1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vũ điệu của trung tá - Dạ Mạn (59 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 45: Tịch Hạo Trạch đơn đứng tại chỗ, dường như có chút thể tin



      Thời gian lẳng lặng trôi qua, chớp mắt đến ngày lễ đoàn viên gia đình của Trung Quốc – tết Trung thu. Đêm lạnh như nước, trăng sáng cao, sân vườn vắng vẻ, văng vẳng tiếng côn trùng rả rích trong đêm. Thoang thoảng theo gió hương quế dịu dàng, đắm chìm trong thiên nhiên tĩnh lặng Sơ Vũ cảm thấy thanh tịnh và thư giãn.

      “Tiểu Vũ, buổi đêm lạnh thế này cháu mặc áo khoác mà ra ngoài. Cháu mang thai sao biết chú ý gì cả vậy.” bà cụ càu nhàu nhưng giọng điệu lại hết mực quan tâm.

      Sơ Vũ mỉm cười nắm lấy tay bà, có thể cảm nhận được bàn tay gầy guộc thô ráp ấy trải qua biết bao khổ cực, vất vả của cuộc đời: “Ngoại à, cháu thấy nóng lắm.”

      Nhiệt độ của phụ nữ có thai thường cao hơn so với bình thường, nhìn thấy vẻ mặt kiên trì của ngoại, le lưỡi khoác áo vào. Bà cụ ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ cạnh , ánh mắt sâu kín nhìn xuống bụng cháu .

      “Tiểu Vũ, ngày mai Đại Bảo nhà bên cạnh đưa vợ đến bệnh viện khám thai, bà với Đại Bảo rồi, đến lúc đó cháu cũng cùng họ.”

      Sơ Vũ dịu dàng xoa bụng, khóe môi cong lên, nhàng dạ tiếng.

      Ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn, bầu khí ồn ào sôi nổi của nhà bên cạnh càng tô điểm cho vắng vẻ, hiu quạnh của mảnh sân hai bà cháu. Sau khi chồng mất, ngoại cũng tái giá, mình nuôi con . Con bà từ nổi tiếng xinh đẹp, nhưng làm ra những chuyện đồi phong bại tục như vậy, với tính cách của bà sao có thể chấp nhận được, bà dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.

      Bà cụ đau lòng nhìn cháu ngoại, tay nhàng vuốt lưng . Hôm đấy bà ở trong sân xay hạt ngô, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi cánh cửa mở ra, tia nắng chói chang làm mắt bà nheo lại, bà thể tin được đứa cháu quý đứng trước mặt mình.

      khó khăn mở miệng gọi: “Bà ngoại.”

      Bà cụ cố nén những giọt nước mắt nghẹn ngào. Từ sau khi cắt đứt quan hệ cùng con , bà nghĩ rằng cả đời này còn cơ hội gặp lại cháu này nữa. Sống cả đời người, dĩ nhiên bà cụ cũng đoán ra được chắc hẳn xảy ra chuyện gì đó nên cháu mình mới phải đến đây.

      Sơ Vũ tựa vào lòng ngoại, hít lấy hít để cái mùi thuốc đông y quen thuộc vương vít người ngoại.

      Trong thoáng chốc, chuyện cháu xinh đẹp đến thăm bà Nam truyền khắp thôn. Mỗi khi bà ra khỏi cửa, hết người này đến người khác lại hỏi chuyện về cháu ngoại bà. Bà cụ nhẫn nại giải thích từng người , mối quan hệ vợ chồng của cháu ngoại bà rạn nứt nên ly hôn, cho nên đến đây cho khuây khỏa. Người trong thôn đều thà chất phát, tất cả đều cảm thấy đồng tình với Sơ Vũ, người phụ nữ tốt như vậy mà cũng cần, người đàn ông đó đúng là bị mù rồi.

      Sơ Vũ tìm được công việc ở trường tiểu học trong thôn. Thầy hiệu trưởng biết tốt nghiệp trường đại học có uy tín, đối với việc đến trường làm việc thầy vô cùng cảm kích. Tại nơi đây số lượng giáo viên rất ít , mỗi năm đều có giáo viên mới được cử đến, nhưng họ cũng chỉ dạy thời gian ngắn rồi xin chuyển .

      Hiệu trưởng cũng qua tình hình của trường học cho Sơ Vũ để chuẩn bị trước, Sơ Vũ vui vẻ gật đầu đồng ý.

      ***

      Thành phố N.

      Sau hôm Sơ Vũ rời , Giang Triết nhận được cuộc điện thoại từ người bạn ở nước Pháp, người ta đón được . Trong nháy mắt, tâm trạng Giang Triết suy sụp hẳn. Ánh mắt vô hồn nhìn vào chậu xương rồng trước mặt, lẩm bẩm: “Sơ Vũ, nghĩ rằng lần này em cũng gạt cả tôi.”

      Thư ký gõ cửa: “Giang tổng, có thư.”

      Giang Triết nghi ngờ nhíu mày, trong lòng như đột nhiên nảy ra ý nghĩ, nhanh tay nhận lấy bức thư rồi mở ra.

      Giang Triết, xin lỗi. Xin lỗi vì tất cả, ra tôi đến Pháp, so với đất nước lãng mạn kia tôi thích nơi này hơn. Tôi chỉ muốn cuộc sống đơn giản cùng con mình. Trong thời gian qua giúp tôi rất nhiều, tôi sợ rằng cả đời này cũng thể báo đáp đủ. đừng tìm tôi, chừng có ngày, tôi lặng lẽ đến gặp . Giang Triết, tôi hy vọng đến lúc đó gặp được nửa kia hạnh phúc của mình.

      “Ai cần em trả lại chứ?” Giang Triết cầm lấy chiếc thẻ tay. Lúc ấy, khi Sơ Vũ nhận lấy chiếc thẻ cảm thấy ngờ ngợ vì đây ràng phải là phong cách làm việc của .

      “Tách” chiếc thẻ bị bẻ đôi.

      Chân của Tịch Hạo Trạch phải hơn hai tháng mới khỏi hẳn. Trong khoảng thời gian này, Tịch gia xảy ra rất nhiều chuyện. Vào hôm kỉ niệm ngày cưới năm của Tịch Hạo Nguyệt và Ôn Húc, mà ngày trước luôn lạc quan đời nay lại quyết định uống thuốc ngủ để kết thúc mọi chuyện. May mà được đưa đến bệnh viện kịp thời, vẫn có thể cứu được tín mạng nhưng tiếc rằng đứa con trong bụng thể giữ được. Khi Trần Lộ Hà biết tin, nhất thời thể chịu nổi ngất .

      Sau khi tỉnh lại, Tịch Hạo Nguyệt dường như trở thành người khác, cười, buồn đau. Trong cuộc đời mình, Tịch Hạo Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy bị ngã đau như lần này, nước mắt cũng cạn kiệt.

      Trần Lộ Hà ngồi cạnh giường, đau lòng cho cho số phận bạc bẽo của con . Khi mẹ Ôn Húc đến thăm Tịch Hạo Nguyệt, Trần Lộ Hà lãnh đạm lời.

      “Hạo Nguyệt, chuyện lần này là do Ôn Húc sai rồi, ba con cũng đánh nó trận .”

      Tịch Hạo Nguyệt vẫn nhúc nhích ngồi đấy.

      Bà Ôn nhìn sắc mặt u ám Tịch Hạo Nguyệt, ngồi chưa được lúc lấy cớ : “Hạo Nguyệt, trước tiên con hãy cố gắng nghỉ ngơi lần sau mẹ lại đến thăm con.”

      Trong lòng Trần Lộ Hà lạnh lùng hạ quyết tâm, cuộc hôn nhân này nhất định phải chấm dứt.

      “Hạo Nguyệt, mẹ biết lần này con phải chịu nhiều đau khổ . Nhưng còn đừng dọa mẹ như vậy được , con mà như vậy làm sao mẹ sống nổi đây.”

      Tịch Hạo Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ. Thu đến, những chiếc lá úa vàng đầu tiên lìa cành nhè rơi xuống khoảng lượn vòng rồi đáp xuống mặt đất, tựa như lòng bây giờ, hiu quạnh lạnh lẽo. Cho đến giờ phút này có thể hiểu được , vì sao Sơ Vũ dứt khoát ra . dành hết tình cảm của mình cho tình này, cứ ngỡ rằng toàn tâm toàn ý thương nhất định được cùng nhau sống hạnh phúc đến trọn đời. Nhưng đâu phải ai cũng có được may mắn đâu?

      Tịch Hạo Nguyệt cả ngày lời, hết thảy người trong nhà Tịch gia ai cũng như kiến bò chảo nóng nhưng lại thể làm được gì. Con cái trong Tịch gia đều giống nhau, tất cả đều ngang bướng giống Tịch lão gia.

      Bên vùng bờ biển phía Tây Nam sắp tiến hành cuộc diễn tập quy mô lớn, Tịch Hạo Trạch cũng tham gia. Trước khi xuất phát, đến bệnh viện thăm Tich Hạo Nguyệt.

      Tịch Hạo Trạch đến cửa hàng hoa cạnh bệnh viện mua bó bách hợp. Mặc dù là phòng bệnh cao cấp nhưng trong gian vẫn nồng mùi thuốc khử trùng. Tịch Hạo Nguyệt ngửi thấy hương hoa, nhìn sang trai cắm hoa vào bình, ánh mắt chợt lóe lên: “ hai, Sơ Vũ ?”

      Tịch Hạo Trạch sững người. ? Từ này được giấu dưới đáy lòng từ lâu.

      Từ giây phút Sơ Vũ ra , còn biết cảm giác đau đớn là gì, lúc ấy mới chợt nhận ra, có thứ tình cảm thầm thấm sâu vào tận cùng xương tủy lúc nào hay.

      Tịch Hạo Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của , tựa hồ hiểu : “ hai, đàn ông khi mất thứ gì rồi mới biết quý trọng, đó là người đàn ông tồi.” xong, lòng đau đớn khôn nguôi, cúi đầu, thanh lộ ra đáng thương vô tận: “Em và Ôn Húc có thể coi là thanh mai trúc mã. Em biết ta rất mong đợi đứa bé này nhưng giờ còn. Hôm đó lúc ta đến thăm em, mắt đỏ ngầu, hai, có biết , lúc đó em có cảm giác vui vẻ .”

      Đôi mắt rưng rưng, miệng chua chát. Ôn Húc, xem làm tổn thương tôi, tôi cũng để thoải mái .

      “Hạo Nguyệt!” Trái tim Tịch Hạo Trạch nhói lại, nhíu mày nhìn em .

      hai, yên tâm , em chết lần. Có thể nhìn thấy tất cả. Em chỉ muốn cho rằng giờ đây em có thể hiểu được cảm giác của chị dâu lúc đấy, và Tô Y làm tổn thương chị ấy quá sâu sắc .”

      Sắc mặt Tịch Hạo Trạch lạnh , mười ngón siết chặt, toàn thân hóa đá. Chuyện Sơ Vũ – là thất bại lớn nhất và cũng là thành công lớn nhất trong suốt ba mươi năm cuộc đời .

      hai, hãy tìm chị dâu trở về .”

      khi bỏ lỡ sợ rằng cả đời này khó gặp lại.

      ***

      Lúc Tịch Hạo Trạch về nhà mười giờ tối, cả nhà ảm đạm bao trùm bởi màu đen tối tăm. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều về nhà, dù biết phòng người trống nhưng vẫn kiên trì chờ đợi. mình ngồi thẩn thờ trong bóng đêm, lâu trước đây, mỗi khi vừa mở cửa nhát định nhìn thấy nụ cười hiền hòa của vợ, bàn cũng bày sẵn những món thích ăn nhất.

      đưa tay day thái dương, thở dài. còn nhớ sau khi kết hôn, hôm đầu tiên đến đây, chưa cắm khóa vào ổ, cửa đột nhiên mở ra, khuôn mặt nhắn Sơ Vũ có chút ngượng ngùng, có chút chờ mong: “Ông xã, về rồi đấy à.”

      vẫn nhớ ánh mắt khi ấy tựa như ngôi sao sáng lấp lánh bầu trời đêm, đó là niềm mong đợi cho cuộc sống mới. Nhưng chính tay phá niềm hy vọng đó, lòng khỏi chua xót nhắm hai mắt lại.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng sột soạt mở khóa, Tịch Hạo Trạch giật mình, nhanh chóng mở cửa. Đèn hành lang chiếu xuống sáng dìu dịu, Giang Triết nghe thấy tiếng động quay đầu, ánh mắt thản nhiên lướt nhìn Hạo Trạch, cau mày, chớp mắt cái liền quay đầu mở cửa.

      ấy có khỏe ?” khó khăn mở miệng hỏi.

      Đôi môi mỏng Giang Triết nhếch lên nụ cười khẩy: “ nên tự hỏi ấy những lời này .”

      Tịch Hạo Trạch cau mày tiến lên, là người được huấn luyện trường niên, tốc độ nhanh chuẩn, Giang Triết chỉ đứng đằng kia nhúc nhích: “Xin lỗi, tôi biết.” Vai né qua.

      Tịch Hạo Trạch kinh ngạc ngẫn người.

      “Tôi chỉ có thể cho rằng ấy đến Pháp. Hơn nữa, ấy muốn gặp .” Giang Triết để lại câu rồi xoay người, đột nhiên ta đạp mạnh cửa “Rầm”, giận dữ mắng câu: “Chết tiệt, ngày mai tôi đây chuyển nhà.”

      Tịch Hạo Trạch đơn đứng tại chỗ, dường như có chút thể tin, Sơ Vũ đến Pháp, vậy ấy đâu ?
      tart_trung thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 46: Sơ Vũ muốn gặp nên mới lừa rằng đứa còn.



      Tịch Hạo Trạch trở lại phòng ngủ, nằm xuống giường, bực bội kéo cổ áo nhăn nhúm, ánh mắt vô hồn nhìn chằm vào khoảng trần nhà.


      lúc sau đứng dậy ra ngoài phòng khách, châm điếu thuốc, đầu thuốc lấp lóe lập lòe trong bóng tối. Từng làn khói thuốc cuộn tròn bay lên cho đến khi cháy đến tận đốt, để lại màu xám thẩm tro tàn sàn nhà, đột nhiên cầm lấy điện thoại.

      “Dịch Phong, cậu giúp tớ điều tra việc này, cần gấp.” Giọng của lấy lại được bình tĩnh của trước đó.

      Từ Dịch Phong ngủ say nghe thấy tiếng điện thoại, bực mình muốn mắng người. nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, nhàng giúp kéo chăn, rồi cầm điện thoại ra ngoài ban công. nhíu mày, tức giận : “ hơn nửa đêm rồi cậu bảo tớ điều tra kiểu gì đây.”



      “Được rồi, được rồi. Tớ nhanh chóng liên lạc lại với cậu.” cáu gắt tắt máy.

      Mạnh Hạ tỉnh, từ trước đến nay ngủ luôn rất tỉnh chỉ cần tiếng động cũng có thể đánh thức .

      Từ Dịch Phong quay trở về giường, rất tự nhiên tay khoác lên bên hông Mạnh Hạ. Mạnh Hạ cuộntròn trong chăn, bỗng giật mình, lấy chân đá ra nhưng với sức lực bé kia chỉ vô ích mà thôi, Từ Dịch Phong choàng tay qua ôm chặt vào lòng,

      Lưng nằm trọn trong người , lồng ngực ấm áp như lò sưởi thế nhưng vẫn quen được. nằm yên động đậy. Từ Dịch Phong cười nhếch môi, hơi thở ấm áp phả vào mặt , mặc cho Mạnh Hạ bắt đầu giãy dũa vẫn mực ôm lấy .


      “Hạ Hạ” khàn giọng gọi tên .

      Mạnh Hạ cắn môi, nhắm chặt mắt.

      Từ Dịch Phong thấy trả lời, lại càng siết chặt vòng tay hơn: “Hạ Hạ, vợ của Hạo Trạch rồi.” cố tình hơi dừng lại: “Em cũng muốn sao? Nếu em còn muốn chạy, cả đời này ba em đừng mơ có thể ra được .” thanh ấm áp lúc nãy bỗng chốc biến tan, thay vào đó là giọng lạnh lùng đến rợn người, người trong lòng bỗng dưng run lên.

      Môi cọ lên vành tai , cắn , lạnh lùng : “Đời này em đừng mơ tưởng có thể rời khỏi .”

      Hiệu suất làm việc của Từ Dịch Phong rất nhanh, ngày hôm sau điều tra được nơi ở của Sơ Vũ. Lúc nhận lấy tư liệu, kinh ngạc, người phụ nữ này phải Pháp ư, sao bây giờ lại chạy đến nơi hoang vu hẻo lánh này. lật giở từng trang, ánh mắt lướt qua, bỗng dưng khựng lại, hoảng hốt nhìn chằm vào tờ giấy khám thai. Hàng chữ tờ giấy làm sốc nặng, trong đầu tựa như sấm sét nổ tung.

      luống cuống cầm lấy điện thoại, định gọi nhưng rồi lại thôi. Tịch Hạo Trạch tham gia diễn tập, cho dù là biết được việc này cậu ta cũng thể trở về ngay được, cho cậu ta ngược lại chỉ là càng thêm quấy rầy. đặt tập giấy xuống bàn, day day trán.

      ***

      Ngày trôi qua như thoi đưa, Sơ Vũ hoàn toàn thích ứng được với cuộc sống nơi đây. Hôm nay là thứ bảy phải đến trường, rảnh rỗi ở nhà giúp ngoại sắp xếp lại ga đệm. Nhiều năm nay bà cụ vẫn luôn ở mình, chăn đệm đều cũ nát.Hôm trước cùng Đại Bảo lên thị trấn mua hai bộ ga giường và thêm ít quần áo mới cho ngoại. Khi cầm lấy quần áo tay, đôi mắt ngoại đỏ ửng. Ngoại nhiều tuổi nhưng lại mình hiu quạnh sống nơi đây có con cái chăm sóc, chỉ nghĩ thôi cảm thấy chua xót.

      Trời bên ngoài nắng đẹp, đem chăn đệm ra sân phơi. hơi kiễng chân cố vắt đệm qua sợi dây cao. Phơi xong xoa xoa bàn tay đau rát của mình, nếu như để ngoại nhìn thấy làm việc này chắc chắn nổi giận cho xem.

      Vỗ vỗ chăn, kéo ghế ra ngoài sân nằm phơi nắng. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, mệt mỏi nhắm mắt lại.

      Trong giấc mơ, mông lung cảm thấy như có bàn tay quen thuộc vuốt ve bụng mình , động tác cực kỳ nhàng, muốn mở to mắt, nhưng là mí mắt cứ dán chặt ko thể mở ra nổi.


      Lúc tỉnh lại, ánh mặt trời dịu nhiều, lấp ló sau những đám mây. Bà cụ về nhìn thấy chăn đệm treo rũ, quả nhiên sắc mặt lập tức xám xịt, đặt chiếc rổ tay xuống đến bên Sơ Vũ, càu nhàu: “Tiểu Vũ, sao con cứ làm cho ngoại lo lắng mãi vậy?”

      Sơ Vũ đuối lý, giọng : “Ngoại à, qua thời kỳ nguy hiểm của ba tháng đầu , phải bác sĩ cũng bảo con nên vận động nhiều hơn sao?”

      “Nhưng con cũng thể làm những việc nặng nhọc như vậy được . Lúc trước thiếu chút nữa mất đứa bé, thế mà bây giờ con vẫn chịu chú ý hơn. Aizza… con xem con làm được gì hay nào?”

      Sơ Vũ kéo tay bà: “Ngoại, phải trước đây ngoại có khi ngoại mang thai còn làm việc hay sao?”

      Bà cụ đành chịu vỗ tay cháu : “Thời đại này phụ nữ có thai luôn được chăm sóc tận tình sao có thể so sánh với thời của bà được, thời ấy chúng ta có thai cũng như là chuyện thường.” Bà cụ thở dài, suy nghĩ lát lại : “Sơ Vũ à, con còn trẻ, giờ lại có con, con nghĩ cho mình cũng hãy vì con mình mà ngẫm lại.” Đây là những lời mà bà cất giấu trong lòng bấy lâu nay, tình bà thể khoanh tay đứng nhìn cháu mình tinh thần ngày xuống dốc như thế được.

      Sơ Vũ cúi đầu im lặng.

      “Nuôi dưỡng đứa bé phải là chuyện dễ dàng gì.” Lúc này đây chỉ là vừa mới bắt đầu, đau khổ sau này vẫn còn rất nhiều?”Sơ Vũ, có vài nút thắt cuối cùng cũng phải tự mình cởi ra .”

      Gió thoảng qua, ánh mắt Sơ Vũ ảm đạm, giọng lí nhí: “Ngoại, chỉ là trong lòng con rất khó tiếp nhận điều đó.” Tay ôm ngực, rơi vào hố quá sâu.

      “Cháu đáng thương của ta, tất cả qua rồi .” Bà cụ an ủi.

      Thế giới này có gì là thể vượt qua được.

      Sơ Vũ cảm nhận được rằng đứa bé này muốn rời xa , trải qua tai nạn lần đó nhưng nó vẫn luôn nằm chặt trong cơ thể , mang thai hơn ba tháng nhưng hề bị ốm nghén, lờ mờ linh cảm được con nhất định đứa bé hiền lành, thương mẹ nó.

      Hôm sau cùng người hàng xóm lại đến bệnh viện kiểm tra. Bệnh viện trong thị trấn lớn, người lại rất nhiều. Lấy xong số, mọi người lại ngồi xuống ghế trong hành lang cùng đợi. Đại Bảo đúng người chồng rất chu đáo, mỗi lần vợ đến khám thai đều theo săn sóc, dọc đường cũng rất ân cần hỏi han Sơ Vũ.

      “Tôi vừa mua sữa đậu nành.” Đại Bảo đưa sữa đậu nành cho vợ và Sơ Vũ.

      “Cám ơn.” Sơ Vũ cầm lấy bịch sữa đậu nành nóng trong tay, trong lòng cũng dần ấm áp hơn.

      Xung quanh họ đều là những người đến khám thai, phải chồng cùng cũng là người nhà, Sơ Vũ chua chát thu hồi tầm mắt.

      Vợ Đại Bảo quay đầu nhìn chồng : “ phải mẹ muốn nhờ mua gì ư? Bây giờ .”

      Đại Bảo có chút lo lắng.

      “Có em và Sơ Vũ ở cùng nhau, lo lắng gì chứ. , lát nữa quay lại vừa đúng lúc bọn em khám xong đấy, có thể về sớm.”

      Lúc này Đại Bảo mới gật đầu rời .

      Sơ Vũ nghiêng đầu, cười : “Cám ơn.” biết vợ Đại Bảo lo tủi thân nên mới Đại Bảo , những người khác đều có chồng đưa , còn riêng mỗi lần đều đơn lẻ bóng, nếu để ý là dối.

      Vợ Đại Bảo xoa xoa bụng: “ tại tôi nhìn thấy chân mình đâu nữa rồi.”

      Sơ Vũ cười cười, mấy hôm nay chân thường hay bị chuột rút, nửa đêm đau tỉnh lại cũng chỉ có thể tự mình xoa bóp, những lúc ấy trong lòng lại có chút tủi hờn.

      “Sơ Vũ, hãy ăn nhiều chút, có thai hơn ba tháng mà người vẫn gầy như thế, ăn nhiều mới có sức khỏe, có chất dinh dưỡng để nuôi lớn thai nhi những ngày tháng sau này.

      Người ta thường khi tâm trạng thoải mái cơ thể hoạt động tốt, béo lên. Cuộc sống ở vùng núi này, tuy rất nhàn nhã, nhưng trong lòng vẫn âu sầu nên thể béo lên được. Có đôi khi nửa đêm thức giấc, mình lặng lẽ suy nghĩ lại lời của ngoại, sinh đứa bé mình đúng là hề đơn giản, đối với nó công bằng.

      đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nên nghe thấy y tá gọi tên, đến khi vợ Đại Bảo lắc lắc tay, mới chợt giật mình.

      Bác sĩ thai nhi khỏe, qua màn hình nhìn thấy được con mình, nước mắt bất giác chảy xuống.

      “Thai nhi rất khỏe mạnh.” Bác sĩ cười trấn an .

      “Chỉ là tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”

      “Mấy tháng sau này phải nghỉ ngơi tốt, gầy quá, như vậy đối cơ thể người mẹ và đứa đều tốt.”

      Sơ Vũ gật đầu, lúc nhìn vào dấu chấm trong tấm hình, đứa bé là niềm hy vọng của , trái tim đong đầy, tất cả mọi khổ đau đều có thể vượt qua.

      ***

      Cuối tháng 12, cuối cùng cuộc diễn tập cũng kết thúc, vội vã trở về thành phố N. Tuy mệt mỏi nhưng vì chuyện của Sơ Vũ khiến nóng ruột muốn về nhanh. Từ Dịch Phong vì chuyện của Sơ Vũ mà cũng đứng ngồi yên, cả thể xác lẫn tinh thần như bị tra tấn. Đến thành phố N Tịch Hạo Trạch lập tức tìm Từ Dịch Phong.

      bàn đặt mấy vỉ thuốc, trong tay Tịch Hạo Trạch bưng ly nước, ngửa đầu uống viên.

      “Cậu bị ốm sao?” Từ Dịch Phong nhìn hỏi.

      “Việc thôi. Chuyện tớ nhờ cậu điều tra có kết qủa chưa.” Sắc mặt nhợt nhạt, trông rất mỏi mệt.

      Trước đó Từ Dịch Phong điều tra ra được Giang Triết là người giúp Sơ Vũ sắp xếp tất cả. Giang Triết úp úp mở mở chuyện này khá lâu. Bây giờ Tịch Hạo Trạch trở lại, cũng giấu diếm nữa, lấy túi hồ sơ màu vàng ra.


      “Người tôi tìm được rồi, chỉ là…” dừng lại chút, Tịch Hạo Trạch kiên nhẫn: “Cậu học tính lề mề này đâu ra vậy .”

      ấy bây giờ ở trong ngôi làng thành phố X.” Từ Dịch Phong đưa túi hồ sơ cho .

      Tịch Hạo Trạch mở túi ra, đập vào mắt chính là hình ảnh Sơ Vũ với cái bụng to đứng bục giảng. Ánh mắt bừng lửa, cái bụng kia! Bao nhiêu năm sống đời Tịch Hạo Trạch chưa bao giờ trải qua giây phút này, kình hoảng biết làm sao, cả người tựa như chìm xuống đáy biển, thở nổi.

      Từ Dịch Phong nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ kia, bỗng nhiên nhớ lại vài năm trước, lúc Mạnh Hạ rằng có thai, khi đó tâm trạng như thế nào nhỉ, có lẽ quá lâu rồi, hoặc cũng có thể là muốn hồi tưởng lại quá khứ kia nữa , khẽ cười: “Cái bụng kia chắc phải do ăn nhiều mà béo ra đấy chứ.”

      “Dịch Phong, vì sao cậu sớm cho tớ! mình ấy và đứa bé ở đấy…” Đôi mắt Tịch Hạo Trạch đỏ ửng, giọng run run, đập mạnh lên bàn, mặt bàn thủy tinh nứt ra, giọng kiềm chế được gào to:

      “Ba năm, chết tiệt, tất cả đều giả dối!”

      Từ Dịch Phong nhanh ngăn lại: “Hạo Trạch, cậu bình tĩnh chút . Lúc ấy có cho cậu cậu có thể làm được gì chứ? Cậu tìm ấy ư? Cậu có thể đưa ấy quay lại ? có khả năng đó . Tớ tin rằng cậu càng hiểu ấy hơn. Lỡ đâu xuất của cậu càng kích thích ấy, đối với ấy và con đều tốt…”

      Đúng vậy, Sơ Vũ muốn gặp nên mới lừa rằng đứa còn. lấy cớ này để lừa gạt có thể thấy được lòng hận bao nhiêu. Mỗi hơi thở của đều rất khó khăn, ngực nhói đau, cả người ngột ngạt như bị vật nặng trĩu nào đó đè bẹp xuống,

      “Cậu dự định làm thế nào? Có cho người nhà ?”

      Tịch Hạo Trạch nắm chặt những tấm ảnh trong tay, giọng bình tĩnh: “Đợi đến khi tớ gặp lại ấy rồi tính. Bây giờ vẫn cứ giấu người nhà thôi.” ra lại sợ nội sốt ruột.

      Từ Dịch Phong cân nhắc chút rồi : “Việc lúc trước ở bệnh viện đều là do Giang Triết sắp xếp, Hạo Trạch tình địch lần này của cậu quả là tầm thường.”

      “Vậy sao.” Tịch Hạo Trạch nhắm mắt che nổi đau khổ, ra Giang Triết chưa bao giờ tồn tại giữa .

      “Này,đây là tớ đặc biệt chuẩn bị cho cậu.” Từ Dịch Phong xong lấy từ trong túi ra tấm cạc vi dít.
      tart_trung thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 47: liếm đôi môi khô nứt của mình, thầm: “Sơ Vũ, đến trễ.”



      Tịch Hạo Trạch gần như tin được cầm lấy tấm hình, ánh mắt lộ ra niềm vui sướng kể xiết, tựa như cầm vật báu trong tay. ra vẫn có chút gì đó mơ hồ, bước gần đến ánh đèn, nương theo ánh sáng nhìn kỹ, trong giờ đây vui sướng và đau khổ mâu thuẫn đan xen.

      “Dịch Phong, cậu nhìn xem là con tớ đấy.” Người nào đó đắm chìm trong hạnh phúc tự mình vẽ ra.

      Từ Dịch Phong lạnh lùng liếc , trong lòng oán thầm, vợ cậu còn cần cậu chứ đừng là con: “Tớ về đây.”

      Tịch Hạo Trạch căn bản thèm đếm xỉa gì đến bạn mình.

      Ngày hôm sau khi ánh nắng đầu tiên lộ ra, dựa theo địa chỉ mà Từ Dịch Phong để lại đến thành phố X. Sương mù mờ mịt, cả đoạn đường chạy như bay, cuối cùng cũng đến thôn trang vào giữa trưa. Đó là ngôi làng nằm cạnh vách núi, bao quanh là dãy núi hùng vĩ, khí thoáng đãng. dừng xe ở đầu cổng thôn, lâu lắm mới có người từ xa đến, tiếng chó sủa ầm ĩ cả lên.

      Ngay sau đó liền có cụ già đến. Tịch Hạo Trạch xuống xe, bước đến: “Xin lỗi , làm ơn cho hỏi ở trong thôn này có bà cụ Nam ạ?”

      Cụ già nheo mắt nhìn người đàn ông nho nhã lễ độ trước mặt, đánh giá từ xuống dưới lượt rồi nhiệt tình : “Có, có, ngôi nhà trệt cuối thôn kia chính là nhà của bả.” Ông cụ còn tận tình chỉ đường.

      Tịch Hạo Trạch gật đầu lời cảm ơn. từng bước đến trước cổng nhà bà Nam, từng luồng khói bếp lan tỏa ra sân khiến cho khóe mắt có chút cay cay nghẹn ngào, nâng tay gõ cửa.

      “Ai đấy?” Bà cụ ra mở cửa ra, trước mắt bà là người đàn ông hiên ngang đầy khí chất, bà có hơi kinh ngạc, nheo mắt hỏi: “Cậu tìm ai đấy?”

      Tịch Hạo Trạch nghẹn ngào: “Ngoại, cháu đến tìm Sơ Vũ .”

      Tiếng “ngoại” này làm cho cảm xúc bà cụ trăm mối ngổn ngang, bà đứng ngây người.

      “Ngoại, cháu đến tìm Sơ Vũ, cháu là chồng của ấy, Tịch Hạo Trạch.” Tối qua chuyện qua với Tịch Hạo Nguyệt, biết trai muốn tìm Sơ Vũ liền giơ hai tay tán thành hơn nữa còn bày phải mặt dày mày dạn vào, người phụ nữ có mạnh mẽ cỡ nào cũng phải thua, Sơ Vũ mềm lòng, tóm lại nhất định tha thứ cho . Tịch Hạo Trạch buồn cười.

      Hai người cứ vậy đứng ở cửa, lát sau có người trong thôn ngang qua từ xa hỏi: “Bà, trong nhà bà lại có khách à?”

      Bà cụ thở dài, mặn nhạt : “Cháu vào trước .”

      Tịch Hạo Trạch lập tức theo sau.

      Bà cụ gì, vào phòng bếp tiếp tục nhóm lửa. Phòng bếp rất , trong nhà vẫn dùng bếp củi để nấu nướng, nhiều năm lắm rồi chưa nhìn thấy bếp cúi . Lát sau nước trong ấm sôi lên sùng sục, bà cụ đứng lên mang bình thủy đến, mở nắp ra chuẩn bị đổ nước vào.

      “Để cháu.” Tịch Hạo Trạch nhanh tay lấy gáo đổ nước giúp bà.

      Bà cụ vẫn lặng im như trước . Đổ nước vào lại quay ra ngoài sân, đến góc đặt bó củi xuống. Tối nay trời mưa, nhân tiện thời tiết còn khô ráo bà chặt củi trước.

      Tịch Hạo Trạch nhìn thấy thế liền cởi áo khoác ra treo lên dây, xắn tay áo lên cao, lời cầm lấy chiếc rìu trong tay bà Sơ Vũ rồi bắt đầu chẻ từng thanh .

      Bà cụ chà chà tay, bưng ghế đến ngồi bên, cầm lấy rổ chuẩn bị khâu vá.

      Mảnh sân vào giữa trưa yên ắng. Hòa nhịp với tiếng “bốp bốp” chẻ củi là tiếng gà gáy và chó sủa từ bên ngoài truyền đến. Bà cụ thêu hình con hổ đôi giày , thỉnh thoảng lại nhìn qua Tịch Hạo Trạch, động tác trong tay chầm chậm. Nhìn thấy trán Tịch Hạo Trạch lấm tấm mồ hôi, bà cụ chợt nãy ra ý nghĩ.

      Bà đứng lên vào nhà, lát sau bà cầm cốc nước đến bên cạnh Tịch Hạo Trạch: “Cháu để xuống .” Rồi đưa nước cho , Tịch Hạo Trạch nhận lấy, quả cũng rất khát hơi uông hết.

      Chợt nghe bà cụ bình thản : “Tiểu Vũ đến nhà ta mấy tháng nay rồi nhưng con bé chưa từng cho ta về chuyện của hai đứa. Ta cũng biết giữa hai đứa xảy ra chuyện cho nên con bé mới mang con đến đây. Con bé nhưng ta nhìn vẫn có thể hiểu ra, đứa này cho dù có chịu đắng cay khổ cực cũng chỉ giấu trong lòng.”

      ” Ngoại, cháu xin lỗi.” Tịch Hạo Trạch trầm giọng , lòng đau thắt lại.

      Bà cụ liên tục khua tay: “Những lời này cháu cần với ta.” Dừng chút bà lại tiếp: “Con bé hôm nay lên bệnh viện thị trấn kiểm tra, cháu đón nó . Đây là số điện thoại con bé.”

      Tịch Hạo Trạch kinh ngạc nhìn ngoại Sơ Vũ.

      , cháu đón nó về .”

      Tịch Hạo Trạch lái mạch hơn bốn mươi phút cuối cùng cũng đến thị trấn. vội vàng gọi điện thoại cho , thế nhưng đầu bên kia chỉ vang lên thanh “tút tút”, sốt ruột, hơi thở dồn dập.

      Sau hồi, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.

      “A lô, Sơ Vũ” gấp gáp gọi tên , bên kia chỉ vọng lại thanh ồn ào nhốn nháo: “Sơ Vũ, em ở đâu đấy?”

      “Em ở đâu?” hiểu, thanh tăng cao, trong lòng lờ mờ cảm thấy có chuyện tốt xảy ra.

      Đầu dây bên kia vẫn lên tiếng.

      Đôi mắt Tịch Hạo Trạch đỏ bừng, hoảng hốt lo lắng đập mạnh vào tay lái.

      Bên ngoài, dãy dài xe cảnh sát hú còi inh ỏi, dân tình đua nhau đổ xô ra xem, tất cả làm hiểu được có lẽ tình huống rất nghiêm trọng.

      Tịch Hạo Trạch lập tức xuống xe chạy lên trung tâm mua sắm lớn của thị trấn, nơi hàng ngàn người dân bu quanh. Lực lượng cảnh sát vũ trang phải vây quanh thành vòng tròn để sơ tán người dân.

      Tịch Hạo Trạch chạy đến đám đông kéo lấy người đàn ông trung niên hỏi: “Xin hỏi xảy ra chuyện gì vậy ?”

      “Trời ạ, là vụ cướp của, tên kia bắt cóc người phụ nữ có thai lại làm con tin.” Vẻ mặt người đàn ông khiếp sợ.

      Tịch Hạo trạch như chết lặng sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt tối tăm làm cho người ta sợ hãi. chạy lên phía trước bị nhân viên cảnh sát giữ chặt tay lại: “Đồng chí, mời ra.”

      Tịch Hạo Trạch hất mạnh ta ra, rút thẻ công tác từ trong túi ra: “Tôi là phó đoàn trưởng trung đoàn lục quân , đưa tôi gặp đội trưởng của các ” Nhân viên cảnh sát kia có chút kinh ngạc nhưng liền lập tức dẫn .

      “Đội trưởng, ấy muốn gặp .”

      Tịch Hạo Trạch trình thẻ công tác, rồi câu: “Tôi muốn vào trong đấy.”

      Đội trưởng Cao Minh thèm liếc nhìn chiếc thẻ kia, lớn tiếng : “ được.” Sau đó cũng để ý đến tiếp tục chỉ huy.

      Tịch Hạo Trạch chạy đến kéo áo ta, ánh mắt tràn đầy tức giận: “Người trong đó là vợ tôi.”

      Cao Minh giật tay ta ra: “Đội trưởng Tịch, quân nhân, chúng tôi có nguyên tắc của mình, mời phối hợp cho.” trịnh trọng gằn từng tiếng, rồi lại bình tĩnh ra lệnh: “Súng bắn tỉa chuẩn bị.”

      Lại quay sang thêm: “Đội trưởng Tịch, bây giờ hãy suy nghĩ lát nữa làm sao để trấn an vợ mình . Mọi chuyện còn lại, xin hãy tin tưởng chúng tôi.”

      Tịch Hạo Trạch tựa như con sư tử nổi giận điên cuồng, giữ chặt cổ tay ta: “ ấy là vợ của tôi, tôi nhất định phải vào cứu ấy.” Ánh mắt của kiên trì quyết bỏ qua.

      Cao Minh nhìn thẳng , yên lặng vài giây, rồi buông ra chữ: “Được!” Khóe miệng nhếch lên, dĩ nhiên hiểu Tịch Hạo Trạch có năng lực đó, tay thiện xạ bách phát bách trúng.

      “Kẻ bắt cóc là nhân viên bảo vệ bị sa thải, vợ ta mấy hôm trước bị đụng phải xe, toàn thân bịliệt, tên lái xe kia chạy trốn bị truy nã. Cảm xúc ta tại đangkhông ổn định, bắt giữ hai con tin đó cả ngày trời rồi, chuyên gia đàm phán tại thương lượng.”

      Tịch Hạo Trạch vừa nghe vừa mặc áo chống đạn, sắc mặt tối sẫm lại.

      sân thượng rộng, người đàn ông cầm súng, bộ mặt điên cuồng: “Các ngươi đừng tới đây, lại đây tôi liền nhảy xuống cùng ta.”

      Người phụ nữa mang thai đáng thương hoảng sợ gào khóc, tay trái của tên kia bóp cổ , tay phải cầm súng dí lên người .

      Sau khi Tịch Hạo Trạch lên sân thượng, ánh mặt trời chói chang làm nheo mắt, phút giây nhìn thấy mục tiêu kia vui mừng nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại. Sau khi kiểm tra hoàn cảnh xung quanh xong nhìn Cao Minh gật đầu.

      Dưới chân người phụ nữ kia ướt đẫm máu, tình huống rất nguy kịch. nâng súng lên tầm ngắm.

      Kẻ bắt cóc cố kéo người phụ nữ ra cạnh mái nhà, Tịch Hạo Trạch nheo mắt, ngón tay chậm rãi bóp cò, trong chớp mắt, viên đạn phóng tới mục tiêu.

      Tên kia bị trúng đạn vào vai hét lớn. Đại đội trưởng rất nhanh liền gạt tên kia ngã xuống đất.

      “Gọi xe cấp cứu.”

      Hòn đá nặng trịch trong lòng Tịch Hạo Trạch cuối cùng cũng được buông xuống.

      Sau khi xử lý trường xong, đội trưởng đến cạnh Tịch Hạo Trạch, hai người hiểu ý bắt tay chúc mừng.

      Tịch Hạo Trạch sờ mũi: “ phải vợ tôi.”

      Sau lại, trong quân khu N mọi người cứ truyền tai nhau câu chuyện, có đội trưởng nọ nhận lầm vợ, dũng chiến đấu với kẻ bắt cóc. Trà dư tửu hậu, mọi người trêu đùa.

      xuống, Tịch Hạo Trạch lấy điện thoại ra, cuối cùng ánh mặt trời cũng rọi sáng làm lu mờ đám mây đen lơ lửng kia, ngẩng đầu lên bỗng dưng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia. nhanh bước tiến lên, hơi thở nặng nề gọi: “Sơ Vũ. “

      Sơ Vũ ngẩng đầu tóc tai rối bù, cả người bị dọa đến khiếp sợ, sắc mặt nhợt nhạt đứng trước xe cứu thương lặng thinh rơi lệ, tay nắm chặt người phụ nữ có thai vừa bị bắt. Thực khéo Sơ Vũ và vợ Đại Bảo chuẩn bị đến mua ít đồ dùng cá nhân gặp phải cảnh tượng này.

      Tịch Hạo Trạch nắm lấy tay , cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Khoảng khắc đấy, hiểu được rằng cả đời này bao giờ buông tay nữa.

      Sơ Vũ khóc vì bị khiếp sợ. Nhìn vợ của Đại Bảo cả người dính đầy máu, biết nên làm gì bây giờ? Tựa như khi đó… ngửi thấy mùi máu, dạ dày lại cảm thấy khó chịu, đột nhiên cúi người nôn khan.

      Tịch Hạo Trạch nhìn thấy cái bụng to kia, đột nhiên cảm thấy đau lòng, như bị ai đây đấm mạnh vào, giờ phút này hề vui mừng chỉ lo lắng cho sức khỏe .

      “Sơ Vũ, ấy sao .” kéo qua, dịu dàng dùng cổ tay áo lau vết nôn miệng .

      Ánh mắt hai người đối diện, trao cho nhau những ý nghĩ thầm kín nên lời. Sơ Vũ mặc chiếc áo khoác đen rộng, khuôn mặt gầy rất nhiều. Người gầy yếu nay lại mang thêm cái bụng lớn. Tịch Hạo Trạch ôm , mặt vùi vào ngực , mùi hương quen thuộc thoang thoảng làm tim lắng đọng, liếm đôi môi khô nứt của mình, thầm: “Sơ Vũ, đến trễ.”
      tart_trung thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 48: “Vì đứa phải miễn cưỡng như vậy có cảm thấy hạnh phúc ?”



      đến trễ rồi.” ngừng lặp lại những lời này, còn có khuôn mặt của , đến rồi đến rồi thể nào quên được. Cảnh tượng máu me đầm đìa kinh khủng kia lại về. cảm thấy toàn thân như bị xé nát, bụng quặn thẳt.

      lắc đầu hoảng loạn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Tịch Hạo Trạch nhìn thấy ngừng dậm chân, hai tay nhanh chóng ôm chặt , nhàng an ủi: “Sơ Vũ, sao rồi, sao rồi.”

      ngừng lặp lại câu kia, tựa như kỳ tích Sơ Vũ bình tĩnh trở lại.

      Lúc tỉnh dậy, đôi mắt chậm rãi mở ra, ánh mắt đen láy nhưng mơ hồ nhìn sang người bên cạnh giường, ánh đèn bao phủlên người , đây phải là mơ! Tay hơi động đậy, Tịch Hạo Trạch giật mình, đôi mắt sáng rực: “Em tỉnh rồi à.”

      Sơ Vũ gượng dậy nhưng toàn thân đau nhức chút sức lực. vẫn nắm chặt tay như trước có ý định buông ra.

      Sơ Vũ nâng tay phải lên.

      “Em muốn gì để lấy.” Hai hàng lông mày Tịch Hạo Trạch nhíu lại .

      Sơ Vũ hơi nghiêng người, nắm chặt lấy tay, tựa hồ cố hết sức, mày nhíu chặt lại. Sắc mặt Tịch Hạo Trạch lộ lên tia vui mừng.

      Nhưng trong nháy mắt niềm hạnh phúc rạng ngờikia liền biến mất. Giây phút này đây, vứt bỏ thân phận, cũng chỉ là người chồng người cha tròn trách nhiệm. Nhìn chiếc bụng to của , chắc hẳn phải chịu biết bao khổ cực và tủi hờn, chua chát mở miệng: “Em có đói bụng ?”

      Sơ Vũ trả lời mà lại hỏi: “Tiểu Phân thế nào rồi ?” Nhớ lại bộ dạng đau đớn của Tiểu Phân lúc ấy tim lại đậm thình thịch.

      Tịch Hạo Trạch ngơ ngác, nhưng rất nhanh liền hiểu ra: “ ấy rất tốt, sinh con trai. Mẹ tròn con vuông.” xong ánh mắt nhìn xuống bụng Sơ Vũ, trong lòng lẳng lặng thở dài: “ với ngoại rồi.”

      Sơ Vũ cũng hiểu rằng gặp bà ngoại , bằng làm sao có thể biết thị trấn.

      Sơ Vũ cố gượng ngồi dậy, Tịch Hạo Trạch lấy gối đặt sau lưng , rồi pha cốc nước ấm. Sơ Vũ nhận lấy uống hết, đặt cốc sang bên.

      Hai người chuyện, căn phòng chìm vào yên lặng. Sơ Vũ cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm vào bụng mình, hai đứa trẻ hôm nay bị hoảng sợ, ngày thường giờ này chúng nó hẳn là ngủ, lúc này lại động đậy, bất giác mỉm cười.

      Lâu lắm rồi Tịch Hạo Trạch mới nhìn thấy được nụ cười đôi môi kia, nụ cười này tựa như con dao xoáy sâu vào tim .

      Tịch Hạo Trạch thấy khuôn mặt nhợt nhạt: “Em vẫn chưa ăn cơm tối, ở đây có ít cháo nóng.”

      Sơ Vũ rất muốn thẳng thừng : “Em đói.” Nhưng bụng sôi ùng ục làm thể thốt nên lời, cho dù muốn ăn cũng thể để hai đứa bé trong bụng đói được.

      Tịch Hạo Trạch thấy chuyện, múc cho bát cháo gà, trong chớp mắt cả phòng tỏa ra mùi nồng đậm. múc thìa đưa đến bên miệng Sơ Vũ, Sơ Vũ vừa định cầm lấy bát, ngửi được mùi cháo, cả người khó chịu muốn nôn.

      Tịch Hạo Trạch vội vàng đặt bát xuống, lòng thắt lại, Tịch Hạo Trạch dịu dàng vuốt lưng , dám tưởng tượng năm tháng qua mình vượt qua như thế nào ?

      Sơ Vũ vất vả mới nghiêng người lại, tay che miệng, vẻ mặt xám nhợt.

      “Em muốn ăn gì?” Tịch Hạo Trạch đổ bát cháo kia.

      Sơ Vũ vuốt bụng: “Miến chua cay.” xong lại nhìn ra bầu trời tối đen như mực, lúc này đúng là có chút làm khó .

      Tịch Hạo Trạch khoác áo vào rồi lên tiếng: “ mua giờ, có chuyện gì em cứ tìm y tá.” trìu mến nhìn . rồi, Sơ Vũ lẳng lặng nhìn ra cửa, trong khí dường như còn lưu lại của hơi thở , bỗng nhiên hai đứa trong bụng ra sức đá. Chẳng lẽ hai đứa nỡ rời xa ba mình ?

      nhắm mắt lại, chuyện xảy ra hôm nay đều vượt ngoài tầm dự đoán của . mơ màng lại ngủ thiếp , lại mơ thấy ngày đó mặc chiếc váy trắng rất đẹp trong khung cảnh hữu tình, thế nhưng lại cảm thấy hạnh phúc ấy xa vời.

      mê man cho đến khi bị mùi vị miến chua cay làm tỉnh dậy. hỏi mua ở đâu được, đói bụng ăn cả bát lớn. Tịch Hạo Trạch lặng thinh lời đợi ăn xong, mới nhấc đũa bắt đầu ăn, nhưng khoảng thời gian chờ đợi kia có hơi dài, miến trong bất trương lên,vậy mà ăn hết sạch trơn.

      Sơ Vũ kinh ngạc nhìn vài lần, nhìn thấy áo khoác có hơi ướt lại quay sang cửa sổ, quả nhiên ngoài trời mưa lất phất.

      Điều kiện phòng bệnh trong thị trấn có hạn, giường ngủ , ban đêm Tịch Hạo Trạch ngủ ghế sô pha , Sơ Vũ ngủ suốt buổi chiều bây giờ còn muốn ngủ nữa. nghiêng mình lặng lặng ngắm nhìn người sô pha. Cúc áo sơ mi thỉnh thoảng lại phản lên ánh sáng bóng, Sơ Vũ còn nhớ đó chính là chiếc áo mà tặng sau khi nhận được tháng lương đầu tiên, nay lại nhìn thấy nó nhưng là cảnh còn người mất. Sau những chuyện đắng cay, quyết tâm buông tay. cắn môi, trái tim thắt lại, đau nhói.

      Sắc mặt nhợt nhạt, mệt mỏi, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng, những vẫn cẩn thận cố ho giọng.

      Tình thứ rất ràng, nếu có nhân ắt có quả. Tịch Hạo Trạch nghĩ rằng là vẫn có thể vui vẻ cưới . Sơ Vũ vì tình hề do dự đồng ý cưới . Ai có thể ngờ được, khi mọi chuyện đỗ vỡ, người sớm còn là người lúc ấy nữa rồi, trái tim bất giác rơi vào bể tình .

      “Sơ Vũ, cùng trở về nhé.” Giọng hơi khàn.

      Nghe xong lời , nhợt nhạt cười nhếch môi. Mấy tháng này trải qua đau khổ phải vì chờ đợi câu cùng trở về.

      “Bởi vì đứa ?” nghẹn ngào hỏi.

      Tịch Hạo Trạch ngẩn ra: “ phải, là vì em.” ngồi dậy, hơi thở gấp gáp tựa hồ cố đè nén gì đấy. từng bước đến gần chậm rãi ngồi xuống bên cạnh dường, chân quỳ gối lên sàn nhà, ánh mắt đối diện . Trong bóng tối, vẫn có thể cảm nhận được nụ cười môi .

      “Chỉ vì em.” lặp lại, thanh bình thản nhưng kiên định, nắm chặt tay , hơi thở ấm áp phả lên mặt : “Sơ Vũ, đừng tự dày vò bản thân nũa .” Hạo Nguyệt từng hỏi rằng Sơ Vũ , vào thời điểm nghĩ rằng Sơ Vũ bị bắt cóc, cuối cùng trong lòng cũng có câu trả lời ràng

      Sơ Vũ lặng yên nghe rồi quay người lại, nở nụ cười chua sót: “Em mệt mỏi lắm rồi.” Toàn thân mệt mỏi, trái tim càng mệt hơn, tựa như mê man.

      “Vì đứa phải miễn cưỡng như vậy có cảm thấy hạnh phúc ? ” lúc sau lại lên tiếng.

      Trầm mặc, vẫn là trầm mặc. Mãi đến khi đôi chân tê cứng, tựa như bị hàng vạn con kiến chích, đứng lên, trầm giọng , từng từ rất ràng: “ phải vì đứa , mà là bởi vì !”
      tart_trung thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 49: “Bác sĩ, có chắc chắn đó là thai đôi?”



      là vì đứa bé, mà bởi vì !” nhìn thẳng vào đôi mắt , tình cảm .

      Câu sâu sắc ấy cứ văng vẳng bên tai Sơ Vũ, khắc sâu vào tim . Rồi đột nhiên lại cảm thấy xót xa. Chỉ là bản thân đủdũng khí, muốn hỏi vậy tình cảm của dành cho Tô Y sao? Miệng mấp máy nhưng vẫn sao có thể thốt nên lời. Lặng lẽ quay đầu lại, ánh đèn mờ mịt, bất lực khuôn mặt Tịch Hạo Trạch làm lòng chua xót, là tình đến muộn sao? Buồn bã pha lẫn thất vọng gào thét trong tâm trí, nhắm mắt lại, hai hàng lệ lăn dài.

      Chân trái đột nhiên bị chuột rút, , từng cơn đau thắt ập đến, thể chịu đựng được, hít sâu, cắn chặt răng, gắng gượng ngồi dậy.

      Tịch Hạo Trạch liền phát ra khác thường của , vội vàng bật đèn lên. vẫn chưa biết được phụ nữ khi mang thai phải khổ sở như thế, ngọn đèn mờ nhạt, bởi vì đau nhức mà khuôn mặt trông xanh xao tiều tụy.

      hất chăn lên để nhìn thấy hơn, sắc mặt ngày càng trầm xuống. Hai chân sưng lên như ổ bánh mì, có lẽ do thường ngày xoa bóp nhiều nên da dể lại nhiều vết bầm tím đến kinh người. Tay run lên, cố gắng kìm nén nổi đau trong lòng.

      Kỹ năng của Tịch Hạo Trạch thể giảm bớt đau nhức, lòng bàn tay rất ấm áp, nhưng giống với độ ấm của trước kia, có hơi nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng ra khỏi miệng.

      Qua hồi lâu, đầu gối bớt run rẩy , Sơ Vũ rút chân về.

      Tịch Hạo Trạch đặt tay xuống, giọng khàn đặc: “Em nghỉ ngơi sớm chút .”

      Sơ Vũ cũng rất mệt mỏi chẳng bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

      hành lang lạnh lẽo, gió ngoài trời thổi mạnh, từng đợt gió gào thét bên khung cửa sổ. Ánh đèn mờ chiếu xuống thân hình cao gầy tạo thành cái bóng dài trùng điệp cuối hành lang. Gió lạnh thổi góc áo bay phất phới.

      ấy mang thai năm tháng , bụng lớn, chân bị phù cả lên .”



      “Vâng, được. Bác Trương phiền bác rồi, việc này mong bác tạm thời hãy khoan với người nhà cháu .”

      Tắt máy, toàn thân lạnh lẽo vào phòng. nhìn chằm vào vóc dáng giường kia, sau lại nhìn xuống bụng. đến bên giường, kìm được lòng nâng tay vuốt ve bụng . Tuy cách tấm chăn nhưng vẫn cảm giác được nhịp đập của đứa , thình thịch thình thịch,thế nhưng lòng áy náy đau đớn.

      Cả người Sơ Vũ thoải mái, giấc ngủ sâu mày nhíu lại. Tịch Hạo Trạch lấy gối bên sô pha, nhàng nhấc chân lên đặt gối xuống dưới.

      nghiến chặt răng, lòng day dứt, lặng yên ngồi ngắm nhìn với đôi mắt tràn ngập dịu dàng và thương. cúi người nhàng đặt nụ hôn lên môi . Giúp đắp chăn, nâng tay tắt đèn, rồi quay lại nằm xuống sô pha.

      Tất cả mọi thứ đều quay trở lại yên tĩnh như vốn có, Sơ Vũ chậm rãi mở mắt, nụ hôn lạnh lẽo kia vừa hư ảo vừa chân , nghe thấy tiếng thở dài. Khoảng khắc tay đặt lên bụng tỉnh, suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn thể nghĩ ra lý do.

      Ngày hôm sau thời tiết rất xấu. Mưa rơi triền miên cả đêm nhưng vẫn có dấu hiệu ngừng lại. Sơ Vũ đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời xám xịt trong lòng lo lắng sợ ngoại bận tâm về đêm ngủ.

      Lúc bác sĩ đến phòng kiểm tra, Tịch Hạo Trạch đứng bên, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

      Vị bác sĩ nữ kia trước kia khám qua cho nên có ấn tượng với Sơ Vũ, trấn an: “Ba đứa bé cứ bình tĩnh , cần phải lo lắng quá đâu.”

      Sơ Vũ giọng :“Bác sĩ Trịnh, mấy hôm nay tôi luôn cảm thấy tức ngực, Lúc ngủ cảm thấy khó thở, thở nổi.”

      Tịch Hạo Trạch nghe thấy thế sắc mặt bỗng dưng tái mét, hai tay siết chặt.

      Trịnh bác sĩ gật đầu: “Thai nhi phát triển ngày càng lớn, đây là dấu hiệu bình thường, huống hồ mang song thai.” Bà quay đầu sang Tịch Hạo Trạch tiếp tục : “Buổi tối khi ngủ thai phụ tốt hơn nên nằm nghiêng về phía bên trái, ba đứa trẻ phải chú ý giám sát nhiều hơn nữa.”

      Tịch Hạo Trạch sớm bị ba chữ “mang song thai” làm cho giật mình, có cảm giác mông lung.

      khó khăn mở miệng hỏi: “Bác sĩ, có chắc chắn đó là thai đôi?”

      bác sĩ vừa ngạc nhiên vừa buồn cười khi nhìn bộ dáng của , gặp qua nhiều đôi vợ chồng nhưng chưa gặp cặp vợ chồng nào thú vị như vậy, hơn nữa người cha như vậy lại càng hiếm hơn: “Thai nhi được 22 tuần rồi , trời ạ, như vậy là vẫn chưa đủ tiêu chuẩn làm ba rồi, phải cố lên nữa đấy .”


      Đúng vậy, đâu chỉ là đủ tiêu chuẩn, người chồng tồi, đáng được làm ba, cười tự giễu, có chút khổ sở.

      Qua bữa trưa, Tịch Hạo Trạch theo bác sĩ lấy bao nhiêu là sách dành cho phụ nữ mang thai, rồi cùng Sơ Vũ ngồi nghiên cứu ở trong phòng bệnh. Sơ Vũ nhìn vào bộ dáng , cảm động là dối lòng. Nhưng chỉ cần nhớ đến lừa dối của , chút ấm áp kia liền tan biến, thậm chí trong nháy mắt chỉ còn lại mất mát.

      bận đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, khi Tịch Hạo Trạch đến bên cạnh , bất chợt khiến giật mình, rất tự nhiên khoác áo ngoài cho . Ngoài cửa số mưa vẫn rơi tầm tã, từng đoàn người qua lại đường cách miễn cưỡng. Vì đợt khí lạnh tràn về nên gần đây người bị cảm rất nhiều. đường ít gia đình đưa con đến bệnh viện khám, cảnh tượng ấm áp của gia đình ba người vui vẻ bên nhau khỏi khiến Sơ Vũ ghen tỵ, chăm chú nhìn.

      “Đừng đứng mãi vậy , em hãy ngồi xuống nghỉ lát .”

      Hơi thở ấm áp của phảng phất lên mặt , Sơ Vũ nghe xong bất giác cúi đầu, đến bên giường ngồi xuống, im lặng lúc rồi lên tiếng: “Em phải về .”

      được, bác sĩ em cần phải ở đây tĩnh dưỡng thời gian.”

      Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn rồi cuối cùng cũng gì thêm.

      Tịch hạo trạch nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng chút cảm xúc của , đành lòng: “Sơ Vũ, trong khoảng thời gian này em đừng nên tức giận với . Em tại mang thai lại ở nhà bà ngoại rất lo.”

      Khóe miệng Sơ Vũ bỗng nhiên nở ra nụ cười lạnh lẽo, vẫn là vì đứa bé. nghiêng mặt qua, Tịch Hạo Trạch biết làm thế nào, giọng : “ bảo người đón ngoại đến đây .”

      Hàng mi Sơ Vũ khẽ động, từ sau khi tỉnh lại, Tịch Hạo Trạch đối với đều rất cẩn thận , nhưng lại càng như vậy lòng lại càng cảm thấy khó chịu. ngẩng đầu, đúng lúc đón nhận ánh mắt của Tịch Hạo Trạch, đôi mắt đen như mực kia tựa như lốc xoáy hấp dẫn ánh nhìn của , bối rối xoay mặt .

      Nhất thời bầu khí trong phòng tĩnh lặng.

      Cũng may đúng lúc bà ngoại đến, Sơ Vũ nhìn thấy ngoại hòn đá nặng trong lòng rốt cuộc cũng được buông xuống. biết tiếp theo đây làm thế nào, có ngoại cùng ít nhất vẫn tốt hơn là phải mình đối mặt với .

      ***

      Buổi chiều hôm đó Giang Triết nhận được tin tức của Sơ Vũ, đơn đứng bên cửa sổ, ánh mắt bình thản nhìn về phía hoàng hôn dần buông xuống chân trời. Ngón tay thon dài kẹp giữa điếu thuốc, đến khi điếu thuốc cháy đến tận cuối đốt vẫn duy trì động tác ban đầu.

      Giang Triết kéo cà vạt, đến chiếc bàn lớn nhấc điện thoại lên: “Hãy từ chối buổi tiệc hôm nay cùng Chung Lãng.”

      “Giang tổng, buổi tiệc hôm nay Chung tổng tự mình đến, …” Trợ lý do dự .

      “Hôm khác tôi hẹn lại Chung Lãng .” Giang Triết mệt mỏi xoa thái dương, ngón tay gõ nhịp mặt bàn, dừng lại chút rồi tiếp: “Hãy giúp tôi chuẩn bị ít đồ dùng cho phụ nữ có thai.” xong, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, đến lúc nên thăm con nuôi rồi, cũng thể để ai đó cướp trước được.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :