CHƯƠNG 50 : TỶ ĐỆ GẶP LẠI Tiểu thái giám nghi hoặc nhìn tiểu chủ nhân của mình, hiểu những vật kia chỉ tầm thường như vậy sao lại khiến cho chủ nhân nâng niu đến vậy, lần trước a hoàng sơ ý làm đổ những đồ vật ấy khiến cho tiểu chủ nhân bình thường ôn hòa vô hại lại nổi khùng gọi người đem a hoàng ấy ra ngoài đánh hai mươi trượng. Tiểu thái giám lúc ấy nghĩ, có lẽ những vật ấy có giá trị mà mình biết , nhưng nhiều lần nhìn kỹ lắm rồi, chỉ là mảnh ngoc bội màu xanh , đôi hài thêu của trẻ con, mảnh ngọc điệp tinh xảo khéo léo.. những vật đó tuy chế tác tỷ mỹ nhưng nhìn nhìn lại trị giá của nó còn bằng bất cứ vật gì trong điện hoàng tử này. Hoàng thượng ban cho tiểu chủ nhân vô số báu vật, toàn những thứ hiếm có trong thiên hạ nhưng chủ nhân thèm liếc mắt dù chỉ cái, cứ lôi những thú kia mê mẩn ngắm nhìn, lúc đó với giống như tiểu hài tử, tiểu thái giám nghĩ, có khi nào tiểu chủ nhân của bị ai đó ám bùa ? Nghĩ đến đây thấy rợn cả tóc gáy… “ Tiểu Cao tử, ngươi lui ….” Diễm Thiên Vũ ra lệnh, còn nho tuổi hài đồng khí thế bễ nghễ thiên hạ sau này khiến cho tiểu thái giám giật mình, khom người cáo lui. Diễm Thiên Vũ vui vẻ nhìn những vật nho trong tay mình, mân mê ngắm nhìn, bất giác nó cười khẽ, tràn đầy vui sướng, cả gương mặt như rạng ngời tỏa sáng, chỉ có những lúc như thế nó mới giống là tiểu hài tử mười tuổi thường tình. Nó thích nhất chính là ngày sinh thần của mình, như vậy tỷ tỷ đến thăm nó, ba năm trước nó quay về hoàng cung, tỷ tỷ cùng Thần ca ca cùng nhau ngao du thiên hạ, hàng năm vào đúng ngày này trở về cùng nó, nó ôn nhu cười, hai lần trước tỷ tỷ tặng nó đôi hài tự thêu cùng ngọc điệp đeo bên mình làm bùa bình an, biết sinh thần năm nay có món quà gì tặng nó đây, Diễm Thiên Vũ mong chờ.. “ Tiểu bạch, tỷ tỷ sắp đến, ngươi có vui …” Diễm Thiên Vũ mỉm cười ôn nhu xoa đầu tiểu bạch hổ lim dim bên cạnh mình. Ba năm trước tỷ tỷ để tiểu bạch bên cạnh bảo hộ mình. Ba năm này, tiểu bạch trưởng thành từ tiểu bạch hổ đáng trở thành nhất cõi hùng bá uy phong lẫm lẫm hổ vương rồi. Còn nhớ lúc vừa mới về cung, tứ hoàng tử chạy đến thị uy cùng mình, tiểu Bạch nhăm nhe nanh vuốt, tuy còn nhưng uy phong của hổ vương vẫn khiến cho tứ hoàng tử sợ hãi òa khóc. Hiền phi, mẫu phi của tứ hoàng tử tìm đến phụ vương để bãi bình. Lúc ấy , nó rất lo sợ vì phụ vương trước đây rất sủng ái tứ hoàng tử, nó sợ phụ vương sát tiểu bạch, đó là tiểu bạch tỷ tỷ để lại cho nó mà. Nhưng mà ngờ phụ vương những trách tội lại ra thánh chỉ, ai được phép động đến tiểu bạch khiến cho nó cảm động thôi, cũng từ đó quan hệ của nó và phụ vương kéo lại khoảng cách, tuy nhiên nó cũng dám quá gần người, có câu làm ban với vua như chơi với hổ, thánh ân khó dò, nó muốn mạo hiểm Ba năm này phụ vương đối nó tốt lắm, luôn sủng nịnh dung túng nó, khiến cho nó cảm thấy ấm áp nhưng cũng đồng thời lo lắng, lo lắng biết phụ vương đối với nó tốt như vậy mục đích là gì! Haiz!! đáng thương cho tiểu hài tử, mong muốn tình thân nhưng đông thời cũng sâu sợ hãi, chỉ sợ khi có được rồi mất lại càng thống khổ. Chỉ có bên tỷ tỷ nó mới cảm thấy an tâm nhất, bởi vì nó tin rằng, tỷ tỷ hại , chỉ có tỷ tỷ vô điều kiện thương nó, sủng nịnh nó…. “ Thiên nhi, là suy nghĩ cái gì đâu….” giọng mềm vang lên, thanh nhu hòa dịu êm khiến cho người ta cảm thấy ấp áp vô ngần, tiểu hài tử ngẩng đầu, vui sướng kêu lên : “ tỷ tỷ” , sau đó xà vào lòng hồng y nữ tử. “ Thiên nhi lớn như vậy vẫn còn làm nũng nha…” Vũ Khuynh Thành ôn nhu vuốt đầu tiểu hài tử, điểm nó cái mũi, cười . “ Tỷ tỷ..” tiểu hài tử làm nũng kêu, chỉ có mỗi năm vào giờ khắc này, nó mới tùy ý để mình buông thả như vậy. “ Ha hả, tiểu Thiên ngươi chào đón Thần ca sao?” Tiêu Dạ Thần ha hả cười, lòng oán giận, tiểu nhóc con mỗi lần gặp điều chiếm tiện nghi của Thành nhi, cũng may mỗi năm mới gặp lần nếu tức chết a. “ Thần ca ca..” Diễm Thiên Vũ le lưỡi, làm mặt quỹ khiến cho Vũ Khuynh Thành bật cười, hai người này như nước với lửa, cũng biết là vì ai lại khiến cho lớn tranh dành a… “ Tiểu bạch, lại trưởng thêm chút..” Vũ Khuynh Thành vui vẻ vuốt đầu tiểu bạch hổ, tiểu bạch hổ an tâm hưởng thụ chủ nhân sủng ái, rên rĩ kêu. Ô..ô..nó muốn nằm trong lòng của chủ nhân như lúc trước nhưng mà bây giờ được a, nó oán hận, nếu như nó có thể biến lại như lúc trước là tốt rồi, tiểu bạch đồng học căm giận nghĩ, tại sao hổ lại lớn nhanh như vậy, tiểu chủ nhân ba năm cũng vẫn còn tại sao chỉ có nó là lớn, lại to a…nó oán niệm…bạch hổ ngoan ngoãn nằm lim dim bênh cạnh Vũ Khuynh Thành khiến cho Tiêu đại công tử càng thêm đen mặt, lại con bạch hổ tiếp tục chiếm Thành nhi tiện nghi… “ Tỷ tỷ, Thiên nhi nhớ người….” tiểu hài tử chu môi làm nũng, hi vọng lấy chú ý của Vũ Khuynh Thành. Vũ Khuynh Thành lấy trong lòng chiếc túi thơm đưa cho Diễm Thiên Vũ, ôn nhu : “ tỷ tỷ cũng rất tưởng niệm Thiên nhi…” “ Tỷ tỷ, này là người tự làm sao….” tiểu hài tử vui vẻ , nâng niu chiếc túi thơm tinh xảo, thơm, có mùi hương ấm áp của tỷ tỷ, nó thích cái này. Vũ Khuynh Thành gật đầu, ôm hài tử vào lòng ôn nhu cười, Thiên nhi dường như nặng thêm chút phải, tỷ tỷ sắp ôm ngươi nỗi rồi. “ Là do Thiên nhi trưởng thành…” tiêu hài tử phân bua, lòng nghĩ hay là nó giảm cân, nếu năm sau nó lại nặng hơn chẳng lẽ tỷ tỷ ôm nó nửa sao, được a..cái này nó luyến tiếc. “ Ha hả, đúng vậy Thiên nhi trưởng thành, mới nho hài tử sắp thành tiểu thiếu niên rồi, sau này trở thành mỹ nam a….” Vũ Khuynh Thành trêu đùa tiểu hài tử. Tiêu Dạ Thần theo mỉm cười, y im lặng nhìn hai người lớn trêu đùa ấm ĩ. Hốt nhiên y nghĩ đến, sau này hài tử của y và Khuynh Thành cũng đáng như vậy, nghĩ đến đây Tiêu đại công tử khỏi mặt đỏ, ngây ngô cười khẽ. Nhưng mà nếu như nó cũng niêm Thành nhi của y giống như tiểu Thiên sao, oán niệm a..!! Tiêu đại công tử rối rắm, suy tư…( Nam Cung Dao : ta ! Tiêu đại công tử, ngươi có cần lo xa vậy a >”< ) “ Tỷ tỷ, lần này thể ở lâu hơn sao…” tiểu hài tử níu kéo, mỗi năm nó chỉ gặp được người lần, mà lần nào cũng chỉ có mấy canh giờ, ít nha, Vũ Khuynh Thành cười khẽ, ôn nhu xoa đầu tiểu hài tử : “ Thiên nhi, tỷ rất muốn ở thêm lát nửa nhưng mà tối nay đệ tham gia tiệc chúc mừng sinh thần sao?” Haiz!! Đế vương con cháu là mệt mỏi như thế đấy, ba năm trước nàng hỏi hỏi lại nhiều lần tiểu hài tử có muốn về cung , tiểu hài tử mặc dù do dự nhưng lần nào cũng trả lời muốn, có lẽ Thiên nhi còn có việc gì làm mà nàng biết ? Tương lai của hài tử do chính nó tự lựa chọn nàng chỉ có thể thầm bảo vệ cùng chúc phúc thôi, thể quyết định được gì!! “ Thiên nhi, dù trong bất cứ hoàn cảnh gì, an toàn của bản thân là quan trọng nhất biết ?” Vũ Khuynh Thành ân cần dặn dò. Mỗi lần gặp mặt vẫn là câu như vậy, nàng vĩnh viễn bao giờ quên tiểu hài tử khuôn mặt lạnh như băng đầy vết thương tích ba năm về trước, nghĩ đến mà xót lòng… “ Ân, Thiên nhi biết…” tiểu hài tử nhu thuận gật đầu. Bây giờ nó có thể tự bảo vệ bản thân mình rồi, như ba năm về trước. Có đôi khi nó chợt nghĩ cảm ơn mẫu phi của mình khiến cho nó rời cung gặp nạn được tỷ tỷ cứu giúp, nhu tình cả đời tỷ tỷ dành cho nó cũng đủ khiến cho nó thỏa lòng, ít ra nó được hưởng thân tình ấm áp nhất, như vậy đối với hoàng tử như nó cũng là món quà trân quý nhất. “ Ngoan…!!” Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, hôn tiểu hài tử vầng trán. Lại xoa đầu bạch hổ, giọng nỉ non : “ tiểu bạch, nhất định phải bảo vệ Thiên nhi đấy!” bạch hổ mâu quang quyến luyến nhìn hồng y phiêu diêu biến mất trong hắc ám về đêm, khinh công quỷ mị khiến cho người ta cứ tưởng, nàng như cơn gió, đến ai hay, ai biết. Tiêu Dạ Thần thở dài sau đó xoa đầu tiểu hài tử, phi người đuổi theo. Lần chia ly nào cũng u buồn như vậy, Thành nhi của …!! Tiếng hổ gầm về đêm như lời tiễn biệt, lời hứa, tiểu bạch nhất định bảo về cho tiểu chủ nhân, chủ nhân an tâm!!… “ Năm sau gặp lại, tỷ tỷ…” tiểu hài tử cười. là lời tạm biệt, nó ghét chào tạm biệt tỷ tỷ của mình. Cho nên mỗi khi Vũ Khuynh Thành rời , tiểu hài tử điều giọng câu ấy, năm sau lại thấy, nhanh thôi! lại thấy tỷ tỷ. Tiểu hài tử vuốt đầu bạch hổ bước vào phòng. Xem ra tiệc chúc mừng sinh thần của nó năm nay rất thú vị đây. Bạch hổ thong dong bước theo… Tiệc sinh thần của trong các vị hoàng tử được Chu đế sủng ái nhất quả nhiên linh đình, quan lại náo nhiệt, hoa lệ vô cùng. Trung tâm yến hội, Chu đế uy nghiêm khí phách, hoàng hậu cao quý đoan trang, Thục phi xinh đẹp mị nhân…!! vũ cơ tưng bừng ca múa chúc mừng ngũ hoàng tử thêm tuổi. Tiểu hài tử đứng trong đám đông, thong dong tao nhã mà mất lễ tiết, khí phách hơn người, mỗi giơ tay nhấc chân tràn ngập uy nghiêm bất khả xâm phạm, mười tuổi hài đồng khí chất như vậy, sau này trưởng thành liệu nổi bậc ra sao? Yến hội náo nhiệt, người hâm mộ, kẻ ghen tỵ,..mỗi người cái nhìn, duy nhân vật chính của buổi yến hội, nếu để ý ánh mắt của hài tử chỉ có trào phùng cùng chết giễu, có điều nó được che dấu rất kỹ thôi, lớp mặt nạ trong chốn cung đình này xem ra Diễm Thiên Vũ học được rất tốt Vũ Khuynh Thành yên lặng đứng cao nhìn cảnh yến hội tấp nập phía dưới, mâu quang nhè đau lòng : “ Thiên nhi, chỉ mới 10 tuổi thôi..!!” Tiêu Dạ Thần bên cạnh nhàng ôm lấy ái nhân của mình vào lòng, ôn nhu : “ đừng lo, tiểu Thiên rất giỏi” . Vũ Khuynh Thành gật đầu mỉm cười, nàng tin rằng sau này hài tử này nhất định trở thành nhân vật phong vân vũ đài lịch sử, nhưng mà cái giá phải trả . Nếu có thể, Thiên nhi! Tỷ hi vọng đệ có thể an bình mà trưởng thành, an bình sống cuộc sống thường thường, như vậy hạnh phúc hơn… Hết chương 50
CHƯƠNG 51 : XIN LỖI !! Ba năm về, Liễu phủ vẫn như vậy, cao quý nhưng cũng thanh lịch. Tiêu Tương các vẫn như thế, im lìm cùng đơn sơ như ngày nào, Vũ Khuynh Thành cười khẽ, nhàng mơn trớn vật dụng nơi đây, nơi đây quả rất sạch , chút bụi bẩn, dường như ba năm thời gian lưu lại chút vết tích gì nơi đây. Vũ Khuynh Thành chú ý đến nghiên mực bàn, tòm mò đánh giá, nghiên mực này tinh xảo khéo léo, nhưng mà cảm thấy nó là lạ ở chỗ nào đó nàng cũng lí giải được. Vũ Khuynh Thành đưa tay chạm nghiên mực, kì lạ nghiên mực như bị đóng chặt mặt bàn, nhấc lên? Vũ Khuynh Thành bĩu môi, xoay qua xoay lại cũng thấy có gì kì lạ đành buông tha. Hốt nhiên lực đạo cổ tay sơ ý nhấn mạnh chút, ‘oành’ tiếng động vang lên làm cho Vũ Khuynh Thành giật mình. Giá sách xoay ngang đê lộ ra lối , Vũ Khuynh Thành nghi hoặc “ Dạ Thần, ngươi ba năm này khỏe chứ?” Liễu Phong cười . Ba năm này dung mạo của Liễu Phong càng thêm xuất chúng, y cười khẽ mang cảm giác như gió xuân quất vào mặt khiến cho người ta cảm thấy thiện cảm vô cùng khi đối diện cùng y. Tiêu Dạ Thần uống ngụm trà, gật đầu coi như lời đáp, y ôn thanh hỏi : “ bá phụ bá mẫu thế nào, ngươi cùng tiểu Tuyết điều khỏe chứ?” “ Ân..! phụ mẫu điều ổn, hai người vừa mới lên phía bắc, nghe muốn ngắm tuyết liên” . Liễu Phong cười khổ, phụ mẫu y càng lớn tuổi tình cảm lại càng nồng nàng khiến cho y đôi khi ghen tỵ vô cùng. Liễu Phong mâu quang ôn nhu khi nhắc đến người thân của mình, sau đó y lơ đễnh cười, thuận tiện : “ Tuyết nhi, nha đầu này càng lúc càng nghịch ngợm, có mấy nhà mai mối điều chối từ, la hét suốt ngày đòi làm hiệp nữ” Tiêu Dạ Thần nghe Liễu Phong vậy cũng cười khe khẽ, mâu quang thoáng ảm đạm, nếu như giờ này phụ mẫu y còn tại thế chắc cũng đến đâu đó rong chơi . “ Huynh và Khuynh Thành sao rồi?” Liễu Phong nhanh chóng đổi đề tài, dù Dạ Thần che dấu rất khá nhưng làm huynh đệ nhiều năm sao y biết được suy nghĩ của y. Quả nhiên khi nghe nhắc đến Vũ Khuynh Thành, Tiêu đại công tử mâu quang dần dần tỏa sáng, ôn nhu cùng sủng nịnh, y cười yếu ớt : “ nàng tốt lắm” Ba năm này có nàng bồi bên cạnh mới đơn. Có nàng bên cạnh , có thể chống đỡ được tất cả, chỉ cần nàng bên cạnh , dù thế gian mọi người điều quay lưng lại với , điều có thể mỉm cười chống đỡ . “ Vậy tốt !” Liễu Phong ôn hòa cười. Chúc mừng huynh, huynh và nàng ấy rất xứng đôi, hi vọng hai người chấp chữ tay cùng nhau giai lão, Liễu Phong dù ở bất cứ nơi đâu cũng chúc phúc cho hai người. là tri kỉ của ta, là người khiến ta rung động. Hai người đối với ta điều rất quan trọng. Liễu Phong vẫn ung dung cười đối đáp vui vẻ với Tiêu Dạ Thần, tâm của che dấu rất khá. Là cao thủ thương trường, lớp mặt nạ của y xưa nay luyện được rất thành thục, người ta khó lòng biết được y nghĩ gì, nhưng mà đối với Tiêu Dạ Thần lại là chuyện khác, y than , sau đó cười vấn : “ Phong, ngươi và Võ tiểu thư định thành thân sao?” Liễu Phong gật đầu, y cười : “ dù gì sớm muộn cũng nên thành gia lập thất, phụ mẫu ai nấy điều muốn bế cháu nội nha . Dạ Thần, đến lúc đó ngươi nhất định phải đến tham dự đấy, nếu dù ngươi có cách xa ngàn dặm ta cũng lôi ngươi về tham gia” . Liễu Phong uy hiếp, như đùa như . Tiêu Dạ Thần nhìn thẳng vào mắt y, sau đó thanh tràn đầy kiên định : “ ngươi thích Võ tiểu thư sao?” Liễu Phong bị y đột ngột hỏi như vậy có chút vô thố biết làm sao trả lời, sau đó y ôn hòa : “ thích sao mà thích lại như thế nào, đời này nhất định thích mới lấy nhau, biết đâu khi lấy về tình cảm dần bồi dưỡng ra sao?” Tiêu Dạ Thần , y nhâm nhi tách trà, hương vị ngọt lành nhưng cũng kém ba phần đắng chát , Bích loa xuân luôn khiến cho tâm người ta an bình khi uống nó. Tiêu Dạ Thần thanh nhàn nhạt : “ chỉ cần ngươi hối hận, ngươi làm bất cứ việc gì ta điều ủng hộ ngươi” . Liễu Phong gật đầu, ôn nhu cười… “ Còn có.. xin lỗi!!..Tiêu Dạ Thần than . xin lỗi vì ích kỷ của ta đem ngươi rung động đầu đời bóp chết từ trong nôi. Xin lỗi vì bá đạo của ta khiến cho ngươi có cơ hội công bằng tranh dành. Nhưng mà ngươi biết , ta chưa bao giờ hối hận, lúc trước cũng vậy. Vũ Khuynh Thành là của ta tất cả, nàng ấy chỉ đơn thuần là người ta , mà còn là tâm, là linh hồn cũng như động lực sống xót duy nhất cả ta. Cõi hồng trần này lạc mịch vô cùng, tâm ta lúc nào cũng trống rỗng duy chỉ có nàng ấy mới lấp đầy khoảng trống đó, duy chỉ có Vũ Khuynh Thành ấy mà thôi, cho nên Liễu Phong , xin lỗi!! “ Đừng xin lỗi!! ngươi là muốn tốt cho ta…” Liễu Phong xót xa cười : “ huống chi đó chỉ là ta nhất sương tình nguyện mà thôi, nàng ấy trong mắt chỉ có ngươi, chỉ duy ngươi mà thôi. Ba năm trước ta biết, ngươi những lời lúc trước khiến cho ta lún sâu vào như vậy sau này đau thương” . Ngươi làm sai, nàng ấy đối ta như là giấc mộng đẹp, mộng tan chung quy phải tỉnh, trong tâm ta, nơi tận sâu nhất góc con tim chôn dấu hình bóng nàng ấy vĩnh viễn có người biết. Sau này ta có thê tử, có hài tử của ta… ta dùng ôn nhu cùng thương chăm sóc họ. Còn nàng ấy, là góc mềm mại ôn nhu nơi tận cùng linh hồn, quên được lại càng muốn quên. ra cũng nhất thiết phải bên nhau cũng nhất thiết đối phương phải đáp lại, là đơn phương, là cam tâm tình nguyện cho nên chỉ cần hai người hạnh phúc, hạnh phúc. Dạ Thần, ngươi biết , so với ta cảm tình của ngươi dành cho nàng ấy còn nhiều hơn cả ta, chính vì vậy ngươi so với ta khiến cho ta cảm thấy cảm tình của ta đối với nàng ấy nhoi, Tiêu Dạ Thần ngươi tưởng ta rộng lượng đến mức đó sao, nếu như nàng thích ta mà phải là ngươi ta ngần ngại đem nàng cướp trong tay nhưng mà người nàng để ý từ đầu đến cuối chỉ có ngươi mà thôi. Cho nên Tiêu Dạ Thần đừng thấy có lỗi. Ngươi so với ta , với Hiên Viên Ngạo càng xứng có được chân tình đó. “ Ta có Vũ Khuynh Thành bên cạnh, buồn, tưởng niệm, nhung nhớ nhưng mà ngươi có nàng ấy ở bên cạnh, cả thế giới trong ngươi sụp đỗ, ngươi điên cuồng, ngươi kiệt quệ…cảm tình của ngươi dành cho nàng ấy quá sâu rồi, sâu đến nỗi cũng khiến cho ta sợ hãi, nếu có ngày Vũ Khuynh Thành biết mất, ngươi dù có xuống địa ngục cũng đem thiên hạ này bảy tất đào lên tìm kiếm nàng đúng ? Tiêu Dạ Thần, người trong cuộc càng u mê nhưng người ngoài cuộc tinh tường, cũng như ta hiểu ngươi, ta biết ngươi so với bất cứ ai càng lạnh lùng, càng tàn khốc, khi ngươi mất nàng ấy, ngươi hóa thành Atula hủy thiên diệt địa. Nếu có ngày như vậy, hi vọng ngươi nhớ đến, Vũ Khuynh Thành là nương thiện lương, đừng khiến nàng ấy đau lòng…” Liễu Phong than , đối diện cùng Tiêu Dạ Thần, ra những suy nghĩ từ tận đáy lòng. Nếu như thiên hạ này, người hiểu Tiêu Dạ Thần nhất là ai, ngoài Vũ Khuynh Thành còn có người là Liễu Phong. Tiêu Dạ Thần bị y như vậy cũng giận dữ, y chỉ cười , Liễu Phong quá hiểu con người y rồi, nhiều lúc y cũng giật mình, bản thân mình che dấu rất khá nhưng sao lại khiến cho nhiều người biết bản thân đến như vậy? lúc đó Thành nhi nhìn y cười, ôn nhu : “ vì đó là ngươi, chỉ cần là ngươi ta điều biết, ngươi muốn gì, ngươi nghĩ gì ta điều hiểu” . Còn bây giờ là Liễu Phong, tri kỉ cũng như huynh đệ của y. Tiêu Dạ Thần hốt nhiên cười khẽ, xem ra thiên hạ này, y vốn đơn, vì có Vũ Khuynh Thành, Liễu Phong.. Tiêu Dạ Thần ôn nhuận cười, dạt dào noãn ý. “ Phong, ngươi là quá lo xa rồi….” Tiêu Dạ Thần : “ Sao lại có ngày Thành nhi bỗng nhiên mất tích được” . Liễu Phong cười cười, lại uống ngụm trà : “ ta chỉ vậy thôi, đừng nghĩ nhiều.” Nhưng mà cả hai điều đoán được rằng, những điều Liễu Phong lúc này đây sau này trở nên , càng tin được rằng, Tiêu Dạ thần vì Vũ Khuynh Thành, máu nhuộm tam quốc, phá vỡ thế cân bằng đại lục hơn trăm năm. Khuynh đảo này thiên hạ rốt cuộc cũng chỉ vì chữ tình !! Vũ Khuynh Thành ngây ngẩng nhìn căn phòng đằng sau giá sách này, đơn giản thô mộc có mất cứ gì hoa quý cả, căn phòng rộng lớn trống rỗng, trung gian chỉ có giá vẻ cũng rất nhiều màu mực, giấy tuyên thành. Vũ Khuynh Thành run run chạm vào giá vẽ, ôn nhu vuốt ve, lòng biết dùng từ nào diễn tả xúc cảm lúc bây giờ. Căn phòng rộng lớn, tường rất nhiều bức họa, họa cùng người. thiếu nữ say mê nhảy múa giữa cánh đồng thảo nguyên trùng trùng hồ diệp, thấy dung nhan, chỉ là hình dáng nhưng lại khiến cho nàng quen thuộc đến kì lạ. Thiếu nữ mỗi động tác xoay tròn, cái giơ tay, cái tung người điều được vẽ rất tinh tế, hồn của bức tranh xinh động đến mức nàng như thấy thiếu nữ ấy trước mặt mình nhảy múa. Người vẽ nên những bức tranh này, dồn bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu tương tư si luyến mới khắc họa xinh động như thế. Căn phòng hàng chục bức tranh cùng họa người , mỗi bức tranh như cơn gió xoáy chặt vào lòng nàng, khiến cho tâm sao tĩnh lặng, từng đợt liên hồi nãy lên, Vũ Khuynh Thành khẽ đặt tay lên bức tranh cuối cùng ngay góc gian phòng, bức họa duy nhất vẽ khuôn mặt thiếu nữ, nhàng mơn trớn. Thiếu nữ trong họa dung mạo khuynh thế, ngũ quan tuyệt đẹp, nàng ôn nhu nở nụ cười, tay ôm tiểu bạch hổ lim dim ngủ , bất giác khóe môi vẽ nên nét cười ôn nhuận vô cùng. Đưa tay xuống, khẽ vuốt ve dòng chữ , nét chữ quen thuộc : Ta nàng…..Thành nhi! Tiêu Dạ Thần Tức thời Vũ Khuynh Thành cảm thấy khóe mắt cay cay, tại sao nam nhân đó, mỗi việc liên quan đến điều khiến nàng dễ dàng thể yếu đuối của bản thân, dễ dàng rơi lệ…Tiêu Dạ Thần, ngươi là đại bổn đản, tại sao lại ngốc như vậy chứ!! Lúc trước bốn năm đối nàng nhất kiến chung tình, nàng chỉ cười trôi qua, chưa từng nghĩ dùng tình như vậy sâu, lại như vậy thâm trầm …khiến cho nàng cảm động cơ hồ muốn khóc. nữ nhân được nam nhân đến như vậy, rốt cuộc còn gì để cầu đây. Tiêu Dạ Thần ngươi thề non hẹn biển cùng ta sống chết, những mỗi khi ta tịch mịch nhất ngươi ôm lấy ta, mỗi khi ta mệt mỏi nhất ngươi cho ta dựa vào, mỗi khi ta quay đầu lại có ngươi ở đằng sau nở nụ cười ôn nhu nhìn ta, tiêu dạ thần…ta… Tương tư bốn năm, tình hóa thành si Tưởng nhớ bốn năm, tình hóa thành luyến Muốn buông nhưng buông được Muốn quên lại càng nhớ đậm sâu Ngốc cũng được, điên cũng được Khờ cũng vậy, dại cũng thế như vậy sâu, tình như vậy thâm Ngày gặp lại nàng lần nữa Tất cả hóa thành vòng chỉ nhu… Hết chương 51
CHƯƠNG 52 : LÃO BÀ, TA NGƯƠI Khi Tiêu Dạ Thần từ chỗ Liễu Phong trở về, thấy hồng y nữ tử vẫn nở nụ cười ôn nhu nhìn y mỗi khi y từ bên ngoài về, lòng lo lắng. nhanh chóng tiến đến thư phòng, thấy giá sách bị xoay ngang, Tiêu Dạ Thần than , từng bước tiến vào. Y thấy người trong lòng mình ngây ngốc ngắm nhìn người trong họa, cảm giác tên len lõi trong lòng, biết dùng từ nào hình dung tâm trạng này của y, là lo lắng, là bàng hoàng, là đau lòng tất cả điều hóa thành nhu tình. Thành nhi! Nếu có thể được ta hi vọng nàng vĩnh viễn đừng bước vào căn phòng này, của ta đối nàng hi vọng nó là gánh nặng khiến cho nàng áy náy, ta hi vọng nàng có thể luôn mỉm cười mà sống. Y nhàng tiến lại gần, mi gian ưu sầu khi thấy nàng khóe mắt ửng hồng, lòng đau…hai người đối diện, mâu quang sâu thẳm trong mắt đối phương chỉ tồn tại hình ảnh lẫn nhau. Tiêu Dạ Thần than : “ Thành nhi…!!” Lệ bất giác biết từ khi nào cứ nhàng len lõi đôi gò má, từng giọt, từng giọt cứ thi nhau rơi, từng giọt từng giọt như mũi kim đâm vào lòng y, khiến lòng y đau đau. Ba năm trước lần y nhìn thấy nàng lệ rơi như mưa, cơ hồ đau lòng đến nghẹt thở vậy bây giờ nỗi đau đó còn xen lẫn hương vị ngọt ngào cùng chua xót. Đưa tay nhàng mơn trớn, lau lệ cứ vương vấn nơi đôi gò má xinh đẹp ấy, Tiêu Dạ Thần ôn nhu : “ Thành nhi! đừng khóc..nàng khóc..ta đau!” Cũng lời đó ba năm trước y nhưng lần này đây lại khiến cho Vũ Khuynh Thành càng thêm rơi lệ, nàng đánh người y, giọng : “ Đồ ngốc, đại phôi đản, đồ lừa gạt…” lâu là mộ cú đánh vào ngực, chỉ là đánh thôi có chút lực đạo nào, Tiêu đại công tử khe khẽ cười, cúi đầu xuống ôn nhu hôn lên, che cái miệng nhắn ngừng lãi nhãi bên tai. Tiêu Dạ Thần chán ghét nàng nhiều bên tai mình nhưng luyến tiếc nàng rơi lệ. Thành nhi của y sao lại khóc được, nàng là đời tối đáng nữ nhân, là người nhất chỉ có thể mỉm cười vui vẻ từng giờ từng khắc. Tiêu đại công tử, ngươi biết rằng đôi khi vui mừng cảm động quá mức cũng rơi lệ sao =”= Cũng ai biết từ khi nào cả hai thượng giường, từ cái hôn nồng nhiệt, ý loạn tình mê, từ đó mất hết cả lí trí cùng tự chủ, có lẽ là cảm tình cất giấu lâu lắm, dường như cái hôn ấy như sợi lí trí cuối cùng trong trí óc y bị đứt , chỉ còn lại ham muốn cùng khát vọng, ham muốn cùng nàng hòa thành nhất thể, khát vọng cùng nàng trở thành . Lý trí, nhẫn nại, khắc chế hầu như trong còn trong mắt chỉ còn có bóng dáng kiều của nàng . “ Thành nhi ?…” y khàn khàn lên tiếng, hai tay càng ôm chặt người trong lòng vào ngực, tựa như muốn dụng nhập vào trong từng mạch máu, từng tất thịt cơ thể. Vũ Khuynh Thành nghe y lên tiếng, ý loạn tình mê bỗng dưng sực tỉnh, hai tay muốn đẩy y ra, nhưng chợt nhìn thấy ánh mắt y, nàng ngơ ngẩn. Ánh mắt nóng cháy thâm tình, thiếu thường ngày nhu tình cùng sủng nịnh, thêm vào đó ba phần nóng rực, năm phần say đắm cùng hai phần ẫn nhẫn khắc chế, hốt nhiên Vũ Khuynh Thành nhoẻn miệng cười, ra thiếu niên ngày nào trưởng thành thành đại nam nhân, cũng có dục vọng của nam nhân. Nhìn thấy nàng mở miệng cười, Tiêu Dạ Thần mê hoặc, hôm nay Thành nhi cười…thực dụ hoặc. “ Có thể chứ..?..” Tiêu Dạ Thần giọng nỉ non, môi lưu luyến hôn từng chút gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, nụ hôn dịu dàng như cón gió phả vào lòng nàng trong những ngày hè nóng bức. Vũ Khuynh Thành ôn nhu mỉm cười, mâu quang mảnh nhu tình, Tiêu Dạ Thần! chỉ cần là ngươi ta nguyện ý. Nàng trả lời..!! nhưng mà Tiêu Dạ Thần , y hiểu nàng ngầm đồng ý, dù dục hỏa đốt người, nhưng Tiêu Dạ Thần vẫn còn lí trí, cho nên y tôn trọng lựa chọn của nàng, với y Thành nhi lời vĩnh viễn quan trọng nhất, Y nàng cũng tôn trọng nàng, nàng muốn…y ép, y nguyện ý chờ, chờ cho đến khi nàng cam nguyện cho y. Nhưng mà nụ cười ôn nhu như nước này, ngay lập tức như thanh kiếm chém đứt sợi dây lí trí cuối cùng của y. Tiêu đại công tử ôn nhu cười, mâu quang thâm thúy thấy đấy giờ khắc này nóng rực nhìn nữ nhân ở dưới thân mình… ( Nam Cung Dao : sao ta có cảm giác giao trứng cho ác thế này nhỉ * đổ mồ hôi lạnh* ) Nụ hôn nóng bỏng nhưng cũng mất ôn nhu nhàng phủ xuống vầng trán, đôi gò má, rồi luyến lưu nơi đôi môi kiều diễm ướt át, tay y nhàng mơn thắt lưng của nàng.., xiêm y từng cái từng cái rời , để lộ xuân quang vô hạn… Ánh nến hiu hắt tỏa ánh sáng nhè phản chiếu hai hình bóng quấn quýt si mê giường. Màn giăng xuống, che tất cả cảnh xuân, văng vẳng nghe đâu đây tiếng thở dốc cùng nhẫn….khiến cho người ta mặt đỏ tim đập ( Nam Cung Dao : các nàng bức xúc thông cảm cho ta nhé, ta biết viết cảnh H, cái này là giới hạn cuối cùng của ta rồi >”< ) thanh của y nhàng nỉ non : “ Thành nhi..nàng có biết ta khát vọng ngày này bao nhiêu lâu ?” . Rốt cuộc cũng ôm được người trong lòng mình, cùng nàng hòa hợp nhất thể, Tiêu Dạ Thần chưa bao giờ thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn như lúc này đây. Y nhàng vuốt dung nhan ái nhân say ngủ, cười khe khẽ : “ Thành nhi, nàng từng luôn trêu chọc ta vì sao cứ thích chăm chú nhìn nàng. Nàng biết lúc , ta từng nghe phụ thân qua nếu kiếp này năm trăm lần chạm mặt kiếp sau có thể đổi lấy lần sát vai nhau mà qua. Ta hi vọng cùng nàng có thể kiếp sau gặp lại, như vậy…chúng ta có thể tiếp tục duyên kiếp. Ta rất lòng tham, kiếp này đủ, kiếp sau cũng đủ, nếu thế gian tồn tại cái gọi là kiếp này kiếp sau ấy, ta hi vọng có thể cùng nàng mãi mãi bên nhau. Thành nhi? Có phải ta rất tham lam, nhưng mà ta buông được….buông xuống được nàng..!!!” Tay y nhàng nắm chặt lấy tay nàng, mười ngón tay đan xen nắm chặt lấy nhau, tựa như hòa cùng nhất thể, bất li bất khí … Từng mảnh lụa trắng tung bay theo gió, như che như mở nhân ảnh bên trong . Ánh trăng huyễn hoặc cao tỏa ánh sáng nhè len lõi qua khung cửa sổ, mùi hương đêm tối luôn khiến cho người ta dễ chịu, trong phòng ấm áp dạt dào..tiếng thở điều điều..đêm buông, mọi vật chìm trong tĩnh lặng. Sau đêm hôm đó, mọi chuyện điều xảy ra ( Nam Cung Dao : ờ! Chuyện gì xảy ra người đọc tự hiểu ^^, hơn năm mươi chương Thần Thần mới cùng Khuynh Thành viên mãn a, ta cũng khổ sở *_* ) cái gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mà còn là cháy ngùn ngụt khó dập nữa, haiz!! Có lẽ sau đêm này, mọi chuyện có nhiều biến chuyển, tỷ như cảm tình của hai người lại bước thêm tầng mới… Ánh nắng ấm áp nghịch ngợm qua khung cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt y nhân còn mê mang giường, khiến cho nàng khẽ nhíu mày, mí mắt lay động như nửa mở nửa . Tiêu Dạ Thần căng thẳng nhìn Vũ Khuynh Thành trong lòng mình, chuẩn bị tâm lý, trời ạ! Lát nửa cùng nàng, như vậy…phút chốc nhiệt tình đêm qua của Tiêu công tử cánh mà bay để lại Tiêu Dạ Thần ngượng ngùng cùng xấu hổ, khuôn mặt che dấu được nhàn nhạt ửng hồng. Tuy nhiên chút hối hận, lòng mãn nhãn vui sướng. ‘ Uhm…’ Vũ Khuynh Thành nhích người, cảm thấy cả người toan đau, mi gian khẽ nhíu, bỗng hình ảnh tối qua như cuộn phim lướt nhanh trong trí óc của nàng, Vũ Khuynh Thành giật mình, mắt mở lớn. Tiêu Dạ Thần ôn nhu cười, nhàng nhu nhu mái tóc của nàng, thanh khàn khàn : “ sớm an, Thành nhi!” Vũ Khuynh Thành cứng ngắc quay đầu nhìn Tiêu Dạ Thần, hai người bốn mắt nhìn nhau, ngoài hình ảnh đối phương chẳng có gì in lại trong hai đôi đồng tử thâm thúy trong suốt ấy. Vũ Khuynh Thành cười khẽ, ôn nhu : “ sớm an, lão công” . Này hai từ lão công quả có sức công phá lớn đối với Tiêu đại công tử. ngẩn người, sau đó thanh khàn khàn lại : “ Thành nhi, nàng gọi ta là gì ?” “ Lão công” Vũ Khuynh Thành cười khẽ, Tiêu công tử chú ý, cho nên thấy đằng sau tai của nàng phấn hồng mảnh. “ Gọi lại lần nữa”..Tiêu Dạ Thần lòng ngứa, kinh hỉ …hai từ ‘ lão công’ này quả so với việc nắm cả thiên hạ trong tay cũng thỏa mãn cùng vui sướng bằng. “ Lão công..” Vũ Khuynh Thành bất đắc dĩ, lại gọi “ Gọi lại lần nữa…” “ ……>”<….” “ Lão bà…” Tiêu đại công tử lấy lòng, hiến ân cần. Vũ Khuynh Thành buồn cười : “ chuyện gì?” “ Lão bà…” “ Ân?” “ Lão bà” “ ừ ?…” “ Lão bà…” “ Tiêu Dạ Thần, ngươi khiếm tấu…” Vũ Khuynh Thành tức giận. “ có gì, chỉ là muốn gọi thôi, lão bà…ngươi đừng tức giận, uổng rồi thân thể” . Vũ Khuynh Thành hết nổi, thèm chấp , nhắm mắt ngủ tiếp, nàng cả người mệt đừ, vì ai đó..!! hừ! vậy còn ngây ngô cười như ta đây vô số tội vậy, Khuynh Thành tiểu thư buồn bực, nàng ngờ bị ăn sạch như vậy, Tiêu Dạ Thần, ngươi đúng là phẫn trư ăn lão hổ ! Tiêu Dạ Thần ngây ngô cười, khóe môi cong cong tiếu dung, ý cười càng đậm, y nhàng mơn trớn dung nhan đẹp như họa kia, mâu quang mãnh noãn ý, như nhất trì đầm thủy khiến cho người ta như si như túy trong đó. Lão bà, ta ngươi…!! Thực , thực …. Hết chương 52
CHƯƠNG 53 : CẦU HÔN Hậu quả của việc đêm qua miệt mài chính là mỹ nhân của chúng ta mãi cho đến gần tối hôm sau mới trở mình thức dậy. Trăm năm nội lực quả nhiên sai, ngoài việc đói bụng ra, Vũ Khuynh Thành chẳng có cảm giác gì khác. Vươn người đứng dậy, Vũ Khuynh Thành khe khẽ cười, xem ra thu thập tốt lắm, quần áo cũng thay sạch cho nàng, giường chiếu cũng dọn dẹp ngăn nắp, đúng là nàng nhặt được cực phẩm lão công a. Vũ Khuynh Thành vốn dung nhan tuyệt sắc, nay vừa qua đêm lễ rửa tội, dung mạo của nàng càng thêm phần sinh cơ rực sáng, bớt ba phần non nớt lại thêm vào vài phần mị hoặc phong tình, đuôi lông mày khóe mắt điều tràn ngập dụ hoặc, Vũ Khuynh Thành, mỗi động tác dễ dàng khiến cho người ta cam nguyện điên đảo… Cánh cửa chợt mở, cũng lôi Vũ Khuynh Thành còn suy tư sực tỉnh, Tiêu Dạ Thần ôn nhu mỉm cười, cầm theo mâm đồ ăn đem vào, hương thơm phức của đồ ăn bốc lân càng khiến cho bao tử của Vũ Khuynh Thành kháng nghị, Tiêu Dạ Thần cười khẽ : “ lão bà, lại ăn cơm thôi..!!” Vũ Khuynh Thành khách khí chạy đến ngồi xuống, hai mắt tỏa sáng, đồ ăn do Tiêu Dạ Thần làm ngày càng hấp dẫn, tay nghề bếp núc của luyện cách thuần thục, những nguyên liệu đơn giản nhất vào tay điều biến thành mĩ vị cực phẫm, đúng là ngon tuyêt cú mèo! Vũ Khuynh Thành híp mắt thưởng thức mỹ vị cùng phục vụ chu đáo của mỹ nam lão công. “ Thần! ta phát , tay nghề của ngươi càng tiến thêm bậc…” Vũ Khuynh Thành nhâm nhi con tôm do Tiêu đại công tử bóc vỏ, chậm rì rì . Tiêu Dạ Thần mỉm cười săn sóc, ôn nhu cười : “ lão bà! Nên sửa lại cách xưng hô nha, phải gọi là lão công” . Tiêu Dạ Thần nhấn mạnh hai từ ‘lão công’, này hai từ rất có ý nghĩa với a, như là minh chứng cho việc Thành nhi là của , là thê tử của . Vũ Khuynh Thành bĩu môi, chỉ là cách xưng hô thôi, cần chi chấp nhất như vậy a. vậy thôi cũng tôn trọng ý nguyện của y, Vũ Khuynh Thành gật đầu, lên tiếng : “ lão công, ta muốn ăn cái kia..” chỉ tay vào món bài cốt dấm chua ngư. Nàng thích ăn cá nhưng mà tay nghề của Thần quả nhiên khiến cho nàng dù là chán ghét cũng thể bỏ được Tiêu đại công tử hài lòng, hí hững dùng đũa chọn lựa, tách xương, gắp miếng thịt cá trắng mềm đưa vào trước miệng của Vũ Khuynh Thành. Vũ Khuynh Thành khách khí ăn lên, chậc!! mỹ vị a! ngon quá xá, tay nghề này đủ để làm đại trù khách sạn năm sao quốc tế đấy ^^. bàn, người chăm chú ăn, người ôn nhu săn sóc…cảnh tượng ấm áp vô cùng, ra, hạnh phúc chỉ đơn giản chỉ có vậy thôi !! “ Thần, rốt cuộc ngươi muốn dẫn ta đâu a…” Vũ Khuynh Thành nhíu mi, sau khi ăn uống no nê, trời cũng chập tối, Vũ Khuynh Thành bị Tiêu Dạ Thần bịt mắt đưa đến nơi này. Vũ Khuynh Thành nghi hoặc, biết lại dở trò gì nữa đây, là…!! Nhưng mà lòng chờ mong phải là có. “ Đến rồi” Tiêu Dạ Thần giọng , sau đó buông hai tay ra, Vũ Khuynh Thành mở mắt, cảnh vật nơi đây khiến cho nàng choáng ngợp. cao, muôn ngàn vì tinh tú lấp lánh giữa màn đêm tạo nên máng trời tuyệt bích, vầng trăng non tỏa ánh sáng mờ mờ ảo ảo, mê hoặc nhân tâm. Ở dưới, hàng trăm đèn lồng tỏa sáng như có kì tích từ từ bay lên cao, như hàng ngàn con đom đóm khổng hồ tỏa sáng, thắp sáng cả vùng đêm tối. Mỗi cái đèn lồng là từ, hàng trăm cái đèn lồng lần lượt bay lên, xếp thành những dòng chữ rực rỡ, cũng khiến cho Vũ Khuynh Thành nhoẻn miệng cười, tươi cười rực rỡ tỏa nắng, giống như đóa hồng mẫu đơn rở rộ, xinh đẹp tuyệt luân… Thành nhi! Gã cho ta được Thành nhi! Ta thích nàng Lão bà! Ta ngươi.. “ Thành nhi….” Tiêu Dạ Thần bên cạnh lên tiếng, lấy trong tay đóa hoa đỏ tươi như máu trước mặt Vũ Khuynh Thành, đưa cho nàng..cười khẽ : “ Thành nhi! Gã cho ta, được!…” Vũ Khuynh Thành đưa tay nhận lấy đóa huyết mẫu đơn diễm, ôn nhu cười : “ chẳng phải cầu hôn thường là hoa hồng sao? Sao ngươi lại tặng ta mẫu đơn” . Tiêu Dạ Thần tức thời cười yếu ớt, y giọng nỉ non : “ với ta, chỉ có mẫu đơn mới phù hợp với nàng” . Cao quý, rực rỡ, diễm cũng thánh khiết vô cùng, vạn hoa chi vương- mẫu đơn. Với lại, ta là người đầu tiên cũng là người duy nhất dùng hoa chi vương này cầu hôn nàng..Thành nhi! Nàng là độc nhất vô nhị ^^ Vũ Khuynh Thành ôn nhu vuốt ve đóa hoa, khóe môi bất giác cong cong tiếu ý, nàng ôn nhu nhìn y, bạch y nam nhân đứng trong trời đêm , ngạo nghễ khinh cuồng, xiêm y trắng muốt, mi mục như họa tựa như trích tiên rơi xuống phàm trần, nam nhân cao ngạo lãnh đạm kia duy độc với nàng ôn nhu ấm áp, duy độc đối nàng nhu tình tựa hải, duy độc sủng nịnh chiều nàng. Hai người chăm chú nhìn đối phương, hình ảnh đối phương vọng vào tận đáy mắt, sâu vào tận ngóc ngách con tim, chiếm toàn bộ, mãn đầy trong đó, chẳng có ai có thể vào được. Nhanh ! mới đó mà hơn ba năm từ ngày sơ ngộ, gặp nhau, quen nhau, hiểu nhau, nhau…tình cảm ngày càng thâm trầm, ngày càng dạt dào, giống như gốc cây cổ thụ ngàn năm, rễ đâm sâu tận lòng đất dù có mưa bão thế nào cũng ngừng sinh sối nảy nở. Y đối nàng say đắm tựa như dòng suối ấm cứ ĩ bao giờ dứt, len lõi qua cõi lòng lãnh đạm hờ hững của nàng. Nàng đối y, ôn nhuận ấm áp, cảm tình dịu như mưa dầm thấm đất, tựa tế thủy trường lưu, từng chút từng chút.. hai người này, vốn sinh ra là để dành cho nhau, Tiêu Dạ Thần cùng Vũ Khuynh Thành, thượng thiên an bài duyên kiếp muôn đời dai dẳng, quấn quýt si mê, dù là kiếp trước, tại, kiếp sau hay kiếp sau này cũng vậy, tình cứ dai dẵng..khó dứt !! “ Thành nhi, gả cho ta được…” Tiêu Dạ Thần vẫn ôn nhu cười. Chỉ có biết lòng lo lắng vô cùng, tin Thành nhi nhưng mà nàng có lắm suy nghĩ cổ quái, nhỡ muốn sao? Tiêu đại công tử rối rắm! Vũ Khuynh Thành bị câu hỏi lần thứ hai của Tiêu Dạ Thần làm cho sực tỉnh, hôm nay nàng ngẩn người nhiều lắm, Vũ Khuynh Thành cười : “ Thần! ta nhớ từng kể với ngươi, nam nhân khi cầu hôn nữ nhân phải có gì nha?” Vũ Khuynh Thành trêu tức làm khó dễ , hôm nay bỗng dưng đáng như vậy, khi dễ là đáng tiếc. Tiêu đại công tử lòng lộp bộp, lúc trước Thành nhi với quê nhà của nàng khi thành thân hai người có cặp nhẫn, nhưng mà ở đây tìm nhiều điếm trang sức nhưng có cái loại đó. Tiêu Dạ Thần ai oán, tại sao ở đây lại có cái gọi là nhẫn kia chứ, làm cho Thành nhi tức giận Vũ Khuynh Thành nhìn Tiêu đại công tử ai oán, suy tư, bỗng phì cười, đưa hai tay véo má Tiêu Dạ Thần, xúc cảm vẫn tốt như vậy a, làn da của càng mềm mại hơn da em bé nữa. Vũ Khuynh Thành lấy cổ xuống sợi dây chuyền nàng đeo nhiều năm, đó có cặp nhẫn bạc tinh xảo khéo léo. Đó là nhẫn đôi khi ở đại nàng thấy đẹp nên mua về, đeo hơn mười năm người, ngờ có ngày lại dùng đến. Vũ Khuynh Thành lấy chiếc nhẫn đeo cho Tiêu Dạ Thần vào ngón áp út, sau đó đưa cho Tiêu Dạ Thần chiếc nhẫn còn lại, Tiêu Dạ Thần mỉm cười lấy chiếc nhẫn ấy đeo cho nàng, nhàng mơn trớn bàn tay bé, y cười khẽ, khuynh quốc khuynh thành. ra Thành nhi chuẩn bị tốt lắm!! Nhìn biểu đắc ý của y, Vũ Khuynh Thành thấy có chút chói mắt, nàng chu môi : “ Tiêu Dạ Thần, ta chưa muốn là muốn gả cho ngươi a” . Tiêu đại công tử ai oán : “ Thành nhi! Tâm của ta là của nàng, người của ta cũng là của nàng, nàng thể dùng xong là phụ trách nhiệm nha!” Vũ Khuynh Thành đầu đấy hắc tuyến nhìn thấy biểu ủy khuất của Tiêu đại công tử, Vũ Khuynh Thành cười cười : “ tốt lắm, vậy ta chịu trách nhiệm, ta thú ngươi là được!” câu làm cho Tiêu đại công tử cứng người, nhưng rất nhanh y tà tà cười : “ Thành nhi, nàng thú ta mọi việc nàng phải tự làm lấy nha, cơm nước, quần áo, chi phí….” Vũ Khuynh Thành đầu bắt đầu bốc khói, có ai cho nàng nam nhân này là ai , từ bao giờ lại có biểu phúc hắc thế kia. Ô..ô…Thần hần ngây thơ đáng của nàng đâu rồi, Vũ Khuynh Thành mặc niệm. “ Stop! Tiêu Dạ Thần, ta gả cho ngươi là được…” Vũ Khuynh Thành tức cười, giả vờ giận , Tiêu đại công tử biết mình đùa quá đáng khiến cho Thành nhi tức giận, bèn cười khẽ, hai tay ôm lấy hồng y nữ tử vào lòng, ôn nhu : “ Thành nhi! Cảm ơn nàng” . Cảm ơn nàng thích ta, cảm ơn nàng ta, cảm ơn nàng đồng ý bên cạnh làm bạn cùng ta cả đời nhất thế… “ Ngốc !” Vũ Khuynh Thành mặc kệ để cho ôm, cũng dãy dụa né tránh, nàng im lặng trong lòng , ấm áp dị thường. Là ta cảm ơn ngươi mới đúng, cõi hồng trần vạn trượng, ba ngàn phồn hoa này, gặp được ngươi là ta may mắn, được ngươi là ta hạnh phúc, được ngươi ôn nhu đối đãi là thượng thiên ban cho ta lớn nhất ân tình. Tiêu Dạ Thần, ra ta tưởng , lão công! Ta cũng rất ngươi… Đêm, đẹp, huyền ảo, giữa trăm cái đèn khổng minh tỏa sáng bay khắp bầu trời đen ấy khiến cho cảnh vật nơi đây càng thêm lung linh, hai người chỗ, bạch y nam tử, hồng y nữ nhân, hai người ôm lấy nhau, ấm áp cùng nhu tình….vẽ nên bức tranh tình ấm áp động lòng người. câu thề non hẹn biển, câu hứa hẹn sống chết bên nhau, chỉ là khi ta đói bụng, ngươi vì ta xuống bếp. Khi ta khát nước, ngươi ở bên cạnh bưng sẵn cốc nước chờ ta, khi ta đau ốm, ngươi cầm lấy tay ta ngày đêm túc trực, khi ta vui vẻ ngươi lẳng lặng mỉm cười nhìn ta, khi ta đau lòng ngươi ôn nhu ôm lấy ta, tiếng động an ủi, khi ta mệt mỏi, bờ vai của ngươi luôn bên cạnh ta, khi ta rơi lệ, ngươi ôn nhu lau lệ nơi khóe mắt, ánh mắt của ngươi càng đau hơn của ta. Khi ta tức giận, ngươi lẳng lặng nghe ta trút giận, khi ta phiền chán, ngươi mỉm cười nghe ta hàng giờ chuyện vu vơ. Khi ta cất cánh bay xa xa, ngươi vẫn kiên nhẫn chờ ta phía sau, đợi ta mệt mỏi quay trở về ngươi dang rộng vòng tay ôm lấy ta và mỗi khi ta quay đầu lại, ngươi mãi luôn đứng sau lưng ta, chống đỡ cho ta, chiều, cổ vũ, sủng nịnh…duy trì ta, chỉ có ngươi hiểu được ta muốn gì, nghĩ gì, làm gì! Chỉ có ngươi vô điều kiện bao dung ta, dung túng ta, mỗi nhăn mi mày cười, cái bĩu môi, cái nháy mắt, nụ cười lém lĩnh,..ngươi điều hiểu ngụ ý của chúng, bởi vì người đó là ta…!! Chỉ là những việc đơn giản như vậy, chỉ là những điều giản đơn như thế, nhưng mà chính đó mới là hạnh phúc, ấm áp dạt dào. Cần chi cao xa, cần chi thề nguyền hẹn ước, tình chỉ đơn giản như vậy, mà hạnh phúc luôn là giản đơn như thế, đừng có suy nghĩ xa vời bạn nhé, như vậy khi sau này nhìn lại, hối tiếc thôi…!!! Hạnh phúc đôi khi ở ngay bên cạnh, chỉ cần mở lòng mình, mỉm cười đón nhận lấy nó, bạn thấy cuộc sống của mình quá đơn, buồn tẻ, tịch mịch…cũng lắm sắc màu lắm đấy!! Nhân sinh vài chục năm, ngắn ngắn, dài dài, vì vậy hãy sống hết mình…như vậy, sau này hối tiếc. đừng để cho đến khi tóc hoa râm, nhàn nhạt nhớ lại rồi thở dài nguôi vì mình bỏ lỡ hạnh phúc của bản thân…>”< ( Nam Cung Dao : ôi! Ta mới chưa già nhưng sao dạo này hay cảm thán thế nhỉ, biểu của lão hóa a, haiz!! ) Hết chương 53
CHƯƠNG 54 : TIN TƯỞNG, NHƯ VẬY LÀ SAO? Nếu như nhân sinh có kiếp sau, ta nguyện làm gió ngao du khắp nơi, ta nguyện làm mây ngơ ngẩn cả đời, ta nguyện là tảng đá vô tri vô giác, như vậy có tâm , có tâm đau, có tâm khóc…. Nằm giữa đại lục, vượt trội về địa lý cũng như nhận được ưu ái của thiên nhiên, Trung Ngọc quốc bốn mà xuân hạ thu đông rệt, mang đến cho con người những trải nghiệm ràng về thiên nhiên đất trời. Hoàng tộc Trung Ngọc quốc, chuộng văn võ, nhân tài nhiều đếm xuể, có lẽ vì vậy đứng đầu trong tam đại đến quốc Trung Ngọc vương triều đứng vững gót chân Ngọc Phong đại lục gần trăm năm. ai biết, người thâu tóm vương quyền của Trung Ngọc, phải là cửu ngũ chí tôn Ngọc đế mà là nhị vương gia Hoàng Liệt Nhật- đại ca của Ngọc đế. Vị vương gia này bí vô cùng, chưa từng ai thấy gương mặt của y, chỉ biết lời của y có trọng lượng còn hơn cả đế vương, y chẳng qua ham cái ngôi vị đừng đầu thiên hạ đó, nếu người ngồi ngài vàng kia tuyệt đối là y. Ngọc đế là người ôn hòa, tuy nhiên dã tâm , sáu năm trước trong lần yến tiệc cung đình, gặp mặt Tiêu đại công tử , thăm dò gã tiểu công chúa mình sủng ái nhất cho Tiêu công tử, tuy nhiên Tiêu đại công tử từ chối khéo léo, nhiều năm cho người truy tìm tin tức của Tiêu đại công tử, cũng có thể hiểu được ý đồ của Ngọc đế này. Nếu như Chu đế là người dày rộng, ẫn nhẩn cơ trí, Nam đế lãnh khốc tàn nhẫn vị Ngọc đế này chắc chắn là vạn năm phúc hắc bụng hồ li. Tuy nhiên, mặc dù tâm cơ thâm trầm, khắc tinh phải có, tỷ như vị nhị vương gia bí Hoàng Liệt Nhật này hoàn toàn chính là khắc tinh của ngài, phải sợ Hoàng Liệt Nhật ảnh hưởng đến ngôi vị đế vương mà trái lại tình cảm huynh đệ giữa hai người rất tốt, năm xưa ngôi vị đế vương này cũng là Hoàng Liệt Nhật nhường lại cho ngài, chỉ là Ngọc đế Hoàng Liệt Phổ, ngài sợ..sợ có ngày người làm sụp đỗ Trung Ngọc quốc này chính là vị huynh trưởng kính của mình, bởi lẽ hồi bói quẻ của vị lão giả, câu tiên đoán hơn hai mươi năm về trước cứ quanh quẫn trong trí óc ngài, đuổi được, quên mất cũng thể. Làm vua nước, sợ nhất chính là mất nước, chỉ có lỗi với lê dân bách tính mà còn có lỗi với liệt tổ liệt tông, năm xưa quốc gia này dùng biết bao nhiêu tính mạng tướng sĩ, đổ biết bao nhiêu máu tươi của con người, chết biết bao nhiêu tổ tiên của bọn họ mới có được giang sơn gấm vóc như họa ngày hôm nay, khi sụp đỗ, ôm hận ngàn năm a. Liên Thành cung, tổ chức tình báo lớn nhất giang hồ, chỉ cần đủ hoàng kim vạn lượng chuyện gì ngươi muốn biết cũng có thể dò ra. Tổ chức này thành lập cách đây chỉ có ba mươi năm nhưng lực lượng của nó quả dài rộng vô cùng, cung chủ Liên Thành cung là nhân vật bí nhất võ lâm, ba mươi năm quét ngang giang hồ nhưng chưa ai có thể biết được gương mặt của y, chỉ biết mỗi khi hành động y đeo cái mặt nạ màu bạc tinh xảo, chạm trỗ hình bạch liên, thế gian gọi y : ‘Liên thần’. Bởi vì khi y ra tay, tuyệt đối chưa từng thất thủ. Liên Thành cung tọa lạc chót vót sườn Hắc Thung-dãy núi cao nhất Trung Ngọc quốc. bước vào Liên Thành cung, cái cảm giác uy nghiêm lãnh khốc ngay lập tức đập vào mắt, tòa Liên Thành cung này hoa quý cùng đồ sộ vô cùng, quy mô tựa như tòa cung điện tráng lệ nằm ngạo nghễ dãy Hắc Thung vậy. Tận sâu bên trong tòa cung nguy nga này, là Hàn động, nơi đây là cấm địa của Liên Thành cung, ai có thể bước vào trừ phi người đó muốn xuống địa ngục. Hàn động, tên cũng như ý nghĩa, tòa động lạnh như băng, nhiệt độ của nó lúc nào cũng độ, lạnh rét, người có võ công tuyệt đỉnh cũng chỉ ở dưới đó được vào canh giờ vì khó chống được cái rét buốc óc của tòa Hàn động này. Tuy nhiên lạnh lẽo như vậy, có nghĩ là có người, cũng có nghĩa là ai dám vào. Chẳng hạn như ngay lúc này đây, hắc y nam tử chầm chậm bước đến, cước bộ trầm ổn nhàng, xung quanh nam tử này tỏa nhè lãnh khí, đôi băng mâu lãnh khốc khiến cho người ta chùn bước khi nhìn vào nó. Hắc y nam tử tuổi chừng ba mươi, gương mặt tuấn mỹ dương cương, đôi ưng mâu lãnh khốc, hàng mày kiếm ngạo nghễ càng khiến cho dung mạo tuấn mỹ kia thêm phần bá khí, bạc môi mỏng, lạnh lùng. Nam nhân này, mỗi giơ tay nhấc chân, mỗi cử chỉ nho điều biểu lộ khí phách quân lâm thiên hạ, khiến cho người ta kính ý cùng ngưỡng mộ. Hắc y nam tử nhanh chậm bước vào hàn động, mi gian lạnh lùng lúc này bỗng dung nhè đau xót, đôi ưng mâu lãnh nghễ kia dường như nhu lại, noãn y nhè . Hắc y nam tử bước chậm, chậm như thể sợ đánh thức người nào ở trong Hàn động này vậy. Hàn động, bên trong lạnh lẽo nhưng sáng rực, những viên dạ minh châu tỏa sáng khiến cho căn u động này sáng sủa hẳn lên, hàn động quá lớn, đằng sau cánh cửa băng dày cứng kia là hàn giường, chiếc giường lạnh lẽo ngọc bích, giường nằm giai nhân, đúng vậy giai nhân. Phải như thế nào về nữ nhân này nhỉ, dung mạo đẹp tựa thiên tiên giống như Hằng Nga lơ đãng dạo chơi dưới phàm trần chẳng may mãi vui quên mất đường về, ngủ lại chốn nhân gian này vậy. Ngũ quan tuyệt bích, mi mục như họa, đôi mắt nhắm lại chỉ để lộ hàng mi dày rập rờn như cánh bướm xinh đẹp, cái mũi tinh xảo khéo léo, môi đào xinh đẹp chỉ là nhợt nhạt có chút máu. Nếu như xem nữ nhân này cả người nhợt nhạt chắc chắn ngươi cảm thấy nàng ta bình yên ngủ thôi, chỉ có điều…người này có chút sinh khí. “ Thành nhi..!” hắc y nam tử ôn nhu lên tiếng, thanh khản đặc giống như thanh của nam tử ba mươi tuổi. Y nhàng mơn trớn dung nhan như họa của người giường, mi gian đau xót vô ngần, khiến cho người ta thôi ngạc nhiên, rốt cuộc nữ nhân này là ai lại khiến cho kẻ lạnh lùng như y lại hóa thành nhiễu chỉ nhu như vậy? “ Thành nhi…!!” Y lại lên tiếng, thanh như nỉ như non, như lời ái nhân nhàng vỗ về, ánh mắt y từ lâu rút vẻ lãnh khốc chỉ còn lại nhu tình đậm sâu cùng đau đớn khôn cùng, y mở miệng, thanh vẫn như vậy khản đặc : “ Thành nhi, nàng ngủ lâu…đến khi nào mới tỉnh lại nha, ta chờ nàng, chờ nàng hơn hai mươi năm rồi” . Y cầm lấy tay của nữ nhân giường, áp đôi tay lạnh như băng kia vào khuôn mặt của y, nhân khí nhè lan tỏa đôi tay lạnh như băng của nữ nhân khuynh quốc khuynh thành này. “ Thành nhi! Nàng biết , ba năm trước ta từng gặp tiểu nương, nương ấy rất giống, rất giống nàng khiến cho ta cứ ngỡ nàng như đứng trước mắt ta, nở nụ cười nghịch ngợm nhìn ta” . Y vùi mặt mình vào đôi tay lạnh băng kia, khẽ nức nỡ, lúc này đây y như hài tử lạc đường, mịt mờ cùng mê mang, mang theo khốn cùng bất lực, bóng lưng bỗng nhiên tịch đến vô cùng, y lại cười khẽ, chỉ có điều nụ cười này của y chua chót đến xót lòng : “ chỉ là, Thành nhi…chung quy phải nàng!!” Y rất mệt, rất mệt, thực rất đau, rất đau, đau đến chết lặng nhưng y lại thể chết, nếu như cái chết là điều sợ hãi của con người đối với y lại là giải thoát, nhưng y lại thể chết, y rốt cuộc phải làm như nhế nào đây, hốt nhiên y mịt mờ. đời này,nếu như..nếu như có hai từ là ‘nếu như’ ấy tốt biết bao, như vậy y cũng hối hận đến như vậy, cũng điên cuồng đến như vậy, nếu như y biết trân trọng, biết tin tưởng, liệu rằng kết cục giữa y và nàng có đến bước này đây? Y luôn hỏi mình như vậy, hơn hai mươi năm, y luôn tự hỏi mình như thế, chung quy vẫn có câu trả lời, nhưng mà y biết y hối hận rồi, hối hận, hối hận tin tưởng nàng, trân trọng nàng, để cho đến khi nàng rồi…để lại y đơn giữa cõi trần thế này, y mới biết, tình của mình dành cho nàng bằng của nàng dành cho y dù là nửa. Y quyền cao chức trọng, y bễ nghễ lãnh khốc, coi trời bằng vung, y thiếu niên hùng đắc chí luôn xem thường người khác. phải y kiêu ngạo mà là y có đủ bản lĩnh để ngạo nghễ với thế gian. Y từng là đương kim thái tử Trung Ngọc quốc, y là chiến thần của Trung Ngọc quốc đồng thời cũng là Minh chủ võ lâm của Ngọc quốc. Y tuấn mỹ hơn người, y tài năm hơn người, y cuồng vọng hơn người, y là Hỏa Liệt Nhật. Y phong lưu đa tình, tùy ý tiêu sái, nữ nhân nhiều vô số kể, hồng nhan tri kỉ khắp nơi, y đa tình nhưng lạm tình, y phong lưu nhưng hạ lưu, nữ nhân đối y, điên cuồng vô số, song kẻ lãnh tình như y lúc nào cũng cười nhạt phớt qua, mãi cho đến khi y gặp được nàng…. Trong cơn mưa đào hoa rực rỡ ấy, trong cái sắc hồng hoa tuyệt diễm ấy, nàng bạch y trắng muốt, mi mục tuyệt luân, quay đầu mỉm cười ôn nhu nhìn y, khoảnh khắc ấy, bóng hình giai nhân ấy khắc sâu trong lòng, thể quên được. Bạch y nữ tử, dung nhan khuynh thành khuynh quốc, mi gian điểm đóa hồng liên , sóng mắt ôn nhu ấm lòng, tiếu dung nhàn nhạt noãn ý, đẹp đến thánh khiết khiến cho người ta dám đến gần, chỉ sợ động tác quá thô lỗ tiết bẩn đến dung nhan quá thánh khiết ấy, lúc đó, Hỏa Liệt Nhật, y trong lòng chỉ có câu chính là : nữ tử này nhất định phải là của y… Nữ tử ấy tên gọi Liên Thành, nữ tử ôn nhuận như nước, thông minh sắc xảo vô cùng ấy khiến cho y cơ đồ điên đảo, tâm của y bị nữ nhân ấy vĩnh viễn cướp , bao giờ trả lại….. Liên Thành! Nàng trả lại cho ta, trả tâm lại cho ta, trả lại Hỏa Liệt Nhật phong lưu tiêu sái, vướng ai chữ ái tình đảo điên đó. Hoàng Liệt Nhật, tâm của ngươi, ta cần. Thành nhi! Dù cho nàng thương ta, nhưng nam nhân của nàng nhất định phải là ta. Hoàng Liệt Nhật, ngươi bá đạo vô lý. Đúng vậy, ta là bá đạo vô lý, nhưng ta hết cách. Hoàng Liệt Nhật, ngươi buông , chúng ta… hợp nhau phải ta muốn buông, mà là buông được.. Trời mưa như vũ, như bão, mưa đến choáng ngợp, bạch y nữ nhân chạy trong mưa, cả người ướt đẫm, ôn nhu cười nhìn y mà : “ Hoàng Liệt Nhật….chúng ta…cùng điên ” “ Thành nhi! Nàng nhất định …thích ta đúng ” Hoàng Liệt Nhật, với ta… là tin tưởng cùng trân trọng, ngươi..làm được . Bạch y nữ tử mê mang, Hoàng Liệt Nhật, nam nhân này chiếm lấy lòng nàng, bá đạo cướp mất tâm nàng, nàng thích , nàng , nhưng mà nam nhân này có thể cho nàng mà nàng hi vọng ? Hai năm sau “ Liên Thành! a, nàng …mọi chuyện phải như thế này đúng , Liên Thành…nàng a….” y điên cuồng gào thét, nắm lấy vạc áo nàng lớn tiếng vấn, đôi ưng mâu lạnh như băng cùng tàn khốc. Tâm y tưởng chừng như bị ai đó bóp nát, vỡ vụn, máu tươi đầm đìa khi y nhìn thấy nữ nhân mà y mảnh vải giường cùng nam nhân khác. “ Hoàng Liệt Nhật, ngươi…có tin tưởng ta hay ” . Bạch y nữ tử thê lương cười, lệ trong mắt rơi như mưa. Thiên hạ có thể tin nàng, cả thế gian này có thể phỉ nhổ nàng, chỉ có y…có y là được. “ Ta….” y thất thố, dám nhìn vào đôi mắt của nàng, nghi ngờ, phản bội chiếm lấy cả tâm trí ý, y điên cuồng… “ Hoàng Liệt Nhật…ngươi … tin ta…. .. tin ta” , bạch y nữ tử cười khẽ, vẫn như vậy ôn nhuận vô cùng, thất hồn lạc phách bước . Nàng muốn giải thích cũng muốn đối diện cùng y, lần tin có lần thứ hai, lần thứ ba…nàng rất cực đoan, rất ích kỷ, vết sẹo cũng đủ làm lòng nàng đau đến triệt phế tâm can, của nàng, dung nhập dù chỉ là vết nứt , như vậy Hoàng Liệt Nhật…chúng ta..ly .. “ Ngươi được , ngươi là của ta, là của ta, dù ngươi phản bội ta nhưng ngươi tuyệt đối được rời khỏi ta, Liên Thành, ngươi có nghe …” y điên cuồng giày vò nàng, đêm mưa gió tầm tả, đêm sấm giông đầy trời, y điên cuồng chiếm lấy thân thể nàng, từ nay về sau tình đoạn….vết thương lòng bao giờ…khép lại. Hôm sau gặp lại, bạch y giai nhân , mi mục như họa, ôn nhu mỉm cười nằm giường, an tường vào giấc ngủ, vĩnh viễn bao giờ tỉnh lại. Tuyệt thế dung nhan an tường ngủ dung khiến cho người ta dám quấy rầy, giống như nhiều năm về trước trong cơn mưa đào hoa rực rỡ ấy nàng mỉm cười ôn nhu nhìn y, thánh khiết khiến cho y dám bước lại lần, chỉ là…tại sao nàng… mỉm cười ôn nhu nhìn ta… Hoàng Liệt Nhật, ta từng với ngươi, tin tưởng, tuyệt đối phải là mà ta muốn Hoàng Liệt Nhật….ta và ngươi từ nay về sau…ân đoạn nghĩa tuyệt Y sai rồi, y điên rồi cho nên y mới như vậy đối nàng, y điên rồi…, y xứng, y xứng có được tình của nàng, y sai rồi, là y sai, y … tin tưởng nàng, cao ngạo như nàng..sao y lại như vậy đối nàng được? như vậy…chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đủ đưa y xuống địa ngục “ Thành nhi…đừng, ta cầu nàng, cầu nàng mở mắt nhìn ta…Thành nhi! Đừng mà…cầu nàng. Ta sai rồi, ta sai rồi, là ta đúng, là ta nên tin tưởng nàng, là ta ngu ngốc…Thành nhi cầu nàng…” y thất thanh la lớn, y nghẹ ngào nức nở, y cần xin tha thiết. Nhưng rốt cuộc bạch y giai nhân ấy vĩnh viễn mở mắt nhìn y, vĩnh viễn nở nụ cười ôn nhu ấy với y. Là y sai, kẻ hãm hại nàng đáng chết trăm lần nhưng y lại đáng chết vạn lần… Hoàng…Liệt…Nhật…nếu như có kiếp sau…ta mong ..gặp lại ngươi…như vậy đau thương. Nếu như nhân sinh có kiếp sau, ta nguyện làm gió ngao du khắp nơi, ta nguyện làm mây ngơ ngẩn cả đời, ta nguyện là tảng đá vô tri vô giác, như vậy có tâm , có tâm đau, có tâm khóc…. Hết chương 54