1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vũ điệu của trung tá - Dạ Mạn (59 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 30: “Aizza, Tịch đội trưởng, bà xã cũng phải là lính của cậu, bà xã là để nâng niu thương…”



      Vừa mới dứt lời Sơ Vũ liền hối hận. Căn phòng đột nhiên rơi vào tĩnh lặng. Tịch Hạo Trạch chau mày, ánh mắt trầm tư chậm rãi nhìn xuống đôi giày chân Sơ Vũ.

      Năm đó, vào chiều hè sân trường thanh tĩnh. mặc chiếc váy dài trắng tinh ngồi thanh xà đu, đôi chân thon dài xỏ hờ đôi giày hơi đung đưa, khe khẽ ngân nga khúc nhạc với giọng hát ngọt ngào. Mái tóc dài bay trong gió, mùi hoa oải hương thơm ngát thoang thoảng khắp nơi.

      Tịch Hạo Trạch ngồi chiếc ghế đá bên cạnh đọc sách, “Bùm” vật màu đen rơi xuống bên chân . xoay người qua, mỉm cười nhặt giày lên. Ánh mắt đắm đuối dịu dàng nhìn .

      “Tịch Hạo Trạch, tuần sau em phải đến Italy biểu diễn rồi, tháng sau mới quay lại mà sao bây giờ vẫn có thể ngồi đấy đọc sách được chứ.”

      “Em cũng phải là quay lại mà.” Tịch Hạo Trạch qua nắm lấy chân cẩn thận mang vào: “Nhìn em kìa để mẹ em mà thấy lại mắng cho mà xem.”

      cười khúc khích, hai tay nâng mặt lên: “Tịch Hạo Trạch, sau này chỉ được phép mang giày cho em thôi đấy.”

      Tịch Hạo Trạch cúi đầu, lúc này đây Sơ Vũ thể nhìn thấy vẻ mặt , chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ.

      “Tịch Hạo Trạch…” Sơ Vũ khẽ gọi tên . Tịch Hạo Trạch nhìn lên, nhanh chóng giấu cảm xúc của mình.

      Sơ Vũ mím môi, thế giới tình cảm thuần khiết của trái ngược với . Người như Tịch Hạo Trạch làm sao có thể giống được, nhưng chuyện gì qua cứ để cho nó qua. người đàn ông chững chạc chín chắn, lại có gia cảnh tốt, thể nào chưa từng có mảnh tình vắt vai được. Tuy rất tò mò nhưng cũng muốn nghĩ nhiều nữa vì như thế chỉ mang lại đau khổ chứ chẳng có ích gì.

      ăn thôi , thức ăn sắp nguội cả rồi.”

      Tịch Hạo Trạch thở hơi, nắm chặt lấy tay .

      Sau bữa tối, trong phòng khách, Sơ Vũ luyện tập còn Tịch Hạo Trạch ngồi sô pha, ti vi tắt tiếng liên tục nhấp nháy chuyển hình. nhìn chằm vào Sơ Vũ ngừng lặp lại động tác, chiếc cằm mảnh khảnh hơi rướn lên cao. Sơ Vũ đúng là diễn viên múa bẩm sinh. Cũng khó trách các lãnh đạo bên kia vui mừng cười toe toét khi đến nộp đơn cho Sơ Vũ vào đoàn.

      “Ai zza, mệt chết được .” Sơ Vũ đến ngồi xuống bên cạnh , xoa xoa cổ chân. vẫn nhìn như thế biết suy nghĩ gì. Ti vi chiếu chương trình “Thám hiểm” mà hai người đều thích xem.

      bàn bày ra rất nhiều đồ ăn vặt, Sơ Vũ vô tư lấy gói khoai tây chiên mở ra. Tịch Hạo Trạch nghe tiếng rột roạt, tay giật lại: “Đừng ăn những thứ này nhiều, đến khi em bị béo lên rồi lại phải vất vả giảm cân đấy.” xong liền lấy khăn lau tay cho .

      ra Tịch Hạo Trạch là người rất biết quan tâm chăm sóc người khác , thỉnh thoảng Sơ Vũ nghĩ kết hôn với người đàn ông hơn tám tuổi cũng rất tốt.

      mỉm cười hạnh phúc. Nhưng vừa chớp mắt nghiêm mặt lại, tay sờ lên bụng: “Dạo này cường độ luyện tập tăng cao nên em ăn rất nhiều, thế mà mỗi lúc tập xong bụng em liền đói meo à.” dừng chút lại nhìn sang Tịch Hạo Trạch, ánh mắt lóe lên tia gian xảo pha chút hứng thú hỏi : “Thường ngày các huấn luyện cũng vất vả lắm đúng , nếu đói bụng phải làm sao bây giờ?”

      Tịch Hạo Trạch nằm dựa nửa người sô pha mềm mại, buồn cười : “Có thể làm sao được chứ, cố chịu thôi.”

      “Thân thể con người đâu có cứng rắn như sắt thép đâu.” Sơ Vũ nghịch ngợm vỗ vào ngực .

      ngẩng đầu nhìn với ánh mắt âu yếm, dịu dàng nở nụ cười.

      Hôm sau, Sơ Vũ lại đem theo đôi giày nữa đến đơn vị. Nhìn hai đôi giày trong tủ, lòng ngập tràn hạnh phúc.

      đến sớm, lúc này ở trong phòng tập cũng chỉ mới có vài người. Thay váy múa xong, quay người nhìn thấy Tô Y.

      “Chào Tô.”

      “Sơ Vũ, tới sớm nhỉ.” Tô Y nhìn thấy Sơ Vũ thay xong quần áo .

      Sơ Vũ nhìn thoáng qua đôi giày Tô Y vừa lấy ra từ tủ, hơi cũ, lại ố vàng, vài góc còn bị sờn mòn.

      Tô Y cúi người thay giày, đứng lên bắt gặp ánh mắt Sơ Vũ nhìn chằm vào chân mình, khóe miệng hơi cong lên: “Đôi giày này là món quà tôi tự thưởng cho mình khi thi đậu vào học viện, cũng ngờ là tôi mang nó nhiều năm như vậy rồi.” khẽ thở dài.

      Sơ Vũ gì, trực giác của cho biết đằng sau nó là chứa câu chuyện tình buồn, mỗi người đều có bí mật riêng.

      Lúc luyện tập, Uông Thần cũng để ý đến đôi giày của Tô Y: “Sơ Vũ, sao Tô vẫn mang đôi giày cũ ấy nhỉ?”

      ấy mang lâu rồi nên tiếc nuối .”

      “Tôi cảm thấy phải thế, chừng có lẽ là bạn trai tặng đấy .” Uông Thần bĩu môi, giọng xuống: “Nhưng, tôi nghe Tô vẫn chưa kết hôn đâu. Năm nay ấy hai chín rồi đấy.”

      Sơ Vũ kinh ngạc: “ ấy hai chín rồi hả ?”

      Uông Thần khinh bỉ liếc : “Là tuổi đấy.”

      ấy chăm sóc bản thân tốt quá.” vẫn luôn nghĩ Tô Y cùng lắm cũng chỉ hai lăm thôi.

      Buổi trưa lúc đến canteen ăn cơm, Sơ Vũ và Uông Thần vẫn như mọi ngày ngồi ở vị trí cũ, Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, bầu khí rất dễ chịu. Lúc này là giờ ăn nên rất đông người, từ xa Sơ Vũ nhìn thấy Tô Y bưng hộp cơm tìm chỗ ngồi, vẫy vẫy tay với Tô Y.

      Tô Y đến: “ phiền mọi người chứ.”

      Ba người lặng im ăn cơm trưa.

      Uông Thần nhìn Sơ Vũ ăn gần hết , kinh ngạc hỏi: “Sơ Vũ, sao dạo này lại ăn nhiều như thế?”

      Họ là diễn viên múa nên đều rất chú ý đến dáng dấp. Tối hôm qua Tịch Hạo Trạch vừa mới , bây giờ Uông Thần lại đụng vào nổi đau ấy.

      “Có đâu, bình thường tôi cũng ăn nhiều vậy mà .” Sơ Vũ lí nhí , ra trước đây ăn rất ít. Từ sau khi kết hôn, mỗi lần về đại viện bà Trần lại nấu đủ các món để tẩm bổ cho . ăn sợ bà buồn lòng, nhưng cứ ăn là lại càng ăn nhiều hơn.

      “Ố ồ.” Uông Thần cười cười.

      Tô Y cười , ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn ngón áp út của Sơ Vũ. đột nhiên thẫn thừ, lòng đau nhói.

      Tịch Hạo Nguyệt ngồi ở góc xa đằng kia, tay nắm chặt đôi đũa, mày nhíu lại, trong lòng sôi sục thể than vãn thế giới này sao bé thế, quanh quẩn vòng rồi lại gặp nhau. nhìn Sơ Vũ ngồi bên kia, ánh mắt lo lắng nên lời.

      Chiều lại, khi tập luyện xảy ra số sai xót với phần nhạc đệm, đôi giày kia của Tô Y cuối cùng hy sinh cách vinh quang . Sơ Vũ nhìn thấy ánh mắt Tô Y có chút luyến tiếc, đành lòng : “ Tô, em còn đôi giày mới. Hay là mang tạm đôi giày của em .”

      Tô Y sững ra vài giây nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

      Sơ Vũ đưa cho Tô Y đôi giày đầu tiên mà Tịch Hạo Trạch tặng . Khi đó dường như bị gì đó làm cho mê muội, cũng có hỏi Tô Y mang giày size bao nhiêu, đôi giày kia Tô Y mang vào rất vừa vặn rất hợp.

      “Giày rất đẹp.”

      “Chồng tôi tặng tôi đấy .” kinh ngạc biết bản thân mình làm sao vậy, chẳng ai hỏi cũng tự ra. Có lẽ là trong lòng có chút gì đó đành lòng nên mới có phản ứng lớn như vậy.

      Tô Y cúi người, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua mũi giày, nhàng vuốt ve, tựa như tìm kiếm bóng hình xa xưa nào đó. Đột nhiên đứng dậy: “Được rồi, tiếp tục tập luyện .”

      ~~~

      Mồng tháng tám, sân khấu lớn được trang trí rực rỡ. Sơ Vũ đứng ở phia sau hậu trường, qua tấm rèm nhìn thấy ba chồng Tịch Chính Hồng ngồi ở vị trí chính giữa.

      Duyên phận đúng rất kỳ diệu, lúc tết tây cũng từng đứng sân khấu này. Vẫn tưởng đó chỉ là tình cờ, nào ngờ rằng đấy chính là giây phút đưa đến với nghiệp múa lâu dài. Cũng chính trong đêm đấy, mối quan hệ phức tạp của và Tịch Hạo Trạch lại bắt đầu. có buổi biểu diễn đêm đó có lẽ cũng gặp nhau, cũng chỉ có thể là hai người xa lạ. Tịch Hạo Trạch cũng mãi mãi chỉ có thể tồn tại trong ký ức của .

      “Sơ Vũ, lát nữa đến chúng ta rồi , sao vẫn còn chưa thay trang phục .” Uông Thần từ phía sau đến vỗ lên vai .” nhìn cái gì đấy?”

      “Chả có gì cả.” Sơ Vũ kéo Uông Thần: “Nhanh thay thôi.”

      “Hứ. nhìn chồng mình chứ gì. là chịu nổi đấy. như vậy sao có thể làm vợ của quân nhân được chứ. “

      Sơ Vũ bị đoán trúng tim đen hai má đỏ bừng lên: “ dễ nhưng làm khó.”

      Buổi hội diễn văn nghệ thành công rực rỡ. Sau khi màn biểu diễn kết thúc, Sơ Vũ cũng lên sân khấu để được biểu dương khen ngợi. đứng ở cổng hội trường đợi Tịch Hạo Trạch. Các chiến sĩ khác cứ nối đuôi nhau ra.

      Tịch Hạo Trạch chậm rãi ra. Bên cạnh người đàn ông cũng mặc quân phục xanh. Hai người vừa vừa chuyện hề chú ý đến Sơ Vũ đứng bên này.

      Sơ Vũ trơ mắt nhìn và người đàn ông kia to cứ thế mà lướt qua người , trong lòng hơi bực bội: “Tịch Hạo Trạch.” gọi tên , giọng trong trẻo êm ái.

      Hai người đàn ông đằng trước dừng lại xoay người, Tịch Hạo Trạch nhìn trang phục người , mày cau lại, qua chỗ , vươn tay tháo mũ xuống: “Trời nóng thế này sao em vẫn chưa thay quần áo, lại muốn bị nổi sảy ư.”

      Sơ Vũ bĩu môi, mặt mày hớn hở tràn ngập chờ mong hỏi: “Hôm nay em biểu diễn thế nào? đến mức dọa Tịch đại nhân đấy chứ?”

      “Nhanh thay quần áo .” Tịch Hạo Trạch nâng tay xem đồng hồ: “Cho em mười phút đấy.”

      Giang Dịch Hiền hứng thú nhìn cảnh trước mắt, nở nụ cười, nghĩ đến Tịch Hạo Trạch thường ngày bình thản ung dung cũng còn có mặt này. thong dong qua: “Chị dâu, hôm nay chị biểu diễn rất tuyệt, rất có khí thế. Lúc nãy Hạo Trạch còn khen chị ngừng đấy.”

      Tịch Hạo Trạch trừng mắt liếc , vớ vẩn.

      “Chị dâu, tôi là Giang Dịch Hiền, lúc hai người kết hôn đúng lúc tôi phải ở thành phố khác diễn tập nên thể tham dự hôn lễ của hai người được, lần sau hai người phải mời tôi bữa long trọng mới được đấy.”

      Hôm nay thời tiết nóng đến 39 độ, Sơ Vũ lại mặc quân trang giày, mặt đỏ ửng lên, trán lẫm tấm mồ hôi, mỉm cười: “Được.”

      “Hàn Sơ Vũ em còn 8 phút đấy.”

      “Aizza, Tịch đội trưởng, bà xã cũng phải là lính của cậu, bà xã là để nâng niu thương chứ phải để cậu ra lệnh.” Giang Dịch Hiền người này miệng mồm ngọt xớt .

      Nghe thế, Sơ Vũ gấp gáp chạy thay, trong lòng thầm oán Tịch Hạo Trạch bá đạo. Mà vì sao phải nghe lời ta chứ?

      Tịch Hạo Trạch nhìn theo bóng lưng xanh nhạt quấn quýt chạy kia, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

      Giang Dịch Hiền nhìn liếc cái, cười trêu chọc: “Haizz, cậu đừng có cười như vậy được ? Đúng là rợn người mà.”

      Tịch Hạo Trạch lạnh lùng liếc ta.

      Sơ Vũ thay quần áo xong ra chỉ thấy còn có mình Tịch Hạo Trạch đứng dưới tán cây xanh cách đó xa.

      Tịch Hạo Trạch nhìn , vẻ mặt bình thản, nâng tay xem đồng hồ: “Muộn phút mười hai giây.”

      Sơ Vũ ngạc nhiên.

      “Em đến muộn nên về bị xử phạt!” Người nào đó công tư phân minh .

      “Tịch đại nhân à, em đây cố gắng thay nhanh nhất rồi đấy . Em chạy nhanh đến nổi tim cũng suýt rơi ra ngoài. tin hãy nghe , bây giờ em vẫn còn thở ra hơi đây. Em chưa bao giờ tham gia quân đội, lại chưa bao giờ được huấn luyện, có thể nương tay chút được ”. lắc lắc tay , quan tâm đến xung quanh lại bắt đầu đùa giỡn.

      Tịch Hạo Trạch cũng chỉ là hù dọa thôi, sao có thể trừng phạt gì chứ. nén cười, nâng tay lau những giọt mồ hôi trán .

      Hai người biết màn ngọt ngào này bị rơi vào mắt của người khác. Tô Y chua xót, đôi mắt mờ mịt nhìn hai người họ. cách họ khoảng mười bước nhưng lại phát mình mãi thể bước đến đó được.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 31: Sơ Vũ nâng tay lên dụi mắt, giọng mắng: “Đồ háo sắc.”



      Sau khi kết hôn, Sơ Vũ có thói quen ngủ nướng vào cuối tuần. Đúng lúc thứ bảy tuần này Tịch Hạo Trạch cũng được nghỉ. Sơ Vũ còn nghĩ rằng họ hôm nay tận hưởng ngày chỉ thuộc về thế giới riêng của hai người, ngờ đâu vừa mới sáng sớm bị chồng mình đánh thức.

      mơ màng ngáp cái dài: “Tịch Hạo Trạch, hôm nay phải huấn luyện mà, dậy sớm như vậy làm gì chứ?” xong lại ngã ào xuống giường, bất mãn hậm hừ .

      hiếm khi Tịch Hạo Trạch mới nhìn thấy được bộ dáng lười biếng của , đáng thương. thấy nhắm mắt lại hai hàng mi khẽ run, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào làm da nõn nà trắng mịn của , cuộn người lại tựa như em bé rất đáng .

      bịt mũi lại, Sơ Vũ thở được, giận dữ! đập vào cánh tay , nũng nịu : “Em buồn ngủ lắm.”

      Tịch Hạo Trạch ghé sát tai : “Sơ Vũ, tối qua chúng ta đơn giản chỉ nằm ngủ thôi mà. Lúc , hơi thở ấm áp của thổi vào mặt .

      Sơ Vũ nâng tay lên dụi mắt, giọng mắng: “Đồ háo sắc.”

      Tịch Hạo Trạch cười , vỗ vai : “Em dậy ăn sáng , lát nữa chúng ta phải ra ngoài nữa.”

      Ăn xong, Sơ Vũ lười biếng dựa vào lưng ghế, hỏi: “Chúng ta đâu?”

      đến trường bắn cùng với GiangTử và vài người nữa.”

      “Em đâu.” Sơ Vũ quen thân với mấy người đấy lắm, cũng chẳng biết gì.

      Tịch Hạo Trạch cười cười: “Lâu lắm mới được nghỉ ngày, người làm chồng như sao có thể để Tịch phu nhân đơn ở nhà mình được .”

      Sơ Vũ bật cười, trong lòng rất vui vẻ nhanh chóng chạy vào phòng thay quần áo. Lúc vừa mới cởi áo ngủ ra Tịch Hạo Trạch vào. Hai người cũng phải là chưa từng khỏa thân trước mặt nhau, nếu như che che đậy đậy có vẻ như giả tạo quá. Tuy có hơi xấu hổ nhưng mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.

      nghĩ rằng ban ngày ban mặt Tịch Hạo Trạch cũng chẳng bận tâm là vợ bé mình có ngượng ngùng hay , đến chiếc tủ cạnh , vươn cánh tay dài lấy ra chiếc đầm màu xanh biển: “Em mặc cái này .”

      Sơ Vũ nhướng mày: “Bộ này có quá già ?”

      Sau kết hôn bà Trần mua cho rất nhiều quần áo trang sức, Sơ Vũ cũng chỉ chọn mấy bộ bình thường mặc thôi, nhưng phải công nhận là mắt thẩm mỹ của mẹ chồng quả trước thời đại. Sơ Vũ từng qua với Tịch Hạo Trạch về vấn đề này. Có lẽ trước đây bà chưa từng phát huy khiếu thẩm mỹ của mình lên người Tịch Hạo Nguyệt cho nên có cơ hội liền trổ tài lên người con dâu này. Sơ Vũ rất xinh đẹp nên mỗi lần dạo cùng bà Trần trong đại viện đều được các phu nhân khác khen ngợi nức nở. Nếu như bà Trần chưng diện cho Sơ Vũ bà cảm thấy đáng tiếc cho điều kiện và ngoại hình của ấy.

      “Chồng của em là ông chú già rồi, em lại mặc áo quần giống trẻ con, lát nữa mấy người ở đấy cười là dụ dỗ trẻ vị thành niên .”

      Sơ Vũ bĩu môi, cũng với mấy lần rồi, đúng là đồ xấu tính. thay xong đứng trước gương nhìn lui nhìn tới, cổ áo chữ V làm lộ ra khuôn ngực căng tròn trông rất gợi cảm.

      Người nào đó như mất hồn nhìn chằm vào , sau lại : “A, thiếu thứ.”

      Sơ Vũ trợn mắt nhìn . Tịch Hạo Trạch quay người đến bến tủ đầu giường lấy chiếc hộp, mở ra là sợi dây chuyền. đứng đằng sau giúp mang vào, Sơ Vũ nhìn hai người trong gương, dịu dàng thắm thiết. Tay sờ sợi dây chuyền, nở nụ cười hạnh phúc.

      Bắt gặp ánh mắt của trong gương, tim bỗng đập mạnh: “Em cứ có cảm giác là lạ .”

      Tịch Hạo Trạch dịu dàng nhìn : “Rất đẹp.”

      Sơ Vũ hít hơi, cười rạng rỡ.

      Lúc ra khỏi nhà, trùng hợp là cánh cửa đối diện 801 của Giang Triết cũng vừa mở ra, nhìn thấy Sơ Vũ, hơi ngẩn người, mỉm cười: “Chào Tịch tiên sinh, Tịch phu nhân.”

      Sơ Vũ mỉm cười: “Chào , Giang tổng.” ra Giang Triết chỉ bằng tuổi , chẳng qua là người khoác bộ vest lịch lãm, mang giày da, rất chín chắn, vừa nhìn biết là doanh nhân thành đạt. Sơ Vũ nghĩ Tịch Hạo Trạch cũng rất đẹp trai nhưng hai người lại có hai phong cách hoàn toàn khác nhau. nhìn qua Tịch Hạo Trạch, ánh mắt như muốn nuốt chửng , tay còn cầm túi rác đen. lập tức đến lấy túi rác, sao lại có thể để chàng đẹp trai cầm túi rác được chứ.

      Giang Triết thấy động tác của Sơ Vũ , xoay người bước .

      “Em rất quen thân ta sao?” Tịch Hạo Trạch nhìn theo bóng Giang Triết hỏi.

      “Lúc trước em có làm ở công ty của ta thời gian.” Sơ Vũ rất ngưỡng mộ Giang Triết, : “ ấy rất giỏi giang vừa về nước tự thành lập công ty. Ở đấy toàn những người tuổi trẻ tài cao. Gia thế của Giang Triết cũng rất tốt, nhưng công ty này đều là do ấy tự mình gầy lập nên đấy, là giỏi.”

      Tịch Hạo Trạch hơi chần chừ, nghe Sơ Vũ khen ngợi ngớt lời: “Hàn Sơ Vũ.” nghiêm túc gọi tên .

      Sơ Vũ giật mình.

      “Sau này được ở trước mặt chồng em khen ngợi người đàn ông khác nữa .” Đột nhiên ghé sát bên tai , thầm: “ ghen đấy!”

      Sơ Vũ ngạc nhiên chớp chớp mắt.

      Lúc hai người đến trường bắn những người khác cũng vừa đến. Tịch Hạo Trạch nắm lấy tay thong thả đến. Ngoài trừ Giang Dịch Hiền và Từ Dịch Phong gặp qua, những người khác đều biết. Mọi người đều gọi là”Chị dâu” . Tất cả bọn họ đều dẫn theo bạn . Sơ Vũ nhìn thấy người phụ nữ lạnh lùng đứng bên cạnh Từ Dịch Phong. nhớ đến bé Nhạc Nhạc, trong lòng thầm trách Từ Dịch Phong đúng là đồ đểu cán, có con rồi mà vẫn còn dây dưa với phụ nữ khác.

      Cánh đàn ông bắn, phụ nữ ngồi ở khán đài quan sát. phương diện này ngoại trừ Tịch Hạo Trạch và Giang Dịch Hiền thường xuyên tập luyện với súng, những người khác hầu như cũng thường đến nơi đây để giải trí nên thành tích cũng kém.

      Sơ Vũ nhìn Tịch Hạo Trạch bắn trăm phát trăm trúng, rất hâm mộ. Bạn Từ Dịch Phong chỉ thờ ơ im lặng ngồi bên cạnh, đôi lúc lại còn nâng tay nhìn đồng hồ. Sơ Vũ còn nghĩ hay là hai người họ giận dỗi.

      Lát sau, Tịch Hạo Trạch đến đưa khẩu súng cho .

      Sơ Vũ khoát tay: “Em chơi được đâu.”

      dạy cho em.”

      Từ Dịch Phong cũng đến , lạnh lùng nhìn bên cạnh: “Diệp Lan, chúng ta hãy cược , nếu em thắng tôi, tôi để cho em gặp Nhạc Nhạc.”

      Sơ Vũ tò mò nhìn qua. Diệp Lan cúi đầu, hai tay nắm chặt lại, khuôn mặt xinh đẹp lên tia chế giễu. Trong nháy mắt ngẩng đầu đứng lên: “Từ Dịch Phong, ngoại trừ uy hiếp người khác có thể làm được gì?” cười lạnh, nhanh như chớp vung tay ra cướp lấy khẩu súng tay ta, rồi ngắm nghía.

      Giọng rất bình tĩnh: “Đời này thứ quý giá nhất tôi cũng đặt cược . Cá cược ư? Được thôi. Hy vọng lần này có thể giữ lời. Cặn bã …” hai chữ cuối cùng Sơ Vũ nghe thấy được, chỉ nhìn thấy được môi Diệp Lan từ từ khép lại.

      Từ Dịch Phong có vẻ căng thẳng, vẻ mặt lo lắng.

      Sơ Vũ đứng bên cạnh bị dọa sợ , Tịch Hạo Trạch cau mày, kéo qua khu vực bên kia.

      “Cánh tay nâng lên duỗi thẳng, chú ý tập trung.” Tịch Hạo Trạch chính xác là người thầy giỏi, Sơ Vũ bắn trúng cũng mắng , mỗi người đều có lĩnh vực riêng.

      “Ôi giời ơi, Hạo Trạch, hai vợ chồng cùng nhau hợp tác, song kiếm hợp bích nhé.” Giang Dịch Hiền cười trêu: “Nhưng chị dâu cần phải tăng cường luyện tập hơn nữa đấy.”

      Mấy người vẫn nhìn Sơ Vũ tập luyện, bỗng nhiên phía bên Từ Dịch Phong truyền đến thanh xôn xao thu hút chú ý của mọi người.

      Diệp Lan bắn bách phát bách trúng, mười phát liên tục đều trúng chính xác làm cho những người xung quanh vỗ tay hoan hô. Tịch Hạo Trạch và Giang Dịch Hiền thường xuyên dùng súng nên có bắn trúng cũng chẳng có gì lạ, nhưng là phụ nữ lại bất ngờ đạt được thành tích như vậy làm cho hai người cũng rất kinh ngạc.

      Diệp Lan kéo tai bịt xuống, lạnh lùng : “Từ Dịch Phong, tôi hy vọng giữ lời hứa. Tôi muốn gặp Nhạc Nhạc ngay lập tức… ngay lập tức.”

      “Nếu như tôi ?” Từ Dịch Phong muốn nhìn xem làm sao.

      Diệp Lan cũng giận, cười rồi đột nhiên dí súng vào ngực , : “Nếu như đây là súng tốt quá.”

      Mọi người xung quanh đều nhìn chằm vào họ, Từ Dịch Phong bực mình lạnh giọng quát: ” Cút hết ngay cho tôi.”

      Sơ Vũ thể hiểu được chuyện gì xảy ra, trợn tròn hai mắt nhìn, giật cánh tay Tịch Hạo Trạch, giọng hỏi: “ ấy là mẹ Nhạc Nhạc ư?”

      Tịch Hạo Trạch nhíu mày: “Chúng ta ra ngoài trước , bên kia có con sông…”

      Tịch Hạo Trạch còn chưa hết lời, Sơ Vũ liền vội vàng hỏi: “ muốn bắt cua ư?” Trong ký ức của , chuyện năm đó Tịch Hạo Trạch dùng con cua dọa vẫn luôn mới như in.

      Bắt cua? Vậy mà ấy cũng có thể nghĩ ra được.

      cười, tay choàng qua eo : “Chúng ta câu cá, phải hôm qua em là muốn ăn cá ư..”

      ra Sơ Vũ vẫn muốn ở lại xem tiếp trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Lúc hai người ra nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc đứng cách đó xa, là Tô Y và Tô Thiến.

      Sơ Vũ nhìn thấy hai người đứng cùng nhau, đột nhiên lại nhớ đến tên của họ. Trong mắt lên tia kinh ngạc

      Tô Y và Tô Thiến cũng nhìn thấy hai người họ.

      “Hạo Trạch, lâu gặp.” Tô Thiến thản nhiên nhìn lướt qua Sơ Vũ, hứng thú .

      lâu gặp.” Tịch Hạo Trạch bình tĩnh trả lời.

      Sơ Vũ mỉm cười: “ Tô.” Tô Thiến cười cười : “Sơ Vũ, gọi “ Tô” rốt cuộc là muốn gọi ai đây? Chúng tôi ai cũng là Tô cả đấy.”

      Sơ Vũ cười quan sát hai người, Tô Y và Tô Thiến hoàn toàn giống nhau.

      Dường như đoán được suy nghĩ của , Tô Y nhàng : “Tôi và Tô Thiến phải là người nhà, tất cả chỉ là trùng hợp thôi.” Dừng chút ánh mắt của lại chuyển qua người Tịch Hạo Trạch, nở nụ cười ngọt ngào: “Hạo Trạch, lâu gặp, vẫn chưa chúc mừng cưới được vợ xinh đẹp như vậy.” Tô Y cười , vẻ mặt dịu dàng.

      “Em về khi nào đấy?” Trong mắt Tịch Hạo Trạch hề gợn sóng, giọng cực kỳ bình tĩnh.

      “Cũng vừa mới về lâu, trùng hợp em cũng vừa mới gia nhập vào đoàn. Em và Sơ Vũ rất có duyên, bây giờ em là giáo viên vũ đạo của nhóm ấy.”

      Sơ Vũ ngạc nhiên nghiêng mặt qua nhìn Tịch Hạo Trạch, mà cũng đúng thôi Tô Thiến quen , nên Tô Y cũng quen biết là chuyện đương nhiên .

      Tô Y cười: “Được rồi, làm phiền hai người nữa. Chúng tôi trước . Sơ Vũ, hẹn gặp lại.”

      Có lẽ là do thời tiết nóng nực, ánh mặt trời chiếu xuống gay gắt, nên Sơ Vũ cảm thấy khó chịu trong người. Tịch Hạo Trạch lại rất nhanh, cảm thấy Tịch Hạo Trạch có gì đó là lạ, nhưng cũng nghĩ gì nhiều, ngoan ngoãn bước nhanh theo.

      Bị tụt huyết áp, Sơ Vũ cảm thấy khó thở, chậm lại rồi cuối cùng ngồi xụp xuống. nhìn theo bóng bưng , hiểu sao Tịch Hạo Trạch lại nhanh thế để làm gì?

      “Tịch Hạo Trạch… “

      Tịch Hạo Trạch lúc này mới dừng lại nhìn lui, đến dìu dậy: “Em bị làm sao thế?”

      “Em chóng mặt quá.” cảm thấy rất khó chịu, có lẽ là do vừa mới ở trong phòng điều hòa lạnh lúc này lại đột nhiên ra ngoài nắng.

      Tịch Hạo Trạch ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, mày hơi nhíu lại: “Chúng ta về nhé.”

      “Hả?” Vừa nãy mới còn đề nghị câu cá giờ lại đòi về. Đàn ông mà thay đổi soành soạch.

      Bây giờ Tịch Hạo Trạch rất chậm , hai người lặng lẽ về phía bóng râm, Sơ Vũ : “ ra cũng quen với Tô.” nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của : “Đúng rồi, Tô chính là người nhặt được ví tiền của em lần trước đấy.”

      Sơ Vũ xong cúi đầu, ánh mặt trời xuyên qua những khe lá chiếu xuống mặt đất lấp lánh.

      Tịch Hạo Trạch hơi ngập ngừng: “ là trùng hợp.”

      Tô Y đứng ở cửa nhìn chằm vào đôi tình nhân xa xa kia.

      “Tiểu Y, ván đóng thuyền, tất cả thể quay lại được nữa rồi.”

      Tô Y hít hơi, vẻ mặt bi thương: “Rốt cuộc tớ làm gì sai chứ?”

      Trong chuyện tình cảm nào có ai đúng ai sai.

      Tô Thiến nhìn bạn mình đau khổ, thở dài: “Được rồi, chúng ta vào thôi.”

      Thứ hai, Sơ Vũ làm, tất cả mọi chuyện đều như bình thuờng. Nhưng khi nhìn qua Tô Y, lại phát trong đêm mà ấy gầy rất nhiều.

      Lúc ăn cơm trưa, Uông Thần nhắc đến việc đến nhà nấu ăn, hai người hẹn nhau vào tối mai.

      “Chồng tối mai có ở nhà ?”

      có, ngày mai ấy ở lại doanh trại.”

      “Vợ chồng mới cười mà mỗi người nơi rồi, haizz.” Uông Thần giả vờ thở dài.

      Sơ Vũ nhìn thấy Tô Y im lặng hỏi: “ Tô, tối mai có rãnh hay là cũng đến nhà tôi ? Tôi nấu vài món cho mọi người thử tài nghệ của tôi.”

      Tô Y hơi do dự nhìn Sơ Vũ, ánh mắt dần tối lại.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 32: “Tôi còn tưởng ta là người tình nào của nữa chứ?”



      Sơ Vũ thấy Tô Y thẩn thờ nên hỏi: “ Tô, thích ăn món gì?”

      Tô Y gượng gạo : “Món gì thanh đạm thôi.”

      Sơ Vũ gật đầu, lại nghĩ ngày mai phải làm nhiều món rồi, và Uông Thần đều thích ăn cay.

      Ngày hôm sau, Sơ Vũ tan ca sớm vì muốn siêu thị mua thức ăn trước. vội vàng ra đúng lúc gặp được Tịch Hạo Nguyệt.

      Tịch Hạo Nguyệt nhìn thấy liền hỏi: “Chị đâu mà gấp gáp vậy?”

      “Chị mua thức ăn, lát nữa Tô và Uông Thần đến nhà chị ăn cơm. Tối nay em có rảnh , nếu rảnh đến chơi cùng luôn ?”

      “Lát em phải đến nhà chồng rồi.” Tịch Hạo Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, Sơ Vũ biết gì cả. Nếu như sau này ấy phát ra biết phản ứng thế nào. do dự : “Chị dâu, tại chị làm, cuộc sống giống trong trường học. Chị đừng nghĩ ai cũng tốt cũng có thể kết bạn, chị hãy để ý chút.”

      Sơ Vũ dĩ nhiên biết điều này, nhưng cảm thấy kì lạ hiểu vì sao hôm nay Tịch Hạo Nguyệt lại nhắc nhở như vậy. nâng tay nhìn đồng hồ: “Hạo Nguyệt, chị vội chị trước nhé?”

      Tịch Hạo Nguyệt thở dài, đúng là dẫn sói vào nhà, chị ngốc quá ! Nhưng là em chồng khó mà thẳng được .

      Sơ Vũ mua bao nhiêu là thức ăn. Trời nóng, hai tay xách hai túi to ra từ ga tàu điện ngầm, tay lằn đỏ.

      Bỗng nhiên phía sau có tiếng bíp còi, Sơ Vũ quay người lại nhìn thấy Giang Triết ngồi trong xe.

      “Sơ Vũ.” Ánh mắt lướt qua hai túi to tay : “Lên xe .”

      Sơ Vũ nhìn nghĩ người đàn ông này sao kỳ lạ thế, lần trước còn gọi là “Tịch phu nhân”, sao hôm nay lại rất tự nhiên gọi là “Sơ Vũ”.

      “Giang tổng, làm về rồi ư.” gượng gạo gọi hai chữ Giang tổng.

      Giang Triết nhíu mày, mở cửa xe bên kia ra. Đều là hàng xóm giúp đỡ nhau cũng là việc thường tình . Sơ Vũ lên xe: “Cám ơn .”

      “Nếu muốn cám ơn tôi tối nay mời cơm tôi .”

      Sơ Vũ sững người nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau, im lặng trong chốc lát. Giang Triết cười cười, nhìn ra là hay đùa.

      Sơ Vũ nhếch miệng, thêm người thêm đôi đũa, người ta mở miệng cũng thể mời:”Nếu chê bai tay nghề của tôi rất hoan nghênh đến.”

      Sơ Vũ biết Giang Triết là người rất kén ăn, lúc trước làm ở công ty thời gian nên cũng tìm hiểu ít về thói quen của ta.

      Giang Triết gì nữa.

      Lúc xuống xe, rất tự nhiên đón lấy hai chiếc túi. Sơ Vũ có chút bối rối .

      “Giang tổng, cứ để tự tôi .”

      “Sơ Vũ, xem ra rất thích người bạn này , hay vì bây giờ là con dâu của Tịch gia nên muốn kết bạn với những thương nhân như chúng tôi?” Hai hàng lông mày Giang Triết hơi nhíu lại, ánh mắt dịu dàng nhìn , trong đôi mắt đào hoa kia lóe lên vài tia tủi hờn.

      Sơ Vũ bị khích bác như vậy vội vàng giải thích: “Giang Triết, phải như vậy.” gượng cười: “Dù sao cũng là khách của tôi, sao tôi có thể phiền được.”

      Giang Triết thầm cười: “Tôi cũng xem mình là khách.” câu bâng quơ, vừa sâu sắc nhưng lại có phần bất lực.

      Sơ Vũ lấy chìa khóa ra mở cửa, Giang Triết theo sau .

      ngồi , tôi rót cho cốc nước.” Giang Triết nhìn lướt qua căn nhà. Bố cục của hai căn nhà gần như giống nhau, nhưng là vừa mới cưới nên khắp nhà đều được trang trígam màu sáng, rèm cửa màu vàng nhạt, bàn đặt lọ hoa lưu ly phảng phất mùi hương thơm dịu, cửa còn được dán chữ Hỉ đỏ chót chói mắt.


      Đem lên cho Giang Triếu cốc nước sau đó để tự nhiên ở phòng khách, còn mình vào bếp bắt đầu nấu ăn. cảm thấy rất khó hiểu, với Giang Triết chỉ là người xa lạ nhưng hiểu sao tự đáy lòng luôn có cảm giác thân thiết.

      Giang Triết nhàn nhã tựa người lên sô pha, lấy di động gửi tin nhắn cho mẹ là tối nay phải dự tiệc nên thể về ăn cơm . Gửi xong, đến bên cánh cửa phòng bếp, nhìn Sơ Vũ bận rộn, cẩn thận cắt búp măng trắng thành những lát đồng đều. lặng nhìn với đôi mắt mơ màng.

      Sơ Vũ ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt làm giật mình hoảng sợ, dựng thẳng con dao, gọi to tên ta: “Giang Triết… “

      Giang Triết nhìn thấy bộ dáng của cũng có chút luống cuống : “ có cần giúp gì ?”

      Sơ Vũ hờ hững nguýt cái, trong lòng thầm nghĩ đại thiếu gia như có thể giúp được gì chứ? Nhưng mặt lại tươi cười : “ cứ đến phòng khách ngồi , xong ngay thôi.”

      Giang Triết nhún vai, ra bị người ta ghét bỏ .

      Hơn nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa vang lên. Giang Triết lười biếng đến mở cửa.

      Cửa mở, người đứng ngoài nhất thời sững sờ, Uông Thần nhìn thấy chàng đẹp trai hiểu rằng đây phải là chồng của Sơ Vũ, ông chú sao lại có thể biến thành chàng thanh niên được chứ?

      “Chào . Xin hỏi, đây có phải là nhà của Hàn Sơ Vũ?” Uông Thần cố gắng bình tĩnh.

      Sơ Vũ lau tay rồi ra: “Uông Thần, Tô vào nhà .”

      Giới thiệu đơn giản xong Sơ Vũ lại phòng bếp tiếp tục nấu . Uông Thần theo vào: “Sơ Vũ, vừa rồi tôi sợ muốn chết.”

      Sơ Vũ xào rau, thản nhiên hỏi: “Sao vậy?”

      Uông Thần gian xảo cười: “Tôi còn tưởng ta là người tình nào của nữa chứ?”

      Sơ Vũ nghiêng mặt liếc cái khinh thường.

      “Ha ha.” Uông Thần cười to: “Nhưng mà chàng này đúng là rất chuẩn .”

      bàn cơm cả bốn người đều rất thoải mái, Giang Triết là người có kiến thức uyên bác, trò chuyện cùng các rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, Sơ Vũ pha ấm trà chanh, mọi người cùng ngồi trò chuyện sô pha. Uông Thần cứ nằng nặc đòi xem ảnh cưới của hai vợ chồng. ra ảnh cưới của hai người chụp rất đơn giản, nếu lúc trước phải bà Trần bắt ép, có lẽ và Tịch Hạo Trạch cũng chụp.

      “Sao cử chỉ của chồng cứng ngắc vậy à? Sơ Vũ, lúc ôm ấy có lẽ cũng giống như ôm khẩu súng đúng , quá là lạnh lùng .”

      “Khuôn mặt quá nghiêm nghị, nhưng thôi người dịu dàng người lạnh lùng cũng rất xứng đôi. Sơ Vũ, chồng biết cười sao?”

      Mặt Sơ Vũ đen xịt lại.

      Tô Y ngồi bên cạnh lấy chiếc hộp đưa ra: “ mở ra nhìn xem có thích ?” Tô Y mỉm cười , ánh mắt lại mờ mịt thâm sâu, đoán được.

      mở hộp ra nhìn thấy đôi giày múa ba lê: “ Tô, khách khí quá .”

      “Đẹp quá.” Uông Thần khen suýt xoa.

      Tô Y nâng tách trà lên uống ngụm, chua chua ngọt ngọt nhưng phải là mùi vị thích: “Đôi giày kia của là mẫu sản xuất nhiều năm trước, bây giờ còn nữa. Tôi chỉ mua được kiểu dáng mới nhất, hy vọng thích.” Tô Y quan sát Sơ Vũ, nhướng mày tiếp: “Nhưng Sơ Vũ à, đôi giày ấy giữ gìn kĩ nhỉ, nhiều năm rồi mà vẫn còn trông như mới.”

      Sơ Vũ cảm thấy như có tiếng sét bên tai mình, ngơ ngác nhìn miệng Tô Y cứ mấp máy, trong đầu chỉ lên câu: “là mẫu sản xuất nhiều năm trước ?” chậm rãi đặt hộp xuống, sắc mặt tái nhợt.

      “Sơ Vũ, làm sao vậy?” Uông Thần lắc lắc cánh tay .

      Giang Triết nhìn vào đôi giày lại nhìn sang Sơ Vũ, ánh mắt tối sầm lại.

      Sơ Vũ ngẩn ra, trong lòng hỗn loạn , bối rối: “ sao cả, sao cả. Giày rất đẹp, Tô cảm ơn nhiều .”

      Tô Y nhìn thấy điệu bộ Sơ Vũ gượng gạo giả vờ như sao, cười khểnh. Mục đích tối nay của đạt được. dựa người vào sô pha làm ra vẻ như xem ảnh, ánh mắt ngày càng lạnh lùng. Hàn Sơ Vũ nên biết vì sao ban đầu Tịch Hạo Trạch lại chọn ?

      “Sơ Vũ, tôi về trước đây.” Tô Y đứng lên, nở nụ cười ngọt ngào.

      Sơ Vũ thờ thẫn tiễn mọi người ra ngoài, lúc lên lầu, thấy Giang Triết vẫn còn đứng trước cửa nhà, khó khăn mở miệng: “ hãy nghỉ sớm .” xong lại cúi đầu xuống.

      Đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân rã rời. Lời của Tô Y tựa như nhát dao đâm vào lòng . Lúc này đây dám nghĩ sâu xa, mong đây là .

      lướt qua, Giang Triết đột nhiên giữ tay lại, Sơ Vũ cũng chỉ im lặng dừng bước.

      Tay Giang Triết nắm chặt, im lặng vài giây rồi thở dài, buông tay, đành lòng : “Hàn Sơ Vũ, món sườn xào hôm nay của em hơi dai.”

      Bởi vì câu đùa của Giang Triết nên tâm trạng của cũng tốt hơn nhiều.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 33: Tâm trí hỗn loạn, cảm giác nghẹn ở tim, đau thắt lại, đau lắm, rất đau.



      Ngọn đèn hành lang lờ mờ chiếu lên hai người tạo thành những cái bóng chồng chất lên nhau.

      cười : “Giang Triết, theo tôi nhớ ăn sườn nhiều nhất đấy .”

      Giang Triết nhìn vào đôi mắt long lanh của , mím môi, khó khăn dời tầm mắt sang hướng khác, cố gắng bình tĩnh : “ dạo với tôi lát .”

      Sơ Vũ nghĩ ở nhà cũng buồn chán nên gật đầu rồi vào nhà dắt theo Tịch Tiểu Lục. Tịch Tiểu Lục vừa mới ăn no, lười biếng nằm trong nhà của mình, sủa vài tiếng tỏ ý muốn ra ngoài.

      Đêm lạnh như nước, ánh trăng dịu dàng.

      Trong khuôn viên chung cư, rất nhiều người qua lại. Tịch Tiểu Lục chạy lên phía trước, hai người lặng lẽ đến bên xích đu. Sơ Vũ ngồi xuống xích đu, nhàng đu đưa, Giang Triết đứng bên nhìn .

      Giang Triết thấy thẩn thờ: “ suy nghĩ gì đấy?”

      Hai tay Sơ Vũ vịn vào hai dây: “Có phải tôi kết hôn quá sớm .” Câu nhàng nhưng có chút mờ mịt.

      Đúng vậy, quá sớm , vì quá sớm nên kịp.

      Giang Triết hơi ngạc nhiên, cau mày lại nhưng trong tức khắc liền giãn ra, nhìn khuôn mặt dịu hiền nhưng lại chất chứa đầy nỗi u sầu kia, khàn giọng hỏi: “Vậy vì sao trước đấy lại muốn kết hôn?”

      Sơ Vũ sửng sốt, gió đêm thổi tới mang theo hương lan nhè . cau mày, vì sao lại kết hôn với ? cần suy nghĩ, là bởi vì . Nhưng Tịch Hạo Trạch có , chưa từng nghĩ đến vấn đề này.


      Xích đu khẽ đung đưa , dần dần bình tâm lại.

      Giang Triết im lặng đến phía đằng sau , đột nhiên đẩy mạnh xích đu về phía trước.

      Sơ Vũ bị bất ngờ, hét to: “Giang Triết, làm gì đấy?”

      Giang Triết gì, lại đẩy mạnh hơn. Sơ vũ lần nữa bay cao lên, gió vù vù bên tai , cười khanh khách,tâm trạng có vẻ nhẽ nhỏm hơn rất nhiều. Cho đến khi xích đu dừng lại cười nổi nữa. Hai chân mềm nhũn, cố gắng níu lấy dây xích đu, “oạch” ngã sụp xuống đất.

      Giang Triết hốt hoảng, chạy đến đỡ .

      nhích ra chút, bẩn lắm.” Sơ Vũ cúi người tự mình phủi quần áo.

      Giang triết lấy ra chiếc khăn tay, vội vàng chùi miệng giúp . Sơ Vũ thở hổn hển, đôi mắt long lanh liếc vẻ giận hờn. Tay ta bỗng nhiên sững lại, ngẩn người nhìn . Sơ Vũ cũng dần ý thức được hành vi của hai người có chút mờ ám, xấu hổ xoay mặt . Tịch Tiểu Lục lo lắng liếm giày , sủa gâu gâu vài tiếng.

      Giang Triết mỉm cười: “Sơ Vũ, nên tập luyện thường xuyên , thể lực quá yếu.”

      Sơ Vũ đứng lên, lấy khăn tay lau khủy tay, tức giận : “Giang Triết, ngồi để tôi đẩy lên cao xem sao nhé? hay lắm.”

      Giang Triết thích thú nhìn : “Được, tôi dám ngồi đấy nhưng còn đủ sức để đẩy tôi ?” Mặt Sơ Vũ tái nhợt, cả người rã rời còn sức lực nữa đâu. Giang Triết vuốt mũi, nheo mắt lại: “Được rồi, đợi lần sau có sức rồi chúng ta thử lại.”

      Trở về căn nhà vắng vẻ, Sơ Vũ lẳng lặng ngồi sô pha. Phòng tối mịt và yên tĩnh, suy nghĩ của giờ đây lại càng thêm ràng. bầu trời đêm ngàn vì sao lấp lánh, Sơ Vũ nhìn chằm vào đôi giày Tô Y tặng, tâm trí hỗn loạn. cứ suy nghĩ miên man cho đến khi thiếp sô pha. mơ màng muốn trở mình nhưng cảm giác như có ai đấy đè nặng lên người làm thế cử động được, hoảng hốt, sực tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi.

      đến phòng bếp rót cốc nước, lúc quay về phòng ngủ, cố gắng mãi cũng ngủ được.

      Ngày hôm sau đến đơn vị, liền cất đôi giày Tịch Hạo Trạch tặng và đổi lại đôi giày cũ của . Sơ Vũ nhớ lại, trước đây bạn cùng phòng của : Đàn ông nên tặng giày cho phụ nữ, vì như thế tựa như tiễn người ấy ra , nghĩa là chia tay . nhìn vào đôi giày kia tự nhiên thấy buồn cười, đây là món quà của Tịch Hạo Trạch mà thích đến nỗi nâng niu giữ gìn nó rất kĩ, muốn rời tay, mà nay lại cảm thấy xuất của nó là nỗi đau lớn, bóp nghẹt trái tim .

      Hôm nay Tô Y làm, Uông Thần Tô Y xin nghỉ ốm.

      đáng thương, ấy ở thành phố này mình đến lúc bị ốm cũng có ai chăm sóc.” Uông Thần giọng thở dài .

      Sơ Vũ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mới sực tỉnh lại: “Chúng ta cũng tranh thủ đến thăm ấy .”

      Uông Thần gật đầu: “Sơ Vũ, sao hôm nay sắc mặt kém thế?”

      Sơ Vũ xoa mặt: “Tối qua tôi bị mất ngủ.”

      Ngày trôi qua trong vô vị, vừa chớp mắt đến thứ sáu, tối hôm đó Tịch Hạo Trạch cũng về. Hai người cùng nhau về Tịch gia, tại tâm nguyện của bà Trần chính là Sơ Vũ sớm sinh cháu nổi dõi tông đường. Hầm canh bổ nửa ngày, Sơ Vũ vừa đến liền mang lên cho uống.

      Sơ Vũ vừa mới đưa bát lên nếm thử nhăn mặt, hương vị hơi lạ: “Mẹ, con uống được.”

      “Tiểu Vũ ngoan, uống hết . Con xem mới tuần gặp mà con gầy đến thế này rồi .”

      Sơ Vũ đành phải nhìn qua Tịch Hạo Trạch nháy mắt cầu cứu, Tịch Hạo Trạch nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười , bà Trần đúng lợi hại mà. Dĩ nhiên bà Trần sao có thể quên phần của Hạo Trạch, lát sau cũng mang lên cho bát: “Hạo Trạch à, con cũng uống rất tốt cho sức khỏe đấy.”

      Sơ Vũ nghẹn họng, cố gắng hơi uống hết. Bà Trần nhìn Sơ Vũ từ xuống dưới vòng, định gì đó nhưng lại thôi. Quay sang nhìn bát canh của con bà bên cạnh vẫn còn nguyên, bực mình hừ tiếng.

      Ăn xong cơm tối hai người trở về, dọc đường Sơ Vũ vẫn rất bình thản. Lúc trước thường kiếm chuyện để kể cho , nào là chuyện trong đơn vị, nào là chuyện đồng nghiệp nhưng hôm nay lại chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tịch Hạo Trạch có chút quen.

      “Hôm nay em làm sao vậy? Cả đêm đều rầu rĩ vui .”

      Sơ Vũ quay đầu, cố giấu chua chát trong lòng, cắn môi: “ Tô bị ốm.” nhìn sang Hạo Trạch, dừng lại chút: “Mấy ngày nay giáo viên mới đến rất nghiêm khắc, mỗi ngày đều hành hạ bọn em tập đến mệt đứt hơi.”

      Tịch Hạo Trạch chuyện, ánh mắt vẫn bình thản nhìn phía trước.

      Sơ Vũ nghiêng đầu nhìn sang, dù cảm thấy có chút ngại ngùng nhưng trong lòng cứ day dứt khó chịu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm hỏi: “ Tô là bạn học của à? Có phải là trong tấm ảnh kia .” nhớ lúc trước khi xem ảnh của , có nắm lấy tay , mặc dù nhiều ảnh lắm nhưng luôn có ấn tượng. Bây giờ nghĩ lại, kia đúng là Tô Y rồi, Tô Y thay đổi rất nhiều, hồi trước có chút béo và trẻ con hơn.

      Tịch Hạo Trạch hờ hững uhm tiếng, Sơ Vũ thấy trong ánh mắt có gì đó bất thường nhưng rất nhanh liền biết mất. nhún vai cũng gì nữa. Ai mà có bí mật của riêng mình chứ?

      Lúc xuống xe, tâm trạng của Sơ Vũ chán nản, hờ hững : “Nhà hết dấm rồi em siêu thị mua . lên trước .”

      Tịch Hạo Trạch nhìn thấy Sơ Vũ có chút kì lạ: “ với em.”

      Sơ Vũ bước nhanh lên trước, đến siêu thị liền lấy chai dấm. Tịch Hạo Trạch đứng bên cạnh hỏi: “Em còn cần mua gì nữa ?”

      Sơ Vũ suy nghĩ: “Hình như hết rồi.”

      Phía trước nhân viên sắp xếp hàng hóa, hai người đành phải vòng qua khu vật dụng hàng ngày. Giây phút này bên cạnh Tịch Hạo Trạch nhưng lòng rối bời, trống rỗng và xót xa. Ánh mắt nhìn quanh vòng, nhìn thấy dãy những chiếc cánh (1), bỗng dừng bước lại.

      (1) những chiếc cánh : “băng vệ sinh”

      Sao lại vô dụng như thế chứ ? Sơ Vũ nhìn chằm vào đó, ánh mắt dần trở nên ngây dại, trong lòng dâng lên bao niềm cảm xúc, bàng hoàng, lo lắng, mờ hồ .


      “Sao vậy?” Tịch Hạo Trạch cầm lấy chai dấm tay .

      Sơ Vũ thu hồi tầm mắt, nhàng lắc đầu rồi ngẩng lên nhìn , ánh đèn vàng chiếu lên nửa mặt kia của , rất hư ảo.

      “Mới nãy chân bị chuột rút.” cười: “Về nhà thôi.”

      Nằm giường xem lich điện thoại tính ngày, sau nhiều lần tính toán, cuối cùng cũng chắc chắn được, hai mắt ngơ ngác sững sờ, hơn nửa tháng rồi ngày ấy vẫn chưa đến.

      Tịch Hạo Trạch vào nhìn thấy xem di động: “Vừa mới nãy phải là em bảo buồn ngủ sao?” ngồi xuống bên chân . Hôm nay Sơ Vũ luyện tập cả ngày nên chân mỏi nhừ. Tịch Hạo Trạch nhàng giúp mát xa, rất thoải mái. Khóe miệng Sơ Vũ chậm rãi cong lên cười: “Động tác rất thuần thục, xem ra trước đây ít lần mát xa cho người khác rồi nhỉ? mau khai ra trước kia từng mát xa cho ai? Thẳng thắn được khoan hồng, giấu diếm bị trừng phạt.”

      Đột nhiên Tịch Hạo Trạch ấn mạnh vào làm Sơ Vũ đau điếng hét lên. Tiểu Lục ngồi bên cạnh nghe được cũng sủa hai tiếng, tựa như bất bình thay chủ nhân.

      Sơ Vũ ngồi dậy liếc cái rồi rút chân về tự mình mát xa, mắt lặng lẽ nhìn xuống tay , giọng : “Em cũng quen rồi, bị chuột rút đâu .”

      “Sơ Vũ “

      “Được rồi, được rồi, ngủ thôi.”

      Đêm tối, hai người nằm im lặng. Sơ Vũ nhắm chặt mắt nhưng thể ngủ được, tay đặt lên bụng có lẽ nơi đây tồn tại sinh mệnh.

      Nhưng sinh mệnh ấy đến sớm như vậy, liệu có được ? thở dài nghĩ ngày mai vẫn nên với Tịch Hạo Trạch.

      Sáng sớm, lúc còn mơ màng ngủ bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại dồn dập bên tai. Tịch Hạo Trạch bên kia đứng lên bắt máy. Sơ Vũ chỉ nghe thấy uhm vài tiếng rồi tắt điện thoại.

      lại tiếp tục ngủ. Bên tai truyền đến tiếng xột soạt, Tịch Hạo Trạch mặc quần áo vào, sắc mặt nghiêm trọng, nhìn qua Sơ Vũ rồi cầm lấy di động ra khỏi cửa .

      Lúc Sơ Vũ tỉnh dậy hơn tám giờ, cảm thấy căn phòng trống vắng, lạnh lẻo đến khó thở. Bản thân cảm thấy mình vừa đáng thương vừa buồn cười, vốn định bảo chồng mình cùng đến bệnh viện kiểm tra nhưng mở mắt thấy đâu nữa rồi

      khó chịu là dối lòng .

      Ăn xong bữa sáng mình đến bệnh viện. ra trong lòng cũng đoán được, chỉ là khi bác sĩ ra đứa bé được bốn tuần mới càng thêm chắc chắn .

      chăm chú nghe bác sĩ dặn dò. Lúc ra nhìn thấy bao nhiêu người mẹ mong chờ đứa con mình, sờ bụng mình ánh mắt chứa chan dịu dàng.

      Lúc ra ngoài rất vui vẻ phấn khởi cầm lấy điện thoại gọi cho Tịch Hạo Trạch.

      lâu sau đầu kia mới nhận máy

      “Tịch Hạo Trạch, ở đâu đấy?” Sơ Vũ hào hứng hỏi.

      Tịch Hạo Trạch im lặng lúc sau mới giọng trả lời: “ ở trong doanh trại.”

      Sơ Vũ bĩu môi, nghĩ thầm thôi hãy đợi gặp rồi : “Vậy nhớ về sớm nhé, em có việc muốn với .” giấu được niềm hạnh phúc.

      Tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, miệng mỉm cười ngây ngô . Trong bụng bây giờ tồn tại sinh linh bé , đây điều rất kỳ diệu.

      dọc theo đường cũ về, vừa vừa nghĩ rằng mình có thai có lẽ thể tiếp tục luyện tập được nữa. đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng nhìn thấy trước mặt mình bóng dáng quen thuộc, nụ cười môi nhất thời tắt lịm .

      Ánh mặt trời tháng tám chói chang chiếu vào đôi mắt hoảng hốt, cảm thấy thấy hoa mắt, tim đập thình thịch, đó là…

      phải lúc nãy trong điện thoại còn bảo với là ở trong doanh trại sao!

      Tịch Hạo Trạch đưa lưng về phía , người hơi cúi xuống , thân hình che khuất bên góc của người kia. Người kia mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình, Sơ Vũ ngờ ngợ đó là phụ nữ.

      Đột nhiên, người kia nghiêng mặt qua, ánh mắt hai người gặp nhau. Tô Y cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, rồi nghiêng người qua thầm với Tịch Hạo Trạch, hai người lại lên phía trước.

      Xung quanh yên tĩnh lạ thường dường như chỉ có thể nghe thấy được tiếng tim đập dữ dội của . Sơ Vũ nắm chặt tay, ngực như bị thắt lại, chua xót nên lời. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, vẫn đứng chôn chân nơi đây, ánh mắt nhìn chằm theo bóng lưng hai người.


      Khi hai người kia khuất dạng, vẫn còn đứng đó, còn sức để bước nữa, cơ thể ngày càng lạnh, tầm mắt ngày càng mơ hồ. Tâm trí hỗn loạn, cảm giác nghẹn ở tim, đau thắt lại, đau lắm, rất đau.
      tart_trung thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 34: Rời ? vô thức đưa tay vuốt bụng.



      Sơ Vũ đau buồn về nhà, cả người tựa lên sô pha, đôi môi bị cắn chặt ứa máu, tờ kết quả trong tay bị nhăn nhúm, thời gian cứ chầm chậm trôi qua.


      Vì sao Tịch Hạo Trạch lại kết hôn với ? cuộn tròn sô pha, hai tay bất lực che bụng.

      Tô Y là diễn viên múa, cũng là sinh viên khoa múa ra.

      Tô Y…

      Nhưng phải là Tô Y, phải!


      Tất cả mọi chuyện phải như nghĩ, phải, phải. hoảng loạn ngừng lắc đầu. Hướng ánh mắt về phía tấm ảnh cưới, đó là cặp đôi nhìn về với vẻ mặt hạnh phúc, thế nhưng bây giờ trông xót xa quá. muốn hỏi câu, hạnh phúc lâu nay là hay mơ?


      Ngoài trời tối dần, tấm rèm rũ xuống che kín mít, tia sáng cũng ko thể lọt vào.Trong cái nóng oi bức của mùa hạ, mặc dù bật điều hòa, nhưng vẫn thấy lạnh run.


      Lúc Tịch Hạo Trạch mở cửa,mắtcô ngơ ngác như nai con, giật mình bừng tỉnh , nhanh chóng giấu tờ giấy kết quả dưới khe hở sô pha.


      Nhìn thấy Sơ Vũ, mày nhíu lại, cả nhà nóng nực, cửa sổ đóng kín, chút gió: ” Em ở nhà sao lại bật đèn lên?” thay dép đến bên cạnh, thấy vẫn nhúc nhích, nắm lấy tay . Ánh đèn vàng ấm áp bao phủ toàn bộ gian phòng nhưng lại sưởi ấm được trái tim lạnh giá của . nhìn xuống đôi dép lê màu lam nhạt chân , đôi của màu hồng nhạt rất hợp tông. Ánh mắt lại nhìn sang bàn tay thân thuộc kia.

      mịt mờ nhìn , khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ, chưa bao giờ hiểu được . Khi hai hai kiên định muốn trở thành vợ .

      Sơ Vũ chầm chậm rút tay ra.

      “Nắm tay em, cùng em đến đầu bạc răng long”. Lời thề đó phải dành cho . Hàn Sơ Vũ có phúc phận gì mà được chọn chứ? ra là thế, cười nhếch khóe miệng, trông bi thương.

      Tịch Hạo Trạch sửng sốt, hỏi với giọng mệt mỏi: “Em sao thế?” Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của : “Em khóc à?”

      Sơ Vũ hít sâu, mỉm cười, mắt sáng rực nhìn , giọng bình tĩnh có cảm xúc: “Em vừa mới đọc xong bộ tiểu thuyết.”

      Tịch Hạo Trạch cười: “Lớn vậy rồi mà em còn bị cảm động bởi những tiểu thuyết vớ vẩn ấy ư?”

      Sơ Vũ nâng tay lau mồ hôi trán, nhàng : “Nữ chính rất đáng thương, sau khi kết hôn mới phát người chồng hề ấy, mà ta cưới ấy chỉ bởi vì ấy rất giống với mối tình đầu của mình.” như lẩm bẩm mình: “Người đàn ông ấy đúng là đồ khốn nạn, nữ chính ngốc nghếch. Nhưng ra họ rất xứng đôi.”

      nhìn , trong mắt có bóng hình , nhưng liệu trong lòng có vị trị nào dành cho ? hơi cúi người để giấu nỗi đau đớn, tủi thân cực độ nhưng dù sao cũng có niềm kiêu hãnh của riêng mình.

      Hai người đều lặng thinh .

      “Em mệt rồi… Em ngủ trước đây.” vội vàng để lại câu, mệt mỏi vào phòng.

      Tịch Hạo Trạch nhìn thấy bóng dáng ủ rũ của : “Kết thúc như thế nào?”

      Sơ Vũ dừng lại, lắc đầu: “ có kết thúc.” Chính là trong lòng mỗi người đều có kết thúc.

      làm ngày rồi , nghỉ sớm chút .”

      ***

      Sáng sớm, lúc tỉnh lại, mở mắt ra phát mình tựa vào lòng . Thói quen đúng là đáng sợ, thế nhưng cho dù thói quen đó có ăn sâu vào tận xương tủy vẫn có thể từ bỏ .

      nhàng đặt tay xuống, đứng dậy mặc quần áo.

      ra Tịch Hạo Trạch tỉnh dậy từ sớm: “Sao em lại dậy sớm thế?” phải cuối tuần nào cũng đều ngủ nướng đến tận gần trưa sao.

      Sơ Vũ cúi đầu gài cúc áo sơ mi, : “Mẹ em hôm qua gọi bảo em về nhà.”

      Tịch Hạo Trạch ra khỏi chăn : “ cùng em.”

      Sơ Vũ nghe thấy tiếng động, nghẹn ngào : “ cần, cần đâu.” Lòng chua xót: “Mấy ngày nữa Tiểu Thần khai giảng rồi , em đưa nó mua vài thứ có lẽ rất mất thời gian.”

      Hàn Thần thi đậu vào khoa công nghệ thông tin của trường cao đẳng trong thành phố. lâu lắm rồi Sơ Vũ vẫn chưa gặp cậu ấy.

      Sơ Vũ thấy Tịch Hạo Trạch cái gì nữa, liền ra cửa.

      Tịch Hạo Trạch day day trán: “Sơ Vũ, em có chuyện gì ư ?”

      Sơ Vũ dừng lại, im lặng lúc: “ có.” chớp mắt cố nén những giọt nước sắp rơi xuống.

      Ăn xong bữa sáng, Tịch Hạo Trạch ngồi sô pha trong phòng khách, Sơ Vũ đứng ở tủ giày dép. Mang xong, chần chừ : “Em đây.”

      Tịch Hạo Trạch giương mắt nhìn như muốn tìm hiểu điều gì đấy. Lát sau đến bên cạnh đưa chiếc thẻ ra.

      Sơ Vũ nhìn tấm thẻ nhưng cầm lấy: “Em có tiền rồi.” tền lương của hầu như chưa có đụng vào.

      rể cậu ấy mà hình như vẫn chưa mua được cho cậu ấy cái gì.”

      Ánh mắt Sơ Vũ ảm đạm, suy nghĩ lúc rồi mới nhận lấy sau đó nhét bừa vào túi.

      Lúc xuống lầu, hơi chóng mặt, tức ngực,cổ họng đau rát, đứng níu lấy cột trụ bên cạnh .

      “Hàn Sơ Vũ, đâu sớm thế?” Giang Triết nhìn thấy từ xa, vốn định lái xe ngang qua luôn nhưng lại nhìn thấy đứng dựa người ở đằng kia, lại động lòng.

      Sơ Vũ cười : “Giang Triết, là ư.”

      Giang Triết nhếch miệng, này gượng cười trông xấu: “Để tôi đưa đoạn.”

      Sơ Vũ khó chịu trong người nên cũng khách khí.

      bị ốm ư?” Giang Triết đưa chai nước khoáng.

      Sơ Vũ uống mấy ngụm, vỗ vỗ hai má để sắc mặt được hồng hào hơn, sợ ba nhìn thấy như vậy lại lo lắng.

      “Giang Triết, đúng là người tốt. Mỗi lần tôi khó khăn đều gặp được .”

      Giang Triết mỉm cười nhìn : “Tôi giúp đỡ như vậy thế định báo đáp tôi thế nào đây? Tôi cũng ngại để lấy thân báo đáp đâu.” nửa trêu nửa đùa .

      Sơ Vũ trừng mắt với : “Chuyện này cũng thể đùa được với người phụ nữ có chồng.”

      Ngón tay Giang Triết gõ theo nhịp, cười cười.

      xe Sơ Vũ mệt mỏi thiếp hơn tiếng. Đến lúc tỉnh lại đến trước cổng nhà từ lâu.

      ngượng ngùng : “Sao lại đánh thức tôi?”

      Giang Triết mở miệng : “Tôi gọi vài lần, nhưng vẫn ngủ như heo.”

      Mặt Sơ Vũ đỏ ong: “ ngại quá.”

      có gì phải xấu hổ, cũng có ngáy chỉ chảy nước dãi chút thôi?” ngoài dự đoán của Giang Triết, gò má Sơ Vũ lại đỏ bừng, làm phì cười.


      Sơ Vũ lau miệng, đột nhiên ngẩng đầu như tỉnh ngộ: “ gạt tôi.”

      Giang Triết cười cười: “ xem, đây mới chính là . Vui vẻ hoạt bát , đừng lúc nào cũng bí xị mặt mày trông cứ như oán phụ ấy.”

      Sơ Vũ cong mắt cười: “Cám ơn .”

      Giang Triết nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia, thản nhiên : “Được rồi, cười cái nào.”

      Về đến nhà, Hàn Đức Quần chống gậy tập trong sân, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi . Khóe mắt Sơ Vũ ươn ướt, trong lòng thấy xót xa.

      “Ba”

      Hàn Đức Quần lau mồ hôi: “Con ba về ư.”

      Sơ Vũ đến muốn đỡ ông, Hàn Đức Quần khoát tay: “ cần đâu, ba bây giờ có thể lại rồi.”

      Sơ Vũ mỉm cười.

      Hàn Thần nghe được giọng chạy ra: “Chị, cuối cùng chị cũng về. Em cứ nghĩ chị cứ mải mê thế giới của hai người quên mất nhà mình rồi.”

      “Thằng này ăn lung tung.” Hàn Đức Quần trách mắng, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui vẻ.

      Sơ Vũ kéo tay cậu ta: “Hàn thiếu gia, chúng ta có thể xuất phát chưa?”

      Hai người đến trung tâm mua sắm mới mở Trung Á. Sơ Vũ mua cho Hàn Thần mấy bộ quần áo mùa thu.

      Sau đó Sơ Vũ còn dẫn cậu ta đến cửa hàng bán trang phục thể thao, nhớ lại Hàn Thần trước kia đều mang đôi giày có 20 tệ để chơi bóng rổ, trong lòng khỏi xót xa.

      “Chị, mua nhiều lắm rồi.” Trước kia cậu ta lúc nào cũng mặt dày, hề nghĩ đến hoàn cảnh gia đình cứ luôn đua đòi nhưng từ khi ông Hàn xảy ra tai nạn, cậu trưởng thành hơn.

      phải trước kia em ước ao có đôi giày bóng rổ sao, em tự mình chọn . Chị ngồi nghỉ lát.” biết có phải vì mang thai cảm thấy có hơi mệt.

      Hàn Thần tới lui lúc cuối cùng cũng chọn được đôi hạ giá.

      Sơ Vũ thản nhiên nhìn qua rồi đến khu hàng mới, quay sang nhìn Hàn Thần, lúc nãy thằng bé nhìn đôi giày này mấy lần rồi .

      “Mẹ, đôi này nè.”

      Sơ Vũ thuận người nghiêng đầu nhìn, ánh mắt bỗng nhiên sững sờ.

      Nam Thư Mân cũng nghĩ rằng gặp ở đây, nụ cười có chút gượng gạo: “Tiểu Vũ.”

      Tống Hạo Vũ nhìn Sơ Vũ: “Mẹ, chị xinh đẹp này là ai vậy?”

      Nam Thư Mân trừng mắt liếc cậu ta rồi lại quay sang Sơ Vũ: “Tiểu Vũ, gọi chị .” Bà do dự : “Đây là con của bạn thân mẹ.”

      Trong phút chốc ngực Sơ Vũ nghẹn lại, đôi giày trong tay rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, tin được nhìn Nam Thư Mân và Tống Hạo Vũ, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống nhặt giày lên.

      , tôi lấy đôi này.” đặt đôi giày lên quầy tính tiền. Hàn Thần nhìn thấy tay chị mình run run nên thay chị nhận lại tiền thừa.

      “Chị, chị làm sao thế?” Hàn Thần cảm thấy chị có chút là lạ .

      Lúc hai người ra khỏi cửa hàng, trước mắt Sơ Vũ bỗng nhiên tối sầm lại, may mà Hàn Thần nhanh tay đỡ lấy .

      Nam Thư Mân cũng ra theo: “Con làm sao thế?”

      Hàn Thần toát cả mồ hôi, giữ lấy người .

      Nửa phút sau Sơ Vũ mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt Nam Thư Mân, cảm thấy khó thở, sắc mặt tái mét.

      “Tiểu Vũ, con chạy mua bình nước .”

      Tống Hạo Vũ bĩu môi: “Mẹ, con còn có việc, bạn con chờ con rồi.” xong liền chạy .

      Nam Thư Mân tức giận trợn mắt nhìn cậu ta, nhưng thể gì.

      “Để con mua, à, vậy phiền giúp chị con ạ.”

      Sơ Vũ thở mệt nhọc, giãy dụa hất tay Nam Thư Mân ra.

      “Tiểu Vũ, hãy tha thứ cho ta, thằng bé biết gì cả.”

      Sơ Vũ cười, bỏ cuộc, người mà ngay cả con ruột mình cũng thừa nhận đâu đáng cho phải nhớ mong nữa.

      “Bà yên tâm, tôi chỉ là con của bạn bà, con bà sao có thể biết được.”

      “Tiểu Vũ “

      Sơ Vũ nhếch miệng, giọng trầm xuống: “Tống phu nhân, bà chưa từng có suy nghĩ nhận tôi là con cần gì phải làm bộ như thể là tình thâm nghĩa nặng vậy? Tôi cũng chỉ là người bình thường, tôi cũng có trái tim, tôi cũng biết đau lòng chua xót chứ..” cúi đầu, giọng từ tốn khó khăn , hít mũi, hàng mi run run: “Tôi chưa bao giờ lại hận bản thân mình như vậy, tôi rất hối hận vì sao mình lại phải chọn học ngành múa này. Tôi hối hận , rất hối hận .”

      Nam Thư Mân sững sờ, vô thức rút tay lại: “Con, con có biết ?”

      Sơ Vũ xoay người, nở nụ cười, nhưng nụ cười kia như con dao đâm vào lòng Nam Thư Mân.

      “Biết? Biết cái gì?”

      Nam Thư Mân hoảng hốt nhìn , con bà thông minh như vậy chắc hẳn biết, bà khó khăn mở miệng: “Tiểu Vũ, nếu con muốn rời , ta có thể…”

      Rời ? vô thức đưa tay vuốt bụng.

      Nam Thư Mân thấy động tác của , nhìn với ánh mắt thể tin.

      “Tống phu nhân, bà tin có báo ứng ?” Sơ Vũ cười yếu ớt nhìn và, đợi bà trả lời, liền : “Tôi tin, mẹ làm con chịu.”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :