Vũ Khuynh Thành - Nam Cung Dao (Hoàn) (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 25 : KHIÊU CHIẾN



      “ Hiên Viên nương” Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, giọng : “ nhiều chuyện nên cưỡng cầu”



      “ Khuynh Thành nương, chuyện của ta cần người quan tâm..” Hiên Viên Tiếu Điệp hừ lạnh.



      “ Đúng vậy, chuyện của nương ta quan tâm, cũng có sức lực xen vào nhưng mà chuyện này lại có quan hệ với Tiêu Dạ Thần, ta cũng thể quan tâm nha..” Vũ Khuynh Thành nháy mắt .



      “ Tiêu công tử dưởng như cũng có quan hệ gì với nương …” Sở Y Nhân bên cạnh lên tiếng, vũ mị cười.



      “ Ai liên quan” Vũ Khuynh Thành lớn tiếng, lại mị hoặc cười khẽ “ là bảo tiêu của ta nha, năm năm tự do của trong tay ta, cho nên Hiên Viên tiểu thư, có liên quan nhất thiết lắm đó”



      Tiêu Dạ Thần sủng nịnh cười nhìn Vũ Khuynh Thành, khóe môi ấp áp tiếu dung, nhưng mà người bên ngoài nghe vào lại vô cùng chấn động. Trời ạ! Bọn họ nghe lầm đấy chứ Tiêu đại công tử lại làm bảo tiêu sao, mặc dù mỹ nhân này khuynh thành khuynh quốc làm bảo tiêu cũng có gì là tốt, nhưng người này là trí tuệ bao trùm thiên hạ tuyệt đại công tử Tiêu Dạ Thần nha



      “ Hiên Viên tiểu thư, ta rất khâm phục nàng có thể lớn tiếng lời tận đáy lòng, cũng tán thưởng nàng có can đảm theo đuổi ái tình…” Vũ Khuynh Thành cười khẽ “ nhưng mà cái gọi là dục tốc bất đạt, tình tự xưa nay thể ép buộc, nàng có lẽ nên dùng cách khác hay hơn..”



      “ Vũ Khuynh Thành, ngươi là giáo huấn ta…” Hiên Viên Tiếu Điệp căm giận .



      Vũ Khuynh Thành thở dài : “ Hiên Viên tiểu thư, đừng hiểu lầm, ta có đảm lượng giáo huấn đại tiểu thư của Hiên Viên sơn trang a, chỉ là khuyên nàng dùng cách khác tốt hơn thôi”



      “ Vậy ngươi từ nay rời xa Tiêu Dạ Thần, thế nào có dám ….” Hiên Viên Tiếu Điệp cười lạnh. Vũ Khuynh Thành thùy hạ mi mắt, che lửa giận của mình, Hiên Viên Tiếu Điệp quả cố chấp, càng nhường nàng ta bước, nàng ta càng tiến tới. Vũ Khuynh Thành ngẩng đầu cười khẽ, tựa như mẫu đơn chi hoa khoảnh khắc nở rộ diễm vô cùng :



      “ Cái này, Hiên Viên tiểu thư nàng hơi quá , ta với Thần, quan hệ như thế nào là chuyện của ta, hay bên cạnh đến lược nàng đến quản. Theo đuổi hạnh phúc ai có quyền cản trở cả, nàng muốn theo đuổi tình là quyền của nàng, còn ta bên cạnh có can hệ gì đâu..với lại rồi, kiếm đâu ra mỹ nam bảo tiêu vạn năng như vậy nha…”



      Hiên Viên Tiếu Điệp tức giận nhìn Vũ Khuynh Thành, muốn lập tức dỡ ngay bộ mặt ôn hòa tươi cười của nàng ta. Nhưng vẫn ung dung , vậy được! nếu như Khuynh Thành nương thắng ta, ta rút lại cầu vừa rồi. Hiên Viên Tiếu Điệp đắc ý cười. Hừ! để xem lần này ngươi như thế nào ứng phó, chỉ có dung mạo được gì chứ, chỉ là bình hoa di động, tức cười..!!



      Vũ Khuynh Thành nhíu mi, nàng muốn tham gia mấy cuộc thi với vẫn này a. Tiêu Dạ Thần tiến lại gần, nắm lấy tay của Vũ Khuynh Thành, ôn nhu cười, tình ý nhàng lưu chuyển, y giọng : “ mọi chuyện để cho ta, nàng đừng phiền lòng” . chỉ là muốn Hiên Viên Tiếu Điệp mất hết mặt mũi cho nên mới cứng rắn, phải mềm lòng mà là Thành nhi muốn vậy. Nhưng nữ nhân đó quả biết điều, dám bảo Thành nhi rời khỏi , xem ra nữ nhân này biết chết sống.



      Vũ Khuynh Thành cười cười, lắc đầu. Nàng có thể ứng phó được, nữ nhân khi hận lên đáng sợ. Nàng muốn Hiên Viên Tiếu Điệp vì xấu hổ quá mà hận Tiêu Dạ Thần, mọi việc sau này vô cùng rắc rối, nàng muốn an bình, tâm trạng vui vẻ mà sống ở cổ đại a. Nàng vô cớ đến đây, chừng vô cớ lại trở về, cho nên muốn gây chuyện ở cổ đại đâu. Nhưng mà nếu nàng trở về …Thần, ngươi nhớ ta chứ?!



      “ Hiên Viên nương, muốn đấu như thế nào đây…” Vũ Khuynh Thành cười khẽ, xem như chấp nhận.



      “ Tùy ngươi, chỉ cần sở trường là được…” Hiên Viên Tiếu Điệp đắc ý .



      “ Vậy được, ta tinh thông cầm kì thư họa, như vậy ta nhảy múa ….” Vũ Khuynh Thành cười khẽ, ôn nhu .



      “ Tỷ tỷ, cố lên…” tiểu hài tử bỗng dưng lên tiếng, cổ vũ .



      “ Ha hả, có Thiên nhi cổ vũ, tỷ tỷ nhất định thắng nha..” Vũ Khuynh Thành xoa đầu tiểu hài tử, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ Thần, ôn thanh :



      “ Thần, ngươi từng , cả đời vì ta mà gãy đàn…như vậy, lời còn giá trị chứ”



      “ Đương nhiên, cầm của ta chỉ vì nàng mà gãy” Tiêu Dạ Thần kiên định .



      Vũ Khuynh Thành dịu dàng cười, sóng mắt lưu chuyển ôn nhu, nàng chẳng bao giờ quên, thế gian này, có nam nhân ôn nhu nhìn nàng mà : “ cả đời này, ta chỉ vì nàng mà gãy đàn” . Cho dù sau này xuống hoàng tuyền uống bát mạnh bà thang, dù có quên tất cả luyến lưu trần thế, duy độc thể quên ánh mắt rạng rỡ, nụ cười ôn nhu như nước của nam nhân này. Vũ Khuynh Thành chợt hiểu, nguyên lai…nàng thích . Tuy còn phải đậm sâu, nhưng cũng thích. Nếu , khó chịu như vậy khi Hiên Viên Tiếu Điệp thích . Nếu vui vẻ khi , cam nguyện làm cả đời bảo tiêu cho nàng, nếu cảm thấy ấm áp như vậy khi đeo vòng ngọc cho nàng. Nam nhân này lời nàng, cũng thề thốt sống chết, nàng cả đời cả kiếp. Nhưng mà mỗi lời , mỗi cử chỉ quan tâm chăm sóc điều dùng tất cả ôn nhu trong đó. Mỗi món ăn làm cho nàng điều dùng cả tâm cả tình vào trong đó. Mỗi lời của nàng, điều ghi nhớ. Chỉ duy dùng tất cả chiều, bao dung, sủng nịnh nàng. Chỉ có …khiến cho nàng cảm thấy bình yên và ấm áp vô cùng khi bên cạnh.



      Thần, ngươi rất giỏi, ngươi khiến cho ta quen dần có mặt của ngươi, khiến cho ta an tâm hưởng thụ nhu tình của ngươi, khiến cho nịch trong mâu quang ấm áp của ngươi…khiến cho ta luyến tiếc, muốn rời xa. Nhưng mà cái lưới tình ngọt ngào ngươi giăng ra, ta biết nhưng vẫn cam nguyện bước vào…( Nam Cung Dao : chậc! cuối cùng tỷ ấy cũng lọt lưới, Thần ca đúng là vất vả >_< , cũng vất vả ta a, viết đến hai mươi mấy chương +_+ )



      Vũ Khuynh Thành nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Ngạo, giọng : ‘ Hiên Viên Ngạo, nếu như ta thắng muội muội của ngươi, như vậy mọi chuyện được giải quyết, hi vọng Hiên Viên sơn trang gây phiền toái…” nhìn Hiên Viên Ngạo, Vũ Khuynh Thành nhớ lắm lão huynh Vũ Khuynh Quốc của nàng. Cũng thương nàng như vậy, tuyệt đối cho nàng chút ủy khuất, dù là nhất. Dù là nàng làm sai, lão huynh cũng bênh vực nàng, thân tình ấm áp như vậy.. còn. Nàng quả có chút hâm mộ Hiên Viên Tiếu Điệp, có vị huynh trưởng như thế.



      “ Được..” Hiên Viên Ngạo gật đầu, có chút lãng tránh, tự dưng dám nhìn vào đôi con ngươi xinh đẹp của nàng. Hiên Viên Ngạo có chút buồn bực, nữ nhân này xuất , là cho cảm xúc của vô cớ dao động.



      Vũ Khuynh Thành mỉm cười gật đầu, sau đó từng bước tiến lên vũ đài. Tiêu Dạ Thần đưa hài tử cho Liễu Phong, sau đó lại chỗ cây cầm , ngồi xuống, nhất thời khí nơi đây tĩnh lặng, tiếng lá rơi khe khẽ tưởng chừng cũng khiến cho người ta nghe thấy.



      quá trưa, trời bắt đầu xế chiều. Ánh tà dương còn gay gắt, mà ráng đỏ cả vùng trời, bầu trời như nhuộm huyết hồng, xinh đẹp vô cùng. Vũ đài được trang trí vô cùng lộng lẫy, thảm đỏ…khung cảnh này quả được tỷ mỹ bài bố vô cùng, gió nhàng len lõi khắp nơi, khiến cho người ta thoải mái.



      Tiểu Bạch hổ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của tiểu hài tử, tiểu hài tử được Liễu Phong đưa lên vai đễ dễ dàng nhìn lên vũ đài, vị trí có thể thuận tiện nhìn thấy tỷ tỷ của nó nhất.



      Liễu Tuyết đứng bên cạnh Liễu Phong, đôi con ngươi lóe sáng, mong chờ cuộc phân tranh sắp xảy ra. Hiên Viên Tiếu Điệp có chút lo lắng, nhưng nhớ đến Vũ Khuynh Thành biết gì cả thành ra cũng an tâm. Sở Y Nhân có chút cau mày khi nhìn thấy Hiên Viên Ngạo lúc nãy cảm xúc có chút dao động, nếu tinh tế khó phát . Sở Y Nhân khẽ cắn môi, ánh mắt thoáng khó chịu nhìn thân ảnh vũ đài, Vũ Khuynh Thành, ngươi đúng là rất được, có thể khiến cho Hiên Viên Ngạo lay động cảm xúc. Xem ra đối thủ của nàng phải là Bạch Vân Nhu mà chính là phấn y nữ tữ đứng vũ đài kia.



      Võ Ngưng Sương ôm thái độ xem kịch vui nhưng mà ngoài mặt vẫn nở nụ cười ôn nhu như nước, yên lặng đứng bên cạnh Liễu Phong, nàng để ý, cho nên thấy đươc, Liễu Phong từ lúc Vũ Khuynh Thành bước lên vũ đài, ánh mắt dời. Hiên Viên Ngạo có chút đăm chiêu, vẫn lạnh lùng tàn khốc như mọi hôm, nhưng có biết, lòng vô cớ…bối rối!



      Vũ Khuynh Thành, ngươi đúng là nhiều tội a, khiến cho ba nam nhân tài tuấn như vậy điều để mắt đến. Chậc!! xem ra có rất nhiều mỹ nhân oán hận Vũ Khuynh Thành đây…song chuyện này là để về sau.!!



      Vũ Khuynh Thành gật đầu nhìn Tiêu Dạ Thần. Hai người tâm ý tương thông. Tiêu Dạ Thần bắt đầu gãy đàn, thanh trong trẻo hữu lực vang lên, Vũ Khuynh Thành bắt đầu múa…nhất vũ khuynh thành



      P/s : e hèm, các nàng có thấy tình cảm của hai người đến quá nhanh ? ra VKT chỉ mới thích TDT thôi, iu chưa đến mức độ đó đâu ^_^ !!

      Hết chương 25

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 26 : NHẤT VŨ KHUYNH THÀNH



      Năm xưa, khúc vũ tuyệt luân của La Tuyết Nhiễm khiến cho mọi người thán phục, gọi tiếng đệ nhất vũ cơ.



      Từng nghe, Thần nữ của Nam Phong triều, khúc vũ tế lễ thần linh, khiến thiên hạ ngây ngất.



      Từng cho rằng, khúc Tuyết Hoa Thần Phượng của tỷ muội song sinh Nguyên Họa, Nguyên Tranh làm cho thế gian lâm vào điên cuồng.



      Vậy giờ đây, nữ nhân vũ đài kia, khúc vũ diễm lệ vô song, làm cho người ta như nín thở, chỉ còn ngơ ngẩn ngắm nhìn, dám phát ra tiếng động dù là nhất. Trong nhất thời, thiên địa dường như yên tĩnh lại, còn tiếng ồn ào của phố xá đông đúc, còn tiếng phân tranh thường ngày, dường như gió cũng ngừng bay , chỉ quanh quẩn bên cạnh hồng y nữ tử say mê quấn quýt, dường như chim chóc cũng ngừng hót đắm đuối đứng lại xem, và dường như ngay cả kiêu ngạo như mị điệp cũng phải ngây ngất bay lại, tất cả chỉ còn nàng mình sánh cùng thiên địa.



      Tiếng đàn réo rắt tuyệt luân, như mơ như ảo, thanh lúc trầm lúc bỗng, khi dịu dàng ôn nhu như dòng sông êm đềm, lúc rực rỡ, chói chang như nắng sa mạc, tiên thành ra cũng chỉ tuyệt diệu đến như vậy. Tiếng đàn phối hợp hài hòa với hồng y nữ tử, mỗi bước nhảy của nàng, mỗi bước của nàng, mỗi cái xoay tròn tiết tấu điều hòa cùng, đẹp đến diễm.



      Gió vờn quanh, thổi ba ngàn tóc đen, phất qua gương mặt xinh đẹp, như nửa che nửa mở khiến cho dung nhan đẹp đẽ kia tăng thêm ba phần mê hoặc. Hồng y tung bay, lả lướt, dãi lụa theo tay áo tỏa ra, xoay tròn xoay tròn như pháo nổ yên hoa, rực rỡ vô cùng. Nàng cười khẽ, giống bình thường tươi cười tinh nghịch ngây thơ, giống ôn nhu tiếu dung, mà cười lúc này đây mang theo ba phần vũ mị, bốn phần mị hoặc cùng ba phần câu hồn người, môi đỏ mọng quyến rũ khẽ mở, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhàn nhạt ôn nhu :



      Nhập mộng theo gió ngàn dặm

      Trần gian lại bấy nhiêu lần

      Phong thái, cốt cách đào hoa

      Thêm năm chờ đợi xuân hóa thành thu bích

      Than thở cùng trăng sáng ngậm cười ta đa tình

      Hoài niệm lại tình xưa

      Mắt người tựa tinh quang

      Trông về phía cơn mưa lất phất

      Ở tận cùng của chân trời, nơi ánh sáng vụt mất

      Làm sao biết được người quay lại



      Chân đưa ra, xoay tròn, xoay tròn liên tục, tựa như con bướm xinh đẹp vũ lượn, giống như đóa mẫu đơn từ từ hé rộ, diễm tuyệt vô song, thanh bỗng dưng nỉ non, văng vẳng như tiếng gọi ngàn năm trước vọng về khiến cho người ta đau xót nguôi :



      Mấy kiếp tình duyên ngang trái, tương tư dẫn lối

      Chờ đợi tình đâm hoa kết trái

      Chỉ nguyện cùng người suốt đời phai

      thay lòng

      Nụ cười chất chứa nỗi lòng

      ( Tương tư dẫn )



      Tay ngọc đưa ngang, uyển chuyển phiêu lượng, cả người nàng như cánh bướm phiêu đổ, tựa như ngã về phía sau khiến cho mọi người trận hoảng hốt, hốt nhiên, chân đưa ra giữ lấy thăng bằng, xoay bán vòng tròn, tóc đen theo động tác mà rũ xuống che gần hết khuôn mặt, những dãi lụa hồng từ cánh tay áo rập rờn như hàng vạn cánh bướm, tiếng đàn kết thúc, tay áo dơ lên, tức thời thu lại. Hồng y nữ tử khẽ cúi người, như cái lễ, lại ngẩng đầu lên, quay về nhìn về phía bạch y công tử bên đàn cầm, tao nhã cười. phải là nụ cười dã như lúc này, mà giờ khắc này, cười là như vậy tinh thuần, tạp chất. Ánh mắt sáng ngời, như tán thưởng : “ Thần, ngươi đàn rất hay”



      Bạch y nam nữ ôn nhu cười, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, ánh mắt của chưa từng rời khỏi nàng dù là thoáng chốc, sủng nịnh cùng nhu tình. Thành nhi? Nàng có biết chỉ cần nàng quay đầu lại, luôn có ta ở sau lưng nàng, cổ vũ nàng, ủng hộ nàng…



      Người ngừng múa, tiếng đàn cũng dứt nhưng mà dư lượn lờ hoài dứt. Có lẽ sau hôm nay, mọi chuyện rất nhiều đổi khác.



      Tỷ như, Tiêu công tử khúc đàn tuyệt diệu say đắm thiên hạ chỉ vì nữ nhân mà gãy.



      Tỷ như, khúc vũ khuynh thành của hồng y nữ tử khiến cho người ta say mê dứt.



      Tỷ như, kinh nam xuất giai nhân, tuyệt sắc dung nhan, nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc



      Và dĩ nhiên, nhất vũ khuynh thành, Hiên Viên Tiếu Điệp dù muốn cũng phải cúi đầu chịu thua



      Sở Y Nhân lòng chấn động ngớt nhưng vẫn cung dung cười. Võ Ngưng Sương bối rối vô cùng nhưng vẫn dịu dàng tiếu dung. Liễu Tuyết sùng bái cảm thán.



      Nhất vũ khuynh thành, quả danh như ý nghĩa, khúc vũ làm thiên hạ ngây ngất. Liễu Phong si ngốc ngắm nhìn, Hiên Viên Ngạo cũng dở lớp mặt nạ lạnh lùng say mê xem. Nhưng mà vũ vừa dứt, Liễu Phong dấu vẻ si ngốc mà ôn hòa cười. Hiên Viên Ngạo cũng phủ lớp mặt nạ lạnh lùng xuống, tàn khốc như thường ngày, chỉ là tâm ngừng bồi hồi đó thôi



      Cái gọi là dư , quả kinh người, sau hôm đó, Vũ Khuynh Thành trở thành đề tài được mọi người bàn tán xôn xao ngừng. Cũng sau hôm đó, cái tên Vũ Khuynh Thành, thành danh khắp đại lục, là phúc hay họa, điều khó đoán trước….



      “ Tỷ tỷ…” đẹp nha, tiểu hài tử ngây thơ , đôi má đỏ bừng vì hưng phấn. Nó cảm thấy thế gian này chẳng có cảnh gì đẹp bằng lúc tỷ tỷ của nó nhảy múa, diễm, …nó cũng chẳng biết dùng từ nào hình dung cả



      Vũ Khuynh Thành ôn nhu xoa đầu tiểu hài tử, cười khẽ…



      “ Chủ nhân…” hắc y thiếu niên giọng lên tiếng, thanh có chút sầu lo.



      phải nàng, phải nàng….” nam tử thanh nỉ non thầm . Liên nhi của cái gì cũng biết duy độc thể múa. Nam tử có chút điên loạn, sau đó phóng người ra cửa sổ mất hút, động tác nhanh vô cùng cho thấy nam tử võ công tuyệt đối là nhất đại cao thủ. Hắc y thiếu niên than , sau đó lắc mình theo.



      Tình a……!!! hận dây dưa, muôn đời khó dứt, vì mà hận, vì mà sinh, vì mà tử, vì mà đau, vì mà bi, mà hoan, trăm năm quyến luyến, vương vấn ngàn năm… khó lí giải!! haiz!!!!! ( Nam Cung Dao : ra ta cũng hiểu, tình là gì ?!! +-+)



      “ Thần, ngươi sao vậy, có chuyện vui sao..” Vũ Khuynh Thành nghi hoặc nhìn Tiêu Dạ Thần.



      có…” Tiêu Dạ Thần ôn hòa cười, sau đó bỗng dưng nghiêm túc lên, : “ Thành nhi, có thể hứa với ta chuyện được ?”



      “ Ân ? chuyện gì a…” Vũ Khuynh Thành nghiêng đầu vấn.



      “ Có thể.., sau này nàng chỉ múa cho mình ta xem, được ?”



      Vũ Khuynh Thành khóe môi cong cong, có chút buồn cười, là vì chuyện này mà nhíu mày cau có cả ngày sao, quả mọn, nhưng mà bất quá đáng . Vũ Khuynh Thành hớp ngụm trà, che ý cười, sau đó ung dung vấn:



      “ Như vậy, ta được lợi gì nha”



      Tiêu Dạ Thần cười hớn hở, đôi con ngươi rực sáng, vui vẻ : “ sau này mọi chuyện ta đều nghe nàng”



      “ Uh!” Vũ Khuynh Thành gật gật đầu, khóe môi ý cười càng đậm, sau đó lãng lãng : “ cũng được, nhưng mà ngươi nhớ đó nha, sau này tuyệt đối được nuốt lời đâu đó”



      “ Đương nhiên, Thành nhi chính là thánh chỉ” Tiêu Dạ Thần cười khẽ, mâu quang tràn đầy ý cười, hạnh phúc…

      Hết chương 26

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 27 : NỖI LÒNG LIỄU PHONG



      Phong, ở trong Liễu phủ mấy tháng trước được tặng gốc đào mộc ngàn năm phải …” Tiêu Dạ Thần vấn.



      “ Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Liễu Phong ôn hòa cười



      “ Gốc đào mộc đó còn chứ, ta cần…”



      “ Ở trong phòng bảo khố ấy, ngươi cứ việc cầm



      “ Cảm tạ”



      có gì, giữa chúng ta còn cần hai chữ này sao”



      “ Tiêu dạ thần cười khẽ, vỗ vỗ vai Liễu Phong, đúng vậy, giữa cảm tình của bọn , vốn cần hai chứ tạ ơn, vì là Tiêu Dạ Thần, y là Liễu Phong, là tri kỉ, là huynh đệ . Cùng trưởng thành, năm năm thời gian, dài cũng phải là ngắn, và y cũng cảm tình còn thân hơn huynh đệ ruột thịt, chỉ là mà thôi. Bởi lẽ Tiêu Dạ Thần và Liễu Phong, trong lòng bọn họ tự hiểu…



      “ Nhưng mà ngươi dùng gốc đào mộc đó làn gì a..” Liễu Phong bỗng dưng tò mò



      có gì…” Tiêu Dạ Thần khóe môi cong lên nét cười ôn nhu, tuy có gì nhưng mà Liễu Phong nhìn thôi cũng hiểu được, bằng hữu này của mình chắc chắn dùng gốc đào mộc này cho Khuynh Thành, tiếu dung ôn nhu như nước kia,chỉ khi nghĩ về Vũ Khuynh Thành mới có nụ cười lòng đến như vậy. Liễu Phong thoáng cười khẽ, Vũ Khuynh Thành, nữ tử chỉ mới xuất hơn tháng nhưng mà khiến cho Liễu phủ biết bao nhiêu chuyện xảy ra



      Tiêu Dạ Thần trở nên ấm áp nhu tình hơn, có cảm giác là người hơn, chứ lúc trước y lúc nào cũng phiêu diêu xuất trần khiến cho người khác chỉ ngưỡng mộ chứ dám đến gần



      Còn …tựa hồ động tâm, Liễu Phong mơ hồ bối rối. dám đối diện cùng Vũ Khuynh Thành, sợ chỉ cần gặp nàng nhiều chút, hay là đối diện với nàng nhiều tý, sợ tâm bay mất. Liễu Phong thừa nhận, trốn tránh, sợ, sợ mình thích nữ tữ Khuynh Thành này, cho nên Vũ Khuynh Thành ở liễu phủ hơn tháng nhưng chưa bao giờ mình gặp nàng cả.



      Tình, có kết qủa tốt nhất nên lụy vào, thà trốn tránh, thiên hạ nổi danh Như Ngọc công tử, làm người ôn hòa, khiêm cung có lễ thực tế là con hồ ly tinh, thương trường có ai nể mặt , nhưng mà đối mặt với cảm tình , Liễu Phong dám thẳng thắn, bởi vì nàng chỉ đơn thuần là nữ nhân thường tình, nàng là người Tiêu Dạ Thần- bằng hữu quan trọng nhất của tha thiết. vĩnh viễn thể có tình cảm được với nàng.



      Liễu Phong thở dài, khẽ nhắm mắt có chút mệt mỏi. thường hỏi phụ thân, thế nào là thích người? Từ lớn lên thường nghe nhiều người hâm mộ về tình của phụ mẫu , nhưng chưa từng hiểu, cho nên quan tâm nhiều lắm. chỉ nhớ lúc đó, phụ thân cười khẽ, ôn nhu : “ Thích người là khi người ấy có bên cạnh, vẫn thấy ấm lòng khi nhớ đến người đó, người là khi mỗi khi có chuyện vui, chuyện buồn điều nhớ đến người đó trước tiên, mỗi nhăn mi mày cười của người đó điều tác động đến xúc cảm bản thân, luôn cảm thấy người đó đẹp nhất, tốt nhất, hận thể đem cả thế giới dâng lên trước mặt người đó”. Bây giờ Liễu Phong chợt hiểu tại sao phụ thân lại như thế, cũng hiểu được, tại sao mỗi khi nhắc đến mẫu thân, ánh mắt của phụ thân lại ôn nhu như vậy…



      Tình cảm con người, kì lạ, cũng khó hiểu. ràng là thời gian quen nhau ngắn lại thích đối phương trong khi đó, người ngươi quen lâu, gặp nhau nhiều nhưng lại có rung cảm đó. Cũng như Liễu Phong cùng Võ Ngưng Sương, ràng hai người là thanh mai trúc mã, ràng thời gian Võ Ngưng Sương bên cạnh Liễu Phong nhiều lắm, nhưng mà mười mấy năm cảm tình hà cớ gì lại mãnh liệt xốn xang như lúc Liễu Phong động tâm với Vũ Khuynh Thành. Điều này, Liễu Phong hiểu. Võ Ngưng Sương dịu dàng ôn nhuận, hiểu lí lẽ, luôn bên cạnh , lí giải …nhưng mà tại sao chỉ đơn thuần coi nàng là tri kỉ, là bằng hữu thậm chí là tiểu muội, trong khi đó với Vũ Khuynh Thành, hi vọng có thể bên cạnh, có thể ôm nàng vào trong lòng, vì nàng che gió chắn mưa, vì nàng mà phong lưu công tử như lại có ý định muốn lập gia đình.



      , cảm tình của đối với Vũ Khuynh Thành tính là nhưng mà rung động ngay từ lúc gặp gỡ đầu tiên, dần dần nàng đáng , nàng nghịch ngợm,nàng thiện lương, nàng ôn nhu như dòng nước ấm lưu chuyển trong lòng khiến dần dần say mê, khiến thích.



      Khi nhìn nàng nhảy múa, khúc vũ tuyệt luân, khoảnh khắc ấy hốt nhiên giật mình, nguyên lai rung động ban đầu trong biết tự khi nào chuyển sang thích. Liễu Phong cười khổ, tự nhận phong lưu tiêu sái kiềm chế đươc, ngờ có ngày cũng mắc vào cái lưới tình ấy….( Nam Cung Dao : ôi! Hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến đôi lứa thế nguyền sống chết =’=, tội nghiệp huynh ấy!!! )



      “ Liễu Phong, ngươi có thấy Thần đâu ?…” Vũ Khuynh Thành vừa thấy bóng dáng của Liễu Phong nhanh chóng tiến đến hỏi. biết dạo này có chuyện gì mà Thần, cứ lén la lắn lút làm cái gì đó, khó hiểu?



      Liễu Phong thân hình cứng ngắc, sau đó ôn hòa cười : “ cái này ta lắm, chắc Dạ Thần huynh có chút việc riêng, Khuynh Thành có việc gì gấp sao, ta có thể giúp”



      “ Cũng có gì, Thần, hôm nay cùng ta ra Lạc hồ câu cá nhưng mà giờ này thấy..” Vũ Khuynh Thành khẽ nhíu mày.



      “ Có lẽ Dạ Thần chuẩn bị đồ ngừng…” Liễu Phong giọng . Ánh mắt vọng đến bên cửa phủ, thấy Tiêu Dạ Thần thong thả bước vào, tay còn cầm đống đồ nghề câu cá, Liễu Phong nhếch môi cười khẽ : “ xem ra Dạ Thần huynh về đến nơi rồi kìa”



      Vũ Khuynh Thành nhanh chóng chạy lại chỗ Tiêu Dạ Thần, cau mày : “ Thần, tay của ngươi làm sao vậy?”. Đương nhiên là quên cầm bàn tay của lên săm soi. Tiêu Dạ Thần có chút bối rối, giật tay lại, sau đó ôn nhu : “ có, chỉ là sơ ý thôi”



      Vũ Khuynh Thành nghi ngờ nhìn Tiêu Dạ Thần, này vết thương rất , li li, thấm máu tựa hồ là bị vật nhọn vô tình đâm phải, đâu phải sơ ý trầy. rốt cuộc là có gì dấu nàng a. Vũ Khuynh Thành thoáng vui khi nghĩ đến Tiêu Dạ Thần dấu nàng làm chuyện gì đó, nhưng rất nhanh phục bộ dáng vô tâm phế như thường ngày , cười khẽ : “ Thần, hôm nay chúng ta ở nhà , tự dưng ta có hứng thú câu cá”



      “ Được a…” Tiêu Dạ Thần thoáng sững sốt sau cười cười gật đầu. Chỉ cần là lời Thành nhi , nghi ngờ, nhưng mà Thành nhi, nàng là vì đau lòng ta mà câu cá sao?



      Liễu Phong từ lúc nào ai hay biết, bóng lưng có chút tịch, khóe môi y cong cong nét cười khổ. Vũ Khuynh Thành, có lẽ nàng cũng biết, khi nhìn thấy Dạ Thần, ánh mắt của nàng ánh lên, rạng rỡ hơn bao giờ hết. Có lẽ nàng cũng biết, nhìn thấy Dạ Thần bị thương cho nên tâm trạng lại mất hứng như vậy, vì thế mà câu cá đúng ? Bởi vì so với việc rong chơi vui vẻ, Vũ Khuynh Thành, nàng quan tâm Dạ Thần hơn, ra, cảm tình của nàng dành cho Dạ Thần…ngày càng chỉ đơn thuần là thích. Dạ Thần, ra huynh cũng cần lo lắng, trong lòng nữ tử mà huynh , từ lâu trong tim có hình bóng của huynh rồi, chẳng qua người trong cuộc còn ngu ngơ, người ngoài cuộc tinh tường



      Dạ Thần, lòng…ta chúc phúc huynh cùng nàng vĩnh kết đồng tâm..!!



      “ Thành nhi, nàng mất hứng…” Tiêu Dạ Thần cẩn cẩn dực dực hỏi, nhìn khuôn mặt lên mấy chữ to ‘ ta mất hứng’ Tiêu Dạ Thần khỏi đổ mồ hôi hột, phải là nàng phát đó chứ?



      có a, Thần, sao ngươi lại hỏi vậy…” Vũ Khuynh Thành tươi cười sáng lạng nhưng càng khiến cho Tiêu đại công tử thêm dựng tóc gáy, hơn ai hết hiểu, khi Thành nhi của tức giận chính là tươi cười càng thêm ôn nhu, càng thêm mị hoặc lòng người.



      “ Thành..Thành nhi, ta phải làm chuyện gì khiến nàng buồn bực đấy chứ…” Tiêu Dạ Thần lấy lòng .



      a, ngươi rất tốt…” Vũ Khuynh Thành cười tươi rói



      Tiêu Dạ Thần cười khổ, cố gắng suy nghĩ làm chỗ nào mà mình khiến cho Thành nhi mất hứng, nhưng mà nghĩ hoài ra. Tiêu đại công tử khẽ cau mày, hay là món điểm tâm lúc sáng có vấn đề, phải a, lúc sáng chẳng phải nàng khen ngon sao? Rốt cuộc là chuyện gì? ( Nam Cung Dao : khụ! Ta Tiêu đại công tử, trí thông minh của ngươi từ khi nào suy giảm như vậy hả ? =’= )Hai người, người suy ngẫm, kẽ cúi đầu , thời gian từng giây từng lát trôi qua, tưởng chừng cả hai im lặng, Vũ Khuynh Thành thở dài, giọng : “ từ nay về sau, hứa với ta, đừng để bản thân mình bị thương”



      Bởi vì ngươi bị thương, ta đau lòng…!!!



      Tiêu Dạ Thần sững sốt sau đó cười khẽ vấn, ánh mắt dấu nỗi vui mừng : “ Thành nhi đây là quan tâm ta sao?”



      Vũ Khuynh Thành thẹn quá hóa giận lớn tiếng : “ hừ! ai quan tâm ngươi nha, nếu ngươi bị thương ai nấu cơm cho ta, ai cùng ta ngao du tứ phương, ai bên cạnh ta….” đến đây Vũ Khuynh Thành giọng dần, sau đó tắt hẳn, mắt đẹp lườm nhìn Tiêu Dạ Thần. Được lắm, từ bao giờ học cách trêu đùa nàng rồi, chẳng phải chỉ có nàng mới trêu đùa hay sao chứ, là…!!



      Tiêu Dạ Thần cúi đầu, đôi bờ vai có chút run run, buồn cười nhưng mà nếu cười lớn Thành nhi tức giận thành ra cố nén cười đây, nhưng mà bị nội thương a. Vũ Khuynh Thành bị Tiêu Dạ Thần cười thẹn đến nỗi phồng mang trợn má, lấy tay vỗ bờ vai, lớn tiếng quát : “ được cười”



      “ Là,..là…ta sai rồi, nàng đừng giận…” Tiêu Dạ Thần gật đầu lia lịa, nhưng mà khôn mặt của đỏ lên vì nghẹn cười khiến cho Vũ Khuynh Thành buồn bực vô cùng. Tiêu Dạ Thần ôn nhu nhìn Vũ Khuynh Thành , lòng nhè ấm áp. Thành nhi, có phải nàng bắt đầu quan tâm đến ta, như vậy có phải hay …?? ( Nam Cung Dao : huynh này đúng là đầu óc chậm tiêu +_+ )

      Hết chương 27

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 28 : BẠCH VÂN NHU



      Hiên Viên sơn trang



      trong thiên hạ đệ nhất trang há có thể tầm thường, sơn trang rộng lớn, kiến trúc độc đáo, toàn cây thơm cỏ lạ, bước chân vào Hiên Viên sơn trang, cảm thấy khí uy nghiêm cùng xa hoa vô cùng.



      Hiên Viên sơn trang dạo này khí chung là được tốt cho lắm, mà nguyên nhân gây ra ai khác chính là đại tiểu thư của Hiên Viên sơn trang Hiên Viên Tiếu Điệp. Thất bại của hoa khôi đại tái khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp vô cùng xấu hổ, giận dữ cùng nhục nhã. Nàng hề nghĩ rằng Vũ Khuynh Thành còn có chiêu sau cùng như thế. Vốn định hẹn nàng ra là để dằn mặt, để cho nàng ta nhận thấy nàng ta so ra thua kém với mình nhiều lắm, cũng để cho Tiêu ca ca hiểu , nàng mới đích thực phù hợp với , ngờ kết quả lại khiến cho Vũ Khuynh Thành đoạt hết nổi bật



      Hừ, cái gì là tuyệt diễm vô song, cái gì là nhất vũ khuynh thành, chẳng qua là khúc múa thôi, chẳng khác gì với ca kĩ, vì cớ gì lại đoạt hết nổi bật của nàng. Hiên Viên Tiếu Điệp cam tâm, cam tâm càng thêm cả oán hận. Từ ngày nữ tử đó xuất , tất cả của nàng điều bị nàng ta đoạt , Hiên Viên Tiếu điệp ánh mắt căm hận, hận thể ngay tức khắc giết Vũ Khuynh Thành



      Nữ nhân khi ghen tị đáng sợ, hiên viên tiếu điệp vì sinh hận, vì mà ghen tị, hoàn toàn mất lí trí cùng với sáng suốt. Người ta nữ nhân khi thường mù quáng quả sai. Hiên Viên Tiếu Điệp dường như quên mất, ai chính là người cứu mạng nàng ta, cũng quên mất Vũ Khuynh Thành chưa từng đoạt bất cứ của gì của nàng ta cả.!!



      “ Vũ Khuynh Thành, có ngày ta bắt ngươi phải nhận lại hết thẩy nhục nhã mà ta chịu….” Hiên Viên Tiếu Điệp gằn từng tiếng. Nàng từ nhận muôn ngàn sủng ái, cho dù phụ mẫu sớm qua đời nhưng mà có gia gia từ luôn chiều sủng nịnh nàng, đại ca bảo vệ nàng, chưa từng chịu ủy khuất, nay lại bị trước mặt công chúng nhận lời từ chối của Tiêu Dạ Thần, bảo sao nàng nhục nhã cho được. thanh đồ đổ vỡ vang dội khắp Hiên Viên Sơn trang. Xem ra lần này tốn ít bạc trang hoàng lại chỗ ở a, hạ nhân sơn trang thầm kiêu khổ.



      Hiên Viên Tiếu Điệp nổi điên xô hết đồ đạc trong phòng, dường như tiếng đổ vỡ khiến cho tâm trạng của nàng tốt lên nhiều lắm, Hiên Viên Tiếu Điệp khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà có chút vặn vẹo, khiến cho người ta có chút sợ hãi. Hiên Viên Ngạo vừa bước vào phòng thấy tiểu muội của mình tình trạng nổi điên như vậy, có chút nhíu mày vui, thanh lạnh lùng :



      “ Đủ! Tiểu Điệp, muội đây là làm cái gì”



      Hiên Viên Tiếu Điệp bị Hiên Viên Ngạo quát giật mình tỉnh lại, sau đó ủy khuất : “ ca ca..”



