1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vũ điệu của trung tá - Dạ Mạn (59 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 40: “Rời ? Chẳng nhẽ muốn dẫn tôi bỏ trốn?”



      Khi Giang Triết đến thăm Sơ Vũ, cuộn mình, hai tay ôm chặt hai chân, gió thoang thoảng thổi vào. mình lặng lẽ ngồi đó, ánh đèn ấm áp bao phủ cả người , trông hiu quạnh .

      Giang Triết đến trước mặt , nắm chặt tay , ánh mắt dịu dàng hề che giấu. Sơ Vũ giật mình ,dường như nhận ra điều gì ấy.

      Giang Triết cố gắng thản nhiên, giọng khàn khàn: “Tôi có đem đến cho quyển sách, khi nào buồn chán có thể đọc. Có lẽ lựa chọn mới.” Giang Triết sâu sắc .

      Sơ Vũ nhận lấy, tay nhàng giở trang bìa “ đám mây em”. hơi ngẩn ra, là Tịch Hạo Trạch nhưng lại thể nắm giữ được.

      “Giang Triết, cùng tôi ra ngoài dạo , cả ngày ngây ngốc trong này buồn quá .”

      Giang Triết gật đầu, chu đáo lấy theo chiếc áo len cho .

      Cơn mưa hôm qua làm vơi cái nóng nực của mùa hè, thời tiết mát mẻ. Hai người lẳng lặng dọc theo hàng cây thủy sam cao chót vót, ánh mặt trời xuyên qua những tán lá chiếu xuống lấp lánh.

      “Sơ Vũ, còn muốn tiếp tục múa nữa ?” Giang Triết suy nghĩ hồi lâu mới hỏi.

      Sơ Vũ hơi dừng lại, lắc đầu: “, tôi quá mệt mỏi rồi .”

      Hai người tiếp tục đến bên cạnh cái hồ, hoa sen trong hồ đua nhau khoe hương sắc nổi trôi mặt nước.

      nghịch ngợm ném viên đá vào trong hồ “Tỏm”, mặt hồ gợn sóng.

      “Trước kia mẹ tôi cũng làm việc trong đoàn nghệ thuật quân đội.”

      Giang Triết ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu lại.

      Sơ Vũ hờ hững cười: “ phải là người mẹ đó.” Giọng dần dần lại: “Là mẹ ruột của tôi.” hít hơi: “Lúc tôi năm tuổi bà ấy bỏ , cho đến năm ngoái tôi mới gặp lại bà, xem có phải vừa đúng lúc .”

      “Giang Triết, đêm qua tôi lại mơ thấy đứa bé, nó cứ mãi gọi “Mẹ” “Mẹ” … rồi òa khóc.”

      “Sơ Vũ…”

      “Hai ngày trước, tôi vừa mới mua cho nó hai bộ quần áo rất đáng .” Sơ Vũ nhìn lên bầu trời xanh biếc rồi đột nhiên bật cười: “Tôi còn nghĩ những gì mẹ thể cho tôi , tôi bù đắp lại cho con mình.”

      nhìn sang Giang Triết, ánh mắt ửng đỏ, cố nén những giọt nước mắt rưng rưng. Giang Triết nắm chặt tay, đây có còn là uyển chuyển nhảy múa sân khấu mà năm đó gặp nữa ?

      “Chúng ta cùng … hãy rời xa nơi này.”

      “Rời ? Chẳng nhẽ muốn dẫn tôi bỏ trốn?” cười khanh khách, cười đến mức khóe mắt chảy xuống những hàng nước lấp lánh lúc nào cũng hay.

      bình tĩnh đứng đó, cố nén xúc động muốn ôm , gượng cười : “ còn biết đùa với tôi, có nghĩa là vẫn còn có cơ hội.”

      Sơ Vũ nâng tay lau khóe mắt ẩm ướt, nghiêm túc : “Giang Triết, lần này rất cảm ơn , nếu …có lẽ…”

      Giang Triết nắm chặt tay , khẳng định : “Nếu muốn cảm ơn tôi hãy cùng tôi rời xa nơi này .”

      Sơ Vũ sửng sốt, sít sao hít hơi, từ từ rút tay ra: “Trái tim của tôi rất , thể chứa đựng thêm ai nữa rồi. Giang Triết, biết đâu, ra từ tôi quen ấy, ông nội của tôi từng là cấp dưới của ông nội ấy.”

      Tay Giang Triết vô lực buông xuống , từ ngạc nhiên cho đến sững sờ, ra tình cảm của dành cho ta sớm ăn sâu vào trái tim . Sắc mặt hơi thay đổi.

      Nếu chúng ta duyên hà cớ gì còn gặp nhau.

      “Tôi , nhưng phải là cùng .” chỉ mong muốn có cuộc sống đơn giản, còn mong đợi gì về cái thứ tình ảo tưởng xa xôi kia nữa . quay người, ngẩng đầu lên, bỗng dưng giật mình.

      Giang Triết nhìn theo ánh mắt , thở dài hơi. Tô Y đứng cách đó xa, bên cạnh còn có cậu bé khoảng năm sáu tuổi. Nhìn thấy cảnh tượng kia, choáng váng, hai chân mềm nhũn ra.

      Tô Y cúi người, dịu dàng gì đó với cậu bé, cậu bé liền chạy .

      “Sức khỏe thế nào rồi ?” Tô Y đến, hờ hững nhìn sang Giang Triết, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc nhưng rất nhanh liền biến mất.

      Ánh mắt Sơ Vũ vẫn dõi theo đứa bé, cậu bé kia… vẫn nhớ đêm ấy Tô Y có nhắc đến đứa bé.

      “Giang Triết, về trước .” xoay người .

      Giang Triết nhíu mày, nhìn qua Tô Y, người phụ nữ này có việc gì ngoài phá hoại tình của người khác ư. Nhưng dù sao cũng là chiến trường của phụ nữ, thể tham dự nên đành gật đầu.

      tin rằng Sơ Vũ vượt qua được. Trong cuộc sống luôn có bao điều khó khăn trở ngại chờ đợi ta ở phía trước, nếu đủ nghị lực vượt qua nó, cuộc sống tốt đẹp hơn.

      Tô Y thản nhiên : “Tôi xin lỗi chuyện đêm ấy.”

      Sơ Vũ cảm thấy vừa bực mình vừa nực cười: “ tốn bao nhiêu tâm tư chuẩn bị kĩ càng phải cũng chỉ vì ngày hôm đó thôi sao. cố ý cho tôi nhìn thấy tất cả, để tôi chấp nhận tôi chỉ là kẻ thế thân của .”

      Tô Y nâng tay vén sợi tóc bay.

      “Từ lúc nhặt được ví tiền của tôi, bắt đầu.” Đôi mắt Sơ Vũ hơi dao động, gằn từng chữ .

      Tô Y ngạc nhiên, rồi liền cười.

      nhìn thấy tấm ảnh trong ví tiền của tôi rồi từng bước từng bước tiếp cận tôi. Đầu tiên vào đoàn cũng chỉ là muốn tôi sinh nghi ngờ, sau đó lại lợi dụng tình cũ của với Tịch Hạo Trạch. biết Tịch Hạo Trạch để ý đến cho nên mới giả bệnh để tìm ấy. Lần đầu tiên nhìn thấy đôi giày kia nhận ra đó là đôi giày ấy tặng cho nên mới vạch trần, cố ý cho tôi thời gian đôi giày sản xuất. Nếu tôi đoán sai đêm đó luôn để ý đến nhất cử nhất động của tôi, sắp xếp để tôi “trùng hợp” nhìn thấy tình cảm của và Tịch Hạo Trạch sâu đậm cỡ nào.”

      Những áp lực dồn nén lâu nay cuối cùng cũng được trút ra, buồn bã cười.

      đoán sai.” Tô Y thẳng thắn thừa nhận, dừng vài giây: “Chỉ là tôi ngờ rằng lại bị sẩy thai.”

      “Vậy quá vừa lòng rồi.”

      nghĩ xem vì sao có thể kết hôn với ấy? Hàn Sơ Vũ, chẳng qua cũng chỉ là may mắn xuất đúng lúc mà thôi.”

      Sơ Vũ nở nụ cười, tuy trong lòng đau nhói, nhưng vẫn cố gắng để mình yếu đuối: “Nhưng tôi và ấy là vợ chồng hợp pháp, tên của tôi và ấy mãi được khắc cùng nhau.”

      Ánh mắt Tô Y ảm đạm lại nhưng rất nhanh liền lấy lại được bình tĩnh: “Sơ Vũ, tôi biết tiếp tục cuộc hôn nhân này.” bước đến ghé sát bên tai Sơ Vũ: “Còn nữa, cũng tự đưa mình vào ngõ cụt . Ví dụ như chuyện của Thư Nam, cho rằng mẹ chồng vẫn còn có thể đối xử tốt với như trước đây sao, người là con của kẻ thù hại chết em bà ta?”

      Sơ Vũ nheo mắt lại, chợt nở nụ cười. Làm tổn thương người khác bản thân mình cũng chẳng đạt được gì tốt đẹp. đâu chỉ tự làm tổn thương chính mình? Trần Lộ Hà rất tốt với , cả đời này cũng thể báo đáp, nhưng vừa quay đầu làm cho bà ấy bị đả kích nặng nề, lòng nghẹn ngào chua xót.

      “Mẹ, mẹ, con muốn tiểu.” đứa bé hớt hả chạy đến kéo tay Tô Y.

      Sơ Vũ nhìn đứa bé, chậm rãi xoay người.

      Đứa bé.

      Tô Y, có tiếp tục diễn cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu? nhếch môi.

      ***

      Sơ Vũ ở bệnh viện hơn mười ngày, sáng sớm hôm đó bắt đầu thu dọn để xuất viện.

      Tịch Hạo Trạch làm thủ tục xuất viện, giúp việc trong nhà cũng đến để giúp thu xếp mọi thứ. Tiểu Mai bình thường cứ líu rít ngừng nhưng hôm nay lại im lặng khác thường.

      “Chị Tiểu Vũ, còn chỗ đặt cái hộp này rồi .”

      Sơ Vũ nhìn qua, cầm lấy chiếc hộp rồi mở ra.

      “Ôi, quả cầu thủy tinh này đẹp.” Tiểu Mai kìm được thích thú .

      Sơ Vũ mỉm cười, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, nhanh chóng đặt lại vào hộp: “Cái này để chị tự giữ.”

      Tịch Hạo Trạch đến bên cạnh : “ thôi.”

      gì, Sơ Vũ chỉ cúi đầu lướt qua bên người Tịch Hạo Trạch.

      Tiểu Mai le lưỡi với Tịch Hạo Trạch: “ hai chúng ta đâu?”

      “Tiểu Mai, mấy ngày nay em cứ đến chỗ ở, tháng sau phải tập huấn rồi, lo lắng ấy ở nhà mình. Chuyện mẹ …” Tịch Hạo Trạch nhìn theo bóng lưng Sơ Vũ mày nhíu lại, bình tĩnh nhiều ngày nay của Sơ Vũ làm cho nơm nớp lo sợ, dự cảm lành.

      hai, em biết rồi. Bác chỉ giận mà thôi, hơn nữa vì chuyện đứa bé nên trong lòng bác rất thoải mái, em nhìn ra được ra bác rất thích chị Tiểu Vũ . yên tâm .”

      Tịch Hạo Trạch gật đầu.

      Sơ Vũ lên trước đoạn. Mấy hôm nay chuyện tình của và Tịch Hạo Trạch ngày càng rơi vào bế tắc, làm thở nổi. ngẩng đầu lên vừa hay gặp phải người phụ nữ hôm đó cùng Từ Dịch Phong, trong lòng bế đứa , là con của Từ Dịch Phong, Nhạc Nhạc.

      Hai người đối diện nhau, Sơ Vũ mỉm cười chào: “Xin chào.”

      “Chào.” Mạnh Hạ gật đầu, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền biến mất.

      “Lần trước chúng ta gặp nhau , tôi là Hàn Sơ Vũ.”

      “Mạnh Hạ.”

      Đây là dãy phòng bệnh cao cấp, yên tĩnh hợp lòng người, hành lang lúc này chỉ có ba người họ.

      “Nhạc Nhạc, bị ốm hả?” Sơ Vũ thấy trán Nhạc Nhạc dán băng gạc dày, cái miệng nhắn chu ra, hai mắt ngấn nước.

      “Chị, Nhạc Nhạc đau lắm.” xong bé nũng nhịu nâng tay lên trán chỉ.

      “Chúng tôi đường, tôi để ý con bé, để người bán hàng cẩn thận đụng trúng trán nó.” Lời thản nhiên nhưng trong ánh mắt kia lại lộ ra tự trách dằn vặt.

      Sơ Vũ trìu mến vuốt đầu Nhạc Nhạc, rồi đột nhiên hỏi: “ mình nuôi dưỡng Nhạc Nhạc có vất vả lắm .” xong mới ý thức được là mình lỡ lời: “Xin lỗi, tôi đường đột quá .”

      Mạnh Hạ mỉm cười: “ hề vất vả gì cả. Nếu có con bé tôi cũng biết bây giờ mình phải sống như thế nào nữa.” dịu dàng nhìn xuống con mình: “Con bé là nơi gửi gắm hy vọng duy nhất trong cuộc sống vô vị của tôi.”

      Nếu có con bé chắc Mạnh Hạ chết từ lâu, may mà đứa bé giúp có thể tiếp tục sống được đến ngày hôm nay.

      Gửi gắm.

      Sơ Vũ ngẩn ra, nheo mắt lại trầm tư .

      Mạnh Hạ ngước mắt nhìn ra đằng xa: “ ấy đợi kìa.”

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 41: “Gọi Tịch Hạo Trạch quay trở về ngay lập tức cho ta.”



      Hai tay Tịch Hạo Trạch siết chặt tay vô lăng, khớp xương lên rệt, chần chừ lát rồi cũng quyết định phá vỡ bầu khí yên lặng: “Tháng sau phải đến thành phố khác tập huấn, nên Tiểu Mai đến nhà chúng ta ở.”

      cần đâu, em quay về nhà ba.” Sơ Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Tiểu Mai ngồi ghế sau ôm gối lúng túng biết làm thế nào.

      “Sơ Vũ, nghe lời .” Tịch Hạo Trạch nhíu mày, giọng vỗ về : “Có gì đợi về rồi chúng ta chuyện.”

      hai, chị Tiểu Vũ, em hơi khát để em xuống mua bình nước nhá.” Tiểu Mai chớp chớp mắt .

      Cửa xe nhanh chóng được đóng lại.

      Hai người lại rơi vào im lặng, Tịch Hạo Trạch hít hơi rồi châm điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ bay lên. ra rất ít khi hút thuốc, nhưng dạo gần đây hiểu sao lại bắt đầu nghiện.

      Sơ Vũ khó chịu vì mùi thuốc ho lên vài tiếng.

      giật mình liền nhanh chóng dập .

      và Tô Y cùng nhau lớn lên, rồi tự nhiện trở nên gần gũi nhau. Năm cấp ba Tô Y qua du học, lâu sau chú Tô gặp chuyện may, Tô gia trong đêm khuynh gia bại sản. Cả đời ba luôn ngay thẳng chính trực dĩ nhiên tài nào chấp nhận được hành vi của ông Tô vì vậy ông ấy nhất mực phản đối hai bọn . Tô Y dĩ nhiên là chịu nổi cú sốc này, hơn nữa gia đình vừa mới bị phá sản, trong khoảng thời gian đó ấy rất suy sụp.” Tịch Hạo Trạch chua xót mím môi, khoảng thời gian khó khăn kia bây giờ nhìn lại dường như rất bình thường. “Sau đó, ấy đến quán bar uống rượu, đến khi tìm được….”

      “Sơ Vũ, đánh nhẽ ra phải nên ràng với em trước khi ấy trở về.”

      Trong hốc mắt Sơ Vũ ngấn nước: “ ấy bị ép buộc chia tay cho đến nay vẫn thể quên được, cho nên em chỉ là người may mắn lọt vào mắt của .”

      trán Tịch Hạo Trạch nổi lên gân xanh.

      lừa gạt tình cảm của em.” Sơ Vũ nâng tay lau nước mắt, mắt đỏ bừng từ từ xoay người nhìn thẳng .

      Tịch Hạo Trạch muốn đưa tay lên an ủi, Sơ Vũ bỗng dưng co rụt người lại. Đông tác kia làm lòng đau xót, chần chừ rồi thu tay về, cuối cùng cũng biết được thế nào là đau lòng.

      “Nếu như kết hôn với em, tất nhiên là lòng.” lúc sau Tịch Hạo Trạch lên tiếng.

      lòng.” Sơ Vũ cười to: “Thế hôm cuối tuần, đến bệnh viện chăm sóc cho Tô Y là bận việc đấy ư? Ngay từ đầu hề tôn trọng cuộc hôn nhân này.” hơi dừng lại chút, giọng cũng dần: “Hơn nữa mẹ cũng còn muốn gặp em nữa rồi.”

      Tịch Hạo Trạch nhíu mày: “Chuyện của họ hề liên quan đến chúng ta.”

      “Sao lại liên quan, người em chảy dòng máu của Nam Thư Mân.” Ánh mắt mờ mịt: “Bà ấy có lẽ còn thích em hơn cả Tô Y . Nếu ngay từ đầu biết em là con của Nam Thư Mân có lẽ chúng ta cũng kết hôn.” Từ sau hôm ấy, Trần Lộ Hà còn đến bệnh viện thăm nữa. Sơ Vũ dù có nhỏm hơn nhưng cũng rất đau lòng .

      “Chuyện đấy bao giờ xảy ra, em đừng nghĩ lung tung.”

      Sơ Vũ , ánh mắt nhìn về phía Tiểu Mai trú mưa dưới táng cây. Trời mưa bắt đầu nặng hạt.

      “Về thôi.” Khẽ cắn môi, rồi nhấn mạnh: “Nhà em.”

      Tịch Hạo Trạch tức tối, ấn mạnh còi.

      Tiểu Mai nghe thấy tiếng còi lập tức chạy vèo đến, cười cười : “ hai, em nghĩ hai người chuyện nhiều cũng khát nước rồi nên mua cho chị nè?”

      xong liếc mắt nhìn qua Tich Hạo Trạch, khuôn mặt tối sầm của khiến rụt người lùi về phía sau.

      Tịch Hạo Trạch cuối cùng vẫn là mềm lòng đưa Sơ Vũ về Hàn Gia.

      Xe dừng lại trước trước ngõ , cửa xe mở ra,mưa tạt vào người tới tấp.

      Tịch Hạo Trạch xuống xe, mở ô ra qua bên kia: “ đưa em vào.” Sơ Vũ chuyện cũng nhìn . sợ rằng chỉ cần nhìn cái lòng lại dao động.

      Tịch Hạo Trạch nhìn thoáng qua chiếc hộp trong tay , đoạn đường ngắn ai lên tiếng.

      Đến cửa nhà, Sơ Vũ dừng lại “Đến rồi, về .”

      Tịch Hạo Trạch nhìn vào khoảng sân rộng Hàn gia, là con rể nhưng ngay cả cơ hội vào ngồi cũng bị tước đoạt: “Sơ Vũ, em định từ bỏnhư vậy sao.”

      Qua màn mưa, Sơ Vũ nhìn vào gương mặt kia: “Em mệt rồi, tạm biệt.”

      “Sơ Vũ ” Tịch Hạo Trạch đưa tay giữ lại, động tác vừa nhanh vừa gấp gáp, người Sơ Vũ nghiêng sang, chiếc hộp trong tay rơi xuống.

      nhanh chóng chụp lại,bàn tay chạm vào chiệc hộp nhưng vẫn kịp.

      “Bạch” chiếc hộp rơi xuống đất, vật bên trong lăn ra.

      Mưa rơi tí tách, quả cầu thủy tinh lăn đến bên chân Tịch Hạo Trạch.

      Tịch Hạo Trạch nhận ra ánh mắt hoảng hốt của nhìnxuống, mắt hơi nheo lại, dường như bừng tỉnh. Sơ Vũ liền cúi xuống, nhưng bàn tay quen thuộc kia nhanh hơn bước.

      Chạm tay vào quả cầu hơi lành lạnh làm cho giật mình, Sơ Vũ đưa tay ra muốn lấy, Tịch Hạo Trạch lui lại, tay từ từ đưa lên, ánh mắt sáng rực nhìn , giọng như nghi vấn nhưng cũng là khẳng định: “Là em?!”

      phải!” Sơ Vũ quyết liệt từ chối.

      Khóe miệng Tịch Hạo Trạch cong lên: “ phải cái gì? Sơ Vũ, em cũng cần chối bỏ nhanh như vậy chứ.” Tay cầm quả cầu thủy tinh, khóe miệng nhếch lên tia cười , trong mắt nháy mắt dấy lên tia sáng rọi.

      “Trả em.”

      Tịch Hạo Trạch rút tay lại: “ phải là em nên giải thích chút sao?”

      Những hạt mưa từ ô lăn tròn xuống, đôi mắt Sơ Vũ bao phủ màn sương mỏng, nhún vai: “Em nhớ nhặt được khi nào .”

      Tịch Hạo Trạch nhìn chằm vào với ánh mắt dò xét, trong mắt lóe lên tia, Sơ Vũ trốn tránh dám nhìn thẳng .

      Sơ Vũ thấy có ý định dừng lại, lùi người về sau: “Nếu thích cứ giữ lấy , dù sao…” Dù sao vật cũng quay về nguyên chủ. vừa vừa mở cửa bước nhanh vào nhà.

      Tịch Hạo Trạch nhìn chằm vào cánh cửa khép chặt, hiểu sao trong lòng đột nhiên đau nhói.

      hai, nghĩ cách để dỗ dành chị Tiểu Vũ về nhà ?” Tiểu Mai khó hiểu, ràng là hai lưu luyếnvậy mà vẫn để chị Tiểu Vũ .

      “Để ấy về nhà cũng tốt.” Tịch Hạo Trạch giọng .

      “Ôi, hai, chị Tiểu Vũ đưa cho cái này ư?” Tiểu Mai tò mò hỏi: “Chị Tiểu Vũ dường như rất thích quả cầu này, lúc nãy em còn nhìn thấy chị ấy cứ ngắm nghía nó đến ngẩn người.”

      Tịch Hạo Trạch bỗng nhiên cười, tâm trạng bực dọc mấy ngày nay cuối cùng cũng nhõm hơn nhiều.

      ***

      tuần bình thản trôi qua, ngoại trừ Giang Triết ngại mưa gió đến thăm người nhà Tịch gia hề ghé qua. Buổi tối đôi khi Tịch Hạo Trạch cũng gọi điện cho , trước kia đều là nghe, nay vai trò đảo ngược.

      Sơ Vũ ngồi chiếc ghế dài trong sân cùng quyển sách của Giang Triết, đắm chìm dưới ánh mặt trời. ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, tay cầm chiếc vé máy bay mỏng manh.

      phải nhận ra tình cảm của Giang Triết nhưng chỉ có thể làm bộ như .

      Nhiều ngày nay Lý Tú Vân rất buồn lòng, Sơ Vũ bị sảy thai về đây cũng khoảng thời gian rồi mà Tịch gia ngay cả cuộc điện thoại cũng có, bà thầm óan sao lòng dạ gia đình này tàn nhẫn đến thế. Thấy Giang Triết cứ cách hai ba hôm lại đến bà cũng dần dần hiểu ra. Nhưng đáng tiếc!


      Bà cũng thường nhắc khéo Sơ Vũ chớ nên gần gũi quá với Giang Triết, miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ.

      Sơ Vũ cười , cũng giải thích gì.

      “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ ” Giọng Lý Tú Vân rất phấn khích, cầm điện thoại từ trong phòng chạy đến: “Là mẹ chồng con gọi.”

      Sơ Vũ nhíu mày, hơi sửng sốt.

      “Con nhanh nhận .” Lý Tú Vân thúc giục .

      “A lô , mẹ ạ.”

      “Hàn Sơ Vũ, hãy về đây ngay lập tức cho tôi.” Giọng Trần Lộ Hà tràn đầy tức giận.

      Tim Sơ Vũ run lên, sắc mặt trắng bệch, khó khăn lên tiếng: “Được ạ.”

      “Sao rồi con?” Lý Tú Vân hỏi.

      “Mẹ bảo con trở về chuyến.”

      “Ôi đúng rồi, phải về chứ bằng người nhà họ lại này nọ.”

      Sơ Vũ gượng cười.

      Đúng là hề đoán sai , bão táp sắp sửa kéo đến.

      ***

      Tịch gia.

      Lúc Tiểu Mai mở cửa nhìn thấy nháy nháy mắt, vẻ mặt lo lắng. Sơ Vũ mỉm cười, thoáng nghe được tiếng khóc. vào, nhìn thấy Tịch Hạo Nguyệt cúi đầu, tóc dài xõa ra che bên mặt, đôi vai run lên. Trần Lộ Hà mặt mày xám xịt ngồi bên, cũng thèm liếc nhìn cái.

      Xem ra họ biết. Lòng có chút đành.

      “Hạo Nguyệt ” nhàng gọi.

      Tịch Hạo Nguyệt nghe thấy giọng liền ngẩng đầu lên, đây phải là câu nghi vấn mà là trần thuật: “Tôn Hiểu Nhiên, chị quen ta chứ.”

      Sơ Vũ gật đầu.

      ta là bạn tốt của chị! Sao ta có thể…” Tịch Hạo Nguyệt cắn môi.

      “Hạo Nguyệt…” Sơ Vũ biết nên gì. Ai ai cũng hy vọng có tình chung thủy, ai có thể chịu đựng nổi khi bị người mình thương nhất phản bội.

      “Sơ Vũ, có phải chị biết từ lâu rồi !” Tịch Hạo Nguyệt bỗng dưng cao giọng, đứng phắt dậy: “Có phải ? Có phải ? .”

      Trần Lộ Hà hoảng sợ, giữ con lại: “Hạo Nguyệt”

      Tịch Hạo Nguyệt quan tâm, chạy đến trước mặt Sơ Vũ, hai tay lay mạnh người : “Vì sao chị lại cho tôi, Sơ Vũ, chị là chị dâu của tôi cơ mà, vì sao cho tôi?”

      Bị lắc mạnh, đau cũng chỉ cắn chặt răng, : “Chị khuyên ấy.”

      Sắc mặt tịch hạo nguyệt tối sầm lại.

      Trần Lộ Hà giận dữ: “Rốt cuộc tôi nợ cái gì.” Môi bà trắng bệch: “Em tôi bị mẹ hại cho tự sát, bây giờ hôn nhân của Hạo Nguyệt lại bị bạn thân chen chân.” Bà hít sâu hơi: “Sơ Vũ, từ khi bước vào Tịch gia, tôi luôn chăm sóc thương như con ruột, chưa bao giờ tệ bạc với . Nhưng hôm nay, Tịch gia chúng ta còn đủ khả năng để chứa chấp nữa rồi. Tôi sợ sau trăm tuổi, tôi cũng còn mặt mũi nào mà gặp tổ tiên.”

      Sơ Vũ tái mét, bất lực lui về sau hai bước,ánh mắt đen nhánh chôn giấu bi thương vô tận, khóe mắt nóng lên, nghẹn ngào : “Mẹ, con xin lỗi.”

      , đừng gọi tôi như vậy.” Trần Lộ Hà nghiêng mặt qua bên: “Tôi nhận nổi.”

      Bàn tay Sơ Vũ nắm chặt lại, nước mắt nén được rơi xuống: “Con biết.”

      “Chuyện và Tịch Hạo Trạch, lúc trước đều do tôi quá vội vàng.” Trần Lộ Hà thẳng thắn thừa nhận. Trái tim Sơ Vũ tan nát, bởi sớm coi đây là gia đình của mình .

      Để từ bỏ nơi mà trong tim mình xem như là gia đình, rất đau đớn.

      “Mẹ, Hạo Nguyệt, xin lỗi.” khó khăn ra, xoay người ra.

      Cửa nhà bỗng dưng mở toang ra, tất cả đều bất ngờ khi nhìn thấy Tịch lão gia đứng ở ngoài.

      “Ba, sao ba lại đến đây?” Trần Lộ Hà lên.

      Sơ Vũ nghiêng người.

      Tịch lão gia nhìn vào mắt Sơ Vũ, lại nhìn sang con dâu và cháu , nghiêm giọng : “Gọi Tịch Hạo Trạch quay trở về ngay lập tức cho ta.” Rồi lại quay sang Sơ Vũ, giọng dịu hẳn xuống: “Tiểu Vũ, cháu lên thư phòng cùng ông ".

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 42: Quan trọng nhất là ấy tôi.



      Hai câu ngắn gọn của Tịch lão gia làm mẹ con bà Trần giật mình, khó hiểu nhìn ông. Tịch Hạo Nguyệt rất tức giận, ngay cả đến cháu nội là mà ông cũng thèm liếc nhìn lấy lần.

      Sơ Vũ hơi sửng sốt, khẽ cắn môi rồi chần chừ theo sau.

      “Mẹ, sao nội lại đến đây vậy?”

      Trần Lộ Hà lắc đầu.

      “Thế có gọi điện thoại cho hai ?”

      Trần Lộ Hà cố gắng bình tĩnh, lớp trang điểm kia cũng thể giấu được hậm hực và tức giận của bà: “ gọi điện thoại cho ba con ngay.”

      Quanh co vòng ai nghĩ rằng…

      Tịch lão gia ngồi xuống trước bàn, ánh mắt chăm chú đánh giá Sơ Vũ hồi lâu, sau lại thào: “Khó trách lần đầu tiên ta gặp cháu có cảm giác gì đó rất quen thuộc.”

      Sơ Vũ hoang mang, ngạc nhiên nhìn ông.

      Tịch lão gia thở dài, vẫy tay gọi Sơ Vũ: “Đến cạnh nội để nội nhìn kĩ cháu xem nào.”

      Sơ Vũ bước vài bước đứng bên cạnh ông.

      Tịch lão gia nhìn : “Tiểu Vũ à, nội biết cháu chịu nhiều uất ức.”

      Sơ Vũ long lanh nước mắt, lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Nội.”

      Tịch lão gia xúc động nắm lấy tay : “Nội của cháu là người dũng, nếu năm đó có ông ấy cõng ta lưng về, có lẽ ta sớm lên cõi rồi.”

      “Hạo Trạch lần này làm tổn thương cháu, ta thay nó xin lỗi cháu.”

      “Nội, cháu…” Sơ Vũ nghẹn ngào nên lời.

      “Chuyện năm đó nội cháu muốn về quê ta cũng tán thành . Có lẽ chúng ta chiến trường chứng kiến quá nhiều người ngã xuống cho nên luôn có suy nghĩ rằng, nếu có ngày còn sống lá rụng về cội“. Sau đó ông ấy cứ cố chấp nên ta cũng đành thỏa mãn tâm nguyện của ông ấy. Năm ấy lúc ta đến thành phố N, cháu và Tiểu Hàn đến thăm ta, ta muốn thầm se duyên cho con và Hạo Trạch.”

      Đôi mắt ông đục ngầu: “Chuyện của mẹ cháu ta cũng biết. Cháu à, nội cháu bởi vì chuyện này mà áy náy trốn tránh gặp ta, đến lúc ông ấy ra ta cũng biết.”

      Ông cụ xong, ánh mắt buồn bã ươn ướt.

      Sơ Vũ nhìn chằm ông, Tịch lão gia chạm vào nổi lòng sâu kín nhất của , nhắc đến nội mình Sơ Vũ lại đau lòng thôi, từng giọt nước mắt lại rơi xuống. Nội bởi vì chuyện của mẹ rất uất hận, từ trong lòng luôn mang theo vết sẹo này.Nam Thư Mân là mẹ ruột của , đó là chuyện thể nào có thể thay đổi được.

      “Nội ” Sơ Vũ chậm rãi ngồi xuống, tựa đầu vào chân ông.

      Tịch lão gia vỗ lưng : “Tiểu Vũ, có nội ở đây, nội giúp cháu làm chủ. Chuyện của mẹ cháu hề liên quan gì đến cháu.”

      Buổi chiều, ánh mặt trời nhàng chiếu vào, thư phòng Tịch gia tĩnh lặng. đôi già trẻ như vừa đoàn tụ sau nhiều năm xa cách, quấn quýt trò chuyện cả buổi.

      Tịch Chính Hồng vội vàng trở về nhìn thấy vợ mình lời ngồi bên sô pha: “Có chuyện gì thế sao lại gọi tôi trở về gấp vậy?”

      Trần Lộ Hà trừng mắt liếc ông cái: “Ba vừa mới đến.”

      “Sao trước đó chẳng nghe gì, thế ba đâu?”

      “Trong thư phòng.” Trần Lộ Hà hơi dừng lại: “Cùng Sơ Vũ ở trong đấy.”

      Tịch Chính Hồng kinh ngạc, đến thư phòng gõ cửa.

      “Vào .” Tịch lão gia ngẩng đầu, khuôn mặt hiền hòa lúc nãy liền thay đổi, còn nhanh hơn cả phim xuyên ,ông hỏi: “Tịch Hạo Trạch đâu?”

      Tịch Chính Hồng đến: “Ba, ba cũng biết là Tịch Hạo Trạch tập huấn sao có thể trở về được .”

      “Hừ!” Ông cụ râu bạc trừng mắt: “Nó sao có thể bắt nạt cháu dâu ta như thế cơ chứ, các người là ba mẹ cũng biết nuôi dạy con. Chính Hồng, con tự xem xét lại bản thân mình .”

      “Tiểu Vũ, cháu dìu nội xuống .”

      Sơ Vũ đến cẩn thận đỡ ông. Lúc ngang qua người Tịch Chính Hồng, gọi: “Ba.” Cho dù là mối quan hệ giữa và Tịch Hạo Trạch có thể nào vẫn luôn kính trọng họ .

      Sắc mặt Tịch Chính Hồng mảy may thay đổi.

      “Ba có ?” Trần Lộ Hà vừa nhìn thấy hai người kia xuống lầu đến hỏi.

      Tịch Chính Hồng bực dọc : “Muốn chúng ta tự kiểm điểm.”

      Trần Lộ Hà kinh ngạc há miệng, bà bắt đầu kể chuyện của Tịch Hạo Nguyệt và Ôn Húc cho Tịch Chính Hồng . Ông nghe xong tức giận vỗ mạnh lên bàn : “Sao bà lại hồ đồ như thế . Việc này sao bà có thể trách lên người Sơ Vũ.”

      Mắt Trần Lộ Hà đỏ lên, cãi lại: “Còn phải vì ta vì ai? Lúc ấy tôi bị mù rồi nên mới rước con Nam Thư Mân vào cửa.”

      Tịch lão gia giữ Sơ Vũ lại cho đến khi mặt trời chiều ngã về phía tây.

      “Nội, cháu về đây, mai cháu lại đến thăm nội.”

      “Về? Về đâu? Đây chính là nhà cháu Tiểu Vũ, cháu cho lần này nội đến đây là để làm gì?”

      Trong lòng Sơ Vũ cảm thấy rất ấm áp, nhìn ông cụ trước mắt tựa như ông nội ruột của mình.

      “Tên nhóc Hạo Trạch này quá đáng lắm rồi để nội thay cháu dạy dỗ nó, đứa cháu dâu đáng thương của ông.” ông cụ kìm được lòng .

      Đầu ngón tay Sơ Vũ run lên nhưng rồi vẫn cố gắng kìm nén .

      “Nội à, phải vậy đâu. ra trong chuyện này cháu cũng có lỗi, lúc trước ba cháu xảy ra tai nạn, ấy giúp cháu rất nhiều, trong lòng cháu rất cảm kích ấy, cho nên … là tại chúng con quá vội vàng .”

      Tịch lão gia nhíu mày: “Là vậy sao? Tiểu Vũ, tuy rằng ta già nhưng đôi mắt này vẫn còn tinh tường lắm .” Ông nhìn Sơ Vũ ưu tư: “Được rồi, nếu cháu muốn ở đây có thể về nhà. Cháu làm sao mà cảm thấy vui vẻ là được. Để ta bảo Tiểu Chu đưa cháu về.”

      Sơ Vũ mỉm cười: “Cám ơn nội.”

      Tiểu Chu đưa về Hàn gia. Vừa bước xuống xe chợt nhìn thấy chiếc xe khác đậu trước cổng, chiếc xe này phải là quá xa lạ với , từng nhìn thấy nó trước kia.

      Nheo mắt nhìn rồi qua.

      Nam Thư Mân mặc chiếc váy dài màu xanh biển, dáng vẻ cao quý tựa như vừa bước ra từ bức tranh thủy mặc:“Ta chờ con lâu lắm rồi .”

      Sơ Vũ im lặng lúc rồi : “Được.”

      “Chúng ta tìm chỗ chuyện nhé.” Nam Thư Mân đề nghị.

      Sơ Vũ đưa bà đến quán ăn thịt xiên ven đường, cửa hàng có chút cũ kĩ, nước sơn tường loang lỗ, bàn dầu mỡ nhớp nháp.

      Hai người lặng thinh, Sơ Vũ tùy ý chọn thịt rau, Nam Thư Mân cũng như thế. Ông chủ mang nồi lẩu lên, Sơ Vũ theo thói quen đưa tay lấy bình dấm, đúng lúc Nam Thư Mân cũng đưa tay ra. Hai bàn tay chạm nhau, run lên.

      Nam Thư Mân nghĩ rằng Sơ Vũ hề do dự rút tay về, thời gian chậm rãi trôi qua, Sơ Vũ vẫn giữ nguyên tư thế, Nam Thư Mân gượng cười rút tay lại: “Ta còn nhớ hồi bé, lúc con ăn sủi cảo cũng cho rất nhiều dấm, nhiều năm rồi mà chẳng thay đổi gì.”

      Sơ Vũ cười nhếch môi, tâm trạng rất bình thản: “Bà sao, cũng phải lâu lắm rồi mới đến lại cửa hàng góc đường như thế này đúng ?”

      Nghe như vậy, Nam Thư Mân cũng chẳng để tâm, Sơ Vũ có thể đồng ý cùng bà đến cửa hàng này, cùng bà chuyện là bà rất mãn nguyện lắm rồi.

      Sơ Vũ khuấy chén nước tương, lẩu nóng hòa quyện cùng dấm chua tạo nên mùi hương thơm nồng .

      “Tiểu Vũ, sau này con có dự tính gì ?”

      Sơ Vũ hờ hững hỏi: “ phải bà gọi Tịch lão gia để ông ấy giúp tôi rồi sao?”

      Nam Thư Mân nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của : “Là vì mẹ muốn tốt cho con.”

      Tốt cho tôi? Sơ Vũ phì cười, câu vì tốt cho là xong ư?

      “Mẹ.” chua chát gọi, gọi ra rồi cũng cảm giác có gì khó khăn.

      Nam Thư Mân kinh động, đôi đũa trong tay rơi xuống, khuôn mặt dại ra.

      Sơ Vũ giọng : “Sao năm đó bà lại nhẫn tâm rời bỏ tôi và ba? Chẳng nhẽ đối với bà vinh hoa phú quý quan trọng vậy sao?” Hỏi xong, nhàng lắc đầu: “ , tôi tin.”

      Nam Thư Mân cố gắng bình tĩnh lại, giọng từ tốn: “Tiểu Vũ, mẹ xin lỗi con. Hôn nhân của ba mẹ là do sắp xếp, sau khi kết hôn mối quan hệ của ba mẹ vẫn rất giữ kẽ, sau rồi có con mẹ nghĩ rằng cứ bình ổn như vậy mà trôi qua, giúp chồng nuôi dạy con cái.”

      Nam Thư Mân nhìn xuống tay mình, đôi mắt rơi vào trầm tư: “Nhưng đến khi mẹ gặp được ông ta, mẹ mới hiểu được cái gì gọi là tình .”

      Sơ Vũ nắm chặt bàn tay, ảm đạm nhìn Nam Thư Mân rơi lệ, miệng đắng cay, từ từ mở mắt ra.

      Vì tình mà vứt bỏ gia đình?

      “Mẹ cảm thấy mẹ nợ con rất nhiều, bởi vậy cho dù thế nào mẹ cũng giúp con.” Nam Thư Mân nắm lấy tay Sơ Vũ.

      Thời gian như ngừng trôi, người ở bên ngoài nhìn vào tưởng chừng là cảnh tượng rất hài hòa.

      Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trước mặt, từ từ rút tay lại: “ ra người bà cần xin lỗi phải là tôi mà là ba tôi, cả đời ông cũng chỉ mỗi mình bà, cho dù là vất vả bao nhiêu ông ấy vẫn thể hận bà.” thản nhiên cười, ánh mắt cong thành vầng trăng khuyết lộ ra tia trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Nam Thư Mân nhìn bàn tay trống rỗng, khuôn mặt bi thương.

      “Lần nầy cảm ơn bà giúp tôi, nhưng vì mối quan hệ của nội mà để Tịch gia tiếp nhận tôi cũng có ý nghĩa gì chứ. Tôi nỡ lòng nào nhìn thấy mỗi khi mẹ chồng nhìn tôi lại nhớ đến em bà ấy, lại làm bà ấy đau khổ. Quan trọng nhất là ấy tôi.”

      “Con… con quyết định rời ư?” Nam Thư Mân kinh ngạc hỏi, bà hít sâu để bản thân bình tĩnh trở lại, mắt sáng rực nhìn con .

      Sơ Vũ trả lời câu hỏi của bà, rút hai mươi tệ đặt lên bà.

      “Tôi về đây, tạm biệt.”

      Nam Thư Mân suy sụp, sừng sờ nhìn theo bóng lưng Sơ Vũ.

      Về nhà, Lý Tú Vân vui mừng ra hỏi: “Tiểu Vũ, mẹ chồng con tìm con có chuyện gì vậy”

      Sơ Vũ mỉm cười: “ có gì cả ạ, chỉ hỏi sức khỏe con thế nào thôi ?”

      Lý Tú Vân hơi bĩu môi, trong lòng thầm trách xem ra Tịch gia chỉ xem trọng cái bụng của Sơ Vũ mà thôi. Bà thở dài, mắt nhìn vào bụng của Sơ Vũ nghĩ, nếu còn đứa bé tốt rồi.

      Sơ Vũ qua loa ăn mấy muỗng cơm rồi trở về phòng . ngồi ở bên giường, nhìn khắp căn phòng. Trước khi kết hôn, phòng có sơn lại, nay vào cảm giác quen thuộc vẫn còn. Mở tủ lấy quần áo ra sắp xếp vào va li. Lúc trước Trần Lộ Hà mua cho bao nhiêu là quần áo vẫn chưa mặc hết.

      Bận rộn nửa tiếng, mệt mỏi lên giường nằm suy nghĩ, bỗng nhiên di động lại vang lên, giờ này rồi ai còn có thể gọi cho nữa.

      “A lô “

      Đầu kia im lặng , nghe thấy tiếng hít thở quen thuộc, Sơ Vũ cũng nữa.

      Kim đồng hồ tíc tắc nhích,im lặng lúc cuối cùng bên kia cũng lên tiếng: “Sơ Vũ.” Nghe được giọng quen thuộc làm tim rung lên.

      “Em vẫn chưa ngủ à?” Giọng lộ ra vẻ mỏi mệt.

      “Vẫn chưa.”

      “Hạo Nguyệt với rằng nội đến.” Tịch Hạo Trạch cười , giọng hơi khàn khàn: “Nếu mà về chắc phải chịu đòn rồi, đến lúc đó em phải giúp cầu xin nội đấy.”

      Sơ Vũ hít hơi sâu: “Tịch Hạo Trạch, chúng ta ly hôn .”

      Trong nháy mắt bên kia truyền đến thanh vỡ tan.

      rồi, đừng nhắc đến việc này nữa .”

      Sơ Vũ nghe giọng kỳ lạ: “Chẳng lẽ lại muốn để em làm thế thân cả đời sao?” gần như gào rống lên.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 43: Sơ Vũ cắn chặt môi, nghẹn ngào nức nở.



      Sơ Vũ cắn chặt môi, nghẹn ngào nức nở. Từ sau hôm ấy, mỗi đêm đều gặp ác mộng lạnh đến run người, luôn mơ thấy cảnh ở bệnh viện hôm đó, cùng Tô Y hạnh phúc nắm tay nhau rời , để mặc dõi theo bóng hai người cho đến khi khuất dạng.


      Trong lòng luôn nặng trịch những mối lo lắng, sợ hãi, hoài nghi.

      Những ngày ở bệnh viện vẫn luôn chờ đợi lời giải thích từ , thế nhưng cuối cùng cái nhận được chỉ là thương hại nhặt len lỏi trong ánh mắt . lòng thể hiểu nổi rốt cuộc cái làm đau lòng kia là gì! Là vì ? Hay là vì đứa ?

      Nếu hà cớ gì phải ràng buộc lẫn nhau?

      đờ đẫn nhìn chăm chăm bức tường trước mặt, hai hàng nước mắt nóng bỏng lăn dài má, bi thương nhếch khóe miệng, lòng đau xót khôn nguôi.

      “Em để lại cho thứ ở bên trong khe hở bên phải sô pha phòng khách.” Sơ Vũ nhàng , rồi liền tắt máy.

      Tịch Hạo Trạch nắm chặt điện thoại, gắng gượng bước xuống giường, băng gạc chân trái từ từ rướm máu. trán ướt đẫm mồ hôi nhưng dường như cảm giác được đau đớn, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, đột nhiên cả người ngã sụp xuống, ngất .

      y tá đẩy cửa vào , nhìn thấy nằm bất tỉnh nền, sợ đến mức hồn bay phách lạc, khay dụng cụ trong tay cũng rơi xuống “loảng xoảng”, vội chạy đến ấn nút cấp cứu.

      Tất cả bác sĩ trong tổng quân khu đều luống cuống chạy đến, nhìn thấy tình trạng của Tịch Hạo Trạch liền đến kiểm tra: “Sao lại thế này, ai cho phép cậu ấy xuống giường ! là liều lĩnh!”

      y tá đứng khúm núm , uất ức muốn khóc.

      “Chuẩn bị làm phẩu thuật.”

      ***

      Tịch gia, cả nhà sáng trưng.

      Tịch lão gia nghiêm nghị ngồi sô pha: “Thân thế của Tiểu Vũ ta biết cả rồi.”

      Trần Lộ Hà ngẩn ra ngước mắt nhìn thẳng ông.

      “Chuyện của người lớn đừng lôi bọn trẻ vào, Lộ Hà, con hãy nghĩ thoáng hơn chút .”

      “Ba.” Trần Lộ Hà đau xót gọi, Tịch Chính Hồng nhanh chóng giữ tay vợ lại.

      “Con người của con bé ra sao phải các người biết.” ông cụ nhìn con dâu với ánh mắt xa xăm, giọng có phần thương cảm, và hơi trách cứ: “Lúc trước hai người cũng biết Tịch Hạo Trạch tiếp cận với con bé vì mục đích gì nhưng hai người cũng quan tâm. Nếu hai người là ba mẹ của Tiểu Vũ đồng ý để con bé kết hôn với Hạo Trạch sao?”

      Tịch lão gia thở dài: “Bây giờ người sai là ai, chính là con của hai người. Tiểu Vũ có làm gì sai? Từ bị mẹ vứt bỏ, những ngày tháng qua nó phải trải qua như thế nào.”

      “Lộ Hà” ông cụ hơi tức giận ho lên vài tiếng: “Lần này Tiểu Vũ bị sảy thai con có thăm con bé ? Bị chồng lừa dối, con lại còn, mẹ chồng ghét bỏ, hai người có nghĩ đến cảm nghĩ của con bé ?”

      Sắc mặt Trần Lộ Hà tái nhợt, mím môi, khuôn mặt ngày càng trở nên khó coi.

      “Nếu Hạo Trạch phải là cháu nội ta ta treo nó lên cột đánh chết rồi. Con của người ta phải là báu vật sao, đâu dễ bị các người bắt nạt đến thế .”

      Cả buổi Trần Lộ Hà cứ như mắc nghẹn, ra được lời nào.

      Cuối cùng ông cụ dứt khoát kết luận: “Cho dù lần này Tiểu Vũ quyết định như thế nào, ta cũng đồng ý.”

      Đêm tĩnh lặng, điện thoại trong nhà Tịch gia dồn dập vang lên đánh vỡ bầu khí ngột ngạt trong phòng.

      Trần Lộ Hà hít sâu hơi, đến bắt máy điện thoại, trong nháy mắt sắc mặt bà trở nên trắng bệch .

      Tịch Chính Hồng nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của vợ mình, lo lắng hỏi: “Ai gọi vậy? Có chuyện gì sao?”

      Trần Lộ Hà như người mất hồn nhìn qua Tịch Chính Hồng: “Hạo Trạch bị thương rồi tại ở trong bệnh viện.”

      Vừa dứt lời, Tịch lão gia ngã quỵ xuống, mặt mày tím tái, tay đặt lên ngực thở nổi.

      Trần Lộ Hà nhìn thấy liền chạy lấy thuốc. Cũng may mà uống thuốc xong ông cụ đỡ hơn nhiều.

      Lúc cả nhà đến bệnh viện Tịch Hạo Trạch vừa được làm phẩu thuật xong. Nhìn con nằm giường bệnh sắc mặt nhợt nhạt, Trần Lộ Hà đau lòng, nghiêng mặt qua nhàng lau những giọt nước mắt.

      Tại cuộc tập huấn, núi bị sạt lở đất, tất cả đều xảy ra quá nhanh. Trong lúc nguy khốn vì cứu đồng đội mà cũng bị sảy chân ngã xuống. May mắn thay , phía dưới có mấy nhánh cây để bám víu nên chỉ bị gãy chân, nếu hậu quả thế nào cũng dám nghĩ đến.

      Tâm trạng thấp thỏm của Tịch lão gia cuối cùng cũng được nhõm hơn. Quả , cái thân thể già yếu của cụ bị đứa cháu nội này làm cho phen bạc vía.

      Tịch Chính Hồng đưa ba về nhà, Trần Lộ Hà ở lại chăm sóc Tịch Hạo Trạch. Thuốc giảm đau hết tác dụng, Tịch Hạo Trạch mê man được lúc, vì cơn đau từ vết thương đùi mà tỉnh dậy .

      hoảng hốt mở mắt ra nhìn thấy người nằm gục giường. Ánh sáng phòng bệnh yếu ớt, trước mắt mọi thứ đều mơ hồ, mông lung, nhìn chằm vào bóng dáng mờ nhạt kia, môi run run gọi: “Sơ Vũ.”

      cố gắng nâng người lên, dường như dùng hết sức lực, trong lúc nhất thời kiệt sức , tay trượt toàn thân ngã xuống.

      Giường khẽ run lên, Trần Lộ Hà giật mình, ngạc nhiên vui mừng nhìn con, quay người bật đèn, trong chớp mắt căn phòng sáng trưng: “Hạo Trạch, con tỉnh rồi ư?” Bà hơi gấp gáp: “Con bị đau chỗ nào ư? Để mẹ gọi bác sĩ đến kiểm tra.”

      Tịch Hạo Trạch im lặng nhìn Trần Lộ Hà, đôi môi khô khốc, lâu sau nuốt ngụm: “Mẹ, con sao.”

      “Mẹ rót cho con cốc nước.” Trần Lộ Hà đứng dậy, Tịch Hạo Trạch vội vàng giữ tay mẹ lại.

      “Mẹ, mẹ hãy về nhà con lấy giúp con vật trong khe hở phía bên phải sô pha.”

      Trần Lộ Hà cảm thấy tay mình rất đau, nhìn vẻ mặt gấp gáp của Tịch Hạo Trạch, bà bỗng dưng căng thẳng, đôi mắt đen như mực kia lóe lên tia sáng: “Được, được, mẹ ngay bây giờ đây.” Tịch Hạo Trạch chậm rãi buông tay, nằm xuống.

      rất mệt nhưng vẫn muốn kiên trì đợi Trần Lộ Hà quay lại, Sơ Vũ để lại cái gì cho ? Qua khe hở của rèm cửa sổ nhìn lên bầu trời đầy sao, những ký ức ngày trước lại ùa về. Lúc này đây ngủ chưa, biết có lại đá chăn , ban đêm lạnh vẫn còn chưa khỏe hẳn.

      Chuyện tình cảm đôi khi rất kỳ diệu, xa nhau rồi mới nhận ra mình nhớ người kia đến dường nào.

      Trần Lộ Hà quay lại, sắc mặt tĩnh mịch, nhàng đẩy cửa ra. Tịch Hạo Trạch nghe thấy tiếng động liền quay đầu, nhìn thấy hai tay Trần Lộ Hạ trống trơn.

      “Mẹ tìm ra ư?” trầm giọng hỏi.

      Trần Lộ Hà gì, bà ngước mắt nhìn con trai, do dự lấy tờ giấy trong túi ra.

      Tịch Hạo Trạch vui mừng nhận lấy, nhưng chỉ trong chớp mắt niềm vui sướng kia hoàn toàn vụt tắt. Nhìn xuống dòng chữ chói mắt “thời gian khám thai” cả người như bị sét đánh. Cuối cùng cũng hiểu vì sao Sơ Vũ hết lần này đến lần khác đưa ra đề nghị ly hôn . Im lặng trong hồi lâu, rồi bỗng nhiên cười rộ lên, vết thương vì thế cũng trở nên tệ hơn nhưng cũng thể nào so sánh được với nổi đau trong lòng .

      “Hạo Trạch ” Trần Lộ Hà vội vàng giữ lấy tay con trai.

      “Con đúng là thằng khốn nạn.” nghiến chặt răng, trông đôi mắt hằn lên vô số tia căm hờn, vô lực giơ tờ kết quả trong tay lên: “Lúc ấy đến bệnh viện kiểm tra biết mình mang thai, ấy gọi điện thoại cho con…” Nhưng khi ấy ở đâu, ngày đó lại ở bệnh viện cùng Tô Y, và để lại cho ấy lời dối.

      Tịch Hạo Trạch bỗng nhiên cảm thấy lòng quặn đau, tựa như ai đấy đào khoét. thể tưởng tượng được Sơ Vũ đau đớn như thế nào khi nhìn thấy cảnh tượng đấy?Cho dù và Tô Y hoàn toàn có gì, nhưng cũng làm tổn thương sâu sắc .

      Giờ phút này Trần Lộ Hà cũng biết gì? Bà hít hơi, xoay mặt nhìn ra cửa sổ. Sau bình minh, tất cả lại tốt lên thôi

      ***

      Cả đêm Sơ Vũ thể ngủ ngon giấc, tựa như có gì luôn đè nén trong ngực. Lúc xuống giường, trước mắt tối mịt, choáng váng ngồi lại giường.

      Trời vừa sáng Trần Lộ Hà liền lái xe đến Hàn gia. Sơ Vũ nghe tiếng gõ cửa, đặt bữa sáng xuống, mang dép vào ra mở. chưa từng nghĩ rằng có ngày Trần Lộ Hà đến nhà . Cho dù lúc hai người kết hôn, người nhà Tịch gia cũng chưa từng đến nơi này bao giờ.

      vô cùng ngạc nhiên , định mở miệng gọi “Mẹ” nhưng từ vẫn chưa ra khỏi miệng im bặt , trầm mặc lúc rồi nở nụ cười chua chát.

      Trần Lộ Hà dường như cũng nhìn ra:”Sơ Vũ.” Bà chậm rãi : “Hạo Trạch bị thương nằm viện .”

      Ngay lúc ấy, Sơ Vũ như cảm thấy có tiếng sét đánh bên tai, đôi mắt trợn tròn thể tin được. phải là hoài nghi Trần Lộ Hà, chỉ là hoảng loạn, muốn cho bản thân phải bình tĩnh nhưng khó.

      Đến bệnh viện.

      “Sơ Vũ, Hạo Trach nhìn thấy tờ giấy kết quả kia .” Trần Lộ Hà thở dài , Sơ Vũ lặng thinh lên tiếng.

      Rất nhanh, lấy lại được vẻ tự nhiên, nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra.

      Ánh mặt trời như thác nước rọi xuống mọi ngõ ngách trong căn phòng, Sơ Vũ nhìn người giường lẳng lặng ngủ say, ngực đau nhói, bước từng bước đến gần.

      Chỉ vừa mấy ngày thôi, ngờ lại xảy ra tình như vậy. nhìn qua những vết trầy xước khắp mặt, chân trái phải bó bột, khóe mắt thấm ướt.

      Lẳng lặng nhìn hồi lâu, lúc định xoay người rời , đột nhiên cánh tay bị giữ lại.

      “Sơ Vũ, em đến rồi ư.”

      ngẩn người, đứng tại chỗ.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 44: “Sơ Vũ, xin lỗi.”



      Sơ Vũ nhìn qua bình truyền dịch trong suốt treo tay , căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng chất lỏng tí tách. chậm rãi xoay người đối diện , ánh mắt dịu dàng nhưng chứa kiên quyết.

      Sơ Vũ lặng thinh nhìn , lời nào.


      Tịch Hạo Trạch nắm chặt tay, bất đắc dĩ giật khóe miệng. Hôm nay Sơ Vũ mặc chiếc váy đầm hoa hơi rộng. Ánh mắt vô thức nhìn xuống bụng , bỗng nhiên cổ họng như bị mắc nghẹn, mày nhíu chặt.

      “Sơ Vũ, chuyện Tô Y.. rất xin lỗi.”

      Sơ Vũ cúi đầu nhìn xuống đôi giày, mái tóc dài che khuất khuôn mặt , Tịch Hạo Trạch chỉ có thể nhìn thấy được phân nửa khuôn mặt, trong suốt, mơ hồ.

      “Về chuyện lúc bắt đầu, xin lỗi.” Tay siết chặt, ánh mắt sâu sắc nhìn chằm vào nhưng vẫn nghe thấy tiếng trả lời.

      gian tĩnh lặng.

      cảm thấy lo lắng giọng gọi tên : “Sơ Vũ.”, rút tờ giấy từ dưới gối: “Chuyện hôm đấy xin lỗi.”

      Sơ Vũ hiểu được chuyện hôm đấy trong ý , lòng chua xót.

      Tịch Hạo Trạch tiếp: “Hôm đấy Tô Y đột nhiên bị đau dạ dày, ấy còn người thân nào ở thành phố này nên mới tìm đến .”

      Nghe , thể kiềm chế được những giọt nước mắt của mình, thanh nồng đậm mũi: “Nhưng vì sao lại muốn gạt em? Ngay từ đầu định thành với em.” Những giọt nước rơi xuống váy rồi từ từ biến mất, cố nén nỗi lòng đau đớn, khó khăn : “Khi nghe được chính Tô Y rằng, chẳng qua em chỉ là may mắn xuất đúng thời điểm mà thôi, có biết cảm giác của em thế nào ?”

      Từng lời ra, tim lại nhói lên, tay nắm chặt tựa như cố kìm nén, hít hơi rồi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt kia hai hàng lệ nóng bỏng ngừng tuôn rơi, gì có thể diễn tả nỗi đau của lúc này.


      có biết em phải quyết tâm trong bao lâu để có thể kết hôn với ? đâu biết ba em phải khó khăn thế nào mới có thể chấp nhận thân phận của . Mỗi khi nhìn thấy trong bộ quân phục cả người ông dường như bị vùi lấp bởi nỗi đơn, vì , em làm tổn thương ba. có biết vào giây phút phát mình mang thai em vui mừng đến nhường nào , em muốn cho trước tiên, nhưng lúc đó ở đâu? ở bên cạnh Tô Y, em trơ mắt nhìn hai người rời trước mặt, là chồng em vậy mà chỉ có thể bất lực đứng nhìn.”

      ra những điều này cơ hồ lấy hết sức lực của . Mặc cho đầu óc choáng váng, khó chịu, vẫn cố gặn từng từ: “ có biết em thích bao nhiêu năm rồi .”

      Trong nháy mắt, Tịch Hạo Trạch ngẩn người, nhìn khuôn mặt đẫm nước, chua xót cùng thất vọng. Cổ họng nghẹn lại, trái tim như vỡ tan. muốn nâng tay lau những giọt nước mắt ấy, nhưng Sơ Vũ cố ý né tránh.

      “Sơ Vũ, xin lỗi.”

      Sau khi trải qua mối tình kia, Tịch Hạo Trạch cũng chỉ nghĩ rằng tìm người nào đó để làm bạn đến già. nghĩ rằng trái tim mình hoàn toàn đông lạnh, nghĩ rằng mình thể thêm người phụ nữ nào nữa. Nhưng chuyện tình ai có thể trước được gì?

      Sơ Vũ nâng tay lau nước mắt, kiên định : “Em muốn nghe ba chữ đó nữa.” xong mở túi ra.

      “Đây là tiền mổ của ba em lúc ấy, tại em chỉ có chừng này.” đặt tiền xuống giường, hít hơi: “Số tiền còn lại sau này em gởi lại .”

      “Em trả tiền cho sao?” Tịch Hạo Trạch nhìn sấp tiền trước mặt, đôi mắt đỏ rực bừng lên cơn lửa giận, đôi môi mỏng mấp máy, cuối cùng bất lực nở nụ cười tự giễu. Tay vung mạnh, tiền bay lả tả, kim tiêm cũng bị giật ra, máu rướm lên, từng giọt từng giọt chảy xuống.

      Trong mắt Sơ Vũ lóe lên tia đau lòng, tay nắm chặt: “Vốn dĩ là em nợ mà. Nếu như muốn dùng số tiền này để bù đắp những ngày qua em cũng sao cả.”

      “Hàn Sơ Vũ, sao lại phải tự chà đạp bản thân vậy chứ?” Tịch Hạo Trạch tức giận cố gắng ngồi dậy.

      “Chà đạp? Có thể sánh bằng những gì gây ra cho em ư?”

      Trong nháy mắt, câu nhàng của Sơ Vũ xoa dịu cơn giận dữ trong .

      hít hơi, bình thản : “Em làm thủ tục sang Pháp du học .” hơi dừng lại: “Ba năm.” Sơ Vũ nhìn nghiêng qua bàn tay .

      Vết thương lòng phúc chốc như nổ tung làm cho cả người đau đớn.

      “Ba năm?” Tịch Hạo Trạch nhắm mắt thào: “Sơ Vũ, nếu như em muốn trừng phạt ba năm này cho em. Nhưng ly hôn, tuyệt đối đồng ý .”

      lúc sau, Sơ Vũ thở dài: “Sao phải cố chấp vậy chứ?”

      ***

      Lúc Sơ Vũ ra, Tịch lão gia và Trần Lộ Hà đều ở ngoài cửa, vẻ mặt ông cụ thương xót.

      Sơ Vũ nhìn ông cố nở nụ cười ngọt ngào, nhưng vẫn cười nổi: “Nội con xin lỗi.” biết lần này Tịch lão gia đến đây là vì và Tịch Hạo Trạch, nhưng vẫn phải ra .

      “Tiểu Vũ, con cần lời xin lỗi với nội. Con có quyết định như thế nào, nội đều ủng hộ.” Tuy giọng cụ kiên định, nhung thể giấu được mến của cụ dành cho Sơ Vũ.

      Trần Lộ Hà thản nhiên nhìn , gì rồi xoay người vào phòng.

      Lúc ra khỏi bệnh viện đúng lúc gặp Tô Y. Tô Y đeo chiếc kính to, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Khi hai người lướt qua, Sơ Vũ gọi tên , Tô Y dừng lại.

      “Có chuyện gì ư?”

      Sơ Vũ nhìn thẳng vào ta: “Cậu bé hôm ấy phải là con trai của ấy đúng .” Điều này vẫn luôn chắc chắn.

      Tô Y hơi giật mình nhưng rất nhanh liền nở nụ cười: “ ra cho dù có phải là con trai của ấy hay trong lòng vẫn luôn khúc mắc. Sơ Vũ, tình của rất đơn thuần.”

      Đúng vậy, chuyện tình cảm khi tồn tại khuất mắc làm sao có thể tiếp được nữa.

      Khuôn mặt nhợt nhạt: “Cho dù tôi có rời khỏi ấy, cũng thể bước vào cửa Tịch gia. ra người vẫn luôn mang khúc mắc nhiều năm chính là . cam lòng chia tay với ấy, càng cam lòng vì ấy kết hôn với tôi.”

      Trong hành lang vắng lặng chỉ vang lên tiếng bước chân lui tới, hai người cứ vậy nhìn đối phương.

      ***

      Ngày Sơ Vũ rời , trời nóng khác thường, tiết trời thu nắng vàng rực rỡ .

      Trong đại sảnh sân bay, kẻ đến người .

      để người nhà đến tiễn, ba mẹ rất phản đối chuyện du học lần này. mọi chuyện với người nhà vì muốn họ lại lo lắng.

      Giang Triết gởi xong hành lý. thở dài: “Trái tim người phụ nữ này đúng là làm bắt sắt đá mà. Hàn Sơ Vũ, đến bây giờ tôi mới nhận ra em là người tàn nhẫn đến vậy đấy, nhưng lần này em hành động tệ.”

      Sơ Vũ cười .

      “Vé máy bay, về phía bên kia tôi cũng liên hệ xong xuôi, đến lúc đó có người đến đón em.”

      Sơ Vũ gật đầu, lấy điện thoại nhìn giờ, mày nhíu lại: “ đến giờ đăng ký rồi .”

      đứng lên, bỗng dưng rơi vào vòng tay ấm áp.

      “Đừng cử động .” Hai tayGiang Triết ôm chặt .

      Sơ Vũ dần dần cũng thả lỏng, nghe được tiếng tim đập mạnh, chan chát : “Giang Triết, cám ơn .”

      Giang Triết nhắm mắt lại, cố để lộ ra thanh chua xót, cúi đầu gọi : “Sơ Vũ, tôi có chút hối hận .”

      Sơ Vũ hơi ngẩn người, lát sau giọng : “Giang Triết, là người bạn tốt nhất của tôi.”

      Bạn tốt…

      Giang Triết lặp lại hai từ này, trong mắt lên tia đau xót, chỉ là Sơ Vũ nhìn thấy. bật cười, thả tay ra: “Đúng, bạn tốt.”

      Sơ Vũ nhìn chua xót, trong lòng dâng lên nỗi niềm cảm động: “Cám ơn , Giang Triết.”

      Giang Triết mỉm cười: “Em đừng cảm ơn, tôi chỉ là giúp con nuôi của mình thôi.”

      Đột nhiên, giọng nữ từ radio vang lên, thông báo chuyến bay của đến giờ làm thủ tục. Sơ Vũ thu hồi lại tâm tình, hít sâu, mỉm cười dịu dàng: “Tạm biệt, Giang Triết.”

      Giang Triết nhìn bóng dáng dần khuất, bất giác bĩu môi, đây là thất bại đầu tiên trong cuộc đời . Sờ mũi, vừa quay người lại nhìn thấy Tịch Hạo Trạch đứng ở đằng sau.

      Giang Triết làm ngơ với ta.

      Tịch Hạo Trạch chống nạng, ánh mắt vẫn nhìn chằm vào chiếc cổng kia. Giang Triết thấy gì, nhún vai rồi bước , dù sao Sơ Vũ cũng là vợ ta.

      “Giang tổng ” Tịch Hạo Trạch gọi: “Chuyện này là tôi nợ .”

      đừng thế. Đội trưởng Tịch, tôi làm tất cả cũng chỉ là vì Sơ Vũ.” Giang Triết quan tâm liếc nhìn : “Hai ta vẫn là tình địch. Tôi vẫn chờ và Sơ Vũ ly hôn. Đội trường Tịch, nếu ngày nào đó thông suốt hãy trước cho tôi biết, tôi tìm Sơ Vũ. Đúng rồi, tôi tốt bụng khuyên câu, đừng cứ cố chấp khư khư giữ người muốn rời , Sơ Vũ chỉ mới hai hai tuổi, đây vẫn là tuổi thanh xuân của ấy.” Giang Triết lướt nhìn Tịch Hạo Trạch lượt từ xuống dưới với ánh mắt khinh ghét.

      Đối với những lời khích bác của Giang Triết, Tịch Hạo Trạch vẫn trầm tĩnh: “Giang tổng, chẳng nhẽ biết bây giờ mốt chuyện tình chồng già vợ trẻ sao?”

      “Chồng già vợ trẻ? Vậy cũng phải xem lại có xứng chứ.” Giang Triết cười khẩy: “Chỉ là Sơ Vũ nhất thời nhìn lầm người mà thôi, cũng may mà bây giờ nhận ra đối phương là ma quỷ rồi.”

      Tay Tịch Hạo Trạch siết chặt lại, gân xanh nổi lên, vẻ mặt lo lắng.

      “Ngại quá, tôi hơi quá đáng rồi, sao tôi có thể chi li tính toán với người tàn tật được chứ.” xong ung dung rời .

      Người đàn ông nãy giờ vẫn luôn nghiêm mặt đứng cạnh Tịch Hạo Trạch bỗng dưng phì cười.

      Bầu trời xanh thẳm, những đám mây nhàng lơ lửng theo gió. Tịch Hạo Trạch ngước lên nhìn máy bay lướt qua để lại đường khói dài.

      “Đội trưởng Tịch chúng ta về thôi. Lát nữa nếu phu nhân thấy lại nổi giận đấy.” Người lái xe đến nhắc nhở , lo lắng nhìn xuống chân .

      Tịch Hạo Trạch nheo mắt nhìn chằm vào bầu trời cao cao, tay nhàng vuốt quả cầu thủy tinh . Ba năm, chờ. Chỉ hy vọng thời gian có thể vùi lấp những tổn thương xưa.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :