Vũ Khí Bóng Đêm - Phần 2: Thành Phố Tro Tàn - Cassandra Clare [Giả tưởng]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      15. Nanh rắn (tt)

      Jace ngước mắt khỏi cổ tay chảy máu mà nhìn trân trối. “Hả?”

      “Tớ ...”

      “Tớ nghe cậu gì rồi. Điều gì khiến cậu nghĩ là tớ chứ?”

      “À, cậu . Đúng ?”

      Jace gật đầu, chậm.

      “Tớ hiểu mà,” Alec , vô cùng tự tin, và đứng dậy. “Cậu với Điều Tra Viên về Valentine và kế hoạch của ông ta rồi chứ gì? Và bà ta thèm quan tâm?”

      “Tớ bà ta quan tâm đâu. Bà ta thực tin tớ đúng hơn. Bà ta nghĩ kế hoạch của bà ta thừa sức chặn đứng Valentine. Vấn đề là, kế hoạch của bà ta dở ẹc.”

      Alec gật đầu. “Cậu có thể kể cho tớ nghe sau . Giờ chúng ta phải làm cái này trước: chúng ta phải tìm ra cách giúp cậu thoát khỏi đây.”

      “Cái gì?” Jace hơi choáng váng khó tin. “Tớ tưởng cậu thẳng đến đường cùng rồi chứ. ‘Luật là Luật, Alec à.’ Ba cái thứ cậu ư ử ngâm nga là gì thế hử?”

      Alec có vẻ kinh ngạc. “Cậu lẽ nào nghĩ rằng tớ có ý đó chứ. Tớ chỉ muốn Điều Tra Viên tin tớ để bà ta theo dõi tớ như theo dõi Izzy và Max thôi. Bà ta biết hai đứa đó theo phe cậu mà.”

      “Còn cậu? Cậu về phe tớ à?” Jace có thể nghe ra nỗi khắc nghiệt trong câu hỏi của mình, nhưng rồi lại gần như lâng lâng khi câu trả lời mang ý nghĩa thế nào với mình.

      “Tớ ủng hộ cậu,” Alec , “luôn luôn là vậy. Sao cậu phải hỏi vậy chứ? Có thể tớ tôn trọng Luật đấy, nhưng những gì Điều Tra Viên làm với cậu chẳng liên quan gì đến Luật cả. Tớ hiểu chính xác diễn ra chuyện gì, nhưng nỗi oán hận bà ta dành cho cậu là tư thù. liên quan gì tới Hội đồng Clave cả.”

      “Tớ sỉ nhục bà ta,” Jace . “Tớ dừng được. Tớ ghét mấy viên chức quan liêu lắm.”

      Alec lắc đầu. “Cũng phải vậy. Đây là oán hận từ lâu rồi. Tớ cảm nhận được.”

      Jace định trả lời chuông nhà thờ rung lên. Ở gần sát mái nhà thế này, nên rung động thanh ở đây rất lớn. ngước lên nhìn - vẫn nửa mong thấy Hugo bay chầm chậm, suy tư giữa những thanh xà nhà bằng gỗ. Con quạ thích ở đây, giữa những xà nhà và mái nhà đá hình vòm. Khi đấy Jace nghĩ con quạ thích cắm móng vào những mảnh gỗ mềm; nhưng giờ biết, xà nhà cung cấp cho nó lợi thế quan sát tốt.

      ý tưởng bắt đầu hình thành trong đầu , dù còn tối tăm và kém ràng. Nhưng chỉ bảo, “Chú Luke có về chuyện Điều Tra Viên có người con trai tên Stephen. Chú ấy bảo bà ta cố trả thù cho người đó. Tớ vừa hỏi về Stephen bà ta liền nổi điên lên. Tớ nghĩ chuyện về Stephen có thể liên quan tới việc bà ta ghét tớ đến vậy đấy.”

      Tiếng chuông ngừng rung. Alec . “Có thể. Tớ hỏi bố mẹ, nhưng tớ nghĩ họ kể cho tớ đâu.”

      , đừng hỏi họ. Hỏi chú Luke ấy.”

      “Ý cậu là quay trở lại mãi tận Brooklyn á? Nghe này, chuyện lén ra khỏi đây lúc này hoàn toàn bất khả thi...”

      “Sử dụng điện thoại của Isabelle. Nhắn tin cho Clary. Bảo em ấy hỏi chú Luke.”

      “Được rồi.” Alec ngừng lại. “Cậu muốn tớ nhắn gì thêm ? Với Clary ấy, phải Isabelle đâu.”

      .” Jace đáp. “Cậu chẳng có gì cần với con bé cả.”

      “Simon!” Nắm chặt lấy điện thoại, Clary vội quay sang chú Luke. “Cậu ấy bảo có người cố đột nhập vào nhà.”

      “Bảo thằng bé ra khỏi đó.”

      “Cháu ra được,” Simon đanh giọng. “Trừ khi cháu muốn làm ngọn đuốc sống.”

      “Ánh nắng,” với chú Luke, nhưng thấy chú nhận ra vấn đề và lục tìm gì đó trong túi. Chìa khóa xe. Chú giơ nó lên.

      “Bảo với Simon là chúng ta đường. Bảo thằng bé khóa cửa phòng và ở im trong đó cho đến khi chúng ta tới.”

      “Cậu nghe thấy chưa? Khóa cửa phòng lại.”

      “Nghe rồi.” Giọng Simon có vẻ căng thẳng; Clary nghe thấy tiếng xoàn xoạt nho rồi tới tiếng thịch lớn.

      “Simon!”

      “Mình ổn. Mình chỉ chất đồ chặn cửa thôi.”

      “Cậu dùng gì đấy?” Giờ ra ngoài hiên, rùng mình trong chiếc áo mỏng. Chú Luke sau, khóa cửa nhà.

      “Cái bàn,” Simon hài lòng trả lời. “Và cái giường nữa.”

      “Giường cậu á?” Clary leo lên xe bên cạnh chú Luke, cố dùng tay đeo dây an toàn trong khi chú Luke cho xe ra khỏi nhà phóng xuống đường Kent. Chú nghiêng người sang, giúp thắt dây an toàn. “Sao cậu nâng giường nổi?”

      “Cậu quên à? Sức mạnh vô biên của ma cà rồng.”

      “Hỏi xem thằng bé nghe thấy gì,” chú Luke . Họ tăng tốc, nếu đường bờ sông Brooklyn được bảo trì tốt hơn họ nhanh hơn nhiều. Clary thở hắt ra mỗi khi đụng trúng ổ gà.

      “Cậu nghe thấy gì vậy?” hỏi, hơi hụt hơi.

      “Mình nghe có tiếng cửa trước bật ra. Mình nghĩ có người đá tung nó phải. Sau đó con Yossarian chui vào phòng mình và lủi xuống gầm giường. Thế là mình biết chắc chắn có người lạ trong nhà.”

      “Và giờ?”

      “Giờ mình nghe thấy gì cả.”

      “Thế tốt, đúng chú?” Clary quay sang chú Luke. “Cậu ấy giờ cậu ấy nghe thấy gì. Có thể chúng bỏ rồi.”

      “Có lẽ.” Chú Luke có vẻ ngờ vực. Họ ra đường cao tốc, phóng thẳng tới khu nhà Simon. “Nhưng cứ giữ máy .”

      “Giờ cậu làm gì vậy, Simon?”

      “Chẳng làm gì cả. Mình đẩy hết mọi thứ trong phòng về phía cửa rồi. Giờ mình cố kéo con Yossarian ra khỏi ống thông gió lò sưởi đây.”

      “Cứ kệ nó đấy.”

      “Chuyện này rồi khó mà giải thích với mẹ mình đây,” Simon , rồi điện thoại im bặt. Có tiếng click, rồi chẳng còn gì nữa cả. NGỪNG KẾT NỐI màn hình.

      . !” Clary nhấn nút gọi lại, ngón tay run rẩy.

      Simon nghe ngay. “Xin lỗi. Yossarian cào mình và mình làm rơi điện thoại.”

      Cổ họng Clary bừng lên cảm giác an tâm. “Được rồi, miễn là cậu sao và...”

      Điện thoại vang lên tiếng rèn rẹt như thủy triều trào dâng, khiến giọng Simon nghe . giơ điện thoại ra xa. Màn hình vẫn hiển thị KẾT NỐI.

      “Simon!” hét vào điện thoại. “Cậu nghe thấy ?”

      Tiếng rèn rẹt ngừng lại. Có tiếng vỡ, tiếng mèo rít lên bình thường - Yossarian ư? Sau đó tiếng thứ gì đó bị nện mạnh xuống.

      “Simon!” thào.

      Lại tiếng click nữa và giọng vui vẻ, chậm rãi vang bên tai Clary. “Clarissa,” giọng đó . “Ta phải đoán ra con ở đầu dây bên kia chứ nhỉ.”

      nhắm chặt mắt, bụng dạ xốc lộn lên như ngồi tàu lượn lúc xuống dốc. “Valentine.”

      “Con phải gọi là bố chứ,” ông ta có vẻ phật ý. “Ta thích thói thời đại con cái gọi bố mẹ bằng tên riêng đâu nhé.”

      “Tôi còn muốn gọi ông bằng đủ thứ tên có trong từ điển cơ,” bật lại. “Simon đâu?”

      “Con hỏi thằng bé ma cà rồng kia hả? thứ bạn bè đáng có cho bé con Thợ Săn Bóng Tối trong gia đình gia giáo, con thấy thế sao? Từ nay ta mong ta đưa ra ý kiến trong việc chọn bạn mà chơi của con đấy.”

      “Ông làm gì Simon?”

      “Chẳng làm gì cả,” Valentine vui vẻ . “Chưa làm gì hết.”

      rồi ông ta cúp máy.

      Khi Alec trở lại phòng luyện tập, Jace nằm sàn, tưởng tượng ra cảnh các vũ công nhảy múa để quên cơn đau buốt nơi cổ tay. Nhưng thể.

      “Cậu làm gì đấy?” Alec hỏi sau khi quỳ xuống gần với tấm rèm điện của nhà tù nhất có thể. Jace cực lực nhắc mình nhớ, khi Alec hỏi câu đó, nghĩa là ta thực muốn nghe câu trả lời, và rằng đấy là điều mà từng cho là đáng mến chứ phải là đáng ghét. Nhưng thất bại.

      “Tớ nghĩ nên nằm xuống sàn mà quằn quại trong cơn đau trong chốc lát,” rên rỉ. “Vui lắm cậu ạ.”

      sao? À... cậu lại mỉa móc tớ rồi. Đó là dấu hiệu tốt.” Alec . “Có thể cậu muốn ngồi dậy đấy. Tớ cố chuồi vài thứ qua tường nhé.”

      Jace ngồi phắt dậy khiến đầu óc quay cuồng. “Alec, đừng...”

      Nhưng Alec cố dùng hai tay đẩy cái gì đó cho , như kiểu lăn bóng cho đứa bé. Khối cầu đỏ vượt qua tấm màn sáng và lăn tới chỗ Jace, đụng vào đầu gối .

      quả táo.” Cậu khó khăn cầm lên. “Hợp tình hợp cảnh làm sao.”

      “Tớ nghĩ chắc cậu đói.”

      “Đúng thế.” Jace cắn miếng; nước táo chảy xuống tay và kêu xì xì khi chạm vào ngọn lửa xanh còng cổ tay. “Cậu nhắn tin cho Clary chưa?”

      “Chưa. Isabelle cho tớ vào phòng. Con bé cứ liên tục ném đồ vào cửa rồi hét toáng lên. Nó nếu tớ mà vào nhảy qua cửa sổ ngay. Nó dám lắm.”

      “Có lẽ.”

      “Tớ có cảm giác,” Alec cười , “con bé tha thứ cho tớ vì phản bội cậu, nó nghĩ thế mà.”

      “Bé ngoan,” Jace đánh giá cao.

      “Tớ phản bội cậu, đồ ngốc.”

      “Có lòng là được rồi.”

      “Tốt, vì tớ mang cho cậu thứ khác nữa. Tớ biết có thành công , nhưng cũng đáng để thử.” ta cho thứ gì đó nho bằng kim loại qua tường. Nó là chiếc đĩa bạc cỡ bằng đồng 25 xu. Jace đặt quả táo sang bên và tò mò nhặt nó lên. “Cái gì đây?”

      “Tớ lấy mặt bàn phòng sách. Tớ thấy bố mẹ dùng nó trước đây để tháo bùa giam. Tớ nghĩ là nó là chữ Rune Mở Khóa. Cũng đáng thử chứ...”

      ta ngừng khi Jace chạm đĩa kim loại vào cổ tay, lóng ngóng giữ nó giữ hai ngón tay. Ngay khi chiếc đĩa bạc chạm vào viền ngọn lửa xanh, chiếc cùm nhấp nháy sáng rồi biến mất.

      “Cám ơn.” Jace xoa xoa cổ tay, mỗi bên hằn đường da túa máu. bắt đầu tìm lại cảm giác nơi đầu ngón tay. “Tuy nó phải là cái giũa giấu trong bánh sinh nhật, nhưng nó giúp tay tớ bị đứt lìa.”

      Alec nhìn . Những đường chuyển động tấm rèm sáng dường như làm gương mặt Alec dài ra, đượm nét lo lắng - hoặc có lẽ ấy lo lắng . “Cậu biết , lúc nãy khi chuyện với Isabelle tớ chợt nảy ra ý. Tớ bảo nó chẳng thể nhảy khỏi cửa sổ đâu - và đừng có thử nếu nó muốn chết.”

      Jace gật đầu. “Nghe giống lời khuyên của ông đấy.”

      “Nhưng rồi tớ bỗng thắc mắc liệu với cậu có thể - ý tớ là, tớ từng thấy cậu làm những chuyện cơ bản là như bay ấy. Tôi thấy cậu nhảy xuống từ tầng ba và đáp xuống như con mèo hoặc bật nhảy từ mặt đất lên mái nhà...”

      “Nghe thành tích của mình được nhắc lại cũng sướng tai đấy, nhưng tớ hiểu ý cậu, Alec ạ.”

      “Ý tớ là quanh cậu chỉ có bốn bức tường, phải năm.”

      Jace nhìn . “Vậy bác Hodge dối khi bác ấy bảo chúng ta thực có thể sử dụng môn hình học vào đời sống. Cậu đúng, Alec. Cái chuồng này chỉ có bốn bức tường. Giờ nếu Điều Tra Viên bỏ hai bức, tớ có thể...”

      “JACE,” Alec mất hết kiên nhẫn. “Tớ muốn , cái lồng này có nóc. Chẳng có gì chặn giữa cậu và trần nhà cả.”

      Jace ngửng đầu lên nhìn. Trần nhà dường như cao vút lên , khuất trong bóng tối. “Cậu điên rồi.”

      “Có lẽ,” Alec . “Hoặc tớ hiểu khả năng của cậu.” ta nhún vai. “Ít ra cậu cũng có thể thử.”

      Jace nhìn Alec - nhìn khuôn mặt thà chân chất và đôi mắt xanh kiên định. ấy điên rồi, Jace nghĩ. Đúng vậy, giữa những lúc nước sôi lửa bỏng, Jace có thể làm vài điều kỳ diệu, nhưng cả bọn ai mà chẳng thế. Dòng máu Thợ Săn Bóng Tối, nhiều năm tôi luyện... nhưng thể vọt lên hơn chín mét mà lấy đà.

      Sao biết mình thể chứ, giọng thỏ thẻ trong đầu , nếu chưa từng thử chứ?

      Giọng Clary. nghĩ tới và những con chữ rune, nhớ tới Thành phố Câm Lặng và cái cùm tay bung ra như thể bị lực khổng lồ tác động. và Clary có chung dòng máu. Nếu Clary có thể làm những điều tưởng...

      đứng dậy và tần ngần nhìn quanh phòng. vẫn thấy những tấm gương chạy dọc phòng và những thứ vũ khí treo tường sáng loáng, kể cả qua tấm màn lửa bạc chung quanh. cúi xuống và lấy quả táo cắn dở sàn, nhìn nó ngẫm ngợi giây lát - rồi giơ tay ném hết sức bình sinh. Quả táo bay qua trung, chạm vào tấm màn bạc, và bùng cháy thành vầng hào quang lửa xanh nung chảy.

      Jace nghe tiếng Alec thở dốc. Vậy là Điều Tra Viên quá. Nếu đâm mạnh vào tường nhà giam, chết chắc.

      Alec đứng dậy, đột nhiên run rẩy. “Jace, tớ biết...”

      “Im , Alec. Và đừng nhìn tớ. giúp được tớ đâu.”

      Dù Alce có Jace cũng nghe thấy. chầm chậm vòng quanh chỗ, mắt tập trung vào xà nhà. Những chữ rune ban cho thị lực tốt phát huy tác dụng, và xà nhà trong tầm mắt: có thể nhìn thấy đường gờ sứt mẻ, những đường vân và rầm xà, những vết bẩn bám lại theo năm tháng. Nhưng gỗ còn khá chắc. Chúng giữ mái Học Viện vững chãi trong hàng trăm năm. Vậy chúng thừa sức đỡ thêm sức nặng của cậu thiếu niên. co duỗi ngón tay, hít thở sâu và chậm rãi, kiểm soát nhịp thở, đúng như bố dạy. Cậu vẽ ra trong óc hình ảnh mình nhảy vụt lên, nhàng bám lấy xà nhà rồi tung mình đậu lên đó. Jace tự nhủ rằng mình , như mũi tên, dễ dàng phóng qua trung, uyển chuyển và gì có thể ngăn cản được. Dễ thôi mà, tự nhủ. Dễ thôi.

      “Mình là mũi tên của Valentine,” Jace thầm. “Dù ông ta có biết hay .”

      nhảy bật lên.

      16. Trái tim sắt đá
      Clary nhấn nút gọi lại cho Simon, nhưng cuộc gọi tới thẳng tới hộp thư thoại. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn má. ném điện thoại xuống bảng đồng hồ. “Chết tiệt, chết tiệt...”

      “Chúng ta sắp tới nơi rồi,” chú Luke . Họ rời đường cao tốc lúc nào mà biết. Họ dừng lại trước cửa nhà Simon, ngôi nhà nhắn bằng gỗ với mặt tiền sơn màu đỏ vui mắt. Clary rời xe, chạy vội lên hiên nhà trước khi chú Luke kịp kéo phanh an toàn. nghe tiếng chú gọi tên mình trong lúc phóng lên mấy bậc cấp mà cuống cuồng nện vào cửa.

      “Simon!” hét, “Simon!”

      “Clary, đủ rồi,” chú Luke đuổi kịp đến hàng hiên. “Hàng xóm...”

      “Mặc kệ hàng xóm.” lần sờ chùm chìa khóa đeo nơi thắt lưng, tìm đúng chìa và tra vào ổ. mở bung cửa và cẩn trọng bước vào hành lang, chú Luke ngay sau. Họ nhìn qua cánh cửa đầu tiên bên trái dẫn vào gian bếp. Mọi thứ vẫn như bình thường, từ bệ bếp sạch lau li tới những miếng nam châm đính tủ lạnh. Kia là chiếc bồn rửa bát nơi hôn Simon chỉ vài ngày trước. Ánh mặt trời tràn qua ô cửa sổ, sơn màu vàng nắng nhàn nhạt khắp phòng. Thứ ánh vàng có thể biến Simon thành tro bụi.

      Phòng Simon là căn cuối cùng ở cuối hành lang. Cánh cửa hơi hé mở, nhưng qua khe hở ấy Clary thấy gì ngoài bóng tối.

      rút thanh stele ra khỏi túi và nắm chặt lấy. biết nó thực thứ vũ khí, nhưng có nó trong tay làm bình tĩnh hơn. Bên trong căn phòng tối om, những tấm rèm tối màu che ngang ô cửa sổ, ánh sáng duy nhất tới từ chiếc đồng hồ điện tử đặt kệ đầu giường. Chú Luke với tay qua để bật đèn thứ gì đó thứ gì đó biết rít và gầm ghè như con quỷ - từ trong bóng tối lao về phía chú.

      Clary hét lên khi chú Luke nắm lấy vai và đẩy mạnh sang bên. loạng choạng suýt ngã; khi lấy lại cân bằng, quay lại thấy chú Luke kinh ngạc giữ lấy con mèo trắng xù lông, nhe nanh múa vuốt. Nó quả giống quả bông có móng vuốt.

      “Yossarian!” Clary reo lên.

      Chú Luke thả con mèo xuống. Yossarian ngay lập tức phóng qua chân chú mà biến mất ngoài hành lang.

      “Đồ mèo ngu,” Clary .

      phải lỗi của nó. Mèo thích bọn chú.”

      Chú Luke bật công tắc. Clary há hốc miệng. Phòng ốc vẫn gọn ghẽ như trước, chẳng có lấy thứ gì đặt lệch chỗ, kể cả tấm thảm chùi chân cũng hề xô lệch. Kể cả khăn trải cũng có lấy nếp nhăn.

      “Phép che mắt hả chú?”

      phải. Có lẽ chỉ là pháp thuật thôi.” Chú Luke tới giữa phòng, trầm ngâm nhìn quanh. Khi chú kéo tấm rèm sang bên, Clary thấy thứ gì đó sáng lấp lánh thảm dưới chân chú.

      “Chú Luke, đợi .” tới chỗ chú đứng và quỳ xuống lấy vật đó lên. Đó là chiếc điện thoại màu bạc của Simon, bị bẻ cong, cần ăng ten giật gãy. Trống ngực đập thình thịch, Clary bật mở điện thoại. Dù màn hình bị nứt dọc nhưng dòng tin nhắn vẫn lên ràng: GIỜ TA CÓ ĐỦ.

      Clary choáng váng ngồi phịch xuống giường. mơ hồ cảm thấy chú Luke giật điện thoại khỏi tay. nghe tiếng chú thở hắt ra khi đọc tin nhắn.

      “Nghĩa là sao hả chú? ‘Giờ ta có đủ’ hả?” Clary hỏi.

      Chú Luke đặt điện thoại của Simon lên bàn và vuốt mặt. “Chú sợ là giờ có Simon, và, có thể, cả Maia nữa. Vậy là có mọi thứ cần cho Nghi Lễ Địa Ngục Xoay Chuyển rồi.”

      Clary nhìn chú. “Chú muốn là điều này chỉ để trả đũa cháu - và chú ư?”

      “Chú chắc chắn rằng Valentine xem việc trả đũa chỉ là kiểu tác dụng phụ vui vui thôi. phải mục đích chính. Mục đích chính của là đảo ngược thuộc tính của Thanh Kiếm Linh Hồn. Và để làm được, cần...”

      “Máu của những đứa trẻ thuộc Thế Giới Ngầm. Nhưng Maia và Simon đâu còn là trẻ con. Họ là thiếu niên rồi cơ mà.”

      “Khi câu thần chú biến đổi ấy được tạo thành, từ ‘thiếu niên’ còn chưa ra đời. Trong xã hội Thợ Săn Bóng Tối, cháu là người lớn khi cháu tròn mười tám. Trước đó, cháu vẫn là trẻ con. Đối với mục đích của Valentine, Maia và Simon là trẻ con. có máu của đứa trẻ tộc tiên và máu của nhóc pháp sư rồi. Tất cả những gì cần là máu người sói và ma cà rồng.”

      Clary thấy như khí bị tống ra khỏi lồng ngực. “Vậy sao chúng ta lại làm gì ? Vì sao chúng ta nghĩ tới việc bảo vệ họ bằng cách nào đấy chứ?”

      “Vì tính tới thời điểm này Valentine chỉ tiện đâu làm đấy thôi. Mọi nạn nhân của được chọn chỉ vì họ có sẵn ra đấy. Pháp sư dễ tìm rồi; tất cả những gì Valentine cần làm là thuê vờ như muốn triệu hồi con quỷ. Rất dễ để tìm thần tiên trong công viên nếu cháu biết chỗ cần tìm. Và quán Hunter’s Moon chính xác là nơi cháu cần tới để tìm người sói. Tự dưng kéo thêm nguy hiểm và rắc rối vào chỉ để trả đũa chúng ta khi mà chẳng có gì thay đổi...”

      “Jace,” Clary .

      “Sao cháu lại nhắc tới Jace? Jace liên quan gì?”

      “Cháu nghĩ ông ta trả đũa Jace. Chắc chắn hồi tối qua lúc thuyền Jace làm gì đó khiến Valentine điên tiết. Điên tới mức từ bỏ mọi kế hoạch mình từng có và vạch ra kế hoạch mới.”

      Chú Luke có vẻ hoang mang. “Điều gì khiến cháu nghĩ việc Valentine thay đổi kế hoạch là có liên quan đến cháu vậy?”

      “Vì,” Clary đáp với vẻ đoan chắn rầu rầu, “chỉ có Jace mới có thể làm người khác tức giận tới mức đó.”

      “Isabelle!” Alec nện thình thịch lên cửa phòng em . “Isabelle, mở cửa ra. biết em trong đó.”

      Cánh cửa hé mở. Alec cố nhìn vào, nhưng hình như có ai bên kia cửa. “Chị ấy muốn chuyện với ,” giọng quen thuộc vang lên.

      Alec nhìn xuống thấy đôi mắt xám lườm qua cặp kính hơi lệch. “Max,” . “Thôi nào em, cho vào .”

      “Em cũng muốn chuyện với .”

      Max bắt đầu đẩy cửa lại, nhưng Alec, nhanh như cú quất roi của Isabelle, chèn chân vào khe hở.

      “Đừng bắt đánh ngã em, Max.”

      đâu.” Max dùng hết sức mà đẩy.

      , nhưng kêu bố mẹ tới, mà nghĩ Isabelle thích chuyện đó. Em thích , Izzy?” lớn giọng, cố ý cho em trong phòng nghe .

      “Ồ, vì Chúa.” Isabelle nghe bừng bừng phẫn nộ. “Được rồi Max. Để cho ấy vào.”

      Max tránh sang bên và Alec vào, để cửa đóng hờ sau lưng. Isabelle quỳ trước ô cửa sổ, chiếc roi vàng quấn quanh cánh tay trái. mặc bộ đồ săn, quần dài màu đen chắc nịch và áo sơ mi bó thêu những con chữ rune trắng mờ, gần như nhìn thấy. Đôi bốt kéo lên tới đầu gối và mái tóc đen bay bay trong cơn gió thổi qua ô cửa sổ. lừ mắt nhìn , làm Alec trong khoảnh khắc chỉ thấy nhớ đến Hugo, con quạ đen của bác Hodge.

      “Em làm trò khỉ gì đó? Cố tự tử hả?” , giận dữ sải bước tới phía em .

      Cây roi vung ra, quấn quanh mắt cá . Alec đứng phắt lại, thừa biết chỉ cần cú phẩy tay thôi, Isabelle có thể kéo ngã bổ dập đầu xuống sàn gỗ cứng. “Đừng hòng tới gần tôi, Alexander Lightwood,” bằng cái giọng dữ tợn nhất. “Lúc này tôi hề nương tay tí nào với đâu.”

      “Isabelle...”

      “Sao có thể quay lưng với Jace như vậy chứ hả? Sau tất cả những chuyện ấy trải qua ấy? Mà các lại còn thề bảo vệ lẫn nhau cơ đấy...”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      16. Trái tim sắt đá (tt)

      làm thế,” nhắc em nhớ, “nếu làm vậy là trái Luật.”

      “Lại Luật nữa!” Isabelle khinh ghét quát lại. “Alec, đời này còn những thứ luật cao hơn Luật của Hội đồng Clave. Đó là luật gia đình. Jace là gia đình của đấy.”

      “Luật gia đình ư? chưa nghe thấy bao giờ,” Alec chọc giận em. biết mình phải biện hộ cho mình, nhưng rất khó để bỏ thói quen cả đời là phải chấn chỉnh cho em út mỗi khi chúng sai. “Em bịa ra hả?”

      Isabelle giật cổ tay. Alec thấy chân mình chới với và phải vặn người, chống tay xuống tránh cú va chạm trực diện với sàn gỗ. Vừa tiếp đất bằng lưng xong Alec thấy Isabelle đứng lù lù bên . Max bên cạnh chị. “Chúng ta nên làm gì với ông này hả Maxwell?” Isabelle hỏi. “Hay cứ gô cổ ta lại đây, kệ bao giờ bố mẹ tìm thấy thấy nhỉ?”

      Alec chịu đủ rồi. rút con dao dắt ở cổ tay khỏi vỏ, vặn người sà xuống dây trói ở chân. Sợi dây điện kêu soàn soạt rồi bật ra, còn đứng thẳng dậy khi Isabelle kéo sợi roi lại kêu vút vút.

      tiếng khúc khích nho phá vỡ khí căng thẳng. “Thôi nào, thôi nào, em tra tấn Alec đủ rồi đó. ở đây rồi.”

      Mắt Isabelle mở to. “Jace!”

      “Nó đó.” Jace chui vào phòng Isabelle, đóng cửa lại. “Hai người cần đánh nhau đâu...” nhăn mặt khi Max lao vào lòng, kêu tên . “Cẩn thận đó,” , nhàng gỡ tay thằng bé. “Giờ mình mẩy lành lặn đâu nhé.”

      “Em thấy rồi,” Isabelle , lo lắng nhìn lượt. Cổ tay Jace chảy máu, mái tóc vàng bết mồ hôi, dán vào cổ và trán, còn mặt cùng tay dính đầy bụi bẩn và máu khô. “Điều Tra Viên làm bị thương hả?”

      “Cũng làm gì quá thể lắm.” Jace bắt gặp mắt Alec từ bên kia phòng. “Bà ta chỉ nhốt trong phòng trưng bày vũ khí thôi. Alec giúp trốn ra.”

      Sợi roi rủ xuống tay Isabelle tựa đóa hoa. “Alec, đúng vậy ?”

      “Đúng.” Alec phủi bụi dính quần áo cách rất kịch. ta thể bồi thêm. “Thế mà cái giá nhận được là thế này đây.”

      “Đáng ra phải chứ.”

      “Đáng ra em nên tin chút chứ...”

      “Đủ rồi. còn thời gian mà cãi vặt đâu,” Jace . “Isabelle, em có vũ khí nào ở đây ? Có băng, gạc ?”

      “Băng gạc?” Isabelle bỏ cây roi xuống và rút thanh stele khỏi ngăn kéo. “Em có thể chữa lành cho bằng chữ iratze...”

      Jace giơ cổ tay. “Chữ iratze chữa vết thâm tốt, nhưng thể xử lý mấy vết này. Đây là vết bỏng do chữ rune để lại.” Trông vết thương còn tệ hơn dưới ánh đèn phòng Isabelle - vết sẹo vòng tròn đen lại và xước da ở nhiều chỗ, ứa ra máu và dịch trong trong. hạ tay xuống khi thấy vẻ mặt tái mét của Isabelle. “Và cũng cần vài thứ vũ khí nữa, trước khi ...”

      “Băng bó trước . Vũ khí để sau .” bỏ thanh stele nên nóc tủ rồi lùa Jace vào nhà tắm, tay cầm theo giỏ đầy những thuốc mỡ, bông băng, gạc sát trùng. Alec nhìn họ qua khe cửa khép hờ, Jace dựa người vào bồn rửa mặt trong khi em nuôi chậm chậm cổ tay rồi cuốn gạc trắng chung quanh. “Rồi, giờ cởi áo ra.”

      biết em làm chuyện này cũng vì tư lợi mà.” Jace cởi áo khoác rồi nhăn mặt kéo áo phông qua đầu. Làn da màu ánh vàng nhàn nhạt, phủ lên những cơ bắp rắn chắc. Những Ấn Ký bằng mực đen bện vòng quanh cánh tay mảnh dẻ của . người thường có thể nghĩ những vệt sẹo chất lớp người Jace, vết tích của những chữ rune ngày trước, khiến Jace bớt hoàn hảo, nhưng Alec lại nghĩ vậy. Họ đều mang những vết sẹo ấy; chúng là những huy hiệu danh dự, phải những tì vết.

      Jace, thấy Alec quan sát mình qua cánh cửa khép hờ, liền , “Alec, cậu lấy điện thoại nhé?”

      nóc tủ ấy,” Isabelle buồn nhìn lên. và Jace thầm to ; Alec nghe thấy, nhưng cho là họ chuyện vậy vì muốn làm Max sợ.

      Alec nhìn. “ tủ có.”

      Isabelle, vẽ chữ iratze lưng Jace, chửi thề vì bị làm phiền. “Ôi, quỷ thần ơi. Em để điện thoại trong bếp. Chết tiệt. Em muốn lấy nó trong khi Điều Tra Viên lượn lờ quanh đây.”

      “Em lấy cho,” Max đề nghị. “Bà ta để ý tới em đâu, em còn quá mà.”

      “Có thể.” Isabelle hơi lưỡng lự. “Alec, cần điện thoại làm gì?”

      “Cần là cần thôi,” Alec hết kiên nhẫn . “Izzy...”

      mà nhắn tin ‘Tôi nghĩ tuyệt lắm,’ cho Magnus là em giết ngay.”

      “Magnus là ai ạ?” Max thắc mắc.

      “Pháp sư ấy mà,” Alec trả lời.

      pháp sư, quyến rũ, rất quyến rũ,” Isabelle với Max, lờ phắt vẻ tức giận cực độ của ông .

      “Nhưng pháp sư toàn là người xấu,” Max cự lại, trông như hiểu.

      “Chuẩn luôn,” Isabelle .

      “Em hiểu,” Max . “Nhưng em lấy điện thoại. Em về ngay.”

      Cậu bé lách người ra ngoài trong khi Jace mặc áo phông và áo khoác vào rồi trở lại phòng ngủ, nơi bắt đầu tìm vũ khí trong đống đồ đạc của Isabelle vứt lung tung sàn. Isabelle theo , lắc đầu quầy quậy. “Giờ kế hoạch thế nào đây? Chúng ta cả sao? Điều Tra Viên điên lên khi thấy còn ở đây nữa.”

      điên bằng lúc Valentine từ chối đề nghị của bà ta đâu.” Jace giải thích ngắn gọn kế hoạch của Điều Tra Viên. “Vấn đề duy nhất là, ông ta bao giờ đồng ý với đề nghị của bà ta.”

      “Vấn đề... duy nhất đấy ư?” Isabelle tức tối đến nỗi suýt lắp bắp, điều mà còn làm từ khi lên sáu. “Bà ta thể làm thế! Bà ta thể trao đổi với thằng tâm thần! là thành viên của Hội đồng Clave! trai em!”

      “Điều Tra Viên nghĩ vậy.”

      “Em quan tâm bà ta nghĩ gì. Bà ta là mụ già khốn nạn xấu xí và phải có ai đó ngăn bà ta lại.”

      khi biết kế hoạch của mình lỗ chỗ kẽ hở, bà ta tự ngừng lại thôi,” Jace nhận xét. “Nhưng ở lại đây để theo dõi tình ấy đâu. phải thoát ra ngoài.”

      dễ đâu,” Alec . “Điều Tra Viên cho nơi này khóa chốt kỹ lưỡng còn hơn kết giới sao năm cánh. Cậu có biết dưới nhà có bảo vệ ? Bà ta gọi nửa đội Conclave tới đây rồi.”

      “Hẳn bà ta đánh giá tớ rất cao,” Jace , ném đống tạp chí sang bên.

      “Có thể bà ta cũng nhầm đâu.” Isabelle ngẫm ngợi. “Thực nhảy chín mét qua Vòng Malachi à? thế , Alec?”

      ,” Alec xác nhận. “ chưa từng thấy chuyện gì như thế cả.”

      “Tớ chưa bao giờ thấy gì giống cái này cả.” Jace đưa con dao dài mười inch lên. trong những chiếc áo ngực màu hồng của Isabelle tòng teeng đầu mũi dao sắc nhọn. Isabelle cau mày giật lại.

      phải cái này. Sao làm được? biết ?”

      nhảy.” Jace lôi chiếc đĩa quay cạnh sắc như dao cạo ra khỏi gầm giường. Chúng dính đầy lông mèo xám. thổi thổi, lông bay tứ tán. “Chakhrams. Tuyệt. Đặc biệt nếu gặp quỷ dị ứng lông động vật.”

      Isabelle cầm áo ngực quật vào . “ trả lời em.”

      “Vì biết, Izzy.” Jace lồm cồm đứng dậy. “Có lẽ Nữ Hoàng Seelie đúng. Có thể có những quyền năng mà thậm chí còn biết vì chưa thử. Clary chắc chắn cũng vậy.”

      Isabelle nhăn trán. “ sao?”

      Đột nhiên mắt Alec mở lớn. “Jace - cái xe máy ma cà rồng của cậu còn mái ?”

      “Có lẽ còn. Nhưng giờ là ban ngày, nó có tác dụng mấy.”

      “Hơn nữa,” Isabelle nhận định, “ba người chúng ta ngồi vừa.”

      Jace nhét cái chakhrams cùng với con dao dài hai mươi lăm phân vào thắt lưng. Thêm vài lưỡi dao thiên thần nữa trong túi áo khoác. “ vấn đề gì,” . “Em cùng bọn .”

      Isabelle lắp bắp. “ sao, sao bọn em lại ...” ngừng lại khi Max trở về, thở ra hơi, tay cầm chiếc điện thoại hồng. “Max, em đúng là người hùng.” giật lấy điện thoại từ tay cậu em, rồi lườm Jace. “Em hỏi tội trong phút nữa. À mà chúng ta gọi cho ai nhỉ? Clary à?”

      “Để gọi...” Alec cất lời.

      .” Isabelle đập tay ta . “ ấy quý em hơn.” ấn nút gọi và lè lưỡi khi áp điện thoại lên tai. “Clary hả? Isabelle đây. Tớ... Cái gì?” Khuôn mặt trắng bệch như thể mọi thứ màu sắc đó bị lau hết sạch, để lại khuôn mặt xám ngoét, sững sờ. “Sao có thể? Nhưng vì sao...”

      “Cái gì sao có thể cơ?” Jace bước hai bước dài đến bên em. “Isabelle, chuyện gì thế? Clary có...”

      Isabelle giơ điện thoại ra xa, mấu tay trắng bệch. “Valentine. bắt Simon và Maia rồi. dùng họ cho Nghi Thức.”

      Bằng cử động đẹp mắt, Jace vươn tay, lấy điện thoại khỏi tay Isabelle. áp điện thoại lên tai. “Lái xe tới Học Viện,” bảo. “Đừng vào. Cứ ở ngoài đợi . gặp em bên ngoài.” tắt điện thoại và đưa cho Alec. “Gọi Magnus,” . “ với ta gặp bọn tớ ngoài bờ sông Brooklyn. Magnus thích chọn chỗ nào chọn, nhưng phải vắng vẻ. Bọn tớ cần Magnus giúp tới tàu của Valentine.”

      “Bọn tớ à?” Isabelle ngẩng đầu ngay.

      “Magnus, chú Luke và ,” Jace ràng. “Hai người ở lại đây và đối phó với Điều Tra Viên. Khi Valentine chấp nhận thỏa thuận của bà ta, hai người cần thuyết phục bà ta phái tất cả quân cứu viện của Conclave đuổi theo Valentine.”

      “Tớ hiểu,” Alec . “Trước tiên, cậu định ra ngoài bằng cách nào thế?”

      Jace cười toe toét. “Xem này,” và nhảy lên bậu cửa sổ. Isabelle hét lên, nhưng Jace chui ra ngoài. đứng thăng bằng lát bậu cửa ngoài - và sau đó biến mất.

      Alec lao tới cửa sổ và sợ hãi nhìn ra, nhưng ngoài đó chẳng có gì: chỉ có khu vườn của Học Viện bên dưới, tuyền màu nâu và trống trải, cùng lối hẹp dẫn tới cửa trước. ai đường Chín Mươi Sáu hét lên, chiếc xe nào dừng lại vì thấy xác người nhảy lầu tự tử. Cứ như thể Jace biến mất vào khí.

      Tiếng nước làm cậu tỉnh dậy. Đó là thanh lặp lặp lại liên tục - tiếng nước đập vào cái gì đó đặc ruột, hết lần này tới lần khác, như thể cậu nằm dưới đáy bể liên tục bị rút nước rồi bơm đầy vậy. Có vị sắt ngai ngái trong miệng cậu và mùi kim loại xung quanh. Cậu cảm thấy cơn đau triền miên, khó chịu bàn tay trái. Rên rỉ, Simon mở mắt.

      Cậu nằm sàn kim loại cứng, mấp mô, sơn màu xanh xám xấu xí. Những bức tường bằng kim loại cũng sơn xanh. Chỉ có duy nhất ô cửa sổ tròn cao cao ở bên tường, cho chút ánh sáng chiếu qua, nhưng thế là quá đủ. Cậu nằm mà tay bị trói quặt còn những ngón tay đỏ ửng và phồng rộp. Rên rẩm thêm tiếng nữa, cậu lăn mình tránh nắng và ngồi thẳng dậy.

      Vì nhận ra mình chỉ có mình. Dù bóng tối khá dày đặc nhưng tầm nhìn của Simon vẫn tốt chán. Bên kia, Maia bị trói và xích vào ống nước lớn. Quần áo rách nát và má trái có vết bầm lớn. Cậu nhìn thấy phần tóc tết bị giật khỏi da đầu và tóc bết máu. Lúc cậu ngồi dậy, nàng nhìn trân trân và đột nhiên bật khóc. “Tớ cứ nghĩ,” nấc lên trong tiếng sụt sùi, “rằng cậu... chết rồi.”

      “Tớ chết rồi mà,” Simon . Cậu nhìn xuống tay mình. Trong lúc cậu nhìn, những vết phồng rộp nhạt , cơn đau thuyên giảm và da dẻ cậu lại lành lặn như cũ.

      “Tớ biết, nhưng tớ muốn là... chết ấy.” quệt cánh tay bị trói qua mặt. Simon cố tiến tới, nhưng thứ gì đó giật ngược cậu lại. chiếc cùm kim loại đeo quanh mắt cá chân gắn với sợi dây xích to tướng, khóa chắc vào sàn nhà. Valentine chừa sơ hở nào.

      “Đừng khóc,” cậu , và ngay lập tức hối hận. Đây phải tình huống có thể an ủi cái là người khác ngừng khóc được. “Tớ ổn mà.”

      “Giờ thôi,” Maia , và lau khuôn mặt đẫm nước mắt lên ống tay áo. “Người đàn ông đó - cái người tóc trắng ấy - tên là Valentine hả?”

      “Cậu gặp rồi à?” Simon . “Tớ chẳng thấy gì cả. Cửa phòng tớ bật tung rồi thứ khổng lồ đâm sầm vào tớ như tàu chở hàng ấy.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      16. Trái tim sắt đá (tt)

      “Ông ta là Valentine đó, đúng ? Cái người mà mọi người vẫn tới ấy? Cái kẻ khơi mào cho vụ Nổi Dậy?”

      “Ông ta là bố Jace và Clary,” Simon . “Tớ chỉ biết có thế.”

      “Tớ thấy giọng ông ta quen quen. Nghe giống giọng Jace.” thoáng phiền muộn. “Hẳn nào tính tình Jace lại khó ưa tới vậy.”

      Simon chỉ có thể đồng ý.

      “Vậy cậu ...” giọng Maia lạc . lại. “Nghe này, tớ biết nghe thế này hơi kỳ, nhưng khi Valentine tới chỗ cậu, cậu có thấy ai đó cùng , người chết? Giống hồn ma ấy?”

      Simon lắc đầu, bối rối. “. Sao?”

      Maia lưỡng lự. “Tớ thấy tớ. Bóng ma tớ. Tớ nghĩ Valentine làm tớ gặp ảo giác.”

      “Ừm, ta chẳng phải làm gì với tớ hết. Tớ chuyện điện thoại với Clary. Tớ nhớ làm rơi điện thoại cái vật đó lao vào tớ...” Cậu nhún vai. “Có thế thôi.”

      “Với Clary?” Maia có chút hy vọng trở lại. “Vậy có thể họ đoán ra chúng ta ở đâu rồi. Có thể họ tìm ra chúng ta.”

      “Có lẽ,” Simon . “Mà chúng ta ở đâu đấy nhỉ?”

      tàu. Tớ vẫn tỉnh khi lôi tớ tới đây. chiếc thuyền kim loại đen sì to tướng. có ánh sáng và ở đâu cũng có... mấy thứ gì ấy. trong số chúng nhảy xổ vào tớ và tớ bắt đầu gào thét. Đấy là khi nắm lấy đầu tớ mà dộng vô tường. Tớ ngất mất lúc.”

      “Mấy thứ ư? Nghĩa là sao?”

      “Quỷ ấy,” và rùng mình. “ có đủ loại quỷ ở đây. Lớn có, có, biết bay cũng có luôn. Chúng làm theo bất cứ điều gì sai bảo.”

      “Nhưng Valentine là Thợ Săn Bóng Tối. Và theo những gì tớ biết, ta ghét quỷ.”

      “Ừ, nhưng lũ quỷ đâu có biết đâu,” Maia . “Tớ chỉ hiểu là muốn gì ở chúng ta. Tớ biết ghét người thuộc Thế Giới Ngầm, nhưng hình như giết cả hai chúng ta như thế này có vẻ mất công quá.” bắt đầu rùng mình, răng đánh lập cập như loại búp bê bạn có thể mua trong tiệm đồ trang trí. “Chắc ông ta cần gì đó từ thế giới Thợ Săn Bóng Tối. Hoặc chú Luke.”

      Mình biết ông ta muốn gì, Simon nghĩ, nhưng nên cho Maia biết; ấy buồn bực đủ rồi. Cậu cởi áo khoác. “Đây,” cậu và ném cho bạn.

      Với đôi tay bị cùm, khó khăn lắm Maia mới khoác được áo lên vai. nở nụ cười biết ơn hơi xanh xao. “Cám ơn. Nhưng cậu lạnh à?”

      Simon lắc đầu. Vết bỏng tay cậu hoàn toàn biến mất. “Tớ cảm thấy lạnh. bao giờ nữa.”

      mở miệng, nhưng lại ngậm lại. Trong mắt nàng lên đấu tranh. “Tớ xin lỗi. Về cách tớ phản ứng với cậu vào hôm qua.” ngừng lại, gần như nín thở. “Ma cà rồng làm tớ sợ chết khiếp được,” cuối cùng thào. “Lần đầu tiên tới thành phố này, tớ cùng mấy người trong đàn - Bat, cùng hai cậu thanh niên khác, Steve và Gregg. Có lần bọn tớ trong công viên đụng độ với vài ma cà rồng nốc mấy túi máu ngay dưới cầu - bọn tớ ẩu đả và tớ nhớ hình như có ma cà rồng xốc ngược Gregg lên, thế rồi xé cậu ấy ra làm đôi...” giọng lên cao và che miệng. run. “Làm đôi,” thào. “Tất cả nội tạng rơi ra hết. Và sau đó chúng bắt đầu ăn.”

      Simon cảm giác bụng dạ đánh lô tô. Cậu khá mừng khi câu chuyện làm cậu buồn nôn chứ phải bị buồn làm gì khác. Buồn ăn chẳng hạn. “Tớ làm thế đâu,” cậu . “Tớ thích người sói. Tớ thích chú Luke...”

      “Tớ biết,” Maia hơi há miệng. “Chỉ là khi gặp cậu, cậu rất người. Cậu làm tớ nhớ tới mình ngày xưa.”

      “Maia,” Simon . “Cậu vẫn là người.”

      đâu.”

      “Theo nhiều cách, cậu vẫn là người. Cũng như tớ thôi.”

      cố cười. Cậu biết Maia tin lắm, nhưng cậu trách . Cậu cũng còn chẳng tin mình nữa là.

      Bầu trời chuyển màu xám xịt, trĩu nặng những đám mây úng nước. Dưới ánh sáng ảm đạm, Học Viện sừng sững trước mắt họ, khổng lồ như mặt núi bị san thẳng. Mái nhà lợp ngói xiên xiên sáng lên như thỏi bạc thô. Clary nghĩ mình vừa thấy những người đội mũ trùm đứng bên cửa trước, nhưng chắc lắm. Làm sao nhìn nổi khi họ đỗ xe cách đó hẳn dãy nhà, quan sát qua ô cửa kính xe bám bụi của chú Luke.

      “Chúng ta đợi bao lâu rồi hả chú?” hỏi, lần thứ tư hay thứ năm gì đó.

      “Thêm năm phút kể từ lần cuối cùng cháu hỏi chú,” chú Luke đáp. Chú tựa lưng vào ghế, đầu ngửa ra sau, trông cực kỳ kiệt sức. Râu ria quai hàm và má lởm chởm muối tiêu, mắt chú trũng đen. Sau suốt bao nhiêu đêm trong viện, rồi vụ quỷ tấn công, và giờ thêm vụ này nữa chứ, đột nhiên Clary thấy lo cho chú. hiểu vì sao mẹ và chú Luke trốn tránh cuộc đời kiểu này suốt bao nhiêu năm trời. ước gì mình cũng tránh được. “Cháu muốn vào trong ?”

      . Jace cháu đợi ngoài.” lại nhìn qua ô cửa kính. Giờ chắc chắn có người đứng trước cửa. Và khi trong số họ quay lại, nghĩ mình vừa nhìn thấy thoáng tóc bạch kim...

      “Nhìn kìa.” Chú Luke ngồi bật dậy, vội vàng hạ cửa kính xuống.

      Clary nhìn. Dường như có gì thay đổi cả. “Chú mấy người trước cửa hả?”

      . Bảo vệ vẫn đứng đó nãy giờ. Nhìn lên mái nhà .” Chú chỉ.

      Clary dán mặt vào cửa kính. mái nhà xiên xiên của Học Viện nhấp nhô khá nhiều những ngọn tháp mang phong cách Gothic, những bức tượng thiên thần và những ô cửa sổ hình vòm. vừa định gắt lên là mình chẳng thấy gì ngoài những miệng máng xối hình thú sứt mẻ thoáng thấy cái gì đó di chuyển. Có người mái nhà. dáng người mặc đồ đen, cao dong dỏng, chuyển động lẹ làng giữa những ngọn tháp mái ngói, chuyền từ phần mái nhô ra này sang phần khác, giờ nhảy thẳng xuống, đứng ven rìa mái nhà dốc đứng cách khó tin - người có mái tóc sáng màu lấp lánh như đồng thau nền gian xám xịt...

      Jace.

      Clary lao ra khỏi xe trước khi ý thức được việc mình làm, chạy thẳng về phía nhà thờ, kệ cho chú Luke gọi theo. Tòa nhà sừng sững trước mặt, cao hàng chục mét như vách đá thẳng đứng. Jace đứng rìa mái nhà, nhìn xuống còn Clary nghĩ, thể nào, ấy , nhảy xuống đâu, Jace làm vậy, và rồi bước ra khỏi mái nhà vào khí, bình tĩnh như thể bước xuống khỏi hiên nhà. Clary hét toáng lên khi rơi xuống như tảng đá lớn...

      Và hạ cánh nhàng trước mặt . Clary há hốc miệng mà nhìn đứng thẳng người dậy và cười với . “Nếu kể câu chuyện cười về việc vừa rơi xuống,” , “em chép lại hộ nhé?”

      “Sao... sao ... sao làm được vậy?” líu ríu, cảm thấy như sắp nôn mửa. thấy chú Luke ra khỏi xe, đứng đan hai tay sau gáy mà nhìn qua vai . quay lại thấy hai bảo vệ ở cửa trước phóng về phía họ. là Malik; người kia là người phụ nữ tóc bạch kim.

      “Chết tiệt.” Jace nắm tay mà lôi. Họ chạy về phía xe và chui vào bên cạnh chú Luke, còn chú vừa khởi động xe và phóng vút kịp đóng cửa. Jace nhoài người qua Clary và đóng lại. Chiếc xe vượt qua hai Thợ Săn Bóng Tối - Clary thấy Malik cầm cái gì đó giống phi đao. ta nhắm vào lốp xe. nghe tiếng Jace chửi thề khi lục tìm vũ khí trong áo khoác - Malik giơ tay, lưỡi dao lóe sáng - và người phụ nữ tóc bạch kim lao vào lưng ta, giằng tay ta lại. Malik cố đẩy bà ta ra - Clary quay người ra sau, thở dốc - và rồi chiếc xe quặt ở góc đường và biến mất trong dòng xe cộ Đại lộ York, bỏ lại Học Viện khuất dần sau lưng.

      Maia dựa người vào ống khói mà ngủ thiếp như chết, chiếc áo khoác của Simon đắp vai. Simon quan sát ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, di chuyển trong phòng và cố tính số thời gian trôi qua. Thường cậu dùng điện thoại để xem giờ, nhưng giờ điện thoại còn - cậu lục tung túi nhưng có. Chắc điện thoại rơi khi Valentine xông vào phòng mất rồi.

      Nhưng Simon còn những mối lo lớn hơn. Miệng cậu khô khốc, cổ họng đau nhức. Cậu khát như kiểu mọi cơn khát mà cậu từng biết nhập lại với nhau để tạo nên cơn tra tấn độc địa. Và tình hình càng lúc càng tệ hơn.

      Máu là thứ cậu cần. Cậu nghĩ tới máu trong tủ lạnh bên giường trong nhà, thế là các mạch máu của cậu bỏng rẫy lên như những sợi dây bạc nóng hổi dưới lớp da.

      “Simon ơi?” Maia ngái ngủ ngửng đầu dậy. Má hằn vết lõm trắng lại do dựa vào ống khói. Trong khi cậu quan sát, vết trắng dần chuyển hồng nhờ máu dần chảy về mặt .

      Máu. Cậu rê cái lưỡi khô khốc quanh môi. “Hả?”

      “Tớ ngủ bao lâu rồi?”

      “Ba tiếng. Có thể là bốn. Giờ chắc sang chiều rồi.”

      “À, cám ơn thức canh nhé.”

      Simon đâu có thức canh gì đâu. Cậu thấy hơi xấu hổ khi mở miệng , “Tất nhiên rồi. vấn đề gì đâu.”

      “Simon...”

      “Ơi!”

      “Tớ mong cậu hiểu ý tớ, khi tớ tớ rất tiếc vì cậu phải ở đây, nhưng tớ mừng vì có cậu ở đây cùng tớ.”

      Cậu thấy mặt mình méo xệch thành nụ cười. Môi dưới của cậu khô nứt khiến cậu nếm thấy vị máu của chính mình. Bụng cậu sôi réo. “Cám ơn.”

      nhoài người lên, chiếc áo khoác rời khỏi vai. Mắt màu xám hổ phách nhạt đổi màu theo từng chuyển động. “Cậu với tới tay tớ được ?” hỏi và giơ tay ra.

      Simon vươn tay. Sợi xích quanh chân kêu loảng xoảng khi cậu vươn tay hết cỡ. Maia mỉm cười khi đầu ngón tay họ chạm vào nhau...

      “Cảm động làm sao.” Simon giật tay lại và nhìn. Giọng vang tới từ bóng tối nghe khá êm tai, có học thức và hơi lạ tai theo kiểu gì đấy mà Simon xác định được. Maia hạ tay xuống và quay lại, mọi màu sắc khuôn mặt biến mất khi nhìn người đàn ông đứng nơi ngưỡng cửa. Người đàn ông đó bước êm tới mức cả hai nghe thấy. “Những đứa trẻ của Mặt Trăng và Màn Đêm cuối cùng cũng hòa hợp với nhau.”

      “Valentine,” Maia thào.

      Simon . Cậu thể ngừng nhìn. Vậy đây là bố Clary và Jace. Với mái tóc bạch kim cùng đôi mắt đen sáng, ông ta giống cả hai người họ cho lắm, dù hình như Clary có gì giống ông ta về cấu trúc xương và đôi mắt, còn Jace giống ông ta cách bước cao ngạo. Ông ta cao lớn, vai rộng, khung xương dềnh dàng chẳng giống gì với hai người con. Ông ta bước trong căn phòng bằng kim loại sơn xanh như mèo, dù người trĩu nặng những thứ trông như là vũ khí đủ trang bị cho cả trung đội. ngực ông ta đeo chéo sợi dây da to bản với khóa bạc, giữ lấy thanh kiếm lớn, đốc bạc sau lưng. sợi đai khác đeo ngang eo nhét chi chít đủ các loại đao, đoản đao, và những lưỡi dao hẹp óng ánh khác trông giống những cây kim khổng lồ.

      “Đứng dậy,” ông ta với Simon. “Tựa lưng vào tường.”

      Simon ngẩng đầu lên. Cậu thấy Maia quan sát mình, mặt trắng bệch và sợ hãi, và trong cậu dâng lên cảm giác muốn bảo vệ bạn ghê gớm. Cậu muốn ngăn Valentine làm tổn thương , nếu như đó là điều cuối cùng cậu có thể làm. “Vậy ông là bố Clary,” cậu . “ có ý xúc phạm, nhưng tôi hiểu vì sao bạn ấy ghét ông rồi.”

      Mặt Valentine biểu cảm, dường như các cơ mặt chuyển động. Môi ông ta hơi mở khi . “Vậy vì sao?”

      “Vì,” Simon , “ông tên điên.”

      Giờ Valentine mỉm cười. Đó là kiểu cười chỉ dùng tới cơ môi, và mà cơ môi chỉ nhích lên chút xíu. Sau đó ông ta giơ nắm đấm lên. Nắm đấm siết chặt; trong thoáng chốc Simon nghĩ ông ta đấm vào mặt cậu, thế là cậu né theo phản xạ. Nhưng Valentine đấm. Ông ta mở lòng bàn tay, để lộ thứ bột sáng lấp lánh giữa lòng bàn tay rộng. Quay sang Maia, ông ta cúi đầu và thổi bụi phấn vào giữa mặt như nhại theo kiểu gửi nụ hôn gió. Phấn dính lên mặt giống bầy ong phát sáng.

      Maia hét lớn. nàng thở hổn hển và quẫy đạp điên cuồng, hết quăng người sang bên này tới bên ki a, như cố tránh bột phấn, giọng rít lên thành tiếng khóc nức nở.

      “Ông làm gì ấy thế?” Simon hét, nhảy dựng dậy. Cậu chạy về phía Valentine, nhưng sợi dây xích kéo cậu lại. “Ông làm gì?”

      Nụ cười mím chặt của Valentine mở rộng hơn. “Bột bạc,” ông ta . “Đốt bóng người sói.”

      Maia ngừng quẫy đạp và nằm co quắp thành tư thế hài nhi dưới sàn, sụt sịt khóc khe khẽ. Máu chảy ra từ những vết rạch đỏ lòm ghê rợn bàn tay và cánh tay . Bụng Simon lại réo lên và cậu dựa người vào tường, thấy ghê tởm với chính mình và với tất cả cảnh tượng trước mắt. “Đồ khốn,” cậu khi Valentine lười biếng phủi ít bột sót lại những ngón tay. “Đấy chỉ là , làm hại nổi ông, ấy bị xích, vì...”

      Cậu nghẹn lời, cổ họng nóng lên.

      Valentine phá ra cười. “Vì Chúa ư?” ông . “Đó là điều cậu định hả?”

      Simon gì. Valentine với tay lên vai rút thanh kiếm bạc sau lưng ra. Ánh sáng nhảy nhót lưỡi kiếm như nước vỗ vào bức tường bạc, như chính ánh mặt trời khúc xạ. Mắt Simon cay xè nên cậu quay mặt .

      “Thanh Kiếm Thiên Thần thiêu cháy mi, cũng như gọi tên Đức Chúa khiến mi nghẹn thở,” Valentine , chất giọng êm tai nhưng sắc lạnh như thủy tinh. “Người ta bảo những kẻ chết dưới mũi kiếm này được lên thiên đường. Thế nghĩa là, kẻ trở về từ cõi chết ạ, ta ban ân cho mi đấy.” Ông ta hạ thấp lưỡi kiếm để đầu kiếm chạm vào cổ Simon. Đôi mắt Valentine là màu nước đen thăm thẳm và có lấy tia cảm xúc: giận dữ, thích thú, và chút hận thù cũng . Chúng trống rỗng như huyệt mộ bị đào quật. “Có trăn trối gì ?”

      Simon biết cậu phải gì. Sh’ma Yisrael, adonai elohanu, adonai echod. Hỡi Israel, hãy nghe, Đức Chúa Trời chúng ta là Giê-ho-va có . Cậu cố đọc lên, nhưng chỉ có cơn đau bùng cháy nơi cổ họng. “Clary!” cậu thào.

      Vẻ khó chịu thoáng qua mặt Valentine, như thể tên con mình phát ra từ miệng tên ma cà rồng khiến ông ta phật ý. Cổ tay ngoắt cái, ông ta nâng ngang thanh kiếm và gọn gàng xả đường cứa ngang họng Simon.

      17. Phía đông vườn địa đàng

      “Sao làm được?” Clary hỏi khi xe tăng tốc, chú Luke nhoài người vô lăng.

      “Em hỏi là sao lên được mái nhà hả?” Jace dựa người vào ghế, mắt nhắm hờ. Cổ tay được băng trắng và đường chân tóc lốm đốm vảy máu. “Đầu tiên trèo ra khỏi cửa sổ phòng Isabelle và leo lên tường. Những máng xối đầu thú trang trí giúp có chỗ bấu víu tốt. Ngoài ra, cũng muốn ghi chú lại là cái xe máy của còn mái nữa. Chắc Điều Tra Viên lấy nó vi vu quanh Hoboken rồi.”

      “Em muốn ,” Clary bảo, “sao nhảy khỏi mái nhà thờ mà chết ấy?”

      biết.” Tay khẽ chạm vào tay khi đưa tay lên dụi mắt. “Sao em tạo ra chữ rune được?”

      “Em cũng biết,” thào. “Nữ Hoàng Seelie đúng, đúng ? Valentine, ông ta... ông ta làm gì chúng ta.” liếc sang chú Luke, giả bộ tập trung quành xe sang trái. “Phải chú?”

      “Giờ phải lúc về chuyện đó,” chú Luke đáp. “Jace, cháu có đích đến cụ thể nào hay chỉ muốn trốn khỏi Học Viện thôi?”

      “Valentine đưa Maia và Simon tới con tàu để thực Nghi Lễ. Ông ta làm ngay khi có thể.” giật giật trong mấy băng gạc cổ tay. “Cháu tới đó và ngăn ông ta lại.”

      ,” chú Luke gằn giọng.

      “Okay, chúng ta phải tới đó và ngăn ông ta lại.”

      “Jace, chú để cháu quay trở lại con tàu đó. Quá nguy hiểm.”

      “Chú thấy khả năng của cháu rồi mà,” Jace , vẻ thể tin được, “vậy mà chú lại lo lắng cho cháu à?”

      “Chú lo cho cháu.”

      còn thời gian nữa rồi. Sau khi ông ta giết sạch bạn bè chú, ông ta gọi đội quân quỷ đông đảo tới mức chú thể nào tưởng tượng nổi. Sau đó, ai ngăn cản ông ta được.”

      “Vậy Hội đồng Clave...”

      “Điều Tra Viên làm gì hết,” Jace . “Bà ta cho phép nhà Lightwood liên hệ với Hội đồng Clave. Bà ta cho gọi lực lượng cứu viện, thậm chí khi cháu tới về kế hoạch của Valentine. Bà ta bị ám ảnh bởi kế hoạch điên rồ của mình thôi.”

      “Kế hoạch nào?” Clary hỏi.

      Giọng Jace nghe cay đắng. “Bà ta muốn dùng để đổi chác với bố lấy các Bảo Bối Thiên Thần. bảo rằng Valentine bao giờ chấp nhận đâu, nhưng bà ta tin .” Cậu cười, giọng cười nghe vô cùng gay gắt. “Isabelle và Alec với bà ta về chuyện của Maia và Simon. Nhưng lại lạc quan lắm đâu. Bà ta tin về chuyện Valentine còn lâu bà ta mới chịu từ bỏ kế hoạch quý báu để cứu mạng hai kẻ thuộc Thế Giới Ngầm.”

      “Chúng ta thể ngồi mà chờ đợi tin từ họ,” Clary . “Chúng ta phải lên tàu ngay. Nếu có thể đưa chúng ta tới đó...”

      “Chú ghét phải ngắt lời hai cháu, nhưng chúng ta cần con tàu để tới chỗ con tàu khác,” chú Luke . “Chú tin Jace nước được.”

      Đúng lúc đó, điện thoại Clary rung lên. Tin nhắn từ Isabelle. Clary nhíu mày. “Isabelle nhắn cho em địa chỉ. Gần bờ sông.”

      Jace nhìn qua vai . “Chúng ta tới đó gặp Magnus.” đọc địa chỉ cho chú Luke, chú ngay lập tức quay đầu xe gấp về hướng ngược lại. “Magnus giúp ta qua sông,” Jace giải thích. “Xung quanh con tàu có đặt kết giới. Cháu lên tàu được vì bố cháu để cháu lên. Lần này đâu. Chúng ta cần Magnus giải quyết với các kết giới.”

      “Chú thích ý tưởng đó.” Chú Luke gõ tay lên vô lăng. “Chú nghĩ chú còn hai cháu ở lại với Magnus.”

      Mắt Jace lóe lên. “. Cháu mới là người phải .”

      “Vì sao?”

      “Vì Valentine sử dụng con quỷ gieo rắc nỗi sợ hãi,” Jace giải thích. “Đấy là cách ông ta có thể giết hết các Tu Huynh Câm. Chính con quỷ đó giết chết tay pháp sư và người sói nơi con hẻm bên ngoài quán Hunter’s Moon, và có lẽ chính nó giết chết tiểu thần tiên ngoài công viên. Đó chính là lý do vì sao các Tu Huynh có vẻ mặt ấy. Họ chính xác là sợ đến chết.”

      “Nhưng máu...”

      hút cạn máu sau. Còn lúc trong hẻm, ông ta bị người sói khác ngắt ngang việc. Vì thế ông ta có đủ thời gian để lấy đủ số máu cần thiết. Vậy nên ông ta vẫn cần Maia,” Jace lùa tay qua tóc. “ ai có thể chống nổi con quỷ của nỗi sợ hãi. Nó len lỏi vào đầu óc và phá hủy trí óc con người ta.”

      “Agramon,” chú Luke . Chú im lặng nãy giờ, nhìn qua kính chắn gió. Mặt chú xám ngoét và nhăn tít.

      “Vâng, Valentine gọi nó thế.”

      “Nó phải con quỷ của nỗi sợ nào đó. Nó là Quỷ Sợ Hãi. Sao Valentine có thể bắt Agramon phục vụ chứ? Kể cả pháp sư cũng khó khăn lắm mới kiềm chế được Đại Quỷ, và bên ngoài ngôi sao năm cánh ...” chú Luke hít hơi. “Đó là lý do thằng nhóc pháp sư đó chết, đúng ? Do triệu hồi Agramon ư?”

      Jace gật đầu xác nhận, và giải thích ngắn gọn việc Valentine chơi xỏ Elias. “Chiếc Chén Thánh,” nốt, “giúp ông ta điều khiển Agramon. ràng nó cho ông ta khả năng khống chế lũ quỷ. Nhưng giống Thanh Kiếm.”

      “Giờ chú càng muốn cho các cháu ,” chú Luke . “Đó là Đại Quỷ đấy, Jace. Toàn bộ số Thợ Săn Bóng Tối trong thành phố này mới xử lý nổi nó.”

      “Cháu biết nó là Đại Quỷ. Nhưng vũ khí của nó là nỗi sợ. Nếu Clary có thể vẽ chữ Can Trường lên người cháu, cháu có thể hạ nó. Hoặc ít nhất là thử hạ nó.”

      !” Clary phản đối. “Em muốn an toàn của phụ thuộc vào chữ rune ngu ngốc của em. Lỡ nó có tác dụng sao?”

      “Nó có tác dụng mà,” Jace khi họ rẽ khỏi cầu về phía Brooklyn. Họ qua con phố Van Brunt chật chội, giữa những nhà máy tường gạch cao, cửa sổ bịt ván cùng cửa chính khóa kín để lộ ra những gì có trong đấy. Từ xa, mặt sông sáng lấp lánh giữa các tòa nhà.

      “Nhỡ lần này em làm hỏng chuyện sao?”

      Jace quay lại nhìn , và trong giây phút đó ánh mắt họ gặp nhau. Mắt mang màu vàng của ánh mặt trời đằng xa. “ đâu,” .

      “Cháu có chắc là địa chỉ này ?” Chú Luke hỏi, phanh xe chạy chậm lại rồi dừng hẳn. “Magnus có ở đó.”

      Clary liếc nhìn quanh. Họ dừng trước nhà máy lớn, có vẻ từng bị hỏa hoạn tàn phá. Những viên gạch vỡ và những bức tường ám muội than vẫn còn đó, những thanh giằng thép nhô ra, cong queo xấu xí vì bị thiêu. Từ xa xa, Clary có thể thấy phố Wall ở hạ Manhattan và xa hơn là đảo Governors nhô lên mặt biển, khuất trong bóng tối. “Magnus tới,” . “ ta bảo với Alec thế nào làm thế đó.”

      Họ rời xe. Dù nhà xưởng này nằm con phố dọc dài những tòa nhà tương tự, con phố vẫn quá yên tĩnh, thậm chí là đối với ngày Chủ Nhật. Xung quanh có lấy người và cũng chẳng có lấy thanh giao thương - như tiếng xe tải gầm gừ, tiếng người quát tháo - mà Clary thường hay nghĩ các khu vực nhà xưởng đều có. Thay vào đấy chỉ là yên tĩnh, là cơn gió mát từ sóng thổi tới, là tiếng quang quác của lũ chim biển. Clary dựng mũ lên, kéo khóa áo mà vẫn rùng mình.

      Chú Luke đóng cửa xe và kéo cao khóa áo khoác vải nỉ. Chú lẳng lặng đưa cho Clary đôi găng tay len dày. đeo vào và cử động những ngón tay. Chúng quá lớn so với tay và trông tay giống bàn tay gấu. liếc quanh. “Đợi ... Jace đâu rồi chú?”