      Hiên Viên Ngạo tuy làm người lãnh khốc tàn nhẫn nhưng đối với tiểu muội này lại thương có thêm, thấy nàng thần tình ủy khuất, cũng nhè đau lòng, thanh có chút nhu hòa :



      “ Tiểu Điệp, đời này nhiều thứ thể cưỡng cầu, ngày muội tìm được nam tử tốt hơn Tiêu Dạ Thần”



      “ Ca ca, huynh hiểu…..” Hiên Viên Tiếu Điệp khẽ cắn môi, ánh mắt đau lòng hòa vô thố: “ huynh chưa từng thích ai cho nên biết, nếu có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy phải là chân chính thích rồi”



      Hiên Viên Ngạo bị Hiên Viên Tiếu Điệp vậy có chút sững người, sau đó lại lạnh lùng : “ ta cần thứ tình cảm đó”



      Hiên Viên Tiếu Điệp thấy ca ca của mình lạnh lùng, thanh hờn giận có chút chột dạ, mặc dù ca ca đối mình luôn sủng ái nhưng mà ca ca lạnh lùng cùng tàn khốc vẫn khiến cho nàng kính sợ. Hiên Viên Tiếu Điệp giọng ủy khuất : “ nhưng mà, muội thích nha”

      Hiên Viên Ngạo thoáng nhăn mi, giây lát Tiểu Điệp hiểu như thế nào là thích người, vô có trong trí óc của chợt lóe hình bóng hồng y nữ tử nhưng nhanh đến nỗi cũng xác định , áp chế trong lòng xúc cảm kì lạ, Hiên Viên Ngạo thở dài nhìn muội muội của mình, đau lòng : “ tiểu Điệp, Tiêu Dạ Thần thích muội”



      “ Nhưng nếu tranh thủ há chẳng phải hối hận cả đời sao, ít ra sau này muội hối hận” Hiên Viên Tiếu Điệp kiên định nhìn Hiên Viên Ngạo, giọng tràn đầy quyết tuyệt. Hiên Viên Ngạo chấn động, tranh thủ để sau này ít ra cũng hối hận sao? Hiên Viên Ngạo lần nữa nhìn tiểu muội từ mình sủng ái này, có lẽ tiểu Điệp lớn. Hiên Viên Ngạo có chút cảm thán. Làm huynh cũng giống như cha, ánh mắt ít ba phân lạnh lùng, nhàn nhạt ấm áp



      “ Muội muốn làm gì ta ngăn cản, nhưng mà đừng để cho bản thân lún sâu vào, cũng đừng là chuyện khiến sau này hối hận”



      Hiên Viên Tiếu Điệp mỉm cười, gật đầu đáp ứng huynh trưởng của mình. thế gian này, chỉ có đại ca là thương nàng nhất, gia gia tuy sủng ái nàng nhưng mà ngài giờ cùng nãi nãi thường hay ngao du tứ phương, ít có ở sơn trang, cho nên cảm tình cũng ít sâu sắc như lúc . Hiên Viên Tiếu Điệp nhìn bóng lưng của đại ca khuất dần, khóe môi cong lên nụ cười tuyệt mĩ. Có đại ca ủng hộ, nàng còn lo gì Vũ Khuynh Thành chứ. Hiên Viên Tiếu Điệp đắc ý



      Trong lòng Hiên Viên Ngạo, tuy Tiểu Điệp có chút đêu man tùy hứng nhưng mà cũng đến mức độc địa, cho nên cho rằng nàng tức giận chỉ đơn thuần là nháo vậy thôi, cho nên lắm chú ý. Đợi cho mọi chuyện xảy ra, Hiên Viên Ngạo lúc ấy mới hiểu, nguyên lai tiểu muội của mình hề đơn thuần như bản thân y biết. Hiên Viên Ngạo lúc đó hối hận, nhưng có đôi khi biết được….mọi chuyện muộn, bi thương kéo dài……



      “ Ai?..” Hiên Viên Ngạo khẽ quát, ngón tay nhanh chóng đỡ lấy phi tiêu, động tác nhanh như chớp. Đôi con ngươi lạnh như băng độ ấm, xem ra có kẻ muốn chết sống dám đến Hiên Viên sơn trang làm loạn a



      “ Ha hả…Hiên Viên Ngạo, công lực của ngươi ngày càng tiến bộ” thanh lanh lãnh kèm theo ba phần tà mị, thanh này nam nhân vừa nghe quả xương cốt như nhũn ra, đương nhiên là tính nam nhân như Hiên Viên Ngạo. Nữ tử từ trong cửa sổ phi vào, hồng y phiêu diêu xinh đẹp, tạo nên độ cong tuyệt đẹp



      “ Bạch Vân Nhu?…” Hiên Viên Ngạo nhàn nhạt



      “ Chậc! mới có mấy tháng gặp, ngươi phải quên ta ..” Bạch Vân Nhu mị cười, xứng với thân hồng y rực lửa. Hiên Viên Ngạo nhíu mày, cảm thấy nữ nhân này mặc hồng y quả thích hợp bằng Vũ Khuynh Thành. Hiên Viên Ngạo sửng sốt, khi lại nghĩ đến vấn đề này?



      Người đến ai khác chính là cung chủ của Phượng Hi cung- thiên hạ đệ nhất cung giang hồ. Nữ tử khoảng hai mươi tuổi, thân hình hoàn mỹ lả lướt khiến cho nam nhân nhìn vào khỏi mắng hai tiếng tinh. Dung mạo giống như Sở Y Nhân thuộc dạng vũ mị nữ nhân, mà nữ tử này giống như tiểu tinh, dung nhan mị hoặc đến cực điểm. thân hồng y rực rỡ càng khiến cho làn da trắng nõn thêm phần bắt mắt, đôi môi đỏ mọng như máu, nhưng cũng quyến rũ, mũi cao cân xứng với ngũ quan, đôi mắt thâm thúy như có ma thuật,khiến cho người ta như bị thôi miêng. mị nữ tử đối với lạnh lùng nam nhân, quả nhiên có chút…cực phẩm à nha >_<



      “ Ngươi đến đây làm gì..” Hiên Viên Ngạo mặn nhạt



      Bạch Vân Nhu mị hoặc cười, tiến sát lại gần hiên viên ngạo, môi đỏ mọng quyến rũ cười khẽ, giọng : “ người ta nhớ ngươi nha”



      Hiên Viên Ngạo lạnh lùng đẩy ra nữ tử triền lên người mình, có chút chán ghét : “ Bạch Vân Nhu, đừng khiến ta động thủ”



      Bạch Vân Nhu cười lớn tiếng, đôi con ngươi thâm thúy tựa hải, như nhìn, như đánh giá Hiên Viên Ngạo : “ Hiên Viên Ngạo, cảm xúc của ngươi có chút ổn định, phải gặp chuyện gì ” . Bạch Vân Nhu nhìn chăm chăm vào Hiên Viên Ngạo, chỉ cần lộ chút sơ hở, nàng liền có thể dễ dàng nhìn ra.

      Hiên Viên Ngạo ngoài mặt tuy ngữ khí vẫn lạnh như băng nhưng mà lòng dạ vô cùng rối bời, vì cái gì trong đầu cứ thấp thoáng hồng y nữ tử tên gọi Vũ Khuynh Thành này, đúng là điên rồi!



      “ Bạch Vân Nhu, rốt cuộc ngươi đến đây với mục đích gì…” Hiên Viên Ngạo lại lần nữa cất tiến hỏi



      Bạch Vân Nhu rũ xuống mi mắt, mi gian thoáng chút phiền lòng, nam nhân này nhiều lúc nàng khó phán đoán nghĩ gì, Bạch Vân Nhu tuy trong lòng phiền muộn nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười vũ mị, lại : “ chẳng phải sắp có đại hội hùng sao, chẳng qua muốn xem ngươi làm cái gì thôi”



      “ Được rồi, tiễn…” Hiên Viên Ngạo lạnh lùng tiễn khách. , đối với Bạch Vân Nhu chán ghét nhưng cũng có hảo cảm. Bạch Vân Nhu tươi cười vẫn như vậy mị hoặc nhưng mà tận sâu trong đáy mắt mảnh cười khổ, xem ra vẫn là chảo đón nàng a, Bạch Vân Nhu quỷ dị cười. ra, trong lòng nàng cũng sao, chỉ cần nữ nhân duy nhất bên cạnh là nàng là được. Bạch Vân Nhu, nàng tin thế gian này có cái gì gọi là tình, là . Chẳng qua đối với Hiên Viên Ngạo, đơn thuần thưởng thức rồi dẫn đến độc chiếm dục thôi. Bạch Vân Nhu thoáng lạnh lùng cười, bởi vì nàng hiểu , và nàng điều là loại người, tin vào mấy cái tình cảm thực tế đó, cho nên nàng chọn làm nam nhân của nàng, vì vậy Hiên Viên Ngạo, nếu ta có được ngươi, ai có được ngươi, nếu chiếm được tốt nhất là hủy . Bạch Vân Nhu thi triển tuyệt thế khinh công mất. Nàng có chuyện phải làm a. Nghe Sở Y Nhân , Hiên Viên Ngạo cảm xúc giao động vì nữ nhân, nàng phải xem thử, rốt cuộc thần thánh phương nào có thể khiến cho Hiên Viên Ngạo lại giao động xúc cảm, hi vọng đừng để cho nàng thất vọng mới được a.

      Hết chương 28

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 29: THI TRIỂN VÕ CÔNG







      Giang hồ gần đây khí có vẻ khẩn trương cùng sôi động, vì đại hội võ lâm gần đến. Ba năm mới có lần, cho nên đại hội hùng vô cùng long trọng. Các lộ hùng nhất thời từ các nơi khác nhau tập trung ồ ạc đến Kinh Nam, nhất thời mỹ nhân thành này, nơi đâu cũng thấy giang hồ hiệp sĩ, chỗ nào cũng thấy cao thủ võ lâm, quả đúng như tình cảnh, cao thủ giang hồ còn nhiều hơn cả rau quả ngoài chợ a. Vũ Khuynh Thành lòng cảm thán, cũng may ở cổ đại mật độ dân số thưa thớt cho nên cũng có vấn đề gì nghiêm trọng, nếu như ở đại, với cái mức độ mỗi ngày ra vào hơn trăm người giang hồ này Kinh Nam quả bị bùng nổ dân số rồi

      Năm nay đại hội hùng diễn ra nơi nào khác chính là tại Văn Võ tiêu cục, minh chủ võ lâm thời chính là phụ thân của giang hồ đệ nhất mỹ nhân Võ Ngưng Sương đồng thời cũng là cục chủ của Tiêu cục này. Võ Thanh Trì, làm người dày rộng, võ công cao cường, cho nên làm minh chủ võ lâm gần mười năm, cũng ai có ý kiến gì cả. Lần này đại hội võ lâm hi vọng có thể tìm ra tân minh chủ, cho nên nhất thời, hùng hảo hán khắp nơi như nước chảy về Kinh Nam.

      “ Thần, đại hội năm nay có vẻ tấp nập đấy….” Vũ Khuynh Thành cảm thán, xem ra sắp được xem trò hay rồi

      “ Đúng vậy, vì năm nay tuyển tân minh chủ võ lâm a..” Tiêu Dạ Thần gật đầu. tay cầm chính là mức hoa quả cùng đống đồ ăn vặt. Tiêu Dạ Thần tuấn mỹ, khinh cuồng tay cầm thức ăn, bên Vũ Khuynh Thành tiêu sái chậm rì nhấp nháp quả trở thành cảnh tượng quá quen thuộc của người dân Kinh Nam rồi, mới đầu là kinh ngạc, sau đó là thói quen. Ban đầu nhiều người còn tin, đường đường là công tử nổi danh tứ phương cam nguyện làm bảo tiêu cho nữ tử lai lịch, bây giờ nhìn thái độ hận thể đem hết cả thế gian tốt đẹp dâng lên trước mặt Vũ Khuynh Thành của Tiêu công tử Tiêu Dạ Thần , người dân Kinh Nam thành ra cũng còn mấy kinh ngạc. Nữ nhân Kinh Nam hâm mộ Vũ Khuynh Thành xếp dài dài đếm hết ah

      Nhìn Tiêu Dạ Thần cùng Vũ Khuynh Thành hai người sóng vai bên nhau quả trai tài sắc, mọi người đều lên tiếng khen hảo đôi bích nhân. Vơi lại sau hoa khôi đại tái, cái tên Vũ Khuynh Thành này quả quá quen thuộc với người dân kinh nam rồi. Nhất vũ khuynh thành, quả gây chấn động ít ^-^

      “ Thần, ngươi có dự định tranh cái chức minh chủ ấy ” Vũ Khuynh Thành gặm mức quả, sau đó suy tư ngẩng đầu hỏi

      “ Thành nhi muốn chức vị đó sao…” Tiêu Dạ Thần đáp, hỏi lại

      có, ta chỉ tò mò thôi…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu mỉm cười, nàng ngu ngốc đến mức ôm mệt vào người nha.

      Tiêu Dạ Thần cười khẽ, mâu quang tràn đầy ấm áp…hai người tiếp tục im lặng sóng vai bên nhau. ra, có đôi khi yên ắng hưởng thụ phần ôn nhu của đối phương, cũng loại hạnh phúc, cần này nọ, cũng cần chứng minh ngươi có bao nhiêu thích ta, ta có bao nhiêu ngươi, chỉ cần đôi bên tự hiểu là đủ rồi, tình có đôi khi , càng đậm càng sâu….

      ‘ Vèo…’ hàng loạt mũi phi tiêu nhanh như chớp tiến về phía hồng y nữ tử, những ám khí tựa như có sinh mệnh uyển chuyển du long, như ngàn sợi chỉ được tay chủ nhân thao túng. Nhất thời khiến cho Vũ Khuynh Thành thoáng bối rối. Xoay người, lướt mình, tay đưa ra đỡ lấy, chân cũng bận rộn tránh thoát hàng trăm ám khí. Vũ Khuynh Thành thoáng nhíu mi. Mặc dù mang trong người tuyệt thế võ công, nhưng dù sao cũng chưa bào giờ có kinh nghiệm đối kháng thực tiễn, thành ra Vũ Khuynh Thành có chút chật vật, nhưng mà rất nhanh, đỡ lấy gần hết 320 mũi phi tiêu của hung thủ tấn công, khiến cho kẻ tấn công cũng kinh ngạc vô cùng.

      Thiên hạ nổi danh cung chủ Phượng Hi cung Bạch Vân Nhu ám khí đứng đầu, ngay cả Hiên Viên trang chủ cũng lên tiếng khen ngợi. Trong đó tuyệt học Phong tiêu được xem là đứng đầu, mỗi lần xuất thủ có 320 phi tiêu, người trúng phải độc thủ này chết cũng bán tàn phế. Bạch Vân Nhu quả rất coi trọng Vũ Khuynh Thành, lần đầu gặp mặt đại lễ lớn như vậy a

      Vũ Khuynh Thành phẩy tay, tất cả phi tiêu gọn gàng rơi xuống đất, quần áo tuy có chút chật vật nhưng mà cũng làm suy giảm dung nhan tuyệt sắc của nàng. Vũ Khuynh Thành nghi hoặc nhìn hồng y nữ tử trước mặt mình, nếu nàng nhớ lầm nàng cũng đắc tội với vị hồng y mỹ nhân này

      Rừng xanh mơn mởn, lá cây theo gió đong đưa lả lướt rồi rơi , rơi xuống, bao phủ cả màu xanh tràn trề sức sống, gió bất chợt ngang qua, thổi tung bay vạc áo. Hai nữ nhân, điều hồng y rực rỡ, đều dung mạo bất phàm, người mị, kẻ lãnh đạm…nhất thời, thiên địa như ảm đạm, chỉ còn hai tuyệt sắc mỹ nhân đứng đó.

      “ Ngươi là ..Vũ Khuynh Thành…” mị nữ nhân ai khác chính là Bạch Vân Nhu, nàng diễm khẽ cười, ánh mắt rực rỡ. Đây chính là nữ nhân khiến cho Hiên Viên Ngạo giao động cảm xúc, nữ nhân khúc vũ khiến cho Hiên Viên đại tiểu thư thua cuộc, nữ nhân khiến cho Tiêu đại công tử Tiêu Dạ Thần say đắm. Nữ tử này quả phải tầm thường a, Bạch Vân Nhu khẽ vuốt vái tóc, suy tính. Xem ra lần này rất có nhiều chuyện hay đấy!

      “ Đúng vậy, nương dường như ta và nàng có thù oán a, vì cớ chi lại ra tay độc ác như vậy chứ…” Vũ Khuynh Thành bĩu môi, nhưng ánh mắt chẳng có chút nào là căm hận hay trách móc cả. Bạch Vân Nhu thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh biến mất, thay vào đó là khuôn mặt cười cợt như thường ngày.

      “ Võ công của ngươi tệ”

      Vũ Khuynh Thành sửa sang lại y phục, có chút cau mày, xem ra nếu để cho thần thấy bộ dạng này thế nào cũng lãi nhải dài dòng cho mà xem. Vũ Khuynh Thành có chút buồn cười, từ khi nào nàng lại để ý đến cảm giác của như vậy, đúng là hết thuốc chữa!! Bạch Vân Nhu thấy Vũ Khuynh Thành , có chút hờn giận, lại lên tiếng

      “ Này, ngươi bị điếc đấy à”

      “ Được rồi, vị tỷ tỷ xinh đẹp này, ta có thời gian đùa với ngươi, có việc nên về trước đây…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu, phải tranh thủ về sớm kiếm bộ khác thay a

      “ Ai ta đùa với ngươi, ta muốn giết ngươi…” Bạch Vân Nhu phùng mang trợn má. Nữ nhân này hết rồi, nàng ta có ý thức được là đứng trước người muốn giết nàng ta . Bạch Vân Nhu có chút hiểu, loại nữ nhân này ngu ngốc như vậy có thể khiến Tiêu Dạ Thần lòng dạ, xem ra Tiêu Dạ Thần có vấn đề, đúng là người càng thông minh, khẩu vị càng quái lạ

      “ A ?” Vũ Khuynh Thành trợn to mắt, có chút khó hiểu “ vì sao a?”

      Bạch Vân Nhu đầu có dấu hiệu bốc khói. Bình tĩnh!! Bình tĩnh!! được để cho nữ nhân này chọc tức, cố tỏ ra bộ dạng vô cùng hung hiểm : “ vì ta thấy vui, vừa ý ngươi nên đem ngươi cấp giết”

      “ Ha hả…” Vũ Khuynh Thành cười lớn, nữ tử này bộ dáng đáng , giống như con mèo ba tư cao quý, xù long phản kháng khi bị chọc giận. ( Nam Cung Dao : hết nổi >_< )

      “ Ngươi cười cái gì..” Bạch Vân Nhu khó chịu , nữ tử này đem nàng để vào mắt hay sao chứ?

      “ Vị tỷ tỷ này nha, ngươi muốn dọa người ít ra cũng cho thêm ít sát khí vào đó chứ…” Vũ Khuynh Thành ôn nhu khẽ cười, như làn gió dịu tươi mát phả vào lòng người, gây tầng tầng gợn sóng. Trong phút chốc Bạch Vân Nhu hiểu được, nữ nhân này khiến cho người ta dỡ mọi phòng bị khi đứng bên cạnh, nữ nhân như vậy quả chỉ có thể ngộ chứ thể cầu. Bạch Vân Nhu thầm than, Vũ Khuynh Thành này chỉ đơn thuần là bình hoa di động như Sở Y Nhân , nàng ta…rất nguy hiểm.

      phải độc ác, phải kế sâu lường được. Mà nữ nhân này cao quý hơn cả mẫu đơn nhưng lại thiện lương thuần khiết như bạch liên, cũng có khi bí như mạn châu hoa. Nữ nhân ôn nhu như vậy khiến cho người ta dễ dàng sa vào trong đó khó thoát ra ngoài, nữ nhân lương thiện như vậy khiến cho người ta khó ra tay, nữ nhân bí như vậy khiến cho người ta tò mò, rồi lọt vào cái vòng lẩn quẩn cách vô ý thức. Bạch Vân Nhu giật mình nhìn nữ nhân ung dung lãnh đạm nhưng lại nở nụ cười ôn nhu như vậy nhìn mình. Nữ nhân như thế….khiến cho người ta khó thoát khỏi lòng bàn tay nàng!! ra Bạch Vân Nhu quá đề cao Vũ Khuynh Thành rồi. Nàng ra rất đơn giản, chỉ cần ai đối tốt với nàng, nàng chân tâm đối lại, ai hại nàng nàng cũng lắm để ý, trừ khi kẻ đó đừng chạm đến điểm mấu chốt là được. Vũ Khuynh Thành như cơn gió, khó ai nắm bắt được nàng, chỉ khi nàng tình nguyện đứng lại mà thôi….



      Bạch Vân Nhu bỗng dưng có hứng thú lớn với nữ tử tên gọi Vũ Khuynh Thành này, thu lại ám khí, môi đỏ mọng quyến rũ vẽ nên nét cười tuyệt diễm : “ Vũ Khuynh Thành, nhớ kĩ ta là Bạch Vân Nhu.” xong thi triển khinh công bay mất dạng

      Vũ Khuynh Thành sững sờ nhìn Bạch Vân Nhu mất, nhíu nhíu mi…Bạch Vân Nhu…Bạch Vân Nhu? À đúng rồi chính là cung chủ Phượng Hi cung, thiên hạ đệ nhất ám khí Bạch Ma nữ Bạch Vân Nhu. Vũ Khuynh Thành cảm thán , xem ra người đời thể tin nha. Bạch Vân Nhu làm người tàn độc, giết người gớm tay nhưng với Vũ Khuynh Thành, nàng ta cũng như nương bình thường, có chút bướng bỉnh mà thôi. Vũ Khuynh Thành cười cười theo đường mòn về lại Liễu phủ, hoàn toàn quên mất nữ tử mà nàng ta cho là nương bướng bỉnh kia xém nửa vung ám khí giết chết chính mình.

      Có lẽ vì tính cách như vậy, Vũ Khuynh Thành mới có thể tiêu sái mà sống , cũng có lẽ vì thế…Bạch Vân Nhu, người đợi gọi ba tiếng Bạch ma nữ từ nay về sau có duy nhất tri kỉ, duy nhất đồng bọn, duy nhất người khiến nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng giao thác cả tính mạng, người ấy tên gọi- Vũ Khuynh Thành. Nhiều năm về sau, hai người ngồi đối ẩm, Vũ Khuynh Thành trêu ghẹo :

      “ Lúc đó ngươi ra tay cũng độc ác, nếu như ta có võ công chêt chắc a”

      Khi ấy, Bạch Vân Nhu liếc mắt, mị cười : “ nếu như ngươi đơn thuần chỉ là bình hoa di động, ngươi có tư cách là tri kỉ của ta”

      “ Nha! đáng sợ, võ công đâu phải ai cũng có a, ngươi là ma nữ giết người gớm tay”

      “ Huh? Ngươi hối hận”

      “ Hì! Vũ Khuynh Thành khi quyết định, tuyệt hối hận”

      Giữa biển người bao la mênh mông, có được tri kỉ lòng đối đãi mình, Bạch Vân Nhu sinh kiếp này cũng uổng !!!

      Hết chương 29

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :