1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vũ điệu của trung tá - Dạ Mạn (59 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 35: Đau khổ cũng được, hạnh phúc cũng được.



      Nam Thư Mân sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp kia ánh lên tia sợ hãi, áy náy. Mẹ làm con chịu… bà cắn đôi môi run run của mình . Những năm gần đây Sơ Vũ rất vất vả, bà nợ cả đời này trả cũng đủ. Nhưng bà có thể làm được gì?

      Sơ Vũ cười khẩy, nhìn vào vị phu nhân cao quý trước mắt, lòng vừa chua xót vừa đau nhói. Mặc dù hai người là mẹ con nhưng giờ phút này họ lại như hai kẻ xa lạ thể xa lạ hơn. Sơ Vũ hít sâu hơi, đôi mắt mờ mịt tầng sương mù: “Nếu tôi lựa chọn ấy, dù có thể nào tôi vẫn cố gắng kiên trì đến cùng.”

      Đau khổ cũng được, hạnh phúc cũng được.

      “Chị” Hàn Thần lo lắng cầm chai nước chạy đến: “Chị sao chứ?”

      Sơ Vũ nhìn thấy trán của em trai mình lấm tấm mồ hôi, lòng cảm thấy ấm áp. nhận lấy chai nước trong tay cậu uống hớp, nuốt trôi quay cuồng trong ngực.

      “Tiểu Thần, chúng ta về thôi.”

      Hàn Thần gật đầu, cầm lấy túi, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Sơ Vũ cũng thêm gì. Cậu nhìn Nam Thư Mân lễ phép : “ ạ, lúc nãy phiền rồi .” Nam Thư Mân thản nhiên gật đầu.

      Cậu tỉ mỉ đánh giá bà ta, xem ra thân phận của người phụ nữ này cũng hề đơn giản, rồi bỗng nhớ lại bộ dạng của cậu con trai lúc nãy, khỏi lắc đầu.

      đến cổng, cậu ta theo bản năng nhìn lại, Nam Thư Mân vẫn còn đứng đấy dõi theo bóng lưng hai người. Hàn Thần hờ hững nhìn qua, bỗng dưng sững người lại, người phụ nữ này rất giống chị, chẳng lẽ là… bà ấy. Cậu kinh ngạc vài giấy rồi chạy nhanh đến bên cạnh chị: “Chị, chị chậm chút.”

      Sơ Vũ hít hơi, cố nén cơn đau trong lồng ngực, cảm giác bức bách đến nghẹt thở.

      “Chị!” Hàn Thần kéo cánh tay , lo lắng cau mày hỏi: “Chị bị ốm à ?”

      Sơ Vũ khựng lại, hơi thở nặng nề, lúc mở miệng mới phát giọng mình nghẹn ngào: “Có lẽ do trời nóng nên chị bị cảm nắng.”

      “Vậy ư? Hôm nay sắc mặt chị tái nhợt, lại còn bị ngất nữa.” Hàn Thần có chút khó chịu, cậu ta dường như cảm giác được Sơ Vũ gạt cậu ta chuyện gì đó: “Rốt cục là chị làm sao vậy?”

      Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn em trai, cố gắng nở nụ cười: “Phụ nữ luôn có mấy ngày thoải mái.” Nghe xong Hàn Thần như bừng tỉnh, ấp a ấp úng mãi mới mở miệng được.

      “Chị, vậy chị về sớm nghỉ ngơi , đồ của em đều mua đủ cả rồi .”

      Sơ Vũ gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chói chang: “Vài ngày nữa đoàn chị đến tỉnh khác biểu diễn, chị thể đưa em đên trường được.” xong lấy trong túi chiếc thẻ đưa cho Hàn Thần.

      “Em cần đâu.” Hàn Thần đẩy lại: “Mẹ cho em tiền nộp học phí . Khai giảng xong, em cũng làm thêm.”

      “Em định làm gì? Phát tờ rơi ư?” Sơ Vũ cười yếu ớt .

      “Dù sao em cũng nhận đâu. Lúc chị học cũng lấy đồng trong nhà, em là đàn ông, càng phải tự mình kiếm tiền.” Sơ Vũ nhếch miệng, lúc trước khi kết hôn Tịch gia gửi lễ cưới đến mà làm người ta phải choáng ngợp. Khi đó, vì ông Hàn gặp tai nạn nên trong nhà cũng còn mấy. Cuối cùng ông Hàn cũng chỉ nhận ít, với ông mà , ông gả con chứ phải là bán.

      Chỉ trong đêm em trai trưởng thành. Hàn Thần vẫn mực lấy. Sơ Vũ mỉm cười rút tay lại, thừa dịp em trai mình để ý lại nhét thẻ vào túi tay cậu ta.

      đường về, ghé qua cửa hàng bánh ngọt, lúc đẩy cửa rathì bỗng dưng nhìn thấy đôi nam nữ cũng ra từ phía đối diện, cả người run rẫy, bánh ngọt trong tay rơi xuống .

      Là Tôn Hiểu Nhiên và Ôn Húc, hai người đều mang kính bản to che mặt.

      Sơ Vũ vô cùng ngạc nhiên vì sao hai người kia có thể quen biết nhau ? Lưng ướt đẫm mô hôi, đứng nhìn hai người lái xe rời .

      , bánh ngọt của rơi rồi.” nhân viên thấy Sơ Vũ ngây người ra mới đến nhắc nhở.

      Sơ Vũ hoàn hồn nhìn thấy bánh ngọt dập nát, thở dài hơi: “ cần đâu, phiền giúp tôi dọn lại.” Đứng chút, rồi lại quay lại mua hai hộp khác.

      Buổi tối, cơn mưa lớn ập đến, có vẻ như là nó chờ đợi lâu lắm, được dịp trút nước xối xả.

      Từng giọt mưa long lanh dọc theo mái hiên rơi xuống, những tán cây cũng đung đưa theo dòng nước. Sơ Vũ đứng trước cửa sổ nhìn sương mù mênh mông bên ngoài. Hôm nay về đại viện là muốn nhờ mẹ chồng giúp đổi việc. chỉ vì mang thai, mà còn bởi vì Tô Y cũng ở đó. ta như cây gai từ từ đâm vào lòng , từng chút nhắc nhở , cuộc hôn nhân này buồn cười và bất hạnh đến chừng nào.

      đột nhiên hiểu được, ra sớm rơi vào bể tình bởi vậy thua, thất bại cách thảm hại.

      Đối với đề nghị của Sơ Vũ bà Trần cũng gì, chỉ gật đầu, bà Trần dĩ nhiên cũng có ý định riêng của mình.

      “Sơ Vũ ” Bà Trần gọi tên .

      Sơ Vũ lập tức giấunỗi lòng mình lại, thấy bà Trần cầm chiếc đầm dạ hội ra: “Con đến đây thử xem?”

      “Mẹ, cái này để làm gì vậy?”

      Bà Trần khoa chân múa tay hồi rồi mỉm cười : “Hai ngày nữa có người bạn mừng thọ sáu mươi tuổi, đến lúc đó con hãy cùng mẹ. Nào, con mặc vào để mẹ xem có gì cần sửa ?”

      Sơ Vũ gật đầu.

      Thay váy xong, đứng trước phòng thử, ánh mắt nhìn xuống, bàn tay lạnh lẽo vuốt bụng, giọt nước mắt lăn tròn má.

      Bà Trần nhìn thấy Sơ Vũ ra, rất vừa lòng gật đầu.

      “Bụng có chút chật nhỉ.”

      Sơ Vũ nghe vậy cúi đầu: “Mẹ, con…” giọng của có chút hồi hộp .

      “Sao thế?” Bà Trần sửa lại các đường gấp.

      “Mẹ, Sơ Vũ ” Đúng lúc Tịch Hạo Nguyệt quay lại.

      Bà Trần nhìn qua, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: “Ô, sao hôm nay con lại về?”

      “Con nhớ các món ăn của mẹ .” Tịch Hạo Nguyệt âu yếmôm bà Trần cười : “Chị dâu, hai em sao về cùng chị? Mẹ, mẹ muốn chị dâu cùng mẹ tham gia tiệc ư ?”

      Bà Trần trừng mắt liếc con , lại quay sang Sơ Vũ: “Sơ Vũ lúc nãy con vừa muốn gì?”

      Sơ Vũ mất tự nhiên mím môi, lắc đầu: “Con thấy váy có hơi chật.”

      “Ôn Húc dạo này có việc gì, sao lâu lắm rồi thấy nó đến ?” Giọng bà Trần có chút vui.

      “Gần đây công ty ấy có việc ah.” Tịch Hạo Nguyệt bĩu môi, Sơ Vũ nhíu mày.

      “Sơ Vũ, em vừa gọi điện thoại cho hai, ấy bảo chị có việc đến được.”

      Sơ Vũ rũ mắt nhìn xuống: “Chị thuận đường nên đem bánh ngọt qua cho mẹ.”

      Tịch Hạo Nguyệt đến thầm vào tai Sơ Vũ: “Chị dâu của em ơi, chị là, hai lâu lắm mới có ngày nghỉ, sao chị có thể để ấy mình phòng giường trống như vậy chứ.”

      Sơ Vũ cười cười gì.

      Ăn xong cơm tối, bên ngoài trời vẫn mưa, bà Trần mực giữ ở lại đại viện. Nằm giường rộng, cứ trăn qua trở lại mãi nhưng vẫn thể ngủ được. đứng dậy đến bên cạnh bàn, ánh đèn vàng rọi vào chiếc bàn kéo xuống chiếc bóng dài. Ngón trỏ lướt qua toàn bộ sách giá, đột nhiên tay dừng lại. nhớ lúc trước tập thơ nằm ở vị trí này nhưng nay biến mất.

      . chậm rãi rút tay về, trái tim đau nhói. Ngoài cửa sổ mưa to, những giọt nước mắt sâu kín cuối cùng cũng lẳng lặng rơi xuống.

      Rốt cuộc là chờ đợi điều gì?

      ***

      Hiệu suất làm việc của bà Trần rất nhanh, ngày hôm sau Sơ Vũ được điều đến nơi khác.

      Ba lê ư, bao giờ nghĩ đến điều này nữa.

      Buổi trưa, lúc ăn cơm ở căn tin, Uông Thần từ xa nhìn thấy liền bưng khay cơm đến: “Sơ Vũ, sao tiếng nào chuyển đến đơn vị khác thế?”

      Sơ Vũ nuốt xuống miếng dưa chuột trong miệng, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Y ngồi ở bàn trước mặt, có số việc ra có nghĩa là nó chưa từng xảy ra.

      “Sơ Vũ” Uông Thần vẫy vẫy đôi đũa trong tay.

      Sơ Vũ cúi đầu gắp miếng thịt: “ có việc gì cả, tôi muốn thi nghiên cứu sinh lại cho nên múa nữa .”

      Uông Thần gật đầu, cũng gì thêm.

      “Đúng rồi, Tô sắp phải rời khỏi rồi . Ngày kia chúng ta tổ chức bữa tiệc để tiễn ấy, đến chứ ?”

      Sơ Vũ sửng sốt, kinh ngạc hỏi lại: “Rời khỏi?”

      “Đúng vậy, đội trưởng phê chuẩn . Ngày kia có rảnh ?”

      Sơ Vũ bình tĩnh lại, nghiêng đầu sang bên, cười có lỗi: “Hôm đó có lẽ tôi được.”

      “Vậy tiếc quá .”

      Sơ Vũ lấy khăn lau miệng sau đó đứng lên đem cất khay, đúng lúc Tô Y cũng đến đó, hai người hẹn mà gặp. Sau vài giây im lặng Tô Y lên tiếng: “Chẳng nhẽ có gì muốn hỏi sao?”

      Sơ Vũ thong thả nghiêng mặt nhìn Tô Y mỉm cười rồi thản nhiên trả lời: “Tất cả cũng là quá khứ, tôi chỉ biết tại tôi và ấy là vợ chồng.”
      tart_trung thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 36: Sơ Vũ biết tại sao mình lại có thể ra cách nhàng như thế, nhưng rồi mới biết ra …



      Sơ Vũ biết tại sao mình lại có thể ra cách nhàng như thế, nhưng rồi mới biết ra chỉ tự lừa mình dối người mà thôi.

      Hai người mặt đối mặt, lúc sau Tô Y mới nở nụ cười ngọt ngào: “Tôi sắp phải rồi, dù sao cũng là đồng nghiệp thời gian, bữa tiệc chia tay tôi, nhất định phải đến đấy nhé.”

      Sơ Vũ bị nụ cười của ta làm giật mình nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, mở miệng kiên định : “Được.”

      Tô Y nghe được câu trả lời của , hài lòng, cười nhếch mép.

      “Nhưng tôi có thể cùng người thân ?” lướt qua đến bên cạnh Tô Y, thong thả .

      “Tùy thôi.”

      Tô Y và Tịch Hạo Trạch là bạn bè cũ, có gọi thêm Tịch Hạo Trạch cũng hợp tình hợp lý thôi. Nhưng mà Tịch Hạo Trạch có đồng ý hay vẫn chưa biết được.

      Tan ca về nhà, mở cửa ra nhìn thấy Tịch Hạo Trạch ở trong nhà, hơi giật mình. Tịch Hạo Trạch đến, lấy đôi dép đặt cạnh chân .

      “Sao thế? Nhìn thấy chồng về nhà em vui à?”

      Sơ Vũ bừng tỉnh, thay dép rồi chậm rãi vào: “Em biết về, trong nhà chẳng có gì ăn cả.”

      Tịch Hạo Trạch nhìn qua chiếc hộp bên cạnh, hơi nhíu mày, ngón tay lướt qua: “Em mới mua à ?”

      Sơ Vũ liếc qua rồi thản nhiên : “Dạ, mấy hôm trước em cùng đồng nghiệp dạo phố, nhìn thấy thích nên mua .” Cổ họng đắng ngắt, miệng nhếch lên: “Rất đẹp nhưng về đến nhà em mới phát hợp với mình. lãng phí , tiếc .”

      Ánh mắt Tịch Hạo Trạch hơi lóe lên: “Sao em lại chuyển đơn vị vậy?”

      Sơ Vũ ngước mắt nhìn , khuôn mặt kia chỉ cách vài bước nhưng sao thấy xa vời. nửa vui nửa đùa : “Già rồi, em múa nổi nữa rồi.”

      Tịch Hạo Trạch cười khẽ,đến bên cạnh , rất tự nhiên xoa xoa mái tóc : “Em được trước mặt mẹ những lời này đâu đấy, bằng bà ấy giận mất.”

      Sơ Vũ le lưỡi nghịch ngợm: “Tối nay muốn ăn gì?”

      Vào phòng bếp thấy có gì để nấu.

      Buổi tối nấu đơn giản hai món mặn món canh, khoai tây xào ớt, nộm dưa chuột và canh tôm.

      bàn chỉ có tiếng va chạm của bát đũa, Sơ Vũ ăn nhiều lắm, nhìn hồi lâu rồi nhàng lên tiếng: “ Tô sắp phải rồi.”

      Đôi đũa tay Tịch Hạo Trạch dừng lại đĩa dưa chuột mấy giây, rồi lại gắp miếng khoai tây ở đĩa bên cạnh.

      Ngọn đèn phòng khách ấm áp bao trùm lên hai người, gian yên tĩnh nhưng đượm buồn, tay Sơ Vũ nắm chặt, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của .

      lúc sau, Tịch Hạo Trạch tựa như để ý chỉ hờ hững uhm tiếng.

      Sơ Vũ cảm thấy nực cười, cảm giác như có gì đấy nghẹn lại ở cổ rất khó chịu, hít sâu hơi: “Tối thứ sáu này có rảnh , mọi người tổ chức bữa tiệc chia tay cho Tô, tất cả đồng nghiệp đều dẫn theo người nhà nữa cho náo nhiệt.”

      Sơ Vũ đặt đũa xuống, tâm trạng phức tạp nhìn Tịch Hạo Trạch, giờ phút này đây biết câu trả lời nào mới là câu mong muốn.

      Thời gian chậm rãi trôi qua, lại nâng đôi đũa nặng trịch lên tiếp tục ăn cơm.

      Tịch Hạo Trạch lên tiếng: “Hôm đấy cố gắng về sớm để cùng em.”

      Sơ Vũ đột nhiên cắn chặt đũa, tay nhàng xoa bụng, mở miệng định nhưng cuối cùng lại thở dài im lặng.

      vẫn mong đợi đến ngày nào đó cho . Hy vọng bé kia tựa như nguồn sáng rực rỡ rọi vào tim , rằng .

      Ăn xong, Tịch Hạo Trạch rửa chén, Sơ Vũ ngồi trong phòng khách tai nghe thời nhưng mắt lại nhìn theo bóng dáng . Cảnh tượng hạnh phúc đó hằng mong ước biết bao nhiêu lần, đáng tiếc lúc này đây tất cả đều là giả, là giả mà thôi. Từng giọt nước mắt lẳng lặng rơi, nhanh tay lau , vội vàng cúi mặt xuống, sợ càng nhìn lại càng đau đớn hơn.

      Chiều hôm sau, sau khi tan ca, Sơ Vũ cùng Tịch Hạo Nguyệt xem phim. Hai người mua vé xong vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ chiếu phim. Tịch Hạo Nguyệt muốn ăn hạt dẻ chiên nên bọn họ đến của hàng đối diện rạp chiếu phim để mua. Hạt dẻ ở đây rất ngon, vừa mới đến thấy dãy dài xếp hàng đợi mua.

      “Ngày nào ở đây cũng đông khách như vậy hết á, , chúng ta phải chia ra hai bên đứng đợi thôi.” Tịch Hạo Nguyệt nhìn đống người phía trước thở dài.

      “Chờ lát thôi, rất nhanh ấy mà .”

      “Đúng rồi, Tô Y sắp rồi, chị có tham gia buổi tiệc tiễn ấy ?”

      Sơ Vũ ngẩn ra: “Uhm, hai em cũng cùng chị.”

      Tịch Hạo Nguyệt bỗng sửng sốt: “Tô Y sao lại gọi hai, ta, ta…”

      “Họ phải là bạn học sao, em đến cũng đúng thôi.” Sơ Vũ thản nhiên , giọng mảy may thay đổi.

      “Quên , dù sao ta cũng sắp rồi.” Tịch Hạo Nguyệt giọng lầm bầm: “Sơ Vũ, em mua ít nước uống , chị cứ đứng xếp hàng nhé.”

      Sơ Vũ gật đầu.

      Lát sau Sơ Vũ mua được hạt dẻ rồi mà Tịch Hạo Nguyệt vẫn chưa quay lại. đứng vào góc chờ, nhìn đồng hồ giờ chiếu phim cũng sắp bắt đầu nhưng sao Hạo Nguyệt mua nước lâu thế.

      nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi, chuông vẫn đổ nhưng lại có ai bắt máy. Sơ Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía đằng xa thấy Tịch Hạo Nguyệt cúi đầu đến, tay trống trơn có gì.

      Sơ Vũ thở dài hơi: “Sao lại lâu vậy, đồ uống đâu?”

      Tịch Hạo Nguyệt ngẩng đầu gượng cười: “Sơ Vũ, đột nhiên em nhớ là em còn phần báo cáo hồi chiều quên chưa gởi. Bây giờ em phải về gởi gấp. Lần khác cùng chị xem phim nhé. Em trước đây .” Sơ Vũ còn chưa kịp mở miệng Tịch Hạo Nguyệt vội vàng xoay người, chạy mạch về phía bãi đỗ xe. Sơ Vũ sững sờ nhìn theo bóng lưng , cảm thấy có gì đấy bất ổn.

      cầm theo hạt dẻ đến bến tàu điện ngầm. càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó tốt xảy ra, trong lòng dâng lên nỗi bất an, bối rối lấy điện thoại.

      lâu sau mới có người bắt máy: “A lô “

      “Tiểu Nhiên à, là tớ.”

      Tôn Hiểu Nhiên cười khẩy: “Ôi, Sơ Vũ ư, cuối cùng cậu cũng nhớ đến tôi rồi cơ đấy ?”

      “Tiểu Nhiên, tớ cũng muốn vòng vo với cậu nữa, tớ hỏi cậu, cậu có quen với Ôn Húc ?”

      Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát .

      “Có liên quan gì đến cậu !”

      Sơ Vũ ngẩn người, cắn môi: “Mấy hôm trước tớ nhìn thấy cậu cùng ta. Tiểu Nhiên, cậu cũng biết, ta kết hôn rồi. Cậu…” “Hai người căn bản là thể.”

      Tôn Hiểu Nhiên cười lạnh: “Sơ Vũ, cậu hãy tự lo thân mình cho xong . Chuyện của tôi cần cậu xen vào.”

      Sơ Vũ nắm chặt di động: “Sao cậu biết mà vẫn cố phạm sai lầm.”

      “Tôi chỉ theo đuổi hạnh phúc của mình, Sơ Vũ cậu cũng hiểu mà, phải mẹ cậu năm đó cũng như vậy sao.”

      Sơ Vũ sững sốt, sắc mặt tái nhợt, trong lòng biết có cảm giác gì chỉ biết là rất đau: “Cậu là vì hận tớ nên mới lại với ta?” cười chua xót: “Tớ vẫn còn nhớ , vào năm lớp mười lúc tớ và lớp trưởng có hơi thân thiết cậu rất khó chịu. Tớ cũng biết cậu thích cậu ta, mỗi lần tớ chuyện cùng cậu ta cậu liền tỏ ra hờn giận. Sau đó lúc tớ bắt đầu né tránh cậu ta, cậu mới chịu chuyện lại với tớ.” hờ hững : “Từ cậu người hiếu thắng, gia đình đầy đủ hơn tớ vậy mà vẫn luôn tranh giành với tớ. Chuyện của Tịch Hạo Trạch là cậu trách tớ lừa gạt cậu.” hít hơi: “Nhưng ra, trước đây tớ muốn quen với ấy.” Nếu như vậy hôm nay cũng rơi vào cục diện này.

      Tôn Hiểu Nhiên vô cùng tức giận: “Tùy cậu. Tóm lại, chuyện của tôi có liên quan gì đến cậu.”

      Vô hình tình bạn của hai người chấm dứt như thế. thế giới này có điều gì là chắc chắn, có quá nhiều điều thay đổi mà bản thân dù muốn dù cũng cách nào trở về như cũ được nữa.

      ***

      Thứ sáu, thời tiết tháng tám vẫn nóng như đổ lửa. Ánh hoàng hôn phía tây đỏ rực, bầu trời mây giăng kín.

      Ra khỏi cổng đơn vị nhìn thấy chiếc xe việt dã đậu trước mặt, thong thả đến bên chiếc xe quen thuộc. Ánh trời chiều bao phủ lên người tựa như vị thần. Sơ Vũ nheo mắt nhìn dường như rơi vào vòng xoáy sâu.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 37: “Tịch Hạo Trạch, ngay từ đầu gạt em….”



      “Sơ Vũ, thôi.” Uông Thần thấy dừng lại, vỗ vào vai .

      Tịch Hạo Trạch đến bên bên cạnh , đột nhiên cảm thấy dường như có luồng khí chạy xẹt qua lưng. Đồng nghiệp Sơ Vũ đều biết kết hôn với con trai của thủ trưởng nhưng lại chưa nhìn thấy Tịch Hạo Trạch bao giờ.

      Uông Thần giật cánh tay . Sơ Vũ mỉm cười đứng qua bên cạnh Tịch Hạo Trạch giới thiệu: “Đây là chồng của tôi, Tịch Hạo Trạch.” né tránh ánh mắt : “Còn đây là đồng nghiệp của em Uông Thần, Lý ĐaKỳ…”

      Tịch Hạo Trạch gật đầu, lướt nhìn người đằng sau, ánh mắt chợt lóe lên rồi liền biến mất.

      Tô Y thong thả đến, nhìn chằm chằm vào , trong ánh mắt tựa như có ngàn điều muốn nhưng thể nào thốt nên lời. vừa ra thấy mọi người tập trung đông đủ. Từ xa nhìn thấy , từ thế, cho dù xung quanh có bao nhiều người, chỉ cần liếc mắt cái là có thể tìm thấy .

      “Mọi người đều đến đông đủ rồi đúng .” Tô Y lanh lảnh cười , ánh mắt lại nhìn sang Tịch Hạo Trạch: “Hạo Trạch à,em nghĩ rằng cũng đến.” dịu dàng nhìn qua Sơ Vũ, giọng hờn dỗi: “Cuối cùng cũng chỉ vì Sơ Vũ mà đến, đúng rồi người bạn cũ như em làm sao có thể bì được.”

      Mọi người nghe xong ngạc nhiên nhìn về phía ba người.

      “Được rồi, chúng ta xuất phát thôi.” Tô Y cười . số người tò mò về chuyện của họ nhưng đành chia thành nhiều nhóm lên xe xuất phát.

      Mọi người đặt phòng tại nhà hàng Vương Phủ. Tô Y hôm nay lái xe nên cuối cùng lại ngồi cùng xe của Tịch Hạo Trạch. Sơ Vũ ngồi ở ghế phụ, chỉ nhìn chằm về phía trước.

      Bầu khí yên tĩnh trong xe làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt.

      Ánh mắt Tô Y vô thần nhìn vào bóng lưng của Tịch Hạo Trạch. Mãi đến khi tiếng nhạc vang lên mới hồi phục lại tinh thần.

      Sơ Vũ giật mình, nhớ bài hát này nằm trong chiếc đĩa mà hôm trước hai người chợ đêm mua. Lúc ấy để quên xe có đem lên. Là bài hát của Lưu Nhược , giọng hát ngọt ngào du dương.

      “Hãy lặng lẽ chôn giấu những quá khứ qua

      Sau mưa gió em từ biển khơi

      Đến cư tại sa mạc này

      Những chuyện nên cất giấu cũng ràng

      Ngàn vạn điều muốn cũng chỉ có thể lặng câm

      …”

      (1) Bài hát “Hóa ra cũng ở đây” của Lưu Nhược

      “Những chuyện nên cất giấu cũng ràng” trong lòng lặng lẽ thầm.

      Tô Y ngẩn ngơ khi nghe bài hát này, ánh mắt nhất thời mơ hồ, vẫn nhớ hồi trước rất ghét nghe nhạc thị trường kiểu này. bối rối với lấy chiếc gối ôm bên cạnh vuốt ve, mắt rũ xuống, gượng gạo : “Chiếc gối ôm này rất đặc biệt, rất đẹp. Hai người mua ở đâu vậy ?”

      Sơ Vũ nghẹn ngào nén lòng xuống: “Là tôi tự thêu đấy .”

      Tô Y nhìn kỹ hình thêu mới giật mình, hình thêu màu xanh lam chính là cung hoàng đạo của Tịch Hạo Trạch, còn hình thêu màu hồng nhạt kia dĩ nhiên là cung hoàng đạo của Sơ Vũ , ra là đôi! Lòng bàn tay nóng như lửa đốt, ghen tức nhìn chằm, chỉ đến khi bài hát kết thức mới nhanh thu hồi cảm xúc : “Sơ Vũ rất khéo tay.”

      Đến Vương Phủ, Sơ Vũ xuống xe trước, nhìn thấy đồng nghiệp đứng đằng kia liền qua, lúc được nửa đường mới sực nhớ lại Tô Y vẫn ở đằng sau. quay lại đúng lúc nhìn thấy Tô Y nhìn , ánh mắt lóe lên tia oán hận rồi biến mất.

      ngẩn người.

      Trong phòng chia thành hai bàn, rất nhiều đồng nghiệp đều đến cùng người nhà. Mọi người mời rượu,Tô Y hề từ chối, uống hết ly này rồi đến ly khác. Sơ Vũ nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của ấy, hiểu, rốt cuộc đâu là đâu là giả?

      Im lặng trong chốc lát lại nâng ly nước trái cây lên: “ Tô tôi mời .”

      “Sơ Vũ, mời phải dùng rượu chứ ai lại uống nước trái cây, rất có thành ý .” Những người khác .

      sao cả.” Tô Y nâng ly uống cạn còn giọt thừa nào.

      Đồng nghiệp bên cạnh đệm vào: “Sơ Vũ, như vậy được à nha . Nào, cũng uống rượu luôn .”

      Mọi người hò hét rầm rộ ủng hộ.

      Cả đêm nay Tịch Hạo Trạch chuyện rất ít, lúc này mới đứng lên cầm lấy ly rượu: “Sơ Vũ uống được rượu để tôi thay ấy.”

      Nhưng có người vẫn chịu: “Như thế được. Tịch đội trưởng, nếu mà uống phải uống gấp đôi .”

      Tô Y đứng đấy gì chỉ nhìn cười nhếch môi, ai biết được lúc này đây lòng chua xót cỡ nào.

      Ba người đứng gần nhau, Sơ Vũ im lặng chuyện, Tô Y đứng bên phải , Tịch Hạo Trạch đứng bên trái. Ánh mắt của mọi người lúc này đều tập trung lên người họ.

      Tịch Hạo Trạch cũng từ chối, lấy thêm rượu đổ đầy ly: “Tô Y, trong khoảng thời gian này Sơ Vũ phiền em nhiều rồi”.Uống cạn hơi, Sơ Vũ nhìn lo lắng, nở nụ cười dịu dàng với .

      Sơ Vũ biết dạ dày Tịch Hạo Trạch tốt, uống hết ly rượu đầy có lẽ rất khó chịu.Cuối cùng cũng mềm lòng , rót cho cốc nước, thầm trách: ai ép uống thay đâu!

      Tịch Hạo Trạch vỗ tay , giọng : “ sao đâu.”

      Mọi người thấy hai người ngọt ngào ấu yếm dời mắt chỗ khác. Sắc mặt Tô Y đỏ bừng ánh lên tia sắc lạnh, rời .

      Ăn uống xong mọi người lại hò hét đòi hát karaoke.

      ~~~

      Tựa như bài hát “Sau này” của Lưu Nhược lên nổi lòng của Tô Y, tiếng hát rất động lòng người, dường như đó là hồi ức. Sơ Vũ ngồi ở trong góc, lẳng lặng nhìn Tô Y. nhắm mắt lại, lau khóe mắt thấm ướt.

      hít hơi đứng lên với Tịch Hạo Trạch: “Em toilet.”

      Đứng trong toilet hồi lâu, tạt nước vào mặt, nhìn mình vào trong gương, tâm trạng hỗn loạn mấy ngày nay làm cho sắc mặt nhợt nhạt kinh khủng. lau qua những giọt nước mặt.

      Lúc ra ngang khúc rẽ, mới phát bản thân nhớ phòng mình ở đâu.

      “Hàn Sơ Vũ, Hàn Sơ Vũ … “

      Sơ Vũ bình tâm lại, chậm rãi nở nụ cười : “Giang Triết, trùng hợp , ở đây cũng có thể gặp được .” Sơ Vũ nhìn thấy sau lưng ta, cố ý nháy mắt mấy cái.

      Giang Triết quay đầu: “ hãy trước .”

      “Sao lại đến đây?”

      Tô lần trước đến nhà tôi cùng ăn tối còn nhớ chứ, ấy sắp phải rồi .”

      Giang Triết nghe thấy giọng hờ hững của , tỏ vẻ thấu suốthỏi: “ ấy rồi sao lại còn vui.”

      Sơ Vũ sửng sốt, liền lườm cái rồi bước lên phía trước.

      Phía trước là hành lang bị che khuất, bầu trời mênh mông đầy sao, đâu đấy có tiếng dế mèn kêu to. Sơ Vũ hít hơi sâu.

      “Giang Triết, có phải trong trái tim của đàn ông các luôn có vị trí dành cho mối tình đầu ?”

      “Dừng lại, đừng vơ đũa cả nắm. Đàn ông cũng phân ra rất nhiều loại .”

      Sơ Vũ khẽ cười: “Vậy thuộc loại nào?” có chút tò mò.

      muốn biết ư?”

      Sơ Vũ gật đầu.

      có tin vào tình sét đánh ?”

      “Vâng, tôi càng tin vào số phận hơn. có người trong lòng sao?”

      Giang Triết nghiêng người, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, mỉm cười, đôi mắt đen nhánh lấp lánh trong bầu trời đêm: “Có, nhưng tiếc là tôi gặp ấy quá muộn.”

      Lúc gặp lại muộn rồi.

      Cả hai lặng thinh, trầm mặc lúc lâu sau đó nghe thấy tiếng Giang Triết than thở: “Có lẽ, cả đời tôi có được thứ mà tôi muốn .”

      Sơ Vũ nghiêng đầu nhìn , khuôn mặt tràn đầy ưu tư, ánh mắt nồng nàn kia… kinh ngạc cuống quýt quay mặt lại.

      “Hạo Trạch…” tiếng gọi thánh thót hòa lẫn vào đó là tiếng khóc nức nở.

      Sơ Vũ đột nhiên chết lặng.

      “Tiểu Y, xin lỗi.” Sơ Vũ nghe được tiếng thở dài, là .

      “Em cần xin lỗi, em cần. Tất cả đều vứt bỏ em, ràng là em, đợi chờ em nhiều năm như vậy bây giờ vì sao lại chờ nữa.”

      kết hôn với ấy phải vì ấy cũng là diễn viên múa sao.” Tô Y khóc nghẹn ngào: “Nhưng ta phải em, phải em.”

      Gió thổi bay mái tóc dài, nhưng lại thổi cuộc chuyện kia. Sơ Vũ nghe được rành mạch từng từ từng chữ, ra còn đau đớn hơn rất nhiều so với những gì tưởng. Trái tim như bị đâm thẳng nhát sâu, mọi chuyện thế là chấm hết. Sắc mặt trắng bệch, gió đêm thổi thoảng qua, tựa như ở trong phòng băng lạnh run.

      “Chẳng nhẽ quên những kỉ niệm trước đây của chúng ta, sao có thể quên được? Vậy còn con của chúng ta? cũng quên nó rồi ư?” Hai tay Tô Y đặt lên ngực Hạo Trạch, nước mắt giàn dụa.

      Con? !

      Như bị sét đánh, Sơ Vũ cắn răng vô thức lùi về sau, tay va vào bình hoa “xoảng” , bình hoa rơi xuống tiếng vỡ toang vang lên mồng .

      Đúng lúc đó, tất cả mọi người đều sững lại.

      Tịch Hạo Trạch đột nhiên nhìn qua, ánh mắt lóe lên. Đôi mắt Sơ Vũ ngấn nước chớp mắt đối diện với . Lòng đau nhói, tất cả mọi thứ dần sụp đỗ, muốn nhìn mặt , nhưng trước mắt tựa như dãy núi trùng trùng điệp điệp, thể nhìn thấy .

      giả vờ như tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra, nhưng kia… luôn hy vọng rằng có lẽ là từng ấy và tại trong lòng chỉ có mình . Giờ đây bao giờ có thể dối mình được nữa.

      Tịch Hạo Trạch nhíu mày, đẩy Tô Y ra, giọng có chút bối rối: “Sơ Vũ”

      Giang Triết nhanh chóng đến đỡ Sơ Vũ, biết sức lực đâu ra Sơ Vũ đẩy mạnh Giang Triết.

      Giang Triết lui bước: “Sơ Vũ “

      biết phía trước là gì, chỉ cố gắng chạy, “ loảng xoảng”, đụng vào người phục vụ, ly rượu rơi xuống vỡ vụn.

      Nhân viên phục vụ cáu gắt:” đứng kiểu gì vậy ?”

      Tịch Hạo Trạch và Giang Triết nghe thấy tiếng liền chạy đến. Tịch Hạo Trạch từ sau lo lắng gọi: “Sơ Vũ “

      Sơ Vũ kinh sợ, lắc đầu lia lịa, tại muốn gặp , muốn nghe gì cả, nhấc chân chạy lên phía trước.

      sản nhà rượu chảy tràn lan, tất cả đều xảy ra quá nhanh , Tịch Hạo Trạch còn chưa chạy qua kịp Sơ Vũ bị trượt chân ngã xuống, tay bị những mảnh vụn thủy tinh đâm phải.

      đau đớn rên lên. Giây phút đó, cảm giác được có cái gì dần dần rời xa .

      “Sơ Vũ “

      “Đau, đau quá.” Nước mắt tuông rơi.

      Tịch Hạo Trạch chạy nhanh đến đỡ . Máu tay đầm đìa.

      phải tôi, là tự ấy… té ngã .” Nhân viên phục vụ run run .

      “Đừng sợ. đưa em đến bệnh viện ngay thôi.”

      Mặt Sơ Vũ nhợt nhạt, bụng dưới quặn đau, mặt ướt đẫm mồ hôi. đánh mạnh vào người , dùng chút sức lực cuối cùng cố gắng : “ tránh ra.”

      Tịch Hạo Trạch ngẩn ra.

      cảm thất cay đắng biết bao.

      Giang Triết nháy mắt Tịch Hạo Trạch, nhíu mày : “Tôi lấy xe.”

      “A! Máu” Nhân viên phục vụ hoảng hốt gọi, tay chỉ xuống dưới quần Sơ Vũ: “ quần ấy… dính rất nhiều máu… “

      Màu đỏ rực lem muốt nổi bật chiếc quần xám nhạt, bầu khí dần dần phảng phất mùi máu tươi.

      Ba mươi năm sống đời chưa bao giờ cảm thấy lo lắng và hoảng hốt như bây giờ. Tịch Hạo Trạch nhanh chóng bế lên, hai tay giữ chặt , khi lòng bàn tay thấm ướt, lờ mờ hiểu được, có lẽ sinh mệnh chưa kịp biết dần dần rời xa. “Sơ Vũ, Sơ Vũ…” giọng vô cùng đau đớn.

      “Tịch Hạo Trạch, ngay từ đầu lừa dối em….” khó khăn thốt ra, cắn chặt môi, toàn thân đau buốt nhưng lừa dối kia còn làm tan nát cõi lòng gấp vạn lần.
      tart_trung thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 38: “Làm thế nào chúng ta có thể ly hôn?”



      Bệnh viện.

      Giang Triết đứng ở hành lang lạnh lẽo, đèn đỏ phòng cấp cứu vẫn chưa tắt. Tay siết chặt,gân xanh nổi lên cuồn cuộn, tức tối đưa mắt về phía người kia…đấm phát.

      còn là đàn ông hay hả? Sao có thể đối xử với ấy như thế?” ta thể kìm được giận dữ của mình.

      Toàn thân Tịch Hạo Trạch chao đảo, đứng thẳng dậy, lau vết máu khóe miệng, lãnh đạm mở lời: “Giang tổng, chuyện vợ chồng chúng tôi có liên quan đến ư?”

      Đúng vậy, hai người họ là vợ chồng, là gì chứ. Sắc mặt Giang Triết tối lại, lạnh lùng : “Tịch Hạo Trạch, nếu có ngày Sơ Vũ muốn rời , tôi nhất định giúp ấy .” hừ tiếng: “ cần biết ai ngăn cản.”

      Nghe xong những lời này Tịch Hạo Trạch cảm thấy nực cười. Bàn tay cuốn lại thành nắm đấm, tất cả sức lức sực và tức giận của bị nén lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay tụ máu.

      Giang Triết chỉnh lại vạt áo, nhìn qua phòng cấp cứu rồi buông câu : “Giang gia chúng tôi có thể làm được điều đó .” Người ta biết quý trọng vẫn có người khác coi như báu vật.

      Dường như thế kỷ trôi qua, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, Sơ Vũ được đẩy ra, khuôn mặt tái nhợt, yên lặng ngủ say.

      “Rất xin lỗi, nhưng đứa bé thể giữ được. Trong khoảng thời gian này hãy cố gắng tĩnh dưỡng tốt. Hai người còn trẻ sau này vẫn còn có cơ hội .” Bác sĩ thở ra hơi, nhìn qua vẻ mặt bi thảm của tịch Hạo Trạch, ông hoảng hốt lập tức khỏi.

      Tịch Hạo Trạch đau đớn nhắm mắt lại.

      Sơ Vũ trải qua giấc mơ dài, nhìn thấy Nam Thư Mân mặc cho chiếc váy voan trắng xinh đẹp, hai người cùng nhau nhảy múa vui đùa bãi cỏ xanh mơn mởn, rồi đột nhiên mẹ biến mất. Hình ảnh thay đổi, lại nhìn thấy mình trong bộ váy cưới lấp lánh, đầuđội khăn voan trắng, xa xa người đàn ông tiến đến, vươn tay ra nhưng khi chỉ còn cách nhau bước bỗng dưng có tầng ánh sáng chói lòa chiếu vào mắt, sau đó nhìn thấy người đàn ông kia nữa.

      hoảng hốt, giọng dịu dàng gọi tên vọng lại bên tai: “Sơ Vũ, Sơ Vũ” rất muốn mở mắt nhưng dù có cố gắng thế nào cũng thể .

      Trong giấc mơ, chú rể của biến mất , đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc của bé, nũng nịu gọi: “Mẹ, mẹ” Ai, là ai? Cổ họng đau rát, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào vài tiếng.

      “Mẹ, mẹ ” giọng kia càng ngày càng xa dần, càng ngày càng dần.

      nhìn ráo riết khắp nơi, ánh mẳt bắt gặp thiên thần có đôi mắt giống hệt Tịch Hạo Trạch. Đôi chân nhắn chạy về phía trước. cố gắng chạy theo, nhưng chớp mắt thấy đâu nữa.

      “Con sợ hãi hét lên, bất lực gào khóc.

      Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ, Sơ Vũ tỉnh lại, trước mắt mọi thứ đều mơ hồ, cố gắng nhìn cuối cùng cũng thấy được gương mặt quen thuộc. kinh ngạc nhìn vào ánh mắt kia, là giống hệt với ánh mắt trong giấc mơ của .

      Tịch Hạo Trạch cầm chiếc khăn nhàng lau lên khóe mắt , đôi mắt ửng đỏ, chỉ vừa đêm mà tựa như trải qua biết bao đau thương: “Em tỉnh rồi ư!”

      “Đứa bé.” khàn giọng thốt ra hai chữ.

      Tay đột nhiên dừng lại, miệng mấp máy nhưng thể thốt nên lời, chỉ nắm chặt cổ tay .

      Sơ Vũ cảm thấy tay ấm áp, mắt nhìn qua.

      “Em vẫn còn đau à?” Có thể là do đêm chuyện, lúc này đây giọng khàn đặc lộ ra vẻ vô cùng đau đớn.

      “Đứa bé.” Sơ Vũ lại lặp lại.

      Tịch Hạo Trạch chậm rãi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt vô hồn của : “Em có đói bụng , vừa mới gọi cháo cho em.”

      thèm để ý, vẫn cố gặng hỏi: “Đứa có còn hay ?” thở nặng nhọc, chớp mắt nhìn , nhưng vẻ mặt lại rất bình thản làm người ta cảm thấy sợ hãi.

      Tịch Hạo Trạch nắm chặt tay để lấy lại bình tĩnh, do dự lúc: “Sau này chúng ta vẫn có thể có con mà.”

      Sơ Vũ suy sụp, im lặng, dùng hết sức rút tay ra. cử động mạnh làm vết thương tay ướm máu, mệt mỏi nhắm mắt lại.

      Tịch Hạo Trạch nhìn bàn tay trống trơn, chua chát : “Sơ Vũ, xin lỗi.”

      Xin lỗi ư. Hai tiếng xin lỗi kia có thể bù đắp lại quá khứ mất ? lừa dối , con của . Vậy mà vẫn luôn cho rằng đây là cuộc hôn nhân hạnh phúc?

      Sơ Vũ lẳng lặng xoay mặt qua bên, những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống. cắn môi, Tịch Hạo Trạch đặt tay xuống, bình tĩnh nhìn đôi vai gầy yếu run run. vươn tay ra lưỡng lự lúc nhưng cuối cùng cũng rút lại: “Em hãy nghỉ ngơi lát .” rồi xoay người ra.

      Sơ Vũ cắn góc chăn khóc nức nở, cảm thấy bản thân mình dường như chết.

      Lúc Trần Lộ Hạ nhận được điện thoại của con trai cùng mấy người bạn ở bên ngoài uống trà. Khi nghe Tịch Hạo Trạch : “Sơ Vũ bị sẩy thai, tại vẫn ở trong bệnh viện” bà hoảng hốt, tách trà trong tay rơi xuống “ xoảng”.

      Bà vội vàng đến bệnh viện.

      “Sơ Vũ thế nào rồi ?”

      “Bác sĩ có gì trở ngại, nhưng cảm xúc của ấy tại ổn định.”

      “Tối qua phải là con cùng con bé sao, tại sao lại cẩn thận như vậy được chứ.” Bà Trần nhìn con, ánh mắt sắc bén như hiểu ra: “Có phải Tô Y tìm con ?”

      Tịch Hạo Trạch im lặng, mặt tái nhợt, đờ đẫn.

      Bà Trần bỗng cảm thấy tức ngực, mày nhíu lại. Nhìn thấy khuôn mặt con trai xanh xao mỏi mệt, mở miệng : “Con về trước tắm rửa , có mẹ ở đây chăm sóc con bé rồi. Ba mẹ con bé biết chuyện chưa?”

      “Con .”

      Trần Lộ Hà thở dài, nhắm mắt làm ngơ rồi vẫy tay.

      Lý Tú Vân ở nhà khâu mấy con gấu bông, hiểu sao hôm nay trong lòng bà cứ bất an, từ sáng sớm mắt phải bắt đầu giật giật: “Ông Hàn, ông Hàn rót cho tôi cốc nước.”

      Hàn Đức Quần đưa cốc nước đến: “Bà cần vội, cứ nghỉ ngơi trước .”

      “A” Ngón tay Lý Tú Vân rụt lại vì bị kim đâm trúng: “Giời ơi, hôm nay làm sao thế này? Mắt phải giật ngừng, tâm trạng cứ thấp thỏm yên . Ông Hàn, ông gọi điện cho Tiểu Thần xem có phải thằng bé làm chuyện gì ?”

      “Bà lại nghĩ đâu đấy? Có người mẹ nào mà cứ luôn nghĩ rằng con trai mình làm việc xấu như bà chứ. Bà làm cả ngày rồi nghỉ ngơi chút .”

      Lý Tú Vân vừa định điện thoại trong nhà vang lên. Bà vội vàng đến bắt máy: “A lô, ai đấy?”

      Giây sau dập điện thoại xuống “Cạch”.

      “Ông Hàn, xảy ra chuyện rồi.”

      “Lại làm sao vậy?” Hàn Đức Quần cảm thấy sao cái giai đoạn mãn kinh của bà Lý Tú Vân lâu thế.

      “Tiểu Vũ bị sẩy thai bây giờ nằm viện.” Giọng Lý Tú Vân lên cao, bên tai Hàn Đức Quần ong ong lên, toàn thân suy sụp.

      Lúc Sơ Vũ tỉnh lại, trong phòng bệnh có rất nhiều người, ba mẹ , bà Trần, chỉ duy nhất có Tịch Hạo Trạch, thở phào nhõm, như vậy cũng tốt. cố gắng ngồi dậy, bà Trần và Lý Tú Vân đến cẩn thận đỡ .

      “Con ngoan, đừng quá buồn, mọi chuyện tốt cả thôi.” Trần Lộ Hà vỗ tay , giờ phút này có nhiều chỉ càng đau thươnghơn mà thôi .

      Sơ Vũ cắn môi, lòng đau đớn nên lời. Làm sao có thể tốt lên được đây? Nỗi đau này thể nào vượt qua được.

      Hàn gia đại khái chỉ biết được Sơ Vũ vì đụng người ta nên mới té ngã, trong lòng rất buồn phiền vì duyên phận với đứa bé quá ngắn, nhưng chẳng còn cách nào cả, chuyện cũng rồi, đứa bé còn nữa, đành biết chấp nhận mà thôi.

      Hàn Đức Quần nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của con , mắt ngấn nước gì run rẩy ra.

      Tịch Hạo Trạch đứng bên cửa sổ hành lang, dưới chân hơn mười đầu tàn thuốc lá. Hàn Đức Quần qua, trong khí tràn ngập mùi thuốc, ông chà hai tay, nghẹn ngào : “Tiểu Vũ còn trẻ, nên có thai mà cũng biết.” Ông cũng hiểu được Tịch gia luôn muốn bế cháu từ lâu, ông lại sợ chuyện con sảy thai lần này làm cho nhà chồng có ác cảm, ông cũng chỉ có thể để con rể hiểu.

      “Ba, lần này là do con sơ xuất.” Tịch Hạo Trạch mấp máy môi, giọng nặng nề .

      Hàn Đức Quần chỉ có thể tiếp: “Con cái sau này có lại thôi .”


      Tịch Hạo Trạch nhìn ra cửa sổ, chính làm tổn thương và con. Mỗi lần nhớ lại khi Sơ Vũ bị hôn mê, những lời mê sảng trong miệng làm trái tim như bị xé nát. Sơ Vũ hề làm gì sai nhưng sao lại phải gánh chịu tất cả. nắm chặt tay đấm mạnh vào tường.

      Sơ Vũ im lặng ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt mơ hồ nhìn những chú chim non bay lượn cây ngô đồng ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng có tiếng chim hót ríu rít , tay vô thức sờ bụng, ngày hôm qua nơi này vẫn còn có sinh linh. còn ảo tưởng đợi đến khi sinh đứa bé ra, vô cùng cưng chiều nó, từng ngày đợi đứa bé lớn lên gọi là “mẹ”.Những gì thiếu thốn trong thời thơ ấu bù đắp hết cho đứa bé này. Nhưng mà…

      Cửa phòng mở ra, hít mũi, nâng tay lau khóe mắt.

      Tịch Hạo Trạch mang theo bình đựng thức ăn giữ nhiệt đến bên giường, múc canh nóng vào bát, cẩn thận thổi nguội, rồi dịu dàng đưa đến bên miệng : “Là canh mẹ tự hầm đấy.”

      Sơ Vũ vẫn im lặng, ngồi yên.

      “Đợi sau khi em khỏe hơn, tất cả cho em.”

      Hàng mi Sơ Vũ khẽ run, nghiêng đầu sang, ánh mắt bình tĩnh nhìn . Từ sau khi tỉnh lại, chưa từng câu nào oán trách .

      Tịch Hạo Trạch tình nguyện nghe lớn tiếng trút ra hết nổi khổ trong lòng, gào khóc hồi rồi thôi, cũng muốn nhìn thấy đày đọa bản thân mình như thế, cứ như người mất hồn.

      liếm đôi môi khô nứt, gắng gượng để nước mắt chảy xuống,giọng đau thương nhưng lại kiên định khó có thể lay chuyển:“Làm thế nào chúng ta có thể ly hôn?”

      từng nghĩ rằng tình có thể từ từ vun vén , từng tin rằng chung sống cùng nhau lâu dài nảy sinh tình cảm.

      Tịch Hạo Trạch sững sờ.
      tart_trung thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 39: “Chuyện ly hôn em cần nữa, đồng ý.”



      Ngón tay buông lỏng, chiếc thìa rơi xuống bát phát ra thanh chói tai, nước canh bắn tung tóe văng lên ngực để lại mảng loang lỗ vết dầu mỡ áo.

      Máu trong người như sôi trào, ngay cả khi đứa bé còn cũng sốc như khi nghe câu đó: “Sơ Vũ, chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta có ngày đó.”


      cũng chưa bao giờ nghĩ ngày như vậy. Giây phút biết được mình mang thai, tự đáy lòng tràn đầy phấn khởi muốn cùng chia sẻ với , nhưng cũng chỉ được vài phút ngắn ngủi, như rơi từ trời xuống mặt đất, thế giới đó bỗng nhiên sụp đổ. Tận mắt chứng kiến và Tô Y tay trong tay, còn mất đứa con chưa kịp chào đời nữa, tất cả như nhát dao đâm sâu vào tim .

      nhàng : “Em cũng hy vọng rằng em chưa hề biết gì cả, như vậy em còn có thể tự mình dối lòng cùng tiếp. Dù sao…” hít sâu: “Dù sao cũng ở bên cạnh em trong thời gian em khó khăn nhất.” ,

      có thể em, nhưng sao có thể xem em là vật thế thân chứ. bình tĩnh nhìn , chần chừ lúc cuối cùng cũng thốt ra được những lời tận sâu trong đáy lòng.

      Giọng có chút cứng ngắc: “Sơ Vũ, em phải làvật thế thân.”

      phải là vật thế thân,vậy chẳng lẽ là tình ?” Sơ Vũ tự giễu , đôi mắt to tròn nhìn : “Em chỉ là sinh viên nghèo, gia đình tầm thường có địa vị, có lẽ cũng chỉ là loại phụ nữ để vui đùa. kết hôn với em, nhà hề phản đối, lúc ấy em cảm thấy kỳ lạ, nhưng bây giờ em cũng hiểu được, có lẽ họ đồng ý Tô Y, mà ba mươi vẫn chưa lập gia đình, em chỉ là người xuất đúng lúc mà thôi.”

      Tất cả sáng tỏ, muốn tin vào suy đoán của mình nhưng cuối cùng vẫn thể tin được..

      ra những lời này, ruột gan như bị giày xéo, từng hơi thở của như có vô số kim đâm vào ngực, đau thở nổi.

      “Nếu con vẫn còn, có lẽ em vờ như tất cả đều chưa xảy ra, vì con em có thể hi sinh bản thân. cũng biết, lúc em năm tuổi mẹ bỏ rơi em, em vô cùng ao ước có mái ấm gia đình.” vô thức đưa tay vuốt bụng, Tịch Hạo Trạch bỗng chú ý đến động tác nho của , ánh mắt đau đớn.

      “Nhưng tại con còn, tất cả cũng còn ý nghĩa gì nữa rồi.”

      Tay siếtchặt tay thành nắm đấm: “Chuyện ly hôn em cần nữa, đồng ý.”

      Sơ Vũ trợn tròn mắt, cắn môi: “ phải tất cả mọi chuyện đều phải dựa theo kịch bản của mà diễn.”

      “Ba mẹ đồng ý.” Và dĩ nhiên cũng đồng ý, ánh mắt thâm sâu nhìn : “Chúng ta là quân hôn.”

      Quân hôn…

      Cả người ủ rũ xuống, lòng ảm đạm, thầm: “Hôn nhân như vậy có ý nghĩa gì chứ? Cũng chỉ là ngục tù mà thôi.” Im lặng lúc, Tịch Hạo Trạch đặt bát xuống, bỗng nghe thấy giọng nhàng của : “ hãy để em , buông tha cho em như vậy cũng chính là buông tha cho .”

      “Sao em biết được như vậy chính là buông tha cho ?” Tịch Hạo Trạch thào hỏi ngược lại, ánh mắt ấy Sơ Vũ chưa bao giờ nhìn thấy được, có lẽ vẫn luôn khát khao tìm kiếm.

      Nằm viện tuần, mỗi ngày Tịch Hạo Trạch vẫn đến đây, luôn cố bắt chuyện cùng , nhưng Sơ Vũ tựa như cái gì cũng nghe cái gì cũng thấy, , cười.

      Chỉ đôi khi, Trần Lộ Hà hoặc là người của Hàn gia đến mới bắt đầu vài câu. Từ đêm đó trong lòng Sơ Vũ dựng lên bức tường dày ngăn cách Tịch Hạo Trạch, cánh cửa trái tim nếu như đóng lại rất khó để mở ra.

      Vào buổi sáng, Sơ Vũ ngồi tựa đầu giường, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ .

      Khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, vẫn ngồi yên động đậy.

      “Sơ Vũ” Nam Thư Mân tay cầm theo hoa bách hợp, tay cầm theo bình giữ nhiệt.

      Sơ Vũ chậm rãi quay người lẳng lặng nhìn bà.

      Nam Thư Mân biết phải gì, nhìn khuôn mặt con xanh xao gầy gò, mắt lõm sâu, bà rất đau lòng. Lúc sau, bà định nhưng rồi lại thôi, chỉ bảo: “Ta có đem canh đến cho con.”

      Sơ Vũ nghiêng qua, nheo mắt lại. Nam Thư Mân thấy như vậy cũng chỉ lặng lẽ múc canh ra, cẩn thận thổi nguội.

      “Sơ Vũ, con nếm thử ?” Đôi mắt bà phiếm hồng.

      Sơ Vũ trả lời.

      Nam Thư Mân ngước mắt, giọng chan chát: “Nếu bây giờ con muốn rời , ta có thể giúp con.”

      Ngón tay trong chăn hơi run lên, ánh mắt Sơ Vũ chua xót. Hôm trước Lý Tú Vân đến thăm , trong lúc vô tình ra lời lòng: “Tiểu Vũ, sao số của con lại khổ như vậy chứ.” Khi đó, rất muốn ôm Lý Tú Vân khóc to, khóc cho hết những nổi uất ức trong lòng, nhưng cố nhịn xuống. Lúc này đây nhìn Nam Thư Mân, đây là mẹ ruột , là người mang thai chín tháng mười ngày sinh ra , là người có thể tâm nỗi lòng nhưng tất cả cũng chỉ là ảo tưởng.

      hơi nhếch môi, cửa phòng đột nhiên mở ra .

      Trần Lộ Hà và Tịch Hạo Trạch đứng trước cửa, trong nháy mắt cả hai người đều sững sờ tại chỗ. Sắc mặt mẹ chồng liền thay đổi.

      Sơ Vũ vẫn tỏ ra bình tĩnh trước tình cảnh này, nhếch miệng nở nụ cười mơ hồ.

      “Bà đến nhầm phòng rồi.” Bà Trần tức tối bước lên phía trước, ánh mắt tràn đầy oán hận.

      Nam Thư Mân vừa định mở miệng lên tiếng.

      Sơ Vũ đứng dậy giữ chặt tay bà, đôi mắt long lanh lướt qua Tịch Hạo Trạch, rồi lại nhìn sang Trần Lộ Hà, mang theo nụ cười : “Mẹ, đây là mẹ ruột của con.”

      Lời vừa ra, hai chân Trần Lộ Hà mềm nhũn, vô thức lùi bước về phía sau. Tịch Hạo Trạch chạy nhanh đến đỡ bà.

      nhìn Sơ Vũ, biết rốt cục Sơ Vũ muốn gì, làm sao ấy có thể liên quan với người kia được chứ. nghiến chặt răng, kinh ngạc khi nhìn thấy đối diện là ánh mắt tĩnh mịch, ảm đạm của .

      Nam Thư Mân ngạc nhiên vui mừng nhìn Sơ Vũ, con bà cuối cùng cũng thừa nhận bà , bà run rẩy gọi: “Tiểu Vũ?”

      Ánh mắt Sơ Vũ bỗng trở nên dịu dàng, cười : “Mẹ, đây là mẹ chồng con.”Nhìn thấy nụ cười chất chứa đầy nỗi niềm của Sơ Vũ, Nam Thư Nhân bỗng dưng sửng sốt, giật mình hiểu được.

      Sắc mặt Trần Lộ Hà xanh mét, hề gì, chỉ trừng mắt rồi tức giận xoay người bỏ . con dâu mà bà luôn thương như con ruột ra là con của người phụ nữ kia, đúng là oan nghiệt mà!

      Tịch Hạo Trạch chớp mắt nhìn , từng bước đến, mười ngón tay thon dài nắm chặt, khớp xương lên ràng . hận thể tự tay đánh vào chính bản thân mình, do dự bước đến vuốt tóc .

      Sơ Vũ như chú chim non sợ cành cong nghiêng đầu qua.

      Tay rơi vào khoảng , chua xót : “Đừng tự làm tổn thương chính mình.” Đó là điều muốn thấy .

      Sơ Vũ cắn môi, hai hàng nước mắt lăn tròn má, suy sụp ngồi bệt xuống, co ro ôm chặt người, nghẹn ngào khóc .

      cho thế giới tươi đẹp nhưng đáng tiếc chỉ là giả dối, phút chốc liền tắt lịm.

      Nam Thư Mân như người ngoài cuộc, kinh ngạc đứng bên nhìn, bà hiểu được ra Sơ Vũ chỉ lợi dụng bà để dồn mình đến con đường cùng, bà cắn chặt răng, dở khóc dở cười: “Tiểu Vũ”

      “Cút!” Tịch Hạo Trạch giận dữ gào lên, hất mạnh chiếc ấm giữ nhiệt xuống đất: “Chết tiệt, bà cút cho tôi!” Nước canh nóng xuống chảy xuống thảm nhung bốc hơi lượn lờ.

      Căn phòng lộn xộn.

      *****

      Ánh đèn rực rỡ được thắp sáng, thành phố vào đêm lại càng lung linh huyền ảo. Trong căn phòng của quán bar nổi tiếng, mấy chai rượu rỗng nằm lộn xộn bàn, Từ Dịch Phong thảnh thơi dựa vào sô pha, bình tĩnh nhìn Tịch Hạo Trạch tự ngược đãi bản thân mình.

      lúc sau, đứng dậy ngăn cái cốc trong tay Hạo Trạch: “Được rồi, cậu muốn uống đến chết đấy à .” day day trán, vài năm trước vì Tô Y mà vào trong rừng rậm suýt chút nữa mất mạng, bây giờ lại vì người phụ nữ khác. Phụ nữ đúng là hồng nhan họa thủy, làm cho những người đàn ông có sắt thép đến đâu cũng phải điêu đứng, Từ Dịch Phong căm giận : “ ấy muốn cứ để ấy , làm sao phải hành hạ bản thân mình như thế cơ chứ.”

      Tịch Hạo Trạch túm lấy vạt áo Từ Dịch Phong, ánh mắt giận dữ: “Dịch Phong, đứa bé kia tớ vừa mới biết được còn nữa rồi.”

      Đứa bé. Đôi mắt Từ Dịch Phong tối sầm lại, thể thở dài, ánh mắt lóe lên tia đau đớn nhưng rất nhanh liền biến mất.

      Tịch Hạo Trạch lẩm bẩm : “Cậu hiểu đâu, cậu hiểu đâu…” Những kỷ niềm lại tràn về, nhớ lại vẻ mặt hoảng hốt của khi lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhớ lúc nghịch ngợm gọi “Tịch đại nhân”, tất cả đều rất ràng tựa như mới vừa hôm qua.

      Trong căn phòng cửa sổ mở toang, gió đêm nhè lùa vào , Sơ Vũ đứng tựa mình bên khung cửa, nhìn những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, ngàn ánh đèn xa xăm tạo nên khung cảnh ấm áp.

      cầm lấy di động, vào mục danh bạ rồi ấn nút gọi, bình tĩnh : “Mẹ, hãy giúp con việc.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :