Vũ Khuynh Thành - Nam Cung Dao (Hoàn) (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 55 : VẾT THƯƠNG LÒNG



      “ Thành nhi? Nàng biết , nữ nhân hãm hại nàng, ta khiến cho nàng ta sống bằng chết, chẳng phải nàng ta thích hãm hại người khác sao, ta khiến cho nàng ta ở dưới thân hầu hạ hàng trăm nam nhân khác, đày đọa cho đến chết…” y vẫn mỉm cười ôn nhu nhìn bạch y nữ nhân giường, giọng nỉ non, đôi ưng mâu nổi lên thị huyết cùng căm hận. Nếu phải nữ nhân đáng chết đó sắp đặt, nếu phải nữ nhân ngu ngốc đó làm như vậy, chúng ta đến nước này. Hỏa Liệt Nhật hốt nhiên cười khẽ! ! phải, Thành nhi, nàng sai, là ta ko tin tưởng nàng…chỉ nhìn thôi kết tội nàng, dày vò nàng…nữ nhân kia tội ta tội gấp trăm lần, nàng sai, khi tin tưởng, chữ kia… xứng!!



      “ Là nàng trừng phạt ta đúng ? Nàng biết gì trừng phạt đáng sợ bằng khiến cho ta mất nàng đúng , cho nên nàng dùng cổ độc đối với bản thân mình, khiến cho ta muốn chết được, muốn sống cũng xong đúng ? Thành nhi, nàng hiền lành nhưng khi trả thù lựa chọn phương thức quyết tuyệt nhất khiến cho ta còn đường lui….” y lẫm bẫm, mê hoặc. Ngày nàng ra , cái cảm giác thiên địa dường như xoay cuồng, màu sắc cả thế giới dường như mất , chỉ còn hai màu đen trắng, y điên cuồng hai mươi năm, y mất lí trí, y lãnh khốc , y tàn nhẫn, hai mươi năm y sống như vậy đấy. Cổ độc mà Liên Thành dùng, tuy khiến cho nàng ta chết nhưng cũng phải thể cứu, nếu có được Chu giáng hồng, tất khởi tử hồi sinh, như vậy mới khiến cho y điên cuồng tìm kiếm, điên cuồng chờ đợi, y vẫn mong nếu như có ngày như vậy, chỉ cần y có thể được nhìn thấy nàng, nàng muốn như thế nào đối y điều sao cả…



      Hai mươi năm kiếm tìm, vận dụng mọi tài lực nhưng Chu giáng hồng như truyền thuyết, y hi vọng rồi lại thất vọng..khiến cho y cơ hồ nổi điên. Liên Thành…Liên Thành…nàng quả nhiên đủ tuyệt, đủ ngoan, nhưng mà lại khiến cho ta cam nguyện điên đảo, Liên Thành..!!



      “ Ngươi có chuyện gặp ta?…” thanh khản đặc, lãnh khốc, đôi ưng mâu sắc bén ngạo nghễ nhìn nữ tử trước mặt.



      “ Là người có thể giúp ngươi…” nữ tử ôn nhu cười, dịu dàng như nước chỉ có điều phượng mâu mảnh lạnh băng độ ấm.



      “ Nga! Ngươi giúp ta…?” Hắc y nam tử trào phúng



      “ Chậc! Liên Thành cung chủ, ngươi chẳng phải cho người truy tìm Chu giáng hồng sao, ta có tin tức về nó…” nữ tử vẫn ôn nhu mỉm cười như nước, xem thái độ lãnh khốc cùng trào phúng của hắc y nam nhân ra gì.



      “ ở đâu?” Nam nhân lên tiếng, thanh vẫn lạnh như băng, chỉ có điều đầu óc rồi loạn, tim đập kịch liệt, cái gọi là hi vọng bắt đầu nảy sinh trong y.



      “ Đừng vội, nếu như ta đoán sai, Chu giáng hồng ấy còn thế gian này..” nữ tử cười khẽ.



      “ Ngươi…là đùa với bổn tọa…” hắc y nam tử trầm giọng, sát khí thi triển.



      “ Ha hả…cung chủ, ngươi rất nóng vội..” nữ tử mỹ lệ cười, mị vô cùng, đưa tay nhàng vuốt mái tóc của mình, nghiêng đầu : “ Chu giáng hồng đúng ra chín từ mười năm trước, khi chín trong vòng hai ngày phải dùng, nếu có tác dụng, mà người dùng năm quả đó…Cung chủ ngươi , liệu..huyết của người ấy có phải là thứ thuốc khởi tử hồi sinh tốt nhất hay



      “ Người đó là ai?…” hắc y nam tử lại hỏi.



      “ Người đó…” nữ tử khe khẽ cười, dung mạo tuyệt diễm!



      “ Sao ngươi lại giúp ta…” hắc y nam tử cười lạnh



      “ Haiz! Chẳng qua ta rất nhàm chán thôi…” nữ tử nũng nịu, mắt đẹp đầy vẻ ai oán khiến cho hắc y nam tử run rẫy, y khẽ cười, nụ cười nhạt nhẽo : “ ra đại công chúa rất nhàm chán a!” nữ tử bị y vạch trần thân phận của mình cũng hốt hoảng, nàng tao nhã hớp ngụm trà, thanh lanh lãnh, dịu dàng : “ Hoàng Liệt Nhật quả nhiên là Hoàng Liệt Nhật, uy danh mấy chục năm quả nhiên danh bất hư truyền” . Hắc y nam tử cười yếu ớt, thanh vẫn như vậy độ ấm : “ đại công chúa Lam Tuyết Nhiễm…vì nam nhân ngại gây hấn tam quốc”



      “ Hừ! nam nhân đó…đáng chết…” Lam Tuyết Nhiễm lạnh lùng cười, đôi con ngươi hiển lộ sát khí, nàng mười bốn tuổi nghe danh của thôi tò mò, lần chạm mặt khiến cho tâm nàng loạn nhịp. Nghe đồn thích vũ khúc nàng ngày đêm tập luyện nhiều lần té xỉu cũng đứng dậy kiên trì luyện tập, nàng luyện ba năm, biết bao nhiêu vất vả chỉ để múa khúc vũ tuyệt đẹp khiến cho chú ý. Nàng cải danh tên gọi La Tuyết Nhiễm, treo danh hành nghề, vứt kiêu ngạo của công chúa đứng đài nhảy múa chỉ hi vọng vì nàng mộ danh mà đến. năm khiến cho nàng nổi danh thiên hạ đệ nhất vũ cơ, cũng từ phương xa tìm đến. Bốn năm gặp lại, dung mạo của , khí chất của …điều khiến nàng thôi trầm luân nhưng mà nàng đạt được là gì. Thiên hạ ca tụng nàng khúc vũ khiến người ta si mê, nhưng xem đến trong mắt chỉ tràn đầy lạc mịch cùng thất vọng. Nàng cố ý tiếp cận , nàng cố ý câu dẫn …kết quả là mắng nàng hai tiếng ‘vô sỉ’. Hừ! Tiêu Dạ Thần…ta từng , khiến cho ngươi hối hận, ngươi nhất định hối hận vì năm xưa như vậy đối ta.



      Hắc y nam tử mắt lạnh nhìn Lam Tuyết Nhiễm hành vi có chút điên cuồng, lại nữ nhân vì mà hận, giống như nữ nhân đáng chết lúc trước, ánh mắt là như vậy khiến cho người ta cơ hồ muốn phun, nếu phải nữ nhân này còn có việc cần, chỉ bằng với ánh mắt ghê tởm đó, ngại ra tay giết nàng ta.



      “ Cung chủ….ngươi có muốn chơi cùng ta trò chơi ?..” Lam Tuyết Nhiễm cười khẽ nhìn Hoàng Liệt Nhật, mâu quang mảnh tính kế, khóe môi cong cong tiếu dung



      “ Ân?…” hắc y nam tử tự tiếu phi tiếu, có chút hứng thú với kế hoạch của nữ nhân này, có lẽ nhiều năm có việc gì làm , cùng nhau điên đảo cùng nhau sa đọa, cảm giác này cũng sai



      Chu quốc có tục lệ, mùng bảy tháng bảy hay còn gọi là Thất tịch, đó là ngày dành cho những người hữu tình đến bên nhau. Đêm thất tịch này có từ rất lâu nhưng bắt đầu từ thời Chu Khánh đế mới được rầm rộ khai triển đến như vậy,vì đó cũng là ngày đầu tiên ngài sơ ngộ ái nhân của mình. Hi vọng người hữu tình được thượng thiên chúc phúc, đây cũng là ngày nữ tử có thể phá vỡ quy tắc phong kiến , có thể lớn tiếng ngỏ lòng cùng lang quân ngày nhớ đêm mong, hi vọng thành đôi thành lứa. Cho nên việc bắt gặp đêm Thất tịch, nam thanh nữ tú tấp nập ngựa xe như nước áo quần như nem cũng có gì là quái lạ.



      Thất tịch, cũng là ngày Bạch Vân Tâm cùng Lạc Hạ Dương sơ ngộ lúc bảy tuổi, mối tình Niệm Tâm hồ vương vấn trần thế trở thành đoạn truyền kỳ lương duyên khiến cho người ta khắc cốt minh tâm….



      Thất tịch, đêm này…cũng kết nên những cặp phu thê ân ái đến bạc đầu giai lão, cũng khiến cho thế gian viết nên nhiều đoạn truyền kỳ tình tuyệt đẹp, Thất tịch, mồng bảy tháng bảy, ngày lành tháng tốt, nhân duyên thiên định…



      Truyền thuyết, đêm Thất tịch, phía bắc tây hồ có gốc mẫu đơn trăm năm khô cỗi, chỉ nở hoa mỗi khi gặp được lương duyên. Người gặp được, hai người ấy, duyên phận ràng buộc ngàn năm, từ kiếp này đến kiếp khác dù là nghiệt hay duyên, chỉ biết sợi dây định mệnh quấn chặt làm , sao tách rời . Gốc mẫu đơn chi hoa này chỉ xuất mỗi đêm Thất tịch chỉ người hữu tình mới thấy được, nhưng mà gần trăm năm nay chưa từng ai có thể thấy được gốc cổ thụ trăm năm ấy, có thể đó cũng chỉ là truyền thuyết thôi. Phía bắc Tây hồ có đoạn mê cung, sương mù lượn lờ, người vào trong đó dễ dàng lạc đường, chỉ đợi đến sáng hôm sau sương lui mới có thể được, cho nên đến được phía bắc Tây hồ, phải chuyện dễ huống hi gốc mẫu đơn lúc lúc , gần ba trăm năm chưa hề xuất , người ta cho rằng, đó là truyền thuyết đẹp mà thôi.



      “ Thần! truyền thuyết này thực sao?” Vũ Khuynh Thành tò mò vấn, đôi con ngươi sáng long lanh nhìn Tiêu Dạ Thần, chuyện này hay đấy, nàng với Thần tìm cũng vui mà.



      “ Thành nhi.! Chuyện này ta cũng , đó là truyền thuyết vì chưa ai gặp được…” Tiêu Dạ Thần cười khẽ, từ tốn giải thích, xem ra Thành nhi của có hứng thú với mấy câu chuyện truyền thuyết nhỉ?



      “ Thần, chúng ta cũng tìm xem sao, rât thú vị nha?” Vũ Khuynh Thành giảo hoạt cười, tuy nàng hứng thú với câu chuyện truyền thuyết này nhưng mà cái gọi là mê cung sương mù khiến cho nàng cảm thấy hứng thú, rốt cuộc mê cung đó lợi hại như thế nào mà khiến gần ba trăm năm có ai bước qua được mê cung đó, Vũ Khuynh Thành nghi hoặc, bày trận pháp dương ngũ hành gì đó .



      “ Thành nhi thấy hứng thú với cái mê cung đó sao?” Tiêu Dạ Thần buồn cười vấn, tin chắc Thành nhi cố chấp mấy vẫn đề thiên trường địa cửu, tình muôn đời đó, Thành nhi chỉ tò mò sương mù mê cung ấy thôi! “ Thần! ngươi quả nhiên hiểu nhất ta” Vũ Khuynh Thành tặc lưỡi, nàng để ý câu chuyện gốc vạn hoa chi vương chúc phúc ngàn năm chân tình ấy, nếu như có duyên dù cách xa thiên lý cũng tương phùng phải sao? Cần chi để ý nhiều như vậy, nàng tin, tin tưởng nàng cùng Tiêu Dạ Thần có duyên cho nên cách nhau ngàn năm thời gian, vượt qua xa lạ thời , quen nhau, hiểu nhau , nhau….



      “ Thần! xong rồi…ta để quên ngân lượng ở nhà nha…” Vũ Khuynh Thành sực tỉnh, cau mày , nàng cùng Thần định ra ngoài ăn cùng dạo chơi, chi phí phải có, định ăn bá vương cơm? Vũ Khuynh Thành thở dài : “ Thần, ngươi có đem theo ngân lượng ?” Tiêu Dạ Thần đầu đầy hắc tuyến, y cười dài : “ lão bà, ta nhớ ngươi tiền bạc ngươi quản cho nên ngân lượng của ta điều để chỗ ngươi nha.” Vũ Khuynh Thành ngượng ngùng cười, nàng chỉ đùa ngờ đưa , có người đưa ngân lượng trước mặt nhận mới là ngốc cho nên nàng cũng khách khí thu lên, haiz! Bây giờ mới thấy tai hại a.



      “ Thành nhi, để ta về phủ chuyến, nàng đứng đây chờ ta… lát trở lại ngay” với khinh công của y chưa đầy chén trà thời gian quay lại cho nên y dặn dò . Vũ Khuynh Thành gật gật đầu, vậy cũng được, đúng là ngoài đường có ngân lượng phiền phức. Nàng cười khẽ : “ ta ở đây chờ ngươi” . Tiêu Dạ Thần cười cười, sau đó xoay người dùng tuyệt đỉnh khinh công biến mất giữa phố xá ngàn người qua lại. Vũ Khuynh Thành nhìn bóng lưng y khuất dần, sau đó xoay người đến ven hồ gần đó ngồi xuống, nàng ngồi đây chờ y, dù gì có y cùng nàng cũng có hứng thú dạo phố.



      nương, có muốn bần đạo bói quẻ ?…” giọng vang lên, lão giả mặt mày hồng hào, râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, người vận trường bào phiêu dật, đôi con ngươi hữu thần sáng láng, dường như mọi chuyện thiên hạ điều qua nỗi cái nhìn quá thấu đáo của vị trưởng giả ấy.



      “ Bán tiên Viêm Thiên” ngay lập tức trong đầu óc của Vũ Khuynh Thành nghĩ ngay đến vị kỳ nhân này, thiên hạ nổi danh bán tiên Viêm Thiên, thần cơ diêu toán, bói thuật, chiêm tinh, bặc quẻ, đoán trước thiên ý, vân du tứ phương, thần long thấy đầu thấy đuôi, người này chính là Viêm Thiên? Vũ Khuynh Thành đạm cười, lễ phép chào lão giả, nàng cười khẽ : “ nhân sinh…đến rồi cũng đến, như vậy biết trước biết sau có khác sao?” Tức thời, lão giả ánh mắt tán thưởng, lão vuốt chòm râu trắng muốt của mình, thanh thầm thấp hữu lực : “ nương, phải là người ở đây” . Vũ khuynh thành thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nàng ung dung cười, khẽ nhắm mắt như thừa nhận lời của lão giả. Nàng quả phải người ở đây, nàng là người đại kia mà.



      nương muốn quay về sao?…” Lão giả cười , đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn trực tiếp vào đôi thủy mâu xinh đẹp của Vũ Khuynh Thành

      Hết chương 55

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 56 : ĐÊM THẤT TỊCH



      ‘Trở về…’ hai từ này là hai từ nàng hằng đêm ao ước nhưng mà tại sao lại là lúc này…Vũ Khuynh Thành mê mang. Nàng nhìn vào lão giả, thanh mê hoặc : “ có thể trở về sao?” Lão giả gật đầu mỉm cười, ngài ôn tồn giải thích : “ chuyện của nương phải là dị tượng gì, thời hố đen, cứ vài trăm năm người từ dị giới đến đây, đó là lỗ hổng của thời ” . Lão giả nhàn nhạt thở dài : “ người đến đây tự có cơ duyên” . Vũ Khuynh Thành ngẩng đầu kiên định nhìn lão giả : “ như vậy…nếu quay trở về còn có thể quay lại sao?” Nàng rất nhớ lão ba lão mẹ của mình, nhớ lão huynh của mình, nàng thực rất nhớ , rất muốn quay về. Lão giả thở dài lắc đầu, thanh xa xăm như cõi u linh vọng về : “ dị tượng trăm năm đột biến lần, phải lúc nào cũng có. Nếu trở về, còn đường quay lại”



      Vũ Khuynh Thành hai tay biết từ lúc nào bấu chặt vào vạt áo, những ngón tay trắng bệch cho thấy tâm trạng của chủ nhân nó khá khẩn trương, tuy nhiên nàng vẫn ung dung cười, nhàng ôn nhuận : “ nếu là dị tượng trăm năm có lần, như vậy…” lão giả mỉm cười, ôn thanh : “ nếu như ta đoán lầm, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau tại phía bắc Tây hồ, lúc thịnh dương suy nhất, trời cao kết nối bảy vì sao thất đẩu, thời có hi vọng lần nữa mở ra, cái này là hiếm thấy, ngàn năm có , tiểu nương nếu muốn về…đó là cơ hội duy nhất, nên nhớ …phải suy nghĩ cho cẩn thận, đừng để hối hận sau này…” lời vừa dứt, lão giả cũng biến mất thấy, Vũ Khuynh Thành giật mình thôi. Người này quả là bán tiên!



      “ Phía bắc Tây hồ, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau ư….” Vũ Khuynh Thành mê mang, nàng …có quay về ? Nếu như câu hỏi này hỏi lúc ba năm trước nàng ngại gật đầu nhưng mà giờ khắc này đây quả khó khăn, bởi vì người nàng ở trong này…nam nhân đó lấp đầy lòng nàng, nàng chung quy là luyến tiếc buông . Vũ Khuynh Thành than , biết từ lúc nào hòa cùng đám người tấp nập, ý thức được mình cách xa nơi nàng ngồi chờ đợi Tiêu Dạ Thần, cứ vô thức thẩn thờ bước , đến khi định thần lại, nàng rốt cuộc biết là mình ở chỗ nào nữa, bóng người, tất cả là sương trắng, trắng toát bao quanh lấy nàng, hơi lạnh bao quanh, vân vụ mờ ảo, thực thực hư hư khiến cho nàng sao tìm được lối .



      lẽ nàng vô tình bước đến mê cung sương trắng này sao? Vũ Khuynh Thành chán nản, nàng làm gì a, ràng đợi Thần vì cớ gì lại đến nơi này, quay lại nhất định lại lo lắng cho xem , Vũ Khuynh Thành tự mắng mình ngu ngốc, nhíu mi nhìn tình cảnh nơi đây, chết tiệt! chỉ toàn sương mù lượn lờ. Vũ Khuynh Thành thi triển khinh công nhanh chóng vận nội lực bay lên cao để dễ dàng quan sát đường . Nôi lực mạnh quả nhiên giúp ích được nhiều thứ, Vũ Khuynh Thành tuy bay lên khá cao nhưng có điểm tựa thành ra cũng khó phán phán đoán lối ra, đành thử vận hướng phương bắc tiến đến vậy, biết bao nhiêu lâu chợt Vũ Khuynh Thành lắc mình sang bên, dường như thoát khỏi cái đám sương mờ bám theo dai dẳng ấy, thở phào nhõm. Vũ Khuynh Thành tiếp tục tiến về phía trước, cảnh tượng nơi đây quả khiến cho nàng thôi choáng ngợp.



      Dường như nơi đây có bóng đêm, bốn bề rực sáng như ban ngày, thảo nguyên mênh mông xanh thẳm, dãi cỏ non mềm tải tận tít tắm phía chân trời, dòng sông xanh trong mắt uốn lượn khắp thảo nguyên, cách đó xa gốc mẫu đơn trăm năm vươn mình sừng sững, chỉ là gốc cằn cỗi khô héo bông hoa thôi, Vũ Khuynh Thành kinh ngạc, lẽ trong truyền thuyết gốc đào mộc này có . Chân cứ bất giác tiến lại gần, đưa tay nhàng vuốt lấy gốc cổ thụ thanh thầm : “ quả nhiên có !” nàng là may mắn hay là vận mệnh đây, Vũ Khuynh Thành thoáng chốc mê mang.



      Thôi! Thôi!..thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Vũ Khuynh Thành lắc lắc đầu, nằm dựa vào gốc gây, thầm nghĩ : “ đợi vài canh giờ sương tán , nàng ra ngoài tìm Thần” . Đưa tay đùa giỡn những chú hồ điệp quanh đó, Vũ Khuynh Thành lúc này đây, hồng y phấp phới, ba ngàn tóc đen tùy ý phiêu dật, dung nhan tuyệt mĩ, nàng an tường dựa vào gốc cây trăm năm, hồ điệp cứ vương vấn phiêu lượng quanh nàng, vẽ nên bức tranh mĩ nhân đồ tuyệt đẹp, cái gọi khuynh quốc khuynh thành xem ra đối với nữ nhân này quả chưa đủ.



      Có lẽ vì gió mát, có lẽ vì khung cảnh nơi đây êm đềm quá, cho nên Vũ Khuynh Thành bất giác chợp mắt lúc nào hay, hàng mi dài cong vút rập rờn che đôi con ngươi trong suốt tuyệt đẹp, nàng an tường ngủ dung, cách xa mọi lo lắng vướng bận, nhưng mà bên ngoài kia Tiêu đại công tử gấp gáp vô cùng, khi y lấy ngân lượng quay lại chỗ hai người giao hẹn , bóng dáng y nhân thấy, bảo sao y lo lắng, dù biết võ công của nàng độc bộ thiên hạ, dù biết võ công của nàng hơn y nhiều lắm nhưng y cũng bỏ xuống được lòng lắng lo. Bởi lẽ, dù nàng có tài giỏi cỡ nào, chung quy cũng chỉ là nữ nhân, là người y thương quyến luyến, mỗi việc liên quan đến nàng, y điều cầm giữ được lòng mình mà lo sợ, sợ ngày, thoáng lơ đễnh nàng bỗng nhiên biến mất thấy, hiểu sao, dạo gần đây y thường hay có cảm giác như vậy khiến cho y cơ hồ muốn nổi điên…



      Tiêu Dạ Thần khẽ cau mày, mi gian nặng trĩu ưu phiền, bàn tay nhàn nhạt xoa mi tâm, lòng than . Liệu Thành nhi có đến phía bắc Tây hồ ? Bỗng nhiên y nhớ đến lời lúc nãy hai người với nhau. Dù biết có hay , Tiêu Dạ Thần vẫn nhanh chóng dùng khinh công hướng về phía bắc Tây hồ. Hi vọng nàng ở đó! Tiêu Dạ Thần càng hướng về mê cung sương trắng, hiểu vì sao tâm ngày càng đập mạnh, có lẽ Thành nhi ở đó. Càng nghĩ y càng nhanh chóng vận mười thành công lực đuổi đến, đoàn sương trắng bao bọc lấy y, chẳng mấy chốc y sa vào đám sương mê cung ấy, hoàn toàn mất phương hướng. Tiêu Dạ Thần ngưng thần, yên lặng nghe tiếng gió để đoán phương hướng, phong thổi vù vù ngừng ngay bên tai, khóe môi y cong cong tiếu dung tuyệt mĩ, y đoán được rồi….



      Vũ Khuynh Thành giật mình tỉnh giấc, cảnh vật nơi đây vẫn như vậy, dường như quanh năm suốt tháng vẫn như thế, bóng tối thể bao phủ được nơi đây vậy, Vũ Khuynh Thành than , biết đoàn sương trắng kia tan bớt chưa, có lẽ vài canh giờ nữa trời sáng, sương cũng lui , vậy cảnh vật nơi đây biến mất như trong truyền thuyết sao? Thế gian này quả có nhiều tượng lạ lẫm mà nhân loại thể nào giải thích được…



      Ánh mắt xa xăm hướng về nơi dòng sông xanh êm đềm trôi, cao ánh mặt trời nhè tỏa ánh sáng vàng nhạt giát vàng cả con sông xanh , như dãi lụa lóng lánh tuyệt đẹp, Vũ Khuynh Thành lặng yên suy tư. Lời của lão giả cứ quanh quẩn bên tai nàng, về hay về? nếu như trở lại Thần như thế nào đây, nếu như quay về, như vậy ba mẹ của nàng lại như thế nào? lời hứa năm xưa nàng từng thầm thề ‘Sơn vô lăng, thiên địa hợp ngô mới dám cùng quân tuyệt’ câu ấy nàng vẫn khắc ghi trong lòng, nếu như có nàng bên cạnh ra sao? Vũ Khuynh Thành nàng hiểu nhất Tiêu Dạ Thần, nếu như nàng quay về …haiz!!! Giữa hiếu và tình, lựa chọn nào cũng quá khó khăn…



      “ Thành nhi?” thanh khàn khàn trầm thấp, hữu lực mà ấm áp, thanh ấy quen thuộc đến nỗi, tưởng chừng cách xa xa chỉ hai tiếng gọi ‘ Thành nhi’ ấy, cũng khiến cho lòng nàng ấm áp đến kì lạ, Vũ Khuynh Thành xoay người nhìn về hướng nơi phát ra thanh. Bạch y công tử từ trong đoàn sương trắng lượn lờ bước ra, dung mạo như họa, mi mục xinh đẹp tuyệt luân, đôi con ngươi sáng ngời hữu thần nhìn nàng nhu tình tựa hải, khóe môi cong cong tiếu dung ôn nhu như nước, y từ từ tiến lại gần…



      Khoảng cách giữa hai người chỉ có hơn mười bước chân nhưng với Vũ Khuynh Thành, mỗi bước chân của y tiến lại gần nàng điều khiến cho lòng nàng dâng trào niềm cảm xúc kì lạ, khó có thể diễn tả nên lời. Này bước hình ảnh lần đầu tiên nàng gặp y, trong rừng, dung mạo ấy tựa như khắc cốt ghi tâm vào trong lòng, ánh mắt ấy luyến lưu trong tâm khảm, sao quên được. Này bước là hàng ngàn kỉ niệm như gió lả lướt trong tâm trí, y ôn nhu cười, y chiều, y sủng nịnh, y quan tâm, chăm sóc khắc sâu vào từng nét kí ức của nàng, quên được sao? Lại là bước, bạch y nam nhân ôn nhu nhìn nàng : ‘cả đời chỉ duy độc vì nàng gãy đàn’. Cũng là y : ‘thiên hạ này ai có thể ép những việc mà ta muốn làm, trừ nàng, Thành nhi!…’ khiến cho tâm nàng bồi hồi, khiến cho lòng nàng xót xa, liệu có thể vứt bỏ được sao? Lại bước y tiến đến, ngày mưa gió tầm tả ấy, y dùng đôi tay của mình tự đào mộ chôn phụ mẫu của y, nàng cùng y trong mưa, y cười “ ta chỉ còn nàng”…khiến cho nàng đau triệt phế tâm can. Nam nhân đó thương gia đình của mình như vậy nhưng đến cuối cùng lại vì nàng buông tha cho báo thù…,cứ như vậy, cứ như thế..từng chút từng chút về y càng ngày càng khắc sâu trong tâm, in mãi trong lòng, có chết cũng sao quên được, dù sau này có bước đường hoàng tuyền, có uống mạnh bà than…nhưng ái tình khắc cốt ghi tâm này, nàng có thể buông xuống được sao? được đâu, nam nhân này…hầu như chiếm toàn bộ tâm nàng, trí óc nàng, linh hồn nàng…khiến cho nàng luyến tiếc buông xuống. bước rồi lại bước, cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn bước chân, Vũ Khuynh Thành bất giác khóe môi vẽ nên nét cười tuyệt mĩ, mâu quang mảnh nhu tình như nước, nàng khe khẽ cười, khuynh quốc khuynh thành…

      Tiêu Dạ Thần mỉm cười đối nàng, nàng lại ôn nhu cười nhìn y, sóng mắt lưu chuyển ôn nhu, rốt cuộc trong đáy mắt hai người chỉ vĩnh viễn in bóng lại hình ảnh đối phương, biết từ bao giờ, gốc mẫu đơn khô cỗi già nua ấy từ từ đơm hoa, những đóa mẫu đơn đỏ rực diễm xòe cánh , những chiếc lá non mơn mởn vươn dậy như là ngủ lâu lâu. Gốc cổ thụ gần bảy trăm năm ấy chỉ trong thoáng chốc, dường như có kì tích, hoa nở rộ, rực rỡ diễm vô cùng, gió thổi mạnh, những cánh hoa lả lướt bay đầy trời, xoay vòng, xoay vòng rồi rơi xuống mặt đất, phủ đầy bờ vai hai người, lưu luyến nơi vạc áo trắng muốt của y, luyến lưu lại hồng y rực rỡ của nàng, cả trời hoa rơi xinh đẹp, mẫu đơn cao quý, diễm nhưng cũng thánh khiết vô cùng. Đêm thất tịch, vạn hoa chi vương cao ngạo vì người hữu tình mà nở rộ, mối chân tình ngàn năm này rốt cuộc là duyên hay nghiệt, cũng biết cũng , chỉ là hai người này, từ rày về sau…vận mệnh cứ như vậy buộc chặt lẫn nhau, ai có thể tháo bỏ được, dù là bây giờ hay là ngàn năm sau cũng thế…

      Ba mẹ, lão huynh…thực xin lỗi !!!

      Hết chương 56

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 57 : LẠI THẤY HIÊN VIÊN TIẾU ĐIỆP



      “Ngươi là ai?…” thanh tràn đầy đề phòng, nữ tử khoảng chừng hai mươi tuổi, ngũ quan xinh đẹp, môi hồng răng trắng, đôi con ngươi xinh đẹp tràn đầy u uất khiến cho dung nhan thanh lệ kia mất phần thanh xuân tươi tắn.



      “ A ..aa..a.. ngờ giang hồ đệ nhị mỹ nhân Hiên Viên đại tiểu thư lại như hôm nay…” nữ tử khóe môi cong cong tiếu dung, thân xiêm y hoa quý, ba ngàn tóc đen vấn ngọc châu sai càng tôn lên vẻ ung dung cao quý của nàng. Từ tốn nâng lên cốc trà, tao nhã uống ngụm, động tác thong thả tự nhiên, khí chất hơn người, nữ nhân này tuyệt đối phải tầm thường, lý do gì lại đến tìm mình? Hiên Viên Tiếu Điệp mê hoặc.



      “ Chậc! đường đường là mỹ nhân như hoa như ngọc vì Tiêu Dạ Thần lại ra nông nỗi này, đáng tiếc..đáng tiếc a…” nữ tử cười giễu.



      “ Đừng nhắc đến …” Hiên Viên Tiếu Điệp hét lớn, hành vi có chút điên cuồng. Mỗi khi nhắc đến ba chữ Tiêu Dạ Thần này nàng điều đau từng khúc ruột, nam nhân đó quả vô tình. Ai ôn nhuận như nước, ai lòng dạ to lớn? năm đó nàng khiến trúng xuân dược khiến cho nổi giận muốn bóp chết nàng, đại ca đem nàng nhốt tại Hiên Viên sơn trang, hơn ba năm nay cho phép ra ngoài, lại ép nàng lấy người nàng thích, đại ca trước kia có như vậy, rất chiều nàng dù nàng muốn cái gì cũng mỉm cười đáp ứng vậy mà vì Vũ Khuynh Thành lại đem nàng nhốt ở đây ba năm trời. Lúc trước, khi bị ca ca đưa từ Liễu phủ về đến Hiên Viên sơn trang nàng bị sốt cả ba ngày ba đêm, sau đó lại nổi bang, hột đỏ đầy mặt, phải mất ba tháng mới lành, nam nhân đó khiến cho nàng bị như vậy, biểu sao nàng hận?



      “ Haiz! Đừng tức giận, Tiêu Dạ Thần đó đáng trách, có trách trách Vũ Khuynh Thành thôi…” nữ tử diễm cười, đôi con ngươi nhàn nhạt tính kế, Hiên Viên Tiếu Điệp dù điêu man tùy hứng nhưng hiểm giả dối, làm sao có thể thoát khỏi tính kế của nữ tử điêu luyện này được? nghe nữ tử kia vậy, Hiên Viên Tiếu Điệp ngừng lại hành vi điên cuồng của mình, đôi con ngươi tràn đầy oán hận. Vũ Khuynh Thành… làm sao lại oán hận nàng ta được, hận Tiêu Dạ Thần oán Vũ Khuynh Thành mười. Nếu có nàng ta, Tiêu Dạ Thần có đối với nàng lãnh đạm hờ hững như vậy, nếu có nàng ta, ca ca của nàng cũng đạm mạc với nàng như vậy, nếu có nàng ta..nàng đâu có đau đớn đến như vậy, Vũ Khuynh Thành..!…Vũ Khuynh Thành ba từ này như liều thuốc độc, độc tính nhất ăn mòn lí trí của nàng, ăn mòn lương tri của nàng. càng nhiều hận càng sâu, nhất là những cảm tình đơn phương mất lí trí, Hiên Viên Tiếu Điệp…chính là người như vậy, vì có được cho nên oán hận những người xung quanh, ai…



      “ Có muốn trả thù ?…” nữ tử mỉm cười, ôn nhu nỉ non, khiến cho kẻ mất lí trí như Hiên Viên Tiếu Điệp như bắt được ánh sáng le lói trong chốn u tối nàng ta vùng vẫy. Trả thù? Đúng vậy, nếu như…..nếu như Vũ Khuynh Thành chết nàng có tất cả…!! nghĩ đến đây bất giác Hiên Viên Tiếu Điệp nở nụ cười xinh đẹp, mê muội, vì ngây ngất với viễn tưởng của mình cho nên nàng ta để ý đến ánh mắt chán ghét của nữ tử ngồi đối diện mình.



      ‘Hừ! đúng là kẻ điên..’ nữ tử mỉm cười, nụ cười mị vô cùng, tiếp tục thưởng thức tách trà tay, khóe môi cong lên tiếu dung tuyệt mĩ. Trò hay sắp bắt đầu, Tiêu Dạ Thần…ngươi gặp lại ta kinh ngạc như thế nào nha? Nữ tử khe khẽ cười, Vũ Khuynh Thành..để xem lần gặp mặt sắp đến, nàng muốn xem thử, nữ tử khiến cho kẻ lãnh tình như Tiêu Dạ Thần cam nguyện khuynh đảo như thế nào, lại khiến cho y mờ mịt tìm kiếm bốn năm trong tam quốc, khiến cho y trả giá nhu tình nhiều như vậy.



      thấy ..?” Vũ Khuynh Thành cau mày tìm kiếm khắp nơi, ràng lúc nãy nàng vẫn còn thấy nó ở trong vạc áo mà. Đó là cây đào mộc trâm tặng cho nàng, sao lại có thể đánh mất được kia chứ? Vũ Khuynh Thành nhíu mi, lẽ bị rơi ở đâu sao?



      “ Có phải ngươi tìm cái này….” bàn tay trắng nõn đưa cây đào mộc trâm ra trước mặt Vũ Khuynh Thành

      “ Cảm ơn..” Vũ Khuynh Thành vui vẻ cười, cầm thanh đào mộc trâm lên xem xét. Ngẩng đầu nhìn chủ nhân của đôi bàn tay trắng nõn ấy, Vũ Khuynh Thành ngây người, nhưng chỉ thoáng qua, lại ung dung cười khẽ : “ Hiên Viên tiểu thư, lâu rồi gặp”



      “ Ân…” Hiên Viên Tiếu Điệp kiềm chế trong lòng muốn bóp chết nữ nhân này trước mặt, ôn nhu cười : “ Khuynh Thành nương, ba năm này ngươi khỏe chứ?”. Vũ Khuynh Thành nghi hoặc nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp, nữ nhân này lại dở trò gì đây, Hiên Viên Ngạo biết làm gì mà để cho nàng ta tự tại ở chỗ này, Thần ra tay sao. Nghĩ vậy nhưng vẫn trả lời theo bản năng : “ ta tốt lắm, tạ Hiên Viên tiểu thư quan tâm.” thanh, ngữ điệu vẫn lạnh đạm ung dung như vậy. Vũ Khuynh Thành! Ngươi biết , ta chán ghét bộ dạng này của ngươi, dù có chuyện gì xảy ra vẫn thái độ như vậy khiến cho người ta muốn nổi điên, Hiên Viên Tiếu Điệp ánh mắt chợt lóe lên lạnh lùng nhưng rất nhanh biến mất. Vũ Khuynh Thành vì mãi suy tư cho nên để ý.



      “ Khuynh Thành nương, biết Tiêu ca ca ở đâu vậy…ta muốn xin lỗi …” Hiên Viên Tiếu Điệp dịu dàng cười, sóng mắt lưu chuyển ôn nhu như nước, nàng cười : “ Khuynh Thành nương, ta muốn gặp huynh ấy xin lỗi chuyện ba năm về trước, haiz! Những gì của mình thể cưỡng cầu, hi vọng lời xin lỗi sau ba năm này quá muộn. Khuynh Thành nương…tha lỗi cho ta chứ?”



      Vũ Khuynh Thành ngập ngừng nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp, nữ nhân này hối lỗi sao? Vũ Khuynh Thành nhíu mi, đạm đạm lo lắng, tuy biết nàng ta quá tình nhưng mà nàng cũng thể thất lễ được, với lại nếu nàng ta tình mà tại nàng đa nghi quá sao? Vũ Khuynh Thành khe khẽ thở dài, Hiên Viên Tiếu Điệp hi vọng lần này ngươi thực lòng, nếu như biết hối cãi đừng trách ta đây niệm tình. Ai cũng có giới hạn của bản thân, ngươi phạm lần ta có thể tha cho ngươi lần, ngươi biết hối lỗi ta cho ngươi cơ hội sửa chữa, thế nhưng nếu ngươi cứ chấp mê bất tỉnh, ta… thể cho ngươi cơ hội thứ hai đâu…



      “ Được rồi.., ta dẫn ngươi tìm …” Vũ Khuynh Thành giọng . Hiên Viên Tiếu Điệp vui vẻ cảm tạ sau đó theo Vũ Khuynh Thành đến Tiêu Tương các, khóe môi cong lên nụ cười đắc ý. Vũ Khuynh Thành, màn hay diễn ra, hi vọng ngươi đừng để cho ta thất vọng nha.



      Men theo hướng bắc Liễu phủ, nơi ấy khá thanh tĩnh mộc mạc, nơi đây tên gọi Tiêu tương các. Vũ Khuynh Thành cùng Hiên Viên Tiếu Điệp chậm rãi bước đến, hương vị cây cỏ theo gió phả vào lòng người, chợt thấy lòng yên tĩnh lạ. Vũ Khuynh Thành khẽ mỉm cười, gió thổi ba ngàn tóc đen tùy ý phi vũ, hồng y nhè tung bay, dung nhan đẹp như họa, đôi thủy mâu câu hồn người nhàn nhạt ôn nhu hòa noãn ý, bất giác khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp bên cạnh ngẩn ngơ. Nữ tử này quả quá đẹp, dù chán ghét cùng oán hận nàng ta nhưng Hiên Viên Tiếu Điệp thể phủ nhận dung nhan khuynh thế này của Vũ Khuynh Thành, chỉ vậy mà khí chất ôn noãn cùng đạm mạc tuy đối lập nhưng lại vô cùng hài hòa đối với nữ tử này. Có chăng là vì thế, Tiêu ca ca cùng đại ca của nàng ..mới nghiêng tình nhiều đến như vậy? Hiên Viên Tiếu Điệp thoáng thất thần.



      “ Có người…?” Vũ Khuynh Thành kinh ngạc, bình thường Tiêu Tương các hiếm khi có người xuất , chỉ có nàng cùng , hôm nay là vị khách nào đây? Vũ Khuynh Thành từ từ bước đến thư phòng, định gõ cửa thanh từ bên trong vọng ra khiến cho nàng sắc mặt cứng ngắc…



      Cánh cửa đóng kín lại, khẽ hỡ cũng đủ cho nàng nhìn thấy hai thân ảnh bên trong dây dưa lẫn nhau, nữ nhân và nam nhân, nam nhân này quá quen thuộc, chỉ cần cái liếc mắt nàng cũng đủ nhận ra đó là ai, còn nữ nhân kia…nàng , chỉ là thanh lanh lãnh này cho thấy người này chắc chắn là mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc.



      “ Tiêu ca ca, người ta nhớ huynh nha…” thanh ôn nhuận như nước

      “ Ngoan! Tuyết nhi, đợi ta làm xong mọi việc cùng muội tiếu ngạo giang hồ, đến lúc đó muội muốn gì ta làm cái đó được …” thanh khàn khàn trầm thấp, thanh này ấm áp quen thuộc vô cùng, thanh ấy như dòng suối ấm lướt qua lòng nàng giờ khắc này lại như từng mũi kim đâm vào trong lòng vậy, đau đến nghẹt thở.

      “ Huynh nha! phải huynh thích Vũ Khuynh Thành rồi đấy chứ…” thanh có chút giận dỗi

      “ Ha hả, tuyết nhi! Muội biết sao? Trong lòng ta chỉ có muội mà thôi, Vũ Khuynh Thành, nữ nhân ấy chẳng qua chỉ là trò đùa giải trí thôi, chơi chán bỏ…” thanh nhu tình sủng nịnh, nam nhân trêu đùa nữ nhân bên trong. Từng lời, từng chữ…điều khiến cho nàng…chết lặng!

      “ Hừ! nhưng người ta thấy huynh rất quan tâm săn sóc cho nữ nhân kia..” nữ tử trong phòng phục, lớn giọng nhưng hành động nũng nịu kia khiến cho nam nhân thể chán ghét được

      “ Tuyết nhi, đừng giận..! Vũ Khuynh Thành ấy có võ công rất cao cường, ta chỉ muốn đợi cho nàng ta đề phòng sau đó rút hết công lực của nàng ta, Tuyết nhi! Chẳng phải muội rất thích Chu giáng hồng sao? Vũ Khuynh Thành ấy đáng chết khi ăn hết năm quả, đợi ta phế bỏ võ công nàng ta, dùng huyết nàng ta chế thành mỹ dung cho muội, như vậy Tuyết nhi của ta trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nha…” y cười cười , thanh ôn nhuận vô cùng…



      Trong phòng, hai người, nam nữ tha hồ tán tỉnh, vui đùa, tựa như tình nhân lâu ngày mới gặp cho thỏa lòng vậy, thanh nữ tử ôn nhu cười, thanh nam nhân trầm thấp hữu lực, ấm áp ôn nhuận… văng vẳng bên tai nàng, Vũ Khuynh Thành khe khẽ cười, nụ cười ôn nhu tuyệt mĩ..



      “ Khuynh..Khuynh Thành.. nương.. sao chứ…” Hiên Viên Tiếu Điệp hốt hoảng đuổi theo Vũ Khuynh Thành, gương mặt tràn đầy lo lắng, hoang mang. Vũ Khuynh Thành thùy hạ mi mắt, hàng mi dài dài che ánh nhìn của nàng, Hiên Viên Tiếu Điệp phẫn nộ : “ đừng đau lòng, ngờ Tiêu ca ca lại là người như vậy, quá thất vọng, Khuynh Thành nương, nam nhân nhứ thế có cũng vậy.!” Vũ Khuynh Thành lặng yên , Hiên Viên Tiếu Điệp nhìn thấy Vũ Khuynh Thành im ắng càng thêm ra sức sỉ nhục Tiêu Dạ Thần. Vũ Khuynh Thành hờ hững nhìn nàng, môi đỏ mọng khẽ mở : “ câm miệng!”



      “ Khuynh Thành nương…ngươi gì?” Hiên Viên Tiếu Điệp nghi vấn, nàng nghe nhầm đấy chứ, nữ nhân này bảo nàng câm miệng? Vũ Khuynh Thành nhìn trực tiếp vào đôi con ngươi của Hiên Viên Tiếu Điệp, mâu quang mảnh lạnh như băng : “ ta ngươi câm miệng! có ai được phép sỉ nhục ” . Hiên Viên Tiếu Điệp kinh sợ trước ánh mắt quá lạnh lùng của nữ nhân này, nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh, ôn nhu cười : “ Khuynh Thành nương quả nhiên rộng lượng, Tiêu Dạ Thần đối xử với nương như vậy mà vẫn bảo vệ , ha hả..ta rộng lượng được như vậy đâu”



      “ Ân? Vậy Hiên Viên đại tiểu thư ta phải làm gì…” Vũ Khuynh Thành hứng thú nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp, ánh mắt tràn đầy thú vị nhìn nàng ta khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp vô cớ bối rối. Chết tiệt! Vũ Khuynh Thành, ngươi chẳng lẽ nhìn thấy âu yếm nhân của mình phản bội như vậy vẫn còn có thể bình tĩnh như thế này sao? Hiên Viên Tiếu Điệp mê hoặc, lẽ nàng ta có cảm tình gì với Tiêu Dạ Thần? bị ánh mắt dường như hiểu mọi việc kia của Vũ Khuynh Thành nhìn trưc tiếp, Hiên Viên Tiếu Điệp che dấu bối rối trong lòng, cười khẽ : “ nếu là ta, ta giết đôi cẩu nam nữ đó…”



      ‘Phách..’ lời chưa dứt, năm dấu nay in lên khuôn mặt trắng nõn mỹ miều của Hiên Viên Tiếu Điệp. Quá kinh ngạc, Hiên Viên Tiếu Điệp trân trối nhìn Vũ Khuynh Thành, ánh mắt tràn đầy lửa giận. Vũ Khuynh Thành đạm cười nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp, thanh ôn nhu như nước bất giác khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp sợ run trong lòng : “ Hiên Viên tiểu thư! Ta đừng có sỉ nhục , Tiêu Dạ Thần! thiên hạ này đây, ai cũng được phép xấu chỉ có ngươi là được, đừng quên là ân nhân cứu mạng của ngươi!”

      Hết chương 57

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 58 : PHỤ CẢ THIÊN HẠ PHỤ NGƯƠI



      “ Ngươi đả hả lòng…” Tiêu Dạ Thần lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt. Nếu có thể được, muốn đem phây thây ngũ mã nữ nhân này. Nữ tử mỉm cười nhìn Tiêu Dạ Thần, mắt đẹp u oán, ôn thanh : “ Tiêu ca ca, lúc nãy còn dịu dàng với người ta như vậy, thoắt đó mà lạnh lùng như vậy nha!”



      “ Cổn xuất ..” Tiêu Dạ Thần thanh lạnh như băng, đôi con ngươi trong suốt vô hỉ vô bi khiến cho Lam Tuyết Nhiễm sợ run trong lòng chút, nhưng nghĩ đến con át chủ bài trong tay của mình Lam Tuyết Nhiễm áp chế trong lòng bối rối, diễm cười : “ Tiêu Dạ Thần, đừng vênh váo đừng quên tính mạng của các ngươi ở trong tay ta”. Tiêu Dạ Thần nhanh như cắt đưa tay lên cổ của Lam Tuyết Nhiễm, mâu quang chút độ ấm, như cái giá rét buốt óc của mùa đông Chu quốc, hàn tận xương tủy, mỉm cười, nụ cười tràn đầy thị huyết, hốt nhiên Lam Tuyết Nhiễm sắc mặt tái ngắt, nàng ta lắp bắp : “ Tiêu..Dạ..Thần! chỉ cần..ta quay về.. ngay lập tức.. việc.. Vũ.. Khuynh.. Thành.. có trong tay ngũ đại thần quả cùng… võ công bí tịch cả đời của… Chu Khánh đế được.. giang hồ biết đến.. đến .. lúc đó… ” Tiêu Dạ Thần nghe Lam Tuyết Nhiễm như vậy, bàn tay có hơi lỏng chút, đẩy Lam Tuyết Nhiễm về phía trước, thanh chút độ ấm : “ cổn xuất ! Lam Tuyết Nhiễm, ngươi nên nhớ long đụng đến nghịch lân…tất còn đường sống…”



      Có lẽ bị dọa bởi câu của Tiêu Dạ Thần, cũng có lẽ là vở kịch diễn xong, Lam Tuyết Nhiễm cũng có ý định ở lại cùng Tiêu Dạ Thần, ai biết được nam nhân này khi nổi điên ra tay với nàng? Lam Tuyết Nhiễm mỉm cười, dùng khinh công bay mất, thanh vọng lại : “ tái kiến Tiêu Dạ Thần, hi vọng nhanh gặp lại”. Nàng ta đâu có dễ dàng buông tha cho hai người đó như vậy, trò chơi bắt đầu phải sao? Ha hả..Tiêu Dạ Thần, Vũ Khuynh Thành..càng lúc càng thú vị. Lam Tuyết Nhiễm mỉm cười, trong đầu lên kế hoạch tính toán, nàng ta biết vì hờn ghen vô cớ, vì ganh tị vẫn vơ của mình, khiến cho bản thân vĩnh viễn rơi vào địa ngục, kéo theo cả Nam Phong hoàng triều gặp nạn. Như lời của Tiêu Dạ Thần, long có nghịch lân thể phạm khi dụng đến tất chết có chỗ chôn.



      ‘ Chết tiệt..!!’ Tiêu Dạ Thần tức giận, đồ đạc trong phòng đổ vỡ, chẳng mấy chốc thanh đổ vỡ vang vọng khắp Tiêu Tương các. Tiêu Dạ Thần thừ người, ngồi giữa đống ngổn ngang đồ đạc, mâu quang mảnh tiêu điều vắng vẻ, hai bàn tay của y biết từ bao giờ nhuốm đầy máu tươi. Là khi y những lời nhẫn tâm ấy để cho nàng nghe được? là khi y phẫn nộ, y muốn giết nữ nhân kia lại thể ra tay ? hay là khi nghe thấy hơi thở bối rối cùng nhẫn đau lòng của nàng? Hai bàn tay của y chỉ biết ghì chặt, bấu chặt vào da thịt, đau như vậy mới khiến cho y tỉnh táo mà thốt nên những thanh ấy, những câu vô tình ấy? Tiêu Dạ Thần cười khổ, y rất vô dụng, rất vô dụng! ngay cả nữ nhân mình thương cũng bảo vệ được, phải đích thân những lời ấy làm tổn thương nàng, Tiêu Dạ Thần chưa bao giờ thấy mình vô dụng như lúc này đây, vô dụng đến mực y muốn tự giết bản thân mình vậy…



      Từ đằng sau, hai cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng của Tiêu Dạ Thần, ấm áp ôn nhuận, hương vị nhàn nhạt ấm áp quen thuộc khiến cho tâm trạng phẫn nộ của y dẫn bình ổn lại. Y khẽ nhắm mắt, an tường dựa vào nữ nhân đằng sau y, thanh nhàn nhạt lo lắng : “ Thành nhi! Xin lỗi…!!” Xin lỗi khiến nàng nghe những câu khó nghe như vậy, xin lỗi khiến cho nàng đau lòng. Vũ Khuynh Thành lắc đầu , vì y dùng lụa trắng mềm bao bọc lấy vết thương, thanh tràn đầy quan tâm cùng lo lắng : “ Thần! chẳng phải ta , dù bất cứ trường hợp nào, cũng đừng thương tổn bản thân sao?”



      “ Đúng! xin lỗi…là ta kiềm chế được cảm xúc…” Tiêu Dạ Thần lúng túng. Vũ Khuynh Thành thở dài, thanh yếu ớt : “ Thần! ta đau…” Tiêu Dạ Thần hốt hoảng xoay lại nhìn Vũ Khuynh Thành, lo lắng hỏi : “ đau..nàng bị thương sao?” Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của y như vậy, Vũ Khuynh Thành khỏi cười khẽ, nàng lắc đầu, đặt cằm của mình vào bờ vai vững chắc của y, thanh nỉ non : “ dù biết ngươi diễn kịch, dù biết ngươi lòng khi như vậy, nhưng khi nghe những lời như thế, ta cũng kìm lòng được mà đau, mà xót”. Vũ Khuynh Thành khẽ nhắm mắt tựa vào y, còn muốn nhiều lắm nhưng thanh thể thốt nên lời được. Nàng tin , tin tưởng như vậy đối nàng, nhưng mà chính tai nghe được, lòng vẫn đau nhói.



      Tiêu Dạ Thần há miệng thở dốc, thanh cứ nghen nghẹn nơi cổ họng, “ Thành nhi! Ta…” Vũ Khuynh Thành mở miệng : “ đừng ! ta điều biết” . Tiêu Dạ Thần ôn nhu cười nhìn người trong lòng, lặng im ôm nàng vào trong lòng. Khi y những lời ấy, y sợ nhất chính là Thành nhi đau lòng thôi! Cũng phải sợ nàng tin y. nhau như vậy, tình đậm như thế, nếu như tin tưởng lẫn nhau, ái tình này vốn thể hết cuối còn đường. Nàng và y điều tin tưởng đối phương, chỉ cần chút thanh rối loạn, chút nhịp đập bối rối điều hiểu , đối phương nghĩ gì, đối phương cảm nhận những gì, đây có chăng là tâm ứng tương thông? Lúc sáng, Lam Tuyết Nhiễm tìm đến y, với y rằng nếu như cùng nàng ta chơi trò chơi ngu ngốc này, tung tin cho võ lâm nhân sĩ rằng Thành nhi có trong tay ngũ đại thần quả. Nhân loại bản tính vốn lòng tham, nếu như tin đó đồn ra ngoài, dù y và Thành nhi có chạy đến chân trời góc bể cũng khó mà thoát được…



      “ Thần! nữ tử đó…là ai vậy ?” Vũ Khuynh Thành lên tiếng, chẹn ngang suy nghĩ của Tiêu Dạ Thần



      “ Lam Tuyết Nhiễm…” Tiêu Dạ Thần đáp: “ Đại công chúa Nam phong triều, thiên hạ đệ nhất vũ cơ, giáo chủ Băng nhạn thần giáo”



      “ Lợi hại như vậy!” Vũ Khuynh Thành giật mình, nếu như xét về tài hoa, nữ tử này rất giỏi. Thần…Lam Tuyết Nhiễm đó dường như rất thích ngươi! Vũ Khuynh Thành cười khẽ, hết Hiên Viên Tiếu Điệp lại đến Lam Tuyết Nhiễm, Thần, ngươi đúng là trêu ong ghẹo bướm nha!



      “ Thành nhi! Oan chết…ta chỉ trêu có mình nàng, mấy nữ nhân đó liên quan đến ta…” Tiêu Dạ Thần bĩu môi, càng ôm chặt người trong lòng mình. Mấy nữ nhân đó cũng bằng sợi tóc của nàng, Thành nhi!



      Giữa cái nền lộn xộn của Tiêu tương các, hai người ôm lấy đối phương vào lòng, khí ấm áp vờn quanh xua băng giá trong lòng, nắng nhè chiếu sáng cả căn phòng, dịu dàng, say đắm….



      “ Ngươi cái gì?” Lam Tuyết Nhiễm trân trối nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp, làm gì đời có chuyện như vậy! Chẳng phải khi nghe những lời như vậy nàng ta bỏ hay căm hận Tiêu Dạ Thần, rồi biến thành thụ hận chẳng hạn, lúc đó nàng cười cái cảm tình của Tiêu Dạ Thần, để cho y hối hận năm xưa chối từ nàng, nhưng mà kết quả lại là cái quái gì vậy?



      “ Ngươi tính sai rồi, nữ tử đó phải nữ nhân tầm thường cho chúng ta đùa xoay quanh đâu…” Hiên Viên Tiếu Điệp cười lạnh. Nhớ lại lúc sáng nữ tử đó phách mình bạt tai đồng thời cũng đánh tỉnh chính mình.



      “ Khuynh Thành nương, dường như nương rất bình tĩnh khi Tiêu Dạ Thần phản bội nhỉ?” Hiên Viên Tiếu Điệp trào phúng nhìn Vũ Khuynh Thành

      “ Ai phản bội ta?” Vũ Khuynh Thành ung dung cười nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp

      ..vừa mới..cái kia…” Hiên Viên Tiếu Điệp sao tin được nhìn Vũ Khuynh Thành, lúc nãy chẳng lẽ bọn họ kĩ càng như vậy mà nữ tử này càng ràng ư? Là chậm tiêu hay là ngu ngốc.

      “ Ngươi cho rằng chỉ vài lời rỗng tuếch ấy khiến cho ta tin tưởng được sao, nếu như nhau mà ngay cả cơ bản nhất là tin tưởng đối phương làm được, còn có tư cách nào ai chữ thương đây..” Vũ Khuynh Thành tự tiếu phi tiếu nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp “ Hiên Viên Tiếu Điệp đừng tưởng là ta biết, ít nhiều ngươi cũng có liên quan đến việc này”



      “ Ngươi….” Hiên Viên Tiếu Điệp kinh sợ nhìn Vũ Khuynh Thành, nữ nhân này sao lại biết được, nàng đâu có lộ chỗ nào đâu?



      “ Đồ ngốc! Thần có thể biết được hơi thở của ta nhưng vẫn những lời đó, nếu như muốn dấu ta đâu có lộ liễu như vậy, hơn nữa….ta tin …” Vũ Khuynh Thành đạm cười, nụ cười tuyệt mĩ vướng chút bụi trần, sạch thánh khiết quá bất giác khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp lui vài bước về sau, dám đối diện trực tiếp đôi con ngươi trong suốt tạp chất ấy.



      có thể phụ cả thiên hạ, nhưng nhất định phụ ta….” Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười như vậy, sau đó quay đầu trở lại Tiêu tương các, để lại bóng lưng kiên quyết cho Hiên Viên Tiếu Điệp. Thẩn thờ nhìn theo bóng lưng đó, Hiên Viên Tiếu Điệp bỗng nhiên thất thanh cười lớn. Ba chữ ta tin như đạo kích mạnh dội thẳng vào trí óc u mê của Hiên Viên Tiếu Điệp, bất giác lệ trong mắt cứ vô thanh vô tức rơi, tiếng động.



      Nàng hiểu, vì cớ gì lãnh tình cao ngạo như Tiêu Dạ Thần lại say đắm nữ nhân này như vậy. Đạm mạc vô tâm như ca ca của nàng lại quyến luyến hình bóng nữ nhân này như thế. Nữ nhân như vậy sao lại khiến cho bọn họ động tâm được kia chứ! Hay lắm câu phụ cả thiên hạ phụ khanh, đến mức như vậy, cảm tình đến như thế, nàng có tư cách gì oán hận bọn họ đây.



      Hiên Viên Tiếu Điệp ơi là Hiên Viên Tiếu Điệp, vì sinh hận, sinh ghen khiến cho ngươi mất lí trí, khiến cho ngươi thân tàn ma dại, như đố phụ, mà ngay từ đầu ngươi cũng có cảm tình của y đâu? Từng hận y, nhưng là lỗi của ngươi, y cứu ngươi mạng ngươi lại lấy oán báo ân. Từng oán Vũ Khuynh Thành, nhưng nữ tử kia cũng cứu tính mạng người, lại lấy oán báo ân, từ khi nào ngươi lại trở nên hèn mọn như vậy? lệ cứ vô thanh vô tức rơi, nàng mệt rồi!! mệt, cảm tình là của mình, tranh tranh làm gì kia chứ…hãy để mặc kệ , thời gian minh chứng cho tất cả…



      “ Lam nương, ta khuyên nên bỏ cuộc , cái gì phải của mình, mãi mãi cũng phải….” Hiên Viên Tiếu Điệp thở dài. Nàng từ bỏ, giờ khắc này đây, , thương cũng oán hận nữa, chỉ đơn thuần vui vẻ sống qua ngày như lúc trước, có gia gia nãi nãi thương , có ca ca chiều. Nàng bỏ lỡ rất nhiều, muốn hối hận thêm



      “ Hiên Viên đại tiểu thư, ngươi cam tâm sao?..” Lam Tuyết Nhiễm kích thích Hiên Viên Tiếu Điệp, nàng cam tâm, tuyệt thể dễ dàng buông tha cho bọn họ, dù thế nào chăng nửa, cuộc chơi mới có mở màng, sao lại buông nhanh như vậy được.



      cam tâm được gì, lam nương, Tiêu Dạ Thần phải là người dễ chọc, thiên hạ danh xưng đệ nhất quân sư há có thể để nương đe dọa, nên quay đầu trước khi quá muộn…” Hiên Viên Tiếu Điệp thở dài, xoay người bước , nàng…bỏ cuộc muốn tham gia trò chơi này nữa, đáng!



      “ Hừ! nhát gan!!…” Lam Tuyết Nhiễm trào phúng, nàng sợ gì , nàng là giáo chủ Băng nhạn, đại công chúa Nam phong hoàng triều, nàng tin thể khiến cho quỳ gối thuần phục…



      Hiên Viên Tiếu Điệp ngẩng đầu nhìn trời cao, thiên hôm nay rất đẹp, lâu rồi nàng mới cảm nhận thiên nhiên hài hòa đến như vậy, năm năm qua nàng bỏ lỡ rất nhiều, tự dằn vặt bản thân, sống mệt mỏi vô cùng, Hiên Viên Tiếu Điệp mỉm cười, đôi con ngươi mở to nhìn trời xanh, hét lớn : “ Hiên Viên Tiếu Điệp ta dù gì cũng là giang hồ đệ nhị mỹ nhân, Tiêu Dạ Thần là cái gì chứ, ta tin có ngươi là có người ta lòng! Hừ..” phù! thoải mái, oán hận nhiều năm tích tụ giải hết, lại là Hiên Viên đại tiểu thư kiêu man tùy hứng, cứ như vậy …hạnh phúc có đôi khi là biết giữ lấy, biết buông xuống, phải lúc nào cứ cố chấp nắm giữ là hạnh phúc!!



      Hiên Viên Tiếu Điệp hét thoải mái, vỗ mông chạy lấy người, biết có đôi mắt hứng thú nhìn nàng, khóe môi cong lên tiếu dung tà mị….duyên phận của và nàng…giờ khắc này đây chính thức bắt đầu ( muốn xem duyên tình của hai người này đón xem Vũ Khuynh Thành phiên ngoại nhé ^^ )



      Ai người phạm lỗi có hạnh phúc?

      Ai kẻ điêu man tùy hứng có người thương?

      Chỉ cần biết hối lỗi mọi chuyện ổn thôi!

      Và biết đâu, cũng người chấp nhận được tính cách ấy của ngươi, ngươi..đơn giản vì ngươi chính là ngươi!



      P/s: Các nàng có cảm thấy kết thúc này của HVTĐ là hơi có hậu cho nàng ta ? Ta chỉ muốn , nhân dù có phạm lỗi nhưng chỉ cần biết quay đầu lại, mọi chuyện ắt quá muộn. Nhưng các nàng yên tâm, đây chưa là kết thúc cuối, đợi cho mấy chương sau, HVTĐ cũng bị vạ lây và chịu bi kịch, vì những lỗi lầm cố chấp trước đó, nhưng cũng ko đến nỗi thê thảm đâu. Haiz! Dù gì nàng ấy cũng là thân sinh của ta mà, cũng thể ra tay quá nặng được ( ta là mẹ hiền ^^ )

      Hết chương 58

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 59 : DẬY SÓNG





      “ Ca ca, thư của ai gửi đến vậy?…” nam nhân hồng y tà mị, dung mạo dã, đôi hoa đào mắt tràn đầy nghi hoặc. Nam nhân này ai khác chính là giáo chủ Huyền liên giáo, tên gọi Huyền Trần



      “ Huyền Trần, lời hứa ba năm trước, đến hồi chúng ta phải thực rồi.. “ Huyền Ca thở dài đưa bức mật thư cho hồng y nam tử. Huyền trần đưa tay nhận lấy, mi gian nhăn lại, thở dài : “ cái gì đến cũng đến thôi! Ca ca, sau chuyện này nếu như…còn có mạng sống quay về đệ nhường lại giáo chủ vị…” Huyền Ca gật gật đầu : “ chúng ta nếu như còn mạng quay về… sống cuộc sống bình thường, cưới vợ sinh con, sinh hoạt điền viên, như vậy cũng sai…”



      “ Ca..huynh lại trêu đùa…” Huyền Trần thở dài, đôi con ngươi tràn đầy lo lắng, y lẳng lặng nhìn vị huynh trưởng hắc y ngạo nghễ lãnh khốc của mình, sóng mắt nhàn nhạt ôn nhu, sau đó ngẩng đầu đối diện trực tiếp đôi băng mâu lãnh khốc kia, y : “ ca! sau mọi chuyện…đệ có chuyện muốn với huynh”. Huyền Ca bị đệ đệ của mình nhìn sâu như vậy, có chút bối rối, y xoay người, giải quyết công việc bàn, cười trừ. Mãi cho đến khi tiếng bước chân của Huyền Trần xa y lại giọng lên tiếng : “ ta chờ…!!..”



      “ Ngươi là đại công chúa Lam Tuyết Nhiễm…” nàng cười khẽ, thanh dịu dàng như thiên của đất trời. Đôi con ngươi trong suốt vô ngần, sóng mắt ấm áp lưu chuyển quang hoa, tựa như vầng trăng ôn nhuận tỏa ánh sáng mê hoặc thế nhân. Ba ngàn tóc đên dài tùy ý chảy xuôi qua bờ vai, lay động trong gió, thanh đào mộc trâm tinh xào vắt ngang mái búi tóc đen huyền, làn môi đào xinh đẹp khẽ mở, cái mũi tinh xảo khéo léo khiến cho ngũ quan kia càng thêm cân xứng, hàng mi dài như cánh bướm rập rờn khe khẽ lay động, đôi chân mày cong cong tràn đầy phong tình. Nữ tử này, quả là tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ của thiên thượng, trong phút chốc, Lam Tuyết Nhiễm cảm thấy này nữ nhân phải là người, có thể là tiên thậm chí là nhưng tuyệt đối phải là người. Tuy biết dung mạo của nàng ta khuynh thành khuynh quốc nhưng đối diện trực tiếp nhìn như thế này, Lam Tuyết Nhiễm cảm thấy ông trời cũng bất công!



      “ Sao vậy, dụ ta đến nơi này lại có chuyện gì muốn sao?” Vũ Khuynh Thành nghiêng đầu nhìn nữ tử danh xưng lam tuyết nhiễm trước mặt. Dùng kế dụ nàng đến đây lại im lặng nhìn nàng, nữ tử này lại có tính toán gì đây? Vũ Khuynh Thành than , nàng chỉ mong cuộc sống tùy ý tiêu sái, nhưng dường như ông trời luôn chống đối lại ước nguyện của nàng phải.



      “ Ngươi biết là ta dùng kế nhưng cũng đến?…” Lam Tuyết Nhiễm mị cười nhìn nữ nhân trước mặt, đôi môi đỏ mọng như máu cong lên tiếu dung tuyệt mĩ, nữ tử này tuyệt đối tầm thường như nàng nghĩ! Vũ Khuynh Thành nghe Lam Tuyết Nhiễm vậy, có chút buồn cười, khẽ xoay mình, tay đưa lên chạm đến đóa mẫu đơn hé rộ, thanh nhàng : “ ta chỉ muốn biết, người gọi là Lam Tuyết Nhiễm, là nữ nhân như thế nào mà thôi!” Khóe môi vẽ nên nét cười tuyệt mĩ : “ hơn nữa! kế sách của ngươi rất tốt, dù muốn ta cũng phải , phải sao?” Dùng Thần để uy hiếp nàng, uh! Cái này khiến cho người lãnh đạm như nàng cũng dễ dàng nổi nóng.



      “ Ha hả…Tiêu đại công tử quả nhiên có sức hút rất mạnh mẽ…” Lam Tuyết Nhiễm cười lạnh, Vũ Khuynh Thành cũng thèm chấp nhất giọng điệu khó nghe của nàng ta, nàng ung dung cười, đáp lại : “ chẳng phải đại công chúa cũng chống lại sức hút của Thần còn gì?” Lam Tuyết Nhiễm tức giận nhìn Vũ Khuynh Thành, nữ tử xoay lưng lại về phía mình, hoàn toàn xem nàng vào mắt, điều này khiến cho kẻ từ luôn hưởng ba ngàn sủng ái vu tập thân như nàng cảm thấy bị đả kích tôn nghiêm cách nghiêm trọng. Lam Tuyết Nhiễm cố nén trong lòng cảm xúc, tao nhã ung dung, mỗi biểu thể khí phách hoàng gia, đôi con ngươi rét lạnh : “ phải, ta thích nhưng lại sỉ nhục ta, kể từ giờ phút đó, trong lòng vô chỉ còn hận”



      “ Uh! Đại công chúa, ngươi biết càng nhiều hận càng sâu sao? Hay là chẳng qua vì cái gì có mới là tốt nhất, kích khởi dục vọng chinh phục của ngươi…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu cười khẽ, quay lại đối diện trực tiếp ánh mắt của lam tuyết nhiễm, đôi con ngươi trong suốt dường như thấu hiểu hết mọi chuyện ấy của Vũ Khuynh Thành khiến cho Lam Tuyết Nhiễm thoáng kinh sợ, né ánh nhìn quá đổi trực tiếp ấy. Vũ Khuynh Thành lại lên tiếng : “ ngươi ngươi thích , là vì thích cái gì, khuôn mặt, tài năng, tính cách” . Lam Tuyết Nhiễm bị Vũ Khuynh Thành vấn trực tiếp như vậy có chút bối rối, ấp úng : “ ta thích tất cả” . Vũ Khuynh Thành mỉm cười, tay mở ra, hàng chục cánh hoa trong tay theo gió bay , tạo nên vệt trời hoa đỏ lả tả, hàng mi dài rủ xuống, ánh mặt trời chiếu xuống phản chiếu lên dung nhan như họa ấy, che bán khuôn mặt, còn nửa khuôn mặt còn lại như được nhuộm màu trong cái ánh sáng diễm lệ ấy, đôi môi xinh đẹp khẽ mở : “ vậy sao! Ngươi thích tất cả…nhưng mà ta..ta thích …”



      “ Ngươi…ngươi cái gì?” Lam Tuyết Nhiễm thể tin được, ánh mắt mở to nhìn nử tử đứng trước mặt mình, này, nàng phải nghe nhầm rồi đấy chứ. Vũ Khuynh Thành cười yếu ớt, nhìn vào ánh mắt bối rối của Lam Tuyết Nhiễm, ôn thanh : “ ta … thích ., ta …”



      , hoàn hảo như vẻ bề ngoài, cũng lắm lúc trẻ con, lắm lúc ngốc ngếch. tuy lạnh lùng đạm mạc màng thế , nhưng cũng có viên tâm rất chân thành, nhìn bề ngoài như thiên sứ nhưng nội tâm của bản chất là ác ma, rất bá đạo, rất độc đoán, cũng rất nguy hiểm…chỉ là được tô điểm bởi lớp tốt đẹp bên ngoài mà thôi…nhưng cho dù là vậy, ta cũng rất , bởi vì đơn giản chính là , đơn giản vì chính là Tiêu Dạ Thần, vậy thôi!!..”



      “ Đại công chúa, nếu ngươi Tiêu đại công tử hào hoa phong nhã, ôn nhu lễ độ ta nghĩ rằng, ngươi nhầm rồi đấy…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu cười



      “ Ngươi…ngươi…” Lam Tuyết Nhiễm ngẩn ngơ nhìn Vũ Khuynh Thành, thể thốt nên thành lời. Nhìn bóng lưng hồng y nữ tử khuất dần, Lam Tuyết Nhiễm cả người run lên vì tức giận, nữ nhân này là coi thường nàng sao? Cái gì là ác ma bên trong bên ngoài là thiên sứ chứ, mà thiên sứ là cái gì? Chết tiệt! nữ nhân này cái quái gì vậy? nàng ta tưởng chỉ với những lời như vậy nàng buông tha cho nàng ta cùng sao? bao giờ có chuyện đó! Lam Tuyết Nhiễm ánh mắt oán hận, ràng chỉ là nữ tử tầm thường nhưng vì cớ gì cái cảm giác áp bách đó lớn khiến cho nàng thở nổi. Tuy hành động lời , cử chỉ tao nhã nhưng tại sao lại gây cho người ta cảm giác uy nghiêm bất khả xâm phạm ? Lam Tuyết Nhiễm nhíu mi, chắc chắn là nàng quá bối rối cho nên lầm tưởng thôi, chứ nữ tử đó chỉ là dân đen thường tình, sao lại có khí chất sát phạt quyết đoán như vậy?



      “ Tuyết nhi! Nghe dạo gần đây con thường hay điều động người của Băng nhạn thần cung, có chuyện gì ổn sao?…” Nam phong đế vương cau mày có chút vui vì những hành động gây ảnh hưởng đến căn cơ quốc gia của đại nữ nhi của mình.



      “ Phụ hoàng! Người đừng quên, nhi thần là giáo chủ của Băng nhạn thần cung, dùng thuộc hạ của mình vào việc gì chẳng lẻ nhi thần có quyền đó sao?” Lam Tuyết Nhiễm đáp trả, thái độ có chút hờn giận, phụ vương luôn xen vào chuyện của nàng. Thực lực của nàng chẳng lẽ chưa đủ chứng minh sao, thiên hạ này còn có việc gì có thể thoát khỏi tầm tay của nàng, Lam Tuyết Nhiễm khóe môi cong lên tiếu dung tuyệt mĩ.



      “ Tuyết nhi! Trẫm can thiệp vào chuyện của con nhưng mà nếu trẫm nghe sai con làm việc mấy sáng suốt đâu, đụng đến Tiêu Dạ Thần, kết quả có gì tốt cả…” Nam đế nhàn nhạt thở dài, nam nhân đó cách đây nhiều năm trước, chỉ mới là thiếu niên nhưng tài trí hiển lộ khiến cho ngài thể đề phòng, nếu như phải y vô tình đạm mạc với chuyện thế gian chỉ với tài trí của y, chắc chắn trở thành nhân vật phong vân vũ đài lịch sử rồi



      “ Phụ vương, người sợ ư?” Lam Tuyết Nhiễm cười khẽ, dung nhan mị kia càng thêm phần phong tình. Đôi phượng mâu xinh đẹp chăm chú nhìn phụ hoàng của mình, ánh mắt có chán ghét, có khinh thường, cũng có gì đó phức tạp tình cảm khó lí giải nổi. Nam đế hiểu cái nhìn ấy nhưng ngài cũng nhắm mắt cho qua, tranh cãi, đưa này! ngài nợ nó rất nhiều, haiz..!!



      “ Tuyết nhi! Nghe phụ vương , Tiêu Dạ Thần dễ chọc đâu…” Nam đế hi vọng ái nữ của mình quay đầu lại, ngài ra sức khuyên nhủ nhưng Lam Tuyết Nhiễm hầu như để ý đến, nàng tươi cười, đáp lại : “ phụ vương! Ngài đừng lo, nhi thần có điểm yếu của Tiêu dạ thần, cho nên dám làm gì đâu?” Nam đế nghe nữ nhi của mình vậy có chút yên lòng, ngài ôn nhu vỗ về mái tóc của ái nữ, ôn thanh : “ Tuyết nhi! Lần này con ở Bắc chu quốc, nhanh như vậy giục ngựa về đây tìm phụ vương là có chuyện gì?”



      “ À! Nhi thần muốn mượn ám vệ của hoàng gia, mong phụ hoàng có thể giúp đỡ….” Lam Tuyết Nhiễm nghiêm túc đưa ra cầu. Nam đế nghe ái nữ của mình vậy giật mình thôi, ám vệ của hoàng gia từ xưa đến nay chỉ nghe lệnh của đế vương, chuyên điều ra tình hình quan lại cùng bảo vệ hoàng tộc, Tuyết nhi dùng bọn họ làm gì, người của Băng nhạn thần cung cũng ít. Nam đế mi gian nhàn nhạt ưu sầu, dường như ngài cảm thấy mình già phải, dạo này cảm thấy mệt mỏi cùng chán chường, ngài đưa tay xoa mi tâm, lắc đầu : “ Tuyết nhi! Ám vệ của hoàng tộc được phép làm gì ngoài việc bảo vệ hoàng tộc, con dùng bọn họ làm gì?”



      Lam Tuyết Nhiễm cười cợt : “ là bảo vệ hoàng tộc nhi thần cũng là thành viên của hoàng tộc a! phụ vương, ngài có thể điều động cho nữ nhi mượn ba trăm ám vệ, xong việc lần này, chẳng phải người có trong tay món quà rất lớn sao?” Nam đế nghi hoặc nhìn ái nữ, Lam Tuyết Nhiễm gật đầu : “ phụ vương, chẳng phải người luôn ước muốn thống nhất tam quốc sao, nếu có Tiêu Dạ Thần giúp sức, chẳng phải ước nguyện được thực , há chẳng phải là món quà lớn sao?”



      “ Này..!! chuyện này ! Tiêu Dạ Thần nhất định giúp chúng ta sao?” Nam đế do dự, dụ hoặc này quả rất lớn. Ước muốn cả đời người nếu được thực ngài sống cuộc sống này quả uổng phí, chỉ cần thống nhất tam quốc, cái tên Lam Dư Thuần này được sử sách ghi nhớ mãi mãi, bảo sao ngài kích động. Nhìn thấy được tâm trạng kích động của phụ vương của mình, Lam Tuyết Nhiễm cong lên tiếu dung đắc ý : “ đương nhiên! Điểm yếu của y ở trong tay của nhi thần, tin y đồng ý!”



      “ Vậy được, ám vệ Nam phong, tùy con điều động, hi vọng đừng để cho trẫm thất vọng”



      “ Tạ phụ vương….”



      Nam Phong đế, ngài dự đoán được rằng chỉ vì phút sa đọa, cuối cùng bước sa chân, lệch cả ván cờ, hối hận nguôi….



      Hết chương 59

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :