Vũ Khuynh Thành - Nam Cung Dao (Hoàn) (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 45 : MƯU



      Hậu quả của việc tùy hứng mấy đêm chưa ngủ cùng đứng cả ngày trong mưa là mỹ nữ Khuynh Thành của chúng ta đổ bệnh. Có câu bệnh đến nhưu núi đổ quả sai. Vũ Khuynh Thành thầm thề, tuyệt đối làm gì để bản thân ngã bệnh nửa, bởi vì việc uống thuốc đông y quả muốn lấy nửa cái mạng của nàng. Vũ Khuynh Thành tự dưng nhớ da diết vô cùng mấy viên thuốc tây y, chỉ cần vài viên là hết bệnh, cũng có cảm nhận vị đắng, còn thuốc đông y này, bát đen thui, đắng ngắt quả sơ với uống quỳnh nhưỡng còn khổ.



      “ Thần nhi, ngoan..uống thuốc ..” Tiêu Dạ Thần buồn cười nhìn Vũ Khuynh Thành trốn trong chăn chịu ló đầu ra ngoài, Thành nhi đúng là, sợ đắng cùng sợ đau là như nhau, bất quá như vậy đáng . Tiêu đại công tử cười khẽ, bưng bát thuốc đến bên cạnh Vũ Khuynh Thành.



      uống, Thần..ta rất khỏe, uống thuốc…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu lia lịa, nàng thà bị ốm còn hơn uống thuốc, với lại chỉ là cảm thôi, tại Thần lo lắng thái quá.



      được, Thành nhi, sức khỏe quan trọng hơn…” Tiêu Dạ Thần đồng ý, đâu thể đem sức khỏe của bản thân ra đùa được.



      “ Thành nhi, ta cho thêm mật vào trong thuốc, như vậy đắng..” Tiêu Dạ Thần kiên nhẫn dụ hống. Vũ Khuynh Thành bị lãi nhãi hoài bên cạnh cũng bắt đầu đau đầu lên, có ai cho nàng, trước đây chẳng phải cần kiệm ít , khuôn mặt vạn năm băng sơn sao, bây giờ lại nhiều như vậy a. Nghĩ nghĩ vậy nhưng trong lòng quả ấm áp vô cùng.



      “ Được rồi, ta uống là được…” Vũ Khuynh Thành làm bộ hi sinh khẳng khái bưng thuốc nốc hơi, khuôn mặt có chút nhăn nhó, ngay lập tức khối mứt quả đưa vào trong miệng, hương vị ngọt ngọt điềm điềm ngay lập tức tan vào trong miệng, xua mùi vị khó ngửi của thuốc



      “ Thần..ngươi giải quyết làm sao với người của Huyền Liên giáo..” Vũ Khuynh Thành bỗng dưng nghiêm túc lên, mâu quang nghi vấn chờ Tiêu Dạ Thần trả lời. Tiêu Dạ Thần bị câu hỏi đột ngột của Vũ Khuynh Thành thoáng sững người, nhưng rất nhanh lại ôn hòa như trước, nhu nhu mái tóc của nàng, ôn thanh : “ Thành nhi, cứ nghỉ ngơi , mọi việc để cho ta lo được ?”



      “ Ân..” Vũ Khuynh Thành gật đầu, sau đó cầm lấy đôi tay của , đau lòng : “ tay của ngươi, vết thương cứ liên tục chồng chất…”



      Tiêu Dạ Thần cười khẽ : “ ta nhất định bảo dưỡng tốt để cho Thành nhi sờ sờ..” Vũ Khuynh Thành bị như vậy vứt cho ánh mắt xem thường, hừ! làm như tay của ngươi đẹp lắm vậy, chỉ tốt hơn người khác chút, ngón tay dài hơn người khác chút, xúc cảm tinh tế hơn chút thôi mà. Vũ Khuynh Thành bĩu môi, nhưng cũng bỏ tay xuống, cứ như vậy ôn nhu vuốt ve.



      Tiêu Dạ Thần mâu quang lạnh lùng nhìn bảng điều tra do thuộc hạ của mình đưa tới. Đôi mi thanh tú khẽ cau, chỉ thoáng sau đó nhìn hắc y nhân bên cạnh trầm giọng : “ đây..là !”



      “ Là, chủ thượng..tin tức này tuyệt đối chính xác, thuộc hạ cho người thăm dò rất kỹ”



      “ Được rồi, lui …” Tiêu Dạ Thần phân phó. Hắc y nhân được lệnh, nhàng thở hơi ra sau đó theo cửa sổ biến mất vào trong bóng đêm. Tiêu Dạ Thần đem tư liệu xem kĩ sau đó đưa lại gần ánh nến, đốt . Thành nhi! Ta nhất định bảo vệ nàng…! Tiêu Dạ Thần ánh mắt kiên định, mâu quang sắc bén. lần bảo vệ được thân nhân của mình, lần này tuyệt đối thể để cho Thành nhi bị bất cứ chuyện gì được…



      Tiêu đại công tử chỉ nổi danh về trí tuệ hơn người mà nhạc khí cũng thuộc dạng cao thủ, nay cả thánh Duệ Nhạn Hiên cũng nhiều lầm trầm trồ khen ngợi. Cầm , tiêu …mỗi nhạc khúc điều khiến cho người ta như si như túy trong đó, nhưng Tiêu đại công tử hiếm khi gãy đàn hoặc thổi tiêu, phải cao ngạo mà có lẽ có tri kỉ để mà gãy thôi. Mãi cho đến hôm nay, vì Vũ Khuynh Thành khuynh tình hứa đời vì nàng chỉ riêng nàng mà gãy, mà tấu lên những thanh thần tiên, cũng giống như hôm nay, vì tưởng niệm phụ mẫu của mình mà tấu lên khúc ngọc tiêu tuyệt thế



      Tiêu Diệp Hiên từng là nhân vật tiếng tăm trong võ lâm, nửa chính nửa tà, làm việc tiêu sái kiềm chế được, coi trong luân thường đạo lý, chỉ biết duy ta mà làm, có lẽ vì thế mà nhiều người kính trọng y cũng nhiều người sợ hãi y đồng thời cũng rất nhiều người căm hận y. Năm xưa y nổi tiếng với ma Nguyệt mị khiến cho võ lâm điên đảo, ai biết Tiêu công tử Tiêu Dạ Thần cũng là truyền nhân duy nhất của y, cũng ai biết Tiêu đại công tử nổi danh thiên hạ là thân sinh nhi tử của y. Tiêu Dạ Thần ánh mắt chăm chú nhìn vầng trăng huyễn hoặc cao, ánh trăng mờ ảo như ma như mị khiến cho người ta khó dời ánh nhìn, khóe môi bất giác cong lên nụ cười mê hoặc nhân thế



      Bạch y nam tử đứng trong trời đêm, khúc ngọc tiêu văng vẳng trong đêm khuya, thanh như nỉ như non, lúc trầm lúc bỗng, khi rộn ràng vui sướng lúc lại bi ai đến khó diễm tả, thanh này tựa như có ma lực khiến cho người ta nghe, bất giác cong cong lên tiếu dung cũng bất giác nghẹn ngào rơi lệ. Bạch y nam tử đứng trong đêm tối, quần áo trắng muốt dưới ánh trằng mờ mờ ảo ảo xinh đẹp khiến cho chẳng khác nào trích tiên rơi xuống phàm trần dạo chơi trong thoáng chốc, khiến cho người ta như say mê trong thanh quá đỗi tuyệt vời đó, bạch y nam tử ấy là Tiêu Dạ Thần.



      khúc ngọc tiêu là vì phụ mẫu y mà tấu, cha …mẹ, hai người có nghe thấy ? Đây là lần cúi Thần nhi tùy hứng, sau hôm nay Thần nhi vui vẻ tiêu sái mà sống, cha, mẹ..hai người phải lo cho Thần nhi nửa, Thần nhi tìm được người mà con muốn bảo hộ suốt cuộc đời này, cũng tìm được ý nghĩa sống của đời mình, cho nên Thần nhi hạnh phúc. Cha, mẹ…hai người nhất định phải hạnh phúc đấy….!!



      ‘ Ba..ba..ba…’ tiêu kết thúc, thanh vỗ tay vang lên, hồng y nam tử như mị cười, dưới ánh trăng càng thêm phần dã. Hồng y nam tử này ai khác chính là Huyền đại giáo chủ của chúng ta, Huyền Trần. Bên cạnh vẫn hắc y lạnh lùng bễ nghễ, nhị giáo chủ Huyền Ca.



      Tiêu Dạ Thần thu lại vẻ tưởng niệm xa xăm, lại trở về Tiêu Dạ Thần lạnh như băng, mâu quang lãnh đạm nhìn hồng y nam tử cách đó xa, đôi môi tự tiếu phi tiếu khiến cho Huyền Trần bất giác cau mi, nam nhân này cùng nữ tử kia giống nhau, lại là mâu quang lãnh đạm ấy khiến cho bất giác khó chịu. Tuy nhiên Huyền Trần vẫn tà tà cười, y : “ nghe đồn Tiêu đại công tử danh xưng tài tử tam quốc, quả nhiên tài năng hơn người”



      “ Huyền giáo chủ ….” Tiêu Dạ Thần thanh xa cách, người này tuy trực tiếp gây ra cái chết cho phụ mẫu y những y cũng là trong những kẻ gián tiếp khiến cho phụ mẫu y lìa đời, nếu phải…. nhất định cho Huyền Liên giáo biến mất khỏi thế gian này.



      “ Ngươi gọi ta cùng ca ca đến có chuyện gì…” Huyền Trần nhanh chậm , thắc mắc nam tử này giải quyết ra sao với hai huynh đệ bọn đây.



      Tiêu Dạ Thần ung dung nhìn hai huynh đề Huyền Trần, Huyền Ca, ngồi xuống rồi ra hiệu cho hai người bọn họ ngồi đối diện mình, mỗi động tác đều biểu lộ khí thế bức người khiến cho Huyền Trần, Huyền Ca bất giác nghe theo, hốt nhiên hai kẻ này chợt nghĩ, chỉ đơn thuần là tài tử tam quốc mà còn là quần diễm tam quốc, kinh tọa tứ phương đệ nhất quân sư Tiêu Dạ Thần.



      “ Huyền giáo chủ, tuy hai người ra tay sát hại phụ mẫu của ta nhưng cũng là nguyên nhân khiến cho họ tử…” Tiêu Dạ Thần thanh nhàn nhạt mặn lạt , mâu quang liếc hai huynh đệ Huyền Ca, Huyền Trần. Huyền Trần cùng Huyền Ca nghi hoặc nhìn nam tử ngồi trước mặt mình, nếu là kẻ thù có thể động đao động kiếm nhưng nam tử này ngồi đối diện, thanh nhàn nhạt như chuyện bâng quơ, khuôn mặt lộ chút cảm xúc nào khiến cho Huyền Trần cùng Huyền Ca hoàn toàn hiểu nam tử này nghĩ gì, muốn gì…loại người này khó ứng phó



      “ Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào…” Huyền Ca lãnh đạm hỏi, mâu quang trực tiếp nhìn vào ánh mắt thâm thúy của Tiêu Dạ Thần, như muốn biết đối phương rốt cuộc cần gì từ hai huynh đệ bọn , nhưng ánh mắt của vị bạch y nam tử này như hố sâu đáy, nhìn vào như bị nịch trong đó, khó có thể bắt được cảm xúc giao động nào từ nó.



      “ Ta muốn biết, từ đâu các ngươi biết Viên Kiếm sơn trang chứa bảo đồ địa động của Chu Khánh đế…” Tiêu Dạ Thần từ tốn hớp ngụm trà vấn.



      “ Chuyện này ngươi hỏi làm chi, lẽ cũng muốn biết bảo vật dưới đó sao..?” Huyền Trần khinh thường . Tiêu Dạ Thần bị như vậy cũng tức giận, thanh cảm xúc : “ ngươi nên biết , tính mạng của hai huynh đệ cùng hàng ngàn đệ tử của Huyền Liên giáo trong tay ta…” câu này quả nhiên có sức nặng vô cùng khiến cho Huyền Trần im bặc. Huyền Ca ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ Thần, sau đó : “ ta cũng , chỉ biết lời đó từ nữ nhân”



      “ Nữ nhân?…” Tiêu Dạ Thần thoáng nhíu mi, sau đó lại vấn : “ nữ nhân đó là ai?”



      , nữ nhân đó bịt mặt, chỉ biết nữ nhân đó chắc cũng khoảng 18, 19 tuổi…” Huyền Ca đáp.



      Tiêu Dạ Thần trầm mặc, nữ nhân này rốt cuộc là ai, có mưu gì lại khiến cho Tây Vực cùng Trung Nguyên xảy ra xung đột, rốt cuộc trong địa động của Chu Khánh đế có gì lại khiến cho bọn họ lại nguy hiểm xâm nhập vào Trung nguyên, tiêu diệt cả Viên Kiếm sơn trang. Bỗng dưng mâu quang rực sáng, chẳng lẽ…



      “ Là vì truyền thuyết trong địa động Chu Khánh đế có ngũ đại thần quả Chu giáng hồng sao?…” Tiêu Dạ Thần trầm ngâm. Huyền Ca gật đầu, sau đó lại : “ nghe đồn Chu Khánh đế tạo địa động nhằm yên lặng canh giữ ái nhân của ngài để chờ đợi Chu giáng hồng khởi tử hồi sinh, ngoài ra trong đó còn có Bích giường cùng Ngọc đàm điều là những kỳ vật hiếm có trong võ lâm, giúp cho người ta tốc độ luyện công gấp 10 lần người bình thường. Chu Khánh đế năm xưa được thiên hạ ca tung thiên cổ nhất đế, ngoài ra võ công cùng y thuật cũng là thiên hạ đệ nhất tuyệt, chỉ với những tư liệu ấy điều khiến võ lâm lâm vào điên cuồng.”

      Hết chương 45

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 46 : ĐÀO MỘC TRÂM

      Ái tình kì lạ, hai con người cách xa ngàn năm thời gian, cũng là cả thời có thể gặp nhau, nhau , hai con người xa lạ lại cảm ứng linh tê, ta đau lòng ngươi thay ta lệ rơi, ngươi đứng đó dù cách xa xa ta vẫn cảm nhận được đó là ngươi…bởi vì..ta ngươi…!!



      Tiêu Dạ Thần thùy hạ mi mắt, ai biết đôi tay của y siết chặt vạc áo của mình, Chu giáng hồng…bí kiếp võ công..những thứ đó quả có sức dụ hoặc rất lớn, điều khiến cho thiên hạ điên cuồng, Thành nhi của y…! Tiêu Dạ Thần nghĩ đến đây dám nghĩ nửa, hai huynh đệ Huyền Trần, Huyền Ca thấy Tiêu Dạ Thần trầm mặc cũng nhiều, cả ba bỗng chốc lâm vào yên lặng, tiếng động, yên ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng gió đêm vù vù thổi.



      “ Hai ngươi chỉ cần đảm bảo, Huyền Liên giáo chỉ cần nghe lệnh của ta thực việc…ta truy cứu việc lần này…” bỗng nhiên Tiêu Dạ Thần lên tiếng, phá vỡ khí ngột ngạt giữa ba người. Câu này khiến cho Huyền Trần cùng Huyền Ca thôi kinh ngạc, bởi lẽ bọn họ nghĩ lần này đến tám chín phần mười là bọn họ chết chắc ngờ nam tử này thả cho bọn họ con ngựa, biết là phúc hay họa đây? Nhìn thấy được hai huynh đệ Huyền Trần, Huyền Ca kinh ngạc.., Tiêu Dạ Thần nhàn nhạt : “ toàn bộ người Huyền Liên giáo kể cả hai người, chỉ cần ám mật của ta, nhất định phải làm cho bằng được, việc duy nhất khiến cho các ngươi có thể thoát khỏi cảnh diệt giáo, có đồng ý ?”



      “ Được..” Huyền Ca gật đầu, mặc dù biết là việc gì nhưng hôm nay có thể thoát chết, như vậy đối với bọn họ đủ rồi. Huyền Trần cùng Huyền Ca gật đầu đồng ý, sau này mật chỉ của nam nhân này đưa đến dù bọn họ có mất tính mạng cũng sao, vì đây là bọn họ khiếm . Nam nhân coi trọng lời hứa, mặc dù Huyền Trần cùng Huyền Ca phải là chính nhân quân tử nhưng tuyệt đối phải là kẻ tiểu nhân, nhất định được làm được.



      Tiêu Dạ Thần nhìn bóng lưng hai huynh đệ Huyền Ca, Huyền Trần khuất dần, khóe môi cong lên nụ cười ôn nhuận như nước : “ Thành nhi, nàng ra …” Vũ Khuynh Thành nội công thâm hậu, dù đứng cách đó xa những cũng khiến cho Huyền Trần cùng Huyền Ca phát , chỉ có riêng Tiêu Dạ Thần biết được, phải y nội công cao cường mà là vì hơi thở kia quá quen thuộc, dù chủ nhân nó cố ý che dấu những y vẫn có thể cảm nhận được, có lẽ đây gọi là tâm ứng tương thông . Cũng giống như Vũ Khuynh Thành giục ngựa ngàn dặm đến Nam Sơn tìm y, tâm đau nhói khi cảm nhận được lòng y khóc. Cũng giống như giữa ánh nhìn hư vô và trống rỗng ấy của Tiêu Dạ Thần, câu ‘ta đến’ lại khiến cho đôi mắt kia rạng rỡ sinh huy. Ái tình kì lạ, hai con người cách xa ngàn năm thời gian, cũng là cả thời có thể gặp nhau, nhau , hai con người xa lạ lại cảm ứng linh tê, ta đau lòng ngươi thay ta lệ rơi, ngươi đứng đó dù cách xa xa ta vẫn cảm nhận được đó là ngươi…bởi vì..ta ngươi…!!



      “ Thần..” Vũ Khuynh Thành chậm rãi đến, khe khẽ thở dài… lại vì nàng..!!



      “ Thành nhi, từ bao giờ lại nghe lén người khác chuyện, thói quen vậy tốt nha..” Tiêu Dạ Thần trêu ghẹo. Vũ Khuynh Thành bị y như vậy có chút buồn cười, đưa tay gõ vào trán y, chu môi : “ ngươi lúc nào cũng đùa được” . Tiêu Dạ Thần ôn nhu cười khẽ nắm lấy bàn tay của Vũ Khuynh Thành, kéo nàng ngồi vào trong lòng mình, ôm chặt lấy nàng, đầu của vùi vào cổ của Vũ Khuynh Thành, tham lam hít mùi hương dịu người nàng, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, bỗng dưng y cảm thấy yên bình đến kì lạ. Vũ Khuynh Thành bị hành động sững sốt của Tiêu Dạ Thần có chút giật mình nhưng tránh né, yên lặng để cho y ôm nàng vào lòng, an tĩnh nằm trong vòng tay của y, hoài ôm của y ấm áo đến kì lạ khiến cho nàng luyến tiếc rời , hai người yên lặng bên nhau, chia giờ khắc ấm áp hạnh phúc này…



      “ Thành nhi…” Tiêu Dạ Thần thanh có chút rầu rĩ.



      “ Ân…”



      “ Đừng bao giờ rời khỏi ta…” Tiêu Dạ Thần buồn thanh . Y sợ, sợ bỗng dưng ngày nào đó nữ nhân mà mình dùng cả con tim này bỗng dưng lời biến mất. Biến cố xảy ra đối với phụ mẫu y khiến cho y hiểu sinh mạng con người yếu ớt, nay còn sống vui vẻ, mai còn trần thế. Lúc trước y khinh cuồng ngạo nghễ, tự cho số phận nằm trong tay mình, y tin trời tin phật nhưng mà đối với nữ nhân tên gọi Vũ Khuynh Thành này, y kiềm chế được mà sợ hãi, bởi lẽ dù quyền khuynh thiên hạ ra sao, dù thủ đoạn có tàn khốc như thế nào chung quy nhiều khi cũng khó tránh khỏi hai chữ ‘vận mệnh’ . Vũ Khuynh Thành nghe Tiêu Dạ Thần như vậy có chút sững người, nàng dám hứa, bởi vì nàng biết tự dưng mình đến đây, có hay tự dưng đột ngột biến mất…



      “ Thần, ngươi là sợ hãi sao?…” Vũ Khuynh Thành than , bàn tay nhàng mơn trớn khuôn mặt thiên sứ của y, vuốt mi gian nhàn nhạt ưu sầu kia, nàng ôn nhu : “ chỉ cần ta còn thế gian này, ta tuyệt đối rời khỏi ngươi” . Chỉ cần ta còn ở thời này ta tuyệt đối cũng ngươi tách ra…Vũ Khuynh Thành trong lòng thầm thề, cha, mẹ, lão huynh xin lỗi, ta thể nào trở về được, vì ở đây…có chờ ta…!!



      Tiêu Dạ Thần nghe Vũ Khuynh Thành vậy, như được uống liều thuốc an thần, khóe môi y cong lên tiếu dung tuyệt đẹp, nhàng đặt nụ hôn lên vầng trán của Vũ Khuynh Thành, y khẽ cắn môi…khuôn mặt nhàn nhạt ửng đỏ. Vũ Khuynh Thành bị hành động đột ngột của y khiến cho bất ngờ, sau đó nhìn thấy y đỏ mặt có chút buồn cười, đáng lẽ là nàng phải đỏ mặt chứ, sao lại là nha? Vũ Khuynh Thành cười yếu ớt, bất quá như vậy mới đáng , phải sao? Tiêu Dạ Thần bị Vũ Khuynh Thành cười như vậy càng thêm đỏ mặt, cố gắng trấn định nhưng mà nét hồng lại lan tràn đến tận mang tai, Tiêu đại công tử thầm oán chính mình, tại sao mỗi lần hôn nàng, nàng đỏ mặt mà lại đỏ mặt đến như vậy chứ, được là nam nhân a, nam nhân sao có thể vì hôn nữ nhân của mình mà đỏ mặt được, hơn nữa chỉ là hôn cái trán thôi mà…!



      Tiêu Dạ Thần bảo bảo rối rắm, y quyết tâm lần sau nhất định được đỏ mặt, như vậy xấu hổ a!! Vũ Khuynh Thành nhìn biểu rối rắm của y càng thêm buồn cười nhưng cũng dám cười lớn tiếng, Thần, ra da mặt rất mỏng mà…nhưng mà khuôn mặt rối rắm của đáng khiến cho nàng muốn nhựu lận .



      “ Khụ! Thần..ngươi tại sao lại để cho Huyền Trần cùng Huyền Ca về lại Tây vực..ngươi báo thù sao?..” Vũ Khuynh Thành đùa nửa, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ Thần vấn, mâu quang vẫn như vậy ấm áp nhìn y. Tiêu Dạ Thần bị Vũ Khuynh Thành hỏi vậy cũng có gì ngạc nhiên, y nhàng vuốt mái tóc của nàng, ôn nhu : “ bọn họ..còn có việc để dùng, hơn nữa bọn họ cũng trực tiếp sát hại phụ mẫu ta…” Tiêu Dạ Thần ảm đạm cười, Thành nhi, nàng biết , so với việc báo thù ta còn sợ mất nàng hơn.



      “ Thần…lại vì ta đúng ?” Vũ Khuynh Thành như như hỏi, mâu quang mảnh buồn bã. Vì là ta cho nên ngươi trả thù, đừng nghĩ ta biết, ngươi phải là người rộng lượng đến như vậy, ngươi có ơn tất báo, có thù nhất định đòi lại, đừng là Huyền Trần, Huyền Ca, dù là Huyền Liên giáo ngươi cũng tha ai, nhưng lần này ngươi lại vì ta để lại mạng cho bọn họ, ngươi tưởng ta biết sao, đồ ngốc ạ!



      phải, chỉ là phần thôi…” Tiêu Dạ Thần khe khẽ cười. Thành nhi rất tinh tế, đoán được phải là chuyện bất ngờ gì? Đúng vậy, nếu là trước đây y ngại sát hại kẻ vô tôi cho thỏa cơn giận nhưng mà lần này y thể tùy tiện ra tay được, ít nhất còn quân cờ, như vậy sau này y tâm an hơn. Tiêu Dạ Thần tính sai, lần này y để lại mạng của Huyền Trần, Huyền Ca..sau này lại cứu y cùng Vũ Khuynh Thành mạng, đồng thời cũng giúp chiến loạn tam quốc ít. Tiêu đại công tử, thần cơ diệu toán, nước cờ đủ để xoay định càn khôn.



      Thù có thể báo, nhưng ta tuyệt đối thể mất nàng. Hơn nữa..bọn họ chết cũng chưa chắc là y tha cho bọn họ vui vẻ sống qua ngày. Tiêu Dạ Thần môi cong lên nét cười tà mị, bất giác khiến cho hai huynh đệ Huyền Trần, Huyền Ca yên giấc bỗng nhiên rùng mình, lạnh a..!!



      “ Thành nhi, lần này vất vả nàng rồi…” Tiêu Dạ Thần thở dài, hơn ai hết ràng Thành nhi của quý trọng nhân mạng vô cùng, nhưng vì lần này lại xém giết người… biết nên vui hay nên buồn nữa, vui là vì nữ nhân mình coi trọng mình đến nhưu vậy, buồn là vì y muốn Thành nhi khó chịu, y hi vọng có thể tạo cho nàng mảnh trời an bình, khiến cho nàng rong chơi thoải mái. Y hiểu nàng thích đứng sau lưng y khiến cho y thủ hộ, y biết nàng muốn sóng vai cùng y mà đứng, cùng hưởng hết thế gian phồn hoa xinh đẹp này, cùng nhau vượt mọi gian truân hồng trần vạn trượng này…, nhưng mà y hi vọng, nàng mãi mãi có thể mỉm cười sống cách vui vẻ, cách hạnh phúc, tội ác nhân thế để cho y mình nhận là được…



      có…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu, ta mệt, chỉ cần bên cạnh có ngươi, dù phía trước là muôn trượng vực sâu, ta vẫn mỉm cười ung dung tiến đến, vì có ngươi bên cạnh, vì là ngươi cho nên ta tin tưởng..



      Tiêu Dạ Thần ôn nhu cười, lấy trong lòng ra vật đưa cho Vũ Khuynh Thành, y giọng : “ chúc mừng sinh nhật nàng, Thành nhi!” Vũ Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Tiêu Dạ Thần, sao biết hôm nay là sinh thần của nàng. Nhìn thấy Vũ Khuynh Thành nghi hoặc, Tiêu Dạ Thần giải thích : “ lần trước nàng sơ ý nhắc qua” , ta vẫn luôn nhớ, chỉ cần có liên quan đến nàng, mỗi lời , mỗi động tác ta đều khắc ghi trong lòng.



      “ Đây là..” Vũ Khuynh Thành cầm tay thanh đào mộc trâm, thủ công tuy còn non tay nhưng những đường nét chạm trỗ tinh tế, hương đào mộc thơm ngát, thanh đào mộc trâm này..là tự làm sao….Vũ Khuynh Thành nhàng mơn trớn thanh đào mộc trâm, ngẩng đầu nhìn tiêu dạ thần, cười khẽ : “ cảm ơn ngươi, Thần…” rốt cuộc nàng biết lúc trước tay y vì sao lại nhiều vết thương như vậy, là do làm thanh đào mộc trâm này sao, nam nhân này.. biết cách khiến cho nàng đau lòng a. Bây giờ nàng hiểu vì cớ gì nam nhân này khiến cho nàng luyến tiếc đến như vậy, là vì tinh tế, là vì luôn nhàng quan tâm nàng, luôn hiểu nàng muốn gì, luôn biết được nàng làm gì, nam nhân này mỗi độc tác điều có thể khiến cho nàng thỏa mãn đến kỳ lạ, như có được cả thiên hạ trong tay, có ngươi như vậy ta, rốt cuộc ta còn gì để cầu đây, Tiêu Dạ Thần! cảm ơn ngươi

      “ Lần đầu tiên làm.. được tốt lắm, Thành nhi đừng chê nhé…” Tiêu Dạ Thần ngượng ngùng cười. Thanh đào mộc trâm này y điêu khắc gần cả tháng, lúc trước lấy gốc đào mộc ngàn năm từ Liễu Phong, phá biết bao nhiêu đoạn mới làm được thanh đào mộc trâm này….



      “ Rất đẹp..” Vũ Khuynh Thành cười, lòng ấm áp dào dạt, nắm chặt tay đào mộc trâm, Vũ Khuynh Thành giọng : “ hàng năm có thể làm cho ta vật như thế này được …” Tiêu Dạ Thần gật đầu, mâu quang ôn nhu nịch nhân nhìn Vũ Khuynh Thành : ” chỉ cần nàng thích, ta nhất định đưa cho nàng” . Có lẽ vì lời hứa này mà Tiêu đại công tử của chúng ta sau này trở thành nhà điêu khắc nổi tiếng, chỉ có điều tác phẩm của y bán, vạn lượng khó mua, bởi vì những gì y làm chỉ để tặng cho người ấy mà thôi, ái nhân của y – Vũ Khuynh Thành

      Hết chương 46

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 47 : THỜI GIAN NHƯ MÂY BAY





      Thời gian mãi mãi đợi chờ nhân, thời gian cứ trôi vùn vụt, ai có thể nhíu giữ lại. Nếu như biết trân trọng thời gian sau này khi hoài niệm lại ngươi tự mắng mình ngu ngốc vì bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy.



      Từ ngày Tiêu Diệp Hiên cùng Thủy Nhu còn nhân thế, thấm thoắt thời gian ba năm qua, ba năm khoảng thời gian dài cũng tuyệt đối là ngắn, ba năm đủ để biến còn người còn ngây thơ non nớt bỗng trưởng thành, ba năm đủ để xảy ra nhất nhiều chuyện..



      Ba năm này có rất nhiều biến đổi tỷ như hoàng tộc Chu quốc tìm được mất tích lâu ngũ hoàng tử Diễm Thiên Vũ, Đế vui mừng đại xá thiên hạ.



      Tỷ như, giang hồ ầm ầm dậy sóng vì cặp đôi Hồng Tuyệt cùng Phượng Y Diễm, thế nhân có người khen có người chê đồng thời cũng lắm kẻ khinh bỉ.



      Tỷ như, tin đồn Liễu đại thiếu gia Liễu Phong sắp lấy thanh mai trúc mã- Võ Ngưng Sương làm thê tử.



      Tỷ như, Hiên Viên trang chủ Hiên Viên Ngạo theo đuổi cung chủ Phượng Hi cung Bạch Vân Nhu



      Tỷ như, giang hồ nổi danh kỳ nữ tử, nhất vũ khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc, Huyết mẫu đơn khiến giang hồ nổi loạn.



      Tỷ như, Tiêu đại công tử Tiêu Dạ Thần lúc nào cũng theo bên cạnh hồng y nữ tử làm hộ hoa sứ giả…



      Haiz..!! giang hồ đồn rằng nhiều lắm, có có giả, hư hư vô vô, mọi chuyện muốn cùng tác giả dần dần mò mẫm nào ^^



      Nam Phong hoàng triều.



      trong tam đại đế quốc, nằm ở phía nam đại lục, nơi đây bốn mùa ấm áp, khí hậu ôn hòa, thực vật sinh trưởng mạnh mẽ. Nam Phong hoàng triều khai quốc gần ba trăm năm, trải qua hơn mười đời đế vương, lúc suy lúc thịnh, biết bao nhiêu thời đại tranh giành quyền lực, người chết ta sống cuối cùng tạo nên thời đại phồn thế yên hoa Nam Phong quốc lúc bấy giờ.



      Nam Phong đế, tự Nam đế, làm người dã tâm bừng bừng, là trong tam đại đế vương có dã tâm hùng bá thiên hạ nhất, tuy nhiên có tâm nhưng mà vô sức, năm xưa từng nhiều lần mời Tiêu đại công tử trợ sức rất tiếc y điều chối từ. Nam đế năm nay ngoài bốn mươi, tuy nhiên bảo dưỡng tốt lắm, nhìn vào cũng giống như ngoài ba mươi. Dòng dõi hoàng tộc điều dung mạo xuất chúng cho nên vị nam đế này cũng thuộc hàng mĩ nam hiếm thấy.



      Nam đế có ba vị công chúa cùng bốn vị hoàng tử. Đại công chúa Lam Tuyết Nhiễm dung mạo như hoa như ngọc được xem là đệ nhất mỹ nhân Nam Phong, nam nhân vì nàng khuynh đảo vô số, chỉ tiếc vị công chúa này hai mươi nhưng vẫn chịu xuất giá. Nam đế đau lòng nữ nhi cho nên cũng ép buộc, đồng ý cho nữ nhi của mình tự lựa chọn phò mã.



      Nếu như đến Nam Phong, ngươi có thể biết thái tử của Nam Phong tên gì nhưng tuyệt đối thể biết Băng Nhạn thần giáo. Thần giáo tồn tại cả trăm năm ai biết nó do ai sáng lập cũng ai biết chủ nhân của nó là ai, chỉ biết Nam Phong có câu : “ thà đắc tội với hoàng tộc chứ đừng đắc tội đến Băng Nhạn thần giáo, bởi vì ngươi rất thê thảm a” . Tuy nhiên ai biết, người đứng đầu thần giáo ấy là nữ nhân danh hiệu Thánh . Nữ nhân ấy chính là đại công chúa của Nam Phong triều, Lam Tuyết Nhiễm.



      Băng Nhạn thần giáo ra là bộ phận thuộc hoàng tộc, giúp hoàng tộc kiếm soát những thế lực võ lâm, hàng đời truyền lại cho các đại công chúa. Băng Nhạn thế lực rất lớn, trải điều tam quốc, ngay cả Nam đế cũng phải nể ba phần, có lẽ vì vậy mà việc làm chủ hôn của đại công chúa ngài cũng thể ép buộc quá sâu. Lam Tuyết Nhiễm tuy dung mạo tuyệt thế, tính tính ôn nhu thể thiếp nhưng chỉ có Nam đế biết, nữ nhi của mình có bao nhiêu lãnh khốc, bao nhiêu tuyệt tình, bất quá tính cách của nàng ta giống bản thân, có lẽ vì vậy mà Nam đế rất sủng ái đại công chúa.



      Mùa đông ở Nam Phong giống như Bắc Chu quốc lạnh lẽo tuyết rơi, mà Nam Phong khí vẫn ôn hòa ấm áp, hoa lá nãy mầm khắp nơi tạo vẻ đẹp sinh cơ bừng bừng rạng ngời, mang đến cho người ta cảm giác sức sống mãnh liệt.



      Băng Nhạn thần giáo.



      Mật thất.



      “ Thánh , chuyện ngài dặn dò thuộc hạ điều tra….” trung niên hán tử kính cẩn dâng lên tư liệu cho nữ nhân ngồi cao. Đôi con ngươi tràn đầy sùng bái.



      Nữ tử khoảng 20, dung mạo trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, mang vẻ đẹp vừa đoan trang thanh nhã nhưng cũng mất sức sống của tiểu nương trưởng thành, thêm ba phần mị nhân, nữ nhân này quả nhiên đủ sức khiến nam nhân vì nàng mà điên đảo. Nàng đưa tay đón lấy sấp tư liệu, lật từng trang từng trang, khóe môi vẫn tự tiếu phi tiếu chỉ là đôi con ngươi ánh lên nét giận dữ.



      “ Được rồi, lui …” thanh như họa mi, khiến cho người ta cảm thấy say mê. Trung niên hán tử cúi đầu lui xuống, để lại mình nữ tử trong mật thất.



      ‘ Oành…’ những sấp tư liệu bị nội công nghiền nát, từng mảnh giấy tung lên cao, như pháo nổ rực rỡ rơi lả tả. Nữ nhân nắm chặt bàn tay, móng tay như siết vào da thịt, đôi môi xinh đẹp vẽ nên nét cười hoàn mỹ.



      “ Hảo ..hảo..!! được lắm Tiêu Dạ Thần…” nữ tử cười lớn, thanh quang quẩn trong mật thất khiến cho người ta như rợn tóc gáy.



      ra là như thế a…” nữ tử thầm, nhàng lẫm bẩm : “ ra ngươi thích xem vũ khúc đến như vậy là vì nữ nhân đó sao, hay ra cao ngạo như Tiêu đại công tử vì nữ nhân mà mờ mịt tam quốc bốn năm tìm kiếm sao, hóa ra xem vũ khúc chẳng qua là tìm kiếm bóng dáng năm nào sao…”



      “ Vũ Khuynh Thành…để ta xem ngươi mất chân liệu có còn nhảy múa được nửa , để ta xem tình của các ngươi kéo dài được bao lâu…” nữ tử lạnh lùng cười, đôi mắt tràn đầy thù hận khiến cho dung nhan xinh đẹp kia trở nên dữ tợn vô cùng. Nữ tử bình tâm, thở hơi ra, nhàng vuốt mái tóc đen huyền của mình…đôi môi khe khẽ cười, lại trở về là mỹ nhân ôn nhu như nước.





      Bắc Chu quốc, đông đến lạnh đến thấu xương, tuyết rơi khắp nơi, tất cả là màu trắng xóa, mang vẻ đẹp thánh khiết bất nhiễm bụi trần. Những cành cây khô trụi lá, chỉ còn những cành cây đen xì mình vươn trong tuyết, Vũ Khuynh Thành hiểu sao lại thích những cảnh vật như thế đến kì lạ. Nàng thích cây xanh mơn mởn, càng thích trăm hoa đua sắc, nàng thích chính là giữa trời đông giá rét, cành cây khô mình sừng sững đứng , tuyết phủ đây, đẹp, đẹp cách kiên cường. Tiêu Dạ Thần mỗi khi nhìn Thành nhi của ngơ ngẩn ngắm nhìn cảnh vật như thế điều thôi cười khổ, Thành nhi của thích những thứ cũng khác thường.



      Vũ Khuynh Thành mỉm cười giọng : “ ngươi nghĩ xem, khi đông qua, xuân bắt đầu về, chiếc lá từ từ vươn mầm cái cành cây khô khốc ấy, xinh đẹp, như là sinh mạng nhoi từ từ thức dậy sau mùa giá lạnh, mỗi khi nhìn cảnh vật như vậy, lòng bất giác nhè vui sướng…”



      Người ta thích tiết đông, vì mùa đông lạnh, mưa gió bão tuyết điều khiến cho con người đối mặt nhiều vấn đề nan giải, nhưng bọn họ biết rằng, đông đến chính là xuân sắp về, quy luật của đất trời là vậy. Vũ Khuynh Thành sống hai thế, chiêm nghiệm rất nhiều, cũng nhiều cảm thán, đôi khi nàng thấy mình dường như già phải.



      “ Thần! sắp đến là sinh nhật Thiên nhi, chúng ta đến kinh đô chuyến..” Vũ Khuynh Thành mỉm cười, nhàng gạt tuyết còn vướng vạc áo của Tiêu Dạ Thần.



      “ Ân…” Tiêu Dạ Thần gật đầu, ôn nhu cười. Bạch y thiếu niên ba năm trước chính mình hợp táng phụ mẫu sau ba năm trưởng thành lên rất nhiều. Bỏ vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nhè non nớt thay vào đó là vẻ thành thục mị lực. Mâu quang lúc nào cũng ấm áp tuy nhiên đuôi lông mày khóe mắt vẫn che được nhàn nhạt tang thương. Tiêu Dạ Thần sau ba năm nếu có gì thay đổi chính là đôi mắt, lúc trước lúc nào cũng lạnh như băng duy độc với Vũ Khuynh Thành ôn nhu như nước, bây giờ đối ai cũng hòa nhã nhưng đôi con ngươi kia như biển sâu đáy khiến cho người ta đoán được y nghĩ gì. Chỉ duy độc Vũ Khuynh Thành hiểu được ánh mắt ấy của y nghĩ gì, muốn gì mà thôi. Đó có lẽ là ăn ý giữa hai người.



      Ba năm khiến cho bọn họ càng thêm hiểu đối phương, mỗi nhăn mi mày cười, mỗi câu hay cái chớp mắt điều hiểu đối phương gì. Tình của hai người theo thời gian trôi những nhạt mà ngày càng đậm càng sâu, càng luyến lại càng si. Cảm tình như nhất đầm xuân thủy, càng ngày càng dạt dào càng ấm áp. Như vậy bảy năm trước đây Tiêu Dạ Thần đối với Vũ Khuynh Thành nhất kiến chung tình, bốn năm tương tư hóa thành si, hai tháng quen biết hóa thành luyến ba năm sau tình chỉ đơn giản có mà còn là chấp niệm, còn là tin tưởng cùng trân trọng. Bởi lẽ y tin rằng thiên hạ này đây chẳng có ai có thể khiến y nhiều như vậy cũng chẳng thể có ai khiến cho y nguyện ý trả giá cả sinh mạng mình, y tin tưởng nữ tử y cùng mình sóng vai cho đến lão mãi mãi chỉ là Vũ Khuynh Thành, bây giờ cũng thế, sau này cũng thế mà cả kiếp sau, kiếp sau nửa cũng vậy.



      Tiêu Dạ Thần nhàng nắm lấy tay của Vũ Khuynh Thành, cùng ngẩn người ngắm nhìn cây khô trong tuyết, khóe môi cong lên tiếu dung ôn nhuận : ‘chấp chữ tay cùng nhau giai lão’. Thành nhi nếu có ngày ta rời trước nàng, nàng nhất định sống vui vẻ, đừng vội vì hoàng tuyền nơi đó ta vĩnh viễn đứng chờ nàng dù là bao lâu. Nhưng nếu có ngày nàng nhắm mắt trước ta, ta cũng cùng nàng mà , bởi vì ta hi vọng có thể cùng nàng đồng khâm cùng huyệt.



      Sinh tiền, ta cùng nàng nắm tay nhau đạp biến lần thiên hạ, vậy tử khi ta ôm nàng cộng giấc ngàn niên, đời thế bất li bất khí…!!! ( Nam Cung Dao : nghĩa là, còn sống y cùng nàng nắm tay nhau ngao du thiên hạ, khi chết y ôm nàng cùng nhau cộng giấc ngàn năm, cả đời cả thế vĩnh viễn bao giờ chia lìa..)

      Hết chương 47

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 48 : SI TÌNH



      Mười bảy tuổi, Vũ Khuynh Thành trong sáng đáng . Vậy hai mươi tuổi Vũ Khuynh Thành thành thục mị hoặc, từ tiểu nương xinh đẹp tuyệt luân bây giờ trở thành mỹ nhân khuynh quốc, Vũ Khuynh Thành, mỗi giơ tay nhấc chân, mỗi nhăn mi mày cười điều khiến thiên hạ điên đảo. Ba năm này hai người, Tiêu Dạ Thần cùng nàng chu du khắp nơi, từ Bắc Chu quốc cho đến Nam Phong triều, đến đâu cũng hành y cứu thế, nạn dân, danh tiếng nổi khắp tam quốc được thiên hạ ca tụng . Danh khí của hai người vang dội được nhân dân ba quốc chào đón như ân nhân của mình, bởi lẽ ba năm này hai người giúp ít người, từ trị dịch bệnh, cho đến phát lương cứu chẫm. Hơn nữa dung mạo hai người điều thuộc loại tuyệt thế hiếm thấy cho nên lần gặp muôn đời khó quên.



      Thiên hạ đồn rằng, giang hồ xuất đôi thần tiên quyến lữ, nam nhân thân bạch y xuất trần, nữ nhân thân hồng y rực rỡ. đến đâu cứu người đến đó, mãi sau này mới phát ra hai người kia chính là nổi tiếng khắp nơi nhất đại quân sư Tiêu Dạ Thần, còn nữ tử dung nhan khuynh thế kia chính là nữ nhân cứu sống võ lâm trung nguyên, nữ tử nhất vũ khuynh thành khiến người ta mê đắm.



      Vũ Khuynh Thành nhìn mình qua gương, mỹ nhân nụ cười làm nhân thế điên đảo a! dường như quen với dung nhan này rồi, Vũ Khuynh Thành cảm thấy bộ dáng trước kia của mình cũng còn nhớ nỗi nửa, trong trí óc dung mạo ấy dường như nhạt nhòa. Đưa tay nhàng chạm vào khuôn mặt tinh xảo, khẽ cười. Hàng mi mắt dài thùy hạ , Vũ Khuynh Thành lại nhớ đến quê nhà, nhớ đến phụ mẫu cùng lão huynh của mình. Có lẽ lão huynh bây giờ có lão bà, ba ba mẹ mẹ chừng có cháu nội ôm. biết mọi người có còn nhớ nàng ? Vũ Khuynh Thành đôi khi rất mâu thuẫn, mặt mong mọi người đừng nhớ đến mình như vậy đau lòng, mặt khác lại hi vọng gia nhân của mình nhớ đến, có lẽ là luyến tiếc …!!!



      Bỗng bàn tay nhàng đặt lên vai nàng, đôi bàn tay ấm áp đến kì lạ bỗng chốc xua cảm giác tịch khi nhớ đến người nhà. Vũ Khuynh Thành xoay lại, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Tiêu Dạ Thần. Mỗi khi ta cảm thấy đơn nhất, người luôn bên ta, lẳng lặng nhìn ta luôn luôn là ngươi. Tiêu Dạ Thần, ngươi biết , ra nếu có ngươi ta…!! Vũ Khuynh Thành có chút hụt hẫng, đúng vậy nếu có y chắc chắn giữa cõi hồng trần xinh đẹp này, nàng khó có thể hình dung được mình như thế nào nữa…



      “ Thành nhi, ta giúp nàng chải đầu…” Tiêu đại công tử lấy lòng .



      “ Hảo…” Vũ Khuynh Thành gật gật đầu. Có đôi khi hiểu biết đối phương nghĩ gì cũng cần ra, chỉ yên lặng làm bạn là được…



      Tiêu Dạ Thần nhàng cầm lấy lọn tóc đen huyền mượt mà đưa lượt lên chải, động tác ôn nhu vô cùng, khó có thể tin được đại nam nhân lại có thể làm ra động tác thuần thục như vậy. Tiêu Dạ Thần khóe môi cong cong tiếu dung, học các chải đầu này gần ba năm, Thành nhi mới đển cho chải đầu dùm đấy. Vũ Khuynh Thành nhìn khuôn mặt của phản chiếu qua gương, lòng nhè thỏa mãn. Nam nhân được thiên hạ ca tụng đệ nhất quân sư này, chỉ cần có thể làm giúp Vũ Khuynh Thành việc dường như thỏa mãn có được cả thiên hạ trong tay.



      biết từ khi nào những vật dụng của nàng đa số điều từ tay của làm, ba năm trước tặng nàng đào mộc trâm, sinh thần lần tiếp theo lại là dây đào mộc xích tay, tiếp theo lại là tượng người bằng gỗ, sinh thần vừa rồi của nàng lại là chiếc lược mộc y cầm tay. Vũ Khuynh Thành ôn nhu vuốt ve cái hộp gỗ tinh xảo, bỗng dưng nhớ lại giờ này hai năm trước y đưa cho mình, cười khẽ : “ mỗi năm ta làm cho Thành nhi vật, cứ để trong này” . Y vẫn giữ lời như vậy, lúc trước chỉ trêu đùa y ngờ y nhớ kĩ như vậy, lần nào sinh thần của nàng cũng tặng cho nàng vật cả, những đồ y tặng đáng giá nhiều nhưng tâm ý của y đong đầy trong đó, nhìn y lén lút làm những thứ đó cho nàng lòng luôn luôn ấm áp, cứ mỗi năm đến ngày sinh thần của nàng, lòng tự giác mong đợi, biết lần này y đưa cho nàng là vật gì đây ? Vũ Khuynh Thành khe khẽ cười, biết tự bao giờ mỗi khi bên cạnh tâm tính ngày càng trẻ con.



      “ Xong rồi….” Tiêu Dạ Thần thỏa mãn nhìn thành quả của mình, ba ngàn tóc đen tùy ý phiêu thả, thưa thớt những lọn tóc phía được bới bằng thanh đào mộc trâm, trang sức châu báu, đơn giản nhưng lại khiến cho dung nhan ấy càng thêm phần phiêu dật xuất trần. Đưa tay vuốt làn tóc mai, y cười khẽ : “ Thành nhi ngày càng đẹp” . Thành nhi của y dung mạo ngày càng xuất chúng khiến cho y hận thể đem nàng tàng lên, như vậy ai nhìn nàng, mỗi lần nhiều kẻ bị dung mạo của nàng hấp dẫn y hận thể giết hết kẻ đó, Thành nhi của y há có thể để cho bọi họ tiết bẩn.



      “ Thần, ngươi từ khi nào học xong những lời nịnh nọt đó nha…” Vũ Khuynh Thành trêu đùa, điểm vầng trán của y, khe khẽ cười. Tiêu Dạ Thần bắt lấy tay của nàng, ôn nhu : “ Thành nhi, ta chải đầu cho nàng, có thưởng sao?” Vũ Khuynh Thành thấy biểu làm nũng của y càng thêm buồn cười, từ khi nào y quen làm nũng với nàng như vậy, biểu tình ủy ủy khuất khuất như nếu nàng thưởng cho ta, ta khóc cho mà xem…



      Vũ Khuynh Thành ngoắc ngoắc tay, ra hiệu y tiến đến gần, Tiêu đại công tử ngoan ngoãn làm theo, Vũ Khuynh Thành hôn vào má của y, cười : “ như vậy được chứ!” Tiêu đại công tử ôn nhu cười, hai tay ôm lấy nữ tử cười khuynh thành khuynh quốc kia vào lòng, ôn nhu hôn lên, lần này đơn giản là hôn má hay hôn vầng trán mà là hôn môi. Y nhàng mơn trớn làn môi bướng bỉnh của nàng. Nụ hôn đơn thuần như kể nhu tình trong ấy, khiến cho Vũ Khuynh Thành như si như túy vào trong đó. Vũ Khuynh Thành nhắm mắt, như đồng ý cho hành động của y. Tiêu Dạ Thần như được cổ vũ, càng hôn sâu, hai cái lưỡi đua nhau quấn quýt, ngọt ngào dịu êm..



      “ Thần…, ngươi ngày càng dạn gan…” Vũ Khuynh Thành khe khẽ cười, đưa tay sờ sờ làn môi của mình, giọng . Lúc trước y hôn nàng lúc nào cũng mặt đỏ đến tận mang tai, bây giờ lại chủ động hôn nàng, nam nhân này ngày càng đáng .



      Tiêu đại công tử ngượng ngùng cười, dang tay ôm lấy Vũ Khuynh Thành, vùi đầu của mình vào cổ nàng, Vũ Khuynh Thành thấy được lỗ tai của y dần dần ửng đỏ. Tiêu Dạ Thần quyệt miệng, tại sao dù y cố gắng sửa chữa nhưng lần nào hôn nàng cũng kiềm lòng đậu mà mặt đỏ, mất mặt a..>”< ( mọi người đừng cười huynh ấy, đúng là xử nam quả, mất mặt ta quá , haiz!! )



      “ Được rồi, ta còn phải làm quà tặng cho Thiên nhi…” Vũ Khuynh Thành cười yếu ớt, lấy bàn món đồ thiêu tiếp tục làm cho hết công việc của mình, ba năm này nàng học thiêu, thủ công cũng tinh tiến ít.



      “ Thành nhi lần này làm gì cho tiểu Thiên vậy..” Tiêu Dạ Thần cười vấn.



      “ Túi thơm…” Vũ Khuynh Thành đáp, hai tay vẫn tiếp tục công việc của mình, ba ngày nữa là sinh thần của Thiên nhi, hi vọng làm kịp.



      Tiêu đại công tử oán dận : “ Thành nhi bất công, ta cũng chưa có túi thơm nha..” Vũ Khuynh Thành bị y như vậy có chút buồn cười, ngẩng đầu nhìn y , ôn thanh : “ Thần! ngay cả tiểu hài tử ngươi cũng ghen tị sao?”



      Tiêu đạ công tử ôn nhu cười : “ chỉ cần việc liên quan đến Thành nhi điều khiến cho ta để tâm…” Vũ Khuynh Thành bị y như vậy, hai tay sững lại, sau đó ôn nhu cười nhìn y : “ đợi cho sinh thần của ngươi, ta làm tặng ngươi được ?”



      “ Thành nhi phải giữ lời đó…” Tiêu Dạ Thần vui mừng .



      “ Ân..” Vũ Khuynh Thành cười yếu ớt, tiếp tục cúi đầu thực tốt công việc của mình. Tiêu Dạ Thần nhìn hồng y nữ nhân mải mê thêu thùa, quanh thân tỏa ra khí chất ôn nhuận ấm áp khiến cho càng thêm si mê. Tiêu Dạ Thần ôn nhu nhìn Vũ Khuynh Thành, mâu quang ấp áp vô cùng, trong phòng nhất thời khí thăng ôn…



      Bắc Chu quốc.



      Hoàng cung.



      Ba năm trước đây, ngũ hoàng tử Diễm Thiên Vũ mất tích đột ngột trở về hoàng cung khiến cho chu đế vui mừng khôn siết, ra lệnh đại xá thiên hạ, ban thưởng cho ngũ hoàng tử báu vật vô số. Mẫu phi của ngũ hoàng tử, đương kim Thục phi vui mừng vô cùng, hài tử mà nàng tưởng mất lại quay về, Thục phi nhất thời nước mắt như mưa. Cả hoàng cung tưng bừng chúc mừng nhưng mà liệu có mấy ai thực nở nụ cười thực lòng. Diễm Thiên Vũ lạnh lùng cười nhìn mọi cười, hờ hững xem diễn, xem ra chỉ có phụ hoàng là lòng vui vẻ khi nó trở về thôi, chứ mẫu phi cùng thái tử ca ca điều sắc mặt tái ngắt, Diễm Thiên Vũ nho nở nụ cười, đôi con ngươi trong suốt vô ngần tràn đầy chế giễu. Nó hiểu, chẳng phải cũng là nhi tử của mẫu phi sao, sao người lại đối xử với nó như vậy. Dù ngoài miệng cần như tình của mẫu thân đối với tiểu hài tử luôn luôn là niềm khát khao vô bờ, dù cho nó có lãnh tâm như thế nào, nhưng mà nó thất vọng rồi, xem ra thân tình trong đế vương gia, vốn dĩ tồn tại.



      Diễm Thiên Vũ mười tuổi nhưng khí thế hơn người, khuôn mặt lạnh lùng, nho tuổi nhưng khí thế quyết đoán, là trong những nhi tử được Chu đế coi trọng nhất. hiểu sao ba năm trước Chu đế luôn để ý đưa con này nhưng sau khi hài tử trở về, thánh ân có thêm chứ bớt, ai biết rốt cuộc tâm ý của đế vương, đế tâm đúng là khó dò..



      Ngự thư phòng



      “ Tham kiến phụ vương…” thanh trĩ nộn nhưng cũng chứa ba phần trầm ổn. Tiểu hài tử cũng chừng mười tuổi, dung mạo tuyệt đẹp, hài tử này khi lớn lên chắc chắn là tuyệt đại mĩ nam khiến cho nữ nhân điên cuồng nha. Chu đế hài lòng nhìn biểu trầm ổn của nhi tử mình, ra hiệu cho nó đứng lên, sau đó gọi nó lại gần, ôn thanh :



      “ Thiên Vũ, đến sinh thần của con, muốn gì cứ cho phụ vương..”



      “ Tạ phụ vương, nhi thần thiếu gì cả…” Diễm Thiên Vũ cung kính , nó là hoàng tử còn thiếu gì sao, có thiếu cũng chỉ là thiếu tình thân thôi, nhưng mà người mãi mãi làm được cho ta đúng phụ vương, vì người chỉ đơn giản là phụ thân mà còn là Bắc Chu quốc đế vương, ta trách ngài, bởi vì tâm ta rất kính ngài, phụ vương của ta.



      Chu đến đau lòng nhìn bóng lưng tiểu hài tử kiên cường, lòng nhè đau xót : ‘ Nhan nhi, hài tử của chúng ta ngày càng giống nàng, ta chỉ có thể đứng xa nhìn nó, đứng xa bảo vệ nó, như vậy nàng trách ta chứ?’



      Chu đế đời vì giang sơn, năm nay ngoài bốn mươi, dung mạo vẫn tuổi trẻ như ngày nào, chỉ là khóe mắt hiển nếp nhăn, đôi mày kiếm khẽ chau, tang thương u uẩn, ra cả đời tranh đấu, cả hồi mưu toan tính kế, chung quy là vì tình tự mà thôi, haiz!!!

      Hết chương 48

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 49: MỊ TÌNH



      Giang sơn và mỹ nhân, ngươi chọn cái nào, đây là câu hỏi quá quen thuộc, giang sơn tươi đẹp như họa cùng mỹ nhân ngươi , chọn cái nào từ bỏ cái nào điều khó khăn. Trăm năm trước Thiên cổ nhất đế Chu Khánh vì giang sơn quên tình của ái nhân, đợi cho đến khi nàng nhắm mắt lìa đời hối hận ngớt, lúc đó vứt bỏ cả giang sơn ôm nàng tìm kiếm Chu giáng hồng. Trăm năm sau, hậu duệ của người, cả đời mưu toan tính kế chung quy cũng chỉ là chữ tình ấy mà thôi…



      Chu đế để tay lên trán, nhàn nhạt thở dài, mâu quang mảnh xa xăm mờ mịt, hận đời, điều khiến cho ngài mệt mỏi. Đế vương nước chí cao vô thượng nhưng mà lại thể bảo vệ nữ nhân mà mình nhất, quyền khuynh thiên hạ lớn như vậy, rốt cuộc cũng chỉ như thế mà thôi. Ngài thê lương cười, ánh nến nhàn nhạt tỏa ánh sáng hoặc nhân, như xa như gần như như hình bóng nữ nhân.



      Bạch y tuyệt trần, mi mục thanh tú, nàng nở nụ cười ôn nhu nhìn ngài, đôi con ngươi tràn đầy linh khí, hàng lông mày cong cong tiếu ý tràn đầy phong tình, nữ tử bạch y, dung mạo khuynh thành khuynh quốc nhưng giơ tay nhấc chân điều tràn đầy ôn nhu cùng noãn ý. Hốt nhiên Chu đế mở mắt lớn, đôi môi khô khốc lên tiếng : “ Nhan nhi…” , ngài đưa tay như muốn nắm chặt lấy giai nhân trước mặt, chỉ là thoáng chốc tất cả còn, căn phòng hoa quý lạnh lẽo đến thê lương, Chu đế thất thần, ‘ Nhan nhi! Nàng là đến thăm ta sao?’



      Chu đế từ mười lăm tuổi đăng cơ, tuy kịp Chu Khánh đế là thiên cổ nhất đế nhưng cũng là minh quân hiếm thấy, cầm kiệm vì dân vì nước. Mười bảy tuổi lập hậu, cùng hoàng hậu đến giờ tương kính như tân, hậu cung Chu đế nhiều phi tần như các đế vương khác, chỉ có 1 hậu, tứ phi , tứ tần cùng năm quý nhân mà thôi, so với hậu cung ba ngàn của các đế vương khác quả nhiên con số ấy khiêm tốn . Nhưng ai biết, Chu đế mỹ nhân bên cạnh nhiều như mây nhưng dành tình cho bất cứ ai. Mãi cho đến khi lần vi hành, gặp được bạch y nữ tử, từ đó lòng vấn vương, đế vương vô tình nhưng cũng là người, cũng có cảm tình, vốn phân biệt đối tượng.



      Bạch y nữ tử, dung mạo đẹp bằng giai nhân hậu cung, cũng tài năng bằng giai nhân hậu cung, nàng bộ dạng chỉ thanh tú đáng , đôi con ngươi tràn đầy linh khí, cũng tinh thông cầm kì thư họa, cũng biết ca hát nhảy múa. Nàng chỉ là nương thường tình, dưỡng hoa hoa , cỏ cỏ sống qua ngày mà thôi, chỉ là hiểu sao mỗi khi bên cạnh nàng Chu đế cảm thấy ấm áp đến kì lạ, quyến luyến khó buông, y muốn đem nàng về cung nhưng nàng chối từ, hậu cung là nơi đáng sợ, y hiểu cho nên cũng ép, hàng năm y ra cung ba lần điều đến cùng nàng, tình cứ như vậy theo năm tháng những giảm mà ngày càng tăng, ngày càng khiến chi Chu đế si luyến , y biết nữ nhân thanh tú tên gọi Liễu Tố Nhan ấy lấy mất tâm y.



      Chu đế, y hiểu khi để lộ ra việc y nữ nhân này, nàng gặp tai ương lớn như thế nào cho nên y luôn luôn ra sức bảo vệ, bảo vệ nữ nhân của y. Và rồi ngày, nàng với y, nàng có hài tử, hài tử của y và nàng. Niềm vui, niềm hạnh phúc dâng trào từ nào diễn tả nỗi, nữ nhân trong cung của y sinh cho y cũng ít hoàng tử cùng công chúa nhưng mà y chỉ vui sướng đơn thuần, bằng niềm vui nên lời lúc bấy giờ, khoảnh khoắc đó y biết, người kế thừa ngai vàng của y ai khác chính là hài tử này.



      ngày mưa tầm tã, sấm giông đầy trời, ngày ấy là ngày Thục phi sinh hài tử, cũng là ngày y lòng tan nát, nữ nhân của y, ái nhân của y sinh non, chạy đêm trong mưa khi đến nơi bạch y nữ nhân ấy chỉ kịp mỉm cười nhìn y lần cuối, ôn nhu trao hài tử cho y, y khóc, đời minh tranh ám đấu, đời chứng kiến đế vương gia vô tình, đời thấy biết bao nhiêu sinh mạng oan uổng lìa khỏi trần thế, y tưởng chừng tâm địa hóa sắt hóa đá cả rồi, nhưng nữ nhân này, nụ cười ôn nhu như nước ấy khiến lòng y mềm mại, đôi mắt thâm tình ấm áp ấy khiến cho y dở xuống lớp xa cách mà nở nụ cười lòng ôn nhu, cũng chỉ có nữ tử bạch y đấy khiến y rơi lệ, nước mắt của cả đời y chung quy chỉ vì nữ nhân đó mà rơi…



      Nhan nhi, nàng có nhớ cái mùa đông năm ấy, tuyết rơi se lạnh, lạnh đến tái tê, nàng đứng trong tuyết đưa tay nghịch tuyết, trông đáng như tiểu tinh linh khiến cho ta luyến tiếc bước .



      Nàng có còn nhớ, khi lần đầu tiên nhìn thấy ta, nàng vấn : “ Tại sao ngươi lại đơn đến vậy?” , ngay lập tức khiến cho ta ngơ ngẩn.



      Nàng có còn nhớ, mỗi khi ta đến căn nhà tìm nàng, nàng điều nở nụ cười ôn nhu nhìn ta, khi ấy lòng ta như có cả thiên hạ trong tay, thỏa mãn vô cùng.



      Nàng có còn nhớ, khi ta câu ‘ ta nàng’, nàng nươc mắt như mưa, cười dịu dàng với ta : “ ta tưởng, ngươi cả đời này ba từ ấy với ta”



      Nàng có còn nhớ…, nhớ rất nhiều…kỉ niệm giữa ta và nàng, ta điều nhớ, điều trân trọng, chỉ là ở bến bờ hoàng tuyền nơi đó nàng có nhớ đến ta hay là nàng rồi, qua cầu nại hà chuyển kiếp lai sinh, có khi nào nàng có nhớ có nam nhân luôn nàng, luôn nhớ đến nàng ?



      Ta biết, ta biết nàng phải vô cớ sinh non, cũng biết nàng là bị người hãm hại, nhưng ta thể báo thù cho nàng, nàng có trách ta? Nhưng nàng yên tâm, trước khi ta chết ta khiến cho bọn họ hối hận những gì mình làm, biết Nhan nhi, Thiên Vũ ngày càng trưởng thành ngày càng thành thục, ta cũng biết nên vui hay buồn nữa. Lúc trước để cho Thục phi nuôi nấng , sắc phong con nàng ta làm thái tử như vậy khiến cho Thiên Vũ đỡ bị người chú ý, nhưng ngờ nàng ta dám cả gan sát hại Thiên Vũ của chúng ta.



      Nhưng trời xanh đối đãi chúng ta tệ, Thiên Vũ trở lại, nhìn thấy hài tử ấy gọi hai tiếng ‘phụ hoàng’ lòng ta vui mừng khôn tả, nhưng cũng cố kiềm nén cảm xúc ôm lấy hài tử ấy vào lòng, cũng vì ta là đế vương, đế vương! Hai từ nặng trĩu ấy khiến cho ta mệt mỏi, Nhan nhi…!! có nàng, cả thế gian này điều khiến ta mệt chết được. Năm năm, nàng chờ ta năm năm được , ta sắp đặt tất cả , trao cho Thiên Vũ rồi cùng nàng rời , ta để lại cho con của chúng ta cả giang sơn phồn hoa gấm vóc rồi cùng nàng rời . Hi vọng kiếp sau ta cùng nàng có thể cùng nhau thường thường cuộc sống, cùng nhau là đôi bình thường vợ chồng, bình thường nhân sinh, bình thường tình , bình thường hạnh phúc…được ?



      Chu đế khẽ nhắm mắt, mi gian nặng trĩu ưu sầu khiến cho ngài càng thêm thương cảm, lòng nhàn nhạt thở dài…



      Đế vương, chung quy cũng là thường nhân thôi, haiz….!!



      “ Vũ nhi, đến bên mẫu phi, lại đây..” Thục phi ôn nhu cười, vẫy tay kêu gọi tiểu hài tử, chỉ có đều đôi con ngươi mảnh lạnh băng độ ấm khiến cho Diễm Thiên Vũ khẽ cười lạnh, mẫu phi, người đây là thiếu kiên nhẫn sao?



      “ Mẫu phi…” ngay lập tức Diễm Thiên Vũ hồn nhiên gọi, đến bên mẫu phi của mình cung kính hành lễ, chỉ có điều đáy mắt tràn đầy trào phúng, hoàng cung người tranh ta đấu, lúc nào cũng đeo lớp mặt nạ bên ngoài khiến cho nó mệt mỏi vô cùng. Nhớ quá! Tỷ tỷ…



      “ Vũ nhi, mệt , lại đây uống chút canh gà, mẫu phi đích thân làm đấy…” Thục phi nhàng vuốt đầu tiểu hài tử, ôn nhu vấn, giọng điệu khiến cho người ta dễ lầm tưởng nàng ta là ôn nhu mẫu thân



      “ Mẫu phi, nhi thần mệt…” Diễm Thiên Vũ lắc đầu, động tác đáng vô cùng khiến cho người ta dễ dàng dở mọi phòng bị. Thục phi bị tiểu hài tử như vậy làm nũng có chút cứng ngắc nhưng ngay lập tức lại khôi phục bộ dạng ôn nhuận thường ngày, khe khẽ thở dài : “ Vũ nhi, vậy cứ làm việc của con , mẫu phi hơi mệt…”



      “ Nhi thần cáo lui, mẫu thân ngài nhớ giữ sức khỏe…” Diễm Thiên Vũ nhu thuận gật đầu, xoay người li khai, nhìn bóng dáng nho khuất dần Thục phi bất giác lòng đau như cắt. tình cảm nàng dành cho đứa này, biết là hay hận, cứ tưởng là hài tử của mình ai ngờ mười năm trước bị đánh tráo, hài tử của nàng chết yểu, chết yểu rồi còn đâu? Nếu phải tình cờ phát có lẽ suốt cuộc đời này nàng biết hài tử kia ra là con của nữ nhân kia



      Liễu Tố Nhan là cái gai trong mắt, cái kim đâm trong thịt nàng, nữ nhân kia chết mười năm nhưng vết sẹo trong lòng nàng vẫn còn đầm đìa máu chảy. Làm sao hận khi mà nữ nhân đó cướp trái tim của phu quân nàng, người nàng tha thiết. Lần đầu tiên bước chân vào cái chốn cung đình cao quý này, nàng hoang mang lo sợ nhưng ngay lập tức nàng nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ kia, lòng nàng bị cầm tù, lưu luyến hình bóng nam nhân ấy. Nàng biết nam nhân ấy vô tình hơn bất cứ ai nhưng vẫn kìm lòng đậu thương . Cứ tưởng bất cứ ai, nào ngờ ngày từ bên ngoài về, khuôn mặt tràn đầy vui sướng, ngay lập tức nàng lo lắng, quả nhiên lo lắng của nàng sai, , nữ nhân bình thường, lại khiến khuynh đảo đến như vậy.



      Nàng cười, khóc, cười như điên mà khóc đến não lòng, tại sao, tại sao nàng, nàng đẹp sao, tài giỏi sao, có chỗ nào bằng nữ nhân kia, nàng mười năm cũng bằng bên cạnh nữ nhân kia ba tháng. Nàng điên cuồng cho người thăm dò, điên cuồng cho người truy tung tích, nhưng để bảo vệ nữ nhân đó ngay cả Ám dạ cũng để lại bên cạnh bảo vệ.



      Ba năm hờn ghen, hai năm căm hận, ba chữ Liễu Tố Nhan như nỗi đau cứ ĩ trong lòng nàng, đau triệt tâm can. Rồi ngày trời xanh cũng giúp nàng, giúp nàng có cơ hội hạ sát nữ nhân đó, ha hả…nữ nhân đó sinh non, sinh mệnh lìa đời, nàng vui sướng, nàng hò hét..nhưng rồi cũng ngày đó nàng sinh hài tử của mình, nhưng ông trời lại khiến cho nó mất , vương của nàng, phu quân của nàng lại đem hài tử của nữ nhân đó cho nàng nuôi nấng, khiến nàng lầm tưởng nó là hài tử của mình. Nếu phải ngày sinh thần Thiên Vũ năm tuổi, tình cờ nàng nghe được lời của có lẽ nàng biết này.



      Tiểu hài tử năm năm gọi nàng hai tiếng ‘mẫu phi’, luôn tìm cách khiến nàng vui vẻ, nhưng mà có ích gì chứ, nó phải hài tử của nàng, đó là cốt nhục của nữ nhân kia, kẻ mà nàng căm hận nhất, chỉ là năm năm tình cảm mẹ con, vứt bỏ hoàn toàn, làm được sao? Thục phi cười giễu, hàng ngày đối mặt với tiểu hài tử nàng biết sao cho phải, nàng cũng hiểu thân sinh nhi tử của nàng được phong làm thái tử chẳng qua cũng chỉ là tấm chắn cho hài tử của nữ nhân kia mà thôi! Vương a, người nhẫn tâm, cũng là con nhưng tại sao người lại đối xử phân biệt như vậy, là vì đó là hài tử của nữ nhân kia sao? Nàng phục, Vũ nhi đừng trách mẫu thân độc ác, có trách nên trách mẫu thân của ngươi.



      Nàng giăng bẫy khiến cho hoàng hậu sát hại Thiên Vũ, mũi tên trúng hai con chim, như vậy có thể tiêu diệt hoàng hậu có thể sát hài tử kia. Ngày hắc y nhân về báo tin tiểu hài tử có lẽ tử, lòng nàng thống khoái, đau lòng, nó là hài tử năm năm gọi nàng hai tiếng mẫu phi nha….nhưng mà nếu nó còn sống, hài tử của nàng chết, cho nên nàng thể xuống tay…



      Nhưng mà, Thiên Vũ nếu ngươi còn sống nên trở về, nên quay về, cứ yên lặng mà sống bên ngoài được sao? Tại sao cứ quay về, ngươi có biết ánh mắt của ngươi đặc biệt giống nữ nhân đó khiến cho ta điên cuồng, mỗi lần nhìn Vương nhìn ngươi lại tưởng niệm đến nữ nhân kia, ta hi vọng ngay lập tức ngươi chết , ha hả..nữ nhân kia chết mười năm, nhưng vương vẫn quên, ta cuối cùng cũng thua, thua cách thê thảm…



      Thục phi mệt mỏi nhắm mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp theo năm tháng tràn đầy phong sương, khóe mắt còn vương vấn trong suốt giọt lệ, lặng lẽ chạy xuống đôi gò má….



      hận tình cừu, là ai sai, là ai đúng, mười năm hận, mười năm tưởng nhớ, mười năm tương tư si luyến, rốt cuộc là ai nợ ai…!!!

      Hết chương 49

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :