Vũ Khuynh Thành - Nam Cung Dao (Hoàn) (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 20 : NHU TÌNH



      Chỉ cần là nàng thích dù có ta cũng cướp đoạt mang về cho nàng. Chỉ cần nàng muốn dù có là hoa trong gương, trăng trong nước ta cũng tìm cách lấy cho nàng. Chỉ cần là ý nguyện của nàng, dù có nghịch thiên ta cũng làm đến. Chỉ cần nàng muốn đâu, dù là chân trời góc bể hay là hoàng tuyền nơi đó ta cũng bồi cùng nàng.



      Ta dùng ôn nhu của ta bồi bên nàng cả đời nhất thế, dùng nhu tình của ta nàng đời đời kiếp kiếp, dùng tâm của nàng bao dung nàng , sủng nịnh nàng. Cho nên, Thành nhi, nàng chỉ cần bên cạnh ta, làm bạn cùng ta suốt cuộc đời này, được ?





      Ướt át, dịu dàng…!! Tiêu Dạ Thần ngơ ngác, mãi cho đến khi hình bóng y nhân khuất vẫn còn đứng ngẩn ra. Trời ạ! Nàng là hôn sao? Tiêu Dạ Thần như cảm thấy trái tim của mình đập loạn xạ, như muốn bay ra ngoài. cảm giác hạnh phúc bất giác lan tràn khắp tâm của , chiếm cứ lấy cơ thể cùng trí óc của . Tiêu Dạ Thần cảm thấy như lâng lâng như bay vậy. Mùi hương riêng biệt của nàng vẫn còn vương vấn quanh , cảm giác đôi môi mềm mại của nàng vẫn còn quanh quẩn đâu đây, Tiêu Dạ Thần khẽ cười, tay nhàng mơn trớn gò mà của mình. quyết định rồi, ba ngày đến rửa mặt nha ^_^ ( Nam Cung Dao : Tiêu đại công tử nha, đừng có cho ai biết là ta quen biết ngươi +_+ )



      Vũ Khuynh Thành tự mắng chính mình, điên hay sao lại tự dưng hôn vậy trời, xấu hổ chết được, do lúc đó nhìn thấy biểu của như vậy đáng cho nên mới kiềm lòng đậu mà hôn , nhưng mà đó là nụ hôn đầu tiên của nàng a, nụ hôn đầu tiên qua hai kiếp của nàng, tuy phải là hôn môi nhưng mà…



      “ Tỷ tỷ…” thanh trĩ nộn, tiểu hài tử vui vẻ cười chạy đến bên Vũ Khuynh Thành, đưa hai tay đòi bế. Tiểu hài tử này chính là hài tử mấy hôm trước Hiên Viên Ngạo cứu về.



      “ Thiên nhi, sao lại chạy ra đây, lạnh ?” Vũ Khuynh Thành ôm hài tử vào lòng vấn. Vì tiểu hài tử mất trí nhớ cho nên Vũ Khuynh Thành lấy cái tên Vũ Thiên Bình cho tiểu hài tử, hi vọng sau này tiểu bảo bảo yên bình hạnh phúc mà lớn lên .



      có nha, tỷ tỷ sao vậy, tại sao mặt lại hồng như vậy a…” hài tử vô tâm hỏi, đôi con ngươi tò mò.



      Vũ Khuynh Thành nụ cười có chút cứng ngắc, giọng : “ có , lúc nãy tỷ tỷ chạy hơi nhanh cho nên đổ mồ hôi thôi” . Vũ Khuynh Thành xoa xoa tiểu hài tử mái tóc ôn nhu giải thích. Tổng thể cho Thiên nhi biết là nàng vì xấu hổ khi hôn người ta mà đỏ mặt .



      “ Thiên nhi, tiểu bạch đâu?” Vũ Khuynh Thành nghi vấn, bình thường nàng về đến nơi tiểu bạch chạy ra quấn quít lấy nàng rồi.



      “ Tỷ tỷ, tiểu bạch ngủ nha, tiểu bạch phá hư, suốt ngày cứ ngủ…” tiểu hài tử lên án tiểu bạch hổ, đắc ý cười, như vậy tỷ tỷ có thời gian nhiều hơn bên cạnh nó. Nó rất thích bên cạnh tỷ tỷ như vậy. Tỷ tỷ hảo ôn nhu khiến cho nó cảm thấy ấm áp, tỷ tỷ kể cho nó nhiều chuyện xưa hấp dẫn, khiến cho nó cảm thấy an tâm vào giấc ngủ, và tỷ tỷ hoài ôm vấn như vậy ấm áp khiến cho nó khỏi thích. Ngủ trong lòng tỷ tỷ, nó ngủ tốt, còn mơ thấy những chuyện kinh khủng nữa. Tiểu hài tử đôi con ngươi lóe sáng tinh nghịch nhìn Vũ Khuynh Thành, lại hỏi:



      “ Tỷ tỷ, Thiên nhi ngoan, tỷ tỷ được bỏ Thiên nhi ở lại mình nha..” tiểu hài tử giọng lên tiếng, đôi con ngươi mãn khát chờ mong khiến cho Vũ Khuynh Thành trận đau lòng. biết tiểu hài tử gặp chuyện gì nhưng luôn cảm thấy khuyết thiếu an toàn, hài tử như vậy khiến cho người ta khỏi quan tâm, thương. Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười.



      “ Sao Thiên nhi lại vậy, Thiên nhi là đệ đệ của tỷ tỷ, tỷ tỷ sao có thể bỏ lại Thiên nhi mình đây…”



      Vũ Thiên Bình nở nụ cười rực rỡ, như nhận được món quà nào to lớn lắm vậy, nó đưa tay ra trước mặt Vũ Khuynh Thành, trĩ nộn :



      “ Nghéo tay nào, tỷ tỷ hứa thuyệt đối được nuốt lời đâu đó….”



      “ Được rồi” Vũ Khuynh Thành tức cười, đưa tay ra móc nghéo, lời hứa cứ như vậy được định ra…..^-^



      “ Ôi! Đây chẳng phải là tiểu oa nhi đáng thương kia sao” nữ tử ôn nhu cười vấn. Nàng thanh lịch xinh đẹp, đôi hoa đào ánh mắt mang theo ba phần ôn nhu bảy phần vũ mị khiến cho dung nhan càng thêm rực rỡ. Nữ tử này nếu dùng con vật để hình dung, Vũ Khuynh Thành nghĩ đến ngay chính là hồ ly, đẹp đến mị.



      “ Y Nhân nương” Vũ Khuynh Thành gật đầu, sau đó lại lễ phép chào ba người còn lại : “ Hiên Viên tiểu thư, Ngưng Sương tiểu thư, Tuyết…”



      “ Khuynh Thành nương hảo” Võ Ngưng Sương cười cười đáp lại, Hiên Viên Tiếu Điệp nhàn nhạt chào hỏi.



      “ Khuynh Thành !” Liễu Tuyết tươi cười tiếp đón.



      Trong nhất thời, bên ngoài Tiêu Tương các, tụ tập năm mỹ nhân tuyệt sắc, đúng là đứng gần hoa, hoa kia cũng ảm đạm thất sắc



      “ Mọi người tìm ta có chuyện sao…” Vũ Khuynh Thành nghi vấn



      “ Đúng vậy, ngày mai Kinh Nam có hoa khôi đại tái, chúng ta định xem cho vui, biết Khuynh Thành nương có rảnh cùng ..” Võ Ngưng Sương dịu dàng cười.



      “ Hoa khôi đại tái?” Vũ Khuynh Thành cười khẽ, là bình chọn hoa khôi sao chứ.



      “ Đúng vậy, người thắng được giải thưởng được phép cầu bất cứ việc gì, mà người được cầu nhất thiết phải làm theo…” Liễu Tuyết giải thích.



      “ Nghe hấp dẫn nha, như vậy , ngày mai chúng ta hẹn gặp ở nơi tổ chức cuộc thi…” Vũ Khuynh Thành .



      “ Vậy cũng được, hẹn ngày mai gặp…”



      Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt cười, nụ cười có chút ý vị thâm trường, nếu nàng nhìn lầm ánh mắt của Sở Y Nhân cùng Hiên Viên Tiếu Điệp có chút tính kế, Võ Ngưng Sương biết mà dường như nửa có nửa tán thành, Liễu Tuyết ngây ngốc biết gì cả. Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười khẽ, dạo này mọi chuyện quá suôn phảo sao, đôi khi có chút chuyện ngoài lề mới thú vị a.



      Vũ Thiên Bình có chút nổi da gà nhìn tỷ tỷ xinh đẹp của mình bộ dạng cáo già tính toàn, gió thổi có chút nổi lạnh tóc gáy, tiểu hài tử trong lòng mặc niệm, nó chắc chắn nhìn lầm rồi, sao tỷ tỷ ôn nhu của nó có lúc lại tươi cười phá hư như vậy chứ?!



      Được rồi, nó thừa nhận ra tỷ tỷ bình thường ôn nhu, nhưng mà khi đụng đến điểm máu chốt rất dễ ..ách! làm cho người ta sợ hãi. Cho nên Thiên Bình đồng học cảm thấy vô cùng đáng thương cho cái kẻ nàm dám chọc giận tỷ tỷ của nó.



      “ Thiên nhi, ngày mai có muốn cùng …” Vũ Khuynh Thành vấn.



      “ Tỷ tỷ đâu, Thiên nhi theo đó…” tiểu hài tử điềm đạm , đương nhiên phải chứ. Lúc nãy nó cảm thấy đáng ghét mấy nữ nhân kia, tỷ tỷ có thể chỉnh bọn họ, có kịch vui xem miễn phí nó mới bỏ qua đâu. Người vì mình trời tru đất diệt a! xem ra tiểu hài tử ngây thơ trong trắng mới có mấy hôm bị Vũ Khuynh Thành giáo dục thê thảm như vậy a, biết là họa hay là phúc đây nữa.



      “ Tốt, vậy Thiên nhi phải ngoan nha…” Vũ Khuynh Thành ôn nhu



      “ Ân..”



      “ Thành nhi” Tiêu Dạ Thần lên tiếng, thanh nhu tình cùng sủng nịnh.



      “ Ân! Thần, ngươi về rồi à, ta đói nha” Vũ Khuynh Thành ngọt ngào cười



      “ Vậy để ta làm chút gì cho nàng dùng…” Tiêu đại công tử lấy lòng



      “ Vậy làm phiền ngươi nha” Vũ Khuynh Thành vấn tươi cười khả cúc.



      “ ừ, nàng chờ lát, nhanh thôi…” Tiêu Dạ Thần đoạt môn mà ra, thành công trong việc nắm vững cái bao tử của Vũ Khuynh Thành, phải khiến cho nàng kiên ăn, chỉ thích ăn những gì nấu, như vậy…Hắc, hắc!! như vậy là thành công nửa a. Tiêu đại công tử ơi là Tiêu đại công tử, từ khi nào ngươi lại trở thành chân chính thê nô như vậy hả ? mới có sơ luyến như vậy, sau này khi thành đôi thành cặp rồi, chắc chắn mức độ điên cuồng của Dạ Thần đồng học chắc chắn còn khủng khiếp hơn như thế nhiều. Ôi! Ta mong đến ngày đó chút nào. Hình ảnh vị phiêu diêu trích tiên, bất nhiễm nhân gian khói lữa, hình tượng công tử tài trí hơn người, khiến cho tam bậc đế vương nể phục hoàn toàn bị phá vỡ , biết là nên vui hay buồn đây. Người ta thường , nam nhân khi chỉ số IQ dường như trở về con số 0. Quả người xưa tuyệt đối là chính xác.



      Vũ Khuynh Thành vừa hớp ngụm chúc vừa hỏi : “ Thần, hoa khôi đại tái là cái gì vậy”



      Tiêu Dạ Thần chăm chú gắp thức ăn cho Vũ Khuynh Thành, bị nàng hỏi như vậy có chút ngẩn ra, sau đó ôn thanh giải thích:



      “ Kinh Nam, ba năm lần tổ chức hoa khôi đại tái, gồm ba phần thi, thứ nhất là dung mạo, thứ hai là tài năng, người thắng cuộc là hoa khôi của kinh nam đồng thời được phép đề ra cầu, mà người dân Kinh Nam tuyệt đối làm cho bằng được, đương nhiên là tính những chuyện thất đức a”



      “ Vậy sao, vậy ba năm trước, ai là người thắng cuộc…” Vũ Khuynh Thành nghi hoặc.



      “ Ta cũng , ba năm trước ta chu du khắp nơi, xem cho nên ràng lắm”



      Vũ Khuynh Thành cười khẽ, xem ra nàng biết vì sao bọn họ lại muốn mang nàng xem hoa khôi đại tái rồi.



      “ Thần, ngày mai chúng ta xem nhé” Vũ Khuynh Thành lấy lòng .



      “ Được, chỉ cần nàng muốn, đâu cũng có ta bồi bên cạnh” Tiêu Dạ Thần ôn nhu . Chỉ cần là nàng thích dù có ta cũng cướp đoạt mang về cho nàng. Chỉ cần nàng thỏa mãn dù có là hoa trong gương, trăng trong nước ta cũng tìm cách lấy cho nàng. Chỉ cần là ý nguyện của nàng, dù có nghịch thiên ta cũng làm đến. Chỉ cần nàng muốn đâu, dù là chân trời góc bể hay là hoàng tuyền nơi đó ta cũng bồi cùng nàng.



      Ta dùng ôn nhu của ta bồi bên nàng cả đời nhất thế, dùng nhu tình của ta nàng đời đời kiếp kiếp, dùng tâm của nàng bao dung nàng , sủng nịnh nàng. Cho nên, Thành nhi, nàng chỉ cần bên cạnh ta, làm bạn cùng ta suốt cuộc đời này, được ?

      Hết chương 20

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 21 : TÌNH?!



      Nếu như có ngày nàng thích ai đó, ta giết kẻ đó, sau đó khóa chặt nàng lại bên cạnh, vĩnh viễn rời xa, cho dù nàng hận ta …





      Câu hỏi này vĩnh có câu trả lời, vì Tiêu Dạ Thần hỏi. Y ôn nhu nhìn nàng, khóe môi cong lên tiếu dung dịu dàng. từng cho rằng đó là ái tình vô vọng, từng cho rằng bốn năm trước gặp nàng chẳng qua là hồi mộng, từng thầm nhủ nàng chẳng qua là tinh linh xinh đẹp, thoáng nghịch ngợm mà rơi vào thế gian. Tiêu Dạ Thần bốn năm trước luôn tự nghĩ như thế, nhưng mà y vẫn ngừng tìm kiếm. ít ra còn có chút hi vọng. Bốn năm giữa biển người bao la rộng lớn, bốn năm tịch mịch, thời gian phải là dài nhưng cũng ngắn đối với thiếu niên. Nhiều lần Tiêu Dạ Thần cũng phải giễu cợt bản thân mình, tìm kiếm như vậy ngốc nghếch, nhiều lắm lần bỏ cuộc, nhưng mà chưa bao giờ y thôi ngừng nghĩ tìm cho được giai nhân ấy. Con người là như vậy, lí trí và tình cảm đôi khi luôn trái ngược, lí trí bảo y đừng tìm kiếm nữa, nhưng cảm tình của y cứ mãi thúc giục. Dù y có là Tiêu Dạ Thần, dù y có thông minh tài giỏi đến đâu, khi vướng vào hai chữ ái tình, lí trí vĩnh viễn chẳng bao giờ thắng được.



      Tiêu Dạ Thần, y chưa bao giờ tin thần, phật. Với y nhân định luôn thắng thiên, nhưng mà khoảnh khoắc y nhìn thấy hồng y nữ tử lần nữa, khoảng khắc y nhìn thấy Vũ Khuynh Thành, trong lòng y cũng cất tiếng, tạ ơn trời phật . Cuối cùng y cũng tìm được, cuối cùng sau bốn năm mòn mỏi, y cũng thấy được nữ nhân lấy cắp mất tâm của y. Cho nên y tìm mọi cách bao dung nàng, sủng nịnh nàng, chiều nàng, lấy lòng nàng… Tiêu Dạ Thần, y chưa từng ai, cho nên cũng biết làm gì để khiến cho nữ nhân mình thích chú ý đến mình. Y chỉ là cố gắng hết sức khiến cho nàng cảm thấy an tâm, vui vẻ khi bên cạnh y…!



      Tiêu Dạ Thần, y cầu nhiều, y cần nàng mình nhiều như y nàng, y chỉ mong nàng có thể bên cạnh suốt đời làm bạn cùng y. Cứ như vậy, y tin tưởng ngày nào đó tâm của nàng thuộc về y. có lẽ là năm, mười năm..hay là cả đời người. Chỉ cần nàng vẫn luôn bên cạnh y, chỉ cần nàng có tình cảm với người khác, Tiêu Dạ Thần tin mình có được cảm tình của nàng.



      Tiêu Dạ Thần, y cũng biết, nếu như ngày nào đó, nàng thích người khác làm sao bây giờ. Yên lặng bên cạnh chúc phúc cho nàng sao? Y cao thượng làm được như vậy. y ích kỷ cũng được, bá đạo cũng được. Có mới biết tình trọng như thế nào, bảo y buông tay, vĩnh thể được. Cho nên Thành nhi, nếu như ngày nào đó, nàng thích ai đó, lúc đó nhất định ta giết kẻ đó, đem nàng khóa lại bên cạnh ta vĩnh viễn…cho dù nàng hận ta.



      Đôi mắt Tiêu Dạ Thần bỗng dưng có chút thị huyết, nhưng rất nhanh lại liễm , còn lại là mảnh nhu tình như nước nhìn Vũ Khuynh Thành. Tiêu Dạ Thần, ra bản chất của chính là ác ma, chỉ là ác ma được phủ bởi lớp da trích tiên công tử thôi. Bản chất ác ma ấy có thể được lộ ra hay là vĩnh viễn dấu , điều đó còn phụ thuộc vào Vũ Khuynh Thành…



      Kinh Nam hay còn gọi là mỹ nhân thành, người dân nơi đây chuộng cái đẹp, sùng bái cái đẹp, bởi vậy vì thế nữ thần sắc đẹp luôn luôn chiếu cố mảnh đất nơi đây, có lẻ vì thế mà Kinh Nam nơi nào cũng có mỹ nhân, mỹ nhân thiên hạ điều từ nay đây mà sinh ra.



      Mỹ nhân thành, ba năm lần tổ chức cuộc thi hoa khôi, bất cứ thiếu nữ nào cũng có thể tham gia, miễn là đủ tuổi, tức là từ 16 – 25 tuổi. Chỉ cần là người thắng cuộc, có thể cầu bất cứ việc gì. Ba năm trước đây, Liễu Như Yên- hoa khôi của túy yên lâu trở thảnh hoa khôi của Kinh Nam, cầu của nàng chính là trở thành phu nhân của Trần đại công tử, nguyện vọng của nàng cuối cùng cũng đạt thành. Trần gia, tuy nổi tiếng gì những cũng là dòng dõi thư hương, Trần đại công tử tuấn tiêu sái chiếm biết bao nhiêu lòng của các nương, nhưng mà duy độc lại nhất kiến chung tình với Liễu Như Yên. Dù gì Trần gia cũng là dòng dõi gia tộc, chấp nhận con cháu của mình lấy kĩ nữ, dù cho là kĩ nữ bán nghệ bán thân. Liễu Như Yên gần như tuyệt vọng may mắn thay lại trở thành hoa khôi của Kinh Nam, và nguyện vọng kia cuối cùng cũng như sở nguyện. Phụ mẫu của Trần gia mặc dù vạn vạn muốn nhưng mà nếu như chấp nhận, bọn họ xem như nên chuẩn bị dọn đồ ra khỏi đất Kinh Nam là vừa.



      Người có tình được thượng thiên chúc phúc, Liễu Như Yên cùng Trần công tử đến nay vợ chồng vẫn tương kính như tân, Liễu Như Yên sinh được cho Trần gia tiểu hài tử, cũng khiến cho cha mẹ chồng vui vẻ đôi chút, tạm thời bọn họ coi như thỏa hiệp. Câu chuyện vì tình mà đấu tranh, vì hạnh phúc mà cố gắng của Liễu Như Yên tác động biết bao nhiêu đến tâm tư của các tiểu thư khuê cát cũng như các nương khác. Cho nên mỗi người điều hi vọng, có thể dành được thắng lợi trong hoa khôi đại tái, tranh thủ cho mình cơ hội thương.



      “ Biểu tỷ, mọi chuyện ổn chứ….” Hiên Viên Tiếu Điệp ấp úng, trong giọng dấu nỗi lo lắng.



      “ Điệp nhi, đừng quên muội là giang hồ đệ nhị mỹ nhân, tự tin của muội đâu cả rồi…” Sở Y Nhân cau mày .



      “ Nhưng là….” Hiên Viên Tiếu Điệp khẽ cắn môi. Nàng lo mới lạ, nếu tính về dung mạo, nàng thua xa Vũ Khuynh Thành nha.



      “ Điệp nhi, theo ta biết Vũ Khuynh Thành tinh thông cầm kì thư họa, như vậy dù dung mạo có hoa nhường nguyệt thẹn như thế nào cũng thắng được, với lại hoa khôi đại tái ngày mai, Ngưng Sương tham gia, Tuyết cũng để ý, muội còn lo lắng gì nữa đây” Sở Y Nhân ôn nhu cười.



      “ Biểu tỷ, vậy chăng, Vũ Khuynh Thành biết mấy thứ kia sao…” Hiên Viên Tiếu Điệp kinh ngạc hỏi.



      “ Đúng vậy, ta thăm dò, quả mấy thứ này nàng ta biết chút gì cả…” Sở Y Nhân gật đầu. Nàng cũng ngờ rằng, Vũ Khuynh Thành đó lại ngốc nghếch như vậy, cầm ngay cả khúc đơn giản cũng biết đàn, đánh cờ hoàn toàn biết quy luật, thơ ca thôi rồi, chữ cũng niệm ra, họa ..ách! nàng chẳng thể nào hình dung nổi đời lại có nữ nhân như thế.



      “ Hừ, quả nhiên chỉ có bộ dạng là đẹp mặt” Hiên Viên Tiếu Điệp khinh thường.



      Sở y nhân cười khẽ, lại : “ cho nên ngày mai muội cứ tin tưởng mà thi, có chuyện gì đâu, với lại Vũ Khuynh Thành cũng đâu có đăng kí thi đâu…”



      “ Ân, cảm ơn tỷ tỷ, muội cố gắng” Hiên Viên Tiếu Điệp kiên định nhìn Sở Y Nhân. Đôi con ngươi tràn đầy cảm kích, cũng may biểu tỷ bày cho nàng cách này, nếu như thành công, nàng có cơ hội….



      “ Chúng ta là người nhà…” Sở Y Nhân mỉm cười, Hiên Viên Ngạo từ thương sủng nịnh muội muội này nhất, cho nên lời của Hiên Viên Tiếu Điệp đối với Hiên Viên Ngạo quả có đủ trọng lượng, chỉ cần Tiếu Điệp ủng hộ nàng, cái ghế trang chủ phu nhân dễ dàng. Sở Y Nhân ánh mắt nhàn nhạt tính kế.



      Nàng từ lúc lần đầu tiên gặp Hiên Viên Ngạo bị sâu hấp dẫn. Mặc dù nhiều năm chưa từng để ý đến nàng nhưng mà nàng vẫn kiềm lòng đậu trao tâm cho . Sở Y Nhân khẽ cười, nàng biết Hiên Viên Ngạo lạnh lùng tàn khốc, chưa từng thích bất cứ ai, cho nên Sở Y Nhân rất là an tâm, nàng tin ngày nào đó, Hiên Viên Ngạo nàng. Hừ, hừ!! Bạch Vân Nhu, cái kia nữ nhân biết chết sống, dám tuyên bố là nữ nhân của , để xem ai mới là nữ nhân đích thực của Hiên Viên Ngạo đây. Sở Y Nhân cười lạnh.



      “ Biểu tỷ…” Hiên Viên Tiếu Điệp lên tiếng, biểu tỷ vì sao thần sắc bỗng dưng lạnh lùng như vậy a, đáng sợ.



      “ Điệp nhi, đừng nghĩ nhiều, mau ngủ , ngày mai mới có sức ứng phó nha…” Sở Y Nhân mỉm cười, khôi phục thái độ vũ mị như thường ngày.



      “ Ân, biểu tỷ, vãn an…” Hiên Viên Tiếu Điệp hào hứng bước ra khỏi phòng. Nàng nhất định ngày mai phải chiến thắng mới được, như vậy Tiêu ca ca chừng nhìn nàng với cặp mắt khác xưa nha.



      Sở Y Nhân nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp vui vẻ bước , đôi con ngươi mảnh lạnh lùng, tay nhàng vuốt mái tóc của mình, cười khẽ….



      Đêm khuya, trăng lên cao, tỏa ánh sáng nhu hòa dịu êm, gió về đêm có chút lạnh, nhưng dễ chịu, gió mang theo hương vị cây cỏ tươi mát phả vào lòng người. Sở Y Nhân bỗng dưng có chút mê hoặc nhìn cảnh vật về đêm. Mẫu thân từng với nàng, nữ nhân dù có tài giỏi đến đâu, nhưng hạnh phúc nhất chính là tìm được nam nhân toàn tâm toàn ý mình, vì mình. Đến lúc đó nhất định phải tranh thủ, phải bảo vệ hạnh phúc của mình đến cùng . Nàng tìm được rồi nam nhân khiến cho nàng động tâm, nhưng mà đến khi nào mới có thể ôn nhu đối với nàng đây.



      Sở y nhân là nữ nhân thông minh, nàng biết rất , nam nhân lạnh lùng như Hiên Viên Ngạo, khi đó là cả đời cả kiếp. Cho nên Sở Y Nhân mới dùng tâm của mình tiếp cận , , nàng tin rằng chỉ cần nàng trả giá, cố gắng, Hiên Viên Ngạo ái nàng. Nhưng mà lâu như vậy, bốn năm, bốn năm đối với tuổi thanh xuân của thiếu nữ phải là ngắn, đến khi nào mới có thể thích nàng đây, dù chỉ là chút thôi!! Sở Y Nhân nhàn nhạt cười, Hiên Viên Ngạo, cho dù ngươi thích ta, nhưng mà nữ nhân đứng bên cạnh ngươi tuyệt đối chính là ta. Kiên định mà quyết tuyệt, nữ nhân khi …cũng đáng sợ!!



      Nhưng mà Sở Y Nhân a, ngươi thông minh như vậy, nên biết tình là nên cưỡng cầu, nam nhân lãnh khốc như Hiên Viên Ngạo khi động tâm là cả đời nhất thế, nhưng mà khiến ngươi đau khổ cả đời. Vì mà khiến cho bản thân mình đau khổ như vậy, có đáng ? Câu hỏi này vĩnh viễn bao giờ có câu trả lời. Ngàn năm, trăm năm, cả kiếp người…chẳng có ai lí giải nỗi cảm tình cảm con người. Bởi lẽ, khi vướng vào hai chữ oan trái ấy, muốn dừng khó dừng, muốn thoát cũng khó tránh khỏi. Nếu vì vậy, sao lại có nhiều giai thoại ái tình khắc cốt ghi tâm vĩnh cửu, lưu truyền nhiều đến như vậy. Nếu như có thể dễ dàng buông xuống sao có thể gọi là tình, nếu như có thể dễ dàng buông tha cho chấp niệm, thế gian này sao lại có nhiều si nam oán nữ như vậy chứ ?

      Hết chương 21

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 22: TẶNG QUÀ



      thế gian này ai có thể ép ta làm những việc mà ta muốn làm, trừ chính nàng”

      “ Thần, sao ngươi lại tốt với ta như vậy”

      “ Nàng…biết mà..!!”



      “ Thành nhi, sao mang nó nửa vậy…” Tiêu Dạ Thần nhìn tiểu hài tử lẽo đẽo theo đuôi cùng với tiểu bạch hổ lim dim nằm trong vòng tay của Vũ Khuynh Thành .



      “ Như vậy mới đông vui a…” Vũ Khuynh Thành cười cười đáp lại.



      “ Đến, Thiên nhi để cho Thần ca ca ôm nhé…” Vũ Khuynh Thành sủng nịnh nhìn tiểu hài tử, ôn nhu hỏi.



      Tiểu hài tử gật gật đầu, ra nó hi vọng tỷ tỷ ôm nó tốt hơn, nhưng mà tiểu Bạch chiếm mất vị trí a, tiểu hài tử ai oán liếc mắt nhìn tiểu bạch hổ.



      Tiêu Dạ Thần mặc dù trong lòng buồn bực nhưng mà Thành nhi như vậy thể làm, haiz!! Thiên hạ bao la, Thành nhi là lớn nhất. Tiêu Dạ Thần cúi xuống ôm tiểu hài tử vào lòng, sau đó cùng Vũ Khuynh Thành bước ra Liễu phủ.



      đường, phố xá mặc dù tấp nập nhưng so ra với mọi hôm có chút vắng vẻ, có lẽ ai nấy đều xem hoa khôi đại tái . Tiêu Dạ Thần, bạch y phiêu diêu, dung nhan tuấn mỹ như ngọc, khí phách hơn người. tay ôm phấn điêu ngọc mài tiểu hài tử, động tác nhu hòa khiến cho ít các nương thiếu phụ đường ghé mắt. Bên cạnh cùng sánh bước, Vũ Khuynh Thành tuyệt thế dung nhan, cả người linh khí bao trùm khiến cho nhiều thanh niên tài tuấn đường sơ ý mà té ngã. Hai người, nam tuấn tiêu sái, nữ xinh đẹp kiều mị, nam nhân lại ôm tiểu hài tử khiến cho mọi người đường thể quay đầu lại nhìn. Hảo đôi bích nhân . Kinh Nam từ bao giờ lại xuất cặp phu phụ hơn người như vậy, mọi người điều ngừng đặt câu hỏi.



      “ Chẳng phải là Tiêu công tử đó sao…” giọng nữ lên tiếng, càng khiến cho mọi người chú ý. Phải rằng, cái tên Tiêu Dạ Thần chính là niềm kiêu hãnh của người dân Kinh Nam, ai chẳng biết Tiêu công tử Tiêu Dạ Thần tài năng hơn người, kiến thức uyên bác, vân du tứ phương, tài cao học rộng, tam bậc đế vương hết lời khen ngợi a. Nghe đồn gần tháng trước, Tiêu công tử có đem về nữ nhân, vậy nữ nhân bên cạnh tiêu công tử chính là vị nữ nhân bí kia. Nhất thời càng thêm nhiều ánh mắt bắn về phía Vũ Khuynh Thành, nóng bỏng vô cùng.



      Chỉ là đương hề chú ý đến, Vũ Khuynh Thành ghé từ quán hàng này lại nhảy sang quán hàng khác, xem đủ loại hàng hóa, hàng hóa cổ đại được làm bằng tay, thủ công tinh xảo chẳng thua gì mỹ nghệ ở đại cả, Vũ Khuynh Thành cảm thán. Tuy là nữ nhân nhưng Vũ Khuynh Thành cũng thích lắm việc shopping, tới cổ đại cũng chưa hề mua sắm, nhưng mà nữ nhân dù sao cũng là nữ nhân, nhìn những thứ khéo léo tinh xảo như vậy, Vũ Khuynh Thành cũng khỏi thích.



      “ Vị phu nhân này, hàng của lão cũng tệ ..” lão giả tủm tỉm mỉm cười, ánh mắt ôn hòa mà từ ái. Lão giả chắc cũng hơn năm mươi, nhưng tinh thần vẫn còn tinh tường lắm.



      “ Ân, đẹp….” Vũ Khuynh Thành gật đầu, tán thưởng nhìn những trang sức khéo léo của lão giả.



      “ Đây toàn là trang sức do đích thân lão bà tử của lão làm, phu nhân thích cái nào…” lão giả ôn hòa , ánh mắt khỏi rạng rỡ khi nhắc đến lão bà của mình.



      Vũ Khuynh Thành nghe lão giả gọi hai tiếng phu nhân thấy có chút kì lạ, nhưng cũng chỉnh lại, dù gì chỉ là cách gọi thôi. Nhìn thấy lão giả ánh mắt ôn hòa khi nhắc đến lão bà của mình, Vũ Khuynh Thành cảm thấy có chút hâm mộ. Cuộc sống đơn giản điền viên, vợ chồng hiền hòa bên cạnh nhau quả là ước muốn đơn giản của nàng. Sau này khi tìm được người mình thích liệu có chấp chữ tay cũng nhau giai lão đến cuối cùng được , liệu lão công của nàng, có ôn nhu nhu tình khi nhắc đến mình với người khác như lão giả này hay . Vũ Khuynh Thành tự nhiên có chút mê hoặc.



      “ Thành nhi, nàng thích cái nào…..” Tiêu Dạ Thần ôn nhu vấn, tinh tế đánh giá những mặt hàng trong sạp.



      “ ừ, Thần, ngươi cảm thấy cái nào được…” Vũ Khuynh Thành sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ Thần hỏi.



      “ Cái này ” Tiêu Dạ Thần lấy chiếc vòng ngọc đưa cho Vũ Khuynh Thành, chiếc vòng ngọc màu xanh biếc, màu rất đẹp, tuy phải là loại ngọc tốt nhất nhưng mà rất bắt mắt, sờ vào cảm giác rất dễ chịu.



      “ Vậy lấy cái này…” Vũ Khuynh Thành gật đầu. Tiêu Dạ Thần giúp nàng đeo vào cổ tay, cảm giác chạm vào cổ tay non mịn dễ chịu khiến cho Tiêu Dạ Thần luyến tiếc buông tay, y cười khẽ : “ đây dường như là món quà đầu tiên ta đưa cho nàng”



      Vũ Khuynh Thành cười khẽ, khẽ sờ vòng ngọc nơi cổ tay, tự dưng cảm thấy nhàn nhạt ấm áp, đây là lần đầu tiên nàng nhận được quà từ người khác, ngoại trừ thân nhân của nàng. Vũ Khuynh Thành lại lấy thêm mảnh ngọc bội , đưa cho tiểu hài tử, ôn nhu :



      “ Đây là quà tỷ tỷ đưa cho Thiên nhi, ngọc bội bình an, hi vọng giúp Thiên nhi an bình trưởng thành”



      “ Cảm ơn tỷ tỷ….” tiểu hài tử cảm động nhận lấy, nó được tặng quà nha, tự đáy lòng mọc lên thứ tình cảm ngọt ngào. Từ ngày gặp được tỷ tỷ, nó có nhiều lắm cảm xúc ấm áp, cũng nhiều lắm thứ tình cảm nó chưa từng được trải qua. Mặc dù có những kí ức lúc trước nhưng mà nó vẫn cảm giác được, trước đây, chưa có ai từng ôn nhu đối đãi với nó cả…



      Tiêu Dạ Thần khuôn mặt ỉu xìu, lòng hò hét, nàng bất công nha, sao lại có quà vậy. Vũ Khuynh Thành khẽ cắn môi,lấy trong lòng thằng ti kết đưa cho , thằng ti kết màu tím khá tinh xảo, lại :



      “ Cái này, kết vào ngọc tiêu của ngươi…ta tự làm đấy, được chê xấu đâu đó”



      Tiêu Dạ Thần kinh ngạc, mừng rỡ nhận lấy thằng ti kết, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, pha chút ngây thơ thuần khiết, đây là quà của nàng tặng cho nha, là chính nàng tự tay làm đó nha, cũng là món quà đầu tiên nhận được từ nàng, Tiêu Dạ Thần ôn nhu :



      “ Làm sao xấu được, chỉ cần là Thành nhi làm, điều là đẹp nhất”



      “ Hừ, miệng từ khi nào lại ngọt như vậy….” Vũ Khuynh Thành chu môi, sau đó xoay người bước .



      Tiêu Dạ Thần cười cười ôm theo tiểu hài tử đuổi theo sau, đương nhiên là để lại thỏi ngân lượng to cho lão giả. Lão giả vuốt râu mỉm cười, hảo đôi giai lữ, hi vọng sau này hạnh phúc. Lão giả lấy ngân lượng cất , có chút hí hững, này thỏi ngân lượng cũng đủ cho hai vợ chồng lão tiêu dùng mấy tháng, vị công tử đó đúng là ra tay đủ lớn a. Lần này lão bà tử nhất định khoa phen, nghĩ đến đây lão giả sắc mặt càng phát ra vui vẻ, hồng hào…



      “ Thành nhi, hoa khôi đại tái có gì đẹp chứ, chúng ta ra ngoài thành du ngoạn ..” Tiêu Dạ Thần đề nghị. muốn nàng đến đó chút nào, chắc chắn có rất nhiều người nhìn nàng.



      được, ta hẹn với mấy vị nương kia rồi, đâu thể thất hứa nha…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu, với lại nàng cũng muốn xem bọn họ giở trò gì đây.



      “ Hẹn? ai vậy” Tiêu Dạ Thần nghi hoặc, Thành nhi đâu có quen ai..? Tiêu Dạ Thần thoáng nhíu mày, sau đó : “ là Hiên Viên tiểu thư, Võ Ngưng Sương hay là Liễu Tuyết..”



      “ Thông minh, Thần, ta phát ngày càng thích ngươi đó…” Vũ Khuynh Thành cười cười xoa xoa khuôn mặt của Tiêu Dạ Thần cười lớn



      “ Như vậy chừng nào nàng mới ta…” Tiêu Dạ Thần như đùa như vấn.



      “ ừ, xem biểu của ngươi ..” Vũ Khuynh Thành gật gật đầu, đùa giỡn. Hai người hỗ động qua lại khiến cho người ngoài nhìn vào ghen tỵ thôi. Tiểu hài tử nhàm chán trong lòng Tiêu Dạ Thần thở dài. Ta tỷ tỷ nha, tiểu đệ còn nên dạy hư tiểu hài tử a. Còn vị Thần ca ca này, thích tỷ tỷ của ta cứ đại , cần chi phải vòng vo tam quốc như vậy a. Tiểu hài tử nghi hoặc, người lớn đúng là khó hiểu.



      “ Thần, nếu như ta đoán lầm, có lẽ Hiên Viên tiểu thư tham gia hoa khôi đại tái ” Vũ Khuynh Thành tủm tỉm cười, ý vị thâm trường nhìn Tiêu Dạ Thần.



      “ Nga, có liên quan đến ta sao…” Tiêu Dạ Thần cười lạnh, nữ nhân đó đúng là khiến cho người ta sao thích được.



      “ Thần, ngươi hiểu mà đúng …” Vũ Khuynh Thành giảo hoạt



      đời này ai có thể ép ta làm những việc mà ta thích…” Tiêu Dạ Thần ôn nhu cười nhìn Vũ Khuynh Thành : “ đương nhiên là trừ bỏ nàng”



      “ Thần…ngươi vì sao phải đối tốt với ta như vậy” Vũ Khuynh Thành bỗng dưng trầm giọng vấn , nếu lúc trước nàng cho rằng là vì là bảo tiêu của nàng, còn bây giờ nàng còn đổ cho cái lí do này chắc chắn nàng là kẻ ngốc



      “ Nàng..biết mà” Tiêu Dạ Thần ôn nhu , ánh mắt tràn đầy sủng nịnh, nàng biết mà đúng ? Chỉ là muốn trốn tránh thôi! Thành nhi, nàng tin cũng sao, ta dùng cả đời để chứng minh.



      Vũ Khuynh Thành , thùy hạ mi mắt, hàng mi dài như cánh bướm rập rờn xinh đẹp che cái nhìn bối rối này . Vũ Khuynh Thành lẳng lặng sóng vai bên cạnh Tiêu Dạ Thần, hai tay đan vào nhau, khẽ ma sát, mỗi khi Vũ Khuynh Thành bối rối làm động tác như thế. Tiêu Dạ Thần nắm lấy tay của Vũ Khuynh Thành, bàn tay hữu lực mà ấm áp, y ôn nhu cười, ánh mắt tràn đầy quan tâm cùng lí giải . Hai người cứ yên lặng sóng bước bên nhau. khí phố xa đông đúc dường như lui , tiếng ồn chẳng vọng lại được đến chỗ hai người. lát sau, Tiêu Dạ Thần thanh ôn nhu : “ đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện cứ để tự nhiên” . Hãy để tự nhiên, đến khi nàng chuẩn bị đủ tâm lí tiếp nhận tình cảm của ta. Ta đủ kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần nàng nhận, dù là lâu, lâu, ta vẫn có đủ kiên trì chờ nàng, chờ đến khi nàng ba từ đó với ta.

      Hết chương 22

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 23 : HOA KHÔI ĐẠI TÁI



      Chỉ cần là nàng, dù dung nhan bình thường, dù có bất cứ tài năng gì nhưng điều khiến ta say đắm. Chỉ cần là chính nàng, Vũ Khuynh Thành ôn nhu thiện lương nhưng cũng kém phần bướng bỉnh tinh nghịch, Vũ Khuynh Thành giảo hoạt thông minh nhưng kém phần tinh ranh, láu cá. Vũ Khuynh Thành hiểu biết thế nhưng lắm lúc thơ ngây trong trắng, Vũ Khuynh Thành lúc nào cũng tươi cười rực rỡ, tỏa nắng…chỉ cần là Vũ Khuynh Thành, ta – Tiêu Dạ Thần điều thích !!





      Cái gọi là hoa khôi đại tái, quả nhiên danh bất hư truyền a, cuộc thi từ lúc bắt đầu toàn là mỹ nhân, mỗi người loại hình, người ôn nhu, kẻ vũ mị, người thanh lịch, kẻ rực rỡ, chung trăm hoa đua sắc, chói lọi vô cùng. Hoa khôi đại tái gồm hai vòng, đầu tiên là dung mạo, lọt được vào tóp 10, sau đó lại thi triển tài năng của mình, chỉ cần được ban giám khảo thông qua là thắng cuộc, cuộc thi này gần giống với cuộc thi hoa hậu nhỉ, chỉ có điều hoa hậu phức tạp hơn nhiều. Vũ Khuynh Thành chậm rãi đánh giá.



      “ Thành nhi, nàng vào trong xem sao” Tiêu Dạ Thần lên tiếng, đến cớ gì vào trong mà ở đây.



      cần, vào bên trong quá ồn ào, ta thích…” Vũ Khuynh Thành cười cười, với lại từ tửu lâu này nhìn xuống, thấy khá ràng, tội gì phải chen vào cho mệt.



      “ Đúng vậy, ngồi ở đây tốt hơn..” Tiêu Dạ Thần thở phảo nhõm, ít ra cũng vào đó, mắc công bị nhiều người săm sói, rồi các lễ nghi giao tiếp phiền chết được.



      “ Thiên nhi, mệt …” Vũ Khuynh Thành sờ sờ tiểu hài tử cái trán vấn.



      có, tỷ tỷ Thiên nhi đói…” tiểu hài tử làm nũng.



      “ Thiên nhi muốn ăn gì…” Vũ Khuynh Thành sủng nịnh, điểm tiểu hài tử chóp mũi vấn.



      “ Thiên nhi muốn ăn gà nướng….” tiểu hài tử cao hứng . Mấy ngày nay nó toàn ăn cháo dưỡng bệnh, hảo thèm thịt a…



      “ Được rồi, tiểu nhị…” Vũ Khuynh Thành cất tiếng.



      nương dùng gì a…” Tiểu nhị ngây người nhìn Vũ Khuynh Thành sau đó cười cười vấn. Dù gì cũng được huấn luyện a, nhưng mà vị nương này đúng là đẹp mặt, chưa từng thấy ai đẹp như nàng.



      “ Cho gà nướng, bốn cái bánh bao cùng với ấm trà ngon….” Tiêu Dạ Thần lên tiếng, thanh có chút hờn giận.



      “ Vâng! Khách quan chờ chút…” tiểu nhị mồ hôi lạnh chạy , giỡn a, vị công tử kia đúng là ánh mắt như muốn giết người. Nhưng mà vị công tử này cũng ..ách, đẹp. lẽ là nữ cải trang nam sao. Tiểu nhị mê hoặc, hôm nay dường như có phúc gặp được nhiều người đẹp như vậy nha.



      “ Hình như Hiên Viên tiểu thư lọt vào tóp 10 rồi đấy” Vũ Khuynh Thành nhìn phía dưới khán đài lên tiếng



      “ Thành nhi, đừng vừa ăn vừa chuyện như vậy nghẹn đấy….” Tiêu Dạ Thần ôn nhu , vì Vũ Khuynh Thành đưa đến cốc trà.



      sao,…” Vũ Khuynh Thành cười cười, lại quay sang tiểu hài tử vấn : “ Thiên nhi, gà ăn được



      “ Ân, hảo ăn..” tiểu hài tử lo gặm nhắm chân gà của mình, cười . Bên cạnh tiểu bạch hổ cũng chăm lo cho phần ăn của mình, đúng là mỗi người việc. Vũ Khuynh Thành sủng nịnh cười nhìn hai vật , sau đó nghi hoặc nhìn Tiêu Dạ Thần :



      “ Thần, ngươi dùng sao, cả ngày nay cũng chưa ăn gì



      “ Ta đói, nàng cứ ăn …” Tiêu Dạ Thần hớp ngụm trà, tao nhã .



      “ Ngươi kén ăn” Vũ Khuynh Thành bĩu môi, lấy cái bánh bao nhét vào trong tay Tiêu Dạ Thần, : “ bánh bao nơi đây cũng tồi”



      Tiêu Dạ Thần nhàn nhạt cười, cầm bánh bao lên ăn, khí của cả bàn nhất thời hài hòa ấm áp lên.



      “ Ai da! Hiên viên tiểu thư này cũng tài, nhanh như vậy lại loại bỏ thêm vài đối thủ, còn lại ba người nha…” Vũ Khuynh Thành hào hứng .



      “ Nhàm chán….” tiểu hài tử thở dài, ăn no rồi thành ra nằm dài bàn gặm nhắm điểm tâm cho đỡ buồn. Tiểu bạch hổ mắt lim dim coi bộ sắp tìm kiếm chu công luận bàn. Tiêu Dạ Thần vẫn ôn nhu yên lặng bên cạnh nhìn Vũ Khuynh Thành, Vũ Khuynh Thành hào hứng ghé thành lầu nhìn cuộc phân tranh quyết liệt ở dưới.



      “ Haiz!!” Vũ Khuynh Thành thở dài.



      “ Thành nhi, mệt sao…” Tiêu Dạ Thần quan tâm hỏi.



      có, chỉ là có chút cảm thán thôi Hiên Viên tiểu thư nhìn thường ngày tuy có chút điêu man tùy hứng nhưng ra là cái tài nữ đấy. Cầm, kì, thư, họa điều tinh thông…” Vũ Khuynh Thành ỉu xìu, lại : “ còn ta mấy cái đó dốt đặc mai cán”



      “ Ha hả, Thành nhi, nàng chỉ cần là nàng là được rồi, ai gì mặc kệ..” Tiêu Dạ Thần ôn thanh , mâu quang tràn đầy nhu tình. Chỉ cần là nàng, dù dung nhan bình thường, dù có bất cứ tài năng gì nhưng điều khiến ta say đắm. Chỉ cần là chính nàng, Vũ Khuynh Thành ôn nhu thiện lương nhưng cũng kém phần bướng bỉnh tinh nghịch, Vũ Khuynh Thành giảo hoạt thông minh nhưng kém phần tinh ranh, láu cá. Vũ Khuynh Thành hiểu biết thế nhưng lắm lúc thơ ngây trong trắng, Vũ Khuynh Thành lúc nào cũng tươi cười rực rỡ, tỏa nắng…chỉ cần là Vũ Khuynh Thành, ta – Tiêu Dạ Thần điều thích .



      Vũ Khuynh Thành mâu quang tràn đầy ý cười nhìn Tiêu Dạ Thần, lại tiếp tục quan sát cuộc thi ở phía dưới. Trong lòng tràn đầy ấm áp. Đúng vậy chỉ cần nàng là nàng, mặc cho biết cầm kì thư họa, mặc cho hiểu tam tòng tứ đức, mặc cho giống nhi nữ thường tình, sao, nàng là nàng, nàng là Vũ Khuynh Thành, đại thế kỷ 21, xuyên qua đến cổ đại này. Chỉ cần có bao dung nàng, sủng nịnh nàng, như vậy còn để ý gì nữa đây. Tình trong lòng, nhàng dâng lên, ngọt ngào, hạnh phúc….



      “ Xem ra Hiên Viên tiểu thư là người thắng cuộc…” Vũ Khuynh Thành khẽ cười, quay đầu nhìn Tiêu Dạ Thần, đôi con ngươi lòe lòe tinh nghịch. Thần, xem ra ngươi sắp gặp chuyện rồi đó, hảo hảo tinh thần mà chuẩn bị nha. Tiêu Dạ Thần cười khổ nhìn Vũ Khuynh Thành, xem ra là nàng ôm thái độ xem kịch vui sao chứ.



      Quả Hiên Viên Tiếu Điệp tuy thường ngày kiêu căng tùy hứng, nhưng dù sao cũng là thiên kim của Hiên Viên sơn trang, từ được giáo dục qua cầm ,kì, thư, họa. Hơn nữa Hiên Viên Tiếu Điệp rất thông minh, chỉ cầm kì thư họa mà võ công cũng kém, xem ra cũng là nhị lưu cao thủ. Tính tình hào sảng, vì từ được sủng cho nên tính cách khỏi điêu man tùy hứng lên. Cho nên nhìn vào bề ngoài ít ai có thể tin, Hiên Viên tiểu thư cũng là đại tài nữ như vậy.



      Hôm nay Hiên Viên Tiếu Điệp vận thân màu trắn xiêm y càng tôn lên vẻ đẹp của nàng. Hiên Viên Tiếu Điệp, phải công nhận là dung mạo thuộc lọai hiếm có, khác với Võ Ngưng Sương mỹ nhân dịu dàng ôn nhu, Liễu Tuyết ngây thơ đáng , Hiên Viên Tiếu Điệp thuộc dạng đẹp rực rỡ, đẹp chói mắt. thân bạch y càng khiến nàng giảm ba phần kiêu ngạo, tăng lên năm phần thanh dật xuất trần. Hiên Viên Tiếu Điệp gãy khúc tỳ bà, thanh trong trẻo, giọng ca nỉ non ai oán quả thành bộ dáng ‘mỹ nhân đánh đàn, âu sầu tiếu dung’. Khiến lòng người bồi hồi tha thiết, cũng quên vẻ kiêu căng ngạo mạn của nàng.



      Hiên Viên Tiếu Điệp quả nhiên đạt được ngôi vị hoa khôi, và cũng dĩ nhiên có thể cầu bất cứ chuyện gì.



      Hiên Viên Tiếu Điệp vui mừng nhìn Sở Y Nhân, vui vẻ : “ biểu tỷ, muội thắng rồi”



      “ Ân, chúc mừng muội, Tiếu Điệp hôm nay biểu rất khá” Sở Y Nhân cầm tay Tiếu Điệp .



      “ Tiếu Điệp tỷ tỷ, đàn hay….” Liễu Tuyết chen vào chúc mừng





      “ Tiếu Điệp muội muội, quả khiến cho ta mở mang tầm nhìn” Võ Ngưng Sương ôn nhu .



      “ Cảm ơn mọi người” Hiên Viên Tiếu Điệp cười khẽ, đôi con ngươi dấu nỗi đắc ý, nàng chuẩn bị cho cuộc thi này rất kỹ lưỡng.



      “ Hiên Viên nương, biết có cầu gì …” người đại diện của cuộc thi hoa khôi đại khái lên tiếng.



      Hiên Viên Tiếu Điệp khuôn mặt nhàn nhạt ửng đỏ, sau đó cất tiếng : “ Tiếu Điệp, hi vọng có thể làm nữ nhân của Tiêu công tử Tiêu Dạ Thần.” câu , khiến cho mọi người sửng sốt vô cùng



      Vũ Khuynh Thành uống trà bỗng dưng bị sặc nước, ho sặc sụa, khuôn mặt có chút đỏ. Nàng nghe lầm đấy chứ, Hiên Viên tiểu thư này cũng dạn gan quá , nàng cứ nghĩ cùng lắm hẹn hò vài ba bữa hay cái gì đó tương tự chẳng hạn, ngờ lại trực tiếp đưa ra cầu như vậy, là bội phục lá gan của Hiên Viên tiểu thư này a.



      “ Thành nhi, nàng sao chứ” Tiêu Dạ Thần lo lắng, tay khẽ vuốt lưng của Vũ Khuynh Thành.



      “ Ách! có gì, Thần…dường như ngươi sắp có tiện nghi lão bà nha…” Vũ Khuynh Thành xấu hổ .



      “ Hừ, mơ tưởng…” Tiêu Dạ Thần cười lạnh , nữ nhân đó đúng là biết chết sống.



      “ Nhưng mà chẳng phải, người được cầu, thể chối từ sao..” Vũ Khuynh Thành nghi hoặc.



      tính ta, với lại ta cũng phải chân chính là người Kinh Nam” Tiêu Dạ Thần giọng giải thích.



      Vũ Khuynh Thành tiếp tục theo dõi tình huống ở dưới, chỉ có nàng biết tim mình đập nhanh như thế nào, khoảnh khắc Hiên Viên Tiếu Điệp câu, “ Tiếu Điệp hi vọng có thể làm nữ nhân của Tiêu công tử Tiêu Dạ Thần” , cổ tức giận len lõi trong lòng nàng, còn có cái gì đó chua xót, khó chịu…



      “ Cái này….” người đại diện cuộc thi khó xử, nếu như là ai đó có thể. Còn Tiêu công tử Tiêu Dạ Thần đâu phải là người có thể để cho bọn họ tùy tiện sắp đặt được. Vị Hiên Viên tiểu thư này cũng là tham quá , làm nữ nhân của Tiêu đại công tử, quả có biết bao nhiêu nữ nhân điều có chung ước mơ như thế



      được sao….” Hiên Viên Tiếu Điệp ủy khuất nhìn người đại diện, bộ dạng tràn đầy đau lòng, mỹ nhân cau mày đúng là khiến cho nhiều người xuýt xoa.



      “ Hiên Viên nương, cái này còn tùy thuộc vào Tiêu công tử có đồng ý hay , chúng ta cũng có cách nào ép được Tiêu công tử…” người đại diện khó xử



      “ Ta đồng ý….” thanh trầm thấp, Tiêu Dạ Thần lên tiếng, phá vỡ cuộc đối thoại của hai người.



      “ Tiêu ca ca…” Hiên Viên Tiếu Điệp giọng



      “ Tiêu công tử,….” người đại diện chào hỏi, có lễ



      Tiêu Dạ Thần gật đầu chào lại, sau đó nhìn sang Hiên Viên Tiếu Điệp lạnh lùng : “ Hiên Viên tiểu thư, ta có âu yếm nhân” . câu bình lôi địa chấn.



      P/s : Chương này hình như hơi dài nhỉ ^-^!!



      Hết chương 23

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 24 : TRANH CHẤP



      Từng nghe, Tiêu đại công tử thích nhất chính là nữ nhân, mặc dù Tiêu công tử xem vũ khúc nhưng là chưa từng động vào bất cứ vũ cơ nào, chỉ đơn thuần là xem mà thôi. Còn nhớ đệ nhất vũ cơ La Tuyết Nhiễm, khúc trị giá vạn lượng hoàng kim, ái mộ Tiêu công tử Tiêu Dạ Thần, tìm mọi cách câu dẫn kết quả là bây giờ biết mất tích nới nào, cho nên dù nữ nhân có ái mộ Tiêu công tử nhiều đến đâu cũng dám đến gần trong vòng ba bước. Hoàng đế Ngọc quốc từng có ý đồ muốn gã tiểu công chúa được sủng ái nhất cho Tiêu công tử nhưng mà điều bị từ chối khéo. Vậy nên câu của Tiêu Dạ Thần, quả là sét đánh ngang tai với người dân Kinh Nam, đồng thời cũng khiến biết bao nhiêu thiếu nữ lòng tan nát a…



      “ Hiên Viên tiểu thư, nàng là nương tốt, nhưng ta có người trong lòng” Tiêu Dạ Thần ôn hòa, mặn nhạt . Nếu phải Thành nhi bảo đừng là quá quắt tổn thương đến Hiên Viên Tiếu Điệp mới như vậy đâu. Thành nhi của a, tuy mặt ngoài bất cần đời nhưng mà lòng nhuyễn vô cùng.



      “ Tiêu ca ca, thể cho ta cơ hội sao chứ….” Hiên Viên Tiếu Điệp cười khổ.



      thể, Hiên Viên nương, ta vĩnh viễn thích ngươi” Tiêu Dạ Thần cau mày , kiên định mà quyết tuyệt.



      “ Vĩnh viễn,..vĩnh viễn thích sao chứ…” Hiên Viên Tiếu Điệp lẫm bẫm, sau đó cười lớn, cười mà lòng đau quá, Tiêu Dạ Thần, ngươi nhẫn tâm, ta có gì tốt, có gì thua kém Vũ Khuynh Thành, tiền tài, quyền lực địa vị,võ công, tài năng…có gì tốt chứ. Hai năm thanh xuân vì người, chẳng lẽ đáng để ngươi liếc nhìn ta dù chỉ là chút. Hiên Viên Tiếu Điệp lạnh lùng cười, kiêu ngạo của nàng cho phép nàng rơi lệ, càng cho phép nàng cầu xin, nếu như vậy, Tiêu Dạ Thần đừng trách nàng trở mặt.



      “ Nếu như thể làm nữ nhân của huynh, coi như ba ngày bồi bên cạnh ta cũng được , xin hỏi cầu như vậy quá đáng …” Hiên Viên Tiếu Điệp mỉm cười nhìn người đại diện cuộc thi.



      Người đại diện gật đầu, cầu như vậy quả cũng tính là quá đáng, bèn có lễ nhìn sang Tiêu Dạ Thần, ung dung : “ Tiêu công tử, cầu này của Hiên Viên nương, công tử có thể chấp nhận được



      Tiêu Dạ Thần cau mày định lên tiếng từ chối giọng lạnh lùng vang lên, thanh cho thấy tâm trạng của chủ nhân vô cùng tức giận : “ Tiêu Dạ Thần, ngươi đừng làm quá” . Người đến ai khác chính là Hiên Viên Ngạo. Tiểu Điệp là tiểu muội sủng ái thương từ , ngay cả ủy khuất chuyện nhất cũng chưa từng có. Hai năm trước vì Tiêu Dạ Thần mà cãi lời đến Liễu gia. biết tình cảm thể ép buộc nhưng dù gì Tiểu Điệp là nữ nhi lại lớn tiếng bày tỏ tình cảm với , chấp nhận cũng đừng quyết tuyệt như vậy, sau này Tiểu Điệp làm sao có mặt mũi sống đây.



      Nổi danh thua gì Tiêu Dạ Thần, Hiên Viên trang chủ Hiên Viên Ngạo cũng kém. Chỉ mới hai mốt nhưng võ công độc bộ thiên hạ, dung mạo tuấn bức người, khí chất lạnh lùng khiến cho nhiều người sợ hãi. Hiên Viên trang chủ làm người ngạo nghễ lãnh khốc duy độc với tiểu muội là thương có thêm, lần này vì tiểu muội ra mặt, cho thấy địa vị của Hiên Viên tiểu thư trong lòng trang chủ là có trọng lượng vô cùng.



      “ Hiên Viên Ngạo, mọi chuyện liên quan đến ngươi…” Tiêu Dạ Thần hờn giận .



      “ Hừ! Tiêu Dạ Thần, Hiên Viên sơn trang cũng phải là dễ chọc…” Hiên Viên Ngạo lạnh lùng.



      “ Dạ Thần, đừng nóng, cầu này cũng quá đáng, coi như bồi tiểu muội thôi…” Liễu Phong từ bên ngoài tiến vào khuyên giải Tiêu Dạ Thần, Hiên Viên sơn trang thế lực lớn vô cùng, tuy Dạ Thần sợ nhưng mà mất chuyện phiền phúc càng tốt.



      “ Liễu Phong, thế gian này ai có thể ép những gì mà ta muốn…” Tiêu Dạ Thần cười lạnh, ngạo nghễ mà khinh cuồng. Đúng vậy dù có là tam bậc đế vương cũng thể bắt ép được , đủ ngạo đủ cuồng, đủ tư bản để mà sống tiêu sái ép buộc, chỉ có duy nhất Vũ Khuynh Thành mới khiến cho Tiêu đại công tử Tiêu Dạ Thần lòng có ràng buộc, mới khiến cam nguyện vì nàng đứng lại che gió chắn mưa, cam nguyện chiều sủng nịnh, bao dung nàng cả đời cả kiếp.



      Liễu Phong thở dài, Tiêu Dạ Thần mỗi khi cứng đầu lên dù có là thánh chỉ cũng coi như , xem ra lần này phiền phức rồi đây.



      Hiên Viên Tiếu Điệp ủy khuất nhìn đại ca của mình, lòng đau vô cùng, Tiêu Dạ Thần thà đối nghịch với Hiên Viên sơn trang cũng muốn cùng nàng ba ngày sao, Tiêu Dạ Thần, ngươi quả đủ lãnh. Nhìn thấy tiểu muội của mình chịu ủy khuất Hiên Viên Ngạo tức giận . Hiên Viên Ngạo hiếm khi tức giận, khi tức giận, kiếm khí rút ra, xảy ra chuyện đó..



      Nhìn thấy huynh trưởng của mình sắp rút kiếm, Hiên Viên Tiếu Điệp lo sợ, tuy nàng giận, giận Tiêu Dạ Thần nhưng cũng muốn bị thương nha. Tiêu Dạ Thần ngạo nghễ cười, hoàn toàn để ý đến Hiên Viên Ngạo tức giận , có đủ tự tin mình có thể đánh ngang tay với Hiên Viên Ngạo, cũng lắm là lưỡng bại câu thương. Liễu Phong thở dài, mọi việc khi lại phức tạp như vậy chứ. khí vô cùng căng thẳng, chỉ sợ khi Hiên Viên trang chủ rút kiếm đấu cùng Tiêu Dạ Thần có máu chảy. Tiêu Dạ Thần cùng Hiên Viên Ngạo điều là những nhân vật có tiếng, ai muốn bọn họ xảy ra xung đột cả. Mọi người điều lo lắng thôi, giọng ôn hòa truyền vào :



      “ Khoan …”



      Người vừa đến ai khác chính là Vũ Khuynh Thành, nàng khẽ nhíu mi tiến về phía Tiêu Dạ Thần, bên cạnh còn dắt theo tiểu hài tử đáng , vai là con tiểu bạch hổ lim dim ngủ. Nữ tử này vừa bước vào, toàn trường chấn động



      Mỹ..mỹ đến tận cùng, khó có thể dùng từ nào diễn tả hết vẻ đẹp của nàng. Cái gọi là trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa cũng đủ hết đảm lượng xứng với dung mạo của thiếu nữ này. Nàng ung dung dịu dàng, thanh lịch cao quý, mỗi bước uyển chuyển tựa như mỗi đóa huyết mẫu đơn rực rỡ nở ra. Thân hình tuyệt đẹp, cân xứng. Tóc dài bay trong gió, màu đen mượt mà, ánh mặt trời nhàn nhạt phản chiếu khiến cho toàn thân nàng như nhuộm trong ánh hào quang, chẳng khác nào thiên nữ rơi xuống phàm trần. Ngũ quan đẹp, đôi con ngươi rực rỡ tựa như ngôi sao lấp lánh nhất bầu trời, rực rỡ nhưng cũng mất ôn nhuận, sóng mắt lưu chuyển dịu dàng, tràn đầy linh khí. Môi đào quyến rũ cong lên nhè tiếu dung. Tất cả mọi người dường như bị dung mạo ấy đoạt hô hấp, nữ nhân này rốt cuộc là ai, đẹp tuyệt mĩ, đứng trong nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, vẻ đẹp của nàng quả rực rỡ hơn cả, khiến cho người ta liếc sơ muốn dời mắt.( Nam Cung Dao : mỗi lần tả vẻ đẹp của tỷ ấy, ta đừ gần chết >_< )



      “ Thành nhi, nàng xuống đây làm gì…” Tiêu Dạ Thần ôn nhu hỏi, đương nhiên là quên ôm lấy tiểu hài tử kia vào lòng, Thành nhi dẫn tiểu hài tử như vậy mệt a.



      “ Thần, ngươi hình như gặp chuyện rắc rối lớn rồi đó” Vũ Khuynh Thành tinh nghịch .



      “ Thành nhi định giúp ta sao…” Tiêu Dạ Thần lấy lòng cười, Thành nhi quả nhiên tâm nhuyễn a, quan tâm nhưng cũng giúp giải vây phải sao, tuy để ý Hiên Viên Ngạo nhưng mà rất vui khi nàng ra mặt vì , như vậy trong lòng nàng, cũng rất có địa vị a.



      “ Hừ! chỉ biết gây chuyện, ai biểu đẹp mặt chi cho lắm phiền phức..” Vũ Khuynh Thành điểm cái trán, tức cười . Hai người hành động tuy rất thường tình nhưng quả khiến cho người ta khỏi kinh ngạc. Vì sao a? đương nhiên là đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Tiêu công tử ôn nhu đối với nữ nhân như vậy, mà cái vẻ mặt quả là lấy lòng vô cùng, nào còn bộ dạng lạnh lùng như thường ngày. Hôm nay đúng là có nhiểu chuyện mới mẻ khiến cho mọi người cùng mở mang tầm nhìn



      Cách đó xa, tại tửu quán, căn phòng thanh nhã, có nam nhân ngồi trong đó, tay cốc trà bị bóp nát, máu theo bàn tay uốn lượn chảy xuống, màu đỏ đẹp tuyệt luân.



      Nam nhân cũng gần ba mươi, khuôn mặt khí bức người, đôi ưng mâu sáng quắc, đuôi lông mày khóe mắt nhàn nhạt tang thương. Nam nhân trường bào cao quý, thành thục mị hoặc, mỗi giơ tay nhấc chân tràn đầy khí chất vương giả, cao quý hơn người.



      Nam nhân thần tình đau xót, đôi mắt bình thường lạnh lùng độ ấm nay nhàn nhạt bi thương…cùng mừng như điên.



      “ Liên nhi…!!” thanh khàn khàn khô khốc, như xa như gần, cũng tràn đầy mê hoặc. Là nàng sao, Liên nhi của ta, nàng trở về sao?!!



      Lệ, bất giác theo khóe mắt chảy xuống, nóng hổi, từng giọt, từng giọt.., rơi xuống lòng bàn tay của , ngơ ngác đưa tay lên, ánh mắt có chút mê ly. đây là khóc sao?!!



      Hắc y thiếu niên đứng bên cạnh, thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh khôi phục thái độ nhất quán lạnh băng. Chủ nhân? Người làm sao vậy?!

      Hết chương 24

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :