1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vũ điệu của trung tá - Dạ Mạn (59 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 20: do dự từ từ vươn tay ra trước mặt Tịch Hạo Trạch, mong đầu kia vứt bỏ .



      Hàn Đức Quần sững người khi nghe câu của , ông ngờ con mình quen biết cậu ta nhiều năm như vậy .

      Ông nội Sơ Vũ lúc còn trẻ theo Tịch lão gia, sau khi chiến tranh giải phóng kết thúc, ông nội Sơ Vũ chia tay với thủ trưởng trở về quê hương. Năm Sơ Vũ 8 tuổi, Tịch lão gia từ thành phố B đến thăm người thân, ông nội Sơ Vũ dẫn theo đến gặp Tịch lão gia.


      Khi đó, Tịch Hạo Trạch vừa mới tốt nghiệp trung học, tháng chín này vào học viện quân đội. Mùa hè năm đó vì phải ở cùng nội mình, nên thể ra ngoài du lịch.

      Lúc ấy Tịch lão gia sợ Sơ Vũ buồn, bảo Tịch Hạo Trạch dẫn Sơ Vũ dạo. Tịch Hạo Trạch nào có tâm tình dẫn chơi, vì mệnh lệnh của ông nội nên đành phải đưa Sơ Vũ vào doanh trại lang thang.

      Sơ Vũ còn lá gan cũng , chỉ biết nghe lời người lớn , buồn cũng dám lên tiếng chỉ biết theo sau Tịch Hạo Trạch. Tịch Hạo Trạch từ luôn nghịch ngợm. dẫn Sơ Vũ ra bờ sông. Ánh mặt trời chói chang, xuyên qua mặt nước.

      Sơ Vũ lẳng lặng theo sau .

      “Em tên là gì?”

      Sơ Vũ dám ngẩng đầu, : “Em là Hàn Sơ Vũ.” Giọng lí nhí nên Tịch Hạo Trạch cũng nghe lắm.

      Tịch Hạo Trạch ngại nóng cởi giày chạy xuống sông. Sơ Vũ đứng bờ, phơi người dưới ánh nắng gay gắt, mồ hôi dọc theo hai má chậm rãi chảy xuống.

      Tịch Hạo Trạch thấy nhúc nhích đứng ở đằng kia, gọi: “Này , em có muốn xuống đây , nước ở đây rất cạn, mát lắm đấy.”

      Sơ Vũ lắc đầu, sợ sệt dí chân mặt đất. bé tự ti, khi đó bạn bè của cũng chỉ có mỗi Tôn Hiểu Nhiên và Tôn Phi Nhiên. Đối với người lạ luôn lo lắng bất an .

      Con sông này rất cạn, nước chỉ đến đầu gối. Sơ Vũ đứng bờ cũng có thể nhìn thấy dưới nước thỉnh thoảng có vài con cá con tôm tung tăng bơi lội.

      Lát sau Tịch Hạo Trạch lên bờ, nhìn qua đứng đằng kia, chợt lóe lên ý định chọc ghẹo, khóe miệng xấu xa nhếch lên, nhanh chóng quăng con cua lên tay bé. Sơ Vũ giật mình, càng con cua kẹp lấy tay . bé vừa hốt hoảng lại vừa sợ, bối rối biết làm sao, dùng tay giật ra nhưng nó lại kẹp càng chặt hơn.

      Cánh tay bị cào sâu để lại vài vết xướt dài, máu từ từ rướm ra. cũng chỉ cố cắn chặt răn, than tiếng. Tịch Hạo Trạch thấy bé này kỳ lạ, hề khóc lóc kêu gào. Bọn nữ sinh trong lớp chỉ nhìn thấy con giun cũng chạy trối chết rồi .

      muốn xem có thể chống chịu đến khi nào, thong thả mang giày vào.

      ra, Sơ Vũ quen với những chuyện thế này rồi. thường bị người ta bắt nạt nên cũng dưỡng thành thói quen. học giỏi nên có nhiều đứa ganh tỵ. Lúc tan học, bị bọn chúng bao vây đánh, dùng đá chọi, dùng sâu dọa, mắng chửi, cũng chỉ yên lặng chịu đựng.

      tay kia lấy đá đập vào con cua, đập mấy phát rốt cục con cua cũng nhả càng ra. Ngón trỏ tay phải bị chảy máu, sưng lên như củ cà rốt, trông rất kinh khủng.

      Lúc này Tịch Hạo Trạch mới có chút hối hận, nhưng làm sao có thể dễ dàng cúi đầu xin lỗi nhóc con này chứ, như vậy rất mất mặt.

      Sơ Vũ đau đớn xoa ngón tay, từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt hơi nhợt nhạt vì bị thương, trong mắt có chút nghi hoặc nhìn . Đến giờ phút này Tịch Hạo Trạch mới nhìn kĩ khuôn mặt , làn da trắng mịn, nét mặt xinh xắn. kinh ngạc nhìn vào đôi mắt , ánh mắt kia dường như là ánh mắt của thành thục. chuỗi tiếng động nháy mắt làm sực tỉnh lại, bị ánh mắt hiểu của làm cho hoảng hốt, nghiêng mặt qua.

      Sơ Vũ cũng khóc, chậm rãi đến bờ sông, ngồi xổm xuống rửa tay. Nước sông mát đụng đến vết thương làm hơi rát. hít hơi rồi cẩn thận rửa vết máu tay.

      “Này , nước này sạch, dẫn em về khử trùng.”

      Sơ Vũ tựa như nghe thấy lời , lấy trong túi tấm khăn trắng ra lau khô.”Bụp” vật gì đấy rơi xuống nước.

      đứng lên, vẫn cúi đầu, chậm rãi lên chuẩn bị về. Nhưng khi gấp khăn tay đặt vào túi, bỗng nhận ra vật trong túi còn . Cả người giống như bị lạc lối , vội vàng bối rối nhìn xung quanh, hận thể quỳ xuống đất tìm từ chút .

      Tịch Hạo Trạch nhìn thấy khom người biết tìm cái gì, hờ hững hỏi: “Này em bị mất gì à?”

      Sơ Vũ chạy lại bờ sông với hy vọng chiếc kẹp tóc vẫn chưa bị dòng nước cuốn trôi.

      “Hay là bị rơi xuống nước rồi ? Có lẽ là tìm ra đâu .”

      Sơ Vũ bỗng dưng ngồi bệt xuống đất, nước mắt giàn dụa.

      “Kẹp tóc mẹ mua cho em bị mất rồi.” Sơ Vũ nức nở , đó là vật kỉ niệm duy nhất mẹ để lại cho .

      Tịch Hạo Trạch buồn bực , có cái kẹp tóc thôi mà. Vừa mới bị con cua kẹp thành như vậy cũng thấy rơi nước mắt. Lúc này lại khóc như ai oán thế, ta bất đắc dĩ : “Vậy, nó có hình dáng thế nào , lát nữa về bảo chú bảo vệ mua cho em lại cái giống hệt.”

      Sơ Vũ vẫn khóc, cái kẹp kia bình thường cũng rất ít khi mang vì sợ mang nhiều kẹp hỏng.

      Tịch Hạo Trạch phiền chán, lát nữa trở về ông nội mà nhìn thấy nhóc này khóc lóc sướt mướt, nhất định mắng cho mà xem.

      “Đừng khóc , đừng khóc nữa.” quen nhìn thấy con khóc. Dường như nhớ đến cái gì đấy, lấy từ trong trong túi ra vật sáng bóng: “Này, cho em quả cầu thủy tinh này nè, đây là quả cầu phép thuật đấy.” Tịch Hạo Trạch xem Sơ Vũ như hiểu biết , dỗ dành .

      Sơ Vũ vẫn đứng bên bờ sông nhìn nhìn tìm kiếm , Tịch Hạo Trạch cũng quan tâm, đặt quả thủy tinh vào người . Mắt Sơ Vũ hơi đỏ từ từ nhìn xuống quả cầu thủy tinh. Cầu thủy tinh dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng nhiều màu sắc. chưa bao giờ nhìn thấy quả cầu đẹp như vậy, quả cầu còn mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể .

      thôi, về nhà với ông thôi .”

      Sơ Vũ đứng lên, vươn tay: “Ông nội của em thể tùy tiện nhận đồ của người khác.”

      Tịch Hạo Trạch nhìn vào đầu tóc đen nhánh, ánh mắt chuyển qua cánh tay , bĩu môi: “ cho em. Em cho nội, nội cũng biết.”

      Sơ Vũ vẫn lắc đầu.

      Tịch Hạo Trạch thấy vẫn kiên trì, lấy khăn tay trong túi ra: “Cái khăn này của em cũng rất được , lấy quả cầu thủy tinh đổi lấy cài này. Như vậy là hòa nhau.”

      Sơ Vũ vẫn chưa hiểu gì, Tịch Hạo Trạch xoay người về.

      Gió mùa hè thổi lướt qua người mang theo hương thơm nhè . Hai tay Tịch Hạo Trạch dắt vào túi quần thủng thẳng , Sơ Vũ sau, ánh mắt nhìn theo , gió thổi rung những cành lá bên cạnh, phát ra thanh xào xạt vui tai. Giây phút ngọt ngào đó tựa như bức tranh xa xôi.

      Lần đầu tiên và Tịch Hạo Trạch gặp nhau, từ lúc trêu chọc ban đầu cho đến lúc chia tay chôn giấu hạt giống hy vọng. Cách mười bốn năm, hai người lại gặp lại, quên nhóc khóc nhè năm xưa từ lâu. Nhưng trong tim vẫn còn khắc sâu hình bóng sau nhiều năm như vậy.

      Giây phút nhận ra , trong lòng bỗng dưng kích động thể thành lời, vẫn như trước kia thường hay bắt nạt nhưng khi giận, lại Chẳng đành lòng . muốn hỏi có còn nhớ bé bị thả con cua kẹp vào tay ? Nhưng có dũng khí đấy, oai phong mạnh mẽ, tự ti yếu đuối, áp lực đó làm thở nổi, chênh lệch của hai người quá lớn .

      Sơ Vũ thường nghĩ đến câu thơ “Nhớ năm tháng còn , thích chuyện để em cười, trong mộng hoa vui vẻ biết bao nhiêu” . Ngày bé vẫn luôn mơ giấc mộng nhưng trưởng thành lên dám nghĩ nữa, chỉ có thể đặt Tịch Hạo Trạch vào loại là giấc mơ của .

      Khi hạnh phúc lần nữa đến gõ cửa, vẫn khống chế được chính mình. do dự từ từ vươn tay ra cho Tịch Hạo Trạch, mong đầu kia vứt bỏ .

      Sơ Vũ ngẩng đầu, kiên định nhìn Hàn Đức Quần: “Ba, con muốn hạnh phúc của con.”

      Hàn Đức Quần lâu gì, ánh mắt của ông vẫn nhìn ngoài cửa sổ. Những chú chim non đậu cây bạch quả bay , con của ông khôn lớn, đến lúc rời ông ra rồi.

      Ông thở dài hơi: “Tịch lão gia là người mà cả đời nội con kính trọng, vậy cũng tốt, cũng tốt.” ba bốn chữ cuối cùng đó là có ý gì, nhưng biết là ba đồng ý .

      *****

      Thời gian trôi nhanh như nước chảy, vừa chớp mắt đến đầu hạ. Sơ Vũ sắp tốt nghiệp, suốt ngày bận rộn viết luận văn. Hôm nay Tịch Hạo Trạch lái xe đến trường . Lúc này Sơ Vũ đứng ở căn tin cùng vài người bạn mua cơm tối, nhận được điện thoại của , vội vàng tạm biệt bạn mình.

      “Sơ Vũ, aiz zzaa?” bạn cùng phòng Vương Lam nhướng mày hỏi: “Thời gian này nhìn cậu cứ thần thần bí bí à nghen .” Các là nghệ sĩ nên rất có mắt nhìn.

      Sơ Vũ cười e thẹn: “Bạn trai tớ.”

      “Ối, cậu giữ bí mật cũng kín nhỉ. Khi nào dẫn đến cho mọi người gặp mặt đây?”

      Mặc dù cuộc sống của các bạn cùng phòng thể là phong hoa tuyết nguyệt, nhưng sinh viên khoa cũng thường được mời làm người mẫu của những nhãn hiệu xe hơi nổi tiếng, hay những kiện cắt băng khánh thành, và dĩ nhiên họ cũng gặp qua ít người giàu có . Tuy Sơ Vũ tham gia, nhưng cũng xem thường cuộc sống của họ. Ở cùng họ rất thoải mái, bốn năm đại học họ cũng chưa từng xảy ra mâu thuẩn nào. Vương Lam biết Sơ Vũ là yên phận, giờ đây chưa tốt nghiệp đại học mà hẹn hò có lẽ mọi chuyện chắc chắn rồi .

      mang theo bánh thịt bò nóng từ tốn ra cổng.

      Từ xa nhìn thấy xe của Tịch Hạo Trạch đậu ở ven đường, qua. Ánh mắt Tịch Hạo Trạch lướt qua tay .

      Sơ Vũ ngồi lên xe, mùi thơm ngào ngạt của bánh lan tỏa khắp nơi trong xe, có chút bối rối đưa hai tay lên ngượng ngùng hỏi: “ có muốn ăn ?” Nhìn vẻ mặt Tịch Hạo Trạch thản nhiên, lập tức trở thành người bán hàng quảng cáo: “Bánh ở cửa hàng này tệ đâu, rất nổi tiếng đấy.” xong lại thấy hối hận .

      Khóe miệng Tịch Hạo Trạch lộ lên ý cười.

      Sơ Vũ thấy phản ứng gì, lúng ta lúng túng thu tay lại. kìm lòng được lấy ra. Bỗng nhiên, đôi tay vươn qua, ánh mắt ảm đạm của chợt sáng lên.

      Tịch Hạo Trạch mở túi bóng ra, ánh mắt hơi lóe lên, hai mắt Sơ Vũ bên kia cũng sáng rực chờ mong nhìn .

      Chờ ăn hết nửa, Sơ Vũ cuối cùng cũng yên lòng mỉm cười, nghiêng đầu hỏi: “Ngon ?”

      Tịch Hạo Trạch có thói quen chuyện khi ăn.

      Sơ Vũ tiếp tục : “Ở cửa hàng này làm rất sạch dùng dầu ăn nguyên chất , ăn an tâm. biết đấy, hồi trước trước mặt nhà em cũng có cửa hàng làm bánh thế này nhưng dùng dầu ăn đảm bảo, sau này sở thương mại và công nghiệp đến kiểm tra, tìm ra được mấy thùng dầu đảm bảo chất lượng, cả mấy ngày nhà em đụng đến dầu luôn.

      Tịch Hạo Trạch vừa mới cắn miếng bánh, khuôn mặt cứng ngắc, Sơ Vũ cười hì hì tiếp: “Nếu thích, sau này mỗi ngày em đều mua cho .”

      nhếch miệng, buông miếng bánh kia xuống. Là khờ hay giả vờ ngốc, cửa hàng như vậy có thể dùng dầu nguyên chất ư, bị lỗ mới lạ.

      tao nhã lau tay qua, từ từ khởi động xe. Xe chạy đường cái, lát sau chạy ra ngoài ngoại ô, Sơ Vũ nhìn thấy quang cảnh là lạ hỏi: “Mình đâu vậy ?”

      “Đến nơi công tác.”

      Doanh trại của Tịch Hạo Trạch nằm ở ngoại ô, Sơ Vũ xuống xe, hít hơi sâu, quả thực khí tươi mát hơn ở thành phố nhiều.

      Sau giờ, mới đến nơi.

      “Phía đối diện là sân ga, bắt xe buýt số 29 có thể vào trung tâm thành phố.” Tịch Hạo Trạch chỉ chỉ phía trước giải thích .

      Sơ Vũ tinh tế đánh giá hoàn cảnh xung quanh, mặc dù có chút hẻo lánh, nhưng người thưa thớt trống trải.

      “Phía trước là khu vực nhà ở của quân nhân.”

      Sơ Vũ theo qua xem, cách đó xa có mười mấy quân nhân trong bộ quân phục màu xanh đứng xếp hàng chỉnh tề.

      Hai người bộ lát, Sơ Vũ hơi chóng mặt, Tịch Hạo Trạch quay đầu nhìn qua: “ phải là em có sức đấy chứ ?”

      Sơ Vũ hít hơi: “ ăn hết bánh của em tất nhiên là có sức rồi.”

      Nhắc đến vấn đề này Tịch Hạo Trạch lại có chút bực dọc, bánh chiên bằng dầu bảo đảm chất lường mà còn nhắc tới: “Sơ Vũ, sau này em được ăn mấy cái loại bánh bậy bạ đó nữa , ăn cơm đàng hoàng, hèn gì cả người cứ gầy tong chẳng béo lên nổi .”

      Sơ Vũ nghĩ thế, giọng : “Nhưng nó rẻ mà, hơn nữa em như vậy phải là gầy tong teo, mà đây là gầy đẹp.”

      Tịch Hạo Trạch mỉm cười liếc nhìn qua, nắm lấy tay , tiếp tục lên. Ánh mắt Sơ Vũ dừng lại bàn tay của hai người, nở nụ cười tươi. Cả đời này hãy cứ nắm tay như vậy.

      Lúc này các quân nhân lục đục ăn cơm , nhìn thấy hai người họ, rất nhiều người khỏi trợn tròn mắt.

      Sơ Vũ bị mọi người nhìn xấu hổ, lại cúi đầu .

      Tịch Hạo Trạch vỗ lên đầu cái. hơi quá tay, Sơ Vũ ngẩn ra quay đầu trừng mắt nhìn .

      “Nếu còn nhớ, quay về góc tường đứng cho .”
      tart_trung thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 21: “Đừng để ở trong lòng, toàn là đám hòa thượng chưa từng thấy đẹp bao giờ ấy mà.”



      Sơ Vũ theo vào căn hộ nằm ở tầng ba phía đông. Trước mắt là căn phòng rất rộng được bố trí đơn giản.

      “Ở thành phố N phần lớn thời gian đều ở đây.” nhìn Sơ Vũ: “Vào phòng ngủ xem .”


      Sơ Vũ theo sau , may căn phòng này phải là màu xanh lục. nhìn quanh phòng, trong lòng thầm nghĩ, là đơn điệu lạnh lẽo.

      “Em xem có cái gì cần bố trí nữa , để sau này còn sắp xếp.”

      “Hả? phải định để nơi này trở thành…”ba từ cuối cùng “phòng tân hôn” nhịn lại chưa thốt ra.

      nghĩ rằng người nào đó lại ra cách rất tự nhiên: “Phòng tân hôn của chúng ta.”

      “Như thế có nhanh quá ?” Sơ Vũ giọng .

      “Sơ Vũ, ba mươi rồi , em có biết đàn ông lớn tuổi như cũng sốt ruột lắm , humm?” lạ là Tịch Hạo Trạch mà cũng biết hài hước.

      Thấy mặt nhăn lại, vỗ vai . Có số việc cần gấp gáp nhưng có số việc nhất định phải dứt khoát nắm lấy cơ hội.

      “Được rồi, phải vừa nãy em đói bụng sao, em hãy nghĩ ngơi lát, để lấy cơm cho em.”

      Tịch Hạo Trạch rồi, Sơ Vũ vẫn còn đứng đó sững sờ. nghĩ rằng chỉ mới nửa năm mà họ đến bước này, quá nhanh!

      ngồi sô pha, hai mươi phút sau, có tiếng mở cửa. Tịch Hạo Trạch đem hai hộp cơm quay lại.

      “Em rửa tay , rồi ăn cơm.”

      Sơ Vũ có chút cảm động, bàn toàn là những món ăn khoái khẩu của : thịt heo xào bầu, sườn xào chua ngọt, khoai tây xào ớt chuông. Nhưng sức cũng chỉ có thể ăn phần mà thôi.

      Tịch Hạo Trạch cau mày nhìn : “Em ăn thêm ít nữa , em gầy quá.”

      “Nhưng em ăn nổi nữa rồi .” dịu dàng nhìn , tay phải chỉ chỉ lên eo: “Bạn học em đều bảo vòng hai của em hơi lớn.” xong lại chu môi. Mỗi câu mỗi hành động của bỗng làm Tịch Hạo Trạch ngẩn ra, hoảng hốt vài giây, nhưng ánh mắt ấy lướt qua rất nhanh.

      “Ăn thêm ít sườn , gầy quá, tốt cho sức khỏe.” nhàng , giống như lầu bầu lẫm bẫm.

      Sơ Vũ ăn xong tự động thu dọn rửa bát đũa. Tịch Hạo Trạch xem tin tức kênh CCTV, thấy ra : “Sửa soạn chút rồi dẫn em xuống dưới lầu dạo.” muốn Sơ Vũ mau chóng có thể thích nghi với nơi này. Cuộc sống trong doanh trại rất buồn tẻ, mà lại còn trẻ như vậy.

      Hai người lang thang vòng quanh doanh trại, Tịch Hạo Trạch chỉ cho siêu thị nằm ở đâu, canteen nằm ở đâu. cạnh nhau nhưng cả hai rất ít chuyện, mấy năm nay Tịch Hạo Trạch càng ngày càng sống khép kín mà Sơ Vũ cũng phải là người nhiều.

      Lát sau lúc quay trở lại, hành lang, Sơ Vũ nhìn thấy chú chó con(1). thích quá chạy đến ôm nó, vuốt ve người nó: “ xem, nó rất đáng phải .” Từ thích mấy chú chó lông xù nhưng nhà quá thể nuôi được.

      (1) Đây là chú chó trong truyện nhưng mình biết chó này gọi là chó gì cả :-(

      [​IMG]

      Chú chó cũng giãy dụa, rưng rưng sủa hai tiếng. Lúc này có hai người từ đằng sau đến.

      “Hạo Trạch à.” Giọng trầm ấm của người đàn ông vang lên.

      “Vu Liên, chị dâu.” Người tới là chỉ huy trinh sát của Tịch Hạo Trạch trước đây. Sơ Vũ liền đứng lên, Tịch Hạo Trạch nắm lấy tay : “Vị hôn thê của tôi, Hàn Sơ Vũ.”

      Nghe giới thiệu vậy hai người kia đều rất ngạc nhiên, nhưng thể ra ngoài: “Cậu là, tốc độ nhanh quá đấy! Lúc nào uống rượu mừng nhất định phải thông báo.”

      Sơ Vũ có chút xấu hổ biết xưng hô thế nào. Vợ của Vu Liên, Phương Đình nhìn qua, đùa : “Hạo Trạch cậu tìm đâu ra xinh đẹp như vậy?” Phương Đình quay sang : “Sơ Vũ, gọi chị là chị Phương, sau này này có chuyện gì cứ đến tìm chị.”

      “Chị Phương.” nhàng gọi. Chú chó cọ cọ đến bên chân Phương Đình, Sơ Vũ hỏi: “ ra chú chó này là của chị à?”

      “Đúng vậy, mỗi tối chị đều dẫn nó vòng vòng, nó dạo với bọn chị đấy chứ .”

      Trò chuyện với nhau lát, Tịch Hạo Trạch lần sau dẫn Sơ Vũ đến thăm chị, sau đó rời .

      Trong bóng đêm, theo ánh trăng Vu Liêm nhìn bóng dáng hai người, có chút suy tư.

      Vu này, ấy nhìn rất được nhỉ.”…….” Sao lời nào vậy?”

      “Uhm đúng là rất được .”

      “Vậy thở dài cái gì?”

      “Lúc nãy em nghe ấy bảo học gì à?”

      “Múa, nhìn dáng người là biết rồi.”…..”Về thôi về thôi. biết nghĩ cái gì nữa.”

      Ánh trăng sáng lặng yên bầu trời , những cành cây lay động trong gió, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, Sơ Vũ mặc áo ngắn tay, cảm giác man mát.

      Tối nay phải ở lại đây , Sơ Vũ tắm rửa nhưng có mang theo quần áo để thay. nghĩ chỉ đêm thôi chắc cũng sao. Dù sao Tịch Hạo Trạch cũng chỉ là người đàn ông khỏi có chút sơ ý. Lúc nhìn thấy Sơ Vũ ra trong bộn đồ cũ mới giật mình để ý. quay vào phòng mở tủ lấy chiếc áo sơ mi mới đưa cho Sơ Vũ: “Em thay áo vào , mặc cái này thoải mái hơn đấy.”

      bạn trong ký túc xá của cũng rất thích lấy áo sơ mi nam mặc làm áo ngủ. Mọi người từng bàn tán sau lưng rằng, phụ nữ mặc áo sơ mi nam luôn rất khêu gợi Nhớ đến lời đó, mặt liền đỏ ửng lên.

      Tịch Hạo Trạch cầm chìa khóa ra ngoài.

      thay áo sơmi, sau đó lấy quần áo mình giặt.

      Lát sau, Tịch Hạo Trạch quay lại. đến phòng tắm, đưa cho gói to: “Chỉ có thể mua được loại này thôi, đêm nay em mặc tạm .”

      Phòng tắm rất rộng, ngọn đèn vàng tỏa xuống ấm áp, bọt xà phòng tay ngừng giọt xuống. ngẩng đầu lên thấy mặt Tịch Hạo Trạch đỏ bừng.

      Tịch Hạo Trạch vội vàng treo túi khóa cửa phòng tắm rồi xoay người.

      Mở ra nhìn thấy, liền xấu hổ, ra Tịch Hạo Trạch mua nội y cho , nội y lớn vừa khít. thầm nghĩ, hay là người như bọn họ luôn có mắt nhìn hơn người bình thường, nếu sao có thể mua size chính xác như vậy được?

      giặt xong quần áo, đem treo ngoài ban công, mũi vẫn còn thoang thoảng mùi xà phòng.

      Ngày hôm sau, những tia nắng ban mai chiếu xuống, Sơ Vũ mơ mơ màng màng mở mắt, rèm cửa sổ dày làm cho người ta cảm thấy có loại áp lực. kéo bức rèm qua nhìn thời tiết bên ngoài. Những khẩu hiệu hùng hồn vang lên. đứng bên cửa sổ nhìn xuống, phía xa xa những quân nhân tập luyện đứng thẳng tắp theo hàng.

      Trong nhà còn bóng dáng của Tịch Hạo Trạch, bàn có để lại mẩu giấy, “Trưa về, có việc gì hãy tìm chị Phương.”

      Sơ Vũ bĩu môi, chỉ có vài dòng như vậy, là nhạt nhẽo. nhàn rỗi có việc gì, nhìn quanh căn nhà.

      Xem ra trước khi Tịch Hạo Trạch dọn dẹp lại. vào thư phòng thấy chăn mền được gấp xếp gọn gàng, ánh mắt dịu xuống. Tối qua vì tôn trọng nên ngủ trong thư phòng. tủ sách đặt rất nhiều sách, trong đó có ít sách nước ngoài. tinh tế nhìn qua lượt, phát tầng cuối của tủ sách có hộp giấy trông giống hộp đựng giày.

      Giây phút đấy tựa như bị mê hoặc, từ từ mở hộp đen kia ra. đôi giày ba lê xinh đẹp lung linh lên trước mắt . Sơ Vũ kìm nổi mang thử vào.

      Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, lập tức khôi phục lại tinh thần, khóe mắt lên ý cười hạnh phúc. Chạy ra mở cửa nhìn thấy Phương Đình đứng bên ngoài.

      “Sơ Vũ, quấy rầy em chứ.”

      “Làm sao có thể, mời chị vào.”

      “Tất cả mọi người huấn luyện rồi, chị hôm nay làm việc nên đến tán gẫu với em.” ra là Tịch Hạo Trạch gọi đến chơi với Sơ Vũ, bất giác buồn cười, xem ra Hạo Trạch đối với bé này cũng có tình ý.

      “Em buồn, chị Phương, chị ngồi , em rót cho chị tách trà.”

      cần đâu , chị khát.”

      Sơ Vũ vẫn rót cho tách trà.

      “Chị đem xíu mại mới mua ở canteen đến cho em, em ăn thử . Đúng rồi, em có bận việc gì ?”

      “Em chẳng bận gì cả, chỉ đợi ấy về thôi.”

      Phương Đình cười: “Sơ Vũ, em có cảm giác như thế nào đối với nơi này?”

      “Nơi này” của Phương Đình là ý chỉ doanh trại.

      Sơ Vũ trầm mặc lát, chậm rãi lắc đầu: “Em chỉ từng thấy qua ti vi, quân nhân quả rất vất vả, có đôi khi hai người còn phải ở hai nơi riêng biệt.”

      Phương Đình gật đầu, thở dài: “Đúng vậy, những năm đầu vợ chồng chị cũng ở xa nhau, gần ít mà xa cách nhiều, cũng ít lần giận dỗi nhau.” dừng chút, lại tiếp tục: “Thế sau này em có dự định gì ?”

      Câu hỏi này Sơ Vũ cũng rất muốn biết, Tịch Hạo Trạch nhất định cả đời làm việc trong doanh trại. Sơ Vũ chưa bao giờ nghĩ đến tương lai, hôn nhân là chuyện của hai người. Đến bây giờ vẫn hiểu Tịch Hạo Trạch vì sao lại chọn ?

      “Chị Phương, với chị, em vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.” cũng dám suy nghĩ xa xôi.

      Phương Đình cùng Sơ Vũ lại chuyện về cuộc sống, về gia đình. Thời gian trôi qua rất nhanh, Sơ Vũ bất giác thích người chị này. Sau lúc trò chuyện, Phương Đình nâng tay xem đồng hồ: “Chị về trước , có lẽ lát nữa Tịch Hạo Trạch về ngay thôi.”

      Quả , mười lăm phút sau Tịch Hạo Trạch quay về . Sơ Vũ lúc ấy ở ban công tập múa, đầu cúi xuống dưới, nhìn thấy hai chân của , nở nụ cười, lưu loát xoay người đứng lên.

      “Em ăn sáng chưa?”

      “Chị Phương đến và mang cho em sữa đậu nành với xíu mại rồi ạ.”

      Tịch Hạo Trạch gật đầu, đến bên cạnh , ánh mắt dịu dàng chỉnh lại mái tóc lộn xộn của .

      ăn cơm thôi, chiều nay quay về đại viện.”

      “Sao cơ?” Sơ Vũ nhất thời có chút đớt.

      “Mẹ cứ thúc giục mãi.”

      “Nhưng em chưa chuẩn bị gì cả.”

      gặp mặt thôi em muốn chuẩn bị gì, có người là được rồi.”

      Sơ Vũ cắn môi: “Nhưng em vẫn chưa chuẩn bị tốt.”

      Tịch Hạo Trạch nắm lấy tay , khẽ cười: “Em cũng phải chưa gặp mẹ .”

      “Lúc ấy khác mà.”

      “Có gì khác đâu, em nghĩ rằng mẹ hôm đấy đến đó là tình cờ thôi ư.” Tịch Hạo Trạch xoa xoa tay .

      Hai người vừa vừa đến canteen, ít người ở đấy sững sờ dừng lại động tác của mình.

      “Đội trưởng Tịch, đây là chị dâu hả?” Tịch Hạo Trạch dẫn đến ô cửa bán thức ăn chào mọi người.

      “Đây là vị hôn thê của tôi, Hàn Sơ Vũ.”

      “Ôi, xin chào chị dâu.” Mọi người gọi xong lại cười rộ lên.

      Sơ Vũ xấu hổ, hai má ửng đỏ: “Xin chào mọi người.”

      Lấy thức ăn xong, hai người tìm bàn ăn ngồi xuống.

      Lúc họ vừa vào vẫn còn vắng vẻ nhưng chỉ trong chốc lát đầy người.

      Tịch Hạo Trạch thấy Sơ Vũ động vào thức ăn, gắp miếng gà đặt vào trong bát .

      Mọi người xung quanh hít sâu vào hơi, Tịch Hạo Trạch lạnh lùng liếc qua, tất cả lại quay mặt về cúi đầu vào ăn. Cũng là vì ngày thường khuôn mặt Tịch Hạo Trạch luôn lạnh băng , mọi người nhìn thấy như vậy có chút quen. Có câu rất đúng, đàn ông có cứng rắn chừng nào vẫn còn có mặt khác rất dịu dàng.

      Bàn bên cạnh bắt đầu trêu chọc, hai người đàn ông mặt đối mặt bắt chước lại sinh động như .

      : “Này, em thử món gà này , ngon lắm .”

      kia: “Cám ơn.” xong, cặp mắt kia còn chớp chớp: “Món rau này cũng rất ngon , ăn .”

      kia lại : “Cám ơn, em .”

      Giọng chàng kia vừa thô thiển lại cố ý giả điệu đà làm Sơ Vũ nghe xong nổi cả da gà

      Sơ Vũ hận thể đâm đầu xuống lổ. Tịch Hạo Trạch vẫn rất bình tĩnh gấp miếng rau ăn, từ tốn : “Hôm nay rau xào ngon lắm. Thứ hai tuần sau tôi bắt đầu huấn luyện với hai cậu”.

      Trong nháy mắt hai người đó liền ũ rũ xuống .

      “Đừng để ở trong lòng, toàn là đám hòa thượng chưa từng thấy đẹp bao giờ ấy mà.”

      Sơ Vũ bật cười, cũng còn xấu hổ nữa. nghĩ rằng Tịch Hạo Trạch cũng biết đùa, lại còn khen . hạnh phúc nhìn vào mắt , phát còn là cậu thanh niên ngày xưa mà biết.

      Hai người rời quân khu đến đại viện. Sơ Vũ ngồi xe, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Tịch Hạo Trạch nghiêng đầu thấy ngừng hít thở, miệng hơi cười, nắm lấy tay . Bàn tay ấm áp kia cũng thể làm bớt căng thẳng hơn.

      nhíu mày lại, lắc lắc tay , mắt nhìn vào người bảo vệ rồi lại quay đầu sang: “Tịch Hạo Trạch, em rất hồi hộp. Hay mai lại đến được , tối nay em về nhà chuẩn bị tâm lý .”

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 22: “ ở trong lòng em cũng là chú giải phóng quân .”Chú? Cái này Tịch Hạo Trạch hết chỗ .



      “Em nghĩ đồng ý sao? Hả?” nhíu mày nhìn .

      “Tịch đại nhân, tiểu nhân rất hồi hộp, đại nhân có nghe thấy tiếng tim của tiểu nhân đập thình thịch , gần như sắp nhảy ra ngoài rồi nè.” tay Sơ Vũ đặt lên ngực.

      Tịch Hạo Trạch bị chọc buồn cười .

      “Nhưng chưa bao giờ để lính của mình trốn lui chiến trường cả.”

      “Em cũng phải là lính của . Aizza zza, em muốn toilet.” Sơ Vũ rất căng thẳng, sợ đến nổi trán ướt đẫm mồ hôi.

      Tịch Hạo Trạch vừa bực mình vừa buồn cười, lý do này mà cũng có thể nghĩ ra: “Trong nhà có, vào rồi .”

      Sơ Vũ thấy vẫn có ý định thay đổi, chớp mắt như nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, quà, đến gặp mặt các bậc bề đều cầu quà cáp, em thể tay đến được, bằng ấn tượng đầu tiên tốt.”

      Tịch Hạo Trạch đập tay vào vô-lăng, nghiêm túc gật đầu: “Uh nhỉ, đúng vậy. Đây là phép tắc phải có.”

      Sơ Vũ mừng rỡ.

      “Nhưng em yên tâm, Chuyện này đều chuẩn bị. Ở sau xe đấy, lát nữa vào em cầm theo, mẹ tuyệt đối cộng thêm điểm cho em .”

      Câu đó làm mất hết hy vọng: “Tịch Hạo Trạch, ra có tính toán từ trước . Ngày hôm qua đưa em đến doanh trại, hôm nay lại dẫn em đến gặp người nhà .”

      Tịch Hạo Trạch sờ đầu , nhàng vuốt mái tóc: “Sơ Vũ, em sợ gì chứ?”

      Sơ Vũ thở dài, chớp chớp mắt, hàng mi dài khẽ run lên: “Vào cửa vương hầu sâu tựa bể. Em sợ nhà của đều là giáo gươm, súng đạn , em nhìn thôi hoảng rồi. Em vừa kính nể lại vừa sợ các chú giải phóng quân.”

      Khóe miệng Tịch Hạo Trạch cong lên, phát trông bề ngoài Sơ Vũ có vẻ kiên cường, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là bé. Thấy sắc mặt trắng bệch ra, răng cắn môi dưới, ôm lấy , kìm lòng được hôn lên đôi môi lạnh tanh của , sau lại âu yếm hôn khắp mặt .

      Lâu sau, đến khi thở hổn hển, xấu hổ đỏ mặt: Tịch Hạo Trạch giọng hỏi: “ sao? cũng là quân nhân vậy? Em cũng sợ sao?”

      Sơ Vũ dám “Sợ”, nhìn cái, sau đó lại nhìn xung quanh, do dự, giọng : “ ở trong lòng em cũng là chú giải phóng quân .”

      Chú? Cái này Tịch Hạo Trạch hết chỗ .

      già như vậy sao?”

      Sơ Vũ nhìn bắt đầu su nịnh: “Tuyệt đối có, Tịch đại nhân, ngài đây chỉ là chính chắn nghiêm túc, tuyệt đối già.”

      Tịch Hạo Trạch nhếch khóe miệng, thấy cố gắng giải thích: “Được rồi, được rồi. Nhanh vào thôi. Chú giải phóng quân kính nể của em đợi cả nửa ngày rồi.”

      nhìn bộ quân trang người Tịch Hạo Trạch, nữa.

      Xe từ từ dừng lại trước ngôi nhà có vẻ khá cổ kính, khẽ cắn môi, hít hơi rồi xuống xe. Tịch Hạo Trạch nhìn có cảm giác như chuẩn bị xông pha ra chiến trận, lòng bỗng dưng dịu xuống.

      “Đến đây!” thấp giọng , lấy mấy hộp quà ở sau cốp xe. Sơ Vũ qua, đưa cho .

      Tịch Hạo Trạch bước nhanh lên trước, Sơ Vũ cầm hộp quà nặng nề theo sau.

      Lúc đến nhà, người giúp việc mở cửa. Vừa thấy hai người, cười chào đón: “Cậu hai, cậu về rồi” lại nhìn Sơ Vũ cười: “Tôi vừa xay xong nước trái cây, để tôi rót.”

      Trần Lộ Hà nghe thấy tiếng trong phòng khách, từ phòng bếp ra. mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ra, từ ngày hôm qua khi nghe con trai mang con dâu về, bà vui vẻ bận rộn cả ngày,vừa mới ăn cơm trưa xong bắt đầu chọn quần áo. nhiều năm rồi cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay.

      “Mẹ, Sơ Vũ đến rồi.” Tịch Hạo Trạch thản nhiên .

      Sơ Vũ mang theo hộp quà, tay bị thắt đỏ cả lên , nhưng bây giờ thấy người còn sợ sệt như lúc nãy: “Bác , chào bác ạ.”

      Bà Trần liếc Tịch Hạo Trạch cái, ý là sao con lại biết thương hoa tiếc ngọc: “Sơ Vũ à, đặt đồ xuống con.”

      giúp việc mang nước trái cây ra. Bà Trần đưa cho Sơ Vũ: “Bên ngoài trời nóng , uống chút nước trái cây giải khát.”

      ” Con ăn chưa?”

      Sơ Vũ gật đầu.

      Bà Trần nhìn , sợ ngại ngùng : “Ngày hôm qua Nữu Nữu còn điện thoại nhớ con, đứa này rất có duyên với con , lâu như vậy mà nó vẫn còn nhắc đến con. Chờ nghỉ hè bác đón con bé đến đây, đến lúc đó con lại dạy cho nó nhé.”

      Lát sau, ông Tịch cũng xuống lầu . Sơ Vũ vội vàng đứng lên, có chút căng thẳng: “Bác trai, chào bác ạ.”

      “Tiểu Hàn à, ngồi xuống , con cứ coi như là nhà mình.” Tịch Chính Hồng chỉ nhìn qua là nhận ra này rất ngoan. Ông gật đầu với .

      Sơ Vũ hết sức lo sợ, thường nhìn thấy ông Tịch bản tin thời , nhưng so với ti vi nhìn ở ngoài ông hòa nhã hơn, trông có vẻ cũng rất dễ gần.

      Tịch Hạo Trạch nhìn ba mình, cũng đoán được ông hôm nay cố ý ở nhà. Ba mẹ đều gặp qua người. sợ Sơ Vũ chưa quen ngại ngùng, thế nên sau khi vài câu với ba mẹ, liền dẫn lên lầu.

      Vào phòng, Sơ Vũ liền thở ra hơi nhõm: “ lúc nãy tim em nhảy lên đến cổ họng rồi đấy .”

      Nhà của Tịch gia là được nhà nước cấp, có hơi lâu năm, nhưng bên trong được trang hoàng bố trí rất sang trọng. nhìn vào phòng, căn phòng được bố trí đơn giản. Vẫn như phong cách của căn hộ bên kia, là gam màu lạnh, nhưng tạo cảm giác thoải mái hơn nhiều.

      “Tối nay, em về, đến lúc đó em gặp, ấy công tác trong đoàn nghệ thuật quân đội.” Tịch Hạo Trạch dừng chút, “Ông nội của ở thành phố, của cũng ở đấy, rất ít khi về đây” nhếch khóe miệng: “Bây giờ vẫn còn hồi hộp sao?”

      Sơ Vũ lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi ạ.”

      “Tết dương lịch lúc múa ở hội diễn văn nghệ quân khu sao thấy em lo lắng như thế này?”

      Sơ Vũ ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Lúc ấy cũng ở đấy ư?” Nghĩ lại, thân phận của có mặt ở đó cũng là chuyện thường: “Chuyện đó mà cũng có thể so sánh với chuyện này ư? Em cảm thấy cả người mình giống như cà kheo, bấp bênh bước .” lo lắng dần ỷ lại vào .

      Ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, nhìn cánh hoa mộc lan theo gió rơi xuống, im lặng lát, sau lại nhàng : “Tất cả mọi chuyện cứ tựa như em mơ.” xong ngẩng đầu lên nhìn Tịch Hạo Trạch.

      Tịch Hạo Trạch hơi nghiêng người, vẻ mặt . Hồi lâu sau, xoay người lại vuốt đầu : “Đây phải là giấc mơ, Sơ Vũ, rất ràng lựa chọn của mình.”

      “Vậy vì sao lại chọn em?” xấu hổ khi hỏi có thích , mắt sáng rực nhìn .

      Người Tịch Hạo Trạch cứng ngắc vài giây: “Tình làm gì có nhiều lý do như vậy. Được rồi, em ngồi , lấy cho em cốc nước.”

      Sơ Vũ bĩu môi, chỉ là trả lời cho có lệ. thấy kệ có rất nhiều sách. tò mò qua, tinh tế nhìn lướt qua, nghĩ rằng Tịch Hạo Trạch cũng xem sách thơ, cầm lên nhìn thấy là tập thơ của Thư Đình . Vừa lật ra, trong sách thoảng ra hương thơm dìu dịu.

      Tịch Hạo Trạch mang nước trái cây lên, quay đầu qua cười : “Tịch Hạo Trạch, cũng đọc thơ của Thư Đình ư?” Mặt trang sách còn có hàng chữ.

      Ánh mắt Tịch Hạo Trạch hơi lóe lên: “Đó là sách của Hạo Nguyệt để ở phòng .”

      “Em cũng nghĩ vậy mà.”

      Sơ Vũ nhìn thấy cuốn album nằm ở giữa kệ, chớp mắt mấy cái hỏi: “Em có thể xem ?”

      Tịch Hạo Trạch thản nhiên gật đầu.

      Sơ Vũ ngồi xuống bên mép giường, trông rất có hứng thú. Cuốn album này hầu như toàn là hình của Tịch Hạo Trạch từ lúc sinh ra đến trưởng thành. Sơ Vũ xem ảnh, chốc chốc lại quay sang nhìn , ngày bé mũm mĩm, nghĩ rằng lớn lên lại gầy thế.

      Trước bốn tuổi Sơ Vũ còn có chụp vài tấm ảnh lẻ tẻ, sau lại rất ít khi chụp ảnh . lật album đến những tấm ảnh của lúc tiểu học.

      ra trông như thế nào lúc tiểu học , lúc đó cũng rất cao rồi nhỉ?” Sơ Vũ cười khẽ tiếng,

      “Ôi, này là bạn học của sao?” Sơ Vũ hỏi, tất cả ảnh của đều chụp cùng với các nam sinh , chỉ có duy nhất này trong ảnh.

      Tịch Hạo Trạch thản nhiên nhìn qua, nhàng “uhm” tiếng.

      “Xem ra ấy hơn nhiều nhỉ, nhưng rất đẹp.”

      Tịch Hạo Trạch gì .

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 23: “Nếu có ngày điều em thích làm cho em cảm thấy mệt mỏi, vui vẻ, vậy em từ bỏ nó.”



      Căn phòng yên tĩnh, cửa sổ mở toang, hương hoa theo gió thoang thoảng phản phất vào. Sơ Vũ chăm chú xem ảnh. cảm thấy như mình ngược dòng thời gian trở về với tuổi thơ của . Hình ảnh cậu thiếu niên năm đấy trong kí ức của dần dần lên.

      Tịch Hạo Trạch ngồi bên giường, đùi đặt quyển sách quân dày, mắt nhìn vào sách rất lâu nhưng vẫn thấy lật sang trang.

      Sơ Vũ xem hết album, ngẩng đầu thấy vẫn đắm chìm trong trang sách, liền lặng lẽ rút tấm ảnh cấp hai bỏ vào ví tiền của mình, mỉm cười hài lòng.

      Đóng album lại, đến bên cạnh ngồi xuống. Tịch Hạo Trạch thẩn thờ chợt giật mình nhìn sang : “Em xem xong rồi à?”

      “Dạ.” Sơ Vũ gật đầu.

      “Em có cảm nghĩ gì muốn phát biểu ?”

      Sơ Vũ mỉm cười: “ đen nhiều .” ngắm nghía khuôn mặt : “ ra trắng lên chút đẹp hơn.”

      “Đừng dùng từ “Đẹp” để miêu tả người đàn ông, đặc biệt là đối với quân nhân.”

      Sơ Vũ nhướng mày : “ cùng chụp ảnh kia… có phải hồi đấy có rất nhiều người thích ấy ?”

      Ngón tay Tịch Hạo Trạch khẽ run: “Chuyện xa xưa rồi mà .”

      nhớ ư?” Sơ Vũ ghé sát vào mặt , chớp mắt nhìn .

      Tịch Hạo Trạch gượng cười, nhìn vào ánh mắt tò mò thích thú của , hơi dao động, đột nhiên giữ lấy vai đè xuống: “Sơ Vũ, em muốn hỏi cái gì?”

      Sơ Vũ bị đè nặng chiếc giường mềm mại, mặt đỏ ửng lên , người hơi run rẩy, nghiêng đầu qua bên: “ để em đứng…” từ “lên” bị chặn lại. Nụ hôn này giống với nụ hôn trong xe lúc nãy, càng hôn càng mãnh liệt, tay vô thức siết chặt eo . đầu hạ nên Sơ Vũ ăn mặc cũng rất mỏng manh, lúc này, cảm giác được cả người như nóng bừng lên.

      hai… chị dâu của em đến rồi ư.” giọng thanh thúy truyền đến , cánh cửa phòng bỗng bị mở toang.

      Tịch Hạo Trạch nắm lấy chiếc gối đầu giường, chính xác ném vào mục tiêu, lạnh lùng buông ra hai chữ: “Ra ngoài.”

      “Ai nha!” Tịch Hạo Nguyệt nhanh nhẹn né qua, nhìn thấy tóc tai lộn xộn nằm giường liền hiểu ra, cũng ngượng ngùng gì chỉ khẽ nhún vai rồi đóng cửa lại, đứng ở cửa còn bình thản vọng vào: “Ok. Hai người cứ tiếp tục .”

      nín cười: “ hai, chị dâu, mẹ bảo em lên gọi hai người xuống ăn cơm.”

      Sơ Vũ hốt hoảng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo nhăn nhún, giận dỗi trách: “Mặt mũi em đâu mà xuống dưới nữa đây.”

      Sơ Vũ đến trước gương, nhìn thấy môi hơi sưng đỏ. Lát sau lúc ra khỏi phòng gặp ông bà Tịch. Nhìn thấy và Hạo Trạch, họ hiểu hai người vừa ở trong phòng làm gì .

      “Con sao lại đóng cửa phòng lại?”

      Tịch Hạo Trạch bị hỏi như vậy, sắc mặt có chút khó chịu, thản nhiên : “Yên tâm, kết hôn xong chúng con ở đây đâu.”

      Lúc xuống lầu, mọi người đều coi như có chuyện gì. Bà Trần và giúp việc bưng thức ăn lên, Sơ Vũ cũng qua giúp. Nhìn thấy , miệng bà nở lên ý cười rồi liền biến mất.

      “Sơ Vũ, con chuyện với Hạo Nguyệt , ở đây có bác và Tiểu Linh là đủ rồi.”

      sao đâu bác, để con làm cũng được ạ.”

      Bà Trần nhìn thấy động tác thuần thục, rất vừa lòng gật đầu.

      bàn ăn của Tịch gia xưa nay đều rất buồn tẽ, đêm nay có thêm Sơ Vũ bầu khí náo nhiệt hẳn lên.

      “Sơ Vũ, quen biết với hai tôi bao lâu rồi?”

      “Hạo Nguyệt, con biết lớn , Sơ Vũ là chị dâu tương lai của con đấy.”

      “Mẹ, con còn lớn tuổi hơn Sơ Vũ đấy, gọi Sơ Vũ là chị dâu, con sợ ấy có khoảng cách.”

      Sơ Vũ nhàng huých vào khuỷu tay Tịch Hạo Trạch, làm như vẻ cái gì cũng nghe biết, gắp đùi gà vào bát Sơ Vũ: “Em gầy như vậy rồi, đừng có ăn kiêng nữa.” Sơ Vũ liếc mắt cái.

      Bà Trần nhìn thấy tình cảm của hai người như vậy xem như cũng chắc chắn rồi.

      hai, em cũng muốn ăn đùi gà.” Tịch Hạo Nguyệt là con duy nhất trong nhà nên luôn được ba mẹ và các nuông chiều.

      “Gọi điện thoại cho Ôn Húc bảo ta về mà gấp cho em .” Ôn Húc là chồng của Tịch Hạo Nguyệt.

      “Đúng rồi, Hạo Nguyệt à, mẹ phải là con, nhưng con và Tiểu Húc kết hôn hai năm rồi , cũng nên có đứa là vừa ? Tiểu Húc con còn có thể thuyết phục nó được, nhưng gia đình chồng con chỉ có mình cậu ta, con cũng phải nghĩ cho ba mẹ cậu ta. Kết hôn rồi phải sinh con, đó mới gọi là gia đình.” Bà Trần những lời này chỉ là cho mình Hạo Nguyệt nghe.

      “Mẹ, dừng dừng. hai vẫn còn lớn hơn đấy thôi, bây giờ cũng có chị dâu rồi , mẹ bảo hai .”

      Quả nhiên ánh mắt bà Trần chuyển sang Sơ Vũ, lấy đũa gấp cho Sơ Vũ miếng thịt bò, mỉm cười nhìn : “Sơ Vũ, các con còn trẻ đừng học theo những ngôi sao minh tinh gì đấy điên cuồng giảm cân, như vậy tốt cho sức khỏe đâu.”

      Tịch Hạo Nguyệt như sực nhớ đến điều gì đó rồi hỏi: “Sơ Vũ, sau khi tốt nghiệp chị có dự định gì chưa?”

      Dự định gì ư? Trong khoảng thời gian này vẫn luôn nghĩ.

      “Chị học múa, vậy có hứng thú gia nhập vào đoàn nghệ thuật của của bọn em ?”

      Sơ Vũ nao nao, ánh mắt chợt lóe lên, nhưng rất nhanh liền che giấu .

      “Chị tham gia vào đoàn cùng với bọn em . Lần trước tại hội diễn văn nghệ quân khu nhìn chị múa, tất cả bọn em đều rất kinh ngạc đấy.”

      Tịch Chính Hồng hỏi:”Sơ Vũ cũng có tham gia hội diễn văn nghệ hôm ấy ư?” Lúc này, ông cũng gọi là “Sơ Vũ” .

      “Ba, là buổi hội diễn văn nghệ lúc tết tây, tiết mục “Lâm thủy” đấy, các tiết mục của đoàn bọn con cũng thể sánh bằng.”

      Tịch Chính Hồng gật đầu, tiết mục đấy ông cũng rất ấn tượng, mùa đông lạnh lẽo mà mấy trẻ phải mặc váy múa mỏng manh, dễ dàng gì. Ông tự nhiên có thể hiểu được họ bỏ ra bao nhiêu nổ lực, nhìn lại Sơ Vũ ông có vài phần thương xót: “Tiết mục đấy rất đặc sắc, ông Ôn và mọi người đều khen dứt miệng.” Được tất cả các lãnh đạo đều khen ngợi, có thể thấy được lần đấy Sơ Vũ và mọi người biểu diễn rất thành công.

      Buổi tối, Tịch Hạo Trạch đưa về trường học. Hai người yên lặng đường, gió đêm hơi lạnh, tiếng côn trùng kêu vang. Ánh đèn vàng chiếu rọi kéo dài thân bóng hai người, thỉnh thoảng có vài người ngang qua.

      Trong đầu Sơ Vũ vẫn còn nghĩ đến lời đề nghị của bà Trần. hít hơi, nghiêng đầu nhìn vào gương mặt lạnh lùng kia: “Em muốn vào đoàn nghệ thuật quân đội.”

      “Vì sao?”

      “Em muốn múa nhảy gì nữa.” Trong lòng Sơ Vũ có chút hỗn độn, quan trọng là Nam Thư Mân cũng ở trong đoàn nghệ thuật, nhưng biết mở miệng với Tịch Hạo Trạch chuyện này như thế nào, bởi vết thương trong lòng chỉ vừa khép lại.

      Tịch Hạo Trạch vẫn bước : “ ràng là vẫn rất thích vì sao lại múa nữa?”

      “Nếu có ngày điều em thích làm cho em cảm thấy mệt mỏi, vui vẻ, vậy em từ bỏ nó.” Sơ Vũ nhàng , nhưng trong giọng mang theo gì đấy rất kiên định.

      Tịch Hạo Trạch im lặng, hai người đến chân ký túc xá, ngửa đầu nhìn vô số ánh sao bầy trời, ánh mắt hơi trầm xuống: “Được rồi, lên nghỉ ngơi sớm chút .” dừng chút: “Chuyện vào đoàn nghệ thuật cũng là ý muốn của mẹ .”

      Nghe những lời này, Sơ Vũ biết gì nữa. chua xót gật đầu: “Em lên đây.”

      Sơ Vũ mở cửa nhìn thấy Vương Lam tập yoga trong phòng, cả người uốn cong tạo thành hình vòng cung. lẳng lặng ngồi xuống.

      chơi đêm về đấy à?”

      “Lam Lam, nếu có người tìm cho cậu công việc tốt, cậu thích nhưng lại muốn làm, vậy cậu làm như thế nào?”

      “Haiz, rốt cuộc cậu muốn cái gì, cứ quanh co mãi .” Vương Lam trở về tư thế ban đầu, đứng lên xoay eo:”Người cậu tìm cho cậu công việc rồi à? Xem ra tình cảm mặn nồng quá nhỉ. Tớ bây giờ vẫn còn sầu, sau khi tốt nghiệp biết trôi dạt về phương nào đây?”

      Sơ Vũ thở dài: “Cậu cũng biết mà, tớ định múa nữa nhưng gia đình ấy vẫn muốn tớ tiếp tục.”

      Vương Lam mở chai nước khoáng: “Làm ở đâu?”

      Sơ Vũ cũng giấu giếm ấy: “Quân đội.”

      “Sơ Vũ, đầu óc cậu có làm sao đấy. Cậu mà ở đấy vài năm, chừng sau này cũng được lên chức gì đó đấy. Còn nữa, nếu gia đình ta sắp xếp, cậu , cậu có được .” Vương Lam cũng đoán được sơ sơ là gia đình bạn trai Sơ Vũ cũng phải tầm thường, bĩu môi: “Cậu mà vào đấy là trái với ý của mẹ chồng cậu, vậy cậu nghĩ sao. Kết hôn phải chỉ là chuyện của hai người, sau khi kết hôn họ cũng là người nhà của cậu.”

      Sơ Vũ cũng hiểu được đạo lý đấy.

      ******

      Ngày hôm sau, Sơ Vũ về nhà . cùng Hàn Đức Quần đến bệnh viện quân khu để châm cứu. Hồi giữa tháng năm Hàn Đức Quần xuất viện , chân của ông vẫn chưa hồi phục hẳn, bây giờ hơi có cảm giác. Tay nghề của bác sĩ ở bệnh viện này rất tốt. Châm cứu vài lần, dần dần chân của Hàn Đức Quần có cảm giác đau đớn mãnh liệt hơn .

      “Tiểu Vũ, sao sắc mặt con lại kém như vậy.”

      “Tối hôm qua con ngủ được.” Sơ Vũ xoa mắt, cười lên cái.

      “Ba, gia đình ấy muốn con vào đoàn nghệ thuật quân đội.”

      Tay ông Hàn xoa chân bỗng dừng lại, ông gập người xuống: “Tiểu Vũ, gia đình cậu ấy dĩ nhiên có mong muốn của họ.”

      Sơ Vũ ngồi xổm xuống, hai tay xoa bóp bắp chân ba mình: “Ba, có đôi khi con có cảm giác rất mờ mịt.”

      Ông Hàn cười tiếng: “Trước kia con đâu có như thế.” Con của ông trước kia chuyện gì cũng có thể làm chủ.

      Hàn Đức Quần ngồi xe lăn, Sơ Vũ đẩy giúp ông. Giữa trưa nắng gay gắt, Sơ Vũ nhìn thấy miệng ba mình hơi khô khốc.

      “Ba, ba đợi con lát, con mua bình nước.” xong chạy đến cửa hàng bán đồ lặt vặt.

      Ánh mắt Hàn Đức Quần dõi theo bóng lưng Sơ Vũ.

      “Ông chắn đường đấy , sư phụ à.”

      xin lỗi, xin lỗi.” Hàn Đức Quần lập tức lăn bánh xe.

      đợi chút, để tôi giúp .” Người nọ giúp đẩy ông đến bên dưới táng cây.

      “Cám ơn .”

      có gì, giúp người tàn tật là điều nên làm mà .”

      Sắc mặt Hàn Đức Quần bỗng trắng bệch. Cổ họng khô rát nên lời, ngơ ngẩn chuyển động bánh xe, quay người lại nhìn thấy người phụ nữ trong bộ quân trang đứng trước mặt ông, từng bước đến.

      Thời gian bỗng ngưng lại, bánh xe biết dính gì, tay ông nắm chặt đau đớn.

      … khỏe ?” Nam Thư Mân ngờ lại gặp ông ta ở đây, ra lúc trước bà cũng biết ông nằm tại bệnh viện quân khu.

      Hàn Đức Quần run rẫy, ngẩng mặt lên, ánh mặt trời chói chang chiếu vào đôi mắt đen nhánh, sắc mặt ông ngày càng tái nhợt, ông mím môi chuyện, ánh mắt nhìn ra phía sau Nam Thư Mân, con và con rễ của ông đến, mặt Sơ Vũ tươi cười tràn đầy hạnh phúc.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 24: Ngọn đèn vàng chiếu xuống chiếc giường đỏ làm cho căn phòng càng trở nên mờ ảo.



      Nam Thư Mân sững sờ đứng đó, cách chỉ bước mà tựa như đời.

      Hàn Đức Quần nhanh chóng đẩy xe lăn vòng qua bà, Nam Thư Mân chuẩn bị nhấc chân.

      Sắc mặt Hàn Đức Quần rất khó coi, tay run rẩy buông xuống : “Bà nhanh , đừng xuất trước mặt Sơ Vũ nữa.”

      “Đức Quần, tôi có việc muốn với ông. Bây giờ Tiểu Vũ chịu nghe tôi, sao con bé lại cùng với đứa con thứ hai của Tịch gia?” Nam Thư Mân hơi vội vàng.

      “Lúc bà rời bỏ hai cha con tôi, chúng ta còn quan hệ gì nữa rồi .”

      Sắc mặt Nam Thư Mân trắng bệch ra, người hơi lảo đảo: “Tiểu Vũ hiểu con người cậu ta sao? Quan hệ của hai đứa tại đến bước nào rồi?”

      Hàn Đức Quần ngẩng đầu: “Chuyện đó liên quan đến bà, Tiểu Vũ người trưởng thành , con bé có lựa chọn của riêng mình. Lúc kết hôn nếu con bé đồng ý để bà tham gia hôn lễ, tôi cũng phản đối. Nhưng nếu, con bé muốn gặp bà, mong bà hãy hiểu, và đừng có đến quấy rầy con bé nữa. Dù sao với gia thế nhà chồng Tiểu Vũ chắc hẳn muốn biết mẹ của con dâu tương lai mình là người như vậy.”

      Nam Thư Mân rất kinh ngạc, bà run run lên tiếng: “Tiểu Vũ, kết hôn với cậu ta sao?”

      “Ba …” Sơ Vũ từ xa gọi. Nghe thấy giọng cả hai người đều ngẩn ra.

      “Bà Tống, bà nên rồi.”

      Sơ Vũ chạy đến: “Ba, trà xanh nè.” Từ xa nghe thấy giọng đó, ánh mắt hơi ảm đạm.

      “Bác trai, hôm nay bác cảm thấy thế nào rồi ạ?”

      “Rất tốt, lúc trước chân chút cảm giác nào, bác sĩ Lý châm cứu vài lần bây giờ càng ngày càng có cảm giác hơn .”

      Nam Thư Mân vẫn chưa rời , từ đằng xa đứng nhìn họ, mười ngón nắm chặt lại. Mãi đến lúc ba người khuất xa, bà vẫn còn thờ thẫn đứng đó.

      Tịch Hạo Trạch lái xe chở hai người về nhà, từ khi ông Hàn biết thân phận của , thái độ cũng hoàn toàn thay đổi làm cho rất ngạc nhiên. Sơ Vũ giải thích với rằng bởi vì ba cảm thấy rất cảm kích những gì làm. Nhưng trực giác cho Tịch Hạo Trạch chỉ vậy, nếu Sơ Vũ , cũng hỏi nhiều, tại như vậy cũng rất tốt.

      Từ sau khi Hàn Đức Quần gặp tai nạn Lý Tú Vân còn mê chơi mạc chượt như trước nữa , bà lấy ít gấu bông về giúp người ta khâu lại kiếm ít tiền. Lúc này nhìn thấy họ về, còn có chàng rễ tương lai theo sau, bà có hơi xấu hổ.

      “Ông Hàn, có khách đến chơi sao ông gọi điện thoại cho tôi trước, trong nhà bừa bộn thế này .” Bà đặt con gấu bông tay xuống, đến phòng bếp rót trà.

      “Ngồi , ngồi .” Hàn Đức Quần là người thà cũng biết ăn .

      Lý Tú Vân rót hai cốc trà đem đến.

      “Cám ơn bác .” Tịch Hạo Trạch ngồi xuống bộ sô pha cũ: “Con hôm nay đến là có chuyện muốn thưa với hai bác .” Sơ Vũ ngồi đối diện , dường như biết muốn gì, cúi đầu nhìn xuống tay ghế cũ kĩ tróc sơn.

      “Sơ Vũ cũng sắp tốt nghiệp , bọn con dự định sau khi Sơ Vũ tốt nghiệp kết hôn.”

      Khoảnh khắc này phòng khách bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường . Bên ngoài truyền đến tiếng rao thu mua ti vi, di động cũ. Ông Hàn lâu cũng gì, bưng ly trà bốc khói trước mặt lên nhấp ngụm rồi do dự : “Tình hình của gia đình chúng tôi chắc cậu cũng biết, ba mẹ cậu đồng ý sao?”

      Tịch Hạo Trạch thản nhiên cười : “Mẹ con rất thích Sơ Vũ.”

      Ông Hàn nhìn qua Sơ Vũ, thấy con mình cúi đầu gì, ông gật đầu, tay vô thức xoa xoa chân phải: “Tiểu Vũ, đứa bé này từ chịu ít cực khổ, bác… bác chỉ hy vọng sau này con bé được hạnh phúc.”

      Khóe mắt Sơ Vũ ươn ướt.

      “Bác, con có thể hứa với bác, con trân trọng Sơ Vũ cả đời .”

      Lời hứa “cả đời” được ra cách rất dễ dàng.

      Sơ Vũ chuẩn bị thức ăn trong bếp, Lý Tú Vân cũng đứng bên giúp đỡ. Từ chỗ ngồi Tịch Hạo Trạch có thể nhìn thấy phòng bếp. Động tác Sơ Vũ rất nhanh nhẹn, xem ra chuyện này đối với quá quen thuộc .

      “Lúc Tiểu Vũ mới bảy tuổi biết xào rau .” Giọng ông Hàn lộ ra chút chua xót: “Bề ngoài Sơ Vũ luôn tỏ ra kiên cường, nhưng ra nội tâm con bé rất mẫn cảm. Hạo Trạch, bác là ba nhưng thể chăm sóc tốt con bé, hy vọng con có thể mang lại hạnh phúc cho nó. Cả đời này bác cũng mong gì hơn .”

      Tịch Hạo Trạch hơi thất thần.

      “Ăn cơm thôi.” Sơ Vũ quấn cái tạp dề hình Đô rê mon, tay bưng đĩa trứng xào cà chua, màu sắc rất hấp dẫn, còn có món nộm dưa chuột, cà tím xào thịt.

      “Tiểu Vũ, lúc nãy về sao mua thêm ít thịt vịt hấp.”

      “Mẹ, chừng này đủ rồi . Ăn rau củ tốt cho sức khỏe hơn, lượng mỡ trong thịt cao có hại cho sức khỏe.” xới cho mỗi người mỗi chén cơm.

      Ăn xong, Sơ Vũ rửa chén bát, rồi rót cho hai người đàn ông hai chén trà, sau đó giúp Lý Tú Vân hoàn thành nốt đống gấu bông. Việc này tuy đơn giản, nhưng ngồi lâu cổ và mắt rất mỏi mệt.

      “Tiểu Vũ, con đừng làm nữa.” Mặc dù phải do chính mình sinh ra nhưng cũng nuôi dưỡng con bé 17 năm, vài ngày nữa nó kết hôn rồi, bà cũng rất buồn.

      “Mẹ, đợi sau khi con làm rồi, mẹ cần phải làm việc này nữa.”

      Lý Tú Vân cắt sợi chỉ trong tay: “Chân ba con còn chưa biết khi nào khỏi lại, nửa năm nữa Tiểu Thần vào đại học rồi, đến lúc đó tiền sinh hoạt phí, học phí cũng phải là ít. Tiểu Vũ, mẹ biết con rất tốt với mẹ, mẹ hiểu được, tiền điều trị chân ba con cũng là của ta.” Lý Tú Vân nhàng vỗ vai , thở hơi dài: “Vào cửa nhà giàu hề đơn giản, chẳng lẽ sau này còn phải để con đem tiền của nhà chồng về cho mẹ đẻ nữa ư.”

      phải cuối năm nay con làm rồi sao.”

      “Thế công việc đấy đâu ra vậy?” Lý Tú Vân nhìn .

      “Dạ, nhà ấy xin giúp con ạ .”

      “Ở đâu ?”

      “Đoàn nghệ thuật quân đội.”

      Lý Tú Vân chần chừ lúc mới : “Con với ba chưa?”

      Sơ Vũ gật đầu.

      “Ôi, vậy là tốt rồi. Làm việc ở đấy tương lại sáng lạng.” Nghĩ rằng Sơ Vũ sắp kết hôn, như nước lên mây, bà cười tươi: “Mẹ cũng muốn cho em trai con vào quân đội để thay đổi bớt tính lười biếng của nó, nhưng chỉ sợ ba con lại nổi giận.”

      Sơ Vũ tiễn Tịch Hạo Trạch ra cửa, đường yên tĩnh, bức tường đá loang lỗ phai màu hơn hai mươi năm, tuy nơi này có tồi tàn nhưng vẫn luôn yên tĩnh như xưa.

      “Tuần sau hai gia đình chúng ta gặp mặt nhé.” Lần này Sơ Vũ còn kinh ngạc nữa, trong lòng hiểu được chuyện thông suốt với ba rồi.

      “Đến lúc đó, mọi người định ngày hôn lễ.” Sơ Vũ gật đầu. Tối hôm qua ở ký túc xá cứ lăn qua lộn lại suy nghĩ mãi thôi, tóm lại câu, cần phải nghĩ ngợi gì nữa cứ vậy mà tiến về phía trước.

      “Sao lần này lại gì cả.” Khóe miệng Tịch Hạo Trạch nhếch lên ý cười.

      sắp xếp cả rồi, em có lên tiếng có thể thay đổi được gì ư?” nhàng : “Nếu bây giờ em em kết hôn với , làm như thế nào?”

      Tịch Hạo Trạch sửng sốt, tháng trước trình đơn xin kết hôn lên bộ phận chính trị của đơn vị. nhìn , ánh mắt thâm thúy, im lặng lúc, sau mới nhàng : “Nếu em muốn…”

      “Hì hì, đùa thôi.” Sơ Vũ bước lên trước: “Nhưng em nghe quân nhân kết hôn có rất nhiều rắc rối, xem nếu sau này giữa hai chúng ta xuất người thứ ba có phải dù muốn ly hôn cũng rất khó, đúng ?”

      Hai mắt Tịch Hạo Trạch lạnh lùng hẳn lên, khuôn mặt đen xịt lại: “ có chuyện đó.”

      Sơ Vũ le lưỡi, nhìn mặt Tịch Hạo Trạch còn đen hơn cả Bao Công.

      Tịch Hạo Trạch đưa trở lại trường học, cả đường hề chuyện. Sơ Vũ lén lút nhìn , sắc mặt tối tăm, đành rầu rĩ xuống xe.

      “Em đợi chút.”

      Sơ Vũ lại ngồi lên xe, Tịch Hạo Trạch đưa cho đống chìa khóa: “Đây là chìa khóa của căn nhà kia và căn hộ ở trong doanh trại.”

      chuỗi tiếng lẻng xẻng vang lên.

      Tịch Hạo Trạch vuốt đầu , than thở: “Đừng suy nghĩ lung tung , hãy chuẩn bị bài bảo vệ luận văn cho tốt, đừng để đến lúc đấy nhận được giấy chứng nhận kết hôn mà vẫn chưa có bằng tốt nghiệp.”

      Sơ Vũ ngạc nhiên: “ nhận được bằng tốt nghiệp em kết hôn.”

      Xuống xe, cúi đầu vào cổng. Ngồi trong xe Tịch Hạo Trạch nhìn thấy lại cúi đầu có chút nổi giận. Tật xấu này của bao nhiêu lần, vẫn sửa được.

      Lấy điện thoại gọi qua. Sơ Vũ nghe thấy tiếng chuông, mở ra nhìn màn hình, nở nụ cười ngọt ngào, giọng điệu lại giả vờ ảm đạm: “Sao thế?” quay đầu nhìn.

      “Hàn Sơ Vũ, muốn đưa em vào quân đội huấn luyện vài ngày. Bây giờ nghe khẩu lệnh… “

      Sơ Vũ đột nhiên trở nên lo lắng.

      “Ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước về phía trước bước. Nếu em lại cúi đầu, đợi đến sau khi em tốt nghiệp, tống em vào quân đội ở vài ngày.”

      Sơ Vũ nhìn lại xe của khẽ cắn môi, hơi căng thẳng, ngẩng đầu rồi tắt máy. Trong lòng ngọt như đường.

      “Sơ Vũ.” Mội giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng gọi . Sơ Vũ xoay người, nhìn thấy Tôn Hiểu Nhiên đứng dưới gốc cây tới, đôi mắt ửng đỏ, mang theo tia tức giận.

      “Hiểu Nhiên.” gượng gạo cười.

      “Vì sao?”

      Sơ Vũ kinh ngạc nhìn .

      “Tịch Hạo Trạch.” Tôn Hiểu Nhiên gặn ra từng chữ: “Vì sao lại là ta?”

      “Hiểu Nhiên, cậu hãy nghe tớ .”

      ? cái gì? cậu quyến rũ ta như thế nào ư? cậu vứt bỏ trai tôi như thế nào ư? Ha ha…” Tôn Hiểu Nhiên cười chế giễu: “ phải trước kia cậu bảo quen ta sao, bây giờ sao? Hai người sâu đậm chừng nào rồi?”

      “Tôi cứ như con ngốc tìm hiểu điều tra về ta, tự mơ mộng, cậu hay rồi, biết tâm tư của tôi mà vẫn cứ hẹn hò cùng ta. Nhiều quân nhân như vậy , sao cậu phải chọn lấy ta?” Tôn Hiểu Nhiên nhìn chằm chằm: “Chẳng lẽ đây là di truyền, phải cướp mới hả dạ .”

      Sơ Vũ nghe vậy, thể tin được nhìn bạn mình.

      “Mẹ tôi rất đúng, mẹ nào con nấy.”

      Sơ Vũ hơi loạng choạng, cắn chặt môi, nghẹn ngào : “Sao cậu có thể tớ như vậy?”

      “Chẳng lẽ đúng sao?”

      phải vậy! phải!” Sơ Vũ bối rối giữ chặt . Tôn Hiểu Nhiên lạnh lùng hất tay lên, móng tay cào xướt đường dài lên tay Sơ Vũ. Sơ Vũ cảm thấy rất đau. Tôn Hiểu Nhiên trừng mắt nhìn : “Tôi có người bạn như cậu.” xong đẩy mạnh ra.

      Lòng Sơ Vũ nặng trĩu, vô hồn lết về ký túc xá, lúc này tất cả đều có mặt trong phòng.

      “Sơ Vũ, giáo sư vừa cầu phải chỉnh lại form của bản luận văn thêm lần nữa rồi gởi lại cho bà ấy, cậu nhanh xem lại , lát nữa còn đóng dấu để sáng mai bảo vệ.”

      Sơ Vũ im lặng gật đầu.

      Mọi người thấy có tâm trạng, trêu ghẹo : “Làm sao vậy, hồi sáng ra ngoài vẫn còn vui vẻ phấn chấn cơ mà, cãi nhau với bạn trai à .”

      Sơ Vũ cố gắng nở nụ cười: “ phải, vừa mới từ bên ngoài trở về, trời nóng quá, có lẽ là bị cảm nắng. Tớ rửa mặt .”

      tạt nước lạnh vào mặt, nhìn mình vào gương, hai mắt ửng đỏ, trong đầu lên bộ dáng lúc nãy của Tôn Hiểu Nhiên, có lẽ ấy phải rất hận mới ra những lời như vậy. Lời của ấy làm tổn thương sâu đậm. Hai người làm bạn nhiều năm thế nhưng vẫn thể chịu được đả kích ấy.

      hít hơi, cười tự giễu, thời gian là liều thuốc tốt nhất, qua thời gian có lẽ Hiểu Nhiên hiểu được thôi .

      Ngày hôn sau, bảo vệ đều rất thuận lợi, Sơ Vũ đạt được thành tích xuất sắc. Lễ tốt nghiệp ngày càng gần, cũng chính là ngày kết hôn của hai người cũng sắp đến.

      Mùng 2, tháng 6. Lễ tốt nghiệp.

      Giảng đường lớn chật ních người, trong chớp mắt bốn năm trôi qua, thể níu giữ quá khứ, thể đoán được tương lai, vậy hãy quý trọng những gì trước mắt.

      Các bạn học bên cạnh sửa sang lại quần áo, vội vàng chụp ảnh kỷ niệm giây phút hân hoan này. Đến lúc mọi người lên đài, lãnh đạo trường đặt sợi dây tua nón trí tuệ từ bên phải sang bên trái, thân thiết trao bằng tốt nghiệp vào tay mọi người.

      Lúc Sơ Vũ và bạn ra nhìn thấy dáng người cao lớn trong bộ quân trang rất đẹp trai đứng đằng kia nhìn về phía họ. vui mừng nhịn được cười, liền chạy đến.

      Tịch Hạo Trạch nhìn mặc áo tốt nghiệp rộng thùng thình, gió thổi vào áo bay phất phới, cả người y chang tiểu tinh.

      “Sao lại đến đây?”

      , Sơ Vũ rất muốn đến tham dự lễ tốt nghiệp của , nhưng cũng biết bề bộn công việc nên cũng đề cập với .

      “Sau đó em còn làm gì nữa ?”

      Sơ Vũ nhoẻn miệng cười: “Tối nay có bữa tiệc chia tay.”

      Tịch Hạo Trạch nhăn mặt nhíu mày: “Áo cưới đặt được đưa đến rồi, mẹ bảo em đến mặc thử xem, thời gian có hơi gấp. Hay là thử xong, lại đưa em trở về.” Tịch Hạo Trạch nâng tay chỉnh lại chiếc nón đầu , trong mắt lướt qua tia dường như nhớ lại gì đấy.

      “Để em nhờ các bạn đem áo này về giúp.” xong nhanh chóng cởi áo tốt nghiệp, vội vàng đưa cho bạn bên cạnh: “ thôi .”

      Hai người đến salon áo cưới nằm trong trung tâm thành phố, quản lý của salon lên tiếp đón: “Tịch thiếu, mời bên này.”

      vào phòng nghỉ VIP, hai nhân viên nữ đem áo cưới màu trắng ra, ánh mắt Sơ Vũ bỗng sáng ngời. Đầm trắng đuôi dài, ngực lóng lánh ngọc trai, đây là chiếc váy cưới mà tất cả các đều mơ ước. lo lắng tất cả chỉ là giấc mơ, hạnh phúc ngay trong tầm tay nhưng lại nắm được.

      “Giúp ấy thay .” Tịch Hạo Trạch phân phó.

      Hai đưa Sơ Vũ vào phòng, lúc thay áo cưới ra, Tịch Hạo Trạch thẩn thờ đứng đưa lưng về phía . Nghe thấy thanh sàn sạt của váy cưới, xoay người, sững sờ mấy giây, ánh mắt sáng rực nhìn chằm .

      Sơ Vũ nắm chặt tay, thấy lời nào, trong lòng hiểu sao lại hồi hộp: “ hợp lắm phải ?”

      Ánh mắt Tịch Hạo Trạch dần dần chuyển xuống dưới: “Rất đẹp.” Khuôn mặt cương nghị cũng dịu dàng hơn.

      Nghe vậy, Sơ Vũ nhõm hẳn, kéo đuôi váy: “Có phải đuôi váy hơi dài , đứng tiện lắm.”

      “Em luôn mơ ước được mặc chiếc áo cưới có đuôi váy dài , đến lúc đấy em tựa như nữ hoàng từng bước từ giáo đường đến bên cạnh .” Câu kia gợi lên bao ký ức chôn sâu trong lòng của Tịch Hạo Trạch.

      “Cứ như vậy .” hơi nhíu mày, thản nhiên .

      Sơ Vũ lướt mắt qua dãy lễ phục nam, hỏi: “ mặc gì vào hôn lễ?”

      “Quân trang.”

      Sơ Vũ lè lưỡi, lãng mạn!

      Thử áo cưới xong, Tịch Hạo Trạch đưa về trường. Hôn lễ của hai người định vào ngày kia. Mùng sáu tháng sáu.

      Quả nhiên lúc Sơ Vũ quay lại ký túc xá bị các bạn vây quanh lại, tin Tịch Hạo Trạch xuất sáng nay truyền ra khắp trường.

      “Hàn Sơ Vũ, hãy thành khai báo, gian dối bị phạt .”

      “Buổi tiệc chia tay đêm nay dễ dàng tha cho cậu đâu.”

      Sơ Vũ bị mọi người thọt lét cười nhột đến chảy nước mắt: “Tớ nới, tớ .” ngồi dậy, lau khóe mắt: “Đúng là bắt nạt người khác mà.”

      đơn giản kể lại chuyện gặp Tịch Hạo Trạch ở câu lạc bộ múa rồi sau đó dần dần có tình cảm.

      Mọi người xung quanh nheo mắt nhìn .

      “Chỉ vậy thôi ư.”

      “Hai người mười lăm này kết hôn rồi ư?” (Tớ nghĩ là do bạn Sơ Vũ tính theo lịch )

      “Hàn Sơ Vũ, quả quá nhanh .”

      … …

      Buổi tiệc đêm đấy, mọi người vẫn buông tha . Sơ Vũ bị chuốc rượu cho đến sâm soàng mặt mày, lúc ra khỏi nhà hàng bước chệnh choạng.

      Tịch Hạo Trạch ngồi đợi trong xe nửa giờ , nhìn thấy đám con ra biết đó là bạn của Sơ Vũ. qua, thấy hai má Sơ Vũ ửng đỏ, đôi mắt long lanh chớp chớp. Nhìn thấy buông tay níu người bạn mình, chạy đến bên cạnh , lắc đầu, : “ đến rồi ư. Đều tại cả đấy nên mọi người mới phạt em uống rượu.”

      Tịch Hạo Trạch ngửi thấy mùi rượu, đỡ : “Em uống nhiều lắm rồi phải ?”

      “Có hơi nhiều chút.” xong lại khoa chân múa tay: “ trở nên cằn nhằn từ bao giờ đấy”

      Bạn học nhìn hai người, cười : “Sơ Vũ, sao cậu giới thiệu cho mọi người ?”

      Sơ Vũ mơ mơ màng màng : “Ờ.” Tay vỗ vào người Tịch Hạo Trạch, nghiêm túc giới thiệu: “Đây là chồng tương lai của tớ.”

      Tịch Hạo Trạch nhìn bộ dạng của , khóe miệng nhếch lên cười nghĩ nếu Hàn Sơ Vũ tỉnh táo biết mình gì có lẽ ấy tìm cái hố mà chui vào mất.

      “Ha ha ha” Các bạn học cười rộ lên.

      “Sơ Vũ, chiều cao, cân nặng… còn nữa số đo ba vòng của chồng cậu là bao nhiêu?”

      “Tớ biết.” quay đầu nhìn : “Tịch Hạo Trạch, sao cho em chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng của ?”

      Cả hội nín cười, Tịch Hạo Trạch nhếch miệng, trong bóng đêm nhìn thấy vẻ mặt của , người con này lúc này đúng là… hư hỏng, còn đứng trước mặt mọi người đùa giỡn .

      “Ngại quá, tôi đưa ấy về trước.”

      Hai người quay về căn hộ, Tịch Hạo Trạch bế lên giường, giặt chiếc khăn mặt nhàng lau cho , miệng Sơ Vũ lẩm bẩm những lời lung tung.

      Ngực như bị lửa đốt. Tịch Hạo Trạch pha ly nước mật ong, đỡ ngồi dậy.

      Sơ Vũ dường như rất khát, uống hơi hết cốc, suy nghĩ từ từ quay trở lại. tựa vào lòng ,lắng nghe hơi thở : “Tịch Hạo Trạch, có phải trước kia từng ?”

      xong, lại thở dài hơi.

      Tiếng kim đồng hồ tíc tắc dịch chuyển, tim Sơ Vũ hơi thắt lại.

      “Em uống say rồi, ngủ giấc .”

      lại đặt xuống giường, giúp kéo chăn. Sơ Vũ lẳng lặng dõi theo ánh mắt , bỗng dưng nở nụ cười: “Cũng chẳng quan trọng nữa , dù sao cũng phải kết hôn với em .”

      Ngày 6 tháng 6. Hôn lẽ hai người tổ chức tại Grand Hyatt, Hàn gia vốn nhiều bà con, Tịch gia cũng chẳng có bao nhiêu người thân, hôn lễ lần này mới rất ít người, Sơ Vũ cũng mệt mỏi lắm.

      Buổi tối, hai người quay về biệt thự của Tịch gia. Trong ngoài nhà khắp nơi đều dán giấy đỏ Song Hỉ.

      Tất cả đồ dùng trong phòng Tịch Hạo Trạch đều được trang trí màu đỏ, sau khi tắm xong ra, Tịch Hạo Trạch vẫn còn ở trong phòng tắm khác. hít hơi, cả người đều rất hồi hộp.

      Lau tóc qua loa liền chui vào chăn. Tịch Hạo Trạch từ phòng tắm ra, nhìn thấy giường hơi nhô lên, hơi thở phập phồng .

      Ngọn đèn vàng chiếu xuống chiếc giường đỏ làm cho căn phòng càng trở nên mờ ảo.

      sấy khô tóc xong, ngồi xuống bên, giường hơi rung lên. Sơ Vũ nắm chặt tay, hơi thở căng thẳng. Tịch Hạo Trạch nhìn thấy mài tóc dài lộ ra còn ướt, thở dài: “Lau tóc khô rồi hẳn ngủ.” xong kéo chăn xuống.

      Sơ Vũ vẫn nhắm chặt mắt, Tịch Hạo Trạch cũng mặc , lấy khăn lau tóc cho .

      Thời gian chậm rãi trôi, Sơ Vũ chịu nổi nữa, mở đôi mắt lấp lánh ra nhìn .

      “Em tỉnh rồi à?”

      chớp chớp mấy cái, nhàng dạ tiếng. Bốn mắt nhìn nhau, phát ánh mắt ngày càng thâm trầm.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :