1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vũ điệu của trung tá - Dạ Mạn (59 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 50: Em vẫn nhưng chỉ là sớm còn chấp nhất phải ở bên cạnh nữa rồi.



      Mưa rơi rả rích hòa quyện trong tiếng gào thét của gió, trong phòng bệnh tĩnh lặng.


      Bà ngoại ung dung nhìn hai đứa, sắc mặt cháu xanh xao, còn vẻ mặt cháu rễ tựa như ăn mướp đắng, bà đành chịu lắc đầu, muốn cởi chuông phải tìm được người buộc chuông, chuyện vợ chồng trẻ, bà già như bà nên nhúng tay vào. Sơ Vũ uống hết bát canh gà, bà thu dọn bát muỗng xong xuôi rồi : “Bà qua đưa cho vợ Đại Bảo canh gà tiện thể thăm luôn con trai chúng nó.”

      Sơ Vũ gật đầu.

      Bà vừa ra, phòng bệnh lại rơi vào tĩnh mịch.

      Tịch Hạo Trạch vẫn đứng dựa vào đầu giường, vóc dáng thanh lịch, hai tay đặt vào túi áo khoác vuốt ve quả cầu thủy tinh. ngờ rằng ra hai người quen biết nhau từ lâu. Đột nhiên rút tay ra, xoay người lại hỏi: “Em nhận ra từ khi nào?”

      Sơ Vũ hơi ngạc nhiên, nhìn qua quả cầu trong tay . Quả cầu thủy tinh trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn, ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt , hít hơi, ánh mắt mang theo ý cười nhợt nhạt: “Lúc đến đón Tịch Khê, em vẫn luôn nhớ tên .” nhiều năm trôi qua, hình ảnh của trong trí nhớ của dường như mơ hồ, nhưng tên ấy vẫn luôn khắc trong tận đáy lòng .

      Tim Tịch Hạo Trạch đập mạnh, ba mươi năm qua đây là lần đầu tiên cảm thấy chấn động, lòng ngổn ngang trăm mối, thào: “Em vẫn nhớ chuyện khi ấy?” chua xót day day thái dương, bao nhiêu năm trôi qua rồi? Nếu nhìn thấy quả cầu này, e là chuyện buổi trưa hè hôm ấy mãi mãi dấu trong ký ức của .

      muốn đến chuyện lấy con cua dọa em?” Sơ Vũ từng nghĩ rằng, nếu có ngày gặp lại , mở miệng hỏi , liệu có còn nhớ bé năm xưa lấy con cua kẹp vào ? khẽ cười, đôi mắt trong suốt lấp lánh tựa như sao sáng.

      “Vì sao cho tới bây giờ… Cho tới bây giờ em cũng ?”

      phải là em chưa .” Sơ Vũ hít sâu, tay phải chậm rãi đặt lên cánh tay trái, hàng mi dài khẽ nhấp máy để lại chiếc bóng mờ nhạt, sau đó yếu ớt lên tiếng: “Khi chúng ta vừa kết hôn, phải có đêm hỏi vì sao nơi này của em lại có sẹo sao?”

      Lúc ấy là bị kẹp phải. Trong phút chốc vẻ mặt Tịch Hạo Trạch bỗng sợ hãi, thân hình cao ngất hơi run lên, hai tay siết chặt, mím môi nhìn người trước mặt, cổ họng khô rát như quả cầu lửa.

      “Bởi vì chưa từng đặt bé kia trong lòng, tặng bé chiếc cầu thủy tinh cũng chỉ để dỗ dành cho qua chuyện mà thôi.” Sơ Vũ thản nhiên cười, nụ cười mông lung kia tự như cách thiên sơn vạn thủy.

      “Em thường nghĩ rằng, vì sao lại nhìn trúng em, thậm chí trong lòng em còn rất vui mừng cho rằng vẫn còn nhớ em. Điều khó nhất thế giới này chính là gặp được người, mình thích người ấy mà người ấy cũng thích mình. Em nghĩ rằng, em may mắn .”

      Nhưng sao? Là may mắn hay là bất hạnh đây?

      “Chuyện con, em gạt là em đúng. Khi đó em cho rằng còn nữa rồi.” dịu dàng vuốt bụng: “Em muốn ly hôn nhưng nếu đứa bé vẫn còn có lẽ cả đời này chúng ta thể cắt đứt được.Có khoảnh khắc em có ý nghĩ đó, hy vọng còn nữa. Nhưng là…”

      Tịch Hạo Trạch nhìn thấy khóe mắt thấm ướt, trong chớp mắt, dường như mất hết dũng khí, đôi vai khẽ run, những chi tiết bé này sớm tiết lộ tâm tình của , có loại đau tựa như ngàn mũi kim đâm xuyên vào tim.

      “Nhưng là, em đành lòng. Em tìm thấy lý do để thuyết phục chúng ta quay lại.” Sơ Vũ cắn răng cố gắng kiềm chế cảm xúc, hai đứa nhóc trong bụng tựa như cảm nhận được đạp ngừng, giống như muốn thay mẹ trả thù. vuốt bụng , cuối cùng hai đứa cùng an tĩnh lại.

      ngẩng đầu nhìn , mặt đối mặt, suy ngẫm lát rồi mở miệng : “Em vẫn nhưng chỉ là sớm còn chấp nhất phải ở bên cạnh nữa rồi.” Thanh nhàng mang theo vài phần chua xót.

      Chuyện tình cảm, thể trách ai đúng ai sai, mùi vị tựa nước, ấm lạnh tự biết.

      Tịch Hạo Trạch từng bước đến bên cạnh , chậm rãi nắm lấy tay , toàn thân cứng nhắc: “Sơ Vũ.” lẳng lăng nhìn , hơi dừng lại: “Tất cả mọi chuyện tiếp theo hãy để cho .”

      Sơ Vũ cúi đầu, những giọt nước mắt lấp lánh hàng mi dày, chua chát mở miệng: “Nhưng em quá mỏi mệt rồi. Em, , Tô Y, còn có chuyện mẹ em và dì , em cảm thấy rất mệt mỏi.” kiên định rút tay lại.

      “Bụp”, quả cầu thủy tinh từ tay rơi xuống mặt đất lạnh băng. Tịch Hạo Trạch bất giác nắm chặt tay Sơ Vũ.

      Sơ Vũ cảm thấy hơi đau, giọng kêu: “Đau.”

      Tịch Hạo Trạch giật mình vội vàng thả tay, mở mắt, nhàng : “Sơ Vũ, chuyện trước kia để em phải chịu nhiều đau khổ .” Sống cùng nhau thời gian đương nhiên Sơ Vũ nhận ra giọng có chút lúng túng, nhưng cũng gì. Có những thứ thay đổi thể nào quay trở lại được như lúc ban đầu .

      Giang Triết lặng yên đứng ở cửa, bước chân nặng trĩu, giọng của hai người xuyên qua tấm cửa mỏng manh truyền đến bên tai , tựa vào mặt tường loang lổ, khóe miệng như có như nhếch lên nụ cười lạnh.

      “Cậu tìm ai?” Bà ngoại đem theo bình giữ nhiệt trở về, từ xa nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa phòng bệnh Sơ Vũ, đến gần nhìn thấy là chàng tuấn tú đẹp trai.

      Giang Triết đứng thẳng dậy, nhìn qua cũng đoán được đây là ngoại của Sơ Vũ: “Ngoại, cháu là bạn của Sơ Vũ, cháu đến đây thăm ấy.”

      ra là bạn của Sơ Vũ à, mau mau vào vào .” Bà cụ nhìn thấy quà cáp bên chân : “Cháu đến là tốt rồi sao lại mang theo nhiều quà như vậy làm gì.”

      Giang Triết mỉm cười rồi cùng bà vào.

      Bên trong hai người vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, Tịch Hạo Trạch hơi quay đầu, nhìn thấy Giang Triết, mày cau lại.

      “Sơ Vũ, lâu gặp, nghĩ rằng em lại trở nên thê thảm như thế này, đúng thiệt thiếu tôi, em quả là được mà.” Giang Triết tự nhiên , từ đầu đến cuối cũng hề liếc mắt qua Tịch Hạo Trạch cái.

      Sơ Vũ nhìn thấy Giang Triết rất vui, bạn bè cũ lâu ngày gặp lại, loại cảm giác vui vẻ này ngôn từ nào có thể diễn tả được, vẻ mặt lo lắng mờ mịt cuối cùng cũng tan biến thay vào đó là nụ cười tươi rói.

      Tịch Hạo Trạch nhìn thấy nụ cười kia, trong lòng giày xéo đau đớn . Bỗng nhiên đứng lên lấy bình nước bên cạnh: “Ngoại con lấy nước .”

      Bà cụ thản nhiên gật đầu. Sơ Vũ nhìn bóng bưng có hơi sửng sốt. Giang Triết lại nhìn . vòng lại nối tiếp vòng.

      “Con nuôi tôi thế nào rồi ?” Giang Triết thu hồi cảm xúc, chuyển đề tài hỏi.

      “Rất tốt.” nhắc đến đứa lòng Sơ Vũ lại tràn ngập hạnh phúc: “Giang Triết, lúc lần đầu tiên hai đứa nó đá, tôi vui mừng đến khóc, lúc ấy tôi cảm giác được sức lực của sinh mệnh bé trong bụng.”

      “Ngốc .” Ánh mắt Giang Triết trìu mến nhìn , nơi đó chứa rất nhiều điều muốn nhưng chỉ mỉm cười: “Tôi có mua cho bọn nó ít thứ.”

      “Vẫn còn mấy tháng nữa mới sinh mà?”

      “Cái này gọi là chăm lo chu đáo. phải em vẫn chưa tính trở về sao, điều kiện ở nơi này có hạn, đến lúc đó muốn mua gì cũng phải là có ngay, cho nên tôi sớm chuẩn bị trước.”

      Bà cụ nhìn ăn ý của hai người, lâu lắm rồi mới thấy Sơ Vũ thoải mái thế này, bà có hơi suy nghĩ, rót ly nước đưa cho Giang Triết.

      Giang Triết nhận lấy: “Ngoại, phiền ngoại rồi ạ .”

      “Sao cháu lại thế chứ, Tiểu Vũ của chúng ta trước đây phiền cháu chăm sóc rất nhiều.”

      Giang Triết ở đây đến trưa, liên tục sinh động còn người kia chỉ lặng im nhìn. Bà cụ bị Giang Triết chọc cười toe toét, Sơ Vũ bên giường mỉm cười, ánh mắt cong lên như vầng trăng khuyết.

      Giang Triết nhìn vòng hoàn cảnh nơi đây rồi nhìn lại bụng Sơ Vũ, nửa nửa đùa : “Sơ Vũ, tôi đến đón em, em suy nghĩ xem có muốn cùng tôi trở về .”

      Bầu khí trong phòng bỗng dưng im ắng lạ thường. Câu của Giang Triết làm cốc nước trong tay ngoại Sơ Vũ run lên, bà cụ nhìn mọi người xung quanh lời.

      Sơ Vũ thản nhiên nhìn mắt Tịch Hạo Trạch, lại quay sang Giang Triết: “ được rồi, tôi phải ở lại đây. Tôi còn có tiết trường nếu tôi đột ngột, trong nhất thời họ thể tìm được giáo viên.” Lý do vụng về như vậy nhưng vẫn trấn an người nào đó.

      Giang Triết lẳng lặng nhìn : “Được rồi, em có chuyện gì hãy báo cho tôi biết trước tiên.” nhấn mạnh vào hai chữ “trước tiên”.

      Lúc ra, còn lạnh lùng liếc người kia, Tịch Hạo Trạch hiểu ý ra theo tiếng bước chân vang vọng lại hành lang vắng vẻ.

      đoạn đường ngắn ngủn, ít ý tá trẻ thỉnh thoảng quay lại mỉm cười e thẹn, lặng lẽ ngắm nhìn họ.

      đến cuối hành lang, hai người cùng dừng lại.

      Lúc này, mưa dần. Nhưng mà hệ thống thoát nước ở thị trấn phải là tốt lắm, nước sân ngập qua mặt giày.

      định tính thế nào?” Giang Triết cũng quanh co lòng vòng.

      Tịch Hạo Trạch lạnh lùng nhìn phía trước, ánh mắt xa xăm: “Giang tổng, hôm nay cảm ơn đến thăm Sơ Vũ. Xem ra, Sơ Vũ rất vui.” Đó là điều tại thể làm được: “Tình tình Sơ Vũ cứng rắn.” nhợt nhạt cười, có chút bất đắc dĩ, lại có chút chiều: “ tại ấy muốn quay lại tôi cũng ép buộc ấy.”

      Giang Triết đưa tay đón nhận những giọt nước lạnh lẽo mái hiên, trước mặt lên khuôn mặt khóc thương của . Lòng có chút mất mát, vẫn phải là , thầm hít sâu. đương nhiên hiểu được, Tịch Hạo Trạch cũng chịu rất nhiều áp lực từ phía người nhà, nhưng chuyện này cũng đáng đời cho ta , sao có thể dễ dàng có được người vợ xinh đẹp và đứa con kháu khỉnh như vậy được chứ ?
      tart_trung thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 51: “ ra là họ muốn đứa cháu thôi phải ?”



      Giang Triết thu hồi cảm xúc, bực bội rút điếu thuốc ra đặt lên miệng, đưa điếu cho Tịch Hạo Trạch, Tịch Hạo Trạch thản nhiên nhận lấy, Giang Triết đưa bật lửa lên gần sát .

      cần đâu, thời gian này ấy thể ngửi được mùi thuốc.” Tịch Hạo Trạch khẽ .

      Bỗng nhiên tiếng sấm nổ vang bầu trời, khí ẩm ướt, Giang Triết cố bật vài lần mới lên lửa, hít sâu hơi rồi nhả ra vòng khói mờ ảo: “ ấy có quay lại cũng tìm gặp .”

      Nghe giọng điệu khó ưa của Giang Triết, Tịch Hạo Trạch gì.

      Ánh mắt Giang Triết lạnh lùng: “Loại người như các luôn cứng nhắc, tôi hiểu Sơ Vũ thích ở điểm nào.” thế giới này người tốt hơn Tịch Hạo Trạch vẫn còn rất nhiều .

      “Giang tổng, đường bình an.” Nếu như còn chung tiếng dù nửa câu cũng quá nhiều. Tịch Hạo Trạch lạnh lùng xong xoay người bước .

      Giang Triết nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú kia nở nụ cười thỏa mãn .

      ***

      Bà ngoại đưa Sơ Vũ xem đôi giày đầu hổ (1) vừa mới thêu xong, Sơ Vũ cầm trong tay thích đến nổi muốn đặt xuống. Đó là đôi giày rất đáng , nhìn giống như , ngay cả là giày tốt nhất cũng sánh bằng: “Ngoại, ngoại khéo tay, đôi giày đẹp như thế này bây giờ có tiền cũng tìm ra chỗ mua.”

      [​IMG](1) Ở TQ cho trẻ giày hình đầu hổ, đeo yếm thêu hình con Hổ, đây đều với mong muốn phù hộ cho trẻ bình an và may mắn.

      Bà ngoại hồi tưởng lại: “Lúc cháu cũng có mang đôi giống vậy, là người bà con xa thêu tặng .”

      “Vậy ư sao cháu nhớ gì nhỉ.” Sơ Vũ le lưỡi: “Sau này khi con của con mang nữa , con cũng giữ lại đợi đến khi bọn chúng trưởng thành lại cho chúng coi, rồi đây là đôi giày mà cố của các con khâu từng đường kim mũi chỉ đấy.”

      Bà cụ nhìn bụng với vẻ mặt hạnh phúc.

      Đúng lúc Tịch Hạo Trạch đẩy cửa vào, nhìn thấy hai đôi giày đầu hồ, nổi đau ban nãy dần dần lắng xuống.

      “Giang Triết rồi ư?” Bà ngoại ngẩng đầu hỏi.

      “Dạ.” Đôi môi mỏng của Tịch Hạo Trạch mấp máy.

      “Hạo Trạch, cháu lấy chậu nước ấm để Sơ Vũ ngâm chân.”

      Tịch Hạo Trạch gật đầu, đổ nước vào chậu đặt tay vào thử nước rồi mang đến bên giường, rất tự nhiên cởi tất giúp Sơ Vũ.

      Sơ Vũ cũng từ chối, hai chân ngâm vào trong nước ấm đúng là thoải mái hơn rất nhiều. Tịch Hạo Trạch chậm rãi ngồi xuống, khi tay chạm vào chân , Sơ Vũ kinh ngạc hốt hoảng hất chân ra, nước bắn tung tóe lên cả người và mặt .

      “Đừng nhúc nhích.” tay vẫn giữ chặt chân , tay qua loa lau bọt nước mặt, trông dáng bộ có chút chật vật.

      Sơ Vũ rũ mắt xuống, Tịch Hạo Trạch ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau, ngàn vạn lời muốn nhưng thốt nên lời.

      Hành động thân mật như vậy có chút quen. Đôi tay kia dùng lực vừa đủ nhàng xoa bóp huyệt ở chân.

      Bà cụ nhìn hai đứa cháu cố nín cười.

      Rửa chân xong, lại lấy khăn giúp lau khô. Sơ Vũ hơi giật mình,nhớ lạinhững ngày trước, vẫn thường xỏ giày vào ngay cả lúc chân ướt, vì sợ cúi xuống lại vướng vào bụng.Cho dù có mạnh mẽ đến đâu vẫn luôn khao khát có được vòng tay quan tâm chăm sóc.

      “Cám ơn.” nhàng , thanh mang vài phần bi thương.

      Ánh mắt Tịch Hạo Trạch tối sầm lại, ngực nhói đau, miệng mấp máy: “Sơ Vũ, em cần phải với những lời này.”

      Bà cụ lắc đầu, tính tình cháu ngoại bà đúng là quá cứng rắn. Bà định vài lời giảng hòa điện thoại Tịch Hạo Trạch lại vang lên.

      cau mày lại nhưng rất nhanh liền giãn ra, nhìn qua Sơ Vũ: “ ra ngoài nhận điện thoại .”

      ra rồi, bà mới lên tiếng: “Tiểu Vũ à, mọi việc đều phải nhìn về phía trước.” Bà cũng thêm gì nữa, nhưng tâm hy vọng mọi việc được tốt đẹp.

      Sơ Vũ chỉ nhếch môi.

      Lúc Tịch Hạo Trạch vào, nét mặt lạnh lùng dường như có chuyện gì đó nghiêm trọng, nhìn lên bụng Sơ Vũ rồi do dự : “Nội biết em ở đây.”

      Tay Sơ Vũ nắm chặt, khi vừa nhận điện thoại dự cảm có điều gì đó hay, tay bấu chặt lên bụng, quay đầu , hỏi: “Mọi người đều biết rồi ư ?”

      Thời gian chậm rãi trôi qua, hơn mười giây sau Tịch Hạo Trạch mới gật đầu.

      Người ta rằng: Vải thưa thể che mắt thánh. định che giấu chuyện có thai nhưng ruốt cuộc mọi người cũng biết.

      cảm thấy mệt mỏi, yếu ớt nở nụ cười: “Họ muốn em quay lại đúng ?” hơi dừng lại: “ ra là họ muốn đứa cháu thôi phải ?”

      Tịch Hạo Trạch chăm chú nhìn vào vẻ mặt của , mày khỏi nhíu lại: “Em đừng nghĩ lung tung, em muốn ở cùng bà ngoại cứ ở lại đây.” ngồi xuống cạnh , nắm chặt lấy tay mặc giãy dụa, đôi mắt quyến luyến nhìn rồi nhàng : “Sơ Vũ, tất cả mọi chuyện hãy để giải quyết. Lời hứa của mãi thay đổi.”

      Sơ Vũ lặng im nó gì, nhưng rồi bỗng dưng lại cười to thành tiếng, tin: “Lời hứa mãi thay đổi? có thể hứa gì với em nữa chứ, tất cả chỉ là dối trá! Đồ dối trá!” Sơ Vũ òa khóc nức nở, bất lực đánh lên người .

      Tịch Hạo Trạch giữ lại ôm vào lòng, hai tay Sơ Vũ đặt ngực . dịu dàng hôn lên mái tóc : “Chỉ lát thôi.” Giọng khàn khàn: “Tối nay phải quay về, có lẽ trong hai ngày tới đây thể ở bên cạnh em.” nợ Sơ Vũ quá nhiều: “ bảo Hạo Nguyệt đến đây cùng em.”

      Sơ Vũ vẫn rơi lệ, quật cường trả lời: “ cần đâu.”

      “Nghe lời nào, để em mình rất lo lắng, ngoại cũng lớn tuổi, Có Hạo Nguyệt ở bên có chuyện gì hai chị em còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Sơ Vũ, xin lỗi, vào giậy phút này vẫn thể thường xuyên ở cạnh em được.” chân tình, toàn thân Sơ Vũ run run, cổ họng nghẹn ngào.

      Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hoảng hốt biết phải làm sao.Hôm nay đây tiến thêm bước lại lùi bước. nhắm mắt lại , áp mặt vào lòng để giấu những giọt nước mắt tủi hờn nghẹn ngào rơi xuống.

      dường như để ý đến rơi lệ, cứ mãi vui sướng chìm đắm trong động tác của Sơ Vũ. chậm rãi buông ra, che miệng ho sặc, khuôn mặt đỏ ửng.

      vỗ vỗ lên tay : “ rồi em hãy tự chăm sóc bản thân mình tốt.”

      Sơ Vũ cúi đầu lên tiếng.

      Tịch Hạo Trạch đành chịu thở dài, đến trước mặt ngoại Sơ Vũ, giọng lễ phép: “Ngoại, Sơ Vũ phiền ngoại chăm sóc ạ .”

      Bà cụ bĩu môi, nhìn ra bầu trời tối như mực ngoài cửa sổ: “Trời tối rồi, sáng mai cháu hãy về.”

      Lẳng lặng chờ đợi hồi nhưng vẫn có động tĩnh gì.

      Ánh mắt ảm đạm: “Thời gian nghỉ phép của cháu hết rồi, cháu còn có số việc cần sắp xếp. Nếu Sơ Vũ muốn về nhà có người đến đưa hai người về ạ.”

      Bà cụ gật đầu: “Cháu cứ yên tâm .”

      Tịch Hạo Trạch ngước lại nhìn, ánh mắt bịn rịn quyến luyến hề che giấu.

      biết cái gì chờ đợi khi quay trở về thành phố N. Lúc nhận được điện thoại của nội hiểu ra. Tịch lão gia là người công tư phân minh, hơn nữa Sơ Vũ lại là cháu của cấp dưới ông, ông vẫn luôn thương Sơ Vũ.

      Đến lúc mệt mỏi về nhà là hơn mười giờ đêm. Trong nhà đèn vẫn còn sáng trưng. giật khóe miệng, mở cửa vào.

      Tịch lão gia ngồi sô pha chính giữa, vẻ mặt xám xịt, giông bão sắp sửa kéo đến.

      Tịch Chính Hồng và Trần Lộ Hà ngay ngắn ngồi bên.

      “Nội, ba, mẹ.”

      “Quỳ xuống cho ta.” Lời vang dội cho thấy uy nghiêm thể cưỡng lại.

      Tịch Hạo Trạch đến trước mặt nội.Tịch lão gia luôn thương đứa cháu nội này, cảm thấy đứa cháu này bản tính mấy phần giống mình nên ông luôn thiên vị nó hơn.

      quỳ xuống chút do dự. Tịch lão gia đứng dậy đến trước mặt Tịch Hạo Trạch, có lẽ là vì đau lòng, nên đoạn đường ngắn còn khí thế mạnh mẽ như trước nữa.

      Ông giơ gậy lên quất mạnh vào lưng Tịch Hạo Trạch, mỗi đòn đều dùng hết sức lực.

      Trần Lộ Hà há to miệng nhưng vẫn là cố nén xuống. Mắt bà ửng đỏ xót xa nhìn con trai.

      “Hạo Trạch, ngươi xem ngươi gây ra những gì, ngươi để cho nội ngươi sau trăm tuổi xuống cửu tuyền gặp Tiểu Hàn biết ăn thế nào đây, cháu của ta lại bắt nạt cháu ông ấy?” Tịch lão gia vừa ho khụ vừa tức tối mắng: “Đứa Tiểu Vũ này quả là quá lương thiện mới quyết định sinh con cho ngươi.”

      xong cơn giận trong lòng ông lại tràn về, vẫn hề nương tay, quất mạnh lên lưng .

      “Ba, ngày mai con đón Sơ Vũ về.” Trần Lộ Hà cắn môi .

      Sắc mặt ông cụ vẫn khá hơn: “Việc này các ngươi cũng đừng can thiệp vào, cứ hãy mặc nó tự giải quyết. Lộ Hà, lúc trước, chuyện của Hạo Nguyệt và Ôn Húc con cứ vậy mà trút cả lên đầu Sơ Vũ, nay con trai con đối xử với con người ta như vậy, con thử đổi vị trí mà xem, nếu như Tiểu Vũ là con con, con còn có thể dung túng cho Hạo Trạch được nữa ?” Từng câu, từng chữ của công cụ mạnh mẽ, dứt khoát như chiếc búa đóng từng cái đinh lên thân thể của những người có mặt ở đó.

      Trần Lộ Hà bối rối, thương xót con trai, kéo cổ tay Tịch Chính Hồng. Lúc này đây Tịch Chính Hồng mới vờ ho lên: “Ba, khuya rồi ba nên nghỉ ngơi sớm chút.”

      Ông cụ liếc nhìn đứa cháu trai, biết mình dung hết sức lực đánh cháu, nhưng nó vẫn yên lặng chịu đựng, hề rên rĩ lời nào.

      Ông ra tay nặng tựa như hề đau lòng. Ông cụ vào phòng, Trần Lộ Hà chạy nhanh đến cạnh Tịch Hạo Trạch, bà thương tiếc biết nên đặt tay ở đâu.

      “Hạo Trạch, để mẹ xem con bị thương ở đâu ?”

      “Mẹ, con sao.”

      Bà Trần cẩn thận đỡ con trai đứng lên, lúc tay bà chạm vào người Tịch Hạo Trạch bị nhiệt độ cơ thể nóng hực kia làm cho giật mình: “Sao lại nóng như thế này?” Bà liền sờ lên rán . Từ hôm tập huấn trở về sốt , mấy ngày ở cùng Sơ Vũ, cũng có để ý đến mấy.

      Lúc này lại bị nội quất trận, toàn bộ sưc lực đều cạn kiệt, chỉ thấy trước mắt dần trở nê nmơ hồ.

      “Hạo Trạch…Trạch…” Bà Trần hốt hoảng gọi, Tịch lão già liền từ phòng chạy ra thấy cháu mình ngất xỉu, hỏng rồi, chẳng lẽ ông xuống tay nặng đến vậy sao?

      Tuy trong lòng Trần Lộ Hà có chút thầm trách ba mình xuống tay quá nặng nhưng cũng thể ra, đành trút hết phần bực tức kia lên người Tịch Chính Hồng.

      Tịch Hạo Trạch bị nhiễm trùng phổi, sốt cao đêm chưa hạ, tâm trí cứ mơ mơ màng màng . lưng chằng chịt vết roi thâm tím, vô cùng thê thảm, cả người hề tức giận nằm sấp giường.

      Từ khi con trai tập huấn về Trần Lộ Hà vẫn chưa gặp lại, đến khi gặp lại là bộ dáng này. Mắt bà phiếm hồng, ngừng thay khăn lạnh đắp cho con trai.

      Đêm dài trôi qua. Cả đêm, Sơ Vũ ngủ ngon giấc, ngừng mơ thấy ác mộng , luôn có gì đấy giày xéo trong tim .

      Sau cơn mưa, thời tiết trở nên lạnh lẽo, Tịch Hạo Nguyệt khoác bộ quần áo màu tím vào bệnh viện, dưới ánh nắng mặt trời lại càng trở nên lộng lẫy.

      Trong khoảng thời gian này, các thành viên trong gia đình cứ lần lượt đến làm khách trong bệnh viện, chắc hôm nào đó phải lên núi Mao Sơn cúng bái mà thôi . mải mê suy nghĩ nhìn đằng trước, vô tình đụng phải thân hình áo trắng.

      Trong nháy mắt bầu trời phất phới hơn mười tờ giấy trắng, ánh trắng chói lòa trước mắt làm hoảng loạn.

      “Bác sĩ Chu, sao chứt?” Thanh dịu dàng của người phụ nữ bên cạnh hỏi.

      Tịch Hạo Nguyệt nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ áo trắng trước mặt, nhấc chân bước lên phía trước.

      “Vị tiểu thư này, đụng phải người ta lại còn có thái độ như vậy nữa sao?” Tịch Hạo Nguyệt cảm thấy thanh này rất êm tai, nếu như ấy tham gia vào đoàn họ hát nhạc dân gian có lẽ rất nổi tiếng, nhưng có điều lời này rất khó nghe.

      nhàng xoay người qua, cao 1m72, nhưng cũng chỉ đứng đến có ngang nửa đầu ta: “ đúng lúc, tôi cũng muốn câu này.” ngơ ngẩn nhìn , nam tử mày kiếm mắt sáng,tuấn tú đẹp trai.

      Hai người lẳng lặng đối diện nhau, trong phút chốc khóe miệng người đàn ông kia nhếch lên ý cười, nhàng lên tiếng: “Đáng tiếc, tôi những lời muốn nghe.” xong, lướt qua người .

      Tịch Hạo Nguyệt bình tĩnh nhìn theo bóng lưng . thời đại này tố chất của bác sĩ đều tệ như vậy sao, ngay cả làm việc trong bệnh viện quân khu cũng chỉ đến thế thôi ư.
      tart_trung thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 52: Càng quan tâm càng thể tha thứ, xem ra vị trí Tịch Hạo Trạch ở trong lòng chị rất quan trọng.



      Tịch Hạo Nguyệt ngồi sô pha, thẩn thờ vân vê bông hoa trong tay: “Hạo Nguyệt, hoa này có thù oán gì với con ư, con nghĩ cái gì đấy?”


      hoàn hồn, lắc đầu: “ có gì cả, mẹ, hai thế nào rồi ?”

      Tịch Hạo Trạch còn chút sốt , bác sĩ bảo phải ở lại viện quan sát thêm thời gian. Trần Lộ Hà chăm sóc con trai đêm, vẻ mặt mệt mỏi, lúc này đây bà ăn cũng vào nữa. Tịch Hạo Nguyệt mang theo hai phần bữa sáng, nhìn trai mình nằm giường bệnh nhưng xíu nào đồng cảm. Từ đầu đến cuối đều đứng lập trường của Sơ Vũ, dựa vào cái gìmà tất cả phụ nữ đều phải chịu khổ. Chẳng qua là nghĩ rằng Sơ Vũ trông yếu đuối như vậy nhưng đúng là người phụ nữ dũng cảm. Trong cuộc sống của có lẽ chuyện dũng cảm nhất từng làm chính là ly hôn với Ôn Húc, nghĩ đến đây lòng khỏi nặng trĩu.

      Điều chỉnh lại cảm xúc của mình : “Mẹ, mẹ hãy ăn ít trước .”

      Bà Trần xoa bụng: “Mẹ ăn đâu .” xong, bà hơi nhíu mày, nhanh chóng đứng lên lấy túi: “ tại mẹ muốn đến thành phố X, con và Tiểu Mai hãy ở lại chăm sóc cho Hạo Trạch.”

      “Mẹ.” Tịch Hạo Nguyệt chạy nhanh đến giữ tay mẹ mình lại: “Hôm trước phải hai , muốn nhà mình đến quấy rầy Sơ Vũ đó ư, bây giờ mẹ , mẹ định bảo Sơ Vũ làm gì?”

      “Còn có thể làm gì nữa? Nó mang thai tất nhiên cùng mẹ về đây chứ sao.” Bà Trần tức giận , từ khi biết Sơ Vũ là con của Nam Thư Mân, trong lòng bà vẫn luôn có ác cảm. Nhưng Sơ Vũ mang thai, nghĩ vậy bà lại luống cuống lên.

      “Dù người có quay trở lại e rằng duyên số cả đời của của chi ấy cũng cạn. Mẹ, tuy Sơ Vũ chỉ sống chúng cùng chúng ta trong thời gian ngắn, nhưng chắc mẹ cũng nhìn ra tính tình chị dâu rất quật cường. Vì sao chị ấy bỏ ? Điểm này chúng ta đều hiểu .” Tịch Hạo Nguyệt nhìn vào mẹ, thấy sắc mặt mẹ mình thoáng bình tĩnh hơn, lại tiếp tục: “Mẹ, lúc trước chuyện của con và Ôn Húc đổ hết lên người Sơ Vũ. Tất cả chúng ta đều tổn thương chị ấy rất nhiều.”

      “Tại sao tôi lại sinh ra mấy đứa con như thế này cơ chứ.” Bà Trần giận dữ chỉ thẳng vào trán con : “Tôi làm tất cả đều là vì ai hả!”

      “Con biết mẹ chỉ vì muốn tốt cho chúng con nhưng mẹ hãy ngẫm lại xem, từ Sơ Vũ có mẹ chăm sóc, ấy chịu được bao nhiêu tủi thân chúng ta thể tưởng tượng nổi. Từ khi nội thân thế của ấy, giờ đây con mới nghĩ lại. Lúc trước Sơ Vũ kết hôn với hai là bởi vì ấy hai. Mẹ, bây giờ chúng ta chỉ cần đứng bên lặng lẽ quan sát là được rồi, cái khác cứ để hai người họ tự giày vò làm khổ nhau .”

      hay lắm, tại Sơ Vũ cũng chỉ có mình nó.” đến đây Trần Lộ Hà lại có chút lo lắng cùng đành lòng .

      Hạo Nguyệt đến bên cạnh mẹ: “Mẹ, con nghe trong bụng Sơ Vũ có tận hai cháu bé đấy.”

      “Cái gì?!” Bà Trần tao nhã nhất thời kinh ngạc: “ được, mẹ phải đón Sơ Vũ về ngay lập tức!”

      Khóe miệng Tịch Hạo Nguyệt giật kéo bà Trần ngồi xuống: “Mẹ, trước hết mẹ hãy về nhà nghỉ ngơi . hai bảo con qua đó chăm sóc cho Sơ Vũ rồi nên mẹ cứ yên tâm. Con bảo đảm hai đứa cháu bảo bối của mẹ nhất định khỏe mạnh, điều quan trọng bây giờ là hai phải nhanh khỏi bệnh rồi tự mình đón Sơ Vũ trở về.”

      Bà Trần trầm mặc lúc lâu, cuối cùng đành gật đầu, có số việc thể gấp gáp được. Bà thở dài, nhìn qua dáng ngủ thân quen của con trai, vừa tức vừa giận.

      ***

      Sau bốn tháng xa cách, vào lúc Tịch Hạo Nguyệt gặp lại Sơ Vũ, thể than thở, phụ nữ mang thai quả nhiên giống với trước kia . Tịch Hạo Nguyệt giúp Sơ Vũ làm thủ tục xuất viện rồi cùng quay về nhà ngoại.

      Ngày đông giá rét, khói xe, có những dãy nhà cao tầng san sát vây quanh, cho nên lại càng lạnh hơn. Nhiệt độ cơ thể của phụ nữ có thai thường cao hơn người thường nên cũng có mâý cảm giác, Tịch Hạo Nguyệt ngày thường quen được sống trong nhung lụa, ở đây chịu nổi, cả người được bao bọc chiếc áo khoác dày cộm, vậy mà vẫn cảm thấy hai chân hai tay lạnh run.

      “Sơ Vũ, hôm trước hai em bị nội trừng trị cho trận da tróc thịt bong luôn.” Tịch Hạo Nguyệt liên tục xoa tay, ánh mắt nhìn chằm vào Sơ Vũ: “Từ lúc tập huấn ấy bị sốt, sau khi từ chỗ chị về bị viêm phổi. Cả người tiều tụy rất đáng thương.”

      Sơ Vũ vẫn cúi đầu, nhưng bước có hơi chậm lại .

      Tịch Hạo Nguyệt tiếp tục: “Chị có khát để em lấy cho chị bình sữa chua.” cũng chỉ có thể khéo léo vài câu tác động, kế tiếp phải xem chính hai người họ. hy vọng hai đến càng sớm càng tốt, hoàn cảnh nơi này rất khổ cực.

      Buổi tối Tịch Hạo Nguyệt và Sơ Vũ cùng chen chúc chiếc giường, lúc đứa máy thai, ba của chúng còn chưa được cảm nhận đầu tiên vậy mà người trẻ này có được vinh dự này.

      “Sơ Vũ, chúng lại đạp này .” Tay Tịch Hạo Nguyệt lại đặt bụng chị dâu mình: “ là rất nghịch ngợm, Sơ Vũ chị hiếu kỳ tính tình của bọn chúng sau này sau?”

      Sơ Vũ nằm nghiêng, mỉm cười : “Đương nhiên là chị có tò mò chứ, nhưng chờ đợi cũng là quá trình tràn đầy niềm vui và hi vọng”

      Hạo Nguyệt nhìn lên khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc của , ánh mắt ấm áp: “Sơ Vũ, lúc trước đôi khi em lại mơ thấy đứa . Nhưng từ khi xuống đây, em mơ thấy nữa rồi. Giữa bố mẹ và con cái cũng có nhân duyên , số phận an bài cho em và đứa bé ấy duyên.”

      Vào thời điểm còn chưa biết nó tồn tại lẳng lặng ra , trong mơ thường nghe được tiếng khóc trẻ con, vừa sợ vừa đau lòng.

      “Hạo Nguyệt ” Sơ Vũ gọi.

      “Em hiểu chị à.” Tịch Hạo Nguyệt vỗ vỗ lên tay Sơ Vũ để an tâm. hít hơi, ánh mắt bình thản, đó là loại cảm giác nhõm: “Lúc ấy Ôn Húc vẫn chịu ly hôn, ta xem em là người thế nào cơ chứ. Em là sĩ quan văn hóa nghệ thuật, hôn nhân của bọn em được nhà nước bảo vệ, nhưng em chưa từng nghĩ rằng có ngày em phải nhờ đến pháp luật để giải quyết cuộc hôn nhân kia, đó là điều rất đáng buồn. Tôn Hiểu Nhiên cũng quá buồn cười, ta nghĩ rằng Ôn Húc ta, đàn ông gặp dịp chơi thôi.” Tôn gia sau đêm bị Tôn Hiểu Nhiên hủy hoại, con của Tịch gia cũng phải là người dễ dàng bị người khác bắt nạt như vậy .

      Sơ Vũ lặng thinh nhớ kỹ cái tên kia – Tôn Hiểu Nhiên. Lòng ưu sầu, ngờ người làm bạn cùng suốt hơn hai mươi năm, cùng sẻ chia biết bao niềm vui, nỗi buồn và cả nước mắt, nay theo năm tháng thay đổi.

      Tịch Hạo Nguyệt nhìn vẻ mặt mịt mờ của Sơ Vũ, cũng đoán được suy nghĩ gì: “Sơ Vũ, chị đối với người khác luôn mềm mỏng, thế sao lại quá quyết liệt với hai em vậy?”

      Sơ Vũ ngẩn ra, kéo chăn lên ấp úng : “Em ngủ sớm .”

      “Càng quan tâm càng thể tha thứ, xem ra vị trí Tịch Hạo Trạch ở trong lòng chị rất quan trọng.” Hạo Nguyệt sâu sắc .

      ***

      Bụng Sơ Vũ càng ngày càng cồng kềnh thể tiếp tục công việc giảng dạy ở trường được nữa. Hiệu trưởng hết lời cảm hơn , hơn nữa còn hy vọng, chờ sinh con sang lại đến. Trước chân thành tha thiết của hiệu trưởng, Sơ Vũ đành phải gật đầu.

      Mấy ngày nay, Tịch Hạo Nguyệt luôn làm nhiệm vụ theo sát Sơ Vũ, trước kia mỗi khi ở cùng , Sơ Vũ luôn miệng ngừng. Sau tất cả mọi chuyện, Sơ Vũ trở nên lặng lẽ hơn, những khi chuyện với đứa trong bụng mới bày ra nụ cười.

      Người nhà Tịch gia vẫn chưa đến tìm Sơ Vũ, Sơ Vũ hiểu được Tịch Hạo Trạch chịu rất nhiều áp lực. Ngày ngày Hạo Nguyệt đều ở bên tai thủ thỉ tâm chuyện hồi bé của trai . cũng đáp lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

      Có đôi khi nhìn thấy bộ dạng này của Sơ Vũ, cũng chỉ còn cách phát cáu lên cái bụng của Sơ Vũ: “Ba của các cháu là tên khốn nạn, Tịch Hạo Trạch là tên khốn nạn.”

      Hạo Nguyệt thường thừa dịp Sơ Vũ để ý liền lén lút chụp ảnh chị dâu mình. biết ở thành phố N , mọi người đều rất nóng ruột chờ đợi tin tức của .

      Tịch Hạo Trạch ở bệnh viện tuần, sức khỏe khá hơn, lại phải liền quay về doanh trại. lúc này đây rất muốn ở cạnh , nhưng còn có chức trách của mình. Mỗi ngày đều ngắm nhìn những tấm ảnh di động mà Hạo Nguyệt gởi đến, tại đây là niềm an ủi lớn nhất của .

      Thời gian vùn vụt trôi qua, trong nháy mắt gần đến tết lịch.

      Hai mươi tháng mười hai Tịch Hạo Nguyệt phải quay lại để chuẩn bị cho hoạt động sắp tới của đoàn. Tịch Hạo Nguyệt xin nghỉ phép nhiều ngày đến lúc phải trở về. Sau mây đen, tất cả qua .

      Chạng vạng hôm qua, thành phố X rơi xuống những bông tuyết đầu tiên, Sau đêm mặt đất được bao phủ bởi lớp tuyết trắng tinh, lúc này bầu trời những bông tuyết vẫn ngừng rơi lất phất.

      Sơ Vũ đứng ở cửa, bên miệng thở ra làn khói trắng.

      “Tiểu Vũ, vào phòng .” Bà ngoại mặc chiếc áo khoác dày, đầu choàng khăn, cố hết sức cào tuyết.

      Sơ Vũ nhìn đành lòng nhưng cũng có cách nào khác. Nhìn ngoại mình cúi lưng cặm cụi làm việc, khóe mắt ươn ướt.

      Trong gian yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng xe ô tô, căng thẳng. Quả nhiên, lát sau, trước sân nhà xuất hình bóng quen thuộc.

      Tịch Hạo Trạch đẩy cửa ra, thanh kẽo kẹt vang lên, những bông tuyết bám tường rơi xuống đầu vai , tham lam ngắm nhìn người trước mặt, ánh mắt vô cùng lo lắng. Thời gian như ngừng trôi, mọi thanh như dừng lại.

      Sơ Vũ luống cuống xoay người vào phòng.

      Bà cụ nhìn thấy Tịch Hạo Trạch, khẽ cười: “Hạo Trạch đến rồi đấy à.”

      Tịch Hạo Trạch đến bên cạnh bà: ” Ngoại, để con làm cho.” xong nhận lấy chiếc chổi lớn trong tay bà.

      “Cháu quét hết ra đường là được, lát nữa ta lại lấy rơm rạ rải lên.” Dừng chút, bà có hơi lo lắng : “Cháu tới là tốt rồi, mấy hôm nay Tiểu Vũ bị ra máu, hôm nay lại thể đến bệnh viện, aizz…”

      Trong phút chốc, tim Tịch Hạo Trạch tựa như có vật gì đâm sâu vào , sắc mặt lập tức thay đổi, cuống quýt ném chổi xuống rồi chạy vào nhà. Bà cụ buồn cười, cúi xuống nhặt chổi lên rồi tiếp tục quét tuyết.

      “Sơ Vũ.” Nhìn chiếc bụng tròn vo kia, thấy có chút khó tin, đau lòng chua chát : “Mẹ bảo đem theo cho em mấy thứ.”

      “Mẹ” nhàng xúc động lặp lại.

      Tịch Hạo Trạch đoán được lòng nghĩ gì: “ ra mẹ cũng muốn đến thăm em, nhưng gần đây phải cùng ba xuống các đơn vị để động viên thăm hỏi chúc tết.”

      Khóe miệng Sơ Vũ hơi động, trong lòng cả hai hiểu , nhưng đều vờ như .

      “Sức khỏe em thế nào rồi ?” dịu dàng hỏi, nhìn thấy vẫn cúi đầu lên tiếng, giật khóe miệng.

      Hồi lâu sau, Sơ Vũ hai chữ: “Vẫn tốt.” Hai tiếng nhàng in sâu vào lòng . Trong lòng dâng lên niềm vui sướng kể siết, khuôn mặt căng thẳng kia cũng dần thả lỏng ra.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 53: Sau này…sau này,em mới phát ra chính là tên khốn nạn



      Sau khi Tịch Hạo Trạch đến, bà cụ thong thả hơn rất nhiều, quả nhiên trong nhà thể thiếu được người đàn ông. Thái độ của Sơ Vũ đối với còn quá lãnh đạm như trước, nhưng cũng chẳng mấy niềm nở.

      Khi Tịch Hạo Nguyệt đến thăm , hai chị em ngủ cùng nhau chiếc giường ấm áp. Mà nay Hạo Trạch đến, danh nghĩa họ vẫn là vợ chồng nhưng lại mỗi người nơi. chỉ có thể làm tổ trong căn phòng lạnh lẽo và đơn của mình, trông rất đáng thương.

      Đêm giao thừa, sau cơn tuyết đầu mùa, theo phong tục trong thôn, chiều hôm đấy bà cụ lên núi mừng tuổi cho mấy người bạn già. Sơ Vũ mang thai thể cùng, Tịch Hạo Trạch là cháu rể, năm đầu tiên dĩ nhiên cũng phải đến chào hỏi.

      mình Sơ Vũ ở nhà xem tivi, rồi gọi điện thoại cho ba. Mấy tuần trước Hàn Đức Quần có đến thăm , vốn định đưa và bà ngoại về cùng đón năm mới, sau lại thấy bà ngoại cũng chẳng lên tiếng gì nên ông đành từ bỏ.

      Sơ Vũ nghe thấy ở đầu kia điện thoại Hàn Thần nháo nhác, khóe miệng bất giác nở nụ cười.

      “Tiểu Vũ, mấy ngày trước, Hạo Trạch có đến đây, chuyện của hai con nó cũng cho ba. Ba xin lỗi , con chịu nhiều tủi hờn nhưng ba cũng thể làm được gì.”

      “Ba …” Sơ Vũ nghẹn ngào gọi: “ phải thế ạ.”

      “Ba cũng muốn nhiều lời gì nữa. Người ta phát thông báo phá bỏ và di dời dãy nhà , hôm qua mẹ và ba bàn bạc kĩ rồi, năm sau chúng ta tính thuê căn hộ ở Giang Bắc, đến lúc đó con quay trở về .”

      Mắt Sơ Vũ ửng đỏ, móng tay ấn chặt vào lòng bàn tay.

      “Ngoại con tuổi cũng lớn, con lại sắp sinh, sau này ai có thể chăm sóc cho con? Còn những hai đứa chứ.”

      Hàn Đức Quần rất đúng, cũng thể cả đời cứ trốn mãi nơi đây , Sơ Vũ hít hít mũi, thanh khàn khàn: “Ba, con suy nghĩ lại.”

      “Tiểu Vũ, mẹ con…” Hàn Đức Quần hơi dừng, định nhưng rồi lại thôi.

      “Chuyện gì ạ?”

      có việc gì, có việc gì cả, con thay ba chúc ngoại năm mới.”

      Sơ Vũ thấy trong lời của ba mập mờ đoán là xảy ra chuyện gì đó, nhưng nếu ba muốn , cũng hỏi lý do: “Vâng ạ.”

      Tối ba mươi, cả thôn làng rộn ràng tiếng pháo. Bà cụ làm rất nhiều thức ăn, nhiều năm qua bà đều mình đón tết , hiếm khi mới có cháu ngoại và cháu rễ ở lại đón tết như năm nay, bà vô cùng vui vẻ, tâm tình hào hứng còn cùng Tịch Hạo Trạch uống ly rượu.

      Sơ Vũ vừa mới đứng dậy chuẩn bị múc sủi cảo, Tịch Hạo Trạch lập tức đứng lên lấy chiếc bát trong tay . Sau khi đến đây, mọi việc lớn của Sơ Vũ đều dành làm. Lúc ban đầu Sơ Vũ còn cự tuyệt, nhưng vẫn cứ nằng nặc làm theo ý mình, sau đó cũng chẳng thêm gì nữa.

      Sau khi ăn xong, bà cụ lấy phong bì đỏ ra lì xì, Tịch Hạo Trạch, Sơ Vũ người bao, còn có hai bao cho hai đứa bé trong bụng nữa . Tiền nhiều, nhưng đó là phong tục lâu đời, là tiền may mắn cho năm mới.

      Khi Tịch Hạo Trạch đến đây người nhà Tịch gia đều chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Sơ Vũ ảm đạm ngồi sô pha xem chương trình năm mới, Tịch Hạo Trạch ngồi bên cạnh, sau lúc mới lấy chiếc hộp từ trong túi ra.

      “Đây là của nội và mọi người bảo mang đến cho em.” Đây là cái tết đầu tiên trở thành con dâu trong gia đình, người lớn trong nhà phát lì xì cho con cháu cũng là tập tục. Tịch lão gia rằng, mặc kệ là người ở đâu, vẫn như trước, vẫn là con dâu của nhà họ Tịch.

      Sơ Vũ mỉm cười nhận lấy: “Là cho mấy đứa ư.”

      Tịch Hạo Trạch bỗng sững sờ, sắc mặt căng thẳng: “Phần của hai đứa vẫn giữ lại đây, đợi đến khi chúng nó lớn lên đưa lại cho chúng. Đây là phần của em.”

      Sơ Vũ xấu hổ, hai đứa phỏng chừng nghe được ba chúng vẫn giữ tiền lì xì của chúng cho nên bắt đầu cựa quậy kháng nghị.

      Tịch Hạo Trạch khoanh hai tay, tiếp tục xem ti vi: “Thời gian trôi qua nhanh quá em nhỉ, giờ phút này năm ngoái còn ở trong doanh trại xem văn nghệ.”

      “Sau lại gọi điện thoại cho em rồi bị em dập máy.” xong, bất giác nở nụ cười.

      Ánh mắt Sơ Vũ nhìn qua khuôn mặt : “Vậy ư? Sao em lại chẳng nhớ gì cả nhỉ .”

      Tịch Hạo Trạch nhìn thoáng qua chiếc cằm thanh mảnh kia, giọng .”Sơ Vũ, em thay đổi.”

      Con người luôn luôn thay đổi theo thời gian , nhất là sau khi vừa trải qua hàng loạt chuyện như thế.

      mỉm cười: “ cũng thay đổi phải sao? Trước kia chỉ biết bắt nạt em, ức hiếp em, khi đó em rất ghét , hơn nữa còn mặt bộ quân phục xuất trước mặt em.”

      Mi tâmTịch Hạo Trạch thả lỏng ra: “Sau nàythì sao?”

      Sơ Vũ bỗng dưng trợn tròn mắt, ngẫm nghĩ lúc: “Sau này…sau này,em mới phát ra chính là tên khốn nạn.”

      Khóe miệng Tịch Hạo Trạch nhất thời run rẩy: “Sơ Vũ, chỉ muốn rằng em béo lên .”

      Sơ Vũ bực tức đứng dậy đến giường.

      Tịch Hạo Trạch càng cười tươi hơn.

      Bởi vì đêm nay là đêm đoàn viên, nên người nào đó cũng muốn đoàn viên cùng gia đình của mình. Tối đến ở lại trong phòng, chuyển hết chăn của mình lên giường, rất tự nhiên nằm xuống bên cạnh Sơ Vũ.

      Đêm giao thừa tiếng pháo hoa giòn dã kéo dài mãi dứt. Lúc nửa đêm, Sơ Vũ râm râm rên rỉ. Tịch Hạo Trạch ngủ quá sâu, nhất cử nhất động của làm bừng tỉnh.

      “Sơ Vũ, Sơ Vũ …” vừa mở đèn nhìn thấy trán Sơ Vũ ướt đẫm mồ hôi.

      Tịch Hạo Trạch thấy sắc mặt Sơ Vũ rất kém, tay đặt xuống chỗ kia kiểm tra, thấy có dấu vết thấm ướt.

      “Sơ Vũ, em tỉnh lại .”

      Sơ Vũ chỉ biết là bụng rất đau, bụng dưới căng trướng ra đau buốt, mê man cố mở mí mắt nặng trĩu, nhìn thấy Tịch Hạo Trạch lo lắng nhìn , giúp mặc quần áo.

      “Bụng em đau quá.” bíu chặt lên tay , cắn răng .

      Tịch Hạo Trạch luống cuống, phải là sinh ngay ngày hôm này đấy chứ, ràng vẫn còn sớm ba tuần cách ngày dự tính mà. vội vàng mặc quần áo vào. Bà cụ nghe được động tĩnh liền chạy qua, nhìn thấy tình cảnh như vậy liền tiến đến: “Vẫn chưa vỡ nước ối mà, sao lại đau như thế chứ.”

      “Ngoại, ngoại chăm coi Sơ Vũ giúp cháu lát. Cháu gọi điện thoại, lát nữa cháu đưa ấy lên thị trấn.” Sắc mặt Tịch Hạo Trạch nghiêm trọng, vì trước đấy từng chứng kiến cảnh bị ngã trong lòng vẫn luôn bị ám ảnh, vô cùng lo lắng.

      “Được .”

      chạy ra gọi điện thoại cho Trần Lộ Hà

      “Con hãy nhanh đưa Sơ Vũ lên bệnh viện thị trấn trước .” Trần Lộ Hà hít sâu, rồi vội vã gọi điện thoại cho những người khác, trước đó bà luôn lo sợ đến việc này.

      Đầu năm đầu tháng, Tịch gia đúng là bị làm cho run sợ mà.

      Lúc Tịch Hạo Trạch đưa Sơ Vũ đến bệnh viện, Sơ Vũ quằn quại nằm ở xe đẩy. Cũng may Trần Lộ Hà tìm được người liên hệ với bác sĩ địa phương đến bệnh viện, vừa đúng là bác sĩ Trịnh, là bác sĩ nổi tiếng khoa phụ sản, đối với Sơ Vũ cũng rất quen thuộc.

      ấn lên bụng Sơ Vũ: “Đừng căng thẳng, thả lỏng từ từ, làm theo tôi, hít vào, thở ra.” Bác sĩ Trịnh nhàng vuốt bụng .

      Hồi lâu sau, đau đớn cuối cùng cũng giảm bớt .

      “Bác sĩ Trịnh, ấy bị làm sao thế ?”

      “Tịch tiên sinh, yên tâm, có việc gì cả, hai nhóc kia nghịch ngợm thôi. Mấy ngày này phải chú ý nhiều hơn nữa, đặc biệt là phụ nữ có thai cần phải thả lỏng tinh thần. Thường ngày phải vuốt ve bụng vợ để đứa bé cảm nhận được ba mẹ ở bên.”

      Tịch Hạo Trạch thở dài nhõm, phụ nữ mang thai quả còn khủng bố hơn so với huấn luyện nữa.

      Sơ Vũ bị hai đứa giày vò đến mệt mỏi, ngủ thiếp . liền ra gọi điện thoại cho bà ngoại, cho bà tình trạng của Sơ Vũ, rồi lại gọi cho Trần Lộ Hà.

      Cuối cùng Trần Lộ Hà câu, lời cho phép cự tuyệt: “Đợi khi con bé ổn định lại, hai ngày nữa đưa con bé quay về đây,nếu con đưa được con bé về sau này con cũng đừng trở về Tịch gia nữa .”

      ***

      Sơ Vũ quay về thành phố N. Hôm ấy, Tịch Hạo Trạch lái xe đưa Sơ Vũ về, Sơ Vũ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, chỉ xa cách có mấy tháng thôi thế nhưng rất nhớ mảnh đất này.

      lẳng lặng nhìn, đến lúc bừng tỉnh lại xe đến cổng ngõ.

      Tịch Hạo Trạch nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt hai người giao nhau: “Ba và mọi người đợi em.”

      Sơ Vũ biết hình dung tâm trạng của mình vào giây phút này như thế nào. vẫn nghĩ rằng đưa về Tịch gia, dù sao bà Trần cũng hạ tối hậu thư, nhưng tình huống bây giờ ngờ hoặc nhìn . Tịch Hạo Trạch xoa trán: “Sao, em muốn cùng về đại viện ư?”

      Sơ Vũ trừng mắt lườm .

      Tịch Hạo Trạch khẽ thở dài, thanh kia xuyên thấu qua lòng .

      “Sơ Vũ, em yên tâm từ nay về sau chỉ tuân lệnh tổ quốc và bà xã của mình thôi.” nửa vui nửa đùa , đôi mắt đen nháy chan chứa chân thành tha thiết.

      Tối qua khi cùng Từ Dịch Phong trò chuyện, Từ Dịch Phong hỏi câu: “Cậu sợ ấy trở lại sao?”

      biết cho dù hôm nay có đưa được Sơ Vũ trở về, khúc mắc trong lòng Sơ Vũ vẫn giải được. vì đứa miễn cưởng cùng trở về. cũng vì đứa mà ràng buộc .

      .”

      “Cậu chắc chắn đến vậy ư?” Từ Dịch Phong cười lạnh lùng, trái tim của phụ nữ có đôi khi rất sắt đá, ngay cả quan to … mặt lớn như bọn họ cũng phải là đối thủ.

      “Dịch Phong, vì sao Mạnh Hạ nhiều năm rồi, nay quay trở về, cậu vẫn cùng ấy dây dưa, phải trước đây cậu rất ghét ấy sao?” Tịch Hạo Trạch vuốt mũi: “Có lẽ cậu cũng hiểu tâm trạng của tớ lúc này.”

      “Mẹ nó, bởi vì bị coi thường.” Từ Dịch Phong bực tức dập máy, ánh mắt lướt qua con búp bê Barbie bàn làm việc, nhìn thấy búp bê lại nhớ đến Nhạc Nhạc, nhưng là…

      Sơ Vũ biết Tịch Hạo Trạch thuyết phục bà Trần như thế nào, cũng bận tâm hỏi. Về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, lúc Tịch Hạo Trạch đến Hàn gia, khuôn mặt vẫn còn vài vết bầm tím. Hàn Thần hề mong đợi gặp người rể này, trước kia cậu luôn nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, nay chỉ còn lại khinh bỉ.

      “Chị, ta bị đánh ư .” Hàn Thần thầm bên tai Sơ Vũ, cậu vui sướng khi thấy người gặp họa.

      Sơ Vũ ậm ừ rồi tiếp tục thu xếp hành lý, Tịch Hạo Trạch tới đến đưa bệnh viện.Chỉ còn hai tuần nữa đến kỳ sinh, mọi người trong nhà đều bảo đến bệnh viện dưỡng thai. Sơ Vũ cũng lo sợ tình trạng đêm ba mươi kia lại tái diễn nên nghe lời nhập viện.

      “Chị, để em đưa chị .” Hàn Thần nhìn sắc mặt hờ hững của Sơ Vũ, cậu cười hì hì.

      Lúc ra, biết Tịch Hạo Trạch chuyện gì với ông Hàn. Nhìn thấy con , ông luống cuống đóng nắp hộp giấy lại.

      Sơ Vũ nhìn thoáng qua, Tịch Hạo Trạch đến định nhận lấy hành lý tay Hàn Thần. Hàn Thần hừ lạnh: “ cần phiền ngài.” Thanh khó chịu chút che giấu.

      Lý Tú Vân tới, trừng mắt con trai: “Con về phòng học bài .”

      “Con theo giúp chị.”

      “Gần đến cuối kỳ rồi còn lo, ngồi ở nhà mà học bài chuẩn bị kỳ thi lại của con .”

      Hàn Thần tức tối quay về đạp mạnh cửa phòng, Lý Tú Vân nghe thấy tiếng vang vừa định mắng con trai.

      “Mẹ, chúng ta thôi.” Sơ Vũ vội .

      Lý Tú Vân đành nén cơn giận.

      ***

      Đến bệnh viện, Tịch lão gia, bà Trần, Tịch Hạo Nguyệt đều ở đấy. Tịch lão gia nhìn thấy , vẻ mặt tràn đầy thương: “Tiểu Vũ, cháu làm nội nhớ lắm rồi.Cháu trở về thăm ngoại cũng thèm nhớ đến ông già này.” Ông cụ cường điệu lên.

      “Nội à, cháu nào có.”

      “Hai đứa cháu cố của nội, ai za, Tiểu Vũ, cháu vất vả rồi .”

      Tịch Hạo Nguyệt bật cười: “Nội à, Tiểu Vũ có hay nên trở về vì ông mà phục vụ dân luôn .”

      Bầu khí ngột ngạt dịu hơn. Bà Trần nhìn Sơ Vũ, bụng vừa to lại vừa cồng kềnh,ngoại trừ cái bụng lớn hơn cả người vẫn gầy yếu như trước làm người ta nhìn thấy mà thương xót. Da mặt lại còn đen hơn, khóe mắt thâm quần. Lòng bà dâng lên niềm xót xa, bây giờ con dâu bà mang thai lại nơi này nơi khác, người bị hành hạ vẫn chính là hai đứa .

      “Tiểu Vũ à, thôi, mẹ hẹn với bác sĩ Lý ở khoa sản rồi.” Trần Lộ Hà kéo lấy tay Sơ Vũ, tình cảm trước đây bà dành cho con dâu này là , dễ dàng phai nhòa. Thân phận kia thể nào thay đổi được, bà chỉ còn cách chấp nhận, nghĩ thoáng ra cuộc sống mới có thể tốt đẹp hơn. Bà nhận ra điều đó!

      Sơ Vũ nghiêng đầu nhìn Trần Lộ Hà, đôi mắt ngấn nước, ngập ngừng gọi: “Mẹ.” Tiếng này tựa như năm trước lần đầu tiên gọi bà.

      “Chao ôi. Trước tiên hãy .”

      Bác sĩ Lý là bạn học cũ của bà Trần, bà kiểm tra tổng quát cho Sơ Vũ, cười tủm tỉm : “BàTrần à, yên tâm .”

      “Bác sĩ, thai nhi thế nào?” Trần Lộ Hà vẫn rất lo lắng, đêm đó, lúc bụng Sơ Vũ quặn đau làm bà ở xa ngàn dặm cũng bị dọa lây, mấy đêm liên tục ngủ được.

      “Tất cả đều bình thường, hai đứa trộm vía khỏe mạnh, chỉ sợ khi sinh người mẹ phải chịu cực khổ.” Bác sĩ Lý nhìn sang Sơ Vũ: “Thế gia đình muốn sinh mổ hay sinh thường?”

      “Sinh mổ.”

      “Sinh thường.”

      Tịch Hạo Trạch và Sơ Vũ đồng thanh trả lời, Tịch Hạo Trạch bình tĩnh bảo: “ Lý, sinh mổ .”

      Bác sĩ Lý bị vẻ mặt kiên quyết của Tịch Hạo Trạch làm giật mình, sửng sốt vài giây, lại : ” Vợ cậu có thể mạnh bằng cậu ư.”

      “Tôi muốn sinh thường.” Sơ Vũ biết sinh thường tốt hơn cho con cái, chỉ là người mẹ rất vất vả, nhưng sợ đau, vì đứa có thể chịu được.

      Hai người đều kiên trì, bà Trần giải quyết dứt khoát: “Có thể sinh thường được sinh thường, nếu sinh mổ.”

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 54: Hai nhóc con kia hành hạ Sơ Vũ suốt đêm, cuối cùng đến rạng sáng cũng hạ sinh.



      Mỗi ngày bà Trần đều đến bệnh viện thăm Sơ Vũ, bác sĩ Lý khuyên Sơ Vũ hàng ngày nên bộ nhiều, như vậy giúp cho việc sinh nở dễ dàng hơn. Nhiệm vụ này cơ bản đều hoàn thành cùng mẹ chồng. ít thai phụ nhìn thấy bụng Sơ Vũ đều đến hỏi, khi nghe được là cặp song sinh ai nấy đều trầm trồ khen ngợi. Bà Trần luôn tự hào về điều này.

      Hôm nay, trời cao trong xanh, ánh nắng chan hòa. Bà Trần cẩn thận dìu Sơ Vũ dọc theo bờ hồ, Sơ Vũ hai vòng nên có chút mệt, bà Trần đỡ con dâu đến chiếc ghế dài ngồi nghỉ. Sợ ghế lạnh nên mỗi lần xuống lầu bà đều mang theo đệm.

      “Ôi, con chị có phải mang thai đôi ? Bụng này to quá .” Người phụ nữ trung niên bên cạnh hỏi.

      Bà Trần vui vẻ cười, trả lời: “Là cặp song sinh, nhưng đây là con dâu của tôi, phải con .”

      Ánh mắt người phụ nữ bên cạnh liền thay đổi: “Ồ, tôi còn tường hai người là mẹ con ruột nữa chứ. , có phúc.” Người phụ nữ kia gật đầu , bà nhìn qua biết thân phận người phụ nữ trước mặt hề đơn giản vậy mà lại rất chiều chăm sóc con dâu, hiếm thấy.

      Bà Trần mỉm cười, đưa Sơ Vũ vòng qua bên kia, được nửa đường phát quên mang theo cốc nước: “Tiểu Vũ, con ngồi xuống nghỉ lát, để mẹ lên lấy nước.”

      “Mẹ, cần đâu. Lát nữa con cũng lên rồi mà.”

      sao, sao. Con nên phơi nắng nhiều chút.”

      Sơ Vũ mỉm cười dịu dàng, ngồi xuống ghế, tay xoa xoa hông. nheo mắt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời ấm áp , gió thoảng qua, cảm giác rất thư giản.

      “Tiểu Vũ…” thanh quen thuộc gọi tên .

      Sơ Vũ cảm thấy trước mắt bị bao phủ bởi bóng tối, từ từ mở mắt ra nhìn thấy Nam Thư Mân đứng trước mặt, trông rất tiều tụy và nhợt nhạt.

      Nam Thư Mân nhìn chằm xuống bụng Sơ Vũ: “Tốt rồi, tốt rồi.” Bà lẩm bẩm.

      Sơ Vũ bị bà nhìn có chút khó chịu, đứng dậy chuẩn bị rời .

      “Tiểu Vũ …con khoan hãy , đợi ta lát…” lời còn chưa dứt, Trần Lộ Hà đến đẩy bà ra: “Bà đến đây làm gì?”

      Từ xa nhìn thấy Nam Thư Mân, trong lòng cảm thấy có điều chẳng lành, bà liền vội vàng chạy tới, điệu bộ của bà trông giống như gà mẹ che chở cho gà con, hoàn toàn cảnh giác.

      Nam Thư Mân bị bà đẩy người hơi lảo đảo, chân mang giày cao gót lùi về phía sau.

      Bà Trần đỡ con dâu lên: “Chúng ta lên thôi.” Bà muốn gặp người phụ nữ này.

      Nam Thư Mân lại chạy đến giữ chặt Sơ Vũ: “Tiểu Vũ, mẹ xin con, xin con hãy cứu lấy em trai của con…” Đôi mắt Nam Thư Mân đỏ ửng, từng giọt nước mắt tuôn rơi, khổ sở níu lấy Sơ Vũ.

      Sơ Vũ nhất thời hiểu tình huống trước mắt. kinh ngạc nhìn bà: “Tống phu nhân, bà…” lời còn chưa dứt, bà Trần chen vào: “Nam Thư Mân, bà có biết xấu hổ , tôi chưa gặp qua người phụ nữ nào tàn nhẫn như bà. Con bà gặp chuyện, sao lại nhờ vả Sơ Vũ. Lương tâm của bà mang cho chó ăn rồi sao, chẳng lẽ bà biết tình hình tại của con bé sao?” Bà Trần cực kỳ giận dữ, lại vừa đau lòng, đời này sao lại có người mẹ như vậy chứ.

      “Nam Thư Mân, bà gặp báo ứng đấy, trời cao có mắt, kiếp này bà sống thiếu đạo đức nên con bà trả nợ thay bà đấy. Chuyện của con bà, chúng tôi cũng đành chịu, mong bà đừng đến đây quấy rầy Sơ Vũ.”

      , Tiểu Vũ…” Nam Thư Mân đột nhiên nắm chặt tay Sơ Vũ, tuyệt vọng gọi tên như thể là nguồn hy vọng cuối cùng : “Tiểu Vũ, đó là em trai con mà, nó vừa mới mười tám, còn trẻ vậy, Tiểu Vũ, mẹ van con đấy .”

      Lòng bàn tay Sơ Vũ đau buốt, sắc mặt hơi tái nhợt, lưỡng lự biết làm sao.

      “Con hay xét nghiệm tủy được ? Được ? Con cũng là do ta sinh ra , tủy của hai con chắc chắn thích hợp .” Đôi mắt bà mù sương, tóc tai rối bù, ánh mắt điên cuồng tìm kiếm tia hy vọng cuối cùng.

      Sơ Vũ khiếp sợ nhìn bà, khóe môi mấp máy, run run hất tay bà ra, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng: “Mẹ, con là con ruột của mẹ sao?” suy nghĩ hồi lâu , trong lòng có rất nhiều điều muốn , nhưng chỉ nhàng hỏi câu, rồi bỗng chốc cả người từ từ khụy xuống.

      Trần Lộ Hà sợ tới mức sắc mặt tái mét: “Sơ Vũ, Sơ Vũ … “

      “Mẹ, con đau bụng quá.” Sơ Vũ cắn răng , từng cơn đau dồn dập ập đến, người ướt đẫm mồ hồi. cảm thấy rất sợ hãi.

      Trần Lộ Hà sợ Tiểu Vũ sắp chuyển dạ, nhưng cách ngày sinh dự tính vẫn còn hai tuần. Bà chạy nhanh gọi y tá, cũng may là họ sớm chuẩn bị mọi thứ.

      Nam Thư Mân run rẩy đứng sững tại chỗ, nhìn đám người chạy đôn chạy đáo, hồn như lìa khỏi xác.

      Tịch Hạo Trạch mặt mày tối tăm đứng ngoài phòng sinh, trán gân xanh nổi lên cuồn cuộn: “Mẹ, phải bác sĩ bảo vẫn còn hai tuần sao, hai hôm trước vừa kiểm tra vẫn chưa có dấu hiệu sắp sinh mà, vừa mới được vài ngày sao lại liền sinh vậy ?” Bởi vì lo lắng nên giọng có chút lớn tiếng.

      Sắc mặt lộ hà cũng rất hốt hoảng.

      được, con muốn vào trong đó.” trầm giọng kiên quyết , thể chịu nổi khi nghe Sơ Vũ kêu gào bên trong.

      “Đừng có làm loạn thêm nữa! Đứng đợi .” Tịch lão gia nghiêm túc , ai biết rằng lòng bàn tay ông cũng ướt đẫm mồ hôi.

      hành lang Tịch Hạo Trạch sốt ruột tới lui.

      Hai nhóc con kia hành hạ Sơ Vũ suốt đêm, cuối cùng đến rạng sáng cũng hạ sinh. Trước đấy mọi người cũng chỉ biết đó là cặp song sinh, gia đình cũng cố hỏi giới tính của bọn , nghĩ rằng đây là đôi long phượng. Niềm vui cuối cùng đến , miệng ông cụ cười tươi thể khép lại.

      Đứa bé ra đầu tiên là bé , nhưng theo góc độ sinh lý học, đứa trẻ sinh ra sau phát triển nhanh hơn cho nên Tịch gia nhất trí quyết định nó là trai, còn bé sau là em . Như vậy bé trai từ phải gánh vác sứ mệnh thiêng liêng là bảo vệ em .

      Lúc Sơ Vũ tỉnh lại, cảm thấy cả người như vừa bóc lớp da, mềm nhũn nằm giường. Tịch Hạo Trạch lấy bông tăm thấm nước lên môi , thấy mơ màng mở mắt, ánh mắt bỗng dưng sáng ngời.

      “Sơ Vũ ” Cả đêm ngủ, thanh khàn đặc.

      Sơ Vũ vừa định động đậy, Tịch Hạo Trạch giữ lại: “Em hãy nằm nghỉ ngơi .”

      “Con đâu? Con đâu?” nhìn quanh phòng bệnh thấy con đâu, sốt ruột thôi. Lúc vừa sinh ra, quá mệt mỏi, đứa thứ hai còn chưa kịp nhìn ngất . Mọi ngày hay xem phim truyền hình, giờ đây lại sợ xảy ra tình huống xấu.

      “Bọn chúng ở trong phòng dành cho trẻ sơ sinh, mẹ và y tá cũng ở đấy. sợ làm ồn em nghỉ ngơi.”

      Ánh mặt trời dịu chiếu vào, giọng cũng chan chứa dịu dàng, ánh mắt sáng ngời.”Là đôi trai .”

      “Đôi trai .” thào lặp lại, là bất ngờ, vẫn tưởng rằng cặp chị em xinh đẹp, nhưng như vậy cũng tốt, đôi trai , đứng cùng nhau là từ “tốt”. (1)

      (1)Trong tiếng trung từ “Hảo” 好 được ghép từ bộ nữ (con ) 女 và bộ tử ( con trai)子 “好=女+子” có nghĩa là trai, là tốt.

      “Sơ Vũ, cám ơn em.” Tịch Hạo Trạch nắm chặt tay , cả đời này luôn thương , phải vì con cái, phải vì hôn nhân, mà bởi chính vì .

      Y tá bế hai em đến, khoảnh khắc bế con trong tay lòng ấm áp, khi ấy cảm giác đắm chìm trong phúc hạnh. Tịch Hạo Trạch bế con thuần thục cho lắm, ngồi xuống cạnh Sơ Vũ, Sơ Vũ nhìn con trai trong lòng nhắm mắt chu môi ngủ say, cực kỳ đáng . Vài sợi tóc thưa thớt đầu bé trai, kỳ diệu, nó giống nhiều hơn.

      “Bé trai là Tịch Hàm, bé là Tịch Lạc.” Tịch Hạo Trạch mỉm cười lại tiếp: “Là đặt tên đấy.”

      Tịch Hàm, Tịch Lạc, Sơ Vũ lặng lẽ ghi nhớ.

      Tịch Lạc, nữ thần sông Lạc, người này đúng biết xấu hổ , sao lại khoe khoang con mình vậy chứ .
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :