CHƯƠNG 70 : LOẠN LẠC TAM QUỐC “ Phụ hoàng, người xem mẫu phi sao?….” Diễm Thiên Vũ ngẩng đầu vấn nam nhân hoàng bào trước mặt, thanh vẫn như vậy lãnh đạm chút tình cảm gì, khiến cho Bắc Chu đế biết nên cười hay khóc nửa “ Khụ..khụ..! có lẽ…nàng ấy.. hi vọng trẫm đến…” Bắc Chu đế nhàn nhạt thở dài….nữ nhân cao ngạo như nàng ấy vĩnh viễn muốn để cho trẫm thấy mặt chật vật của mình, nữ tử ấy lúc nào cũng vậy…, haiz! Bắc Chu đế cả người dường như già rất nhiều, có lẽ ngài mệt mỏi quá lâu rồi… “ Người…có từng hận mẫu phi?” Diễm Thiên Vũ như có như hỏi “ từng…nhưng bây giờ có lẽ cần nửa rồi, chung quy…là trẫm có lỗi với nàng ấy trước…” Bắc Chu đế thở dài, là ngài lợi dụng thế lực của nhà mẹ đẻ nàng ấy để cân bằng ngai vị của mình, ngài lợi dụng cảm tình của tiểu nương ngây thơ thiện lương để rồi hận khiến cho tiểu nương ấy trở nên như ngày hôm nay “ Nếu là nhi thần…nhi thần lấy người mình , khiến cho người khác đau khổ vì mình càng lợi dụng hai chữ ái tình ấy để dành được quyền lời…” Diễm Thiên Vũ giọng cười, với Bắc Chu đế như vậy, ngài thở dài, thanh não nề : “ đế vương, có cái bất đắc dĩ của đế vương, Thiên Vũ con hiểu hết đâu?” “ Là vì ngài phải là người mạnh nhất, đế vương của nước mà bảo vệ được người mình quan tâm nhất còn có ý nghĩa gì đây! nhi thần nhất định trở thành kẻ mạnh nhất để còn ai dám uy hiếp đến người nhi thần quan tâm, chắc chắn là vậy….” Diễm Thiên Vũ gằn từng tiếng với Bắc Chu đế, ánh mắt quyết tuyệt, khí thế bỗng chốc bao trùm lấy thân hình bé của tiểu hài tử ấy. Bắc Chu đế mỉm cười ôn nhu, ánh mắt tràn đầy tán thưởng : “ trẫm tin rồi ngày Thiên Vũ nhất định làm được như vậy….” đúng rồi! có ngày hài tử ấy nhất định khiến cho người ta cúi đầu kính ngưỡng. Khi đó là lúc ngài có thể an tâm buông xuống mọi việc tìm nàng ấy rồi. Bắc Chu đế dù thiên hạ ca tụng ngài là minh quân nhưng chưa bao giờ ngài cho rằng mình là vị vua tốt, khiến cho người mình đau lòng, khiến cho người mình khổ sở, ngài… là vị vua tốt…..!! Đúng vậy, rồi có ngày hài tử ấy tung hoành xa trường, sải cánh bay khắp thế gian phồn hoa này, khiến cho thiên hạ thần phục thế gian cúi đầu xưng tụng hai tiếng ‘vạn tuế’ nhưng đến cuối cùng lại khiến cho người mình biết bao nhiêu lần rơi lệ, lúc đó nó mới hiểu, ra cho dù có mạnh mẽ cỡ nào, dù thiên hạ có nằm trong lòng bàn tay, dù ý chí ngạo nghễ khinh cuồng ra sao đôi khi cũng khó chống lại hai chữ : “ vận mệnh!” Vũ Khuynh Thành mỉm cười hạnh phúc nhìn ba ba mẹ mẹ vui sướng ôm tiểu hải tử của huynh trưởng, vậy là ba ba mẹ mẹ của nàng có cháu nội rồi. Vũ Khuynh Thành cũng hiểu vì cớ gì mình lại có thể trở về đại được, dù chỉ là hồn phách nhưng cũng dấu nỗi vui mừng vì có thể nhìn thấy lại những người thân của mình, mới đó mà nàng rời xa đạ hơn mười năm rồi, lão huynh có thê tử mà ba ba mẹ mẹ già rất nhiều nhưng vẻ mặt hạnh phúc sung sướng của ba ba mẹ mẹ khiến nàng được an ủi nhiều lắm “ Ba ba…mẹ mẹ…Thành nhi! Rất nhớ hai người…” Vũ Khuynh Thành đưa tay chạm lên khuôn mặt của hai vị phụ mẫu nhưng lại thể chạm lấy được, chỉ có thể lướt qua, Vũ Khuynh Thành cười khổ, nàng quên mất giờ này đây nàng chỉ là linh hồn thôi “ Khuynh Quốc, tiểu oa nhi này rất giống tiểu muội của con nha…” Vũ mẫu thở dài, ôn nhu vuốt mặt tiểu hài tử, nữ nhi của bà hiểu vì có gì đột nhiên mất tích hơn mười năm… “ Đúng vậy, rất giống tiểu muội khi , ánh mắt này… đẹp…” Vũ Khuynh Quốc ôn nhu mỉm cười, ánh mắt trở về thuở xa xăm niệm tưởng “ Ba, con đặt tên cho hài tử này là Niệm Khuynh, Vũ Niệm Khuynh được ?” Vũ Khuynh Quốc lên tiếng vấn. Vũ ba gật gật đầu, cười : “ Niệm Khuynh… Niệm Khuynh..rất hay…!” ra cả nhà vẫn chưa từng ngày quên nàng “ ba ba, mẹ mẹ, ca ca… Thành nhi sống rất tốt mọi người cần lo, thực là Thành nhi sống rất hạnh phúc…” Vũ Khuynh Thành mỉm cười, giọng nỉ non, muốn ôm lấy người nhà, muốn ba ba mẹ mẹ ôm lấy nàng, muốn huynh trưởng ôn nhu vuốt đầu nàng như thuở còn ngày xưa, đưa tay đụng đến ba người họ, cười yếu ớt : “ mọi người đừng lo cho con….con tìm được người khiến cho con lưu luyến đời…cho nên mọi người cũng sống hạnh phúc nha….” linh hồn của nàng nhợt nhạt dần rồi tan biến vào hư tựa như giấc mộng vô ngân…. “ Khuynh Quốc dường như ta nghe được thanh của Thành nhi?…” Vũ mẫu bỗng dưng hốt hoảng …. “ Con …cũng nghe được…” Vũ Khuynh Quốc sững sốt gật đầu “ Có lẽ Thành nhi của chúng ta sống rất hạnh phúc ở nơi xa xa đúng ? Có lẽ hài tử ấy vẫn còn vướng bận về chúng ta cho nên mới tìm về đây?” Vũ ba nhợt nhạt mỉm cười, đôi mắt từ ái nhìn về phía chân trời xa xăm Dù ở bên cạnh chỉ cần trong lòng luôn niệm tưởng đến, chỉ cần trong tim luôn ghi nhớ chỉ cần trong óc mãi quên dù cách xa vòng trái đất, dù cách xa ngàn năm thời , cách xa cả thế giới nhưng mối quan hệ ràng buộc giữa chúng ta vĩnh hề đứt…bởi vì chúng ta mãi mãi là thân nhân, mãi mãi là gia đình, thế thôi…!!! Nguyên niên 846 Nam Phong triều tiến quân vào biên giới Bắc Chu quốc theo ba đường, cùng lúc đó Trung Ngọc cũng chia ra hai đường thủy bộ tiến về Bắc chu, phá vỡ hiệp ước ba trăm năm xâm phạm lẫn nhau của Chu Khánh đế. Dưới tình hình nhị quốc liên hợp tấn công Bắc Chu, người người lo lắng, cùng là trong tam đại đế quốc nhưng bị hai nước còn lại xâm lược liệu Bắc chu có chống đỡ qua kiếp nạn này? Dưới tình hình căng go đó, Bắc Chu đế tự mình thân chinh, dẫn bảy mươi vạn đại quân chia làm hai hướng bắc nam tiến đến biên giới Bắc Chu, theo lần này có ngũ hoàng tử Diễm Thiên Vũ, triều đình điều phản đổi ý kiến đưa ngũ hoàng tử làm trong các đại tướng trong cuộc chính chiến lần này vì lý do ngũ hoàng tử tuy xuất sắc hơn người nhưng còn quá , trước những ý kiến tranh luận của bá quan, Diễm Thiên Vũ rằng : “ vậy trong các ngươi ai có thể tự mình dẫn quân tiên phong dùng 1 vạn quân đối đầu cùng 10 vạn quân của nhị quốc?” tức thời bá quan câm lặng. Nho tiểu hài tử lạnh lùng cười, chỉ câu , cử chỉ hay hành động, cái liếc mắt lạnh lùng cũng toát ra khí chất uy nghiêm hơn người, như vậy còn lo lắng gì cho hài tử đó nửa đây? Bắc Chu đế cười khẽ, Nhan nhi! Nàng có thấy nhi tử của chúng ta trưởng thành rồi ? Hắc Vân thành, cũng là biên giới của Bắc chu giáp với nhị quốc, cũng là nơi diễn ra trận chiến lịch sử của Bắc Chu cùng với Nam Phong, Trung Ngọc, mở đầu cuộc chiến tam quốc, tình hình tam quốc loạn lạc, chiến hỏa liên miên, lần này ai thắng ai bại? cuối cùng ai là kẻ xưng vương? Ngọc Phong đại lục lần này liệu có thống nhất được ? Câu trả lời này có lẽ lâu nữa có đáp án cả thôi… Đứng tường thành ngắm nhìn hàng vạn binh lính dẫm đạp lên nhau, chiến hỏa văng khắp nơi, binh lính người bị thương người chết vô số kể, câu ‘ tướng công thành thây khô chất đống’ chính là tình trạng này đây. Đứng tường thành nhìn thấy cảnh như vậy Liễu Phong cũng thấy xót lòng, y cười khổ : “ đến cuối cùng cũng thể ngăn được loạn lạc tam quốc, là vận mệnh sao?” Tiêu Dạ Thần, bạch y vẫn thanh thoát tựa như trích tiên công tử vướng bụi trần, y tao nhã cười, sóng mắt lãnh đạm : “ cuộc chiến này sớm muộn cũng có thôi, thiên hạ này phân rồi hợp hợp rồi phân là quy luật muôn đời!” “ Tiêu Dạ Thần, rốt cuộc huynh dùng cách gì để cho Nam Phong cùng Trung Ngọc lại tiến công Bắc Chu trước vậy…” Liễu Phong tò mò vấn, như vậy nhị quốc là người phá vỡ hiệp ước, người khiến cho dân chúng phỉ nhổ cũng là hoàng tộc nhị quốc, mà Bắc Chu chỉ là nạn nhân thôi, dân tâm hướng về Bắc Chu…mưu kế này quả nhiên đủ thâm đủ độc, chỉ có Tiêu Dạ Thần mới dám dùng cách này khơi mào chiến tranh tam quốc. Tiêu Dạ Thần cười khẽ, thành khàn khàn trầm thấp : “ chỉ là vận dụng thế lực của Dạ đế thôi, đừng quên chúng ta bắt sống được đại vương gia của Trung Ngọc, chỉ cần còn nằm trong tay ta Trung Ngọc đế dễ dàng khống chế hơn, còn Nam Phong triều, chỉ cần xoáy động tình hình kinh tế trong nước khiến cho hoàng tộc cũng đủ sức đầu mẻ trán rồi, khi đó cách giải quyết duy nhất chính là xâm lược bành trướng nước khác để giải quyết vấn đề trong nước” “ Cuộc chiến này…người chịu khổ nhất cũng chính là lê dân bách tính thôi! Dạ Thần, như vậy huynh cũng chấp nhận sao?…” Liễu Phong lắc đầu cười khổ. Tiêu Dạ Thần ra thế gian này ngoài Vũ Khuynh Thành, vốn huynh chẳng để điều gì vào mắt. Tiêu Dạ Thần , ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía cuộc chiến diễn ra dưới thành, chỉ có mảnh hoang vắng lạnh lẽo chết chóc, chút cảm xúc khác dao động “ Nàng ấy…. nửa năm nhưng vẫn chưa tỉnh lại….” y giọng lên tiếng. nửa năm rồi, y chưa được nhìn thấy ánh mắt ấm áp của nàng ấy, chưa nghe được thanh ôn nhuận ấy, thấy được nụ cười ôn nhu như nước cùng cái ôm ấp áp cõi lòng, y nhớ…rất nhớ…. Liễu Phong , tiếp tục yên lặng sóng vai cùng y mà đứng, nếu có thể ngăn chặn được cuộc chiến này cũng chỉ có Vũ Khuynh Thành mà thôi! Ánh tà dương buông xuống Hắc Vân thành, bóng tối dần dần bao trùm nhưng cuộc chiến vẫn còn dai dẳng dứt, chiến tranh khởi đầu được ba tháng rồi, tình hình căng go ai biết được bên nào có ưu thế hơn, cuộc chiến này có lẽ kéo lâu nhất trong lịch sử mấy trăm năm của Ngọc Phong đại lục ! Nguyên niên 848, Bắc Chu với trợ giúp của nhất đại quân sư Tiêu Dạ Thần, phá vỡ tuyến phòng thủ của Trung Ngọc, lấy mười ba thành hai mươi quận huyện, quân đội Trung Ngọc rút quân về phía kinh đô chờ đợi cứu viện Sơ thất nguyên niên 848, Trung Ngọc nhờ Nam Phong cứu viện chiếm lại được bảy thành trì phía nam nhưng lại trúng kế của Tiêu đại công tử, mất kinh đô Trung Ngọc, hoàng thất Trung Ngọc đành chạy về hoàng cung Nam Phong tránh nạn Nguyên niên 849, mười ba tuổi ngũ hoàng tử Diễm Thiên Vũ dẫn trong tay hai mươi vạn đại quân tiến công Nam Phong hoàng triều, sát ba vị đại tướng , bắt sống mười vạn quân địch, chiếm được ba hai thành trì Nam Phong, Nam đế phẫn uất mà ngã bệnh nằm liệt giường, giao lại mọi việc triều chính cùng binh quyền cho đại công chúa Lam Tuyết Nhiễm Mùa đông Nam Phong, năm 850, dưới công phá của ba mươi vạn bộ binh cùng thủy binh, Trung Ngọc quốc hoàn toàn bị Bắc Chu công chiếm, Trung Ngọc đế thẹn với tổ tông dùng kiếm tự vẫn trước bài vị tổ tiên, vậy là hơn hai trăm năm thành nước dựng nước, Nam Phong triều khép lại thời đại phồn hoa thịnh thế Niên lịch 852, toàn bộ binh lực Bắc Chu quốc công phá đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Phong, bắt sống hoàng đế cùng đại công chúa, sát mười vị đại thần cùng tướng quân, chiếm giữ kinh đô Nam Phong, đến tận đây Nam Phong triều huy hoàng bị đóng dấu chấm hết. Sáu năm chinh chiến xa trường, vó ngựa đạp tung tam quốc, cuối cùng thời đại loạn lạc khép lại, mở đầu cho đại lục phồn hoa Mùa xuân năm 853, Bắc Chu đế hạ chỉ phong ngũ hoàng tử Diễm Thiên Vũ làm thái tử đồng thời cũng là nhiếp chính vương của Bắc Chu, ba tháng sau đế mất tích, Diễm Thiên Vũ lên ngôi, quân lâm thiên hạ, đổi tên nước Bắc Chu thành Dạ Vũ quốc, niên hiệu Vũ đế, phong cho mười ba vị có công lớn nhất trong đại chiến tam quốc, trở thành khai quốc công thần, phú quý vinh hoa đời, lưu danh sử sách. Trong đó nhất đại quân sư Tiêu Dạ Thần có công lớn nhất, bởi vì kể sách đánh chiếm tam quốc điều từ vị tuyệt đại công tử ấy mà ra, có Tiêu Dạ Thần có được Dạ Vũ quốc như ngày hôm nay, rất tiếc vị bạch y công tử ấy vô tâm vinh hoa phú quý, vô tâm chuyện thế gian chỉ nguyện cùng người tay trong tay ngắm nhìn thiên địa bao la mà thôi Mười bảy tuổi, từng là tiểu hài tử non nớt thơ ngây trở thành thiến niên lưng ngựa chinh chiến sa trường, kiếm nhuộm biết bao nhiêu máu kẻ thù, cuối cùng bước lên chính tầng bao tháp quân lâm thiên hạ, thế gian điều cuối đầu xưng tụng hai chữ ‘vạn tuế’, nhưng mà lòng luôn trống rỗng.. Nhìn nhân dân cả nước ăn mừng vương triều mới thành lập, pháo hoa tung khắp trời, nở rộ trong đêm, triều đại thịnh thế bắt đầu mở màng, Diễm Thiên Vũ vận long bào, thần thái uy nghiêm, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời : “ tỷ tỷ! nếu như tỷ ở đây lúc này tốt quá….” đệ ngờ cũng có ngày trở thành đế vương, đệ hi vọng tỷ tỷ trở thành nữ nhân tôn quý khiến cho thiên hạ kính ngưỡng nhưng mà Thần ca ca lại tỷ thích tự do tiêu sái…. “ Tỷ à..!! khi nào tỷ mới tỉnh đây, bảy năm… gần bảy năm rồi đấy, tỷ ngủ nhiều như vậy chán sao?……” bàn tay đặt vai của Diễm Thiên Vũ, giật mình quay đầu lại, y ôn nhu cười : “ ca ca, huynh chưa ngủ sao?” “ Thiên Vũ, đệ buồn sao….” Thanh ôn nhu, nam nhân chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuyệt đẹp, thần thái ôn hòa, thanh y càng tôn lên vẻ thanh thoát của , ánh mắt lấp lánh như vì sao, trong suốt vô ngần, khó có thể tin được kẻ ở trong cung nhiều năm như vậy lại giữ cho mình tâm hồn thiện lương cùng ánh mắt trong suốt đến như vậy, có lẽ vì thế mà Diễm Thiên Vũ y thể ghét được nam nhân này ? Nam nhân này từng chiếm hết sủng ái của mẫu phi, nhưng mà lúc nào cũng chạy sau lưng y, vui vẻ cười nhìn y, từng y cho rằng người này giả vờ ngây thơ thiện lương để hãm hại y nhưng mà bên cạnh càng lâu y càng thể bỏ rơi được người này, haiz! Có lẽ người này chính là nợ nần của y “ có, huynh uống say sao?…” Diễm Thiên Vũ đỡ lấy thân hình của Diễm Thiên Vân, tuy Diễm Thiên Vũ hơn Diễm Thiên Vân ba tuổi nhưng vì nhiều năm chinh chiến sa trường cùng luyện võ mà thân hình của Diễm Thiên Vũ lại cao lớn hơn Diễm Thiên Vân rất nhiều “ có a…ta có say,..” Diễm Thiên Vân thanh có chút làm nũng, dựa vào người Diễm Thiên Vũ, giọng : “ Thiên Vũ, giờ đệ trở thành đế vương rồi, có phải giống như phụ vương suốt ngày bận rộn thèm để ý đến ta?” Diễm Thiên Vũ có chút buồn cười, đỡ Diễm Thiên Vân nằm xuống, cười vấn : “ sao huynh lại vậy?” Diễm Thiên Vân cả người mềm nhũn, ánh mắt có chút mơ hồ nhưng vẫn cố chống mắt lên : “ mọi người…ai cũng dần dần bỏ ta , mẫu phi…rồi phụ hoàng…” sau đó bàn tay y ghì chặt lấy tay của Diễm Thiên Vũ vấn : “ có phải sau này đệ cũng bỏ ta mà ?” Diễm Thiên Vũ nhìn huynh trưởng của mình dần dần chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn cố chấp nắm chặt lấy tay mình, than : “ ngốc quá! Sao ta có thể bỏ huynh mà được, huynh là…thân nhân của ta kia mà……” Địa lao “ Đại công chúa Lam Tuyết Nhiễm…chúng ta lại gặp mặt….” Diễm Thiên Vũ cười khẽ nhìn nữ nhân trước mặt, cả người bơ phờ tàn tạ rất nhiều, so với nhiều năm về trước đúng là trời vực “ Ngươi….là..ai?…” Lam Tuyết Nhiễm nghi vấn nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, cả người đề phòng “ Là người mà ngươi từng xô xuống Hắc nhai? Chẳng lẽ đại công chúa nhớ sao?” Diễm Thiên Vũ buồn cười, như có như vấn “ À, ra là ngũ hoàng tử đó sao…. Đáng lẽ năm xưa ta phải giết ngươi, ngờ mạng của ngươi lớn như vậy rơi xuống Hắc nhai mà vẫn còn sống được…” Lam Tuyết Nhiễm ha hả cười, thần thái điên cuồng, ánh mắt tràn đầy căm hận, từ đại công chúa cao quý ba ngàn sủng ái vu thân vậy mà giờ này đây chỉ còn là phạm nhân, để cho người ta chà đạp, biểu sao nàng ta điên, cuồng, thất thố đến như vậy? “ Lam Tuyết Nhiễm….đến cuối cùng ngươi cũng hối hận vì những gì mình làm, loại người như ngươi đúng là đáng chết cả trăm lần…” Diễm Thiên Vũ cười lạnh : “ người khiến cho tam quốc loạn lạc máu chảy thành sông, khiến cho hoàng tộc Nam Phong cùng Trung Ngọc tán loạn khắp nơi người sống kẻ chết, tội nhân thiên cổ chính là ngươi…” “ Hừ! ngụy biện… nữ tử như ta lấy sức đâu mà gây chiến loạn, là vì Tiêu Dạ Thần, y ép Nam Phong phụ vương của ta cũng đâu phá mấy trăm năm hiệp ước của tam quốc…” Lam Tuyết Nhiễm cố cãi lại “ Là ai gây nên giang hồ nổi loạn vì ngũ đại thần quả, là ai xui khiến đại vương gia Trung Ngọc vào đại chiến Hắc nhai, là ai khiến cho tỷ tỷ của ta rơi xuống đoạn Hắc nhai? Lam Tuyết Nhiễm…tất cả nỗi đau mà ta chịu từng chút từng chút trả lại cho ngươi…” Diễm Thiên Vũ cười lạnh, tỷ tỷ bị gân mạch đứt đoạn, xương cốt vỡ vụn…này đau này xót bảy năm qua mình tỷ ấy phải lặng lẽ gánh lấy, ta khiến cho ngươi trả lại trăm lần nghìn lần “ Vũ Khuynh Thành đó đáng chết vạn lần, ngờ ả vẫn còn sống…ha hả nhưng mà nằm im chỗ như vậy vĩnh viễn chỉ là cái xác hồn, Tiêu Dạ Thần ơi là Tiêu Dạ Thần, ngươi có đau lòng ?…” Lam Tuyết Nhiễm điên cuồng cười : “ vậy hận ta , như vậy ít ra trong lòng ngươi có ta, đúng , vậy cứ đời hận ta như vậy ….” Lam Tuyết Nhiễm lẫm bẫm “ Hừ! người như ngươi đáng để cho Thần ca ca lưu lại trong lòng sao? cho ngươi biết huynh ấy biết ngươi ở đây nhưng vẫn muốn đến gặp ngươi giao cho ta toàn quyền xử lý là vì huynh ấy ghê tởm ngươi, trong lòng huynh ấy ngươi vĩnh viễn chỉ là người xa lạ, kẻ liên quan, hận cũng vướng bận trong lòng….” Diễm Thiên Vũ cười lạnh, mỗi câu như mũi đao đâm vào tim của Lam Tuyết Nhiễm khiến cho nàng ta thất thố , kinh hoàng thể thốt thành lời “ ..…thể nào như vậy được…ngươi dối..ngươi dối…” Lam Tuyết Nhiễm bịt tai lại muốn nghe, chỉ là dối trá, chẳng lẽ nàng làm nhiều như vậy, điên cuồng lâu như vậy đến cuối cùng chẳng là gì cả sao? Ngay cả phân hận thù trong lòng cũng lưu cho nàng chút nào sao? Ha hả…Lam Tuyết Nhiễm điên cuồng cười, đôi con ngươi ảm đạm sức sống, cả người còn chút sức lực , giống như bị rút cả linh hồn Diễm Thiên Vũ hờ hững nhìn nữ nhân kia tự điên cuồng, y cho nàng ta dễ dàng chết như vậy đâu? Phải để nàng ta điên điên dại dại mà sống, từng là nữ nhân cao quý nếu như sau này biết được mình điên điên khùng khùng thân tàn ma dại nhiều năm như vậy liệu như thế nào nhỉ? Con người phải đáng sợ nhất là cái chết, mà là tôn nghiêm, cảm tình bị dẫm đạp, nhất là những kẻ càng kiêu ngạo cái đó càng đáng sợ hơn cả cái chết “ Người đâu, cho giam nàng ta lại, mỗi ngày chỉ cho nàng ta húp cháo để duy trì sống, dù là còn hơi thở cũng được, nếu để cho nàng ta tự tử hay chết đem đầu các ngươi đến gặp ta…” Diễm Thiên Vũ lạnh lùng ra lệnh, nữ nhân ngươi gây nên chuyện hậu quả phải tự gánh lấy, năm xưa ta từng thề dùng huyết tẩy sạch hoàng tộc Nam Phong kẻ nào có thể sống xót, còn ngươi…nhất định cho ngươi sống bằng chết! hận cuồng si đời, đến cuối cùng cũng được chút gì cả, rốt cuộc là đúng hay sai? Hết chương 70
CHƯƠNG CUỐI : ĐOÀN TỤ “ Thành nhi? Nàng có cảm thấy thoải mái hơn chút nào ?…” Tiêu Dạ Thần giọng vấn, ôn nhu vuốt mái tóc của Vũ Khuynh Thành, nắng chiếu vào hai người, ấm áp, Tiêu Dạ Thần ngày nào y cũng như vậy, đem nàng ra phơi nắng, đấm bóp tay chân cho Vũ Khuynh Thành để nàng khỏi mệt, ngày ngày kể chuyện giang hồ bên tai nàng, mỗi ngày vì nàng chỉnh chu y phụ, cứ mỗi ngày như vậy, bảy năm có phút nào chậm trễ, khiến cho người ta thể thán phục trước kiên nhẫn của y Có rất nhiều người cho rằng Vũ Khuynh Thành tỉnh dậy, cũng ít người khuyên y bỏ cuộc nhưng y vẫn đạm cười sống cuộc sống như thế, bảy năm.. ngắn cũng dài nhưng có nhiều chuyện xảy ra Như Liễu Phong cuối cùng cũng thành gia lập thất với Võ Ngưng Sương, bây giờ có hài tử hai tuổi Liễu Tuyết cũng thực được giấc mộng trở thành giang hồ hiệp nữ, cũng có lang quân như ý Hiên Viên Ngạo cùng Bạch Vân Nhu qua bao nhiêu chuyện cũng thành đôi thành lứa mặc dù hai người vẫn hay cãi cọ nhiều lần Phượng Y Diễm cùng Hồng Tuyệt vẫn vậy, cứ êm ấm sống qua từng ngày, tiếu ngạo giang hồ Mọi việc vẫn diễn ra theo thời gian, như quy luật muôn đời, con người vẫn phải sống, vẫn phải tranh đấu với cuộc đời….cứ yên ả như vậy bảy năm như giấc mộng trôi Tiêu Dạ Thần vẫn là Tiêu Dạ Thần, dung mạo đẹp như họa, tao nhã đạm mạc, khiến cho biết bao nhiêu nữ nhân mặt đỏ tim đập, câu quyền uy sánh ngang với Vũ đế, nam nhân có quyền, có tài có dung mạo như y bảo sao có hàng vạn nữ nhân khuynh đảo vì y kia chứ nhưng mê đắm mê đắm chứ có ai dám tiếp cận hay có ý với y, vì Tiêu Dạ Thần đối với nữ nhân thiên hạ như hình tượng bất hủ chỉ có thể nhìn, chỉ có thể ngưỡng mộ nhưng vĩnh viễn thể chạm tay vào được, vì y là tuyệt đại công tử, là nhất đại quân sư, là truyền thuyết Dạ Đế, là Tiêu Dạ Thần kẻ vô tâm phế, đạm mạc với thế gian nhưng vì nữ nhân mà điên đảo này thiên hạ kẻ lạnh lùng, hờ hững nhưng vì nữ nhân mà huyết tẩy hoàng tộc nhị quốc Nam nhân có thể vì nữ nhân làm đến như thế, cảm tình đó nhiều như thế nào, thử hỏi trong tim người đó có còn chút nào để dành cho kẻ khác ko? đâu, trọn trái tim ấy từng ngóc ngách chỉ là nữ tử đó, tâm trí, tấm lòng… cũng chỉ dành cho người ấy, mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố cũng chỉ vì người ấy mà xuất , ánh mắt nhu tình, nụ cười ôn nhuận….tất cả cũng chỉ dành cho người ấy mà thôi! Liễu Phong từng vấn y như thế này : “ nếu như…nếu như nàng ấy…mãi mãi tỉnh dậy.. huynh làm sao bây giờ?” Khi đó y cười khẽ, giọng nỉ non : “ vậy …ta cũng mãi mãi chờ nàng ấy, nếu như khi ta chết mà nàng ấy cũng tỉnh dậy, kiếp sau..kiếp sau nữa..ta lại đến quấy rầy cuộc sống của nàng ấy vậy…” Cảm tình, theo thời gian giảm, cứ nhàng ngày tăng, ngày càng đậm, càng sâu…như mạch nước ngầm ĩ bao giờ dứt, ra…mỗi ngày có thể ngắm nhìn gương mặt nàng ấy, có thể chạm được vào nàng ấy, có thể cầm lấy tay nàng ấy….Tiêu Dạ Thần y…cũng cảm thấy hạnh phúc lắm… chỉ cần đôi mắt này có thể nhìn thấy nàng ấy, đôi tay nàng có thể ôn nhu chạm vào da thịt nàng ấy…dù có chờ bao lâu chăng nữa, y vẫn có thể đợi được…. Y là vậy, cố chấp điên cuồng….nhưng mà chính vì như thế mới khiến cho nữ nhân ung dung lãnh đạm kia tha thiết phải sao? Vũ Khuynh Thành tuy nữ tử ấy chưa từng ba tiếng ‘ta ngươi’ với Tiêu Dạ Thần, nhưng mà cảm tình này….. mỗi người điều có thể cảm nhận được!!! Mỗi ngày nhìn thấy ngươi nhưng lại thể chạm được ngươi Mỗi ngày nhìn thấy ngươi nhưng lại thể với ngươi Mỗi ngày nhìn thấy ngươi nhưng lại thể cười với ngươi Thấy ngươi đau lòng, ta lại thể ôm lấy ngươi Thấy ngươi mệt mỏi, ta lại thể xoa dịu mi gian nặng trĩu ưu sầu kia Thấy ngươi đơn bất lực dãy dụa nhưng ta lại thể gánh vác phần dùm ngươi “ Cảm giác này …ngươi có hiểu ?….” Vũ Khuynh Thành giọng vấn Tiêu Dạ Thần, bảy năm rồi, bảy năm nàng cứ như vậy bên cạnh , với nhưng vĩnh nghe được, vì nàng vĩnh viễn chỉ là cõi u linh mà thôi Thấy vì nàng mà huyết tẩy thiên hạ…nàng đau lắm chứ nhưng lại thể lên tiếng Thấy vì nàng tiều tụy dung nhan, đau nhưng bị hàng ngàn côn trùng cắn xe tâm can nhưng cũng thể làm được gì Mỗi lần thấy ngây ngốc nhìn nàng, nàng chỉ mong có thể mỉm cười nhìn nhưng dù cứ như vậy nhìn cả trăm lần vạn lần cũng thể thấy được, chẳng lẻ nàng vĩnh viễn chỉ có thể là cõi u linh đứng đó nhìn thôi sao? Thần…!! ngươi chúng ta rốt cuộc nên làm gì mới tốt đây? ta muốn được chạm vào ngươi biết mấy…. Đông qua xuân đến hạ bắt đầu thu lại …mỗi năm cứ năm, mẫu đơn kia nở rồi lại tàn, tuyết rơi rồi tan , mùa thu lá phong đỏ cứ rơi rực rở…cứ như vậy mỗi năm mỗi năm cứ qua ….ngươi vẫn như vậy chăm sóc ta còn linh hồn ta cứ bên cạnh ngắm nhìn ngươi….bảy năm, bảy năm…hơn hai nghìn ngày…từng ngày là nổi đau cũng là niềm hạnh phúc…. Hôm nay cũng vậy, ngươi lại vì ta kể chuyện xưa, thanh khàn khàn ấm áp luôn khiến cho lòng ta xao động, Vũ Khuynh Thành đưa tay chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Dạ Thần, bỗng dưng đồng tử co rút lại, bóng tối như ập đến, sau đó….sau đó nàng chẳng biết gì nửa? lẽ linh hồn cũng có ngày chết sao? Chẳng lẻ chỉ việc đứng bên cạnh nhìn ngươi cũng là ước vọng quá xa vời? biết qua bao nhiêu lâu Vũ Khuynh Thành mới nặng nề mở mắt ra, cố sức mở mắt nhưng dường như có cái gì đó nặng trĩu đè lại, lần lượt mở rồi lần lượt khép lại, thời gian tưởng chừng trôi qua rất lâu rất lâu, Vũ Khuynh Thành mới có thể mở mắt được Khung cảnh quen thuộc, chiếc giường quen thuộc…nàng… tỉnh rồi sao? Nặng nề đưa tay lên, cả người có lẽ lâu rồi vận động cho nên tê cứng cả, Vũ Khuynh Thành nhoẻn miệng cười : “ cuối cùng…cuối cùng nàng cũng có thể tỉnh lại…” Nhìn Tiêu Dạ Thần tay nắm chặt lấy tay nàng, ngủ quên bên cạnh giường, Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, sóng mắt lưu chuyển ý cười, nam nhân này… bao giờ biết tự chăm sóc mình cả? đưa tay ôn nhu vuốt ve từng đường nét lên gương mặt y, y rất gầy…cả người gầy! đồ ngốc này tại sao chăm sóc cho nàng tốt vậy lại khiến cho bản thân mình suy sút thế kia Tiêu Dạ Thần cảm thấy có ai đó chăm chú nhìn mình cho nên sực tỉnh, ánh mắt ôn nhu quen thuộc, tiếu dung ấm áp kia….khiến cho y kinh ngạc cứ ngẩn ra nhìn, phải mất lúc sau mới ô yết thốt nên lời : “ ta…..mơ..sao?” đưa tay chạm nữ nhân ngồi đối diện mình, ấm áp…và đôi tay mềm mại ấy nắm lấy tay y, thanh quen thuộc ấy lại với y : “ Thần…ta .. .. quay về… quay về…” Tiêu Dạ Thần hốt nhiên cười lớn, hai tay run run chạm vào dung nhạn như họa ấy, biết vì cớ gì nước mắt của y tiếng động lặng lẽ rơi….. giọt, hai giọt…rồi hai hàng thanh lệ cứ liên tục rơi như mưa…. Đến cuối cùng khiến cho nam nhân đạm mạc lãnh tình này lệ rơi như mưa cũng chỉ có Vũ Khuynh Thành mà thôi…….. Hai bàn tay y thôi run rẫy chạm lấy nàng, ôm nàng vào trong lòng, cảm nhận hơi ấm quen thuộc tưởng chừng như mất rồi kia, rốt cuộc có thể ôm chặt lấy nàng vào trong lòng, từ nay chúng ta vĩnh viễn xa nhau… “ Thần…ngươi…vì ta..mà…khóc sao…?..” Vũ Khuynh Thành khó khăn cất thành tiếng, nam nhân này…lúc nào cũng chỉ vì nàng, vì nàng mà đau mà buồn, bi ai, hoan hỉ, vì nàng mà sinh vì nàng mà tử cũng chỉ vì nàng mà lệ rơi như mưa. Nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, ngắn dài nhưng có thể có được người vì mình mà làm được đến như vậy, cho dù có gặp mọi chuyện bất hạnh của thế gian vũ khuynh thành nàng vẫn có thể ung dung cười chống đỡ “ Thành nhi!….” Tiêu Dạ Thần lên tiếng “ Ân?” “ Thành nhi…!!!” “ Ân…” “ Thành nhi….!!!” “ Sao cơ?” “ Cảm..ơn nàng…” y giọng . Cảm ơn nàng quay về, cảm ơn nàng quay về bên cạnh ta “ Ngốc quá!” Là ta cảm tạ ngươi luôn chờ ta mới đúng. Vũ Khuynh Thành than Nặng nề đưa tay lên ôn nhu vuốt khuôn mặt của y, Vũ Khuynh Thành cười yếu ớt : “ Thần….nước mắt của ngươi…sau này…chỉ vì ta mà rơi, được ?” “ Ân …!!” Tiêu Dạ Thần gật đầu, Thành nhi! Nàng tưởng, thế gian này còn có ai khiến cho kẻ máu lạnh như ta lệ rơi như mưa? Vũ Khuynh Thành nhắm mặt dựa vào Tiêu Dạ Thần, nhe giọng cười : “ ta ngủ lâu…nhưng bây giờ ta vẫn muốn ngủ thêm chút nữa…đợi cho ta tỉnh dậy, đại giang nam bắc…chúng ta cùng , được ?…” “ Còn có…Thần…ta vẫn luôn muốn …ta.. ngươi….!!” Tiêu Dạ Thần ôn nhu mỉm cười, ôm chặt lấy Vũ Khuynh Thành vào trong lòng, thanh thầm : “ được! đợi nàng tỉnh dậy, rừng Thu Dương mùa nở hoa ta cùng nàng , Thiên Sơn hùng vĩ, Huyết Liên tuyệt diễm, Ngân Vương ấm áp…ta cùng nàng..điều …chúng ta…từ nay về sau… bao giờ cách biệt!” “ Thành nhi…ta cũng nàng… .. nhiều lắm…” Tiêu Dạ Thần thầm bên tai Vũ Khuynh Thành, khóe môi cong lên tiếu dung tuyệt đẹp…. Nắng ấm áp, Thanh Phong êm đềm lả lướt khắp chốn, mẫu đơn rực rỡ thi nhau trổ hoa, từng cơn gió thổi , cánh hoa như vỡ ra, tung bay khắp chốn, nô đùa, trời hoa đỏ rực bay bay, rồi xoay , xoay rơi xuống mặt đất……thiên nhiên bỗng dưng trở nên rực rỡ hơn, đẹp đẽ hơn… Hồng y nữ nhân đạm mạc cười, đưa tay ra hứng những cánh hoa bay lượn bầu trời, sóng mắt lưu chuyển noãn ý Bạch y nam nhân sóng vai đứng bên cạnh, đôi con ngươi nhu tình, dường như cả thiên địa cũng bằng hồng y nữ nhân trong mắt y trời đầy hoa rơi khắp nơi, phủ vai hai người….lặng lẽ Y mỉm cười nắm lấy tay nàng, khóe môi cong lên tiếu dung thỏa mãn Nàng ôn nhu cười nhìn y, ánh mắt ấm áp vô ngần, rốt cuộc tận sâu đáy mắt hai người chẳng còn gì khác ngoài nhân ảnh của đối phương Ấm áp….Dịu dàng…..Say đắm….. đoạn cảm tình, khắc cốt ghi tâm, thế gian ca tụng Là , là si, là luyến, là điên cuồng cũng là vướng bận nhiều năm Tự vấn thế gian rốt cuộc hay cái gọi là trường tồn bất diệt ? Có đấy! chính là cảm tình của y dành cho nàng Dù là bao lâu chăng nữa, cũng mãi như vậy, nhạt nhòa, trôi , cũng biến mất….cứ như vậy đong đầy theo thời gian dù là quá khứ, bây giờ hay mãi mãi… năm, mười năm…năm mươi năm..cả đời người…hay là kiếp sau kiếp sau nửa cũng thế….. Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp….ngô mới dám cùng quân tuyệt!! —-Hoàn—-