Vũ Khuynh Thành - Nam Cung Dao (Hoàn) (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 15 : HIÊN VIÊN NGẠO



      Trời tờ mờ còn sớm, sương trắng còn lượn lờ quấn quanh bầu trời, mang cảm giác mù mịt, tiêu điều. Hơi lãnh còn vương vấn khắp gian, khiến cho người ta có chút buốt, chỉ mong có thể ở lại trong chăn ấm đệm êm thêm chút nữa.



      Tiếng vó ngựa từ xa tiến lại gần, thấp thoáng ba người cỡi ngựa tiếng lại gần. Ba nhân phi ngựa như bay, khí thế ngùn ngụt, giống như có chuyện khẩn cấp lắm vậy. Bổng dưng ghìm ngựa lại, ngựa bất mãn hí vang.



      “ trang chủ, phía trước có người” trung niên hán tử thông báo.



      “ Ngươi đến xem…” thanh lạnh lùng, nam nhân chỉ hai mốt tuổi nhưng dáng vẻ ung dung cao quý, ngạo thị thiên hạ khiến cho người ta phải khâm phục từ đáy lòng. Ngũ quan tuyệt mĩ như điêu khắc, mày kiếm, mắt săng, mũi thẳng, bạc thần tà mị, nam nhân thân hắc y lãnh khốc, toàn thân tỏa ra khí chất lãnh lùng, làm cho người ta dám đứng gần, nhất là đối diện với đôi con ngươi lãnh khốc kia.



      “ Trang chủ, phía trước nằm đứa sáu bảy tuổi, hấp hối…” trung niên hán tử mím môi



      Hắc y nam nhân mày kiếm khẽ chau, tựa suy tính có nên cứu tính mạng của hài tử này , hoàng y nữ nhân bên cạnh vũ mị cười, đôi con ngươi lóe sáng tính kế, nàng ôn nhu :



      “ Biểu ca, hài tử này đáng thương, cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa bảo tháp a”



      Hắc y nam nhân trầm mặc, mục quang lạnh lùng nhìn về phía hoàng y nữ tử khiến cho nàng có chút sợ, nhưng vẫn tỏ vẻ ung dung cười dịu dáng. Hoàng y nữ tử dung mạo diễm lệ, đôi hoa đào mắt quang ba diễm lệ, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, nàng cười khẽ mang theo ba phần ôn nhu bảy phần vũ mị xinh đẹp



      “ Đem …” hắc y nam tử ra lệnh, sau đó vút ngựa phi như bay, tiếp tục hành trình. Hoàng y nữ tử mím môi cười sau đó phóng ngựa đuổi theo, trung niên hán tử lắc đầu thở dài, ôm lấy tiểu hài tử đặt lên ngựa tiếp.



      “ Tiếu điệp tỷ tỷ, ngạo ca ca đến nha….” Liễu Tuyết nhanh chóng chạy đến bên Hiên Viên Tiếu Điệp vui vẻ .





      “ Sao cơ? Đại ca đến à…” Hiên Viên Tiếu Điệp giật mình, chắc là nhận được tin nàng mất tích. Hiên Viên Tiếu Điệp hứng khởi chạy ra ngoài đón tiếp. Vì từ chỉ có hai huynh muội, cho nên Hiên Viên Tiếu Điệp rất ỷ lại ca ca của mình, mà Hiên Viên Ngạo tuy lạnh lùng tàn khốc nhưng đối với muội muội của mình thương sủng nịnh vô cùng.



      “ Hiên Viên trang chủ..!!” Liễu Phong ôn hòa cười, quả nhiên Hiên Viên trang chủ rất thương muội muội của mình tin đồn sai nha, mới có báo tin cách đây hai ngày mà ở xa ngàn dặm nhanh chóng đuổi về, tốc độ quả kinh người.



      “ Liễu công tử, tiểu muội của ta làm phiền nhiều…” Hiên Viên Ngạo khách sáo .



      có gì, Hiên Viên tiểu thư là bạn tri giao của Tuyết nhi…” Liễu Phong lắc đầu.



      “ Mà, hai vị đây là…” Liễu Phong gật đầu chào hỏi hai người bên cạnh Hiên Viên Ngạo, nữ nhân vận xiêm y màu vàng, cao quý thanh lịch, trung niên hán tử khuôn mặt nghiêm nghị chính khí cùng với tiểu hài tử bị ngất .



      “ Liễu công tử hảo, ta là biểu muội của Hiên Viên trang chủ, Sở Y Nhân” hoàng y nữ tử gật đầu . Nghe đồn Như ngọc công tử Liễu Phong ôn nhuận như ngọc quả nhiên sai.



      “ Hài tử này bị làm sao vậy..” Liễu Phong nhíu mày nhìn tiểu hài tử trong vòng tay của trung niên hán tử.



      biết, nhặt được đường…” Hiên Viên Ngạo để ý đáp lại. hối hận khi cứu đứa này đây, lúc đó vội đến xem muội muội của mình suy trước đoán sau, hi vọng hài tử này đem đến phiền phức cho . Nam nhân này là như vậy, lãnh huyết vô tình, có thể khiến cho mặt ôn nhu bây giờ chỉ có muội muội ruột thịt của - Hiên Viên Tiếu Điệp .



      Liễu Phong cười khổ, phân phó quản gia tìm thấy thuốc đến xem bệnh .



      “ Ca ca…” Hiên Viên Tiếu Điệp tươi cười rực rỡ nhìn đại ca của mình



      “ Tiểu Điệp, sao chứ…” Hiên Viên Ngạo thanh nhu hòa vấn, tay khẽ xoa đầu muội muội của mình.



      “ Ca ca, ta sao…” Hiên Viên Tiếu Điệp ngượng ngùng cười, ca ca lúc nào cũng xem nàng như tiếu hài tử, là..!



      “ Biểu muội…” hoàng y nữ tử – Sở Y Nhân gật đầu chào Hiên Viên Tiếu Điệp.



      “ Oa! Biểu tỷ, người cũng đến sao..” Hiên Viên Tiếu Điệp hào hứng nhìn bên hoàng y nữ tử.



      “ Ân, Tiếu Điệp càng lớn càng xinh đẹp!…” Sở Y Nhân ôn nhu cười



      “ Ngạo ca ca…” Liễu Tuyết ngượng ngùng cười nhìn Hiên Viên Ngạo



      “ Liễu tiểu thư….” Hiên Viên Ngạo đáp, xa cách mà hữu lễ khiến cho Liễu Tuyết ánh mắt khỏi ảm đạm



      Võ Ngưng Sương vỗ vỗ vai Liễu Tuyết, cười khẽ trấn an, Hiên Viên trang chủ này lãnh ngạo vô tình a, nhưng mà quả đầy mị lực nam tính, hèn gì Tuyết nhi lại như vậy mến, nhưng mà nam nhân này khó động tình, người có khổ mà thôi. Dĩ nhiên nếu người này động tâm, nữ nhân được quả là nữ nhân hạnh phúc.



      Đại sảnh Liễu phủ, trong chốc lát tập trung toàn nhân vật nổi tiếng giang hồ, tam đại mỹ nhân có đủ, hai trong tam đại công tử điều có, trong nhất thời bọn nữ tỳ cũng gã sai vặt liễu phủ thi nhau mà ngắm mỹ nhân cho thỏa mắt.



      khí trong phòng có chút tiêu điều xơ xác, mọi người năng xa cách hữu lễ, ánh mắt thay nhau đánh giá loạn tùng phèo, bỗng tiểu vật chạy vào sảnh đường khiến cho mọi người có lực phân tán chút ít.



      “ Oa, tiểu bạch hổ, đáng …” Sở Y Nhân sáng mắt , nữ nhân nào thích chưng diện chi tâm, huống chi tiểu bạch bộ lông trắng muốt sợi tạp mao nào, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp tuyệt luân khiến cho người ta nhìn vào thích được ngay, với lại tiểu bạch hổ còn , trông vô hại, nhìn nó béo mập đáng như vậy, Sở Y Nhân hận thể ôm vào lòng dày vò phen



      “ Khoan…!” Liễu Phong lên tiếng ngăn chặn ý định muốn ôm tiểu bạch hổ của Sở Y Nhân. Tiểu bạch hổ này tuy còn nhưng hung hăn vô cùng, chỉ có Khuynh Thành mới ôm được nó, lần trước có hạ nhân vừa mới chạm đến , nó cắn phát rồi.



      Sở Y Nhân nghi hoặc nhìn về phía Liễu Phong. Liễu Phong ôn hòa cười : “ Sở nương, tiểu bạch hổ này tuy còn nhưng hung dữ vô cùng, nó thích bị người ôm đâu…”



      Sở y nhân có chút phục, chỉ là tiểu hổ chút, nàng sợ nó sao. Nhưng mà có Hiên Viên Ngạo ở đây, nàng cũng muốn dở tính đêu ngoa tùy hứng của mình, cho nên chỉ tiếc nuối mà nhìn tiểu bạch mà thôi.



      Tiểu bạch hổ ngao ngán phe phẩy cái đuôi xinh của mình, nó nằm dài ngay bàn, mắt lim dim như đợi ai đó, hoàn toàn thèm để ý đến đám người nơi đây



      “ Thần, hình như liễu phủ có khách nha…” giọng pha theo vài phần tò mò của Vũ Khuynh Thành nghi hoặc nhìn Tiêu Dạ Thần, như muốn hỏi, có chuyện gì quan trọng sao. thanh tuy nhưng đối với đám người trong phòng, điều là kẻ có võ dễ dàng nghe được, mọi người nghi hoặc nhìn về phía phát ra thanh.

      Hết chương 15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 16 : HÀI TỬ LÀ VÔ TỘI



      Thiếu nữ toàn thân tỏa ra khí chất dịu , tươi mát tựa đóa u lan xinh đẹp, nàng vận thân phấn hồng xiêm y càng khiến cho dung nhan tuyệt mĩ kia thêm phần kiều. Đôi thủy mâu long lanh nhu hòa, lưu chuyển nhàn nhạt ôn nhu khiến cho người ta như si như túy vào trong đó, thiếu nữ mỗi nhăn mi mày cười điều để lộ phong tình vô hạn, nàng phải Vũ Khuynh Thành là ai a.

      Hiên Viên Ngạo ánh nhịn chút thoáng qua kinh diễm, sau đó thái độ bình tĩnh lãnh đạm như trước.

      Sở Y Nhân ôn nhu cười khẽ, vẫn vũ mị xinh đẹp, chỉ có nàng biết lòng vô cùng kinh ngạc, nữ nhân này là ai, ngay cả Võ Ngưng Sương cũng kém nàng vài phần.

      “ Tiêu ca ca..” Hiên Viên Tiếu Điệp lên tiếng, chào đón nhìn về phía Tiêu Dạ Thần, ánh mắt có chút vui ý nhìn về Vũ Khuynh Thành, sao nàng cứ bám theo Tiêu ca ca hoài vậy.

      “ Xin chào..!!” Vũ Khuynh Thành lễ phép gật đầu chào, má ơi! Nhiều người như vậy bảo nàng chào từng người như vậy mệt chết a.

      “ Vị nương này là…” Sở Y Nhân lên tiếng

      “ Vũ Khuynh Thành…” Vũ Khuynh Thành gật đầu đáp lại sở y nhân, chậc! cổ đại đâu cũng thấy mỹ nhân a, nàng mới có ra ngoài có mấy ngày mà gặp nhiều như vậy mỹ nhân rồi, đến đại, minh tinh điện ảnh chắc cũng cúi đầu chào thua

      “ Khuynh Thành nương cứu tiểu muội của ta.?..” Hiên Viên Ngạo lên tiếng hỏi

      “ Cứu? có gì, nhấc tay chi lao thôi, vị soái ca này là Hiên Viên trang chủ ..” Vũ Khuynh Thành hứng thú nhìn Hiên Viên Ngạo

      Hiên Viên Ngạo gật đầu thay cho câu trả lời, nữ nhân này sợ sao, dám trực tiếp nhìn vào mắt .

      Tiêu Dạ Thần nhíu mày, nàng có hứng thú với Hiên Viên Ngạo sao, đâu có đẹp mặt bằng ta a. ( Nam Cung Dao : hình ảnh tuyệt đại công tử của ta hoàn toàn sụp đổ +_+ )

      “ Di! Tiểu Bạch, sao ngươi nằm đây…” Vũ Khuynh Thành ngạc nhiên nhìn về tiểu bạch hổ mở đôi mắt tròn xoe đầy ủy khuất nhìn nàng như lên án, chủ nhân người bỏ rơi ta nha. Vũ Khuynh Thành có chút chột dạ, sáng nay nàng muốn dạo cho nên mới ra từ sớm, mang theo tiểu Bạch, Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, nhìn tiểu bạch hổ như muốn lời xin lỗi.

      Tiểu bạch hổ nhanh như chớp phóng đến trong lòng của Vũ Khuynh Thành, Vũ Khuynh Thành đưa tay đón lấy cách thành thục tựa như động tác này quen thuộc lắm rồi vậy, nàng ôn nhu vuốt ve tiểu bạch hổ bộ lông, khóe môi nhàn nhạt tiếu dung.

      Sở Y Nhân ngạc nhiên vấn : “ chẳng phải nó muốn bị người khác ôm sao?” Nhìn về phía Liễu Phong.

      “ Nha! Đương nhiên rồi, người khác ôm tiểu Bạch nổi quạu đó…” Vũ Khuynh Thành thay Liễu Phong trả lời

      “ Vậy còn ngươi….”

      “ Hì! Ta là ngoại lệ, bởi vì ta là chủ nhân của nó nha…” Vũ Khuynh Thành nghịch ngợm , ôm lên tiểu bạch hổ như hỏi nó : “ đúng tiểu Bạch?”

      Tiểu bạch hổ , rên , rồi lim dim ngủ, nó chỉ có trong lòng chủ nhân mới an tâm ngủ được, nổi ám ảnh hổ mẹ khi chết có lẽ vẫn còn trong lòng . Vũ Khuynh Thành chu môi, là ngày càng đáng chút nào

      Vũ Khuynh Thành liếc mắt, nhìn về tiểu hài tử còn ngất nằm bên kia, dường như ai chú ý đến tiểu hài tử đáng thương này cả. Vũ Khuynh Thành có chút bực mình, sao mà người cổ đại nhất là giang hồ võ lâm lại tuyệt tình như vậy nha. Vũ Khuynh Thành tiến lại gần tiểu hài tử, nhàng bắt mạch.

      “ Hài tử này là của ai vậy…” Vũ Khuynh Thành lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía đám người trong phòng, ai lên tiếng.

      “ Khụ! Thành nhi, có lẽ là được Hiên Viên trang chủ đem đến…” Tiêu Dạ Thần giọng . Thành nhi của nha, quả thiện lương ôn nhu, tuy có nghịch ngợm cổ quái chút nhưng mà rất đáng .

      Vũ Khuynh Thành đưa mắt nhìn về phía Hiên Viên Ngạo như đợi đáp án

      Hiên Viên Ngạo bị đôi mắt xinh đẹp nhìn đăm đăm vào như vậy, hiểu lòng nhè gợn sóng, khôi phục bình tĩnh, nhất quán lạnh băng : “ ta nhặt được”

      “ Khuynh Thành, đứa có chuyện gì ..” Liễu Phong lên tiếng, chắc thầy thuốc cũng sắp đến

      “ ừ! Đứa này chắc là kinh sợ quá độ cho nên ngất thôi, sao…” Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt . “ Thần ,ôm đứa trẻ về phòng , ta giúp nó trị liệu chút”

      Tiêu Dạ Thần nghi hoặc nhanh chóng ôm lấy tiểu hài tử. Chậc! mới có mấy ngày Tiêu đại công tử hoàn toàn biến thành chân chính thê nô rồi.

      Vũ Khuynh Thành lạnh nhạt nhìn Hiên Viên Ngạo : “ nếu như Hiên Viên trang chủ để ý tánh mạng của hài tử này, ta mang được ” Hảo cảm vì khuôn mặt đẹp trai của hoàn toàn bay mất. tuy nàng biết giang hồ, nam nhân tàn khốc rất nhiều, nhưng mà dù sao nàng cũng thể chấp nhận được về lãnh đạm gì với tiểu hài tử cả, dù sao hài tử là vô tội.

      Hiên Viên Ngạo , như ngầm đồng ý, nữ nhân này hiểu, khi ôn nhuận, lúc nghịch ngợm,khi kiều, tại sao đối lại lạnh nhạt, mới đầu phải vậy nha, có gì ổn sao. Hiên Viên Ngạo buồn bực. Cảm xúc bắt đầu dao động….>_<

      “ Thần, đưa này tội nghiệp, biết ai vứt bỏ hài tử đáng thương như thế này nhỉ…” Vũ Khuynh Thành đau lòng vuốt hài tử mái tóc ôn nhu .

      “ Có lẽ gia đình đứa trẻ này gặp nạn…” Tiêu Dạ Thần nhìn vết thương của tiểu hài tử suy đoán, đứa này xem cách ăn mặc chắc chắn là hài tử nhà quyền quý.

      Vũ Khuynh Thành trầm mặc, bàn tay nhàng vì tiểu hà tử lau chùi vết thương, động tác thành thục , ánh mắt nhàn nhạt ôn nhu. Vũ Khuynh Thành tiếc nuối lớn nhất chính là lão ba lão mẹ sinh được muội muội hay đê đệ cho nàng, nay có đứa trẻ xinh đẹp như vậy, nàng nhận làm tiểu đệ để bù lại tiếc nuối cũng tệ lắm đâu.

      Tiêu Dạ Thần khẽ nhếch khóe môi, cong lên nụ cười tuyệt mĩ, nàng rất thích tiểu hài tử, tốt lắm! lại hiểu thêm chút về nàng, Tiêu Dạ Thần ôn nhu cười, khắp tam quốc, mỹ nữ gặp nhiều như mây, tính cách mỗi người kiểu, chỉ duy có nàng là khiến sâu quyến luyến. tự hỏi, vì sao lại thích nàng đến như vậy. Vì dung nhan khuynh thành khuynh quốc của nàng? Câu trả lời tuyệt đối là . Thứ nhất coi trọng lắm vẻ bề ngoài, hơn nữa bốn năm trước chưa thấy dung nhan của nàng đem lòng luyến . Như vậy là vì nàng múa đẹp sao ? Ấn tượng của khi nhìn thấy nàng múa vẫn còn nguyên sơ như thuở ban đầu, cái cảm giác dường như đất trời chỉ còn hai màu trắng đen ấy, chỉ có nàng rực rỡ diễm đến kì lạ, mỗi động tác của nàng dễ dàng khơi dậy cảm giác trong lòng . Nhưng mà khi gặp lại lại hề có ý muốn xem nàng múa lại, chỉ thầm mong yên lặng bên cạnh nàng, ngắm nàng, cùng nàng làm mọi việc, như vậy cảm thấy sâu thỏa mãn rồi.

      Ái tình, haiz! khó hiểu, tự nhận tài năng hơn người nhưng cũng khó có thể hiểu được hai chữ này cách triệt để, nó như cái mê, lúc dễ dàng nắm bắt được khi lại mơ mơ ảo ảo khiến ngươi nắm , cho nên nhiều khi hiểu lầm, giữa xúc cảm rung động và . Nếu như bốn năm trước, lần tương ngộ đó, là rung động ban đầu bốn năm tình cảm tương tư quyến luyến ngày càng đậm sâu, khi tái kiến trong rừng ấy, tình tự tràn lan, từ nay về sau si luyến buông.

      Nàng như cái mê, khi chỉ là tiểu nương tầm thường hiếu động, khi lại nghịch ngợm đáng , lúc ôn nhu thành thục. Nàng giống như cuốn sách bí , khiến cho người nhìn vào nó, đọc trang lại cầm lòng đậu đọc trang nửa, mà nếu có đọc hết cũng luyến tiếc cất mà đọc lại lần nửa. Nàng biết mị lực của mình có biết bao nhiêu to lớn đâu. Thành nhi a, làm thế nào mới có thể đem nàng cột chặt bên người, cả đời cả kiếp đâu?

      Tiêu Dạ Thần ánh nhìn nhàn nhạt ấm áp nhìn Vũ Khuynh Thành, Vũ Khuynh Thành lại lo lắng chữa thương cho tiểu hài tử. khí trong phòng nhè ấm áp, lưu chuyển nhu hòa. Ngoài trời ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua ô cửa sổ, len lõi tỏa nắng trong phòng. Gió nghịch ngợm mang theo hương vị cây cổ vào khiến lòng người khoan khoái dể chịu…

      Hết chương 16

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 17 : THÂN THẾ TIỂU HÀI TỬ



      Máu

      Tất cả là màu đỏ, đỏ tươi, đỏ của huyết

      Đỏ đến bi thương, đến ghê rợn, trong ánh nhìn của nó giờ này đây chẳng có cái màu sắc nào ngoài cái màu khủng khiếp ghê rợn ấy.

      Tối, tối! nó muốn chạy nhanh, nhưng điểm sáng mà nó nhìn thấy ngày càng xa càng xa, nó có cố gắng chạy nhanh đến đâu cũng thể với tới nguồn ánh sáng kia.

      Nó sợ, sợ, xung quanh nó chẳng có ai, chỉ mỗi mình nó. Hốt nhiên cảnh vật như sáng lên, xung quanh nó la liệt toàn những xác chết, tất cả chết, máu lan tràn xung quanh nó. Nó muốn gọi to nhưng thanh cứ nghẹn lại trong cổ họng, thốt chẳng nên lời.

      Nó là ai? Đây là đâu, tại sao nó lại ở nơi này, rốt cuộc nó là ai, là ai nha? Nó điên cuồng tự vấn bản thân, nhưng mà mãi có câu trả lời. Mọi cảm xúc đau, bi, sợ…điều tập trung trong trí óc non nớt của nó, khiến nó như muốn nổ tung. Tất cả như thác lũ vỡ ra rồi bóng tối bao trùm lại, nó chẳng biết gì cả..!!!

      “ Tỉnh rồi sao” thanh mềm dịu dàng khiến cho nó cảm thấy ấm lòng hơn bao giờ hết. Nó nghi hoặc nhìn thiếu nữ ôn nhu cười nhìn mình. Là tiên nữ tỷ tỷ sao?

      Vũ Khuynh Thành có chút giật mình nhìn tiểu hài tử ánh nhìn lạnh như băng như búp bê vô hồn giường. Trời ạ! Đứa này rốt cuộc gặp chuyện gì mà ánh nhìn lại trống rỗng như vậy, cho nên Vũ Khuynh Thành với mềm ôn nhu vấn tiểu hài tử, mong rằng đứa trẻ sợ hãi. Quả nhiên tiểu hài tử từ ánh nhìn trống rỗng lại chuyển sang nghi vấn. Vũ Khuynh Thành ánh nhìn lưu chuyển ấm áp, lại

      “ Còn đau

      Nó ngơ ngác nhìn Vũ Khuynh Thành, cả người đau, đau, nhưng mà dường như nó quen với việc chịu đựng cho nên mở miệng. Song vì cớ gì thiếu nữ ôn nhu vấn câu còn đau , bỗng dưng nó lại muốn khóc?

      “ Oa nhi tên gọi là gì?…” Vũ Khuynh Thành tiếp tục vấn.

      “ Tên? Tên của nó ?” hài tử mê mang nhìn Vũ Khuynh Thành, trực giác cho nó biết, thiếu nữ này hại nó. Cho nên nó thanh khàn khàn lại pha trĩ nộn đáp.

      biết..” nó biết, nó đau đầu, nhiều hình ảnh lướt qua rồi biến mất trong đầu nó khiến cho nó sao nắm bắt được. Nó loạn.!

      Vũ Khuynh Thành sững người, lẽ gặp chuyện sốc quá cho nên mất trí nhớ. Có lẽ là vậy, tiểu hài tử chỉ mới sáu bảy tuổi nhưng vết thương lớn nhiều kể xiết, chắc chắn gặp những chuyện ghê gớm vô cùng cho nên mới lựa chọn trốn tránh mà quên . Thôi! Coi như quên dù sao hài tử còn , có chút kí ức làm lại từ đầu cũng phải là xấu. Vũ Khuynh Thành khẽ cười, ôn nhu vuốt tóc tiểu hài tử : “ sao, đừng lo lắng, nghỉ ngơi chút, mọi chuyện có tỷ tỷ”

      “ Tỷ tỷ ?” nó mê mang, hai từ này xa lạ trong đầu óc của nó

      “ ừ! Đúng rồi, có tỷ tỷ ở, mọi chuyện được giải quyết thôi, cho nên đừng lo” Vũ Khuynh Thành có chút nghịch ngợm nháy mắt, đôi con ngươi nhàn nhạt ý cười. Tiểu hài tử cảm thấy ấm áp, ấm áp vô cùng, lâu, lâu chưa từng có ai dịu dàng với nó như vậy, cho nên tiểu hài tử ‘ ân’ tiếng rồi lại lim dim vào giấc ngủ. Trong mơ nó mơ thấy hồng y thiếu nữ, xinh đẹp tuyệt luân ôn nhu nở nụ cười nhìn nó, dịu dàng vuốt tóc nó. Nó mỉm cười, nụ cười hài đồng tinh khiết, ánh mắt trẻ thơ trong sáng vô ngần. Nó mơ giấc mơ đẹp, còn có máu cùng bóng tối , lâu mới an bình như thế!!



      “ Thành nhi, tiểu hài tử nhớ mọi chuyện sao?.” Tiêu Dạ Thần trầm ngâm vấn, nhưng tay vẫn quên công tác lột nho đưa cho Vũ Khuynh Thành. Động tác lột nho điêu luyện vô cùng, xem ra mấy ngày nay Tiêu đại công tử luyện được tay lột trái cây vô cùng điêu luyện nha.

      “ Đúng vậy, có lẽ là gặp chuyện gì khủng khiếp cho nên mới kích thích thần kinh như vậy” Vũ Khuynh Thành suy tư, tuy nhiên miệng vẫn ngừng ăn nho, hai người kẻ bóc người ăn hài hòa, hài hòa vô cùng.

      “ Thần kinh?.” Tiêu Dạ Thần ánh mắt sáng còn hơn cả sao trời, rực rỡ nhìn Vũ Khuynh Thành như chờ đợi giải thích. quen nàng dùng những từ kì lạ như vậy, sau đó lại giải nghĩa khiến cho thích thú vô cùng. nhiều điều còn biết a, có đôi khi tự nghĩ có phải là mình lậu quả văn cho nên Thành nhi nhiều chuyện khó có thể lí giải nổi. Nhưng mà giải thích của nàng rất hợp lí khiến cho thể thừa nhận. Tiêu đại công tử tuy danh xưng trí tuệ bao trùm tam quốc nhưng vẫn ngừng học hỏi kẻ dưới, cho nên Vũ Khuynh Thành những từ nào mới lạ, hay những kiện vật bất bình thường, điều ngại lắng nghe. Với lại thanh của nàng tốt lắm, ôn nhuận lại nhu nhược, ba phần hào sảng, bốn phần ôn nhu, hai phần tà mị còn phần bướng bình, cảm thấy, thanh đẹp nhất chính là giọng của nàng (Nam Cung Dao : đúng là tình nhân trong mắt hóa tây thi *_* )

      “ Thần kinh! Tức là những tế bào trong não con người…..” Vũ Khuynh Thành hắc tuyến giải thích, là nàng lại hay nhầm lẫn dừng những thuật ngữ đại cho nên phải mắc công giải thích, nhìn bộ dáng bảo bảo tham học hỏi của Tiêu Dạ Thần, Vũ Khuynh Thành thể chối từ a. Đúng là cái khuôn mặt họa thủy của khiến cho nàng khó chối từ nha, haiz! Đẹp có đôi khi là cái tội +_+

      “ Thành nhi, nghĩ cái gì đâu…” Tiêu Dạ Thần lấy lòng hỏi

      “ Thần , ngươi khi trưởng đẹp mặt như vậy để làm chi a…” Vũ Khuynh Thành thở dài, tay chống cằm, tay sờ sờ khuôn mặt của Tiêu Dạ Thần cảm thán. Làn da tốt a, mềm mềm, lạnh lạnh, xúc cảm tốt, sờ lên còn thích hơn sờ những con gấu bông tốt nhất nữa.

      Tiêu Dạ Thần đầu đầy hắc tuyến, quạ đen lóc nhóc bay xung quanh đầu của mình. Nếu như người khác với câu đó, giờ này chắc chắn máu tươi ba thước rồi còn đâu, chỉ có nàng là ngoại lệ a. Tốt lắm! nàng thích khuôn mặt của , cứ lợi dụng nó chiếm lấy tâm của nàng vậy.

      Tiêu Dạ Thần cười khẽ, khuôn mặt từ từ ép sát lại, đối diện với Vũ Khuynh Thành, khoảng cách thực gần, gần đến nỗi mùi hương nhàn nhạt của nàng cứ vương vấn nơi chóp mũi của . Tiêu Dạ Thần ôn nhu cười, ánh mắt lưu chuyển sủng nịnh hỏi : “ như vậy, nàng thích

      Vũ Khuynh Thành chớp mắt nhìn khuôn mặt của Tiêu Dạ Thần gần sát mặt mình, nhìn gần càng thấy nó hoàn mĩ a, Tiêu Dạ Thần ôn nhu vấn, khiến cho Vũ Khuynh Thành mơ mơ màng màng mà trả lời : “ thích a”

      “ Như vậy, khuôn mặt này để cho mỗi mình nàng sờ sờ được …” Tiêu Dạ Thần tiếp tục dụ hoặc.

      “ ừ !..” Vũ Khuynh Thành bị sắc đẹp mê choáng váng mà gật đầu.

      “ Thế , nàng phải luôn luôn bên cạnh ta được …” Tiêu Dạ Thần trộm cười, có chút đắc ý tiếp, thanh tà mị như ma mị hoặc.

      “ Được” Vũ Khuynh Thành nhanh chậm gật đầu.

      Tiêu Dạ Thần vui vẻ cười, mục quang thâm thúy, nàng a! đáng , ánh nhìn của nàng có mê luyến chỉ là đơn thuần thích cái đẹp thôi, đôi con ngươi tinh thuần tạp chất ấy, thuần khiết khiến cho người ta cảm thấy , rất khó nắm bắt. Có đôi lúc Tiêu Dạ Thần như cảm thấy nàng như giấc mộng, đến cách bất ngờ rồi lúc nào ai hay. Nghĩ đến đây, Tiêu Dạ Thần khuôn mặt trầm lại, ngực lại bất giác đau xót, cổ thản nhiên bi thương lưu chuyển trong lòng.

      Vũ Khuynh Thành giật mình, dọa! nàng đồng ý cái gì vậy trời, đúng là bị sắc dụ mà, Vũ Khuynh Thành tức giận mình Tiêu Dạ Thần.

      “ Ngươi câu dẫn ta”

      Tiêu Dạ Thần bị câu của Vũ Khuynh Thành sực tỉnh, cổ bi ai biến mất thay vào đó là buồn cười thôi. Câu dẫn? chẳng phải nữ nhân mới câu dẫn nam nhân sao, nàng lí giải nhiều chuyện kì lạ nha. Tiêu Dạ Thần tà tà mị mị hỏi lại.

      “ Thành nhi, dường như nàng cũng thích như vậy a”

      Vũ Khuynh Thành hết chỗ rồi, trời ạ! Có ai cho nàng nam nhân này ra phải vạn năm băng sơn mà là bụng phúc hắc được , nàng là nhìn lầm nha. Vũ Khuynh Thành ai oán nhìn Tiêu Dạ Thần đầy bụng ủy khuất.

      “ Tốt ,tốt lắm, là ta sai” Tiêu Dạ Thần đưa hai tay đầu hàng, thôi , đối với nàng lúc nào cũng bó tay chịu trói phải sao.

      “ Hừ!.” Vũ Khuynh Thành chu môi, thầm : “ ràng là ngươi sai.” Lời nhưng với võ công như Tiêu Dạ Thần, chữ đương nhiên bỏ xót. Tiêu Dạ Thần , công tác lột nho tiếp tục thúc đẩy, nhưng mà khóe môi nhàn nhạt ôn nhu như nước dấu được tâm trạng hạnh phúc của

      Hết chương 17

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 18 : THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT



      Vũ Khuynh Thành như lạc vào ánh nhìn quá đỗi sủng nịnh ấy, chốc thất thần. Đôi mắt của quả đầy mê hoặc, sâu còn hơn cả lòng trái đất, sáng rực còn hơn vì sao lấp lánh nhất bầu trời. Đẹp tuyệt luân, đôi con ngươi đen thuần, như cơn lốc cuốn nàng vào trong đó, chốc dãy dụa, nhưng mà mục quang ấy quá đổi ấm áp khiến cho Vũ Khuynh Thành bất giác trầm mê, luyến tiếc mà dãy dụa!!





      “ Thần, võ công thiên hạ ai được xưng đệ nhất vậy” Vũ Khuynh Thành tò mò hỏi



      “ Sao nàng lại hỏi như vậy, có chuyện gì sao”



      có gì, chỉ là tò mò thôi, như vậy đại hội võ lâm sắp tới dễ dàng tiến hành theo dõi đó mà”



      ra cái gọi đệ nhất cũng chưa xác định , nếu về kiếm pháp Hiên Viên trang chủ đầu, nghe kiếm của mỗi khi rút khỏi vỏ chưa bao giờ thua. Về đao pháp Quang Đao Ảnh Tử được xếp hàng thứ nhất, đao pháp tinh diệu vô cùng, xưa nay vô địch thủ. Ám khí là Bạch Vân Nhu- cung chủ Phượng Hi cung xưa nay mỗi khi xuất thủ, trăm lần thắng trăm. Đó là võ lâm trong những năm gần đây, còn nhiều vị tiền bối, cao nhân.. nhiều đếm xuể a. Võ học bác đại tinh thâm, cho nên cái gọi là thiên hạ đệ nhất, xưa nay chưa từng có. Nhưng mà cách đây hơn trăm năm, thiên cổ nhất đế Chu Khánh được xem là võ công thiên hạ đệ nhất” Tiêu Dạ Thần chậm rãi .



      Vũ Khuynh Thành gật gật đầu, biết võ công của nàng được xếp vào hàng thứ mấy a, mong là đứng chót bảng là được. Vũ Khuynh Thành hớp ngụm trà, lại vấn : “ vậy, Thần , ngươi được xếp vào hàng thứ mấy”



      “ Cái này a!” Tiêu Dạ Thần cười cười. Ta sử dụng kiếm, đao hay ám khí, với lại cũng chưa từng tỷ võ cho nên . nổi danh về tài trí chứ phải võ thuật, mà cái này cũng chưa từng quan tâm cho nên cũng hiểu lắm.



      “ Vậy ngươi sử dụng cái gì a?” Vũ Khuynh Thành tò mò “ lẽ là đàn, tiêu, hay là trường tiên”



      “ ừ, ta sử dụng tiêu…” đoạn, Tiêu Dạ Thần lấy bên hông cây ngọc tiêu đưa cho Vũ Khuynh Thành. Nàng đón lấy đánh giá, ngọc tiêu màu sắc tuyệt đẹp, sờ vào có cảm giác thanh lương, đây tuyệt đối là cây tiêu rất đáng giá tiền nha. Bỗng dưng Vũ Khuynh Thành nhớ đến nhân vật Hoàng Dược Sư trong tiểu thuyết của Kim Dung, khúc Bích hải triều sinh khúc uy chấn võ lâm, hình tượng là đẹp a.



      lẽ ngươi thổi tiêu, tạo ma để gây rối loạn tâm trí đối thủ rồi sau đó thừa thắng mà xông tới à” Vũ Khuynh Thành suy đoán



      “ vậy cũng sai” Tiêu Dạ Thần gật đầu, đó là phần trong võ công của .



      “ Thần, như vậy ngươi tinh thông luật đúng …”



      “ Đúng vậy, tiêu, cầm…ta điều có thể sử dụng được”



      “ Đúng là tài năng nha, mấy cái thứ này ta tuyệt đối học nổi.” Vũ Khuynh Thành sùng bái nhìn Tiêu Dạ Thần. Nàng mỗi khi học mấy cái luật liền mệt chết được, cho nên dù học mấy năm trời, luật đối với nàng vĩnh viễn là con số 0



      Tiêu Dạ Thần đương nhiên rất hưởng thụ người trong lòng dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, quả còn vui hơn khi được tam bậc đế vương thừa nhận nữa cơ đấy. Tiêu Dạ Thần ôn nhu cười



      “ Nàng múa rất đẹp phải sao, sau này ta chỉ đàn cho mình nàng múa được



      “ Ân ? sao ngươi biết ta biết múa” Vũ Khuynh Thành nghi hoặc , nàng nhớ nàng chưa cho ai biết về điều này nha.



      Tiêu Dạ Thần khẽ cười, ánh nhìn ấm áp, thanh dịu phiêu phiêu hư ảo khiến cho Vũ Khuynh Thành chốc thất thần



      “ Bốn năm trước, ở phía bắc bìa rừng, gần thảo nguyên ta tình cờ thấy nàng múa khúc”



      Vũ Khuynh Thành chợt nhớ, quả khi ấy nàng vì tìm loại dược liệu mà cách xa địa đạo khoảng cách khá xa, thảo nguyên kia đẹp, hồ điệp trùng trùng khiến cho nàng cao hứng mà tùy ý múa, ngờ lại có người nhìn được.



      “ Nàng biết , khoảnh khắc ấy, ta như cảm thấy..tim mình như ngừng đập vậy”



      Vũ Khuynh Thành sững sốt mà buộc miệng vấn : “ vì sao nha?”



      Tiêu Dạ Thần nhợt nhạt cười, trầm ngâm . Vì sao ? cũng tự vấn mình như thế bốn năm trời. Tiêu Dạ Thần ôn nhu nhìn Vũ Khuynh Thành, nếu có thể muốn là vì thích nàng, nhất kiến khuynh tình. Nhưng mà như vậy đột ngột khiến cho nàng trốn tránh, tuyệt thể để chuyện đó xảy ra. thà kiên nhẫn, từ từ khiến nàng quen dần với tiếp xúc của , khiến nàng quen dần có bên cạnh. từng chút từng chút gởi gắm chân tình của mình đến nàng để nàng từ từ tiếp nhận, như vậy nàng có cơ hội trốn , phải sao? Cho nên Tiêu Dạ Thần lắc đầu, ánh nhìn vẫn như vậy ôn nhu nịch nhân



      Vũ Khuynh Thành như lạc vào ánh nhìn quá đỗi sủng nịnh ấy, chốc thất thần. Đôi mắt của quả đầy mê hoặc, sâu còn hơn cả lòng trái đất, sáng rực còn hơn vì sao lấp lánh nhất bầu trời. Đẹp tuyệt luân, đôi con ngươi đen thuần, như cơn lốc cuốn nàng vào trong đó, chốc dãy dụa, nhưng mà mục quang ấy quá đổi ấm áp khiến cho Vũ Khuynh Thành bất giác trầm mê, luyến tiếc mà dãy dụa. thứ tình cảm tên từ từ len lõi vào lòng nàng, thứ tình cảm mà hai mươi mấy năm nàng chưa lần biết đến. Có lẽ biết, cho nên thấy xa lạ, xa lạ đến nỗi, cảm xúc này Vũ Khuynh Thành rốt cuộc biết là cái gì?



      Vũ Khuynh Thành thùy hạ mi mắt, áp những cảm xúc kì lạ trong lòng, chút khẽ cười, dung nhan khuynh thành khuynh quốc càng thêm rực rỡ khiến cho người ta đui mù. Tiêu Dạ Thần , mâu quang vẫn như vậy ôn nhu, y vẫn tiếp tục công tác vì Vũ Khuynh Thành thúc đẩy lột nho. Hai người hỗ động qua lại, lời



      “ Khuynh Thành nương, chờ ” Hiên Viên Tiếu Điệp lên tiếng, thành công ngăn cản bước của Vũ Khuynh Thành.



      “ Hiên viên tiểu thư, có chuyện gì sao” Vũ Khuynh Thành nghi hoặc vấn, tuy nàng cứu vị Hiên Viên tiểu thư này mạng nhưng mà dường như bọn họ cũng thân thiết lắm nha, làm chi gọi nàng lại



      “ Chúng ta có thể tìm chỗ chuyện được ” Hiên Viên Tiếu Điệp ấp a ấp úng. Khó khăn lắm mới biết được Tiêu ca ca ở bên cạnh Vũ Khuynh Thành cho nên nàng với cố ý tìm đến .



      “ Được a,” Vũ Khuynh Thành gật đầu.



      Hai người bước vào đình , Vũ Khuynh Thành khách sáo tự châm cho mình tách trà, hương vị tốt lắm, quả nhà giàu có khác, Vũ Khuynh Thành nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp mà vấn:



      “ Hiên Viên tiểu thư, có chuyện gì cứ



      Hiên Viên Tiếu Điệp khẽ cắn môi, sau đó ánh mắt kiên định nhìn Vũ Khuynh Thành mà : “ ta thích Tiêu ca ca, hơn hai năm rồi”



      Vũ Khuynh Thành sững lại, có chút kinh ngạc nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp. Trong lòng có chút khỏe, nhưng vẫn tươi cười hỏi lại:



      “ Thế sao?”



      “ Khuynh Thành nương, với Tiêu ca ca” Hiên Viên Tiếu Điệp giọng dần .



      “ Tiêu Dạ Thần là bảo tiêu của ta nha” Vũ Khuynh Thành cười khẽ, dịu say lòng người. Mỹ nhân nhất tiếu khuynh thành nhị tiếu khuynh quốc, đúng là làm cho người ta đui mù tình. Dù thích nhưng Hiên Viên Tiếu Điệp thể phủ nhận nữ tử này quả rất đẹp.



      “ Hiên Viên tiểu thư, cái này dường như ngươi nhầm đối tượng rồi, nếu như ngươi thích Dạ Thần, ngươi có thể với , ta cũng giúp được gì, đúng ? Thần, thích ai là quyền cá nhân riêng tư, nếu như thích Hiên Viên tiểu thư, ta cũng đâu có ép hai người phải chia tay đau, quan hệ giữa chúng ta chỉ là là bảo tiêu của ta thôi” Vũ Khuynh Thành từ tốn . Nhưng mà vì cớ gì nghĩ đên Tiêu Dạ Thần thích nữ nhân khác, lòng nàng lại khó chịu đến như vậy, chết tiệt! Tiêu Dạ Thần ngươi cho ta ăn bậy cái gì mà khó chịu phải chết, khó chịu mà. Nhói..nhói, đau,..đau, thứ cảm giác này hảo xa lạ…



      “ Ta biết, nhưng mà Tiêu ca ca, thích..” Hiên Viên Tiếu Điệp cau mày, muốn lại thôi, nàng muốn lớn tiếng Vũ Khuynh Thành cách xa Tiêu ca ca chút, muốn Vũ Khuynh Thành đừng gần Tiêu ca ca như vậy, nhưng mà nàng có tư cách gì mà chứ. Thứ nhất, Vũ Khuynh Thành cứu mạng của nàng, thứ hai nàng và Tiêu ca ca có quan hệ gì cả, cho nên nàng thành lời. Nhưng mà nhìn thấy hai người bọn họ mỗi ngày bên cạnh nhau, cười cười , Tiêu ca ca đối với ai cũng lãnh đạm duy đối với Vũ Khuynh Thành luôn độc sủng ôn nhu, khiến cho nàng sâu ganh tị, cũng sâu đau lòng, vì cớ gì nàng bên cạnh hai năm, cũng chịu liếc mắt nhìn nàng cái. Vì cớ gì chỉ duy độc ôn nhu với Vũ Khuynh Thành. Người bên ngoài nhìn vô ai lại biết, Tiêu đại công tử Tiêu Dạ Thần ái vô cùng Vũ Khuynh Thành, chỉ là người trong cuộc còn ngu ngơ chưa thôi.



      “ Hiên Viên tiểu thư…” Vũ Khuynh Thành ngắt lời ta có chút việc, tiện phụng bồi. xong đứng dậy rời khỏi. Đúng hơn là Vũ Khuynh Thành có chút trốn tránh, nàng muốn biết Tiêu Dạ Thần thích ai, càng muốn biết mục đích của Hiên Viên Tiếu Điệp, nàng chỉ hi vọng mọi thứ như bình thường, như thường ngày thôi. Tiêu Dạ Thần , số đào hoa của ngươi nhiều quá đó. Nghĩ đến đây, Vũ Khuynh Thành căm tức lên, hảo cái Tiêu Dạ Thần, có cái gì được chứ, chỉ là thông minh hơn người chút thôi, chỉ là tài giỏi hơn người chút, chỉ là đẹp hơn người khác chút, chỉ là…đáng hơn người tý, vì cớ gì lại bị nhiều mỹ nhân thương nhung nhớ như vậy chứ. Khiến cho nàng bực mình . Lát nữa phải khiến hảo hảo bồi thường mới được. ( Nam Cung Dao : hí hí!! Chị ấy bắt đầu ghen rồi đấy >_< )

      Hết chương 18

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 19: NỤ HÔN ĐẦU TIÊN



      “ Thành nhi, nàng cần chi nhiều tiền như vậy nha”

      “ Ngươi a, đương nhiên là làm lộ phí du lịch rồi”

      “ Nhưng ta đủ sức nuôi nàng mà”

      “ Đồ ngốc, chả ai chê tiền nhiều cả, với lại năm năm sau ngươi được tự do , lúc đó có tiền ta làm sao thuê ngươi làm bảo tiêu tiếp đây”

      “ Nàng biết chỉ cần nàng nguyện ý, ta tình nguyện là bảo tiêu miễn phí cho nàng cả đời mà”



      Tiêu Dạ Thần mấy hôm nay phiền lòng, vô cùng bực bội mà nguyên nhân đương nhiên chính là mỹ nhân Khuynh Thành của chúng ta. Vì sao ư? Đương nhiên là mấy hôm nay biết vì sao Thành nhi để ý đến , thế lại còn có tiểu thí hài kia luôn luôn bám lấy nàng. Trời ạ! Trước là có con tiểu bạch hổ, bây giờ lại thêm tiểu thí hài, địa vị của càng ngày càng giảm sút nha, Tiêu Dạ Thần kêu khổ phen, năm xưa cha của đeo đuổi mẹ cũng đâu có gặp nhiều trở ngại như vậy chứ.



      “ Thần, ngươi làm gì mà nhăn nhó như vậy chứ…” Vũ Khuynh Thành bĩu môi.



      có a, Thành nhi nàng làm gì vậy” Tiêu Dạ Thần cười tươi rói , chối bỏ cách nhanh chóng thái độ lúc nãy của mình.



      có gì, ta gặp Hiên Viên Ngạo…” Vũ Khuynh Thành đáp, biết Hiên Viên Ngạo cho mời nàng sang đó làm gì biết, hai huynh muội của đúng là phiền phức, muội muội vừa , ca ca lại đến



      “ Hiên Viên Ngạo? nàng gặp làm gì nha..” Tiêu Dạ Thần nghi hoặc, phải Thành nhi của bỗng dưng có hứng thú với Hiên Viên Ngạo đấy chứ. Nghĩ đến đây, Tiêu Dạ Thần sắc mặt đen dần



      cho mời ta qua đó, Thần, ngươi có muốn cùng …” Vũ Khuynh Thành lắc đầu trả lời, chú ý đến sắc mặt tái dần của Tiêu đại công tử.



      “ Hảo, chứ, Thành nhi đâu ta theo đó” ngay lập tức sắc mặt của Tiêu Dạ Thần chuyển trăm tám mươi độ. Cười toe tét . điên hay sao mà có ý nghĩ ấy kia chứ, Thành nhi sao lại để ý đến Hiên Viên Ngạo được kia chứ, tên kia ràng là đại khối băng nha ( Nam Cung Dao : ai đó trước kia cũng là băng sơn vạn năm a )



      Vũ Khuynh Thành buồn cười nhìn hành động của Tiêu Dạ Thần, tại sao mỗi lần gặp nàng lại hứng khởi cười như đồ ngốc vậy chứ, nghe trước kia cũng lạnh lùng kém nha. Vũ Khuynh Thành tự dưng trong lòng dâng lên chút ngọt ngào, chỉ duy độc đối với nàng mới ôn nhu mặt như vậy, có phải trong lòng , nàng có vị trí đặc biệt ? Tình a, người ngoài cuộc sáng suốt, người bên trong mù mịt. Người ngoài nhìn vào ai cũng biết Tiêu Dạ Thần thích Vũ Khuynh Thành phải chết, chỉ có Vũ Khuynh Thành ngu ngốc biết gì cả, cứ mãi cho rằng vì đối phương là bảo tiêu của mình cho nên mới đối xử với mình đặc biệt tốt. Nhưng mà đừng lo, ngày nào đó tấm chân tình của Tiêu đại công tử cũng khiến cho Vũ Khuynh Thành cảm động thôi, đến lúc đó dù có trì độn đến thế nào, Vũ Khuynh Thành cũng thấu, hiểu…đồng thời cũng tiếp nhận. Bởi vì nàng cũng là người dứt khoát hận ràng, khi nhận, tuyệt đối hối hận, khi tiếp nhận tuyệt đối buông tay. ra Vũ Khuynh Thành cùng Tiêu Dạ Thần cùng là loại người, đều cố chấp như nhau. khi nhận định đó là cả đời cả kiếp.



      “ Hiên Viên Ngạo, ngươi rốt cuộc là tìm ta có việc gì…” Vũ Khuynh Thành vấn, thuận tiện cầm lấy tách trà do Tiêu Dạ Thần rót đưa đến.



      Hiên Viên Ngạo lạnh lùng nhìn nữ nhân ung dung nhàn nhã ngồi trước mặt , chưa từng có nữ nhân nào dám trực tiếp nhìn vào mắt của như vậy, cũng chưa có nữ nhân nào dám chuyện hảo sảng e dè rụt rè trước mặt như vậy. Hiên Viên Ngạo có chút giật mình, đây là làm sao vậy, vì cớ gì phải quan tâm nhất cử nhất động của nữ nhân này chứ



      Vũ Khuynh Thành liếc mắt nhìn Tiêu Dạ Thần, như vấn : “ ngươi có biết chuyện gì sao” . Tiêu Dạ Thần thoáng nhíu mi, cũng . Nghe Hiên Viên trang chủ hiên viên ngạo thái độ làm người lãnh khốc vô tình, ngạo nghễ khinh cuồng, chưa từng để người khác vào trong mắt trừ thân nhân của mình. Tiêu Dạ Thần có chút hờn giận khi nhìn hiên viên ngạo cứ nhìn chăm chăm vào Thành nhi của . đây là cảm thấy có ý tứ với Thành nhi sao chứ? Tiêu Dạ Thần buồn bực, có lẽ tương lại của còn nhiều tình địch nữa, haiz!!



      “ Khuynh Thành tiểu thư…” Hiên Viên Ngạo lên tiếng, thanh vẫn lạnh lùng như thường, nhưng mà ai biết, ánh mắt của nhu hòa nhiều lắm.



      “ Ân? cần, ta phải là tiểu thư gì đó, cứ gọi tên của ta là được..” Vũ Khuynh Thành lên tiếng. Nghe mấy tiếng tiểu thư ấy, khiến cho nàng khó chịu chết được.



      “ Khuynh thành, nương cứu Điệp nhi mạng, như vậy Hiên Viên sơn trang thiếu nương món nợ ân tình, vậy chỉ cần nương chuyện Hiên Viên sơn trang dù làm bất cứ giá nào cũng làm cho bằng được” Hiên Viên Ngạo ra ý đồ của mình, tối đời này muốn chính là thiếu ân tình của người khác.



      Vũ Khuynh Thành thở dài, nàng chỉ nhấc tay chi lao mà thôi, cũng chưa hề muốn bọn họ trả ơn vì sao cứ liên tục đòi trả ơn nhỉ? Người cổ đại đúng là khó hiểu. Vũ Khuynh Thành nhíu nhíu mi, ngoắc tay với Tiêu Dạ Thần, với ý đồ bảo tiến lại gần.



      Tiêu Dạ Thần kề sát lỗ tai vào gần Vũ Khuynh Thành, có chút tò mò, nàng có ý kiến gì nữa đây, là.., Vũ Khuynh Thành : “ Thần, ngươi có chuyện gì ?” Tiêu Dạ Thần khẽ cười, nàng đây là quan tâm hay sao chứ. Tiêu Dạ Thần ôn nhu : “ có, nàng cứ việc làm gì mình thích” . Vũ Khuynh Thành cùng Tiêu Dạ Thần hai người tầm to hoàn toàn đem Hiên Viên Ngạo vào trong mắt, khiến cho Hiên Viên Ngạo thoáng nhíu mày, nhưng rất nhanh liễm , cảm xúc của há có thể dễ dàng xao động vì người khác được ? nhất là nữ nhân!!



      Vũ Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Ngạo, đôi con ngươi lóe sáng rực rỡ khiến cho dung nhan vốn xinh đẹp nay lại tăng phần thanh lệ, nàng cười : “ Hiên Viên Ngạo, nếu như ngươi nhất quyết đòi báo ơn như vậy , 1 vạn lạng hoàng kim, như thế nào, nhiều quá



      Hiên Viên Ngạo tuyệt bao giờ ngờ đến nữ nhân này đòi tiền, với thế lực của Hiên Viên sơn trang đừng là 1 vạn mà mười vạn cũng có vấn đề gì, cứ như vậy mà bỏ phí mất cơ hội tuyệt hảo sao, nữ nhân này là tâm tư đơn thuần như vậy hay có tính toán khác, Hiên Viên Ngạo mê hoặc.



      Vũ Khuynh Thành chột dạ, lẽ nàng nhiều lắm, cho nên mới kì lạ như vậy, Vũ Khuynh Thành giật giật tay áo của Tiêu Dạ Thần lại giọng vấn, “ Thần! 1 vạn lượng hoàng kim nhiều lắm àh” ra nàng cũng biết giá trị của nó như thế nào, chỉ hô đại như vậy thôi.



      Tiêu Dạ Thần ôn nhu cười : “ bình thường hộ gia đình năm người tiêu sài cả năm chỉ mất mười lượng bạc, lượng hoàng kim bằng mười lượng bạc…” Tiêu Dạ Thần cười nhưng như sét đánh bên tai Vũ Khuynh Thành, trời ạ! Nàng đòi nhiều như vậy, tính ra cũng độc ác quá , vậy chỉnh lại vậy, Vũ Khuynh Thành định lên tiếng Tiêu Dạ Thần lại tiếp, “ nhưng mà với Hiên Viên sơn trang, 1 vạn lượng hoàng kim chỉ là hạt muối bỏ biển thôi”



      Vũ Khuynh Thành thở phào nhõm, ra thế lực của nó lớn như vậy àh, nhưng mà sao Hiên Viên Ngạo lại mặt mày cau có nhăn nhó thế kia, quái nhân!!



      “ Khuynh Thành, nương suy nghĩ kĩ…” Hiên Viên Ngạo lại lên tiếng.



      “ Đúng vậy, nghĩ kĩ a, Hiên Viên Ngạo ngươi lằng nhằng gì đâu, chúng ta tiền trao cháo múc ai nợ ai…” Vũ Khuynh Thành bĩu môi, nam nhân này phiền toái.



      “ Được rồi, ta cho người đem ngân phiếu cho nương, chúng ta ai nợ ai…” Hiên Viên Ngạo gật đầu. ai nợ ai..!! ra Hiên Viên Ngạo cũng biết tâm trạng của mình có chút hụt hẫng, muốn trả ơn chẳng qua chỉ là muốn có chút giao tập với Vũ Khuynh Thành mà thôi, giờ khắc này chưa hiểu lắm cảm tình của mình, nàng câu, “ chúng ta ai nợ ai” vì tự tôn, cho nên cũng đáp “ ai nợ ai” . Nhưng mà nhiều năm về sau, Hiên Viên Ngạo tự hỏi, nếu lúc đó kiên trì chút, nếu lúc đó nhận ra lòng mình sớm hơn chút, nếu lúc đó liệu sau này có hối hận, liệu sau này có đau lòng…!!



      “ Thành nhi, nàng cần chi nhiều tiền như vậy “ Tiêu Dạ Thần lên tiếng vấn.



      Vũ Khuynh Thành vứt cho ánh mắt xem thường, lên tiếng : “ đương nhiên là làm lộ phí du lịch nha” đến đâu cũng phải có tài lộ mới được. Nàng ở cổ đại có công ăn việc làm, miệng ăn núi lỡ, lần này có người dâng ngân phiếu, lấy mới là lạ.



      “ Nhưng ta dư sức nuôi nàng mà..” Tiêu Dạ Thần lầm bầm, đương nhiên là thoát khỏi tai của Vũ Khuynh Thành, Vũ Khuynh Thành khóe miệng cong cong ý cười, sau đó lại giọng cười.



      “ Ngươi a, chả ai chê tiền nhiều cả, với lại sau năm năm hết nợ, lúc ấy ta có tiền làm sao thuê ngươi làm bảo tiêu tiếp đây”



      Tiêu Dạ Thần cười khổ : “ nàng biết , chỉ cần nàng muốn ta tình nguyện làm bảo tiêu miễn phí cả đời cho nàng nha” . Vũ Khuynh Thành bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Dạ Thần, ánh mắt đầy cảm xúc, là nghi vấn, là khó hiểu, là vui mừng, cũng là…cái gì đó khó diễn tả nỗi.



      Vũ Khuynh Thành bất chợt cười rộ lên, đôi con ngươi bình thường rực rỡ nay càng thêm nở rộ quang hoa, nụ cười mang theo bảy phần nhu tình, hai phần tinh nghịch cùng phần đáng :



      “ Thần, là ngươi đó nha, đến lúc đó chối cãi là được đâu”



      “ Đương nhiên, Tiêu Dạ Thần ta, khi nhận định là cả đời hối”



      Vũ Khuynh Thành khẽ cắn môi, chạy lại gần Tiêu Dạ Thần, khẽ hôn má của , rất nhanh, chỉ là nụ hôn lướt qua. Vũ Khuynh Thành cười lớn : “ đây là thưởng cho” . Sau đó chạy mất hút, để lại Tiêu Dạ Thần đứng ngẩn ngơ. Vì y đuổi theo cho nên biết, đôi gò má của Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt ửng đỏ…( Nam Cung Dao : ta tưởng Khuynh Thành nương biết xấu hổ là gì chứ >_< )



      Hết chương 19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :