CHƯƠNG 10 : MỸ CẢNH NHÂN GIAN “ Khụ !” Liễu Phong lên tiếng, thu hút chú ý của hai cái kẻ để ý đến ai mà lo chuyện kia. cố ý chặn ngang lời đâu, nhưng mà tình cảnh này thích hợp để mà chuyện phiếm nha. Tiêu Dạ Thần bất mãn nhìn Liễu Phong, cái tên này biết chặn ngang nhã hứng của người khác mà… “ Chúng ta về thôi, ở trong này được tốt lắm…” Liễu Phong giả lãng . “ Đúng vậy, Tiêu ca ca…muội đói !” Liễu Tuyết ai oán lên tiếng . Tiêu ca ca đúng là thấy sắc quên nghĩa, à thấy người đẹp là quên muội muội mới đúng. “ Vậy thôi…” Tiêu Dạ Thần thở dài, vì gặp lại nàng vui quá cho nên quên mất hai nạn nhân của núi rừng kia. “ Dạ Thần, huynh ôm Hiên Viên tiểu thư, còn ta ôm muội muội về…” Liễu Phong bàn bạc. Hiên Viên Tiếu Điệp vừa nghe Tiêu Dạ Thần ôm mình, tâm đập bịch bịch, hai đôi má tái nhợt vì thiếu huyết sắc có chút hồng hồng. Nhưng mà tâm trạng hưng phấn chưa được bao lâu bị giọng lạnh thanh của Tiêu Dạ Thần dập nát : “ được” “ Vậy huynh ôm muội muội, ta ôm Hiên Viên tiểu thư…” Liễu Phong khó xử. “ được…” Liễu Phong vừa lên tiếng bị Hiên Viên Tiếu Điệp phản đối. Hiên Viên Tiếu Điệp ủy khuất nhìn Tiêu Dạ Thần, chỉ ôm nàng đoạn cũng đồng ý sao, nàng bị thương nha Liễu Phong vừa tức giận vừa buồn cười, vậy phải như thế nào a, cái này cũng được, cái kia cũng song, là.. Vũ Khuynh Thành đau đầu nhìn bọn họ tranh qua cãi lại, phiền phức, nàng lên tiếng : “ đừng cãi nữa, ngươi ôm muội muội của ngươi về, còn ta giúp Hiên Viên nương về, ok!” “ Ok?!” Liễu Phong cũng Tiêu Dạ Thần kì lạ hỏi lại, từ này nghĩa là gì. “ ừ, nghĩa là đồng ý hay …” Vũ Khuynh Thành có chút chột dạ, nàng quên mất nơi đây là cổ đại , thể phát ngôn lung tung được. Vừa vừa hành động, Vũ Khuynh Thành dìu Hiên Viên Tiếu Điệp đứng dậy tiến về phía trước. “ Nhanh a, ta đói bụng….” Vũ Khuynh Thành nhíu mày, nàng giúp như vậy bọn họ còn thắc mắc gì mà còn đứng đó. Người cổ đại đúng là phiền phức. Liễu phủ Phú quý, uy nghiêm..đây là ấn tượng đầu tiên của Vũ Khuynh Thành đối với Liễu gia. Tòa phủ rộng vô cùng, tưởng chừng cả ngày cũng hết, tấm bảng treo hai từ Liễu phủ, bút pháp cương nghị nhưng thiếu nét tinh tế mà uyển chuyển, như phượng uyển du long. vào bên trong, kiến trúc độc đáo mới lạ xen kẽ với thiên nhiên, những hòn non bộ sừng sững hùng vĩ được chế tạo cách công phu, Liễu phủ này tuyệt đối là kẻ có tiền, những có tiền mà còn là vô cùng…vô cùng nhiều tiền a ( thứ lỗi, nữ chủ mới vào giang hồ cho nên biết các thế lực thế gia ) Tiêu tương các Sau khi an bài thỏa đáng, Vũ Khuynh Thành theo Tiêu Dạ Thần về nơi ở của . Vũ Khuynh Thành có chút cảm thán, Liễu phủ xa hoa như vậy ngờ Tiêu tương các này lại đối lập, thanh đạm mà tao nhã. Nhưng nhìn kĩ mới biết, mỗi chi tiết kiến trúc, mỗi gốc cây cỏ hay vật trang trí nho trong Tiêu tương các, điều giá trị vạn lạng hoàng kim. Thiếu niên này tầm thường chút nào. Nên nhớ rằng, chỉ cần bức thư pháp của Tiêu đại công tử, giá cả thị trường là vô cùng quý giá nha. “ Thành nhi?! thích nơi đây sao…” Tiêu Dạ Thần giọng hỏi. “ , nơi này rất tốt, ta thích quá ồn ào…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu, với lại nàng có ý định ở đây cho nên cũng để ý nhiều như vậy. “ Vậy tốt…” Tiêu Dạ Thần đạm cười, nơi này sống quen cho nên chuyển chổ khác cũng phiền. “ Thần, ngươi biết nấu ăn , võ công như thế nào…” Vũ Khuynh Thành tao nhã hớp ngụm trà, quên hỏi hỏi Tiêu Dạ Thần những vấn đề mình thắc mắt. “ Ừ! Nấu ăn có biết đôi chút, võ công tệ, có thể đối phó với tam lưu, nhị lưu cao thủ…” Tiêu Dạ Thần mỉm cười Vũ Khuynh Thành chậm rãi suy tư, nàng nấu ăn được tốt lắm, võ công cũng biết như thế nào, muốn du lịch đương nhiên bảo tiêu phải vạn năng, mà Tiêu Dạ Thần trước hết là ứng cử viên xuất sắc. Như vậy cần sắp xếp ràng để có thể nhanh chóng lên đường nha. Nếu như Chu Khánh đế biết, võ công của mình được Vũ Khuynh Thành học hết mà nàng ta còn biết thực lực của mình chắc chắn tức giận mà đội mồ đứng dậy a. “ Thần, ngươi biết tam quốc cảnh đẹp chứ…” Vũ Khuynh Thành lại hỏi. “ Ân, ta khắp tam quốc, xem qua vô số cảnh đẹp…” “Lợi hại như vậy, thế nơi nào là đẹp nhất” “ Còn tùy nàng thích cảnh vật như thế nào. Thiên hạ có câu Xuân khán Thu Dương Hạ xem Thiên Sơn Thu ngắm Huyết Liên Đông vịnh Ngân Vương. Nghĩa là mùa xuân, cảnh vật đẹp nhất chính là rừng Thu Dương, xuân vừa đến, Thu Dương nở rộ, kết trái, tựa như phù dung sớm nở tối tàn, xinh đẹp tuyệt luân. Mùa hạ nơi đâu tươi đẹp bằng ngắm cảnh từ đỉnh Thiên Sơn, nhất là khi bình minh hoặc hoàng hôn, cảnh vật diễm lệ vô song. Thu đến ở phía bắc Chu quốc, có băng hồ, truyền thuyết vào mùng tám tháng tám, đóa sen đỏ như huyết nở rộ tuyệt đẹp, mỗi năm nở lần, mỗi lần chỉ kéo dài vài phút, rất ít người có cơ duyên mới xem được cảnh tượng này. Còn mùa đông, phương nam ấp áp, mà ôn tuyền ở Ngân vương là nơi khiến cho mọi người thích đến nhất. Ngoài ra còn rất nhiều cảnh đẹp khác, suốt đời cũng hết… “ Oa, nhiều như vậy, nghe ngươi ta hứng khởi rồi…” Vũ Khuynh Thành lên tiếng, xem ra chuyến du lịch cổ đại này xem ra uổng “ ừ, nếu nàng thích, chúng ta từ từ, từng nơi…” Tiêu Dạ Thần ôn nhu , ý cười trong mắt càng đậm, biết sở thích thứ nhất của nàng rồi, chính là thích nhiều nơi, như vậy tốt lắm, nàng muốn đâu cùng nàng. “ Tốt, chúng ta chuẩn bị, mai bắt đầu kế hoạch du lịch..” Vũ Khuynh Thành đưa ra đề nghị. “ Mai..! …” Tiêu Dạ Thần khẽ cười, lại : “ đừng vội, trước hết chúng ta ngắm hết cảnh vật nới đây cũng muốn. Kinh Nam là nơi nổi tiếng nhiều phong cảnh tuyệt đẹp, có cả tháng cũng hết đâu, với lại gần hai tháng nữa có đại hội võ lâm, nàng muốn góp vui sao…” “ Đại hội võ lâm?” Vũ Khuynh Thành hỏi lại, chính là trong truyền thuyết ti vi thường hay chiếu đại hộ võ lâm kia hay sao, cơ hội hiếm khi mới có nha, thể bỏ qua “ Đúng vậy…” Tiêu Dạ Thần gật đầu “ Cũng được, đợi hết đại hội võ lâm, chũng ta lại nơi khác…” Vũ Khuynh Thành đồng ý “ Tốt, trước hết nàng nghỉ ngơi , có lẽ mệt rồi…” “ Ân ….” Hết chương 10
CHƯƠNG 11 : TRUY THÊ ĐẠI PHÁP “ Dạ Thần, Khuynh Thành nương đâu…” Liễu Phong lên tiếng vấn “ Nàng mệt, nghĩ ngơi rồi…” “ Vậy à, ơ mà khoan, nàng nghỉ ngơi ở đâu?” Liễu Phong kinh ngạc “ ở trong phòng của ta a..” Tiêu Dạ Thần sao cả đáp “ Cái gì, vậy ngươi nghỉ ngơi ở chỗ nào…” Liễu Phong nhíu mày. “ Trong thư phòng…” Tiêu Dạ Thần đáp trả. “ được, nếu để bên ngoài nghe được, tốt cho thanh danh của Khuynh Thành nương, để ta sắp xếp nơi khác cho nàng..” Liễu Phong đồng ý. “ sao cả, nên nhớ nàng là khách của ta, phải của Liễu phủ, Liễu Phong đừng đánh nàng chủ ý, ta thích nàng..” Tiêu Dạ Thần thanh trầm thấp nhìn bạn tốt của mình . thể trước, biết Liễu Phong cũng đối nàng đặc biệt, tuy chưa chắc chắn nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh. tuyệt đối cho phép bất cứ ai nhòm ngó nàng, dù là liễu phong. “ Ngươi….” Liễu Phong giật mình thôi. nghe lầm đấy chứ, Tiêu Dạ Thần thích nàng, họ mới quen được ngày , nhưng mà thái độ của giống đùa. “ Ta thích nàng bốn năm rồi, cho nên Liễu Phong, nếu ngươi có lỡ động tâm với nàng, mời ngươi thu hồi suy nghĩ , dù nàng có thích ngươi, ta cũng đem nàng cột vào ta suốt đời, buông tay…” Tiêu Dạ Thần bá đạo . Hảo cái Tiêu Dạ Thần, độc chiếm dục mãnh liệt khiến cho Liễu Phong sững người, đây là lần đầu tiên thấy Tiêu Dạ Thần kiên định, quyết tuyệt như vậy. Nhưng mà bốn năm là sao, lẽ hai người gặp nhau trước đó. “ sai, bốn năm trước, tình cờ thấy nàng vũ khúc, ta đánh mất tâm, bốn năm tìm kiếm chỉ chờ đợi khoảnh khoắc này…” thấy trong mắt Liễu Phong nghi hoặc, Tiêu Dạ Thần chậm rãi . Liễu Phong cười khổ nhìn Tiêu Dạ Thần, lần đầu tiên thấy bằng hữu của mình bá đạo độc đoán đến như vậy, Tiêu Dạ Thần mà biết, tùy tâm mà tiêu sái, vướng bận bất cứ gì, nhưng giờ phút này đây, có chút hiểu lắm Tiêu Dạ Thần, là vì nàng sao, là vì vị nương tên gọi Vũ Khuynh Thành kia mới khiến cho Tiêu công tử bất nhiễm nhân gian khói lửa lại như vậy bá đạo độc chiếm. Trong Liễu phủ từ già đến trẻ, từ nam đến nữ tâm trạng vô cùng hưng phấn, hưng phấn mà còn tò mò. Vì sao a ? đương nhiên là có nương ở trong Tiêu tương các rồi. Các hạ nhân liễu phủ quen với việc Tiêu đại công tử của bọn họ lãnh đạm hờ hững, khuôn mặt vạn năm băng sơn, thấy nữ nhân tránh xa tuyệt đối nay lại có nữ nhân ở trong tiêu tương các, lại là đích thân tiêu công tử cầu, hỏi sao bọn họ tò mò cho được. Có người rằng, vị bí nương kia xinh đẹp thiên tiên, Tiêu công tử vừa thấy cho nên đem nàng về kim ốc tàng kiều. Có người lại cho rằng, vị nương bí kia chính là tiểu muội phương xa của Tiêu công tử đến chơi. Lại có người phản bác, chắc chắn vị nương kia là nữ, dùng phép thuật mê hoặc mới khiến cho Tiêu công tử thích nữ nhân của bọn họ đưa nàng về nhà… chung là mỗi người ý kiến, ai nấy điều liếc ngang liếc xéo, liếc dọc mỗi khi ngang qua tiêu tương các, nhiều kẻ còn cả gan lấy cớ vào Tiêu tương các dọn vệ sinh mà trông thấy nương trong truyền thuyết kia….cho nên mới có ngày, Vũ Khuynh Thành lập tức trở thành đề tài nóng hổi, vừa thổi vừa ăn cho mọi người, nhất là hạ nhân Liễu phủ. Trong cái khí của những kẻ lắm chuyện thị phi ấy, mỗi người kiểu, bàn chuyện vô cùng rộn ràng hứng khởi cũng có người vô cùng bực mình. Chẳng hạn như Hiên Viên tiểu thư Hiên Viên Tiếu Điệp. Khi vừa nghe Tiêu Dạ Thần đưa Vũ Khuynh Thành đến Tiêu tương các, Hiên Viên Tiếu Điệp tức run cả người. Tiêu tương các a, nàng quen hai năm còn chưa được phép vào trong đó lần, vậy mà…Tiêu Dạ Thần, ngươi quá đáng !! “ Tiêu thiếu gia, cậu làm gì vậy…” a hoàng kinh ngạc hỏi khi nhìn thấy tiêu dạ thần bưng chậu nước ấm vào tiêu tương các. kẽ Tiêu thiếu gia tưới cây, nhưng mà tưới cây bằng nước ấm cây chết a, tiểu nha hoàng lung tung nghĩ. “ Nàng sắp thức dậy rồi…” Tiêu Dạ Thần miễn cưỡng , đừng tưởng biết bọn hạ nhân đnag bàn tán những gì, nhưng mà tâm trạng rất tốt cho nên chấp nhặt nhiều như vậy. Tiêu Dạ Thần tiêu sái bưng chậu nước , động tác tao nhã vô cùng. hổ là tuyệt thế công tử, dù làm công việc của hạ nhân vẫn thanh nhã như vậy. Nhưng mà khoan, Tiêu thiếu gia của bọn họ gì a? ‘ nàng sắp thức dậy rồi..’ nghĩa là thiếu gia múc nước cho ‘nàng’ rửa mặt sao ? Ôi ! chuyện gì xảy ra thế nhỉ, công tử vĩ đại của bọn họ lại hầu hạ người khác sao, mà người kia lại là nữ nhân, sinh vật mà công tử của bọn họ vô cùng chán ghét. Trời ạ! Bọn họ phải nằm mơ . “ Tiểu an, đánh ta cái…” gã sai vặt ngơ ngác “…..” “ Ui ..!! ngươi làm chi đánh đau như vậy a…” gã sai vặt oán hận. “ Vậy là ngươi mơ, đấy” Thế là tin đồn, Tiêu đại công tử Tiêu Dạ Thần gẫn nữ sắc nay lại đích thân hầu hạ nữ nhân bay loạn xa, đồn mười, mười đồn thành trăm, trăm đồn thành nghìn…chẳng mấy chốc tin đồn lan ra cách nhanh chóng, trở thành đề tài nóng hổi của người dân Kinh Nam, với cái tốc độ chóng mặt này , chừng vài ngày là cả nước biết, sau đó là toàn Ngọc Phong đại lục điều biết a. Với Tiêu Dạ Thần, quan niệm sống của là người vì mình trời tru đất diệt, chuyện của ta liên quan gì đến các ngươi đâu, cho nên dù thiên hạ có như thế nào về , cũng quan tâm. Chuyện quan trọng bấy gờ là phải truy cho được người trong lòng tới tay. Lúc trước phụ thân của thường lải nhải về kế hoạch truy thê đại pháp với , khiến cho mới ba tuổi ấn tượng sau, năm tuổi thuộc làu bàu. Cho dù thích cái kế hoạch ngu ngốc của hai vị cha mẹ biến thái này của , nhưng mà dù gì cha của truy được thành công mẹ của , vậy cái kế hoạch này dùng với và thành nhi có được ta? Khụ! Sau đây là kế hoạch truy thê đại pháp của Tiêu Diệp Hiên tiên sinh, cho phép ta được giới thiệu như sau: Nguyên tắc của truy thê đại pháp là đẹp trai bằng chai mặt, nghĩa là áp dụng chính sác đeo bám như đỉa, dai còn hơn dẻ rách, được bỏ cuộc trong bất cứ tình huống nào. Thấy nàng tâm trạng lúc nào cũng phải vui vẻ, dù vui cũng phải cười tươi rói, thể biểu chút ủ dột. Với nàng phải chiều sủng nịnh, cưng như cưng trứng mà hứng phải như hứng hoa. Nàng gì là nghe nấy, dù nàng sai cũng phải cho là đúng, nàng hướng đông, tuyệt đối thể hướng tây. Nàng nổi giận phải giúp nàng hạ hỏa, trở thành công cụ cho nàng trút giận. Nàng vui vẻ phải thay nàng cao hứng, ai bắt nạt nàng nhảy ra chém chết kẻ đó. Nàng khóc phải thay nàng lau nước mắt, kể chuyện vui cho nàng nghe, dùng bất cứ biện pháp gì để nàng có thể cười. Có thể hung tợn đối với bất cứ ai nhưng đối với nàng phải ôn nhu săn sóc. Có thể trở thành tội nhân thiên cổ nhưng tuyệt đối được để nàng đau lòng. chung thê tử là để , để sủng, được làm bất cứ chuyện gì phụ nàng dù là chuyện nhất, cho dù phụ người trong thiên hạ tuyệt đối cũng được phụ nàng. Tiêu Dạ Thần lúc trước vì suốt ngày nghe phụ thân của mình lải nhãi cái kế hoạch truy thê đại pháp này mà trở nên chán ghét nữ nhân, đúng hơn là hơi sợ. Hãy nhìn cái kế hoạch ở mà xem, kinh khủng, để cho nữ nhân đè đầu cưỡi cổ mình như vậy còn gì là thanh danh của đại nam nhân? Bây giờ Tiêu Dạ Thần mới ngấm mới hiểu được. chiều nàng, sủng nịnh nàng. Vì nàng đau mà khó chịu, vì nàng cười mà hạnh phúc, vì nàng ôn nhu mà si ngốc…có thể có người khiến cho mình có được nhiều cảm xúc như vậy hạnh phúc biết bao. tìm được rồi, nữ tử tác động đến mọi cảm xúc của , như vậy cho dù có chết cũng buông tay. Tiêu Dạ Thần kiên định nhìn y nhân còn say giấc, dung nhan tuyệt diễm bình yên ngủ tựa như hài tử thơ ngây đề phòng gì cả. Nhưng mà bên cạnh nàng nằm con tiểu bạch hổ trợn mắt nhe răng nhìn , như tuyên bố chỉ cần đụng chút vào chủ nhân của nó, nó khách khí mà cắn a…khiến cho bất mãn vô cùng. Nhìn gì chứ, chủ nhân của ngươi tương lai thành thê tử của ta, đến lúc đó xem ta như thế nào dạy dỗ ngươi, Tiêu Dạ Thần trừng lại, biết, từ ngày gặp Vũ Khuynh Thành, Tiêu đại công tử vang danh thiên hạ tính cách trở nên vô cùng trẻ con. Tiêu đại công tử thèm nhìn tiểu bạch hổ nữa, suy tính như thế nào áp dụng cái kế hoạch truy thê đại pháp của phụ thân cách hiệu quả nhất. là ai cơ chứ ? thông minh như , tin mình truy được nàng tới tay ( Nam Cung Dao : ta biết cái tính tự kỉ của huynh ấy được di truyền từ ai rồi!) Hết chương 11
CHƯƠNG 12 : HỌA THỦY “ Thần, ngươi nghĩ gì vậy ?..” Vũ Khuynh Thành mê mang hỏi. Chậc! lâu lắm rồi nàng mới ngủ ngon như vậy. Lúc trước nằm khối giường ngọc lạnh như băng đó khó ngủ, lại có cảm giác an toàn. Nay lại ngủ giường cao chăn ấm, khiến nàng hoài niệm cuộc sống còn ở đại a. Vũ Khuynh Thành ngáp dài, thoải mái vươn tay co dãn gân cốt, căn phòng này có hương vị ấm áp nhàn nhạt hương cây cổ khiến cho nàng rất thích. “ có gì, Thành nhi, nàng rửa mặt …” Tiêu Dạ Thần ôn nhu cười. Nguyên tắc truy thê đại pháp thứ nhất, đối nàng lúc nào cũng phải mỉm cười. “ Ừ! Cảm ơn…” Vũ Khuynh Thành gật đầu, nhanh chóng lau mặt sạch . Ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Dạ Thần ôn nhu nhìn mình, Vũ Khuynh Thành nghi hoặc, tại sao lúc nào cũng ôn nhu như nước vậy nhỉ, tuy nàng rất hưởng thụ ôn nhu săn sóc nhưng mà nàng với cũng mới quen nha! lẽ vì là bảo tiêu của nàng, muốn đối nàng tốt chút để nàng giảm ngày làm bảo tiêu cho . Chắc chắn là như vậy ! Nhìn thấy trong mắt của Vũ Khuynh Thành nghi hoặc, Tiêu Dạ Thần cười có chút ý vị, hai người, hai suy tính….yên lặng mà triển khai. “ Thiếu gia, đại thiếu gia cho mời ra ngoài dùng bữa…” gã hoàng y nha hoàng đứng bên ngoài bẩm báo. Tiêu tương các tuyệt đối cho phép người khác bước vào trong, dù là đại thiếu gia hay Tuyết tiểu thư cũng phải thông báo trước. “ Được rồi…” Tiêu Dạ Thần đáp lại “ Nô tỳ lui ra trước” “ Ân..” “ Chúng ta ra ngoài dùng cơm , nàng chắc là đói bụng rồi…” Tiêu Dạ Thần lên tiếng. “ Tốt, chúng ta thôi…” Vũ Khuynh Thành gật đầu, thôi chứ nàng cũng đói lắm đây, cũng lâu rồi chưa ăn những món ăn thông thường. Sống bảy năm trong địa động, nàng ăn toàn rau dại, nấm, cỏ dại..nghĩ lại thấy nàng ăn như vậy săp hóa thành phật rồi. Vũ Khuynh Thành cùng Tiêu Dạ Thần sóng bước vào đại sảnh liễu phủ. Hai người dung mạo điều xuất trần như nhau, lại sóng vai mà chẳng khác nào đôi thần tiên quyến lữ khiến cho những người nhìn vào ngơ ngác thôi. Gã sai vặt cùng nữ tỳ của Liễu phủ ít nhiều cũng đến cả trăm, vì ở Liễu phủ, mỹ nhân nào mà chưa gặp qua, ngay cả đệ nhất mỹ nhân Võ Ngưng Sương cũng thấy nhiều lần, nhiều người cũng có miễn dịch lực với cái đẹp nhưng mà nhìn thấy nữ nhân bên cạnh Tiêu đại công tử của bọn họ, nhiều kẻ ngây ngốc há mồm to đến nỗi có thể nhắc cái trứng ngỗng vào. Người quét nhà rớt chổi cũng ko biết, kẻ tưới nước cho hoa, nước đầy bồn mà hay, người đụng vào cột tường trước mặt…mà nguyên nhân chính là cái dung mạo quá đáng của Vũ Khuynh Thành. Vũ Khuynh Thành biết dung mạo của mình luôn gây họa nhưng nghĩ nó lại quá mức như vậy, nhìn biểu của mọi người khiến cho nàng buồn cười thôi. Thiếu nữ khoảng 17, 18 tuổi, thân hình cân xứng, nhu mà mất khí, nàng thân màu hồng xiêm y phiêu dật càng tăng phần linh khí. Ngũ quan tinh xảo như đêu khắc, nổi mật đôi thủy mâu trong suốt như câu hồn người, tưởng chừng chỉ cần nhìn chút vào ánh mắt ấy, ngươi chẳng bao giờ thoát ra được. Cái mũi khéo léo , môi đào đỏ mọng tuyệt mĩ. Dung mạo biết dùng từ nào mới tả được hết vẻ đẹp của nàng. Ba ngàn tóc đen dài đến thắt lưng, như dòng suối đen huyền mượt mà, nhiều châu báu trang sức, chỉ được vấn lên đơn giản bởi thanh ngọc trâm. Cao quý nhưng mất thanh nhã, tuyệt sắc nhưng mất thánh khiết. Nàng đơn giản nhếch môi cười khẽ, tựa như đóa mẫu đơn nở rộ, đẹp đẽ vô cùng cũng như làn gió phả vào lòng người, gợi nên lớp sóng rung động tâm can. Trong chốc lát, bọn họ hiểu được, vì sao nữ tử này lại được Tiêu đại công tử để ý như vậy? dung mạo chỉ tuyệt luân mà khí chất tựa như đóa u lan thuần khiết, khiến cho người ta muốn nâng niu sủng. Nữ nhân này chỉ vài năm nữa thôi, mỗi nhăn mi mày cười của nàng, điều khiến nam nhân điên cuồng ..!! “ Liễu công tử, Liễu tiểu thư, Hiên Viên tiểu thư…” Vũ Khuynh Thành gật đầu chào hỏi. “ Khuynh Thành nương , đừng khách khí…” Liễu Phong ôn nhu cười, lúc nào cũng cười như mộc xuân phong như vậy, luôn khiến cho người khác thấy ấm lòng. Vũ Khuynh Thành ngồi xuống, động tác hào sảng nhưng mất khí độ tao nhã của tiểu thư khuê các, mỗi giơ tay nhấc chân điều biểu lộ mị lực vô hạn. Hiên Viên Tiếu Điệp ghen tị nhìn thiếu nữ xinh đẹp ngồi trước mặt mình. Hừ! chỉ được cái đẹp mặt, ngoài ra còn có gì chứ. Nàng cảm thấy nương này có chút nội lực nào cả, ngay cả võ công cũng biết, sao có thể làm nữ nhân của Tiêu ca ca được. “ Khuynh Thành nương, xem ra chúng ta bằng tuổi nhau nha, ta gọi nương là Khuynh Thành được …” Liễu Tuyết vui vẻ . “ Được a, mọi người muốn gọi sao cũng được, chỉ là cái tên mà thôi…” Vũ Khuynh Thành ung dung . bàn cơm, mỗi người tâm trạng, nhưng ai nấy đều tỏ ra hòa thuận và dùng cơm, có chút yên ắng nhưng mà khí bàn hết sức căng thẳng a. Mà tội khoa thủ ai hết chính là Tiêu Dạ Thần, cứ liên tục thay Khuynh Thành chia đồ ăn, với mục đích muốn biết nàng thích ăn những gì. Phụ thân thường , nắm được cái bao tử của thê tử coi như nắm được nửa trái tim, đương nhiên thể bỏ qua phần tí con tim của nàng huống chi là đến nửa trái a. Nhưng mà biết hành động của hăn khiến cho người nào đó bất mãn cùng ghen tị, còn có người nhìn Vũ Khuynh Thành với ánh mắt rất chi là hâm mộ khiến cho Vũ Khuynh Thành ăn cơm có chút ngon. “ Khụ! Thần, ngươi ăn cơm sao, cần gắp cho ta, ta có thể tự gắp được….” Vũ Khuynh Thành tâm lí nhắc nhở. Tuy nàng rất vui có thể được phục vụ của mỹ nam nhưng mà nhiều người nhìn nàng như vậy, khiến cho nàng ăn vô nha. “ Ta đói…” Tiêu Dạ Thần lắc đầu, ý muốn , nhìn nàng ăn là ta thấy no rồi. “ Vậy a!” Vũ Khuynh Thành gật đầu, đẩy nhanh tiến độ thúc đẩy, cơm ngon , bao lâu rồi nàng mới ăn đồ ngon như vậy a, cảm động…vậy nên dù nhiều người nhìn như vậy, Vũ Khuynh Thành vẫn mắt nhắm mắt mở mà ăn, sống trong rừng bảy năm khiến cho nàng hiểu được, lương thực là đáng quý.! “ Ta ăn nổi nữa…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu. Tiêu Dạ Thần cứ gắp cho nàng hoài, chắc nàng bội thực mà chết quá. “ Sao nàng ăn ít vậy đồ ăn ngon sao..” Tiêu Dạ Thần nhíu mày. vừa câu này, tất cả mọi người điều vứt cho ánh mắt xem thường. Vũ Khuynh Thành la to, nàng ăn coi như nữa bàn đồ ăn được . Liễu Phong thở dài, xem ra Dạ Thần vướng vào lưới tình cho nên mới ngu ngốc như vậy. Hiên Viên Tiếu Điệp khinh thường, nữ nhân này ăn như lang ngôn hổ yết, bộ bị chết đói lâu ngày sao. Liễu Tuyết ngạc nhiên nhìn Vũ Khuynh Thành, ngờ Khuynh Thành như vậy mà sức ăn kinh khủng a. “ có, đầu bếp làm thức ăn tốt lắm, lâu rồi ta mới ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy..” Vũ Khuynh Thành . Trước kia nàng toàn ăn chay, nàng lúc trươc cũng có ý định bắt con gà con thỏ làm đồ ăn nhưng mà nhìn bọn chúng lấy ánh mắt tội nghiệp nhìn nàng, nàng cũng nỡ xuống tay. Tróc con cá nghĩ đến mấy truyền thuyết cổ tích, biết đâu con cá là công chúa ngư a, lẽ nàng ăn thịt con người, nghĩ đến mà ghê cho nên an toàn hết là ăn chay. “ Sau này ta làm đồ ăn ngon hơn cho nàng ăn…” Tiêu Dạ Thần ôn nhu . Xem ra cầu mỹ thực của nàng cao. dư sức làm tốt hơn đầu bếp này gấp chục lần. “ Ừ! Thần, ngươi tốt…” Vũ Khuynh Thành gật đầu lia lịa. Đồ ăn ngon hơn cái này a, mong chờ. Hai người hỗ động qua lại, khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp tức chết mà Liễu Phong cười càng thêm ảm đạm. Tiêu Dạ Thần với rút suy nghĩ đối với nàng nhưng mà dường như muộn rồi phải, khoảnh khắc nhìn thấy nàng trong rừng kia, tâm của dường như mất rồi.! “ Mọi người có khách sao….” giọng dịu truyền vào, thanh ngọt mĩ khiến cho người nghe vô cùng thư sướng. Giai nhân từ ngoài cửa bước vào, nàng vận thân màu lam xiêm y đơn giản nhưng dấu hết vẻ đẹp của nàng. đầu tóc dài phủ bờ vai, xỏa lên vạc áo tạo cảm giác ôn nhu dịu dàng. thắt nơ con bướm kim tuyến đính lên mái tóc đen lụa, ngũ quan xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, môi hồng răng trắng, ràng là đại mỹ nhân a. Nàng ung dung bước vào, tao nhã mà thanh lịch giống như nữ nhân giang hồ, càng giống tiểu thư khuê các hơn. Hết chương 12
CHƯƠNG 13 : VÕ NGƯNG SƯƠNG “ Ngưng Sương tỷ tỷ….” Liễu Tuyết chạy đến bên Võ Ngưng Sương chào đón. Mỹ nhân bước vào ai khác chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân Võ Ngưng Sương. “ Phong ca ca, Tiêu công tử, Tiếu Điệp…còn vị này là…” Võ Ngưng Sương lễ phép chào hỏi nhưng sau đó có chút giật mình nhìn thấy hồng y thiếu nữ bên cạnh Tiêu Dạ Thần. Võ Ngưng Sương chỉ cảm thấy sét đánh ngang tai, nữ tử này dung mạo tuyệt mĩ vô cùng, nàng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng quá. Ngay lập tức, Võ Ngưng Sương cảm thấy bất an cũng ghen tỵ, bất an là vì nàng sợ Liễu Phong để ý đến hồng y thiếu nữ này, ghen tỵ là vì rằng nàng là giang hồ đệ nhất mỹ nhân vì cớ gì lại thua thiếu nữ lạ lẫm này. Lúc trước nhìn thấy Tiêu Dạ Thần, nàng cảm thấy bức bối lắm rồi, nhưng mà dù gì cũng là nam nhân, dung mạo xinh đẹp cũng thừa thôi, nhưng mà thiếu nữ này… “ Vũ Khuynh Thành…” Vũ Khuynh Thành mỉm cười đáp lại, nàng nhìn thấy Võ Ngưng Sương đáy mắt chợt lóe qua ghen tị, khiến cho Vũ Khuynh Thành cười khổ vô cùng, đẹp mặt có gì tốt chứ, lại có cơm ăn nha, cần gì phải ghen tị đâu, nữ nhân là kì lạ. “ Khuynh Thành nương quả là tuyệt sắc chi tư, dung nhan khuynh quốc, ngưng sương tự thẹn bằng…” Võ Ngưng Sương khẽ cười ôn nhu . “ Chỉ qua bộ túi da mà thôi, vài chục năm qua cũng xấu xí a, cần gì phải chấp niệm đâu…” Vũ Khuynh Thành hớp ngụm trà . Võ Ngưng Sương kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục trấn định, cười khẽ, coi như nghe thấy. Nhưng mà những người khác lại có thái độ khác nhau. Hiên Viên Tiếu Điệp cười lạnh, nữ nhân giả dối, nữ nhân nào ai muốn mình mạo tựa thiên tiên, Liễu Tuyết khâm phục, Khuynh Thành rất hay a. Liễu Phong tán thường, còn Tiêu Dạ Thần đương nhiên thái độ là nhất quán sủng nịnh. Nguyên tắc thứ ba truy thê đại pháp, thê tử là tuyệt đối phải tin, nàng đúng là đúng, sai, thỉnh xem lại câu trước. “ Khuynh Thành nương ở đâu, phụ mẫu làm gì nha….” Võ Ngưng Sương làm bộ hứng thú hỏi. Vũ Khuynh Thành có chút ảm đạm cười, phụ mẫu a…hai từ quen thuộc mà quá đỗi xa lạ, bảy năm, bảy năm nàng chưa được lần cất tiếng gọi cha, mẹ. Nhiều lúc trong mơ, nhìn thấy lão ba lão mẹ buồn bã tiêu điều nhìn ảnh của nàng, lòng nàng tựa như bị hàng ngàn mảnh dao đâm vào vậy, đau nát tâm can. Chỉ mong mọi chuyện như giấc mộng, mộng qua tỉnh lại ở tại căn phòng quen thuộc ngày nào, lại có lão ba ôn nhu săn sóc, lão mẹ nhất quán sủng nịnh, lão huynh rất mực chiều. Nhưng mà bảy năm, bảy năm điều là thực, phải mộng, nàng sống, sống tại gian khác. Vũ Khuynh Thành chỉ có thể nhịn đau mà hàng ngày hi ha vui vẻ sống, có ai biết nổi tưởng niệm gia đình như con sâu ăn mòn nội tâm của nàng, triệt phế tâm can. Cứ tưởng bảy năm thời gian nhạt nhòa bớt, nhưng nàng sai rồi, chỉ cần hai từ phụ mẫu thôi khơi lại vết xẹo trong lòng nàng, nàng hiểu , kiếp này rốt cuộc chẳng thể nào gặp được lại thân nhân của mình nửa rồi “ Ta ngao du tứ phương, cha mẹ ở đây, họ ở nơi xa ta mãi thể nhìn thấy được….” Vũ Khuynh Thành mỉm cười đáp, chỉ có Tiêu Dạ Thần thấy, tận sâu nới ánh mắt kia, là đau, là chua xót cũng là thê lương. Tiêu Dạ Thần tức giận nhìn Võ Ngưng Sương, khi lại hỏi mấy vấn đề này làm chi, nữ nhân lắm chuyện. “ Nga, ra là nhi…” Hiên Viên Tiếu Điệp buột miệng. Tức thời mọi ánh mắt căm tức, trào phúng, ngu ngốc bắn về nàng. “ Hiên Viên tiểu thư sai rồi, Khuynh Thành phải là nhi, ít ra ta sống trong chiều và sủng nịnh của bọn họ nhiều năm…ta thấy như vậy thỏa mãn…” Vũ Khuynh Thành vẫn tiếp tục cười đáp. “ Ta có hơi mệt, mọi người cứ tự nhiên, ta trước…” Vũ Khuynh Thành cười cười đứng dậy. “ Chúng ta dạo chợ đêm nhé..” Tiêu Dạ Thần lên tiếng. Vũ Khuynh Thành gật gật đầu, như vậy cũng tốt, mua sắm cũng là cách giảm stress. “ Tiếu Điệp tỷ tỷ…ngươi như vậy hơi quá, dù gì nàng cũng cứu mạng ngươi nha..” Liễu Tuyết oán trách . “ Ta..ta cố ý…” Hiên Viên Tiếu Điệp có chút ngượng ngùng, nàng cũng là nhi từ cho nên cũng câu nệ mấy vấn đề này lắm. Nghĩ lại Tiêu ca ca ánh mắt chán ghét nhìn mình, Hiên Viên Tiếu Điệp cảm thấy buồn bực vô cùng, người ta có cố ý đâu. “ Thôi được rồi, mọi người nghĩ ….” Liễu Phong lên tiếng, cũng cần có thời gian sắp xếp lại mọi việc. Lúc nãy ánh mắt ảm đạm của nàng khiến khó chịu vô cùng, rốt cuộc nàng gặp những chuyện gì? Tiêu Dạ Thần mục quang đăm chiêu nhìn thiếu nữ bên cạnh mình. Vũ Khuynh Thành lặng lẽ bên cạnh Tiêu Dạ Thần, tóc dài theo gió bay lên tạo nên duyên dáng độ cong, dung nhan tuyệt mĩ khiến cho người ta ngây ngất. Vũ Khuynh Thành có chút mờ mịt nhìn thế giới này, cứ tưởng bảy năm quen với cái thế giới cổ đại này rồi, bây giờ chợt ngỡ ra, nàng cũng biết rốt cuộc nàng đến nơi đây làm gì, mục đích sống của nàng là gì, khiến cho nàng có chút vô thố. Đôi thủy mâu xinh đẹp mất thường ngày sáng rọi mà thay vào đó là hư vô cùng trống rống. Nàng muốn khóc nha! Nàng kiên cường như vẻ bề ngoài, ra cũng chỉ là tầm thường thôi. Đột nhiên ngày đến thời xa lạ khác, có người thân, quen tất cả khiến cho Vũ Khuynh Thành bối rối vô cùng. Bảy năm trong địa động cùng người tiếp xúc, tự nhận bản thân mình có thể học được thân công phu bản lĩnh để tự bảo vệ mình, nhưng mà lòng người khó lường, ai biết sau này ra sao. Cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay truyền lại, Vũ Khuynh Thành giật mình ngẩng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh mình. Lòng bàn tay ấm áp dị thường, mang theo cường thế khiến cho người ta an tâm. Tiêu Dạ Thần ôn nhu mỉm cười nhìn Vũ Khuynh Thành, đôi mắt trong suốt nhàn nhạt ý cười khiến cho cõi lòng tịch của Vũ Khuynh Thành bỗng tràn đầy. Phải rồi, nàng đơn độc lẽ loi trong thế giới này đây, chí ít có địa đạo là nới nàng dung thân bảy năm, chí ít có - mỹ nam bảo tiêu. Vũ Khuynh Thành khẽ cười, chỉ là nét cười thoáng qua nhưng lại xinh đẹp tựa phù dung rực rỡ quang hoa, đôi thủy mâu tuyệt mĩ lại lóe sáng tựa như vì sao lấp lánh giữa bầu trời. Vũ Khuynh Thành cũng quan tâm, thiếu niên này vì cớ gì lại dễ dàng tác động đến nàng như vậy, giờ khắc này Vũ Khuynh Thành chỉ biết. Giữa hồng trần vạn trượng phồn hoa này, có , nàng tịch mịch! Tiêu Dạ Thần ngẩn ngơ nhìn Vũ Khuynh Thành, chết tiệt! vì cái gì mỗi lần nàng cười như vậy đối , tâm lại khống chế được đập loạn nhịp, thấy nàng buồn bã, ánh mắt tịch mịch lòng khó chịu nhưng biết làm gì. Tuy mười chín tuổi, nhưng đối với ái tình Tiêu đại công tử ngây thơ như tờ giấy trắng, hoàn toàn chẳng biết làm gì cả cho nên mới cầm tay nàng, mong rằng tâm ý của nàng cảm nhận được. Quả nhiên đúng như vậy, ánh mắt của nàng còn đơn mà thay vào đó là diễm quang sáng rọi như thường ngày, nàng cười khẽ, mang theo chút cảm ơn nhìn , hiểu tâm ý của nàng nhận được, nhưng mà giữa chợ xá thế nàng nàng cười xinh đẹp vậy làm gì a, khiến cho ngơ ngẩn thôi. Nhưng mà dù gì Tiêu Dạ Thần vẫn là Tiêu Dạ Thần, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn nàng mà tiếp tục bước , nhưng mà bàn tay vẫn bỏ ra, cứ việc giữ lấy. Vũ Khuynh Thành ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiêu Dạ Thần thoáng đỏ mặt, là đáng nha ! Hai người hòa nhập vào phố xá chợ đêm, cũng may bóng đêm che khuất tầm nhìn của mọi người, thấy dung mạo của Tiêu Dạ Thần cũng Vũ Khuynh Thành, mọi người chỉ thấy hình dáng của hai người, có chút tò mò mà ngoái đầu nhìn lại rồi cũng bỏ qua, nếu với hai cái khuôn mặt họa thủy này, Vũ Khuynh Thành cùng Tiêu Dạ Thần bị trở thành nguyên nhân gây ra ùn tắc giao thông công cộng mới là lạ . Hết chương 13
CHƯƠNG 14: NIỆM TÂM, VƯƠNG VẤN TRĂM NĂM. “ Thần…” “ Ân” “ Ước muốn lớn nhất của ngươi là gì?” “ Có thể..mỗi khi thức dậy, có thể nhìn thấy âu yếm nhân ôn nhu mỉm cười nhìn mình” “ Thần, ngờ ngươi cũng lãng mạng như vậy nha” Kinh Nam nổi tiếng phong cảnh tuyệt đẹp mà Niệm Tâm Hồ chính là trong những cảnh đẹp nổi tiếng đó. Hồ những đẹp, mà còn có chuyện xưa. Cách đây trăm năm, có đôi tình nhân vì mà tạo nên kì tích. Bạch Vân Tâm, nữ tử tuyệt sắc vì phu quân của mình ngàn dặm cần y khiến cho dân chúng cảm động thôi. Bọn họ là thanh mai trúc mã, hai người lưỡng tình tương duyệt được cả hai bên gia đình chúc phúc, cứ ngỡ lương duyên trời cho nào ngờ vừa mới kết hôn chưa được năm, tai họa ập đến. đêm biến cố xảy ra, cả gia hai bên gia đình Bạch Vân Tâm điều bị sát hại, phu quân của Bạch Vân Tâm, Lạc Hạ Dương bị thương hôn mê bất tỉnh. Bạch Vân Tâm chỉ là nữ nhân yếu đuối nhưng lại kiên cường vô cùng. Sau khi nhanh chóng an thỏa việc nhà, mang theo Lạc Hạ Dương bôn ba tứ phương tìm được thần y. Nhưng mà thần y này làm việc kì quái, cứu mạng người nhất định phải diệt mạng người. Bạch Vân Tâm ba ngày ba đêm quỳ trước nhà thần y mong cứu tính mạng Lạc Hạ Dương, nhưng mà thần y vẫn động tâm. Cuối cùng Bạch Vân Tâm dùng tính mạng của mình đổi lấy mạng sống của của Lạc Hạ Dương cùng lời cầu xin, thần y cho ăn loại dược có thể quên hết tất cả quá khứ, làm lại từ đầu, khiến cho quên , có thê tử vì bôn ba ngàn dặm cần y. Thần y đồng ý! Bạch Vân Tâm chết, Lạc Hạ Dương sống, tuy mất hết trí nhớ nhưng mà vẫn thể nào làm lại từ đầu được. Hai chữ ái tình kì lạ, Lạc Hạ Dương sống đơn mình mười năm, sau đó mọi người tìm được thi thể của bên cạnh bia mộ của Bạch Vân Tâm. bia mộ còn in lại hàng chữ viết từ máu của , dòng chữ đỏ tươi như minh chứng cho ái tình đến chết phai của bọn họ “ Ái thê Bạch Vân Tâm, ngô đời, hẹn kiếp lai sinh!” ra khi Lạc Hạ Dương tỉnh lại, tuy nhớ mọi chuyện nhưng là lòng luôn cảm thấy thiếu hình bóng của ai đó. Nên nhớ khi đó Lạc Hạ Dương dung mạo tuy tuấn mỹ nhưng cũng tuấn tú, lại khí chất thư sinh, bộ dáng ôn nhu có lễ, nương động tâm vì cũng ít nhưng mà Lạc Hạ Dương chưa bao giờ đáp lại. Cũng biết nguyên nhân vì sao, năm sau đó, vào ngày mưa gió tầm tả, sấm rần đầy trời, Lạc Hạ Dương nhớ lại tất cả..cũng biết việc Bạch Vân Tâm dùng mạng của mình đổi lấy tính mạng của . Lạc Hạ Dương sống được mà chết cũng xong, muốn chết nhưng mà tính mạng này là của thê tử dùng sinh mạng đổi, thể chết dễ dàng như vậy được. Lạc Hạ Dương dùng ba năm thời gian để báo thù cho gia đình, dùng bảy năm tưởng niệm thê thử viết nên cuốn Niệm Tâm truyền kì, khiến cho người đời sau hâm mộ, cảm thán thôi cho đôi tình nhân này. Mười năm tương tư tưởng niệm hóa thành tâm bệnh, Lạc Hạ Dương mười năm đơn trần thế, mệnh tang, biết sinh mệnh mình hết cho nên muốn cùng Bạch Vân Tâm bên cạnh giờ phút cuối cùng. Ngày Lạc Hạ Dương ra , mưa to đến nỗi ai ra ngoài được, mưa ba ngày ba đêm, khi nước rút, chỗ an nghĩ của Bạch Vân Tâm cùng Lạc Hạ Dương biến thành vũng hồ, người đời đặt tên Niệm Tâm hồ, cũng như truyền thuyết về tình của hai người này. Hơn trăm năm, thương hải tang điền, bao thế hệ người sinh rồi lại tử, tựa quy luật, Niệm Tâm hồ theo năm năm tháng tháng càng mang nét đẹp tuyệt bích hoàn mỹ cũng như mỗi nhân duyên tuy buồn nhưng đẹp năm nào. Niệm Tâm, niệm , Tâm… đời niệm, suốt đời vấn, cả thế vương, Trăm năm vương vấn…Bạch Vân Tâm…!! Niệm Tâm hồ đẹp nhất chính là ban đêm, ánh trăng mờ ảo , hàng ngàn vị lưu tinh lấp lánh, dãi ngân hà uốn lượng như dãi lụa trắng tuyệt đẹp chảy ngang bầu trời. Niệm Tâm hồ xuất hai bóng người, nam nữ. Hai người sóng vai nhau mà đứng, vọng về mặt hồ soi bóng ánh trăng, phản chiếu dát vàng tuyệt đẹp. Hai người yên lặng, tiếng nào, mỗi người như chìm vào suy nghĩ riêng. Gió đêm lành lạnh, phả vào lòng người khiến cho tâm tình con người thư giản hơn rất nhiều. “ Thần…” Vũ Khuynh Thành lên tiếng, phá vỡ khí yên lặng giữa hai người. “ Ân ..?” “ Với ngươi, ước muốn lơn nhất là gì?..” Vũ Khuynh Thành thanh nhàn nhạt, như hỏi Tiêu Dạ Thần cũng như tự vấn bản thân mình. “ Ước muốn lớn nhất sao..” Tiêu Dạ Thần giọng : “ là khi mỗi buổi sáng thức dậy, nhìn thấy ái nhân nở nụ cười ôn nhu nhìn mình, như vậy khả đủ…” Vũ Khuynh Thành ánh mắt nhìn về Niệm Tâm hồ, cho nên thấy được ánh mắt ôn như nịch nhân của thiếu niên đứng bên cạnh mình, thấy cho nên cũng phác giác được. Nguyên lai tìm lâu như vậy, ngươi chính là lẳng lặng đứng bên ta, tất cả điều có số mệnh an bài. Vũ Khuynh Thành nghe thấy câu trả lời, lòng nhè gợn sóng, nhưng cũng quay đầu nhìn Tiêu Dạ Thần. Vũ Khuynh Thành nhợt nhạt cười, thanh có chút trêu đùa : “ Thần, ngờ ngươi cũng lãng mạng như vậy nha!” Tiêu Dạ Thần , trầm ngâm, ánh mắt nhàn nhạt ý cười nhìn Vũ Khuynh Thành. hồi lâu tưởng chừng ai lên tiếng, Tiêu Dạ Thần lại cười khẽ : “ Thành nhi, vậy ước muốn của nàng là gì?” “ biết..!!” Vũ Khuynh Thành thở dài, nàng còn mình vì sao lại ở gian này nữa, chi là ước muốn. “ Vậy giao cho ta !” Tiêu Dạ Thần thanh trầm thấp nhưng kiên định . “ Nếu nàng còn chưa xác định muốn gì cần gì, vậy tất cả giao cho ta , nàng muốn làm gì ta bên cạnh nàng, nàng muốn đâu, ta bồi nàng, nàng muốn ăn gì, ta nấu cho nàng ăn. Mỗi khi nàng mệt mỏi, ta là chỗ dựa vững chắc cho nàng, khi nàng tức giận, ta trở thành công cụ cho nàng trút giận….mãi cho đến khi nàng nghĩ muốn làm gì, cần gì..được ?” Vũ Khuynh Thành kinh ngạc nhìn thiếu niên lời nhưng tràn đầy quyết tuyệt cùng kiên định nhìn mình. Vũ Khuynh Thành đại não nhất thời rỗng tuếch, trời ạ! Như thế nào giống như tỏ tình vậy, nàng còn chưa chuẩn bị gì hết a… “ Đương nhiên rồi, ngươi là bảo tiêu của ta năm năm đó, những việc đó ngươi phải làm là đương nhiên nha…” Vũ Khuynh Thành chu môi , áp những suy nghĩ hòa bối rối trong lòng, Vũ Khuynh Thành lãng tránh . Tiêu Dạ Thần cũng quấn quýt vấn đề đó, cũng gì, chỉ lẳng lặng cười khẽ đứng bên cạnh Vũ Khuynh Thành, ánh mắt của thiếu niên nhàn nhạt ấm áp cùng noãn ý, nhìn về phương xa Niệm Tâm hồ. vội, thời gian còn rất nhiều đâu, từng chút từng chút khiến cho nàng thích , ái …! Vũ Khuynh Thành lâu lâu lại liếc trộm nhìn Tiêu Dạ Thần, thấy có phản ứng bất thường, lòng thở phào nhõm nhưng lại mang chút cảm giác mất mác, lắc đầu vứt thứ cảm giác kì hoặc này, Vũ Khuynh Thành lại lâm trầm tư. Này đêm, hai người lẳng lặng bên cạnh nhau. Tâm ý của , nàng hiểu nhưng dám nhận. Bối rối của nàng, thấu nhưng ép buộc. Qua đêm, tình tố giữa hai người nhè nảy sinh, chẳng qua là ai phát đó thôi… Ái tình đôi khi phức tạp nhưng cũng khá giản đơn. Tình có lúc oanh oanh liệt liệt như pháo nổ yên hoa, tỏa sáng rực rỡ, có lúc lại như hòa diệu êm như dòng sông dịu len lõi vào lòng người. Cảm tình của Tiêu Dạ Thần đối với Vũ Khuynh Thành tựa như pháo nổ yên hoa vậy, nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, và rồi từng chút từng chút gởi gắm tâm ý của mình qua những lời nhàng, độc tác ôn nhu săn sóc, quan tâm hòa suy nghĩ…cảm tình lúc này lại giống như đầm xuân thủy chậm rãi chảy vào lòng người, đến khi phát , tránh được trốn cũng song. Vũ Khuynh Thành tuy sống hai kiếp, như lại là kẻ có tình thương cực thấp. Chỉ có tình cảm mưa dầm thấp đất, từ từ mới khiến cho Vũ Khuynh Thành tâm động, cho nên chúng ta cùng chúc phúc cho Tiêu đại công tử cố gắng thêm nào..!! Hết chương 14