, vạn năm trôi qua cũng trôi vào quên lãng. Ái tình khắc cốt ghi tâm, lưu truyền hậu thế đến đâu cũng có ngày còn ai nhắc đến. Thời gian rất đáng sợ, nó là thứ thuốc chữa lành mọi vết thương cũng là liều thuốc độc bào mòn cảm tình con người. Hết chương 32
CHƯƠNG 33: HIÊN VIÊN NGẠO THỎA HIỆP Trong phòng, khí u ám đến kì lạ, tiếng động, mọi vật tĩnh lặng đến vô cùng, tiếng thở cũng đủ làm cho người ta nghe mồn Hiên Viên Ngạo cúi đầu trầm tư, đôi mày kiếm khẽ chau như suy nghĩ vấn đề gì phức tạp lắm vậy. “ Hiên Viên Ngạo, ngươi nghĩ thế nào…” Vũ Khuynh Thành thanh như lông hồng, nhưng khẩu khí lại vô cùng quyết đoán. Hôm nay nàng hẹn ra đây là để giải quyết chuyện của Hiên Viên Tiếu Điệp, nàng muốn chuyện bé xé ra to. Mặc dù rất tức giận nhưng cũng muốn khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp mất hết mặt mũi, dù gì ở cổ đại, danh tiết đối với nữ nhân là vô cùng quan trọng. “ Khuynh Thành nương, mọi việc theo như ….” Hiên Viên Ngạo trầm giọng, đôi mắt ánh lên những nét nguy hiểm. ngờ muội muội của mình lại làm cái việc ngu ngốc đến như vậy. “ Hiên Viên Ngạo, ta biết ngươi thương tiểu muội của mình, nhưng mà cũng thể bao che cho nàng ta mãi được, nếu như vậy sau này nàng ta gây nên những hậu quả lớn hơn, lúc đó có bị tội cũng chính là nàng ta thôi….” Vũ Khuynh Thành lạnh lùng . “ Ta bao che cho tiểu muội của mình, nhưng mà bằng chứng nào chứng minh tiểu Điệp làm như vậy?” Hiên Viên Ngạo khóe môi cong lên nét cười tuyệt diễm, đôi băng mâu lãnh khốc nhìn chăm chăm vào Vũ Khuynh Thành. Vũ Khuynh Thành bị cái nhìn như hiểu mọi chuyện của xoáy sâu vào, nàng ung dung mỉm cười, vân đạm phong khinh : “ Hiên Viên Ngạo, hơn ai hết ngươi hiểu tính cách của muội muội của mình mà, đúng ?” Hiên Viên Ngạo , quả , nếu giữa lời của tiểu Điệp và lời của nữ tử này, tin lời của Vũ Khuynh Thành hơn, có lẽ nên trông coi kĩ tiểu muội phiền phức này. Hiên Viên Ngạo ngẩng đầu, thanh nhu hòa hơn vấn : “ vậy rốt cuộc nương muốn như thế nào?” “ Chuyện Hiên Viên Tiếu Điệp đả thương tiểu Thiên, ta tính toán nữa, lúc trước ngươi cứu nó mạng, bây giờ tiểu muội của ngươi lại đả thương nó, coi như chuyện này ai nợ ai…” Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt , thái độ lãnh đạm vô cùng, lãnh đạm đến mức khiến cho Hiên Viên Ngạo lòng khó chịu, vì cớ gì nữ nhân này mỗi khi đối lại dùng thái độ kém như vậy, đáng ghét như vậy sao chứ? “ Hiên Viên Tiếu Điệp, nàng ta nên đả thương …” Vũ Khuynh Thành bỗng dưng thùy hạ mi mắt, lòng khe khẽ thở dài : “ quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của mình mỗi người điều có, ta có tư cách ngăn cản nàng ta, nhưng mà Hiên Viên Tiếu Điệp vạn vạn nên dùng cách như vậy” . Nhớ lại khoảnh khắc nằm im bất động cả người tái ngắt của lòng của nàng vẫn còn đau nhói vô cùng. có ai được phép tổn thương đến , ai được phép hại đến , nàng tuyệt đối để cho chuyện đó xảy ra, dù bất cứ là ai, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật. Vũ Khuynh Thành ánh mắt lóe lên tàn khốc. ra, Vũ Khuynh Thành là hắc ám thiên sứ, ôn nhu thiện lương vô cùng, nhưng mà hắc ám thiên sứ mỗi khi bị chạm đến điểm máu chốt hóa thành ác ma, hủy thiên diệt địa. Hiên Viên Ngạo kinh ngạc nhìn Vũ Khuynh Thành chuyển đổi sắc mặt, chỉ có khi nghĩ đến Tiêu Dạ Thần, ánh mắt của nàng, thần thái của nàng mới có những chuyển biến khác, còn ung dung lãnh đạm nửa. Hiên Viên Ngạo thùy hạ mi mắt , cười có chút chua xót… cũng hiểu giờ phút này đầu óc của nghĩ gì nửa. “ Hiên Viên Ngạo, Thần – mỗi khi tức giận, hậu quả rất đáng sợ đấy, ta muốn Hiên Viên Tiếu Điệp đoản mệnh như vậy đâu…” Vũ Khuynh Thành lấy lại thái độ lãnh đạm như lúc đầy, nhàng vuốt mái tóc của mình. “ Hừ! dù có bản lãnh đến tới đâu cũng thể gây hại đến tính mạng của tiểu Điệp được” . Hiên Viên Ngạo , dù tiểu Điệp tội lớn như thế nào cũng đến nỗi mất mạng, tiểu muội của , dư sức bảo vệ. “ Hiên Viên Ngạo, ngươi quá xem thường Thần rồi…” Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt mỉm cười, sau đó giọng bỗng nhiên lạnh lùng : “ Hi vọng ngươi có thể quản muội muội của mình, đừng để cho ta và Dạ Thần nhìn thấy, lúc đó ta biết có đủ sức ngăn cản hành động của nửa” “ Khuynh Thành nương đây là đe dọa ta sao…” Hiên Viên Ngạo bỗng dưng ôn nhu cười, ánh mắt tràn đầy thú vị nhìn Vũ Khuynh Thành. Nữ nhân này lúc ôn hòa như con mèo vô hại, khi tức giận dễ dàng hóa thân vi lang, đe dọa đến kẻ thù của mình. thú vị, Hiên Viên Ngạo chợt hiểu vì cớ gì, đầu óc của , tâm trí của vô cớ lờn vờn bóng hình hồng y nữ tử này, đuổi được, tránh xong. ra nữ nhân này khiến cho động tâm a! Vũ Khuynh Thành nghi hoặc nhìn Hiên Viên Ngạo, quái lạ! nam nhân này bỗng dưng nở nụ cười ôn nhu như vậy để làm chi a. “ Khuynh Thành, bỗng dưng ta phát , nàng rất thú vị…khiến ta…” Hiên Viên Ngạo thanh tràn đầy mê hoặc, ánh mắt thâm thúy nhìn Vũ Khuynh Thành, đôi môi cong lên nét cười tà mị. Vũ Khuynh Thành trầm lại, nếu như lời này của Tiêu Dạ Thần đối với nàng, nàng cảm thấy đáng muốn trêu cợt chút nhưng mà khi nam nhân tên gọi Hiên Viên Ngạo những lời này, Vũ Khuynh Thành lòng hờn giận, nàng đối diện với ánh mắt thâm thúy của . Ánh mắt của nàng trong như pha lên, trong suốt tạp chất, ánh mắt lãnh đạm cùng lạnh lùng, hốt nhiên khiến cho Hiên Viên Ngạo sững sờ, động tác. “ Hiên Viên Ngạo, ngươi có biết, ta ghét nhất chính là nam nhân tự cho mình là đúng…,” nhanh chóng lắc mình, cách vài bước, Vũ Khuynh Thành xoay người bước ra cửa. Vừa bước ra cửa, nàng khẽ xoay đầu lại, đôi môi xinh đẹp cong lên nụ cười hoàn mĩ, thanh nhàn nhạt : “ Hiên Viên trang chủ, ngươi thực khiến cho ta thất vọng” Nàng tôn trọng vì làm người tuy lạnh lùng tàn khốc, nhưng phân đúng sai, xen chuyện thị phi, hơn thế nửa dù đối với người bên ngoài tốt bao nhiêu nhưng đối với người trong nhà, với tiểu muội của mình tốt khiến cho nàng nhớ đến lão huynh Vũ Khuynh Quốc của nàng, nhưng mà hành động hôm nay của khiến cho nàng thất vọng rồi. Nàng chán ghét nhất chính là kiểu nam nhân, cho mình là đúng, hành động theo ý mình, để ý đến cảm nhận của người khác. Vũ Khuynh Thành ung dung bước , nam nhân cổ đại quả nhiên chỉ có thể nhìn chứ thể đụng a, quả nhiên chỉ có tiểu Thần Thần khiến cho nàng thoải mái nhất. nghĩ đến , bỗng dưng thanh bên phía Nguyệt cư các khiến cho Vũ Khuynh Thành bối rối, nhanh chóng tiến về bên đó. Mà Hiên Viên Ngạo từ cửa phòng cũng nhanh chóng phi thân về phía Nguyệt cư các, nếu nghe lầm đó là thanh của tiểu Điệp. Nguyệt cư các chính là phòng khách của Liễu phủ Nơi đó ở, ai khác chính là Hiên Viên đại tiểu thư Hiên Viên Tiếu Điệp Hiên Viên Tiếu Điệp vừa thấy Tiêu Dạ Thần xoay người chạy mất, nhưng mà làm sao thoát khỏi tầm mắt của . Tiêu Dạ Thần cười lạnh, bắt lấy cổ tay của nàng ta, lạnh lùng : “ Hiên Viên tiểu thư, nợ giữa ta và ngươi còn chưa tính, làm sao nhanh vậy” có quên vết thương đỏ như máu cổ tay của Thành nhi, vết thương khiến cho khó chịu vô cùng. Thành nhi của , ngay cả việc nhất cũng luyến tiếc cho nàng làm, chịu bất cứ vết thương dù là nhất nào. biết nàng rất sợ đau, nhưng mà vì cứu nàng lại cắt cổ tay, hành động vừa khiến cảm động, vừa khiến đau lòng vô cùng. “ Tiêu ca ca….” Hiên Viên Tiếu Điệp run sợ, ánh mắt của quả bây giờ rất kinh khủng. Nàng hối hận khi dùng cách đó, bây giờ ngay cả cơ hội với hai câu cũng có. Hiên Viên Tiếu Điệp cười khổ, đây là báo ứng sao chứ, báo ứng vì nàng cố tranh những thứ thuộc về mình. Cả đêm nàng mất ngủ, suy nghĩ thổn thức, vì cớ gì nàng lại ra nông nỗi này ? “ Câm miệng..!!” Tiêu Dạ Thần lạnh lùng cười, ba tiếng ‘Tiêu ca ca’ nàng ta có tư cách gọi sao, nữ nhân này quả muốn bằm thây vạn đoạn cũng đủ hết giận. “ Thần, ngươi buông tay….” Vũ Khuynh Thành lên tiếng, khi nhìn thấy Tiêu Dạ Thần bóp lấy cổ của Hiên Viên Tiếu Điệp, mà Hiên Viên Tiếu Điệp khuôn mặt đỏ lên vì nghẹt thở. Vũ Khuynh Thành vừa cất tiếng, Hiên Viên Ngạo cũng vừa đến kịp, tung ra chưởng về phía Tiêu Dạ Thần. Tiêu Dạ Thần bàn tay chống đỡ chưởng lực, tay kia đẩy ra Hiên Viên Tiếu Điệp, xoay người tránh thoát ma chưởng mạnh như hỏa của Hiên Viên Ngạo. “ Thần, ngươi sao chứ…” Vũ Khuynh Thành lo lắng nhìn Tiêu Dạ Thần từ đầu đến cuối, thấy bị ảnh hưởng gì từ chưởng lực của Hiên Viên Ngạo, thở phào nhõm. “ Khụ..khụ!!” Hiên Viên Tiếu Điệp ho lên, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, hô hấp dồn dập, trong phút chốc nàng tưởng nàng chết rồi đấy. Hiên Viên Ngạo vỗ về lưng của Hiên Viên Tiếu Điệp, tức giận nhìn Tiêu Dạ Thần, cắn răng : “ Tiêu Dạ Thần, dù tiểu Điệp có lỗi với ngươi, cũng đến nỗi giết nàng ” “ Hừ! nàng đáng chết vạn lần, Hiên Viên Ngạo hai năm trước ta cứu nàng, hai năm sau Thành nhi lại cứu nàng mạng, rốt cuộc nàng làm những gì…Hiên Viên đại tiểu thư, làm người chính là báo ơn như vậy hay sao?” Tiêu Dạ Thần ngạo nghễ nhìn Hiên Viên Ngạo, khinh thường . “ Hiên Viên Ngạo, ngươi đem nàng về sơn trang ….” Vũ Khuynh Thành thở dài, sau đó lôi Tiêu Dạ Thần . Mặc dù nàng thích Hiên Viên Tiếu Điệp nhưng mà nhìn nàng ta sắp chết như vậy, lòng nàng cũng thoải mái gì. Dù gì giáo dục ở đại cũng khiến nàng quý trọng sinh mạng con người vô cùng. Nhân a! ai cũng có cha sinh mẹ đẻ, sao có thể nhẫn tâm nhìn sinh mạng trước mắt mình rời nhân gian phồn hoa này kia chứ. Vũ Khuynh Thành cười khổ, nàng chung quy là luyến tiếc… Hiên Viên Ngạo trầm mặc, sau đó ôm lấy Hiên Viên Tiếu Điệp về phòng, quả có tư cách trách Tiêu Dạ Thần, Tiêu Dạ Thần có sai, là tiểu muội sai. Hiên Viên Ngạo thở dài, lúc nãy Vũ Khuynh Thành lời còn văng vẳng bên tai … Hết chương 33
CHƯƠNG 34: VŨ THIÊN BÌNH “ Thần, ta với ngươi chuyện của Hiên Viên Tiếu Điệp ta giải quyết mà…” Vũ Khuynh Thành đồng ý nhìn Tiêu Dạ Thần. sát khí rất nặng. Nàng tin thế gian này thiện có thiện báo, ác có ác báo, hành thiện tích đức sau này cuộc sống có nhiều may mắn. “ Thành nhi, nàng rất thiện lương…” Tiêu Dạ Thần ôn hòa , tay nhàng vuốt mái tóc nhu mềm của nàng. Từ lúc hai người xác định quan hệ, hành động trở nên thân mật nhiều lắm. Nhưng cũng đứng ở chỗ nắm cái tay, vuốt ve mái tóc hay ôm ấp cùng lắm hôn thôi, có gì sâu xa đâu à nha ( Nam Cung Dao : Hì, ta đây còn ngây thơ trong trắng lắm ^^ ) Vũ Khuynh Thành ôn nhu mỉm cười, bắt lấy bàn tay làm loạn của , tinh tế tỉ mỉ ngắm nó, đôi bàn tay xinh đẹp, thon dài hữu lực, trắng nõn nhưng khiến cho người ta nhầm lần đó là đôi bàn tay của nữ nhân. Vũ Khuynh Thành hiểu, dạo gần đây bỗng dưng muốn vuốt ve hay ngắm ngía đôi bàn tay của . Hai người, kẻ ôn nhu nhìn đối phương, người im lặng ngắm nhìn đôi bàn tay của đối phương. , thời gian như ngừng lại…. “ Thần, hứa với ta, chỉ cần Hiên Viên Tiếu Điệp đó làm chuyện quá đáng, đừng lấy tính mạng của nàng ta..” Vũ Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn , giọng . “ Ân…” Tiêu Dạ Thần nghĩ nhiều đồng ý, mặc dù ngay lập tức bóp chết nữ nhân đó, nhưng mà lời của Thành nhi đối với luôn là thánh chỉ phải sao. Nhưng mà có nghĩa là để dễ dàng cho nàng ta vui vẻ sống, lấy tính mạng nhưng còn nhiều cách khác mà. Tiêu Dạ Thần khóe môi cười lạnh!! “ Thần, ngươi biết , tuy ta giận nàng ta nhưng mà cũng muốn lấy tính mệnh của nàng ấy… “ Vũ Khuynh Thành đặt cằm của mình đôi vai rắn chắc của , hai tay ôm lấy vòng lưng của , khe khẽ cười “ Nhân, dù phạm sai đến đâu, nếu hối lỗi cũng nên cho người ta cơ hội làm lại từ đầu, con người còn sống còn làm rất nhiều việc, khi chết là mất tất cả” Tiêu Dạ Thần bị Vũ Khuynh Thành động tác thân mật như vậy, có chút cứng ngắc thân mình, sau đó thở dài, ôn nhu ôm lấy nàng vào trong lòng, yên lặng lắng nghe Vũ Khuynh Thành tiếp : “ Hiên Viên Tiếu Điệp đó ra cũng đáng thương, vì sinh hận…” Nàng lúc trước có bạn rất thân, tính tình rất đáng , nhưng mà rất tiếc vì chữ tình hủy hoại bản thân mình, khiến cho tương lai, nghiệp điều sụp đỗ. Cũng may sau này có thể là lại từ đầu. Lúc bạn ấy cắt cổ tay tự tử, nàng nhìn huyết uốn lượn quanh quẩn khắp người bạn ấy, từ đó nàng thầm thế, bất cứ ai nếu có lỗi với nàng, nếu có thể hối lỗi làm lại từ đầu, nàng tha thứ…nàng muốn bất cứ ai giống như bạn ấy của nàng.., haiz…!!! Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt kể lể, thanh ôn nhu, giọng nhàng ấm áp, nàng từ tốn , yên lặng lắng nghe. ôm lấy nàng vào trong lòng, mùi hương của nàng, mùi hương thoang thoảng dịu ngọt khiến cho trầm mê. Hai người lặng bên nhau, ánh sáng bên ngoài nhè chiếu vào, gió nghịch ngợm ôn nhu vuốt ve hai người. Tiêu Dạ Thần chợt nghỉ, nếu như thời gian cứ dừng lại ngay lúc này tốt biết mấy, chỉ có nàng và , bình yên bên nhau, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. Thời khắc này đây đối với thỏa mãn vô cùng, còn hư vô mờ mịt như lúc trước. Dù có đứng ngôi vị cao nhất quan sát chúng sinh, dù tiếng tăm có vang danh ra sao, dù tài năng của khiến cho thiên hạ ngưỡng mộ như thế nào, dù tên tuổi của có được lưu trong lịch sử, truyền đến đời đời về sau…cũng hạnh phúc, cũng thỏa lòng bằng giờ phút này đây. Tiêu Dạ Thần khóe môi cong lên nụ cười ôn nhu như nước, giữa ngàn vạn người, giữa thế gian phồn hoa hồng trần vạn trượng này có thể gặp được nàng, có thể nàng, có thể được nàng chân tâm đáp lại, Tiêu Dạ Thần quả sống kiếp này uổng Vũ Thiên Bình ngồi góc nho giường, tay ôm tiểu bạch hổ, tay vuốt ve bộ lông non mịn của tiểu bạch, đôi con ngươi hài tử bình thường trong sáng vô ngần này lạ mảnh chết lặng cùng tàn khốc. Nho tuổi hài tử, vì sao lại có ánh mắt như vậy dĩ nhiên là có lí do riêng của mình. Hôm qua bị Hiên Viên Tiếu Điệp chưởng vô tình đánh bay lên cạnh bàn, va chạm mạnh khiến cho nó nhớ lại kí ức lúc trước, là phúc hay họa nó cũng biết được. Nếu như có thể, nó hi vọng mình nhớ gì cả, cứ an tâm sống bên cạnh tỷ tỷ xinh đẹp của nó, như vậy tốt quá, nhưng mà nó làm được. Nó chỉ đơn thuần là tiểu hài tử, nó còn là hoàng tử của Chu quốc, là đế vương con cháu, nó thể trốn trách tránh nhiệm của mình. Vũ Thiên Bình, khóe môi cong lên nét cười lạnh, hoàn toàn hợp với hài tử bảy tuổi này. Sinh trong nhà đế vương , hài tử dù muốn nhưng trưởng thành từ rất sớm, nếu khó có thể sống xót được trong cái nơi ăn thịt người ấy, ai con cháu hoàng tộc vinh hoa phú quý, quyền khuynh thiên hạ, có ai biết sau lớp lụa bọc đẹp đẽ quý giá ấy có biết bao nhiêu sinh mạng vô tội oan uổng chết , biết bao nhiêu oan hồn lờn vờn trong cái chốn cung đình cao quý ấy. Tiểu hài tử cười khổ, chẳng phải ngay cả chính nó cũng trở thành công cụ cho việc thăng tiến địa vị chốn thâm cung của mẫu phi của nó phải sao? Nó mới bảy tuổi, nhưng đừng tưởng nó biết, mẫu phi vì muốn bảo vệ địa vị của mình cùng thái tử ca ca cho nên mới dùng nó đổ lỗi mọi trách nhiệm cho đương kim hoàng hậu, ha hả, dù đằng sau hoàng hậu có địa vị đến đâu nhưng tội danh hại chết hoàng tử phải a! Vũ Thiên Bình, à phải gọi là Diễm Thiên Vũ mới đúng chứ. Đúng vậy, nó là Diễm Thiên Vũ, ngũ hoàng tử của đương kim thiên tử Chu quốc. Nếu như…nếu như nó có thể quay về cái chốn cung đình đó tốt biết mấy, cùng tỷ tỷ ngao du tứ phương, như vậy tốt, nhưng mà nó thể quên cái cảnh hàng chục tử sĩ vì bảo vệ mình mà chết, càng quên được Trần thúc thúc vì cứu nó mà chịu hàng chục vết chém, câu cuối cùng của Trần thúc thúc chính là muốn dành lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia, nó hứa, cho nên nó thể làm. Đưa tay cầm lấy mỗi ngọc bội nho , màu xanh trong suốt xinh đẹp, đây là món quà đầu tiên mà tỷ tỷ cho nó, cũng là món quà đầu tiên nó được nhận từ người có mục đích gì với nó cả, chỉ đơn thuần là thương. ‘Tỷ tỷ, hi vọng Thiên nhi có thể an bình lớn lên’ , Vũ Thiên Bình…bình yên trưởng thành sao, tỷ tỷ a! Thiên nhi có lẽ phụ tấm lòng của tỷ rồi, vận mệnh của Thiên nhi từ lâu thể gắn liền với hai từ ‘an bình’ này. Tiểu hài tử ôn nhu vuốt ve lấy mảnh ngọc bội, đôi con ngươi nhè ngấn nước. Nó cố ngẩng cao đầu, cố gắng cho nước mắt chảy ra. Nó được khóc, nó được khóc! Nó tự bảo mình như thế, nó là ngũ hoàng tử, nó mang người nhiều lắm trách nhiệm thể yếu đuối như vậy được. Tiểu hài tử đôi con ngươi mặc dù ửng hồng nhưng vẫn cắn răng nấc thành tiếng. Than ôi! Đáng thương thay cho cái tâm của đứa này, thân tình cùng trách nhiệm phải lựa chọn trong hai, nó phải chọn cái gì đây? Nó muốn xa tỷ tỷ, muốn xa nụ cười ôn nhu như nước ấy, ánh mắt sủng nịnh ấy, lời cùng cử chỉ quan tâm ấm áp. Lúc trước chưa từng trải qua cho nên hiểu, bây giờ nhận được rồi lại luyến tiếc buông tay, nó hâm mộ những hài tử bình thường khác, có trách nhiệm ràng buộc như vậy nó có thể đơn thuần hưởng thụ thân tình của tỷ tỷ, có thể thoải mái làm nũng với tỷ tỷ, có thể vui vẻ trêu ghẹo Thần ca ca, nhưng mà chung quy khoảnh khắc nó nhớ lại, mộng đẹp vĩnh viễn tan. Ác mộng tử sĩ nằm chết la liệt, Trần thúc thúc lời cuối cùng cứ quấn quanh tâm trí nó, khiến cho nó như ngặt thở…nó rối. “ Tiểu Bạch, ngươi ta phải làm sao bây giờ, ta hảo sợ nha….” tiểu hài tử thào nhìn tiểu bạch hổ, giọng . Nó sợ, dù có kiên cường cứng rắn đến đâu, chung quy cũng chỉ là tiểu hài tử mà…, haiz!! Tiểu Bạch hổ dường như cảm nhận được nỗi lo lắng, kinh hoàng tử tiểu hài tử, nó nhàng liếm tay của tiểu hài tử, như an ủi vỗ về, động tác ngây ngốc nhưng lại khiến cho tiểu hài tử buồn cười. “ xì…” nó cười vui vẻ, khẽ xoa đầu tiểu bạch hổ “ Tiểu bạch, cảm ơn ngươi…” tiểu hài tử thào, ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn tiểu bạch hổ. “ Thiên nhi, bị sao vậy, vì sao lại khóc….” Vũ Khuynh Thành kinh ngạc nhìn tiểu hài tử, lo lắng vấn. Tiểu hài tử bị Vũ Khuynh Thành vấn có chút giật mình, vì nó mãi lo nghĩ mà nghe thấy tiếng bước chân của tỷ tỷ. Nó lấy tay nhanh chóng xoa xoa mắt của mình. Sau đó thanh trĩ nộn, làm nũng : “ tỷ tỷ, phải thiên nhi khóc, là do hạt bụi bay vào mắt thôi, càng nó càng xoa” “ Ngốc! đừng xoa như vậy, bụi càng khó ra…” Vũ Khuynh Thành khẽ cười khi nhìn bộ dáng đáng của tiểu hài tử, tay nhàng mơn trớn mi mắt nó, đưa môi lại gần, thổi ….. Vũ Thiên Bình tức thời, nước mắt rơi lã chả… Thiên cổ nhất đế, Chu Thần đế Diễm Thiên Vũ, tài khuynh thiên hạ, quần diễm tứ phương,ngài chính là người thống nhất tam quốc, trở thành vị hoàng đế duy nhất Ngọc Phong đại lục, làm người lãnh khốc lạnh lùng. Cả đời đế thiết mã kim nâu, chinh chiến sa trường, tung hoàng thiên hạ, chỉ có ba lần rơi lệ, mà lần đầu tiên khóc chính là với vị kỳ nữ tử tên gọi Vũ Khuynh Thành này… “ Thiên nhi, khóc, sao vậy, còn đau sao…” Vũ Khuynh Thành thấy tiểu hài tử nước mắt như mưa lo lắng hỏi. “ có…” tiểu hài tử mạnh lắc đầu, nó chẳng qua là cảm động thôi. Từng chịu nhiều khổ sở, từng chịu nhiều sợ hãi, từng có thời khắc nó tưởng mình như là chết nhưng mà dù có kinh hoàng đến đâu nó vẫn chưa bao giờ rơi lệ, chỉ là khi đối mặt với nữ tử ôn nhu như nước mày, lời quan tâm, cử chỉ điều khiến nó muốn khóc, nguyên lai..chỉ có tỷ tỷ khiến cho nó rơi lệ được a… Vũ Khuynh Thành cũng hiểu tiểu hài tử vì cớ gì khóc, cũng quấn quýt vấn đề đó mà hỏi, Vũ Khuynh Thành nhè thở dài, ôn nhu vuốt đầu tiểu hài tử, nhàng ôm nó vào trong lòng…. Tỷ tỷ, Thiên nhi là thích người nha, nhất định sau này bảo vệ tỷ, khiến cho tỷ trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, tiểu hài tử vùi đầu vào lòng Vũ Khuynh Thành, khóe môi cong lên nét cười, nó tự hứa với bản thân mình như thế..!!! Hết chương 34