1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vũ điệu của trung tá - Dạ Mạn (59 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 10: “Cậu gọi bà ta là mẹ, bà ta cũng xem cậu là con .”


      Sơ Vũ bị sốt hai ngày, cuối cùng đành phải đến bệnh viện truyền nước. Bình thường rất ít khi bị ốm , cảm, ho, hay các bệnh lặt vặt, nhưng lần này hiểu sao đột nhiên lại đổ bệnh. Hàn Đức Quần ra ngoài chạy xe, trong nhà có ai chăm sóc. Cũng may truyền hai bình nước, đêm đó hạ sốt, chỉ có sắc mặt còn chút xanh xao.

      Buổi tối, gọi điện thoại cho Tôn Hiểu Nhiên: “Hai hôm nay thế nào? Có mệt ?”

      Tôn Hiểu Nhiên nằm giường : “ có, bọn mình bình thường luyện tập cũng mệt vậy thôi, haiz, chỉ tiếc là gặp được quân nhân kia.” khỏi có chút buồn bực vui.

      ta có cái gì tốt mà xem ?”

      ta kết hôn chưa, để tớ còn theo đuổi.”

      Sơ Vũ khẽ động khóe miệng, muốn ra gì đấy nhưng nghĩ lại thôi, cái gì cũng nên , sau đó cùng ấy tám chuyện vài câu rồi tắt máy. nghĩ đến chuyện tối đấy, cảm thấy buồn cười, có lẽ, ta chỉ nhất thời hứng lên mà thôi.

      Sau đêm Tịch Hạo Trạch thẳng ra với Sơ Vũ nhận được mệnh lệnh của cấp . Bão tuyết ở miền nam làm giao thông hoàn toàn tê liệt. Cấp cầu bọn họ đêm đấy phải tập kết, đúng tám giờ xe lửa xuất phát đến thành phố J.

      Xe lửa chạy ầm ầm về phía trước, áo khoác Tịch Hạo Trạch banh ra, môi mím chặt, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn ra bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ.

      Giang Dịch Hiền từ toa sau đến ngồi xuống đối diện trước mặt : “Đội trưởng Tịch, nghĩ cái gì vậy?” Giang Dịch Hiền và Tịch Hạo Trạch cùng lớn lên trong đại viện, hai người quen biết từ bạn học cho đến chiến hữu, bao nhiêu năm giao tình, bây giờ Tịch Hạo Trạch phục vụ trong quân đoàn 31, ta ở quân đoàn 12. Lần này quân khu điều động vài đoàn trợ giúp. Vừa hay hai người đụng phải.

      “Mấy hôm trước Tôn Liêm nghỉ hưu.” Giang Dịch Hiền dừng chút: “Nhớ ngày đó lúc chúng ta vẫn là tân binh, cũng gây cho ông ta ít chuyện.”

      “Đúng rồi, ông ta , lần sau cậu đến gặp ông ta hãy mang theo con dâu đến, bằng ông ta cũng chẳng thèm gặp cậu.”

      Tịch Hạo Trạch vuốt chiếc cằm lạnh băng, khóe miệng nhếch lên: “Cậu yên tâm, cậu bây giờ hãy chuẩn bị quà cáp để đón chị dâu là vừa rồi.”

      Giang Dịch Hiền giật mình, vừa mới chuẩn bị tra hỏi đúng lúc quân nhân bước nhanh tới, chào theo nghi lễ: “Báo cáo đội trưởng, tham mưu trưởng tìm ngài.”

      đêm ngồi tàu, sáng sớm hôm sau đến tỉnh J. Xuống tàu, các quân nhân vác túi, cầm xẻng, chờ xuất phát. Các đội trưởng đứng ở phía chỉ đạo công việc, sau đó lên trước.

      Tuyết rơi rất nhiầu, hơn hai mươi km, cuối cùng cũng đến vùng giao thông trọng điểm của thành phố J. Đường cao tốc tắt nghẽn, dãy xe kéo dài cả trăm mét nối đuôi nhau chờ đợi.

      Hàng năm vào lúc này là thời gian xe lưu thông nhiều nhất, năm nay lại gặp trận tuyết rơi dày, nên lại càng tệ hơn.

      Điều kiện thời tiết rất khắc nghiệt, các quân nhân làm việc đến ướt đẫm cả người.

      Tịch Hạo Trạch dẫn theo vài chiến sĩ cào tuyết dưới xe. Bị kẹt đêm, mọi người đều rất lo lắng. Họ bên phải ai ủi ổn định tâm trạng người dân, bên phải làm việc để bảo đảm nhanh chóng giải quyết vấn đề kẹt xe.

      Cả ngày, họ chỉ ăn vài cái bánh bao, cũng may vào xế chiều đoạn đường quốc lộ được khai thông.

      Trong thời gian này bởi vì Tịch Khê học múa mà bầu khí trong Tịch gia cũng náo nhiệt hẳn lên. Trần Lộ Hà thấy con trai dạo này vui vẻ hơn, trong lòng dần dần có chút nghi hoặc. Vài năm nay Tịch Hạo Trạch rất ít khi về nhà… Bà nghiêng đầu nhìn cháu , hỏi: “Nữu Nữu, sau khi đón con về chú và con thường làm gì?”

      “Ăn KFC ạ.”

      Bà suy nghĩ chút: “ giáo dạy cháu múa xinh đẹp lắm sao?”

      “Đẹp ạ.” Tịch Khê gật mạnh đầu, sau đó lại : “Chú cũng bảo đẹp.”

      Bà Tịch nhướng mày lên: “Ồ, vậy ư? Nữu Nữu, ngày mai bà nội đến xem con múa nhé, được ?”

      sao? Vậy hay quá. Bà nội, giáo Hàn của cháu khen cháu múa đẹp.” Nhìn bộ dáng của cháu , bà Tịch chiều véo mũi bé.

      Vũ đoàn còn buổi học cuối cùng trước năm mới, bà Tịch tự mình đón cháu. Bởi vì là ngày cuối cùng nên tất cả giáo viên có bữa liên hoan, Tô Thiến hôm đó cũng ở lại đoàn.

      Lúc bà Tịch lên, Tô Thiến ở trong đại sảnh, nhìn thấy Trần Lộ Hà hơi giật mình.

      “Bác , bác đến ạ.”

      Trần Lộ Hà nghĩ rằng trung tâm dạy múa này là do Tô Thiến mở , thế nhưng bà vẫn rất bình tĩnh, mặt nở nụ cười hiền hòa, kéo tay : “Mấy ngày trước ở đại viện gặp mẹ con, nghe con về nước , trở về cũng đến thăm bác.”

      Tô Thiến cười : “Bác , con định mấy ngày nữa đến gặp bác. Bác đến đón Tịch Khê ư, bé gần tan học rồi , để con dẫn bác .”

      Hai người đến cửa phòng học, bà Tịch đánh giá nơi này: “Tiểu Thiến à, nơi này rất tốt.”

      Nhìn qua cửa kính, trong phòng học tiếng nhạc nhàng, Sơ Vũ đứng trước gương, mỗi động tác đều rất uyển chuyển: “Nâng đầu lên, eo thấp xuống tí, đúng, tốt lắm… Tịch Khê đá chân cao lên.”

      “Con đá lên nổi ạ.”

      Sơ Vũ xoay người qua, giúp bé chỉnh lại tư thế: “Tốt , giữ lúc.”

      “Đúng là luyện tập đủ kiểu .” Trần Lộ Hà mỉm cười, ánh mắt từ từ chuyển đến khuôn mặt của Sơ Vũ, tay cứng lại: “Tô Thiến , đó là?” Cảm giác của bà có chút giống… Bà lắc đầu dẹp suy nghĩ kia.

      Tô Thiến chua sót cười: “Là giáo viên của chúng con.”

      “Giáo viên…” Bà Tịch lẩm bẩm , trong lòng dường như hiểu ra.

      Lát sau tan học , Tô Thiến có việc để Bà Tịch lại đấy. Tịch Khê thay xong quần áo, vui mừng chạy đến: “Bà nội, bà đến xem cháu múa sao?”

      Bà Tịch ngồi xổm xuống, tay lau mồ hôi mặt cháu: “Uhm, Nữu Nữu của chúng ta múa đẹp lắm.”

      Đúng lúc Sơ Vũ ra, cùng vài phụ huynh chuyện.

      Tiễn phụ huynh ra về, quay người chuẩn bị thay quần áo. Bà Tịch cẩn thận sửa sang lại quần áo cho cháu, vì đứng lên đột ngột nên bà chóng mặt, người hơi lảo đảo, trước mắt là màu đen.

      Sơ Vũ nhìn thấy, nhanh chóng chạy đến đỡ lấy bà. Vài giây sau, bà Tịch tốt hơn chút , thấy khuôn mặt người trước mặt, rất thanh tú.

      “Bác à, bác sao chứ?”

      sao, sao, già cả rồi.” Trần Lộ Hà nhìn lên: “ giáo Hàn phải ?”

      Sơ Vũ gật đầu, lễ phép cười. Bác này chính là mẹ của Tịch Hạo Trạch, khí chất người ung dung cao quý làm cho người ta thể ngước nhìn.

      “Bác à, hôm nay là ngày cuối cùng trong chương trình học của vũ đoàn, ngày mai bắt đầu nghỉ. Mồng mười tháng năm sau lại bắt đầu nhập học.” Sơ Vũ lấy tờ giấy thông báo đưa cho bà.

      giáo Hàn, trong khoảng thời gian này Nữu Nữu phiền rồi .” Trần Lộ Hà lẳng lặng nhìn nhắn này, bề ngoài nhìn rất được.

      “Bác khách khí rồi.” Sơ Vũ nhàng vuốt đầu Tịch Khê.

      Buổi tối, Tịch Chính Hồng về, ông vào phòng cởi quần áo, Trần Lộ Hà nhận lấy.

      “Ông Tịch, có chuyện này với ông.”

      “ Có việc gì sáng mai , tôi vừa mới họp nguyên ngày về, mệt lắm rồi.”

      Trần Lộ Hà nghe, kéo ông qua bên: “Ngủ cái gì mà ngủ, nhiều năm quan tâm chuyện của con cái rồi, ông còn ngủ được sao?”

      Tịch Chính Hồng thở dài hơi, bà này qua thời mãn kinh từ lâu, sao gần đây lại dỡ chứng như vậy: “Hạo Trạch phải cứu trợ sao?”

      “Ông đừng có chuyện này nữa. Con đều 30 , đến bây giờ vẫn chưa …”

      “Bà có chuyện gì cứ thẳng.”

      “Ông Tịch, lúc này nếu con mình có nhắm trúng nhà ai đấy, chúng ta cũng đừng câu nệ gia thế thân phận của người ta nữa , con nó thích chúng ta cứ tán thành.”

      “Bà à, rốt cục bà muốn gì?”

      Trần Lộ Hà dừng chút, nhìn ông: “Hạo Trạch để ý .” Ánh mắt bà đảo qua vòng: “Là giáo dạy múa của Nữu Nữu.”

      “Cái gì?” mặt Tịch Chính Hồng nghiêm lại: “Nó làm cái gì đấy!”

      “Ông gào cái gì! Tôi phải thương lượng cùng ông sao, bây giờ cũng vừa mới có chút dấu hiệu, chúng ta cũng chưa biết hoàn cảnh nhà đó thế nào.”

      Ánh mắt Tịch Chính Hồng trầm xuống, lạnh lùng mở miệng: “Đợi nó cứu trợ trở về bảo tìm tôi chuyện.”

      “Ông đừng có mà xằng bậy” Vẻ mặt đồng chí Trần Lộ Hà khinh thường, vừa kéo chăn lên đắp cho ông, vừa : “Bây giờ chúng ta cần làm gì cả, chỉ lẳng lặng xem xét. Ông Tịch, tôi cũng chỉ trước cho ông biết” Chuyện của con mình cứ để tự nó sắp xếp là tốt nhất, trong lòng bọn họ cũng chỉ có thể tự hiểu.

      Còn vài ngày nữa là đến năm mới , buổi ngày Sơ Vũ vừa nhận được lương liền kéo Tôn Hiểu Nhiên đến trung tâm mua sắm. Lúc này ở trung tâm mua sắm đông nghẹt người.

      Sơ Vũ muốn mua cho Hàn Đức Quần bộ đồ ấm từ lâu, hai người cả ngày, cuối cùng chọn được hai bộ, bộ đồ nam , bộ đồ nữ.

      “Này, đây phải là size của cậu mà?” Tôn Hiểu Nhiên chợt hiểu ra, giọng : “Mua cho bà ta à? Cũng chưa thấy bà ta mua cho cậu món quà nào.”

      Sơ Vũ nhếch miệng, dù sao bà ấy cũng là người lớn, là người sống cùng với ba , so đo cũng chẳng được gì, ngẩng đầu cười cười: “ tớ cũng gọi bà ấy là mẹ.”

      “Cậu gọi bà ta là mẹ, bà ta cũng xem cậu là con .” Tôn Hiểu Nhiên bĩu môi: “Mẹ tớ gần đây ép tớ xem mắt… .” giống như vô tình . Sơ Vũ xem mỹ phẩm, ngón tay hơi do dự.

      Tôn Hiểu Nhiên nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên, gấp gáp : “Sơ Vũ, tớ với cậu rồi mà, Tôn Phi Nhiên nhà tớ là người tự lập, ấy mà chọn cái gì rồi buông tay đâu. hút thuốc lá uống rượu, người đàn ông tốt như vậy sao có thể tìm ra đây.”

      Sơ Vũ nở nụ cười, mặt hơi ửng đỏ, nhanh chóng nghiêng mặt giấu cảm xúc trong lòng.

      “Năm sau đến nhà tớ chơi.” dán người sát lại: “Haiz, cho tớ câu trả lời .” buông tha, chọt chọt vào eo Sơ Vũ làm bị nhột.

      “Được được. cậu đừng quậy nữa . Tớ đồng ý với cậu là được chứ gì.”

      “Thế mới ngoan chứ.”

      dạo cả nửa ngày, xe đẩy chất đống hàng hóa. Lúc tính hiền, Tôn Hiểu Nhiên nhanh chóng đưa thẻ ra: “Nhân viên ba tớ được ưu đãi, cần trả tiền lại. Cậu cũng đừng khách sáo.”

      Sơ Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, biết tính Tôn Hiểu Nhiên nếu nhận, ấy giận.

      Rất nhiều lần Sơ Vũ mơ thấy Nam Thư Mân đến tìm , mỗi lần trong lòng đều đau đớn. Sau khi Nam Thư Mân rời , mỗi năm vào ngày sinh nhật, đều vụng trộm ước điều, hy vọng mẹ của có thể quay lại với gia đình. Đợi đến khi từ từ lớn dần, tốt nghiệp tiểu học, tốt nghiệp cấp hai… Sau này cũng dám nghĩ nữa , cũng dám cầu nguyện nữa .

      Nam Thư Mân, đem cái tên này khắc vào trong bức ảnh ố vàng cùng với thời thơ ấu dấu vào trong tim.

      Thời tiết vẫn lạnh, mặt trời lấp ló sau đám mây.

      xách túi to túi xuống xe buýt, nửa đường, tay lằn đỏ đau rát. nhìn vào con hẻm, may cũng sắp đến rồi. Ở khúc cua chỉ còn vài bước, bỗng nhiên túi bị đứt quai,tất cả đồ đạc rơi xuống đất.

      Sơ Vũ bất đắc dĩ thở dài, ngồi xổm xuống nhặt từng thứ. Bất chợt, có chiếc xe dừng lại bên cạnh, chăm chú cúi đầu nhặt để ý. Đúng lúc có quả cam lăn ra xa, chạy theo, khi tay cách quả cam còn xa, găng tay da màu tím nhặt lên thay .

      Sơ Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chiếu vào mắt, thời gian tựa như ngừng trôi, nheo mắt, đột nhiên đầu óc trống rỗng, nghĩ ra từ ngữ nào có thể biểu đạt tâm trạng của mình trong khoảnh khắc này.

      Đến muộn sau mười bảy năm, bây giờ họ chỉ cách vài bước, nhưng sao khoảng cách này còn khó vượt qua hơn cả muôn sông nghìn núi.
      tart_trung thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 11: là bá vương ư, dựa vào cái gì mà người khác phải nghe mệnh lệnh của .



      Sơ Vũ kinh ngạc nhìn bà , chớp mắt mấy cái nhưng vẫn nhìn . Khuôn mặt này mười bảy năm có gặp, gặp lại nhau như cách cả thế hệ. chậm rãi lướt nhìn qua khuôn mặt trang điểm kĩ càng cùng với chiếc váy sang trọng, hình ảnh trước mặt chói mắt. Sơ Vũ biết bộ dạng của mình lúc này rất thê thảm, tóc bay rối tung, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, trái tim chua chát từ từ mở ra, tựa như cơn từng cơn sóng thủy triều ùa vào.

      Ánh mắt lạnh lẽo như sao đêm mùa đông, có tiêu cự nhìn về phía . Bà mím môi, tay cầm quả cam hơi run run, nhanh chóng đến bên .

      “Sơ Vũ, ta…” Nam Thư Mân nhìn lại phát mình mất ngữ khí để chuyện.

      Sơ Vũ nắm chặt chiếc túi trong tay, hít sâu hơi mới kiềm chế được tiếng nấc nghẹn ngào. lướt qua xe của Nam Thư Mân, hờ hững liếc nhìn biển số xe, lòng đau thắt, cố gắng thẳng lưng bước .

      Nam Thư Mân nhìn Sơ Vũ, dáng người gầy yếu lại mang túi to. Bà bước lên phía trước, mỗi bước như từng nhát dao cứa vào tim, bà che miệng lại, cuối cùng nhìn bóng khuất dạng ở đầu con hẻm mới đơn quay người lên xe.

      Đêm đó trong nhà hàng nghe được tên của ấy, cái tên kia bất ngờ đến phá tan cuộc sống tốt đẹp của bà. Nhiều năm qua, bà vẫn thường mơ thấy bộ dáng vừa mới sinh nhiều nếp nhăn của bé, bộ dáng bi bô tập nũng nịu gọi “Mẹ… Mẹ…” Nhưng bà dám nghĩ, cũng thể nghĩ.

      Đôi mắt Nam Thư Mân đỏ hoe về nhà, sững sờ ngồi trong phòng khách. lát sau, con trai bà về nhà.

      “Mẹ, sao lại ngồi ở đây thế?” Tống Hạo Vũ được nghỉ đông, bình thường hay ra ngoài chơi cùng bạn bè.

      Nam Thư Mân nhanh chóng lau khóe mắt, giọng mang theo mũi: “Tiểu Vũ à, sao giờ mới về.”

      “Mẹ, mẹ khóc à.” Tống Hạo Vũ lập tức tới:” xảy ra chuyện gì vậy mẹ?”

      “Lúc chiều coi bộ phim điện ảnh, có số cảnh cảm động quá.” Bà nở nụ cười: “ ăn chưa con?”

      “Rồi ạ, con ăn ở bên ngoài với bạn rồi .” Tống Hạo Vũ đến ngồi sát bên cạnh bà, cố ý chọc mẹ cười: “Ngoan, cười lên cái coi nào.”

      Nam Thư Mân “Xì” cười: “Học ai cái thói đứng đắn kia đấy.”

      “Mẹ, con với mẹ chuyện này.” Cậu ta dừng chút: “Con muốn vào quân đội, mẹ hãy giúp con với ba .”

      Nam Thư Mân nhíu mày: “Việc này mẹ biết, con hãy tự thương lượng với ba .”

      “Con dám với ba, cũng dám xin ba . Mẹ, con muốn làm quân nhân.”

      “Con cũng phải biết, ba chỉ có con là đứa con trai duy nhất, chỉ trông cậy vào mình con để ông được hãnh diện .”

      “Con làm quân nhân cũng có thể làm cho ba hãnh diện mà.”

      Nam Thư Mân cười cười, nhìn vào đôi mắt con trai, bỗng dưng nhớ đến ánh mắt kia của Sơ Vũ, kìm được lòng nâng tay lên sờ mặt Hạo Vũ.

      “Mẹ, sao lại nhìn con như vậy?”

      Nam Thư Mân rút tay lại, khóe miệng cong lên: “Mẹ chỉ muốn vậy thôi, con trai mẹ mười bảy tuổi rồi nhỉ .” Bà lại sau mười bảy năm mới gặp lại con , mười bảy năm qua, chưa bao giờ quan tâm chăm sóc con bé.

      Sơ Vũ kinh hồn lạc vía về nhà, Lý Tú Vân nhìn thấy cầm túi lớn túi về, vẻ mặt vui cười hớn hở: “Tiểu Vũ, mua nhiều đồ như vậy à.” đến mở túi to ra thấy bộ đồ ấm: “Cái này con mua cho ai thế?”

      “Cho mẹ và ba, mỗi người bộ, quảng cáo rằng hiệu này rất tốt lại ấm nữa. Lát nữa mẹ mặc vào thử xem xem có hợp .” bình tĩnh .

      Lý Tú Vân mừng rỡ, tuy đứa con này phải bà sinh ra nhưng rất hiếu thảo với bà.

      “Aizza, để mẹ mặc thử xem.” bà hớn hở .

      “Mẹ …” Sơ Vũ gọi lại, tiếng mẹ này làm lòng bỗng dưng chua xót.

      “Con có mua cho mẹ cái khăn nữa .”

      Lý Tú Vân vui vẻ ra mặt, đến đón lấy chiếc khăn.

      Sơ Vũ đem đồ đạc thu dọn gọn gàng, Lý Tú Vân quàng khăn ra, đôi mắt cong vút: “Tiểu Vũ, con nhìn xem thế nào?”

      Sơ Vũ đặt đồ xuống, kinh ngạc nhìn, chiếc khăn của người phụ nữ kia quàng cũng khác lắm so với chiếc này, nhưng biết chiếc khăn kia đắt chừng nào, mà cái này mua có mấy chục tệ. Vẻ mặt Lý Tú Vân mừng rỡ tươi cười. Sơ Vũ từ từ bình tĩnh lại, khẽ nở nụ cười. Người nào dễ dàng thõa mãn , họ rất vui vẻ, ví dụ như mẹ kế của . ra, đơn giản như vậy mà sống cũng là loại hạnh phúc.

      “Rất hợp với mẹ.”

      “Cũng là con có mắt thẩm mỹ.” Lý Tú Vân đứng trước gương nhìn nhìn, lát sau : “Mẹ ra ngoài khoe với mọi người .”

      Giao thừa năm nay, khí của Hàn gia rất vui vẻ. Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, Sơ Vũ cùng ba uống chút rượu, chiều ba mươi Hàn Đức Quần mới từ ngoài tỉnh về lại, cả đường dài mệt mỏi, nhưng may vẫn có thể về kịp đón năm mới, ông cũng rất vui.

      Buổi tối người nhà quay quần trong phòng khách cùng nhau xem chương trình năm mới, Hàn Đức Quần phát lì xì cho cả ba người .

      “Ba, năm nay tăng ít nha.” Hàn Thần vui cười hớn hở mở bao lì xì ra đếm.

      “Lần này chạy xa, cũng được nhiều.”

      “Ông Hàn à, sau này đừng chạy đường dài nữa , lần trước nghe người ta , đường hay có cướp, bọn chúng còn mang theo cả dao súng , ông mấy ngày mà tôi lo gần chết.”

      Sơ Vũ rất ít khi nghe được Lý Tú Vân chuyện với ba mình như thế, ra biết, mặc dù Lý Tú Vân hay cằn nhằn, nhưng bà ấy lòng với ba .

      “Chạy lần nhưng cũng kiếm được bằng hai tháng lái taxi đấy, cũng đáng.” Hàn Đức Quần vui vẻ . Sơ Vũ nhìn thấy nếp nhăn khóe mắt ba, trong đầu bỗng dưng nhớ đến khuôn mặt trang điểm tinh tế của Nam Thư Mân .

      Năm tháng làm cho tất cả đều thay đổi, mà ràng nhất là lòng người.

      chăm chú xem chương trình hài kịch ti vi, các diễn viên cố gắng mang lại tiếng cười cho khán giả, nhưng hình như Sơ Vũ cảm thấy được gì, chút buồn cười cũng có.

      “Mấy năm nay chương trình năm mới càng ngày càng có ý nghĩa .” Hàn Thần bĩu môi .

      Sơ Vũ gật đầu. Bỗng nhiên điện thoại trong túi rung lên, thấy tin nhắn chúc mừng nên vội đọc . ngờ điện thoại lần này lại rung lên ngừng, Sơ Vũ cầm túi chườm ấm trong tay, vội đưa cho Hàn Thần, lấy điện thoại ra. Là dãy số lạ, do dự có nên nhận hay .

      Hàn Thần nhìn thấy, : “Haizz zaa? Chị, sao lại nhận, là đối tượng của chị à? Trước mặt cả nhà ngại ngùng xấu hổ phải ?”

      “Em biết cái gì.” Sơ Vũ liếc em trai với vẻ khinh thường rồi quay về phòng. Căn phòng trống trãi lại có hơi người làm bất giác cảm thấy lạnh run.

      “Alo , Ai đấy ạ?”

      Im lặng vài giây.

      “Là tôi.” Tịch Hạo Trạch tham gia tiệc liên hoan ở doanh trại.

      Sơ Vũ ngẩn ra.

      có gì để ư ?” Tịch Hạo Trạch hỏi.

      “Năm mới vui vẻ.”

      Chỉ là câu đơn giản mà cũng phải miễn cưỡng như vậy, kiểu như bức vậy.

      “Tôi này , Hàn Sơ Vũ lúc trước bảo em suy nghĩ chuyện đó, em suy nghĩ thế nào rồi?” Lúc tối Tịch Hạo Trạch có uống chút rượu nhưng vẫn còn rất tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trong vắt đầy sao.

      Sơ Vũ xoắn xoắn ngón tay, vốn tưởng rằng chuyện đó qua rồi, ngờ ta vẫn còn nhớ, trả lời.

      “Tôi ở đấy mấy ngày, xem ra em vẫn chưa có suy nghĩ.” Xem ra quên từ lâu.

      Sơ Vũ vẫn im lặng, Tịch Hạo Trạch có chút phát cáu: “Được lắm, chuyện của bạn em, tôi tự quyết định .”

      Sơ Vũ hít vào hơi, khí lạnh làm run lên, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng hát to , buổi tiệc liên hoan đêm giao thừa trong doanh trại rất náo nhiệt.

      Đầu năm đầu tháng ai muốn mọi điều tốt đẹp, Sơ Vũ may mắn mà, thầm oán ta, hít hơi rồi : “ là bá vương ư, dựa vào cái gì mà người khác phải nghe mệnh lệnh của . cho ai cũng là lính của chắc, là sếp của tất cả mọi người chắc! Nếu tối nay rãnh rỗi, bây giờ, lập tức chạy vòng quanh sân mấy vòng , đừng có làm phiền người khác vui vẻ đón năm mới!” vèo hơi rồi nhanh chóng dập máy, tắt nguồn, rút pin.

      “Cút !” Cả đời này chưa bao giờ cảm thấy mắng người lại thoải mái như vậy.

      tràng tuông dài đổ vào tai Tịch Hạo Trạch, kinh ngạc nghe tiếng “tít tít” trong điện thoại. Bóng cây lay động, đưa tay ngắt nhánh thông, suy nghĩ hỗn loạn. Lúc ra ngoài buổi tiệc, hiểu sao lạimuốn gọi điện thoại cho Sơ Vũ, nhóc này trông vậy mà tính tình cũng là nóng nảy. Nghĩ đến bộ dáng chán nản của , khóe miệng vô thức nhếch lên. Chờ về, cũng tin thu phục được .

      khẽ cười, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, đúng là Tịch Chính Hồng, đưa tay chào theo nghi thức: “Chào Thủ trưởng!”

      Tịch Chính Hồng lạnh lùng nhìn : “Tối nay về ư?”

      “Báo cáo thủ trưởng, về.”

      Tịch Chính Hồng tức giận, đứa con trai này với ông nề nếp đâu ra đấy: “Hừ!”

      Tiểu Chu theo sau, ngang qua bên người Tịch Hạo Trạch vội vàng báo cáo: “Đội trưởng, thủ trưởng và phu nhân bảo đêm nay phải về nhà, thủ trưởng đặc biệt đến tìm .”

      “Uhm, cậu mau .” Tịch Hạo Trạch gài lại áo khoác.

      ******

      Qua năm mới mấy ngày nay là ngày thăm người thân.

      Thân thích Hàn gia nhiều lắm, ông nội Sơ Vũ qua đời lúc Sơ Vũ tám tuổi. Hai ngày sau, Hàn Đức Quần mang con về nhà mẹ đẻ Lý Tú Vân.

      Ngày bé Sơ Vũ cũng có vài lần qua đó, sau lại đến nữa, ra vẫn còn bà ngoại ở trong thị trấn ở miền Bắc. Tính tình bà cụ rất mạnh mẽ, từ chối tất cả những giúp đỡ, chỉ đơn mình sinh sống. Lúc học năm hai Sơ Vũ từng đến thăm bà, mà bà sớm còn nhớ đến đứa cháu ngoại này rồi.

      thường nghĩ rằng duyên phận giữa người với người được sắp xếp cả rồi, giống như và Nam Thư Mân, tuy là mẹ con nhưng là duyên ngắn, tình cảm mẹ con cũng chỉ nửa vời.

      Lúc Hàn Đức Quần , trong tay mang theo mấy hộp mỹ phẩm, ánh mắt sáng nhìn Sơ Vũ. Sơ Vũ cười: “Ba, ba nhanh . Bằng qua giữa trưa mới có thể đến, bên kia phải đợi lâu.”

      “Tiểu Vũ, vậy con ở nhà phải chú ý an toàn đấy, có chuyện gì gọi điện thoại cho ba.”Môi Hàn Đức Quần hơi run .

      Sơ Vũ cười cười thúc giục: “Mẹ ở trong xe chờ sốt ruột rồi , ba mau .” ngóng nhìn bóng dáng họ khuất dần, nụ cười môi dần biến mất.

      giả vờ bình thản, giả vờ như nhìn thấy, giả vờ như tất cả đều gió êm sóng lặng, nhưng ra cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi. Trong lòng có trách cứ, nhưng lại có dũng khí, dám trút ra những tủi thân trong lòng, bởi vì vẫn còn muốn tiếp tục cuộc sống của mình.
      tart_trung thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 12: Nếu tôi tìm thấy em, đêm nay em… phải theo tôi.



      Sơ Vũ cũng quen như vậy rồi. Hằng năm từ ngày mùng hai đến ngày mùng sáu, hầu như đều ở nhà mình, ra với như thế cũng chẳng có gì. Chẳng qua mỗi khi đường, nhìn thấy gia đình người khác nhà ba người, đột nhiên lại nhớ tới gia đình hạnh phúc trước kia của mình.

      Trước tết, hứa với Tôn Hiểu Nhiên đến nhà Tôn gia. Buổi tối mùng năm, Tôn Phi Nhiên gọi điện thoại đến, bảo làngày mai đến đón . Họ biết qua năm mới đãở nhà mình nhiều ngày rồi. Hồi bé, chỉ cần có thời gian Tôn Phi Nhiên và Tôn Hiểu Nhiên đến nhà , điều này làm cho thể cắt bỏ được tình bạn này.

      Ngày mùng sáu, mười giờ hơn, Tôn Phi Nhiên lái xe đến chờ trước cổng hẻm. Xe lái được vào hẻm , tựa người vào xe đứng chờ, nhìn bóng dáng thanh mảnh bước ra từ ngôi nhà cũ kĩ kia, nở nụ cười.Lúc Sơ Vũ ra, thấy chiếc xe màu bạc, nhìn vào biển số xe dừng lại vài giây.

      “Sao lại mua này mua nọ làm gì.” Tôn Phi Nhiên nhận lấy.

      Sơ Vũ nghĩ nếu đến Tôn gia tay cũng hay nên mua giỏ hoa quả đơn giản.

      “Bác và Tôn hôm nay có nhà ?”

      “Sơ Vũ, em sợ gì chứ, cũng phải là chưa gặp qua….” Tôn Phi Nhiên hơi nheo mắt lại.

      Sơ Vũ bĩu môi, chỉ là và bà Tôn chuyện hợp nhau.

      “Đúng rồi, em quen thân với người ngày hôm đó sao?” Tôn Phi Nhiên đột nhiên chuyển đề tài.

      Sơ Vũ hơi sửng sốt, hiểu được đến Tịch Hạo Trạch, thản nhiên : “ quen.”

      Tôn Phi Nhiên mỉm cười : “Nhóc Hiểu Nhiên kia, cả ngày nhắc nhắc lại về ta, bây giờ khắp nơi hỏi thăm về ta.”

      Sơ Vũ nhàng quay đầu nhìn cây cối ngoài cửa sổ, lặng yên gì.

      Nơi gia đình Tôn Phi Nhiên sống là khu nhà cao cấp. Lúc xuống xe, nhìn những dãy nhà cao tầng hơi nheo mắt lại, trong đầu lên chút gì đó cảm xúc.

      Tôn Hiểu Nhiên tươi cười mở cửa: “Sơ Vũ, cuối cùng cậu đến, mau vào .”

      Bà Tôn ngồi sô pha xem hài kịch, cười khanh khách ngừng, quay đầu nhìn rồi thản nhiên : “Sơ Vũ, đến rồi à.”

      “Chào , con đến chúc tết gia đình .”

      “Ngồi , ngồi . Hiểu Nhiên rót nước .” Vài năm gần đây bà Tôn bắt đầu béo ra, nhưng cũng hề có ý định giảm cân.

      “Mẹ, Sơ Vũ cũng phải là khách mà.” Tôn Hiểu Nhiên vẫn ngoan ngoãn rót nước.

      Bà Tôn nhìn qua giỏ trái cây Sơ Vũ mang theo, ánh mắt hờ hững: “Con đến là tốt rồi, mua quà làm gì. Năm trước ba Hiểu Nhiên từ Hải Nam về mua bao nhiêu là hoa quả, chúng ta còn chưa ăn hết nữa.”

      Sơ Vũ cười .

      “Mẹ, ba đâu?” Tôn Phi Nhiên hỏi.

      “Người ở cục thuế gọi ba ra ngoài rồi. Đúng rồi, lát nữa có người bạn của mẹ đến đấy.”

      Tôn Phi Nhiên hơi nhíu mày : “Sao trước đó mẹ ?”

      “Là bạn học cấp hai của mẹ, bây giờ làm trong đoàn nghệ thuật quân đội, là bác Triệu đấy, em con phải cũng muốn vào đoàn nghệ thuật quân đội sao, đúng lúc mời người ta đến đây, tiện thể hỏi chút tình hình.”

      Tôn Phi Nhiên gì nữa.

      Bà Tôn nhìn qua Sơ Vũ vài lần, rồi tiếp tục xem tivi .

      Lát sau lúc bạn của bà Tôn đến, Sơ Vũ mới hiểu được ý của bà Tôn.

      Bạn hoc cũ của bà dẫn theo cái đến.

      “Ôi, đây là Vi Vi mà, tôi nhớ có gặp qua lúc bé mười tuổi, nháy mắt cái xinh đẹp như vậy rồi, bà Triệu à, nhìn mấy đứa thể nhìn lại mình già bao nhiêu.”

      à, đâu có già. Bây giờ nếu cùng con ra ngoài dạo phố, người khác nghĩ mình là chị em đấy.” Vi Vi xong ánh mắt nhàng liếc qua Sơ Vũ.

      Bà Tôn cười tươi như hoa.

      “Đứa này khéo quá.”

      Bà Tôn kéo tay : “Vi Vi, đây là Phi Nhiên, ngày bé các con gặp nhau rồi . Đây là em , Hiểu Nhiên.”

      Vi Vi ngọt ngào tươi cười với mọi người: “ Phi Nhiên .”

      “Phi Nhiên, con lấy thức ăn mời Vi Vi .”

      “Bà Tôn, kia là đối tượng của Phi Nhiên à? Bà có phúc, có đẹp như vậy.”

      “Tôi nào có được may mắn kia, là bạn học của Hiểu Nhiên, đến nhà tôi chúc tết .” bà Tôn cười .

      Sơ Vũ ngồi bên nhìn, trong đầu ràng.

      “Mọi người cứ chuyện , tôi vào trong bếp xem.” Bà Tôn đứng lên.

      Sắc mặt Tôn Phi Nhiên rất khó coi, bực bôi, sau đó cũng đứng lên vào bếp.

      là bạn của Hiểu Nhiên, cũng học múa ư?” Lã Vi hỏi.

      “Đúng vậy, nhưng chúng tôi học cùng trường.”

      Mẹ Lã Vi gật đầu: “Sao bác nhìn con trông rất quen mắt, giống như từng gặp ở đâu rồi ấy.”

      “Dạ, có lẽ là khuôn mặt con phổ biến.” khóe miệng Sơ Vũ giật .

      Tôn Hiểu Nhiên cầm lấy ấm trà: “ à, con rót cho chén trà. Em Vi Vi cũng uống trà .” Điện thoại của đột nhiên vang lên, tay hơi nghiêng làm nước trong ấm trà đổ ra, chảy xuống giày của Vi Vi.

      “Ướt cả rồi !” Lã Vi vội vàng đứng lên, vẻ mặt khó chịu.

      Tôn Hiểu Nhiên nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia gian xảo: “Xin lỗi, ngại quá.” Sơ Vũ nhìn qua biết bạn mình cố ý, bất đắt dĩ : “Tôi lấy khăn lau.”

      Tôn Hiểu Nhiên đắc ý nháy mắt với mấy cái.

      Nhà bếp Tôn gia được ngăn cách bởi cánh cửa kính mờ, tuy đóng cửa, nhưng tiếng động bên trong đều rất ràng. Sơ Vũ đứng ở cửa, tay vừa chạm vàoổkhóa, chợt nghe tiếng tranh cãi ở bên trong.

      “Tôn Phi Nhiên, mẹ cho con, tốt nhất là tự con sớm thu hồi tâm tư của mình lại . ta là ai, gia đình ta thế nào, ba mẹ ta dựa vào cái gì mà có thể làm thông gia với gia dình ta, con cũng phải biết mẹ của ta còn cùng người khác chạy……”Tựa như bị sét đánh, Sơ Vũ kinh ngạc đứng bất động, tay vô thức nắm chặt, lòng đau như thắt.

      “Mẹ, sao mẹ có thể như thế, con người của Sơ Vũ thế nào phải mẹ biết.”

      “Biết. Mẹ còn biết hơn con, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột biết đào hang.”

      Trong nháy mắt, câu kia làm sắc mặt Sơ Vũ trở nên trắng bệch.

      Cánh cửa hơi hé ra, khí xung quanh trở nên ngột ngạt, toàn thân Sơ Vũ run rẩy. Tôn Phi Nhiên kinh ngạc…đau đớn gọi: “Sơ Vũ…”

      Bà Tôn cũng nghĩ rằng Sơ Vũ đứng ở cửa, mắt liếc nhìn qua.

      Khóe miệng Sơ Vũ run lên , ánh mắt mờ mịt, cố gượng nở nụ cười: “, … con đến với tiếng, con… ba mẹ con sắp quay lại, con phải về.” biết giây phút ấy sao mình có thể hoàn chỉnh được câu kia.

      còn kịp nhìn mặt họ, cứng nhắc xoay người bước . biết, từ nay về sau, bao giờ bước vào nơi này nửa bước .

      “Sơ Vũ, em đợi chút.” Tôn Phi Nhiên liền chạy theo sau.

      “Phi Nhiên, trong nhà có khách, con đứng lại.”

      Tôn Hiểu Nhiên đứng lên, buồn bực: “Mẹ, sao Sơ Vũ đột nhiên lại bỏ về?”

      “Trong nhà có việc.” Bà Tôn nhăn nhó trả lời, nhưng sau đó liền quay sang tươi cười với mẹ con Vi Vi.

      Sơ Vũ chạy thẳng mạch , nước mắt bay lả tả giữa trung, gió thổi vào mặt đau rát, đến khi mệt lả , thể chạy được nửa, dừng lại, dựa lên thân cây lề đường, thở hổn hển, trong lòng vừa buồn vừa đau.

      Tôn Phi Nhiên đến bên cạnh : “Sơ Vũ!”

      Sơ Vũ ngẩn người: “Phi Nhiên, về .”

      Câu nhàng kia làm cho ánh mắt Tôn Phi Nhiên trở nên ảm đạm.

      “Xin lỗi, Sơ Vũ, mẹ …”

      Tay bám vào thân cây khô cằn, người run lên . Những lời của bà Tôn như kim đâm vào lòng , Nam Thư Mân là vết thương trong lòng mà vĩnh viễn thể xóa được. Từ mang người gánh nặng này, lòng tự trọng từng chút từng chút ăn mòn vào trái tim , mà chỉ có mình chịu đựng trong im lặng.

      Tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, những giọt nước mắt lăn dài.

      Tôn Phi Nhiên nhíu chặt mày , hồi lâu mới tìm thấy lại giọng của mình, thanh khàn khàn: “Em còn nhớ trước lúc em thi nghiên cứu sinh, với em.” hít hơi sâu, dừng chút, giọng hơi run: “ biết bây giờ gì em nghe cũng vào, nhưng, Sơ Vũ, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, vẫn luôn chờ em lớn lên, em có biết ….”

      “Phi Nhiên, cần . Em biết, em đều biết.” Sơ Vũ nghẹn ngào ngắt lời .

      Tôn Phi Nhiên tự giễu cười: “Mặc kệ gia đình của em như thế nào, chỉ biết em là em, là người từ luôn theo sau , là giúp làm bài tập mỗi ngày.”

      đường xe cộ chạy qua lại, ánh mắt Sơ Vũ nhìn vào hư vô. cúi đầu cười lớn, Tôn Phi Nhiên nghe tiếng cười kia, trong lòng xót xa đau thở nổi, bước nặng nề như cắm đinh mặt đất.

      Giọng Sơ Vũ rất bình thản: “Nhưng em chịu nổi khi người nhà em bị người khác khinh thường.”

      Tôn Phi Nhiên bỗng dưng mở to hai mắt, sắc mặt lạicàng ảm đạm hơn, nhìn bóng dáng gầy yếu, tay đưa lên mới lại phát cách càng ngày càng xa.



      Vào tháng , Tịch Hạo Trạch đến thành phố B thăm ông nội. Tịch lão gia vẫn luôn nhất đứa cháu nội này, cũng bởi vì rất giống ông. Điều Tịch lão gia quan tâm nhất nay là hôn của cháu nội, thúc giục ta nhanh đem cháu dâu về cho ông gặp. Lúc quay lại thành phố N, thời tiết đẹp khiến tâm trạng tốt hơn hẳn, có số việc bắt đầu phải giải quyết..



      ***

      Mười lăm tháng giêng, tết nguyên tiêu.

      Hàn Thần và Sơ Vũ đến quảng trường, đường treo rất nhiều các loại đèn lồng. Cả vùng sáng chói, đủ màu đủ sắc. Hàng năm ở thành phố N tết nguyên tiêu đều rất tấp nập, bao nhiêu là người đổ xô ra ngoài chơi, chỉ cần hơi cẩn thận tìm thấy đường về.

      Dọc theo các con đường rực rỡ đủ các loại đèn lồng,họ hòa theo dòng người vừa vừa ngắm cảnh. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn. Nơi này tổ chức trò chơi đoán câu đố, được tặng đèn.

      “Hàn Thần, chúng ta chơi trò này .” luôn thích chơi tròn này, đoán trúng rất nhiều câu đố, hai tay Hàn Thần đầy đèn lồng. Nếu Hàn Thần lôi kéo , có lẽ còn muốn đoán tiếp.

      “Lấy nhiều như vậy về cũng có chỗ để! Hay là vứt .” Hàn Thần nhìn đèn hai tay phiền lòng, lát nữa cậu ta còn phải chơi cùng bạn học.

      Sơ Vũ tất nhiên tiếc: “Đưa cho chị, em chơi . Chín giờ rưỡi chị đứng bên cây ngô đồng vàng kia đợi em.”

      Hàn Thần giao đèn cho chị, rồi chạy . Sơ Vũ qua cầu, hai bờ sông đèn đuốc sáng trưng. Dòng sông trở nên thơ mộng hơn bởi những chiếc thuyền hoa, tiếng đàn du dương vọng lại khiến cho lòng người bị mê hoặc.

      Lúc Tịch Hạo Trạch ra từ nhà hàng, nhìn trăng sáng tròn, gọi điện thoại cho Sơ Vũ. Sơ Vũ chơi vui vẻ, đường ồn ào tiếng chuông điện thoại reo để ý. Lúc này ngồi bên cầu, mới nghe được tiếng chuông ràng.

      thấy dãy số lên màn hình, sắc mặt thay đổi, do dự vài giây nhưng cuối cùng vẫn nhận: “A lô !”

      Tịch Hạo Trạch nghe thấy đầu bên kia ồn ào: “Em ở đâu đấy?”

      Sơ Vũ bĩu môi: “Có liên quan đến à.”

      Tiếng đàn nhàng thuyền truyền đến tai , khóe miệng giật , cũng so đo với , ngón tay gõ gõ tay lái, bỗng dưng ánh mắt chợt lóe lên: “Sơ Vũ, hay là chúng ta đánh cuộc , bây giờ em hãy đứng đó, nếu trong vòng 15 phút, tôi tìm thấy em, đêm nay em… phải theo tôi?”

      Sơ Vũ đột nhiên nghẹn lại, mặt đỏ lên, cắn môi, bên tai truyền đến tiếng đàn du dương. Gió lạnh phơ phất thổi tới, làm cho đầu óc mê man bỗng dưng tỉnh táo.

      “Sao? dám ư!” Tịch Hạo Trạch mỉm cười.

      “Vì sao tôi phải thách đố cùng ?”

      “Nếu tôi tìm thâý em, tôi có thể đồng ý với em nguyện vọng. Coi như là quà tết Nguyên tiêu, ví dụ như…” Tịch Hạo Trạch cố ý dừng chút rồi nhàng : “Chuyện tham gia vào đoàn nghệ thuật của người bạn kia, đương nhiên, em cũng có thể từ chối.”

      Lời của giống như thuốc phiện mê hoặc , tim đập mạnh.

      “Bây giờ tôi đếm đến 3 nếu trả lời coi như tôi chưa gì.” Khóe miệng Tịch Hạo Trạch nhếch lên.

      “1”

      “2”

      “3”
      tart_trung thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 13: Mặc tây trang nhất định là thân sĩ, mặc quân trang nhất định đều chính nhân quân tử, cũng có thể là lưu manh giả danh.



      Thời gian chậm rãi trôi qua.

      Sơ Vũ hít hơi sâu, khó khăn ra chữ: “Được.”

      Câu trả lời của dường như nằm trong dự kiến của , nhàng phảng phất qua trái tim , kiêu ngạo nhếch miệng: “Lát nữa gặp”.

      Sơ Vũ tắt điện thoại, hoảng hốt nhìn ngọn đèn đủ màu đối diện, ánh mắt mông lung, tin nơi lớn như vậy có thể tìm được , huống gì đêm nay lại nhiều người như vậy.

      Đứng ở cầu, người qua lại, tiếng đàn du dương. Với , mỗi phút giây trôi qua đều như giày vò. chớp mắt nhìn chằm vào con số di động, trái tim như treo lơ lủng .

      phút chậm rãi trôi qua, hai phút … trôi qua, nhìn kim giây nhích từng chút , gần đến phút cuối lòng lại ngược lại, càng trầm tĩnh hơn.

      “Mẹ, con thích đèn này.” giọng non nớt thức tỉnh Sơ Vũ. quay đầu, nhìn thấy bé đáng kéo tay mẹ mình, ánh mắt nhìn chăm chăm vào chiếc đèn bên cạnh , dùng dằng mãi chịu .

      , đèn này bao nhiêu tiền vậy?”

      Sơ Vũ mỉm cười, xoay người cầm lấy đèn: “Đây là đèn chị đoán trúng câu đố được thưởng, chị tặng cho em đấy.”

      Mắt bé cong lên như vầng trăng khuyết: “Cảm ơn chị ạ”

      “Ôi ngại quá , cám ơn .”

      “Cảm ơn chị.” bé mừng rỡ nhìn cười tươi.

      Sơ Vũ nhìn vẻ mặt hai mẹ con vui vẻ cầm đèn rời , lòng đau thắt, khóe mắt ươn ướt, lại nhớ đến người kia. giật khóe miệng, nhìn xuống màn hình di động, phát còn mười giây nữa là hết mười lăm phút. Giống như phần thi chạy gần kết thúc còn vài bước, kìm nén được phấn khích của mình.

      cuối xuống cầm đèn lên, chuẩn bị rời , dù sao qua 15 phút xuất cũng trái với quy tắc. Sơ Vũ mừng thầm, hai tay cầm đèn . Lúc xoay người, nụ cười môi dần dần tắt lịm, hít thở khó khăn.

      Tịch Hạo Trạch mỉm cười, đôi mắt đen nhánh nhìn , từng bước đến.

      Sơ Vũ hơi sững sờ, đèn trong tay từ từ rơi xuống đất. Tịch Hạo Trạch ung dung đến trước mặt , nâng đồng hồ lên, trầm giọng : “Tôi 15 phút sau gặp.”

      thể nào.” Sơ Vũ thào.

      Tịch Hạo Trạch chỉ thản nhiên cười: “Em có phải coi thường quân nhân chúng tôi quá rồi ? .” Ánh mắt nhìn lướt qua mấy chiếc đèn lồng, cúi người xuống nhặt lên, khóe miệng vô thức nở nụ cười chiều, lớn như vậy còn chơi đèn: “ thôi.”

      đâu?” Vẻ mặt Sơ Vũ kinh ngạc, trong đầu mới nhớ lại đánh cuộc với .

      Ánh mắt Tịch Hạo Trạch liếc qua, yên lặng nhìn về phía , hơi cúi người xuống sát , thầm: “ theo tôi.”

      Hơi thở nam tính nóng rực phả vào hai má , Sơ Vũ dừng bước, cắn môi lời nào.

      Qua ánh đèn Tịch Hạo Trạch nhìn thấy hai má ửng đỏ, đột nhiên cười ra tiếng: “Tôi vẫn nhớ lúc nãy có người kiên định đồng ý rồi, sao giờ lại muốn đổi ý.”

      “Tôi có đổi ý.” Ánh mắt hơi mơ hồ, nhìn xuống vạt áo : “Tôi đồng ý với , nhưng nếu là làm những việc vi phạm pháp luật, có chết tôi cũng theo.” những lời này xong, lại càng lo lắng: “Còn nữa, được ép buộc tôi…”

      “Tôi có thể ép buộc em cái gì?”

      Mặt Sơ Vũ đỏ bừng lên .

      “Em tin tôi hay là vẫn còn sợ tôi?”

      Sơ Vũ lắc đầu.

      thôi, cùng tôi dạo.” người đàn ông như Tịch Hạo Trạch trong tay lại cầm theo đèn lồng, nhìn trông có chút buồn cười. Hai người dọc theo bờ sông, tiếng đàn nhàng từ những con thuyền gần đó truyền tới. Sơ Vũ lo sợ bất an theo bên, thỉnh thoảng lại lén nhìn , xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo: “Sao lại tìm được tôi?”

      Tịch Hạo Trạch dừng lại, thản nhiên trả lời: “ nghe .”

      Sơ Vũ ngẩn ra, mắt trợn tròn: “Chỉ bằng cách này ư?” bĩu môi.

      “Đương nhiên… phải.” dừng chút: “Tôi theo dõi vị trí định vị của điện thoại em.”

      “Sao có thể làm như vậy?” Sơ Vũ hít hơi, tức giận trừng mắt .

      Tịch Hạo Trạch mỉm cười nhìn , Sơ Vũ chợt nhận ra người này lừa . tiến lên phía trước.

      Tịch Hạo Trạch bước nhanh đuổi theo, thản nhiên : “ nhiều năm rồi tôi chơi tết nguyện tiêu.”

      Sơ Vũ trả lời.

      Tịch Hạo Trạch hơi nghiêng qua, gió đêm thổi bay mái tóc dài mềm mại của , dưới ánh đèn nhiều màu, khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc. Cũng giống với năm đó, ấy cũng như vậy, thong thả dọc theo bờ sông. kìm lòng được nâng tay lên, nhưng sau lại thôi, ánh mắt nhìn qua khẽ thở dài: “Tất cả cái này đều là em mua à ?”

      “Đoán trúng câu đố được thưởng .”

      “À.” Giọng hơi cao lên, suy tư lúc lại : “Xem ra có vẻ em rất thích trò này.”

      Sơ Vũ nhếch khóe miệng: “Đúng vậy, cơ bản đều có thể đoán được.” Ngày bé luôn ao ước có được chiếc đèn lồng nhưng Lý Tú Vân chẳng bao giờ mua cho . hôm tình cờ nhận được chiếc đèn vì đoán trúng được câu đố đường. Chiếc đèn tuy đẹp nhưng cũng rất vui và mãn nguyện.

      “Tôi ra vài câu đố xem em có thể đoán được .”

      Sơ Vũ mím môi, lại : “Được, .”

      Trong Mắt Tịch Hạo Trạch lóe lên vài tia gian xảo: “Trước tiên hãy đoán địa danh .” Mắt sáng quắc nhìn : “Đêm tân hôn.”

      Sơ Vũ suy nghĩ , đây là nơi nào?

      biết ư?”

      “Là phía nam thành phố hay là phía bắc thành phố?”

      “Ừ, có bài hát như vậy nè, ** có Bao Thanh Thiên.”

      “Khai Phong?”(1) Sơ Vũ vô thức , xong lại liên hệ đến câu đố, sắc mặt đỏ ửng lên , cắn môi nhưng cũng tìm được chỗ nào để phát giận, trong lòng thầm mắng ta vô sỉ.

      (1) 开封: “Khai phong” trong tiếng trung có nghĩa xé tấm niêm phong, nên người TQ hình dung là lần đầu tiên của người con , lần đầu tiên quan hệ = Đêm tân hôn.

      “Làm sao vậy?”

      Biết còn cố hỏi, Sơ Vũ nhịn được liếc cái xem thường: “Tôi bây giờ hiểu được , mặc tây trang nhất định là thân sĩ, mặc quân trang nhất định đều chính nhân quân tử, cũng có thể là lưu manh giả danh .”

      “Tất cả mọi việc thể đều kết luận như vậy, người và rượu giống nhau ở chỗ là đều phải chậm rãi thưởng thức.”

      “Đối với , tôi chọn tin tưởng cảm giác đầu tiên.”

      “Điểm ấy chúng ta giống nhau, tôi cũng tin.” xong lời này,đôi mắt tối lại nhìn , Sơ Vũ né tránh ánh mắt .

      “Thế giới này có đôi khi rất kỳ diệu, gặp gỡ nhau dường như cũng là duyên phận.”

      “Em nên dạy môn văn.”

      Tịch Hạo Trạch nhướng mày: “Vì sao em có thành kiến với tôi?”

      Sơ Vũ ngẩn ra, sau lại nhún vai cười. Đến lúc này có cái gì , ra cũng tốt: “Vì sao lại là tôi?” ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của .

      Tịch Hạo Trạch bình tĩnh, ánh mắt xa xăm, trong đôi mắt chợt lóe lên vài tia khác thường, nhưng liền biến mất: “Chuyện tình cảm còn có thể hỏi vì sao ư, gặp rồi thích, đơn giản như vậy thôi.”

      Khi đấy Sơ Vũ vẫn hiểu vì sao lại những lời vô lực này, sau khi họ quen nhau, mới phát ta được trời phú cho cái tài diễn xuất, hóa ra ánh mắt nhìn tất cả đều giả dối, tay đặt lên ngực, đau thắt.

      “Nhưng tôi thích , biết . và tôi thuộc hai thế giới khác nhau, tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn hợp nhau.”

      mỉm cười lắng nghe.

      “Tuổi của và tôi cũng hợp.”

      “Còn gì nữa?”

      “Còn có, tôi chưa bao giờ nghĩ đến kết hôn với quân nhân.” xong lời này, ánh mắt của cũng từ từ lắng xuống: “ đến bây giờ vẫn chưa hiểu về tôi, còn có gia đình của tôi.”

      “Điều này quan trọng.”

      Sơ Vũ chua sót cười, nhớ đến đoạn văn từng đọc qua.

      Tôi hỏi đức phật: nếu bạn gặp người có thể , nhưng lại sợ thể nắm chắc được, vậy nên làm sao bây giờ?

      Đức phật trả lời : đời này có bao nhiêu mối tình

      Trong cuộc sống ngàn điều thay đổi.

      Hãy cùng với người mình ,

      Làm những điều hạnh phúc

      Đừng hỏi là kiếp hay là duyên.

      Tịch Hạo Trạch cho khởi đầu ấm áp, nhưng lại đặt vào thế giới đau khổ thất vọng. Có lẽ đây là duyên kiếp của .

      Đến khi di động đột nhiên vang lên, thu hồi lại cảm xúc của mình.

      “Chị, chị ở đâu? Em ở đây chờ chị nửa ngày.”

      mím môi, giọng bình thản như nước: “Hàn Thần, em về trước . Chị vừa gặp bạn học, đêm nay chị cùng họ về trường học.”

      “Được, chị cẩn thận chút, nhiều người lắm đấy.” Tắt điện thoại, nhìn Tịch Hạo Trạch, dường như hạ quyết tâm: “Tôi vi phạm quy tắc , đêm.” sẵn sàng đặt cược đêm, bất luận kết quả như thế nào.

      thôi.”

      Xe vững vàng chạy về phía trước . Hai người đều chìm đắm trong suy nghĩ của mình, trong xe ấm áp, bốn phía đều tràn ngập hơi thở nam tính trầm ấm. Sơ Vũ ngồi khép vào góc, tâm trạng phức tạp, chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến khi xe dừng lại, mới sực tỉnh, ngạc nhiên ngờ hoặc quay đầu nhìn .

      muộn rồi, về sớm nghỉ ngơi .” Tịch Hạo Trạch quay đầu nhìn vào khuôn mặt kia, tay vô thức đưa ra, còn cách người Sơ Vũ chút thôi…nhưng vẫn là rút lại.

      Sơ Vũ xuống xe, trong lòng khó chịu, hít hơi, nhưng vẫn cảm thấy yên. Bỗng có luồng sáng rọi vào mặt, giọng vang lên làm khiếp sợ.

      “Tiểu Vũ?”
      tart_trung thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 14: và mẹ uổng là mẹ con, mẹ chạy theo thằng quân nhân…



      Sơ Vũ nghe thấy giọng , cả người cứng đờ ra, máy móc quay đầu lại, vừa mới còn thiên đường trong nháy mắt rơi xuống vực thẳm, khó khăn mở miệng: “Ba …”

      Hàn Đức Quần vừa mới tan tầm về, trong tay cầm đèn pin, từ đằng xa nhìn thấy chiếc xe việt dã quân dụng, ông dừng lại, thấy đứng bên cạnh xe rất giống Sơ Vũ, thêm vài bước, nhìn là con mình, cả người như bị sét đánh, sững sờ đứng tại chỗ, ánh mắt sắc bén của ông nhìn chằm vào biển số xe, như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

      Tịch Hạo Trạch nhìn thấy người đến cũng xuống xe, trong bóng đêm thản nhiên nhìn qua, là người đàn ông hơi lớn tuổi.

      Ánh mắt Hàn Đức Quần dừng người , toàn thân màu xanh đập vào mắt, ông cố gắng kiềm chế bản thân mình run rẩy, nổi giận đùng đùng nhìn vào Sơ Vũ.

      “Về nhà.”

      Sơ Vũ cắn môi, cúi thấp đầu dám nhìn thẳng vào ba. Giây phút này đây, có mặt mũi nhìn ba mình, từ từ xoay người.

      Mặt Hàn Đức Quần tối lại, vào nhà. Sơ Vũ nhắm mắt, nặng nề bước theo sau. Lúc vào cửa, ngẩng đầu nhìn lên trăng tròn sáng rọi, bất đắc dĩ khóe miệng giật giật. Có lẽ đêm yên tĩnh này chờ đón trận bão táp .

      Hàn Đức Quần vào nhà, vừa vào cửa ném mạnh đèn pin xuống đất: “ quỳ xuống cho tôi.”

      Sơ Vũ mím môi, từ từ quỳ gối xuống đất.

      ta là ai?”

      “Là chú của học trò con.”

      “Chú của học trò? Sao lại đưa về nhà?” Hàn Đức Quần thở hồng hộc .

      Sơ Vũ gì, ánh đèn màu vàng chiếu lên sườn mặt làm cho Hàn Đức Quần hoảng hốt nhớ đến khuôn mặt khác. Ông siết chặt tay, cố gắng kiềm chế bản thân: “ ! có biết ta là ai ?”

      Sơ Vũ hít sâu hơi: “Con biết, ta là quân nhân.”

      Bầu khí trở nên căng thẳng, Hàn Đức Quần bỗng dưng cười ha hả, lẩm bẩm : “ biết ta là quân nhân, còn …” câu kế tiếp ông thốt nên lời, đó là điều cấm kị của Hàn gia mười bảy năm nay.

      Sàn nhà xi măng lạnh băng, hai đầu gối của cũng lạnh đến thấu xương, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đau khổ của ba mình: “Ba.”

      “Đừng gọi tôi là ba. Tôi làm sao có thể sinh ra đứa con hạ lưu như vậy.”

      Sơ Vũ hóa đá, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng run run thể tin nhìn Hàn Đức Quần.

      và mẹ uổng là mẹ con, mẹ chạy theo thằng quân nhân, cũng phải theo đường này, đúng là mẹ nào con nấy.”

      Sơ Vũ cảm giác linh hồn của mình dần thoát ra khỏi thân thể, đầu óc hoảng loạn, đôi mắt ngấn nước. cắn chặt môi cố gắng để mình khóc lên, trong miệng từ từ lan tỏa mùi máu tươi.

      Hàn Đức Quần phát rồ lên, oán giận nhiều năm nay đều trút hết lên người Sơ Vũ. Ông tức giận tới lui trong phòng.

      Lý Tú Vân bị tiếng ầm ỹ trong phòng khách làm tỉnh dậy, khoác áo ra nhìn thấy Sơ Vũ quỳ mặt đất: “Ông Hàn, trễ thế này ông còn lên cơn gì đấy?”

      vào, ở đây có chuyện của bà.” Hàn Đức Quần rống to lên.

      “Ông điên gì đấy, sao lại bắt con quỳ dưới đất như thế?” Bà hắt xì cái, .

      Hàn Đức Quần đứng trước mặt Sơ Vũ, lớn tiếng hỏi: “Có phải Nam Thư Mân đến tìm , gọi về ? bây giờ biết mẹ có quyền có thế, cũng muốn dựa lưng đúng .”

      “Ba, con có.” Giọng nghẹn ngào đứt quảng: “Bà ấy có tìm con.”

      có tìm , có tìm .” Hàn Đức Quần che khóe mắt thào lặp lại. Đột nhiên chạy đến kéo Sơ Vũ dậy, tức giận : “Năm trước, phải bà ta tới gần con hẻm tìm sao!” Ông gằn từng tiếng.

      Sơ Vũ bỗng dưng mở to hai mắt: “Ba, phải, bà ấy chỉ là… “

      “Bà ta chỉ làm sao? Nhớ ? Mười bảy năm gặp , tình mẹ nổi lên muốn nhận . Tôi nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, bây giờ tốt rồi, gạt tôi?”

      Lý Tú Vân nhìn hai mắt chồng mình đỏ ngầu, dữ tợn nắm lấy cánh tay Sơ Vũ, bà sợ tới mức dám lên tiếng. Hàn Đức Quần vốn là người điềm tĩnh ít , bình thường bà mắng ông, ông cũng cãi lại, bà hiểu sao hôm nay chồng mình lại giận dữ như vậy.

      phải.” Nước mắt Sơ Vũ từng giọt từng giọtlăn tròn má, sợ sệt lắc đầu: “Con biết vì sao bà ấy quay về, con biết.”

      cút ! Tôi, Hàn Đức Quần này có đứa con như ” Ông Hàn giơ tay lên, tát cái “Bốp” vào mặt Sơ Vũ.

      tiếng thanh thúy vang lên, khí bỗng dưng ngưng trệ, Lý Tú Vân há hốc miệng: “A”.

      Sơ Vũ cảm thấy trái tim như bị tan vỡ, nuốt cổ họng, gì nữa. Hàn Đức Quần tát xong, tay vẫn rơi trung, lòng bàn tay nóng hổi.

      Cơ thể Sơ Vũ lạnh run.

      khí trong phòng khách trở nên ngột ngạt.

      Ở cửa truyền đến thanh sột soạt, cửa mở ra cơn gió lạnh tràn vào. Hàn Thần lắc lắc mấy cây đèn lồng tay, nhìn thấy Sơ Vũ, cậu có chút ngạc nhiên: “Ủa, chị về rồi à , em đem đèn lồng về cho chị này.”

      Cậu ta cảm thấy khí trong nhà có chút khác thường, lại còn đến rót cốc nước ấm, cười cười : “Lúc em về đến cổng thấy chiếc xe việt dã, là mê hoặc, biển số xe hình là của quân đội. Ba, ba chưa thấy chiếc xe đó đấy …”

      Hàn Đức Quần vừa mới nguôi giận chút, nghe thấy những lời đó, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm, đá bay chiếc ghễ gỗ bên cạnh Sơ Vũ. Ông nổi giận đùng đùng kéo Sơ Vũ. Sơ Vũ như con búp bê vô hồn, cơ thể mềm nhũn bị kéo lảo đảo ra phía trước, đầu đụng mạnh vào cửa “Bộp”.

      Ly thủy tinh trong tay Hàn Thần suýt nữa rơi xuống đất: “Ba, Ba làm cái gì đấy. Đầu chị bị đụng rồi ?”

      Lý Tú Vân đến bên cạnh con trai, kéo tay lại: “Con câm mồm lại cho mẹ, cẩn thận ba con ngay cả con cũng đánh đấy.”

      “Mẹ, sao mẹ ngăn ba.”

      , ba con điên rồi .”

      Hàn Đức Quần kéo cửa ra, hất mạnh Sơ Vũ ra ngoài: “Tôi Hàn Đức Quần coi như chưa sinh đứa con này.”

      Hàn Thần cau mày, giật tay Lý Tú Vân ra: “Ba, ba uống say sao, đó là chị mà!”

      Cánh cửa đóng “Rầm” lại. Sơ Vũ vô lực dựa vào thân cửa lạnh như băng, cơ thể từ từ trượt xuống, mê man nhìn cánh cửa màu đen. Trong nhà truyền đến giọng tức giận của Hàn Đức Quần: “Hàn Thần, nếu đêm nay con bước ra khỏi cửa nửa bước, sau này đừng mơ về nhà nữa.”

      cảm giác nhiệt độ cơ thể ngày càng lạnh, chất lỏng ấm áp lướt qua hai má, trong nháy mắt trở nên lạnh thấu xương. Đêm đông giá lạnh cùng với bất lực càng làm cho hoảng sợ. hỗn loạn, hai bên tai ù ù, lâu sau, thanh trong nhà thưa dần , giãy dụa đứng lên.

      Trăng tròn nguyên tiêu, ngờ hôm nay lại bị đuổi ra khỏi nhà.

      Tịch Hạo Trạch dựa người ghế, tay trái giữ điếu thuốc, hút hơi sâu, nhớ lại ánh mắt oán hận của ông Hàn nhìn . hơi nhíu mi, lúc trước vẫn hiểu vì sao Sơ Vũ có thành kiến với , ra quả là vì nguyên nhân của ba mẹ.

      Sắc mặt thay đổi, dập thuốc, khởi động xe, quay xe, bỗng dưng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Ánh đèn đường lúc sáng lúc tối chiếu vào thân ảnh đơn.

      Tay run lên, tắt máy, nhanh chóng bước đến: “Muộn vậy rồi sau vẫn còn ra đây.” nhíu chặt mày, Sơ Vũ cúi đầu, giống như nghe . chậm rãi đến trước mặt .

      Tịch Hạo Trạch nhìn bộ dáng hồn ra hồn ma ra ma của , tay đưa ra giữ chặt : “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Sơ Vũ đờ đẫn dừng lại , có biểu gì, còn khóc, miệng mấp máy nhưng lại thể nên lời. hơi nghiêng đầu, nhìn Tịch Hạo Trạch.

      Vừa ngẩng lên, dấu năm bàn tay mặt đập vào mắt Tịch Hạo Trạch, cặp mắt đen dài nheo lại, vô thức nắm chặt cánh tay : “Ai đánh ?” giọng lớn nhưng vẫn đủ nghe thấy tức giận.

      Cánh tay bị đau, kinh ngạc nhìn , những tủi thân khó chịu như thủy triều nổi dậy, hất ra, hai tay đấm mạnh vào ngực : “Đều là tại , đều là tại .” Vừa đánh , vừa khóc, nước mắt như mưa tuôn rơi.

      “Vì sao lại muốn tìm tôi? Vì sao?” nức nở : “Tịch Hạo Trạch, là đồ khốn nạn. Các người đều là đồ khốn nạn.”

      Tịch Hạo Trạch nhíu mày mặc phát giận, lâu sau, đợi đến lúc khóc đến mệt mỏi, dần dần còn sức lực, nhàng giữ lại, ôm vào lòng.

      Ánh mắt của trầm xuống, thừa lúc mệt mỏi, đưa vào trong xe.

      Sơ Vũ ngồi ở ghế , cơ thể bởi vì khóc mà run lên, khuôn mặt đẫm nước, hàng mi dài treo lủng lẳng những giọt nước pha lê, má trái sưng đỏ. lẳng lặng nhìn, rút tờ khăn ướt nhàng lau lên hai má , mặt bị lạnh, Sơ Vũ kinh sợ nghiêng mặt qua.

      Tay rơi vào giữa trung, dừng lại vài giây, lại cẩn thận lau xuống, nhàng vén sợi tóc qua, thào : “Em hãy ngủ trước .”

      Sơ Vũ mệt lã người, trong hai mươi hai năm qua đây là lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy, ba tức giận đuổi , chỉ có thể im lặng chấp nhận . Trong đầu của ngừng lên hình ảnh của Nam Thư Mân, Hàn Đức Quần còn có khuôn mặt của Tịch Hạo Trạch, gương mặt bọn họ chớp lên chớp xuống, bên tai đều vọng lại tiếng quát rống .

      “Mẹ nào con nấy.”

      “Tôi sao lại sinh ra đứa con hạ lưu như .”



      câu rồi lặp lại câu, đầu như muốn vỡ tung. lắc đầu, cố gắng gọi: ” phải, phải.”

      “Sơ Vũ, em tỉnh lại . Sơ Vũ…” Tịch Hạo Trạch lắc lắc người , nhìn la hét, nước mắt chảy đầm đìa, xót xa.

      Sơ Vũ hoảng hốt mở mắt ra, người run run , trán ướt đẫm mồ hôi.

      Tịch Hạo Trạch nhìn vào ánh mắt hoảng loạn của , vỗ về trấn an: “ sao rồi, sao rồi .” đỡ dựa vào đầu giường, rồi rót ly nước ấm cho .

      Sơ Vũ lắc đầu: “Đây là đâu?”

      “Đây là căn hộ riêng của tôi.”

      Sơ Vũ gì nữa, hai tay chầm chậm ôm lấy cơ thể mình, đầu cúi xuống. Tịch Hạo Trạch nhìn chằm vào đầu tóc đen đặt đầu gối, lát sau lên tiếng hỏi: “Là vì tôi, ba em mới đánh em ư?”

      “…”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :