CHƯƠNG 5 : VẠN CHI KIẾM- HUYẾT MẪU ĐƠN Thiên hạ có hai món thần binh lợi khí, năm xưa Kiếm si chế tạo ra thanh Vạn chi kiếm khiến thiên hạ khiếp sợ, võ lâm nhân sĩ tranh giành ngớt, vì tranh giành bảo kiếm có biết bao nhiêu người chết. Kiếm si vì muốn tác phẩm của mình gây họa chúng sinh, cho nên dùng bảy bảy bốn chín ngày, lấy huyết của chính mình luyện nên thanh kiếm có tâm linh, có thể tự tìm kiếm chủ nhân của mình, Kiếm si chết để lại thanh tuyệt thế Vạn chi kiếm, nghe bảy năm trước Vạn chi kiếm lại lần nửa xuất , khiến thiên hạ lại lần nữa sôi trào. Còn binh khí thứ hai chính là Huyết mẫu đơn , đây phải kiếm, phải đao, đó là loại vũ khí khó có thể hình dung được, năm xưa Chu Khánh đế vì tư niệm ái nhân của mình mà tạo nên Huyết mẫu đơn, đó chỉ là trong truyền thuyết, chưa ai thấy được Huyết mẫu đơn như thế nào, chỉ biết uy lực của Huyết mẫu đơn thua gì Vạn chi kiếm. Hiên Viên sơn trang, người sáng lập nên sơn trang này phải là con cháu hoàng tộc, càng phải là thế gia đệ tử giàu có. Truyền thuyết, Hiên cơ tử- người tạo nên sơn trang chỉ là thanh niên bán đậu hủ trong chợ. Nhưng tinh thần chịu khó cùng ý chí kiên định, từng bước lập nghiệp lại đạt được kì ngộ vị cao nhân chỉ điểm, ba mươi năm Hiên Cơ Tử tạo nên hiên viên sơn trang uy chấn võ lâm. Nổi tiếng với Hiên Viên kiếm pháp cùng ba mươi sáu tuyệt kĩ Lôi chi vũ. Để tỏ lòng biết ơn vị cao nhân chỉ điểm, Hiên Cơ Tử hạ lệnh từ đó về sau con cháu điều lấy thêm từ ‘Viên’ trong họ của mình, tức là từ ‘Hiên’ ..trở thành ‘ Hiên Viên’ . Hiên viên sơn trang từng có hai vị là minh chủ võ lâm, uy vọng của Hiên Viên sơn trang đúng là vang dội cả Ngọc Phong đại lục. Hiên Viên Tuyệt, cháu nội của Hiên Cơ Tử, làm người thẳng thắng chính khí, được xưng quân tử kiếm, võ công độc bộ thiên hạ đồng thời cũng là kẻ si tình nhất thiên hạ. Khi thê tử Phượng Thanh Điệp bạo bệnh qua đời, Hiên Viên Tuyệt chịu nổi nỗi đau mất thê cho nên dùng thiên hạ tối cực độc tự sát theo thê tử, để lại đứa con Hiên Viên Ngạo cùng Hiên Viên Tiếu Điệp , khi đó Hiên Viên Ngạo mười tuổi, Hiên Viên Tiếu Điệp bảy tuổi. Hiên Viên Ngạo, người cũng giống như tên, ngạo nghễ lãnh khốc, là kì tài võ học hiếm thấy, nổi trội nhất trong các đời con cháu Hiên Viên gia. Hiên Viên Phủ- cha của Hiên Viên Tuyệt, ông nội của Hiên Viên Ngạo lại ra sức dạy dỗ, nỗi đau mất con khiến cho ông dùng tất cả tình thương đối với hai đứa cháu của mình, cực sủng, chỉ cần huynh muội Hiên Viên muốn , dù có, Hiên Viên Phủ cũng cướp giật mà đưa. Có lẽ được chiều quá mức mà Hiên Viên Tiếu Điệp tính cách kiêu ngạo vô cùng, bộ dáng đại tiểu thư cao cao tại thượng nhưng ít ra hiểm giả dối “ Đây là thanh kiếm cổ, chỉ gặp người hữu duyên , nay thí chủ có duyên với nó, bần đạo xin tặng cho thí chủ, chỉ mong đừng dùng nó gây họa chúng sinh….” “ Được” Năm ấy, tảo mộ phụ mẫu, tình cờ ngẫu ngộ đạo trưởng, Hiên Viên Ngạo được tặng kiếm, thanh kiếm cổ, tên gọi…Vạn chi kiếm. Năm ấy, Hiên Viên Ngạo mười bảy tuổi, Hiên Viên Tiếu Điệp mười bốn tuổi. Mặt trời khuất núi, ánh tà dương nhuốm màu ráng đỏ cả mảng chân trời, diễm lệ vô song. Thảo nguyên mênh mông bạt ngàn, những dải cỏ xanh mướt trải dài tít tắm chận chân trời, điểm xuyến vài đóa hoa đủ màu sắc . Làn gió nô đùa nhởn nhơ khắp thảo nguyên, gió mang theo Bồ công bay lả tả tạo nên trời mưa hoa trắng muốt, như bức tranh phong cảnh đẹp đẽ. thiếu nữ, thiếu nữ thấy dung mạo. Nàng vũ khúc, khúc vũ tuyệt đẹp. Sa y lượn lờ như mơ như ảo, hồng y phiêu diêu ,lơ đễnh . Kia dung nhan kiều như như , quỷ mị ngờ, tưởng chừng thân ảnh kia mờ ảo bỗng chốc theo gió mà mất . Huyễn hoặc tựa như bóng người lờ mờ trong sương khói . Tay ngọc theo vũ điệu mà chuyển, eo theo tiết tấu mà xoay, tựa như tinh linh nữ vương rơi xuống phàm trần , dường như cả thiên địa đều lu mờ trước mỗi bước nhảy của nàng. Tiêu Dạ Thần như thấy, mỗi bước vũ của nàng, hồng mẫu đơn như nở rộ diễm tuyệt luân, tóc của nàng theo gió bay múa như che bán khuôn mặt càng khiến dung nhan của nàng thêm phần kì bí . Từng đóa bồ công lả tả phủ cả người nàng, điểm xuyến mái tóc đen huyền, lưu luyến nơi vạc áo phấn hồng. Nàng vũ, say mê vũ dường như cả thiên địa chẳng có thể chuyển dời lực chú ý của nàng sang nơi khác. Tiêu Dạ Thần dám đến gần, sợ chỉ cử động khiến cho nàng theo gió mà mất, cho nên khoảng cách giữa hai người xa…cho nên Tiêu Dạ Thần thể nhìn thấy được dung nhan tuyệt thế đó. cơn gió mạnh mang theo bụi ập vào, khiến cho Tiêu Dạ Thần theo bản năng nhắm chặt mắt lại, chỉ chốc lát mở ra, Hồng y thiếu nữ còn, giống như nàng theo gió mà mất ,chỉ để lại đứng ngẩn ngơi. Tiêu Dạ Thần lần đầu tiên trong đời biết cái gì gọi là mất mát, cảm giác lạ lẫm xâm nhập, lan tỏa khiến cho mờ mịt…. “ Là mơ hay , nàng là nhân hay tiên…” Tiêu Dạ Thần lẫm bẩm, từ đó về sau nổi danh thiên hạ – Tiêu công tử, nhất chính là vũ khúc, chỉ cần nghe đồn nơi đâu có vũ cơ múa đẹp, dù cách xa vạn dặm cũng đến xem cho được. Nhưng mà suốt bốn năm, xem hàng trăm vũ khúc vẫn dấu nỗi thất vọng, ra lúc đó, khoảnh khoắc ấy, Tiêu Dạ Thần rơi vào lưới tình, tương tư sâu… Năm đó, Tiêu Dạ Thần 16 tuổi, hồng y thiếu nữ 14 tuổi… “ Haiz! Tính ra đến bây giờ đến cổ đại suốt bảy năm…” hồng y thiếu nữ lẫm nhẫm. Thiếu nữ cốt cách thanh kì, lung linh uyển chuyển lại thêm vài phần khí. Ngũ quan tinh xảo đến cực điểm như tượng đêu khắc, đôi thủy mâu tràn ngập linh khí như cuốn nhân sinh vào đó, hồng y phiêu diêu tuyệt trần , giơ tay nhấc chân là mị lực vô hạn, môi đào khẽ nhếch tạo nên duyên dáng độ cung xinh đẹp làm cho thiên địa lu mờ…Nàng là Vũ Khuynh Thành. Bảy năm trước được đến năm quả Chu giáng hồng, khiến cho Vũ Khuynh Thành chỉ là kì tài võ học, bách độc xâm nhập lại còn cải tạo cơ thể khiến dung mạo của nàng phù hợp vô cùng với cái tên Vũ Khuynh Thành này. Lại thêm miễn phí trăm năm công lực, Vũ Khuynh Thành suốt bảy năm trong mật động, nhàm chán biết làm gì cho nên lấy những bộ sách mà Chu khánh đế để lại, luyện thành tuyệt thế võ công. Ừ! võ công người ta dùng cả đời để luyện nàng lại dùng có năm năm, học hết võ công biết làm gì bèn lôi y thuật ra xem, xem xong dùng động vật làm thuốc thử nghiệm, cho nên y thuật bây giờ của Vũ Khuynh Thành tuy gọi là thần y gì nhưng cũng đủ đảm bảo cho bản thân mình suốt đời đau ốm. Nếu để cho Chu Khải Đế biết Vũ Khuynh Thành học xong cuốn Tuyệt đại y sách mà dùng năm mươi năm nghiên cứu ra mà chỉ xem mình là lang y bình thường chắc đội mồ sống dậy mà đạp cho Vũ Khuynh Thành mấy phát quá. Phải Chu Khánh đế là nghìn năm kì tài mới xuất lần, tài năng chỉ về võ công, y thuật, độc thuật mà còn là cầm, kì, thư, họa..đế vương thuật, chiêm tinh bói quẻ cùng kì binh bố trận. Ông là đại đế được cả thiên hạ ca tụng nhất đế minh quân, nhưng cuối cùng vì chữ tình vứt bỏ cả giang sơn họa đồ xinh đẹp, cả nhân loại hâm mộ, cảm thương, chỉ trích…cho nên Vũ Khuynh Thành được chân truyền dù phải trực tiếp của Chu Khánh đế cũng đủ quét ngang thiên hạ này rồi. Vũ Khuynh Thành tâm nguyện rất nhoi, chỉ cần cuộc đời an bình, cả thế yên ả. Nhưng mà trời xanh cho nàng ý muốn. Nàng chưa bao giờ hi vọng mình xinh đẹp khuynh thành khuynh quốc gì cả, nhưng cái quả Chu giáng hồng chết tiệt đó khiến cho dung mạo của nàng thay đổi hoàn toàn. Vũ Khuynh Thành chán nản nhìn dung mạo của mình qua dòng nước, đúng là họa thủy mà…ngay đến cả nàng nhìn càng thấy mê huống chi là những người khác. Với cái dung mạo chim sa cá lặn này, muốn cuộc sống bình thường trừ phi hủy dung a. Nhưng mà Vũ Khuynh Thành phải loại tự ngược cho nên cách thứ hai là luyện thành thân tuyệt thế võ công có khả năng tự bảo vệ mình, qua vài chục năm cái túi da xinh đẹp này cũng héo úa, và nàng cũng an bình hưởng tuổi già nha. ra dung mạo lúc trước của Khuynh Thành tuy bình thường nhưng đôi thủy mâu tuyệt đẹp kia cùng toàn thân khí chất hơn người luôn khiến cho nhiều nam sinh thầm trộm nhớ. Chỉ tiếc người nhà bảo vệ nàng tốt quá, Vũ ba,Vũ mẫu ra lệnh cho Vũ Khuynh Quốc lúc nào cũng phải sớm vài phút để kiểm tra ngăn tủ của Vũ Khuynh Thành, thấy bức thư nào đáng nghi là ngay lập tức vò nát vứt giỏ rác. Cứ như vậy mà hai mươi năm nàng có mối tình vắt vai nào, haiz!! Vũ Khuynh Thành có hứng thú với mấy cái thú chơi tao nhã của người cổ đại như cầm , kì, thư, họa… chung là dốt đặc mai cán, nàng duy nhất sở trường chính là múa mà thôi, đó là đam mê của nàng. Cho nên Vũ Khuynh Thành hoàn toàn phải là tài nữ gì cả. Vũ Khuynh Thành cứ tuần ra khỏi mật động, tìm thức ăn cùng vài vị dược, sau đó lại về lại mật động luyện công cùng học y, cứ như vậy, thời gian như nước chảy mây bay, thoắt cái bảy năm. Có lẽ thời gian cùng sống khá lâu cho nên Vũ Khuynh Thành cũng còn sợ hai bộ di thể của Chu Khánh đế cùng ái nhân của ông nữa. Lúc trước tình cờ lặn sâu trong ôn tuyền thấy mật đạo khác, theo đó mà vào, thấy hai bộ thi thể nam và nữ trong mật đạo. Nam nhân tuấn mỹ, nữ nhân kiều mị, điều tóc bạc, nếu chỉ nhìn chắc nghĩ bọn họ ngủ mà thôi, nhưng mà rất tiếc, mật đạo này là cơ quan cuối cùng của địa đạo do chu khải đế tạo ra. Sinh thời thể ngày ngày gặp nhau, ngày ngày bên cạnh, vậy khi nhắm mắt xuôi tay y cùng nàng đồng khâm cùng huyệt vậy, Chu Khánh đế chắc chắn mang tâm nguyện như vậy mà đào nên huyệt động này. Sống chung với hai bộ di thể bảy năm, Vũ Khuynh Thành xem họ như người thân, thường hay ngây ngốc cười với hai bộ thi thể, nhưng mà giờ đây phải lời chia tay với hai vị tiền bối này, Vũ Khuynh Thành có chút luyến tiếc. “ Khuynh Thành đây, trả lại an tĩnh cho hai vị, xin lỗi vì làm phiền lâu như vậy, nếu có cơ hội, Khuynh Thành trở lại cùng hai vị…” Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, lẫm nhẫm với hai di hài của Chu Khánh đế cùng ái nhân của ông. Vũ Khuynh Thành lấy vài viên dạ minh châu nhét vào trong lòng, vài nén vàng cất trong túi, cất bước ra . Đành chịu thôi, đâu cũng phải có vàng có bạc mới được, lần đầu tiên chính thức thăm cổ đại cho nên thể thiếu bạc nha. Nếu như suy tính sai số vàng này này cũng đủ cho nàng du lịch cổ đại vài năm. Nếu như Vũ Khuynh Thành biết, chỉ cần ba viên dạ minh châu mà nàng thuận tay nhắc vào trong lòng có giá trị bằng cả tòa thành như thế nào nhỉ? công chưa làm gì có tài phú như vậy, thượng thiên cũng đối xử với Vũ Khuynh Thành tốt nha!! Hết chương 5
CHƯƠNG 6 : TỨ ĐẠI MỸ NHÂN Chu quốc Kinh nam Chu quốc có câu nhất Chu Li nhị Kinh Nam tam Kha Bắc, tức là Chu quốc đứng đầu là kinh đô Chu Li, phồn hoa tấp nập. Sau đó là Kinh nam, được xem là kinh đô thứ hai của Chu quốc, nổi tiếng với phong cảnh tuyệt đẹp, nơi đây được xem là nơi tụ hội của mọi thế lực võ lâm. Trong đó có Tuyết Li các, Hiên Viên sơn trang, cùng Liễu đại thế gia. Cũng là nơi được xem có nhiều mỹ nhân nhất thiên hạ, cho nên Kinh Nam có cái tên thứ hai được gọi là Mỹ nhân thành. đến Mỹ nhân thành thể đến giang hồ tứ đại mỹ nhân. Đứng đầu là Võ Ngưng Sương, tiếp theo là Hiên Viên Tiếu Điệp, tam là Liễu Tuyết, cuối cùng là Phượng Y Diễm. Bốn mỹ nhân này điều xinh đẹp tuyệt trần, như hoa như ngọc, khiến cho bao thanh niên tài tuấn tiếc hết thảy chỉ cầu được mỹ nhân ngoái đầu nhìn. Võ Ngưng Sương là thiên kim duy nhất của văn võ tiêu cục, năm nay mười tám, tính tình ôn nhu dịu dàng được xem là giang hồ đệ nhất mỹ nhân. Phượng Y Diễm, thanh linh tuyệt sắc, lúc nào cũng bạch y phiêu diêu tựa như cửu thiên huyền nữ rơi vào phàm trần, nàng là cung chủ của Tuyết Li cung, làm người thủ đoạn lãnh khốc được xem là mỹ nhân xếp hàng thứ tư trong tứ mỹ. Còn hai người kia giới thiệu chắc cũng biết, đứng thứ hai là nhị tiểu thư của Hiên Viên sơn trang uy chấn võ lâm, thứ ba là tiểu công chúa của Liễu đại thế gia. Bốn người, bốn dung nhan khuynh thế, bốn tính cách khác nhau, điều tuổi cập kê, bà mối thay phiên nhau đạp cửa muốn nát cả bốn phủ nhưng cả bốn mỹ nhân điều chưa có ai xuất giá. Nghe đồn, giang hồ đệ nhất mỹ nhân Võ Ngưng Sương có ý với thanh mai trúc mã của nàng, Liễu đại thiếu gia Liễu Phong. Nghe đồn, Hiên Viên Tiếu Điệp thầm trộm nhớ vang danh đệ nhất quân sư Tiêu công tử- Tiêu Dạ Thần Nghe đồn, tiểu công chúa Liễu Tuyết ái mộ trang chủ Hiên Viên sơn trang- Hiên Viên Ngạo Nghe đồn, Phượng Y Diễm, thương nam nhân, chỉ ái nữ nhân. Đó là tứ đại mỹ nhân trong giang hồ. Còn về tam đại mỹ nam đương nhiên thể mắc đến tuyệt thế công tử Tiêu Dạ Thần, như ngọc công tử Liễu Phong cùng Hiên Viên trang chủ Hiên Viên Ngạo. Ba nam nhân này chỉ bề ngoài xuất sắc hơn người mà còn tài nghiêng thiên hạ. Tiêu công tử- Tiêu Dạ Thần, thần cơ diệu toán, tâm cơ thâm trầm sâu thấy đáy. Dung mạo phải ngay cả đệ nhất mỹ nhân như Võ Ngưng Sương cũng kém mấy phần, mới có mười chín tuổi chưng tài năng bao trùm cả thiên hạ, khiến tam bậc đế vương phải nể phục mà tranh giành. nay đại lục cân bằng, nhưng thử hỏi, có đế vương nào mà mong muốn thống nhất đại lục, tuy hiệp ước ba trăm năm chưa đến, nhưng ai biết được có kẻ rục rịch muốn phá hiệp ước hay ? Cho nên thiên hạ đồn rằng, ai được Tiêu công tử giúp sức, người đó có được thiên hạ. Nhưng rất tiếc vị tuyệt thế công tử này làm người lãnh đạm, ham vinh hoa phú quý, cuộc sống tiêu dao tự tại, chỉ duy nhất thích chính là xem vũ khúc mà thôi. Liễu đại thiếu gia- Liễu Phong, kinh thương kì tài, mười ba tuổi bắt đầu quản lí gia nghiệp, mười lăm tuổi là bá chủ phương, hai mươi tuổi đem sản nghiệp Liễu gia trải rộng từ bắc đến nam, nơi đâu là thấy sản nghiệp Liễu gia. Hơn nữa, Liễu Phong, dung mạo tuấn mỹ như ngọc, thái độ làm người ôn nhu săn sóc biết lấy mất bao nhiêu con tim của các tiểu thư nương người ta. Thậm chí có người còn tuyên bố, phải Liễu Phong đời này quyết gã chồng. đào hoa đủ vượng a. Hiên Viên trang chủ Hiên Viên Ngạo, lãnh khốc quyết đoán, khuôn mặt nam tính cương nghị, đôi băng mâu lãnh liệt làm cho người ta vừa nhìn thấy kính sợ, thanh vạn chi kiếm quét ngang giang hồ, khiến nhiều bậc tiền bối võ lâm cũng phải cam bái hạ phong mặc dù cũng chỉ hai mươi tuổi mà thôi. Nữ nhân ái mộ Hiên Viên Ngạo phải là nhiều kể xiết, hiểu nổi đại khối băng như Hiên Viên Ngạo lại được nhiều mỹ nhân coi trọng như vậy a. Có tin đồn bí cung chủ Phượng Hi cung- Bạch Vân Nhu tuyên bố nhất định phải lấy cho được tâm của Hiên Viên Ngạo Haiz!! Nghe đồn cũng chỉ là thực thực hư hư, muốn biết dần dần tìm hiểu, mọi việc a Liễu phủ Tiêu tương các Từ ngày Tiêu Diệp Hiên mang theo Tiêu Dạ Thần đến Liễu phủ cũng năm năm rồi, Tiêu Dạ Thần cũng ở Liễu phủ được năm năm. Nhắc đến đôi phụ mẫu vô lương tâm kia Tiêu Dạ Thần khỏi oán hận, vứt cho bằng hữu rồi hai người đâu biệt tăm biệt tích nếu phải hàng năm gởi thư về cùng vài món quà kỉ niệm , cho rằng hai người bị kẻ thù chém chết mất xác rồi. Tiêu Dạ Thần cũng dọn nơi khác, thứ nhất ở Liễu phủ cũng quen, với lại hơn nữa thời gian ra ngoài vân du giang hồ, vài tháng mới về Liễu phủ lần, cho nên dọn nơi khác cũng cần thiết. Mà có muốn dọn Liễu bá phụ cùng Liễu bá mẫu cũng cho phép, cho nên Tiêu Dạ Thần xem đây là căn nhà thứ hai của mình. Liễu phủ có Tiêu tương các Tiêu tương các là nơi ở của Tiêu đại công tử Cái tên nghe hoành tráng như thế chứ ra Tiêu tương các cũng lớn lắm, Tiêu Dạ Thần thích giản đơn. Cho nên Tiêu tương các khá thanh mộc. Hai căn phòng, là chỗ ngủ của , hai là thư phòng. Bên ngoài được bao bọc bởi vườn hoa thanh nhã, hồ ngư nho , vài tán cây cổ thụ xam um, cái đình …tất cả giản đơn so với thiên hạ thủ phủ Liễu gia, nhưng đó chính là nơi ở của vị tuyệt đại công tử nổi tiếng này. Sáng sớm, khí trong lành, vài giọt sương long lanh còn đọng lại khe lá, hương vị buổi sớm thanh lãnh vô cùng khiến cho người ta vô cùng sảng khoái. Tiêu dạ thần ung dung ngồi trong đình , hưởng thụ chén bích loa xuân thượng hạng, mùi vị thanh nhã tuyệt vời còn lưu lại nơi khoang miệng khiến cho tâm thần của thư thả vô cùng. Nhưng mà yên tĩnh sáng sớm này của nhanh chóng bị phá vỡ. Tiêu Dạ Thần có chút nhíu mày khi nghe thấy có tiếng bước chân đến gần. “ Tiêu ca ca…” thanh thanh linh có chút hào sảng. Thiếu nữ hấp ta hấp tấp chạy đến, ngũ quan đáng nổi bật đôi con ngươi to tròn hữu thần, hai má đào hây hây đỏ, môi đỏ mọng chúm chím, làn da thủy nộn ..cho thấy thiếu nữ này là đại mỹ nhân nha. “ tuyết ?..” Tiêu Dạ Thần thở dài, tiểu nương này lúc nào cũng vậy, trưởng thành nhưng vẫn trẻ con như ngày nào, bất quá như vậy chán ghét. “ Tiêu ca ca, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi được ?…” Liễu Tuyết vui vẻ hỏi, hôm nay nàng nhất định nhân cơ hội trốn ra ngoài chơi mới được, càng ngày phụ thân cùng mẫu thân khó tính, cho phép nàng ra ngoài, suốt ngày ở trong phủ chán chết được. “ Tiêu công tử…” thanh dịu dàng, mỹ nhân thân hoàng y lộng lẫy, dung mạo tuyệt đẹp. Nàng ôn nhu mỉm cười nhìn Tiêu Dạ Thần, nhãn thần dấu nỗi tình ý. “ Hiên Viên tiểu thư…” Tiêu Dạ Thần gật đầu đáp lễ. chỉ tình cờ cứu Hiên Viên Tiếu Điệp mạng, ngờ nữ nhân này lại bám dai như đĩa vậy, biết thế có chết cũng cứu, Tiêu Dạ Thần nhíu mày. “ Tiêu ca ca, thôi..!! Tiếu Điệp tỷ tỷ lâu lắm mới đến Liễu phủ lần, chúng ta chơi nha…” Liễu Tuyết năm nỉ, Tiêu ca ca hiểu mỹ nhân tâm ý nha, ràng ai cũng biết Tiếu Điệp tỷ tỷ có ý với huynh mà lúc nào cũng lãnh đạm hờ hững như vậy, là khó hiểu phong tình “ tuyết, ta có việc thể được, muội đưa Hiên Viên tiểu thư tìm ca ca cùng …” Tiêu Dạ Thần kiên nhẫn . “ Tiêu ca ca, đáng ghét..” Liễu Tuyết chu môi , xoay người bước . Nàng biết tính cách của Tiêu ca ca, nếu như muốn dù có là hoàng đế cũng thể nào ép được huống chi nàng chỉ là tiểu nữ tử. Cho nên Liễu Tuyết nhiều, lựa chọn phương án khác hay hơn, tìm ca ca chừng cũng có khả năng nha. Tiêu Dạ Thần cũng thích Liễu Tuyết ở điểm này, biết tiến biết lui, khiến bực mình cho nên, với Liễu Tuyết, Tiêu Dạ Thần xem nàng như tiểu muội nhà bên, chỉ cần chọc , có lễ mà đối đãi. Hiên Viên Tiếu Điệp ảm đạm cười nhìn Liễu Tuyết bước , có chút lưu luyến nhìn thiếu niên mà mình ái mộ, là người duy nhất khiến cho nàng động tâm. Cho nên nàng vứt bỏ kiêu ngạo của mình mà đến đây, chỉ mong có thể nhìn nàng chút, chút thôi nàng cũng mãn nguyện nhưng mà trong mắt có nàng. Nàng cam tâm, nàng có đủ ngạo, đủ tư bản để chiếm lấy tâm của , chỉ cần cho nàng cơ hội..!! nàng nhất định phải có được bằng bất cứ giá nào. Hết chương 6
CHƯƠNG 7 : TÌNH TRIỀN Tiêu Dạ Thần hờ hững quan tâm ánh mắt nóng bỏng ái tình của Hiên Viên Tiếu Điệp, trầm mặc nhìn cảnh vật nơi đây, lòng trống trải kể xiết. Thiên hạ vô tâm tình, nhưng mà tâm của bốn năm trước mất rồi còn đâu, khoảnh khoắc nhìn thấy hồng y thiếu nữ kia, chỉ cảm thấy cả thiên địa dường như lui , chỉ còn bóng dáng kiều của nàng. Tâm của khi đó dường như chết lặng, có cảm giác thở nổi, thiếu nữ kia biến mất, cũng mang theo tâm của … trở lại. Bốn năm, bốn năm giữa biển người mờ mịt, khắp tam quốc chỉ mong có thể nhìn thấy bóng dáng đó lần nữa, nhưng mà nàng như cơn gió, gió vô tình ngang qua, thổi vào lòng xúc cảm rung động và biến mất… , bao giờ ngờ rằng chỉ cần thoáng qua, động tâm. Có đánh chết cũng tin, mình ái mộ thiếu nữ mà ngay cả khuôn mặt cũng nhìn . Cứ ngỡ chỉ là rung động nhất thời vì khúc vũ đó quá tuyệt luân mà thôi, ngờ bốn năm, tương tư càng nặng, tình đâm càng sâu, mọc rễ trong lòng, quấn quanh tâm trí … , Tiêu Dạ Thần biết thế nào là ái, là …thứ tình cảm đáng quý nhất thiên hạ đồng thời cũng đáng sợ nhất thiên hạ..!!! “ Liễu phong, có chuyện gì vậy ?” Tiêu Dạ Thần cau mày nhìn Liễu Phong hỏi. Chuyện gì mà khiến cho bình thường lúc nào cũng bính tĩnh lại gấp gáp đến như vậy a. “ Tuyết nhi cùng Hiên Viên tiểu thư thấy !” Liễu Phong lo lắng . Nha đầu kia lúc sáng năn nỉ đòi đưa nàng chơi nhưng có việc với khách hàng được, cứ tưởng yên phận ở nhà ngờ dám mang theo Hiên Viên Tiếu Điệp chạy ra ngoài, đến giờ còn chưa về, là.. “ Bọn họ đều có võ công, tuy phải cao cường nhưng cũng đủ ứng phó, có việc gì đâu..” Tiêu Dạ Thần phân tích “ Nhưng gần tối rồi nha, Tuyết nhi tuy nghịch ngợm nhưng rất quy tắc, nhất định về trễ như vậy, trừ phi…” Liễu Phong lo lắng thôi. Đó là muội muôi mà chiều hơn mười mấy năm nha, với lại Hiên Viên Tiếu Điệp dù gì cũng là đại tiểu thư của Hiên Viên sơn trang, lỡ có chuyện gì biết ăn sao với Hiên Viên Ngạo đây “ Vậy ngươi ra ngoài tìm , chứ ở đây mà được gì…” Tiêu Dạ Thần thở dài nhìn bạn tốt của mình, đáng thương cho , công việc đủ mệt rồi lại thêm Liễu Tuyết nghịch ngợm và Hiên Viên Tiếu Điệp đó nữa, dù sao nữ nhân rắc rối, đương nhiên là ngoại trừ người trong lòng của . “ Tiêu Dạ Thần, ngươi sao lại vô tâm như thế hả, dù gì Tuyết nhi cũng cùng ngươi lớn lên năm năm nha..” Liễu Phong lên tiếng “ ừ! Ngươi cứ chiều nàng ấy như thế , có ngày cũng mang họa vào thân, Liễu Tuyết tuy tính tình xấu nhưng quá tùy hứng, nếu ngươi quản giáo nàng nhiều chút, sau này ngươi hối hận..” Tiêu Dạ Thần lãnh đạm . “ Ta biết a, nhưng mà ta nỡ…” Liễu Phong đau đầu . “ Thôi, chúng ta ra ngoài tìm bọn họ rồi tính sau..” Tiêu Dạ Thần đứng dậy lôi Liễu Phong ra ngoài, thà bỏ chút công sức tìm hai nữ nhân rắc rối kia còn hơn ở nhà nghe Liễu Phong lải nhãi, điếc cả tai. “ Tiếu Điệp tỷ tỷ, chúng ta chết trong này chứ…” Liễu Tuyết run run . Nàng hối hận rồi, nếu trốn đại ca chơi bị lạc vào trong rừng tìm được đường ra thế này. Trời tối, những tiếng thú hoang dã làm cho tim nàng rụng rời, đáng sợ “ đâu, Tiêu công tử cùng Liễu công tử chắc chắn đến cứu chúng ta” Hiên Viên Tiếu Điệp bình tĩnh . Nàng tin chắc bọn họ đến, vì gì cả, chỉ là niềm tin như thế. Nàng cũng hiểu tại sao mình lại tin tưởng Tiêu Dạ Thần đến như vậy, còn hơn cả huynh trưởng của nàng. Nếu Tiêu Dạ Thần nàng tốt biết mấy, như vậy nàng chắc chắn là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ. “ Đúng vậy, ca ca cùng Tiêu ca ca chắc chắn rất nhanh tìm được chúng ta..” Liễu Tuyết lấy lại chút bình tĩnh, cười . Hiên Viên Tiếu Điệp có chút nhíu mày, lòng có chút hờn giận, nàng thích Liễu Tuyết gọi Tiêu Dạ Thần như vậy, nàng biết Tiêu Dạ Thần chỉ xem Liễu Tuyết như muội muội , nhưng mà Tiêu Dạ Thần đối với Liễu Tuyết tốt quá, cũng bằng nửa đối nàng. Nàng thừa nhận mình sâu ghen tị Liễu Tuyết có thể cùng Tiêu Dạ Thần lớn lên bên cạnh nhau, nếu là nàng..nếu là nàng, nàng khiến ái nàng. “ Ngươi là phiền toái nha!” Vũ Khuynh Thành thở dài nhìn tiểu vật thoi thóp nằm dưới chân mình. đến tiểu vật này, Vũ Khuynh Thành thôi cảm thán thế gian này gì thiêng liêng bằng tình mẫu tử. Nàng tình cờ ngang qua bìa rừng này, nghe tiếng rống của con hổ, tò mò vào xem thử nhưng ngờ cảnh tượng kia làm cho nàng rung động đến như vậy. Hổ mẹ bị sập bẫy thợ săn máu chảy đầm đìa sắp chết nhưng vẫn còn dõi mắt nhìn về hang động cách đó xa, ai động vật vô tâm vô hồn, nó cũng có cảm tình riêng đó chứ, ai hổ là động vật đáng sợ, nguy hiểm, nó chỉ là muốn sinh tồn thôi. Ánh mắt hổ mẹ tràn đầy lưu luyến nhìn về phía trước, thanh rên rĩ khiến cho người ta khỏi não lòng. Từ trong hang, chú hổ con nghe thấy thanh của mẹ nó mà mò mẩm ra ngoài. Đây chắc chắn là chú hổ chỉ vừa mới sinh ra, thân hình yếu ớt và run rẫy, chắc chắn hổ mẹ vì con mà lúc sinh đẻ còn suy yếu vẫn ra ngoài kiếm ăn, lại bị bẫy sập. Vũ Khuynh Thành lẳng lặng nhìn tiểu hổ mon men về phía mẹ của nó, thanh nghèn nghẹn rên rỉ, nó lại gần liếm vết máu người hổ mẹ, Vũ Khuynh Thành thấy đôi con ngươi của nó ngấn nước… Vũ Khuynh Thành lắc đầu thở dài, hổ mẹ mất máu quá nhiều, thể cứu được nữa, nếu đến sớm chút có lẽ hổ mẹ được cứu rồi, Vũ Khuynh Thành nhè hối tiếc. Nàng bỗng dứng nhớ quá gia đình của mình. Bảy năm rồi, nàng bảy năm biết bọn họ sống có tốt , quên nàng chưa…?! Khẽ đặt bàn tay, vuốt ve hổ mẹ, như an ủi, như : “ ngươi yên tâm, ta chăm sóc tốt cho con của ngươi..” và dường như hổ mẹ cũng thấy được chân thành trong đôi mắt của Khuynh Thành, nó nhàng rên rỉ như đồng ý. Nó lẳng lặng sâu, nhìn kĩ con của mình, là thương, quyến luyến…hòa bi ai… Vũ Khuynh Thành , ngồi bên cạnh nhìn hai con hổ này. Hổ con muốn , nó cứ ngừng liếm miệng vết thương của mẹ nó, cứ liếm liếm lại ngừng nghỉ , có lẽ trong ý nghĩ non nớt của , khi liếm cạn vết máu, mẹ của nó sống lại bình thường như cũ bên cạnh thương nó. Vũ Khuynh Thành vỗ vỗ đầu hổ con, nàng hiểu hổ con muốn bên cạnh mẹ nó lúc cuối cùng, cho nên nàng đợi, nàng đợi hổ mẹ nhắm mắt. Đợi từ lúc chiều cho đến trời tối, sinh mạng hổ mẹ rốt cuộc chấm dứt. dường như hổ con nhận ra mẹ của mình chết, nó thôi liếm nữa,ngửa mặt lên trời rống to. Chỉ là tiểu hổ, lại yếu sức cho nên tiếng rống của nó cũng giống như tiếng rên mà thôi, nhưng mà Vũ Khuynh Thành biết, nó đau đấy, nó khóc…chỉ là cách biểu của người và thú khác nhau mà thôi… Vũ Khuynh Thành đắp cho hổ mẹ nấm mồ, sau đó ôm lấy hổ con bị ngất có lẽ là đói, là mệt…vào lòng than . Nàng quyết định rồi, từ rày về sau, nó là sủng vật của nàng. Vũ Khuynh Thành cười khẽ, vuốt đầu tiểu hổ giọng : “ ta chính là chủ nhân của ngươi, từ bây giờ ta chăm sóc ngươi, bảo vệ ngươi, quý ngươi, cho nên tiểu hổ đừng buồn nhé..ta gọi ngươi là Tiểu Bạch được ?” Bây giờ tiểu hổ ngất nghe thấy, cũng còn quá để hiểu cái tên mà Khuynh Thành đặt cho nó, cho nên sau này khi tiểu hổ trưởng thành thành bậc đế vương núi rừng, nó thôi chán nản vì oai danh của nó cả đời gắn với cái tên yếu đuối tiểu Bạch này, đáng thương cho tiểu hổ a, xong đó là chuyện vài năm sau, bây giờ lại quay trở lại cảnh hai vị mỹ nhân bị lạc trong rừng kia. Hết chương 7
CHƯƠNG 8 : VŨ KHUYNH THÀNH Trải qua đêm đói và rét, Liễu Tuyết cùng Hiên Viên Tiếu Điệp cả người mệt đừ. Cũng may trời sớm dần, những tia nắng rạng đông chiếu khắp nơi, gây cho người ta cảm giác yên bình nhiều lắm. Những chú chim líu lo rộn ràng hát khúc ca chào ngày mới, những động vật về đêm về với gia đình của nó nghĩ ngơi sau đêm vất vả kiếm mồi, còn những động vật ăn cỏ lại nhô ra ngoài tìm kiếm thực vật. vài chú sóc con đáng leo trèo nhảy nhót cây… ngày mới lại bắt đầu “ Tiếu Điệp tỷ tỷ, trời sáng rồi…’ Liễu Tuyết vui mừng , hi vọng ca ca đến kịp, nàng mệt lắm rồi. “ ừ …” Hiên Viên Tiếu Điệp gật đầu, nàng cũng còn sức để nổi nữa. Từ lớn lên trong cẩm y ngọc thực, có từng trải qua vất vả đâu cho nên Hiên Viên Tiếu Điệp cảm thấy mình như sắp chết đến nơi. “ Tuyết nhi, muội có ở đó …” Liễu Phong lớn tiếng gọi, mau điên mất, kìm khắp nơi, chỉ còn cái bìa rừng này là chưa tìm thôi. thanh khản đặc, Liễu Phong suốt đêm ngủ tìm khắp nơi, tuy mệt mỏi nhưng mà khuôn mặt tuấn mỹ của vẫn như vậy hề suy giảm chút nào nha “ thanh của ca ca…” Liễu Tuyết vui mừng , định lên tiếng đáp trả con rắn hổ mang nhăm nhe nhìn nàng làm cho liễu tuyết dám cục cựa. Ô..ô..ô…có chết lần sau nàng cũng bao giờ vào rừng đâu, đáng sợ qua mất Hiên Viên Tiếu Điệp kinh hoàng hét lên, thế gian này nàng sợ nhất chính là rắn nha. Ngay lập tức con rắn độc tấn công về phía Hiên Viên Tiếu Điệp “ A …” Hiên Viên Tiếu Điệp đau đến nhe răng tưởng chừng như ngất xỉu. Nàng bị rắn cắn rồi. Liễu Phong cùng Tiêu Dạ Thần nghe tiếng hét từ phía bên kia nhanh chóng dùng khinh công với tốc độ nhanh nhất tiến về phía phát ra tiếng kiêu. Đến khi Liễu Phong cùng Tiêu Dạ Thần đến nơi, thấy Hiên Viên Tiếu Điệp trân trối nhìn vết thương của mình, còn Liễu Tuyết sắc mặt tái ngắt. Hổ mang là loài kịch độc, như các loài khác, khi bị rắn cắn trúng độc hôn mê, mà thay vào đó người bị tấn công vô cùng tỉnh táo mà chịu vết thương đau đớn hành hạ..đó là lí do vì sao, hổ mang là vua rắn cũng là loại xà có độc tính đáng sợ nhất Liễu Phong định rút kiếm giết chết độc xà bỗng có giọng vang lên, thanh thanh linh mang theo bốn phần ôn nhu, hai phần nghịch ngợm cùng bốn phần nghiêm túc. thanh dịu êm như cơn gió mùa hè phả vào lòng người, khiến cho …lòng ai đó gợn sóng “ Nếu như ngươi giết nó vị nương này cũng sống xót được đâu” Ánh sáng mặt trời chiếu vào thiếu nữ tiến lại gần, tạo nên lớp ánh sáng mờ mờ ảo ảo xung quanh nàng khiến cho nàng thêm phần huyễn hoặc. Trong phút chốc, Tiêu Dạ Thần như thấy đóa huyết mẫu đơn như nở rộ, cao quý mà kiều diễm vô cùng. Đóa mẫu đơn xinh đẹp ôm trọn tâm của , cái cảm giác như ngừng thở của bốn năm về trước lại quay về, chỉ biết, từ giờ trở …ánh mắt của bao giờ rời khỏi hình ảnh của nàng, tâm của bao giờ quên đôi thủy mâu xinh đẹp câu hồn nhiếp phách nhân tâm này, lòng của hắncàng thể nhớ thanh tuyệt đẹp này, tâm trí vĩnh viễn khắc sâu thiếu nữ tuyệt diễm như mẫu đơn, thanh đạm như đóa u lan này. rốt cuộc tìm được rồi người khiến say đắm… Liễu Tuyết cùng Hiên Viên Tiếu Điệp kinh ngạc nhìn thiếu nữ đứng trước mặt mình, đẹp, ngay cả đệ nhất mỹ nhân như Võ Ngưng Sương cũng bằng nửa, thiếu nữ này rốt cuộc là ai? Giác quan nữ nhân khá nhạy cảm, nhất là thiếu nữ , Hiên Viên Tiếu Điệp có cảm giác bất an khi nhìn thấy hồng y thiếu nữ này… Liễu Phong cảm thấy tim của mình như muốn chạy ra khỏi lồng ngực, cảm giác lạ lẫm xen vào cõi lòng, nhưng mà rất nhanh việc cứu người khiến cho bình tĩnh lại, nghiêm túc : “ nương giải được độc này” Nên nhớ rằng, vạn xà chi vương- Hổ mang, độc dường như vô khả giải “ Ta biết giải nha…” hồng y thiếu nữ tay ôm tiểu bạch hổ ngủ, cười khẽ . “ Nhưng nó có thể giải được…” hồng y thiếu nữ chưa đợi Liễu Phong đáp lại tiếp, ánh mắt nhìn về phía con rắn hổ mang. “ Nó ?..” Liễu Phong kinh ngạc “ nương là muốn dùng cách lấy độc trị độc…” Tiêu Dạ Thần lên tiếng, thanh mềm , nếu phải mọi người tìm cách cứu người để ý nếu chắc chắn hét lên kinh ngạc, Tiêu đại công tử vô tình lãnh tâm lại lời ôn nhu dễ nghe sao? Chuyện này tuyệt đối là có khả năng Hồng y nữ tử ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dạ Thần, đôi con ngươi thoáng kinh ngạc. Thiếu niên này đẹp, tựa như thiên thần vậy, nếu có thêm hai đôi cánh tuyết trắng chăc chắn là thiên thần rồi. Tiêu Dạ Thần ánh mắt mang chút ý cười, tuy thiếu nữ chỉ thoáng kinh ngạc nhưng mà với người tinh tế như Tiêu Dạ Thần sao lại thấy. Lần đầu tiên cảm thấy may mắn về dung mạo của mình khiến cho nàng dao động ánh nhìn. Hồng y nữ tử nhàng bắt lấy Hổ mang, động tác thành thục vô cùng khiến cho hai vị thiếu niên kinh ngạc thôi, đó là vạn xà chi vương nha, nàng sợ bị thương sao chứ ? Tiêu Dạ Thần khỏi cảm thấy lo lắng. Nhưng mà Hổ mang lại rất ngoan ngoãn cho nàng bắt. Hồng y thiếu nữ lấy chiếc ly chỏ ép sát vào miệng rắn, lát sau, Hổ mang tiết ra chất nhày nhày chảy vào ly . Thiếu nữ thở phào nhõm, đôi con ngươi tỏa ý cười nhàn nhạt, cho thấy nàng rất hài lòng. Thiếu nữ mang rắn lại gần thanh cây thả cho nó bò lên, lại quay về đưa cái ly cho Liễu Phong, ôn thanh : “ Cho nàng uống, độc được giải, ra Hổ mang ban ngày thấy đường, nó chỉ xác định phương hướng bằng tiếng động thôi, nếu vị nương này la lớn chắc sao rồi” Hiên Viên Tiếu Điệp có chút xấu hổ, khi đó là nàng mất bình tĩnh thôi. “ Cảm tạ nương..” Liễu Phong ôn hòa cười, giải tỏa khí xấu hổ. Hiên Viên Tiếu Điệp nhắm mắt uống hết nọc độc của rắn Hổ mang, cả người như xé nóng bình thường, nhưng chỉ lát sau, cơ thể lại hồi phục dần dần, xem ra độc lần lần giảm “ Cảm tạ nương..” Hiên Viên Tiếu Điệp giọng cảm tạ “ ừ ! có gì…” hồng y thiếu nữ lắc đầu, cười khẽ. Tay nhàng vuốt tiểu bạch hổ khiến cho tiểu hổ vô cùng thoải mái, nhàng phát ra tiếng rên thoải mãn. Nhưng mà nàng biết hành động đó của nàng khiến cho Tiêu Dạ Thần vô cùng bất mãn, muốn chém chết con hổ nằm trong vòng tay của nàng. Ôi! Chừng nào mới có thể được nàng ôn nhu vuốt ve như thế chứ…( Nam Cung Dao : huynh cứ mơ ! ) “ Xin hỏi nương phương danh…” Tiêu Dạ Thần lên tiếng, thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy nha. “ Ngươi biết muốn hỏi tên người khác phải báo ra tên mình trước sao…” hồng y thiếu nữ trêu ghẹo, ra nàng cố ý trêu đùa , nhưng ai bảo dễ thương qúa làm chi, ôi cái khuôn mặt xinh đẹp tựa như thiên sứ kia khiến cho nàng muốn véo quá , ngứa tay mà… “ Tại hạ thất lễ, ta là Tiêu Dạ Thần…” Tiêu Dạ Thần cười khẽ, đôi con ngươi ôn nhu tựa hải như muốn nịch nhân vào đó, khiến cho hồng y thiến nữ có chút bối rối. Quái! Nàng và mới quen, cần chi dùng đôi mắt ôn nhu như vậy nhìn nàng chứ, khiến cho nàng thẹn thùng nha. “ Vũ Khuynh Thành…” Vâng! Hồng y thiếu nữ ai khác chính là nhân vật chính của chúng ta. Nhưng mà khoan, là Tiêu Dạ Thần… phải là Tiêu Dạ Thần mà nàng tìm đó chứ. “ Vũ Khuynh Thành…Khuynh Thành…” Tiêu Dạ Thần lẫm nhẫm, như muốn nuốt cái tên này vào trong lòng, in đậm vào trong óc. Vũ Khuynh Thành, cái tên mà y niệm, y gọi, y nhớ, y ghi khắc vào từng mạch máu trong cơ thể mình, muốn quên cũng thể quên… Hết chương 8
CHƯƠNG 9 : NGƯỜI HẦU…BẢO TIÊU ? “ Đúng vậy, có gì lạ sao…” Vũ Khuynh Thành nghi hoặc, có cần phải trầm ngâm như vậy . “ có gì, tên rất hay..’ Tiêu Dạ Thần đạm cười. “ Ừ! Ngươi là Tiêu Dạ Thần, có phải phụ thân của ngươi là Tiêu Diệp Hiên, mẫu thân của ngươi là Thủy Nhu …” Vũ Khuynh Thành tiếp tục hỏi. “ Vâng ! sao vậy…” Tiêu Dạ Thần kì lạ vấn, lẽ nàng gặp cha mẹ . Vũ Khuynh Thành nhếch môi cười khẽ, nụ cười mang chút tính kế, chẳng khác nào con hồ li tinh. Tiêu Dạ Thần có chút nổi da gà nhìn thấy vũ khuynh thành xung quanh đánh giá mình, mặc dù rất vui khi nàng chăm chú nhìn nhưng mà ánh mắt nàng đánh giá như món hàng khiến cho hơi chút sợ a. “ Tốt lắm, Tiêu Dạ Thần, từ giờ trở , ngươi là bảo tiêu của ta….” Vũ Khuynh Thành lên tiếng, câu bình lôi địa chấn. Khiến cho Tiêu Dạ Thần sững người, Liễu Phong đứng tim, Liễu Tuyết há mồm to đến nổi có thể nhét quả trứng chim, còn Hiên Viên Tiếu Điệp nét mặt đen thùi lùi. “ Vì ..vì sao ?” Tiêu Dạ Thần lắp bắp, này cơ hội tốt để tiếp cận nàng nha , nhưng mà sao khi lại có cơ hội tốt như vậy. “ ra tuần trước, cha mẹ ngươi nợ ta món ân tình, lại có tiền trả, cho nên đem ngươi cấp bán cho ta làm người hầu, nhưng mà ngươi xinh đẹp như vậy, làm người hầu đáng tiếc quá, cho nên ta quyết định ngươi làm bảo tiêu của ta ba năm, sau đó chúng ta hết nợ nần nhau, thế nào..?!’ Vũ Khuynh Thành hảo tâm giải thích. ‘ Ta muốn chính là cả đời a, phải ba năm…’ Tiêu Dạ tThần thầm nghĩ, lại lên tiếng vấn : “ phụ mẫu của ta nợ ngươi món nợ ân tình ?” hai người đó tại sao lại thiếu nợ tiểu nương như nàng nha “ ừ! Mẫu thân của ngươi bị trúng độc, ta giải được…” Vũ Khuynh Thành cười . “ Mẫu thân ta trúng độc..?” Tiêu Dạ Thần nhíu mày, đôi con ngươi dấu nỗi lo lắng. Phải rằng võ công của hai người thuộc hạng nhất nhì võ lâm, sao lại dễ dàng trúng độc như vậy chứ, có chuyện gì xảy ra sao. “ Yên tâm, nàng có việc gì, chẳng qua mẫu thân của ngươi nghịch ngợm nên bị rắn cắn thôi…” Vũ Khuynh Thành thấy lo lắng cho nên giải thích dùm. Tiêu Dạ Thần đầu đầy hắc tuyến, mẫu thân càng ngày càng giống trẻ con, phụ thân sủng nàng quá rồi, ngay cả tính mạng cũng đem ra đùa được. “ Nếu ngươi tin, đây là giấy bán con của cha ngươi nha…” Vũ Khuynh Thành đưa cho Tiêu Dạ Thần giấy trắng mực đen do Tiêu Diệp Hiên viết “ cần, ta tin ngươi…” Tiêu Dạ Thần cầm , lắc đầu ..dù nàng có dối, cũng tin, với lại cơ hội có thể bên cạnh nàng, tranh thủ là đồ ngốc. Thế là Tiêu đại công tử đem bản thân của mình cấp bán cho Vũ Khuynh Thành, từ nay về sau mang kiếp sống bảo tiêu. “ Tốt, tính ngươi như vậy ta thích…” Vũ Khuynh Thành vỗ vai Tiêu Dạ Thần hào sảng . “ Tạ nương khen tặng…” Tiêu Dạ Thần cười khẽ . Vũ Khuynh Thành cùng Tiêu Dạ Thần trò chuyện qua lại hoàn toàn để ý đến sắc mặt vô cùng kì cục của ba người ngươi. Liễu Phong kinh ngạc vô cùng, bình tĩnh như nhưng lòng khỏi gợn sóng bừng bừng. Dạ Thần bị gì vậy, có người khen xinh đẹp những nổi giận mà còn cười lại như vậy vui vẻ , nên nhớ cách đây vài năm có người cũng câu đó, bây giờ mồ xanh cỏ. Phải là thiên hạ này ai chẳng biết, Tiêu đại công tử ghét nhất là hai từ xinh đẹp khi về dung mạo của mình a. Nhưng lại càng , vì cớ gì nàng chuyện vui vẻ như vậy đối với bằng hữu của , lại cảm giác vô cùng bức bối và khó chịu..? Hiên Viên Tiếu Điệp , nụ cười môi cứng ngắc, nàng chán ghét nữ nhân này, mặc dù nữ nhân này cứu nàng, nhưng nhìn thái độ của Tiêu ca ca đối với hồng y thiếu nữ này, Hiên Viên Tiếu Điệp biết được, tiêu ca ca khiến nàng say đắm, động tâm với thiếu nữ này rồi. Nàng tuyệt cam tâm, nàng ái hơn 2 năm, nhưng vì cớ gì bằng khoảnh khoắc chỉ nhìn hồng y thiếu nữ này chút. Hiên Viên Tiếu Điệp a! thế gian này rất tuyệt diệu, nhất là hai chữ duyên phận. Cái gì phải của mình tuyệt đối đừng cưỡng cầu, như vậy khiến bản thân của mình thêm trọng thương mà thôi…!! Cũng như duyên phận của Vũ Khuynh Thành cùng Tiêu Dạ Thần, bốn năm trước, thoáng nhìn, Tiêu Dạ Thần đánh mất tâm. Bốn năm sau…liếc mắt cái, nhận ra. Hai chữ duyên kiếp gì đó…quả là bí tuyệt diệu vô cùng. Liễu Tuyết tủm tỉm cười, xem ra sắp có kịch vui xem nha, nàng cứ tưởng Tiêu ca ca vốn vô tâm lòng dạ nào nhưng chẳng qua vì chưa gặp được đối tượng đó thôi. Nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Tiếu Điệu nụ cười ảm đạm, Liễu Tuyết cảm thấy hối tiếc cho Tiếu Điệp tỷ tỷ, nhưng mà nàng cũng thể giúp được gì, Tiêu ca ca tính cách nàng hiểu , khi thích suốt đời có bất luận cảm tình gì. Cũng như tình cảm của huynh ấy dành cho Hiên Viên Tiếu Điệp, vĩnh viễn là xa cách có lễ mà thôi. Hi vọng tỷ ấy hiểu được mà nhanh chóng bỏ cuộc. Ba người, ba trầm tư suy nghĩ khác nhau… “ Thần, ngươi bây giờ ở đâu?..” Vũ Khuynh Thành giọng vấn. Nàng bắt đầu lên kế hoạch du lịch mới được. Mà việc đầu tiên tìm chỗ ở cố định trước, haiz! Cái dung mạo xinh đẹp quá mức này khiến cho nàng đâu cũng gặp rắc rối, mà nàng lại thể mang theo cái khăn che mặt. Thứ nhất vì vướng bận, thứ hai dù có che nhưng vẫn bị nhìn, cái khuôn mặt che những dấu bớt cái đẹp của nó mà còn tăng lên phần huyễn hoặc khiến cho bọn họ càng thêm tò mò mà săm soi nhìn nàng. Bây giờ tốt lắm, có bảo tiêu xinh đẹp, mặt lạnh như băng bên cạnh như vậy giúp nàng thoải mái đâu , có buồn chán cũng có mỹ nhân bảo tiêu bên cạnh trò chuyện, lợi đôi đường nha. “ Thần?…” Tiêu Dạ Thần kinh ngạc, nàng là gọi tên sao. “ ừ! Ngươi thích, vậy gọi ngươi là tiểu Thần, tiểu Dạ..hay tiểu Tiêu? …” Vũ Khuynh Thành nghịch ngợm . “ .. cần, cứ gọi là Thần …” Tiêu Dạ Thần cứng ngắc . giỡn nếu để cho người khác nghe được có người gọi là tiểu Thần, tiểu Dạ hay tiểu Tiêu gì đó…chắc uy danh của nhanh chóng theo gió bay mất quá. Mặc dù chán ghét nàng như vậy goi nhưng mà như vậy khiến được tự nhiên a. “ Vậy à…” Vũ Khuynh Thành có chút luyến tiếc, nàng muốn gọi là tiểu Thần a, nhìn đáng như vậy nàng hi vọng mình cũng có tiểu đệ như vậy là tốt rồi. “ Như vậy, ta gọi nương là…” Tiêu Dạ Thần gợi ý, cũng muốn gọi tên của nàng nhưng mà nếu trắng ra như vậy có chút thất lễ. Khụ! Ta Tiêu đại công tử nha, nghe ngươi là đệ nhất quân sư nhưng sao chỉ số thông minh tự nhiên suy giảm thế kia. “ Còn gì nữa a, ngươi đương nhiên gọi ta là tỷ tỷ rồi, Khuynh Thành tỷ tỷ…” Vũ Khuynh Thành đắc ý , nàng hai mươi tám tuổi rồi nha, đương nhiên là tính cả hai kiếp sống. “ tỷ tỷ..?” Tiêu Dạ Thần nhếch môi cười khẽ, nàng mới có mười mấy tuổi nha, lẽ là phản lão hoàn đồng. “Ừ! …” Vũ Khuynh Thành gật đầu lia lịa “ mau gọi nghe xem cái nào” “ Khụ! Muốn ta gọi nương là tỷ tỷ có gì, nhưng mà…như vậy người ngoài nghe vào thấy nàng rất lớn tuổi, như vậy ngại chứ..” Tiêu Dạ Thần ghét sát vào lỗ tai của Khuynh Thành . Hương vị nhàn nhạt, thanh lãnh như mùi hương đóa dạ quỳnh nở rộ về đêm, thấm đượm ngọt lành, hương vị của riêng nàng, vươn vấn nơi chóp mũi của , khiến cho Tiêu Dạ Thần thoáng say mê, giật mình tách ra xa chút, ai phát , vành tai của nổi lên màu phấn hồng ( Nam Cung Dao : huynh ấy đúng là ngây thơ ) Vũ Khuynh Thành hoàn toàn để ý tình trạng có chút mờ ám của hai người, ngẫm lại suy nghĩ lời của Tiêu Dạ Thần, thấy sai. Nữ nhân sợ nhất chính là tuổi tác, có ai muốn mình già đâu, mà Vũ Khuynh Thành cũng ngoại lệ. Cuối cùng cũng thoải hiệp nhìn Tiêu Dạ Thần mà : “ vậy tùy ngươi, muốn gọi gì cũng được” “ Vậy ta gọi nàng là Thành nhi nha…” Tiêu Dạ Thần tủm tỉm cười, hắc hắc phải đòi quyền lợi trước mới được. “ được ! Thành nhi..? nghe kì cục gọi ta là Khuynh Thành …” Vũ Khuynh Thành phản đối, nghe như vậy khiến nàng nổi hết cả da gà. “ Sao vậy, Thành nhi..! nghe rất được mà, nếu như nàng đồng ý ta gọi nàng cái tên này …” Tiêu Dạ Thần cười cười, đối con ngươi lóe sáng, ánh sáng tính kế. “ ân ?…” Vũ Khuynh Thành nghi hoặc. “ ta đồng ý làm bảo tiêu cho nàng thêm hai năm, tất cả là năm năm a…” Tiêu Dạ Thần . định là cả đời nhưng mà như vậy khiến cho nàng nghi ngờ, mọi chuyện cứ từ từ rồi đến nha. Vũ Khuynh Thành suy nghĩ, ừ, hai năm bảo tiêu miễn phí à, chỉ có cái tên thôi, kêu nàng cũng thiệt thòi gì, đằng nào cũng lời cả, cho nên Vũ Khuynh Thành cũng ngu gì mà đồng ý. Tiêu Dạ Thần cười khẽ, dịu say lòng người… Hết chương 9