      Chú Luke chỉ. Jace quỳ bên bờ sông, hình thù tối đen, chỉ có mái tóc vàng là điểm màu duy nhất nền trời xanh xám và bờ sông nâu úa.

      “Chú nghĩ ấy cần chút riêng tư ?” hỏi.

      “Trong tình huống này, riêng tư là điều quá xa xỉ mà chẳng ai trong chúng ta có thể kham nổi. nào.” Chú Luke rảo bước rời khỏi đường lớn, với Clary theo sau. Nhà xưởng nằm sát bờ sông, nhưng đằng sau còn quãng bãi sỏi khá rộng. Những con sóng nhè vỗ vào bờ sông cỏ mọc xen cùng đá. Những khúc gỗ được chất quanh hố đen nơi người ta từng làm nơi nhóm lửa. Can gỉ, chai lọ vương vãi khắp nơi. Jace đứng nơi mép nước, áo khoác cởi bỏ. Trong khi Clary quan sát, ném vật nho trăng trắng xuống nước; nó rơi tõm và biến mất.

      làm gì đấy?”

      Jace quay lại, gió thổi tóc bay bay khắp mặt . “Gửi thông điệp.”

      Qua vai cậu Clary nghĩ thấy cuộn khói sáng - giống như đoạn tảo biển sống động - nổi lên khỏi mặt sông xám ngắt, có ngoặm lấy chút gì trăng trắng. lát sau nó biến mất để lại chớp chớp mắt.

      “Thông điệp cho ai?”

      Jace nhăn mặt. “Chẳng cho ai cả.” quay và rảo bước băng qua bãi sỏi đến nơi mình trải áo khoác ra. Có ba lưỡi dao dài đó. Khi quay lại, Clary thấy những chiếc đĩa kim loại sắc cạnh thò ra khỏi thắt lưng .

      Jace lướt tay dọc mấy lưỡi dao - những con dao dẹt và trắng xám, đợi được đặt tên. “ có cơ hội tới kho vũ khí, vì thế chúng ta chỉ có ngần đây vũ khí thôi. nghĩ chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng khi Magnus tới đây.” giơ con dao đầu tiên lên. “Abrariel” Con dao thiên thần sáng lên và chuyển màu. đưa cho chú Luke.

      cần đâu,” chú Luke và kéo áo khoác sang bên cho thấy thanh kindjal nơi thắt lưng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      17. Phía đông vườn địa đàng(tt)

      Jace đưa con dao Abrariel cho Clary, lẳng lặng nhận lấy. Lưỡi dao ấm áp trong tay , như trong đó chứa đựng nguồn sống bí mật vậy.

      “Camael,” Jace với lưỡi dao thứ hai, làm nó rùng mình phát sáng. “Telantes,” vơi con dao thứ ba.

      bao giờ dùng tên của Thiên Thần Raziel chưa?” Clary hỏi khi Jace nhét dao vào thắt lưng rồi mặc áo đứng dậy.

      “Chưa từng,” chú Luke . “ được dùng tên đó.” Chú nhìn con đường đằng sau Clary, tìm kiếm Magnus. cảm nhận được căng thẳng nơi chú, nhưng trước khi kịp điện thoại rung lên. mở máy và rằng đưa cho Jace. đọc tin nhắn và nhướn mày.

      “Có vẻ Điều Tra Viên cho Valentine thời gian tới hoàng hôn để quyết định muốn hay muốn các Bảo Bối,” . “Bà ta và Maryse tranh cãi nhiều giờ, vì thế bà ta chưa hay biết rằng bỏ .”

      trả điện thoại cho Clary. Những ngón tay họ chạm vào nhau và Clary vội vàng rụt tay, dù găng tay len dày che phủ khắp. thấy mặt tối lại, nhưng gì hết. Thay vào đó, quay sang chú Luke và hỏi, cộc lốc kỳ lạ. “Có phải con trai Điều Tra Viên chết ? Có phải đó là lý do giờ tính khí bà ta thành thế ?”

      Chú Luke thở dài thườn thượt và đút tay vào túi áo khoác. “Sao cháu biết?”

      “Từ cái cách bà ta xù lông lên mỗi khi có người nhắc tới tên con trai mình. Nhưng đó là những lần duy nhất bà ta có tí tính người.”

      Chú Luke lại thở dài. Chú đẩy kính lên và mắt nheo tít lại vì gió mạnh từ sông tạt vào. “Điều Tra Viên thành ra như vậy do nhiều lý do. Stephen chỉ là trong số đó.”

      “Lạ đấy,” Jace . “Bà ta thậm chí còn giống người thích trẻ con.”

      thích con người khác thôi,” chú Luke . “Nhưng con bà ta lại khác. Stephen là đứa con vàng bạc của bà ta. Thực ra, cậu ta là cậu bé vàng của tất cả mọi người... ai ai cũng biết cậu ấy. Cậu ta làm gì cũng giỏi, lúc nào cũng đối xử tốt với mọi người mà nhàm chán, đẹp trai mà lại ai ghét được. Ừm, thực ra bọn chú có hơi ghét cái cậu đó.”

      “Chú ấy học cùng chú ạ?” Clary hỏi. “Và mẹ cháu... và Valentine nữa? Vì thế chú mới biết chú ấy phải ?”

      “Hồi đó nhà Herondale quản lý Học Viện Luân Đôn và Stephen tới đó học. Chú gặp cậu ta nhiều hơn sau khi tất cả tốt nghiệp, khi cậu ta trở lại Alicante. Và cũng có thời chú gặp cậu ta quá thường xuyên ấy chứ.” Ánh mắt chú Luke nhìn xa xăm, cùng mang xanh xám như dòng sông trước mặt. “Sau khi Stephen kết hôn.”

      “Vậy là chú ấy cũng trong Hội Kín sao?” Clary hỏi.

      “Hồi đó ,” chú Luke . “Cậu ta gia nhập Hội Kín sau khi chú... ừm, sau chuyện xảy ra với chú. Valentine cần phó chỉ huy mới và ta muốn có Stephen. Imogen, người trung thành tuyệt đối với Hội đồng Clave, phát rồ lên - bà ta cầu xin Stephen cân nhắc lại - nhưng cậu ta nghe. Cậu ta thèm chuyện với bố mẹ mình. Cậu ta nhất nhất phục tùng Valentine. theo tới mọi nơi như cái bóng.” Chú Luke dừng lại. “Vấn đề là, Valentine nghĩ vợ Stephen hợp với cậu ta. hợp với phó chỉ huy Hội Kín. ta có... những mối liên hệ gia đình tốt đẹp cho lắm.” Nỗi đau trong giọng chú Luke khiến Clary ngạc nhiên. Sao chú ấy lại quan tâm nhiều tới những người đó chứ? “Valentine buộc Stephen ly dị Amatis và tái hôn... người vợ thứ hai, rất trẻ, mới có mười tám tuổi, tên Céline. Cả ta cũng hoàn toàn bị Valentine quy phục, làm theo mọi thứ ta bảo, dù chuyện đó có khốn nạn thế nào. Rồi tới ngày, Stephen bỏ mạng trong cuộc tiêu trừ ổ ma cà rồng. Céline biết được liền tự tử theo. Lúc đó ta mang thai tám tháng. Và bố Stephen cũng chết, vì đau tim. Vậy là gia đình của Imogen, tất cả người thân của bà ta, đều ra . Họ thể chôn con dâu và cháu bà ta tại Thành phố Xương được, vì Céline tự tử. ta được chôn cất ở ngã tư đường ngoài Alicante. Imogen sống sót, nhưng... bà ta biến thành băng đá. Khi Điều Tra Viên tiền nhiệm chết trong vụ Nổi Loạn, Imogen thế chỗ ông ta. Bà ta từ Luân Đôn trở về Idris - nhưng theo những gì chú biết, bà ấy chưa bao giờ nhắc tới Stephen nữa. Nhưng nó cũng giải thích lý do bà ta ghét Valentine tới vậy.”

      “Vì bố cháu đầu độc mọi thứ ông ta chạm tới?” Jace cay đắng .

      “Vì bố cháu, với bao nhiêu tội ác chất chồng, vẫn có đứa con trai, trong khi bà ta còn. Và vì bà ta đổ lỗi cho Valentine gây ra cái chết của Stephen.”

      “Và bà ta đúng,” Jace . “Đó là lỗi của ông ấy.”

      hẳn,” chú Luke . “Valentine cho Stephen lựa chọn, và Stephen chọn theo . Dù có mắc bao nhiêu tội lỗi nữa, nhưng chưa bao giờ tống tiền hay đe dọa bắt buộc ai gia nhập Hội Kín. chỉ muốn những đệ tử tự nguyện. Trách nhiệm về lựa chọn của Stephen là của chính cậu ta.”

      “Tự mình lựa chọn,” Clary .

      “Chẳng tự mình gì đâu,” Jace . “Valentine...”

      “Cũng cho cháu lựa chọn, đúng ?” chú Luke hỏi. “Khi cháu tới gặp . muốn cháu ở lại, đúng ? Ở lại và về phe ấy?”

      “Đúng.” Jace nhìn ra qua mặt sông về phía đảo Governors. “Đúng vậy.” Clary có thể thấy dòng sông phản chiếu trong đôi mắt ; đôi mắt lạnh lùng, như thể nước dìm sạch ánh vàng trong đó rồi.

      “Và cháu ,” chú Luke .

      Jace quắc mắt. “Cháu ước mọi người ngừng đoán giùm cho. Làm cháu thấy mình dễ đoán quá.”

      Chú Luke quay như cố giấu nụ cười, nhưng sựng lại. “Có người tới.”

      Có người tới , người rất cao với mái tóc đen bay bay trong gió. “Magnus,” Clary . “Nhưng trông ta... khác quá.”

      Khi Magnus tới gần hơn, nhận thấy mái tóc, bình thường dựng đứng và lấp lánh kim tuyến như đèn vũ trường, giờ rủ xuống che tai như mảnh lụa đen. Chiếc quần da bảy sắc cầu vồng được thay thế bằng bộ com lê gọn gàng cổ điển, kết hợp cùng chiếc áo khoác đen dài với những nút bạc lấp lánh. Đôi mắt mèo sáng lên màu hổ phách và xanh lá. “ có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi nhỉ.”

      Jace liếc nhìn đồng hồ. “Chúng tôi t hực lo là tới.”

      “Tôi tôi tới là tới. Tôi chỉ cần thời gian chuẩn bị thôi. Đây phải trò ảo thuật lôi thỏ khỏi mũ đâu, Thợ Săn Bóng Tối ạ. Chuyện này cần đến vài thứ pháp thuật thực thụ đấy.” ta quay sang chú Luke. “Tay sao rồi?”

      “Ổn rồi. Cám ơn.” Chú Luke luôn lịch .

      “Xe tải của đỗ ngoài nhà máy, đúng ?” Magnus chỉ. “Quá nam tính so với chủ tiệm sách.”

      “À, tôi biết,” chú Luke . “Lúc nào tôi chẳng phải bê những thùng sách nặng, leo, chất sách lên kệ, sắp xếp theo thứ tự abc...”

      Magnus cười lớn. “ mở xe giùm tôi nhé. Ý tôi là, tôi tự làm được” - vẫy tay - “nhưng thế hơi bất lịch .”

      “Chắc rồi.” Chú Luke nhún vai và họ trở lại nhà máy. Nhưng khi Clary định theo, Jace giữ tay lại. “Đợi . muốn với em chút.”

      Clary nhìn theo Magnus và chú Luke về phía xe tải. Họ tạo thành cặp đôi khập khiễng, pháp sư dong dỏng trong áo choàng đen và người đàn ông thấp hơn, vạm vỡ hơn mặc quần bò và áo khoác gió, nhưng cả hai đều thuộc Thế Giới Ngầm, cả hai đều bị kẹt giữa thế giới loài người và thế giới siêu nhiên.

      “Clary,” Jace . “Trái đất gọi Clary. Em ở đâu rồi?”

      nhìn . Mặt trời xuống dưới mặt nước đằng sau lưng Jace, khuôn mặt khuất trong bóng tối, biến tóc thành vầng hào quang vàng kim. “Em xin lỗi.”

      17. Phía đông vườn địa đàng(tt)

      sao.” chạm vào mặt , dịu dàng, bằng lưng bàn tay. “Đôi lúc em chìm hẳn vào suy tưởng,” . “ ước gì mình theo em được.”

      Có đấy, muốn . Lúc nào cũng ở trong đầu óc em mà. Nhưng chỉ , “ muốn gì với em?”

      hạ tay xuống. “ muốn em vẽ chữ Can Trường lên người . Trước khi chú Luke trở lại.”

      “Sao lại là trước khi chú ấy trở lại?”

      “Vì chú ấy bảo đó là ý tưởng tồi. Nhưng đó là cơ hội duy nhất chúng ta có để đánh bại Agramon. Chú Luke chưa... đụng độ với nó, chú ấy hiểu nó ra sao. Nhưng có.”

      nhìn chăm chú. “Nó thế nào?”

      Ánh mắt khó đoán. “Em thấy điều em sợ nhất thế giới này.”

      “Em biết em sợ gì nữa.”

      “Tin . Em muốn biết đâu.” nhìn xuống. “Em có cầm thanh stele ở đây ?”

      “Vâng, em có.” rút chiếc găng tay phải và tìm kiếm thanh stele. Tay hơi run khi rút nó ra. “ muốn em vẽ Ấn Ký ở đâu?”

      “Càng gần tim càng có hiệu quả.” quay lưng với , cởi áo khoác và vứt xuống đất. kéo áo phông lên, để lộ tấm lưng trần “Ở bả vai cũng tốt.”

      Clary đặt tay lên vai để trụ mình cho vững. Làn da nơi này màu vàng nhạt hơn da tay và da mặt, khá nhẵn nhụi ở những nơi mang sẹo. di mũi stele bả vai và thấy nhíu mày, cơ bắp căng lên. “Đừng ấn mạnh quá...”

      “Em xin lỗi.” bình tĩnh lại, để trí óc điều khiển cánh tay thông qua thanh stele vẽ nên chữ rune. Con chữ đen sì để lại dấu vết giống như khi người ta đốt thứ gì đó thành than, để lại lớp tro. “Đó. Xong rồi.”

      quay lại, kéo áo xuống. “Cám ơn.” Bấy giờ mặt trời cháy rực đằng chân trời, loang khắp bầu trời màu đỏ hoa hồng và máu, biến mép sông thành thứ chất lỏng bằng vàng, làm dịu tất cả những nét xấu xí của mớ rác rưởi đô thị quanh họ. “Em sao?”

      “Em làm sao cơ?”

      bước lên gần hơn. “Xắn ống tay áo lên. vẽ Ấn Ký cho.”

      “À. Vâng.” nghe theo lời , kéo ống tay áo, chìa hai cánh tay trần ra cho .

      Mũi stele châm vào da như đầu mũi kim chạm vào da thịt, cào trợt nhưng đâm thủng. quan sát những đường đen xuất cách khá hứng thú. Ấn Ký nhận từ trong mơ vẫn còn đó, chỉ hơi nhạt màu ở cạnh ngoài.

      “Đức Chúa phán với ông, “Vì thế, bất cứ ai giết Cain bị trả thù gấp bảy. Đức Chúa ghi Ấn Ký Cain, để bất cứ ai gặp ông khỏi giết ông.”“[1]

      [1] Kinh Cựu Ước, Sách Sáng Thế 4:15 - Trích câu chuyện về hai em Cain và Abel.

      Clary quay lại, kéo ống tay áo xuống. Magnus đứng quan sát, chiếc áo khoác đen dường như bềnh bồng quanh ta theo cơn gió từ sông thổi vào. nụ cười nở nơi khóe miệng.

      trích dẫn Kinh Thánh được cơ à?” Jace vừa nhặt áo khoác vừa hỏi.

      “Này cậu, tôi được sinh vào thế kỷ mộ đạo vô cùng,” Magnus . “Tôi luôn nghĩ Ấn Ký mà Cain có được có thể là Ấn Kỷ đầu tiên được ghi lại đấy. Chắc chắn Ấn Ký giữ mạng cho ông ta.”

      “Nhưng ông ấy phải thiên thần được,” Clary . “ phải ông ấy giết em trai sao?”

      phải chúng ta lên kế hoạch giết bố sao?” Jace .

      “Khác chứ,” Clary , nhưng kịp giải thích khác ra sao, vì đúng lúc đó, xe chú Luke phi lên bờ sông, bắn văng sỏi tứ tán. Chú Luke thò đầu ra ô cửa kính.

      “Okay,” chú với Magnus. “Nào lên xe thôi.”

      “Chúng ta lái xe lên tàu sao?” Clary sửng sốt hỏi. “Cháu nghĩ...”

      “Tàu nào?” Magnus cười khúc khích khi ngồi vào ghế hành khách bên cạnh chú Luke. ta giật ngón cái chỉ ra sau. “Hai đứa, ra đằng sau .”

      Jace leo lên thùng xe và cúi người kéo Clary lên. Khi ngồi ổn định chiếc lốp dự trữ, để ý có vòng tròn ngôi sao năm cánh được vẽ sàn kim loại của thùng xe. Ở mỗi cánh sao lại có thêm biểu tượng rối mắt. Chúng phải những con chữ rune biết - nhìn vào những dấu hiệu này giống như cố hiểu người thứ ngôn ngữ rất giống tiếng , mà lại phải tiếng .

      Chú Luke thò đầu ra ngoài cửa sổ và nhìn ra sau. “Cháu biết chú thích chuyện này,” chú , mà gió thổi bạt tiếng của chú . “Clary, cháu ngồi trong xe với Magnus, Jace và chú lên tàu. Cháu hiểu ?”

      Clary gật đầu và ngồi co ro trong góc. Jace ngồi cạnh, tay ôm chân. “Thú vị lắm đây.”

      “Cái gì...” Clary mở lời, nhưng chiếc xe khởi động, bánh xe xoay tròn đá sỏi, át tiếng của . Xe nhào xuống vùng nước cạn ngay mép sông. Clary bật ngửa va vào cửa sổ thùng xe khi chiếc xe chạy thẳng xuống sông - chú Luke định cho cả bọn chết chìm sao? quay lại thấy trong khoang xe bốc lên những cột khói xanh vặn xoắn, luồn lách như rắn. Xe như va vào thứ gì đó cồng kềnh, giống như chạy qua khúc gỗ. Rồi họ cứ thế êm ru tiến lên, gần giống lướt .

      Clary quỳ xuống và nhìn qua bên kia xe, trong lòng biết khá mình thấy gì.

      Họ di chuyển - , lái - mặt nước đen, bánh xe chỉ sượt qua mặt sông, làm gợn lên những gợn li ti lăn tăn lan ra ngoài cùng thi thoảng những tia lửa điện màu xanh của Magnus tạo ra thi nhau phóng tới. Mọi thứ đột nhiên rơi vào im lặng, trừ tiếng rì rì khe khẽ của động cơ và tiếng kêu của lũ chim biển. Clary nhìn chăm chăm qua thùng xe vào Jace, cười toe toét. “Trò này mới thực làm Valentine ấn tượng đây.”

      “Em biết,” Clary . “Những nhóm hùng cứu thế giới khác có boomerang hình dơi và khả năng tường; chúng ta có xe lướt nước.”

      “Nếu thích, Nephilim,” tiếng Magnus phát ra lắm từ ca bin, “ xin mời thử xem liệu mình có được nước nhé.”

      “Em nghĩ chúng ta nên vào,” Isabelle trong khi dán tai vào cửa thư viện. ra hiệu cho Alec tới gần. “ nghe thấy gì ?”

      Alec đứng cạnh em, cẩn thận làm rơi điện thoại tay. Magnus bảo gọi nếu có tin gì mới hoặc có chuyện xảy ra. Tới giờ ta vẫn chưa gọi. “.”

      “Chính xác. Họ dừng hét vào mặt nhau rồi.” Đôi mắt đen của Isabelle sáng lên. “Giờ họ đợi Valentine.”

      Alec rời khỏi cửa và qua hành lang tới ô cửa sổ gần nhất. Bầu trời ngoài khung cửa mang màu than đỏ sắp tàn. “Hoàng hôn rồi.”

      Isabelle nắm lấy tay vặn. “Chúng ta vào thôi.”

      “Isabelle, đợi ...”

      “Em muốn bà ta có thể dối chúng ta về điều Valentine ,” Isabelle bảo. “Hoặc chuyện xảy ra. Hơn nữa, em cũng muốn gặp ông ta. Gặp bố Jace. muốn sao?”

      Alec trở lại cửa thư viện. “Có, nhưng đây phải ý tưởng hay vì...”

      Isabelle xoay tay nắm cửa thư viện. Cánh cửa bật mở. Ném cái liếc mắt chán chường về phía ông , nàng chúi đầu bước vào trong; Alec lầm bầm chửi thề và theo.

      Bà Maryse và Điều Tra Viên đứng mặt đối mặt bên cái bàn to tướng, giống như hai võ sĩ quyền đứng hai góc đài. Má bà Maryse đỏ rực, tóc ôm lấy mặt. Isabelle nhìn Alec, như thể , Có lẽ chúng ta nên vào. Mẹ trông giận điên.

      Nhưng nếu bà Maryse tức giận Điều Tra Viên phải là điên cuồng. Bà ta quay phắt lại khi cánh cửa bật mở, miệng cau lại thành khẩu hình vô cùng xấu xí. “Hai cậu làm gì ở đây?” bà ta hét lên.

      “Imogen,” Maryse .

      “Maryse!” Điều Tra Viên cao giọng. “Ta chịu đựng và những đứa con láo toét của đủ rồi...”

      “Imogen,” Maryse lại gọi. Có gì trong giọng bà - giục giã - khiến Điều Tra Viên phải quay lại nhìn.

      khí chung quanh quả cầu bằng đồng hơi sánh như nước. cái gì đó bắt đầu thành hình, tách khỏi nó, như hình vẽ màu đen bắt đầu bước ra khỏi khung tranh trắng, biến thành người đàn ông vai rộng và vạm vỡ. Hình ảnh hơi nhòe nhoẹt nên Alec chỉ nhận ra đó là người đàn ông cao ráo, với mái tóc muối tiêu cắt sát đầu.

      “Valentine.” Điều Tra Viên trông có vẻ bất ngờ, Alec nghĩ, dù bà ta chắc chắn đợi tới.

      khí chung quanh quả cầu rung lên dữ dội. Isabelle há hốc miệng khi người đàn ông bước khỏi vùng khí rung động, như thể bước qua tầng tầng lớp lớp nước. Bố của Jace là người đàn ông khôi ngô, cao hơn mét tám, ngực rộng rắn chắc, tay cuồn cuộn cơ bắp. Mặt ta gần thành hình tam giác, với cái cằm nhọn gan góc. Alec nghĩ, ta cũng có thể coi là đẹp trai đấy, lại khác Jace trời vực, điểm gì tương đồng với vẻ ngoài vàng tái của cậu con trai cả. Chuôi kiếm thò ra ở vai trái - Kiếm Thánh. Chẳng phải cần trang bị vũ trang làm gì, vì có thực có mặt ở đây đâu, nên chắc hẳn đeo kiếm chỉ để chọc giận Điều Tra Viên thôi. Mà bà này cũng đâu cần phải giận hơn nữa.

      “Imogen,” Valentine , đôi mắt đen nhìn Điều Tra Viên với vẻ hứng thú hả hê. Đây, vẻ mặt của Jace đây rồi, Alec thầm nhủ. “Và Maryse, Maryse của ta - lâu lắm rồi nhỉ.”

      Maryse, nuốt khan và khó khăn lắm mới lên lời, “Tôi phải Maryse của nữa, Valentine.”

      “Và hẳn kia là các con ,” Valentine tiếp như thể bà chưa từng mở lời. Mắt chuyển sang Isabelle và Alec. Alec hơi rùng mình, như thể có gì đó đâm vào dây thần kinh. Bố Jace chuyện rất đỗi bình thường, thậm chí còn có phần hơi khách sáo, nhưng ánh nhìn trống rỗng nhưng rình rập của lại khiến Alec muốn đứng lên chắn em khỏi tầm nhìn của Valentine. “Trông chúng giống lắm.”

      “Đừng động vào các con của tôi, Valentine,” bà Maryse , cố gắng lắm mới được bình tĩnh.

      “À, như thế có vẻ công bằng cho lắm,” Valentine , “khi để cho con tôi yên.” ta quay sang Điều Tra Viên. “Tôi nhận được tin nhắn của bà. Chắc chắn đây phải trò giỏi nhất của bà chứ nhỉ?”

      Điều Tra Viên nãy giờ động đậy; giờ bà ta bắt đầu từ từ chớp mắt, như loài bò sát. “Ta mong các điều kiện trong thỏa thuận của ta là rất rồi.”

      “Con trai tôi đổi lấy các Bảo Bối. Đúng nhỉ? Nếu giết con tôi.”

      “Giết ấy ư?” Isabelle nhắc lại. “MẸ!”

      “Isabelle,” bà Maryse gằn giọng. “Im miệng!”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      17. Phía đông vườn địa đàng(tt)

      Điều Tra Viên nheo nheo mắt, độc địa lườm Isabelle và Alec. “ hiểu rồi đấy, Morgenstern.”

      “Vậy câu trả lời của tôi là .”

      ?” Điều Tra Viên có vẻ giống như vừa bước bước vào nền đất vững đột nhiên đất sụp xuống dưới chân. “ đừng thách ta, Valentine. Ta làm theo đúng những gì ta cảnh báo.”

      “Ồ, tôi nghi ngờ gì bà cả, Imogen. Bà luôn là kẻ thủ cựu và chuyên tâm tàn độc. Tôi nhận ra các phẩm chất của bà vì chính tôi cũng như vậy.”

      “Ta giống gì cả. Ta làm theo Luật...”

      “Kể cả khi luật đó bảo bà giết chết đứa trẻ chỉ để trừng phạt bố nó thôi ư? Chuyện này liên quan gì đến Luật cả, Imogen, chẳng qua bà hận tôi và cho tôi là kẻ gây ra cái chết của con trai bà và đây là cách bà bắt tôi đền tội. chẳng thay đổi gì đâu. Tôi từ bỏ các Bảo Bối, kể cả vì Jonathan.”

      Điều Tra Viên chỉ giương mắt nhìn. “Nhưng thằng bé là con ,” bà ta . “Đứa con của .”

      “Con cái tự biết quyết định đời nó,” Valentine . “Đó là điều bà bao giờ hiểu được. Tôi hứa cho thằng bé an toàn nếu nó ở cùng tôi; nó từ chối và trở về với bà, để rồi bà vẫn trả thù lên người nó đúng như tôi bảo với nó, Imogen à,” ta nốt, “bà là kẻ rất dễ dự đoán.”

      Điều Tra Viên dường như để ý tới những lời xúc phạm vừa rồi. “Hội đồng Clave cương quyết giết thằng bé, nếu như đưa các Bảo Bối Thiên Thần cho ta,” bà ta , giống như người chìm trong cơn ác mộng. “Ta thể ngăn họ được đâu.”

      “Tôi biết chứ,” Valentine . “Nhưng tôi chẳng làm gì được rồi. Tôi cho nó cơ hội. Nó nhận lấy.”

      “Đồ khốn nạn!” Isabelle đột nhiên hét lên và hình như định lao tới; Alec nắm lấy tay em và giật lùi lại, giữ chặt lấy . “Ông ta là loại bố khốn nạn,” nàng rít lên, sau đó lớn hơn, hét vào mặt Valentine. “Ông là đồ...”

      “Isabelle!” Alec che miệng em trong khi Valentine hứng thú nhìn cả hai.

      ... cho... nó,” Điều Tra Viên bắt đầu khiến Alec nghĩ tới con rô bốt bị chập mạch. “Và thằng bé từ chối?” Bà ta lắc đầu. “Nhưng thằng bé là gián điệp của ... thứ vũ khí của ...”

      “Bà nghĩ vậy sao?” hỏi lại, với vẻ ngạc nhiên tình. “Tôi thích gì chuyện tọc mạch những bí mật của Hội đồng Clave. Tôi chỉ thích phá hủy nó, và để làm được điều đó, tôi cần có nhiều thứ vũ khí nguy hiểm hơn thằng bé chứ.”

      “Nhưng...”

      “Bà thích tin gì tin,” Valentine nhún vai. “Bà chẳng là gì cả, Imogen Herondale ạ. Kẻ đại diện cho thể chế mà quyền hạn của nó sắp lụi tàn, luật lệ của nó được chấm dứt. Bà thể cho tôi thứ mà tôi có thể muốn được.”

      “Valentine!” Điều Tra Viên vung tay tới, như thể bà ta có thể ngăn được , tóm lấy , nhưng tay bà ta chỉ xuyên qua như xuyên qua nước mà thôi. Với cái nhìn kinh tởm hết mực, Valentine lùi lại và biến mất.

      Ráng trời chiều mang màu lửa sắp tàn lụi, mặt nước chuyển màu đỏ sắt. Clary kéo áo khoác sát người mà vẫn rùng mình vì lạnh.

      “Em lạnh à?” Jace đứng cuối xe, nhìn xuống làn chấn động do xe tải gây ra: hai vạt nước sủi tăm đằng sau. Giờ tới và ngồi bên cạnh , dựa lưng vào cửa sổ đằng sau xe. Cửa sổ gần như bị mờ bởi khói xanh,

      lạnh sao?”

      .” lắc đầu và cởi áo khoác, đưa cho . khoác vào, tận hưởng lớp da mềm mại. Áo rộng quá khổ nhưng lại êm ái. “Em định ở lại tại xe như chú Luke bảo, đúng ?”

      “Em có được lựa chọn ư?”

      “Theo nghĩa câu chữ .”

      cởi găng và vươn tay chạm vào tay . nắm chặt lấy tay . nhìn xuống những ngón tay đan lấy nhau, tay quá , đầu ngón tay ngang phẳng, còn bàn tay dài và thon. “ tìm Simon cho em,” . “Em biết giúp em.”

      “Clary.” nhìn thấy mặt nước mênh mang chung quanh in hình trong đôi mắt . “Có thể cậu ấy ... muốn , có thể...”

      .” Giọng quả quyết. “Cậu ấy vẫn ổn. Cậu ấy phải như thế.”

      Jace thở dài. Đôi mắt gợn sóng nước xanh đen - như nước mắt, Clary nghĩ, nhưng chúng phải nước mắt, mà chỉ là hình ảnh phản chiếu mà thôi. “Có điều phải hỏi em,” . “ từng sợ phải hỏi. Nhưng giờ chẳng còn sợ gì nữa.” Tay ôm lấy má , lòng bàn tay ấm áp vào làn da lạnh ngắt, và thấy nỗi sợ của mình cũng biến mất, như thể truyền Can Trường sang qua lần đụng chạm. ngẩng mặt, môi hơi hé mở chờ đợi - môi chạm khẽ lên môi , khẽ khàng như cọng lông lướt qua, như ký ức về nụ hôn - và rồi rời ra, mắt mở to; thấy bức tường đen trong đó, cao lên để che sắc vàng hoài nghi: bóng của con tàu.

      Jace buột miệng than rồi thả ra, lồm cồm đứng dậy. Clary ngượng ngùng đứng lên, chiếc áo khoác nặng trịch của Jace khiến mất cân bằng. Những tia lửa xanh bay ra từ cửa kính, và trong ánh sáng đó thấy mạn thuyền bằng kim loại dợn song màu đen, bên thành tàu có chiếc thang thả xuống, và chung quanh là hàng lan can sắt. Có gì đó giống con chim lớn dị dạng đậu lan can. Những lớp sóng lạnh cuộn tỏa từ tàu như khí lạnh cóng phả ra từ tảng băng. Khi Jace gọi , hơi thở phảng phất khói trắng, giọng biến mất trong tiếng động cơ đột ngột gầm vang của con tàu lớn.

      cau mày nhìn . “Cái gì? bảo sao?”

      chộp lấy , luồn tay vào bên dưới áo khoác, những đầu ngón tay lướt qua làn da trần của . kêu lên vì ngạc nhiên. rút con dao thiên thần lúc nãy đưa cho khỏi thắt lưng và nhét vào tay . “ ” - rồi thả ra - “rút Abriel ra, vì chúng tới đấy.”

      “Cái gì tới?”

      “Những con quỷ.” chỉ tay lên. Thoạt đầu Clary thấy gì. Sau đó nhận thấy những con chim to lớn kỳ dị thấy lúc trước. Từng con từng con bay khỏi bao lơn, rơi xuống như những tảng đá dọc mạn tàu - rồi liệng lên và nhắm thẳng tới chiếc ô tô trôi nổi mặt nước. Khi chúng tới gần hơn, thấy chúng chẳng phải chim gì hết, mà là những vật thể biết bay xấu xí trông như những con thằn lằn ngón cánh, với sải cánh lông lá rộng và cái đầu hình tam giác xương xẩu. Miệng chúng đầy những răng lởm chởm như răng cá mập, hàng hàng lớp lớp, móng vuốt chúng sáng ánh lên như những lưỡi dao cạo.

      Jace nhảy lên nóc xe, thanh Telantes sáng lên trong tay. Khi cái vật biết bay đầu tiên xông tới, phi dao. Lưỡi dao dính trúng con quỷ, cắt phăng chóp sọ nó theo cách bạn xoẹt đầu quả trứng. Với tiếng ré lên the thé, nó chấp chới, đập cánh lực. Khi nó rơi xuống biển, nước liền sôi lên sùng sục.

      Con quỷ thứ hai đâm vào mui xe, móng để lại những đường cào dài lớp vỏ thép. Nó lao người vào kính chắn gió, làm xuất những đường rạn hình mạng nhện kính chắn gió. Clary hét tên chú Luke, nhưng con khác lao thẳng xuống , từ bầu trời màu trắng bạc xuống như mũi tên. kéo tay áo khoác Jace lên, giơ tay ra để lộ chữ rune phòng thủ. Con quỷ rít lên, cánh đập lùi lại - nhưng nó tới quá gần, trong tầm với của . Trong khi dùng Abrariel chém vào ngực nó, nhận ra nó có mắt, chỉ có hai vệt lõm sâu vào sọ. Nó đứt đôi, để lại luồng khói đen sì.

      “Giỏi lắm,” Jace . nhảy xuống khỏi nóc xe và hạ gục sinh vật biết bay khác. rút dao ra, và đuôi dao dính đầy máu đen.

      “Cái giống gì thế kia?” Clary vừa thở hổn hển vừa chém thanh Abrariel thành đường vòng cung rộng đẹp mắt ngang ngực con quỷ bay. Nó kêu như quạ và vụt cánh vào . Khi nhìn gần thế này, có thể thấy những đôi cánh của chúng kết thúc bằng chỏm xương sắc như dao cạo. Con quỷ này chộp được tay áo khoác của Jace mà xé toạc.

      “Ôi áo của ,” Jace giận dữ, và cắm thẳng con dao vào lưng con quỷ khi nó vừa bay lên. Nó ré lên và biến mất. “ kết cái áo khoác đó.”

      Clary nhìn chòng chọc, đoạn quay người lại khi có tiếng rin rít của kim loại vang lên rệt bên tai. Hai con quỷ bay cắm móng lên nóc xe, xé toạc ra. khí ong ong tiếng kim loại bị kéo xé. Chú Luke trèo lên mui xe mà chém giết những sinh vật xấu xí kia bằng thanh kindjal. con rơi xuống khỏi xe, biến mất trước khi chạm mặt nước. Con khác cất cánh bay lên, vuốt quặp lấy mảnh nóc xe, ré lên the thé trong chiến thắng, rồi vỗ cánh trở lại tàu.

      Trong chốc lát bầu trời quang đãng. Clary chạy lên và nhìn xuống xe. Magnus ngồi co ro ghế, mặt xám xịt. Bên trong khoang xe quá tối nên biết được có phải pháp sư bị thương . “Magnus!” hét. “ có bị thương ?”

      .” Magnus cố ngồi thẳng người, rồi lại phải dựa lưng vào ghế. “Chỉ là tôi - bị kiệt sức. Kết giới bảo vệ quanh con tàu quá mạnh. Lột nó , kéo nó ra, rất... khó.” Giọng ta đuối dần. “Nhưng nếu tôi làm, bất cứ ai đặt chân lên thuyền, ngoại trừ Valentine, chết.”

      “Có lẽ nên cùng chúng tôi,” chú Luke .

      “Tôi thể xử lý kết giới nếu như ở tàu. Tôi phải xử lý từ đây. Thế mới thành công được.” Nụ cười của Magnus trông mới đau đớn làm sao. “Hơn nữa, tôi giỏi đánh đấm. Tài năng của tôi nằm ở chỗ khác.”

      Clary vẫn cúi nhìn khoang xe, bắt đầu . “Nhưng nếu chúng tôi cần...”

      “Clary!” Chú Luke hét, nhưng quá muộn. ai nhìn thấy sinh vật bay bất động bên thân xe. Giờ nó lao lên, chao nghiêng, móng cắm phập vào lưng áo khoác của Clary, đôi cánh đen màu tối mờ và những hàm răng lởm chởm, hôi thối. Với tiếng ré dài chiến thắng, nó bay lên trời, Clary đánh đu vòng vòng bên dưới móng.

      “Clary!” chú Luke lại hét, và chạy vội lên cuối mui xe rồi đứng lại, vô vọng nhìn lên hình thù chao đảo có cánh khuất dần cùng khối nặng lòng thòng dưới móng vuốt.

      “Nó giết em ấy đâu,” Jace khi đến đứng cạnh chú. “Nó tha em ấy tới cho Valentine.”

      Có gì đó trong giọng khiến máu chú Luke đông lại. Chú quay sang nhìn cậu trai đứng cạnh mình. “Nhưng...”

      Chú kịp hết, Jace nhảy xuống khỏi xe bằng cú đảo mình điệu nghệ. nhảy tùm xuống dòng nước bẩn rồi phóng lên tàu, những cú đạp có lực làm nước quẫy bọt.

      Chú Luke quay sang Magnus, nhìn gương mặt trắng bệch qua tấm kính vỡ rạn, như vệt trắng tương phản với gian tối om chung quanh. Chú Luke giơ tay, nghĩ là thấy Magnus gật đầu đáp lại.

      Nhét thanh kindjalat bên mình, chú nhảy xuống theo Jace.

      Alec thả Isabelle ra, hơi sợ em hét toáng lên khi bỏ tay khỏi miệng nàng. Nhưng . đứng bên cạnh nhìn trân trối khi Điều Tra Viên đứng đó, có phần váng vất, mặt trắng bệch bạc.

      “Imogen,” bà Maryse . Trong giọng chút cảm xúc, thậm chí còn có cả tức giận.

      Điều Tra Viên dường như nghe thấy. Biểu khuôn mặt bà ta hề thay đổi khi bà ta ngồi sụp xuống chiếc ghế cũ của bác Hodge. “Chúa ơi,” bà ta và nhìn chằm chằm xuống mặt bàn. “Ta làm gì thế này?”

      Bà Maryse liếc nhìn Isabelle. “ gọi bố đến đây.”

      Isabelle, trông sợ hãi hơn bao giờ hết, gật đầu và lách người ra khỏi phòng.

      Bà Maryse tới bên Điều Tra Viên và nhìn xuống bà ta. “Bà làm gì hả Imogen?” bà . “Bà trao chiến thắng vào tay Valentine. Đó là điều bà làm đấy.”

      ,” Điều Tra Viên thở hắt ra.

      “Bà biết chính xác kế hoạch của Valentine khi bà nhốt Jace lại. Bà cho Hội đồng Clave dính vào vì biết Hội đồng can thiệp vào kế hoạch của bà. Bà muốn làm Valentine đau khổ như Valentine làm bà đau khổ; để cho thấy bà có khả năng giết con trai như giết con trai bà. Bà muốn hạ nhục ta.”

      “Đúng...”

      “Nhưng Valentine hề bị nhục mạ,” Maryse tiếp. “Lẽ ra tôi có thể cho bà biết. Bà bao giờ được. chỉ vờ cân nhắc lời đề nghị của bà để bảo đảm tuyệt đối là chúng ta kịp có thời gian gọi cứu viện từ Idris. Và giờ quá muộn.”

      Điều Tra Viên hoảng loạn nhìn lên. Búi tóc bà ta lỏng ra và những lọn tóc rũ xuống quanh mặt. Đó là cảnh người nhất Alec từng nhìn thấy ở bà ta, nhưng thấy vui. Lời mẹ làm ớn lạnh: quá muộn. “ đâu, Maryse,” bà ta . “Chúng ta vẫn có thể...”

      “Vẫn có thể cái gì?” Giọng Maryse lạc . “Gọi Hội đồng Clave ư? Chúng ta có nhiều ngày, nhiều giờ để họ kịp tới đây. Nếu chúng ta định đối đầu với Valentine... mà Chúa biết chúng ta nào có lựa chọn...”

      “Chúng ta phải làm ngay bây giờ,” giọng trầm ấm xen ngang. Đằng sau Alec, quắc mắt nhìn, là Robert Lightwood.

      Alec nhìn bố. nhiều năm nay mới thấy bố mặc đồ săn; lâu nay ông bận bịu chuyện quản lý, với việc điều hành Conclave và giải quyết những xung đột của Thế Giới Ngầm. Nhìn bố trong bộ giáp màu đen nặng trịch, thanh kiếm lớn đeo sau lưng, khiến Alec nhớ lại thời thơ ấu, khi trong mắt , bố là người lớn nhất, mạnh nhất và đáng sợ nhất. Mà giờ ông vẫn đáng sợ đấy thôi. chưa gặp lại bố kể từ sau vụ đáng xấu hổ tại nhà chú Luke. cố nhìn vào mặt bố, nhưng bố nhìn mẹ. “Conclave sẵn sàng,” Robert . “Thuyền đợi ngoài bến tàu.”

      Bàn tay Điều Tra Viên vẫy vẫy quanh mặt. “ được,” bà ta . “Chúng ta có đủ người... chúng ta thể...”

      Robert lờ bà ta . Thay vào đó, ông vẫn nhìn bà Maryse. “Chúng ta phải ngay,” ông , và trong giọng ông có tôn trọng mà lúc chuyện với Điều Tra Viên hề có.

      “Nhưng còn Hội đồng Clave,” Điều Tra Viên cất tiếng. “Họ phải được thông báo.”

      Maryse đẩy điện thoại cho Điều Tra Viên, mạnh. “Bà . với họ điều bà làm. Dù sao đây cũng là việc của bà.”

      Điều Tra Viên gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, tay che miệng.

      Trước khi Alec kịp cảm thấy tội nghiệp bà ta, cánh cửa lại bật mở và Isabelle bước vào, trong bộ đồ Thợ Săn Bóng Tối, với ngọn roi vàng trong tay và thanh kiếm gỗ naginata bên tay kia. nhíu mày nhìn trai mình. “ chuẩn bị ,” . “Chúng ta ngay lập tức tới chỗ Valentine.”

      Alec thể ngừng được; khóe miệng hơi nhếch lên. Isabelle luôn là người quả quyết. “Cho hả?” , ám chỉ thanh naginata.

      Isabelle giằng lại. “ mà tự tìm đồ!”

      Có nhiều thứ bao giờ thay đổi. Alec tới cửa, nhưng dừng lại vì có người đặt tay lên vai. ngạc nhiên nhìn lên.

      Bố. Ông nhìn Alec, và dù cười, nhưng có vẻ tự hào khuôn mặt hằn những nếp nhăn và mệt mỏi của ông. “Nếu con cần thanh kiếm, Alexander, thanh guisarme của bố ở ngoài lối vào đó. Nếu con muốn dùng.”

      Alec nuốt khan và gật đầu, nhưng trước khi kịp cám ơn, Isabelle sau lưng:

      “Của mẹ này,” nàng . Alec quay lại thấy em trao thanh naginata cho mẹ, bà cầm lấy nó và xoay chuyển điêu luyện trong tay.

      “Cám ơn, Isabelle,” bà Maryse và với cử động linh hoạt như con , bà hạ lưỡi dao xuống để nó chĩa thẳng vào tim Điều Tra Viên.

      Imogen Herondale ngước nhìn bà Maryse bằng đôi mắt trống rỗng, hoảng hốt như của bức tượng bị hỏng. “ định giết tôi sao, Maryse?”

      Bà Maryse rít qua kẽ răng. “ phải lúc này,” bà . “Chúng tôi cần mọi Thợ Săn Bóng Tối trong thành phố, và lúc này, kể cả bà. Đứng dậy ngay, Imogen, và chuẩn bị chiến đấu . Từ giờ, mọi mệnh lệnh quanh đây phải là từ tôi.” Bà cười nghiệt ngã. “Và điều đầu tiên bà cần làm là thả con trai tôi ra khỏi cái vòng Malachi chết tiệt kia ra.”

      Trông mẹ mới tuyệt làm sao, Alec tự hào nghĩ, chiến binh Thợ Săn Bóng Tối thực , mỗi lời của bà phừng phừng giận dữ chính đáng.

      ghét phải phá ngang thời khắc đẹp này - nhưng họ chóng chầy phát ra rằng Jace biến mất. Tốt nhất nên có người khiến họ bớt sốc.

      húng hắng. “Thực ra,” cậu , “có điều mà mọi người nên biết...”


      18. Bóng tối bủa vây
      Clary luôn ghét chơi trò tàu lượn cao tốc, ghét cảm giác dạ dày rớt thẳng xuống chân khi con tàu lượn xuống. Cảm giác bị quắp khỏi xe và lủng lẳng trong khí như con chuột dưới móng vuốt đại bàng còn tệ hơn gấp mười lần. hét lên rầm rĩ khi chân rời khỏi xe và cơ thể bị nhấc bổng lên, nhanh tới khó tin. hét và vặn vẹo - tới khi nhìn xuống và thấy mình ở cao xa mặt nước ra sao và nhận ra chuyện gì xảy đến khi con quỷ biết bay thả ra.

      dừng bặt. Chiếc xe bán tải trông như thứ đồ chơi nho phía dưới kia, trôi nổi bất thường sóng nước. Thành phố chao liệng chung quanh , những bức tường ánh đèn lấp lánh nhạt nhòa. Cảnh đẹp nếu như quá sợ hãi. Con quỷ chao cánh hạ xuống, và đột nhiên thay vì bay lên lại rơi xuống. nghĩ tới cái thứ kia thả rơi xuống từ độ cao hàng trăm mét, chới với trong khí tới khi đụng xuống mặt nước đen lạnh băng. nhắm tịt mắt - nhưng rơi xuống qua bóng tối mịt mùng còn đáng sợ hơn nhiều. lại mở mắt và thấy boong tàu sơn đen từ dưới mình dâng lên như bàn tay sắp cướp cả lẫn con quỷ khỏi bầu trời. hét lần thứ hai khi họ hạ xuống boong tàu - và qua màn đen bao quanh mặt tàu. Giờ họ ở trong tàu.

      Sinh vật bay đập cánh chậm lại. Họ rơi qua giữa tàu, bao quanh bởi hàng bao lơn sắt. Clary thoáng thấy những máy móc màu đen, hình như cái nào hoạt động hết, và có rất nhiều đồ phụ tùng và dụng cụ sửa chữa vứt lung tung khắp nơi. Nếu như trước ở đây có đèn điện giờ chúng cũng hoạt động, nhưng vẫn có luồng ánh sáng ảm đạm tỏa lên khắp mọi thứ. Dù trước đó có nguồn năng lượng gì cung cấp điện cho con tàu, giờ Valentine sử dụng loại năng lượng khác.

      Có thứ gì đó hút hết hơi ấm khỏi khí. Những cơn gió lạnh buốt băng giá phả vào mặt khi con quỷ chạm xuống sàn tàu và chui vào hành lang dài, tranh tối tranh sáng. Con quỷ chẳng để ý nhiều tới . Đầu gối đập vào đường ống khi sinh vật quặt vào góc, khiến cơn đau chạy dọc chân . hét lên và nghe tiếng nó cười re ré sung sướng. Sau đó nó thả rơi xuống. Chới với trong khí, Clary cố sao để hạ cánh bằng chân và tay. Gần được. chạm nền nhà cái rầm và lăn người sang bên, choáng váng.

      nằm nền kim loại cứng, trong vùng tranh tối tranh sáng. Chắc chắn nơi đây từng được sử dụng làm nhà kho, vì tường láng o có cửa. Có khoảng trống hình vuông phía để ánh sáng chiếu vào. Cả người như khối bầm tím to tướng.

      “Clary?” giọng thào vang lên. lăn sang bên, nhăn mặt. bóng đen quỳ bên . Khi mắt điều chỉnh được với bóng tối, thấy dáng người nho , phổng phao, tóc tết, mắt nâu sậm. Maia. “Clary, phải cậu ?”

      Clary ngồi thẳng dậy, lờ cơn đau ê ẩm nơi lưng. “Maia. Maia, ôi Chúa ơi.” nhìn kia rồi vội vã nhìn quanh quất. Trong phòng còn ai ngoài hai người bọn họ. “Simon, cậu ấy đâu? Simon đâu rồi?”

      Maia cắn môi. Clary nhận thấy cổ tay Maia chảy máu, mặt bé vẫn còn vết tích của những dòng nước mắt khô. “Clary, mình rất tiếc,” , lí nhí khều khào. “Simon chết rồi.”

      Ướt nhẹp và gần như đóng băng, Jace đổ sụp xuống boong tàu, nước thành dòng xuống tóc và quần áo. nhìn lên bầu trời đêm nhiều mây, thở hổn hển lấy hơi. hề dễ khi leo lên cái thang sắt rỉ bên thân tàu, đặc biệt khi tay ướt mà quần áo nặng trịch cứ chực kéo xuống.

      Jace nghĩ lại, nếu nhờ có chữ rune Can Trường, chắc hẳn lo rằng con quỷ bay kia tóm khỏi thang như chim bắt con bọ nhánh dây leo vậy. May thay, dường như chúng quay về tàu ngay khi bắt được Clary. Jace hiểu vì sao, nhưng từ bỏ việc cố tìm hiểu lý do cho bất cứ hành động nào của bố từ lâu rồi.

      cái đầu thò ra bên , bóng tối ngược bầu trời. Chú Luke lên được đầu thang. Chú nhanh nhẹn trèo lên bao lơn và nhảy sang bên kia. Chú cúi nhìn Jace. “Cháu ổn ?”

      “Ổn ạ.” Jace đứng dậy. run. thuyền quá lạnh, lạnh hơn cả ở dưới nước - mà áo khoác của chẳng còn. đưa cho Clary.

      Jace nhìn quanh. “Đâu đó có cánh cửa dẫn vào trong tàu. Lần trước cháu thấy nó. Chúng ta chỉ việc vòng quanh boong tàu đến khi tìm thấy.”

      Chú Luke dợm bước.

      “Cháu trước cho,” Jace và bước lên trước. Chú Luke ném cho cái nhìn bối rối, dường như định gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bước cạnh Jace khi quanh mũi thuyền cong cong, nơi Jace từng đứng cùng Valentine vào đêm trước. có thể nghe tiếng sóng nước vỗ ì oạp vào mạn thuyền, ở xa xa bên dưới.

      “Bố cháu,” chú Luke , “ông ta gì khi cháu gặp ông ta? Ông ta hứa gì với cháu?”

      “Ồ, chú biết rồi đấy. Vẫn mấy điều cũ rích ấy mà. Vé Knicks trọn đời này.” Jace bẫng nhưng ký ức về nó khiến đau hơn cả cơn đau do những cơn gió lạnh buốt quất vào da thịt. “Ông ấy để cháu hay những người cháu thương bị tổn hại, nếu cháu rời Hội đồng Clave và trở về Idris với ông ta.”

      “Cháu có nghĩ...” chú Luke ngần ngừ. “Cháu có nghĩ ông ta làm hại Clary để trả thù cháu ?”

      Họ quanh boong và Jace thoáng thấy bức tượng Nữ Thần Tự Do như cột sáng ở đằng xa. “. Cháu nghĩ bố bắt em ấy để bắt chúng ta phải lên thuyền, để chúng ta phải chịu thiệt khi mặc cả với bố. Thế thôi.”

      “Chú nghĩ ông ấy mồi trao đổi đâu.” Chú Luke khi rút thanh kindjal. Jace quay lại nhìn theo, và trong thoáng chốc, chỉ có thể nhìn mà thôi.

      lỗ hổng màu đen boong về phía tây, cái lỗ hình vuông như thể được cắt vào kim loại, và từ đó trào ra đám mây đen với biết bao nhiêu quỷ. Jace nhớ lại lần cuối đứng nơi đây, với Thanh Kiếm Thánh tay, sợ hãi nhìn quanh khi bầu trời đầu và biển dưới chân biến thành đại dương ác mộng. Giờ chúng, đám hổ lốn đủ loại quỷ, đứng trước mặt : những con Raum trắng ởn từng tấn công họ ở nhà chú Luke, những con quỷ Oni với làn da xanh lá, miệng rộng và có sừng; những con quỷ Kuri đen đúa èo uột, những con quỷ nhện tám cái chân như tám cái gọng kìm, mang những răng nhễu độc thò ra từ hốc mắt...

      Jace thể đếm hết. lần đến thanh Camael và kéo ra khỏi thắt lưng, lưỡi dao trắng lòe sáng tàu. Những con quỷ rít lên khi trông thấy dao, nhưng chúng hề lùi lại. Chữ Can Trường vai Jace bắt đầu bỏng cháy. biết mình giết được bao con quỷ trước khi chữ rune đó biến mất.

      “Dừng lại! Dừng lại!” Bàn tay chú Luke nắm chặt lấy áo Jace, kéo lùi cậu lại. “Đông quá, Jace ạ. Nếu chúng ta có thể trở lại thang...”

      “Chúng ta thể.” Jace giằng ra khỏi nắm tay của chú Luke và chỉ. “Chúng chặn hết đường lui của chúng ta rồi.”

      Đúng thế . đội quỷ Moloch, với ngọn lửa cháy rừng rực trong hốc mắt trống vốc, chặn đường lui của họ. Chú Luke chửi thề, rủa sa sả cay cú. “Vậy nhảy sang bên . Chú chặn chúng lại.”

      “Chú nhảy ,” Jace . “Cháu ổn mà.”

      Chú Luke ngẩng đầu. Tai chú nhọn lên và rồi khi chú gầm ghè với Jace, môi chú vén lên để lộ những chiếc răng nanh đột nhiên sắc nhọn. “Cháu...” Chú ngừng lại khi con quỷ Moloch nhảy tới, móng vuốt xòe ra. Jace cắm phập con dao vào lưng nó khi nó vừa vọt qua, thế rồi nó rít lên và loạng choạng tiến tới chỗ chú Luke. Chú Luke tóm lấy bàn tay móng vuốt của nó và quẳng qua bao lơn. “Cháu dùng chữ rune Can Trường đó, đúng ?” chú Luke , quay sang nhìn Jace bằng đôi mắt màu hổ phách rực sáng trong bóng tối.

      Có tiếng tõm văng vẳng đằng xa.

      “Chú sai,” Jace thừa nhận.

      “Chúa ơi,” chú Luke kêu lên. “Và cháu tự vẽ lên người à?”

      . Clary vẽ hộ cháu.” Con dao thiên thần của Jace xé gió bằng ngọn lửa trắng; hai con quỷ Drevak ngã xuống. Có hàng tá con khác lao tới, xông vào, với những bàn tay mang móng vuốt nhọn như đầu mũi kim vươn ra. “Chú biết là ấy vẽ giỏi mà.”

      “Đám loai choai mấy người,” chú Luke cảm thán, như thể đó là từ bẩn thỉu nhất chú từng biết, thế rồi lao mình vào bầy quỷ xông tới.

      “Chết ư?” Clary nhìn Maia như thể nàng vừa tiếng Bungary. “Cậu ấy thể chết được.”

      Maia gì, chỉ nhìn bằng đôi mắt đen u buồn.

      “Tớ biết ngay.” Clary ngồi thẳng dậy mà áp tay, nắm chặt thành nắm đấm, vào ngực. “Tớ biết ở đây.”

      “Tớ cũng nghĩ vậy,” Maia . “Từng nghĩ vậy. Nhưng cậu biết đâu. Cậu bao giờ biết đâu.”

      Clary loạng choạng đứng dậy. Chiếc áo khoác của Jace vẫn đeo vai, dù lưng áo rách gần hết. nóng nảy hất nó rơi xuống sàn. Áo hỏng, lưng áo thủng cả tá những vết móng cào sắc lẹm. Jace chắc bực lắm vì mình làm hỏng áo rồi, nghĩ. Mình nên mua áo mới cho ấy. Mình nên...

      thở dài thườn thượt. có thể nghe thấy tiếng tim mình, nhưng dường như nó cũng từ xa vẳng tới. “Cậu ấy gặp... gặp chuyện gì?”

      Maia vẫn quỳ bàn. “Valentine bắt được cả hai bọn tớ,” ta . “ xích bọn tớ trong phòng này. Rồi tới cùng món vũ khí... thanh kiếm, là dài và sáng, như thể tự nó phát sáng được vậy. ném bột bạc vào người tớ làm tớ chống trả được, rồi ... đâm vào cổ họng Simon.” Giọng chỉ còn là tiếng thầm. “ cắt cổ tay cậu ấy rồi hứng máu vào trong những cái bát. vài con quỷ tới giúp lấy máu. Sau đó bỏ Simon nằm đấy, như món đồ chơi bị đứt tung cần tới nữa. Tớ hét lên - nhưng tớ biết cậu ấy chết. Rồi con quỷ bắt tớ lên và lôi tớ xuống dưới này.”

      Clary chèn chặt tay lên miệng, ấn chặt, ấn chặt tới khi cảm nhận tới vị máu mằn mặn. Vị máu gắt giúp tỉnh táo lại. “Chúng ta phải thoát khỏi đây.”

      phải chứ, nhưng ràng là chúng ta phải tìm đường thoát rồi.” Maia đứng dậy, nhăn mặt. “Nhưng quanh đây có lối ra. Kể cả đối với Thợ Săn Bóng Tối. Có lẽ nếu cậu là...”

      “Nếu tớ là cái gì?” Clary hỏi, bước bước lại trong xà lim. “Jace ư? Ừm, tớ phải rồi.” đá bức tường. Nó vang lại nghe trầm trầm. đút tay vào túi và rút thanh stele ra. “Nhưng tớ có khả năng riêng.”

      dí đầu mũi stele vào tường và bắt đầu vẽ. Những đường nét dường như bay ra từ trong , những đường vẽ đen giống than củi, nóng hực như cơn giận của lúc này. đập thanh stele mải miết lên vách và những đường nét màu đen phóng ra từ mũi thanh stele cháy lên như lửa. Khi lùi lại, thở dốc, thấy Maia kinh ngạc nhìn mình.

      “Trời,” nàng , “cậu làm gì vậy?”

      Clary chắc. Trông như thể đổ cả xô a xít lên tường. Phần kim loại quanh chữ rune hóa lỏng và chảy xuống như kem trong ngày nóng. lùi lại, cẩn trọng nhìn cái lỗ kích thước bằng con chó to tường. Clary có thể thấy những thanh giằng thép ở đằng sau, và cả những bộ phận bên trong con tàu nữa. Mép cái hố vẫn kêu xì xì, nhưng nó còn mở rộng thêm nữa. Maia tiến lên bước, đẩy tay Clary sang bên.


      18. Bóng tối bủa vây(tt)

      “Đợi .” Clary đột nhiên thấy lo lắng. “Kim loại tan chảy - nó có thể giống cặn a xít, hay gì đó.”

      Maia khụt khịt mũi. “Tớ là dân New Jersey. Tớ được sinh ra trong đống cặn độc hại đấy.” ta tiến về phía cái lỗ và nhìn qua đó. “Bên kia có lối hẹp kìa,” bảo. “Này... tớ chui sang đó đây.” quay lại và thò bàn chân qua hố, rồi dấn cả hai chân, chầm chậm thụt lùi. nàng hơi nhăn mặt khi nghiêng người chui qua, rồi đứng im lại. “Ối! Vai tớ bị vướng rồi. Đẩy tớ qua nhé?” giơ tay ra.

      Clary nắm lấy hai tay và đẩy. Gương mặt Maia chuyển trắng, rồi đỏ - và đột nhiên thoát hẳn, như nắp chai sâm panh bật khỏi cổ chai. Với tiếng ré, nàng ngã xuống. Có tiếng rầm và rồi Clary thò đầu lo lắng nhìn xuống. “Cậu ổn ?”

      Maia nằm lối hẹp bên dưới vài mét. ta từ từ lăn người và ngồi dậy, nhăn mặt. “Cổ chân tớ... nhưng tớ ổn,” thêm khi nhìn thấy nét mặt Clary. “Cậu biết đấy, bọn tớ lành cũng nhanh mà.”

      “Tớ biết. Được rồi, tới lượt tớ.” Thanh stele chọc vào bụng khiến Clary khó chịu khi chuẩn bị trượt xuống hố theo Maia. Rơi xuống dưới kia chẳng hay ho gì cho cam, nhưng còn hơn là ngồi trong nhà kho đợi bất cứ thứ gì có thể tới với họ. lăn nằm sấp xuống, cho chân vào hố...

      Rồi có gì đó nắm lấy lưng áo, kéo ngược lên. Thanh stele rơi khỏi thắt lưng và kêu lanh canh sàn nhà. thở dốc vì đột ngột bị choáng và đau; cổ áo len thít vào cổ làm nghẹt thở. lát sau được thả ra. rơi xuống sàn, đầu gối đập mạnh xuống sàn kim loại. sặc sụa, lăn nằm ngửa ra mà nhìn lên, thừa biết mình thấy gì.

      Valentine đứng nhìn . tay cầm con dao thiên thần, lóe sáng như ánh sáng trắng gay gắt. Tay kia, lúc nãy nắm lấy lưng áo , giờ nắm thành nắm đấm. Gương mặt trắng, góc cạnh mang nụ cười khinh bỉ. “Luôn luôn là con của mẹ, Clarissa nhỉ,” . “Con gây ra gì rồi?”

      Clary đau đớn ngồi dậy. Miệng toàn những máu vì môi bị rách. Khi nhìn Valentine, cơn giận sôi sục nở tung như bông hoa độc trong ngực. Người đàn ông này, người bố của , giết Simon và để cậu ấy chết sàn như rác rưởi. từng nghĩ trước đây mình ghét số người trong đời mình; nhầm. Đây mới là thù ghét này.

      sói,” Valentine tiếp, nhíu mày, “đâu rồi?”

      Clary vươn người nhổ máu vào giày Valentine. Với tiếng thét kinh tởm và ngạc nhiên, ta lùi lại và giơ con dao lên, và trong chốc lát, Clary thấy được tức giận hề được che đậy trong mắt ; nghĩ thực ra tay, thực giết chết trong khi ngồi co ro dưới chân , vì dám nhổ nước bọt xuống đôi giày đó.

      Từ từ, hạ con dao xuống. lấy lời, qua Clary, và nhìn vào cái lỗ do tạo ra. chậm rãi, quay lại, ánh mắt lướt qua sàn nhà cho đến khi thấy nó. Thấy thanh stele của mẹ. vươn tay lấy, nín thở...

      Valentine quay lại, thấy điều làm. Với cú sải chân, băng ngang phòng. đá thanh stele ra xa tầm với của ; nó xoay tròn nền kim loại và rơi qua cái hố tường. nhắm hờ mắt, cảm thấy mất thanh stele giống như lần nữa mất mẹ.

      “Những con quỷ tìm ra bạn thuộc Thế Giới Ngầm của con,” Valentine , vẫn bằng cái giọng lạnh lùng, vô cảm trong khi nhét con dao thiên thần vào vỏ nơi thắt lưng. “Con bé còn đường trốn đâu. Tất cả bọn con đều thể trốn khỏi nơi này. Giờ đứng dậy , Clarissa.”

      Clary chậm chạp đứng dậy. Toàn bộ cơ thể đau nhừ vì bị bầm dập từ nãy tới giờ. lát sau nín thở vì ngạc nhiên khi Valentine trấn trụ lấy vai , quay người lại để quay lưng vào . huýt sáo; thanh cao, sắc và chói cả tai. khí đầu rung rung và nghe tiếng đập cánh của những đôi cánh da, nghe ghê sợ. Hét lên khe khẽ, cố thoát ra, nhưng Valentine quá khỏe. Đôi cánh ôm trọn lấy hai người và sau đó họ cùng nhau bay lên, Valentine vẫn ôm trong tay, như thể thực là bố vậy.

      Jace nghĩ mình và chú Luke đáng ra phải chết rồi. hiểu vì sao họ vẫn còn đứng nơi đây. Boong thuyền trơn trượt những máu. Người bẩn thỉu. Ngay cả tóc cũng rũ xuống và bết bát máu khô, mắt cay xè vì máu và mồ hôi. Có vết cắt sâu ở cánh tay phải, và giờ chẳng có thời gian để vẽ thêm chữ Rune Trị Thương vào da nữa. Mỗi lần giơ tay là thấy cơn đau chạy dọc nửa thân.

      Họ lùi được tới hốc của bức tường kim loại, từ trong chỗ trú đánh trả những con quỷ lao tới. Jace dùng cả hai lưỡi chakhram, sử dụng con dao thiên thần cuối cùng và con dao găm lấy từ chỗ Isabelle. Chẳng nhiều nhặn gì - bao giờ ra ngoài đấm đá với vài con quỷ trong khi có vỏn vẹn vài thứ vũ khí thế này, vậy mà giờ dùng chúng để chống lại cả đoàn quân. biết mình nên sợ, nhưng hầu như chẳng cảm thấy gì hết - chỉ thấy kinh tởm với lũ quỷ, những sinh vật thuộc về thế giới này, và phẫn nộ với Valentine, kẻ triệu chúng tới đây. láng máng nhận thức ra rằng biết sợ hoàn toàn là điều tốt. thậm chí chẳng biết sợ việc tay mình mất máu nhiều tới thế nào.

      con quỷ nhện bò về chỗ Jace, kêu rin rít và phun phì phì thứ chất độc vàng khè. lùi tránh, nhưng đủ nhanh nên chút độc vẩy lên áo sơ mi. Chất độc rít lên xèo xèo khi ăn qua lớp vải; Jace thấy nhói đau khi chất độc ấy đốt bỏng da như cả tá mũi kim xíu nóng cực độ.

      Con quỷ nhện kêu lách cách hài lòng, và tiếp tục nhổ độc. Jace thụp xuống né, thế là chất độc nhắm trúng con quỷ Oni tiến tới từ bên kia; con quỷ Oni giận dữ gầm ghè rồi lao vào con quỷ nhện, móng vuốt giương hết cả ra. Hai con chộp lấy nhau quần thảo, lăn lộn boong tàu.

      Những con quỷ chung quanh tránh xa chất độc, và như vậy, độc quỷ tạo ra hàng rào chắn giữa lũ quỷ và Thợ Săn Bóng Tối. Jace tranh thủ giây phút xả hơi đó để quay sang nhìn chú Luke đứng bên cạnh. Giờ khó ai nhận ra sinh vật bên cạnh kia là chú Luke. Tai chú dựng lên nhọn như tai sói; môi cong lên gầm ghè liên hồi, đôi bàn tay đầy móng vuốt đen lại vì máu quỷ.

      “Chúng ta phải tới chỗ bao lơn.” Giọng chú Luke nghe hơi giống tiếng thú. “Thoát khỏi tàu. Chúng ta thể giết hết bọn chúng được. Có lẽ Magnus...”

      “Chúng ta chiến đấu cũng đâu tệ lắm.” Jace xoay con dao thiên thần trong tay - hay chút nào; tay nhớp nháp máu và con dao suýt trượt mất. “Chúng ta vẫn lo liệu ổn mà.”

      Chú Luke khò khè nghe vừa giống tiếng gầm vừa giống tiếng cười, hoặc là cả hai cái kết hợp lại. Thế rồi có gì đó khổng lồ, xác định được hình dạng, từ trời rơi xuống, đánh ngã cả hai xuống đất.

      Jace ngã mạnh, con dao thiên thần bay khỏi tay. Nó rơi lanh canh nền kim loại, rồi trượt về phía ngoài rìa tàu, biến đâu mất hút. Jace chửi thề và loạng choạng đứng dậy.

      Cái thứ đậu người họ là quỷ Oni. Nó to bình thường kể cả so với đồng loại - đấy là chưa kể tới trí thông minh bất thường khi nó nghĩ tới việc trèo lên nóc và nhảy đè xuống cả hai người bọn họ. Giờ nó ngồi người chú Luke, xả từng nhát xuống người chú bằng những cái ngà sắc lẹm trán. Chú Luke chống cự hết mức có thể bằng móng vuốt, nhưng máu chú cũng chảy thành vũng; thanh kindjal nằm cách chú cả mét. Chú Luke tóm lấy dao khi con quỷ Oni nắm lấy chân chú trong bàn tay như cái thuổng, vặn chân chú như vặn cành cây. Jace nghe có tiếng xương gãy ngọt lịm cùng với tiếng hét kinh hãi của chú Luke.

      Jace lao về phía thanh kindjal, nắm lấy nó, và lộn người ngồi dậy, đâm ngọt dao vào gáy quỷ Oni. Con dao chém đứt cổ sinh vật, làm đầu nó lăn lông lốc, máu đen túa ra từ cái cổ bị cắt ngọt. giây sau con quỷ biến mất. Thanh kindjal rơi xuống cạnh chú Luke.

      Jace chạy tới quỳ bên chú. “Chân chú...”

      “Gãy rồi.” Chú Luke cố ngồi lên. Mặt chú nhăn nhó vì đau.

      “Nhưng chú lành nhanh mà.”

      Chú Luke nhìn quanh, nét mặt ảm đạm. Quỷ Oni có thể chết, nhưng những con quỷ khác học được đôi chút từ kẻ xấu số kia. Chúng đồng loạt leo lên mái nhà. Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo này, Jace biết có bao nhiêu con nữa - vài tá chăng? Hay vài trăm? Số má quan trọng nữa rồi.

      Chú Luke nắm lấy thanh kindjal. “ đủ nhanh.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :