1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vũ điệu của trung tá - Dạ Mạn (59 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 25: Sau đêm, hai người dần trở nên thân thiết.



      Sơ Vũ vẫn nhúc nhích nhìn , hàng mi dài khẽ chớp.

      Nụ hôn của từ từ rơi xuống, bàn tay ấm áp luồn vào váy lụa mềm mại thăm dò. Người khẽ run lên, trong nháy mắt bị đè lên. Hơi thở dồn dập giao hòa , tay vuốt ve người , vào nơi bí kia. Sơ Vũ nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt ga trải giường, thân mình hơi ưỡn lên , những giọt mồ hôi ngọt ngào chảy xuống theo đường cong.

      “Đau…” bị đâm sâu vào, cắn răng kêu lên. Vật nóng bỏng kia làm hít hơi sâu, môi Tịch Hạo Trạch hôn lên mắt , hôn những giọt nước mắt lăn xuống, thương xót vỗ về : “Ngoan, cố nhịn chút.”

      Gió mùa hè thổi thoáng qua, rèm cửa sổ nhàng bay phất phới, che khuất cảnh xuân kia.

      Tiếng thở gấp kiều, căn phòng hừng hực màn nóng bỏng .

      Tia nắng ban mai rọi vào phòng, ngoài cửa sổ chim chóc đua nhau hót líu lo . Cả người Sơ Vũ đau nhức, mắt mơ màng mở ra, người bên cạnh vẫn còn ngủ say , cánh tay khoác lên hông . dịu dàng tựa vào lòng , theo ánh sáng mờ ảo, ngẩng đầu nhìn , khóe miệng vô thức cong lên nở nụ cười hạnh phúc. Sau đêm, hai người dần trở nên thân thiết.

      vươn tay nhàng vuốt trán , từ nay về sau người đàn ông này cùng sống cả đời. Hàng mi Tịch Hạo Trạch nhấp nháy, mắt từ từ mở ra: “Chào buổi sáng.” Giọng trầm ấm.

      Sơ Vũ hơi sững sờ, mỉm cười dịu dàng: “Chào buổi sáng!”

      Lúc xuống lầu, Tịch Chính Hồng và Trần Lộ Hà ở dưới, trong tay Tịch Chính Hồng cầm tờ báo, Trần Lộ Hà chuẩn bị bữa sáng, nghe thấy giọng hai người, ngẩng đầu lên, cười : “Nào hai con đến đây ăn bữa sang .”

      Hai má Sơ Vũ ửng hồng, theo sau Tịch Hạo Trạch.

      “Ba , mẹ buổi sáng tốt lành.” nhàng chào.

      “Chào buổi sáng, chào buổi sáng.” Tâm trạng của Tịch Chính Hồng và Trần Lộ Hà rất tốt.

      Ăn xong điểm tâm, Sơ Vũ trở lại phòng.

      Tịch Hạo Trạch được nghỉ tuần, trước đó hai người cũng lên kế hoạch Bắc Kinh. Họ hàng thân thích của Tịch gia đều ở Bắc Kinh, lúc hai người kết hôn, sức khỏe tịch lão gia tốt phải nằm viện nên thể tham dự hôn lễ. Lúc này đến Bắc Kinh cũng để ra mắt Tịch lão gia cũng vừa là hưởng tuần trăng mật.

      Khoảnh khắc ngồi máy bay, lòng rất hân hoan . muốn tham quan Bắc Kinh từ lâu, chủ yếu là vì trước đây đọc rất nhiều tiểu thuyết xuyên . với Tịch Hạo Trạch rằng muốn đến thăm khu lăng mộ nhà Minh, cung điện mùa hè (Yuanmingyuan).

      Tịch Hạo Trạch cười .

      hưng phấn Sơ Vũ càng tăng lên, kéo tay Tịch Hạo Trạch: “Tiếc là vẫn chưa xem qua phim về đề tài xuyên .” khoa tay múa chân miêu tả , nhìn thấy bộ dạng thản nhiên của Tịch Hạo Trạch, bĩu môi: “Quả nhiên khác nhau giữa những thế hệ thể nào che giấu được .”

      Tay Tịch Hạo Trạch dở tạp chí hơi dừng chút: “Bây giờ phải rất thịnh hành đó sao?”

      “Cái gì cơ?” Sơ Vũ mờ mịt hỏi.

      “Chồng già vợ trẻ.”



      Máy bay hạ cánh, Tịch gia cho người đến đón họ.

      “Chú Ngô, sức khỏe của nội thế nào rồi?”

      “Mấy ngày nay tinh thần Thủ trưởng tốt lắm, ngày hôm qua cứ nhắc đến hai người mãi.”

      Sau nhiều giờ đường, họ đến Tứ hợp viện (1). theo sau Tịch Hạo Trạch vào, nhìn về phía bên trái có giàn nho dài, chùm nho lủng lằng cây . Sơ Vũ nhìn thân cây thô ráp đoán rằng cây nho này cũng nhiều tuổi rồi.

      (1) Tứ hợp viện là kiểu nhà truyền thống của Bắc Kinh.[​IMG]

      cụ già nằm dựa ghế dài dưới giàn nho, bàn đá cẩm thạch bên cạnh đặt bộ tách trà tinh xảo.

      “Nội. ” Tịch Hạo Trạch đến, gọi to tiếng.

      Tịch lão gia mở mắt ra: “Hạo Trạch đến rồi à.” mắt Tịch lão gia lốm đốm ít đồi mồi, tinh thần vẫn còn rất tỉnh táo, ánh mắt sáng rực chậm rãi chuyển qua người Sơ Vũ: “Đây là cháu dâu của ta đúng . Chào cháu! Chào cháu!”

      “Cháu chào nội ạ.” Sơ Vũ ngọt ngào gọi, giống như năm đó gặp ông vậy. Thấy tóc ông bạc trắng, mắt cũng thấm ướt, bỗng dưng lại nhớ đến nội của mình.

      Sơ Vũ ngồi cùng nội chuyện , đánh cờ vua cả buổi chiều. Ông cụ cũng ngờ rằng trẻ tuổi này có thể chơi cờ tốt như vậy, cũng ăn gần hết quân cờ của ông.

      Tịch Hạo Trạch ngồi ở bên, thấy nội trầm tư suy nghĩ, cười : “Sơ Vũ, em đừng làm khó nội quá.”

      Ông cụ hít hơi: “Tiểu Vũ đúng là tốt, giống với mấy người quỷ sứ các người, cứ dọa dẫm ta .” Dừng chút lại : “Tiểu Vũ à, sau này nếu Hạo Trạch có bắt nạt con, con hãy cho nội, nội thay con trừng trị nó.”

      Sơ Vũ nhìn Tịch Hạo Trạch, nhịn được nở nụ cười, vội vàng gật đầu.

      *****

      Hai người tham quan Tử Cấm thành, Di Hoà Viên, Bắc Hải. Sau đó Sơ Vũ nằng nặc đòi đến Uông Hòa Cung, bây giờ nơi đây là ngôi chùa Phật giáo. dường như bị bộ phim ám ảnh. Trong chùa khói hương nghi ngút, Sơ Vũ nhìn cảnh vật nơi đây, lẳng lặng vào cùng Tịch Hạo Trạch, du khách các nước đến tham quan đông nghịt, hai người đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình.

      Tịch Hạo Trạch dường như rất quen thuộc nơi này, Sơ Vũ nghĩ học đại học ở đây , bình thường có lẽ cũng thăm thú hết các cảnh quang ở đây.

      “Làm phiền , có thể giúp chúng tôi chụp tấm được ?” Sơ Vũ nhìn qua, là gia đình ba người, ba mẹ cùng con khoảng năm sáu tuổi.

      cười cầm lấy máy chụp ảnh.

      nhà ba người cùng nhìn vào máy ảnh gọi “Cà tím” (2), cả nhà vui vẻ hòa thuận. Chụp xong, bé chạy đến lấy máy ảnh, mắt chớp chớp nhìn Sơ Vũ và Tịch Hạo Trạch, ngọt ngào : “Cảm ơn chị ạ.”

      (2) Cà tím: trong tiếng trung phát là “qiezi”, cũng giống như trong tiếng mọi người chụp ảnh cùng đồng thanh gọi “cheese”, hay trong tiếng việt là “kim chi”.

      Sơ Vũ cười cười sờ đầu bé.

      “Chị, em chụp giúp chị và chú kia tấm nhé.”

      Sơ Vũ sửng sốt, vui vẻ quay sang nhìn Tịch Hạo Trạch, đứng dậy, nhướng mày lên: “Chú à, chúng ta cùng chụp chung .”

      Tịch Hạo Trạch vừa bực mình vừa buồn cười, đến bên cạnh , Sơ Vũ nhí nhảnh đưa hai ngón tay lên tạo thành hình chữ V, cười sáng lạng, Tịch Hạo Trạch có biểu gì. Đó là lần đầu tiên hai người chụp ảnh chung, vài năm sau, đôi khi Sơ Vũ ngồi mình nghĩ ngợi gì, chỉ lẳng lặng nhìn bức ảnh này. Tại ngôi chùa linh thiên, tràn đầy hạnh phúc mỉm cười, đó là tất cả.

      “Sao lại cười.” Sơ Vũ nhìn vào máy ảnh.

      Tịch Hạo Trạch cúi đầu nhìn , hai hàng lông mày nhíu lại: “Bị vợ mình gọi là chú còn có thể cười được sao.”

      Buổi tối, lúc hai người quay lại, trai và chị dâu Tịch Hạo Trạch dẫn theo Tịch Khê đến. Vào đám cưới của hai người Tịch Khêđã làm phụ dâu, bây giờ nhìn thấy Sơ Vũ bé rất thân thiết chạy đến bên người , gọi: “Thím.”

      Sơ Vũ cúi người ôm bé: “Nữu Nữu.”

      Tịch Hạo Dương và Tịch Hạo Trạch cùng với nội chơi cờ, Sơ Vũ và chị dâu Phương Du dẫn theo Nữu Nữu vào phòng khách.

      Phương Du cầm máy ảnh xem: “Hạo Trạch khác trước đây, ảnh chụp hề có cái nào có biểu cảm.” khẽ cười: “Trước đây cậu ta cũng bị uy hiếp mới miễn cưỡng gượng cười…”

      “Ai uy hiếp được ấy vậy?” Sơ Vũ hỏi lại.

      Phương Du dừng lại, ánh mắt nhìn nơi khác: “Ô, bạn học của cậu ấy đấy mà, cũng có gì cả, để chị xem cơm tối xong chưa.”

      Sơ Vũ nhìn theo bóng lưng Phương Du, cảm thấy lời của Phương Du có cái gì đấy mập mờ, có lẽ đó là quá khứ của Tịch Hạo Trạch. Ai mà có quá khứ chứ, Tịch Hạo Trạch còn hơn tám tuổi, từng có bạn cũng là điều bình thường thôi. nhún vai.

      Sáng sớm hôm sau hai người ra khỏi nhà, hôm nay họ tham quan Vạn lý trường thành.

      Thời tiết u, Sơ Vũ leo lên được nửa kiệt sức, vịn vào bờ thành thở hồng hộc.

      bảo em nên thường xuyên luyện tập thể thao rồi, còn cứng đầu.”

      “Sức sực của phụ nữ làm sao mà bì được với đàn ông.”

      Tịch Hạo Trạch đến bên cạnh , Sơ Vũ nhìn dãy núi cao vời vợi, thở dài hơi, trong lòng đột nhiên ỉu xìu.

      thôi, nếu đến tối chúng ta cũng thể trở về được.

      Sơ Vũ chậm rãi thu lại ánh mắt, Tịch Hạo Trạch lên trước xa đoạn. bị bỏ lại đằng sau, chân bị trầy, vừa đau vừa rát, dừng lại cởi giày rồi nhanh chóng lấy miếng băng dán cá nhân băng sơ qua.

      Tịch Hạo Trạch quay người lại: “Em sao thế?”

      “Bị trầy chân.”

      Sau đám cưới, mẹ chồng mua cho đống quần áo, giày dép mới. Đôi giày búp bê này cũng là trong những số đó, giày mới vừa chân cho nên mới bị trầy.

      Sơ Vũ được mấy bước, quay đầu lại nhìn thấy Tịch Hạo Trạch vẫn còn đứng đó.

      Tịch Hạo Trạch nhếch môi, đến người hơi cúi xuống cầm lấy chân phải lên xem.

      Sơ Vũ bối rối, xung quanh có bao nhiều là du khách, hơi cúi người xuống giật tay ra: “Được rồi, nhanh đứng lên .”

      Tịch Hạo Trạch vẫn nhúc nhích, cởi giày ra, Sơ Vũ mang đôi tất mỏng, ngón chân út sưng lên bọng nước to, có mấy bọng nước khác cũng vỡ dính vào tất chân. Ánh mắt Tịch Hạo Trạch tối sầm lại: “Sao em với ?”

      Sơ Vũ rút ngón chân lại, né tránh ánh mắt của . nghe thấy tiếng thở dài, Tịch Hạo Trạch gì cả, nhàng mang giày vào cho , sau đó khom lưng xuống cõng . Sơ Vũ kinh ngạc: “ thả em xuống , như vậy rất nguy hiểm.”

      “Biết nguy hiểm đừng có làm loạn.”

      Tấm lưng rộng của rất thoải mái, Sơ Vũ dựa vào bờ lưng kia, mũi tràn ngập hương vị của , miệng mỉm cười, mặt dán vào cổ .

      “Tịch Hạo Trạch, em còn chưa leo lên được núi hùng mà”

      “Em cũng phải là hùng gì mà.”

      “Đừng lộn xộn.”

      “Em đâu có động đậy đâu.”

      “Tịch Hạo Trạch, em…”

      “Cái gì?”

      Sơ Vũ ngọt ngào cười, hy vọng cả đời này mãi vui vẻ như vậy.

      Lúc xuống, hai người dừng lại ở cửa hàng, Sơ Vũ muốn mua ít quà lưu niệm, đúng lúc Tịch Hạo Trạch toilet. chọn được vài thứ rồi đến cây cổ thụ trước mặt đợi Tịch Hạo Trạch.

      đứng dưới táng cây bên ven đường, lúc muốn lấy di động mới phát ví tiền còn nữa. Vội vàng lui lại tìm dọc theo đoạn đường cũ, vào cửa hang: “Ông chủ, ngại quá, ông có nhìn thấy ví tiền màu đen to chừng này ?” khoa tay múa chân .

      Ông chủ nhíu mày nghĩ ngợi: “Vừa nãy có nhặt được có hỏi tôi .”

      ấy trông như thế nào? Mặc áo màu gì? Tóc dài hay tóc ngắn.” Ví tiền cũng có bao nhiêu tiền, chỉ có giấy chứng minh nhân dân, và bức ảnh của Tịch Hạo Trạch lúc trước trộm được ở phòng .

      “Để tôi nhớ.” Ông chủ nhớ lại, bỗng nhiên chỉ ngón tay: “Chính là đấy, mặc chiếc áo sơ mi trắng đấy.”

      Sơ Vũ lập tức chạy đến.

      ngại quá, xin hỏi có phải vừa nãy có nhặt được cái ví tiền ?” Sơ Vũ hơi kích động nhìn trước mắt.

      ấy mở to mắt nhìn , gió thổi những sợi tóc của ấy, này bỗng dưng vào thế giới của .

      “Bên trong có chứng minh thư của tôi, có thể xem lại.”

      “Tôi xem rồi .” ta thản nhiên rồi trả ví tiền cho .” Tôi còn định đem ví đến đồn cảnh sát để báo.”

      “Rất cảm ơn .”

      Sơ Vũ mở ví tiền ra, nhìn thấy ảnh chụp, trong nháy mắt lòng bỗng mềm dịu lại.

      “Tôi tên là Hàn Sơ Vũ.” hiểu sao lại tên mình cho ấy, cảm thấy giữa biển người mờ mịt này ấy có thể nhặt được ví , đây cũng là duyên phận.

      “Tô Y.” Ánh mắt nhìn vào ví tiền Sơ Vũ, ánh mắt .

      “Tôi trước, chồng tôi đợi tôi.”

      Tô Y bỗng dưng mở to hai mắt: “ kết hôn ư ?”

      “Vâng, tôi vừa kết hôn hôm mùng sáu vừa rồi.”

      Miệng Tô Y giật giật: “Chúc mừng , trông vẫn còn rất trẻ.”

      Sơ Vũ ngượng ngùng cười.

      Lúc Sơ Vũ quay lại Tịch Hạo Trạch đứng đợi ở đấy, nhìn thấy tay cầm đôi giày.

      “Em chạy đâu đấy, phải bảo em ở đây chờ sao?”

      “Lúc nãy em bị rơi ví tiền, may có người đẹp nhặt được .”

      “Thay giày vào .”

      Sơ Vũ giữ lấy tay , thay giày. Lát sau, hai người xuống núi, Sơ Vũ lại nhắc lại: “ biết có còn cơ hội gặp lại ấy , em vẫn chưa cảm ơn được ấy.”

      tuần sau, hai người quay lại thành phố N.

      Hôm đó Tịch Hạo Nguyệt cùng chồng Ôn Húc cũng đến biệt thự , thấy Sơ Vũ liền trêu ghẹo: “Sơ Vũ, chị quá là dễ dàng rồi . Bắc Kinh tuần cũng có thể coi là hưởng tuần trăng mật luôn ư, quá lời cho ấy.”

      Sơ Vũ mở miệng : “Chị thấy cũng rất mãn nguyện, ở đấy có nhiều nơi thú vị lắm.”

      “Rốt cuộc là chơi vui, hay là người bên cạnh làm chị vừa lòng đây?”

      Mặt Sơ Vũ ửng đỏ lên.

      “Được rồi, em đến là với chị, chị cũng hạnh phúc vui vẻ hưởng tuần trăng mật rồi, hoan nghênh chị ngày mai gia nhập vào đoàn của bọn em.”

      Buổi tối, hai người trở về căn hộ của Tịch Hạo Trạch. Trước lúc kết hôn, bà Trần cho người đến tu sửa lại, tại căn nhà ấm áp hơn rất nhiều. Trong phòng ngủ đầu giường treo ảnh cưới của hai người, Đó là tấm Sơ Vũ chọn , thích tấm ấy nhất, hai người lẳng lặng nhìn nhau, khuôn mặt Tịch Hạo Trạch dịu dàng.

      Sơ Vũ tắm xong, post ảnh cưới và ảnh vừa mới du lịch về lên mạng. Chỉ chốc lát sau, khi còn chưa có available QQ có người nhắn lại cho , cái đầu hình chim cánh cụt cứ nhấp nháy.

      Phi Nhiên: cảm giác thế nào? Người phụ nữ kết hôn.

      Sơ Vũ: gởi hình mặt cười đến, vẫn ở thời kỳ thích ứng.

      Im lặng trong chốc lát.

      Phi Nhiên: chúc mừng chúc mừng. Ảnh chụp rất đẹp.

      Sơ Vũ: em có mua quà lưu niệm cho . Lần tới mang đến cho .

      Trong lòng Sơ Vũ có hơi chua xót, bạn của dường như càng lúc càng xa rời . để ý hình như đường nhân sinh của tốt lắm, những người thân của đều dần dần rời , mẹ , Tôn Hiểu Nhiên.

      Tịch Hạo Trạch tắm xong vào phòng thấy Sơ Vũ sững sờ trước máy tính, mềm mại tóc dài mềm mại buông thả lưng, ánh mắt hư vô nhìn màn hình.

      “Sao còn chưa nghỉ ư, ngày mai phải vào đoàn để đăng ký sao?”

      Sơ Vũ nhấp chuột, vểnh miệng lên: “Hiểu Nhiên vẫn muốn vào đoàn nghệ thuật quân đội.” vẫn chưa xong, điện thoại Tịch Hạo Trạch vang lên, Sơ Vũ cầm lấy điện thoại giường đưa qua cho , nhìn lướt qua thấy dãy số lạ.

      Tịch Hạo Trạch nhìn vào màn hình, chần chờ vài giây rồi ấn nút tắt.

      do dự hỏi: “Sao lại nhận?”

      “Số lạ.”

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 26: Tịch Hạo Trạch nghiêng người lại, đè xuống: “Em mưu sát chồng, đáng bị trừng phạt.”




      Tịch Hạo Trạch im lặng, ánh mắt u ám, dường như rơi vào hồi ức.

      Trực giác Sơ Vũ cho rằng đơn giản như thế. Nếu có số lạ gọi đến, cũng tắt máy ngay lập tức như , có thể là người quen nào trước đây mới đổi số sao. Sơ Vũ hơi hiểu, nhưng trong lòng bây giờ có chuyện khác quan trọng hơn.

      Tịch Hạo Trạch hơi cúi đầu, tóc ướt vẫn chưa được lau khô. Sơ Vũ lấy khăn bên cạnh ngồi xuống giường, lúc tay chạm vào đầu , Tich Hạo Trạch như ngẩn ra.

      Sơ Vũ hoàn toàn rất tự nhiên, nghĩ rằng hai người là vợ chồng, ngay cả chuyện thân mật nhất cũng làm, những việc nhặt này người vợ như cũng nên làm. Vợ chồng chỉ ngày ngày hai , cũng phải từ từng việc nhặt nhất trong cuộc sống hàng ngày để vun đắp lên.

      Căn phòng tĩnh lặng, động tác của rất nhàng, Tịch Hạo Trạch từ từ nhắm hai mắt, người hơi dựa vào . Xung quanh phản phất mùi hương của .

      Tịch Hạo Trạch nằm chân Sơ Vũ, nhìn chằm vào khuôn mắt góc cạnh của . Lúc lau đến gần khô bỗng dừng lại, khẽ cắn môi với : “ có nhớ trước kia giúp Hiểu Nhiên vào đoàn nghệ thuật quân đội ?”

      Mày Tịch Hạo Trạch buông lỏng: ”Nhưng lần đó em thua.”

      “Bủn xỉn.” Sơ Vũ cúi đầu ra hai chữ.

      “Tịch đại nhân à, ngài hãy giúp tiểu nhân mà. Tiểu nhân nguyện ý cả đời bưng trà rót nước cho ngài, tận tụy trung thành. ” lắc lắc tay .

      Tịch Hạo Trạch từ tốn : “Chồng của em vì việc này cửa sau lần rồi .”

      Sơ Vũ trợn tròn mắt: “Vậy thêm lần nữa thôi mà?” nhàng vuốt từng ngón tay .

      Tịch Hạo Trạch búng tay vào trán cái: ” Em nghĩ rằng em có thể dễ dàng vào đoàn nghệ thuật quân đội vậy là nhờ ai.”

      “Hạo Nguyệt rằng họ chọn người trẻ tuổi xuất sắc nhất.” Lúc ấy Sơ Vũ đưa tất cả các huy chương, bằng khen của cho Tịch Hạo Nguyệt. Bà Trần và Tịch Hạo Nguyệt đều đáng giá rất cao.

      Tịch Hạo Trạch cau mày nhìn Sơ Vũ: “Đơn xin của em là do đem đến phòng chính trị của đoàn nghệ thuật quân đội .”

      “Em còn tưởng rằng mẹ chuyện ổn thỏa với người bên kia rồi nữa chứ.” nhàng : “Vậy chuyện của Hiểu Nhiên, cũng giúp thêm lần nữa thôi được ?” Sơ Vũ xoa bóp vai .

      Tịch Hạo Trạch nhắm mắt hưởng thụ, Sơ Vũ gấp gáp hỏi: “Như thế nào?”

      “Hơi , mạnh hơn chút nữa tốt.”

      Khóe miệng Sơ Vũ nhếch lên, đấm mạnh vào vai : “Em chuyện của Tôn Hiểu Nhiên kìa.”

      Tịch Hạo Trạch nghiêng người lại, đè xuống: “Em mưu sát chồng, đáng bị trừng phạt.”

      Sơ Vũ cười khanh khách, hai tay choàng qua cổ : “Tịch đại nhân, coi như giúp em lần thôi được ?”

      Tịch Hạo Trạch hôn lên trán , giọng : “Tôn Hiểu Nhiên thích hợp vào đấy.”

      Sơ Vũ khó hiểu, Tôn Hiểu Nhiên là sinh viên của trường quân đội, ấy vào đó còn thích hợp hơn : “Vì sao?”

      xoay người nằm qua bên, kéo chăn lên: “Dục vọng của ấy quá lớn.”

      “Hiểu Nhiên là người cầu tiến.”

      Tịch Hạo Trạch giật khóe miệng: “Ánh mắt vẫn che giấu được nội tâm của ấy .”

      Sơ Vũ hít hơi, tựa người vào vòng tay ấm áp của : “Em kể cho nghe chuyện xưa nhé.” Tịch Hạo Trạch ôm gật đầu.

      “Rất nhiều năm trước, vào mùa hè nóng bức, có bé, lớp tổ chức trại hè, giáo cầu mỗi người phải nộp phí 100 tệ . bé rất muốn , nhưng vì tiếc tiền của gia đình, nên đành với giáo rằng tham gia. Sau đấy ba bé biết được cho 100 tệ. bé rất vui mừng, hưng phấn đem tiền đến nộp . Vừa mới nộp tiền lâu, ở dưới lớp đột nhiên có bạn học bị mất tiền . Sau đó, mọi người bắt đầu đồn đại nhìn bé bằng ánh mắt khinh thường, thậm chí còn có người chửi thẳng mặt là kẻ trộm. Nhưng chỉ có người tin bé, vẫn đứng về phía bé, kéo bé đứng dậy khẳng định : “Cậu ấy phải kẻ trộm.”

      Sơ Vũ hơi nghẹn ngào, cảm thấy bên hông được ôm chặt, miệng cong lên, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Tịch Hạo Trạch, đôi mắt trong trẻo ngấn nước: “Lúc em ở trong lúc tối tăm nhất, Hiểu Nhiên như tia nắng mặt trời soi rọi em, giúp em đứng dậy.” Quá khứ bi thương của có những khoảnh khắc hiếm hoi vui vẻ đều là cùng Tôn Hiểu Nhiên, cho nên thể dứt bỏ được tình bạn này.

      Mặt vùi trong ngực , lúc lâu sau, khi nghĩ rằng ngủ, lại thấy được trước ngực thấm ướt, cảm giác lạnh buốt ấy như xuyên thẳng qua tim .

      giống nhau, hoàn toàn giống nhau. Cảm xúc của dần dần ảnh hưởng đến , ôm chặt , hôn lên mắt , thầm: “Đều nghe theo em cả”.

      Ngày hôm sau, hai người ăn xong bữa sáng tự làm . ra Tịch Hạo Trạch muốn đưa nhưng Sơ Vũ nằng nặc chịu, nam bắc , đưa phải qua cả nửa thành phố thế nên bảo đưa đến bến tàu điện ngầm.

      “Có thời gian em hãy học cái xe , sau này cũng tiện hơn.”

      Sơ Vũ nhớ đến lời của bạn trước khi tốt nghiệp, cảm thấy buồn cười, kéo tay Tịch Hạo Trạch: “Em đúng là vơ được đại gia rồi .”

      Tịch Hạo Trạch nhếch miệng, ánh mắt ân cần: “Em hiểu gì cứ hỏi Hạo Nguyệt.”

      Lòng Sơ Vũ ấm áp, đặt túi lên vai xuống xe, rồi vẫy tay. Những tia nắng mùa hè nhàng chiếu lên người , toàn thân bao phủ lớp ánh sáng vàng, động lòng người .

      Lúc đến đơn vị đúng lúc gặp Hạo Nguyệt ở cổng.

      hai chở chị đến sao?”

      “Cũng xa lắm, nên chị tự ngồi tàu điện đến đây .”

      Tịch Hạo Nguyệt thản nhiên : “Lúc đàn ông muốn phục vụ nên mềm lòng, chị mà quá cưng chiều họ, họ càng làm tới.”

      “Hạo Nguyệt, nhưng đó là hai em mà.” Sơ Vũ cười .

      Tịch Hạo Nguyệt nhìn thấy mở to mắt, cười : “Em lúc nào cũng đứng về phía phụ nữ.”

      Sơ Vũ vui vẻ cười tươi.

      Trong phòng công tác mới, mọi người đều đối xử với rất dè chừng.

      Đến trưa, cùng đồng nghiệp mới quen xuống căn tin ăn trưa. Lúc sáng Uông Thần rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc nhẫn tay trái . Tuổi hai người cũng chỉ xấp xỉ bằng nhau, và Uông Thần chuyện với nhau rất hợp.

      Ăn cơm xong, vẫn còn ít thời gian nghỉ, Sơ Vũ dạo xung quanh. Trong đại viện hai hàng cây xum xuê xanh tốt, gió hè thổi đến mát rượi.

      nửa vòng, tính đến tìm Hạo Nguyệt tâm , lúc ngang qua hành lang gặp phải Nam Thư Mân. Nam Thư Mân cũng ngẩn người ra.

      Sơ Vũ gục đầu xuống, định lướt qua.

      “Tiểu Vũ …” Nam Thư Mân nhàng gọi, bà mím môi, nụ cười môi cứng nhắc.

      Sơ Vũ sững sờ.

      “Vài ngày trước có nhìn thấy hồ sơ của con, ta nghĩ rằng con cũng vào đây . Nhưng như vậy cũng tốt.” Giọng của bà có chút tiếc nuối: “Lúc nào con có thời gian, ta có cái này cho con.”

      “Tôi muốn .”

      , phải của ta.” Bà cố gắng mở miệng ra: “Là của nội con .”

      Sơ Vũ cuộn chặt tay lại, hít hơi: “Hôm nay tôi có thời gian, ngày mai hãy mang đến cho tôi.” xong liền lên. Cũng đến tìm Hạo Nguyệt nữa mà về lại phòng tập.

      Lúc tan ca, Tịch Hạo Nguyệt đứng đợi ở cửa chờ cùng về.

      “Sao cảm giác thể nào? Chị quen chưa?”

      “Rất tốt .”

      Hai người cùng đến bãi đỗ xe, từ xa nhìn thấy Nam Thư Mân tiến đến.

      Tịch Hạo Nguyệt dường như để ý đến bà ta, cũng chào tiếng, lướt qua người Nam Thư Mân.

      Lên xe, Tịch Hạo Nguyệt nhìn vào gương chiếu hậu: “Sơ Vũ, chị hãy nhớ đừng bao giờ tiếp xúc với người phụ nữ đó.”

      Sơ Vũ sửng sốt.

      “Đừng bao giờ đứng trước mặt mẹ nhắc đến bà ta.”

      Sơ Vũ nhìn biểu mặt Tịch Hạo Nguyệt cũng đoán được có chuyện gì đó mà chưa biết.

      Tịch Hạo Nguyệt nhìn thấy bộ dáng hiểu gì của , thở dài : “Em của mẹ là vợ cũ của chồng tại của bà ta.”

      Trong chớp mắt Sơ Vũ cứng đờ.

      “Thư Nam…” Tịch Hạo Nguyệt lạnh lùng cười: “Bây giờ bà ta có cố gắng sống đứng đắn thế nào cũng thể che giấu được thân phận “ Kẻ Thứ Ba” của ngày xưa. Dì em lúc ấy bị sẩy thai, sức khỏe yếu, lại bị trầm cảm, lúc ấy biết Thư Nam làm thế nào lại quyến rũ được dượng. Sau này dì biết được vì quá đau khổ nên uống thuốc ngủ tự vẫn.”

      biết có phải do trong xe quá lạnh , lưng ướt đẫm mồ hôi. cố gắng hít thở vài lần, mới thốt nên lời:

      “Vậy em có biết trước đây bà ta như thế nào ?”

      “Nghe trước đây bà ta cũng có gia đình , nhưng ham mê quyền quý, người phụ nữ này tâm địa độc ác.”

      “Được rồi, nữa, dù sao ở trước mặt mẹ chị đừng đề cập đến bà ta .”

      Cả người Sơ Vũ nhũn ra dựa vào ghế, sắc mặt tái nhợt, mắt nhìn về phía trước chỉ thấy mảng mờ mịt.
      tart_trung thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 27: “Cái cũ cái mới tới.”



      Cửa sổ mở toang, gió đêm từ ngoài lùa vào. Ngọn đèn vàng đầu giường ấm áp hiu hắt cả phòng. Sau khi tắm xong Sơ Vũ lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế dài, mái tóc đen nhánh nhàng lay động theo gió.

      nhắm mắt, mày hơi nhíu lại, bao trùm lên người là nổi đau thương. Ông trời trêu đùa với ư, Tịch gia và mẹ còn có mối hận khó giải. Lúc này đây cảm thấy hạnh phúc của mình dường như lơ lửng khó giữ.

      Mẹ chồng thương như con ruột, bây giờ cảm giác bức rứt. co lại thân mình, trời nóng vậy mà sao lại cảm thấy cả người rét run.

      “Tạch” tiếng cả phòng sáng trưng, nhất thời chưa thích ứng lấy tay che, mắt nheo lại: “ về đấy à.” lên tiếng cố gắng che giấu giọng nghẹn ngào.

      “Uhm. Họp từ chiều đến giờ nên kịp về ăn tối.” đến bên cạnh , thấy khuôn mặt có chút mỏi mệt: “Ngày đầu tiên làm em cảm thấy thế nào?”

      “Rất tốt ạ .”

      Tịch Hạo Trạch nắm lấy tay , bỗng dưng cau mày lại: “Tay em sao lạnh thế này?” xong lại sờ lên trán kiểm tra nhiệt độ.

      Sơ Vũ cầm lấy tay , tay hơi thô ráp, lòng bàn tay dày có nhiều nốt chai nhưng rất ấm áp. Sơ Vũ đứng lên, cười : “Em sao. Mẹ nấu canh bảo em đem về, để em hâm nóng cho .”

      Tịch Hạo Trạch giữ chặt tay : “Được rồi, em ngủ trước , để lấy thuốc cho em.” đặt Sơ Vũ nằm xuống rồi vào thư phòng lấy thuốc. quay lại ngồi bên giường,đưa thuốc và nước cho , Sơ Vũ rũ mắt nhìn thấy viên thuốc có hơi giật mình, lắc đầu : “Em ngủ giấc là sao rồi.”

      Tối nay lúc đến đại viện, bà Trần kéo riêng đến thư phòng hỏi hai người có dùng biện pháp tránh thai . Trong tức thời Sơ Vũ sửng sốt.

      Bà Trần hiểu ra, mắt nhìn xuống bụng nở nụ cười tươi. Vài năm nay,bà Trần luôn thúc giục con mình cưới vợ,bà rất để tâm vào chuyện này, cuối cùng cũng kết hôn dĩ nhiên bây giờ bà mong đợi được bế cháu . Sơ Vũ đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

      “Em sợ đắng ư?” Tịch Hạo Trạch mỉm cười.

      nhận lấy cốc nước uống hơn nửa rồi đặt xuống nhìn : “ phải. Em chỉ đề phòng thôi.” xong nằm xuống nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên.

      Tịch Hạo Trạch cũng nghĩ sâu xa gì, chỉ tưởng là lo uống thuốc nhiều cũng tốt.

      tắm rửa lên giường rồi tắt đèn. nhắm mắt suy tư lúc, ban đêm yên tĩnh làm cho suy nghĩ của càng thêm ràng.

      Sơ Vũ kìm được lòng cả người vùi vào lòng , tóc dài lượn lờ trong cổ , tựa như con kiến bò qua. rất thích ôm như thế, làm cho cảm giác an toàn.

      “Sao em vẫn chưa ngủ?”

      Tay Sơ Vũ đặt ngực , cảm nhận được nhịp đập của . cắn môi do dự muốn cho chuyện về Nam Thư Mân. là chồng của , là người cùng sống cả đời, chuyện Nam Thư Mân chắc hẳn cũng nên biết.

      Ngón tay lạnh lẽo nhàng vuốt ve lên khắp khuôn mặt , tất cả đều in sâu vào trong trí nhớ .

      “Em mà còn động đậy đêm nay khỏi ngủ đấy.” Hơi thở có chút dồn dập.

      Sơ Vũ ngẩn ra rút tay lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, cười hi hi, ánh mắt lóe lên nhìn chằm vào , có chút đắc ý: “ ra em cũng có chút ảnh hưởng với ư .”

      Ánh mắt Tịch Hạo Trạch lại càng thâm trầm hơn, khóe miệng cong lên “Nếu em như vậy, vậy cũng phải tự mình chứng minh ảnh hưởng của em thôi.” Ba chữ sau bị nuốt vào âu yếm khẽ .

      Bầu khí ái muội bao trùm cả căn phòng, nằm người , cả người quỳ giữa đôi chân thon dài. Sơ Vũ lắc lư theo động tác tiến lùi của . Thân hình cong lên duyên dáng, mồ hôi chảy dọc theo má. nhịn nổi, tựa như rơi vào cơn lốc xoáy sâu.

      đêm tình nồng.

      Lúc tỉnh dậy, ngoại trừ cả người Sơ Vũ đau nhức cũng đỡ mệt hơn. Có lẽ toát ra hết mồ hôi nên nhiệt độ cơ thể cũng hạ.

      Lúc đứng trong phòng về sinh rửa mặt, nhìn thấy vết đỏ cổ, mặt đỏ lựng cả lên. nhanh chóng rửa mặt qua loa, chạy đùng đùng về phòng lục lọi áo quần. Thời tiết nóng như vậy nhưng phải mặc chiếc áo sơ mi tay dài kín cổ, thế mà vẫn thể che hết chỗ đỏ kia.

      Lấy túi xách ra, Tịch Hạo Trạch đứng bên tủ giày đợi .

      Sơ Vũ qua, lúc xoay người mang giày vào Tịch Hạo Trạch nhìn qua cũng thấy dấu vết mập mờ, hơi ngây người.

      thôi.” Sơ Vũ đứng lên .

      Ngồi xe ngại ngùng người bên cạnh còn cầm gương nhìn lui nhìn tới cổ.

      Tịch Hạo Trạch cúi đầu ho “Khụ”: “Sơ Vũ à.”

      Sơ Vũ “Dạ” tiếng.

      Tịch Hạo Trạch nhìn qua cái rồi thản nhiên : “Lúc đến đơn vị đừng nhìn như vậy nhé.”

      Sơ Vũ khựng lại, khẽ cắn môi: “Nếu người khác hỏi em là bị chó cắn .”

      Tịch Hạo Trạch mỉm cười chiều nhìn . Nếu khắc ấy nhìn vào gương có thể thấy được khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của mình.

      Xe dừng lại trước cổng đơn vị, Sơ Vũ giọng : “Em vào đây.”

      “Uhm.” gật đầu nhàn nhã .

      Sơ Vũ bĩu môi, người đàn ông này chẳng khác nào là khúc gỗ cả à. Hai người là vợ chồng mới cưới mà chút ngọt ngào dịu dàng cũng chẳng có. Lông mày hơi cau lại nhưng liền giãn ra, cúi xuống, đột nhiên hôn xuống bên má . Nụ hôn nhàng lướt qua khiến con tim dao động. Bởi vì nên dần dần bỏ xuống dè dặt trong lòng mình, chỉ vì là người ấy trong lòng .

      Hôn xong lền cầm túi xuống xe chạy thẳng vào đơn vị.

      Tịch Hạo Trạch cảm thấy hai má vẫn còn phản phất hương thơm nhè của , ánh mắt dịu dàng nhìn theo bóng dáng kia.

      Buổi sáng luyện tập, tất cả đều phải mặc áo mỏng váy ngắn, dấu vết cổ của Sơ Vũ cũng thể nào che giấu hơn được nữa . Trong lòng mọi người đều hiểu chỉ là ra, nhưng khi cùng mọi người chuyện cũng bị trêu chọc hồi.

      Lúc ăn cơm trưa, Tịch Hạo Nguyệt đến tìm, cười cười nhìn chằm vào . Sơ Vũ bị ta nhìn như thế xấu hổ : “Hạo nguyệt, em có chuyện gì , em cứ nhìn chị như vậy, người chị run cả lên đây nè .”

      “Sơ Vũ, em cũng phục chị luôn rồi đấy .”

      “Có chuyện gì vậy?”

      Tịch Hạo Nguyệt hít hơi, nín cười, lấy từ trong túi ra hộp thuốc thoa ngoài da: “Này, của chị nè, hai em cứ bắt em mua cho bằng được .”

      Mặt Sơ Vũ đỏ ửng lên.

      Tịch Hạo Nguyệt bôi thuốc lên cổ cho Sơ Vũ, phản phất hương thơm dìu dịu của thuốc.

      người chị có còn ? Để em giúp chị luôn .” Người nào đó nhướng mày , vẻ mặt đùa giỡn.

      cần đâu, cần đâu.”

      “Đây cũng chỉ là mệnh lệnh của em, em cũng chả làm được gì.”

      Bị Hạo Nguyệt trêu chọc, mặt đỏ ửng lên: “Chị luyện tập đây, lảm nhảm cùng em nữa .”

      Tịch Hạo Nguyệt nhìn bóng lưng Sơ Vũ, mỉm cười. Xem ra Sơ Vũ rất hai, từ lúc hai xuất trong mắt Sơ Vũ chỉ có mình ấy. biết, hai cũng cố gắng bù đắp cho Sơ Vũ. Ngửi thấy mùi thuốc thơm ngát tay, thầm nghĩ, trước đây ấy làm gì để ý đến những việc nhoi này?

      ****

      Buổi chiều sau khi luyện tập xong, đồng nghiệp của cũng về, Sơ Vũ vừa thu dọn xong ra cửa nhìn thấy Nam Thư Mân đến, lên tiếng bình tĩnh lướt qua. Cả hai người đều muốn để người khác nhìn thấy.

      Nam Thư Mân đưa đến quán cà phê gần đấy. Trong quán nhạc nhàng du dương thoang thoảng bên tai. Hai người ngồi đối diện nhau, bầu khí ấm áp, nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.

      Người phục vụ bưng chén cà phê và ly nước chanh lên.

      Hai người vẫn lặng im , Sơ Vũ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Nam Thư Mân lẳng lặng nhìn . Sơ Vũ cũng biết bà nhìn , bàn tay dưới bàn nắm chặt lại, đau đớn nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

      lúc lâu sau đó, Sơ Vũ mới mở miệng : “Đồ đâu.”

      Nam Thư Mân nhàng quấy cà phê: “Tịch gia vẫn chưa biết ta là mẹ con đúng ?”

      Sơ Vũ hít thở khó khăn, ánh mắt tối sầm “Mẹ ruột tôi là Nam Thư Mân, mẹ kế tôi là Lý Tú Vân. biết từ khi nào tôi lại có thêm người mẹ nữa vậy.”

      Nam Thư Mân đặt thìa xuống “Con có biết ?

      “Tôi biết, tôi cũng muốn biết.” Sơ Vũ kích động cao giọng , đột nhiên đứng dậy, ánh mắt hề che giấu nỗi tức giận. Lòng nghẹn ngào, những oán hận trước kia của giờ dần phôi phai, nhưng lần nữa bà ta lại sắp sửa phá hoại hạnh phúc của .

      Mắt đỏ ong, chút sức lực ngồi dụi xuống ghế, vô hồn nhìn ra ngoài. Phía ngoài tấp nập người qua lại, có hai mẹ con hấp dẫn của ánh mắt .

      bé bị ngã, cong môi khóc òa lên, mắt nhìn qua phía mẹ. Người mẹ nhìn thấy nhưng đến đỡ bé dậy, quay người sang giả bộ thấy. bé nghĩ mẹ thấy, ngừng khóc tự mình đứng lên, chạy đến cọ cọ vào người mẹ. Lúc này người mẹ mới ngồi xuống cẩn thận xem xét con mình.

      Sơ Vũ từ từ nhắm hai mắt lại giấu niềm chua xót. Trước đây cũng từng trải qua giây phút này. Khi đó, cũng có gia đình hạnh phúc, người mẹ thương .

      Dù có hận, có tủi hờn bao nhiêu, chuyện này cũng thể che đậy được Nam Thư Mân từng thương . hít sâu, mở mắt ra nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện.

      Nam Thư Mân cũng nhìn thấy được cảnh kia, ngày bé lúc Sơ Vũ vừa học múa bà cũng nhẫn tâm mặc bé tự đứng dậy . Tim bà như bị gì đấy gõ vào, đau ỉ.

      Bà lấy trong túi ra cái hộp đưa đến trước mặt Sơ Vũ

      Sơ Vũ nhìn kỹ chiếc hộp, chữ viết hộp bị phai mờ, để lại ít nét bút . lấy chiếc hộp, nhàng mở ra, khẩu súng rơi vào mắt .

      “Năm đó chiến trường nội của con cứu Tịch lão gia mạng , đây là cây súng Tịch lão gia tặng cho nội con . Nội con để lại cho ba con…” Bà dừng lại lát: “Ba con giao lại cho mẹ.”

      Sơ Vũ nhàng sờ lên, lạnh như tâm tình của vậy, khóe mắt dần thấm ướt.

      tại Tịch gia vẫn chưa biết nội con là cấp dưới cũ của Tịch lão gia, con hãy đưa khẩu súng này cho Tịch lão gia. Ông ấy nhận ra, cho dù sau này…” Ánh mắt bà xa xăm nhìn Sơ Vũ, mang theo lo lắng: “Được Tịch lão gia bảo vệ, dù có chuyện gì xảy ra, con cũng có thể yên ổn sống ở đấy.”

      Sơ Vũ hít sâu hồi, tay cuộn chặt thành nắm đấm, cười nhạo : “Nội là nội, tôi là tôi. ra chỉ càng để ông nội biết mẹ cháu dâu mình là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Sau này tôi cũng có mặt mũi mà viếng mộ nội.” Lời của , nụ cười lạnh lùng của làm Nam Thư Mân vô cùng xấu hổ.

      căng thẳng, đúng lúc điện thoại vang lên, là của Tịch Hạo Trạch, hít mũi: “A lô”

      “Sao em vẫn chưa ra?” Tịch Hạo Trạch đứng trước cổng đơn vị đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Sơ Vũ ra.

      Sơ Vũ lập tức đứng dậy: “Em cùng đồng nghiệp ra ngoài mua vài thứ. ở đâu vậy?”

      “Em bây giờ ở đâu, đến đón em.”

      Sơ Vũ địa chỉ, nhanh chóng đặt chiếc hộp vào trong túi, hề luyến tiếc rời khỏi.

      Nam Thư Mân nghe tiếng trong điện thoại, biết là của Tịch Hạo Trạch. Bà thở dài hơi: “Tiểu Vũ, hãy nghe ta mấy câu nữa.”

      Sơ Vũ dừng bước.

      “Mẹ… sống hơn nửa đời người đến bây giờ cũng chứng kiến rất nhiều việc. Tình điều rất xa xỉ, cuộc sống mới là . Con còn , cưới vào gia đình như cậu ta, tất cả mọi việc đều phải cẩn thận. Cậu ta lớn hơn con những chín tuổi, tất nhiên trải đời hơn con nhiều.” Nam Thư Mân cũng chỉ có thể khuyên mấy lời, bà mang thai Sơ Vũ chín tháng, tính tình của con mình sao bà có thể hiểu.

      Nếu có thể bà khuyên ngăn kết hôn với cậu ta .

      Sắc mặt Sơ Vũ thay đổi, khẽ cắn môi, sau lại lạnh lùng : “ phải tất cả đều giống bà .”

      Thời tiết bên ngoài nóng nực. lấy túi ra cửa nhìn thấy xe của Tịch Hạo Trạch.

      “Ơ, sao hôm nay em lại đến đây ?” thắt dây an toàn, yếu ớt cười nhìn , nhớ đến lời của bà Trần từng với : “Bí mật quốc gia, em .”

      Tịch Hạo Trạch chỉnh sủa lại mái tóc , nhìn thấy bên người trống trơn, lạ hỏi: “Sao lại mua gì cả? phải lần trước đưa cho em chiếc thẻ sao?”

      Sơ Vũ hơi hoảng hốt: “Em chẳng cần gì cả, hôm trước mẹ vừa mới mua cho em rất nhiều rồi.” nghiêng mặt nhìn lên trước phát hộp thủy tinh ở xe còn .”Ơ, sao hộp thủy tinh lúc trước đâu rồi?”

      Tịch Hạo Trạch khởi động xe, hơi sững lại: “ cẩn thận làm rơi vỡ rồi.” Ngập ngừng chút: ” Lần sau em hãy mua cho hộp mới .”

      Sơ Vũ gật đầu: “Cái cũ cái mới tới.”
      tart_trung thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 28: “Chồng à, cảm ơn lắm, em rất thích.”



      Lúc này là giờ tan tầm, đường xe đông như kiến, dãy rồng rắn dài khiến người ta thể cáu kỉnh. Tuy nhiên hai người xe lại rất thong thả.

      Sơ Vũ nhìn cảnh vật hai bên đường: “Ủa, phải chúng ta về nhà sao?”

      Tịch Hạo Trạch mở miệng : “Có người mời hai vợ chồng mình.”

      Xe chạy rất chậm, phải hơn nửa tiếng sau hai người mới đến được nhà hàng.

      Tịch Hạo Trạch là khách quen của nhà hàng, bình thản vào phòng, vừa mở cửa thấy người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị vụng về dỗ dành đứa .


      Nghe thấy tiếng, ta ngẩng đầu gọi: “Hạo Trạch.” rồi thản nhiên nhìn qua Sơ Vũ nở nụ cười, ánh mắt như phân tích , mở miệng gọi: “Chị dâu.”.

      “Xin chào.” Sơ Vũ trịnh trọng trả lời làm Từ Dịch Phong phải giật mình.

      “Con muốn mẹ, con muốn mẹ.” Có lẽ bé thấy người lạ sợ sệt nên lại khóc toáng lên.

      “Dịch Phong, bé này là ai?”

      Tay Từ Dịch Phong khoác lên ghế, nhún nhún vai, bình thản : “Con của tớ.”

      Tịch Hạo Trạch nhìn chằm vào khuôn mặt bé: “Cậu biết cách làm người khác kinh ngạc.”

      “Con muốn mẹ, con muốn mẹ. Chú là người xấu, chú là người xấu.” bé vừa khóc vừa kéo vừa đánh vào bụng Từ Dịch Phong.

      “Con mà còn khóc đừng mơ gặp mẹ con nữa .”

      bé bỗng dưng nín bật, ngực đập phập phồng , ngước đôi mắt to tròn nhìn Từ Dịch Phong: “Chú, con khóc nữa, chú cho con gặp mẹ .”

      Từ Dịch Phong trả lời bé, sờ cằm nhìn Tịch Hạo Trạch: “Cậu cũng quá nhanh đấy chứ, tớ vừa trở về từ nước ngoài cậu hưởng tuần trăng mật rồi .”


      Từ Dịch Phong và Tịch Hạo Trạch là bạn bè thân thiết , ngày bé Từ Dịch Phong thống lĩnh mấy đứa ở đại viện chính phủ, Tịch Hạo Trạch lại thống lĩnh đám ở đại viện quân đội, những đứa trẻ của hai đại viện này từ có hiềm khích với nhau. Hai bên xảy ra tranh chấp biết bao nhiêu lần, thời gian sau lại dần dần trở thành em bạn bè.

      “Vậy mà cũng đuổi kịp cậu được, cậu làm ba rồi cơ đấy .”

      Sơ Vũ tò mò nhìn ta. bé ướt đẫm nước mắt lặng lẽ liếc qua Sơ Vũ. Người đàn ông này cũng tàn nhẫn, đứa bé bị dọa thành như vậy mà vẫn có thể nhàn nhã ngồi đấy, Sơ Vũ nhìn còn cảm thấy có chút đau lòng, trong nháy mắt có ấn tượng xấu về ta.

      bữa cơm buồn tẻ nhạt nhẽo. Lát sau Sơ Vũ dẫn vệ sinh.

      bạn em tên là gì vậy?”

      “Em tên là Nhạc Nhạc ạ.” bé lo sợ bất an nắm chặt tay : “Chị ơi, chị đưa em gặp mẹ được .”

      Sơ Vũ hơi cau mày, cũng hiểu giữa gia đình họ xảy ra chuyện gì . Hơn nữa cũng chẳng thể làm gì chỉ biết vuốt đầu Nhạc Nhạc ôm bé trấn an.

      Trong phòng.

      “Hạo Trạch, tớ lần này có gặp được ấy. Những năm gần đây có vẻ cuộc sống của ấy cũng tốt lắm.” Từ Dịch Phong nhìn , quan hệ giữa hai người cũng cần giấu diếm gì nhau. nhìn thấy khuôn mặt Tịch Hạo Trạch vẫn bình tĩnh, nhếch khóe miệng chậm rãi : “À ấy cũng trở về rồi.”

      Từ Dịch Phong cười, đúng như những gì dự đoán, ánh mắt Tịch Hạo Trạch hơi sững lại. Cả hai đều im lặng, vẻ mặt ngày càng sâu sắc.

      Lúc Sơ Vũ mở cửa vào cảm giác bầu khí bên trong có gì đó là lạ. Còn có ánh mắt Từ Dịch Phong nhìn cũng rất kỳ quái.

      Lúc ăn xong, bầu trời đầy sao lấp lánh, làn gió mát thoảng thoảng qua, Sơ Vũ nhõm thở ra hơi.

      “Sao thế?” Tịch Hạo Trạch nhìn thấy bộ dáng biết lòng tràn đầy tâm .

      ta lạnh lùng, dù sao đó cũng là con của ta cơ mà!” Sơ Vũ bất bình .

      Tịch Hạo Trạch nhàng vuốt mái tóc bay rối của : “Được rồi, em nhìn thấy lúc nãy Nhạc Nhạc chịu ăn, cậu ấy cũng rất lo lắng đấy sao.”

      Sơ Vũ tò mò hỏi: “Thế mẹ của Nhạc Nhạc đâu?”

      Tịch Hạo Trạch im lặng lúc: “ tình cũng biết, được rồi, dẫn em dạo.”

      “Được. Chúng ta chợ đêm .”

      Sắc mặt Tịch Hạo Trạch đen xỉn lại.

      Lúc này chợ đêm vô cùng náo nhiệt, dãy quán bán hàng rong dài, khắp nơi đều là người. Những người hay tới đây thường chẳng khá giả gì. Cuộc sống có muôn ngàn kiểu dạng, hạnh phúc , gian nan vất vả , ở đây dường như có thể cảm nhận được tất cả.

      Sơ Vũ kéo tay xuống dưới. Tại cửa hàng quần áo, mua hai chiếc áo tình nhân có hình hoạt hình ngắn tay. Hai người choàng áo vào rồi tính tiền, ánh mắt Sơ Vũ sáng rực nhìn , quen nhìn mặc quân phục, giờ đây trông như thiếu niên mới lớn, Sơ Vũ cười vui vẻ : “Trông xì tin .”

      bán hàng nhìn thấy đôi hạnh phúc, khen ngợi ngừng: “Hai người rất đẹp đôi.”

      Mặt Sơ Vũ hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng : “ ấy phải là bạn trai tôi.”

      bán hàng cười ngại ngùng biết phải làm sao.

      Sơ Vũ lại e thẹn cười: “Là chồng của tôi.”

      bán hàng cười gượng : “ rất đẹp đôi.”

      Sơ Vũ nhìn , rồi lại nhìn mình trong gương, cảm thấy bán hàng là người rất thà. Tịch Hạo Trạch hất đầu, thanh toán tiền, rồi nắm tay bước .

      Ánh sáng vàng nhạt, tiếng nhốn nháo của người mua người bán, khung cảnh trở nên hỗn tạp.

      Hai người đến khu bán vật nuôi, khí ẩm mốc và hôi hám, Tịch Hạo Trạch cau mày bước nhanh hơn nhưng Sơ Vũ dừng lại.


      Sơ Vũ ngồi xổm xuống trước lồng sắt, nhìn chằm vào chú chó lông xù , kìm lòng được đùa cùng nó.

      Ông chủ ra hỏi: “ thích chú chó này ư?”

      Sơ Vũ nhớ lại đàn của Tịch Hạo Trạch cũng có chú chó Teddy, lại càng có hứng thú nuôi , vẻ mặt đáng thương nhìn Tịch Hạo Trạch.

      Ông chủ liền nhìn ra: “À, muốn hỏi ý kiến người ư? Cậu bạn hãy mua cho bạn chú chó ?”

      , được .” nũng nịu lắc tay : “ còn có thể huấn luyện nó, chừng sau này còn có thể huấn luyện ra được cả chú cảnh khuyển đấy .”

      Cuối cùng Tịch Hạo Trạch cũng gật đầu , Sơ Vũ vui vẻ cực kỳ. Ông chủ hớn hở , còn tặng thêm cho hai người hai bao thức ăn dành cho chó.

      Về đến nhà, Sơ Vũ nhanh chóng tắm rửa thơm tho cho chú chó, sau đó chơi đùa cùng nó trong phòng khách.

      Tịch Hạo Trạch tắm rửa xong ra thấy còn ở đấy nghịch ngợm: “Em tắm muộn lắm rồi . Ngày mai còn phải làm nữa.”

      “Dạ, em ngay đây.”

      Lát sau, Tịch Hạo Trạch vẫn thấy còn ngồi đấy.

      đến, dưới ánh đèn vàng dịu dàng, nghe giọng vui đùa khanh khách, cảm thấy rất ấm áp.

      Sơ Vũ cảm giác được đầu mình có bóng người, cười nịnh nọt: “Em bồi dưỡng tình cảm cùng nó, đúng rồi, mình vẫn chưa đặt tên cho nó? nghĩ có tên nào hay ?”

      “Tiểu Hoàng? Hay , Cầu Cầu?” Sơ Vũ nghĩ.

      “Tiểu Lục.” Tịch Hạo Trạch hờ hững .

      “Nghe hơi kỳ.”

      “Tiểu Ngũ Tiểu Lục, rất xứng đôi.”

      Khóe miệng Sơ Vũ run run: “Vậy gọi nó là Tịch Tiểu Lục nhé.”

      Ngày trôi qua nhanh như thoi đưa, chớp mắt đến ngày lễ thành lập quân đội . Tịch Hạo Trạch bận rộn việc báo cáo hội diễn, Sơ Vũ cũng bận rộn luyện tập cùng đoàn.

      Nhiều ngày nay Sơ Vũ mệt nhoài, toàn thân như rũ ra. Chiều nay lúc chuẩn bị về vô tình gặp được người quen, là bà Tôn. Bà Tôn ngó ngác nhìn xung quanh , tất nhiên đến là để tìm .

      Hai người đến quán cà phê gần đấy.

      “Tiểu Vũ à, lần này bác đến tìm con là vì chuyện của Hiểu Nhiên.” Bà Tôn cũng biết Sơ Vũ bây giờ cưới vào gia đình giàu có, nên thái độ của bà cũng hòa nhã hơn rất nhiều. Bà gượng gạo cười: “Con cũng biết Hiểu Nhiên vẫn luôn hy vọng được vào đoàn nghệ thuật quân đội, tại con làm việc ở đó, nếu Hiểu Nhiên có thể vào đấy, sau này các con là đồng nghiệp như vậy rất tốt.”

      Bà Tôn thấy Sơ Vũ vẫn im lặng: “Chuyện ngày bé con trộm tiền cũng là Hiểu Nhiên đứng ra bênh vực cho con mà.”

      Sơ Vũ cay đắng, chua chát mở miêng: “Bác à, phải con muốn giúp cậu ấy, con…”

      “Con giúp nó cũng chẳng phải là điều khó khăn gì? Bố chồng con là ai chứ, ai dám nể mặt tham mưu Tịch chứ.”

      Tay Sơ Vũ nắm chặt ly thủy tinh, ra vì là con dâu của Tịch Chính Hồng, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chằm.

      “Tiểu Vũ, bác nghe mẹ của con cũng làm trong đấy, con chỉ cần câu với bà ấy về chuyện của Hiểu Nhiên phải là xong rồi sao?”

      Sơ Vũ sửng sốt, lâu sau cũng trả lời.

      Mặt bà Tôn xị xuống, giọng lạnh lùng : “Lần trước gặp được mẹ con, ngờ rằng mối quan hệ giữa hai người vẫn còn rất tốt .”

      Sắc mặt Sơ Vũ trắng bệch ra, khó khăn mở miệng: “Chuyện của Hiểu Nhiên, con cố gắng .”

      ~~~

      Buối tối về Tịch gia ăn cơm.

      Bà Trần nhìn thấy sắc mặt được tốt, lại ăn nhiều: “Hôm nay con làm sao vậy, sao lại ăn ít vậy? Buổi ngày tập mệt lắm ư?” Bà cũng biết gần đây mọi người đều bận rộn.

      “Dạ thời tiết nóng quá, con ăn vào.”

      “Ăn nổi nữa cũng đừng miễn cưỡng , uống bát canh đậu xanh giải nhiệt .”

      Ăn cơm xong, đem theo canh đậu xanh, Tiểu Chu đưa đến doanh trại của Tịch Hạo Trạch. hai tuần rồi chưa gặp Tịch Hạo Trạch , ngày gặp như cách ba thu, Sơ Vũ cuối cùng cũng hiểu người ấy in sâu vào tận trong tim từ lâu.

      Lúc đến, Tịch Hạo Trạch vẫn chưa về. Trong phòng vệ sinh còn có số áo quần chưa kịp giặt, Sơ Vũ nhanh chóng thu dọn.

      Xong việc, trong đầu Sơ Vũ vẫn nghĩ đến bài múa lúc sáng có mấy cái động tác vẫn chưa nhuần nhuyễn, muốn luyện lúc nhưng lại có giày, đột nhiên nhớ đến đôi giày trong tủ của Hạo Trạch.

      vào thư phòng lại phát đôi giày còn ở chỗ cũ, Sơ Vũ có hơi buồn bực. vẫn luôn nghĩ rằng đôi giày đó là quà tân hôn muốn tặng , nhưng mãi cũng chẳng thấy có động tĩnh gì. Bây giờ ở đây cũng còn chẳng nhẽ mang về nhà .

      Sơ Vũ nhún vai đành thôi.

      Thấy trong phòng có nhiều bụi, mau chóng vào toilet giặt sạch khăn lau chùi. Có lẽ tất cả được sắp đặt sẵn, lúc bạn cần tìm ra, lúc bạn nghĩ đến nữa nó đột nhiên lại xuất .

      Lúc kéo ngăn tủ ra Sơ Vũ vô tình nhìn thấy hộp giày xinh đẹp bên trong. Lúc nhìn thấy nó hiểu sao trong lòng Sơ Vũ có cảm giác là lạ, nhưng vẫn lấy ra .

      Đôi giày bale hồng nhạt lấp lánh rất đẹp.

      Sơ Vũ mang vào vừa khít, trong lòng dâng lên niềm ngọt ngào, đứng tập luyện tại phòng khách. Đoàn lần này biểu diễn tiết mục 《 Nương Tử Quân màu đỏ 》(1). hiểu sao hai ngày hôm nay mỗi khi Sơ Vũ luyện tập luôn mất tập trung.

      (1) tiết mục Nương Tử Quân màu đỏ[​IMG]

      Vừa mới luyện tập, xoay tròn vài vòng đầu hơi choáng váng, chống tay lên bàn.

      Từ cửa truyền đến thanh mở khóa, Tịch Hạo Trạch ngẩng đầu nhìn thấy Sơ Vũ đứng trước mặt, dịu dàng nở nụ cười. đến nhìn xuống chân , bỗng nhiên ánh mắt hơi sững lại, dừng bước .

      Sơ Vũ thấy đứng ở đằng kia nhìn chằm vào đôi chân .

      mỉm cười, hai mắt sáng như sao chạy đến nắm lấy tay kéo đến ghế giải thích: “Em quên mang giày đến, sau lại nhìn thấy nó ở trong ngăn tủ.”

      Khuôn mặt Tịch Hạo Trạch bị khuất sáng nhìn vẻ mặt, nhàn nhạt : “Em thay ra , cả ngày luyện tập rồi mệt ư.”

      Sơ Vũ tựa vào vai : “Chồng à, cảm ơn lắm, em rất thích. Từ lúc học cấp hai em chỉ có thể mang đôi giày vải trắng, chưa đến tháng mũi giày rách ra, đầu ngón chân sưng đau buốt. Khi đó em luôn mơ ước có đôi giày ba lê xinh đẹp như thế này”. xong, lại hôn lướt vào má cái: “Mẹ bảo em đem canh đậu xanh đến cho , để em múc.”
      tart_trung thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 29: “Tịch Hạo Trạch, có phải làm chuyện gì có lỗi với em đấy.”


      Sơ Vũ múc bát canh đậu xanh lên cho Tịch Hạo Trạch. ngồi xuống bên cạnh chớp mắt nhìn .

      “Sao vậy” Tịch Hạo Trạch hỏi .

      Sơ Vũ nhàng lắc đầu, nở nụ cười: “Đơn giản chỉ muốn ngắm mà thôi.” xong, cảm thấy tự xấu hổ tim đập thình thịch, nhanh chóng lên sô pha ngồi thay giày.

      nâng niu báu vật của mình, tỉ mỉ lau chùi sau đó nhàng đặt vào hộp: “Đến lúc hội diễn văn nghệ mồng tháng tám(1) em mang nó, đến xem chứ?”

      (1) Mồng tháng tám: là ngày thành lập quân đội nhân dân Trung hoa

      Tịch Hạo Trạch sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn , ánh mắt hơi lóe lên. Sơ Vũ cúi đầu cẩn thận đặt giày cho nên nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của . đem hộp đặt vào tủ giày cạnh cửa để nhắc nhở bản thân sáng mai lúc về nhớ mang theo.

      “Bọn em lần này biểu diễn tiết mục “Nương tử quân màu đỏ”, đoàn phát cho bọn em mỗi người bộ quân phục, đáng tiếc là em quên mang về. Mọi người đều bảo rằng em mặc vào trông rất đẹp trai.” Sơ Vũ dường như nhớ ra gì đấy, lấy di động từ trong túi ra: “Đây, xem ảnh chụp của em .”



      Tịch Hạo Trạch cầm xem, cũng gì.

      Sơ Vũ giật tay , mong chờ hỏi: “Sao ?”

      Tịch Hạo Trạch bĩu môi, bất đắc dĩ gật đầu: “Rất… đẹp”

      “Sao lại miễn cưỡng vậy.” Sơ Vũ giật điện thoại lại: “ có mắt nhìn.”

      Tịch Hạo Trạch uống hớp canh, ánh mắt nhìn sang. Sơ Vũ vừa tắm xong thay chiếc áo ba lỗ mát mẻ, hai vai lộ ra những nốt rôm sảy đỏ đỏ. Tịch Hạo Trạch kéo sang, nhíu mày: “Mấy hôm nay luyện tập đều phải mặc những bộ quân phục dày nặng đấy à.”

      “Vâng ạ” Sơ Vũ thong thả : “Đoàn trưởng muốn xem hiệu quả thế nào, cả người em đều nổi rôm sảy cả lên.”

      Tịch Hạo Trạch nắm lấy tay : “Thế mà còn gãi nữa sao.”

      “Nếu nhắc đến em cảm thấy ngứa rồi.”

      “Thế em mua thuốc chưa?”

      Sơ Vũ lắc đầu, sau khi tan ca, vội vã về nên quên mất việc này.

      Tịch Hạo Trạch thở dài: “Em hãy uống hết bát canh đậu xanh này , canh mát giải nhiệt, ở đây cũng chẳng có thuốc.”

      Buổi tối, Sơ Vũ cuộn mình trong chăn nằm cứ lật qua lật lại, cả người ngứa ngáy như bị kiến cắn.

      cứ trằn trọc khiến Tịch Hạo Trạch cũng thể ngủ được, duỗi tay ra ôm vào lòng: “Sao em vẫn chưa ngủ?”

      Sơ Vũ nhàng nghiêng người, nũng nịu : “Tịch Hạo Trạch, người em ngứa quá à.” Trong bóng tối, đôi mắt sáng rực lấp lánh: “ gãi cho em .”

      Tịch Hạo Trạch luồng tay vào chăn, nhàng vuốt lưng tựa như lông chim mềm mại lướt qua làm lòng Sơ Vũ cũng ngứa ngáy theo: “ mạnh tay chút, ở phía bên ấy…”

      Tay dừng lại, bất đắc dĩ nhếch khóe miệng.

      Lát sau, Sơ Vũ cũng nỡ để chồng mình làm mãi, chủ động xoa bóp cho . Bàn tay lành lạnh nhắn vuốt ve trước ngực .

      Ánh mắt Tịch Hạo Trạch trầm xuống, ôm chặt lại: “Tuy hai tuần này chồng của em phải huấn luyện căng thẳng, thế nhưng vẫn còn sung sức lắm đấy. chỉ lo là ngày mai em dậy kiệt sức luyện tập mà thôi.”

      Sơ Vũ nhếch miệng: “Đồ dê xồm.” thu tay về, lưng cuộn tròn tựa vào lòng , lúc sau chìm vào giấc ngủ.

      Ngày hôm sau, Sơ Vũ dậy sớm, nhàng rời khỏi giường. nấu nồi cháo, lấy ít đậu phụ và kim chi trong tủ lạnh đặt ra đĩa. và Tịch Hạo Trạch ăn xong bữa sáng rồi ra cửa. Sơ Vũ quên lấy giày, tâm trạng tràn đầy vui vẻ.

      Lúc đến cổng đơn vị đúng lúc gặp Tịch Hạo Nguyệt. Tịch Hạo Nguyệt nhìn cười : “Sao mới sáng sớm mà trông chị phờ phạc thế, mệt lắm ư?”

      Đối với lời trêu chọc của Tịch Hạo Nguyệt, Sơ Vũ chỉ thản nhiên cười : “ Sáng nay chị dậy sớm.”

      “Á à, tiểu biệt thắng tân hôn, em hiểu rồi .” Tịch Hạo Nguyệt cười khanh khách.

      Sơ Vũ hơi sững lại: “Em và Hạo Trạch đúng em, người là sắc nam người là sắc nữ.”

      Tịch Hạo Nguyệt nhìn đôi giày tay , thấy có chút quen quen: “Chị mới mua à?”

      Sơ Vũ hạnh phúc mỉm cười : “Là em tặng chị đấy.”

      Tịch Hạo Nguyệt cầm lấy xem, nụ cười môi bỗng cứng đờ, lắp bắp : “Rất… đẹp.”

      “Đương nhiên rồi, chồng chị rất có mắt thẩm mỹ mà.”

      Dưới ánh bình minh, tất cả mọi thứ đều rất hoàn hảo. Tịch Hạo Nguyệt đưa trả lại cho , cố gắng thản nhiên, gượng cười: “Đúng rồi, nếu làm sao ấy có thể tìm được người vợ xinh đẹp như chị được.”

      Hội diễn mồng tháng tám sắp cận kề, đoàn lại chào đón đồng nghiệp mới. Đó cũng chính là mà Sơ Vũ tình cờ gặp được ở Bắc Kinh. Thế giới này lớn lớn nhưng cũng đầy rẫy cơ hội gặp nhau.

      Lúc nhìn thấy ấy, Sơ Vũ rất ngạc nhiên. Tô Y nhìn mỉm cười nhưng rất nhanh liền quay mặt .

      ra Tô Y là giáo viên vũ đạo ký hợp đồng của đoàn. Từ những đồng nghiệp khác Sơ Vũ biết được Tô Y tốt nghiệp tại học viện vũ đạo hoàng gia quốc. Mấy năm gần đây luôn biểu diễn tại các hội diễn lớn ở nước ngoài

      Giờ giải lao, qua pha trà đúng lúc gặp Tô Y.

      Hai người nhìn nhau cười.

      Tô, nghĩ rằng chúng ta nhanh như vậy gặp lại nhau.”

      “Đúng vậy, duyên phận đúng kỳ diệu.”

      Sơ Vũ nhìn thấy lá trà trong cốc ấy: “Ơ, cũng uống loại trà này à?”

      muốn nếm thử ?”

      Sơ Vũ lắc đầu: “Cám ơn, tôi quen uống trà xanh.” dừng lại chút: “Nhưng chồng tôi rất thích.”

      Tô Y cong khóe môi, hơi nở nụ cười: “Có đôi khi giống như bị nghiện ấy, có uống chịu được .”

      Tô, là người ở thành phố này sao?”

      “Trước lúc tôi hai mươi hai tuổi, tôi vẫn sống ở đây. Sau này tôi cùng gia đình ra nước ngoài định cư. Bây giờ cứ xem như là tôi hồi hương .” Giọng Tô Y có chút đơn.

      Hai người chuyện rất ăn ý, Tô Y kể cho rất nhiều chuyện trải qua tại học viện vũ đạo hoàng gia quốc, Sơ Vũ rất hâm mộ.

      Tô à, lợi hại.”

      Tô Y cười .

      Tan ca, Sơ Vũ thuận đường ghé qua siêu thị. Trời nóng nực, xách túi thức ăn đứng chờ taxi, đúng lúc là giờ cao điểm, đứng hơn nửa ngày cũng chẳng bắt được xe.

      Đột nhiên chiếc xe dừng lại trước , cửa kính xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt xinh đẹp: “Sơ Vũ, lên xe .”

      Sơ Vũ hơi sửng sốt, lên xe: “ Tô, sao lại ở đây?”

      “Bạn học cũ tụ họp gặp mặt.” Tô Y nhìn qua gói to tay Sơ Vũ:” mua thức ăn à?”

      “Vâng.”

      “Thời đại này phụ nữ còn biết nấu ăn giống cũng còn nhiều lắm.”

      Tô, nếu có thời gian lần tới đến nhà tôi thử tay nghề của tôi.” Sơ Vũ vẫn nhớ đến chuyện ấy nhặt được ví tiền giúp , mà vẫn chưa cảm ơn ấy.

      “Được, có thời gian nhất định tôi đến.”

      Sơ Vũ xuống xe trước khu chung cư, ánh mắt Tô Y nhìn lên căn hộ, khóe miệng cong lên: “Hẹn gặp lại.”

      Sơ Vũ cười vẫy vẫy tay. Cúi đầu bước từng bước về nhà. Hai hàng cây bên đường lay động trong gió.

      Bữa tối, chỉ nấu đơn giản hai món. Thời tiết mấy hôm nay cứ nóng nực nên cũng chẳng có khẩu vị. Ăn xong cơm chiều đưa chú chó Teddy dạo. Mọi ngày lúc làm, đều đem Tiểu Lục đến cửa hàng chăm sóc thú cưng, đến lúc tan ca lại đón Tiểu Lục về.

      Tiểu Lục cựa quậy nhốn nháo, vừa được Sơ Vũ thả xuống, Tiểu Lục lập tức chạy lên trước.

      “Tịch Tiểu Lục lại nghe lời rồi, chị mang em lên giờ đấy.” Sơ Vũ uy hiếp , nhưng dường như chẳng có tác dụng nào. Tịch Tiểu Lục chạy nhanh về phía trước.

      Sơ Vũ ngẩng lên nhìn, ra là gặp đồng bọn, là chú chó đeo chiếc nơ màu hồng rất xinh xắn.

      “Tịch Tiểu Lục, em cũng có mắt nhìn đấy.”

      Hai cái con chó sủa lên vài tiếng.

      Sơ Vũ cùng chủ nhân của chú cho có chiếc nơ màu hồng đứng bên thảo luận về kinh nghiệm nuôi chó, để lại thế giới riêng cho Tiểu Lục và bạn nó. Lát sau, chủ nhân của chú chó kia mang nó lên lầu , Tịch Tiểu Lục đau lòng đuổi theo sủa vài tiếng.

      Sơ Vũ xấu hổ, đến ôm Tiểu Lục lên lầu, vừa vừa nghiêm túc phê bình: “Em đúng là háo sắc, nhìn thấy em xinh đẹp liền chạy đến, có là quên hết tất cả, sau này mà còn như vậy nữa chị mang em ra ngoài nữa đâu .”

      Đột nhiên, đằng sau truyền đến tiếng cười.

      Sơ Vũ dừng lại, mặt nhăn nhó, nghiêng người qua thấy người đàn ông trẻ nhìn cười. kinh ngạc há miệng, sau đó lại liền ngượng ngùng cúi đầu.

      Giang Triết cứ như vậy lẳng lặng nhìn . Hương hoa trong khí theo gió phản phất.

      “Chú chó của rất đáng .”

      Đúng lúc Tịch Tiểu Lục sủa lên hai tiếng, Sơ Vũ gượng gạo cười cười.

      Giang Triết thấy trả lời: “Hàn Sơ Vũ, nghĩ rằng có thể gặp được ở đây.”

      “Giang tổng.” Giang Triết là giám đốc công ty trước đây làm thêm, ngờ rằng vẫn còn nhớ tên .

      tại quan hệ của chúng ta cũng còn là cấp cấp dưới nữa rồi, bỏ việc ở công ty tôi rồi mà .”

      phải, phải, công ty của rất tốt, chỉ là tôi phải thi nghiên cứu sinh nên mới từ chức .”

      Giang Triết thấy cuốn quýt giải thích, ánh mắt từ từ dịu xuống: “Thế thi thế nào rồi?”

      “Sau lại, tôi nữa.”

      Giang Triết vừa định hỏi nguyên nhân, ánh mắt bỗng lướt qua nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng rực ngón áp út trái của , ngạc nhiên gấp gáp hỏi: “ kết hôn rồi ư?”

      “Vâng ạ, cũng tháng rồi .” vuốt đầu Tịch Tiểu Lục.

      “Vậy ư, đáng tiếc .” Giọng Giang Triết hơi , Sơ Vũ nghe .

      “Xin lỗi, vừa rồi tôi nghe lắm.”

      Giang Triết cười, chuyển đề tài: “ ở đâu?”

      “Tòa 15A số nhà 802.”

      “Vậy trùng hợp, tôi ở 801.”

      Sơ Vũ bất ngờ trợn tròn hai mắt, cảm thấy có chút kỳ lạ: “Sao trước đây tôi chưa bao giờ gặp nhỉ?”

      “Hôm qua tôi mới vừa chuyển đến.”Giang Triết nhìn vào đôi mắt đen thẳm kia say đắm, nhếch miệng, đưa tay ra: “Sau này mong giúp đỡ.”

      Sơ Vũ yếu ớt cười, cũng đưa tay ra: “Nào có, nào có, Giang tổng quá khách sáo rồi .”

      Hai người mãi trò chuyện vui vẻ chú ý đến cách đó xa có người đứng đó được lúc rồi. Cả người Tịch Hạo Trạch toát ra khí thế bức người, Sơ Vũ nhìn thấy , gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Trong mắt Giang Triết lóe lên tia thất vọng nhưng rất nhanh liền biến mất

      về rồi.” cúi người thả Tịch Tiểu Lục xuống, cười ngọt ngào với sau đó nhìn sang Giang Triết giới thiệu: “Đây là chồng tôi, Tịch Hạo Trạch.”

      “Còn đây là hàng xóm của chúng ta, Giang Triết.” Tịch Hạo Trạch nhìn nhưng lại nhìn thấy ánh mắt , chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài đem rũ xuống của .

      “Xin chào!”

      “Xin chào!”

      Hai người đàn ông chào nhau, bầu khí tạm thời yên tĩnh lại.

      vài ngày nay Tịch Tiểu Lục gặp chủ nhân mình rồi, có lẽ là nhớ nên cứ quấn quanh chân .

      Sơ Vũ nhìn xuống: “Tịch Tiểu Lục này đúng là, đực cái gì cũng chẳng chừa”

      Giang Triết cười nhếch môi: “Chào hai người, khi nào có thời gian lại trò chuyện.”

      Sơ Vũ gật đầu. Sau khi nhìn ta lên lầu, lại bế Tịch Tiểu Lục lên. Tịch Hạo Trạch bên cạnh . bỗng ngạc nhiên khi nhìn thấy trong tay cầm cái hộp.

      Sau khi vào nhà, Tịch Tiểu Lục tự giác chạy vào tổ của nó. Lúc Sơ Vũ rửa tay ra, Tịch Hạo Trạch nhắm mắt trầm tư dựa sô pha. chiếc hộp nằm bàn.

      Tay đặt lên bụng, mày nhíu lại. Mẹ chồng qua với rằng dạ dày Tịch Hạo Trạch tốt.

      ăn tối chưa?”

      Tịch Hạo Trạch trầm giọng uhm tiếng. Sơ Vũ nhìn ra vẫn chưa ăn gì, vào phòng bếp hâm nóng lại thức ăn, rồi lại nấu thêm món nữa.

      Tịch Hạo Trạch nghe thấy thanh trong phòng bếp, mở mắt ra. Đôi mắt đem sẫm bình tĩnh nhìn . qua lẳng lặng ôm từ phía sau, luồng ấm từ từ truyền đến tim .

      Sơ Vũ giật mình. Những lúc thân mật Tịch Hạo Trạch cũng thường ôm , nhưng hôm nay cái ôm này thấy dường như có gì đó giống nhưng vẫn thể nghĩ ra được là giống chỗ nào.

      “Tịch Hạo Trạch, có phải làm chuyện gì có lỗi với em đấy.”

      Mặt Tịch Hạo Trạch tối sầm lại: “ Trong đầu em cả ngày toàn nghĩ chuyện đâu đâu vậy.”

      “Thế ai bảo bỗng dưng khi lại ôm em làm gì” giọng thầm. Có lẽ cái ôm này làm mất bình tĩnh thế nên khi vươn tay lấy chiếc đĩa lại cầm nhầm chiếc chảo nóng.

      bị đau kêu lên.

      “Em có bị gì , sao lại cẩn thận như vậy?” Tịch Hạo Trạch nhanh chóng nâng tay lên xem. Vết bỏng đỏ, có lẽ bị nổi lên bọng nước.

      Tịch Hạo Trạch lấy hộp thuốc. Ngồi sô pha trong phòng khách, Tịch Hạo Trạch cẩn thẩn thoa thuốc lên tay cho : “Hay ngày này em được động vào nước đâu đấy.”

      Sơ Vũ nhìn qua chiếc hộp bàn hỏi: “Ủa đây là gì vậy?”

      Tịch Hạo Trạch lấy chiếc hộp qua, mở ra, là đôi giày ba lê xinh đẹp lộng lẫy. Tịch Hạo Trạch chậm rãi ngồi xuống cởi đôi dép chân , dịu dàng mang vào cho .

      Sơ Vũ kinh ngạc. phải tối qua vừa mới tặng đôi ư, sao hôm nay lại mua thêm đôi nữa?

      “Sao lại mua thêm đôi nữa làm gì vậy?”

      Tịch Hạo Trạch chăm chú nhìn, ngẩng đầu đối diện , ánh mắt kiên định, khẽ giọng : “Đôi này hợp với em hơn.”

      Sơ Vũ từ từ cúi đầu nhìn kỹ bàn chân, đôi này đúng là hợp với hơn. Nhưng nhớ lại động tác thuần thục của , cảm thấy hơi nghi ngờ: “Có phải trước đây cũng từng mang giày cho khác rồi ?”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :